<?php the_title(); ?>

Anh Ơi, Em Không Phải Là Rau!

06.08.2014
Admin

Anh Ơi, Em Không Phải Là Rau!

Tác giả: KiNiem.CoMayKhiVui
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Mọi người nghe chuyện của mình, đừng trách mình dại, vì mình biết mình thế. Chỉ là muốn lên đây chia sẻ cũng như nhắn nhủ với một số bạn có ý định chăn rau thôi. Vì xác định là con gái chúng mình, không phải thứ để các bạn đùa vui, càng không dễ để như thế.

Chuyện này có chút chỉnh sửa để tránh nằm vùng, nhưng đảm bảo không có chút gió nào, mọi người cũng đừng xin info hay đòi hình chi cả, vì đã bảo không muốn nằm vùng!

Chap 1:

Mình và lão quen nhau trên face, add nick rất lâu nhưng chả khi nào chào hỏi nhau. Tự dưng hôm ấy, lão up 1 cái stt j đó, khá hay, mình vào like. Thế là lão inbox làm quen, rủ đi chơi. Không phải mình dễ dãi, face update đầy đủ thông tin, mình có biết lão, trước khi đi mình cũng có nói với con bạn cùng phòng về cuộc hẹn này rồi, vì thực ra chuyện lừa gạt nhan nhản ra đó, mình biết cả mà.

Lão đến đón mình ra quán cà phê quen thuộc của lão, có cả 1 cặp bạn của lão ở đó. Quán khá hay, yên tĩnh, về sau mình cực thích quán này!

Tính mình trước giờ vẫn blô bla vậy đó, mà gặp người lạ là mình tắt đài ngay. Ngồi đấy mới biết, bạn thân của lão dẫn theo 1 em xinh tươi cùng tuổi mình, trông già dặn, đang học trung cấp, học trò của bạn lão. Ba người nói chuyện vui vẻ, mình chỉ ngồi đấy, nghe và cười, ai hỏi gì thì trả lời thế thôi, nhưng mình khá thích thú kiểu nói chuyện của lão và anh bạn lão.

Lão chở mình về sớm, tối về nhắn tin chúc ngủ ngon. Mình bắt đầu nghĩ đến lão. Mình F5 face lão thường xuyên, và gần như 15 phút 1 lần.
Face lão toàn girl xinh, cả mấy em hot hot ở chỗ mình cũng có. Lão nói chuyện bóng bẩy và khá đưa đẩy, mình có chút suy nghĩ, nhưng không để tâm lắm.

Cả ngày hôm sau mình ngóng lão, mãi đến chiều lão pm rủ mình tối đi off face với bạn lão. Tất nhiên là mình đồng ý.

Vẫn quán quen, vẫn chuyện trò ríu rít và mình vẫn thu lu cười cười, nhìn vẩn vơ. Lão có nhìn mình, nhìn rất nhiều, mình biết nhưng cứ lảng đi, mình thấy có vẻ mình hơi chán, hơi cũ trong mắt mọi người. À, và bạn bè của lão, ai cũng nói chuyện hay, lão cũng vậy!

Mình còn sinh viên, lão đã đi làm, mọi câu chuyện của lão và các bạn đều xoay quanh đến cuộc sống công sở, làm ăn, giải trí cuối tuần, nó hấp dẫn mình vô cùng!

Mọi người tan sớm, lão chở mình loanh quanh thành phố hóng gió. Tấp vào ghế đá bên đường, người đông và trước mặt xe cộ vẫn qua lại đều đều!

Mọi người đọc nãy giờ, đừng nghĩ mình hiền nhé, ngoài đời mình cũng điên lắm, mình chả hiền đâu.

Lão ngồi cạnh mình, chống tay ra sau, bắt đầu có mùi rồi đấy.
Ngồi đó, mình quay mặt đi nhìn xe cộ, không nhìn mặt lão. Thú thật là biết lão gần cả tháng nay, mình rất ít khi nhìn mặt lão, chỉ có nhìn sau lưng trên xe thôi, ngồi cà phê mình cũng chả nhìn lão được bao nhiêu!

Tay lão từ chỗ để ra sau thì bắt đầu tiến đến quàng qua eo mình, đẩy người mình tựa vào lòng lão. Thề là lúc đó mình bàng hoàng vô cùng, lo lắng mà chẳng biết sao, mình né người ra và chỉ có thể biết là phải làm như thế lúc này thôi.

Lão nắm tay mình, vuốt tóc sang bên và hôn cổ mình thì thầm “làm bạn gái a nhé”. Xin lỗi chứ cái này mọi người cũng có nói điểm yếu j j đấy của con gái nhưng lúc đó mình chả cảm thấy cái khỉ gió chi cả, chỉ nghĩ “Thôi, trúng bài detected!”

Và, mình chỉ nghĩ được vậy kèm né nhẹ người sang bên, bao nhiêu người đi đường kia kìa!

Lão vẫn chiêu cũ xài lại, nắm tay, siết eo, thì thầm. Và lần này mình đã nghĩ ra cái gì cần nói, mình choàng ra khỏi lão và nhẹ nhàng đúng nghĩa nhẹ nhàng nói “Anh ơi, em không phải là rau!”

Lão né người ra xa rồi cười: “Ôi e đang nghĩ gì vậy, e nghĩ gì mà nói mình là rau”
Mình vẫn im lặng quay mặt đi

Lão vẫn phân bua: “Em nghĩ gì mà nói vậy, chả lẽ nhìn anh vậy giống nông dân lắm àk, anh mà đi chăn em àk”

– Vậy chứ a nói xem, anh biết gì về em mà bạn gái này nọ?

– A thấy em hiền, ngoan, kiệm lời và ngây thơ, dễ thương [Trước giờ chưa ai
khen mình dễ thương cả ]

– Xin lỗi anh, em không ngoan, không hiền, càng không muốn ai nghĩ mình hiền!

– Nhưng anh thấy em hiền

– Không phải cứ thấy là nó sẽ như vậy đâu anh, e cũng bị lầm nhiều rồi. Nói thật, hôm trước đi với anh, e thấy rất ấn tượng a, a rất hay, giờ thì hết rồi!
Lão im không nói gì cả. Mình cũng vậy, chỉ biết nhìn xe cộ và không dám quay mặt về phía lão!

– Vậy là giờ trong mắt em, anh xấu lắm hả?

Mình không nói gì, chỉ xòe tay ra áng áng chừng xuống dưới mặt đường

– Trời, anh tệ vậy đó hả, gần chạm đất luôn rồi hả?
Mình không nói gì, chỉ quay đi, lão lại cười

– ÔI, sao dễ thương vậy, mà gần chạm đất thôi, a sẽ có cách kéo nó lên được!

Mình vẫn không nói gì, ngồi chết trân ở đấy, các ngón tay xoắn xoắn vào nhau, suy nghĩ cách ứng biến những tình huống tiếp theo, phải trả lời thật khôn ngoan.

Một hồi sau lão đứng dậy hôn má mình 1 cái rõ bất ngờ rồi cười nói

– Thôi, thả em về chứ để em ngồi đó vặn vẹo gãy hết cả mấy ngón tay, khỏi suy nghĩ nữa, anh chả làm gì em đâu

– Em chả suy nghĩ gì cả

– Có, đang nghĩ đối phó với anh như thế nào đúng không

– Không cần phải thế, tới đâu xử lý đến đó, CPU của em i7 thế hệ mới, có cả ép xung,

– Vậy mà anh nghĩ chỉ đươc Dual thôi. Khỏi nghĩ, anh biết em có nghĩ cũng không nghĩ được gì, anh bảo đừng có sợ, a chả làm được gì em đâu!

– E không sợ, ở đây là đất của em, e chả sợ

– Vậy lần sau a rủ e có đi nữa không!

– Sao chả được!

Hắn chở mình về, 2 phút sau có tin nhắn đến

– Cho anh xin lỗi vì những hành động vừa rồi

– Gì vậy, e chả nhớ [đừng gạch mình >”<]

– UKM, vậy cảm ơn e

– Ukm, mà anh là ai, e không quen

– Anh là bạn trai e

– Chết lâu rồi anh àk

– Sống nhăn vậy mà sao chết

– Ăn rau bẩn

– Eo, kinh vậy à

– Ukm, vậy nên đừng dây vào

– Anh cứ dây, e không sợ a mắc gì a phải sợ

– Tùy anh. Nhưng lần nữa, e không hiền, không ngoan, càng không phải rau

– Ukm, e không phải rau nhưng vẫn hiền, vẫn ngoan, và là bạn gái của a

– Xl, e chưa nói a e có bạn trai rồi àk ?

– Hả, a không biết chuyện đó

– Vậy em nói rồi đó, e có bạn trai rồi

– UKM, nhưng a sẽ cố gắng, vì a mất điểm với em nhiều quá rồi

– Thôi, e ngủ.

Và thú thật, mình biết lão khhông tốt, không thương yêu gì mình cả (thương quái gì gặp nhau 2 ngày mà thương), nhưng mình vẫn ngóng lão, vẫn mong tin nhắn, comment của lão.

Mọi người đừng nói mình dại hay lẳng lơ, mình thật sự không hiểu nổi nữa, nhưng mình tin, mình không yêu lão, có lẽ vậy. Và những ngày sau, bên lão, nhiều chuyện xảy ra, nhẹ nhàng cũng có, dữ dội cũng có. Chì là mình mong kết thúc chuyện này sớm cũng như mau chóng dứt ra khỏi lão vò hiện tại mình lậm lão mất rồi.

Chap 2:

Nói ngủ nhưng thật mình chả thể nào ngủ được, phần vì thức khuya quen, tối nào cũng phải lê la face phần vì mình thực-sự-đang-nghĩ-đến-lão!

Mọi thứ cứ rối tung lên. Bứt rứt, mình lại lên face, viết vài dòng bóng gió.

Và, mình LẠI vào face lão. Lão vừa up stt “Anh là nông dân, còn em là rau, nên chúng ta thuộc về nhau”

Tự dưng mình lại cười nhẹ. Xem 1 loạt cmt phía dưới nào là “mỗi ngày 1 cọng thế àk”, “em nào nữa vậy!” , “méc em XX nè”

Đó, lão là vậy, lão quen biết nhiều, lão không hề đẹp, to cao nhưng vẻ ngoài chả có gì đẹp.

Lão 27 tuổi, đã đi làm và đang theo học thạc sĩ. Nghe loáng thoáng bạn bè trò chuyện thì lão cũng khá, công việc tốt, đầy đủ cả, lại trong hội photo, câu lạc bộ này nọ. Và thực sự, những người như trong hội photo, gái gú đủ cả, mình biết, nhưng không để tâm nhiều. Và thực sự, mình không hề để tâm đến công việc hay tài sản của lão. Mình chẳng để tâm những thứ đó, càng không muốn nhận gì từ lão, vì mình biết, lão cho 1 mình phải trả đến 10 và lão không đáng để mình trả dù chỉ là 1!

Sáng hôm sau, vừa mở mắt là mình vớ ngay đt, vào face xem lão làm gì, lão có quan tâm đến face của mình không. Lão chỉ vào like, rồi để đó!
Cả ngày mình onl face và yahoo suốt, mong lão lắm. Rồi anh, ex pm mình.

Mình quen anh đã lâu, yêu anh cũng lâu, ngày ấy chia tay cũng không nhớ rõ vì lí do gì, chắc lúc ấy mình trẻ trâu quá, lung liêng quá. Chia tay nhưng ở anh có gì đó làm mình vững tâm và quý mến. Anh vẫn quan tâm mình, mình vẫn cầu cạnh anh đủ chuyện. Anh học ở SG, con mình ra Tỉnh học. Anh vẫn liên lạc và hay lui tới thăm hỏi, bọn mình thân thiết nhưng vẫn giữ khoảng cách, cũng chẳng nhớ là lúc trước đã từng yêu.

Anh có biết mình đang qua lại với lão, mình chỉ nói khéo là bạn bè chơi chung, chả có gì, và anh cũng chả có lí do gì hỏi han thêm. Dối anh, mình cũng thẹn, không dám nói với anh nhiều hơn.

Mình chỉ dám kể cho con bạn cùng phòng nghe, nó trải đời và sống thẳng, có lẽ nó sẽ lắng nghe mà không kì thị mình. Mà thật vậy, nó chỉ cười, và bảo mình cứ thử, đừng nghĩ đến anh nữa. Nó vẫn tin mình còn tình cảm với anh dù mình có nói cả trăm lần mình và anh không còn cơ hội.

– Đàn ông, càng lớn tuổi họ càng có sức hút và càng thích thú những đứa mềm mỏng như mày. Mày càng nhỏ nhẻ, chúng nó lại thấy mày cần chúng quan tâm chở che. Ban ngày ban mặt, mày đủ khôn để đối phó nó, nhưng chưa đủ tỉnh để né nó ra. Dù gì tao vẫn muốn diện kiến ổng, cũng muốn mày quen ổng, coi sao mà mày cuồng vậy

– Đừng có dạy đời, tao chả mềm mỏng, tao cũng không ngu. Tao biết ổng không mặn mà gì tao mà, ổng xấu lắm, nhưng gái gú vẫn nhiều, toàn đẹp cả thôi. Xác đinh là tao với ổng không đi đến đâu đi. Sáng giờ ổng không gọi tao, chắc cũng de rồi, kệ đi !

Vừa lúc đó lão gọi !

– Đang làm gì đó e

– Làm gì đâu, ngồi nhà nói chuyện với bạn thôi, làm về rồi àk

– Uh, anh mới về, hóng gió xíu nha

– Cũng được !

Cười với con bạn, nó choàng dậy chuẩn bị quần áo cho mình thay đồ. «Vui nha mày, về kể ngay và luôn !»

Lão vừa đi làm về, vẫn đóng bộ sơ mi và cặp.Đường phố sau mưa gió mát rượi, sau xe lão miên man nghĩ vài điều, phải chi lão thật lòng ! Lâu lâu, lão nghiêng đầu sang nhìn mình cười nhẹ, và đó là hình ảnh đẹp nhất của lão trong mắt mình, chỉ thế thôi. Lão chở mình lượn lờ dọc suốt con đường biển rồi tấp vào một vỉa hè có hành lang chắn biển. Ngoài đường xe cộ vẫn qua lại, gần đó cũng có vài tốp người chụp ảnh, chơi đùa, uhm, khá an toàn !

Chống tay lên thanh chặn, hít căng không khí biển mằn mặn, khoan khoái, và nhìn cả bầu trời cam loang những vệt xanh mờ ảo, và, cảm nhận, lão đang ở ngay sau lưng. Bước nhẹ sang bên để tránh lão 1 khoảng, lão cười

– Kia là con to nhất của VX đó [tên 1 công ty hàng hải lớn ở quê mình]

– Uh hử, nhỏ xíu vậy thôi àk, bèo vậy !

– Nó mà đến gần thì phải dài cả trăm mét đó em.

– Rồi vậy chứ nó nổi từng đó, còn cái phần chìm dưới nước dài bao nhiêu.

– 70% phần nổi luôn, cả con vậy cao chừng hai mấy mét.

– Uh hu !

Mình cứ hỏi, lão lại trả lời, đúng sai không ai kiểm chứng được, nhưng mình thấy khá thoải mái và có phần hào hứng.

– Thôi, không hỏi nữa, càng hỏi càng thấy mình ngu

Lão cười lớn rồi dí tay đinh bẹo má mình. Mình nhẹ né sang bên, lại im lặng !

– Biết ra đây đáng giá nhất là gì không ?

– …

– Ngắm mặt trời lặn. Quầng mây đẹp quá trời, tiếc là hôm nay không mang máy.

– Khi nào thì nó xuống hết.

– Đợi đi, 20 phút nữa thôi.

– Ê, nó đang nhích xuống kìa, thấy rõ ràng là đang xuống luôn đó

– uh, coi vậy mà nhanh lắm đó.

– Tại có mấy vệt mây xéo xéo qua, nó nhích 1 cái là biết ngay à.

Tôi mãi nói, mãi nhìn mà không chú ý đến lão. Và khi cảm thấy, lão đang thật gần, thật gần thì lúc này tôi không nói được gì, cũng không liếng thoắng nữa.

Tay lão đặt hờ ở eo, gần lắm rồi : «Đẹp đúng không em !»

Mình lúc đó chỉ biết nhăn mặt khó chịu, né né sang bên, mắt vẫn nhìn hướng khác, tránh mặt lão. Tay lão siết chặt hơn, kéo minh về người lão, nghiêng hẳn đầu nhìn mình cười.

– Đừng có nhìn em như vậy

– Sao khó chịu vậy, ngắm em cũng không được sao.

– …

– Tui ngắm bạn gái tui mà cũng không cho nữa.

– Phải không, có mới nói nha, đừng có đùa – giằng khỏi tay lão, mình dịch hẳn sang bên, mắt vẫn không buồn nhìn lão, thật ra là mình sợ bắt gặp ánh mắt của lão

– Phải sao không, anh nói em là bạn gái anh mà – lão vẫn lì lợm níu lấy người mình

– Em nói rồi, em có bạn trai rồi, anh không phải xoắn như vậy

Lão lại cười lớn, buông tay ra, không khí vẫn lại im lặng, mặt trơi cũng khuất mây rồi, hết đẹp rồi !

Bất chợt lão vòng cả 2 tay từ sau lưng nắm lấy tay ôm mình từ sau ! Thề với mọi người là mình cực thích được ôm từ sau, nhưng, không phải như thế này, và không phải với lão, trớ trêu, bi kịch là đây !

– Ế, con kia ở đâu ra nãy giờ không để ý dạ, tàu bự quá anh ha ! – Mình giằng khỏi vòng tay lão

– Nãy giờ rồi em à – Lão đập đập tay lên trán, lắc đầu cười.

– Nãy giờ luôn đó hả, vậy mà hok để ý ha, tự nhiên lù lù xuất hiện, chen dô 1 đám tàu đang đẹp, nhìn muốn táng ghê !

Lão nói thế nhưng vẫn đứng ra sau ôm mình, nhẹ thôi nhưng khó chịu lắm

– Nè, a mắc cười quá nha, anh mà còn vậy là chạm đất luôn chớ nói gi gần chạm, tệ lắm rồi! – Mình nói nhanh, nói ngay, vùng khỏi lão, và. nói như con nít nhõng nhẽo mình ghê cái giọng điệu lúc đó của mình quá chừng

– Thua em, đi về, kiếm gì ăn đã.

Leo lên xe lão, mặt mình cười toe toe. Chả hiểu sao đi với lão mình ăn nói và hành động như trẻ con, chẳng giốg mình mọi ngày. Có lẽ, với lão, mình cảm thấy quá bé nhỏ.

– Ăn gì đây em ?

– Ủa, chứ không về nhà à. Anh nói về mà.

– Là về, kiếm gì ăn đó cô.

– Ờ, không biết, chả muốn ăn

– Nhưng mà phải ăn, có thực mới vực được đạo

«Ừk, có mà có thực mới vực được dục thì có» – minh toe miệng nghĩ thầm

Ghé vào một hàng ăn nằm sâu trong hẻm nhỏ và lúc nào cũng đông người

– Khiếp, quán bé xíu, dô cái hẻm cũng bé xíu mà ngươi ngươi ăn, nhà nhà mua !

– Phải ngon ngươi ta mới chui vào tận đây

– Cũng giống như muốn có rau phải chăm thật kĩ – Liếc nhin lão rôi mình cười mỉm

– Nè, ăn đi, rau với cỏ !

Trệu trạo gắp vài đũa, quả thật ăn không vào, chả buồn ăn. Trước giờ mình vẫn muốn ăn uống tự nhiên trước mặt mọi người, chả muốn ai nghĩ mình õng ẹo giữ eo chi cả, và mình thật sự là ăn được rất nhiều !

– Ăn như mèo, lại giữ eo chứ gi.

– Không thèm nhá. Đúng là «đói cũng khổ mà no cũng khổ» [Thánh Leo]

Tính tiên, lão lại đèo minh loanh quanh hóng gió biển. Vẫn lại cái không khí im lặng, tay ôm vai cho bớt cái lạnh biển phả vào và cũng để tránh đường đông, thắng gấp ! Lão không nói gi, minh cũng miên man nghĩ vẩn vơ. Chốc chốc lão lại nghiêng mặt nhìn vê sau, đôi lần làm mình xao xuyến.

– Nhin gi, lo mà nhìn phía trước kìa

– Khó ghê !

Lão tấp xe vào vỉa hè, lấy khăn trong cốp lau sạch ghế đá cho mình. «lại chơi chiêu đây»

Lần này mình ngồi nép xa lão một khoảng, lão và mình nói chuyện khá nhiều, khá lâu, nói những gì mình cũng không nhớ rõ, chỉ là lão không làm gi mình cả. Và mình thích thế, lão và mình nói đủ thứ chuyện, học hành, công việc, nhà cửa, đủ thứ trên đời, mình thấy tự nhiên hơn, lúng liếng hoạnh họe đúng kiểu của minh, không e de hay ngại ngung chi cả.

– 10 rưỡi rồi, trả em về.

– Uh hu

– Có nhích thêm được chút nào không ?

– Vẫn vậy, vẫn chừng này thôi – mình cười và huơ huơ tay dưới đất

Ngồi sau lão, mình cứ cười suốt, lại nghĩ vẩn vơ.

«Phải chi anh thật lòng !»

Chap 3:

– “Em ngủ ngon” – tin nhắn được gửi đến sau khi mình chào tạm biệt lão 2 phút.

– “Về nhà đi đã”

Vừa mở cửa thì con bạn cùng phòng chạy ra, cười tí toét

– Sao?

– Từ, để kể cho nghe…

Bla bla bla bla

– Xì, cũng vậy, chả khá hơn

– Chẳng biết, tao thấy lo

– Lo gi, sợ àk.

– Không, chả sợ, chỉ là tao không muốn ổng nghĩ tao tầm thường hay dễ dụ. Chẳng biết, rối rắm quá. Rốt cuộc là sao đây.

– ÔI, nghĩ chi cho nhiều, cứ làm gì mày thích, giờ tao có kêu mày dừng chưa chắc gì mày đã dừng được. Phải chi C (bạn trai nó) đối xử với tao tệ thì tao cũng lằng nhằng với mấy thằng kia rồi, chỉ là nó tốt với tao quá, tao không vậy được. Mày thì rãnh rỗi thế này, lo làm gì.

– Ờ, nhưng ổng thật lòng với tao, face vẫn gái gú thế mà.

– Chắc gì, tao thấy ổng nham nham với gái vậy, chứ face mày ổng chỉ Like rồi để đó, chả nói gì đùa đùa giỡn giỡn như mấy con kia

– Thì tao khác bọn nó, ít ra là tao không đủ dài và dày như bọn nó. Nói chi cho đau

“Anh về rồi, ngủ sớm nha” – Tin nhắn của lão

“Anh ngủ đi, mai đi làm, em có khi nào ngủ giờ này đâu”

“Làm gì mà không ngủ đi”

“Face, Yahoo bla bla bla”

«Văn song toàn à, làm gì trong đấy»

«Cũng biết àk, đọc truyện, hóng hớt, xem chuyện chăn rau»

«Rồi, rồi, lại rau cỏ, làm gì làm ngủ sớm nha, anh ngủ trước»

– Vừa lòng rồi chớ gì, nhắn tin luôn mới chịu

– Vừa gì, cũng chả phải nhăn riêng mình tao. Nói ngủ vậy chứ vẫn cmt face nè.

– Dẹp, ngủ khỏe !

Nó cuộn chăn ngủ, mình vẫn ngồi đấy, chăm chú face của lão, lại suy nghĩ. Lắm lúc giận vô cùng, còn tự huyễn hoặc là lão chỉ thế, chỉ thế thôi, chỉ là tay chân không yên ổn, rồi lão sẽ thấy yêu quý mình thực sự. Mà, chuyện đó có vẻ khó ! 3, 4 ngày không đủ ngụy biện lão sẽ thay đổi, và càng không đủ cơ sở để mình hi vọng điều gì tốt đẹp hơn.
Nhưng, rõ là cuối ngày, lão đã khác, đã không vồ vập, lão từ tốn, pha trò, nói chuyện thẳng thắn, hay ho. Lão đã khác hay chỉ là chơi chiêu cũ mèm.

Và hơn nữa, cuối ngày mình đã rất vui !

Mình không ngụy biện, không dối lòng, không phải vạch tìm lí do để tin tưởng lão, nhưng rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy. Và mai, thứ 7, lão được nghỉ, cả ngày !

Nghe loáng thoáng trên face, lão cùng hội photo sáng sớm mai sẽ tập trung đi chụp ảnh cưới cho anh bạn thân rồi.
Lại vẫn ngóng !

Trưa, lão pm face :

– Hôm nay, đi với bạn vui không e

– Bạn bè gì, nó không đến được

– Vậy chứ sáng giờ sao

– Nằm nhà

– Sao không gọi anh

– Gọi anh làm gi, anh đi từ sáng với bạn rồi mà.

…Lão off mất rồi !

Tối đấy, anh gọi, anh về rồi, anh về mà không báo trước !

Đi với anh và nhóm bạn của anh, mọi người nói chuyện vui vẻ, còn mình, đăm chiêu, khó chịu, bứt rứt ! Nhỡ khi, lão gọi rủ mình đi thì biết tính sao ?

Off máy, không được như vậy, lâu lâu anh mới xuống chơi, không được nghĩ đến lão nữa !
Và dường như anh đã thấy mình có gì đó khác lạ !

Hôm nay mình xin về sớm, về đến phòng đã 10 giờ, mở máy. 1 cuộc gọi nhỡ lúc 21h30p. Là lão !

Mình gọi lại !

– Gọi em àk, có gì không ?

– Tính hỏi xem ngày nay em như thế nào, định rủ em lòng vòng hóng gió với đám bạn anh–đầu dây bên kia, tiếng gió, tiếng xe, tiếng cười nói loạn cả lên

– 9 rưỡi anh mới gọi thì đi đứng gì nữa, thôi, anh chơi vui

– Uhm, chào em.

Lên face lão, trước đó lão cũng có up stt “Ai hóng gió không ?”

Đó, rõ là lão chỉ gọi mình khi chẳng ai đi cùng !

Sáng chủ nhật, vạ vật với face và cơ số bài tập. 11 giờ, lão gọi.

Cùng lão đi vào quán ăn, nhóm bạn lão đã đủ cả.

– P đây hả, trời đất, anh gặp e 1 lần rồi đúng không

– Dạ

– Bởi, chân thành xin lỗi em, bữa đó tối quá, không nhìn rõ em. Mà sao em thế này lại đi với thằng T chứ

– Mày cứ nói, hôm trước tao đã thắc mắc vậy rồi, không dám nói, sợ thằng T nó tủi

– Em, thằng T nó tệ lắm, có gì anh sẽ chăm sóc em

Mọi người tụ lại đùa giỡn, mình biết các anh, đùa vui chứ chẳng có gì. Các anh chơi thân với lão rất lâu, mỗi người một tính, nhưng sao mình lại dây với lão, kẻ tệ nhất trong hội.

Ăn uống, trò chuyện, bàn tán gái gú, ảnh ọt, pha trò. Nói những câu đen đen, mình hiểu cả, chỉ cười !

– Làm gì hôm nay em cười suốt thế !

– Em hiểu cả.

– Chết chửa, ta nói dạo này sinh viên nó khôn lắm, mấy đứa trong trường tao nó không được như mình hồi đó đâu, giỏi mà cũng ranh lắm

– Mày cứ nói, trường mày thì toàn chân dài ranh khôn, quản lý sinh viên như mày thì hóa chả phải quản lý chân dài, sướng bỏ mịa

– Mà em hiểu thật hả àk, chắc gì đã hiểu hết

– Thì không hiểu hết nhưng cũng nghe có mùi rồi

Mọi người ăn uống xong cũng gần 1 giờ, ai về nhà nấy, mình đi với lão. Lúc nãy mỗi người có uống đôi ba chai.

Đi lòng vòng, trưa nắng, LÃO-KÊU-MỆT !

– Anh đi đâu đó

– kiếm chỗ nào nghỉ, đuối quá rồi

– Vậy anh chở em về, rồi anh về nhà mà nghỉ

Lão không nói gì, tấp thẳng vào 1 nhà nghỉ gần đó. Dừng xe, mình bước ra ngay tức khắc, lôi điện thoại ra bấm số, lão chạy ra

– Em sao vậy

– Chẳng sao cả, em không thích

– Chỉ vào đó nghỉ chút, a có làm gì em đâu [lại cái câu này]

– Vậy thì anh cứ vào đó mà nghỉ, em gọi bạn đến đón

– Thôi mà em

– Anh không phải nói nhiều, anh mệt rồi, anh vào đó đi

– Vậy kiếm quán nước ngồi nha

– Uhm

Lão lôi xe ra, chở mình đến quán quen. Lão nằm đó ngủ, mình dán mắt vào tivi, cuối cùng cũng chỉ là như thế, cay thật !

30 phút sau lão dậy, nhin mình, mình chẳng buồn quay lại xem lão như thế nào.

– Đi lòng vòng chút nha

Mình không nói gi, đứng dậy

Lão chở mình lượn lờ đương biển, rõ la mình đang sợ, và thất vọng nhiều lắm. Ngang qua con núi mà mọi ngươi vẫn hay đến đấy để ngắm cảnh, cắm trại

– Lên đây nha

– Thôi, nắng, bẩn lắm !

Nói thật, minh chẳng sợ lão làm gì mình trên đấy, chuyện mình vưa trải qua còn kinh khủng hơn như vậy. Và mình biết, lão đủ thông minh để hiểu, nếu mình không muốn thì lão có làm gi cũng không cơm cháo được, càng đủ thông minh để hiểu, chả đáng để đánh đổi sự nghiệp hay những gi lão đang có cho 1 lần nông cạn. Mình chỉ sợ, uhm, sợ lên đó gặp người quen. Khốn nạn thật !

Nói thế, lão vẫn phóng xe lên đấy

Chap 4:

Xin dứt câu chuyện ở đây vì mình không muốn dài dòng chi cả, mọi chuyện đã đi 1 hướng khác và mình thích cái hướng này nhiều nhiều lắm!

Uhm, trải qua 2 ngày cực kì khó nghĩ, đến nay minh tạm chấp nhận đó là 1 cái kết thật sự, thật sự đẹp

Anh [ex đã nhắc đến ở chap trước, vẫn con liên lạc và quan tâm nhau nhiều lắm] đã biết hết chuyện này, anh đã trách minh rất nhiều. Không sao cả, cơ bản là mình đáng phải chịu như thế đúng không?

Nhưng quan trọng hơn, mình biết, dù chuyện gì xảy ra, với mình, anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất!

Anh đã cực kì, cực kì thất vọng vì mình. Xin lỗi anh nhiều lắm. Anh đã không muốn gặp mình nữa! Chưa bao giờ mình dám nghĩ đến chuyện sẽ anh quay lưng với mình như vậy, nó kinh khủng lắm. Trước giờ mình đã quen với việc có anh lo lắng, sẻ chia, suy tính cho minh đủ cả. Làm anh thất vọng thì mình cũng đau vô cùng!

Mình đã cực kì trẻ con, đã khóc lóc, nài nỉ anh đừng như thế, đừng bỏ mình trong lúc này. Minh đã quá mỏi mệt với cái tro phiêu lưu mà mình đã nhắm mắt bước vào để giờ quay lại vẫn còn thấy hãi!

Nhưng anh đã chấp nhận mình! Chẳng cần biết vì điều gì, vì anh vẫn còn nghĩ đến mình hay chỉ vì a thương hại mình đi chăng nữa, chẳng quan trọng! Chỉ cần anh bỏ qua, mình sẽ thay đổi tất cả, làm tất cả để có được hạnh phúc, ít nhất là vì anh! Vi anh đã mạo hiểm mà tha thứ, tin là mình sẽ thay đổi.

Mọi người gạch đá bao nhiêu mình cũng nhận. Chỉ là mình đến với anh, chân thành không toan tính, càng không phải vì lão đã lừa dối mình!

ở đây, lúc này, chẳng còn gì của lão, thược về lão và liên quan đến lão cả!

Chào thân ái và chân thành xin lỗi!!!!

Ối, quên mất, đến giờ lão vẫn không làm được gì mình nhé! Nói rồi, mình không hiền, không ngoan và không phải rau để lão chăn đâu mà, đừng có hóng hớt, dự vớ vẩn nữa nha!

Anh à, em xin lỗi anh nhiều lắm!

Chỉ là mong anh hãy tin tưởng ở em!

Va vấp lần này e thấy mình đã lớn hơn 1 tý, đã biết nghĩ hơn, và đã biết ai mới là người thật sự yêu thương mình.

Những chuyện đã qua em chỉ muốn xem nó như 1 lần trẻ dại, ngu ngơ, học đòi vớ vẩn, may mắn em chưa phải mất mát gì, may mắn hơn, e chưa phải mất anh!

Giống như con bé muốn thử đôi cao gót không vừa vặn, em bước đi khập khiễng, suýt ngã đau thì vẫn may có anh đỡ lấy, may mắn quá anh nhỉ!

Em biết anh đã phải suy nghĩ rất nhiều, em biết em không đáng tin, e cũng chả có cơ sở gi để anh tin em sau hàng loạt những chuyện kinh khủng như vậy. Chỉ là thời gian, 1 thời gian nữa gặp lại anh sẽ thấy em thay đổi, nhẹ nhàng, chậm rãi, trưởng thành và chu đáo hơn, hứa chắc luôn đấy!

******* Hết *******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ðạo Sĩ Núi Lao
Kết quả của mối liên kết
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Xe 4 bánh
Thói quen nghề nghiệp