<?php the_title(); ?>

Sẽ Mãi Bên Nhau

09.07.2014
Admin

Nguyệt gấp cuốn sách trên tay lại rồi nằm xuống chiếc xích đu đưa mắt nhìn lên hàng cây cao tỏa bóng mát che đi cái nắng chói chang của mặt trời.
Nguyệt lặng im lắng nghe tiếng cười vang vọng lại từ phía hồ, tiếng cười ấy pah lẫn giữa tiếng cười trầm ấm đã từng rất quen thuộc với Nguyệt, cùng với giọng cười lanh lảnh cao vút.
Cười ư? Đã bao lâu rồi Nguyệt không có một nụ cười thật sự rồi. Một năm, không, hai năm. Cũng không, ba năm. Không, từ lâu lắm rồi, từ khi Nguyệt không còn có Nguyên bên cạnh mình, bảy năm.
Hình như cũng bằng ấy thời gian căn biệt thự mất hẳn cái ồn áo, rộn rã vốn có của nó. Không phải Minh và Khánh không nói cười mà hai đứa cách biệt nhau khá xa rồi hai đứa bị cuốn vào việc học hành riêng của mỗi đứa nên rất ít thời gia ở bên nhau, không như Nguyên và Nguyệt ngày ấy. Ngày ấy… sao mà Nguyệt có cảm giác ngày ấy đã quá xa xôi, xa khỏi tầm với của Nguyệt, xa khỏi cuộc đời Nguyệt.
Khánh và Minh hay đùa, dường như tất cả không gian nơi đây đều chất chứa những kỷ niệm riêng của Nguyên và Nguyệt nên hai đứa nó không muốn xâm phạm vào. Kỷ niệm ư? Tất cả đã tan biến vào cái ngày định mệnh cùa bảy năm trước rồi.
Sau ngày đó, Nguyên và Nguyệt như người xa lạ, trốn tránh lẫn nhau. Cái tết đầu tiên, cái hè đầu tiên không ai về thăm nhà. Vừa nghe Nguyệt về nước là Nguyên trả vé máy bay làm Nguyệt đau đớn bật khóc rồi cũng trả vé không về. Những năm sau đó, Nguyên cũng không có ý định về nước. Nguyệt thực sự không hiểu nổi tại sao Nguyên lại có thể tàn nhẫn với Nguyệt như vậy, cứ như 18 năm hai đứa bên nhau không hề tồn tại vậy? Nguyệt giận Nguyên từ đó, hận Nguyên cũng từ đó, quên Nguyên cũng từ đó, rồi không biết từ bao giờ, Nguyệt tập cho mình thói quen xem Nguyên như người xa lạ, tập cho mình bình thản mỗi khi nghe thấy tên Nguyên.
Nhưng khi nhìn thấy Nguyên, thấy vẻ mặt xa cách Nguyên dùng với Nguyệt, Nguyệt lại đau đớn biết bao nhiêu. Nếu Nguyên dùng gương mặt tươi cười quen thuộc, dùng giọng điệu tưng tửng của mỉnh để trêu Nguyệt, Nguyệt sẽ vờ như chưa từng có bảy năm qua, Nguyệt sẽ lại ở cạnh Nguyên dù phải chia sẻ không gian đó với Tiểu My. Nhưng không, Nguyên đối với Nguyệt chỉ là sự lạnh lùng xa cách mà thôi.
Nguyệt khẽ nhắm mắt, lặng nghe tiếng cười phá tan đi chút kỷ niệm còn lại trong lòng Nguyệt. Làn gió khẽ thổi qua như chia aẻ nỗi buồn trong lòng Nguyệt và ru Nguyệt vào giấc ngủ giữa trưa hè.
Nguyên quay lưng định bước trở ra khi nhận ra bóng dáng nhỏ bé nằm trên xích đu. Sau một hồi bơi lội chán chê trong hồ, Tiểu My đòi Nguyên dẫn đi mua sắm. Tiểu My rất thích mua sắm dù đồ cô mua về chỉ xài một vài lần thậm chí là không xài tới. Không như… Nguyên lắc đầu. Đã bao nhiêu năm rồi Nguyên vẫ chưa bỏ được thói quen đó, thói quen so sánh bất kỳ người con gái nào Nguyên quen với Nguyệt.

Rất nhiều người con gái đến với Nguyên rồi lại ra đi. Mỗi người họ đều có những điểm khác nhau nhưng rồi Nguyên cũng tìm ra nét khác biệt của họ với Nguyệt.
Rồi Tiểu My xuất hiện trong cuộc sống của Nguyên. Tiểu My là con gái người thấy Nguyên rất tôn trọng, thầy rất yêu quý Tiểu My nên khi Tiểu My vào học cùng trường, thầy đã nhờ Nguyên chăm sóc cho Tiểu My. Cứ thế, Tiểu My dần chiếm lĩnh cuộc sống Nguyên. Cũng trong khoảng thời gian đó, Nguyên tạo cho mình thói quen lãng quên Nguyệt vào tận cùng ký ức của mình, lãng quên hoàn toàn.
Gặp lại Nguyệt, Nguyên trở thành người xa lạ đối với Nguyệt. Nguyên nhận ra, không chỉ mình mà cả Nguyệt cũng quên những chuyện ngày xưa. Quên hay nó vốn đã không quan trọng với Nguyệt như Nguyên tưởng, như ngày xưa, Nguyên đã lầm tưởng một lần?
Đã không còn quan trọng nữa rồi. Nguyên và Nguyệt đã đi trên hai con đường khác nhau, hai con đường song song không tìm ra giao điểm.
Tiếng gọi của Tiểu My vang lên khiến Nguyệt giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Nguyên vội vàng đi về phía phát ra tiếng gọi sau khi lấy tấm chăn mỏng đắp cho Nguyệt. quả là thói quen khó bỏ mà.
Nguyệt thức giấc sau một giấc ngủ dài. Nhìn chiếc chăn được đắp trên người mình, những kỷ niệm xưa tưởng quên lại ùa về.
Khẽ lắc đầu, Nguyệt lẩm bẩm:
– Nhớ làm gì chứ? Kỷ niệm còn mà người đã mất thì còn ý nghĩa gì đầu? hãy để quá khứ ngủ yên thì hơn.

Nguyệt nhìn vị tổng giám đốc cũng là người thầy của mình đang thu dọn giấy tờ với nét mặt buồn hiu:
– Sao buồn vậy Nguyệt? chuyện này chúng ta đã biết trước khi quay về đây mà.
– Nhưng mới chỉ hơn tháng, con tưởng thầy… – Nguyệt khẽ nói.
– Đúng là theo kế hoạch thầy sẽ thay thế vị trí này khoảng nửa năm để người thay thế thật sự có thời gian thu xếp mọi việc. nhưng chỉ trong một tháng, người đó đã hoàn tất mọi việc. công trình nghiên cứu của thầy cũng không thể bỏ lâu quá, được về sớm thế này thầy cũng thấy yên tâm hơn.
Nhìn Nguyệt như chưa chấp nhận mọi chuyện, ông Peter ra hiệu cho Nguyệt ngồi xuống đối diện với mình:
– Em biết tại sao thầy lại chấp nhận công việc này không?
Nguyệt im lặng không nói:
– Cả hai chúng ta đều rõ mà Nguyệt. ngoài việc đó, thì thầy nhận ra, nếu không cho em một lý do, em sẽ không có cách quay về Việt Nam, quê hương em. ở đây, em có người thân, có bạn bè, có những người quan trọng với em. Nếu em cứ ở lại Mỹ, em sẽ cứ tự nhốt mình trong thế giới của riêng em và sẽ có ngày em không chịu đựng được nữa. thầy rất sợ nhìn thấy cô học trò của thầy gục ngã.
Nguyệt cúi đầu. ông Peter nhìn thấy hai bàn tay Nguyệt đang nắm chặt vào nhau, đó là biểu hiện khi Nguyệt cảm thấy bối rối hay bị bóc trần suy nghĩ. Đó cũng là cách Nguyệt kềm chế tâm trạng của mình.
– Nguyệt à? Em là một cô gái xinh đẹp, em cũng là người rất thông minh. Nếu muốn, em sẽ dễ dàng tìm một người đàn ông cho riêng mình. nhưng em đã tự khóa lòng mình lại. thầy biết, chiếc chìa khóa để mở cánh cửa trái tim em chỉ có ở nơi này.
Nguyệt buồn rầu, lắc đầu:
– Đã quá muộn rồi thầy ơi. Nếu thạt sự có chiếc chìa khóa đó thì nó đã thuộc về người khác, mở ra một cánh cửa khác mất
rồi.
– Chỉ là muộn khi em chưa bao giờ thử dành lấy. tự em đã buông tay trước, đừng nói là muộn.
– Em chưa bao giờ là người buông tay trước cả. – Nguyệt đau đớn.
– Em luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, em khép mình lại, giấu đi những suy nghĩ trong lòng mình, chính điều đó đã làm em bỏ lở rất nhiều cơ hội đó Nguyệt.
– Em chưa bao giờ có một cơ hội lấy gì mà mất hả thầy. – Nguyệt cười khổ.
Không khí chợt trở nên u ám. Như không chịu được nổi buồn của Nguyệt, ông Peter chuyển sang chuyện khác:
– Ngày mai, thầy sẽ về nước, cũng ngày mai, vị tổng giám đốc mới sẽ tới nhận công việc. em sẽ tiếp tục làm trợ lý cho người này.
– Em hiểu mà thầy.
Ông Petet cầm lấy tay Nguyệt:
– Nguyệt à. Từ lần đầu gặp em ở cổng trường, rồi sau đó em trở thành học trò của thầy, thầy đã luôn xem em như đứa con gái thứ hai của thầy. em chính la cô học trò xuất sắc nhất của thầy và thầy luôn tự hào về em.
– Em sẽ rất nhớ thầy cô và bé Anna.
– Hãy thường xuyên gọi điện cho thầy cô nhà. – ông Peter vỗ tay Nguyệt như an ủi – Còn nữa, khi nào ổ kháo trong lòng em được mở em phải cùng chiếc chìa khóa đó sang trình diện thầy cô đó nha.
– Vâng ạ. – Nguyệt nói với giọng nghèn nghẹn.
– Đừng khóc. Em làm thầy đi không nổi mất – Ông Peter đùa.
Nguyệt khẽ gạt nước mắt cố cười cho người thầy của mình vui lòng.
Nguyệt vừa về đến nhà thì thấy Nguyên và Khánh cũng vừa về tời. hình như hai anh em vừa đi chợ về. Khánh nhìn thấy Nguyệt định chạy tới chỗ Nguyệt nhưng bị Nguyên giữ lại.
Nụ cười chưa kịp hiện lên trên môi Nguyệt đã biến mất cùng cái nhìn sững sờ. Nguyệt quay người đi thẳng lên phòng mình, hai hàng nước mắt làm gò má Nguyệt ướt đẫm.
Giờ đây, đến Khánh, Nguyên cũng cũng ngăn không cho tiếp xúc với Nguyệt hay sao? Nguyên nghĩ Nguyên là ai chứ? Là anh trai thì có quyền làm như vậy hay sao? Nguyên đã quên, Nguyệt cũng là chị cua 3kn bao nhiêu năm nay sao? Nguyệt đã làm gì để Nguyên đối xứ với Nguyệt như vậy. Nguyệt ghét Nguyên, ghét, ghét, ghét…
Nguyệt thả người trên giường đấm mạnh tay xuống gối. lúc này mà có cái gì cho Nguyệt đánh thì tốt bao nhiê. Nhưng Nguyệt không muốn đến võ trường hay bất cứ nơi nào có thể. Tất cả chỉ làm Nguyệt nhớ tới những chuyện của hai đứa mà thôi. Ngày trước lúc nào cũng có Nguyên, bây giờ chỉ có một mình chỉ làm nỗi đau thêm dày mà thôi.
Bảy năm trước, lần đầu tiên đứng trên ” Đất khách quê người”, lại không có Nguyên bên cạnh mình, Nguyệt thấy mình thật bơ vơ, lạc lõng. Chính thầy là người đã luôn giúp đỡ và chăm sóc cho Nguyệt. thầy đưa Nguyệt về nhà thầy, tham gia vào vòng tay ấm áp của cà nhà thầy. thầy như người cha thứ ba của Nguyệt.
Thầy về nước, Nguyệt như mất đi chỗ dựa tinh thần bao nhiêu năm qua của mình. thầy đi, Nguyệt như phải xa người cha của mình, bảo sao Nguyệt không buồn. lúc này, Nguyệt đang cần người an ủi, cần tiếng cười, cần sự vô tư của Khánh. Vậy mà, Nguyên nỡ… Nguyên đã thật sự không còn quan tâm tới Nguyệt nữa rồi. bảy năn trôi qua, Nguyên của Nguyệt đã biến mất thật rồi sao?
Nhìn Nguyệt đi lên lầu, Khánh cau có nhìn Nguyên:
– Anh làm gì kỳ vậy anh hai?
– Nguyệt đang buồn, đừng có làm phiền chị. – Nguyên khẽ nói.
– Anh cũng quan tâm đến chuyện đó nữa ư? – Khánh nhìn Nguyên dò hỏi.
– Đừng suy diễn lung tung. – Nguyên nghiêm khắc nhìn Khánh – Nhìn vẻ mặt thất thần đó, ai không đoán ra.
– Vì vậy mà anh ngăn không cho em làm phiền chị hai ư? Chu đáo quá ha. – Khánh dài giọng – Nhưng việc làm của anh phản tác dụng rồi đó.
– Nhỏ nói cái gì vậy? – Nguyên nhíu mày.
– Ngày trước, mỗi khi chị hai có chuyện buồn thì có anh bên cạnh để chia ssẽ, an ủi chị. Nhưng bây giờ, anh có thể làm như vậy không? Hoàn toàn không. Dù cho bảy năm xa nhà, xa anh, chị hai đã không cần dựa đẫm vào ai nữa. nhưng chị hai cũng là nguòi bình thường mà, khi buồn cũng cần có người ở bên. Chị cần em nhưng anh lại hành động như vậy, anh có nghĩ chị hai sẽ thấy thế nào không?
Nguyên sững người nhìn Khánh.
– Anh vẫn còn rất quan tâm chị hai, em nhận ra điều đó. nhưng nếu cùng cách như vừa rồi, anh chỉ làm chị đau thêm thôi.
Khánh nói xong đi vào nhà chỉ còn mình Nguyên đứng lại. không sai, trong phút chốc Nguyên đã quên mình và Nguyệt không còn như xưa. Nhìn thấy nét mặt của Nguyệt, Nguyên biết Nguyên đang gặp chuyện gì đó rất buồn, Nguyên chỉ không muốn để con bé lóc chóc nhà mình làm phiền Nguyệt lúc này thôi, không ngờ…
Cái hố ngăn cách giửa Nguyệt và Nguyên xem ra càng ngày càng sâu rồi.

Ông Peter bật cười khi nhìn thấy gương mặt ủ rủ của Nguyệt:
– Coi nào. Vẫn còn buồn à? Có phải chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa đâu nào.
Nguyệt gượng cười. Nguyệt phải chấp nhận chuyện này chứ có thay đổi được gì nữa đâu.
– Làm việc với sếp mới, thầy tin em sẽ vui lại nhanh thôi. Cùng là tuổi trẻ, cùng có tài lại cùng chung bầu nhiệt huyết và chung sự năng động, hai người sẽ hợp nhau lắm đó.
Nguyệt cười nhẹ. Ông Peter cũng mỉm cười. Nguyệt thật sự là người có tài cộng thêm cái tính làm việc hết mình của con bé nên chả trách mà chỉ trong 3 năm, từ một nhân viên kinh doanh bình thường, Nguyệt đã trở thành trợ lý cho tổng giám độc công ty mẹ, cũng là anh trai ông. Tương lai của Nguyệt sẽ còn thành công hơn nữa nhưng con bé đã lựa chọn cùng ông về Việt Nam. Ông biết đó cũng là mong muốn của nó.
– Chúng ta qua phòng họp thôi, Nguyệt. – ông Peter nói nhẹ.
Nguyệt mở cửa cho người thây kính yêu của mình rồi bước theo sau ông.
Đầy cửa bước vào phòng họp rộng lớn, ông Peter đùa giọng:
– Sao tới sớm thế. Muốn đuổi lão già này đi vậy sao?
– Em đâu dám ạ.
Nguyệt sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó. Nguyên, người thay thế thầy là Nguyên ư?
– Em còn phải học hỏi từ thầy nhiều mà. – Nguyên khẽ nói.
– Em chào thầy ạ. – Tiểu My vui vẻ.
– Cả cô bé này cũng theo về à? Sao thầy không nghe thông báo gì cả.
– Đây là quyết định bất ngờ mà thầy. – Nguyên cười – Em quen làm việc với Tiểu My rồi, như vậy sẽ tốt hơn.
– Thế cô trợ lý của thầy thì phải làm sao đây? – Ông Peter thở dài.
– Thế cô ấy không về cùng thầy ạ. – Tiểu My thắc mắc – Em không nhường cái ghế trợ lý này cho ai đâu nha thấy.
Ông Peter thoáng cau mày khó chịu với giọng điệu của Tiểu My. Bộ nó nghĩ nó muốn là được sao?
– Công ty mẹ đã quyết định rồi. Thầy nghĩ em đã nhận được thông báo.
Nguyên khẽ gật đầu:
– Nhưng em… – Tiểu My định nói gì đó nhưng Nguyệt đã lên tiếng cắt ngang:
– Không cần nói thêm nữa, cái ghế đó, cô cứ giữ lấy đi.
Nguyên ngỡ ngàng nhìn Nguyệt. Thật không ngờ Nguyệt lại là cô trợ lý được đồn đại rất nhiều trong toàn công ty. Chính vì sự đi lên quá nhanh của cô ta khiến Nguyên nghi ngờ, Nguyên cứ nghĩ cô ta dùng thủ đoạn gì đó để được như vậy. Nhưng nếu là Nguyệt thì…
– Em muốn làm gì đây Nguyệt? – ông Peter cau mày.
– Em sẽ cùng thầy về lại Mỹ. – Nguyệt khẽ nói – Trường cũng từng đề nghị em làm trợ giảng cho thầy mà.
– Đừng nói nữa. Tài năng của em không thể để bị lụi tàn trên bục giảng được. Hơn nữa, em cũng biết ngoài nơi này, không đâu là an toàn với em nữa cả.
– Em sẽ về phụ công ty gia đình.
– Em cũng hiểu tình hình của mình mà Nguyệt, đừng có nói nữa. – Ông Peter gạt ngang.
– Trong công ty còn nhiều vị trí khác có thể cho chị Nguyệt đảm nhận mà thầy. – Tiểu My nói.
Ông Peter nhìn Nguyên:
– Đây là quyết định của công ty mẹ. Em không thể thay đổi đâu.
Nguyên nhìn Nguyệt rồi khẽ nói:
– Em hiểu rồi. Em cũng không hề có ý định thay dổi bộ máy nhân sự đâu thầy.
– Còn em thì sao? – Tiểu My la lên.
– Anh đã có sự sắp xếp, em đừng có làm ồn nữa.
– Không cần đâu. – Nguyệt lạnh giọng nói – Em sẽ có nhiều cách để xoay sở. Thầy đừng làm khó cho anh Nguyên và Tiểu My.
Nguyệt nói rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
– Ông Peter chợt linh cảm thấy điều gì đó, liền quay nhìn Nguyên.
– Em có biết Nguyệt từ trước không?
– Hai gia đình anh Nguyên và chị Nguyệt rất thân nhau đó thầy, họ còn ở cùng nhà nữa đó. – Tiểu My nhanh nhảu.
Ông peter khựng người rồi nói với Tiểu My:
– Em ra ngoải cho thầy nói chuyện riêng với Nguyên có được không?
Tiểu My nhìn ông rồi định phản đối nhưng nhìn thấy cái gật đầu của Nguyên, Tiểu My đành ấm ức đi ra cửa.
Ông Peter nhìn Nguyên một lúc rồi khẽ nói:
– Thì ra em chính là Nguyên.
Nguyên cau mày trước câu nói khó hiểu của ông Peter:
– Sao thầy lại nói vậy ạ?
– Thầy đã từng nghe cái tên Nguyên này từ Nguyệt rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thầy nghĩ rằng em và Nguyên đó chỉ là một. – ông Peter ngả người ra ghế khẽ nói – Em có lẽ cũng biết thế chất của Nguyệt rồi mà. Chỉ mộ vết thương dù nhỏ đến đâu cũng làm con bé phát sốt. Nhưng con bé luôn im lặng chịu đựng một mình. Nếu không phải một lần con bé bị tai nạn do xe quệt thì có lẽ cũng không ai biết chuyện. Lần đó, Nguyệt bị sốt cao lắm, mê man suốt ba bốn ngày liền và trong những cơn mê đó, con bé chỉ gọi duy nhất một cái tên Nguyên.
Nguyên lặng lẽ nghe ông peter nói mà không hề có một chút phản ứng nào đáng kể cả.
– Trong suốt cuộc đời dạy học của thầy, thầy rất ít gặp ai thật sự có tài như Nguyệt. Và công ty mẹ đã đào tạo Nguyệt để con bé trở thành một trong những người lãnh đạo hàng đầu của công ty, nhưng đáng tiếc, Nguyệt lại không phải là người thích lãnh đạo người khác. Cùng lúc đó, em ở Úc cũng nổi trội lên với tài năn gkhông thua kém gì Nguyệt. Em có khả năng lãnh đạo, có khả năng làm người khác tin tưởng vào mình nhưng tính em thì quá cứng rắn và rất dễ nổi nóng. Nguyệt thì có sự điềm tĩnh và mềm mỏng. Hai đứa khi kết hợp với nhau thì sẽ khó tìm được đối thủ. Trùng hợp, cả hai đứa đều có nguyện vọng về việt Nam nên tổng công ty quyết định sẽ sắp xếp để hai đứa làm việc cạnh nhau. Và chuyện lần này là cơ hội để hoàn thành sự sắp xếp đó.
– Em nghĩ Tiểu My cũng rất thích hợp để làm việc với em.
– Em cũng tự nhìn ra mà Nguyên – Ông peter lắc đầu – Tiểu My chỉ biết phụ thuộc vào các quyết định của em. Tiểu My cũng không có đủ khả năng để thuyết phục em khi em nổi giận và Tiểu My cũng không dám tranh luận với em trong công việc.
– Em vẫn có thể xoay sở một mình mà. – Nguyên nói.
– Không sai. Em và Nguyệt đều có thể độc lập làm việc và cả hai đứa đều sẽ thành công trong bất kỳ việc gì. Lý do thầy đưa Nguyệt về đây cũng c
òn vì một chuyện khác.
– Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? – Nguyên hỏi.
– Ngày xưa, anh trai thầy là một trong số rát nhiều những người lính Mỹ tham chiến ỡ Việt Nam. Những ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh ấy lại là những ngày đau đớn nhất với anh trai thấy cũng như đối với đứa con trai duy nhất của anh ấy, Tony. – giọng ông Peter trùng lại khi nhớ đến câu chuyện – ngày ấy, vợ anh ấy đã bị chính những người đồng hương của mình vào nhà hôi của và cưỡng bức đến chết, chính Tony, đứa trẻ mới lên bảy ngày đó chứng kiến tất cả. Đó chính là địa ngục ám ảnh Tony cho đến cuối đời. Dù cho sau này, cha con họ được những người lính cách mạng cứu sống và quay về nước an toàn thì vùng đất này vẫn là nỗi kinh hoàng với Tony và nó từng lập lời thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Nguyên vẫn kiên nhẫn lắng nghe, dù cho tới lúc này dường như không có gì liên quan tới Nguyệt cả.
– Bảy năm trước, thầy gặp Nguyệt lần đầu tiên là khi con bé bị lạc đường trong trường vào ngày học đầu tiên. Nguyệt mang đầy đủ những nét đẹp và tính cách của người phụ nữ Á Đông truyền thống và hiện đại. Thầy rất yêu quý cô học trò này nên thường hay đưa con bé về nhà mình chơi và giới thiệu nó vào công ty anh trai thầy làm việc. Khi gặp Nguyệt, Tony như gặp lại những người phụ nữ Việt đã chăm sóc nó những ngày mới mất mẹ, cũng vì thế mà Tony yêu Nguyệt. Biết được tình cảm của Tony, cả thầy và anh trai thầy đều hết sức ủng hộ. Dù cho Tony đã có một đời vợ nhưng vợ nó chết đã 5 năm, con trai nó cũng không phản đối điều này. Chúng tôi yêu quý Nguyệt và mong muốn Nguyệt sẽ thành người nhà của chúng tôi. Nhưng Nguyệt không đáp lại tình cảm của Tony, con bé cứ khép mình lại, quanh con bé cứ như có một lớp băng dày vậy. Không chỉ Tony mà rất nhiều chàng trai khác theo đuổi đều thất bại. Lúc đo, cuộc sống của Nguyệt chỉ có học, làm thêm và học mà thôi. Tony kiên trì theo đuổi con bé 4, 5 năm trời nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Nguyệt. Cách đây cũng khảong 8, 9 tháng, hôm đó, công ty có tiệc mùng, Tony hơi quá chén nên định chiếm đoạt Nguyệt trong cơn say. Lần đó, Tony không làm gì được Nguyệt mà còn bị con bé quật cho một cái rồi nằm dài luôn.
Nguyên giầu nụ cười, dám trêu vào Nguyệt ư? Vậy là còn nhẹ rồi đó.
– Trước đó, dù từ chối Tony nhưng Nguyệt vẫn duy trì tình bạn, tình anh em thân thiết, nhưng sau chuyện đó, Nguyệt đối với Tony hoàn toàn lạnh lùng giống như người xa lạ vậy. Điều đó chọc tức Tony và nó quyết địng dùng tất cả mọi thủ đoạn để ép buộc Nguyệt chấp nhận nó. Hai tháng trước, nó lừa cho Nguyệt uống thuốc kích thích và định làm hại con bé.
Nguyên nắm chặt tay dưới gầm bàn thành nắm đấm, gương mặt thể hiện sự giận dữ đến kinh người, tưởng như có thể giết chết người ngay lập tức vậy. Ông Peter đang nhìn lên trân nhà nên không nhận ra những điều đó nếu không chắc ông hẳn phải rất lo lắng cho tính mạng đứa cháu tai của mình.
– Cũng may, Anna, con gái thầy nhận ra sự khác thường nên kịp thời cứu được Nguyệt. Thoát được một lần nhưng liệu sẽ có lần 2 lần 3 không? Nguyệt là người con gái tốt, nó xứng đáng có được hạnh phúc bên người nó yêu thương, và vùng đất an toàn với nó chỉ có Việt Nam.
– Tuy vậy, anh ta vẫn còn trăm ngàn phương thức khác để ép buộc Nguyệt quay về canh anh ta. – Nguyên tiếp lời – Chỉ có làm việc trong công ty này, anh ta mới không gây áp lực cho Nguyệt được.
– Chỉ là một phần thôi, lý do chính có lẽ là vì cà thầy và anh trai thầy không muốn để vụt mất một nhân tài như Nguyệt.
Nguyên im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:
– Em hiểu rồi. Thấy cứ yên tâm. Em có cách sắp xếp tất cả mọi việc.
Ông Peter gật đầu tin tưởng vào Nguyên. Ông tin Nguyên vì Nguyệt đã luôn tin tương Nguyên trong suốt cuốc đời mình.
Nguyên đứng mở cửa phòng họp, khá nhiều người đã đứng chờ trước cửa. Tất cả đều nhìn Nguyên chờ đợi. Nguyên nói:
– Mời tất cả mọi người vào.
Chờ mọi người ổ định, ông Peter đứng dậy giới thiệu Nguyên với mọi người và nói vài lời chia tay.
Tất cả cùng căng thẳng nhìn Nguyên khi ông Peter ngồi xuống. Tất cả họ đều hiểu khi có người quản lý mới thì lẽ dĩ nhiê sẽ thay đổi bộ máy quản lý.
– Chào mọi người – Nguyên đứng dậy nói khẽ – hy vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt để đưa công ty ngày càng phát triển.
Tiếng vỗ tay vang lên như để chào mừng Nguyên.
– Tôi biết mọi người đều đang có chung một lo lắng. – Nguyên nói tiếp – Tuy nhiên, mọi người có thể yên tâm, tạm thời, tôi chưa có ý địng thay đổi bộ máy lãnh đạo của công ty.
Nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên.
Sau màn chào hòi, mọi người lần lượt quay về làm việc, Tiểu My cau có nhìn Nguyên:
– Em sẽ làm gì bây giờ?
– Em sẽ vào phòng marketing. Đó là chuyên môn em đã học mà. – Nguyên thản nhiên
– Nhưng em muốn ở cạnh anh. – Tiểu My nói như phản đối.
– Không thể vì ý muốn của em mà làm ảnh hưởng đến công việc chung được. – Nguyên nói – Làm đúng chuyên ngành mình đã được đào tạo, em sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn.
– Vì đây là ý của thầy Peter ư?
Nguyên giận dữ nhìn Tiểu My:
– Em cho rằng cà anh và thầy là người không biết phần biệt giữa chuyện công và chuyện tư như vậy ư?
– Em xin lỗi. – Tiểu My lúng túng nói khi thấy Nguyên nổi giận. Tiểu My rất sợ mỗi khi Nguyên giận. ( với chị Nguyệt, anh Nguyên nhà mình có nổi giận lúc nào đâu)
Ông Peter khẽ lắc đầu. Tiểu My không thể thể chịu nổi cơn giận của Nguyên nói gì đến chuyện kiềm chế nó cơ chứ?
Vừa lúc Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn Tiểu My, Nguyệt nói một cách lạnh lùng:
– Không cần làm như vậy đâu, tôi sẽ xin nghỉ việc.
– Nguyệt. – Ông Peter khẽ la lên. Ông ngạc nhiên khi thấy Nguyệt làm việc theo cảm tính như vậy, rõ ràng Nguyên tác động rất lớn đến Nguyệt.
– Cho dù cô có nộp đơn xin nghỉ việc thì trong sáu tháng tiếp theo cô vẫn phải làm việc cho công ty, cô biết để đào tạo một người thạo việc mất nhiều thời gian như thế nào mà. – Nguyên lạnh lùng nói. – Hơn nữa, tôi không ngờ cô lại là người không phân biệt công tư như vậy.
Nguyệt mím môi, không nói gì.
– Đừng vậy mà Nguyệt. Em cũng biết nếu em đơn phương chấm dứt hợp đồng phải bồi thường số tiền rất lớn mà. – Ông Peter khẽ nói.
Hai bàn tay nắm chặt của Nguyệt chợt rời nhau ra, Nguyệt thở ra mệt mỏi:
– Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tiếp tục làm việc.
Ông Peter cũng thở ra. Không hiểu sao, ông lại tin rằng ở cạnh Nguyên là cách tốt nhất cho Nguyệt.
Tiểu My chiếu cái nhìn ganh tỵ về phía Nguyệt. Trong suy nghĩ của Tiểu My, Nguyệt có được sự nâng đỡ của thầy Peter và Nguyên vì vị nể người thầy nên đành chấo nhận sự sắp xếp như vậy. Chỉ cần kiên nhẫn chờ một thời gian, Nguyên sẽ đưa cô về lại bên cạnh anh mà thôi.

Nguyên nghe tiếng gõ cửa, không nhìn lên khẽ nói:
– Mời vào.
Một người con gái đẩy cửa bước vào, cười nói:
– Oai quá ha, ông Tổng.
Nguyên giật mình nhìn lên, thảng thốt:
– Ánh? Sao bà lại ở đây?
– Chào ông Tổng, hân hạnh được gặp ông. Xin tự giời thiệu, tôi là Ánh, giám đốc kinh doanh. Hôm trước vì ra Hà Nội công tác nên không gặp ông được. – Ánh nói – Chu choa, sau bảy năm, ông bạn già của tôi chả thay đổi gì nhỉ. Chưa gì mà cả đám nhân viên nữ của tôi đã chết mê chế mệt ông rồi.
Nguyên bật cười:
– Ánh cũng có thay đổi gì đâu. Vẫn là chim chích chòe như ngày xưa đó thôi.
– Ý nói tôi nói nhiều chứ gì? – Ánh thản nhiên kéo ghế ngồi xuống – Bảy năm qua, không có con chích chòe này thì nhỏ Nguyệt buồn chết luôn rồi đó. Sắp hóa thân thành bà chúa tuyết rồi.
– Có tệ vậy không? – Nguyên cười.
– Còn không? Ông có biết nó từ chối bao nhiêu người rồi không? Chắc đủ một trời sao luôn rồi đó.
– Ánh làm tôi nghĩ Nguyệt từ chối tất thảy đàn ông trên thế giới này rồi đó.
– Không nghi ngờ gì – Ánh thản nhiên – Người nó chờ thì không thấy, toàn ba cái tên không biết trời cao đất dày. Tôi thật không biết giữa hai người có chuyện gì nhưng 7 năm rồi đó Nguyên. 7 năm rồi tôi chưa thấy Nguyệt cười thật sự. Nó cứ lặng lẽ học. Lặng lẽ làm, tự khép mình trong thế giới của chính mình không cho ai chạm vào. Chuyện gì đã xảy ra vậy Nguyên?
– Sao Ánh không hỏi Nguyệt? Nguyên làm sao biết được chứ?
– Không hỏi ông thì hỏi ai bây giờ. Trước khi có chuyện đó, hai người thân nhau lắm mà, không rời nhau nổi nửa bước. Tôi còn nghĩ hai người sẽ không bao giờ rời xa nhau kìa.
– Làm sao được chứ Ánh? – Nguyên cười – Sẽ đến một lúc nào đó, tôi và Nguyệt tìm thấy người thực sự quan trọng với mình.
– Ông nói cái gì vậy chứ? – Ánh thảng thốt – Không lẽ ông không biết…
– Anh – Tiểu My đẩy cửa bước vào đồng thời cắt luôn lời nói của Ánh. – Chúng ta đi ăn trưa thôi.
Tiểu My khựng lại khi thấy Ánh.
– Anh còn làm việc à? Gần 12 h rồi.
– Không. Anh đang nói chuyện với một người bạn cũ thôi. – Nguyên nhìn Ánh nói – Tiểu My, nhân viên mới của bộ phận Mar, bạn gái tôi. Còn đây là Ánh. Bạn cũ của anh, Giám đốc kinh doanh.
– Rất vui được gặp chị – Tiểu My vui vẻ.
– Chào cô – Ánh nói rồi lẩm bẩm – Chắc chắn là chả vui chút nào khi gặp cô rồi.
– Ánh có đi ăn trưa luôn không? – Nguyên đẩy ghế đứng dậy.
– Đi để làm ký đà hả? – Ánh nói nhẹ – Hơn nữa, tôi chờ nhỏ Nguyệt, không có người cùng ăn, chắc nó bỏ bữa luôn quá.
– Bỏ bữa? – Nguyên nhíu mày – Nguyệt hay vậy lắm à?
– Chuyện thường ngày ở huyện – Ánh nhún vai – Lúc còn ở Mỹ, có lúc một tuần, 14 bữa nó chỉ ăn 7 bữa mà cũng chẳng ra bữa nửa, qua quýt gặp gì ăn nấy thôi. Với nó, nhu cầu ăn là nhỏ nhất torng tất cả các nhu cầu.
– Sao Ánh không khuyên can Nguyệt? – Giọng Nguyên nghe âm sắc giận.
– Tôi có thể khuyên sao? – Ánh nhìn Nguyên hỏi nhỏ.
Nguyên không trả lời. Tiểu My thấy không khí có vẻ khó chịu liền kéo Nguyên đi:
– Mình đi thôi anh. Em đói rồi.
Vừa lúc Nguyệt đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ánh, Nguyệt thản nhiên hỏi cứ như Nguyên và Tiểu My không hiện diện ở đó vậy.
– Sao mày lại ở đây? Vể lúc nào vậy?
– Vừa về. Nghe nói có ông tổng mới, lên tranh thủ tình cảm để xin lên lương, ai ngờ lại là người quen. Sẵn chờ để đi ăn với mày luôn.
– Tao không đói. Mày đi ăn đi. – Nguyệt lắc đầu.
Tiểu My chợt thấy người Nguyên cứng lại giận dữ.
– Lại định bỏ bữa hả? – Ánh cau mày – Cái tật này của mày sao nói hoài không được vậy?
– Sáng sớm, hai bà mẹ đã nhét cho tao hai tô bún riêu, giờ còn no nè, ăn sao
nổi. – Nguyệt cười nhẹ. – Tao đang đúng dáng chuẩn mà, không cần vỗ béo đâu.
– Đừng vậy mà Nguyệt, đi ăn với tao nha. – Ánh nhìn Nguyệt nài nỉ – Tao với ông Toàn gây nhau, ăn một mình buồn lắm.
– Ra không có chàng mới nhớ đến tao hả? Bạn tốt quá ha.
– ừ. Có đi không?
Nguyệt giấu cái nhìn về phía Nguyên, nhìn dáng vẻ Nguyên, Nguyệt thở dài:
– Tao thua mày luôn. Thì đi. Chờ tao chút, tao sửa cái này…
– Không chờ đợi gì hết, đi thôi. – Ánh giật lấy cây bút trên tay Nguyệt, tắt máy tính rồi kéo Nguyệt đi theo mình.
Lúc này, Tiểu My mới thấy Nguyên thả lỏng người. Tiểu My giầu ấm ức vào lòng, kéo Nguyên ra ngoài.
– ở đây anh có nhiều bạn bè quá ha. – Tiểu My ấm ức nói.
– Đây là nơi anh đã sinh ra và lớn lên mà. – Nguyên chỉ nói.
– Em không hiểu. ở bên đó, anh sắp có công ty của riêng mình rồi, sao lại bỏ tất cả để về đây.
– Trước sau gì anh cũng về thôi.ỡ đây anh còn có ba mẹ, có gia đình mình.
– ở đây thì có gì tốt chứ anh. Không giàu bằng Úc, không đẹp bằng Úc. Mình về lại bên đó đi anh, rồi mình bảo lãnh cho ba mẹ anh qua đó luôn.
– Em đừng có nói sằng – Nguyên quát nhẹ – Anh không sống ở Úc đâu. Đây là quê hương anh, anh sẽ sống ở đây cho đến cuối đời.
– Vậy còn em thì sao? Theo anh về đây, em đã để ba me một mình bên đó. – Tiểu My nói.
– Anh không hề yêu cầu em theo anh – Nguyên nói rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Tiểu My nhìn theo anh, dù rất ấm ức nhưng vẩn đi theo anh. Tiểu My sẽ tìm cơ hội khác để thuyết phục anh. Tiểu My và anh sẽ về lại Úc, cắt đứt hoàn toàn anh với quá khứ ở nơi này.
Ánh nhìn Nguyệt lơ đãng đưa mắt ngắm nhì xung quanh trong khi phaần ăn của nó chỉ mới vơi đi một nửa.
– Sau 7 năm, mày thấy Nguyên thế nào? – Ánh khẽ hỏi Nguyệt.
– Tao không biết. – Nguyệt khẽ nói.
– Sao lại không biết? Chẳng lẽ hai người khôn gnói chuyện với nhau ư?

Nguyệt cười thật buồn:
– Có chứ? Nhưng chỉ là chuyện công việc. Tính từ khi gặp lại tới giờ, ngoài những câu mang tính chất công việc thì tao vào Nguyên chỉ nói với nhau 2 câu vì không còn cách nào khác, còn lại thì xem nhau như người xa lạ.
– Sao lại ra nông nổi này chứ? – Ánh thốt lên.
– Tao cũng không biết nữa. Không biết từ bao giờ tao với Nguyên lại như vậy. Có lẽ là từ khi Nguyên bỏ tao một mình giữa sân bay, rẽ đi hướng khác với tao.
– Sao mày không nói với Nguyên hả Nguyệt?
– Nói gì? – Nguyệt cau mày nhìn Ánh
– Nói mày yêu Nguyên. – Ánh thản nhiên – Nếu mày nói ra thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác đi.
– Mày lôi đâu ra cái ý tưởng quái đảm đó vậy? – Nguyệt quay mặt đi hướng khác.
– Đừng có chối. – Ánh kiên quyết – Chỉ với Nguyên mày mới có thể mở lòng mình, mới co thể nói cười, mới tin cậy để dựa dẫm vào.
– Chỉ vì tao đã quen có Nguyên để dựa vào thôi, – Nguyệt lắc đầu – Máy thấy đó, 7 năm qua không có Nguyên tao vẫn sống tốt mà.
– Tốt thật sao? Mày chỉ đang tự lừa dối mình thôi, Nguyệt à.
– Đừng có nói lung tung nữa Ánh à? Nguyên đã có Tiểu My, đừng để Tiểu My nghe thấy. Oan cho tao mà tội cho Nguyên lắm.
– Chính vì mày cứ như vậy nên dù có tình càm với mày Nguyên cũng đâu dám nói – Ánh quát – Mày thích Nguyên nhưng lúc nào cũng vun vào cho Nguyên với người khác, sẵn sàng giúp những cô bạn gái tiếp cận Nguyên? Nguyên phải hiểu sao đây hả?
– Đừng nói nữa. – Nguyệt cắt lời Ánh. – Đã hết giờ nghỉ trưa rồi nè.
– Nếu tao không lên rủ thì mày sẽ làm gì hả Nguyệt? Lại vùi đầu vào mờ giấy tờ và máy tính đúng không?
– Tao biết tự lo cho mình mà Ánh? – Nguyệt thở dài.
– Tự lo cái kiểu một tháng ăn mười bữa rồi vào viện nằm đó hả?
– Càng ngày mày càng giống mẹ tao đó Ánh? – Nguyệt khúc khích.
Ánh thở dài. 7 năm trước, khi Ánh qua tới nơi chỉ thấy Nguyệt một mình. Hỏi thế nào Nguyệt cũng không nói chuyện gì đã xảy ra. Một mình Nguyệt làm tất cả, nhìn thì có vẻ như Nguyệt rất mạnh mẽ tự tin nhưng Ánh biết Nguyệt đã mất đi chỗ dựa.
Nguyên phải là một tên ngốc mới không nhìn ra Nguyệt thích hắn. Có ai ngoài hắn mà Nguyệt tháo gở bức tường băng nó tự dựng lên đâu. Cũng có ai ngoài hắn nhận được nụ cười chân thật nhất của Nguyệt đâu, cũng chẳng có ai để cho Nguyệt tin cậy dựa vào ngoài hắn đâu.
Ánh đã từng nghĩ, hai người chỉ giận nhau vậy thôi, rồi sẽ làm hòa nhanh thôi. Vậy mà đã bảy năm trôi qua. Bảy năm, thời gian đã làm hai người thành xa lạ rồi ư?

Dắt xe vào cổng công ty, Nguyệt vui bẻ chào người bảo vệ:
– Chào anh.
Anh bảo vệ vui vẻ nhìn Nguyệt:
– Ủa? Cô Nguyệt, sao cô đi làm sớm quá vậy?
Nguyệt cười nhẹ không nói, đi thẳng thẳng xuống bãi đỗ xe.
Tuần trước, cả bốn vị phụ huynh cùng vợ chồng Minh đã ra Đà nẴng để xem xét dự án nào đó mà công ty chuẩn bị đầu tư, luôn tiện ghé về quê ngoại của Nguyệt, nơi mà từ ngày lấy chồng, hai mẹ rất ít có cơ hội quay về đó. Được mấy hôm thì chị Na cũng bận trông con trong bệnh viện nên không qua nhà được. Thế là chỉ còn mình Nguyệt cùng Nguyên và Tiểu My ở nhà. Vậy cũng chẳng khác gì chỉ có mình Nguyệt ở nhà. Nguyên và Tiểu My có không gian riêng của họ, Nguyệt cũng có không gian riêng của mình. Tuy sống chung nhà nhưng Nguyên và Nguyệt chẳng khác gì người dưng. Kể ra cũng thật nực cười.
Mỗi sáng thức dậy theo thói quen của mình, Nguyệt đều bước đến khung cửa sổ định mở ra chào đón không khí của một ngày mới. Nhưng vừa chạm vào chốt cửa, Nguyệt đã rụt tay lại. Nếu là ngày trước, khi cánh cửa mở ra sẽ là gương mặt tươi cười của Nguyên. Những ngày ấy, nói không sai rằng, người đầu tiên Nguyệt gặp khi thức dậy là Nguyên mà người cuối cùng Nguyệt thấy khi chuẩn bị lên giường cũng vẫn là Nguyên. Nhưng bây giờ, cánh cửa mở ra sẽ là gì đây? Một khung cửa đóng im lìm, không có nụ cười đó nữa. Vậy thì mở ra để làm gì?
Đã ba tháng trôi qua, kể từ ngày Nguyên và Nguyệt làm chung với nhau. Vẫn như ngày xưa ấy, Nguyên và Nguyệt hiểu nhau đến từng suy nghĩ, từng ý tưởng, chưa cần đối phương nói ra mình đã thấu hiểu. Nhiều lúc, Nguyên tạo cho Nguyệt cảm giác vẫn như ngày xưa, nhưng chỉ khi kết thúc giờ làm việc, khi nhìn nét mặt lạnh lùng của Nguyên, Nguyệt mới bừng tỉnh.
Lúc đó, Nguyệt mới giật mình nhận ra, dù đã 7 năm trôi qua, Nguyệt vẫn còn thói quen tin tưởng Nguyên như ngày nào. Nguyệt đã từng tin rằng, Nguyệt không còn dựa vào Nguyên, Nguyệt có thể tự mình đứng vững. Nhưng không phải, Nguyệt vẫn luôn cần, vẫn mong có Nguyên để dựa như ngày nào. Nguyệt thật sự rất ganh tỵ với Tiểu My. Chỉ cần có một chỗ vướng mắc, Tiểu My có thể thản nhiên tìm Nguyên. Nguyệt không thể làm như vậy, cũng không có cách làm như vậy.
Ánh nói không sai. Nguyệt yêu Nguyên, yêu từ những ngày còn ngây dại. Tình cảm của Nguyệt với Nguyên phát triển từng bước để đến khi Nguyệt nhận ra thì nó đã quá vững chắc quá sâu nặng đến chính bản thân Nguyệt cũng không biết mình phải làm sao với những tình cảm đó. Lúc đầu Nguyệt cũng e ngại đó không phải là tình yêu, Nguyệt sợ hai đứa đã có quá nhiều tình cảm nhiều kỷ niện khiến cho Nguyệt hiểu lầm. Nhưng khi Nguyệt biết mình ghen, biết mình ganh tỵ với những cô bạn gái của Nguyên thì Nguyệt biết chắc mình yêu Nguyên. Nguyệt biết quanh Nguyên có rất nhiều những người con gái khác, đâu phải Nguyệt không ganh tỵ nhưng Nguyệt cũng biết Nguyên không dành nhiều tình cảm và sự quan tâm cho họ như với Nguyệt, trong lòng Nguyên, Nguyệt luôn là ưu tiên số một. Đâu phải Nguyệt vui vẻ gì khi phải làm bà mai gán ghép Nguyên cho những người con gái đó, nhưng đó là cách để Nguyệt thử xem với Nguyên, Nguyệt là như thế nào? Nhưng Nguyên không thể hiện gì nhiều, Nguyên với Nguyệt vẫn ân cần vẫn chu đáo như những ngày xưa đó làm Nguyệt không dám nói ra. Nguyệt sợ mình sẽ mất Nguyên, mất đi tình cảm bao nhiêu năm của hai đứa. Nguyệt biết mình có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, để tới một lúc Nguyệt đủ chín chắn, đủ dũng cảm nói với Nguyên chỉ ba chữ thôi : Nguyệt yêu Nguyên.
Nhưng Nguyên đã không dành cho Nguyệt cơ hội đó, Nguyên đã lựa chọn rời xa Nguyệt. Cảm giác hụt hẫng khi người mình yêu không dành tình cảmcho mình Nguyên nào có biết? ( Biết chứ ạ. Biết rõ nữa là đằng khác ấy ạ. Hai anh chị mà chịu nói rõ với nhau thì làm gì có mấy chuyện này, haizzz). Cái cảm giác hụt hẫng khi người mình tin sẽ luôn ở cạnh mình đột nhiên biến mất nó như thế nào, Nguyên cũng không biết. Cái cảm giác mình vội vàng chạy lại chỉ để níu chút hy vọng rồi thấy cạnh người đó là một người con gái khác, đau đớn đến độ nào, Nguyên cũng không biết. Rồi cảm giác phải một thân một mình nơ xứ người, cô dơn lạc lõng, Nguyên cũng không cảm nhận được, những lúc đó, Nguyệt oán Nguyên, Nguyệt giận Nguyên, Nguyệt gọi Nguyên, Nguyệt tìm kiếm Nguyên, Nguyên có biết không? Không. Nguyên không biết, vì bên Nguyên đã có những người con gái khác, không phải Nguyệt. Nguyên không cần Nguyệt, cái suy nghĩ đó dội vào tim Nguyệt đau đớn đến mức Nguyệt không thể nào chịu đựng được, muốn moi trái tim mình ra mà xóa đi tất cả bóng hình Nguyên. Nguyệt đã chờ trong vô vọng, chờ một lúc nào đó, Nguyên sẽ chợt nhớ mà gọi điện sang tìm Nguyệt. Chỉ cần có giờ phút đó, Nguyệt sẽ quên tất cả những gì đã xảy ra, sẽ vứt bỏ tất cả để chạy sang Úc với Nguyên, chỉ để ở cạnh Nguyên như ngày xưa, như một người bạn bình thường, chấp nhận chôn sâu tất cả tình cảm của mình, chấp nhận là cái bóng phía sau của Nguyên khi bên Nguyên đã có người con gái khác. Nhưng Nguyên đã quên Nguyệt luôn rồi, quên thật sự.
Nguyên không gọi cho Nguyệt, không một lần hỏi thăm tin tức về Nguyệt, thậm chí Nguyên cũng không về nhà chỉ vì không muốn gặp Nguyệt. Nguyệt đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần mình đã làm gì để Nguyên đối xử với Nguyệt tàn nhẫn như vậy? Mãi mãi Nguyệt không có câu trả lời cho mình.
Ba mẹ đã từng trách Nguyệt, tại sao tốt nghiệp rồi mà Nguyệt không về nhà. Đâu phải Nguyệt khôn gmuốn về. Đây là nơi Nguyệt đã sinh ra lớn lên. Đây là nơi có ba mẹ, có gia đình va có cả những kỷ niệm với Nguyên, những kỷ niệm Nguyệt đã chôn sâu tận đáy lòng. Nguyệt muốn về lắm chứ. Nhưng Nguyệt về thì Nguyên phải làm sao đây? Nếu Nguyệt về rồi Nguyên quyết định không về nữa thì Nguyệt phải làm sao đây? Ba mẹ mong chờ Nguyên mỏi mòn, Khánh ra vào đều hỏi anh hai, cả cơ nghiệp của gia đình đang chờ Nguyên tiếp quản, Nguyên nhất định phải quay về. Nguyệt không thể là nguyên nhâ
n khiến Nguyên không thể quay về được. Nguyệt sẽ chỉ ở lại xứ lạ đó cho đến khi Nguyên quay về thôi, Nguyên về thì Nguyệt cũng về. Nếu Nguyên không muốn thấy Nguyệt cũng được, Nguyệt sẽ ra ngoài sống.
Nhưng rồi Tony đã ép Nguyệt phải về nước. Với Nguyệt, Tony từ người anh trai đánh tin cậy đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng. Lúc Tony cho Nguyệt dùng thuốc, lúc Tony chuẩn bị hại dời Nguyệt, chút lý trí còn xót lại của Nguyệt đã gào khóc, đã gọi Nguyên biết bao nhiêu lần. Nguyệt trông chờ, Nguyên sẽ xuất hiện sẽ cứu Nguyệt, sẽ vỗ vể an ủi Nguyệt. Nhưng Nguyệt chỉ có một mình, Nguyên không xuất hiện. Với Nguyên có lẽ Nguyệt đã là kẻ xa lạ. Nhưng Nguyên ơi, Nguyệt cần Nguyên đến cuối cuộc đời, Nguyên có hiểu điều đó không?
Theo thầy về nước, Nguyệt biết mình sẽ an toàn nhưng Nguyên thì sao? Có khi nào Nguyên cũng đang có ý dịnh về nước không? Có khi nào mình sẽ lại làm Nguyên thay đổi ý định không?
Chỉ một tháng sau, Nguyên báo tin về nước. Nguyệt đã khóc trong vui mừng và đau khổ. Nguyệt sắp được gặp lại Nguyên. Thì ra với Nguyên, Nguyệt không quan trọng như mình vẫn nghĩ, Nguyệt không có chút ảnh hưởng nào đối với quyết định của Nguyên hết. ( [size=85][color=#FFFF00] sao thương chị quá vậy?
Ngày Nguyên về, Nguyệt nôn nao đến không ngủ được. Chỉ cần tưởng tượng, Nguyên sẽ thế nào sau 7 năm không gặp, hai đứa sẽ nói gì với nhau. Rồi mọi chuyện sẽ được xếp lại, để hai đứa lại như ngày xưa là Nguyệt lại hồi hộp đếm từng giờ, từng phút thậm chí là từng giây cho đến giờ Nguyên về.
Nguyệt đã xin nghĩ cả một buổi làm việc khiền thầy Peter kinh ngạc nhìn mình. Nguyệt chạy ra sân bay, lại tiếp tục đếm từ giờ, từng phút từng giây. Nguyệt trốn sau một cây cột, chờ Nguyên nhận ra Nguyệt, sẽ bước đến, cười với Nguyệt, và ôm Nguyệt những cái ôm như ngày xưa.
Nhưng Nguyên đã không nhận ra. Nguyệt chết lặng khi thấy bên Nguyên là một người con gái xinh đẹp, nhu mì. Không phải Nguyệt, cái đứa xấu như Chung Vô Diệm như Nguyên thường nói, cái đứa đến sư tử Hà Đông cũng vái dài.
Nguyệt đã đau đớn đến độ, cả ngày hôm đó, Nguyệt không làm được bất cứ chuyện gì cho ra hồn. Vậy mà, Nguyệt đã phải ngồi chung bàn với Nguyên, đối diện với vẻ lạnh lùng của Nguyên, nhìn Nguyên chăm sóc cho người con gái đó, nghe Nguyên bắt Khánh thay dổi cách gọi. Đau lắm, đau đến mức Nguyệt muốn tung hê tất cả rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng Nguyệt không thể, Nguyệt chỉ có thể câm lặng rồi lặng lẽ cắn gối trong đêm khuya khóc một mình.
Thầy Peter từng nói, chiếc chìa khóa để mở cửa trái tim Nguyệt đang ở đây. Thầy nói đúng, chiếc chìa khóa đó đang ở đây, nhưng nó không mở cửa trái tim Nguyệt để yêu thương, mà để chém nát trái tim Nguyệt rồi lạnh lùng đóng lại. Ngày ngày, từ những vết thương đó. Máu vẫn rỉ ra từng chút từng chút mà Nguyệt không thể cũng không có cách để chữa lành.
Nguyệt cũng biết ngoài Nguyên ra, Nguyệt sẽ không thể yêu ai được nữa. Nguyên là tất cả tuổi thơ, tình cảm và những kỷ niệm đáng trân trọng nhất của Nguyệt. Không một người nào có thể thay thế Nguyên trong trái tin Nguyệt cả. Nguyệt đã lựa chọn cho mình một cuộc đời dơn độc, rồi một lúc nào đó, Nguyệt sẽ lên chùa. Hy vọng những câu kinh lời kệ sẽ làm tâm hồn Nguyệt tĩnh lặng và quên đi trái tim đã bị tổn thương này.
Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ làm việc, Nguyệt liền rời vườn hoa đi về phía thang máy.
Bước ra khỏi thang máy, Nguyệt rảo bước về phái phòng làm việc của mình và Nguyên. Chung 1 không gian nhưng hai người như ở hai thế giới khác nhau càng làm Nguyệt thêm đau.
Mở cửa phòng, Nguyệt sựng người lai khi thấy trong phòng, Nguyên và Tiểu My đang hôn nhau. Hai người quấn siết lấy nhau trong vòng tay nồng nàn, trong nụ hôn cuồng nhiệt làm Nguyệt không thể nào chịu nổi. Cố giữ tay không run rẩy, Nguyệt đóng cửa thật nhẹ nhàng rồi chạy bổ ra thanh bộ. ở đó, chỉ nơi dó, mới có đủ không gian riêng tư chi Nguyệt có thể khóc thỏa thê mà không ai hay biết.

Nguyệt nhấp một ngụm rượu trong ly của mình rồi đi về một góc khuất. Hôm nay là ngày kỷ niệm 27 năm thành lập công ty của cả hai gia đình đồng thời cũng công bố tin sát nhập hai công ty và trao quyền lãnh đạo công ty cho Minh. Một bữa tiệc mà Nguyệt không thể nào tránh mặt.
Nhìn người ta, ai cũng đi có đôi có cặp mà Nguyệt thấy buồn cho chính bản thân mình. Luôn luôn là vậy, Nguyệt đứng trong một góc khuất, nép mình quan sát chung quanh, nhìn người ta nói cười hạnh phúc còn mình nhớ về những ngày tháng thật xa xôi năm nào.
Ngày ấy, trong những bữa tiệc như thế này, Nguyệt luôn có Nguyên bên cạnh, hai đứa bày đủ trò quậy phá khiến cho bốn vị phụ huynh nổi tiếng rộng lượng cũng phải tức điên lên.
Nguyệt khẽ bật cười rồi nụ cười lịm tắt trên bờ môi. Giờ đây chỉ còn mình đứng đây với nỗi buồn còn Nguyên đang nói cười vui vẻ với người con gái Nguyên đã lựa chọn cho mình.
– Sao đứng một mình buồn vậy em, có cần anh nói chuyện cho vui không?
– Để tôi một mình – Nguyệt lạnh giọng
– Làm gì dữ vậy em? – người đàn ông cợt nhả. – thấy người ta có đôi có cặp không buồn hả?
Nguyệt chợt nắm tay hắn ta, quặt mạnh ra sau lưng:
– Tôi nói đi, có nghe rõ chưa?
Người đàn ông nhăn mặt vì đau, gật đầu. Nguyệt đẩy mạnh hắn ta ra rồi khẽ phủi tay.
– Vẫn dùng phương cách cũ hả? – Ánh bước lại gần Nguyệt bật cười.
– Thì còn cách nào hữu hiệu hơn đâu. – Nguyệt nhún vai. – Anh Toàn đâu?
– Gặp đám bạn làm ăn nên đi chung với họ rồi.
Hai người đứng cạnh nhau cùng dõi mắt nhìn Nguyên đang đứng cùng Tiểu My.
– Mày chấp nhận để mất Nguyên như vậy sao? – Ánh khẽ khàng.
– Đã có bao giờ đâu mà mất. – Nguyệt cười buồn.
– Mày chưa từng thử dành sao biết là không có?
– Tao chưa từng có cơ hội nói gì đến dành hay giật, – Nguyệt cười buồn.
Ánh khẽ thở ra, Ánh tuy mang tiếng là nói nhiều nhưng chưa bao giờ Ánh hơn được Nguyệt về cái khoản ăn nói. Nguyệt luôn có cách làm Ánh tịt ngòi.
Nguyệt nhìn người đàn ông đang đi đến chỗ mình.
– Anh Toàn tìm mày kìa. Ra với ảnh đi, đừng phá không gian riêng của tao.
– Mày đuổi tao đó hả?
– Ừ. Đuổi đó, đi đi. – Nguyệt xua tay.
Ánh khẽ trề môi rồi đi về phía Toàn. Nguyệt nhìn theo cười khẽ rồi quay gót bước ra cửa.
– Minh, chị về trước nha.
– Chị sao vậy? – Minh lo lắng.
– Chị mệt quá, nói lại với ba mẹ giùm chị nha.
– Có cần em đưa chị về không?
– Đùa hả? Nhân vật chính sao vắng mặt được. – Nguyệt cười – Yên tâm, chị tự về được. Chị không yêu đuối như con gái nhà lành cần người bào vệ đâu.
Nói rồi, Nguyệt đi luôn không để Minh kì kèo thêm nữa.
Đi xuống nhà để xe, Nguyệt dừng lại khi nghe tiếng chân đi theo mình.
– Anh muốn gì đây? – Nguyệt cau mày nhìn người con trai lúc nãy bị mình đuổi đi.
– Lúc nãy giữa nhiều người, anh không muốn cô em mất mặt nhưng bậy giờ thì phải cho cô em một bài học chứ? Sao không yên phận liễu yếu đào tơ mà lại học đòi vũ lực làm gì hả cô em xinh đẹp.
Nguyệt thản nhiên tháo đôi dày cao gót ném qua một bên.
– Thật tốt, chị mày đây cũng đang muốn thư giãn gân cốt đây. – Nguyệt nói.
– Phải cho cô em một bài học nhớ đời mới được. – hắn cười đểu rồi lao vào Nguyệt như vũ bảo.
Nguyệt bình thản đỡ đòn của hắn. Cũng may bộ váy tối nay Nguyệt chọn cũng khá thoải mái, nếu không cũng có chút khó khăn rồi.
Chỉ sau chục đòn, người đàn ông đã nằm sóng xoài trên nền đất. Nguyệt nhìn hắn:
– Tưởng có gì, hóa ra thùng rỗng kêu to. Lần sai thì tránh chị ra nhà em trai, cỡ em luyện thêm chục năm rồi hẳn tìm chị thách đấu nha.
Nguyệt nhặt lấy đôi giày cao gót rồi đi về phía xe của mình.
Tên đó cũng thật xui xẻo, Nguyệt đang bực mình muốn tìm chỗ trút giận thì hắn đâm đầu vào nên lãnh đủ, chứ bình thường, Nguyệt đâu ra tay nặng như vậy.

Khánh sững người khi nghe tin Nguyên vừa thông báo, Minh vội nhìn qua Nguyệt rồi đi theo Khánh.
Nguyệt chỉ biết ngồi yên, nắm chặt hai bàn tay chặt đến mức móng tay đâm vào thịt đến chảy máu, cố ngăn trái tim đang gào khóc, cố ngăn những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi, cố giữ mình không bỏ chạy về phòng như Khánh, cố giữ gương mặt mình bình thản như đang nghe chuyện của người dưng chứ không phải chuyện của Nguyên.
Bà Dương và bà Ngân Mỹ khẽ nắm lấy tay Nguyệt. Nguyệt đau đớn tự hỏi, tại sao ai cũng co thể nhìn ra Nguyệt yêu Nguyên mà chỉ Nguyên không thể.
– Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng mà. Là chuyện vui sao không ai nói gì vậy? – Ông Tùng lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng – Chúc mừng mi nha thằng bạn già, sắp có dâu rồi. Chúc mừng con nha Nguyên. Mới ngày nào còn khóc oe oe giờ đã sắp lấy vợ.
– Cám ơn ba. – Nguyên khẽ nói.
– Con định khi nào thì tổ chức.
– Cuối tháng này, ba Tiểu My sẽ về nước. Tụi con định khi đó làm lễ đính hôn rồi sau đó một tháng là cưới luôn. ( đồ tàn nhẫn. Sao anh nở bò chị Nguyệt đi lấy vợ vậy? Không chịu đâu)
– Tùy con thôi. Con lớn rồi, tự quyết định chuyện của mình được rồi. Ba mẹ không có ý kiến gì đâu. – Ông Vũ quay sang Tiểu My – Chào mừng con gia nhập vào gia đình chúng ta.
– Con cám ơn bác ạ. – Tiểu My thẹn thùng.
– Còn bác gì nữa gọi ba mẹ được rồi – Ông tùng nói.
Tiểu My thẹn đỏ mặt ma không biết đang chết lặng cả cõi lòng. Nguyệt cũng đang luôn mong mình gọi ba mẹ với ý nghĩa như thế, không phải như một đứa con nuôi. Nhưng bây giờ, Nguyệt mãi chỉ là con nuôi của ba mẹ, còn con dâu, vị trí đó Nguyên đã dành cho Tiểu My.
– Nguyệt không thể chúc mừng tôi một câu hay sao?
Nguyệt rất muốn đứng dậy, quát thẳng vào mặt Nguyên: ” Đồ tàn nhẫn” rồi bỏ đi. Nhưng Nguyệt không thể làm như vậy. Nguyệt biết hai người ba, hai người mẹ đang cùng chung nỗi đau với mình. Nguyệt không thể chỉ biết đến nỗi đau của riêng mình như vậy? Nguyệt cũng không muốn phá hạnh phúc của Nguyên và Tiểu My. Đám cưới là chuyện đáng chúc mừng mà.
– Chúc mừng anh. Tôi chân thành chúc hai người hạnh phúc.
– Cám ơn Nguyệt. Hy vọng Nguyệt sẽ sớm báo tin vui cho cả nhà.
– Có thể.
Nguyệt ngồi một mình trên chiếc xích đu trong đem khuya tĩnh lặng. Đã hai giờ trôi qua, kể từ lúc Nguyên thông báo tin Nguyên sắp lấy vợ, sau phút choáng váng, cả nhà đang vội vã bàn luận những thứ cần chuẩn bị cho đám cưới khá gấp gáp này. Nguyệt không thể ngồi nổi trong khôn gkhí ấy nên trốn ra đây
– Không lạnh hả co
n gái? – Ông Tùng khẽ hỏi.
Nguyệt giật mình rồi nhìn ba mình:
– Dạ. Không. Thế này thì có thấm tháp gì với mùa đông ở bên đó hả ba. – Nguyệt lắc đầu, cũng không thấm tháp gì so với giá lạnh trong trái tim mình – Mọi việc xong hết rồi hả ba.
Ông Tùng ngồi xuống cạnh Nguyệt, kéo con gái vào vòng tay mình, khẽ khàng.
– Khóc đi con. Đừng cố nén làm gì.
Bờ vai Nguyệt run lên bần bật, những tiếng nấc nghẹn vẳng trong đêm khuya khiến người cha có cảm giác như mình đang bị cắt từng khúc ruột.
– Ba xin lỗi. – Ông Tùng nói trong nỗi đau – Đáng ra ba đừng đam mê công việc. Đáng ra ba đừng để hai đứa thân thiết như vậy, đáng ra ba phải tìm mọi cách giữ Nguyên cho con.
– Không. Là tại con và Nguyên không duyên phận. – Nguyệt nấc nhẹ
– Chúng ta chuyển nhà nha con. Sống chung nhà thế này…
– Đừng làm vậy ba ơi. Cho con khóc một lần thôi, con hứa, con sẽ không khóc nữa đâu. Từ hôm nay con sẽ quên Nguyên. Chỉ một lần này thôi.
Tiếng nấc nghẹn ngào của Nguyệt làm ông Tùng càng thêm đau đớn. Sau lưng ông, bà Dương che miệng ngăn tiếng khóc. ở một góc khác, bà Ngân Mỹ vùi mặt vào vai chồng cố không cho tiếng khóc vang lên. Còn trong ngôi nhà, Khánh khóc đến lịm người trong tay Minh. Cũng ở một khung cửa số khuất hẳn tầm nhìn của mọi người một làn khói trắng lãng đãng bay lên.
Chỉ có Tiểu My đang hạnh phúc, vui vẻ chìm vào giấc ngủ với giấc mơ cô dâu của riêng mình.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Sao còn chưa thả ?
Trường hợp cá biệt
Gia phả
Hồ Ba Bể
Ngư Ông Và Biển Cả