<?php the_title(); ?>

Sẽ Mãi Bên Nhau

09.07.2014
Admin

Nguyên và Nguyệt cùng bước vào lớp thì cả hai cùng nhận ra khôn gkhí khác lạ của cả lớp. tất cả đám con gái thì nhìn Nguyệt với vẻ vừa khinh miệt vừa e sợ. còn đám con trai thì nhìn Nguyên cười nửa miệng.
– Có chuyện gì vậy? – Nguyệt níu Nguyên – Sao Nguyệt thấy mọi người lạ quá.
– Nguyên khôn gbiết. – Nguyên nhún vai – Mấy bữa nay Nguyên nghỉ theo Nguyệt mà.
Nguyệt ngồi vào chỗ trong cái nhìn dõi theo của mọi người. Nguyệt khẽ khều Bạch:
– Có chuyện gì vậy Bạch. Sao mọi người nhìn Nguyệt lạ quá vậy.
– Đừng có chạm vào tôi. – Bạch quát lên rồi hất tay Nguyệt ra làm Nguyệt ngỡ ngàng nhìn Bạch.
– Sao vậy? Nguyệt đã làm gì mà mọi người nhìn Nguyệt như vậy chứ? – Nguyệt thốt lên.
– Làm gì thì tự Nguyệt phải biết chứ? – Trúc cười khẩy. – Thật không ngờ cái mặt nhìn ngoan ngoãn là thế mà lại làm ra những việc như vậy?
– Các người đang nói chuyện gì vậy? – Nguyên quát lên khi thấy mặt Nguyệt tái đi từng chút.
– Nguyên à? Tao chưa thấy ai sướng như mày. Mới chừng này tuổi mà đã có người tình nguyện hầu hạ. sao hả? con nhỏ tảng băng này có ngon lành không mày?
Một tên co trai vừa noi vừa chiếu cái nhìn mang tính không đàng hoàng về phía Nguyệt.
– Có chuyện gì vậy? – Nguyệt vội níu lấy tay Nguyên khi thấy Nguyên cung tay định đánh đứa vừa nói. – Làm ơn có ai nói cho Nguyệt biết với.
Tiên và Thắm bước vào cười khẩy:
– Sao không ai nói với cô ta là chuyện cô ta che giấu bao nhiêu năm nay đã bị bại lộ rồi. – Tiên lên tiếng.
– Bí mật? bí mật gì? – Nguyệt ngơ ngác.
– Thì chuyện mày là gái bao hạng sang của Nguyên đó. – Thắm bật cười.
Nguyệt choáng váng ngồi bệt xuống ghế còn Nguyên gầm lên:
– Các người nói chuyện bậy bạ gì đó.
Nhìn nét mặt tím tái vì giận của Nguyên mà Thắm bất chợt lùi lại mấy bước. Chỉ có Tiên khôn gthấy vẫn thao thao bất tuyệt:
– Chính tôi đã cho người theo dõi hai người đó. một đứa con gái sống trong nhà một người con trai thì phải giải thích thế nào đây? Còn sự thân thiết quái đản của các người nữa.
Tiên ném ra một sấp hình:
– Đó các người xem đi. Cô ta không là một con điếm thì là cái gì?
Những tấm hình được tung ra tung tóe trong không gian. Nguyệt nhìn thấy hình mình và Nguyệt ở trong nhà, cùng đi học, cùng về và còn những lúc Nguyệt ngủ trong vòng tay của Nguyên ở torng vườn nữa. đó là những thói quen từ nhỏ, những chuyện rất bình thường của hai người lại bị những người này suy diễn ra cái gì đây?
– Nguyên à? Sở thích của Nguyên cũng tệ quá. Cô ta có gì nhìn cho được đâu. – Tiên nói – Nguyên thừa sức tìm được những người tốt hơn cô ta mà.
– Câm mồm. – Nguyên sấn tới định đánh Tiên thì Nguyệt níu tay Nguyên lại. Nguyên buốc phải dừng lại nhưng cái nhìn lạnh lẽo vẫn hướng về Tiên làm Tiên cảm thấy rợn người.
– Nguyệt làm mình thất vọng quá. – Hà nói – Vậy mà, chúng tôi đã tin Nguyệt suốt bao nhiêu năm qua.
– Thì ra đó là lý do mày ngăn mọi người tiếp cận Nguyệt ư? – Bảo cười cay đắng – Vì Nguyệt là người của mày ư?
– Tụi mày im đi. – Minh và Tùng quát – tụi mày quen biết Nguyên và Nguyệt bao nhiêu lâu rồi. tụi mày không tin Nguyên và Nguyệt mà lại tin cô ta ư?
– Với những thứ này, mày giải thích sao đây? – Bảo gằn – Rõ ràng họ không là anh em, sao lại sống chung nhà. lại thân thiết đến vậy?
Bảo vừa dứt câu thì thấy mình ngã xuống đất còn một bên má đau điếng.
– Đừng Nguyên. – Nguyệt nói nhỏ nhưng giọng tràn đầy đau đớn – Đừng làm vậy.
– Mày đánh tao làm gì? tao chỉ nói sự thật thôi. Nguyên có phải là trẻ mồ côi đâu, sao phải sống chung nhà với mày? Hay vì Nguyệt cần tiền, cần có đại thiếu gia như mày làm chỗ dựa…
Nguyệt tát mạnh vào mặt Bảo, cái tát không hề nhẹ tay làm mặt Bảo hất về một bên. Nguyên vội vàng bước lại cạnh Nguyệt.
– Tránh xa Nguyên của tao ra, – Tiên gào lên rồi lao vào đẩy Nguyệt ra khỏi Nguyên thì bị Nguyên hất mạnh một cái té đập mạnh vào bàn.
– Tôi sẽ không tha cho cô đâu – Nguyên lạnh giọng với cách nói làm mọi người rùng mình.
Nguyệt đưa mắt nhìn từng người, ngoại trừ Minh và Tùng, tất cả mọi người đều nhìn Nguyệt với vẻ khinh khi. Nguyệt đua đớn nuốt nước mắt vào lòng:
– Thì ra mọi người đều nghĩ tôi là người như vậy. – Nguyệt nói nhẹ – Uổng công tôi tin các người, xem các người là chỗ dựa khi xa gia đình. Coi như tôi tin lầm các người.
Nguyệt lẳng lặng bước về bàn của mình, mở cặp lấy r
a một chiếc điện thoại đắt tiền:
– Ba!
-…
– Con sẽ về nhà. về càng sớm càng tốt.
-…
– Con chán nơi này rồi, con muốn về nhà.
Nguyên đau lòng nhìn Nguyệt. Nguyệt rất yêu quý nơi này, nơi Nguyệt có rất nhiều những kỷ niệm. Nguyệt đã không quá khi nói rằng Nguyệt đã xem những người bạn, những người đang nhìn Nguyệt như một gái bao kia, là chỗ dựa tin thần khi xa nhà của Nguyệt. Nguyệt yêu thích sự yên bình và tĩnh lặng của nơi này, yêu những con người chất phác hiền hòa. Vậy mà, chính nơi này đang chối bỏ Nguyệt.
– Tiểu thư, cậu chủ. – hai người mặc đồ đen đứng ngoài cửa lớp nói – Chúng tôi vâng lời ông chủ đến đón hai người.
Nguyệt đóng cặp lại rồi kiêu hãnh bước đi, không ngoái đầu nhìn lại, Nguyên cũng lặng lẽ đút tay vào túi bước theo sau Nguyệt, cao ngạo rảo bước. Nguyên biết Nguyệt đã thực sự dứt bỏ nơi này.

Nhìn Nguyệt ngồi ủ rủ nơi ghế đá, Nguyên ngồi xuống đối diện với Nguyệt:
– Đám Ánh rất vui khi nghe nói tuần sau chúng ta sẽ quay về. cuối tuần, cả đám sẽ lên đây mừng sinh nhật tụi mình đó.
– Rốt lại, chỉ có Ánh và những người đang chờ đợi chúng ta mới là bạn của chúng ta thôi ư?
– Quên bọn họ đi Nguyệt. bọn họ như những người mù vậy, bị Tiên dẫn dắt. – Nguyên nhẹ nói. – Nguyệt buồn làm gì. có mắt mà không biết nhìn, có tai mà không biết nghe, có trái tim mà không biết tin tưởng.
– Dẫu vậy, vẫn đau thật đó chứ? Hay là tại chúng ta luôn không nói rõ mối quan hệ của mình.
– Có gì mà nói rõ nào. Chúng ta không hề giấu diếm, chỉ tại họ không chịu quan tâm tìm hiểu thôi. Ai kêu Nguyệt là nữ thần tượng cùa cả đám nó. bị Tiên nói kích vài câu, thì như một lũ đầu bò.
– Sao lại tại Nguyệt. là tại Nguyên đó chứ? Có đến ¾ con gái trong lớp mê mẩn Nguyên rồi.
– Ai kêu trời sinh chúng ta là nam thanh nữ tú làm gì?
– Nguyệt cười khúc khích:
– Nghe nổi cả da gà rồi nè. Mà sao năm nay ba lại nhất quyết tổ chức tiệc sinh nhật ở trên này chứ? Mà khách mời thì chả ít đi được bao nhiêu.
– Nguyên cười khẽ. Với vị thế của hai ông ba trên thương trường thì hai ổng có mời khách tận Mỹ thì người ta cũng phải bấm bụng mà đi thôi. Ai dám đắc tội với hai chiến thần đó chứ?
– Sao Nguyệt nghi trong chuyện này có gì mờ ám quá. – Nguyệt chống cằm suy tư.
– Nguyên gật gù.
– Cả hai chúng ta đều đoán ra mà. – Nguyên cười nhẹ. – Ai kêu có những kẻ không biết trời cao đất dày trêu vào con gái cưng của ba chứ?
– Có cần làm như vậy không? – Nguyệt khẽ nhíu mày.
– Cần. – Nguyên gật đầu. – Mà thôi, Nguyệt đừng nghĩ chững chuyện này nữa. lo tập trung tinh thần nghĩ xem nên tặng cho Nguyên cái gì đi.
– Không thèm tặng gì hết. – Nguyệt nguýt dài.
– Keo kiệt. – Nguyên vờ nhăn nhó – với Nguyên mà Nguyệt cũng tiếc nữa hả.
– Phải tiếc chứ. – Nguyệt thản nhiên – Tiền là tiên là phật mà.
– Sau này ai làm chồng Nguyệt sẽ phải khổ vì cái tính ky bo của Nguyệt đó – Nguyên than thở.
– Còn vợ Nguyệt thì sẽ rất mệt với cái tính trăng hoa của Nguyên đó.
– Hai người cứ nói qua nói lại, hết chuyện này sang chuyện khác làm cả góc sân vang những tiếng cười đùa.
– Nguyên đứng ngoài cửa nhìn hai vị ” đệ nhật phu nhân”, thiên hạ vô địch của nhà mình đang cằn nhằn khi Nguyệt ngọ nguậy liên tục trong khi hai người tay lược tay kẹp tóc cố tạo kiểu cho mái tóc của Nguyệt.
– Nguyên chợt cười phì khi nhớ lại hôm bốn vị phụ huynh thân hành lên tận Đà Lạt rồi thay phiên nhau la mắng Nguyên chỉ vì cái tội để Nguyệt “còm nhom như cậy sậy” ( Trích nguyên văn câu nói của bà Ngân Mỹ). hai đứa ngồi cười rúc rích với nhau mãi, cỡ Nguyệt mà còm nhom thí không biết ai trong mắt ba mẹ mới là phát phì đây?
– Hôm nay thiếu mất hai đứa nhỏ, Minh, em trai kém Nguyệt hai tuổi và Khánh, em gái lên 14 của Nguyên. Hai đứa nó như nước với lửa, để chúng ở nhà chắc khi về tan hoang quá.
– Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Nguyệt, Nguyên liền cười nhún vai như tỏ ý bó tay. nhìn Nguyệt trề môi, Nguyên bất cười khẽ rồi hắng giọng:
– Con thấy Nguyệt để xõa tóc ra đẹp hơn đó mẹ, tóc dài phải để người ta ngắm chứ bối lên làm gì cho uổng.
– Im đi. – Bà Ngân Mỹ nhìn con trai quát – Đàn ông con trai biết gì về mấy việc này mà bon chen hả?
– Nguyên cười khì:
– Thì phụ nữ các vị làm đẹp lên cho ai ngắm. củng là cánh đàn ông con trai tụi con thôi.
– Nhiều lời quá. Biến đi. – Bà Ngân Mỹ cau mày.
– Con đã nghĩ hay là mẹ muốn làm cho Nguyệt nhìn già đi một chút để nhìn mẹ trẻ ra một chút.
– Bà Dương và Nguyệt phì cười còn Bà Ngân Mỹ ngừng tay đưa lượt trừng mắt nhìn Nguyên:
– Ý mi nói mẹ mi già đó hả?
– Thì mẹ là mẹ của thằng con 18 tuổi là con đây, sắp kém dâu được rồi, còn không tự nhận mình già ư? – Nguyên vừa cười vừa nói vừa lùi ra cửa.
– Sanh nó ra, nuôi nó lớn coi nó nói tôi cái gì nè trời. chưa được 50 cái xuân xanh mà nó đã chê tui già. Trời ơi, ngó xuống mà coi.
– Nguyên vội vàng ôm vai bà:
– Mẹ ơi. Mẹ già hay trẻ có sao đâu. Khi nào ba con nói mẹ già thì mới to chuyện đó. ái da, đau con… mẹ đau.
– Nguyên bị bà Ngân Mỹ nhéo tai:
– Học ba mày cái gì không học, chỉ học được cái khoa môi múa mép. – Bà Dương thở dài – Thật tội cho con gái nhà ai thương phải con đó Nguyên.
– Nguyệt tranh thủ lúc nhị vị thân mẫu đang trừng phạt Nguyên, tháo nhanh những chiếc kẹp trên đầu rồi nhanh chóng chuồn ra cửa. trước lúc đi, Nguyệt còn quay lại nháy mắt với Nguyên một cái.
– Bà Ngân Mỹ nhìn theo Nguyệt, chép miệng:
– Nuôi nó cho lớn, không biế có được cái gì không khi mà nó chỉ biết quan tâm tới con gái nhà người ta, còn mẹ nó nó coi không bằng cọng rơm cọng rạ.
– Đâu có đâu. – Nguyên vội nói – Mẹ con là nhất, không ai bằng được mẹ con hết.
– Chỉ được cái dẻo mỏ. – Bà Dương phì cười – Mai mốt. muốn cưới con gái người ta cũng khua môi mẹ vợ là nhất đúng không?
– Nguyên gãi gãi đầu, cười trừ.
– Thôi, đi tìm cái Nguyệt đi. – Bà Ngân Mỹ xua tay.
– Nguyên được tha mạng nhanh chóng chạy xuống nhà tìm Nguyệt.
– Ngồi trong một bàn rộng lớn ngay trung tâm, hơn 30 người lớp Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chiều hôm qua, thầy chủ nhiệm thông báo cả lớp sẽ buổi sinh hoạt lớp. vừa tập trung đủ người là cả lũ bị đưa lên xe và tới đây luôn.

– Trong không khí sang trọng này, tất cả đều thấy bối rồi chỉ có Tiên là tỏ vẻ quen thuộc và linh hoạt. tiên chạy đâu một lúc rồi đưa một người đàn ông đứng tuổi tới bàn cà đám.
– Đây là ba mình, Phó tổng công ty F2. còn đây là các bạn cùng lớp con đó ba.
– Chào mấy đứa. cám ơn mấy đứa đã chăm sóc Tiên suốt thời gian qua. Nhớ mấy đứa mà Tiến nhà bác cũng thay đổi rất nhiều, về nhà chịu học hẳn ra.
– Dạ không? – Trúc luống cuống nói – Là tụi con nhờ Tiên nhiều đấy chứ ạ.
– Đây là bữa tiệc gì vậy bác? Lớn quá.
– À. Là tiệc sinh nhật của con gái tổng giám dốc công ty bác cùng con trai một người bạn thận của ông ấy. gia đình hai người họ rất thân thiết. từ bé, hai cô cậu này đã lớn lên cùng nhà, thân nhau lắm. bác nghe đâu, hai đứa còn được hứa hôn từ khi mới sinh ra nữa kìa.
– Vậy hả ba? nhà họ giàu lắm hả ba.
– Đó là hai trong số những công ty hằng đầu thành phố hiện nay đó.
– Nghe hấp dẫn quá. Cậu ta có đẹp trai không ba?
– Khong có cửa đâu con gái. – Ba Tiên lắc đầu.
– Ba muốn nói tới cái hôn ước chứ gì? thời buồi nào rồi, con không tin cậu ta chấp nhận chuyện đó. con sẽ tóm cổ được cậu ta cho ba coi.
– Cả đám nhìn nhau ngán ngẩm. sau khi Nguyệt và Nguyên rời đi, Tiên bắt đầu lên mặt với cả lớp làm mọi người rất khó chịu. mấy hôm trước còn một câu Nguyên, hai câu Nguyên mà bây giờ… thật không hiểu n6ỉ con người này mà.
– Ánh đèn phụt tắt cùng với tiếng nhạc rộn rã vang lên. Sân khấu sáng bừa lên, ánh mắt mọi người đổ doồn về phía sân khấu, nơi có sự hiện diện của một chiếc bánh sinh nhật vĩ đại, tr6ng chờ sự xuất hiện của hai nhân vật chính.
– Nguyệt khẽ kéo màn nhìn ra rồi thở dài:
– Bó tay luôn. Dù là ở đâu, bữa tiệc cũng hoành tráng. Sao ba cứ thích đem tụi mình ra trình diễn vậy không biết.
– Nguyên cười nhẹ trên tóc Nguyệt:
– Có sao đâu. Càng đông càng vui mà.
– Vui gì? mệt muốn chết thì có. – Nguyệt nguýt Nguyên.
– Nguyệt à? – Nguyên kề môi sát tai Nguyệt.
– Hử? – Nguyệt không quay lại hỏi.
– Chúc sinh nhật 18 tuổi luôn vui vẻ, hạnh phúc.
– Nguyệt cười rạng rỡ:
– Me too.
– Nguyên cười nhẹ khi Nguyệt khẽ siết tay Nguyên trong bóng tối.
– Nào, bước ra chiến trường thôi, công chúa. – Nguyên khẽ nói.
– Nguyệt cười khúc khích rồi cùng Nguyên bước ra trong tiếng nhạc rộn rã và ánh mắt kinh ngạc của đám bạn cùng lớp. cả đám cùng đưa mắt tìm Tiên nhưng không thấy Tiên đâu cả? cả đám lại đưa mắt nhìn nhàu nhưng không ai có thể có được câu trả lời.
– Tổng giám đốc. – Ba Tiên cùng Tiên bước lại chỗ ông Tùng – Con gái anh ngày càng xinh đẹp ra đó.
– Quá khen rồi. – ông Tùng khẽ nói nhưng mặt không giấu diếm nét tự hào – coi vậy chứ con bé này bướng bỉnh lắm đó. hồi trước chỉ đưa hai đứa nó lên đây rèn tính không ngờ ở chết đây luô không chịu về. nói sao cũng không được cả.
– Nói thế mà nghe được. – Ông Vũ đứng cạnh cười – Tao thấy không khí nơi này hạp với con bé đó chứ? Thằng con của tao cũng ngoan hơn hồi trước nhiều.
– Phải đó, tổng giám đốc. – Ba Tiên nói thêm vào – Thằng con tôi từ ngày từ đâu trở về cũng chịu ăn học hơn. Không như hồi trước, suốt ngày lông ba lông bông.
– Ba kỳ ghê. Sao ba cứ nói xấu anh hai hoài hà. – Tiên nũng nịu.
– Chắc đây là con gái anh – Ông Vũ hỏi.
– Vâng. Cháu nói là con thứ hai của tôi. – Ba Tiên nói.
– Con cháo hai bác. – Tiên lễ phép.
– Thật khôngngờ con gái anh lại xinh đpẹ như thế này.
– Anh quá khen. Làm sao bằng cô công chúa của anh chứ?
– Tiên không giấu vẻ tự mãn của mình. tiên biết ai cũng phải công nhận là Tiên đẹp. tiên rất tò mò về cô đại tiểu thư, chủ nhân của bữa tiệc hoành tráng này, ban nãy, Tiên ra ngoài nên không thấy mặt cô ta. Còn bây giờ, cà hai nhân vật chính đang vị vây quanh bởi các quý ông quý bà káhch mời rồi.
– Nhìn bữa tiệc này, Tiên có thể đoán ra, gia đình họ rất giàu có và Tiên ôm mộng lọt vào đây. Dù cho gia đình Tiên có một cuộc sống đầy đủ và ổn định nhưng với Tiên như vậy là chưa đủ. Tiên muốn mình phải lọt được vào xã hội của những người giàu có bậc nhất. Tiên tự tin mình có khả năng chinh phục cậu con trai của gia đình này.
– Ông Tùng và Ông Vũ lặng lẽ quan sát Tiên.
– Còn nhỏ mà tham vọng quá. – Ông Vũ chép mia65ng.
– Mục tiêu của nó là con trai yêu quý của mi đó.
– Nguyên nó không có mắt vậy đâu? – Ông Vũ bật cười – Mà trong mắt thằng con tao ngoài Nguyệt ra thì còn chứa được người con gái nào khác đâu.
– Ông Tùng nâng ly rượu lên cười nhẹ. Tâm ý của Nguyên thì ai cũng nhìn ra, chỉ có cô con gái rượu của ông là không ai biết nó nghĩ gì cả thôi.
– Một cánh tay khẽ luồn vào cánh tay của cả hai ông. Cả hai cùng nhìn qua và bật cười với Nguyệt:
– Sao lại ở đây vậy con gái? – ông Vũ nói – Nguyên đâu?
– Nguyên làm bia đỡ đạn cho con chạy ra đây nè ba – Nguyệt khúc khích nhìn ông Vũ – Ba, có nhiều người muốn gả con gái cho ba lắm đó.
– Thật khổ. Ai kêu thằng con mình đẹp trai giống mình qua làm gì?
– Nghe lời than vãn của ông Vũ mà cả ba người cùng bật cười vui vẻ.
– Có mệt không con gái? – Ông Tùng dịu dàng gạt cọng tóc đi lạc của Nguyệt.
– Quá mệt luôn đó ạ. – Nguyệt phụng phịu – Sao lúc nào ba ccũng dùng con làm cớ để kiến tạo quan hệ làm ăn hết vậy.
– Đó chỉ là lý do phụ thôi. Con gái ba 18 tuổi rồi còn gì. – ông Tùng trìu mến nói – Sắp tung đôi cánh rời xa ba mất rồi.
– Làm như mày sẽ cho con gái cưng bay xa không bằng. – Ông Vũ nói – Chưa gì đã treo bảng bắt rể rồi còn gì.
– Ui. – Nguyệt than – Thế thì còn ai chịu rước con nữa đây?
– Ông Tùng khẽ gõ đầu Nguyệt:
– Học cái gì không học lại học cái thằng Nguyên cái khoản mồm mép. Ba là lo con chọc ba mẹ chồng tức chết đó.
– Ba cứ lam như con dữ lắm không bằng.
– Đâu có dữ, chỉ cỡ ” Sư tử Hà đông” thôi. – Nguyên bước lại góp chuyện.
– Thêm Nguyên nữa. con nghĩ chơi với ba người luôn. Con đi mách mẹ.
– Thôi đừng trêu Nguyệt nữa. – Ông Vũ bật cười – Phụ nữ nhà này vùng lên đáng sợ lắm.
– Ba Tiên từ xa bước lại, Ông Tùng khẽ nói:
– Chú Tấn đây là phó tổng của công ty nhà mình đó con.
– Chào chú ạ. – Nguyệt lễ phép.
– Tiên đang ở chỗ đám bạn liền chạy lại nói nhanh:
– Chào bạn. mình là Tiên, con gái ba Tấn. rất vui được làm quen với…
– Câu nói đứt ngang khi Tiên nhận ra Nguyệt. Nguyệt cũng khựng người nhìn Tiên còn Nguyên thì kéo nhẹ Nguyệt về phía mình cách xa Tiên.
– Tiên chưng hửng nhìn cô gái trước mắt mình với mái tóc đen nhánh cùng làn da trắng muốt đáng ghen tỵ. cô ta mắc chiếc váy hồng dài quá gối, chiếc váy mà Tiên rất thích khi nhìn thấy nhưng giá thành vượt quá khả năng của gia đình Tiên. Tiên không thể tin được đây chính là Nguyệt, đứa con gái luôn mặc chiếc áo dài trắng có phần cũ kỹ với mái tóc cột cao dài qua lưng và cặp kính cận to đùng trên mặt nó làm Nguyệt luôn có vẻ quê mùa và nghèo khó. Vậy mà, bây giờ, nó lột xác thành một cô tiểu thư cao quý, cái khí chất Tiên luôn muốn nhưng không thể nào có được.
– Trái đất này nhỏ bé thật đó. – Nguyên cười khẩy.
– Nguyệt đưa mắt nhìn quanh và nhận ra đám bạn cùng lớp của mình đang ngồi gần đó. Quả nhiên là ba có sự sắp đặt này mà.
– Ba không cần làm vậy đâu. – Nguyệt khẽ nói.
– Cần chứ con. Ba phải cho những kẻ làm con gái ba buồn sáng mắt ra chứ? Con gái ba cũng cần lấy lại danh dự của mình. – Ông Tùng khẽ nói.
– Con không sao. Con sắp được về nhà với ba mẹ và bạn bè, con rất vui. Con đã không còn trách giận ai nữa rồi.
– Nguyên mím môi im lặng. Nguyên biết mọi chuyện chưa hẳn đã nguôi ngoai trong lòng Nguyệt nhưng Nguyệt không muốn ba làm cho cả đám đáng chết đó mất mặt tại đây.
– Ai mà ăn hiếp được Nguyệt chứ ạ? – Nguyệt nói vào – Chọc giận con sư tử này đáng sợ lắm ạ.
– Ông Tấn thấy không khí căng thẳng liền kéo con gái ra một góc:
– Nói mau. Lần trước mày nhờ thằng Đại hù dọa có phải là…
– Con khôn gbiết. – Tiên run rẩy – con cứ nghĩ cô ta là…
– Hồ đố. Mày có biết mày đã gây ra chuyện gì không? Đó là con gái Tổng giám đốc, ông ta yêu thương đứa con gái này hơn tất cả đó. mày hại cả nhà rồi Tiên ơi là Tiên.
– Làm sao con biết được chứ? Họ nghĩ gì mà lại để cho một đứa con trái và một đứa con gái sống chung nhà như vậy chứ?
– Câm mồm. mày phải biết là hai đứa nó đã lớn lên cùng với nhau đó. để coi lúc mày không có cơm ăn còn lớn giọng vậy không? Con ơi là con.
– Tiên hậm hực im lặng. ai mà ngờ cái đứa như cô ta giờ lại nắm ttrong tay vận mệnh của cả gia đình Tiên cơ chứ?
– Nguyệt à? – Trúc khẽ gọi khi Nguyên và Nguyệt đi ngang qua cả đám.
– Nguyên quay lại, nhìn họ với cái nhìn lạnh lùng, xa cách:
– Có chuyện gì à? – Nguyên khẽ hỏi.
– Tụi mình… tụi mình… xin lỗi. tụi mình đã hiểu lầm Nguyệt. – Trúc khó khăn.
– Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa rồi. – Nguyệt khẽ nói nhưng giọng không có chút âm sắc – Từ ngày bước chân ra khỏi nơi đó thì trong Nguyệt mọi thứ đều là chuyện đã qua, không còn gì lưu luyến.
– Nguyệt không thể tha thứ cho tụi này sao? – Bạch khẽ nói.
– Tại sao phải tha thứ? – Minh và Tùng bước lại cùng một nhóm người cùng tuổi với Nguyên và Nguyệt. – Tôi từng hỏi các bạn tin Nguyệt hay tin Tiên. Các bạn đã lựac chọn tin Tiên giờ còn yêu cầu ở Nguyệt sự tha thứ sao?
– Thật là chuyện nức cười – Ánh khẽ cười đứng cạnh Nguyệt – Nguyệt xem các người là bạn nhưng các người lại… đi thôi Nguyệt.
– Cả đám khẽ rùng mình khi thấy cái nhìn không có thiện cảm của hơn chục người tuy cùng tuổi nhưng rõ ràng là không cùng đẳng cấp với họ.
– Trước khi bị Ánh kéo đi, Nguyệt nhìn cả đám một lần nữa:
– Nguyệt đã từng tin rằng, các bạn hiểu Nguyệt, tin Nguyệt như Nguyệt tin tưởng vào các bạn. nhưng thật đáng tiếc…
– Bảo chặn đường Nguyên:
– Tại sao lúc đó hai người không giải thích?
– Tôi và Nguyệt nói các người sẽ tin chứ? – Nguyên chỉ hỏi rồi bước đi.
– Bảo im lặng vì câu trả lời trong lòng Bảo rất rõ ràng. Sẽ không ai tin Nguyên và Nguyệt cả.
– Cả đám ngồi im lặng rồi lặng lẽ ra về. âu đó cũng là bài học đầu tiên trước khi họ bước vào đường đời.
– Đừng buồn nữa Nguyệt. mày đã về với gia đình và bạn nè rồi.
– Cám ơn mọi người. – Nguyệt cười khẽ.
– Trời đất, hai nhân vật chính ở đây làm gì? – Một cô bạn gái chạy lại – Tới giờ thổi nến cắt bánh rồi kìa. Nguyên, cho mình vinh dự cắt bánh cùng Nguyên nha.
– Nguyệt phì cười cùng Ánh. Nguyên này ghê thật, vừa mới xuất hiện là có người tấn công ngay lập tức.
– Nguyên cười vui vơ cùng cô bạn gái bước đi. Nhưng khi đến gần sân khấu, Nguyên khẽ gạt tay cô bạn ra, cười nói:
– Xin lỗi Yên nhá.
– Nguyên và Nguyệt cùng bước lên sân khấu từ hai hướng ngược nhau trong tiếng nhạc rộn rã.
– ” Happy birthday to you
– Happy birthday to you
– Happy birthday Happy birthday
– Happt birthday to you…”

Nhìn hồ sơ du học mà Nguyên để trên bàn, ông Vũ nhìn Nguyên, khẽ thở dài:
– Con nhất quyết phải làm như vậy sao?
– Vâng ạ.
– Con đã nói với Nguyệt chưa?
– Con không thể nói bây giờ được. Nguyệt sẽ phản đối và khi đối diện với Nguyệt con sẽ lung lay mất.
– Nếu con không nói từ bây giờ, khi Nguyệt biết, Nguyệt sẽ cành giận con hơn nữa đó.
– Con đành chịu thôi – Nguyên cười buồn – Việc này là tốt cho cả con và Nguyệt mà.
Ông Vũ nhìn Nguyên, nhíu mày:
– Bao nhiêu năm nay, ba thấy hai đứa ở cạnh nhau rất tốt mà, đâu có vấn đề gì đâu.
– Nếu chỉ đơn thuần là tình bạn hay hơn chút là tình anh em thì đúng là không có vấn đề gì. Nhưng với con, Nguyệt đã không chỉ còn là cô bạn thân từ nhỏ nữa rồi. Nguyệt đã trở thành người con gái con muốn dùng cả cuốc đời mình để chăm sóc, bảo vệ.
– Đã vậy tại sao con còn lựa chọn rời xa con bé? – Ông Vũ nhìn con trai – Con không nghĩ khi rời xa con bé như vậy, con bé sẽ có ngườ khác sao?
– Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Con có thể tự tin nói rằng không ai hiểu Nguyệt hơn con nhưng chính điều đó lại là bức tường ngăn cản giữa con và Nguyệt. Đã có lúc con không biết đó có phải là tình cảm mà một người con trai dành cho một người con gái hay đó chỉ là tình cảm vốn có từ thuở ấu thơ. Con quen rất nhiều người cũng chỉ để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng còn Nguyệt thì sao? Biết đâu với Nguyệt, con chỉ là người bạn thân từ nhỏ thì sao? Con không nỡ cũng không muốn hỏi Nguyệt. Con sợ câu trả lởi đó lắm. Xa nhau một thời gian có lẽ là cách tốt nhất để con và Nguyệt nhìn lại tình cảm của mình.
– Con biết hai đứa co hôn ước và Nguyệt sẽ không làm…
– Con không muốn vin vào cái hôn ước đó để ép Nguyệt. Con không muốn Nguyệt ở cạnh con chỉ như một thói quen. Lỡ một ngày nào đó, Nguyệt gặp người Nguyệt yêu thì sao? Khi đó khó cho cả con và cho Nguyệt. Hơn nữa, chính con vẫn chưa xác định rõ tình cảm của con với Nguyệt có phải là tình yêu hay chưa? Con muốn yêu thương, bảo vệ Nguyệt nhưng… con cũng không rõ nữa. Con chưa đủ chín chắn để khẳng định điều đó.
Ông Vũ gật gù. Thằng bé đã trưởng thành rồi, biết suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều.
– Khi nào con sẽ nói với Nguyệt chuyện này.
Nguyên khẽ lắc đầu. Nguyên có thể tưởng tượng ra phản ứng của Nguyệt. Có thể quyết định ngày hôm nay của Nguyên sẽ gây ra hậu quả mà chính Nguyên cũng không lường trước được.
– Con có nghĩ đến trường hợp Nguyệt sẽ đi theo con không?
– Không thể nào đâu ạ. – Nguyên cười đau đớn – Con đã cố ý chọn Úc, nơi Nguyệt ghét nhất. Nguyệt từng nói dù cho cả thế giời không còn chổ sống, Nguyệt cũng không đến nơi đó đâu ạ.
– Con đã tính toán tất cả để đặt Nguyệt vào kế hoạch cùa con.
– Con về phòng đây. – Nguyên cười buồn đầy ghế đứng dậy.
Nhìn xuống vườn, Nguyên thấy Nguyệt đang ngồi trên chiếc ghế xích đu, chân đẩy đưa nhè nhẹ, còn mắt thì dán vào quyển sách mà Nguyên tặng Nguyệt vào hôm sinh nhật.
Vốn đã quen có Nguyệt trong cuốc sống của mình suốt bao nhiêu năm qua, Nguyên thật không tưởng tượng được một ngày mà Nguyên không có Nguyệt bên cạnh. Đó chắc chắn là một ngày rất buồn vì thiếu vắng nụ cười của Nguyệt. Nhưng Nguyên đang bất chấp tất cả để một ngày nào đó Nguyên có Nguyệt trong suốt cuộc đời mình.
Nhìn lại giấy báo nhập học mà Nguyên nhận được sáng nay, Nguyên thấy mình đang chơi vơi trên bờ vực. Nguyên đang chơi một ván cờ, mà kết cuộc của ván cờ này, Nguyên không có cách nào đoán biết. Không, ván cờ này, phần thua của Nguyên nhiều hơn phần thắng.
Nguyệt nhìn lên thấy Nguyên liền đưa tay vẫy Nguyên với nụ cười rạng rỡ. Liệu có một ngày nào đó, nụ cười đó khô
ng còn dành cho Nguyên không hả Nguyệt? Liệu có một người nào khác sẽ nắm giữ trái tim Nguyệt và xóa nhòa hình bóng của Nguyên không?
Nguyên thật sự rất muốn hỏi Nguyệt. Với Nguyệt, Nguyên là gì? Liệu Nguyên có quan trọng với Nguyệt như Nguyệt với Nguyên không? Nhưng Nguyên không dám Nguyệt ơi. Nguyên sợ Nguyên sẽ mất Nguyệt mãi mãi.
Ngồi đối diện nhau trong quan kem cạnh bờ sông, Nguyệt vô tư nhìn ra dòng sông với mặt nước phẳng lặng:
– Nguyệt sẽ nhớ nơi này lắm. Đây là chỗ mà Nguyên mém chết đuối mà. – Nguyệt vừa nói vừa tinh quái nhìn Nguyên.
Nguyên cười khẽ:
– Vì ai chứ hã? Chỉ vì một con chó mà bắt Nguyên nhảy xuống cho bằng được. Cuối cùng thì sao? Nó chỉ lắc khô người rồi bỏ đi một nước.
– Chứ không lẽ để nó chết đuối – Nguyệt trề môi – tội lỗi. Tội lỗi.
Đang cười nói vui vẻ, chợt Nguyệt nhìn xa xăm rồi nói:
– Hình như ở thành phố này nơi nào cũng có dấu chân của hai chúng ta nhỉ? Từ khi Nguyệt lẫm chẫm biết đi thì lúc nào Nguyên cũng ở cạnh Nguyệt rồi.
– Đó thật là tai họa của cuộc đời Nguyên mà. – Nguyên vờ than thở.
– Chúng ta sẽ không thay đổi đâu phải không? Dù thế náo thì Nguyên cũng vẫn sẽ bên Nguyệt như bây giờ phải không Nguyên?
– Nguyệt định ám Nguyên cả đời đó hả? – giọng Nguyên tếu táo – Phải để thời gian của Nguyên cho bà xã cả Nguyên chứ?
– Trọng sắc khinh bạn, có trăng quên đèn – Nguyệt trề môi.
– Phải vậy thôi, lúc nào đó, Nguyệt cũng sẽ có một tên ngốc bên cạnh chứ?
– Nguyên không muốn ở cạnh Nguyệt hả? – Nguyệt nhìn Nguyên dò hỏi.
– Cứ cho là như vậy đi. – Nguyên cười khì.
– Gạt ai thì được chú đừng gạt Nguyệt nghe chưa? – Nguyệt trề môi. – Chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến khi chúng ta tìm được người thật sự quan trọng với mình, biết chưa?
– Thế lỡ nếu như chúng ta không tìm ra được thì sao?
– Ai biết,- Nguyệt nở nụ cười lơ lửng.
Nguyên nhìn nụ cười của Nguyệt mà nhủ thầm:
Xin lỗi Nguyệt. Nguyên đã lựa chọn rời xa Nguyệt để tìm ra một lối đi cho cả hai chúng ta rồi. Đừng giận Nguyên nha Nguyệt.

Nguyệt đang ngồi sắp xếp hành lý thì Ánh đi vào:
– Mai nữa lên đường rồi hả mày?
– ừ. – Nguyệt nhìn Ánh gật đầu – Sao lại qua đây vậy? Tao nhớ tuần sau mày mới bay đúng không?. Đã nói đi chung với tao và Nguyên thì không chịu.
– Chú tao bay về bên đó nên ba mẹ cho tao đi kèm luôn cho an tâm ấy mà. – Ánh nhún vai. – Tao sang chia tay mày trước. mai khỏi đi.
– Chia tay gì? chỉ tuần sau là đụng mặt nhau hàng ngày. Vậy sao không ở nhà chú mà lại thuê nhà ngoài.
– Tao không thích bà thím của tao. Bả khó chịu lắm, còn mấy đứa em họ nữa chứ? Chúng khinh người lắm, mang trong người dòng máu của dân Việt mình mà cứ suốt ngày xổ tiếng anh. Mà có phải không biết nói tiếng Việt cho cam, chúng nó tới nắm bảy tám tuổi mới qua đó chứ bộ.
Nguyệt cười khi luôn tay mặc cho Ánh nói. Nguyệt biết đã dò trúng đài của Ánh thì nó sẽ nói đến khi mệt mới thôi.
– À mà, sang bên đó mày và Nguyên vẫn sẽ sống chung nhà như trước giờ hả?
– Ừ. – Nguyệt gật đầu.
– Hai người giống cái bóng của nhau qua ha? – Ánh chép miệng – Có bao giờ mày nghĩ hai người sẽ không ở cạnh nhau không?
Nguyệt cười trừ không nói.
– Tao hỏi thiệt đó – Ánh nhìn Nguyệt – Nếu một ngày náo đó bên Nguyên là một người con gái khác còn bên mày cũng có một người con trai khác thì sao? Hai người vẫn sẽ ở bên nhau à?
– Sao tự nhiên mày lại hỏi vậy? – Nguyệt nhíu mày nhìn Ánh.
– Mấy đứa trong lớp nhờ tao hỏi để còn biết đường nuôi hy vọng ấy mà. – Ánh nhún vai – Với mày, Nguyên là gì vậy? Là tên bạn thân từ nhỏ hả?
Nguyệt khẽ lắc đầu.
– Hay là anh trai.
– Tao và Nguyên không thể là anh em đâu – Nguyệt cười nhẹ.
– Hay hai người chỉ ở cạnh nhau như một thói quen thôi. – Ánh hỏi tới.
– Cứ cho là vậy đi – Nguyệt nói mà không hay Nguyên đứng chết lặng ngoài cửa phòng mình.
Ánh chưng hửng nhìn Nguyệt không nói nên lời.
– Là thiệt hay giỡn vậy mày? – Ánh e dè hỏi lại.
Nguyệt bật cười lớn:
– Dĩ nhiên là đùa rồi. Đừng nói mày tin là tao nói thật đó nha.
Đáng tiếc, câu trả lời của Nguyệt không đến được với Nguyên khi Nguyên đã đi khỏi nới đó, nghĩ thầm: Vàn bài này mình đã thua rồi.
Đôi khi chỉ một câu nói đùa mang lại cho người ta những hậu quả không lường được. Điều này, mãi sau này, cà Nguyên và Nguyệt mới giật mình nhận ra chân lý.

Trong sân bay đông đúc người qua kẻ lại, bà Dương khẽ ôm Nguyệt vào lòng.
– Nhớ tự chăm sóc mình nha con. Phải ăn uống đầy đủ, ra đường đừng quên đội ngủ, phải luôn mắc đủ ấm đó. Không được thức khuya quá nghe chưa?
– Con nghe mẹ dặn lần này là lần thứ mấy mươi rồi đó. – Nguyệt nghèn nghẹn – Con nhớ hết rồi mà.
– Mẹ không yên tâm chút nào cả? Sao cứ phải đi xa như vậy chứ con? Học ở nhà cũng được mà.
– Đây có phải lần đầu tiên con xa nhà đâu chứ? – Nguyệt cố đùa. – Tết và hè con sẽ về mà. Hơn nữa con còn có Nguyên bên cạnh, mẹ lo gì chứ?
Cả bốn cùng đưa mắt nhìn Nguyên. Ông Vũ kéo Nguyên ra một góc.
– Con còn chưa nói cho Nguyệt biết à?
– Nguyệt sẽ biết ngay thôi mà ba. – Nguyên khẽ nói.
– Bất ngờ như vậy sao Nguyệt chấp nhận được chứ?
– Không sao đâu ba. Với Nguyệt con không quan trọng như chúng ta vẫn nghĩ đâu – Nguyên vay đắng.
– Con nói cái gì kỳ vậy?
Nguyên im lặng không nói. Chỉ một câu trả lời của Nguyệt ngày hôm qua đã cho Nguyên biết mình có vị trí như thế nào trong lòng Nguyệt. Chỉ là thói quen thôi ư? Thói quen? Đau thât đó.
– Con định cứ thế đi không cho Nguyệt một lời giải thích ư?
– Con chỉ cần vài phút thôi mà. – Nguyên nói nhẹ.
– Ba thật không hiểu con đang nghĩ gì nữa. Mà hình như con tránh gặp Nguyệt từ hôm qua đến giờ phải không?
– Không có gì đâu ba. – Nguyên nói – Nguyệt sẽ hiểu cho con mà.
– Ba không biết con định làm gì nhưng việc này có thể phá vỡ mối quan hệ của hai đứa đó.
Mối quan hệ đó vốn đã không tồn tại nữa rồi. – Nguyên đau đớn nghĩ.
Nguyệt bật khóc khi nhìn ba mẹ ra về, Nguyên cố gượng cười trêu Nguyệt:
– Lúc nãy còn nói mạnh miệng lắm mà, sao giờ lại khóc rồi.
– Nói cho ba mẹ yên tâm vậy thôi, chứ Nguyên làm như Nguyệt không sợ vậy? – Nguyệt thút thít.
– Đừng khóc. Lở sang bên kia, khóc lấy ai cho Nguyệt mượn vai mà khóc như bây giờ đây hả?
– Thì có Nguyên chứ còn có ai nữa. Khi nào Nguyệt chưa tìm ta ” chân mệnh thiên tử” thì Nguyên phải làm bức tường cho Nguyệt dựa thôi.
Nguyên chỉ có ý nghĩa với Nguyệt như vậy thôi sao? – Nguyên đau đớn nghĩ.
Nguyên khẽ đẩy Nguyệt ra, lấy bàn tay lau nước mắt cho Nguyệt, Nguyên nói thật nhỏ nhưng rõ ràng:
– Chúng ta phải chia tay ở đây thôi Nguyệt à. Nguyệt sẽ sang Mỹ vùng đất tự do của Nguyệt còn Nguyên sẽ đến với Úc, đất liền giữa dại dương bao la của Nguyên.
Nguyệt nhìn Nguyên rồi cười khúc khích:
– Nguyên đùa không vui chút nào cả.
Nguyệt chợt ngưng cười khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong nét mắt và ánh mắt của Nguyên:
– Nguyên cười đi, Nguyên nói với Nguyệt là Nguyên đùa đi.
– Nguyên không đùa. Nguyên đã đăng ký qua Úc du học rồi.
– Còn Nguyệt thì sao? Nguyên nỡ để Nguyệt đi một mình ư?
– Chúng ta đều đã lớn rồi Nguyệt à? Chúng ta không thể ở cạnh nhau được nữa.
– Tại sao không? Trước giờ chúng ta vẫn ở cạnh nhau mà. Có chuyện gì vậy Nguyên?

– Không có chuyện gì cả? Chỉ là sự lựa chọn của chúng ta đã khác nhau thôi.
– Không phải – Nguyệt hét lên, nước mắt lăn dài trên gò má – Chắc chắn là đã có chuyện gì? Nguyên nói đi.
– Nguyên không thể mãi là bờ tường cho Nguyệt dựa mãi được, Nguyệt phải đi tìm bờ tường cho riêng mình thôi. – Nguyên khẽ nói.
Nguyên không còn muốn ở cạnh Nguyệt nữa ư?
Muốn. – Nguyên gào lên trong lòng – Nguyên muốn ở cạnh Nguyệt đến cuối cuộc đời, nhưng Nguyên không muốn mình chỉ là thói quen của Nguyệt.
– Nguyên nói đi, Nguyên đừng im lặng như vậy?
– Với Nguyệt, Nguyên là gì đây hả Nguyệt? – Nguyên khẽ cúi đầu – Là bạn từ thuở bé ư?
– Không phải. – Nguyệt khẽ lắc đầu.
– Hay là anh trai.
– Không phải mà. – Nguyệt nấc.
– Thấy chưa? Chúng ta đã không còn cần ở bên nhau nữa rồi. – Nguyên rút ra kết luận
Nguyệt nhìn Nguyên rồi cay đắng nói:
– Là Nguyên không muốn ở cạnh tôi nữa đúng không? Nguyên nói đi.
– Không sai. – Nguyên nói – Nguyên không muốn…
– Đủ rồi. – Nguyên hét lên ngắt lời Nguyên – Tôi hiểu rồi. Nguyên không cần nói nữa đâu. Tôi cũng không cần Nguyên ở cạnh tôi nữa. Không có Nguyên tôi cũng không chết.
Nguyệt nói rồi kéo nhanh hành lý đi vào cửa đã được thông báo.
Nguyên chết lặng nhìn Nguyệt. Câu trả lời của Nguyệt đó Nguyên. Không có mày, Nguyên cũng không cần. Mày đã vừa lòng vời câu trả lời đó chưa?
Ván bài, mày đã sớm thua còn cố tìm chút hy vọng làm gì đề nhận được những lời nói này từ Nguyệt. Đau lắm phải không Nguyên.
Nguyên vứt chiếc vé máy bay cùng nơi đến với Nguyệt vào thùng rác, rồi quay lưng đi về hướng ngược lại.
Nguyệt ào ra khỏi phòng chờ, dáo dác tìm Nguyên. ( Anh Nguyên đâu rùi? Chị Nguyệt kiếm kìa?) Nhưng hình ảnh trước mắt làm Nguyệt khựng lại. Nguyên đang đứng cạnh Yến, cô bạn cùng lớp đã theo đuổi Nguyên mấy tháng nay.
Ra đó là lý do Nguyên không còn muốn ở cạnh Nguyệt nữa. Một câu trả lời quá rõ ràng.
Nguyên gạt nước mắt đi lại vào phòng chờ của mình.
Hai chiếc máy bay đi về hai hướng mang theo hai con người cùng những nỗi đau, những kỷ niệm rời xa khỏi nơi họ hằng yêu quý… cho đến ngày… họ gặp lại nhau.

7 năm sau
Khung cảnh sân bay vẫn tấp nập người qua kẻ lại như ngày nào họ tiễn hai đứa con của mình đi xa khỏi vòng tay che chở của họ. Có khác chăng là mái tóc họ đã điểm bạc pha sương và tuổi đời dày thêm theo năm tháng.
Bà Ngân Mỹ nôn nóng nhìn đồng hồ:
– Sao lâu vậy chứ? Chẳng phải nó đã nói là 9h máy bay hạ cánh sao?
– Mẹ ơi – Khánh ôm vai bà Ngân Mỹ – anh hai đã nói là do thời tiết xấu nên máy bau cất cánh trễ 30 phút sao?
Ông Vũ cười nhẹ:
– Mẹ con giờ chỉ còn nhớ thằng con trai yêu quý thôi chứ có nhớ chuyện gì khác đâu.
– Sao lại không nhớ chứ? – Bà Ngân Mỹ khẽ nói – Đã bảy năm trôi qua rồi mà anh, mẹ nào không xót con chứ? Cái thằng con bất hiếu đó, nó đi là đi biền biệt 7 năm ròng rã, điện thoại thư từ thì họa hoằn lắm mới có.
– Có vậy nên mới 25 tuổi, anh hai đã là tổng giám đốc công ty có tiếng ở Úc chứ mẹ.
– Tôi không cần nó thành công mà quên mất gia đình như vậy
.
– Thôi nào em – Ông Vũ ôm vai vợ – Sao anh nghi nó sợ nghe em cám ràm nên trốn biệt không dám về đó.
– Cha con anh chỉ giỏi bênh vực nhau thôi – Bà Ngân Mỹ nguýt chồng.
Khánh nhìn đèn báo rồi reo lên:
– A, máy bay hạ cánh rồi kìa ba mẹ.
Cả gia đình nôn nóng nhìn vào trong, chờ đợi dòng người lũ lượt đi ra. Một lúc lâu sau, dòng người thưa thớt rồi vắng hẳn mà vẫn chưa thấy người họ chờ đợi đâu cả.
– Nó đâu rồi? – Bà Ngân Mỹ ngơ ngác hỏi.
– Anh không biết. Con nó báo là chuyến bay này mà. – ông Vũ lắc đầu – Con thử gọi cho anh hai coi Khánh.
– Trên máy nay đâu có được mở điện thoại đâu bà. – Khánh lắc đầu.
– Cái thằng con bất hiếu – Bà Ngân Mỹ quát – Nó dám cho ba mẹ nó leo cây vậy đó. Mày mà ló mặt về đây coi, mẹ không trừng trị mày thì…
– Mẹ đang mắng gì con vậy?
Tiếng nói trầm ấm vang lên làm cả ba người giật mình nhìn về phía sau. Trước mặt họ là chàng trai trẻ trong bộ comple sang trọng. Gương mặt cùng nụ cười quen thuộc, có khác chăng là nét trẻ con ngày nào đã biến mất thay vào đó là sự trải đời, già dặn theo năm tháng.
– Anh hai – Khánh reo lên rồi lao vào tay Nguyên.
– Cháo nhóc. Lớn quá rồi ha, ra dáng thiếu nữ rồi.
– Anh hai kỳ ghê, người ta lấy chồng đã hai năm, còn thiếu nữ gì nữa. – Khánh dẫu môi.
– Lấy chồng rồi mà còn lóc cha lóc chóc vậy hả?
Khánh chợt kéo tay Nguyên thì thầm:
– Chết anh hai rồi. Mẹ giận lắm đó.
Nguyên đẩy nhẹ Khánh ra nhìn bà Ngân Mỹ:
– Mẹ. Con về mẹ không mừng ư?
– Mừng? Tôi cho anh chục cái roi mấy bây giờ chứ mừng với chả vui – Bà Ngân Mỹ nói với giọng nghèn nghẹn.
– Sợ quá, chắc con bắt máy bay qua lại bên đó quá. Bên đó, không có roi mây của mẹ.
– Đi đi. Đi cho khuất mắt tôi. – Bà Ngân Mỹ quát.
Nguyên cười khì rồi ôm mẹ mình vào vòng tay rộng lớn của mình:
– Làm sao con bỏ mẹ con đi đước chư? Con rất nhớ mẹ. Bảy năm qua con thèm nghe mẹ mắng thèm ăn roi mây của mẹ biết bao nhiêu.
Bà Ngân Mỹ bật khóc, ôm lấy Nguyên:
– Cuối cùng thì con trai mẹ cũng đã trờ về.
– Con xin lỗi, mẹ đã lo lắng cho con nhiều lắm phải không?
Ông Vũ bật cười:
– Cả nhà quên mất ông già này rồi sao?
Nguyên nhìn oông Vũ, chỉ khẽ nói:
– Ba, con đã về.
Ông Vũ khẽ gật đầu hài lòng. Con trai ông đã trưởng thành, đã là một người đàn ông thành đạt, ông còn mong gì hơn nữa chứ?
Khánh nhìn người con gái nãy giờ vẫn đứng lặng yên nhìn Nguyên, khẽ khều Nguyên:
– Anh hai. Anh có quen chị ấy không?
Nguyên quay qua nhìn người con gái, giới thiệu:
– Đây là Tiểu My, con gái người thầy đã giúp dỡ con rất nhiều đó ạ. Tiểu My vừa là đồng nghiệp vừa là bạn gái của con đó ạ.
Nguyên nhìn thẳng vào ba mẹ và Khánh nói rõ ràng.
– Mong cả nhà sẽ giúp dỡ Tiểu My để cô ấy quen dần với gia đình chúng ta.
Nói rồi, Nguyên quay nhìn Tiểu My:
– Đây là ba mẹ và em gái anh đó.
– Con cháo hai bác – Tiểu My lễ phép chào ông Vũ, bà Ngân Mỹ rồi quay qua Khánh – Chào em.
Khánh mím môi quay phắt đi hướng khác còn ông Vũ khẽ nói:
– Chào cháu. Rất vui khi cháu đến làm khách với gia đình chúng ta.
– Con đừng khách sáo. – bà Ngân Mỹ thân thiện – Cứ xem như ở nhà mình nhé.
Khánh mím môi im lặng, nét mặt cô thể hiện sự bất mãn ngấm ngầm.
– Anh không hỏi gì về chị Nguyệt sao anh hai? – Khánh cố ý hỏi
Nguyên thoáng cau mày nhưng vẫn nhẹ nhàng:
– Chị Nguyệt sao rồi?
– Nếu hỏi chỉ để mà hỏi thì đừng hỏi có khi lại tốt hơn đó anh hai.
– Khánh. Con đừng có quậy nữa. – ông Vũ quát.
Khánh ấm ức im lặng. Tiểu My khẽ níu tay Nguyên:
– Hình như em gái anh không thích em – Giọng Tiểu My lo lắng
– Không có đâu – Nguyên cưới trấn an Tiểu My – tính con bé trẻ con nên như vậy đó.
– Thôi. Chúng ta về nhà nào, – Ông Vũ nói – Bộ tính đứng đây mãi hả.
Dừng xe trước cánh cổng quen thuộc bằng gỗ, anh tài xế vội xuống xe mở cổng. Nguyên lặng nhìn vào nhà mình sinh ra và lớn lên. 7 năm xa cách, dường như ngôi nhà vẫn không thay đổi theo thời gian. Tất cả vẫn như xưa, chỉ có lòng người là thay đổi mà thôi.
Vợ chồng ông Tùng cùng Minh đang đứng nơi cửa nôn nóng đi lại trước cửa nhà.
– Sao về trễ vậy? Làm vợ chồng tao lo quá trời hà.
– Máy bay hạ cánh trễ ấy mà, – Ông Vũ cười – Thằng quỷ đó còn bày trò trêu mẹ nó, chả biết lớn ở đâu nữa.
– Thưa ba má, con mới về ạ. – Nguyên vui vẻ. – Con cứ tưởng ba má cũng đi đón con chứ ạ.
– Rảnh quá ha, – Ông Tùng khề khà – Ông bạn già bắt ta ở nhà giữ cửa vì sợ ta nhìn thấy hắn khóc.
– Đừng có ba láp bá xàm nha. – Ông Vũ vờ trừng mắt.
– Trách sao con nó không học theo – Bà Dương chép miệng rồi ôm Nguyên – về là tốt rồi. Từ nay, mẹ con không cần phải khóc vì nhớ con nữa.
– Ta khóc hồi nào hả? Dương đừng có phịa chuyện à nha. – Bà Ngân Mỹ trợn mắt.
– Anh hai. Mừng anh đã về. – Minh vui vẻ.
– Cám ơn, thằng em rể. – Nguyên vui vẻ bá vai Minh – Sao mi có đủ cam đám rước con quỷ con đó về nhà vậy hả?
– Em cũng không biết lúc đó mình nghĩ cái gì nữa. Duyên số kêu thì em phải nghe thôi.
– Nói xấu gí em đó. – Khánh ôm cánh tay Minh nói.
– Có đẹp bao giờ đâu mà lo người ta nói xấu chứ? – Nguyên bật cười.
– Cô gái ấy là… – Minh nhìn Tiểu My dò hỏi.
– À, Tiểu My là bạn gái của anh đó. – Nguyên vui vẻ.
– Bạn gái? – Minh thảng thốt – Anh đã có bạn gái rồi ư?
– Chú mày đã lấy vợ, không lẽ anh ở giá hay sao? – Nguyên bật cười.
Minh thoáng thở dài, Khánh khẽ nắm tay chồng:
– Không biết chị hai sẽ phản ứn gnhư thế nào khi nghe chuyện này nữa.
Ông Tùng và bà Dương thoáng giật mình khi nghe Nguyên giới thiệu như vậy, nhưng hai người vẫn vui vẻ chào đón Tiểu My.
Khi tất cả đã vào nhà, bà Ngân Mỹ ngồi xuống cạnh bà Dương khẽ hỏi:
– Hôm nay Nguyệt có về ăn cơm không vậy Dương?
– Không. – bà Dương lắc đầu – Con bé mới gọi điện về báo phải cùng sếp đi tiếp khách nào đó.
– Sao con bé cứ ôm đồm công việc vào thân vậy chứ? – bà Ngân Mỹ chép miệng.
– Nó thích vậy mà. Kêu về công ty nhà làm cùng Minh thì lắc đầu không chịu. Nhìn nó ngày nào cũng miệt mài, đi sớm về khuya, ăn uông thất thường làm mình xót của ruột. Cứ như nó hành hạ bản thân đêỷ quên đi điều gì đó vậy?
Khánh nghe mẹ nói liền đưa mắt nhìn Nguyên nhưng Nguyên đang nói chuyện cùng ông Tùng và Ông Vũ bên không nghe thấy gì cả. Nhìn Tiểu My, ngồi cạnh Nguyên nói nói cười cười mà Khánh tức muồn chết.
Hai người mẹ cùng thở dài:
– Cứ đâm đầu vào công việc như vậy thì thời gian đâu mà con béquen ai. Rồi còn chồng con nữa chứ? – bà Dương thở ra.
Khánh chợt nói thêm vào với âm lượng như muốn mọi người cùng nghe thấy:
– Chị hai nói chị hai không lấy chồng đâu mẹ.
– Nói bậy đi – Bà Ngân Mỹ quát Khánh – Làm sao nó sống một mình cả đời được chứ?
Thật mà, chị hai nói chị hai không yêu ai và cũng không có ai. Chị hai cũng có dự định riêng cho mình rồi mà mẹ.
Bà Dương khẽ lắc đầu:
– Tính con bé cũng thật lạ. Bao nhiều người theo đuổi, bao nhiêu người xin dạm ngõ, tất cả chỉ nhận lại cái lắc đầu từ chối.
Minh khẽ nhìn Nguyên nhưng Nguyên lại đang nói chuyện với Tiểu My, không quan tâm tới câu chuyện xoay quanh Nguyệt.
– Tại chị hai chưa gặp đúng người đó mẹ. – Minh khẽ trấn an bà Dương – Mẹ đừng lo lăng quá. Chị hai con xinh đẹp lại giỏi giang lo gì không có người thương.
– Đúng đó. Con gái anh sẽ mang về cho chúng ta một chàng rể tài ba mà. – ông Tùng khề khà.
– Gia đình mình vui thật đó. – Tiểu My khẽ khàng nói – Không như nhà con, chỉ có mình con và ba nên nhà lúc nào cũng vắng vẻ.
– Con cứ xem đây như nhà mình đi – Bà Dương khẽ nói.
Khánh nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ấm ức bỏ xuống nhà bếp. Cả nhà lắc đầu không hiểu tại sao Khánh lại có thái độ như vậy.

Nguyệt vừa ra khỏi cổng công ty thì thấy Minh đã đứng trước cổng.
– Sao lại ở đây vậy nhóc? – Nguyệt khẽ cười hỏi.
– Em không còn là nhóc đâu nha. – Minh vờ nhăn nhó – hôm nay anh Nguyên về nước, chị hai biết mà.
– Dĩ nhiên là biết. Cả mấy ngày nay mẹ làm rộn lên sao không biết được chứ. Nhưng có liên quan gì tới chị đâu. Từ 7 năm nay, chị và Nguyên chỉ là nguòi xa lạ không còn bất kỳ mối quan hệ gì cả.
– Tại sao hai người lại như vậy chứ? Đã từng không có gì chia cắt được hai người cơ mà. – Minh chép miệng than thở.
– Đã từng – Nguyệt khẽ nói lại – khi người ta thay đổi thì tất cả chỉ còn là quá khứ thôi.
Minh thở dài rồi nói:
– Tối nay ba mẹ làm bữa tiệc xum họp gia đình, mẹ kêu em đi đón chị.
– Chị đâu có bắt buộc phải tham gia.
– Chị muốn tránh mặt ư? – Minh nhìn Nguyệt.
– Tại sao chị phải làm như vậy chứ? – Nguyệt lắc đầu.
– Còn không? Trưa nay chị làm gì có khách hàng nào chứ? Chị gạt cả nhà để làm gì? Chị có cần làm như vậy với anh Nguyên không?
– Có nhiều chuyện nhóc không biết lắm – Nguyệt lắc đầu. – So với 7 năm trước. Chị đã có nhiều thay đổi và Nguyên cũng vậy. Đã quá lâu rồi, Nguyên đã không còn là Nguyên chị từng quen biết và chị cũng không còn là Nguyệt của ngày xưa nữa rồi.
– Hai người thật là khó hiểu. – Minh lắc đầu – Lúc thì thân thiết đến không ai chia cắt được, lúc thì cứ như hai người không hề quen biết nhau vậy.
– Có lẽ vì thật ra chị và Nguyên không hiểu nhau như cả hai vẫn nghĩ. – Nguyệt cười.
– Mình về nhà thôi chị hai. Cả nhà đang chờ mình đó.
– Chị biết. Dù sao Nguyên cũng ở cùng nhà mà, có tránh cũng chẳng được mấy bữa.
– Hay thôi đi chị hai. – Minh nhìn Nguyệt đau lòng – Không cần gượng ép mình đâu. Em về nói khéo với ba mẹ cho.
– Không sao đâu. – Nguyệt lắc đầu.
– Nhưng anh Nguyên không về một mình, anh ấy…
– Chị biết rồi. – Nguyệt nén tiếng thở dài.
– Sao chị biết? – Minh ngạc nhiên nhìn Nguyệt.
– Thôi, đừng nói nữa. – Nguyệt ngồi lên xe, nổ máy – về nhà thôi.
Cả nhà cùng hướng mắt nhìn ra khi cửa nhà bật mở, Nguyệt cười khúc khích:
– Thật vui khi mọi người chào đón con như thế này.
– Chị hai – Khánh vui vẻ nháo lại ôm Nguyệt – Sao chị về trễ quá vậy.
– Chị phải làm kiếm sống chứ không phải như cô đâu – Nguyệt khẽ nói với Khánh.
– Anh hai về rồi đó chị hai.
– Vậy à? – Nguyệt nói với vẻ thờ ơ như đang nói về người xa lạ làm tất cả mọi người cố nén tiếng thở dài. – Vậy là có người phụ nhỏ ăn hiếp chồng rồi ha.
– Chị làm như em là “Vũ thê” không bằng. – Khánh nhăn mặt.
Bà Dương kéo Nguyệt ngồi xuống cạnh mình:
– Mệt không con?
– Ngày nào mẹ cũng hỏi con mãi câu này. – Nguyệt cười hiền – Cô
ng việc của con mà mẹ, con biết tự lượng sức mình mà.
– Đừng tham công tiếc việc quá con – bà Ngân Mỹ khẽ nói – Công việc thì làm cả đời, phải chú ý sực khỏe bản thân đó. Con coi con kìa, gầy như cây sậy rồi đó.
– Gầy là “mốt” mà mẹ – Nguyệt cười trêu bà Ngân Mỹ.
– ừ. Cứ ” mốt”đi con. ốm ra đó là không ai lo đâu – bà Ngân Mỹ trừng mắt nhìn Nguyệt.
Nguyệt cười nhẹ. Bảy năm xa nhà, không co1 Nguyên để làm chỗ dựa cho mình. Nguyệt đã tự học cách chăm sóc bản thân mình, học cách tự làm mọi việc. Nguyệt của ngày xưa, Nguyệt lúc nào cũng tin tưởng trông cậy vào Nguyên đã biến mất rồi.
Ông Vũ nhìn Nguyệt khẽ nói:
– Về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm đi con.
– Phải đó. – bà Ngân Mỹ nói – Mẹ với mẹ con làm nhiều món con thích lắm đó.
– Con xin phép.
Nguyệt nói rồi đi qua cánh cửa nhỏ dẫn về nhà mình. Những món Nguyệt thích ư? Đó đã từng là sở thích chung của hai đứa, mỗi bữa ăn luôn dành nhau chí chóe nhưng cuối cùng, Nguyên luôn nhường cho Nguyệt. Nhưng cũng vì thế mà Nguyệt đâm ra ghét những món mình từng yêu thích đó, chỉ vì nó chất chứa những kỷ niệm giờ là nỗi đau của Nguyệt.
Nhìn quan hệ của Nguyên và Nguyệt. Cà nhà thở dài nhìn nhau. Không ai muốn cũng không itn qua hệ của hai đứa lại tệ đến như vậy. Không đứa nào muốn nghe nói về đối phương, thậm chí một câu hỏi thăm xã giao cũng không thể nói thành lời.
Nguyệt thoáng đứng khựng lại khi nhận ra Nguyên đang ngồi trong bàn ăn. Đã 7 năm trôi qua, Nguyên vẫn đang ngồi ở vị trí quen thuộc của ngày xưa nhưng bây giờ…
Ngồi xuống cạnh Minh trong bàn ăn, vô tình Nguyệt lại đối diện với Nguyên.
– Chị hai, chị… – Khánh vụt nói nhưng cũng vụt im bặt. Khánh định nhắc chỗ của chị hai vốn là ở cạnh Nguyên nhưng… tự nhiên, Khánh nghe mắt mình cay cay như muốn khóc.
– Chào. – Nguyệt miễn cưỡng nói với Nguyên.
– Lâu quá không gặp. – Nguyên cũng chỉ nhìn qua Nguyệt cho có lệ rồi lại quay qua nói chuyện với ba mình.
Khánh quay mặt gạt nước mắt vừa rơi trên gò má. Sao anh hai chị hai lại đối xử với nhau như người xa lạ vậy chứ?
– Để con lên gọi Tiểu My, – Nguyên chợt nói – Chắc cô ấy ngủ quên luôn rồi quá.
Không một ai để ý, đôi đũa trên tay Nguyệt run run. Nguyệt vội vàng bỏ đôi đũa xuống bàn, đưa hai bàn tay xuồng dưới, nắm chặt lại dù co nét mặt vẫntỏ vẻ bình thường.
– Em xuống rồi đây. – Tiểu My đi xuống – Con xin lỗi vì đã để cả nhà chờ.
Nguyệt đưa mắt quan sát Tiểu My. Một cô gái xinh đẹp với gương mặt trái xoan, mái tóc cắt ngắn bao quanh khuôn mặt cùng cácch ăn mặc cầu kỳ càng làm Tiểu My thêm cuốn hút.
Nhìn thấy Tiểu My đang nhìn Nguyệt như dò hỏi, Khánh nhanh miệng:
– Đây là chị Nguyệt, chị hai em.
Tiểu My giật mình, quay lại nhìn Nguyên như dò hỏi làm Nguyệt bật cười:
– Tôi là chị gái của Minh, nên Khánh vẫn luôn gọi tôi như vậy.
– Có sao đâu. – Khánh dẩu môi – Từ nhỏ đến giờ em vẫn gọi như vậy mà.
– Thôi nào em, ngồi xuống ăn cơm đi.
Nguyên nhìn Khánh có nét nghiêm khắc:
– Nhỏ cũng coi lại cách gọi của mình đi. Mai mốt anh lấy vợ thì nhỏ sẽ làm sao đây hả?
Hai bàn tay của Nguyệt cànng nắm chặt vào nhau hơn, hai bờ môi thoáng mím chặt. Khánh khẽ nói:
– Kệ anh. Em chỉ có một chị hai duy nhất mà thôi.
– Nhỏ… – Nguyên trừng mắt nhìn Khánh.
– Hai cái đứa này – Ông Vũ quát – Chuyện có gì đâu mà làm to lên vậy hả? Cứ để Khánh gọi như nó muốn đi, có ảnh hưởng gì đâu. Ăn cơ đi.
Khánh ấm ức ngồi xuống. Anh hai thật nhẫn tâm, anh có biết anh đang làm chị hai đau lòng biết bao nhiêu đâu. Anh muốn cắt đứt quan hệ với chị Nguyệt thì thôi đi, chả lẽ anh muốn Khánh cũng phải như anh sao? Liệu có một ngày nào đó, anh cũng không cho chị hai gọi ba mẹ mình là ba mẹ nữa không?
Tiểu My chiếu cái nhìn hiền hòa như an ủi về phía Khánh nhưng Khánh quay phắt đi.
Vì cô ta mà anh hai thay đổi, vì cô ta mà anh hai làm tổ thương chị hai. Khánh ghét cô ta, Khánh sẽ không để cô ta đắc ý đâu.
Bữa cơm trôi qua trong không khí trùng xuống hẳn so với ban đầu. Nguyệt chỉ ăn qua quýt rồi xin phép về phòng. Khi cánh cửa phòng khép lại sau lưng Nguyệt, là lúc những giọt nước mắt Nguyệt cố kìm nén rơi ra.
Tại sao Nguyên lại tàn nhẫn với Nguyệt như vậy? Chỉ một tiếng gọi của Khánh mà Nguyên cũng muốn thay dổi hay sao?

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Tuyển Tập Truyện Giả Tưởng Của Conan Doyle
Giúp tố cáo
Bàn Tay Khỉ
Một Ký Ức Đẹp
Hỏi khó