<?php the_title(); ?>

Cô Vợ Nhí Đáng Yêu

09.07.2014
Admin

Truyện: Cô Vợ Nhí Đáng Yêu

Tác giả: AshuraK.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Nhỏ cứ nhấp nha nhấp nhổm, ngồi trong căn phòng thân quen của mình mà cứ tưởng như ngồi trên đống lửa. tự dưng nhỏ thấy ghét cái tính “anh hùng rơm ” của mình qua đi mất. Phải chi không có nó thì bây giờ nhỏ đâu có dở khóc dở cười thế này. “Hay là trốn đi? “- cái ý nghĩ ấy bỗng phát sinh khi nhỏ nhìn thấy ô cửa sổ. “Leo tường “- chuyện không khó đối với một đứa nghịch nghợm như nhỏ nhưng hiện tại, trong cái bộ áo dài đỏ tươi này thì…Cái đầu óc tí teo của nhỏ hoạt động hết công suất: “Trốn. Không trốn “. Trông nhỏ đến là khổ sở. Cuối cùng nhỏ cũng có quyết định: “Vì tự do…phải trốn! ”

Sợi dây được thả xuống, hai tà áo dài cột sang hông. Lúc nãy định thay đồ, nhưng bây giờ thì coi bộ không kịp nên nhỏ đánh liều…leo đại. Thế là “Kế hoạch chạy trốn ” bắt đầu, nhỏ leo một cách thành thục mặc dù bức tường trơn như bôi mỡ. Được “nửa đường ” thì…

– Đi đâu đó nhóc ?

Tiếng nói quen thuộc làm nhỏ giật thót, trợn tròn mắt nhìn người đứng phía dưới, nhỏ cười méo xệch:

– Anh hai! Em định tập thể dục ý mà!

– Vậy hả? – Hoàng (anh trai nhỏ) nhướng nhướng mắt- Thế có mệt không em?

– Dạ…dạ…mệt!

– Thôi đi! Anh biết tỏng em rồi! Trốn chứ gì?

– Em…em đâu có đâu! – Nhỏ lắp bắp.

– Lừa ai chứ đừng lừa anh! Leo lên đi! Đàng trai sắp đến rồi, để họ trông thấy thì… dị lắm! – Hoàng kéo dài giọng trêu chọc.

– Em biết rồi!

Nhìn thấy cái bộ mặt cậng câng cùng giọng cười của Hoàng mà nhỏ muốn “lộn ruột “. Ước gì bây giờ nhỏ có thể tống vào cái bộ mặt đáng ghét đó một cú đấm thì mới hả dạ được. Trách người rồi lại tự trách mình: “Tiểu Phong ơi là Tiểu Phong, mày anh hùng mần chi cho tao khổ vầy nè? ”

Lên đến phòng, vừa thở hổn hển vì mệt và tức, nhỏ vừa nhớ đến cái buổi chiều định mệnh ấy…

Buổi chiều hôm ấy…

– Ba má ơi! Nội ơi! Con về rồi nè!

Nhỏ chạy ùa vào nhà, trên tay ôm trái dưa hấu dài, miệng thì cười toe toét:

– Con mới xí được nè! – Vừa nói nhỏ vừa chìa trái dưa hấu ra.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nhỏ. “Trời đất! Sao nhiều người quá zậy ? “. Nhỏ có cảm giác như các cơ trên mặt mình đều hóa đá.

– Con gái con đứa gì vô ý hết sức- Mẹ nhỏ khẽ mắng- Con không thấy nhà mình có khách sao?

– Dạ con…xin lỗi ạ! – Nhỏ cúi đầu lí nhí.

Nói là nhiều người nhưng thực chất là ngoài ba má và nội nhỏ thì chỉ có thêm hai người nữa. Đó là một người phụ nữ trạc tuổi má nhỏ, có thể lớn hơn một tí, ở bà toát lên sự cao sang quyền quý nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà lại tạo cho người ta cái cảm giác gần gũi, dường như xóa đi lằn ranh giai cấp. Kế bà là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi gì đó. Trông nó có vẻ ương ngạnh, điểm này thì giống nhỏ lắm đây. Nhỏ mỉm cười với cái phát hiện “lí thú ” của mình. Tiếng người phụ nữ vang lên:

– Con là Tiểu Phong ? Bà nhẹ kéo nhỏ lại gần

– Dạ!

– Chào bác Quang đi con! – bà nội nhỏ nói

– Dạ con chào bác!

– Ừ, chào con! Ngồi xuống đấy đi con! – Bà mỉm cười – Con năm nay mười tám phải không?

– Dạ, con vừa mới tốt nghiệp! Con tốt nghiệp loại giỏi đó bác!

Nhỏ cười hì hì, nhưng chợt nhận ra mình hơi quá đà, nói đúng hơn là bị hố. Nhỏ im bặt. “Ai đời trước người lạ mà không khiêm tốn chút nào”

– Con thú vị thật đấy! – Bà Quang bật cười – Ta thích con lắm!

Nhỏ nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu: “Lạ thật! Bác ấy có sở thích ngộ ghê”

– Phong này! – Tiếng bà nội vang lên kéo nhỏ về thực tại – Bác Quang đây là con một người bạn thân của bà. Nay bác ấy sang đây là để xin hỏi cưới con cho con trai bác ấy đấy. nội đã đồng ý rồi, con lo chuẩn bị đi!

Nội nói một hơi mà nhỏ nghe lùng bùng lỗ tai. Nào là “bạn thân” rồi “hỏi cưới” rồi… nhỏ trấn tĩnh, sắp xếp lại các dữ kiện, bỗng nhỏ bật dậy khỏi ghế lắp bắp:

– Trời đất! Gả con? Nội đồng ý là sao hả nội?

– Tức là em sắp lên xe bông chứ sao?

Vừa nói, Hoàng vừa bước vào nhà với một nụ cười hết sức là “đáng ghét”

– Anh…

Hoàng lễ phép chào mọi người rồi bước lên lầu, miệng vu vơ hát:

“Mai em theo chồng

Vầng trăng xin gửi lại…”

– Anh sẽ chết với em! – Ném cho Hoàng ánh mắt hình viên đạn, sà vào lòng bà nội, nhỏ bắt đầu thút thít -Nội ơi, con còn nhỏ mà nội, con không muốn lấy chồng đâu..huhu.. con muốn ở nhà phụng dưỡng nội với ba má thôi.. huhu…

– Con không phải năn nỉ nữa! Nội đã quyết rồi!

Nhỏ càng khóc to hơn, cố ép cho nước mắt chảy ra. Tự dưng bắt đi lấy chồng? Đó giờ nhỏ chỉ biết ăn, học và rủ anh Hoàng đi quậy phá khắp nơi chứ nào biết có chồng con là cái chi đâu. Giờ bỗng đâu lòi ra “chồng”, hổng shock mới lạ.

– Bác xin lỗi! -Bà Quang lên tiếng- Xem như là bác xin con có được không?

Nhỏ nhìn sững bà, trông mặt bà buồn thảm quá. Nó làm cho trái tim nhỏ rung ring. “Không! Không! Khổ nhục kế đó! Bình tĩnh! Không được sập bẫy!” – Nhỏ tự nói với mình như thế. Giọng bà Quang lại vang lên:

– Bác biết là con trai bác không xứng với con. Nó có vợ, vợ nó mất để lại một đứa con. Nó lại lớn hơn con những mười tuổi thì quá thiệt thòi cho con. – Bà im lặng vài phút để quan sát diễn biến trên khuôn mặt nhỏ khi nhỏ tròn mắt nhìn thằng bé cạnh bà- Nhưng tội lắm con ah. Vợ mất, nó thay đổi hoàn toàn, chỉ biết vùi đầu vào làm việc, chẳng màng đến ai, lại thêm cái bản tính lạnh lùng nữa. Tội nhất là cháu của bà, Minh Kỳ! – Đẩy thằng bé đến trước mặt nhỏ, bà nói trong nghẹn ngào- Mẹ mất, ba lại không quan tâm, nó khóc suốt ngày, không nghe lời ai cả. Bà buồn lòng lắm!

Như để chứng minh cho lời bà, thằng nhóc òa khóc trước mặt nhỏ. Chắc là nó tủi thân ghê lắm! Nhỏ thấy trái tim hào hiệp của mình nhảy lung tung. Thôi chết rồi, kiểu này chắc nhỏ không còn sức lực mà từ chối mất.

– Chị đừng từ chối nha chị, chị về làm mẹ em đi mà! Em thích có mẹ lắm! – Minh Kỳ tấm tức khóc- Mẹ!!!

Đúng là chiêu nước mắt của thằng bé cực kỳ hữu hiệu. Ý chí nhỏ chạy đâu mất tiêu, thế là nhỏ gật đầu, một cách vô thức.

– Vậy là chị đồng ý rồi nhá! – Minh Kỳ reo lên.

– Ta cám ơn con nhiều lắm! – Bà Quang cười hồn hậu- Ta sẽ sớm tổ chức đám cưới. Cưới vợ phải cưới liền tay mà!

Nhỏ không biết mình làm gì nữa. Giờ đầu óc nhỏ trống rỗng. Trời ạ! Nhỏ vừa đồng ý cái gì thế nhỉ?

Nhìn mọi người cười vui vẻ bàn chuyện đám cưới mà lòng nhỏ héo hon. Thôi thế là hết! “Ách giữa đàng lại mang vào cổ ” thì còn kêu ca gì nữa!

**********

– Đàng trai đến rồi!

Tiếng hô kéo nhỏ về hiện thực. Hiện thực là nhỏ chuẩn bị lên xe bông trong khi còn đi học. Hic! Vậy là hết.

– Ê, chuẩn bị xong chưa nhóc ? – Hằng (bạn thân của nhỏ ) bước vào- Hahaha lấy chồng mà cái mặt bí xị zậy ?

– Mày có tin là tao quánh cho răng môi đi chơi hết luôn hông? – Nhỏ trừng mắt.

– Nè đừng có hù tao nha! Từ nay mày khỏi ăn hiếp tao nữa rồi! Chồng mày sẽ trị mày! – Nói đến đây Hằng ôm bụng cười- ÔI tưởng tượng cái cảnh Đông Phương Tiểu Phong bị chồng ăn hiếp tao mắc cười quá đi mất! Ôi còn gì là nữ hiệp nữa!

Nhỏ vơ lấy cái gối chọi thẳng vào Hằng. Nó vừa né vừa tiếp tục cười. Lúc này nhỏ thấy nó giống yêu tinh hơn là bạn nhỏ. Quắc mắc nhìn nó, nhỏ nghiến răng:

– Mày có im đi không hả?

Thấy nhỏ có vẻ giận, Hằng thôi cười, nó nói:

– Thôi đi ra ngoài với tao, chuẩn bị tới giờ lành ồi kà!

Nhỏ vẫn ngồi ìm trên giường, lấy đi động và gọi trong khi Hằng chẳng hiểu mô tê gì hết. Khoảng hai phút sau thì ba đứa con gái nữa chạy lên phòng nhỏ. Thanh Vân, Tuyết Cầm, Mỹ Phượng, thế là đủ. Nhỏ mỉm cười trong khi bốn nhỏ bạn còn ngơ ngác.

– Hối tụi này lên đây chi zậy Phong? – Vân lên tiếng hỏi.

– Định nhờ tụi bây vài chuyện, được không?

– Uhm nói đi. Tụi này giúp cho! – Phượng cười- Xem như tiễn bạn theo chồng!

– Cũng được! – Nhỏ không giận mà vẫn tiếp tục cười- Thế nãy giờ bốn người thấy mặt chú rể chưa?

– Chưa! – Cả bốn đồng thanh.

– Ê, mày muốn cái chi thì nói mau! – Hằng nhăn nhó- Đừng có bày trò đó nha!

Nhỏ mở tủ, lôi ra bốn bộ đồ y chang nhau và y chang đồ của nhỏ, thảy chúng về phía mấy nhỏ bạn, nói:

– Giúp tao thì vào thay đồ ra đi!

– Mày định…

– Yes! – Chưa để Cầm nói hết câu, nhỏ đã gật đầu- Nếu hắn với ta có duyên thì sẽ nhận ra ta! Còn không thì…

– Thì sao? – Hằng nóng nảy.

– Thì khỏi cưới! – Nhỏ nhún vai cười.

– Nhưng mà…

– Không có nhưng gì hết! Bây giờ một là tụi bây giúp tao, hai là dẹp hết!

Thở dài trước sự nghịch ngợm cùng cá tính ương bướng của nhỏ, bốn cô bạn lục đục kéo vào phòng thay đồ. Thôi thì mặc cho số phận zậy. Duyên của em thì sẽ là duyên của em thôi.

– Nào, bây giờ sẽ là sự xuất hiện của cô dâu! – Hoàng hô to.

Sau tiếng hô đó, Hoàng im bặt, nhơ ngác nhìn. Mọi người cũng như Hoàng, tròn mắt nhìn năm cô gái vận áo cô dâu giống hệt nhau đang bước ra. Được vài phút, Hoàng lắp bắp:

– Cái quái gì thế này?

– Nếu muốn được vợ, chú rể phải tìm đúng cô dâu thôi! – Cả năm cô cùng đồng thanh.

Mọi người lúc đầu còn ngơ ngác, bây giờ thì ôm bụng cười, đặc biệt là lũ bạn cùng lớp nhỏ. Ai cũng lắc đầu bó tay trước sự nghịch ngợm của “cơn gió nhỏ”. Xem như là thử thách của chú rể zậy.

Minh Thiện, chú rể của ngày hôm nay. Anh vốn dĩ không quan tâm lắm trước cuộc hôn nhân này bởi lẽ lòng anh đã nguội lạnh từ ngày Quế Phương, vợ quá cố của anh, qua đời. Anh nghe theo lời mẹ chỉ vì muốn làm vừa long bà và cho Minh Kỳ một người mẹ mà thôi. Đừng trước năm cô gái ăn bận giống nhau, nét đẹp cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bất chợt anh bật cười. Không ngờ mẹ anh chọn một cô con dâu lém lĩnh, trẻ con như thế. Còn bày trò làm khó anh.

Nhìn một lượt năm cô, anh chú ý nhất là con bé đứng góc phải, ngoài bìa. Trông nó là trẻ con nhất đám, cái miệng vênh lên như thách thức anh vậy đó. Sao mà nó giống con nhím thế nhỉ? Được một lúc, anh bước lại kéo nó ra, chắc chắn là nó rùi, anh nghĩ vậy bởi cái mặt con bé tinh nghịch ghê nơi.

Mọi người “ồ” lên một tiếng ngạc nhiên rồi bật cười. Duyên em thì sẽ là của em thôi. Riêng về phần nhỏ, vẫn còn đang ngạc nhiên hết sức. Không hiểu vì đâu mà hắn ta “bắt ” được nhỏ. Phen này thì dù muốn dù không cũng phải theo chồng. Khổ hết sức!

Đang rầu thúi ruột mà nhìn thấy cái nụ cười giễu cợt của anh Hoàng, nhỏ ghét dễ sợ. Nhỏ ngẩng mặt lên, ném lại cho Hoàng anh mắt thách thức: ” Xí!Thua keo này ta bày keo khác! Lo gì? ”

Thế là, nhỏ có chồng!

Không hiểu sao người ta cứ thích bày đám cưới cho rình rang nhỉ? Phần nhỏ chỉ thấy mệt thêm thôi. Từ nãy đến giờ thay gần bốn bộ đồ cưới làm nhỏ có cảm tưởng là đổi từ cái gông này sang cái gông khác vậy đó. Đã vậy nhỏ còn phải lết hết bàn này sang bàn khác với cái ông chồng khó đăm đăm này nửa. Híc, còn phải nhe răng cười mọi lúc mọi nơi nữa chứ.

– Nào cô dâu cười lên nào!

Đấy, lại bắt cười nữa đấy, đến là khốn khổ. ÔI ước gì bây giờ nhỏ được ngủ thì sướng biết mấy. Đang mơ mộng thì nhỏ bị… giật mình bởi tiếng nói của một cô gái.

– Cô dâu xinh qua nhỉ! Nhưng vẫn là con nít! – Cô gái nói bằng giọng mai mỉa.

– Con nít nhưng được người ta cưới, còn người lớn vẫn ở giá đấy chị ạ!

Nhỏ cảm thấy cực kỳ thú vị khi thấy mặt chị ta tái đi vì tức.” Chọc nhỏ hả? Xí đừng có mà mơ”. Thấy cái kiểu hằn học của chị ta, nhỏ chắc là chị ta để ý để ác gì ông chồng của nhỏ đây.

– Tưởng mình hay lắm sao hả? – Cô gái nói sau khi lấy lại bình tĩnh.

– Hay hơn khối người đấy chị! Lấy chồng giàu là hay rồi!

Nói rồi nhỏ giả vờ mệt, tựa người vào Minh Thiện. Nhỏ đang muốn chọc tức cô gái đó đây mà. Minh Thiện bật cười cho cử chỉ trẻ con của nhỏ. Từ nãy giờ, ngầm quan sát cuộc tranh cãi của hai người, anh cảm thấy vui chi lạ. Cô vợ nhí của anh lém lỉnh ghê, chưa gì đã ” mọc nanh” rồi.

– Thôi nếu em mệt thì lên phòng nghỉ đi nhé! – Minh Thiện nói dịu dàng

– Vâng ạ! – Nhỏ trả lời bằng một cử chỉ hiền dịu nhất mà nhỏ biết.

Trong khi đó, cô gái lúc nãy tức tối trở về bàn. Cô gái đó là Quế Mai, là thư ký của Thiện đồng thời cũng là em gái của Quế Phương- người vợ quá cố của anh. Cô yêu anh từ lâu và luôn nghĩ anh là của cô. Vì anh, cô phải đi làm, chỉ mong được gặp anh. Chứ giàu sang như cô thì cần gì động móng tay. Vậy mà từ đâu lòi ra một con oắt con cướp mất anh. Tưởng rằng nó hiền, định ăn hiếp cho bõ tức, ai ngờ nó tinh ranh như hồ ly. “Thiệt là tức quá đi!”. Máu cô sôi sùng sục nhưng vì danh dự nên cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chứ em vợ yêu anh rể thì có đẹp đẽ gì đâu.

Nhỏ được chị bếp đưa lên phòng. Đây là phòng tân hôn của nhỏ đó ư? Nhỏ không kiềm được, bật thốt:

– Đẹp quá!

– Vâng! Phòng này do cậu chủ và bà trang hoàng đó thưa cô! – Chị bếp tươi cười.

– Ôi cái máy đẹp quá!

Nhỏ chạy ùa đến bên cái cái vi tính. Trời! Thì ra nhỏ khen cái máy vi tính. Chị bếp đứng ngẩn ngơ rồi lắc đầu khó hỉu, chi đành quay xuống nhà.

Sau một hồi săm soi cái máy, nhỏ bật lên và… chơi game.

Mãi đến gần mười một giờ, Minh Thiện mới lên phòng. Anh thật không tin vào mắt mình. Cô vợ nhí của anh đang ngồi bó gối trên cái ghế bành và chơi game một cách say mê trong bộ đồ cưới cồng kềnh. Đứng nhìn một lúc, anh hắng giọng:

– E hèm! Xong chưa?

Nhỏ giật mình quay lại. Trông thấy anh, mặt nhỏ đỏ như gấc. Nhỏ tự trách mình sao lại ham chơi như thế? Mất mặt quá đi mất. Cố lấy lại bình tĩnh, nhỏ cười giả lả:

– Nó là hàng tốt đúng không!

– Uhm, tốt đến nổi con nít mê chơi tới quên thay đồ luôn!

Nhìn lại mình, nhỏ thiếu điều kêu trời, vận bộ đồ thế này mà ngồi chơi game. Thiệt không có ai như nhỏ. Quê quá, nhỏ nạt lớn:

– Ê, kiu ai con nít hả? Ông già kia!

– Kiu nhóc đó. Đi tắm đi! Hay là đợi ông già này tắm giùm cho! – Anh nheo mắt.

– Không cần!

Nhỏ la lớn rồi chạy vội vào phòng tắm. Cũng may cho nhỏ là trong đó có để săn đồ chứ không là tiêu nhỏ rồi.

Tắm xong, nhỏ bước ra. Nhìn thấy nhỏ, Minh Thiện lặng đi mấy phút. Công nhận nhỏ xinh thật, đặc biệt là trong cái bộ đồ ngủ ấy. Thấy anh nhìn nhỏ hoài, nhỏ lớn tiếng:

– Ê đừng có nói là mê tui rồi nha!

– Ọc! – Thiện thật không ngờ con nhóc này lại bạo gan đến thế, nó dám bảo anh mê nó chứ. Anh lắc đầu chào thua- Tắm xong rồi thì tới tôi.

Thiện lấy đồ và đi vào nhà tắm, không quên để lại một câu nói:

– Con nít thì có gì mà mê nhỉ?

– Anh…!

Nhỏ hậm hực nhìn Thiện đi thẳng vào nhà tắm. Lúc này đây, đã ngồi yên vị trên giường, nhỏ bỗng cảm thấy…sợ.

– Anh ta ra thì làm gì nhỉ? Ôi mình thường nghe người ta nói vợ chồng là phải…Ôi không! – Nghỉ đến đây nhỏ chợt la lên.

– Cô bị cái gì thế? – Thiện nói vọng ra.

– À không có gì! Kệ tui!

Nhỏ cứ đi qua đi lại trong phòng mà không biết làm gì. Cuối cùng nhỏ quyết định lên giường, trùm mền lại và…giả vờ ngủ.

Khi Thiện ra thì anh đã thấy cô vợ của mình ngủ ngon lành trên giường. Anh đứng nhìn cô.

– Quái! Phòng này đâu có nóng đến nỗi cô ta đổ mồ hôi như tắm thế kia! – Thiện lẩm bẩm

Nhìn Tiểu Phong một hồi, bất chợt anh mỉm cười. Nghĩ gì đó mà anh đi ra ngoài. Nghe tiếng đóng cửa, nhỏ mới ngồi bật dậy.

– Hic ướt hết luôn! Tự dưng run cái đổ mồ hôi hột ah! – Nhỏ vội lấy khăn lau người- Không biết lúc nãy hắn lẩm bẩm gì nhỉ?

Trong khi nhỏ còn đang thắc mắc thì Minh Thiện đã sang đến phòng Minh Kỳ.

– Nhóc con! Ngủ chưa?

– Con chưa ngủ! Không ai ngủ với con hết! – Thằng bé nũng nịu- Ba giờ có người ngủ chung rồi!

– Haha con đang ganh tỵ đấy ah? Thế con có muốn sang ngủ chung với ba và mẹ hông?

– Dạ muốn! Ba nói thiệt hả ba?

– Uh! Nhưng sang phòng con phải im lặng và chạy lại ôm mẹ con ngủ. Không được gây tiếng động đấy!

– Tại sao hả ba? – Minh Kỳ ngạc nhiên.

– Con đồng ý thì đi! Không thì thôi! Không có thắc mắc!

– Dạ con đi, con đi! Con không thắc mắc gì nữa!

Nghe có tiếng bước chân, nhỏ vội nhảy lên giường, trùm mền và nhắm nghiền mắt. Tiếng cửa mở và tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn. “Không có gì đâu. Bình tĩnh Tiểu Phong! “, nhỏ cố trấn tỉnh mình. Bất chợt một vòng tay ôm chặt lấy nhỏ…

– AAAAA!!!

Nhỏ tung chăn và co giò phóng thẳng ra cửa. Nghe tiếng hét, bà Quang cùng chị giúp việc chạy lên thì thấy nhỏ run lẩy bẩy, Minh Thiện thì ôm bụng cười như chưa bao giờ được cười, còn nhóc Minh Kỳ thì vẫn còn ngơ ngác ngồi trên giường. Bà Quang lên tiếng:

– Chuyện gì thế?

– Dạ…dạ…hắn dê con! – Giọng nhỏ run run.

– Ai?

– Hắn đó! – Nhỏ chỉ ngay vào Minh Thiện.

– Chồng con dê con ah? – Bà cố nén cười, nghiêm giọng- Chuyện này ta mới nghe!

Chị giúp việc cũng bật cười. Phần nào bà Quang đã hiểu chuyện gì rồi. Con dâu của bà còn ngây thơ quá và thằng con của bà tự dưng hôm nay lại có hứng thú bày trò phá phách. “Tội nghiệp con bé!”, bà chép miệng nghĩ thầm khi thấy nhỏ vẫn đứng đó, mặt mày đỏ au.

– Tiểu Phong! – Bà khẽ gọi.

– D…a…ạ…

– Con về phòng ngủ đi! – Bà quay sang Minh Thiện- Còn con, không được cười nữa! Đưa bé Kỳ về phòng ngay.

Thiện thôi cười, anh bế Minh Kỳ về phòng mặc cho thằng bé giãy nãy không chịu. Ngang qua nhỏ, anh còn nở một nụ cười trêu chọc rất ư là “muốn ăn đấm”.

– Vào ngủ đi! Con định đứng đây hoài sao?

– Con xin lỗi!

– Đi ngủ đi!

Bà Quang đi rồi. Nhỏ vào phòng với một mớ ấm ức. Ngồi trên giường, mặt nhỏ nhăn còn hơn khỉ.

Minh Thiện bước vào, anh cố nhịn cười.

– Ai cho ông làm cái trò đó hả? – Nhỏ quắc mắt nhìn anh.

– Nè, trò gì? Tôi làm gì nhóc nào?

– Ông…ông…dám…

– Dám gì?

– Ô…m…tui!

Thiện ôm bụng cười nắc nẻ, còn nhỏ thì mặt mỗi lúc một đỏ lên vì tức.

– ÔNG CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ?

– Có bao giờ cô xem lại mình không hả? – Thiện vẫn còn cười- Tôi mà thèm ôm cô ah?

– Vậy…vậy hồi nãy…

– Bé Minh Kỳ! Cô có muốn qua “bắt đền ” nó hông? – Anh nhướng nhướng mắt trêu nhỏ.

Nhỏ im re. Ngượng quá là ngượng. Nhỏ chợt thấy ghét cay ghét đắng cái ông chồng “đáng kính ” của mình quá đi mất.

– Tôi sang phòng Minh Kỳ ngủ! Cô không phải lo nữa.

Nói rồi, Thiện bước nhanh ra ngoài. Anh đã trở về cái nét lạnh lùng cố hữu của mình. Anh thấy hôm nay mình lạ quá, tự dưng như con nít. Ra ngoài vườn, đốt cho mình một điếu thuốc, anh lặng lẽ nhìn về một nơi xa xăm.

Nhỏ lăn qua lăn lại trên giường, mặc cho chiếc đồng hồ bính bong gõ nhịp. Đêm qua, mãi đến gần một giờ nhỏ mới ngủ được sau khi đã bày binh bố trận để “phòng ngừa nguy hiểm “. Và đồng thời cũng đã hết lời nguyền rủa Minh Thiện. Nói chung là bớt ấm ức.

Dụi dụi mắt, nhỏ ngồi dậy và nhìn đồng hồ.

– Á…á…á…á…

Nhỏ lao thẳng xuống phòng khách trong bộ đồ ngủ và cái đầu rối bù. Ai cũng chăm chú nhìn nhỏ. Được một lúc, bà Quang hắng giọng:

– Lại chuyện gì thế hở con?

– Dạ…hơn mười giờ rồi ạ! – Nhỏ mếu máo.

– Thì sao?

Minh Thiện vừa từ ngoài vườn vào, anh nhìn nhỏ lạ lẫm.

– Bộ mười giờ là tận thế sao?

– Mẹ! – Minh Kỳ níu níu tay nhỏ- Sao mẹ run qua vậy?

– Có chuyện gì, con nói ta nghe xem! – Bà Quang nhỏ nhẹ.

Nhỏ lính qua lính quýnh, nhìn bà bằng ánh mắt năn nỉ:

– Bác…à không…mẹ! Mẹ đừng nói với nội con là con ngủ tới mười giờ nha! Nội con sẽ đét *** con đó! – Nhỏ mếu máo- Trước khi con đi, nội đã hăm con rồi!

Nghe đến đây, ai cũng bật cười. Minh Thiện cũng bó tay. Anh thật không hiểu tại sao mẹ lại chọn một cô con dâu như thế nữa. Không biết là cô nhóc này sẽ chăm sóc Minh Kỳ hay là anh lại phải thêm một nhiệm vụ là canh giữ cô ta nữa. Anh lắc đầu ngán ngẫm.

– Thôi, con lên thay đồ đi! Nhanh lên rồi xuống ăn chút gì đó! Sau đó ta bảo Minh Thiện đưa con về nhà mẹ con!

Nghe bà Quang nhắc thay đồ, nhỏ mới sực nhớ. Nhìn lại mình, mặt nhỏ tiếp tục đỏ lên và nhanh như cắt, nhỏ phóng một mạch lên phòng.

Vừa thay đồ, nhỏ vừa tự trách mình sao vô ý quá. Cũng may là mẹ chồng nhỏ dễ, chứ không thì…Mà từ hôm qua tới giờ, mặt nhỏ cứ đỏ au. “Hic! Tụi bạn mà biết thì còn gì danh nữ hiệp? “, nhỏ nghĩ.

– Reng…reng…

– Alo! – Bà Quang bắt máy- Biệt Thự Táo Đỏ nghe đây!

– Tôi, nội con bé Phong đây!

– Vâng, cháu chào bác! Con bé chắc cũng sắp về bên đó rồi đấy ạ!

– Uhm, không biết qua giờ nó có làm gì không phải không? Ta lo lắm!

– Không có đâu bác ạ! – Bà Quang cười- Cháu thấy con bé thú vị lắm!

– Chỉ mong là nó đừng có nghịch quá thôi!

– Không đâu bác ạ!

– Nếu cháu đã nói vậy thì ta yên tâm! Thôi để hôm khác rãnh rỗi ta sẽ nói chuyện!

– Vâng chào bác!

Gác máy, bà Quang nghĩ về Tiểu Phong. Bà cũng không hiểu sao lại chọn con bé nữa. Tự dưng gặp nó, bà lại thích lạ kỳ. Có lẽ con bé ngây thơ lại đáng yêu nên bà muốn đem nó về để ngôi nhà này có thêm sinh khí.Vả lại thằng bé Minh Kỳ cũng yêu thương nó, nó cũng có vẻ thương thằng bé. Và có cái gì đó thôi thúc bà tin rằng Tiểu Phong sẽ thay đổi được Minh Thiện.Chắc chắn.

Kể về Tiểu Phong. Về đến nhà là nhỏ chạy ùa vào ôm lấy nội.

– Ôi con nhớ bà quá!

– Con đừng có mà xạo! – Bà xỉ trán nhỏ, mắng yêu- Mới có một ngày mà bảo nhớ!

– Hì hì thật mà nội!

– Con chỉ nhớ mỗi nội thôi ah? – Ba nhỏ vờ giận.

– Không đâu, con nhớ mọi người! Hihi ba lớn rồi không có ganh tỵ nha!

– Tổ cha bây!

– Dạ! Con chào bà! Chào ba mẹ! – Minh Thiện cúi chào.

– Ừ, con ngồi đi!

Để cho cả nhà nói chuyện cùng Minh Thiện. Nhỏ chạy lên phòng Hoàng. Đảm bảo giờ nay anh còn ngủ. Nhỏ vừa nghĩ ra một trò hay lắm.

Mở cửa phòng, đúng như nhỏ đoán, Hoàng vẫn còn say ngủ. Nhỏ cười “gian “rồi đi đến lấy mấy cây bút màu của Hoàng. Mấy cây bút này là của hai anh em để dùng vào các “phi vụ đặc biệt” và bây giờ nó được dùng để…

Nhỏ cố nhịn cười trước tác phẩm của mình. Xem như là thù xưa sẽ được trả. Nấp sau cánh cửa tủ, nhỏ la lớn:

– Cháy nhà! Bớ bà con cháy nhà!

Giật mình. Hoàng nhỏm dậy phóng ra khỏi phòng, chạy xuống phòng khách chỉ với một cái quần đùi.

– Trời đất! Con làm gi vậy Hoàng?

– Con nghe cháy nhà mà! – Hoàng ngơ ngác.

– Cháy nhà đâu mà cháy! Con nói bậy gì thế? – Ông Đông (ba nhỏ) la.

– Nhưng mà con nghe! – Hoàng cố cãi.

– Tiếng con bé Phong đó! – Bà Đông lắc đầu- Con già đầu mà còn bị nó chơi khăm! Thiệt là…

Như để chứng minh cho lời bà Đông nói. Nhỏ bước xuống lầu, cười mắc nẻ.

– Sao mà em ám anh hoài thế hả?

Nhỏ vẫn tiếp tục cười. Cả nhà cũng cười, kể cả Minh Thiện. Anh thật hết nói nổi cô vợ nhí của mình.

– Con đi rửa mặt đi! – Ông Đông nói.

Cảm giác bất an làm Hoàng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Và anh thiếu điều muốn tự tử vì tức, cái con nhỏ em của anh nó nghịch hết biết. Tưởng nó đi lấy chồng rồi thì sẽ yên thân, nào ngờ cứ như ma, theo ám hoài.

Vợ chồng nhỏ ở lại ăn cơm với gia đình. Mọi người nói chuyện rôm rả, Thiện cũng nói nhiều hơn thường ngày. Chỉ có anh em Hoàng là cứ lườm nhau.

Giờ thì nhỏ đang ngồi đối diện với Minh Thiện trong phòng của cả hai. Trông anh bây giờ khác hôm qua nhiều quá. Khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Nó lạnh như băng ấy. Chả là lúc chiều, trên đường về, anh bảo có chuyện muốn nói nên giờ hai người mới phải đối mặt nhau thế này, chứ nhỏ nào có thích thấy cái mặt trơ như gỗ ấy.

– Tôi có chuyện muốn nói với nhóc!

– Tôi sẵn sàng nghe đây! – Nhỏ khó chịu- Nhưng làm ơn đừng có gọi tui là nhóc!

– Được thôi! Không quan trọng.

– Ông nói đi!

– Chắc cô cũng biết chuyện của mẹ bé Kỳ rồi đúng không?

– Vâng tôi có biết chút chút!

– Uhm không cần biết nhiều! Cô chỉ cần biết đối với tôi, không ai có thể thay thế Quế Phương. Căn phòng này là của tôi và cô ấy, tất cả mọi thứ cũng vậy. Chính vì điều đó, từ nay mong cô đừng tự tiện, đừng đụng chạm đến những gì trong đây. Hãy chịu khó ngủ ở sa lông. Chắc cô cũng hiểu tôi cưới cô chỉ vì bé Kỳ, mong cô vì điều đó mà an phận đi.

– Anh quá đáng lắm! – Nhỏ nghe giọng mình sao lạ quá.

– Cô muốn nghĩ tôi sao cũng được. Xem như giữa chúng ta là một vụ làm ăn đi. Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, chỉ cần cô làm mẹ tôi vui và chăm sóc bé Kỳ. Hiểu chứ?

– Tôi hiểu! – Nhỏ nói, giọng nhẹ tênh.

– Thế cô nói đi! Cô muốn gì? – Thiện rít thuốc.

– Một chiếc môtô phân khối lớn.

Thiện cười, không hiểu sao anh cảm thấy hụt hẫng. Cứ ngỡ rằng nhỏ ngây thơ, nào ngờ cũng như bao kẻ khác, luôn đặt đồng tiền lên vị trí hàng đầu. Danh dự của nhỏ rẻ thế ư? Chỉ là một chiếc môtô thôi ư? Anh chợt cảm thấy cay đắng.

– Cô sẽ có thứ mà cô muốn nếu cô làm đúng những gì tôi bảo! – Hất mặt về phía cái sa lông, anh nói- Từ nay cô sẽ ở đó!

– Vâng!

Nhỏ nói và bước nhanh ra ngoài…

Bây giờ nhỏ mới khóc. Những giọt nước mắt long lanh nhẹ bò xuống đôi gò má trắng mịn. Nhỏ không ngốc tới mức không hiểu rằng anh đang coi thường nhỏ. Tủi thân, nhỏ tủi thân kinh khủng. Chưa biết yêu mà đã phải chịu tổn thương. Nhỏ nào có cần gì đâu, nhưng ức quá nhỏ đòi cho bỏ ghét. Anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt khinh khi, anh đem ảnh cưới của nhỏ quăng vào một xó, còn ảnh người vợ cũ lại được treo trang trọng trong phòng. Nhỏ không ganh tỵ với chị ấy, nhưng anh làm vậy là sai. Sai hoàn toàn. Nhỏ lại khóc.

– Hic! Làm như mình ngon lắm vậy! Ai thèm đâu không biết! – Nhỏ nói trong tiếng nấc.

Khóc mệt, nhỏ thiếp vào giấc ngủ. Và chắc không ai đoán được đâu. Nhỏ đang ở trên cành táo. Lúc nãy buồn quá, nhỏ leo lên cho mát, khóc cho đã để khỏi ai thấy, nào ngờ bây giờ nhỏ ngủ luôn trên ấy. Lăn, lăn qua, lăn lại, nhỏ nằm ngủ nào có yên, và…

– Ui da!

Tiếng kêu làm nhỏ giật mình tỉnh giấc. Nhỏ thấy mình đang nắm trên cài gì đó mềm mềm, êm êm lạ.

– Trời, cô có đứng vậy không hả? Còn nhún nữa hả?

– Ủa, là người hả? – Nhỏ lật đật bò dậy.

– Chứ không lẽ là cái mền?

Tròn mắt nhìn người thanh niên trước mặt, nhỏ cố nén cười. Nếu anh ta mà biết nhỏ nghĩ anh ta là cái mền thật, chắc nhỏ có mà tiêu.

– Chuyện gì thế? – Mọi người chạy ra, bà Quang hỏi- Ai vậy Phong?

Nhỏ lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bà Quang đưa mắt nhìn chàng thanh niên, anh đang phủi phủi bụi nới cánh tay, mặt mày quá ư là khó coi.

– Mợ! Bộ mợ không nhận ra con hả? – Anh ta lên tiếng.

– Quốc Huy phải không?

– Con đó mợ! – Anh nhăn nhó- Nhà mợ mà cũng có đá tảng nữa sao?

– Làm gì có hả con? – Bà ngơ ngác.

– Anh ấy nói con đó mẹ! – Nhỏ nghênh mặt nhìn chàng trai- Xí, đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn! Mà ai bảo anh đứng ngay dưới gốc cây làm gì?

– Cô là ai thế?

– Là mẹ con đó chú Huy! – Minh Kỳ rối rít khoe.

– À ra là “mợ hai“nhà này! Nghịch như khỉ!

– Anh…

– Hai đứa thôi đi! – Bà Quang nghiêm giọng- Có muốn gì thì vô nhà mà nói!

Mọi người vào nhà thì Minh Thiện cũng vừa xuống tới phòng khách. Hai chàng trai ôm chầm lấy nhau, mừng rỡ.

– Lâu quá không gặp! Anh vẫn phong độ như ngày nào!

– Hahaha em cũng vậy mà!

– Mèo khen mèo dài đuôi! – Tiểu Phong bĩu môi.

Phớt lờ nhỏ, Quốc Huy và Minh Thiện đến ngồi nói chuyện với bà Quang.

– Tiểu Phong, con cũng lại đây!

Miễn cưỡng, nhỏ đến ngồi cạnh bà. Nhóc Minh Kỳ cũng sà lại cạnh nhỏ, nó thì thầm:

– Mẹ! Mẹ!

– Gì?

– Lúc nãy mẹ làm gì chú Huy vậy?

– Mẹ đè chú con đó! – Nhỏ tỉnh bơ.

– Đè?

– Ừ, mẹ lăn từ trên cây xuống đè chú con một phát… chết tươi!

Nghe giọng điệu của nhỏ, thằng nhóc cười khanh khách làm mọi người chú ý.

– Con cười gì đó Kỳ! – Thiện lên tiếng.

– Dạ… – Nhìn về phía Huy, nó lại cười- Con cười chú Huy bị mẹ đè một phát…chết tươi!

– Hả?

Ai cũng quay nhìn nhỏ làm nhỏ thiếu điều muốn chui xuống đất mà trốn cho đỡ quê. Liếc Minh Kỳ một cái bén ngót, nhỏ cố nặn ra một nụ cười:

– Minh Kỳ nó đùa đó mà! Con hổng có nói gì với nó đâu! – Nhỏ quay sang bà Quang.

– “Mợ hai”, “mợ” không nói thì sao nó biết? – Huy dài giọng trêu chọc – Đã leo lên cây ngủ như khỉ mà còn…

– Anh có im đi không hả?

Giờ thì bà Quang cũng hiểu tại sao lúc nãy ngoài vườn hai đứa cãi nhau. Con dâu bà thật…trẻ con quá đi mất.

– Thôi nào, mỗi đứa nhịn nhau một câu không được ah`?

– Hì hì, con chỉ định chọc “mợ hai “chút thôi mà! – Huy cười, quay sang Thiện- Em thật xin lỗi, đám cưới anh mà về không kịp. Cũng tại mua lộn vé. Không ngờ anh lại cưới một cô nhóc đáng yêu thế này.

– Không có gì đâu. Em về chơi là vui rồi.

Hai người đàn ông lại huyên thuyên nói chuyện. Nhỏ ngồi nghe một hồi rồi ngủ gục lun, Minh Kỳ cũng vậy. Hai mẹ con tựa vào nhau mà say sưa “mơ “.

Hơn mười giờ. Thiện bồng nhỏ trở về phòng, còn Minh Kỳ thì để Huy lo.. Nhìn nhỏ trong giấc ngủ, anh không nghĩ là nhỏ đua đòi, bán rẻ mình thế. Thật ra thì lúc nãy anh cũng thấy nhỏ ngồi trên cây. Từ lúc ra khỏi phòng, nhỏ chạy xuống giường và leo tót lên cây mà khóc. Anh thấy hết. Thấy cả cái cảnh nhỏ nằm lên người Quốc Huy cứ như là đang yêu nhau. Anh khó chịu lắm, chẳng biết vì sao, nhưng anh vờ như không biết, vẫn cười nói vui vẻ. Con người thật lạ!

Vậy là đã hơn nửa tháng về nhà chồng. Nhỏ vẫn là nhỏ, ngây thơ, nghịch ngợm như ngày nào. Dạo này nhỏ và Minh Thiện dường như không biết có nhau trên đời, chẳng có lấy một câu ngoài những lúc có đông đủ mọi người thì phải “đóng kịch “chứ. Mối quan hệ giữa nhỏ và Quốc Huy thì cũng khá hơn tí rồi, ít nhất là anh ta không còn trêu nhỏ và nhỏ cũng không còn cạnh khóe anh ta nữa. Riêng về nhóc Kỳ thì khỏi nói, hai mẹ con cứ bày trò chơi suốt ngày, hết bắn bi, đá dế lại đến ú tim. Nhìn thấy hai mẹ con vui mà bà Quang cũng vui lây. Bà thích như thế này, nhà bà bớt vắng lặng từ ngày có nhỏ. Nhỏ như thổi một luồng sinh khí mới vào ngôi biệt thự vốn dĩ lạnh lẽo này.

Vui đó nhưng bà cũng buồn đó. Bà lo lắm. Làm sao mà bà không hiểu con trai bà và con dâu bà chỉ là đóng kịch mà thôi. Bà không biết cưới Tiểu Phong cho Minh Thiện có sai không. Rồi con bé sẽ ra sao khi trái tim Thiện đã chai đi kể từ ngày Quế Phương qua đời. Nghĩ mãi bà cũng không biết phải làm thế nào. Bà thở dài. Thôi thì phó mặc cho số phận.

– Sao mẹ dậy sớm zậy? – Nhỏ đến cạnh bà Quang, khẽ hỏi.

– Hôm nay con mới biết ah? – Bà cười- Mọi bữa con có biết ta dậy giờ nào đâu mà bảo sớm?

– Í da, mẹ chọc con! – Nhỏ đỏ mặt.

– Ờ mà sao hôm nay con dậy sớm thế? – Bà vẫn tiếp tục cười.

– Hôm nay con nhập học mà mẹ!

– À ra thế, tí nữa bảo chồng con chở đi luôn!

– Thôi, con muốn tự đi hơn!

– Bằng chiếc môtô đó ah? Mẹ thật không hiểu tại sao thằng Thiện lại mua nó cho con nữa?

Đưa mắt nhìn chiếc môtô, nhỏ thích lắm. Hồi đó nhỏ đã bao đêm nằm mơ thấy nó mà. Nhưng đồng thời, nhìn thấy nó nhỏ cũng thấy khó chịu vô cùng, làm sao mà nhỏ có thể quên cái buổi nói chiện với “ông chồng “nhỏ hôm đó chứ.

– Dạ… Tại vì…! – Nhỏ ấp úng.

– Vợ con thích mà mẹ! – Thiện đã xuống đến phòng khách, giọng anh ngọt lịm- Mà con thì không chịu nổi đâu nếu thấy vợ con buồn.

– Haiz…để vợ con đi thứ đó thật là nguy hiểm đó!

– Không sao đâu mẹ! Chừng vài bữa là vợ con chán thôi mà! Cổ còn “trẻ “mà mẹ!

“Trời đất! Hình như anh ta **** mình thì phải? “Nhỏ quắc mắt nhìn Thiện, cứ xem cái kiểu kéo dài giọng chữ “trẻ “của anh là nhỏ phát bực.

– Bảo người ta con nít thì nói đại đi! Đồ dị hợm! – Nhỏ lẩm bẩm.

– Con nói gì đó Phong? – Bà Quang hỏi.

– Ơ…dạ…có gì đâu mẹ! Tại con “cảm kích “chồng con qua thôi mà.

– Ôi bà già này thật không hiểu nổi các cô cậu nữa. Thôi, vào ăn sáng đi! – Bà đổi giọng nghiêm- Nhưng hôm nay con phải đi với chồng con đó Phong, đưa bé Kỳ đi học nữa. Không được đi xe máy đâu.

Nói rồi bà bỏ vào nhà ăn. Nhỏ cũng nhăn nhó đi theo bà, không quên lườm Thiện một cái. Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi suốt hai tuần qua, nhìn theo cái dáng giận dỗi của nhỏ, anh khẽ nói:

– Trẻ con!

Ngồi trong xe với Thiện, nhỏ cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Cũng may là có thêm nhóc Kỳ, cái miệng thằng bé cứ tíu tít suốt. Đó, đó, nó lại nói nữa đấy:

– Hihi mẹ của mấy đứa bạn con không có đi học đâu!

– Rồi sao?

– Chỉ có mẹ là đi học thôi! Hihi…hihi…

– Thì mẹ là hàng độc! Có gì mà con phải cười?

– Chú Huy với ba nói chỉ có con nít mới phải đi học thôi! – Thằng bé ngây thơ trả lời.

Nhỏ tức muốn lên ruột. Liếc Thiện một cái bén ngót, nhỏ cười cười nói:

– Ừ mẹ con nít, đâu có già được bằng ba con với chú Huy!

– Vậy là mẹ trẻ, ba già hả mẹ?

– Uh, giống như cái câu gì mà hôm qua con xem kịch thấy ấy!

– Kịch mà hồi tối con xem với mẹ đó hả mẹ?

– Uh con nhó câu đó hông?

– Dạ nhớ…” Trâu già khoái gặm cỏ non”- Minh Kỳ ngây ngô trả lời.

– Hahahahahahah, đúng rồi đó con, “Trâu già khoái gặm cỏ non “. Hahahah…

– Hihihi…hihihi…

Thấy nhỏ cười, nhóc Kỳ cũng cười theo. Bỗng…

– Keeeettttt…

– Ui da!

Đầu nhỏ đập vào kính xe kiu một cái “coong “. Đau quá là đau. Nhỏ quay sang Thiện, thấy anh đang cười, cố dằn lại, nhỏ nói:

– Ông lái xe bao nhiêu năm rồi hả?

– Cô có ý kiến gì ah?

– Chạy xe như ông mà cũng bảo là biết chạy nữa ah?

– Sao lại không? – Thiện nói tỉnh- Mà tôi có làm gì cô chưa mà cô lớn tiếng thế?

– Ông làm tôi u đầu rồi này!

– Nè nè, không có “ông làm “nha! Tôi chẳng đụng tay đụng chân gì đến cô ah!

– Tự nhiên thắng gấp là sao?

– Tới trường cô rồi, nhiều chuyện quá nên không thấy ah?

– Nhiều chuyện kệ tui! – Nhỏ cãi bướng- Trâu già nhỏ mọn!

– Tôi mà là trâu già thì cô cũng chẳng phải cỏ non đâu nhá! Tuổi thì nhỏ mà cái mặt cứ như là bà cụ.

– Ông…ông là đồ vô duyên! – Nhỏ hét.

– Có duyên cũng phải lựa người chứ. Hơi đâu mà đùa với con nít.

– Xí! Ba xạo!

Nhỏ mở cửa chui ra khỏi xe, kịp nhéo cho Thiện một cái rõ đau. Hất mặt về phía anh kiểu thách thức, nhỏ nói:

– Chọc tui nữa là còn hơn thế nữa đó! Hứ!

Thiện lầm lì nhìn nhỏ. “Nhóc con! Tôi cho cô biết thế nào là lễ độ”. Anh nhấn ga phóng đi. Chợt nhỏ nghe tiếng bé Kỳ gọi:

– Mẹ ơi, mẹ, sao mẹ không lấy cặp đi?

Hoảng hồn, nhỏ ba chân bốn cẳng chạy theo chiếc xe. Chắc mẩm là Thiện đang chơi khăm nhỏ. Anh không chạy nhanh nhưng vẫn giữ một khoảng cách mà nhỏ không thể đuổi kịp. Được một quãng, mệt quá, nhỏ ngồi bệt xuống đường, thở lấy thở để.

– Chị ơi! – Một thằng nhóc đứng trước nhỏ, nó chìa cái cặp cho nhỏ- Cái anh kia bảo em đưa chị này!

Không kịp để nhỏ hỏi gì, thằng bé đã phóng đi sau khi dúi vào tay nhỏ một mảnh giấy và cái cặp, đương nhiên là của nhỏ.

“Mẹ mua cho con heo đất, í a í a…” Có tiếng điện thoại reo. Nhỏ bật máy, nhẹ giọng:

– Alo! Ai đó?

– Hahaha cô đi thi marathon coi bộ được đó!

Nhận ra tiếng của Thiện, máu nhỏ như sôi lên, nhỏ hét:

– ÔNG CHẾT VỚI TÔI!!!!

– Vâng, tôi chờ…hahahahah.

Thiện tắt máy, nhỏ bực ghê nơi. Chợt nhớ mảnh giấy trong tay, nhỏ mở ra:

“Mẹ ơi! Chiều nay mẹ đón con nha! Ở trường tiểu học Võ Văn Tần đó mẹ! Con yêu mẹ! “

– Haiz…không vì thằng nhóc này thì mình chả khổ thế này!

Nhìn đoạn đường quay lại trường, nhỏ lắc đầu ngán ngẩm.

– Mô phật!

– Cố lên! Cố lên! Hộc…hộc…! Gần tới rồi!

Nhỏ vừa đi vừa thở, xem như tô phở sáng nay theo mây theo gió mất rồi. Càng nghĩ nhỏ càng tức, vung chân nhỏ đá mạnh hòn sỏi một cái.

– Ui da!

Ngước ánh mắt cực kỳ “ăn năn “lên, nhỏ nhìn xem nạn nhân của mình là ai. Chợt nhỏ phá lên cười.

– Hahahahahahahah…

– Anh bẻ răng em bây giờ! I…I…M…M…

– Tưởng ai, hóa ra anh hai, hihi! – Nhỏ vẫn cười- Cái mặt anh trông “đáng yêu” quá!

– Nhờ phước em đấy! – Hoàng nhăn nhó- Sao mà em ám anh hoài vậy Phong?

– Tại em là em anh mà!

– Chắc kiếp trước anh vụng đường tu! – Hoàng lắc đầu rất ư là tội nghiệp.

– Chết anh đi!

Nhỏ đấm thùm thụp lên vai Hoàng, hai anh em cười nắc nẻ. Vậy đó, mặc dù bày trò chọc ghẹo, cạnh khóe nhau nhưng hai anh em thương nhau hết sức. Phải nói họ là một cặ bày trùng, phối hợp cực kỳ ăn ý trong nhìu phi vụ từ “làm ăn “của nhóm Windspeed. Ở đây phải kể thêm một người nữa, cũng là thành viên kỳ cựu của nhóm, quậy cũng không kém đâu. Đấy, người đó đang đến đấy.

– Vui quá nhỉ?

– Uhm anh em ta mà!

– Lúc nãy có người còn chạy vào bảo tao ra can! Sợ hai anh em mày xáp lá cà nữa đó!

– Cũng sắp rồi! Nhưng thấy tao đẹp não nùng quá nên anh tao không nỡ!

– Ừ, trong mày cũng “não nùng “quá nhỉ?

Hơi nhột trước ánh mắt của Minh Hằng, nhỏ đưa mắt nhìn lại mình. Đúng là “não nùng” thật. Tay chân thì lắm lem, mặt mày thì bơ phờ, đầu tóc thì rối bù. Đây, kết quả của một cuộc chạy nước rút.

– Sao? Chuyện gì mà mày trông ghê thế? – Hằng cười cười.

– Tao hận! Tao hận!

– Tao biết! Nhưng mà để chút nữa rồi hận! Giờ mày không vào học ah?

– Ừ hai đứa vào lớp đi! Tí ra về có phi vụ đấy! – Hoàng huơ huơ bức thư- Khá thú vị!

– OK! Gặp anh hai sau!

– Chào anh! – Hằng vẫy tay chào rùi kéo nhỏ đi.

Vào đến giảng đường, nhỏ vẫn còn cười. Công nhận nhỏ thay đổi nhanh thật, cái mặt mới nhăn nhó đó, giờ lại cười hí ha hí hửng. Hằng lắc đầu chào thua con nhỏ bạn khác người của mình.

– Nè, bị gì cười mãi thế?

– Mày không nghe ah? Có phi vụ đấy!

– Vậy mà làm tao cứ tưởng!

– Tưởng gì?

– Tưởng có chồng thích lắm!

Ngơ ngác trước câu nói của Hằng vài giây, hiểu ra, nhỏ ré lên:

– Điên hả mày?

– Mày mới điên đó! Bộ muốn bị la hả?

– Xì cái ông thầy có cặp mắt kiến chút chai đó, thấy gì đâu mà la!

– CỐP!!!

– Trời, gì thế? – Nhỏ ôm đầu kêu lên.

– Nút chai này!

Ngước lên, nhỏ bắt gặp ngay anh khuôn mặt giận dữ của ông giảng viên “nút chai “. Biết mình hố nặng, nhỏ vội cười, phô hàng răng đều như hạt bắp:

– Dạ em có nói gì đâu thầy! Em chỉ nói là…là em thích chơi nút chai thôi mà!

– Liệu hồn em đấy!

Trừng mắt nhìn nhỏ một cái, ông ta bước nhanh lên tiếp tục bài giảng. Nhột nhạt bởi ánh mắt của mọi người, nhỏ cúi gầm mặt xuống, thầm trách cái tính ham ăn ham nói của mình.

Tính ra thì Hoàng lớn hơn nhỏ hai tuổi. Anh là sinh viên năm ba của đại học kinh tế. Nhỏ thì năm nay là lình mới của trường. Hằng cũng vậy. Thế nhưng cả cái trường này không ai không biết nhỏ và Hằng cả. Quậy quá mà! Cùng với Hoàng, hai đứa đã làm mưa làm gió ở cái trường này gần hai năm rồi.

Thiện tắt máy, vươn vai một cách uể oải. Cuối cùng cũng kết thúc một buổi sang với hàng tá công việc. Ai bảo làm giám đốc là sướng chứ đối với anh thì mệt kinh khủng luôn. Vậy mà người ta cứ tranh giành nhau, có lẽ cuộc sống là vậy chăng? Phải chăng nó là một chuỗi những bon chen, giành giật với nhau mà đống tiền cơ hồ trở thành một thế lực vạn năng? Vớ lấy cái áo, Thiện lắc đầu cho những suy nghĩ lung tung văng khỏi đầu, anh còn phải đi đón Tiểu Phong và Minh Kỳ nữa.

“Một cánh bướm trắng, thấp thoáng trong chiều nắng…”, điện thoại reo, nhìn vào màn hình, Thiện nở một nụ cười nửa miệng. Bật máy, anh nói:

– Bộ “con nít “bị lạc ah?

– Nghĩ sao zạ?

– Hay là “con nít “nhớ “người lớn “? – Thiện vẫn giữ giọng trêu chọc.

– Nhớ nhớ nhớ cái con khỉ! – Nhỏ dấm dẳng.

– Hahahaha! Không biết con khỉ nào xui xeo bị cô nhớ nữa?

– Ờ…chắc con khỉ…”trâu”!

– Chưa nghe bao giờ!

– Thì là con khỉ “trầu già “đó!

– Hỗn đí đó! – Thiện nghiêm giọng. Sao mà anh ghét cái câu “Trâu già khoái gặm cỏ non “đến thế nhỉ? Mà anh tự nghĩ mình đâu đã già, hai tám thôi mà- Chờ đó đi, tôi sẽ đến đón cô ngay!

– Ấy da, thôi khỏi! – Nhỏ cuống quít- Tôi gọi ông cũng vì việc này đó!

– Sao?

– Không cần phải đón tôi đâu, cả bé Kỳ nữa! Tí nữa tôi đưa nó đi ăn và mua ít đồ luôn!

– Rãnh quá hen? Cô không biết nắng ah?

– Bộ ông quan tam tui hả?

– Nè, còn sáng mà sao mơ sớm zậy? Tôi chỉ lo cho con tôi thôi!

– Xì! Thôi, ông nhớ xin mẹ giúp tôi! Tôi cúp máy đây!

Nhỏ cúp máy cái “cụp “. Thiện cười. Lạ! Dạo này anh hay cười. Mặc dù hơn nửa tháng qua không nói chuyện với “cô vợ “của anh bao nhiêu nhưng anh cứ cảm thấy dường như mình có nhiều thay đổi từ khi có cô. Ít nhất thì cuộc sống của anh cũng bớt tẻ nhạt hơn. Và một điều may mắn cho anh nữa là Tiểu Phong thật sự yêu thương Minh Kỳ, một điều mà có ít cô gái nào làm được.

Ánh nắng gay gắt rọi xuống mặt đường, bước nhanh ra nhà xe, Thiện khẽ huýt sáo một điệu nhạc vui. Nhìn bầu trời nắng gắt, anh buông một câu nói như của ông nông dân trong truyện Làng (Kim Lân ):

– Hà, nắng gớm, về nào!

Rồi anh tự cười chính mình.

Trong khi đó, nhỏ đã đến trước trường của Minh Kỳ. Dĩ nhiên là bằng chiêc môtô của anh hai Hoàng rồi. Đang dáo dác tìm kiếm thì nhỏ nghe tiếng nói quen thuộc:

– Tui hổng sợ đâu! Mấy ông đừng có mà ăn hiếp tui!

Kia rồi! Nhỏ đã thấy Kỳ. Nó bị hai tên to con, bặm trợn dồn vào một góc tường. Chắc đã quá giờ tan trường, trời nắng gắt, lại ở một góc khuất nên chẳng mấy ai chú ý tới việc thằng bé bị bắt nạt.

– Sao mày lì quá zậy? Đưa tiền cho tao rồi tao cho về ** sữa mẹ! – Một tên nói.

– Lì nè! -Tên thứ hai nhảy sấn lại véo tay Kỳ.

– Ui da! – Thằng bé kêu lên- Hông! Mấy người là người xấu, đừng có hòng tui đưa tiền! Cứu! Cứu!

– Thằng này ngoan cố nhỉ?

– Nè! Làm gì đó?

Giọng con gái lảnh lót vang lên. Minh Kỳ mừng rỡ, đẩy tên “người xấu “ra, chạy ùa lại ôm lấy nhỏ.

– Mẹ, mẹ, họ ăn hiếp con! Huhuhuhuhuh

– Trời đất ơi, mày có mẹ xinh thế? – Hai tên nhìn nhỏ bằng ánh mắt nham nhở-Em, em, chịu mấy anh đi, mấy anh bảo kê em con cho!

– Vậy hả? – Nhỏ liêm diêm mắt ra chiều tin lắm- Trùi ui anh này dễ thương quá, lại đây em hun phát coi!

Tên véo tay Kỳ lật đật đưa mặt ra.” Con này dễ! “, hắn khoái trí nghĩ thầm “Phen này coi bộ…sướng! “

– BỐPPPPP! – Một cú đấm đậu ngay vào mũi hắn làm hắn té bật ngửa ra, mặt đầy máu.

– Mày muốn chết hả con kia?

Tên còn lại quát tướng lên và xông thẳng vào nhỏ. Thế là một trận ẩu đã xảy ra. Một cô gái cao khoảng mét sáu rưỡi và hai tên đàn ông hộ pháp. Còn phía ngoài là một thằng bé đang đứng…cổ vũ mẹ.

– Mẹ ơi cố lên! Cố lên!

– Hự…hự…bốp…ui da…sao mày cắn rún tao thằng kia?

– Tao lộn người!

– BỐP…Ấy da… Úi da…

Chừng năm phút thì người ta thấy hai đống thịt nằm sải lai trên đường. Nhỏ phủi phủi tay, nói:

– Cái tướng vầy mà đi bói tiền con nít! Nhục vô đối! Ê…mai mốt lựa người mà chọc nha mấy bé bự!

– Hahahah hoan hô mẹ! – Minh Kỳ reo. Dùng hết sức lực trẻ con, nó đá một cú vào chân tên đã véo tay nó, khoái trí nói- Chết mày chưa? Cho mày chừa? Mày hổng chừa, cho mày chết!

– Con có về không hả Kỳ?

– Dạ, về!

Thằng bé chạy lại, leo tót lên chiếc môtô, ôm chặt lấy nhỏ. Chiếc xe rồ ga rồi phong đi, bỏ lại sau lưng cái nhìn thú vị của nhiều người.

Ngồi sau lưng nhỏ, Minh Kỳ cứ liến thoắng, chừng như nó vui lắm:

– Đi môtô vui ghê mẹ há!

– Ừ ngồi cho yên nào!’

– Công nhận mẹ đánh nhau hay ghê!

– Công nhận con cũng lì ghê!

– Hé hé con không có sợ đâu!

– Chưa biết ah!

– Mai mốt mẹ dạy con oánh nhau nha mẹ!

KKKEEEETTTT

Chiếc xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ nhưng bày trí cũng khá đẹp mắt.

– Con làm tí nữa mẹ đi lố rồi đó!

– Không về nhà hả mẹ?

– Không!

Bước nhanh vào quán, nhỏ nhìn một lượt rồi tiến thẳng đến cái bàn ở góc khuất, có ba người: Hoàng, Hằng và một cô gái lạ. Minh Kỳ lẽo đẽo theo sau mẹ.

– Mọi người đợi em có lâu hông?

– Cổ anh thành cổ cò rồi nè!

– Cổ cò dễ thương mà bác hai!

– Úy trời, thằng nhóc này ở đâu lòi ra thế này?

– Em mới đi đón nó đó! – Nhỏ nói.

– Con đi môtô lại đàng hoàng mà bác hai bảo con lòi ra! – Minh Kỳ phụng phịu.

– Con chào mọi người chưa? – Nhỏ nhắc khẽ.

– Dạ con chào bác hai, chào cô Hằng! – Nhìn cô gái lạ một tí, nó cúi đầu- Con chào cô!

Đợi hai mẹ con nhỏ an vị, Hoàng gọi một dĩa cơm cho Minh Kỳ trước khi thằng nhóc kịp than đói.

– Bác hai hiểu con ghê!

– Ờ, con lo ăn đi! – Anh quay sang phía cô gái lạ- Bây giờ thì bạn có thể kể chuyện của bạn rồi đó!

– Vâng!

Một thoáng do dự trong mắt cô gái, rồi cô ta đều giọng kể. Ai cũng chăm chú lắng nghe, kể cả Kỳ, mặc dù trông nó như chỉ biết có mỗi dĩa cơm. Đại khái là cô gái nhờ nhóm của Hoàng lấy lại những tấm ảnh chụp cô ta mà một bọn hèn hạ đã dùng nó để tống tiền cô. Dĩ nhiên những tấm ảnh đó không phải là tốt lành gì.

Chăm chú nhìn cô gái trước mặt, Hoàng thầm nhận xét.. Cô ta khoảng chừng hai mươi là cùng, nhưng trang điểm đậm quá, nhìn chung thì cô ta đẹp, nhờ son phấn. mái tóc đỏ hoe, cách ăn bận cực kì quậy làm cho người đối diện cảm thấy khó chịu.

– Bọn họ nghèo lắm ah? – Hằng hỏi.

– Sao cô hỏi vậy?

– Thì họ nghèo mới tống tiền cô!

– Bọn chúng là những cậu ấm giàu có nổi danh ở vũ trường Sao Đêm đấy!

– Một trong ba tên là con ông chủ hãng nhựa Thế Phương, đúng không?

– Chính xác! – Xoay sang nhìnTiểu Phong, cô gái nói- Cô biết họ ah?

– Không! Chỉ là nghe danh thôi!

– Bây giờ cô muốn lấy lại film gốc! – Hoàng lên tiếng- Đúng không?

– Ừ! Đơn giản đối với các người!

– Nhưng sẽ không được gì cho cô đâu!

– Tại sao?

– Cô nghĩ rằng họ chỉ giữ duy nhất một tấm ảnh để nắm đuôi cô thôi ah? Họ không biết nhân bản chúng ah?

– Vậy thì phải làm sao? – Cô gái có vẻ hoang mang- Các người có cách gì không?

– Cách thì dĩ nhiên là có! – Hoàng im lặng vài giây như dò ý- Nhưng vấn đề là…

– Tiền?

– Đúng!

– Bao nhiêu?

– Một triệu!

Ánh mắt cô gái tối sầm lại. Cô ta nhìn nhóm của Hoàng bằng cái nhìn tức tối. Nhưng chỉ ít phút thôi, cô ta thay đổi ngay nét mặt, lấy từ trong xắc tay ra tờ 500.000 dặt lên bàn, cô ta nói:

– Được thôi! Đây là tiền cọc! Phần còn lại khi nào xong sẽ đưa!

– Miễn họ không tống tiền cô nữa! OK?

– OK! Tôi chờ tin các người. Giờ thì bye!

Đợi cô gái đi khỏi, Hằng mới khó chịu nói:

– Anh có thấy mình quá đáng không?

– Em muốn nói gì?

– Lấy như thế là qua nhiều! Nếu các sơ ở trại trẻ biết anh tống tiền như thế để giúp họ thì họ không nhận đâu!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Yêu Em Nhanh Thế
Bệnh đãng trí
Thông minh và giữ chữ tín
Mẹ của chị ruột cũng mất
Bác sĩ và bệnh nhân tâm thần