Bồ Câu Không Đưa Thư

06.11.2014
Admin

Truyện: Bồ Câu Không Đưa Thư

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Thục săm soi tờ giấy trên tay. Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào.

Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tình cờ phát hiện ra tờ giấy này. Trong đó chỉ vẻn vẹn có mấy dòng, được viết bằng lối chữ in hoa. Đọc thoáng qua, Thục bất giác đỏ bừng mặt: “Cho mình làm quen với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết cho mình vài chữ. Thành thật cảm tạ. Rất mong hồi âm”. “Lá thư” chỉ ngắn ngủi có vậy. Bên dưới ký tên: Phong Khê.

Thục vốn nhút nhát, lại cả thẹn. Nó chưa gặp phải kiểu làm quen đường đột như thế này bao giờ. Từ hôm qua đến giờ, “lá thư” của anh chàng Phong Khê chưa rõ mặt mũi nọ cứ bắt Thục nghĩ ngợi hoài. Đã mấy lần, Thục định hỏi ý kiến Xuyến và Cúc Hương, nhưng lại sợ tụi nó chọc, thục đành giấu nhẹm. Ai chứ con Xuyến và Cúc Hương đã mở miệng chòc ghẹo, Thục chỉ có nước bịt tai quay mặt đi chỗ khác.

Loay hoay một hồi, không biết xử sự thế nào, Thục khẽ buông tiếng thở dài. Nó không biết nên phớt lờ hay nên trả lời. Và nếu trả lời thì phải viết những gì. Năm ngoái, Cúc Hương cũng rơi vô một tình huống tương tự, thậm chí còn “ghê gớm” hơn. Hùng quăn nhét thư “tống tình” vào ngăn bàn, lại còn đe dọa “nếu không trả lời, Cúc Hương sẽ ân hận”, nghe phát khiếp! Nhưng Cúc Hương bản lĩnh hơn Thục nhiều. Nó thẳng tay ném những “tối hậu thư” của Hùng quăn vào sọt rác. Lúc cao hứng, nó còn giở thư ra cho Xuyến và Thục cùng đọc. Cả ba vừa “phân tích” vừa cười ngặt nghẽo.

Thục không dám hành động như Cúc Hương. Cái câu “nếu không nỡ từ chối” khiến Thục thấy tội tội. Hơn nữa, anh chàng Phong Khê khác xa Hùng quăn. Anh ta không hề dọa dẫm Thục.

Đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ, Thục bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên sau lưng:

– Làm gì ngồi thẫn thờ vậy, cô nương?

– À, à… tao có làm gì đâu…

Thục lúng túng đáp. Vừa nói nó vừa hấp tấp vo tròn tờ giấy lại, giấu trong lòng bàn tay.

Cúc Hương vẫn thản nhiên:

– Mày đang ôn bài hả?

Nghe Cúc Hương hỏi vậy, Thục mừng như bắt được vàng. Nó mau mắn:

– Ừ, tao đang ôn lại bài Hóa.

Đột nhiên Cúc Hương đổi giọng. Đang tươi cười, nó bỗng nghiêm mặt:

– Thôi đi, đừng có dóc! Mày không qua mặt nổi tao đâu! Hãy khai thật đi!

Thái độ của Cúc Hương khiến Thục đâm chột dạ. Nó ấp úng:

– Tao đang… ôn lại bài hóa thật mà!

– Hừ, hóa! Hóa phép thì có! – Cúc Hương hất mái tóc – Mày ôn bài sao tao không thấy mày giở tập?

– Tập hả? – Thục liếm môi – Tao cất vào rồi!

– Mày cất trong lòng bàn tay mày chứ gì? – Giọng Cúc Hương bỗng trở nên tinh quái.

Thục điếng hồn. Nó nhìn sững Cúc Hương:

– Sao mày biết?

– Tao đứng sau lưng mày nãy giờ sao không biết! – Cúc Hương vừa cười hì hì vừa chìa tay ra – Đưa tao coi thử cái gì vậy! Thư tình phải không?

Biết không thể giấu được, Thục đành bẽn lẽn chìa tờ giấy nhàu nát trong tay ra.

Vừa liếc mắt qua tờ giấy, Cúc Hương đã ré lên:

– Trời ơi, tình dữ chưa! “Cho mình làm quen với”, mùi còn hơn Vũ Linh ca vọng cổ.

– Mày đừng có nói bậy! – Thục đỏ mặt cự nự.

Cúc Hương huơ huơ tờ giấy trước mặt, chun mũi chọc:

– Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng mà mày dám kêu tao nói bậy hả!

Đúng lúc đó, Xuyến ôm cặp bước vào. Nó liếc quanh lớp một vòng rồi rảo bước lại chỗ Cúc Hương:

– Làm gì mà hò hét om sòm vậy?

Cúc Hương làm ra vẻ nghiêm trọng:

– Có đứa tỏ tình với con Thục.

– Tỏ tình đâu mà tỏ tình! Mày chỉ toàn phịa! – Thục nhăn nhó.

Nhưng Xuyến chẳng buồn để ý đến Thục. Nó giật tờ giấy trên tay Cúc Hương:

– Đưa “tang vật” tao xem!

Trong khi Thục ngồi chết trân thì Xuyến nheo mắt “nghiên cứu” lá thư. Một lát, nó gật gù bình luận:

– Thống thiết còn hơn kèm đám ma!

Cúc Hương tròn mắt:

– Nghĩa là sao?

Xuyến chậm rãi:

– Nghĩa là lá thư tình này đủ sức làm rơi lệ những người dễ yếu lòng như con Thục. “Thành thật cảm tạ” nghe na ná như là “thành kính phân ưu”, có vẻ như muốn chia buồn cùng gia quyến…

Đang ngồi yên, Thục bỗng nhảy dựng lên:

– Nè, nè, đừng có trù ẻo nghen mày! Nhà tao sống nhăn hết, mày đừng có nói xui!

Xuyến lừ mắt nhìn Thục:

– Tội mày “tư thông” với “địch”, tao chưa phạt, giờ còn bày đặt la lối nữa hả!

– Tao tư thông gì đâu…

Không để cho Thục nói dứt câu, Xuyến chìa tờ giấy ra:

– Chứ lá thư này ở đâu ra?

– Thì ở trong ngăn bàn.

– Phong Khê là “thằng giặc” nào?

– Ai mà biết! Tao cũng chỉ mới thấy tên đó lần đầu.

Cúc Hương thình lình hỏi chen ngang:

– Nó gửi cho mày hồi nào?

Thục ngập ngừng:

– Ờ… ờ… hôm qua.

– Thấy chưa! – Cúc Hương reo lên – Rõ ràng là có “vấn đề”. Nếu mày không có “ý đồ đen tối” thì tại sao mày lén lút giấu lá thư từ hôm qua đến giờ không cho ai biết?

– Tao định nói cho tụi mày biết ngay lúc đó nhưng tao sợ…

Xuyến hừ mũi:

– Sợ gì? Mày sợ tụi tao ngăn cản “mối tình vĩ đại và cảm động” của mày phải không?

– Bậy! – Thục chớp chớp mắt – Tao chỉ sợ tụi mày chọc!

Cúc Hương nhún vai, buông thõng:

– Đúng là có tật giật mình! Ông bà nói đâu có sai!

Xuyến gật gật đầu tính phụ họa theo Cúc Hương, bỗng nó nhìn thấy Thục cắn chặt môi, đôi mắt sắp sửa rơm rớm, nó hoảng hốt cầm tay Thục lay lay, miệng rối rít:

– Tụi tao giỡn chơi chút xíu mà!

Cúc Hương cũng vội vàng lên tiếng:

– Thôi, nín đi cô nương! Đừng có mà nhè ra giữa lớp! Lớp trưởng Hoàng Hòa đang nhìn mày kìa!

– Kệ nó! – Thục vùng vằng.

– Trời ơi, lớp trưởng mà mày dám kêu bằng nó! Tao méc bây giờ!

– Cho mày méc!

– Đừng có dóc! Mày sợ tao méc thấy mồ! Hoàng Hòa đẹp trai nhất lớp. Lại để ý mày.

Thục hừ một tiếng:

– Nhưng mà tao không để ý nó!

Cúc Hương nháy mắt:

– Mày để ý anh chàng Phong Khê kia chứ gì?

Nghe Cúc Hương nói vậy, không để cho Thục kịp phản ứng, Xuyến đã vội vã xua tay:

– Thôi, đừng chọc con Thục nữa! – Rồi quay sang Thục, Xuyến cười cười nói tiếp – Mày không để ý tên Phong Khê này nhưng hắn thì để ý mày phải không?

– Tao đâu có biết! – Thục thật thà – Tao chỉ nghĩ hắn muốn làm quen thôi!

Cúc Hương vọt miệng:

– Hắn để ý hay hắn đòi làm quen, chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là mày có định “hồi âm” cho hắn hay không!

Thục ngẩn người ra:

– Tao cũng chẳng biết nữa. Tao đang định hỏi ý kiến tụi mày.

Cúc Hương liền liếc Xuyến:

– Sao mày?

Xuyến tỉnh bơ:

– Thì hồi âm chứ sao! Hắn chả ỉ ôi “bạn viết cho mình vài chữ” là gì!

Cúc Hương trợn mắt:

– Hồi âm cho tên nhãi nhép đó? Tụi buổi sáng tức là tụi 11A3, lớp đàn em mình! Chẳng lẽ…

Cúc Hương chưa nói hết câu, Xuyến đã hừ giọng cắt ngang:

– Chính vì tụi nó cả gan trêu vào các chị, các chị cần phải hồi âm! Tụi mình phải dạy cho “bọn trẻ” một bài học!

Vẻ mặt nghiêm nghị của Xuyến khiến Cúc Hương phì cười. Nó khoái chí hỏi:

– Nhưng mà ai “dạy”?

– Tất nhiên là con Thục! Thư gửi cho nó mà!

Nghe nhắc tới mình, Thục giãy nãy:

– Thôi, thôi, tụi mày muốn làm gì thì làm! Tao không biết “dạy dỗ” gì hết! Đừng có ép tao!

– Thôi được! – Xuyến thở một hơi dài thường thượt, ra vẻ bất đắc dĩ – Nếu mày không nỡ ra tay thì để tao. Tao sẽ đại diện cho mày viết thư “dạy dỗ” thằng nhóc đó!

Xuyến vừa nói dứt câu, Cúc Hương đã nhanh tay xé “rẹt” một tờ giấy trong tập, hí hửng chìa ra:

– Giấy nè!

Xuyến cầm lấy tờ giấy. Nhưng nó chưa viết ngay mà lại lui cui mở cặp.

– Gì nữa vậy? – Cúc Hương ngạc nhiên hỏi.

– Chờ tao một chút! Tao đang tìm… đồ dùng dạy học!

– Đồ dùng dạy học?

– Ừ, muốn “dạy dỗ” có hiệu quả, cần phải có “đồ dùng dạy học”.

Xuyến vừa thò tay vào cặp vừa trả lời ỡm ờ. Cúc Hương và Thục cứ thắc mắc không hiểu Xuyến định tìm vật gì trong đó. Hai đứa ngồi ngây người hồi hộp theo dõi từng cử động của nhỏ bạn tinh quái.

Lục lọi một hồi, Xuyến từ từ lấy ra… một cây kẹo.

Trong khi Thục thở phào thì Cúc Hương bĩu môi thất vọng:

– Tưởng gì! Đồ dùng dạy học của mày đó hả?

Xuyến nheo mắt:

– Sao? Không được hả?

Cúc Hương lộ vẻ bất bình:

– Như vậy là mày “thưởng” chứ đâu có “phạt” hắn!

– Mày không biết gì hết! – Giọng Xuyến ranh mãnh – Đối với những đứa tham ăn như mày và con Thục thì đây là cây kẹo, còn đối với tên tiểu tử đó, đây lại là… viên thuốc chuột bọc đường!

Nói xong, Xuyến lẹ làng rút cuốn tập trong cặp ra, kê tờ giấy lên và bắt đầu viết thư phúc đáp. Cúc Hương và Thục ngồi chầu rìa hai bên, chụm đầu dòm.

Nhưng Xuyến vừa hí hoáy bốn chữ “Phong Khê hiền đệ”, Cúc Hương đã bĩu môi:

– Văn chương kiếm hiệp ba xu! Sặc mùi phim Hồng Kông!

Xuyến tự ái:

– Chứ theo mày, phải gọi hắn như thế nào?

– Cứ viết là “Gửi bé Phong Khê”!

– Hay lắm! – Xuyến gật gù khen – Không ngờ thỉnh thoảng mày cũng nói được một câu thông minh!

Nói xong, Xuyến lấy một tờ giấy khác, nắn nót viết:

“Gửi bé Phong Khê,

Chị ngạc nhiên vô cùng khi nhận được thư bé. Có lẽ bé quáng gà hay sao, chứ lớp chị đâu có tổ chức “Câu lạc bộ làm quen” hay “Tìm bạn bốn phương” mà bé biên thư đòi “kết bạn tâm tình”! Hơn nữa, bé trẻ người non dạ tuổi còn nhỏ nên chú tâm học hành, chớ đua đòi vớ vẩn, kẻo trèo cao té nặng. Nghĩ tình chị em, chị tặng bé một cây kẹo ăn cho mau lớn và nhớ đừng có dại dột trêu vào chị nữa! Good- bye bé nhé!”.

Xuyến viết tới đâu, Cúc Hương ôm bụng cười tới đó. Nó la lên:

– Trời đất ơi! Mày muốn “giết” chết tươi “thằng bé” sao Xuyến?

– Cho hắn chết! – Xuyến trợn mắt – Ai bảo hắn dám trêu vào con Thục nhà bà!

Thục cũng không nhịn được cười. Nhưng mặt nó thoáng lộ vẻ áy náy. Nó nhìn Xuyến, ngập ngừng:

– Mày viết “ác” quá!

– Ác gì mà ác! – Xuyến hừ mũi – Đã “dạy dỗ” thì phải nghiêm khắc chứ!

Thục chép miệng:

– Tao sợ anh chàng Phong Khê xấu hổ đến bỏ học mất.

– Hắn không bỏ học đâu! Nhưng chắc hắn sẽ bỏ cái trò dấm dúi thư tình vào ngăn bàn của mày!

– Thư tình! – Thục “hứ” một tiếng – Mày sao giống y như con Cúc Hương! Lúc nào cũng nói bậy!

– Ừ thôi, không phải thư tình. Thư làm quen vậy.

Vừa cười hì hì, Xuyến vừa đặt lá thư hồi âm vừa viết vào ngăn bàn của Thục. Xong, nó chặn cây kẹo lên trên. Nó làm việc đó với một bộ dạng hí hửng hệt như Phật Tổ lúc đè Tôn Ngô Không dưới năm ngọn núi Ngũ Hành vậy.

***

Đúng như Xuyến dự đoán, ngày hôm sau chẳng có gì lạ xảy ra. Vừa ngồi vào chỗ, Thục hồi hộp thò tay vào ngăn bàn nhưng chẳng có tờ giấy nào trong đó.

Cúc Hương chắp hai tay:

– Mô Phật! Thế là trời yên bể lặng! Con Xuyến tài thật!

Xuyến ngó Thục:

– Cục kẹo còn không?

– Không.

Xuyến gật gù:

– Thằng bé này ngoan thật! Cho gì lấy đó!

Thục liếc Xuyến, không hiểu bạn mình khen thật hay khen xỏ. Tự nhiên Thục thấy tội nghiệp anh chàng Phong Khê nọ. Khi đọc lá thư độc địa của Xuyến, chắc anh ta ngượng lắm. Và chắc có cho kẹo, anh ta cũng chẳng bao giờ dám làm quen với đám nữ yêu này nữa. Nghĩ tới đó, bỗng nhiên Thục bật cười: Xuyến chẳng đã cho kẹo anh ta làm gì?

Thấy Thục tự nhiên phá lên cười, Xuyến tò mò:

– Mày cười cái gì vậy?

– Chẳng có gì hết! Tự nhiên tao tức cười vậy thôi!

Xuyến nguýt Thục:

– Tự nhiên mà cười! Đồ con gái vô duyên!

Thục chưa kịp phân trần, Cúc Hương đã chen vào, giọng thủng thỉnh:

– Con Thục muốn cười cứ việc cười, nhưng ngày mai đừng có quên nghĩa vụ của mình!

Thục trố mắt:

– Nghĩa vụ gì?

Cúc Hương thản nhiên:

– Dẫn tao và con Xuyến đi ăn chè đậu đỏ bánh lọt.

Thục nhăn mặt:

– Nghĩa vụ gì kỳ vậy?

– Chẳng có kỳ gì hết! – Cúc Hương nhún vai – Không có tụi tao, làm sao mày tai qua nạn khỏi được! Thằng Phong Khê sẽ bám mày tới già!

Thấy Thục cứ tròn mắt ngẩn ngơ, Xuyến vọt miệng bồi thêm:

Nếu mày không chịu, tụi tao nhắn tên Phong Khê đó viết thư “tỏ tình” tiếp à!

Lời hăm he của Xuyến khiến Thục giật bắn người. Nó vội vã gật đầu:

– Được, được! Tao chịu!

Thái độ hốt hoảng của thục khiến Xuyến và Cúc Hương nhìn nhau cười khúc khích. Nhưng Thục chưa kịp thực hiện “nghĩa vụ” của mình thì biến cố đã xảy ra.

Đầu giờ chiều hôm sau, Xuyến vừa ôm cặp tới cửa lớp đã thấy Thục ngồi sẵn đằng bàn, trước mặt nó là một trái ổi to tướng nom thật “quyến rũ”.

Xuyến vừa bước lại vừa liếc trái ổi, miệng bô bô:

– Trái ổi này trông ngon mắt thật, nhưng chỉ có thể dùng “tráng miệng” thôi, không thay thế đậu đỏ bánh lọt được đâu à nghen!

Thục cắn môi:

– Trái ổi này đâu phải của tao!

Xuyến ngạc nhiên:

– Không phải của mày chứ của ai?

Thục không đáp. Nó chìa tờ giấy đang cầm trong tay cho Xuyến.

Vừa liếc nhìn qua, Xuyến đã nhận ngay ra những chữ in hoa quen thuộc, liền sửng sốt buột miệng:

– Ủa! Lại là hắn!

Đúng lúc đó, Cúc Hương bước vào. Thấy Xuyến cầm tờ giấy trên tay, Cúc Hương hỏi liền:

– Gì vậy mày? Bản tự kiểm hả?

Xuyến lườm Cúc Hương:

– Tự kiểm là mày tự kiểm đó! Đây là “đơn xin làm quen” của thằng nhãi hôm nọ!

Cúc Hương há hốc miệng:

– Phong Khê?

Xuyến hừ mũi:

– Ngoài thằng giặc đó ra, còn ai vào đây nữa!

– Trời ơi, bộ tên này điếc không sợ súng chắc?

Xuyến tặc lưỡi:

– Hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tao sẽ có cách làm cho hắn sợ tới già!

Cúc Hương không quan tâm đến lời dọa dẫm của Xuyến. Nó tò mò nhìn tờ giấy:

– Hắn viết gì trong đó vậy?

– Tao đã xem đâu!

Nói xong, cả hai chụm đầu vào tờ giấy.

Thư viết:

“Bạn thân mến,

Mình thật lòng muốn làm quen với bạn chứ không có ý trêu bạn như bạn nghĩ đâu! Mình cũng không phải là “bé”. So về tuổi tác, có lẽ mình lớn hơn bạn một, hai tuổi. Nhưng vì hồi nhỏ, mình nghỉ học một, hai năm nên hiện nay mình học kém bạn một lớp. Mình đã nhận được cây kẹo của bạn. Mình để dành chứ không ăn. Và gửi tặng bạn món quà nho nhỏ gọi là đáp lễ. Dù sao mình cũng gửi đến bạn lòng cảm ơn và thán phục.

Ký tên: Phong Khê.”

Đọc xong lá thư, Cúc Hương hỏi ngay:

– Hắn gửi tặng món quà gì đâu?

Xuyến chỉ trái ổi trước mặt Thục:

– Kia kìa!

Cúc Hương chộp lấy trái ổi, săm soi rồi buột miệng:

– Chậc, tên này cũng biết điều đấy chứ!

Xuyến bĩu môi:

– Biết “mua chuộc” thì có!

Thục nãy giờ ngồi yên không nói gì. Nó biết hễ mình mở miệng, thế nào cũng bị hai bạn trêu chọc nên một mực giả ngây giả điếc. Nhưng bây giờ nghe Xuyến xỉa xói anh bạn “khuất mặt khuất mày” kia, nó không nén nổi, liền lên tiếng:

– Mình tặng người ta thì người ta tặng lại chứ “mua chuộc” gì!

– Á, à, con Thục này ghê thật! – Xuyến kêu lên – Chưa gì mà nó đã bênh “người ta” chằm chặp rồi!

– Tao chẳng bênh ai hết! – Thục khịt mũi – Tao thấy cái gì đúng thì tao nói, vậy thôi!

Xuyến liếc Cúc Hương:

– Con Thục nói vậy mà không phải vậy à nghen!

Cúc Hương nãy giờ không để ý đến cuộc đấu khẩu giữa Xuyến và Thục. Nó mãi nghĩ ngợi đến nội dung của lá thư vừa đọc. Lời lẽ bình tĩnh và nhún nhường của lá thư khiến Cúc Hương đâm ra có thiện cảm với đối phương. Nếu là mình, Cúc Hương nhủ thầm, mình sẽ tìm những từ ngữ thật cay độc để “phản công” lại giọng điệu trịch thượng trong lá thư Xuyến viết. Hoặc ít ra, mình cũng làm lơ, không thèm dây dưa với “tổ kiến lửa” này nữa. Vậy mà anh chàng Phong Khê kia lại chẳng tỏ vẻ gì giận hờn hay tức tối. Anh cứ tỉnh bơ đòi… làm quen tiếp. Lại còn gửi tặng một trái ổi to thật to nữa.

Thấy Cúc Hương cứ đứng ngây người, chẳng chịu lên tiếng phụ họa với mình, Xuyến khẻ huých khuỷu tay vào hông bạn:

– Làm gì mà thẫn thờ vậy mày? Hay là mày cũng “kết mô- đen” tay Phong Khê này rồi?

– Đừng có mà vu oan giá họa! – Cúc Hương giãy nãy – Phong Khê là “người” của con Thục, mắc mớ gì đến tao.

Chỉ đợi có vậy, Xuyến quay sang Thục, nháy mắt trêu:

– Mày nghe rõ chưa? Đâu phải chỉ mình tao đi xe- bô trong bụng mày! Con Cúc Hương cũng biết tỏng ruột gan mày chứ bộ!

– Tụi mày chỉ giỏi nói bậy!

Thục phản ứng một cách yếu ớt. Biết không tài nào cãi lại hai cái mệng trơn như thoa mỡ của Xuyến và Cúc Hương, Thục chỉ nói được một câu rồi im bặt.

Xuyến cười hì hì, vẻ khoái chí. Nó giở giọng eo éo nhại bức thư:

– Mình đã nhận được cây kẹo của bạn. Mình để dành chứ không ăn. Mình để dành trong trái tim mình ấy!

Trong khi Thục đỏ mặt tía tai thì Cúc Hương hắng giọng nói:

– “Vụ án” trái tim để từ từ tính! Bây giờ tụi mình phải giải quyết “vụ án” trái ổi trước đã.

Xuyến lườm Cúc Hương:

– Mày lúc nào cũng ăn với uống! Tên mày đổi thành – c Hương coi bộ hợp “khẩu vị” hơn!

Cúc Hương khoát tay, giọng tỉnh rụi:

– Nếu mày muốn, ngày mai tao dẫn hai đứa đi ăn ốc hương liền! Còn bây giờ trái ổi này tính sao đây?

– Có gì đâu mà tính! Thì đem ra mỗi đứa cắn một miếng. Cắn đến khi nào không còn gì để cắn nữa thì thôi!

Cúc Hương lắc đầu nguầy nguậy:

– Không được! Cách đó không được!

– Sao không được?

– Miệng mày như cống Bà Xếp. Mày cắn một miếng bằng tụi tao cắn ba năm, ai “đua” cho lại mày!

Xuyến phì cười:

– Thật tao chưa thấy ai ham nói xấu bạn bè như mày! Trong vụ này, công tao lớn nhất. Nếu không có lá thư và cây kẹo của tao thì làm gì có trái ổi “chiến lợi phẩm” này. Tao hưởng phần nhiều là đúng rồi!

– Không được! – Cúc Hương kịch liệt phản đối – Công lớn nhất phải thuộc về con Thục. Trái ổi này tên Phong Khê tặng cho nó chứ đâu phải tặng cho mày!

– Mày ngốc quá! Tên Phong Khê tặng cho nó là tặng trái tim. Còn trái ổi là tặng cho bạn nó, tức là tụi mình. Con Thục hưởng phần tinh thần, còn tụi mình hưởng phần vật chất! Tóm lại, đứa nào cũng có phần!

Nghe Xuyến “phân chia tài sản” trắng trợn và tùy tiện như vậy, Thục vừa xấu hổ lại vừa lại buồn cười. Nó làm mặt nghiêm:

– Mày khôn vừa vừa thôi nghe Xuyến! Tao nhường cái phần tinh thần cho mày đó! Đưa trái ổi đây!

Lúc này Xuyến đã cầm trái ổi trên tay Cúc Hương. Nó giấu trái ổi ra sau lưng:

– Đâu có đưa cho mày được! Nếu mày không chịu thì để tao kiếm trọng tài phân xử. Xem thử tao nói đúng hay không đúng.

– Nè, nè…

Thục hoảng hốt kêu lên. Chuyện Phong Khê bỏ thư trong ngăn bàn, nó không muốn cho “người ngoài” biết. Bây giờ nghe Xuyến đòi “mời” trọng tài, nó điếng người.

Nhưng Xuyến phớt lờ vẻ cầu khẩn của Thục. Nó đảo mắt nhìn quanh và hí hửng reo lên:

– Trọng tài kia rồi!

Cả Thục lẫn Cúc Hương lật đật quay người lại. Vừa nhác thấy bóng người Xuyến chỉ, Thục bỗng nghe trống ngực đập thình thịch, trái tim như muốn vọt ra ngoài.

Hóa ra người mà Xuyến chỉ là Hoàng Hòa, lúc này đang đứng chống tay bên bục cửa sổ, quay mặt ra vườn bạch đàn phía sau nên không hay sáu tia la- de đang chiếu vào mình.

Hàng ngày, không hiểu vô tình hay cố ý, Hoàng Hòa thường đưa mắt về phía Thục. Thoạt đầu, chẳng ai để ý. Về sau, Xuyến phát hiện ra, liền bấm Cúc Hương. Từ đó, hễ có dịp là cả hai mở miệng trêu Thục. Bị “cáp đôi” riết, Thục hết dám nói chuyện với Hoàng Hòa luôn. Gặp anh trong lớp học hay ở ngoài đường, bao giờ Thục cũng quay mặt ngó lơ chỗ khác. Vì vậy, bây giờ thấy Xuyến định kêu Hoàng Hòa lại, Thục vội cầm vạt áo Xuyến giật giật:

– Đừng, đừng…

– Đừng cái gì mà đừng!

Xuyến trợn mắt nhìn Thục rồi quay về phía cửa sổ, ngoác miệng kêu thật to:

– Lớp trưởng!

Hoàng Hòa giật mình quay lại. Thấy ba cô gái, anh nhe răng cười:

– Gì vậy Xuyến?

– Lại đây tụi này nhờ chuyện này chút!

Thấy Hoàng Hòa bước lại, Thục lật đật ngó ra sân, bên tai văng vẳng lời dặn dò “thiết tha” của Cúc Hương:

– Bình tĩnh mà run nghen mày!

Hoàng Hòa tới trước mặt Xuyến, vui vẻ:

– Chuyện gì vậy?

Xuyến úp mở:

– Chuyện này “phức tạp” lắm!

– Xuyến lúc nào cũng đùa được!

– Tui nói thiệt mà! Nếu không phức tạp, tui đâu có nhờ tới bạn! Chuyện này trừ lớp trưởng ra, không ai giải quyết nổi!

Hoàng Hòa bán tín bán nghi. Anh liếm môi:

– Chuyện lớp mình hả?

– Ừ! – Xuyến làm ra vẻ ngần ngừ – Đúng ra là chuyện riêng của con Thục!

Nghe nhắc tới Thục, Hoàng Hòa đâm chột dạ. Anh khẽ liếc Thục, giọng phân vân:

– Thục sao?

Xuyến nghiêm giọng:

– Có người viết thư tỏ tình với nó! – Bạn đừng có nghe lời Xuyến! – Thục kêu lên – Nó xạo đó!

Hai ngưòi nói hai đường, Hoàng Hòa không biết thực hư ra sao, liền đưa mắt nhìn Cúc Hương ra ý hỏi.

– Đúng ra là thư làm quen! – Cúc Hương mĩm cười ranh mãnh – Nhưng làm quen hay tỏ tình cũng cùng hệ NTSC, có khác gì đâu!

– NTSC là sao? – Hoàng Hòa ngạc nhiên – Sao lại có NTSC ở đây?

Cúc Hương chun mũi:

– NTSC bạn cũng không biết mà đòi làm lớp trưởng! Hệ này tiếng Việt dịch là “Nhớ Thương Sầu Cảm!” Ví dụ như ngồi trong lớp, mình nhìn hoài về phía một người nào đó tức là mình NTSC người đó!

Dù đang lo ngây ngáy trước trò nghịch phá của lũ bạn, nghe Cúc Hương bốc phét, Thục cũng không khỏi phì cười. Còn Xuyến thì gục mặt xuống bàn, cười run cả hai vai.

Chỉ có Hoàng Hòa là gượng gạo. Anh biết lời nói đùa vừa rồi của Cúc Hương ngụ ý châm chọc mình. Anh nhìn Xuyến, đánh trống lảng:

– Bạn nào viết thư cho Thục vậy?

Xuyến ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn cười:

– Không phải lớp mình! Tụi buổi sáng!

Hoàng Hòa “à” một tiếng, vẻ nhẹ nhõm:

– Vậy thì kệ tụi nó! Đừng trả lời!

Xuyến nhanh nhẩu:

– Nhưng tui thay mặt con Thục trả lời hắn rồi. Hắn liền gửi cho tụi này một trái ổi, Giờ làm sao?

Vừa nói, Xuyến vừa chìa trái ổi ra.

Hoàng Hòa nhún vai:

– Báo cho cô chủ nhiệm biết chứ sao!

– Báo cho cô chủ nhiệm? – Xuyến tròn mắt.

– Ừ.

– Chi vậy?

– Thì để cô biết cô… ngăn ngừa.

– Ngăn ngừa? Tụi này đâu phải con nít mà ngăn ngừa?

Lời ăn nói cà khịa của Xuyến khiến Hoàng Hòa bắt đầu bực mình. Anh nhăn nhó:

– Bạn kêu tui giải quyết, tui giải quyết bạn không chịu nghe thì kêu làm gì!

Xuyến khịt mũi:

– Tui đâu có kêu bạn giải quyết vụ lá thư! Tui nhờ bạn giải quyết vụ trái ổi kìa!

Hoàng Hòa ngơ ngác:

– Trái ổi sao?

Xuyến thủng thỉnh:

– Trái ổi này người ta gửi tặng con Thục nhưng chính là nhờ lá thư hồi âm của tui, bây giờ chia cách sao? Tui với con Thục ai được ăn nhiều hơn?

– Khỏi ăn nữa! – Hoàng Hòa đáp gọn lỏn.

– Sao vậy? – Cả ba cô gái sửng sốt cùng kêu lên.

Hoàng Hòa tặc lưỡi:

– Đem trả quách thì khỏi ăn chứ sao!

Cúc Hương “xì” một tiếng:

– Vô duyên! Người ta nhờ chia, lại xúi đem trả!

Giọng Hoàng Hòa nhuốm vẻ cay cú:

– Không quen biết thì nhận làm gì!

– Không quen cũng cứ nhận! – Cúc Hương nghinh mặt – Trái cây chứ bộ thuốc độc sao mà không nhận!

Trước điệu bộ hùng hổ của Cúc Hương, Hoàng Hòa đâm lúng túng. Anh ấp úng:

– Nhưng mà… nhưng mà…

– Không có “nhưng mà nha mừng” gì hết! – Cúc Hương vung tay – Quanh năm suốt tháng bạn ngắm người ta đến mòn cả da mặt mà bạn có tặng người ta được cái hột ổi nào không! Trong khi anh chàng này chưa hề quen biết mà dám dâng cả một trái ổi to tướng làm “sính lễ”, chứng tỏ hắn NTSC thành thật hơn bạn nhiều!

Cúc Hương “xổ” một tràng khiến Hoàng Hòa đỏ mặt tía tai. Biết không địch lại Xuyến và Cúc Hương, hai cái máy phát sóng “siêu tần số” nổi tiếng từ hồi còn học lớp mười, Hoàng Hòa đành quay lưng bỏ đi sau khi buông một câu chữa thẹn:

– Mấy bạn nói gì đâu không!

– Không dám “gì đâu” đâu!

Cúc Hương dài giọng vói theo khiến Xuyến gập người cười ngặt nghẽo. Tự nhiên Thục cảm thấy bất nhẫn. Nó đập vào tay Cúc Hương:

– Cái con này! Mày nói năng sao chẳng nể người ta lấy một chút xíu!

Cúc Hương bĩu môi:

– Hắn có “để ý” đến tao đâu mà bắt tao nể!

Biết Cúc Hương sắp sửa trêu mình, Thục không dám giở giọng trách móc nữa. Nó thò tay cầm trái ổi trên tay Xuyến:

– Cái này giờ tính sao?

– Còn tính sao nữa! – Xuyến trợn mắt – Lớp trưởng mà tính không ra thì tụi mày chỉ còn có cách nghe theo lời đề nghị lúc nãy của tao thôi!

Cúc Hương dòm Xuyến, giọng cảnh giác:

– Mỗi đứa cắn một miếng hả?

Bộ tịch nhớn nhác của Cúc Hương làm Xuyến phì cười:

– Làm gì mày hốt hoảng vậy?

– Cái miệng của mày rộng đến mang tai, ai trông thấy mà chẳng phát hoảng! – Cúc Hương ngừng một chút rồi hắng giọng tiếp – Mỗi đứa cắn một miếng cũng được. Nhưng đợi tao lấy viết tao vẽ lên trái ổi ba vòng tròn, mỗi đứa chỉ “hoạt động” trong phần đất của mình, không được xâm phạm…

– Đây là ổi chứ không phải “đất”! – Xuyến vọt miệng.

– Ừ thì ổi! – Cúc Hương tủm tỉm – Đứa nào để dấu răng đi lạc ra ngoài vùng quy định, coi như bị truất quyền “thi cắn” tiếp…

Cúc Hương nói chưa dứt câu, Thục đã vỗ tay reo:

– Hay lắm, hay lắm! Như vậy cho con Xuyến bỏ cái tật giành ăn!

Xuyến bĩu môi:

– Xì, tao thèm vào cái vòng tròn của con Cúc Hương! Tao có cách này hay hơn nhiều, lại khỏi bày đặt vẽ vời lôi thôi!

Thục không nén được tò mò:

– Cách gì vậy?

– Mỗi đứa một trái, khỏi ai giành của ai!

– Mỗi đứa một trái? – Cúc Hương hỏi với giọng châm biếm – Ở đâu ra mà nhiều vậy?

Xuyến thản nhiên:

– Ở chỗ anh chàng Phong Khê chứ đâu!

Trong khi Thục còn đang ngơ ngác thì Cúc Hương cười toe:

– Tao hiểu rồi! Mày định “hạ chiếu” bắt anh chàng “cống nạp” chứ gì!

Xuyến chớp chớp mắt:

– Ừ, chính vì cái thói “trùm sò” của hắn mà ba đứa mình phải giành giật một trái ổi đến suýt nữa chém nhau. Tao sẽ bảo với hắn như vậy. Và nếu hắn còn hy vọng sờ được ngón chân út của con Thục, hắn phải xoay xở gấp ba trái ổi nộp cho tụi mình. Còn không thì kiếm đường mà xéo, đừng có hòng làm quen làm lạ gì nữa!

Xuyến vừa nói vừa làm điệu bộ khiến Thục che miệng cười khúc khích. Nó tưởng Xuyến chỉ cao hứng nói chơi, nào ngờ Xuyến vừa “phát biểu” xong, liền lật tập xé một cái “rẹt”. Thục la hoảng:

– Bộ mày làm thật hả Xuyến?

– Thật hay không, lát nữa biết liền!

Vừa nói Xuyến vừa đặt tờ giấy lên cuốn tập, hí hoáy viết. Cúc Hương vội vàng xáp lại, mặt nó tươi hơn hớn. Chỉ có Thục là thấp thỏm. Nó bồn chồn nhìn ngòi viết của Xuyến đang bò ngoằn ngoèo trên giấy. Bỗng Thục giật mình đưa tay lên dụi mắt. Nó không tin những gì mình vừa thấy. Xuyến không gọi Phong Khê bằng cái từ “thằng bé” xách mé kia nữa. Rất mực ôn hòa, Xuyến mở đầu lá thư bằng những dòng thân thiện: Gửi bạn Phong Khê…

***

Phong Khê quả là một anh chàng nhanh nhẩu phát khiếp.

Ba ngày sau khi Xuyến gửi “tối hậu thư”, ba trái ổi tròn trĩnh đã nằm ngay ngắn trong ngăn bàn của Thục.

Khi phát hiện ra “lễ vật”, Thục không khỏi bỡ ngỡ. Bất giác nó cảm thấy một nỗi xao xuyến mơ hồ dâng lên trong lòng.

Xuyến và Cúc Hương thì vui vẻ một cách hồn nhiên. Vừa thấy mấy trái ổi, Cúc Hương đã bô bô:

– Tao biết ngay mà! Rõ ràng tay Phong Khê này NTSC con Thục sâu đậm hơn chàng lớp trưởng mình nhiều!

Xuyến gật gù:

– Hóa ra hắn cũng tử tế gớm! Gả con Thục cho hắn, mình cũng không đến nỗi lo lắng lắm!

– Tao với mày lại còn có ổi ăn dài dài! – Cúc Hương đề thêm.

– Dẹp tụi mày đi! – Thục mím môi – Tụi mày có muốn gả thì tự gả lấy, đừng có kéo tao vô!

– Ôi chao, cái con này! – Cúc Hương vừa kêu vừa đưa hai tay lên trời – Hôm trước mày hì hà hì hục gặm ổi của người ta, bây giờ lại giở giọng phủ phàng hả!

– Tụi mày cũng ăn nữa chứ bộ! – Thục chống chế.

– Nhưng tụi tao ăn là ăn phụ mày! Cũng như mai mốt mày lấy chồng, mày là cô dâu, còn tao với con Xuyến là phụ dâu. Chứ chẳng lẽ trong cái “vụ” này, đứa nào cũng đóng vai chính, không có đứa phụ, coi sao được!

– Thôi, thôi, tao không nói chuyện với mày nữa! Miệng mày như loa phát thanh ở ngoài Xa Cảng, ai nói cho lại!

Xuyến hắng giọng chen vô:

– Con Thục không muốn nói chuyện với con Cúc Hương thì nói chuyện với tao!

Thục rụt cổ:

– Tao cũng không nói chuyện với mày! Mày còn ghê hơn con Cúc Hương!

Xuyến nghiêm mặt:

– Không nói cũng phải nói! Đây là hỏi cung chứ không phải nói chuyện bình thường! Chuẩn bị tinh thần nghe tao hỏi nè!

Thục chun mũi:

– Hỏi gì hỏi đại đi! Bày đặt làm mặt hình sự hoài!

Xuyến đập tay xuống bàn:

– Đừng có thách thức nhà chức trách! Nhà ngươi hãy thành thực trả lời cho ta và con Cúc Hương biết lá thư mà Phong Khê gửi kèm theo mấy trái ổi nhà ngươi giấu ở đâu rồi!

– Xì! Tao mà thèm giấu!

Xuyến chìa tay ra:

– Không giấu thì đưa ra đây!

Thục hất mái tóc:

– Ở trong ngăn bàn kìa!

Xuyến ngó Cúc Hương, cười hì hì:

– Rõ ràng nó giấu trong ngăn bàn mà bảo là không giấu! Nếu không bị hỏi cung, đừng hòng nó khai ra!

Vừa nói, Xuyến vừa cúi đầu dòm vào ngăn bàn, sục sạo và lôi ra một tờ giấy gấp tư. Nó liếc Thục:

– Mày “duyệt” trước rồi phải không?

– Ừ.

– Mày có thêm bớt gì trong này không?

– Hỏi vô duyên!

Xuyến nháy mắt trêu Thục, tay lúi húi mở thư. Cúc Hương vừa liếc vào tờ giấy đã buột miệng sửng sốt:

– Ái chà! Kiểu này thì nguy to! Con Thục khai hết với hắn rồi Xuyến ơi!

Xuyến cũng không giấu vẻ kinh ngạc. Nó chắt lưỡi xuýt xoa:

– Chà, tay này đóng vai chính trong phim “Thám tử tư” chắc?

Thục đã đọc qua lá thư nên chẳng hề ngạc nhiên về phản ứng của các bạn. Nó nghĩ về sự ranh mãnh của anh chàng Phong Khê nhiều hơn. Chẳng hiểu anh ta điều tra bằng cách nào mà biết tỏng tòng tong tên tuổi của bọn Thục. Thục nhớ rõ mồn một những dòng chữ trên tờ giấy Xuyến cầm:

Cái từ “bạn” rất dễ thương
Cám ơn Xuyến, Thục, Cúc Hương rất nhiều
Ba trái ổi có bao nhiêu
Chỉ mong các bạn buổi chiều… no nê

Thấy Thục ngồi đăm chiêu, Cúc Hương lại gọi giật:

– Có phải mày “bán đứng” tên tuổi tụi tao cho hắn không vậy Thục?

Thục mím môi:

– Tao không biết buôn bán!

– Chà, chà, bữa nay con Thục mồm mép khiếp! Hễ đụng đến “người yêu” của nó thì y như rằng nó “xù lông nhím” lên! – Cúc Hương nheo mắt bình luận – Nếu mày không cung cấp thì hắn moi tin tức này ở đâu ra?

– Tao chẳng biết. Tao chưa gặp hắn bao giờ.

Xuyến ngẫm nghĩ một lát rồi gật gù:

– Chuyện này không phải do con Thục. Có thể anh chàng quỷ quái này mò lên văn phòng dò tên tụi mình trong sổ gọi tên và ghi điểm.

– Vô lý! – Cúc Hương phản đối – Nếu chỉ lục lọi trong sổ, làm sao hắn biết ba đứa mình ngồi cùng một bàn? Chẳng lẽ hắn mượn sổ chủ nhiệm của cô Tường Anh để coi sơ đồ lớp học?

– Làm gì có chuyện đó! – Xuyến lắc đầu – Có cho vàng hắn cũng không dám “cầu cứu” cô Tường Anh! Chỉ có một cách…

Nói tới đây Xuyến bỗng ngập ngừng khiến Thục và Cúc Hương cùng sốt ruột lên tiếng hỏi:

– Cách gì?

Xuyến làm mặt nghiêm trọng:

– Hắn trà trộn vào học sinh buổi chiều để “do thám”.

– Không thể có chuyện đó được! – Cúc Hương nhún vai – Hắn mà ló mặt vô khỏi cổng là bảo vệ đuổi ra liền!
– Hắn không lẻn vào giờ học mà vào ngay lúc ra chơi.

– Ra chơi cổng cũng đóng! – Cúc Hương cãi.

Xuyến bĩu môi:

– Đóng cái mốc xì! Thế nào chẳng có đứa năn nỉ bác bảo vệ mở cổng cho ra ngoài mua cái này cái nọ. Khối đứa còn phịa ra lý do có cha mẹ anh chị cô bác cậu mợ dì dượng đến tìm. Thế là thừa lúc lộn xộn, người yêu của con Thục liền chui vào… gặp nó!

– Gặp mày thì có! – Thục “xì” một tiếng.

– Thì không gặp! – Xuyến cười hì hì – Nhưng hắn sẽ nấp ở một xó xỉnh nào đó, say sưa ngắm nhìn con Thục. Ba đứa mình chơi thân với nhau, đi đâu cũng cặp kè, do đó tao và con Cúc Hương cũng bị… ngắm nghía lây. Thế là tụi mình ở ngoài sáng, hắn ở trong bóng tối tha hồ dò hỏi, săn tin…

– Không thể được! Không thể kéo dài tình trạng này được! – Cúc Hương hùng hổ vung tay – Nếu vậy thì tụi mình “lỗ” quá nặng! Mình phải tìm cách trà trộn vào các lớp buổi sáng để… ngắm nghía lại hắn!

– Đúng! – Xuyến tán thành ngay – Nhiệm vụ đó giao cho con Thục là hợp lý nhất! Nó là nguyên nhân gây ra mọi chuyện, do đó nó có trách nhiệm đi… ngắm nghía “kẻ thù”!

– Đứa nào thích thì đi! Tao không có ham trò này đâu! – Thục rụt cổ.

Cúc Hương nguýt Thục một cái rồi đưa mắt hỏi Xuyến:

– Nó không chịu đi, giờ sao mày?

– Nó không chịu đi thì thôi chứ sao! – Xuyến thở ra.

– Thôi? – Cúc Hương trố mắt.

– Ừ.

– Sao đơn giản vậy? – Giọng Cúc Hương ấm ức – Chẳng lẽ mình chịu thua anh chàng láu cá kia?

Xuyến nhún vai:

– Không phải là chịu thua! Nhưng tụi mình không muốn đối diện với sự thật phũ phàng!

– Nghĩa là sao? – Cúc Hương vẫn không hiểu ý Xuyến.

– Để vậy hay hơn! – Xuyến chậm rãi giải thích – Cứ coi như hắn là “người tình không chân dung” của con Thục! Nếu gặp hắn, rủi tụi mình phát hiện ra đó là một anh chàng chột mắt hay sứt môi, có phải là mộng vàng tan vỡ không?

– Ừ hén! – Cúc Hương gục gặc đầu – Nếu quả vậy thì thật đau khổ cho con Thục! Trước nay, nó cứ hình dung anh chàng của nó hao hao như Alain Delon!

***

Thục dẩu môi:

– Alain Delon là thần tượng của mày chứ đâu phải của tao!

– Của ai cũng vậy thôi! Dù sao được Alain Delon NTSC cũng còn hơn là được thằng gù nhà thờ Đức Bà để ý!

Xuyến khoát tay:

– Thôi, đừng cãi nhau nữa! Tụi mình dù không “truy nã” hắn nhưng vẫn phải viết thư trả lời. Phải cho hắn biết cái trò rình rập của hắn chẳng có gì hay ho!

– Đương nhiên rồi! – Cúc Hương lẹ làng.

Xuyến nhíu mày:

– Nhưng lần này hơi khó.

– Có gì đâu mà khó! Viết thư là “nghề” của mày mà!

Xuyến tặc lưỡi:

– Nhưng lần này hắn viết cho mình bằng thơ, mình cũng phải làm thơ trả lời. Nếu không hắn bảo tụi mình mít đặc văn chương, thơ con cóc cũng không biết làm!

Cúc Hương hất hàm:

– Vậy thì giao cho con Thục. Nó giỏi văn hồi nào đến giờ.

Nghe Cúc Hương “phân công”, Thục giãy nãy:

– Tao có biết làm thơ đâu mà bắt tao làm!

Cúc Hương trợn mắt:

– Không được cũng phải làm! Ai bảo mày gây ra tai họa chi!

Thục sắp sửa lâm vào thế bí thì Xuyến kịp thời can thiệp. Nó vội vã xua tay:

– Không nên ép con Thục! Nó không biết làm, ép nó, nó làm dở ẹc, anh chàng kia sẽ cười vào mũi tụi mình!

– Vậy làm sao bây giờ?

Câu hỏi của Cúc Hương rơi tõm vào yên lặng. Cả Xuyến lẫn Thục đều bí rị. Không ai tìm ra lối thoát. Trong khi Xuyến đang mặt nhăn mày nhó như khỉ làm trò thì Thục mỉm cười vẩn vơ. Nó đang nghĩ đến anh chàng Phong Khê “lắm chuyện” nọ. Thục không hiểu anh ta muốn làm quen hay làm khổ bọn Thục. Anh ta bày ra thật lắm trò. Hết làm điệp viên lại làm thi sĩ. Thục thì chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa, cũng chẳng muốn ăn thua với anh ta làm gì. Nhưng Xuyến và Cúc Hương lại khác. Tụi nó quậy phá hồi nào đến giờ, đâu để anh chàng vô danh tiểu tốt kia lên mặt được. Đang nghĩ ngợi, Thục bỗng nghe Cúc Huơng nóng ruột lên tiếng. Nó hỏi trổng trổng:

– Chẳng lẽ tụi mình bó tay sao?

– Bó tay sao được mà bó tay! – Xuyến hắng giọng – Nhưng có lẽ tụi mình phải cầu viện một người…

– Ai? – Cúc Hương lẫn Thục đều buột miệng.

Xuyến tươi tỉnh:

– Nhà thơ của lớp mình.

– A, Phán củi! – Cúc Hương reo lên.

Thục lườm bạn:

– Người ta có tên họ đàng hoàng mày không kêu, cứ “Phán củi, Phán củi” hoài!

– Cả lớp đều kêu nó là Phán củi chứ đâu phải mình tao!

Xuyến đập hai tay vào nhau: – Con Cúc Hương nói vậy không được! Trước đây mày muốn kêu nó là Phán củi hay phủi cán gì cũng được, nhưng kể từ giờ phút này trở đi, mình sắp sửa nhờ vả nó, mình phải kêu nó là nhà thơ Lê Huy Phán đàng hoàng.

Lý do Xuyến đưa ra chính đáng đến mức Cúc Hương đành phải đồng ý. Nó chỉ hậm hực lẩm bẩm:

– Nhờ xong vụ này, tao sẽ lại kêu nó bằng Phán củi cũng không muộn!

Nghe Cúc Hương nhấm nhẳng hăm he, Thục cố lắm mới không phì cười. Nó sợ cười phá lên, Cúc Hương sẽ nổi cáu gán ghép bậy bạ.

Phán học chung với bọn Thục từ năm lớp mười. Hai năm trước, Phán học trung bình, không có gì nổi bật. Tự nhiên năm nay Phán học khá hẳn lên, đặc biệt là môn toán. Trước đây, Cúc Hương luôn luôn dẫn đầu lớp về môn này. Nhưng kể từ đầu năm nay, chức vô địch của Cúc Hương buộc phải chia đôi. Gần đây, Phán lại mắc cái tật thính làm thơ. Thoạt đầu, khi bắt gặp những bài thơ tẩy xóa chi chít trong tập Phán, bạn bè không ngớt lời chọc ghẹo. Nhưng từ khi Phán đăng được một hai bài trên báo Mực Tím và Áo Trắng thì đám bạn độc miệng trước đây lại bắt đầu nhìn Phán bằng ánh mắt nể nang.

Tuy vậy, nhà thơ Lê Huy Phán không có nhiều bạn thân. Một phần vì Phán có vẻ già dặn so với các bạn cùng lớp nhưng phần khác, quan trọng hơn, Phán trông quê kiểng, cục mịch. Mặc dù rời quê lên thành phố mấy năm nay, Phán vẫn không gột rửa được dấu vết ruộng vườn của mình. Cách ăn mặc của Phán chẳng hòa hợp chút xíu nào với mô- đen hiện đại đang lan tràn từng giờ tận các xó xỉnh của một thành phố văn minh. Nếu đem so với chàng lớp trưởng hào hoa phong nhã Hoàng Hòa, Phán chẳng khác nào một anh nông dân lên thành phố… mua máy cày. Và chẳng biết tự bao giờ và ai đề xướng, bạn bè đều gọi Phán là… Phán củi, một biệt danh hoàn toàn phù hợp với con người. Vậy mà chẳng hiểu sao cái anh chàng “tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa” đó lại làm được thơ đăng báo, lạ thật! Thỉnh thoảng, khi nhắc đến Phán, Cúc Hương thường hóm hỉnh nhận xét như vậy. Như dù là Phán có “củi” hay “bếp ga” thì Xuyến vẫn phải đến gặp anh. Thoạt đầu, Thục cực lực phản đối cái trò nhờ vả này. Nhưng khi Xuyến nói:

– Chuyện anh chàng Phong Khê đòi làm quen với mày, Hoàng Hòa đã biết rồi. bây giờ thêm một người nữa biết, đâu có sao! Hay là mày chỉ muốn tâm sự riêng với lớp trưởng thôi?

Thục đành gượng gạo cười trừ.

Trước nay, tụi Xuyến ít khi trò chuyện với Phán, do đó anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi vừa ra chơi đã thấy Xuyến đến gặp mình. Anh chưa kịp hỏi thì Xuyến đã nói trước:

– Tụi tui nhờ bạn cái này chút!

– Gì vậy?

Xuyến khẽ liếc về phía Cúc Hương và Thục, nháy nháy mắt rồi quay lại nhìn Phán, hùng hồn tường thuật lại những chuyện vừa xảy ra. Kể xong, Xuyến đề nghị thẳng:

– Bạn làm giùm cho tụi này bài thơ trả lời được không?

Phán vui vẻ:

– Dĩ nhiên là được! Nhưng tại sao các bạn không tìm hiểu xem anh chàng Phong Khê này là người như thế nào?

– Đó là chuyện riêng của tụi này, bạn khỏi cần quan tâm. – Xuyến gạt ngang – Bạn chỉ cần giúp tụi này “sáng tác văn chương” thôi!

Phán liếm môi:

– Nhưng nội dung như thế nào?

– Nội dung hả? – Xuyến ngập ngừng một hồi rồi quay lại ngoắc Thục và Cúc Hương – Tụi mày lại đây cho tao tham khảo ý kiến chút coi!

Chỉ đợi có vậy, Cúc Hương chạy vù ngay lại, miệng láu táu:

– Sao rồi, Phán củi, à quên, nhà thơ Lê Huy Phán có chịu giúp tụi mình không?

– Chịu rồi! – Xuyến trừng mắt nhìn bạn – Mày tốp bớt cái miệng của mày lại cho bà con nhờ coi!

Cúc Hương cười hì hì, đánh trống lảng:

– Mày định tham khảo chuyện gì vậy?

Xuyến nghiêm mặt:

– Chuyện viết thư hồi âm. Bây giờ tụi mình sẽ viết gì cho tên Phong Khê đây?

– Thì như khi nãy mày nói đó! Lên án cái trò rình rập của hắn!

Xuyến quay qua nhìn Thục:

– Còn cô nương này có ý kiến gì không?

Thục tủm tỉm:

– Tùy tụi mày!

Cúc Hương hừ mũi:

– Con Thục cầm tinh con cù lần, đừng hỏi nó mất công – Đang nói, Cúc Hương sáng mắt lên – € quên, trong thư hắn chúc tụi mình “no nê”, ý là chê tụi mình tham ăn. Mình phải bảo cho hắn biết ba trái ổi chẳng nhằm nhò gì. Phải… ba trái xoài mới no!

Thục đứng bên cạnh vừa cười vừa phát mạnh vào tay Cúc Hương:

– Con nhỏ này, sao mày ham “dụ ăn” người ta quá vậy!

Cúc Hương vênh mặt:

– Hắn dụ mày, tao phải dụ lại hắn cho huề chứ!

Phán truớc sau vẫn không nói một tiếng. Anh chỉ lặng lẽ mỉm cười trước những lời đùa tếu của bọn Xuyến. Khi ba cô gái đã thống nhất xong nội dung, và chính thức “đặt hàng”, anh mới bắt đầu chắp tay sau lưng đi tới đi lui, miệng không ngừng lẩm nhẩm. “Hoạt động sáng tác” của Phán khiến ba cô gái tròn xoe mắt như thể đang quan sát một người vừa bước ra từ… đĩa bay. Cúc Hương hồi hộp thì thầm:

– Làm thơ gì mà trông ghê quá tụi mày! Giống hệt lên đồng!

Xuyến “suỵt” khẽ:

– Để yên cho người ta làm việc! – Nạt xong, Xuyến bỗng ngứa miệng không nhịn được, liền lên tiếng bình phẩm – Tao lại thấy giống mấy nhà sư đi khất thực hơn!

Không biết Phán có nghe thấy những lời xì xào của Xuyến và Cúc Hương không mà anh bỗng đột ngột dừng bước.

– Sao không đi nữa? – Cúc Hương bất giác vọt miệng hỏi.

– Xong rồi!

– Vậy thơ đâu?

– Lấy giấy ra đi! Tui đọc cho các bạn chép!

Cúc Hương kêu lên:

– Trời ơi, nhà thơ gì mà làm biếng dữ vậy!

Nói vậy nhưng Cúc Hương vẫn lấy giấy ra đưa cho Xuyến:

– Chuẩn bị viết chính tả đi mày!

Phán chẳng buồn để ý dến giọng điệu châm chọc của Cúc Huơng. Anh hắng giọng chậm rãi đọc:

Hỏi tên thì hỏi thẳng ra

Mắc chi huyền bí như ma làm trò

Ổi kia đâu có nhằm nhò

Phải xoài ba trái mới no tụi này!

Xuyến vừa chép vừa gật gù khen:

– Hay, hay! Chỉ có chỗ “ba trái xoài”, nói ngược thành “xoài ba trái” hơi trẹo lưỡi một chút nhưng không sao!

Phán biết Xuyến vừa khen vừa tranh thủ chê nhưng anh không nói gì, chỉ cười ruồi một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Phán mới đi được vài ba bước, Xuyến đã gọi giật:

– Ê, khoan đã!

Ngạc nhiên, Phán quay đầu lại. Nhưng anh vẫn đưng nguyên tại chỗ, ngơ ngác hỏi:

– Gì nữa vậy?

Xuyến làm mặt ngầu:

– Bộ đọc thơ xong rồi bỏ đi một mạch vậy hả?

Mặt Phán lộ vẻ bối rối:

– Chứ còn sao nữa?

Đột nhiên Xuyến đổi giọng. Nó cười toe:

– Phải đứng lại chờ tụi này cám ơn đã chứ!

Phán nửa cười nửa mếu. Anh khẽ nhún vai:

– Thôi, khỏi! Có gì đâu mà cám ơn!

– Sao lại không có gì! Bạn đừng giả bộ khiêm tốn như vậy! Tụi này bao giờ cũng “ơn đền oán trả” đàng hoàng!

Xuyến khẽ liếc Phán, mỉm cười hỏi:

– Bây giờ bạn muốn tụi này “đền” cho bạn cái gì?

Phán chưa kịp trả lời thì Cúc Hương đã vọt miệng:

– “Đền” cho bạn tiểu thư của tụi này nghen!

Phán ngơ ngác:

– Tiểu thư nào?

– Nhỏ Thục đó!

Trong khi Thục thò tay ngắt Cúc Hương một cái đau đến mức Cúc Hương phải nhảy dựng lên thì Phán đứng sững trời trồng, mặt đỏ như gấc chín.

– Sao, bạn chịu không? – Cúc Hương tiếp tục trêu chọc Phán.

Nhà thơ điếng hồn, lắp bắp:

– Mấy bạn đùa chuyện gì đâu không!

Càng lúng túng, Phán càng trông giống một anh nhà quê tội nghiệp. Xuyến động lòng trắc ẩn, bèn giải vây:

– Nếu bạn không chịu thì tụi này “đền” cái khác! Một chầu chè, chịu không?

Phán ghét chè nhất trên đời. Nhưng lúc này anh vội vã gật đầu, mừng rỡ còn hơn bắt được vàng:

– Đúng rồi đó! Đi ăn chè đi!

– Chè xôi nước nghen?

– Chè gì cũng được.

– Ra ngoài chợ ngồi ăn nghen?

Phán đáp như máy:

– Ngồi đâu cũng được.

Xuyến nheo mắt:

– Bạn trả tiền nghen?

– Ai trả cũng được.

Nói xong, chợt phát hiện mình bị hớ, Phán tròn mắt ấp úng:

– Ơ, các bạn bảo các bạn “đền” cho tui mà!

Vẻ ngơ ngác của Phán khiến ba cô gái cười phá lên.

***

Xuyến, Thục và Cúc Hương nhận được ba trái xoài chỉ vài ngày sau đó. Vẫn với một bài thơ kèm theo. Lần này, giọng điệu của Phong Khê đã bắt đầu ỡm ờ:

Khi chưa biết thì kêu huyền bí
Lúc hay ra, giản dị lắm thay!
Xoài ngon ba trái trao tay
Mong rằng gặp gỡ sau này… có khi!

Đọc xong bài thơ, Cúc Hương ngó Xuyến:

– Mình không muốn gặp hắn, hắn lại mong gặp mình! Giờ tính sao?

– Kệ hắn! – Xuyến phẩy tay – Thật ra hắn chỉ muốn gặp mặt con Thục thôi, nhưng mình sẽ không để hắn thực hiện ý đồ “đen tối” này!

Cúc Hương liếc Thục, thở dài:

– Nếu như vậy con Thục sẽ buồn! Tội nó!

Thục “xí” một tiếng:

– Có mày buồn thì có! Đừng đổ hết cho tao!

Cúc Hương nhe răng cười:

– Mày đừng lo cho tao! Tao có ba trái xoài làm bạn rồi, chẳng còn muốn “gặp gỡ” ai nữa! Hơn nữa tao thuộc hệ PAL, đâu phải hệ NTSC như mày!

Dù đang khẩu chiến, Thục cũng không nén được tò mò:

– PAL là sao?

– Là “Phớt Anh Luôn” chứ là sao! Hùng quăn từng là nạn nhân hệ PAL của tao, mày không nhớ sao!

Thục có vẻ thích thú trước trò chơi chữ của Cúc Hương:

– Thế còn con Xuyến? Nó là PAL hay NTSC?

– Con Xuyến hả? – Cúc Hương tươi cười – Nó khác tụi mình. Nó thuộc hệ SECAM. Sao Em Chê Anh Mãi. Hệ này còn gọi là hệ… ế chồng!

Xuyến trừng mắt:

– Tao cốc cho một cái bây giờ! Chuyện quan trọng trước mắt không lo, cứ lo đi trù ẻo bạn bè!

Cúc Hương đưa tay ôm đầu:

– Chuyện gì mà quan trọng?

– Chuyện anh chàng Phong Khê của con Thục chứ chuyện gì!

– Hắn sao?

– Còn trăng với sao nữa! Mày đọc lại bài thơ của hắn coi!

Cúc Hương đọc lại bài thơ.

– Thấy gì chưa? – Xuyến hỏi.

Cúc Hương giương mắt ếch:

– Có thấy gì đâu!

– Mắt mày đui rồi! – Xuyến thở dài – Mày đọc kỹ hai câu đầu ấy!

Cúc Hương lại dán mắt vô tờ giấy. Và lần này, nó reo lên:

– À, tao thấy rồi!

Xuyến sáng mắt:

– Thấy rồi phải không?

– Ừ, tao thấy… hai câu thơ.

Bị lỡm, Xuyến đâm gắt:

– Vô duyên! Dẹp mày đi!

Cúc Hương cười hì hì:

– Giỡn với mày vậy thôi chứ tao hiểu rồi! Vấn đề nằm ở hai chữ “giản dị”, đúng không? “Lúc hay ra, giản dị lắm thay!”, câu thơ đó tố cáo rằng hắn là một người rất quen thuộc với tụi mình…

Không đợi Cúc Hương nói hết câu, Xuyến đã vỗ tay:

– Khá lắm!

Thục không nói gì, chỉ gật gù tỏ ý tán đồng với nhận xét của Cúc Hương.

Nghe khen, Cúc Hương khoái chí, tiếp tục bô bô:

– Vì vậy nhiệm vụ trước mắt của tụi mình là khẩn cấp truy tìm thủ phạm, xem thử hắn là cái đứa bố láo nào!

Nào ngờ lần này ý kiến của Cúc Hương bị Xuyến phản đối:

– Không nên! Làm vậy sẽ rơi vào cái bẫy của hắn!

– Bẫy gì? – Cúc Hương trố mắt.

Xuyến thủng thỉnh giải thích:

– Ngay từ lá thư làm quen đầu tiên, hắn đã làm bộ bí mật để dụ tụi mình… đi tìm hắn. Mà hễ con gái đi tìm con trai là coi như “mất giá” rồi…

– Còn giá của hắn thì lại tăng theo giá vàng và đô- la! – Cúc Hương lẹ làng bổ sung.

– Đúng vậy! – Cúc Hương tiếp tục nhận định với giọng nghiêm nghị – Hắn tự muốn nâng giá vô tội vạ như ở các bãi giữ xe. Nhưng tụi mình đã tỏ ra là những công dân đầy bản lĩnh. Ngay cả khi hắn điều tra ra “quý danh” của tụi mình, tụi mình vẫn không thèm tò mò về hắn. Tụi mình cứ thản nhiên ăn ổi, ăn xoài và tiếp tục tỉnh rụi khiến hắn tức điên!

– Sao mày biết hắn tức điên? – Thục hỏi chen ngang.

***

Xuyến nguýt Thục:

– Sao lại không biết! Chính vì tức điên nên lần này hắn cố tình úp úp mở mở, nói xa nói gần ra vẻ ta đây là người thân quen ghê lắm để đánh vào lòng hiếu kỳ của tụi mình. Kỳ thực hắn chẳng hề quen biết gì với tụi mình, mà chỉ là một thằng nhãi học lớp 11…

– Hay, hay! – Cúc Hương buột miệng khen – Mày quả là Khổng Minh tái thế, phân tích đâu ra đó đàng hoàng. Suýt chút nữa tụi mình rơi vào âm mưu thâm độc của hắn…

– Và sẽ bị hắn cười vào mũi ba ngày ba đêm! – Xuyến hùng hồn nói tiếp.

Thục mỉm cười:

– Còn tụi mình không đi tìm thì hắn sẽ bị sổ mũi ba đêm ba ngày?

– Chứ còn gì nữa! – Cúc Hương hăm hở – Tao sẽ cho hắn biết thế nào là phụ nữ hệ PAL!

Đang ba hoa, Cúc Hương bỗng ngập ngừng:

– Nhưng còn cái vụ viết thư?

– Sao?

Cúc Hương liếm môi:

– Tụi mình không đi tìm hắn nhưng vẫn phải tiếp tục viết thư “dụ ăn” chứ?

– Đương nhiên rồi! – Xuyến phì cười – Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, còn cái miệng là cửa chính. Mình không cho hắn nhảy qua cửa sổ, chứ còn cửa chính thì tha hồ. Ổi, xoài, bưởi, mận gì đều qua được tuốt!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Thạch Sanh Lý Thông
Con Voi Với Người Quản Tượng Già
Ai giỏi hơn?
Đố
Tán Gái Khó Thế Sao