<?php the_title(); ?>

Yêu Người Cùng Tên

02.08.2014
Admin

Chap 47:

– Bố, có mình bố ở nhà à?
– Ừ. Vào nhà ngồi đi cháu – bố Linh Nga nói với tôi
– Dạ vâng !
– Anh vào ngồi uống nước với bố đi. E đi cất đồ
– Ừ
Tôi lại ghế salon ngồi đối diện bố Linh Nga. Khuôn mặt bác có vẻ phấn khởi và vui vẻ lắm. Chắc cũng do 1 phần con gái diệu đưa bạn trai về nhà.
– Dạ, bác về nhà lâu chưa ạ
– Bác mới về tối hôm qua thôi. Thế đi đường có mệt lắm không?
– Dạ, cháu bình thường. Thế bác gái nhà mình đâu rồi ạ?
– Bà í đi làm, đã về đâu, mà chắc giờ này cũng sắp về rồi đấy!
Ngồi nói chuyện được dăm ba câu thì Linh Nga đi ra
– Hôm nay cu Thành cũng phải đi học à bố
– Ừ, thấy nó đi học suốt. Với lại lớp 12 rồi, bố lo lắm
– Em nhà bác năm tới thi đại học ạ?
– Ừ, thấy nó cũng chăm chỉ mà chẳng biết thế nào. Bác thì đi suốt, Linh Nga thì cũng thỉnh thoảng mới về. Chẳng biết ở nhà bà kia có giục nó học hành cẩn thận không?
– Cũng nên quan tâm đến em nó bác ạ. Giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, nên cứ động viên cho e nó tập trung thi đỗ đại học đã bác ạ.
– Tính nó thì cũng ngoan, học thì không đến nỗi nào. Nhưng mà bố vẫn lo. Linh Nga thỉnh thoảng con điện về cho em nó rồi hỏi han động viên giúp bố
– Vâng, con biết rồi. Con đi nấu cơm đây, ko mẹ về mẹ lại…
– Ừ, mà dạo này công việc cháu thế nào?
– Cháu thì lúc bận lúc không bác ạ. Lúc thì việc ngập lên đến mặt. Còn bình thường thì cứ túc tắc làm thôi ạ
– Xây dựng mấy năm nay chết dí nhỉ. Có việc là ngon lành rồi
– Dạ vâng, mấy năm nay kinh tế nó khó khăn, mà nguồn từ trên thì ít, nhưng nói chung ông nào có quan hệ là có việc hết ấy mà bác. Công ty cháu thời gian đầu suy thoái cũng chững việc, nhưng giờ thì cũng đủ việc cho anh em làm.
– Thế cháu có làm ngoài không?
– Dạ cũng có bác ạ, nhưng thỉnh thoảng thôi, vì việc ở công ty cháu cũng bận. Làm ngoài thì toàn người quen nhờ. Ví dụ như thiết kế nhà ở quê. Nó cũng đơn giản ấy mà bác. Còn trên Hà Nội nếu có làm ngoài chủ yếu cháu nhận làm nội thất thôi ạ. Chứ việc công ty cũng làm cháu quay như chong chóng rồi.
Ngồi nhâm nhi chén trà đàm đạo với ông bố vợ tương lai kể ra cũng có cái hay. 2 bác cháu đã gặp nhau từ trước nên cũng thoải mái chứ không có gì căng thẳng. Sơ qua về nhà Linh Nga, nhà cũng thuộc dạng khá giả, kinh tế chắc cũng vững. Căn nhà 2 tầng nằm trên 1 thửa đất vuông vắn, rộng rãi. Đang ngồi chơi thì có tiếng xe máy từ ngoài cổng đi vào. Phi vaò tới sân tôi thấy chiếc xe future màu xanh đỗ xịch trước cửa. 1 người phụ nữ dáng tròn trịa, trên thì bịt khẩu trang, còn mặc cái áo chống nắng trùm kín mít.
– Mẹ Linh Nga về đấy – bố Linh Nga nhắc
– Thế ạ
Mẹ Linh Nga bước vào cửa, bỏ cái khẩu trang ra. Xuất hiện trước mặt tôi là 1 người phụ nữ có đôi mắt rất sắc. Tôi đứng dậy
– Cháu chào bác ạ!
– Ừ, mà ai….
– Cái Linh Nga dẫn bạn trai về đấy!
Vừa dứt khỏi câu thì mặt bác gái biến sắc ngay, đôi mắt vẫn còn chưa hết ngạc nhiên
– Dạ, cháu là Tùng, bạn Linh Nga ạ
– Ngồi uống nước đi – bác gái buông giọng không mặn mà cho lắm rồi đi vào trong
Tôi và bố Linh Nga nhìn nhau ái ngại xen lẫn chút lo lắng.
– Bà ấy chắc đi làm về mệt. Linh Nga ơi – bác trai gọi vọng vào
– Gì thế bố – Cô ấy lật đật chạy ra
– Con nấu món gì thế? Sắp xong chưa, Thành nó cũng sắp về rồi đó.
– Sắp xong rồi bố ạ. Đợi em về là ăn cơm luôn.
– Nga, nấu cái gì trong bếp sắp cháy rồi đây này – bác gái quát từ trong ra. Cô ấy lại lật đật chạy vào.
– Nhà bác có mỗi mình nó con gái, không phải khen chứ nó quán xuyến được hết việc trong nhà. Giờ cũng đến tuổi lấy chồng, bác cũng muốn nó phải lấy người đàng hoàng, tử tế. Bác nói thế chắc cháu hiểu
– Dạ vâng, cái đó cháu biết chứ ạ. Về phần cháu thì bác có thể yên tâm, còn về phần bố mẹ cháu thì bố mẹ cháu quý Linh Nga lắm ạ!
– Ơ thế con bé gặp bố mẹ cháu rồi à?
– Dạ vâng, bố mẹ cháu coi Linh Nga như con cái trong nhà, bố mẹ cháu cũng sốt ruột giục 2 đứa về thưa chuyện với 2 bác ạ.
– Bác thì bác không can thiệp vào chuyện tình cảm của 2 đứa. Thứ nhất là lớn cả rồi, thứ 2 là giờ không phải ngày xưa, mai mối cổ hủ lạc hậu bác cũng ko thích. Bố mẹ cháu quý Linh Nga thế là tốt rồi.
– Vâng ạ!
Lát sau cu em của Linh Nga cũng đi học về. Trông thằng bé cao ráo, đẹp trai, mắt 1 mí nữa. Nghĩ bụng chắc gái chết như rận với ku này.
– Con chào bố. Em chào anh!
– Ừ, chào em
– Đây là anh Tùng đúng không ạ?
– Ơ, sao biết anh là anh Tùng?
– Hôm qua chị Linh Nga điện cho e, nói hôm nay dẫn người yêu về mà – nó cười
– Thế hả, Linh Nga cũng thỉnh thoảng kể về e lắm. Đẹp trai, học giỏi. Quả không sai
– Thôi, vào thay quần áo đi rồi ăn cơm- bố Linh Nga nói với cu Thành. – vào ăn cơm thôi cháu. Xong xuôi hết cả rồi
– Dạ vâng
Tôi cùng ăn cơm với gia đình Linh Nga. Từ đầu bữa thấy khuôn mặt của mẹ cô ấy có chút gì đó không hài lòng. Chẳng nói cũng chẳng rằng gì cả. Tôi và bác trai cũng uống mấy chén rượu. Đang ăn thì mẹ Linh Nga bất chợt hỏi tôi.
– Cháu này
– Dạ
– Nhà cháu có mấy anh chị em
– Dạ cháu có 1 mình thôi ạ. Cháu là con một
– Sau này cũng vất vả đấy nhỉ. Thế bố mẹ cháu làm gì?
– Bố cháu thì làm hiệu trưởng 1 trường cấp 2, mẹ cháu thì làm ở….
– Ơ sao hôm trước cháu bảo bố mẹ cháu làm nông dân- bác trai lên tiếng
– Thì bố mẹ cháu đầu tiên cũng làm nông – tôi đưa tay lên gãi đầu – nhưng mà nhà cháu ai cũng thật thà và tình cảm như nông dân nên…
– Vậy giờ cháu đang làm gì?
– Cháu làm bên xây dựng, cháu là kiến trúc sư.
– Kìa mẹ, mẹ hỏi gì kĩ thế, đang bữa cơm mà
– Thôi, 2 bác cháu uống rượu đi, mẹ ăn xong rồi, chuẩn bị đi làm đây. Chiều mẹ phải đi sớm
– Ơ, vừa ăn đc mấy miếng mà mẹ
– Mẹ no rồi
Tình hình là mẹ Linh Nga có vẻ ko thích tôi thật. Dù sao đi chăng nữa thì con gái nhà người ta, người ta có quyền chọn lựa. Nhưng thời đại bây giờ rồi, chuyện yêu đương, lấy vợ lấy chồng cũng ko cổ hủ như ngày xưa nữa. Còn lí do mà bác gái không thích tôi thì cũng chưa rõ đầu cua tai nheo như thế nào.
Uống rượu xong xuôi thì bác trai đi ngủ. Cu Thành đi học, còn tôi với Linh Nga. Tôi giúp cô ấy thu dọn. Lúc đó có tí rượu vào nên tôi cũng mạnh dạn hỏi
– Em này!
– Sao thế anh
– Hình như mẹ không thích anh
– Chắc không phải đâu, có khi mẹ đi làm về mệt, chiều lại đi tiếp nên chưa nói được nhiều
– Ừ, thôi có gì để tối rồi tính. Chiều e có đi đâu không?
– Chiều e không. Mà anh đi nằm tí đi kẻo mệt, đợi e rửa bát xong e dẫn lên phòng cu Thành nằm.
Thật sự tôi vẫn băn khoăn làm sao để tiếp cận hơn được bác gái. Chứ tình hình như thế này thì không ổn. Cả chiều hôm đó tôi cứ trằn trọc, trong người rất bí bách khó chịu, chi mong đến tối có cơ hội nói chuyện với bố mẹ Linh Nga. Tối hôm đó ăn cơm xong, cả nhà ra phòng khách uống nước, bác trai thì vẫn tỏ ra quý mến tôi.
– Dạ 2 bác con có chuyện muốn thưa với 2 bác ạ
– Cháu cứ nói đi – bác gái nhẹ nhàng
– Dạ, con xin lỗi 2 bác vì chưa được sự cho phép của 2 bác mà đã về đây. Nhưng 1 phần con cũng sốt ruột. Con về đây để xin phép 2 bác cho con và Linh Nga được chính thức tìm hiểu nhau. Con cũng xác định mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài với Linh Nga ạ.
– Chuyện tìm hiểu thì là việc của 2 đứa, yêu nhau cũng thế, nhưng chuyện lấy vợ lấy chồng thì còn nhiều vấn đề – bác gái buông giọng
– Dạ chuyện cưới xin thì sau này 2 đứa bọn con sẽ xin phép bố mẹ 2 bên, rồi bố mẹ con sẽ có lời với 2 bác ạ
– Ừ, 2 đứa cứ tìm hiểu nhau cho kĩ càng đi. Về phần bác thì bác ủng hộ, nhưng mà tuyệt đối không có cái kiểu bác sĩ bảo cưới, rồi điều tiếng là bác không đồng ý đâu.
– Bố thật là, không có chuyện đó đâu ạ
– Làm thằng đàn ông thì phải có trách nhiệm, làm gì thì làm cũng phải đến nơi đến chốn, con gái bác nuôi nấng từ bé đến lớn. Giờ nó dẫn người yêu về bác vừa mừng vừa lo. Nó thì hiền lành ngoan ngoãn, 2 bác cũng ko thể suốt ngày bên cạnh mà nhắc nhở được. Vậy cho nên 2 đứa phải bảo ban nhau, rõ chưa – bố Linh Nga nhắc nhở.
– Dạ vâng, có vấn đề gì 2 bác cứ nhắc nhở ạ.
Thằng cu Thành thì ngồi im, liếc ngang liếc dọc qua từng người để xem cuộc nói chuyện có vẻ căng thẳng.
– Bà, mai chủ nhật đấy, có xem bói toán gì thì đi mà xem sớm đi
– Sao tự nhiên bảo tôi đi xem bói?
– Thì xem tuổi cho 2 đứa có hợp hay không?
– Ông thật là…, ông đọc sách phong thủy sao không xem luôn đi còn bảo tôi.
– Tôi xem rồi, hợp. Còn bà muốn chắc ăn thì đến thầy mà xem.
– Thật thế hả – bác gái có vẻ mừng rỡ.- hợp thì được rồi, tôi đi thầy xem làm gì nữa cho nó tốn kém! Mà 2 đứa, mẹ thì mẹ không khó khăn gì hết, nhưng mà hôm vừa rồi mẹ đi xem, họ bảo Linh Nga năm nay cưới là đẹp nhất, nếu ko cưới thì phải để sang năm kia mới cưới được. 2 đứa suy nghĩ đi nha
– Mẹ, con chưa sẵn sàng tâm lí cưới chồng mà. Lúc nào cưới thì cưới chứ sao mẹ mê tín quá vậy!
– Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Nghe chưa
– Nhưng mà mẹ cứ suốt ngày bói toán, sốt ruột lắm
Thấy thế tôi kéo tay Linh Nga ra hiệu không nói nữa. – Dạ vâng, thế thì bác để con về thưa với bố mẹ, cái chuyện ngày lành tháng tốt nó cũng quan trọng lắm chứ ạ. Vấn đề tâm linh nên cũng phải kĩ càng 1 tí.
– Ừ, bác cũng muốn có cháu bế lắm rồi, có 1 đứa con gái tống quách đi cho nhẹ nợ – mẹ Linh Nga vừa lườm vừa cười
– Phải đó, anh chị cưới đi.
– Bố là bố thấy 2 đứa cứ yêu nhau cho kĩ vào, chứ ko lại cả thèm chóng chán, chuyện cả đời cũng nên suy xét cho kĩ lưỡng.
– Dạ vâng.
Tối hôm đó tôi ngủ với cu Thành, cũng có cơ hội nói dăm ba câu với thằng bé
– Anh Tùng này, anh đang làm ở đâu thế
– Anh hả, anh làm cho công ty của chú
– Lương lậu khá không anh
– Đủ ăn, đủ tiêu, đủ chơi – tôi cười
– Thế là ngon lành rồi anh, e sang năm thi đại học, lo lắm anh ạ
– Cố gắng lên, vừa là cơ hội, vừa là ngưỡng cửa cuộc đời của mình đấy.
– Vâng. Thế anh yêu chị em lâu chưa ạ
– Mới được 1 thời gian thôi
– Thế ạ, chị nhà e ngoan lắm đấy. E cũng hơi bất ngờ, hôm qua chị gọi điện về bảo nay dẫn anh về e giật mình. Bà này cứ ngầm ngầm mà ghê phết. Hề hề
– Bình thường hiền lắm à
– Vâng, hiền khô luôn í, chẳng bao giờ cãi lại bố mẹ, mà chị cũng thương e lắm. Bố mẹ e tin tưởng với lại yên tâm về chị lắm. Anh chắc phải có gì đặc biệt thì chị e mới yêu đấy nhỉ
– Anh hả, cũng như bao ông kiến trúc sư quèn thôi, có gì mà đặc biệt
– Trong tưởng tượng của e, anh là 1 người tóc dài, râu ria xồm xoàm, quần áo lượt thượt cơ – cười
– Thế e chưa thấy kts nào như anh à
– Tại ở gần nhà e đây này, có ông kts đi làm ở Hà Nội về, trông lúc nào cũng ngầu lắm. Còn anh thì không ngầu, đầu tóc gọn gàng, có râu nhưng lại cạo sạch, quần áo chỉn chu nên e hơi bất ngờ.
– Anh đi làm công sở, với lại phong cách của anh thích gọn gàng. Hồi sinh viên anh có để tóc dài, chứ đi làm rồi thì không
Tán gẫu dăm ba câu thấy thằng cu này ăn nói cũng lễ phép, dễ gần, ngoan ngoãn. Và nó cũng có vẻ mến tôi. Sáng hôm sau cu Thành đi học, bố mẹ Linh Nga ở nhà.
– 2 đứa đi chùa với mẹ không? – bác gái hỏi
– Mẹ lên chùa à, thế đợi con tí, anh, anh đi cùng không?
– Đi với bà í đi cho vui, bác ở nhà 1 mình cũng được – bố Linh Nga nói
– Dạ vâng, thế cháu xin phép đi với bác gái tí ạ.
Sáng nay thì mẹ Linh Nga có vẻ phấn khởi, lên chùa tôi và Linh Nga cũng đi theo chắp tay và khấn. Cầu mong mọi bình an và yên lành đến với chúng tôi.
Thực ra thì với thái độ của 2 bác đối với tôi như vậy thì cũng dễ hiểu. Chẳng ai lại dễ dàng quá đối với ng yêu của con gái ngay lần gặp đầu tiên. Dù có chút e dè, có chút gọi là khó dễ nhưng đối với tôi như vậy là thành công rồi. Cái gì cũng cần có quá trình, cũng cần có thời gian để thích nghi. Nhìn nhận theo chiều hướng khác thì tôi cũng không đến nỗi nào. Gia cảnh thì cũng được, cho nên 2 bác cũng thoải mái hơn là điều dễ hiểu
Ngay chiều hôm đó tôi xin phép 2 bác tôi và Linh Nga về Hà Nội. Trước khi đi còn dúi cho ít đồ ăn. Về đến nhà 2 đứa cũng mệt lả người.
– E này, theo e thì 2 hôm vừa rồi thành công hay thất bại
– Anh đang hỏi vấn đề gì vậy
– Thì cái chuyện về nhà e ấy.
– Hôm qua mẹ có nói chuyện với e. Đáng lẽ sáng nay là bác làm cùng cơ quan mẹ đến chơi đấy. Sang xem mặt e, nhưng anh về nên mẹ phải gọi điện cho người ta để chối lúc khác.
– Thế à, vậy anh là người phá đám chăng?
– Không, mẹ chỉ bảo anh được, có mỗi điều là nhà xa, 2 đứa ko cùng quê nên nếu có lấy nhau sau này đi lại vất vả lắm. Mẹ định giới thiệu cho e con nhà người ta, nhà gần. Nhưng sau hôm nay chắc mẹ nghĩ lại thôi.
– Hi vọng thế. Chứ giờ anh cũng thấy lo lo, việc thì nhiều, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. – tôi thở dài.
– Có gì để e thuyết phục mẹ, bố thì cũng quý anh mà. Anh yên tâm đi. Anh chỉ việc yêu e thôi
– Thật?
– Vâng.hì!
Ngày hôm sau tôi có hẹn đi uống cafe với Đức
– Anh gọi em ra có việc gì thế ạ
– Chị bị bệnh lâu chưa
– Bị lâu rồi anh, nhưng sao tự nhiên đợt này lại quá ra như vậy
– Thế giờ chị đang ở đâu?
– Chị thuê nhà ở 1 mình a
– Sao không nói bố mẹ bảo chị về ở cùng. 1 mình ốm đau như thế
– Bố mẹ e gàn rồi, khuyên can mãi rồi. Ngày xưa bố mẹ e nói gì chị cũng nghe, giờ chẳng ai nói được chị. Dù khuyên bảo cỡ nào chị vẫn không nghe anh ạ. Mà sao anh biết chị bị bệnh.
– Hôm trước anh gặp rồi nói chuyện
– Thế ạ, nhiều lần e cũng muốn kể với anh, nhưng chị không cho e nói. Thấy chị tụt dốc không phanh thế này e cũng thấy nản lắm. Chị không về nhà chắc cũng do 1 phần bất mãn với bố e ngày trước ép chị, giờ bố e cũng buồn.
– Cuộc sống mà, có những thứ nó tan biến trong chớp mắt. Chú cho địa chỉ nhà, để lúc nào anh qua xem.
– Vâng, tối về e nhắn tin cho
– Mà sao chú ko đến ở cùng chị, cho có chị có em
– E cũng nói thế rồi, nhưng mà chị không đồng ý. Ngày thì đi làm, tối về cứ lủi thủi 1 mình. E hỏi chị cần gì, thì chị cũng chẳng nói, lúc nào cũng lầm lì. Mà e cũng không ngờ là chị lại đến công ty anh làm đâu. Đúng là… – nó lắc đầu ngán ngẩm
– Chuyện làm ở công ty anh thì ko sao, lúc đầu anh cũng giật mình, nhưng giờ thì bình thường rồi, làm 2 phòng khác nhau nên chạm mặt nhau cũng ít.
– Vâng, e chỉ sợ chị đến đó rồi lại làm khó cho anh
Khó thì không nhưng ở cái chốn văn phòng, nó cũng phức tạp lắm, lời ăn tiếng nói, rồi ganh ghét nhau đủ kiểu.
– Rắc rối thật.
– Thôi, anh phải về đi có việc, lúc khác anh em mình nói chuyện sau nhé
– Dạ vâng
Chiều tôi đi làm về qua cửa hàng thằng Vũ. Mọi người có nhà cả
– Em chào anh – Huyền nói
– Ừ, vợ chưa cưới anh đâu
– Khiếp, hôm qua về nhà Linh Nga, hôm nay đã khoe là vợ chưa cưới rồi – cười
– À, ờ thì cứ phải nhận đi là vừa, đằng nào chả cưới.
– Em đây, anh vừa đi làm về à, sao về sớm thế ạ
– Nhớ người yêu không chịu được nên về sớm thôi
– Hôm nay trời bình thường, anh ăn phải cái gì mà giọng cứ ngọt xớt từ lúc nãy đến giờ nhỉ. Bình thường thì em biết anh giàu tình cảm nhưng mà khô khan lắm, hôm nay có gì lạ lạ !
– Thì dần dẫn cũng phải thay đổi cho cuộc sống nó thêm tí màu sắc chứ.
– À quên, tiện có anh ở đây e nói luôn, anh ngồi đi, đứng mãi. Đang có chuyện định bàn với anh đây
– Chuyện gì thế e – tôi ngồi xuống ghế
– Thì hôm trước e nói với anh rồi đó, cái chuyện e định mở thêm 1 cửa hàng nữa. E muốn Linh Nga sang đó quản lí cho e. Phần nữa nếu anh muốn kinh doanh thì chung vốn với nhà e cũng được. Ông Vũ nhà e cũng tìm được mặt bằng rồi.
– Anh cũng máu kinh doanh nhưng điều kiện chưa cho phép.
– Vài chục thôi mà anh, nhiều nhặn gì đâu
– Thật ra anh cũng muốn. Nhưng thôi anh coi em với thằng Vũ thân thiết như người nhà anh cũng nói luôn. Vợ chồng em thiếu tiền, cần vốn thì anh cho vay. Chứ anh ko muốn dính dáng đến kinh tế những người thân thiết. Các cụ nói giàu vì bạn, sang vì vợ, cái chuyện kinh tế nó khó nói lắm, nhỡ đâu lại mất lòng anh em thì chết. Còn chuyện quản lí cửa hàng thì e cứ bàn với Linh Nga, cảm thấy tin tưởng mà Linh Nga đồng ý thì làm. Chứ anh ko ép buộc Linh Nga phải làm ở đâu cả. Cái đó chị em bàn với nhau đi chứ
– Vâng, thực ra thì em cũng đang thiếu vốn. Có gì tối e về bàn với nhà em, còn Linh Nga, cứ thế nha em
– Em làm công ăn lương, mà mới làm cho anh chị được mấy tháng, e sợ không kham được hết chị ạ
– Không phải lo, thời gian đầu chị sẽ phụ e. Căn bản là e chưa xin việc đúng ngành, thôi thì cứ làm cho anh chị, cũng ko vất vả lắm đâu!
– Thế thì cho e về suy nghĩ đã chị ạ – Linh Nga có vẻ ái ngại về cái vấn đề này
– Ủa mà thằng Vũ đâu – tôi hỏi
– Ông í đang cho thằng Bin ăn trong nhà anh ạ, để e gọi
– Thôi, anh với Linh Nga về luôn bây giờ
– Gì mà vội thế ạ, ngồi chơi đã anh
– Anh về còn 1 đống việc ở nhà kia kìa. Thôi anh về nha
– E về chị ạ
– Ừ, em chào anh!
Trên đường về Linh Nga hỏi tôi
– Anh ơi
– Sao e?
– Lúc nãy chị Huyền nói, mà e băn khoăn quá anh ạ
– Chuyện đi làm ấy hả?
– Vâng, e cũng muốn làm chỗ ổn định. Ý anh thế nào?
– Thực ra anh cũng đợi 1 thời gian nữa ổn định rồi anh sẽ nhờ người để xin việc cho e. Chứ đi bán quần áo mãi thì cũng không hay. Mình có bằng, có nghề thì nên đi làm đúng nghề. Mình tính cái lâu dài chứ không tính cái trước mắt.
– Vâng, tại chị Huyền cứ năn nỉ, e thì không muốn làm mất lòng ai cả nên e cũng chưa từ chối
– Theo anh thì e cứ nhận lời đi, lương lậu thì ko phải nghĩ, còn công việc của e thì để anh lo. Huyền chắc nó cũng ngại nên mới bảo anh góp vốn đấy, chứ anh biết vợ chồng nó không thiếu tiền. Bọn nó chắc nghĩ ngợi e là người yêu anh, mà lại làm thuê cho nó ấy mà.
– Cái đó e biết, chứ cửa hàng bây giờ e cũng lo chu đáo, sổ sách e kê khai rồi hạch toán đầy đủ mà, chị ấy cũng tin tưởng giao cho e. Mà anh chị cũng tốt thật anh ạ.
– Thì tốt, ai chứ anh thì vợ chồng nó chả nghĩ ngợi gì cả. E cứ vô tư mà đi làm thôi.
– Vâng, e biết rồi
– Nếu ko thích đi làm thì ở nhà làm osin cho anh – tôi trêu
– Anh trả e mấy triệu mà bảo e ở nhà làm osin cho anh
– Đùa thôi, kiểu gì e cũng phải đi làm. Với lại thời đại bây giờ, có ai còn kiểu ép buộc thế này thế nọ đâu, nói chung là anh nghĩ nhiều khi e cũng phải có tiếng nói. Chứ hiền hiền như e thì…
– Vậy hóa ra anh nói e nên thường xuyên e bắt nạt anh chứ gì. Hay anh thích e là 1 cô vợ dữ dằn, suốt ngày to tiếng bắt nạt a
– Thông minh phết nhờ, nhưng anh thích cái kiểu mà thỉnh thoảng e lườm lườm với gớm gớm í
– Tưởng gì chứ đơn giản, hì
Tôi và Linh Nga đi về nhà tôi, đang khoác tay, khoác vai từ thang máy ra thì nhìn thấy dáng ai quen quen….. Trang đang tay xách nách mang 1 túi đồ nào là hoa quả, đồ ăn. Sững sờ khi nhìn thấy tôi và Linh Nga.

Chap 48:

Tôi cũng bất ngờ, vì không nghĩ là Trang và Linh Nga sẽ gặp nhau sớm như vậy. Nhìn đôi mắt Trang rưng rưng xen lẫn chút uất hận, thất vọng…
– Anh…- Trang đánh rơi bịch đồ ăn còn đang xách trên tay
– Em chào chị – Linh Nga bối rối chào
– Đợi anh mở cửa. Có gì vào nhà nói – tôi nói với Trang
– Như thế này rồi anh còn muốn nói nữa à.
Trang tiến lại gần tôi vung tay lên và tát tôi 1 cái. Đau, thực sự đau lắm! Đôi mắt ấy nhìn chăm chăm vào tôi, và tôi cũng chỉ biết đưa ánh mắt ra chỗ khác, tôi ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé. Nhưng thôi đằng nào cũng ko giấu được mãi
– Vào nhà đã rồi nói chuyện
– Từ nay, anh đừng quan tâm đến e nữa – những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô bé. Trang vội vàng lấy tay lau chúng rồi chạy đi ra thang máy
Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt ấy chỉ chực tuôn ra, ngay lúc này hoặc bất cứ lúc nào. Cô bé đang kìm nén cái nỗi đau mà không thể nói nên lời.
– Anh, anh đi theo chị ấy đi, nhỡ….
– Không!
– Anh ko thấy chị ấy giận anh lắm à, đi đi e kho sao đâu
– Đã bảo không là không, – tôi quay sang Linh Nga và quát to, rồi tôi lấy chìa khóa ra mở cửa
Linh Nga cúi mặt xuống , sự buồn bã cũng hiện rõ lên trên khuôn mặt. Cô ấy theo tôi vào nhà, mệt mỏi cả 2 đứa ngả lưng ra ghế thở dài
Mọi chuyện hôm nay, không sớm thì muộn cũng xảy ra, nhưng trong tôi có cái gì đó rất nghẹn ngào và nó ứ đọng trong lòng. Cái tát của Trang có lẽ là quá nhẹ khi mà tôi lại là người gieo niềm tin cho cô bé để rồi mọi thứ ko thể nhẹ nhàng vỡ tan trước ánh mắt đó. Tôi hiểu cảm giác của Trang nhưng chắc có lẽ tôi ko biết nó đau đến cỡ nào. Đang nghĩ thì Linh Nga lay nhẹ tôi
– Anh ơi!
– Hả, gì em?
– Em sợ lắm!
– Sợ gì cơ?
– Lúc nãy anh…
– Anh làm sao, e sợ anh bỏ rơi e hả. Đừng có nghĩ linh tinh – tôi quàng tay ôm lấy cô ấy
– Không, chưa bao giờ e thấy anh như vậy, lúc anh…cáu, nhìn anh e sợ lắm
– Anh xin lỗi, lúc nãy anh to tiếng.
– Giờ phải làm sao đây anh – Linh Nga thở dài
– Chả sao cả
– Nhưng còn chị Trang…
– Cái đó từ từ rồi tính, giờ nói cũng ko được gì đâu. Có khi phản tác dụng. Mà sao e cứ phải lo cho người khác thế. Chả thấy ai như e, có người thích người yêu mình còn thương hại
– Thật ra…chị ấy quen anh trước e, mà e lại là người…
– Trước hay sau không quan trọng, thế e thương hại thì e để anh yêu Trang à?
– Không, ý e ko phải thế, e ko biết phải nói sao để anh hiểu, nhưng nhìn chị ấy như vậy thực sự e ko thoải mái chút nào.
– Bây giờ anh cần nhất là e phải bình tĩnh, tin tưởng a, chuyện của Trang thì a nghĩ 1 thời gian rồi Trang cũng nguôi ngoai thôi.
– Vâng, e cũng mong như thế. Anh đi tắm đi, e đi nấu cơm
Tôi vừa khép lại 1 cánh cửa, nơi mà những ánh sáng le lói bấy lâu nay rọi vào Trang. Bao giờ cô bé mới trở lại sự cân bằng, bao giờ cô bé mới vượt qua cú sốc này. Yêu thương nó mong manh lắm, nhưng rồi nỗi đau nào cũng sẽ đc lấp đầy bởi thời gian, nhưng tôi sợ khi lấp đầy nó rồi thì khoảng cách giữa tôi và cô bé ngày càng xa.
Tối hôm đó thằng Quân ko ăn cơm nhà, chỉ có tôi và Linh Nga với nhau. Bữa cơm không được vui vẻ như mọi khi, tôi cô gắng tỏ ra vui vẻ
– Em này, sau này e thích sinh mấy nhóc
– E thích con đầu lòng là con gái, con thứ 2 là con trai, con thứ 3 là con gái….
– 3 đứa hả
– Vâng, nhưng chỉ sợ anh vất vả thôi
– Ô hay, vất vả thì vất vả cả 2 , chứ đâu mình anh, mà e là phụ nữ kiểu gì cũng vất vả hơn
– Hì, thế anh thích mấy nhóc
– Anh ko quan trọng mấy nhóc, e thích sinh bao nhiêu cũng đc, càng đông càng vui, miễn sao cứ ngoan ngoãn như mẹ chúng là được. Hề!
– Sao lại ko quan trọng, sinh nhiều anh có nuôi nổi không
– Thì đến lúc đó rồi tính, à mà hay mình cưới nhau đi
– Ơ…
– À thôi, chưa được, đợi anh kiếm tiền .
– Đúng là chẳng ai như anh, thay đổi ý định luôn xoàn xoạch.
– Hề, bao giờ tự tin nuôi được vợ con. Với lại…
– E hiểu rồi, mà anh ăn đi.
Cuộc sống là thế đấy, người ngồi trước mặt tôi, người tôi yêu. Đôi lúc tôi thấy thương cô ấy quá. Người mà tôi sẽ đón đưa, sẽ đi cùng tôi cả cuộc đời này liệu có… Tôi yêu cô ấy bởi sự chân thành, tôi yêu cô ấy bởi cô ấy luôn suy nghĩ cho người khác, cô ấy chu toàn tất tần tật mọi thứ. Nhưng giờ đây cô ấy đang mặc cảm bởi vì chỉ là người đến sau… Cuộc sống không phải lúc nào cũng sòng phẳng, không phải lúc nào cũng muốn thẳng là thẳng, tôi muốn lắm chứ, muốn dành trọn vẹn tâm tư, tình cảm cho người yêu. Mỗi người mỗi cảnh, mỗi người mỗi suy nghĩ, tôi đang cố gắng để không mất đi những mối quan hệ của mình, và đồng thời cũng cố gắng không đem lại những giọt nước mắt cho Linh Nga!
Tôi nói Linh Nga ở lại ngủ nhưng cô ấy 1 mực đòi về vì có Ngọc ở nhà. Từ lúc gặp Trang cho đến lúc đưa Linh Nga về, tôi cảm nhận 2 đứa cứ có chút khoảng cách gì đó, nhưng Linh Nga vẫn cố gắng để vừa lòng tôi.
– E vào nhà đi, a về luôn đây
– Anh đi cẩn thận nha. Về nhà nhắn tin cho e nhé.
– Ừ – tôi uể oải quay đầu xe đi về
Về đến nhà thì thằng Quân đang ngồi xem tivi
– Nay về sớm thế. To đầu rồi còn xem hoạt hình, đưa điều khiển đây – tôi nói
– 10h rồi mà còn sớm à mày. Mày với Linh Nga chả xem suốt con gì
– Tắt, tao có chuyện nhờ mày đây – tôi vơ lấy cái điều khiển tắt tivi rồi ngồi nói chuyện với nó
– Có chuyện gì thế.
– Trang biết rồi
– Biết gì cơ?
– Biết tao với Linh Nga yêu nhau
– Biết bao giờ – nó sốt sắng
– Chập tối, tao với Linh Nga đi làm về thì gặp con bé xách 1 túi đồ ăn đứng trước cửa nhà
– Rồi sao nữa
– Chả sao, con bé nó khóc xong rồi về
– Nó ko phản ứng gì à
Tôi lắc đầu, nó cũng lắc đầu
– Thế mày định nhờ tao việc gì
– Mày đưa đón nó đi làm giúp tao, rồi để ý xem nó có bar bủng rượu chè gì ko. Có thì gọi tao
– Tao chỉ sáng đưa nó đi, tối đón nó về, chứ kiểm soát sao được.
– Thì lúc nào để ý được thì để ý, tiện thể xem thái độ cô bé thế nào.
– Mày chơi quả này còn đau gấp vạn lần quả trước, haizz, bác Tuân thì cứ khen mày rồi khoe bảo con rể giỏi giang.
– Chuyện 2 bác ko quan trọng bằng Trang, con bé giờ nó có mà làm sao thì tao hối không kịp đâu.
– Rồi, có gì để tao xem
Sáng hôm sau tôi đến công ty gặp Q.Nga ở ngay sảnh , cũng đến cùng lúc với tôi. Cô ta chào tôi, tôi cũng ừ rồi nhanh chóng lên văn phòng. Buổi trưa tôi gọi điện cho Trang
– Anh đây, đi ăn chưa
– E chưa?
– Đi ăn với anh không ?
– Cũng được ạ
– Anh đợi dưới sảnh, xuống luôn đi
Tôi đợi cô bé bên dưới sảnh, 1 lát sau Trang đi tới. Đôi mắt đỏ hoe không giấu nổi sự mệt mỏi. Đến quán gọi đồ ăn xong xuôi tôi hỏi
– Hôm qua e có đi uống rượu à
Cô bé lắc đầu
– Hôm qua mất ngủ hả
Vẫn lắc đầu. Chẳng nói chẳng rằng Trang cứ ngồi bần thần, thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi.
– E ăn đi
– Vâng
– E ko muốn hỏi anh gì à ?
– Không ạ
– Trang này, anh biết là….
– Anh không phải nói gì đâu, cũng ko cần phải giải thích. E biết!
– E biết gì?
– Biết những thứ nên biết rồi, e ko thắc mắc gì cả. Anh ăn đi rồi còn về công ty nghỉ ngơi chiều còn làm.
Tôi cũng im lặng không nói gì, cố gắng ngồi ăn vài miếng cho xong bữa rồi về. Phản ứng của Trang làm tôi hơi ngạc nhiên, không biết cô bé đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ mong là Trang ko quăng mình vào rượu chè, chơi bời.
Thật sự là có rất nhiều việc làm tôi rối bời trong lúc này, Trang thì sầu thảm, Q.Nga thì ốm đau, Linh Nga thì tội nhất, vì tôi cảm thấy mình đang chia sẻ tình cảm không đúng chỗ. Nhưng biết làm gì hơn bây giờ, tôi chỉ mong cô ấy thông cảm và bớt buồn về chuyện đó. Tối hôm đó tôi về qua cửa hàng thằng Vũ và ở lại ăn cơm rồi chơi với cu Bin. Linh Nga và Huyền nấu cơm, còn tôi và thằng Vũ ngồi ngoài phòng khách nói chuyện
– Vợ tao nói gì với mày chưa?
– Nói gì?
– Chuyện hàng quán với chỗ Linh Nga ấy
– Rồi, thiếu mấy chục nữa
– Khoảng 4 chục
– Mai tao đem đến cho, còn chỗ Linh Nga thì để Linh Nga quyết định, chứ bảo gì tao
– Ơ hay, bạn tôi thay đổi thật à – nó ngạc nhiên
– Thay đổi gì?
– Ngày xưa lúc yêu cái Q.Nga, gì mày cũng nói, gì mày cũng chỉ nó, rồi lo lắng các kiểu, giờ tao thấy thế này lạ lạ.
– Thì quyền tự do mỗi người, cũng không phải bé bỏng gì nữa nên tôn trọng Linh Nga thôi. Tao ko thích người khác gọi tao là thằng gia trưởng
– Ừ, cũng phải, thời sinh viên khác, bây giờ khác. Thế chuyện mày với con bé Trang đến đâu rồi, ổn chưa?
– Không những không ổn mà còn rắc rối như cái mớ bòng bong đây!
– Thế là thế nào
– Trang biết tao với Linh Nga yêu nhau rồi
– Ơ, sao mà biết, quả này có kịch hay rồi đây. Thế làm sao mà con bé biết?
– Con bé mua đồ đến nhà tao, gặp tao với Linh Nga đi làm về.
– Phản ứng con bé thế nào
– Ko hiểu sao lần này tao linh cảm có gì đó cực kì không ổn. Con bé nó không hề lồng lộn lên, mà cứ lầm lì, nói chung là khó hiểu lắm
– Với tính cách của nó thì nó phải bù lu bù loa lên chứ sao lại vậy nhỉ? Thế mày tính sao
– Chả tính gì cả, đến đâu thì đến. Nói chung giờ tao mệt mỏi lắm, việc thì nhiều mà toàn mấy cái chuyện đâu đâu nó dồn lên não.
– Mệt quá thì nghỉ mấy ngày đi chơi đi. Hay cuối tuần, vợ chồng tao cũng nghỉ rồi cho cu Bin đi nữa.
– Để tao xem đã.
Tối đó tôi cũng làm vài chén với thằng Vũ, đưa Linh Nga về xong tôi cũng về nhà luôn. Vừa ngả lưng ra ghế thì có điện thoại. “180901091 calling”
– Tôi nghe
– Anh ngủ chưa?
– Chưa, có chuyện gì thế?
– E không ngủ được, liều gọi cho anh, a vẫn bắt máy – cô ta cười nhẹ
– Mấy hôm nay thế nào, cố mà ăn ngủ cho điều độ
– E bình thường, nhưng mà…E nhớ anh lắm!
– Thôi, cô ngủ đi, tôi dập máy đây, chịu khó mà ăn uống, lựa sức mà làm việc
Ơ…
Tôi dập máy để lại tiếng “ơ” như vẫn còn muốn níu kéo 1 điều gì đó. Nhưng tôi chỉ làm được đến thế cho cô ta thôi, không thể làm gì hơn nữa. Tôi cũng ko phải loại cạn tàu ráo máng nên cái gì nằm trong khả năng và giới hạn thì tôi sẽ làm. Vài ngày sau tôi có việc phải đến nhà bác Tuân.
– Tùng, dạo này cháu với Trang có chuyện gì à
– Dạ không ạ, đợt này cháu bận nên không quan tâm được em nó nhiều
– Hôm nào bố mẹ lên thì báo bác 1 câu nhé, để 2 bác qua chơi
– Dạ vâng. À mà bác ơi, thằng Quân…
– Sao cháu?
– Dạ, nó làm cho bác có vấn đề gì không ạ?
– Không, nó chăm chỉ lắm, nói chung là ok, mỗi tội nó thật thà quá, cháu băn khoăn gì à
– Nó làm cho bác thì cháu yên tâm rồi, nhưng nếu nó có vấn đề gì thì bác cứ nói thẳng với nó, nó không để bụng đâu ạ.
– Ừ, bác biết rồi. Mà Tùng này, cuối tuần nhà bác có giỗ cho các cụ, bà nội Trang với mấy cô chú cũng lên, cháu với Quân qua nhé.
– Dạ vâng, để cháu sắp xếp công việc. Mà bác ơi Trang đi đâu rồi ạ
– Nó ở trên phòng ấy, cháu lên đi, dạo này không đi làm thì nó cứ ở lì trong phòng.
– Dạ vâng
Tôi đi lên phòng Trang và gõ cửa
– Anh vào được không?
– Anh vào đi
– E đang làm gì thế
– Thì nghe nhạc, chat chit linh tinh – cô bé đang ngồi trên giường và cầm cái điện thoại
– Đi cafe ko? – tôi hỏi cô bé lắc đầu
– Đi shopping không? – lắc đầu tiếp và mắt vẫn dán vào cái điện thoại
– Anh đi về đây – tôi quay lưng đi ra, vừa bước ra tới cửa Trang ới lại
– Anh…
– Gì?
– Anh ngồi xuống đi đã
– Tưởng ko tiếp – tôi tiến lại ghế và ngồi xuống
Nhìn cô bé ủ rũ trông cũng tội,
– Cuối tuần nhà e có giỗ, bố bảo e nói với anh cuối tuần qua
– Uh, bố e vừa nói với anh rồi. Mà chuyện hôm trước…
– E đã nói là anh không phải giải thích chuyện đó mà!
Nhưng a cần phải nói rõ ràng …
– Hiện tại e ko muốn biết gì hết, mà anh ngồi yên đó đi
– Sao bảo anh ngồi yên?
– Vệ sĩ thì cứ ngồi yên đấy chứ sao – Trang nhe răng ra cười
– Ờ – tôi và Trang cũng chẳng ai nói gì với nhau , mỗi đứa lôi ra 1 cái điện thoại ngồi nghịch
Tôi vào zalo nhắn tin cho cô bé
– Anh đi về đây
– Không được về, cứ ngồi yên đấy
– Không nói chuyện gì thì đi về chứ ngồi đây làm gì nữa
– E ko cần biết, ngồi yên đấy thỉnh thoảng cho e liếc tí. Với lại tí e đi ra ngoài có tí việc, anh đưa e đi được không?
– Đi đâu?
– Hồ Tây, quán cafe hay ngồi
– Sao lúc nãy e bảo không đi
– Giờ nghĩ lại rồi
Lát sau tôi và cô bé đến quán cafe Heaven trên Hồ Tây
– Lâu lắm ko đến đây anh nhỉ
– Ờ
– Anh này, anh có ghét e không
– Dở hơi à, sao tự nhiên hỏi thế
Đôi mắt xa xăm nhìn ra xa, những gợn nước nó làm cho mọi thứ trở nên bình lặng hơn. Trang vẫn không nói gì
– Này, anh hỏi không nói à?
– E đang nghĩ xem có nên thích anh lại từ đầu không! – cười.
Tôi chưa kịp nói thì có điện thoại của Ngọc
– Alo
– Anh à, anh đang ở đâu thế
– Anh đi đang đi cafe với bạn
– Anh ơi anh về đi, chị đi làm về vừa bị ngất, ko biết làm sao.

Chap 49:

– Cái gì, chị có sao không – tôi hốt hoảng
– E vừa dìu chị lên giường nằm với pha cốc nước gừng để chị uống rồi. Mà chị còn mệt lắm.
– Ừ, anh về luôn.
Tôi vội vàng cúp máy và đứng dậy
– Ai thế anh, có chuyện gì à – Trang hỏi
– Anh phải về bây giờ có việc gấp
– Cô bé kia bị làm sao à – Trang nói bâng quơ
– Không…ah…uh… – tôi bối rối
– Anh có việc thì cứ về trước đi, e về sau!
– Nhưng mà đi cùng 1 xe, lúc về…
– E tự bắt taxi về được. A về đi
– Nhưng mà…
– E đã bảo e tự đi taxi về được, ngồi lát nữa e về. A về đi
– Thế thì anh về trước, bao giờ e về tới nhà alo cho a nhé.
– Vầng – Trang có vẻ buồn, cúi xuống quyện đôi tay vào nhau rồi lại ngẩng lên nhìn ra phía hồ xa xa.
Tôi vội vàng lấy xe rồi phi nhanh về nhà trọ Linh Nga. Vào đến nhà thì Ngọc đang hí húi, chẳng biết nấu gì trong bếp. Linh Nga đang nằm trên giường. Tôi vội vã đến bên cạnh cô ấy, miệng vẫn còn thở dốc
– E, e làm sao thế. Ngọc, chị làm sao.
– Anh đấy à – Linh Nga thều thào mệt mỏi
– Chị đi về đến nhà là tự nhiên lăn đùng ra a ạ
– E thấy trong người thế nào – tôi quay lại hỏi Linh Nga
– E đỡ rồi, chắc e bị say nắng nên bị choáng chút thôi
– Để anh đưa đi bệnh viện
– Thôi, e ko sao đâu, nằm nghỉ tí là hết ấy mà.
– Nhưng mà…
– Người e e biết mà. A đừng lo – vẫn cố nhoẻn miệng cười
– Vậy a ở đây chẳng giúp được gì à. E biết anh lo lắm ko
– A ngồi trông chị đi, e chạy ra chợ tí – Ngọc nói
– Ừ, đi đi.
– Anh, cúi xuống đây e nói cái này – Ngọc vừa đi ra thì Linh Nga nói
– Hả, e muốn ăn gì à, a đi mua nhé.
– Không, cứ cúi xuống e nói cái này
Tôi ghé sát đầu lại gần Linh Nga
– Gì thế e
– Mồ hôi a nhễ nhại đây này – vừa nói Linh Nga vừa lấy tay lau mồ hôi còn lấm tấm trên trán và sống mũi tôi.
Tôi vội vàng lấy tay lau hết mồ hôi trên trán và cười
– Không sao, hề. Lo cho a làm gì, ngốc. Nằm yên cho lại sức đi
– Thì e vẫn đang nằm đây còn gì. Mà a đang ở công ty à?
– Không, a đang đi cafe với bạn
– Tại cái Ngọc nó cứ nằng nằng gọi cho a….
– Tại gì mà tại, ko gọi là a mắng cho ấy. Mắng cả e luôn.
– Công nhận thỏ mà cũng chạy nhanh ghê, gọi cái là có mặt liền. Hì
– Chuyện, ai chứ e là người con gái quan trọng nhất đối với anh luôn.
– Ơ thế mẹ anh không quan trọng bằng e à, không được đâu.
– Mẹ anh là phụ nữ rồi, con gái gì nữa. Sau này chúng ta lấy nhau e là người phụ nữ quan trọng thứ 2 trong cuộc đời anh. Hề
– Lẻo mép khiếp đi được í!
– Ủa, mà e nói ít thôi, đang mệt. E thích ăn gì không anh đi mua cho
– E không, nhìn thấy a là e gần hết mệt rồi. Còn giờ e thích ăn thịt a, đưa má đây e cắn cái coi.
– Ơ đùa, không được đâu, khỏi ốm đi anh cho cắn thoải mái. E ăn gì a nấu cho.
– Ngọc nó đi chợ rồi mà. Anh cứ ngồi cạnh e thế này đi. E ngủ, anh trông e nhé
– Ừ, nhắm mắt ngủ đi. Anh ngồi đây
Ngồi bỏ điện thoại ra đọc báo, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh. Người con gái của tôi đang nằm ngủ, trông đáng yêu lắm. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt những sợi tóc lơ thơ còn vương trên trán rồi thầm nghĩ ” Em à, e vất vả lắm phải không, e lo lắng nhiều thứ lắm phải không, nhưng cố gắng nhé, hãy tin anh, hãy để cho a chứng minh rằng e quan trọng như thế nào đối với anh. Hãy để a chăm sóc e, để anh thỉnh thoảng được ngắm nhìn e ngủ như thế này, thỉnh thoảng anh sẽ nấu bữa sáng cho chúng mình, thỉnh thoảng anh cùng e vào bếp để nấu ăn. E nhé !”
Lát sau Ngọc đi chợ về
– E mua cái gì đấy
– E mua ít thịt, với ít hành, nấu cháo cho chị anh ạ
– Ừ, để đó anh nấu cho
– E nấu cũng được mà…. À, anh muốn tự tay nấu chứ gì. Mời anh. Hì hì
Tôi đi nấu cháo, còn Ngọc ra ngồi trông Linh Nga. Vừa nấu vừa nói chuyện nho nhỏ với Ngọc
– Ngọc này, dạo này chị có gì khác thường không, có bao giờ bị ngất như thế này không ?
– Không anh ạ, chắc là chị ăn ít với lại gặp nắng nên bị choáng thôi. A đừng có lo. Từ hồi ở với e đến giờ, ốm vặt thì có, nhưng ngất thì chưa bao giờ anh ạ
– Ừ, a cũng đi làm suốt, e để ý chị dùm a, mà 2 chị em ko được nhịn bữa sáng đâu đấy.
– Vâng, nhưng mà ko biết sao dạo này e cứ thấy chị buồn buồn, nhiều hôm đi làm về cứ thấy chị để ý đi đâu ấy, lắm lúc cứ ngẩn người ra, e hỏi thì chị không nói gì
– Thế à, anh biết rồi.
Đang nói chuyện với Ngọc thì có tiếng í ới từ bên ngoài. Thêm cả tiếng bước chân xoạch xoạch nữa
– Chị Linh Nga ơi, chị Linh Nga ơi…
Thằng Nhật, thằng mặt giặc, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Đến lúc nó bước vào cửa
– Tèn ten, e có món ngon cho chị đây. Ơ…ơ…
Nhìn sang bên cạnh thì Linh Nga cũng mắt nhắm mắt mở vì mấy câu í ới ầm ĩ của nó
– Ở đây có 3 người, ko phải có mặt cả làng. Có nhất thiết mày nói to thế không. Cái mồm lúc nào cũng bô bô được – Tôi trừng mắt
– Có..có chuyện gì mà mọi người…- nó đưa tay lên gãi đầu
Ngọc vội chạy ra cầm túi đồ ăn trên tay thằng Nhật và nói nhỏ vào tai nó.
– E không biết chị ốm, e xin lỗi. Hề hề
– Thôi, vào nhà đi – Linh Nga ngồi dậy và nói
– Không biết không có tội chỉ nhở , ủa mà chị có sao không thế.
– Anh tha cho e nó đi. Chị không sao
– Thì có ai làm gì nó đâu. Mà cái gì kia
– E mua bò bía với nem rán cho chị đấy.
– Thế à – mắt Linh Nga sáng lên.
– E hèm, đang ốm nhé – Tôi liếc sang bên Linh Nga
– À mà đúng rồi, e mua ít, với lại chị đang ốm, ăn mấy đồ này không tốt đâu.
– Chị biết rồi. Thôi để hôm sau ăn bù vậy. Hì.
– Đợi a tí, Ngọc ơi, e xem nồi cháo dùm a được chưa. A ra đầu ngõ tí.
– Anh đi đâu thế – Linh Nga hỏi
– Anh đi mua cái này, a về luôn
Tôi chạy vù ra hàng tạp hóa đầu ngõ mua mấy vỉ sữa và nước cam tươi, ít hoa quả, ít thuốc bổ đem về
– Anh mua gì vậy
– Mua mấy thứ cần mua. 2 chị e phải ăn uống hết cái đống này. Hết a mua tiếp.
– Anh cứ làm như chị em e ko tự chăm sóc được bản thân ấy. – Linh Nga nói đỡ
– Thì a cứ mua để đó, lúc nào đói thì ăn. A ko cần 2 chị e phải nhịn ăn để giữ dáng, eo thon này nọ. Cứ ăn cho có sức khỏe là được.
– Vâng, e biết rồi mà.
– Phải đó chị, chị cứ ăn nhiều vào. Chứ e thấy chị ăn ít lắm.
– À mà cháo được chưa Ngọc?
– Được rồi anh ạ
– Ờ, 2 đứa dọn cơm ra ăn đi, a lấy cháo để chị ăn
Tôi múc cháo ra bát rồi đem lại giường chỗ Linh Nga đang dựa vào tường.
– E còn mệt không ?
– E đỡ rồi, mà a đưa bát cháo đây e tự ăn được. Anh ngồi xuống ăn cơm với 2 đứa đi
– Thôi, để a đút cho e ăn, tí anh ăn sau
– E tự ăn được mà. 2 đứa nó ngồi dưới kia a ko thấy ngại à – Linh Nga thì thầm
– Không, chăm người yêu chứ có phải chăm cô hàng xóm đâu mà ngại. Há miệng nào
Vài câu năn nỉ, Linh Nga cũng chịu để tôi đút cháo cho cô ấy.
– Chị, chị biết e đang nghĩ gì không? E biết anh đang nghĩ gì không ? – thằng Nhật nó quay qua hỏi mọi người, cái mồm vừa ăn vừa hếch lên hỏi
– Ai biết đâu – Ngọc trả lời, còn Linh Nga thì lắc đầu
– Nhìn đại ca mớm cháo cho chị mà… E thề là đại ca khô khan như gỗ mục thế mà cũng chịu làm việc này. E đang cảm động thay chị , chị ạ – nó bĩu môi và lắc đầu có vẻ ghen tị
– Tập trung chuyên môn đê, người yêu tôi tôi phải chăm, ý kiến gì. – tôi hắng giọng
– Đâu có ý gì đâu, nhìn anh chăm chị, e lại muốn ốm xem người yêu e chăm e thế nào – nó cười hềnh hệch
– Khỏe không thích lại thích ốm. Đồ hâm, anh ốm e ko chăm đâu – Ngọc nói
– Ờ, ko chăm thì gọi cô khác đến chăm. Thiếu gì người
– Giỏi, đấy đi với cô khác luôn đi, mai đừng sang đây nữa. Xi, không cần – con bé có vẻ tức tối
– Thôi, 2 cái đứa giời đánh này, bữa ăn mà cũng chành chọe nhau được – tôi nói
Thế là 2 đứa im ngồi ăn cơm, Linh Nga nhoẻn miệng cười
– Không có 2 đứa thì lại mất vui anh ạ, 2 đứa nó tíu tít lại hay.
– Ừ, nói nhiều cũng có cái hay, nhưng mà nhiều lúc sốt ruột lắm.
– Anh đúng là ông già khó tính rồi. Hì
– Mà mai e nghỉ làm nhé, tí anh điện cho Huyền, xin cho e nghỉ vài hôm.
– Chết, không được đâu, cửa hàng mới sắp khai trương nữa, đang nhiều việc anh ạ
– Nhiều cũng nghỉ, e ốm thế này đi làm sao được. Nghe anh ở nhà nghỉ ngơi.
– Nhưng mà…
– Sợ không ai chăm chứ gì. Anh chăm được chưa!
– Không phải mà việc…
– E cứ nghỉ, muốn đi làm phải khỏe hẳn đã. Nghe anh!
– Chị ở nhà nghỉ vài hôm đi chị, tham làm gì. Mẹ e hay bảo tiền không đem lại hạnh phúc đâu, với lại tiền nhiều khi không mua được sức khỏe.
– Anh thì lúc nào cũng mẹ bảo mẹ bảo – Ngọc bĩu môi
– Đó, e thấy 2 đứa nói chưa. Thống nhất thế nhé
– Vâng, đành vậy chứ biết làm sao.
– Done, e cứ ngồi yên đấy, a đi lấy nước rồi e uống thuốc nha.
– Thuốc gì thế anh
– Thuốc bổ thôi, vitamin với đạm thôi. E uống đi.
– Nhất chị, chị mà ốm nặng hơn tí nữa, chắc đại ca còn chăm sóc cho chị đến tận răng quá
– Thì bây giờ đến tận răng rồi còn gì nữa. Hì – Linh Nga cười
– Báng bổ cái mồm mày, lại còn bảo chị ốm nặng thêm à – tôi quát
– E đùa thôi mà. Hê hê
Lát sau Nhật và Ngọc cũng ăn cơm xong. Ngọc đi rửa bát còn thằng Nhật ngồi gọt hoa quả. Tôi thì ngồi cạnh Linh Nga, thần sắc cô ấy có vẻ khá hơn.
– E này, mai a nghỉ. Ở đây nóng quá, mà e ốm thế này, qua nhà a đi
– Không sao đâu mà a, với lại e có phải ốm nặng lắm đâu.
– Thì ko ốm nặng, nhưng mà quan trọng là không khí, ở đây bí bách, ngột ngạt. Tốt nhất là qua nhà a. Nha
– E thấy a Tùng nói phải đấy, chị cứ qua anh chăm vài hôm, e ở 1 mình được mà. Với lại anh Nhật ngày nào chả chạy qua đây – Ngọc cũng hiểu ý nên nói đỡ
– Nhưng mà… – Linh Nga có vẻ băn khoăn
– Chị yên tâm đi, e chăm lo Ngọc cho. Cần thiết e ngủ lại cho chị yên tâm – thằng Nhật mạnh giọng
– Ơ, cái gì…
– À không, e lỡ mồm, ý e là tối nào e cũng buôn điện thoại với Ngọc nên chị yên tâm.
Thấy Linh Nga có vẻ xuôi xuôi tôi bảo Ngọc lấy mấy bộ quần áo của Linh Nga cho vào túi.
– Ơ, đi bây giờ hả anh
– Ừ, thì đi bây giờ. Nói là làm luôn chứ.
– Đi luôn cho nóng chị – lại cái mồm của thằng Nhật bô bô
– Xong rồi đây, chị đi an dưỡng mạnh khỏe nha – Ngọc đưa tôi túi quần áo
– Mới ốm có tí thế này mà, hic
– E không được phụ lòng quan tâm của mọi người nên phải mau khỏe. Rõ chưa
– E biết mà, nhưng mọi người quan trọng hóa vấn đề quá í.
– Thôi đi, a gọi taxi ngoài đầu ngõ rồi. Nhật, mai đem xe của anh qua nhà anh nha.
– Vâng, e chào anh chị
– Ngọc, ở nhà tối đến cẩn thận nhé. Ngủ đóng chặt cửa vào, có chuyện gì gọi chị – Linh Nga dặn Ngọc
– Vâng, chị yên tâm. Chị cứ tĩnh dưỡng thoải mái đi, e lo được mà.
Tôi và Linh Nga cùng nhau đi về nhà tôi. Đúng là không đâu bằng nhà mình. Về tới nhà thoải mái hẳn. Thằng Quân vẫn chưa thấy về.
– E vào giường nằm nghỉ đi. À không, ngồi kia tí đã đi. Anh vào bật bình nóng lạnh, lát e lau qua người đi rồi ngủ cho thoải mái.
– Vâng, mà anh cứ làm như e là bệnh nhân bị bệnh nặng lắm í. Hớt hơ hớt hải từ chiều đến giờ
– Thì tại e…. Ai bảo e ốm chứ. Không ốm xem. Còn lâu anh mới chăm
Linh Nga thì cứ tủm tỉm cười, còn tôi mặt nghệt ra chả hiểu tại sao.
Tôi vào bếp lục tủ lạnh lấy ra ít thịt với quả trứng, ít rau nữa để nấu mì. Lát sau Linh Nga đi vào
– Anh làm gì thế
– Anh nấu mì
– Chết, e quên mất, anh chưa ăn gì. Để e nấu cho.
– Thôi thôi, anh xin, anh tự nấu được. E đi ra ngoài đi
– Không, vậy e ngồi đây nhìn a nấu nhé
– Ừ, vậy ngồi tạm ở bàn ăn đi, đợi a nấu.
– Người yêu em cũng đảm đang nhỉ. Hì
– Chuyện, ăn được thì phải làm được chứ.
– Vậy mà e thấy mấy đứa bạn e toàn kêu người yêu lười không chịu làm, không biết nấu ăn. Anh chắc ngoại lệ
– Cũng không hẳn, bảo là nấu được thì ai cũng nấu được. Nhưng mà nấu ngon thì không phải ai cũng làm được. Chứ sinh viên đi học, trọ xa nhà thì thằng nào chẳng phải nấu mà ăn. Như anh , cho a chọn giữa nấu ăn và rửa bát thì anh chọn nấu ăn. Khổ trước sướng sau mà.
– Hì, vậy e là người hạnh phúc rồi, mỗi người có 1 hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng e thấy hạnh phúc của e to hơn của mấy đứa bạn. Hì hì
– Khéo nịnh nha – tôi trêu
– Sự thật mà, mà anh nấu xong chưa?
– Anh xong rồi đây.
Tôi múc mì ra bát ăn, Linh Nga thì ngồi đối diện, tay thì chống cằm nhìn tôi
– Đừng nhìn anh thế chứ. E ăn không, a đút cho nè
– E no rồi, anh ăn đi. A ko nhớ là có lần e nói với anh là lúc anh ăn trong dễ thương lắm à, thế nên anh ăn nhiều vào nha. Mà anh nấu mấy gói mì thế
– Nhớ mà, anh nấu gói rưỡi
– Sao không nấu 2 gói cho tròn anh
– E xem đây còn rau, trứng, thịt, làm sao tống nổi 2 gói.
– E đùa thôi, ăn no quá cũng ko tốt. Với lại anh hạn chế ăn mì thôi nha, nóng ruột với lại ko có chất đâu
– Ô ma chi, ko nóng ruột đâu
– Ô mai hay ô dù gì cũng ko tốt. Anh phải ăn cơm. Uống sữa đều đặn thì mới đủ chất
– Ủa mà đáng lẽ anh phải nói với e mấy điều để ý đến chuyện sức khỏe chứ nhỉ. E đang ốm mà. – vừa nói tôi vừa nhồm nhoàm nhai mì tôm
– Hì, tiện thể e mới nhắc anh mà. Chứ anh cứ bia rượu nhiều e lo lắm.
– Anh biết ồi. Shuhhh, nóng quá
– Anh ăn từ từ thôi, khổ, chắc tại đói quá đây mà.
– Cái gì nóng chả ngon, hề!
Linh Nga ngồi đợi tôi ăn xong
– Phù, no quá
– Anh ngồi đó nghỉ đi- Cô ấy đứng dậy định cầm bát đũa tôi vừa ăn xong
– E hèm, ngồi yên! Không được đâu sói ạ. Để anh rửa.
Cô ấy lại mỉm cười, có lẽ do hành động của tôi.
– Vâng, e ngồi đây.
– E là bà hoàng, muốn gì cứ bảo anh, không phải đụng chân đụng tay gì hết. Rõ chưa
– Dạ rõ. Hì. Nhưng mà nhiều lúc trông anh ghét lắm. Ghét ghét
– Ủa sao ghét
– E hổng có biết. Hì. Anh rửa bát nhé, e đi lau người.
– Ô tô hê
Cái cảm giác chăm sóc người yêu lúc ốm nó lạ lùng lắm. Mình cũng quan trọng và cô ấy cũng quan trọng nữa. Cho nên tôi cũng chẳng ngại mấy cái việc cỏn con này. Miễn sao cô ấy vui vẻ là được rồi. Rửa bát xong tôi điện cho chú Quang
– Chú nghe
– Chú ạ, chú ơi cháu xin phép nghỉ đôi ba ngày
– Có việc gì à
– Cũng ko có gì quan trọng ạ, việc ở công ty thì cũng hòm hòm rồi. Người yêu cháu ốm nên …
– Ừ, thôi cứ nghỉ. Có gì chú bảo anh em cho, cứ bảo là đi công tác nhé
– Dạ vâng, cháu cảm ơn chú.
Vừa đặt máy xuống thì Linh Nga đi từ trong ra hỏi
– Anh xin nghỉ làm thật đấy à, e ko sao mà
– Ừ, nghỉ vài ngày cho đỡ mệt mỏi, mà e chỉ là cái cớ thôi. Anh cũng muốn nghỉ để chơi mà. Hehe
– Xạo, e chẳng tin. E ko muốn anh phải nghỉ làm ở nhà chăm e đâu. Cái lí do cứ sao sao ấy.
– E không phải lo, tại anh cũng thích nghỉ mà, ngày thường anh còn nghỉ làm bỏ nửa buổi được, nghỉ mấy ngày thì gọi xin chú cho có lệ.
– Lần này thôi đó nha, e ko muốn lần sau a như vậy đâu
– Ừ, anh biết rồi.hehe
Tôi giục Linh Nga vào phòng
– E vào phòng nằm trước đi, bật điều hòa lên nhé. Có xem tivi thì mở lên. Anh đợi thằng Quân về hỏi nó tí chuyện. Tí anh vào sau
– Vâng, ơ mà sao anh lại vào sau – khuôn mặt đầy lo lắng và hiện lên dấu hỏi to đùng
– Tí anh nằm dưới sàn, yên tâm, ngủ cùng nhưng không ngủ chung. Hề
– Nhưng mà…
– E cứ vào nằm đi, nhớ chốt cửa, anh có chìa khóa đây rồi. Tí anh vào anh tự mở.
– Thà e không chốt còn hơn í .
– Thông minh phết nhở. – cười
– Anh mà dám mò lên giường là e “cắt”
– Gì cơ, ôi mẹ ơi, cắt rồi sản xuất e bé làm sao hả giời
– E đã nói hết đâu, e cắt…cơm, từ mai ko nấu cơm cho anh ăn nữa – vừa lấy tay bụm miệng cười- e ngủ trước nhé.
– Ừ.
Lát sau tôi đi tắm rồi đợi thằng Quân về
– Đi đâu mà về muộn thế
– Đi phục vụ con giặc giời kia chứ ai
– Con nào
– Trang yêu dấu của mày chứ còn ai. Sao mày ko yêu bà nó đi cho tao đỡ khổ. Suốt ngày nó hành tao thế này chắc thời gian nữa tao thành cái xác ve mất
– Ơ hay, thế con bé nó làm gì mày à
– Đưa đi đón về thì ko sao, nhưng mà cứ chán với buồn nó lôi đi uống. Xong hôm nay nó kéo tao đi với hội bạn nó. Ôi mày ơi, mấy con bé chúng nó trát cả tạ phấn vào mặt mà trông nó ko mịn đâu, nham nhở như kiểu quét vôi í. Còn gặp mấy thằng trẻ trâu nữa.
– haha, tao tưởng chúng nó đánh phấn phải mịn như lăn sơn chứ. Lại lên bar bả. À mà quên mất, thế con bé Trang đâu.
– Thì đưa nó về rồi. Tao bảo có việc bận, may nó cũng về theo, có vẻ nó chỉ đi thôi, chứ cũng chẳng hào hứng lắm.
– Ờ, cũng may
– May cái gì mà may. Nhiều lúc thấy tội , nhưng nó cứ khó gần nên tao cũng đếch nói gì, cần gì thì nó nói.
– Khổ, mới chiều nay tao đi cafe với nó. Xong Linh Nga ốm tao phải để nó đi taxi về.
– Linh Nga ốm sao, có nặng ko
– Ko sao, chắc làm việc quá sức, với say nắng. Đang nằm ngủ trong phòng kia kìa.
– Thế à, thằng thì ăn ko hết, thằng thì lần chẳng ra. Thôi tao đi ngủ đây
– Ờ, ngủ đi, tối tao ngủ phòng tao , trông Linh Nga nhỡ có làm sao
– Nhớ vui chơi ra sản phẩm nhé – nó nháy mắt đầy nham hiểm
– Vớ vẩn, ngủ đê. – tôi cười.
Tôi vào phòng thì Linh Nga bật tivi nhưng để nhỏ tiếng, nằm quay lưng vào trong. Tôi ngó qua thì thấy nhắm mắt ngủ rồi. Nhẹ nhàng tôi vơ lấy cái gối và chăn để trải xuống đất nằm. Tôi cũng mệt nên ngủ thiếp đi. Nhưng ngủ không đều giấc vì lo cho Linh Nga. Gần sáng lạnh quá tôi mò lấy điều khiển bật nhỏ điều hòa , tiện thể xem Linh Nga thế nào. Cô ấy cuộn tròn chăn ngủ ngon lành. Sáng hôm sau ko phải đi làm nên tôi cứ ngủ lì. Mắt nhắm mắt mở thấy Linh Nga đang cuộn người trong tay tôi. 2 đứa đắp chung 1 cái chăn. Tôi thì đi ngủ hay cởi trần. Da thịt mát lạnh của cánh tay cô ấy vòng qua người tôi.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Để bão lặng rồi tính sau
Không ai học cả
Tại sao chết?
Vẫn muốn nghe lại
Sự Tích Cái Chổi