<?php the_title(); ?>

Vợ Yêu

13.07.2014
Admin

– Em ơi, anh L bảo mang 6 suất v.i.p lên nhé. – Mặc dù hơn tuổi nhưng cứ gọi mấy em trong bếp là em
– Vâng ạ…

– Thế nào rồi? – Vừa thấy tôi đi lên là anh T hỏi luôn…
– Sắp được ăn rồi, anh nói nhiều quá.
– Đm con chó…

Em phục vụ dọn đồ ăn nên cho chúng tôi đánh chén. Công nhận là của chùa nên ăn ngon thật. Thím nào thấy đúng thì “like”
Sau màn ăn uống no say là tôi tìm đến chiếc ghế salon ở góc khuất để đi tìm giấc ngủ ngàn vàng. “Ăn được ngủ được là tiên” mà.

– Con lợn gợi tình? – Đang ngủ thì tôi bị đánh thức bởi ông L. Nhìn lên đồng hồ thì chưa đến 1 giờ. Giờ cao điểm của quán đây mà.
– Mày dậy giúp tao, đông khách quá.
– Liên quan gì đến em? Anh bảo em ngồi không ăn lương mà.
– Đm, giúp tao, hôm nay tao trả lương gấp đôi.
– Gấp 3 thì em giúp.
– Đm, mày tính giết người à?
– Không đồng ý thì thôi, em ngủ tiếp đây.
– Rồi, gấp 3 thì gấp 3. Nhanh cmml.
– Ok anh.
Tôi dậy lên thì đã thấy thằng ôn Hoàng với Xu đã té rồi. Ông T cũng mất tích luôn chỉ còn mỗi cô y tá đang ngồi.

– Cô chưa về ạ? – Tôi tiến đến hỏi cô Tưng.
– Chưa, cô ngồi nghỉ tý xong tý cô về trường.
– Vâng ạ… Thế cô cứ ngồi chơi, em ra giúp anh L tý.
– Ừh em…

Tôi bắt đầu làm việc, chẳng mấy chốc đã bị cuốn vào công việc mà quên mất thời gian. Nhín đi nhìn lại cũng đã 3h. Cô Tưng đã về trường, khách cũng chẳng còn mấy ai, thế là tôi quyết định ra lấy cái lap của ông L ngồi xem Japan Anti Virus. (Em đùa thôi, em đọc naruto, em là con nghiện magan mà)

– Á à, thằng này bướng. – Tôi bị ông L véo tai khi phát hiện xem Jav.
– Để yên đi anh, đang đến đoạn hay, anh thấy con Hinata với con Sakura vếu to không?
– To cái cmm. Tắt máy làm việc cho tao.
– Em đọc hentai tý có sao đâu, quán làm gì có ai.
– Tao đéo quan tâm, tao, tắt máy làm việc cho tao.
– Tắt thì tắt, làm gì mà căng…

Thế là tôi đành phải tạm biệt anh chàng Uzumaki Naruto và đám bạn vếu to để tiếp tục công việc. (Công nhật vếu mấy nhân vật nữ to thật. Có thím nào có hàng giống Guy (Gai) không nhỉ?)
– Làm quái có khách đâu mà… – Tôi lẩm bẩm.
– Mày lẩm bẩm clgt?
– Dạ, em có lẩm bẩm gì đâu.
– Làm việc đi không tao đéo trả lương giờ.
– Ều, em đang làm mà…
– Thôi, chú cứ làm việc, anh đi chơi đây.
– Anh đi đâu chơi nhớ biết đường về nghe chưa? Không gặp Gay là bét tè lè nhè.
– Mày sủa cái lồng gì thế, tao đi về sớm hay về muộn thì kệ cm tao, mà tao đi gặp gái chứ đéo phải đi gặp “bóng” mày hiểu chưa.
– Em đùa tý. Hôm nay 6h em phải về mất rồi.
– Tao biết rồi. Mà tđn mà mấy hôm nay mày toàn xin về sớm thế?
– Em có việc mà. Hôm nay bị 1 đứa “crazy” trên lớp cho ăn hành anh ạ.
– Ờ, Kệ cmm, tao đéo quan tâm.
– Thôi, anh đi đi. Nhớ về đúng giờ đấy, không thì em bỏ quán còn hơn bỏ mạng.
– Rồi, tao biết rồi. Khổ lắm, nói mãi.

Sau khi anh L nhảy lên xe phóng đi thì tôi lại tiếp tục mở máy xem Jav (Đùa thôi). Thời gian trôi qua như kiểu hack speed, chẳng mấy chốc đã gần 6h. Tôi rời khỏi cái màn hình ra xem sổ sách tý (Giả vờ để đến lúc ông L về thấy mình làm việc chăm chỉ nên tăng lương, nhưng đếu ai ngờ…). Ngồi một lúc thì thấy anh L phóng xe về, ngồi phía sau không ai khác chính là cô Tưng.

– Em chào anh, chào cô.
– Ờ – ông L thờ ơ với lời chào của tôi.
– Ra ngoài đường thì gọi chị thôi, gọi cô già lắm.
– Vâng ạ, tùy chị thôi.
– 6h rồi mày chưa next à?
– Em chờ anh về để em đi mà. Thôi, chào anh chị em về.
– Ờ, Chào em…
– Cút…

Tôi đành phải tạm biệt 2 anh chị để phóng tới nhà bạn Thảo mặc dù trong lòng chẳng muốn chút nào, chỉ muốn về nhà làm một giấc thôi. Đi với nhỏ Thảo vừa mất tiền, vừa mất sức, không khéo mất luôn cả mạng ý.
Đang phóng xe trên đường với vận tốc xe thồ thì điện thoại trong túi đổ chuông dữ dội. Mở máy ra thì thấy “Crazy” đang gọi (Em lưu tên nhỏ Thảo trong danh bạ là Crazy, cái tên nói lên bản chất”

– DÂM XÊ Ố?
– Xin thông báo là bạn đã muộn chính xác 6 giây 9 tích tắc.
– Cọn lợn gợi tình. Đang qua, 6 phút 9 giây nửa là có mặt ở đó.
– Nhanh…

Tôi tắt máy thở dài một phát rồi phóng xe đi tiếp, đời tôi khổ thế đấy. Haizz.

– Xin lỗi, mình đến muộn.
– Tý mày chết với bà. Giờ đi thôi.
– Chết quên, mang có 69k không biết đủ tiền thuê phòng không nữa.
– Phòng gì?
– À, không có gì. (Em mong các thím hiểu theo hướng trong sáng nhé)
– Thế thì đi nhanh.
– Giờ tắc đường, đi nhanh làm quái gì.
– Tóm lại có nhanh lên không?
– Nhanh thì nhanh, làm gì mà cắng, ôm chặt vào không bay mất là tôi không chịu trách nhiệm.
– Ok.
– À, khoan đã.
– Cái quái gì nữa.
– Ăn ở đâu?
– Chết quên, lên chỗ 69 Phố Hàng Dầu (Ăn neptune) đi.
– Ờ…

Thế lào theo yêu cầu của bạn Thảo thì tôi phóng xe đi ngang với vận tốc tuyệt chiêu “ném dép”. Nhỏ Thảo vừa nãy to mồm lắm nhưng khi thôi đóng lên khoảng 70 là sợ quá ôm lấy eo tôi, trên lưng tôi cảm nhận được 2 cái gì lồi lồi ra.

Chap 60:

Đang lê tê phê trong cảm giác khoái lạc thì tôi nhìn thấy 1 anh áo vàng, quần vàng, mũ cũng vàng cầm một chiếc còi thổi to và chỉ về phía tôi. Thôi, xác cmn định rồi “một nụ cười luôn hé, tắt máy xuống xe”

– Ôm chặt nhé. – “Thôi thì mình cứ bất chấp hết chạy chốt đi em”
– Hả???
– Chạy chốt, ôm chặt vào.

Tôi chẳng để Thảo nói câu gì mà vít ga chạy luôn, may là mình nhìn thấy sớm không thì xác định bài ca “Tiền đâu mau lòi ra, tiền đâu mau lòi ra”

– Phù, cuối cùng cũng thoát. – Tôi thở dài khi đã thoát.
– Sao cậu đi nhanh vậy?
– Đi chậm để mấy anh giao thông tóm à?
– Tóm thì làm sao?
– À thôi, không có gì? Xuống đi, đến nơi rồi.
– Ờ.

Sau khi Thảo xuống xe tôi phóng vào gửi xe rồi cùng Thảo đi vào quán. Sao số đẹp zai nó lại khổ thế này, haizz…

– Cậu ăn gì? – Thảo hỏi tôi.
– Cái gì ăn cũng được, miễn là không quá 69k là được.
– Pizza nhé.
– Đã bảo không quá 69k là được mà…

– Chị cho em 1 pizza loại nhỏ với 2 cốc trà sữa. – Thảo quay ra nói với nhỏ phục vụ
– Có ngay ạ.

– Cậu đi đâu mà vẫn mặc bộ quần áo đi học thế?
– À, Hôm nay bận làm nên chưa thay, sao? Có chuyện gì không?
– Không, hỏi thế thôi.
– Ăn đi xong còn về. – Tôi phát biểu khi phục vụ đã mang đồ ăn ra.
– Ờ…
Tôi ngồi ăn một cách rất từ tốn như mèo (Căn bản là em đếu thích ăn pizza, cứ bún đậu mắm tôm hay cơm cà dầm tương là không còn gì bằng rồi)

– Làm gì mà ăn như chết đói năm 45 thế kia?
– Hả, từ trưa đã ăn gì đâu?
– Ngu, ai bảo không ăn?
– Đau đầu sao ăn được?
– Làm sao mà đau đầu? – Tôi hỏi ngu.
– Vì ai? – Thảo lườm tôi với ánh mắt kiểu muốn ăn tươi nuốt sống làm tôi chợt nhớ ra chiến tích ban sáng của tôi và hệ quả là bữa ăn 69k này.
– Hì, thế cũng phải ăn từ từ thôi chứ, ăn như kiểu Heo chưa bao giờ được ăn ý.
– MÀY NÓI AI LÀ HEO? – Thôi xong em, không biết em động phải dây thần kinh nào của nhỏ Thảo mà bản chất “crazy” của Thảo đã bừng tỉnh.
– À không, mình nói mấy đứa đi ngoài kia mà.
– May cho mày là hôm nay bà mặc váy chứ không mặc quần, không thì ăn sút nhé cưng.
– Con lợn gợi tình? Hoá ra cậu không mặc quần…
– Ờ, Mặc váy mà.
– Nói nhỏ nhé, không mặc quần thật à?
– Ờ…
– HAHA. – Các thím muốn hiểu theo kiểu gì cũng được.

Thấy tôi cười một cách dâm đãng như thế nên Thảo có vẻ hiểu ra bản chất của vấn đề. Và kết quả là.

Đoạn này nếu xong phim thì “Kìa anh, cứ trêu em”

Nhưng đây là đời thực, không phải phim. Nếu là bạn chắc bạn nghĩ nhỏ Thảo sẽ ngượm đỏ mặt không nói câu gì chỉ biết cúi mặt xuống vì ngại. Nhưng thật sự thì thế này.

– VÌU VÌU VÌU – Tiếng vật thể lạ xé gió bay về mặt tôi.

– Này thì trêu bà… – Thảo cầm hộp bánh pizza đang ăn dở phi thẳng về phía tôi.
– Cái lề gì thốn? – Tôi tức giận khi mặt mình ăn nguyên hộp bánh pizza.
– Haha, cho chừa cái tội trêu bà.
– Chị ơi, em tính tiền. – Thật sự tôi đang rất rất tức, vừa tức vừa nhục vì trước bao nhiêu con người trong quán mà bị gái tặng nguyên hộp bánh pizza vào mặt thì nhục đếu chịu được.
– Của anh hết 96, 69 nghìn ạ.
– Khỏi thối. – Tôi đưa chị phục vụ tờ 100k xong ra lấy xe về luôn, Thảo thấy tôi ra lấy xe đi về thì nhìn tôi như kiểu người từ trên rừng xuống thành phố mà thấy bugati ý. (Đếu liên quan nhưng có thím nào thích lamborghini Aventardo Gl700(4) giống em không?)
– Ơ, Đi đâu đấy?
– Về.
– Ơ, Đèo tớ về – Sao nghe ngọt như đường vậy.
– Không, tự về nhé, bye… – Quá phũ cho đội bán mũ.
– Này…này… – Tôi chẳng thèm do dự mà phóng thẳng đi bỏ lại phía sau là Thảo đang thẫn thờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa về đến nhà thì phát hiện bên ngoài cổng có con A5 đang đậu trước cửa nhà mình. Trong đầu đang lẩm bẩm “đm, bọn cờ hó nào đậu xe trước cửa nhà thế này” thì từ trong xe một người đàn ông trung liên bước xuống.
– Xin hỏi đây có phải nhà của HA, học lớp A6 VĐ không vậy? – Người đàn ông trung niên hỏi tôi.
– Cháu chính là HA, xin hỏi chú là ai và tìm cháu có việc gì ạ? – Tôi đang ngạc cmn nhiên khi có người tìm mình. Phải chăng mình đẹp dzai và nổi tiếng đến thế cơ á.
– Chúng ta có thể vào nhà nói chuyện chứ?
– Vâng, mời chú vào nhà. – Tôi nhanh chóng mở cửa để người đàn ông lạ mặt đó đánh xe và gara.

– Chú uống nước. – Tôi mời nước khi cả 2 người đã yên vị ở ghế sôfa
– Cám ơn cháu.
– Chú là ai, tìm cháu có việc gì ạ, mà sao chú biết nhà cháu.
– Chú là bố của Thảo, hôm nay muốn nói chuyện với cháu về chuyện 2 đứa. – Em xác cmn định rồi.
– Chuyện về 2 cháu là chuyện gì ạ, cháu không hiểu.
– Chuyện tình cảm 2 đứa. Chú không muốn nó yêu đương vào lúc này. – Tôi đã thật sự sốck khi nghe bố Thảo nói câu này. Thật sự thì một người “crazy” như nhỏ Thảo mà cũng có người yêu thì loạn… Loạn… Loạn hết rồi.
– Thảo yêu đương ai thì sao chú lại tìm cháu ạ? – Tôi ngu ngơ hỏi.
– Ơ, Thế không phải cháu với cái Thảo đang yêu nhau sao?
– HẢ, CHÚ NÓI CHÁU VỚI THẢO ĐANG YÊU NHAU? KHÔNG, KHÔNG BAO GIỜ, CÓ CHẾT CHÁU CŨNG KHÔNG…
– Cái gì? Cháu với Thảo không yêu nhau.
– Vâng…
– Thế sao cháu với nó hay đi chơi với nhau thế, dạo này nó toàn trốn học đi chơi.
– Thật ra thì cháu không hề muốn đi chơi với Thảo, chẳng qua là cháu bị ép, còn việc Thảo trốn học đi chơi thì cháu không hề biết.
– Vậy thì xin lỗi cháu.
– Dạ, không có gì đâu ạ.
– Thôi, chào cháu, chú về.
– Vâng ạ
Tôi đứng nhìn con A5 “Ước mơ nhỏ bé cùng với em Aventardo của em” Từ từ ra đi về phía cuối con đường.

Sau khi chiếc xe khuất bóng thì tôi vào nhà tắm rửa và tiếp tục làm bạn với mì gói. Đời tôi khổ thế đấy. Lúc cần một ai đó để tâm sự cũng chẳng có. Sau khi tắm rửa tôi ra đường đi dạo cho nó thanh thản đầu óc và nghĩ đến những việc mình đã làm.

– Ê cu, làm sao đây. – Tôi gặp lại nhóm bạn cấp 2
– Sủa gì thế?
– Con chó này. Lâu không gặp mà nói anh em thế à.
– Tao đang chán đây, đi uống nước đê.
– Để hôm khác, giờ tao phải đi sinh nhật con ghẹ, hay mày đi với tao đi, tao giới thiệu cho mấy em.
– Được đấy, mà mày đi xe đạp à?
– Ờ, ông bà già tao chưa đi làm về nên không có xe.
– Thôi, đèo tao về nhà tao thay quần áo rồi lấy xe xong anh em mình đi.
– Ờ, Cũng được.

Tôi bắt thằng bạn đèo về để thay bộ quần áo rồi đi sinh nhật con ghẹ của thằng bạn. Nhân tiện vào phòng Mama thủ một lọ nước hoa để mang đi làm quà

Vừa bước xuống gara lấy xe thì phát hiện ra một điều là xe mình hết cmn xăng. Đen đếu chịu được.

– Giờ tính sao đây? – Thằng ôn Vũ hỏi tôi
– Từ để tao xem nào.
– Hay đi xe đạp đi, nhà ghẹ tao ngay đoạn gần đây.
– Mày đợi tao tý. – Đúng lúc này tôi chợt nhớ ra là nhà mình còn một chiếc xe mà bấy lâu nay bỏ không.

Nhanh như cắt, tôi chạy lên phòng bố tôi lấy chìa khoá xe rồi phóng như bay xuống gara đánh con audi ra trong ánh mắt ngạc cmn nhiên của thằng Vũ.

– Mày định đi con này à?
– Ờ, hỏi ngu.
– Mày có biết đi không, mà như thế có chơi trội không?
– Mày cứ yên tâm.
– Ờ…

Tôi đánh xe theo sự chỉ dẫn của thằng ôn Vũ. Vừa đến nơi thì phát hiện ra một điều là nhà ghẹ thằng này rất à không phải nói là rất rất to. Công nhận thằng này có phước thật…

– Xuống kêu mở to cổng để tao đánh xe vào?
– Ờ, Đợi tao tý…

Thằng ôn Vũ xuống xe mở cổng to để cho tôi đánh xe vào mà đếu biết là phía trước đang chờ đợi mình một điều bất ngờ rất rất lớn.
Sau khi đánh xe vào tôi bước ra rất “like a boss”. Bọn bạn của thằng Vũ thì ngạc cmn nhiên về sự đẹp trai của tôi nhưng cũng vì thế mà tôi cũng nhận được rất nhiều “gạch đá” của bọn con trai.

– Xin giới thiệu với mọi người, đây là HA bạn mình.
– Mình được biết hôm nay là sinh nhật bạn nên mình có tý quà, chúc bạn càng ngày càng xinh đẹp. – Tôi nói với ghẹ thằng Vũ, nhìn nhỏ này cũng ngon phết… Số đo 3 như “THỦY TOP”
– Hìhì cám ơn bạn.
– Không có gì.
– Bạn vào nhà chơi.
– Ừh.
Nhìn bên ngoài nhà nhỏ này đã to rồi nhưng vào bên trong còn to hơn nữa. Ước gì mình được như cô ấy.
Đang ngồi ngắm gái mà TDTT thì trong căn nhà vang lên tiếng đàn piano. Quay về hướng phát ra âm thanh đó thì “ôi trội ôi” Gái gái gái… Đang đánh piano. Nhìn cũng trắng trẻo, xinh gái mà đánh piano như đấm vào tai… Hình như là chơi bài “Kiss the rain” của yiruma. Thấy con nhỏ kia chơi ngứa tai quá thì máu anh hùng của em nổi dậy (Căn bản là có biết chơi piano)

– Bạn có thể nhường chỗ cho mình không? – Tôi nói khi nhỏ đó đã chơi xong bản nhạc kinh hoàng “kiss the rain”
– Ừh, mời bạn
Nhìn bên ngoài nhà nhỏ này đã to rồi nhưng vào bên trong còn to hơn nữa. Ước gì mình được như cô ấy.
Đang ngồi ngắm gái mà TDTT thì trong căn nhà vang lên tiếng đàn piano. Quay về hướng phát ra âm thanh đó thì “ôi trội ôi” Gái gái gái… Đang đánh piano. Nhìn cũng trắng trẻo, xinh gái mà đánh piano như đấm vào tai… Hình như là chơi bài “Kiss the rain” của yiruma. Thấy con nhỏ kia chơi ngứa tai quá thì máu anh hùng của em nổi dậy (Căn bản là có biết chơi piano)

– Bạn có thể nhường chỗ cho mình không? – Tôi nói khi nhỏ đó đã chơi xong bản nhạc kinh hoàng “kiss the rain”
– Ừh, mời bạn

Tôi ngồi xuống và suy nghĩ xem sẽ chơi bài gì cho hợp tâm trạng thì chợt nhớ đến bà River Flows In You của yiruma… Bài này không phải hợp tâm trạng mà là quá hợp luôn.

– qwetyqwetyqwety… – Từng nốt nhạc vang lên và khi kết thúc là tràng vỗ tay của mọi người, chẳng bù cho con nhỏ lúc nãy.

– Cậu cũng biết chơi piano à? – Giọng nói quen thuộc làm tôi giật mình quay ra. Rồi kết quả là tôi ngạc cmn nhiên khi một Linh bằng xương, bằng thịt đang đứng trước mặt tôi.
– Hả, sao cậu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Ơ, Hôm nay là sinh nhật bạn mình, bạn mình mời đi mà. Thế sao cậu lại ở đây?
– Thì bạn mình bảo mình đi cùng đến sinh nhật người yêu nó mà.
– Bạn cậu là thằng Vũ à?
– Ờ, Sao biết nó?
– Nó học lớp tớ mà…
– Thật á???
– Thật mà…
– Đúng là như phim…
– Thôi đi cha nội…

– Bạn với Linh ra cắt bánh cùng mình, hình như 2 người có quen nhau thì phải.
– Ừh, mình với Linh có quen mà.
– Nhìn 2 bạn đẹp đôi lắm.
-…
– Thôi, ra cắt bánh đí. – Linh lên tiếng.
– Ừh…

Sau màn cắt bánh thì mấy đứa rủ đi tăng 2 hát karaoke. Tôi thì xin phép kiếu. Đang ra lấy xe đi về thì Linh chặn đường tôi.

– Cậu đèo tớ về nhé.
– Ờ…
– Xe cậu đâu?
– Kia kìa. – Tôi chỉ vào con A4.
– Uầy, chơi trội.
– Xe kia hết xăng, thế tóm lại có về không?
– Có, hìhì.

Chap 61:

Tôi đèo Linh về khi trời đã gần về khuya. Trước khi về tôi còn lượn lờ quanh phố hóng gió “Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đếm. Cũng chính là lúc ôm em thặt chặt băng qua đoạn phố cổ ta thường đến”

– Cậu về cẩn thận nhé. – Linh chào tôi.
– Ờ, Ngủ ngon.
– Good night…

Sau màn chào hỏi tôi đi về mà không quên vào mua ít xăng để đổ vào con “Chiến mã” không thì ngày mai chỉ có nước đi xe đạp hoặc xe bus…

Reng…reng…reng… – Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên khi tôi đang lái xe. Cầm điện thoại lên xem thì là số lạ.

– Alo, Ai đấy ạ. – Tôi hỏi…
– … – Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
– Ai đang gọi vào số này thế? – Tôi hỏi tiếp.
– … – Vẫn không ai trả lời.
– ALÔ, ALÔ.
– Tút…tút…tút… – Và rồi âm thanh quen thuộc mỗi khi tắt máy vang lên.
Tôi đang lẩm bẩm “Đm con chó nào thừa tiền mà gọi đéo nói gì” thì nhận được một tin nhắn từ số máy ấy.

– Hi, mình là quen được không? – Con lợn gợi tình. Tôi chẳng hiểu cái mô tê gì hết.
– Ai thế? Quen không? – Tôi rep lại.
– Không quen mới hỏi làm quen chứ, bạn qủa là một người vui tính.
– Xin lỗi, mình không quen nhắn tin với người lạ.
– Lạ rồi cũng thành quen thôi mà.
– Đã bảo không quen không nhắn tin rồi. Thế nhé…
– WHY NOT???

Tôi vất điện thoại sang một góc mà tiếp tục lái xe về nhà đi ngủ. Ngày hôm nay đã có quá nhiều việc mệt mỏi rồi. Mà còn đang tính vụ bản tường trình lấy ý kiến phụ huynh đây. Haizzz.

Tính…tong…tính…tong – Vừa đặt được cái bàn tạo của mình xuống giường thì tiếng chông tin nhắn lạ vang lên. Đây đã là tin nhắn thứ 6, 7 từ số lạ rồi. Tôi đã kích hoạt chế độ chảnh chó nên không trả lời, mặc kệ đối phương có là thánh nữ Maria Orawa hay là công chúa Vàng Anh đi nữa thì kết quả cũng chỉ là ” kệ cmm, tao đéo quan tâm”

Và rồi tôi đã tìm vào giấc ngủ một cách ngon lành nhất chuẩn bị cho một ngày đã làm thay đổi cả số phận tôi. Ngày 21/8, cái ngày tôi đã cảm nhận là mình đang tồn tại vì một ai đó rất đang cần mình =))

Teng…teng…teng…teng – Tiếng chuông đồng hồ đánh thức tôi dậy. Như mọi ngày thì tôi làm vòng Hồ ngắm khủng long kiếm động lực thoát kiếp F.A. Hôm nay đen vờ lờ. Chạy cả vòng mà chẳng thấy em khủng long nào cả, chắc đêm qua tập thể dục với bạn trai nên chưa dậy được =))
Về nhà lấy xe đi lên trường làm các công việc bình thường như bao ngày bình thường khác

– Ê, hôm nay cậu học mấy tiết? – Đang ngồi học thì có tin nhắn của Linh.
– 4, có sao không?
– Hôm nay mình học có 3 tiết. Tý tớ qua trường cậu xong đi mua chút đồ với tớ nhé.
– Mua gì?
– Bí mật, tý đi nhé.
– Ờ, Biết thế.
– Mày nhắn tin với đứa nào thế? – Vừa cất cái điện thoại đi là Ngọc hỏi
– Bạn
– Bạn nào thế? Trai hay gái?
– Gái, làm sao không?
– À, Tao biết rồi nha, em nào mau khai ra để bản cô nương xem mặt cái nào?
– Ý mày là sao? Tao đéo hiểu
– Sau đầu mày to mà óc như con chim sẻ thế? Chất xám của mày đi đâu hết rồi?
– Có gì nói cmn ra luôn đi, cứ vòng vo tam quốc
– Nói ngắn gọn nhé. Mày đang nhắn tin với người yêu đúng không?
– Không, nhắn tin với bạn gái mà.
– Không phải người yêu?
– Là bạn bình thường. Có sao không?
– Thế tao nhầm tao xin lỗi.
– Con gái đúng là chúa phiền phức mà…
Và rồi 4 tiết học trôi qua một cách nhanh chóng làm tôi quên béng mất cái vụ đánh nhau hôm qua.

– Tý bắn Đột kích không? – Thằng Hoàng hỏi tôi khi tiếng trống trường báo hiệu kết thúc giờ học vang lên.
– Để tao xem đã.
– Xem clg? Tý mày mà không ol thì bố vác neptune đến tận nhà mày.
– Ờ, Biết thế, dù sao nhà tao cũng đang hết dầu ăn.
– Tao với Xu về trước đây.
– Ờ, Cút mm đi.

Và rồi Hoàng ra đi, trong con tim không nghĩ suy =))

– Vù…vù…vù…HỰ.. – Tiếng tông xé gió vang lên. Và người ăn chọn đòn đó không ai khác chính là thằng Hoàng. Trong tíc tắc thì tôi chợt nhớ ra vụ xô sát hôm qua và đưa ra kết luận nguyên nhân thằng Hoàng bị đánh. Nhanh như cắt, tôi chạy đến tặng thằng đánh thằng Hoàng 1 chiêu Nộ Long cước làm nó mất đà mà ngã. Nhưng rồi tôi lại bị 2 thằng khác chạy tới tóm chân, tóm tay. Bây giờ tôi đã bị khoá 2 chân 2 tay, chẳng thể làm gì ngoài việc chờ bị đánh.
– Hôm qua mày đánh em tao đúng không? – Có 1 thằng xăm trổ túm tóc tôi nói.
– Em mày là con chó màu gì? Hôm qua tao đánh nhiều chó lắm =)) – Thanh niên cứng của năm.
– Này thì cứng – Tôi ăn nguyên 1 phát đấm vào bụng.
– Bố khinh. – Tôi nhổ phát nước bọt vào mặt nó.
– Cái đcmm. Chúng mày đập chết cmn 2 con chó này cho tao.

Và rồi Nắng ấm xa dần rồi, nắng ấm xa dần rồi, nắng ấm xa dần bỏ lại đây những thằng trẻ trâu đang đánh nhau =)).

– EM XIN MẤY ANH ĐỪNG ĐÁNH BẠN EM NỮA – Tôi đang bị đánh không biết trời đất là gì nữa thì tiếng nói quen thuộc của một cô gái vang lên, đó không ai khác mà chính là Linh.
– Á à, cô em xinh đẹp gọi anh có chuyện gì thế??? – Thằng ôn xăm trổ vừa nói vừa tiến gần đến Linh định xàm sỡ.
– Anh…anh định làm gì? – Linh vừa nói vừa lùi lại phía sau. Nhìn thấy cảnh này tôi ức lắm nhưng không làm được gì. Thề có chúa là nếu tôi được thả ra thì sẽ sống chết với thằng ôn đó.

– Anh chỉ muốn em đi chơi với anh một buổi thôi, có được không?
– Anh…anh…đứng yên ở đó.
– Chúng mày, đánh thằng chó kia cho tao – Thằng ôn này ra lệnh cho bọn đàn em đánh tôi.
– XIN MẤY ANH ĐỪNG ĐÁNH BẠN EM NỮA, EM ĐI, EM ĐI MÀ hứxhứx…
Những giọt nước mắt đã rơi trên khoé mắt của Linh, lại một lần nữa tôi làm Linh khóc. Tại sao khi Linh khóc tôi lại đau thế này. Tôi ghét cảm giác này, nó như đánh thức con thú tính trong người tôi vậy (Ước gì mình có sức mạnh của Vĩ Thú trong người. Nếu có thì đảm bảo bọn kia được về với tổ tiên hết =)) )

– Như vậy có phải ngoan không, giờ thì đi thôi em.
– …

– Không đi đâu hết, đm chúng mày. – Máu điên trong người tôi đã đạt đến cực điểm.
– Thằng này ăn cơm không ăn mà muốn ăn cứt à? Chúng mày đánh tiếp.
– Em xin anh đừng đánh nữa hứx…hứx… – Linh vẫn tiếp tục van xin thằng chó đó làm tôi càng điên tiết hơn.

Sau khi nghe lệnh của thằng đại ca thì bọn đàn em bâu vào đánh tôi. Đếm qua cũng phải 6,7 thằng, thằng nào cũng có đồ đạc. Nếu đánh trực diện chắc chắn 96,69 phần trăm là tôi không còn xác mà lết về nhà. Phải đánh bằng cái đầu… Trong lúc tôi đang suy nghĩ kế hoạch thì Ngọc nhảy tới tặng một thằng trong nhóm kia 1 vô ảnh cước. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng Hải cũng bay vào. Xong tiếp tục là mấy đứa con trai trong lớp rồi đến trai ngoại tộc nhảy vào (May là xưa nay em tích đức, không gây thù oán với ai mà còn đi giúp đỡ người khác. Đến ngày hôm nay thì người ta lại giúp em. “Ai tốt với mình thì mình tốt lại” muốn người ta tốt với mình thì mình hãy tốt với người ta trước đi)

Chẳng cần biết chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi cầm cái gậy ở dưới đất lên nhảy vào tham chiến, thằng Hoàng cũng thoát rồi. Tôi với thằng Hoàng nhảy vào xử lý thằng cầm đầu còn bọn râu ria cho mấy đứa bạn giải quyết. Cứ tưởng mình đã giành chiến thắng nhưng đời đếu như mơ. Bọn nó có quân cứu viện… Đm chúng nó.

– Anh em nhẩy vào đập chết cm thằng kia đi. – Một lần nữa thằng thủ lĩnh ra lệnh cho đàn em đánh tôi.

– Bố ơi, mẹ ơi, chị Bông ơi, anh T ơi, anh L ơi, Xu ơi, Hoàng ơi, Hải ơi, Trang ơi, Linh ơi, Ngọc ơi, Mai ơi,Thảo ơi… Mọi người ở lại, thằng này đi trước đây =))

– THẰNG NÀO DÁM? – Đúng lúc này tiếng nói của anh T vang lên.
– Mày là thằng *** nào? – Thằng trẻ trâu xăm trổ hổ báo với anh T. Đời nó tàn rồi =))
– Tao là bố mày, có gì hỏi bố không con???
– Chùng mày, đánh nó.
– Mày có biết đếm không? Nhìn xung quanh đi.

Giờ mới để ý là xung quanh có rất rất nhiều thanh niên xăm trổ, chắc là bạn bè anh T.

– Đập chết cmn cho tao. – Giọng anh L vang lên. Đếu hiểu sao giờ này mới đến, đến sớm một tý thì mìmh toàn thây rồi không.

Sau câu nói hổ báo của anh T thì đến được màn hỗn chiến. Và lần này bên tôi là đội giành chiến thắng với tỉ số áp đảo.

– Con xin mấy bố tha cho con ạ, con biết lỗi rồi. – Thằng chó xăm trổ sau khi bại trận thì qùy xuống van xin.
– Sao mày đánh em tao? – Anh T hỏi?
– Dạ, tại nó đánh em của con ạ.
– Thế em mày làm gì để em tao đánh?
– Con không biết, bố tha cho con ạ.
– Tốt thôi, tha cho mày thì đơn giản, nhưng tha cho mày thì ai bỏ tiền thuốc thang cho em tao? Chúng mày, tha cho bọn kia, bắt thằng chó này về kho chờ bố mẹ nó đến chuộc…

Sau đó thế nào thì em đếu biết, mọi chuyện đã có đại ca T lo rồi.

– Mày sao không? Xin lỗi mày, hôm qua đi chơi về muộn nên tao ngủ quên, may là có cái Xu nó gọi điện báo tao.
– Em bình thường, may là anh đến kịp không em hết đường về nhà rồi.
– Giờ để tao đi giải quyết thằng chó kia đã, chúng mày giải tán đi.
– Vâng…

– Cậu có sao không? – Linh hỏi tôi.
– Mình không, đừng khóc nữa, xấu lắm… – Tôi lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Linh.
– …
– Cười lên đi, mọi chuyện đã qua rồi, đã có tớ ở đây rồi..
– …
– Giờ thì đi thôi, chẳng phải cậu bảo đưa đi mua đồ mà, đi thôi.

Linh không nói gỉ chỉ lặng lẽ đi theo tôi ra lấy xe.

– Mày có sao không? – Tôi qua chỗ thằng Hoàng hỏi thăm tình hình sức khoẻ của nó…
– Tao bình thường, còn mày.
– Tao ổn, thế tao về trước nhé.
– Ờ, CÚT MM đi.

– Cám ơn chúng mày. – Tôi cám ơn thằng Hải với Ngọc.
– Không có gì đâu, bạn bè mà…
– Ừh, thế thì chào chúng mày, tao đi có việc.
– Ờ, Mà ai đây? – Ngọc hỏi tôi.
– Hỏi thằng Hải ý, giờ tao phải đi có việc…

Tôi bước ra quán gửi xe trong dáng vẻ rất “like a boss” lấy xe chở Linh đi mua đồ.

Chap 62:

– Giờ đi đâu đây? – Tôi hỏi Linh.
– Đi lên đoạn Hàng Ngang, Hàng Đào đi.
– Ờ, mà lên đấy làm gì? Mua đồng hồ hay mua gì?
– Hỏi lắm, bảo đi thì cứ đi đi.
– Ờ…

Tôi đèo Linh lên phố Hàng Đào, từ trường tôi lên đấy cũng không xa lắm, đi một lúc là đến.

– Ê, Rẽ vào cửa hàng kia đi. – Linh bảo tôi rẽ vào một cửa hàng đồng hồ khá to.
– Ờ, Mua đồng hồ cho ai thế?
– Cứ vào rồi biết..

Tôi bước vào quán mà mặt cứ ngơ ngơ như bò đội nón ý.

– Em chào anh chị, anh chị xem đồng hồ ạ, hàng của chúng em mới về, có nhiều kiểu đẹp lắm ạ.
– Chị cho em xem chiếc kia ạ.
– Vâng, đây là kiểu dáng mới nhất của Tissot ạ, hàng nhập khẩu từ thụy sĩ dùng dây da cao cấp, thép không rỉ. Sản phẩm được bảo hành chọn đời ạ.
– Giá chiếc này bao nhiêu ạ?
– Giá gốc là 4000k nhưng chúng em đang có trương trình khuyến mại chi ân khách hàng giảm giá 20 phần trăm cho tất cả sản phẩm nên chỉ còn 3200k ạ.
– Cậu thử đeo xem có vừa tay không? – Linh nói với tôi.
– Mua làm gì vậy? – Tôi vừa đeo vừa hỏi.
– Thích không?
– Bình thường, nhìn cũng đẹp phết.
– Tặng cậu đấy. – OH MY GOD, Con lợn gợi tình…
– Hả, món quà đắt thế này mình không nhận đâu.
– Chị thanh toán cho em. – Linh nói với chị bán hàng rồi lấy tiền trong ví ra.
– Khoan, để em thanh toán, chị thanh toán hộ em. – Tôi rút thẻ ATM đưa cho chị bán hàng.
– Xin lỗi anh, cửa hàng em không thanh toán bằng thẻ ạ, anh có thể ra rút tiền ở kia ạ.

– Thế chị đợi em ra rút tiền ạ.
– Vâng.
– Thôi, chị thanh toán đi, ở đây em có đủ tiền mặt đây.
– Đã bảo để tớ thanh toán, tự nhiên cậu tặng tớ món quà giá trị này sao dám nhận @@!.
– Ai bảo tớ tặng không? Thế cậu quên ngày mai là ngày gì à?
– Ngày gì? – Tôi ngờ ngợ đến ngày chào đời của anh tràng đẹp zai nhất quả đất =))
– Mai là sinh nhật cậu, đây coi như là món quà tớ tặng cậu.
– Hả, sao biết? – Những gì tôi ngờ ngợ là hoàn toàn chính xác.
– Hì, Mình hỏi Hải.
– Nhưng món quà lớn thế này mình không dám nhận đâu.
– Cậu cứ cầm lấy đi.
– Nhưng ngại lắm, hay cậu để tớ chi một nửa, chứ cậu có làm gì ra tiền đâu.
– Yên tâm đi, mình mới đập lợn nên đại gia lắm…
– Được rồi, món quà này tớ sẽ nhận với một điều kiện là cậu sẽ phải nhận một món quà của tớ.
– Ok…

Thế là tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay (Sướng bỏ mẹ ra, chém gió tý cho vui =)) ) nhận lấy món quà của Linh. Sau khi nhận món quà quý giá của Linh thì tôi đèo Linh về, chuẩn bị cho món quà vô giá của tôi.

Tôi phóng xe thẳng ra cửa hàng mẹ thằng Hoàng (Nhà nó có bán trang sức) mua một cặp nhẫn bạc (Nhà nghèo chỉ có tiền mua nhẫn bạc thôi)

– Mẹ lấy con 1 cặp nhẫn nào. – Tôi nói.
– Mua nhẫn làm gì thế con???
– Con mua tặng con dâu mẹ ạ =))
– Thế thì mẹ bảo con lấy cái này này. – Mẹ thằng Hoàng chi tôi một cái nhẫn đôi có khắc hình trái tim.
– Vâng, lấy con thêm một sợi dây chuyền của con gái nữa ạ.

– Ừh, của con đây.
– Con gửi tiền.
– Của con hết 400k.
– Vâng, con gửi ạ…

Sau khi mua xong thì tôi tranh thủ ra mua 20 bông hồng để chuẩn bị cho màn tỏ tình đầu tiên của mình. Ngày xưa có đọc ý nghĩa của việc tỏ tình bằng số lượng hoa Hồng nên quyết định tỏ tình bằng 20 bông, thím nào không biết thì hỏi bác google nhé.

Xong rồi gọi điện cho đám bạn cờ hó bàn về kế hoạch của tôi.

– Anh nghe. – Thằng cờ hó Hoàng.
– Anh cái cmm. Sang nhà tao có việc gấp.
– Việc gì? Đéo rảnh.
– Không sang thì ngày mai mày với Xu nổi tiếng nhất trường.
– Đm, tý bố sang, giờ đang qwety.
– Nhanh cmm lên.

– Sao? – Sau khi gọi cho thằng Hoàng tôi gọi cho thằng Hải.
– Sang nhả tao có việc gấp.
– Việc gì?
– Sang đá pet với tao.
– Ok, tao qua liền. – Thằng Hải cứ nói đến ps3 thì kiểu gì nó cũng sang ngay, bị lừa bao nhiêu lần rồi mà vẫn không hết ngu.

– Alô…- Tôi gọi điện cho Ngọc, Ngọc nghe máy trong tình trạng ngái ngủ.
– Rảnh không?
– Không, làm sao?
– Thế thôi, tao định nhờ mày tý việc.
– Việc gì nói.
– Đây là việc hệ trọng quốc gia, không nói qua điện thoại được, rảnh thì qua nhà tao.
– Ờ, Tý tao qua.

Sau đó tôi còn gọi điện nhờ Mai đặt bánh GATO để chuẩn bị cho kế hoạch bá đạo của mình.

1 Tiếng sau thì mọi người đã tập trung tại nhà tôi, tôi nói kế hoạch tỏ tình bá đạo của mình cho mọi người nghe thì ăn ngay 1 đấm từ thằng Hải, thằng này tính tình hiền lành nhưng một khi nó đã máu lên rồi thì đừng hỏi bố cháu là ai.

– Tao đéo ngờ mày là loại người như thế.
– Tao làm sao? – Tôi quá ngạc nhiên về thái độ của thằng này.
– Ngày xưa mày nói sẽ yêu em tao chọn đời, thế mà giờ đây mày bỏ nó để theo đứa khác, mày có xứng làm thằng đàn ông không?

– Mày thì biết cái đéo gì? Trang là người nói chia tay tao chứ tao chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy. Mày có biết hôm Trang bay tao đã phải từ bỏ “Sĩ diện” để qùy gối trước mặt Trang xin tha thứ nhưng rồi lại bị từ chối một cách thẳng thừng. MÀY CÓ BIẾT KHÔNG?
– Mày…mày…
– Tao thề có trời đất ở đây, tao mà nói sai một câu thì thằng này sẽ chết ngay tại đây..
– Mày làm gì kệ cmm. Nhưng tao xin mày đừng làm tổn thương con bé Trang một lần nữa.
– Chuyện tao và Trang không còn gì nữa đâu. Mọi thứ đã đi quá xa bên ngoài tầm kiểm soát rồi.
– Chúc mày thành công. – Nói xong thằng Hải đi về Bỏ lại chúng tôi.

– Giờ mày vẫn nhất quyết bày tỏ tình cảm với Linh à? – Thằng Hoàng hỏi.
– Chắc mày biết tính tao rồi. Một khi tao đã quyết thì sẽ không bao giờ đổi thay.
– Tao biết. Nhưng thằng Hải…
– Kệ nó đi.
– Ờ…
– Bọn mày ở nhà làm theo kế hoạch nhé. Giờ tao qua cửa hàng anh L lấy bánh.
– Ừh, cút đi.

Tôi đành chào tạm biết đám bạn cờ hó mà phóng xe đi lấy bánh giữa buổi trưa nắng vỡ đầu. Đã thế đi trên đường còn gặp đám học sinh đèo nhau đi học mà cứ ôm ấp nhau làm em ngứa hết cả mắt. Thế là quyết định đi bắt gấu của em càng được đẩy lên cao độ. Phen này phải cho bọn nào không có gấu GATO đến chết =))

– Sao đi làm muộn thế? – Anh L hỏi tôi khi tôi bước vào quán.
– Chết, em quên chưa xin anh nghỉ mấy hôm.
– Nghỉ lắm thế, mà làm sao nghỉ?
– Anh quên mai ngày gì à?
– Ngày gì thì có ảnh hưởng đến tiền trong ví tao không?
– Em nghĩ là có đấy? Mai là ngày 1 ngôi sao nổi tiếng khắp toàn thế giới được sinh ra đời, anh không nhớ à?
– Ngày thánh nữ Maria ra đời à?
– ĐẬU…Em lậy anh, suốt ngày Japan Anti Virut. Mai là sinh nhật thằng đang đứng trước mặt anh đây này. Người đâu mà vô tâm dễ sợ.

– Sinh nhật mày liên quan đéo gì đến tiền của tao?
– Thế quà của em đâu?
– Quà nào?
– Thế tóm lại anh không có quà đúng không? Ok. Mai em bảo với cô Tưng là anh có người yêu rồi =)).
– Đm con chó. Cút mm đi. Mai bố có mấy can neptune cho mày là được chứ gì?
– Cũng được. Nhà em đang hết dầu ăn.
– Thế đến đây làm gì?
– À, Em đến lấy cái bánh em nhờ Mai đặt ấy mà.
– Hoá ra là bánh của mày. Bảo sao con bé bảo mấy đứa nhân viên làm cẩn thận.
– Chuyện. Khách V.I.P mà.
– Thôi, thôi, ông thanh toán rồi biến mẹ ông đi.
– Haiz…Anh em như cái mông ý.
– Mày nói clg? Nói lại tao nghe.
– Em có nói gì đâu đại ca. Đại ca chưa già đã điếc rồi à =)). – Nói xong tôi té ngay không thì giờ được về với ông bà tổ tiên rồi.

– Đại ca cứ trừ vào tiền lương của em nhé. Giờ em té đây. – Tôi nói khi đã lấy xe chuẩn bị phóng về.

Vừa về đến nhà thì thôi rồi lượm ơi. Nhà tôi đã trở thành bãi chiến trường với vô số vỏ bánh kẹo tôi để trong tủ lạnh. Đống hoa quả cũng chẳng hiểu sao không cánh mà bay.

– Đm con chó nào ăn đồ ăn của bố. – Tôi vặn mắx volun. Không khéo từ HN mà ở trong SG cũng nghe thấy đấy chứ =)).
– Hả, mày bảo sao cơ? – Giọng nói đầy ngọt ngào của Ngọc vang nên. Thôi, xác định rồi. Sáng nay nhìn Ngọc sút vô ảnh cước mà trong đầu tôi đã tự hứa không bao giờ được chọc tức người đẹp rồi…Không khéo mất mạng như chơi. Con gái là chúa phiền phức. (Thành thật xin lỗi các chị em phụ nữ, nếu em nói gì sai thì em xin lỗi ạ)

– À, Kcg.
– Rõ ràng là có, tao nghe thấy.
– Thôi, mày trông nhà hộ tao. Tao lên từng tắm phát. – Tôi đánh bài chuồn. Nói xong là tôi té luôn.

Sau khi đã tắm rửa và chuẩn bị xong mọi thứ thì tôi đóng cửa đi tu chờ đến tối đúng giờ hoàng đạo để thực hiện kế hoạch bá đạo của mình. Thôi thì đoạn này em tua nhanh đến tối luôn.

– Vào đi. – Tôi mời Linh vào nhà với lý do mời ăn tối để cảm ơn nhưng chưa bật đèn.
– Tối thế này sao đi, sao không bật đèn nên?
– Nhà mình bóng ngoài bị cháy nên nó không nên.
– Ờ, liệu cậu có làm gì tớ không vậy?
– Làm gì là làm gì?
– Thì…À mà thôi.

Và rồi ánh đèn bếp bật lên hiện ra một chiếc bánh Gato có chữ “Anh Yêu Em, Làm Bạn Gái Anh Nhé” hiện ra đúng như kế hoạch của tôi. Vì quá bất ngờ với ánh đèn nên Linh hét loạn lên. Sau khi Linh đã chẫn tĩnh lại thì cũng là lúc tôi cầm bó hoa có chiếc nhẫn trên tay. Và một lần nữa tôi qùy gối trước 1 người con gái bằng tuổi.

– Cám ơn cậu về tất cả những gì cậu đã làm cho tớ. Tớ biết rằng nếu không có cậu thì không biết bao giờ tớ mới học được cách sống mà không có Trang. Nhờ cậu mà Trang đã không còn ý nghĩa gì với tớ nữa. Và rồi dần dần cậu đã trở thành một thứ gì đó không thể thiếu đối với tớ. Cậu không phải mối tình đầu của tớ. Niềm tin và hi vọng của tớ đã bị thua hết trong một ván cược gọi là tình yêu và rồi cậu đến kéo tớ ra khỏi thất bạt. Thật sự thì tớ yêu cậu mất rồi. EM LÀM NGƯỜI YÊU CỦA ANH NHÉ, ĐƯỢC KHÔNG?
– ….
– Xin hãy cho anh một câu trả lời, anh yêu em thật lòng mà.
– Em…em…Thật sự thì em không…Không thể anh ạ. Nếu yêu em thì càng khiến anh đau khổ thêm thôi…Thật ra thì em không phải là một người bình thường như bao người khác đâu. Em…em…
– Tại sao? Hãy cho anh một câu trả lời, anh xin em đấy…
– Em…Em…Không còn sống được bao lâu đâu, đừng đặt hi vọng vào em, xin anh đấy.
– Em nói gì anh không hiểu? – Tôi rất sốck
– Em…em…bị Ung…ung…thư máu. – Sau khi nói xong thì những giọt nước mắt của Linh đã rơi. Linh bỏ chạy.

Câu nói của Linh không chỉ khiến tôi sốck nặng mà còn khiến thằng Hoàng, Xu, Mai, Ngọc đang lấp bên ngoài đứng hình. Tôi vì quá sốck nên đứng không vững mà ngồi bệt xuống đất…Và rồi 1 phút…2 phút…Rồi 3 phút…Tôi đã bình tĩnh lại được rồi chợt nhận ra là Linh đã bỏ đi nên chạy đuổi theo Linh. Đừng bao giờ bỏ rơi người con gái khi họ tuyệt vọng nhất là câu nói của chị Hiền dạy tôi. Và giờ nếu tôi bỏ rơi Linh thì tôi không xứng đáng làm thằng đàn ông.

Chap 63:

Lúc tôi đuổi theo Linh thì Linh đã chạy được 1 khoảng khá xa, tôi đã mất dất Linh. Tôi cứ chạy đi tìm Linh theo bản năng, và rồi ông trời đã không phụ lòng tôi. Tôi đã tìm thấy một cô gái yếu đuối đang ngồi khóc trước điểm dừng xe bus. Nhìn thấy cảnh này tim tôi đau lắm, nó không thể diễn đạt thành lời… Tôi tiến gần đến Linh, vòng tay qua ôm cô ấy vào lòng. “Khi người con gái khóc vì bạn thì hãy đến bên cô ấy đề cho cô ấy một vòng tay bạn nhé”. Ngày xưa tôi đã đánh mất Trang thật ngu ngốc nên bây giờ có xảy ra chuyện gì đi nữa thì tôi sẽ không để ai cướp Linh đi, chúng tôi sẽ đấu tranh với tử thần.

– Em à, dù biệt mọi việc đã được số phận an bài nhưng đừng nản lòng, chúng ta có thể thay đổi tương lai theo chiều hướng tốt lên mà. Hãy cho anh một cơ hội quan tâm, chăm sóc em được không?
– …
– Em hãy cho một cơ hội đi mà, anh xin em đấy.
– Chúng ta thật sự có thể thay đổi tương lai không?
– Em đừng có gánh chịu nỗi đau một mình em nhé, hãy chia sẽ gắng nặng đó cho anh. Và rồi chúng ta chính là những con người thay đổi tương lai. LÀM BẠN GÁI ANH NHÉ…
– … – Linh không nói gì chỉ gật đầu một cái. Tôi như sướng phát điên khi nhận được sự đồng ý của Linh dù cho tình yêu của chúng tôi phải đấu tranh với tử thần đi nữa.

Tôi ôm Linh thật chặt vào lòng, trao nên chán của cô ấy một nụ hôn. Và rồi cuối cùng tôi cầm chiếc nhẫn đeo vào tay Linh. Sự thật quá đau lòng, tay Linh quá nhỏ, còn chiếc nhẫn thì quá to. Nhưng không sao, tôi đã dự đoán trước điều này rồi nên đã mua thêm một chiếc dây chuyền. Tôi cho chiếc nhẫn vào bên trong rồi đeo cho Linh.

– Giờ em đã là của anh rồi nhé.
– Đừng bao giờ bỏ em nhé, cho dù có chuyện gì xảy ra.
– Anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em mà. Hãy tin ở anh…
– Hì…
– Vừa khóc vừa cười ăn mườí… Á, đau. – Chưa nói hết câu thì tôi đã ăn ngay một “VÉO” từ Linh.
– Ai bảo trêu em, cho chừa, lần sau mà còn trêu em thì đừng trách em…
– Chưa gì đã vũ phu rồi. Lần sau có cho tiền thì anh cũng không giám nữa dâu. Hix… Giờ về nhà anh anh tối nhé em.
– Vâng.
– Cứ ngoan thế này có phải tốt không, hìhì.

Tôi với Linh đi về nhà giải quyết những gì đã chuẩn bị cho màn tỏ tình này. Về đến nhà thì thấy đám bạn cờ hó vẫn chưa hết sốck. Sau khi tôi giải thích thì chúng nó đã hiểu và thông cảm cho Linh. Tất cả chúng tôi ăn mừng cho tình yêu của tôi và Linh. Một câu chuyện tình yêu mới lại bắt đầu. Cậu chuyện này không hạnh phúc và có kết thúc có hậu. Một câu chuyện buồn và một kết thúc mở.

Tôi đèo Linh về trong hạnh phúc, trước khi chào tạm biệt nhau thì Linh đã tặng tôi một nụ hôn. Tôi thật sự rất rất hạnh phúc. Và rồi tôi ra về chuẩn bị cho một tuổi mới. Cái tuổi chịu nhiều đau thương nhất của tôi tính đến thời điểm này.
– Teng…teng…teng… – Tiếng chuông đồng hồ đánh thức tôi dậy để chuẩn bị cho ngày quan trọng của đời mình. Và có lẽ từ bây giờ tôi phải tạm biệt thói quen ngắm khủng long con mỗi sáng của mình rồi, nhưng thay vào đó thì tôi lại có một nhiệm vụ cao cả hơn là đưa đón khủng long chúa đi học =))
Tôi háo hức đánh răng rửa mặt xong rồi phóng xe gần 10 cây số để đi đón người đẹp đi học.

– Hì, đợi em lâu chưa?
– Mới chỉ 30 phút thôi mà. – Tôi nói bóng gió về sự cao su của chị em phụ nữ.
– Hì, thôi đi nào anh.
– Lần sau ra muộn thêm tý nữa nhé.
– Thôi, em xin lỗi, anh cứ trêu em hoài vậy.
– Mà giờ đi ăn bún chả nhé.
– Em ăn gì cũng được, mà tý tiền chia đôi nhé, chứ ở đâu ra cái luật là cứ đi ăn uống là con trai phả trả tiền?
– Bà xã anh tâm lý thế.
– Hả, ai là bà xã anh?
– Con lợn đang ngồi đằng sau anh đấy thôi.
– Này thì lợn. – Có lẽ số tôi nó khổ, suốt ngày ăn véo thế này thì sao mà chịu được. Haizz.
– Á, Đau, anh xin lỗi, anh nhầm.
– Lần sau mà thế nữa thì liệu hồn đấy. – Nói xong Linh xoa xoa vết véo rồi ôm tôi từ phía sau. Hạnh phúc đơn giản chỉ là thế thôi. (Đảm bảo là có người đang GATO =)) ).

– Cho cháu 2 suất bún chả cô nhé. – Tôi gọi bún chả khi vào quán bún chả.
– 2 cháu cứ ra ngồi đi rồi cô mang ra ngay.

– Chiều nay em rảnh không? – Tôi hỏi Linh trong lúc chờ đợi.
– Em có, sao vậy?
– Chiều nay đi cùng anh đến một nơi được không?
– Vâng…
– Thôi em ăn đi, em phải ăn nhiều vào nhé. – Tôi gắp gần hết phần thịt của mình cho Linh.
– Nhiều vậy sao em ăn hết, anh ăn đi.
– Ngoan nào, em phải ăn nhiều vào. Anh chỉ cần ăn thế thôi.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết, em phải ăn hết đấy.
– Vâng, hìhì.

Sau khi ăn xong thì tôi thanh toán hết tiền mặc cho sự phản đối từ Linh.
– Giận anh à? – Tôi hỏi khi thấy thái độ không bằng lòng từ Linh.
– Không, ai giám…
– Rõ ràng có người đang giận mà còn chối kìa.
– Đã bảo không là không rồi mà.
– Bà xã của anh đừng giận nữa nhé. Anh xin lỗi, bà xã mà giận nữa là xấu lắm đó. – Tôh vừa nói vừa véo má Linh.
– Thẩt hả??? – Linh thấy tôi doạ thì sợ quá đưa 2 tay nên má.
– Thế bà xã hết giận anh chưa?
– Lần sau đừng có mà tranh giả tiền nhé, cái gì thì cái, cứ phải Campuchia nhé.
– Rồi, anh biết rồi. Mà đứng đây đợi anh tý, anh ra mua tý đồ.

Nhanh như cắt. Tôi phóng ra quán tạp hoá gần đó mua 1 dây sữa cho Linh. Có lần tôi đọc báo được biết căn bệnh của Linh có sức đề kháng kém nên thường xuyên phải tẩm bổ nâng cao sức đề kháng.

– Em cầm lấy uống này.
– Hả? Sao anh mua sữa làm gì?
– Em cầm lấy uống tẩm bổ.
– Thế còn anh? Mà bao tiền em gửi.
– Em uống đi, anh không uống. Cái này anh mua để em tẩm bổ, tiền long cái gì?
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết. Chỉ cần em mạnh khoẻ là anh hạnh phúc lắm rồi.
– Vậy thì em cám ơn.

Sau đó thì tôi đèo Linh tới trường Linh. Vì Linh vẫn đang ôm tôi nên mấy đứa con trai TP đang GATO nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống tôi ý. Sau khi Linh khuất bóng thì tôi phóng xe đi đến ngôi trường thân thương của mình.
Vừa vào đến lớp thì “Oh my god” cái quái gì đang xảy ra vậy. Thật ra thì vừa bước vào cửa lớp thì ăn ngay 1 cái dép tổ ong vào mặt, và người có nội công thâm hậu như vậy không ai khác chính là bạn “CRAZY”.

– Cái lề gì thốn???
– Chết, tớ xin lỗi, tất cả là tại thằng Hoàng.
– Thôi, không sao đâu. – Phải công nhận hôm nay mình hiền vãi =)) nếu là ngày bình thường chắc có đứa lên viện rồi.

– Hôm nay mày uống nhầm thuốc hay sao??? – Thằng Hoàng nói bóng gió.
– Nhầm thuốc cái cmm, cút, hôm nay sinh nhật bố nên bố tha cho cái mạng cờ hó của mày. NEXT.
– Hì, mày không nhắc tý tao quên, thôi thì sinh nhật mày tao chẳng có cái gì làm quà. Trên người Tao chỉ có cái trinh ass là có giá. Thôi thì tao tình nguyện dưng hiến cho mày.
– Cút cmmđ. Để bố yên.
– Không nhận thì thôi, làm gì mà căng.

Sau khi thằng Hoàng next thì tôi gục mặt suống bàn suy nghĩ về căn bệnh của Ling. Tôi chợt nhớ ra anh Dương là người học Y. Nhanh như máy tôi rút điện thoại ra gọi cho anh Dương…

– Alô.
– Em chào anh, dạo này anh khoẻ không?
– Anh bình thường. Thế hôm nay chú có việc gì mà gọi cho anh vậy?
– Hì, thật ra thì em muốn hỏi anh về cách chữa chị bệnh bạch cầu thôi ạ.
– Hả, ai bị căn bệnh quái ác thế vậy?
– Dạ, một người bạn của em ạ.
– Ừh, theo anh được biết thì bệnh đó rất khó chữa. Có thể thay tủy của người thân trong gia đình nhưng cơ hội thành công là rất thấp, không thì dùng hoá trị, dùng hoá trị có cơ hội thành công cao hơn phẫu thuật thay tủy nhưng vẫn là rất thấp.
– Cơ hội là bao nhiêu phần trăm ạ?
– còn tùy vào giai đoạn của bệnh. Nhưng cao nhất là 5 phần trăm.
– Không còn cách nào hả anh?
– Đó là cách tốt nhất rồi em nhé.
– Vâng, em cám ơn anh, chào anh ạ.
Sau khi tắt máy thì một lần nữa tôi gục mặt xuống bàn, cơ hội thành công của Linh là rất thấp, có nghĩ là Linh có rất ít hi vọng được sống, tại sao số phận lạ chớ trêu vậy. Haizz.

– Mày sao thế? – Ngọc thấy tôi gục xuống bàn nên hỏi.
– Tao không sao.
– Mày đang buồn về bệnh của Linh đúng không?
– Ừh, tại sao người tốt luôn phải chịu bi kịch thế.
– Mày đừng bi quan như thế, cái gì cũng có cách giải quyết mà.
– Tao biết rồi, cám ơn mày.
– Mà quà sinh nhật của mày này. – Ngọc đưa tôi một hộp quà có chứa mấy quyển truyện. (Cái này ngày xưa em thích lắm)
– Hì, cám ơn mày…
– Không có gì, hì.

Chap 64:

Sau khi nhận món quà từ Ngọc thì cũng chính là lúc giáo viên vào lớp. Tôi đành phải gác mọi chuyện sang một bên để chú tâm vào việc học. Và rồi 2 tiết học trôi qua nhanh chóng nhường chỗ cho giờ ra chơi.

– Xuống căngtin đi mấy em. – Thằng Hoàng rủ cả nhóm xuống căng tin.
– Thôi, chúng mày đi đi, tao hơi mệt. – Tôi từ chối.
– Thế hôm nay sinh nhật mày, mày không tính khao anh em cốc nước à? Nước ngọt không uống lại muốn uống neptune à?
– Cầm tiền xuống mà mua này, tao hơi mệt, để tao yên đi. – Tôi đưa nó tờ 100k mới cứng mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
– Hôm nay mà làm sao thế?
– Đm, đã bảo để tao yên rồi cơ mà. – Chẳng hiểu sao tôi lại lên cơn điên với thằng Hoàng cơ chứ
– Ờ, Tùy mày, tiền này mày cầm đi, tao chỉ muốn chia sẻ lỗi buồn với mày thôi mà, tao biết mày đang rất buồn về chuyện của Linh. Mày nên nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì bọn tao sẽ luôn ở bên mày, thế nhé!
– Tao…tao…
– Thôi, mày nghỉ đi.
– Tao xin lỗi, lúc nãy tao hơi nóng.
– Không sao, anh em với nhau tao hiểu mà.
– Cám ơn nhé, người anh em tốt giờ thì xuống căng tin thôi. Hôm nay tao bao.
– Oh yeah!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Hái táo
Sự Tích Chim Quốc
Nỗi lo nặng kí
Sẽ chỉ yêu ai?
Gốc Tích Cái Nốt Dưới Cổ Con Trâu