Chương 40: Happy ending…
Thật ra từ lúc yêu hắn, Minh Minh nhận ra có rất nhiều điều ngoại lệ, cô có thể ngắm hoàng hôn như 1 thói quen nhưng cũng có thể bỏ, cô rất ghét mưa nhưng rất thích đi trong mưa cùng hắn… Đôi khi tình yêu cần rất nhiều điều ngoại lệ, yêu tên côn đồ cũng không có gì là ghê gớm…
…
3 năm trôi qua rất nhanh chóng, Minh Minh và Hải Yến vẫn giữ liên lạc với nhau. Đôi lúc chat qua webcam Minh Minh lại thấy tủi thân. Người ta đi 3 năm điện nước đầy đủ, người ở lại 23 tuổi vẫn nhưng đứa trẻ cấp 3. Lâu lâu đi ngoài đường vẫn bị mấy đứa học sinh, sinh viên gọi là… “em gái”. Lùn đâu có tội chứ!
Yến Nguyễn: ” tấm ảnh tự sướng ở sân bay”… See you later!
Minh Minh Là Ta: ” tấm ảnh tự sướng nhăn mặt”… OK!
– Vậy đám cưới được chưa?- Hắn nằm cạnh cô ngao ngán ngáp dài 1 cái.
Lấy lí do bạn thân đi du học, không thể dự đám cưới của mình, Minh Minh cho ai kia chờ tận 3 năm ròng. Nói về tài năng kiên nhẫn, Minh Minh khâm phục hắn rồi. Cô cũng không muốn mình suốt ngày lông bông như con nít nữa.
– Ừ thì cưới…
– Tuần này! – Hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, không thể chờ thêm được nữa.
– Không được… 3 tháng nữa đi. Trong tuần làm sao có thể chuẩn bị kịp? Đợi chờ là hạnh phúc kia mà…
Hạnh phúc? Ai kia sắp thổ huyết rồi đây. Cả 2 lại giao tranh nảy lửa, Minh Minh lại giành phần thắng. Yeh! Tên côn đồ ngày nào bây giờ lại phải chịu thua cô.
*****
– Cho hỏi, tổng giám đốc của công ty ở tầng nào vậy?- Cô gái xinh đẹp, mái tóc nhuộm màu đỏ nâu uốn xoăn quyến rũ. Bộ vest cô mặc vừa khít với thân người, tôn lên hẳn 3 vòng. Nước da trắng như trứng gà bóc càng tăng thêm vẻ đẹp con gái.
– Tầng cao nhất ạ. Nhưng… cô có hẹn với tổng giám đốc chưa?- Cô lễ tân lịch sự hỏi.
– Rồi. Vậy tôi lên nhé!
3 năm rồi, kiến trúc công ty cũng ít nhiều thay đổi. Lúc trước, trụ sở chỉ có 4 tầng, bây giờ lại lên hẳn 6 tầng. Phòng giám đốc đây rồi!
Cô gái tiến lên gõ cửa mấy cái. Phòng không khép, nhìn xuyên qua thì có thể thấy ngay bàn làm việc của chủ công ty nhưng không thấy người ở đâu cả.
– Ai vậy?
– Là em. – Cô gái nở nụ cười vui vẻ bước vào. Quang Huy vẫn không ngẩng đầu lên nhìn. Cô tùy tiện đi vào, ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện.
– Cô là ai?- Mắt anh vẫn di chuyển trên sấp tài liệu, giọng nói lạnh lùng không giống cách ứng xử của anh chút nào.
– Em đến xin việc!
– Cô để đơn lên bàn rồi về đi, tôi sẽ xem xét sau.
– Không biết… giám đốc có người yêu chưa nhỉ?
~~ Nếu anh vẫn chưa có bạn gái, chúng ta yêu nhau nhé? ~~
Hải Yến, giọng nói của cô chợt len lỏi qua tâm trí của anh. Lúc này, anh mới ngẩng đầu lên. Hải Yến nở nụ cười tươi rói:
– Giám đốc có vẻ bận. Em về trước!
– Khoan… em…em… – Quang Huy vẫn còn quá ngạc nhiên về chuyện này nên nói năng không rõ. Anh bình tĩnh lạnh nở nụ cười như ánh nắng ban mai. Ở Mĩ quá lạnh, cô hầu như không cảm thấy tia nắng nào ấm áp, đây là tia nắng đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm.
– Xin lỗi nhưng anh đã lỡ có bạn gái mất rồi.
– Hả?- Hải Yến há hốc mồm, sững lại đôi chút. Anh đứng dậy, đi đến phía sau choàng tay qua cổ cô.
– Em để anh chờ lâu quá!
Hải Yến nở nụ cười nhàn nhạt xoay người lại ôm lấy anh. Là ai năm đó đã có bạn gái? Là ai năm đó nói sẽ chẳng bao giờ yêu cô chứ?
– Rốt cuộc, em đến công ty để xin việc hay là tìm bạn trai?
– Cả 2!
– Tham lam!
3 năm qua anh vẫn luôn chờ cô trở về, anh đã thầm nhắc nhở mình, cô chính là bạn gái của anh. Những cô gái xoay quanh anh đếm không xuể, anh phải tự tạo cho mình vỏ bọc khó gần chờ đợi nữ thần mùa xuân đến xua tan băng giá. Lúc trước, anh chỉ sợ rằng mình sẽ làm cô tổn thương, không ngờ chính quyết định đó mới làm tổn thương cô và tổn thương cả bản thân mình.
*****
Vào 1 ngày đẹp trời, hiếm khi cả đám tụ tập đông đủ, Hải Yến thông báo tin động trời là sẽ kết hôn với Quang Huy trong tháng này. Thanh Tuấn hắng giọng 1 cái, véo cái eo mềm như bông của ai kia, Minh Minh nhăn mặt rồi đưa cái tay nhỏ nhỏ nắm tay ai kia, hức, sao mà dễ thương đến thế kia chứ!
– Cậu chơi tớ à? Biết tớ đang mang thai đến tháng thứ 7 thì đám cưới, cuối tháng thì tới tháng thứ 8, định sỉ nhục nhan sắc của tớ bằng cách cho tớ mặc váy bầu đi dự rồi so sánh nhan sắc sao?- Thanh Thanh nửa thật nửa đùa nhíu mày. 2 người lấy nhau cũng lâu nhưng bây giờ mới có đứa đầu lòng. Thiện Nhân bây giờ hiền không còn chỗ chê, chắc do Thanh Thanh huấn luyện, cậu ta chỉ khẽ giật giật áo vợ khuyên nhủ:
– Hải Yến đâu có cố tình!
– Anh nè, em biết trước khi yêu em, có 1 thời gian anh cũng có tình cảm với Hải Yến nên giờ bênh vực chứ gì?- Thanh Thanh quay sang véo cậu 1 cái.
– Làm gì có chứ! – Hải Yến khịt mũi, Minh Minh cũng gật đầu phụ họa.
– Vậy chứ lúc trước anh có tình ý với ai?- Thanh Thanh rõ ràng là có điều tra tình sử của chàng kia mà.
– Em đừng ngạc nhiên nhé!
Minh Minh giật giật áo Thanh Tuấn như đứa con nít, hắn nhìn cô hừ lạnh 1 cái. Cô lo âu nhìn sang cặp vợ chồng chính thức bên cạnh. Sau khi Thanh Thanh đồng ý cho nói, Thiện Nhân vừa thấy tức cười vừa thấy ngại ngại với phu nhân:
– Anh thích Thanh Tuấn!
“Khụ… khụ…” Hắn vừa đưa ly cafe lên miệng uống bị lời nói của Thiện Nhân làm cho họ sặc sụa. Minh Minh đã sớm biết nên cũng không quá ngạc nhiên nhưng mắc cười tột độ, miệng ngoác tận mang tai cười ha hả.
– Cậu cẩn thận cái miệng đấy! – Hắn liếc Thiện Nhân hăm he. Thanh Thanh là người đáng thương nhất ở đây, chưa kịp định thần. Quang Huy với Hải Yến cười như bị trúng gió, Thiện Nhân gãi gãi đầu nhìn Thanh Thanh. Cô thở hắt ra 1 cái, loạn hết rồi, không ngờ nha!!!
– Em đã sớm biết rồi, chắc anh cũng biết nên tác thành cho 2 người đó à?- Minh Minh lấy 2 cái tay be bé của mình chỉ chỉ vào má của hắn.
Đúng là làm mất tôn nghiêm của tổng giám đốc mà! Hắn đẩy tay cô ra sắc mặt vẫn lạnh như tờ không trả lời. Minh Minh bĩu môi, mặt chảy xệ xuống. Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc chuyện cưới hỏi của Hải Yến cho đến khi chạng vạng tối…
*****
Lễ kết hôn của Hải Yến rất hoành tráng, thánh đường vang vọng sóng nhạc cực đại, bày trí cứ như những lễ cưới của nhà quý tộc Anh. Thanh Tuấn có mơ cũng không ngờ, bằng lòng đợi cô bạn thân của Minh Minh 3 năm nhưng người ta lại cho cái bọn này ăn tiệc trước. Thiệt là quá tức giận mà!
Minh Minh hôm nay cực kỳ vui, uống rượu như uống nước lã. Thanh Tuấn thầm cảm thán trong lòng, tối nay lại phải làm nô dịch của ả này nữa rồi. Minh Minh thích thú la hét, reo hò đủ kiểu, nhưng tiệc chưa tàn đã ngủ li bì. Tội nghiệp tên Chihuahua phải tha cái xác về, chăm sóc cả đêm. Nào là quá nóng, nào là quá lạnh, nào là muốn ói, nửa đêm còn bật dậy xem ti vi nhưng mắt nhắm nghiền, ngáy khò khò, tắt ti vi xong lại bắt lên. Ta hận!
*****
Rốt cuộc thì ngày ấn định lễ thành hôn của Minh Minh cũng đến. Hôm nay là ngày vui nên… cô không uống rượu. Lễ thành hôn của 2 người hoàn toàn khác với 2 cặp đôi trước. Không thánh đường, không cha sứ, là lễ đám cưới truyền thống của Việt Nam. Minh Minh mặc chiếc áo dài đỏ thắm được cách tân cực kỳ điêu luyện và tinh xảo. Hôm nay Minh Minh xinh đẹp lấn át tất cả mọi người rồi. Thanh Thanh vừa sinh xong nhưng vóc dáng đã lấy lại được nhanh chóng, cả 2 quẳng đứa con ở nhà nhờ người khác chăm sóc, mình thì đi ăn tiệc cưới. Hải Yến với Quang Huy cũng đến, cả 2 phải chia nhau ra người đàn gái, kẻ đàn trai bưng “hàng”.
Quả thật như lời Thanh Tuấn nói, hắn mang trầu cau mâu quả đến rước nàng về dinh thật! Tuy lễ cưới không như cô tưởng tượng nhưng mà… nó còn vượt hơn ấy chứ!
Thanh Tuấn mặc áo dài khăn đống cực phong độ, khóe môi nhếch lên dửng dưng, những cô gái dự lễ thầm trách phận mình không được sung sướng như Minh Minh. Cô và hắn cúng bái tổ tiên, sau thì dâng trà, dâng nước cho cha mẹ. Minh Minh không ngờ hắn liên tục đi Mĩ thế mà vẫn có tâm ý hướng nội, làm cho người qua không thể tin được.
Cổng biệt thự được bài trí 2 cây chuối làm cổng nhưng kiểu dáng cực kỳ cao sang, quý phái của tầng lớp thượng lưu. Bàn ăn được bố trí 1 kiểu bàn trắng phối nơ vàng, tạo sự đồng bộ đẹp mắt. Ai dự tiệc cưới xong đều bảo sẽ làm 1 lễ cưới như thế này! Vừa dân dã, vừa không kiểu cách, kiêu kì.
Đám Chihuahua bây giờ ai cũng có công danh việc làm hẳn hoi, có người còn dẫn theo mấy cô bạn gái. Tên Hiếu vẫn lẻ bóng, chắc có lẽ trời trừng phạt hắn! Nhìn thấy Hải Yến hiện nay thì lòng tiếc hùi hụi.
Minh Minh ngồi trong phòng ngủ mở mấy món quà của bọn tiểu quỷ tặng.
Đúng như cô đoán, quà cũng không được đàng hoàng cho lắm. Vợ chồng “mặt dày” Thanh- Nhân tặng bộ váy ngủ bằng ren màu đen cực sexy.
Yến- Huy thì tặng cái đĩa thì phải. Minh Minh cũng không nghĩ ngợi nhiều mở lên xem. Thanh Tuấn vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt bảo Minh Minh sấy hộ. Minh Minh cũng vâng lời theo.
Ti vi bắt đầu chiếu, Minh Minh thầm cảm thán trong lòng, cái cặp vợ chồng tưởng chừng hiền lương thục đức còn ra tay độc hơn cả cái đôi “mặt dày”. Thanh Tuấn nhìn cô, ánh mắt khó hiểu có ý cười, khóe miệng cũng cong cong lên.
– Minh Minh à, không ngờ em lại muốn chủ động! – Cô đứng dậy tắt ti vi, mặt đỏ ửng. Cái bộ phim chết tiệt, thế nào mà để nữ chủ động thế? Minh Minh mặc bộ quần áo pijama con gấu nhìn y chang đứa con nít, 23 tuổi cũng như lúc 16 17, quả thật là không thể có tà tâm, chắc là cô sợ nên chuẩn bị trước!
Minh Minh dở khóc dở cười nhìn hắn, xem cũng lỡ xem rồi, hơn nữa, hôm nay là… hôm động phòng hoa chúc. Ghê quá đi mất!!!!!!!!!! Minh Minh tiếp tục chiêu cũ, kẻ đuổi người chạy. Cái đám này làm gì ầm ầm trong phòng thế nhỉ? Bố mẹ chồng lấy lí do đi Mĩ về muốn vun đắp tình cảm cho con cái nên ở tạm nhà hắn vài hôm nhưng thực ra là để… nghe ngóng.
– Á, đau quá! Đau chết mất! – Minh Minh hét lớn lên. 2 người ở ngoài nhìn nhau cười tủm tỉm.
– 1 chút sẽ hết! Đâu phải lần đầu đâu mà la hét ầm ĩ thế?- Giọng hắn bực dọc. Haiz, thằng đấy đúng là không biết ngọt ngào, thương hoa tiếc ngọc gì hết. Đêm động phòng hoa chúc thì phải ôn nhu chứ!
– A… A… đau mà! Anh… nhẹ 1 chút! – Minh Minh cắn chặt răng để không la lớn lên.
– Đã nhẹ nhất rồi!
– Rõ ràng là anh đang cố tình mà! Đau chết mất… Hức…
2 người kia cuối cùng cũng tẻn tò về phòng. Cái bọn bạo lực, sao mà kêu đau mãi thế?
————————Ta là vạch ngăn cách đáng yêu, đừng nghe ngóng chuyện động phòng của người khác nha~~~~———————————–
Sáng sớm hắn đã đi làm, Minh Minh thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì cũng trải qua cái đêm động phòng hoa chúc. Tối qua trong lúc chạy trốn, Minh Minh bị trượt chân té ngã, thế là hắn chỉ ngồi xoa bóp cái chân bị trật cho cô. Hải Yến có lần rủ rỉ tai cô: ” Lần đầu tiên quả thật…
aizz… Tên Huy trông thế mà còn non nớt quá!” Minh Minh thì rất sợ đau, từ nhỏ đã sợ chích thuốc híc híc… Thế là tối qua trở thành vợ chồng rồi vẫn còn trong sáng…
Gia Linh gọi cho Minh Minh, cô có linh cảm bất an. Có phải đưa đứa bé bảo cô nuôi dưỡng? Gia Linh giọng điệu vẫn bình thường, có lẽ là Minh Minh đã quá suy nghĩ thôi. Gia Linh ngồi trong quán coffee, vừa thấy Minh Minh đã vẫy vẫy tay ngoắc cô lại. Minh Minh gật đầu chào cô.
– Cậu hẹn tớ ra đây có gì không?
– Không! Chỉ là tặng quà cưới cho 2 người thôi! – Gia Linh đẩy hộp qua ra trước mặt Minh Minh. Cô không vội mở, lễ cưới cô đâu có mời Gia Linh kia chứ, chắc là hắn mời rồi!
– Cảm ơn cậu đã nói giúp tớ với Thanh Tuấn, hiện tại gia đình tớ không phải gánh số nợ đó nữa. Tớ thật tâm chúc phúc cho 2 người!
– Hả?- Minh Minh hơi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ lúc nào cũng chu đáo, không ra tay triệt đường sống của người khác. Chỉ có cô là con nít mãi không chịu lớn thôi.
– Tớ đã sớm không còn liên quan đến Thanh Tuấn rồi, cậu đừng lo. Thấy 2 người hạnh phúc tớ cũng vui lắm! – Ánh mắt Gia Linh dừng trên sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn trên cổ Minh Minh nhưng rồi dời sang chỗ
khác. Minh Minh cũng vui vẻ trò chuyện với cô…
*****
– Minh Minh! – Thanh Tuấn đi làm về không thấy cô đâu thì gọi lớn. Minh Minh nửa tỉnh nửa mơ nằm trên sô pha phòng khách, mặt đỏ ửng. Lúc nãy, cô khát nước muốn uống nước ngọt, thấy cái lon màu xanh xanh tưởng là 7up nên uống luôn. Hắn nhìn cái lon trên bàn thầm cảm thán thật lâu.
Hắn bế cô vào phòng, Minh Minh ngớ ngẩn cười ha hả. Hắn véo mũi cô 1 cái rồi thả lên giường. Minh Minh ôm cổ hắn cứng ngắc không chịu buông, hắn kéo tay cô ra cô lại càng siết chặt. Minh Minh đưa đôi mắt to tròn ươn ướt nhìn hắn:
– Em không biết mình tu mấy kiếp mà lấy được anh nữa! Anh có công việc rất tốt, lại rất biết nghĩ cho người khác!
– Say rồi khùng à?- Hắn muốn phì cười ngay tức khắc nhưng cố nén lại.
Minh Minh nhắm mắt lại định ngủ. Hắn cúi xuống hôn nhẹ vào mặt cô, Minh Minh đưa môi mình lần tìm môi hắn hôn say đắm. Hắn cười thầm, hành xử nhanh không thì vuột mất thêm 1 lần nữa. Minh Minh buông cổ hắn ra quay sang hướng khác, mắt nhắm nghiền. Cảm nhận được làn môi nóng bỏng di chuyển khắp người, Minh Minh khó chịu hét lên:
– Thanh Tuấn, mày phiền chết đi được! Ai cho mày vào phòng tao hả? ( Nàng nghĩ hắn là con chó =)))))~).
Hắn không đáp, từ từ cởi áo khoác của mình. Minh Minh mở to mắt nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười ha hả:
– Là anh sao? Sao anh đẹp trai thế? Anh là chồng em đúng không? Không phải, a, phải phải mà… – Hắn hung hăng chặn cái môi nhiều chuyện ấy lại. Minh Minh đẩy hắn ngã xuống giường:
– Em sẽ làm thịt anh!
———Lần này ta xuất hiện đúng lúc rồi, đừng có nghe ngóng nữa————
Ánh nắng chiều nhẹ buông, hắn cõng Minh Minh trên lưng. Cô ôm cổ hắn.
Cả 2 tạo nên bức tranh hạnh phúc, xinh đẹp khó cưỡng.
– Anh không có đủ tiêu chuẩn làm bạn trai em!
– Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 4G, không tiếp chân dài não ngắn đặc biệt là côn đồ lưu manh?- Hắn lặp lại vanh vách, Minh Minh bật cười khanh khách như đứa bé, sao hắn nhớ dai thế nhỉ?
– Anh là chồng em chứ không phải bạn trai!
– Anh là ngoại lệ, biết rồi mà!
Thật ra từ lúc yêu hắn, Minh Minh nhận ra có rất nhiều điều ngoại lệ, cô có thể ngắm hoàng hôn như 1 thói quen nhưng cũng có thể bỏ, cô rất ghét mưa nhưng rất thích đi trong mưa cùng hắn… Đôi khi tình yêu cần rất nhiều điều ngoại lệ, yêu tên côn đồ cũng không có gì là ghê gớm…
– Em cũng đâu đủ chuẩn làm bạn gái anh đâu chứ!
– Hả? Nhưng mà em là vợ anh…
– Vẫn là không đủ chuẩn…
– Anh muốn chết à?
Ánh nắng chiều nhảy múa trên hàng cây công viên. Hạnh phúc đơn giản vậy thôi!
***** END *****
Ngoại truyện 1: Gia đình hạnh phúc…
Tuần trăng mật:
– A, chúng ta đi Trung Quốc! Nhất định phải đi Trung Quốc! – Minh Minh hứng thú la hét inh ỏi. Hắn và cô vừa đám cưới định tìm chỗ nào đó du hí 2 người. Minh Minh vừa nghe xong thì mắt sáng quắt lên một mực đòi đi Trung Quốc. Trung Quốc cũng được nhưng ý đồ cô gái này là gì?
– Trung Quốc hiện giờ rất ô nhiễm, đi Pháp hay Hàn Quốc, Nhật Bản đi!
– Không, không, Trung Quốc có Vạn Lí Trường Thành, đến lúc đó anh phải cõng em đi hết mới được!
– Điên à?
– Chẳng phải anh bảo sẽ cõng em hết cuộc đời sao?
– Em muốn chấm dứt cuộc đời anh sớm hơn dự kiến?
– Em không biết đâu, đi Trung Quốc! – Minh Minh hét lên rồi đặt vé máy bay. Hắn cũng không phản đối, ý định của cô cũng không có gì quá đáng lắm.
– Hải Yến! A, bà đi gặp Cố Mạn và Diệp Lạc Vô Tâm của bà đây! Haha, ghen tỵ á? Bảo anh Huy dắt đi, đám cưới lâu thế rồi không thấy đi du lịch, cái cặp kia thì đi suốt đấy thôi! Á haha, tội nghiệp quá… Chậc chậc… Phải nói cuộc sống của bà sướng như tiên vậy đó! Sang đây ở, bà chỉ bảo mày chăm sóc con Thanh Tuấn thôi…
Minh Minh hí hửng gọi cho Hải Yến kể lể long trời lỡ đất. Còn 1 tiếng nữa là lên máy bay rồi, tâm trạng của Minh Minh cực kì phấn khích, phấn khích không thể tả. Thanh Tuấn ngồi bên cạnh lườm cô 1 cái, Cố Mạn, Diệp Lạc Vô Tâm là diễn viên nào nhỉ? Minh Minh vẫn cười hí ha hí hửng như chốn này chỉ có mình ta. Nào là Cố Mạn hay, Cố Mạn giỏi, Diệp Lạc Vô Tâm cuốn hút, Diệp Lạc Vô Tâm tuyệt vời…
– Hủy vé máy bay! – Hắn lạnh lùng ra lệnh. Minh Minh chưa kịp vui mừng thì đã bị dập tắt bằng gáo nước lạnh. Minh Minh ăn vạ ôm chân khóc lóc nỉ non nhưng cái tên kia vẫn vô tâm không suy nghĩ lại. Ông xã của Minh Minh bị cuồng ghen rồi, giờ đi hưởng tuần trăng mật mà Minh Minh cứ nhắc đến người khác làm chi… Haizzz…
Tuy nhiên, qua 1 tuần sau, ai đó suy nghĩ lại nên cũng đặt vé sang Pháp du hí. Minh Minh tuy hơi buồn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, có đi còn hơn không. Bình thường ở nhà, Minh Minh bị bỏ xó, ai kia chỉ lo chăm chú vào làm việc, tối về lại bị bạo hành. Địa ngục là đây huhuhu… T^T
– Chụp em nè, đây nè! – Minh Minh đứng trước tháp Eiffel giơ giơ tay. Hắn chép miệng rồi giơ máy lên chụp. Từ sáng đến giờ ít nhất cũng 300- 400 tấm hình rồi. Hắn cảm thấy mình cứ như người ở của cô, haizzz…
– Về thôi! Tối rồi…
– Ok! – Minh Minh chạy đến ôm tay hắn. – Anh à, ngày mai chúng ta sẽ đi uống rượu vang, ăn phô mai, bánh mì đặc sản của Pháp nhá!
– Ừ.
– Anh không vui sao?- Minh minh khịt mũi nhìn hắn, cô đưa cái tay véo má ai kia 1 cái. Hắn lườm cô:
– Anh đói rồi!
– Vậy chúng ta đi ăn rồi hãy về khách sạn! Ăn gì đây nhỉ? A, bít tết nhé!
– Không, về khách sạn có sẵn. – Hắn vẫn giữ thái độ dửng dưng của mình, từ trước đến nay vẫn vậy, nhỉ? Minh Minh biết hắn đang bực nên không có ý kiến. Ý kiến chỉ tổ đau đớn thêm!
– Anh mệt rồi, đi tắm đi! – Minh Minh soạn cho hắn bộ quần áo ngủ đôi với cô cực dễ thương nhưng hắn thì đâu có thích chứ. Mặc hay không cũng như nhau, yêu hay không lát nữa mới biết được. Hắn cũng lẳng lặng cầm quần áo đi tắm, Minh Minh hồi chờ đợi dáng vẻ mặc bộ quần áo siêu “cute” đó nhưng… Haizz, hắn chỉ choàng chiếc khăn tắm đi ra. Minh Minh hít thật sâu 1 cái, chỉ sợ máu mũi xịt ra ngay tức khắc thôi. Hắn đi đến ôm cô, Minh Minh lúc này mới nhận thức được:
– Em chưa tắm, để em đi tắm!
– Anh tắm hộ cho! – Ai kia nở nụ cười gian tà. Ai đó nhoẻn miệng cứng ngắc:
– Chúng ta nên ăn trước đã!
Ai kia không quan tâm bế cô đi về phía phòng tắm:
– Anh chuẩn bị ăn!
– Anh ăn thịt sống sao? Không được, sẽ vận động… sẽ đói hơn… – Minh Minh ngượng muốn chết, tuy làm vợ chồng cũng tầm tầm 1 tháng nhưng mà… vẫn chưa thích ứng được, ai đâu như ai kia chứ, cầm thú, sắc lang… (Win: *đỏ mặt, suýt xịt máu mũi*).
– Em đói sao? Cho em ăn thịt anh lần nữa!
~~~~~~~~~ Phòng cách âm, người ngoài đừng hóng chuyện~~~~~~~~~
Cứ tưởng đi trăng mật thì hắn dành nhiều thời gian đưa cô đi chơi, chỉ 2 ngày đầu là được tung tăng bay lượn, thời gian sau đều ngồi trong khách sạn nhìn ai kia gõ gõ bàn phím laptop làm việc. Lúc trước thì thích “oánh nhau”, ra đời thì thích làm việc, OMG, không thể ngờ, muốn ngờ cũng không được. Giám đốc không ngờ bị đổ bệnh, Minh Minh phải vào bệnh viện chăm sóc, đến ngày sắp về cũng phải hủy vé để ai kia khỏe hẳn.
– Sắp về, tổng tài bất ngờ bị gió độc đánh trúng rồi! – Hải Yến ngồi nhà hóng quà từ Pháp gọi cho Minh Minh, cô cũng ngao ngán trả lời, trăng mật gì mà kì cục vậy nè?
– Sao lại đổ bệnh?
– Làm việc quá sức! – Chậc chậc, thanh niên gương mẫu, đúng là quá gương mẫu.
– Vợ chồng mới cưới, mày cứ làm quá. Để mai mốt già rồi thì không còn của đâu mà xài. Trai tráng mới 23 mà mày đã làm người ta kiệt sức nhập viện rồi! – Mặt Minh Minh chảy dài 3 vạch đen, chỉ có cô là bị bóc lột sức lao động, chứ có ai bóc lột hắn đâu?
– Mày nghĩ tao hám giống mày à? Khi về tao nhất định sẽ coi xem anh Huy tiều tụy đến thế nào!
– Ngày nào cũng có “xuân dược” đừng lo tiều tụy! – Minh Minh đỏ mặt, con nhỏ này vẫn không thay đổi cách ăn nói tí nào, nhưng mà nó nói cũng đúng, có khi nào tên Chihuahua bị kiệt quệ thiệt không ta? Nếu vậy chắc phải hỏi hãng thuốc mới được.
– Thôi được rồi, đang làm thủ tục xuất viện… À… mà mày nhớ mua giúp tao vài liều nha! – Minh Minh tắt máy không để Hải Yến kịp trả lời. Cũng may, bệnh viện này toàn người Pháp, phải giao tiếp bằng tiếng Anh, cô nói tiếng Việt chắc chẳng ai hiểu, hơn nữa còn thâm thúy thế kia mà… Nhưng Minh Minh quên mất rằng… bệnh nhân đứng cạnh cô không những hiểu tiếng Việt còn hiểu rất rất rõ mấy từ ngữ thâm thúy kiểu “vợ chồng” này. Mặt hắn tối sầm lại, Minh Minh quái nào lại nghĩ hắn “yếu lực” đến thế? Đúng là đem cái “nam tính” ra khinh thường mà. Tuy là anh em với nhau, cùng cha mẹ sinh ra nhưng hắn hơn hẳn anh Huy về khoản “kinh nghiệm” (cái này không phải do léng phéng mà là tìm hiểu trước khi lấy vợ), mấy ngày qua chỉ là do làm việc quên ăn quên ngủ nên mới đổ bệnh thôi, vận động giúp con người khỏe khoắn sao có thể mệt được? Minh Minh đúng là ngốc mà… Lúc nãy hắn đi tìm cô, tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện này, thật là sỉ nhục người khác ghê gớm!
Minh Minh làm xong thủ tục vừa định quay đầu vào thì giật mình, hắn đã thay quần áo tự bao giờ, khuôn mặt còn hơi tái nhưng toát lên sát khí đáng sợ. Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, sát khí làm cô sợ muốn chết luôn. Cô đâu có chọc giận gì hắn đâu nhỉ?
– Ông xã à ~ Chúng ta khi nào về?
– Ngay bây giờ!
– Hả?
Sau chuyến bay dài ơi là dài, Minh Minh rốt cuộc cũng về tới nhà, thích quá đi! Cô ôm lấy chiếc giường thân yêu định đánh 1 giấc cho khỏe. Ai kia nhìn cô, vẫn giữ thái độ hầm hầm đến bây giờ. Hắn vừa hết bệnh mà “vồ” cô như hổ đói. Minh Minh bị quần tả tơi, chậc, cô thay đổi suy nghĩ rồi, có thêm “xuân dược” chắc cô không sống nổi qua đêm nay.
– Em còn dám bảo anh kém không?
– Em bảo kém khi nào?- Minh Minh ngạc nhiên, suy nghĩ thôi mà, có cần phải nắm được hết không?
– Chẳng phải em bảo Hải Yến mua “liều” giúp à?- Hắn cong khóe môi, cô bị hắn bắt bí rồi. Minh Minh lè lưỡi:
– Anh nghe trộm!
– Không có, cái này là tình cờ!
– Nhưng anh như vầy thì không cần nữa rồi. Anh là số 1… – Minh Minh giơ ngón tay cái, không nịnh nọt là ngu đần.
– Vậy sao? Không ngờ em xem trọng anh đến như vậy! Vậy 1 thì 1…
– Không mà!!!!!!!!!
*****
Lâm Phong được hạ sinh vào 1 ngày đẹp trời. Không biết phải chúc mừng hay đau xót cho số phận thằng bé đây…
Sau 2 tuần Minh Minh bị trễ, hắn đưa cô đi xét nghiệm, quả thật, cô có thai. Hắn chỉ biết vò đầu bứt tóc, thế quái nào mà sản phẩm ngăn cách “dỏm” thế? Hắn còn hưởng chưa đủ, giờ còn phải chia chát tình thương. Minh Minh thì khóc ròng, còn muốn bỏ cái thai bởi cô chơi chưa đủ, sanh đẻ rất đau. 2 lão bà bà phải hết mực khuyên giải 2 vợ chồng điên khùng này mới có thể giữ được “cháu vàng”.( Bài văn của thằng nhóc… quá đúng sự thật!)
– Cô à, con của cô là con gái hay con trai?- Bé Điệu- con của Thanh- Nhân lăn xăn chạy đến hỏi ngay sau khi Minh Minh vừa siêu âm xong. Cô giơ tay véo má nó 1 cái cho bỏ ghét, con chi mà dễ thương thế!
– Vẫn chưa biết. Ôi chao, sao mà ngứa cái bụng thế này! – Minh Minh vuốt vuốt cái bụng đã căng tròn lên.
– Con của cô để tóc đầu đinh nên đâm cô ngứa đó! – Cô bé hồn nhiên xoa xoa cái bụng cô, Minh Minh cười muốn ra nước mắt. Nhưng tiên đoán của con bé quả thật đúng 100%, con trai…
– Mắt này, mũi này, miệng này, mặt này, thân hình này, tay này, chân này, giống mẹ tất. Con đáng yêu quá đi mất! – Minh Minh nắm 2 bàn tay be bé của Lâm Phong trong tay. Hắn chỉ thù không thể đá cái cục béo béo tròn tròn trắng núc ních này ra khỏi phòng “uyên ương”, đã cai 9 tháng, bây giờ vẫn chưa thể hành xử. Minh Minh cù thằng bé mấy cái làm nó cười sằng sặc. Thật ra thằng nhóc như phiên bản thu nhỏ của Thanh Tuấn nhưng Minh Minh lại nhận thằng nhóc y xì đúc mình, là ai sanh nó ra chứ? Hắn có sanh đâu mà phải nói là con hắn? Hắn cũng mặc kệ, con cái gì chứ? Không có còn khỏe hơn, mỗi lần vợ chồng gần gũi thì nó khóc ré lên, không thay tả thì đói bụng, không đói bụng thì… buồn khóc chơi vậy mà… Nhưng có cùng AND của hắn cũng bình thường, khác AND mới là chuyện đáng quan tâm.
Thằng nhóc càng lớn thì càng lầm lì ít nói, ít gần gũi Minh Minh hơn, làm cô tủi thân muốn chết. Thằng nhóc lúc này chỉ mới 5 tuổi nhưng thông minh hơn đám bạn cùng trăng lứa, hơn nữa còn “phỏng tay trên” bé Điệu dù con bé hơn Lâm Phong 3 tuổi.
– Xét theo vai vế, hình như tôi là anh cô?- Thằng nhóc chắp tay sau lưng, giọng nói cứng ngắt như ông cụ non.
– Nhưng ngươi nhỏ tuổi hơn ta!
– Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là vai vế!
– Nhưng ta không gọi là anh đấy thì sao nào? Ngươi phải gọi ta là chị như thế mới ngoan!
– Con khỉ!
– Khỉ gì? Khỉ khô hay khỉ ướt?
– Đồ con nít vắt mũi chưa sạch!
Bé Điệu giơ tay lau lau khuôn mặt, rõ ràng là rất sạch sẽ.
– Lúc nào cũng chỉ biết quấn lấy ba mẹ thì sẽ không thể lớn lên, sẽ không thể trở thành nam tử hán người người ngưỡng mộ! – Thằng bé vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
– Nhưng ta là con gái, sao có thể làm nam tử hán?
– Nam tử hán là siêu nhân đỏ, cô là con gái có thể làm siêu nhân trắng hay siêu nhân hồng.
– Không cần quấn lấy ba mẹ thì có thể làm siêu nhân?- Bé Điệu tròn mắt hỏi lại.
– Cô có thấy siêu nhân nào có ba mẹ không?
– À… không.
– Vậy thì đừng bám lấy nữa, ba tôi có dạy như thế!
– Người lớn dạy có lẽ không sai, được thôi!
Lúc chiều về nhà, bé Điệu dọn hẳn quần áo ra “phòng khách” ngủ. Thanh Thanh rặng hỏi mãi mới biết chuyện gọi cho Minh Minh quát lớn:
– Con cậu dạy hư con tớ rồi!
– Con tớ chỉ mới 5 tuổi, hơn nữa còn rất ít nói, sao có thể???
– Sao không hỏi ông chồng già của cậu ấy!
– Gì cơ?- Minh Minh nhíu mày lại, biết ngay mà… hèn chi Lâm Phong nó cứ trưởng thành sớm, chính 1 tay cha nó đầu độc đây mà!
– Sao anh lại dạy con tầm bậy tầm bạ vậy?- Minh Minh chống nạnh bặm môi.
– Gì mà bậy? Anh chỉ bảo nó phải biết tự lập, hơn nữa cũng không gây sự, rất ngoan!
Ừm… ngoan thật, chắc là do bé Điệu hơi phô trương quá vấn đề.
– Chúng ta bàn chuyện khác!
– !!!!!!!!
Ngoại truyện 2: Hôn nhân bình đẳng…
Kể ra thì cũng tội nghiệp cho mẹ tôi. Ba là người có tính độc đoán, hơn nữa cũng rất cọc cằn, mẹ thì lại quá ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng luôn tỏ ra mình thông minh tuyệt đỉnh. 1 hôm, 3 bà tám tụm lại bàn bạc, ai cũng có chế độ mẫu hệ riêng, mẹ tôi… thì không. Gia đình tôi theo chế độ phụ hệ nhưng hầu như ba chỉ mặt nặng mày nhẹ với mỗi mình “cục nợ đời ba”.
– Minh Minh à, mày nghĩ thử xem, lúc trước là mày tuyên bố hùng hổ không sợ chồng mà, hơn nữa đây là CNXH, độc lập- tự do- hạnh phúc đó!
– Cô Yến hí hửng châm chọc mẹ bởi chú Huy hiền quá mức, cưới vợ rồi còn hiền hơn, 2 vợ chồng làm chung công ty, kinh tế cứ thế phất lên như phất cờ khởi nghĩa, đi ăn trưa cũng ăn chung, đi về cũng về chung, tóm lại là 1 gia đình chuẩn mẫu.
– A, thật ra cũng rất là công bằng mà. Tiền lương tao giữ, muốn ăn xài gì thì cứ rút, tên Tuấn đâu có phàn nàn.
– Thế nói như vậy thì tôi bị chèn ép như cô à?- Cô Thanh châm thêm, tóm lại, mẹ tôi là người thiệt thòi nhất. Mẹ hơi nghĩ ngợi đôi chút, hình như muốn vùng lên thì phải.
– Tao sẽ cho chúng bây xem, tao sẽ quản lí khắc khe từng chi li cho chúng mày thấy! – Mẹ tôi hùng hổ tuyên bố, mẹ ơi, tuyên ngôn của mẹ bao giờ cũng khó thực hiện sao mà mẹ cứ thích tuyên bố hoài thế???
*****
– Anh đi đâu mà về trễ 5 phút vậy hả?- Ba vừa đi làm về, mẹ đã khoanh tay trước ngực đón tiếp. Khuôn mặt ba đờ ra 1 chút nhưng rồi ánh mắt ba liếc xéo vào mẹ:
– Sao hôm nay quản lí chặt chẽ thế?
– Anh không thấy hôn nhân chúng ta nguội lạnh cần hâm nóng hay sao?
Hơn nữa, chỉ anh có quyền quản lí em chắc?
– Vậy lát nữa hâm nóng. – Ba nở nụ cười nham hiểm, mặt mẹ đột nhiên đỏ lên. Tôi đưa mắt nhìn mấy món ăn trên bàn rồi gắp cho vào miệng, mẹ không cãi thắng ba thì còn lâu mới được ăn cơm, thôi thì tôi tự xử vậy.
– Em không có nói chuyện đó! Anh điên quá thì chết đi! Tức thật mà…
– Sao tức?- Ba vừa tháo cà vạt vừa hỏi, thái độ rất dửng dưng nhưng đầu mẹ suýt nữa thì bốc khói.
– Tối nay anh ra phòng khách mà ngủ!
– Muốn đổi địa điểm sao?
– Em không có đùa với anh! – Mẹ bặm môi dậm dậm chân rồi ngồi vào bàn ăn. Nhiều lúc, tôi cũng muốn biết, tôi nhỏ tuổi hơn mẹ hay mẹ nhỏ tuổi hơn tôi.
– Lâm Phong, con có cách nào để ba khuất phục trước mẹ không?
– Bỏ nhà đi! – Tôi nêu ra sáng kiến, mẹ à lên 1 tiếng rồi gật gật đầu suy nghĩ. Cũng đúng, nếu mẹ đi khỏi đây chắc chắn ba sẽ năn nỉ, mẹ cứ thế chiếm thế thượng phong.
– Em thử bỏ nhà đi xem! – Ba từ đâu đi ra lừ mắt nhìn tôi. Tôi nhún vai rồi cũng nhìn lại ba, 4 mắt cứ thế nhìn nhau tóe lửa trong im lặng.
– Sao? Thế nào anh cũng sẽ năn nỉ em quay về thôi!
– Có sao?- Ba vểnh khóe miệng. Tôi cúi đầu ăn vì ông ta đang muốn tống khứ tôi đi đây mà. – Lâm Phong, ba nghĩ con nên sang nhà ngoại ở 1 thời gian…
Nếu nói về hạ lưu và vô sỉ, chắc ba tôi đứng hàng đầu. Tôi đưa đôi mắt trẻ thơ nhìn mẹ, mẹ mủi lòng quát lên:
– Anh thử đuổi Lâm Phong đi xem… Em đi theo luôn đấy!
– Mới 7 tuổi đã giật vợ người khác. – Ba lườm tôi, tôi nhếch mép nhìn ba.
– Đây là mẹ của con… – Rồi lại xoay qua mẹ cười 1 cái. Hình như mẹ quá bất ngờ khi thấy biểu cảm của tôi ngây ra 1 lúc. Chậc chậc, trong đáy mắt mẹ đột nhiên dấy lên cái tình mẫu tử thiêng liêng chưa từng đó. Mẹ gõ chiếc đũa vào chén:
– Đúng đó! Từ nay trở đi, anh không có quyền hạn gì trong nhà này!
Ba tôi im lặng lia ánh mắt hình viên đạn nhìn mẹ. Mẹ tôi đang phừng phừng khí thế thì hơi rụt cổ lại, chiếc đũa dầm dầm vào bát.
– Hay 2 chúng ta sang nhà ngoại ở mẹ nhỉ?- Tôi đề ra ý kiến, vẫn giữ thái độ bình thản. Ba nhìn tôi, tôi nhìn ba, lại 1 lần nữa, tia điện xoẹt xoẹt nổ tung tóe.
– Em thử đi khỏi nhà xem… – Ba không rời mắt khỏi khuôn mặt mĩ nam của tôi mà răn đe mẹ như dạy con. Xời, nếu nói về tình trường thì ba thua tôi 1 quãng xa. Lâm Phong này ít nhất cũng đã có qua 10 bạn gái, không giàu thì không thèm, không xinh thì không thích, tùy người mà thay đổi thái độ, ba tôi hầu như chỉ gắt gỏng nên làm sao nắm rõ mẹ trong lòng bàn tay như tôi?( Khổng Tử có câu *chế* =))))~ Con của kẻ biến thái còn biến thái hơn).
– Ba không giữ, đôi bên cùng có lợi, vậy chúng ta sang nhà ngoại ở!
– Được, mẹ sẽ dọn đồ! – Mẹ nắm chặt chiếc đũa trong tay hạ quyết tâm.
Tôi nhìn ba, nở nụ cười đắc thắng.
– Mẹ không cần mang theo quần áo của con vì hầu như quần áo đều ở nhà ngoại. – Tôi nghiến răng, tất nhiên chúng luôn có sẵn ở nhà ngoại rồi, ba muốn đá trái banh này sang khung thành đối phương lúc nào thì đá mà. Thật ra thì tôi cũng có “hiềm khích” với ba lâu lắm rồi. Tôi nghe bà nội kể lại, lúc mới sanh được 1 tháng, ba tôi đã thẳng tay quăng tôi ra ngoài cửa sổ vì tội “khóc vào buổi tối”. Lúc đang tập đi, do mất kiên nhẫn ba tôi cho 1 “chưởng” nằm chõng gọng trên sàn. Lúc vừa biết nói, tiếng đầu tiên phát ra từ miệng tôi là “ba”, có lẽ vì tôi “hận” chăng? Lớn hơn chút nữa thì bắt đầu moi mấy chuyện nhảm nhí đầu độc đầu óc trẻ thơ với mục đích độc chiếm mẹ. Nhiều lúc tôi cũng muốn biết ba tôi có cái đầu kinh doanh đặc biệt nên khác người hay là ác quỷ đầu thai. Trường mẫu giáo tổ chức buổi văn nghệ mời ba mẹ đến dự, tôi cũng thể hiện bài “Cha” thật cảm xúc. Ba tôi chỉ âm thầm ngồi nghe, không vỗ tay, không reo hò phấn khích như mẹ, lúc đang lái xe trên đường về, ông bất chợt hỏi tôi:
– Con ghét ba lắm hay sao mà cứ phải hát ” Làn da cháy nắng, vai còng nhấp nhô” lại còn hành nghề đạp xích lô.
Tôi cũng cự nự giải thích, mẹ tôi ngồi ngẩn ra thật lâu rồi cười khanh khách. Thôi thì nợ cũ nợ mới trả hết 1 lần.
Tôi và mẹ lật đật cầm mớ hành lí ra cổng nhà, ba cũng đi theo để “đóng cổng”. Mẹ quay đầu lại oai oán nhìn ba:
– Em đi thật đó!
– Đi rồi thì đừng về nhé!
– Anh… – Mẹ tức nghẹn.
– Vĩnh biệt ba! – Tôi nắm tay mẹ kéo đi. Ba đóng sầm cửa, tiếng va chạm như tiếng sấm. Ba tôi đang nổi trận lôi đình đây mà. Mẹ tôi vừa đi vừa lau nước mắt:
– Chúng ta bị đuổi khỏi nhà, huhu. Ba và mẹ sẽ li dị. Con sẽ theo ai?
Ba không cần mẹ con chúng ta nữa rồi…
– Mẹ à, là chúng ta đường đường chính chính đi khỏi nhà. – Tôi gắt lên 1 tiếng, tôi không khóc thì sao mẹ lại khóc chứ?
– Tại con cả đấy, mẹ nghe theo ý con, giờ thì thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm ba giữ tất rồi! – Mẹ tôi bắt 1 chiếc taxi, hằn hộc trách mắng tôi, ơ hay, ý tôi mà cô không đồng thì có phải lang thang cùng nhau không?
– Mẹ đúng là ngốc mà! – Tôi lấy trong túi quần ra 4 cái thẻ tín dụng đã chôm được của ba. Lúc nãy trong lúc chờ đợi mẹ soạn quần áo, tôi đã tính toán trước mà lấy 4 cái.
– Trước hết chúng ta rút 500 triệu sử dụng tạm đi. Ngày mai chắc chắn ba sẽ phát hiện ra và khóa thẻ!
– Vẫn là bảo bối của mẹ thông minh nhất! – Mẹ thay đổi thái độ ngay tức khắc, thật sự quá khinh “bủy”.
****
– Bà ngoại ơi, Lâm Phong lại bị ba đuổi khỏi nhà rồi, hơn nữa còn dẫn theo con gái của bà nữa này… – Tôi nhấn chuông cửa gọi inh ỏi. Bà ngoại chạy ra mở cửa. Ông cũng mừng rỡ chạy ra bế tôi hôn mấy cái vào má. Mẹ tôi cúi đầu đi vào, bà ngoại chép miệng lắc đầu:
– 2 vợ chồng bây lại cãi nhau sao?
– À… không… Do Lâm Phong bảo nhớ ba mẹ nên rủ con sang.
– Rõ ràng là ba ngược đãi 2 mẹ con mình còn đuổi đi. Lâm Phong bị bố đánh vào mông 5 cái. – Tôi trưng bộ mặt nai tơ ra cho bà ngoại xem, “cục vàng, cục bạc” mà, thế nào bà cũng chạy ngay vào nhà gọi điện chửi ba 1 chập. Mà ba tôi cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng lắng nghe và thề ước: ” Mai mốt con sẽ không dám vậy nữa!”
Mẹ tôi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi giả vờ oan ức mếu mếu miệng. Quả nhiên, bà tôi chạy ngay vào gọi báo cho bà nội, xong thì cả 2 bà cùng khủng bố ba tôi, đến nỗi ba tắt nguồn điện thoại.
– Mẹ yên tâm, con rút tiền trước khi sang đây ở. – Mẹ tôi xách hành lí vào. Bà tôi…không phản đối. Kế hoạch hoàn thành được 1 nửa.
*****
– A lô, chú Huy à? Ngày mai ba cháu có đi bàn công việc cùng thư ký Kim không?
– Lâm Phong hỏi để làm gì?- Chú Huy nghe giọng tôi thì hồ hởi, cô Yến mà nghe được còn hồ hởi hơn.
– Không có gì, chú Huy điều tra giúp Phong Phong đi. Điều tra xong thì nói với Phong Phong! – Tôi tắt máy, đưa tay lấy khoai tây nhét vào miệng xem ti vi. Thư ký Kim là người làm được việc nhưng tính cách lại lẳng lơ, hơn nữa, còn hay đứng kế sát vào ba.
– Ngày mai có cuộc hẹn tại nhà hàng “Lan Anh” ạ? À, Phong Phong cảm ơn chú Huy nhiều lắm, chúc chú Huy và cô Yến nhanh chóng có anh hay chị gì đó của Phong nhé!
– Lâm Phong, khuya rồi ngủ đi! – Mẹ tôi đi vào phòng giục.
– Ngày mai chúng ta ăn tại nhà hàng “Lan Anh”…
– Cũng được nhưng con cần phải biết tiết kiệm, mẹ con chúng ta là những kẻ vô gia cư đó!
– Không hề, chỉ có mỗi mẹ thôi vì con biết bà ngoại không đuổi con ra khỏi nhà đâu…
– … – Mẹ nhìn tôi ngơ ngơ, tự nhếch mép cười nhạo bản thân “đại hạ giá”. Nửa đêm rồi mà mẹ vẫn bật bản nhạc “Là Em Tự Đa Tình” nghe rồi khóc rống lên như bò gào thật thảm thiết.
*****
– Mẹ vào đây! – Tôi kéo mẹ vào nhà hàng, hình như ba vẫn chưa đến.
Nhưng cũng sắp đến giờ rồi.
– Con muốn ăn gì?- Mẹ hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn tấm menu, toàn những món chán ngắt nhạt nhẽo. Tôi gọi tạm 2 món: ” 1 tôm hùm, 1 bào ngư đi!”
Tôi thấy mặt mẹ mình chảy dài ra nhưng vẫn gọi món cho tôi. Lát sau, ba đi vào cùng thư ký Kim. Tôi giả vờ đánh rơi chiếc menu, mẹ tôi cúi người nhặt lên, vô tình chạm vào khuôn mặt lạnh như tờ của ba tôi. Đêm qua không có mẹ làm ấm giường có lẽ ngủ không ngon đây mà. Vẫn là ánh mắt hình viên đại, ba ghim nó thẳng vào khuôn mặt mĩ nam của tôi. Thư ký Kim gặp tôi liền reo lên:
– Lâm Phong!
– A, chào thư ký xinh đẹp. Hiện tại ba và mẹ Phong Phong đang giận nhau đến mức sắp li dị, cháu sẽ rất vui nếu cô làm mẹ kế của cháu! – Tôi nở nụ cười nịnh nọt. Miệng thư ký Kim ngoác rộng đến tận mang tai, ba tôi không nghe những lời nói đó nhưng mẹ tôi thì nghe rõ. Mẹ chớp chớp đôi mắt nhìn tôi rồi nhìn thân hình bốc lửa của cô thư ký.
– Mẹ à, ba có tình ý với cô thư ký này nên lúc nào đi bàn công việc
cũng mang cô ấy theo… Mẹ quan sát đi!
Mẹ tôi lẳng lặng quan sát. Rất tốt, thư ký Kim được tôi động viên thì nhiệt liệt thể hiện tình ý, ngả vai, cười nói đủ chuyện. Ba tôi đang giận mẹ nên không cự tuyệt, ba sai rồi ba ơi! Mắt mẹ tôi hoen đỏ, cánh môi đào xụ xuống đáng thương. Mẹ tôi hằn hộc dầm miếng tôm hùm nát ra trong âm thầm. Chỉ 5 phút sau, mẹ đã dắt tôi về nhà của ba chuẩn bị viết đơn li dị. Mẹ quá tin người hay sao nhỉ? Tôi cũng chỉ ngồi đó xem mẹ viết…
Tiếng xe ô tô chạy vào sân nhà. Chắc là ba về. Đúng vậy, ác ma đã về.
Khuôn mặt ba đóng băng đi vào. Mẹ vừa viết đơn xong đưa chuyển viết cho ba. Ba giật cây bút viết mấy chữ vào đơn, ôi thôi, Phong phải sang nhà ngoại ở thật rồi…
Ba đẩy lá đơn lại cho mẹ với 3 chữ rõ ràng ” Không đồng ý”. Khuôn mặt mẹ tôi dãn ra. Hừm…
– Anh không đồng ý gì chứ? Chưa gì đã ngoại tình rồi!
– Ngoại tình cái con khỉ! – Ba tôi gắt lên. – Có phải là do thằng nhóc này không?
– Do cái gì mà do! Anh lúc nào cũng xem thường em! – Mẹ tôi sắp khóc đến nơi.
– Anh xin lỗi! – Ba tôi dịu giọng lại, tôi hơi ngạc nhiên, chuyện trăm năm hiếm có nha…
– Cái gì?- Mẹ tôi cũng ngạc nhiên không kém. – Anh nghĩ xin lỗi là xong sao?
Ba tôi nắm cổ áo mẹ tôi lôi vào phòng mặc mẹ la hét inh ỏi. Vậy là hàn gắn xong rồi đó hả? Phí công tôi suy nghĩ thế nhỉ? Ba mẹ tôi chẳng biết hàn gắn ra sao, 9 tháng sau, tôi có thêm 1 em gái cực kỳ đáng ghét. Thời kì mẫu hệ bây giờ mới bắt đầu…
Ngoại truyện 3: Thành viên mới, “rượu cũ bình mới”.
Lúc mang thai Lâm Phong, thằng bé rất ngoan, không kén ăn như cô bé này. Minh Minh mệt muốn xỉu, nằm thì nhức lưng, ngồi thì mỏi, ăn uống thì bị con bé đạp ra hết.
– Con đừng hành mẹ nữa mà! – Minh Minh chỉ biết khóc ròng.
– Phá thai đi! – Lâm Phong mặt lườm lườm vào cái bụng đã nhô to của mẹ mình.
– Con đừng có điên, con bé là em gái con đó! – Minh Minh mắng “yêu” thằng nhóc.
– Chẳng phải lúc mang thai con mẹ cũng muốn phá hay sao?- À, thằng nhóc đòi quyền bình đẳng. Minh Minh đành nở nụ cười gượng gạo.
Tên Thanh Tuấn bị sai như người làm, nào là đấm bóp cho cô, mua thức ăn cô thích, rót nước cô uống, còn bị cách ly phòng vào buổi tối, không cho ôm ấp nữa. Địa ngục trần gian, biết vậy bớt nhiệt tình thì đâu có đến nỗi nào.
– Chúng ta đặt tên cho con gái đi… Tên gì đẹp nhỉ?- Còn 10 ngày nữa con bé chào đời, cô hào hứng cùng Thanh Tuấn nghĩ ra cái tên.
– Phá thai đi! – Lâm Phong vẫn khuôn mặt lạnh lùng nêu ý kiến, thằng nhóc không thích có em gái, sẽ rất phiền phức.
– Vào phòng ngay cho mẹ! – Minh Minh đứng dậy ra lệnh. Lâm Phong vẫn trơ trơ, không nói, không trả lời, vẫn hầm hầm nóng nảy. Thôi mặc!
– Con tên Lâm Phong, thôi cứ đặt tên nó là Lâm Chung đi! – Thằng nhóc suy nghĩ 1 hồi rồi lên tiếng. Minh Minh suýt nữa thì té xỉu, nó không bảo phá thai nữa, không thì đặt tên Lâm Chung cho đỡ buồn chăng?
– Con không có quyền lên tiếng! – Minh Minh cấm tuyệt đối.
– Chữ lót tên anh là Thanh, chữ lót tên em là Minh. Vậy đặt Thanh Minh đi! – Tên kia nãy giờ nghiên cứu khá kĩ lưỡng lên tiếng. Khóe mắt Minh Minh giật giật, 2 cha con, 1 người Lâm Chung, 1 người Thanh Minh?
– Anh cũng đừng lên tiếng nữa! – Thế là tham khảo ý kiến đặt tên chấm dứt tại đây. Minh Minh tự đặt vậy! Mẹ là Minh Minh, vậy con là Minh Vy!
Minh Vy là bé gái nên đặc biệt được ba chiều chuộng, khác hẳn với Lâm Phong. Mới 1 tháng tuổi, con bé đã lập được chiến tích oanh liệt, tè dầm ra hợp đồng của ba mà không bị quăng ra cửa sổ. Minh Minh cũng thấy rất hài lòng về gia đình hiện giờ, ngoại trừ con bé vẫn hay bị anh nó bắt nạt.
Được 2 tháng tuổi, Minh Vy đã biết trừng mắt cảnh cáo mọi người xung quanh. Con bé trông có nét vừa giống Minh Minh vừa giống Thanh Tuấn nhưng cái điệu liếc mắt này thì không sai dịch 1 nét với ai kia. Vậy mới nói là rượu cũ bình mới, vẫn là cái nết này nhưng… là con gái.
Minh Vy cũng được ông bà nuông chiều không kém anh hai. Anh hai bị “ra rìa” nên rất tức giận, lúc không có mặt bố mẹ thì bưng con nhóc ra cửa nhà để đó cho… ai thương xót thì nhặt. Mẹ nó đã nhặt vào ít nhất 5 lần nên cách ly 2 đứa ra.
Con nhóc rất chai lì, bị anh hai hất hủi cũng không khóc, vừa mới mọc răng thì bò đi trả thù ngay. Sách vở của thằng nhóc bị em nó cắn xé, nước vãi chảy ra tùm lum giường. Lâm Phong vừa phát hiện bế lên, chuẩn bị đánh vào mông nó 1 cái thì bị Minh Vy cắn ngay vào vai đau điếng.
Được 3 tuổi, con nhóc đã đi lăng xăng cùng trời cuối phố. Chỉ cần 1 trong 3 người không khóa cổng cẩn thận thì y như hôm đó nó bỏ nhà ra đi, cả nhà lại phải đăng tin “tìm trẻ lạc”. Tên Thanh Tuấn không la mắng gì con nhóc cả, cứ dung túng cho nó quậy phá. Ngay chính mình cũng bị nó xoay như dế. Tài liệu quên cất vào hộc bàn thì bị nó lôi mấy cái đóng dấu đóng đầy chữ Nguyễn Thanh Tuấn lên đấy, may hơn tí xíu thì nó giấu vào gầm bàn, sô pha, tủ lạnh… sau khi làm bản hợp đồng mới mới tìm ra. Minh Minh thì khỏi nói, vào nhà bếp uống nước cũng phải bế nó theo. Chỉ cần chạm đất thì nó cứ như “nhân sâm ngàn năm” trong Tây Du Ký biến mất không dấu vết.
– Con tuổi con gì thế Minh Vy?- Minh Minh bế con bé vào lòng hỏi nhỏ.
– Con gà. – Con nhóc cũng trả lời lại.
– Mẹ nghĩ con gà này cốt con ngựa ấy! Con đi như ngựa ấy… Mai mốt mẹ phải xích lại mới được!
– !!!!!!! – *Há mồm cắn vào tay mẹ yêu*.
Được 5 tuổi, con bé đã … biết đá bóng. 1 mình dám thách đấu với cả bọn bạn của anh hai. Anh hai rất quân tử, không chấp cả đám mà chỉ 1 mình đấu với con nhóc. Thằng nhóc không phải hạng thường, đương nhiên là chiến thắng con nhóc sau khi… lãnh vài vết răng rải rác.
Minh Vy đi vào nhà, chiếc xe hiện đại của ông anh đang dựng trong sân.
Con bé đã cố tình tránh ra xa nhưng chiếc xe đột nhiên ngã xuống, anh hai ở đâu chạy ra hét lên:
– Là em làm ngã xe anh nhé!
– Ờ! – Con nhóc khoanh tay gật đầu. Lâm Phong đi đến chiếc xe kể tội:
– Chiếc xe ngã nên bóng đèn vỡ rồi, dây thắng cũng đứt luôn, bàn đạp
cũng bị gãy nữa, căm xe cong cả rồi. Anh sẽ đi nói với ba mẹ!
– Ờ! – Con nhóc gật đầu. Lâm Phong chạy ngay vào nhà kéo Minh Minh ra.
Trời ơi, chiếc xe vừa mới mua hôm qua mà, đây là chiếc xe thứ 5 trong tuần rồi. Minh Minh khoanh tay hỏi tội con nhóc:
– Sao con lại làm hỏng xe của anh nữa rồi?
– Những lần trước là do con làm nhưng lần này là do anh làm. Con chỉ đi ngang qua, anh hai giật sợi dây ở thanh chống xe nên nó ngã mà. –
Con nhóc ngồi xuống đất cầm sợi dây lên. – Hôm qua con thấy anh đua xe, chiếc xe tông vào cột điện nên mới thế!
– Lâm Phong!!!!!!!!!!!! – Minh Minh thét lên, không còn thấy bóng dáng của tên tội phạm đâu nữa, thằng nhóc bốc hơi rồi.
2 đứa ghét nhau đã đành, giờ còn lại phải xử thêm chuyện ăn uống, quà cáp. Số là vầy…
– Minh Vy, hộp chocolate trong tủ lạnh của anh đâu rồi?
– Em ăn rồi!
– Sao có thể được, em mau đền cho anh! – Hôm nay là valentine, nghe đâu cô bạn hot girl Lâm Phong để mắt lâu lắm rồi vừa tặng hộp chocolate cho cậu ấm, vừa định lấy ra xem đã bị nhỏ em ăn bốc hơi.
– Em ói ra nhé!
– Anh không biết. Mẹ à! – Thằng nhóc nóng giận nhảy tưng tưng như muốn đập phá nhà cửa.
– Mẹ sẽ mua hộp khác! – Minh Minh đau đầu giải quyết.
– Chocolate không ngon, dở lắm mẹ à! – Minh Vy nháy mắt với anh hai 1 cái rồi ôm lấy tay mẹ. Minh Minh hết sức mệt mỏi, chỉ biết lắc đầu.
– Có tiền cũng chẳng mua được đâu! Hừ… – Thằng nhóc giận dỗi khoanh tay trước ngực.
– Thì ra là quà vô giá!!! À, mẹ xem thử trang sức của mẹ có mất món gì không, xem chừng nó cũng trở thành quà vô giá… – Minh Vy cười hết sức ma mãnh.
– Ý con là sao?
…
– Lâm Phong!!!!!!! Sợi dây chuyền ba tặng mẹ đâu rồi hả???????????
Có qua có lại, biện pháp bù trừ thôi… Do cậu ấm quá keo kiệt nên không chịu lấy tiền trong tài khoản của mình mà lấy “hàng có sẵn”. Rốt cuộc bị mẹ la đến long trời lỡ đất, Minh Vy cũng đau đầu nhức óc nên… gọi cho ba bảo ba mua sợi khác tặng mẹ. Tuy đã có con nhưng ai bảo Valentine không được tình cảm chứ? Hắn phải đặt hàng thêm 1 sợi, vừa về đã có cớ phạt Lâm Phong không được ăn cơm tối nên tâm trạng cực kỳ khoái chí, thoải mái.
Minh Vy đã được 7 tuổi, trở thành cô bé xinh xắn nhưng lại có tính tình quái đãng. Tên Thanh Tuấn cũng dần trở thành người cha vĩ đại.
Một hôm, Minh Minh đổ bệnh, hắn phải tự tay làm tất cả.
– Ngồi yên! – Hắn gằng giọng tức giận. Hắn đang buộc tóc cho Minh Vy, chỉ có vài sợi tóc mà không thể vào nếp là sao?
– Bao giờ mới xong? Con trễ rồi! – Minh Vy lên tiếng hối thúc, khuôn mặt nhăn nhó.
– Xong rồi! – Hắn thở phào nhẹ nhõm, tự hào nhìn tác phẩm của mình.
Minh Vy nhíu mày:
– Xong rồi?
– Ừ!
– Ba đùa con à?- Con nhóc định cởi ra thì hắn ngăn lại.
– Con mà cởi ra thì không được sử dụng ipad, máy tính, all…
– Ba là cầm thú! – Nuốt nước mắt vào trong, Minh Vy đành ngoan ngoãn nghe lời ba. Đầu tóc con bé rối bù đi vào trường, ai mà hỏi đến đầu tóc này thì bị con bé “xử” tại chỗ ngay tức khắc. Hằng ngày được Minh Minh thắt cà vạt giúp nên bây giờ tự thắt hơi không quen, xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn tháo cà vạt quăng ra ngoài xe luôn. Thấy Minh Minh vẫn không được khỏe nên tổng giám đốc nghỉ việc 1 ngày chăm sóc vợ, nhưng mục đích chính vẫn là muốn tỏ ra phong độ với nhân viên…
– Anh không đi làm sao?- Minh Minh thấy cổ họng mình đau rát, đăng đắng, khó nhọc hỏi hắn.
– Không. Ăn cháo hả?- Hắn giơ tay lên trán cô, xem ra sốt vẫn chưa hạ.
– Anh biết nấu sao?- Minh Minh ngồi dậy tựa vào người hắn.
– Ừm… tất nhiên! – Hắn hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu đi xuống bếp. Khoảng 2 3 tiếng sau hắn trở lại với tô cháo trên tay. Minh Minh tròn mắt nhìn tô cháo, hình như cháo này hơi lỏng, giống súp hơn nhưng không có mùi khó chịu.
– Ăn đi! – Hắn nhướn mày ra lệnh. Minh Minh gật đầu ăn thử 1 muỗng, trời ơi, chua chua, cay cay, đắng đắng, thật sự quá khó nuốt mà. Cô không đáp lại, cái muỗng vẫn được cầm trong tay run run.
– Ăn tiếp đi rồi uống thuốc!
– Cháo có hơi…
– Sao? Em dám không ăn?- Hắn uy hiếp, trong đầu vẫn đinh ninh nghĩ là cô kén ăn, không ăn thì không thể uống thuốc, rất dễ bị sốc thuốc.
Minh Minh nghe những lời nói có dao có búa này đành ăn tiếp. Chỉ 5 phút sau, Minh Minh nhập viện, đến 1 tháng sau mới khỏi bệnh về nhà.
Người đau khổ nhất vẫn là con gái út Minh Vy, mẹ vừa xuất viện con bé đã ôm chầm lấy cô khóc nức nở: ” Người ta thường bảo tình phụ tử là tình cảm thiêng liêng nhất, nhưng với ba chỉ là uy hiếp, cầm thú thôi!”