Tác giả: NhokKonKenvil.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Khi bắt đầu:
“Tôi nghĩ hắn là gã khùng điên nên mới đi tự tử…
Hắn sống nhờ nhà tôi
Cho tôi biết rằng hắn là một kẻ đa tài…
Cuộc sống của tôi trở thành mớ hỗn độn vì hắn
Nhưng chẳng biết từ khi nào
Hắn dần trở nên vô cùng quan trọng…”
Kết thúc:
“Đã quá muộn để tôi nói với hắn tình cảm của tôi…
Hắn đã bỏ đi
Như một hạt bụi nhạt nhòa trong làn gió…
Mặc dù tôi đã từng nghĩ đến
Nếu một ngày…hắn hỏi…Cô là ai?”
Những ngày hè chỉ mới vừa bắt đầu. Đan – cô bé 16t đã cảm nhận được cái nóng khủng khiếp. Để chống lại cái nóng rát bỏng, cô thường có thói quen đi dạo ở công viên gần nhà vào buổi chiều tà – khi không khí xung quanh đã dịu mát lại. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua kẽ lá xanh, lay động vùng cỏ trong công viên…
Đan bước lại gần một gốc cây trong vườn cỏ, khẽ ngồi xuống cảm nhận cái hương vị hiền hòa, ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn phía xa…
Bất chợt Đan giật mình nhận ra đối diện cô, bên kia cái hồ, một tên con trai cao lêu nghêu đang từ từ đứng dậy. Hắn uể oải, khẽ phủi nhẹ quần, dường như hắn đã ngồi ở đó rất lâu. lâu đến mức tê cứng đôi chân hắn.
Đan tròn mắt nhìn hắn chăm chú, kiểu ăn mặc như một công tử đại gia, điệu bộ như đã thấm thía quá đủ “bụi trần”. Và giờ đây, khi hắn chán nản đứng chơi vơi giữa mép hồ sâu 15m này.. Đan không khỏi đặt câu hỏi:
“Huk? Tên điên kia tình làm gì vậy trời?”
Hắn cứ loạng choạng như một tên say mèn, vừa cười hắn vừa sải bước trên mép hồ rộng mênh mông <Điên nặng rùi>. Ngay lập tức Đan hiểu được một điều, rằng hắn…không còn cảm nhận nổi đâu là nguy hiểm nữa.
Tên con trai vẫn ngu ngơ tiếp tục bước đi, chẳng thèm quan tâm đến cặp mắt nào đó đang chăm chăm vào hắn. Và rồi…hắn đột ngột dừng lại, quyết định kết thúc con đường vô định…, nở một nụ cười bất cần…
Hắn lao thẳng xuống hồ, không chút do dự.
Sửng sốt trước cảnh tưởng bất ngờ, Đan chạy vội sang phía hồ bên kia, nơi tên khùng nhảy xuống <vẫn nổi bong bóng khí>.
– Này tên điên vừa nhảy xuống…Anh đâu rồi?
Đan hét lên khi chân cô vừa chạm tới mép hồ, cô dáo dác tìm kiếm nhưng hồ quá sâu, không thể thấy được gì. Đan cứ gọi, gọi liên tục mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Bong bóng ngừng nổi lên, Đan biết rằng đã đến lúc phải nhảy xuống vứu hắn.
Nghĩ là làm, Đan lao xuống không chần chừ. Nói qua loa thì Đan là thành viên quan trọng trong Đội bơi lội của trường, nói một cách chính xác thì cô là vận động viên trẻ của tỉnh đã hai lần dành Hạng nhì. Đan luồn nhanh qua làn nước đưa mắt tìm hắn.
Kia rồi, hắn bị quấn vào đám rong rêu, đang chìm dần xuống đáy hồ. Phải khó khăn lắm Đan mới gỡ được hết rong và đưa hắn lên khỏi mặt nước. May sao vài người quanh đó trông thấy đã đến giúp, tên khùng này nặng không thể tả. Chật vật mãi Đan mới lôi được cái bao đất đó lên bờ.
– Này này…tỉnh lại đi, này???
Gã vẫn bất động, hai mắt nhắm nghiền, hậu quả việc ở dưới nước quá lâu. Nếu không nhanh làm gì đó cho hắn thở lại thì…hắn sẽ biến thành cái xác không hơn không kém!
– Có ai biết…hô hấp nhân tạo không? <Đan hới hải>
– Không…Không!!! <Tiếng đáp lại đày sốt sắng nhưng chẳng kém phần lạnh lùng>
– TRỜI! KHÔNG LẼ TÔI PHẢI HY SINH NỤ HÔN ĐẦU VÌ TÊN KHÙNG NÀY Ư???
Rõ ràng là Đan “không thể” <không phải là không muốn> cứu tên con trai đó. Cô cứ luống cuống, quyết không chịu hô hấp cho hắn ta. Người hắn lạnh dần, tím tái.
Đan đành nhắm mắt…”Hãy tích đức vì tương lai con em của mình”!!!
– Một lần hà hơi. bảy lần đẩy ngực…<tiếng ai dố nhắc nhở Đan>
Cứ thế, Đan cố gắng cứu một gã khùng muốn kết thúc cuộc sống…Dù gì thì Đan không thể để hắn chết trước mắt được.
– Tên khùng này, thở đi chứ!
<thấp thỏm lo lắng, nghĩ rằng đã quá trễ để cứu hắn>
– Tức thật! Thở đi!
Đan đấm mạnh vào ngực hắn. Cô không ngờ đây mới là cú quyết định cướp lại hắn từ tay Tử thần.
– KHỤ KHỤ…
Nước tràn đầy ra nền đất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Đan hết hồn vía, lúc này cô mới thấy chân tay mình đang run rẩy.
– Phúc cho anh là gặp được người tốt như tôi đấy.
Hắn dần mở mắt, miệng mấp máy cố cất lời..
– Đ…Đau…
Phải. Đó là tiếng đầu tiên hắn thốt ra khi vừa thoát chết. Mọi người giục Đan đưa hắn vào bệnh viện kiểm tra, trong khi Đan đang thầm nguyền rủa “Đồ vô ơn bạc nghĩa! Nhờ cú đấm đáy mà mi mới sống tới giờ này. Lại còn đau với chả đớn! Biết thế đám thêm một quả cho hết tỉnh dạy luôn!”
Bác sĩ có vẻ kiểm tra hắn kĩ càng, theo Đan thấy thì hắn ổn rồi mà?! Trừ khi hắn bị ung thư phổi do cú thôi sơn của Đan là tác giả <cái này còn tam chấp nhận được>. Đợi chán chê mà cứ thấy bác sĩ với y tá cầm tấm X- quang nói chuyện hoài, Đan đâm ra sốt ruột. Cô lủi nhanh ra căng tin kiếm cái gì lót dạ rồi quay lại. Ông bác sĩ tỏ vẻ lo lắng vô cùng:
– Cháu gái là gì của cậu bé kia?
– Là người bất hạnh vô tình cứu được hắn ạk <vừa ăn vừa lúng búng nói>
– …Sao lại bất hạnh?
– À không ạk! Tóm lại thì cháu với…thằng đó <chỉ tay vào tên ngu ngơ đang ngồi trên giường bệnh> là không có tý quan hệ quan hiếc gì cả. Nếu bác muốn…tiền viện phí xin cứ gọi gia đình hắn đến giải quyết. Cháu về trước ạk!
– Ấy khoan đã…<bác sĩ gọi với theo Đan> NHưng vấn đề bây giờ chính là như thế…
– Vấn đề gì cơ?
– Ừm…cậu ta hình như…bị tổn thương một phần đầu…
– Mất trí nhớ? <Đan sực tỉnh khi lời của vị bác sĩ trùng khớp với mấy bộ phim tình cảm Đan thường xem>
– Đúng vậy.
“Bộp” – Đan đớ người ra, bịch bimbim rơi xuống đất. Chuyện quái quỷ gì diễn ra vậy nè???…
– <Ông bác sĩ tiếp lời> Cậu ta chỉ nhớ có mình cháu thôi, chúng tôi cũng chịu rồi. Không tài nào làm cậu ta nhớ lại.
– Hix. Sao tên khùng đó lại nhớ cháu? Quên biết gì đâu <Đan mếu máo hậm hực>
–
– Mời cháu vào đây, chúng tôi sẽ cho cháu xem chi tiết tinhg trạng bệnh của cậu bé kia.
Đan đành bất đắc dĩ theo vào phòng. Ông bác sĩ cầm tấm chụp X- quang gắn lên bảng điện tử.
– Cháu nhìn này, chỗ này và chỗ này…có tổn thương rất nhỏ thôi nhưng nó ảnh hưởng đến dây thần kinh của cậu ta.
– Hơ…À…À <Đan chăm chú nhìn theo tay của vị bác sĩ>.
– Chúng tôi đoán khi cậu ta rơi xuống đã va đập đầu vào một vật cứng, dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời.
– Dạ…<vẫn giương mắt ếch nhìn theo>
– Đáng lẽ chúng tôi đã có thể dùng một vài liệu pháp đơn giản để cậu ta nhớ lại chút ít. Nhưng cậu ta lại hoàn toàn bất hợp tác, như thể câu ta gặp một chuyện rất đau lòng và muốn quên đi. Thành ra bây giờ thế này đây, quên sạch sành sanh, tên cũng không nhớ…<bác sĩ nâng gọng kính và thở dài>
– Trời. <Đan chợt hồi tưởng lại cảnh tượng khi nãy: hắn biểu hiện như một kẻ say rượu, chán nản…trên hết là hắn muốn chết>. Thế cháu có giúp được gì không?
– Tôi không rõ. Nhưng chắc cháu sẽ phải lo liệu cho cậu ta thôi. Cháu là ngườ duy nhất cậu ta nhớ được.
– DẠ? CHÁU KHÔNG QUAN HỆ GÌ MÀ <hét toáng lên>.
– Chúng tôi đã làm hết phận sự rôi. nếu cháu muốn thì chúng tôi sẽ đăng báo tìm người thân của cậu ấy. Nhưng cho đến lúc tìm kiếm có kết quả…đành nhờ cháu thôi!!!
– Nhưng…
Vị bác sĩ quay đi cùng y tá, Đan không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Cô đi đi lại lại trước hành lang, đầu óc quay mòng như chong chóng. Đan quay ngoắt người, đáp cho kẻ khùng kia một cái nhìn như muốn phát điên; hắn cũng đang nhìn Đan chằm chằm bằng ánh mắt buồn so vô hồn…
Cả hai rời khỏi bệnh viện, bác sĩ đã thông cảm cho tình trạng của hắn ta mà quyết định ghi nợ viện phí, chờ đến khi hắn hồi phục thì gia đình hắn sẽ thanh toán sau. Trên đường về, Đan im lặng như tờ. Xung quanh bao trùm bởi màn đêm đen se lạnh, Đan rảo bước đi trước, hắn lững thững theo sau…
– …
– Này tên kia, đi nhanh đi. Tối muộn rồi. Coi chừng tôi lạc là anh cũng lạc đấy.
– …Lạc gì chứ? Đường về nhà cô mà cô lạc hả?
Đan ngạc nhiên vì hắn đang tỏ ra dễ gần.
– Thì…tối thế này lạc là thường thôi nhá!
Hắn phì cười.
– Cô tên gì?
– Thế anh tên gì? À, tôi thấy đến tên mình anh còn không nhớ nữa mà.
– Tôi? Tôi làm sao?
– Ông bác sĩ nói anh bị mất trí nhớ. Tôi nghĩ khi anh rơi xuống nước đầu anh đã va phải “đá ngầm”, không thì cũng đâm mạnh vào thành hồ…v…v…
– Không phải chứ? <mặt nhăn nhó tưởng tượng>
– Tôi chẳng biết đâu! Hay bây giờ tôi đặt tên cho anh nhá?
– Tên gì?
– Từ từ…để coi…!
Hắn cứn gây ngô nhìn Đan – đang vắt óc nghĩ một cái tê n.
– Thôi, cứ gọi Jung Min đi.
– Jung Min là cái giống gì?
– Chả biết. Nhưng nhìn anh cũng có tướng la lá giống Jung Min.
– Vậy ư? Còn tên cô?
– Tô tên là Trần Đan. Gọi Đan ý!
– Ừk…Thế giờ về được chưa? Tôi đói bụng rồi.
– Gì chứ. Xém chút anh đã lên nóc tủ ngồi với ông bà ông vải rồi ấy.
– Sao lại thế?
– Ax. Anh không nhớ hả? Thui để từ từ rồi nhớ.
– …???
Đan dẫn Jung Min về khu chung cư cao tầng của mình, nơi cô sống cùng hai bà chị gái. Mẹ Đan mất khi sinh cô.
– Anh hãy chào các chị cẩn thận nha. Chắc họ sẽ lôi tôi vào nện cho một trận…
– Tại sao? <hắn lại ra bộ ngây ngô>
– Tại dẫn trai về nhà chứ sao. THế nào hai bả chẳng nghĩ anh là bạn trai tôi. Đợt trước dẫn bạn về nhà chơi bị hai bả đè ra đánh một trận.
– Vậy thì là do cô…ngốc qua nên bị ăn đòn thôi.
– Này ah. Tôi, nhìn thế nào cũng là con nhà có gia giáo đoàng hoàng…
– ĐAN! Về mà sao không vào nhà? La lối gì ngoài cửa đó?
Cánh cửa bật mở, chị cả của Đan miệng ngậm cây bút, tay kẹp chiếc laptop thò đầu ra…Đan còn chưa chuẩn bị tinh thần nghênh chiến.
– ÔI??? Anh đẹp trai này ở đâu ra vậy?
Đan trố mắt nhìn, không phải tức giận mà là rất hoan nghênh sao.
– Đan, em quen anh bạn đẹp trai thế này mà không chịu giới thiệu cho hai chị biết hả? <quở trách Đan>
– Chào chị! Tôi là người quen của Đan. Chị cứ gọi tôi là Jung Min.
– JungMin? Cậu là người ngoại quốc hả? Trông cậu cũng có nét giống…dân Hàn đấy!! hô hô hô
– Chị!! <hét lên> Chị làm gì vậy? Người quen của em. Sao chị cứ bu lấy hắn thế?
– Cái con nỏ này! Thiệt mày nhớ mẹ qua phải không?
Đan bị đạp một cái vào đầu, đau điếng.
– Chị đừng trách cô ấy…
Hai chị em ngây người, hắn ân cần bảo vệ Đan khỏi bà chị chằn tinh. Đan bắt đầu có thiện cảm với hắn rồi đấy, hihihi. Xem chừng hắn cũng hiểu cô là kẻ hắn chịu ơn.
– Ờ…Cậu vào nhà đi. Ai lại đứng ngoài.
Mở cửa đã thất tiếng bà chị hai vọng ra:
– Đan, An! Vào đây phụ nấu cơm đi chứ. Đang tùm lum lên nè!
– Chị nấu một mình đi! Hôm nay phiên chị đấy.
– Ừk, Đừng có kêu gọi lòng từ bi vô ích!!
Jung Min chần chừ không vào nhà. THật chẳng hiểu hắn nghĩ gì nữa, Đan phải kéo tay hắn mới chịu vào. Lan – chị hai Đan, khi vừa bắt gặp Jung Min thì bà ta lập tức làm đống bát dĩa rơi loảng xoảng.
– Tên này…Là tên nào? <ấp úng>
– Chào chị. Tôii là Jung Min, người quen của Đan.
Lập tức Đan lại nhận cái nhìn đầy “cảm xúc”của chị hai.
– Em không biết gì cả! Đừng nhìn em như thế. Em cũng mới gặp hắn chưa đầy 3h đồng hồ.
– Chị nấu ăn thơm quá. Không phiền thì cho tôi tham gia với nha? <Hắn nói một loạt từ ngữ khách sáo mà ai nghe thấy cũng không thể ghét hắn được>
– Ồh! Đương nhiên rồi. Cậu cứ ra bàn ngồi đi. Chúng tôi xong ngay!
Và khi gã Jung Min vừa khuất dạng, trong bếp diễn ra một cuộc khảo cung tù nhân…
– Nói mau! Em quen cậu ta lúc nào?
– Bao nhiêu tuổi?
– Nhà ở đâu?
– Cùng trường cùng lớp đúng không?
– Học lực cậu ta thứ mấy?
– …
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra làm người trả lời…ngất ngưởng!!!
– Bình tĩnh…Rồi ai cũng sẽ được hỏi. Hiện tại thì thằng đó ở tạm nhà ta, các chị không phải lo không được gặp hắn.
– SAO?
– Sao trăng gi. Hắn là một kẻ điên đáng thương, không may mất trí nhớ. Em vô tình trở thành người bảo hộ hắn. Thế nên.. <lén đưa mắt dò xét thái độ> hắn…thằng khùng đó…ở nhà ta một thời gian!
Đan vội ôm đầu thủ sẵn trước khi hai cái núi lửa khổng lồ phát nổ. Nhưng thái độ của họ còn kinh khủng hơn cô tưởng.
– THẬT…THẬT KHÔNG? HAHAHAHA
Hai bà chằn tinh ôm nhau vừa nhảy vừa cười ha hả.
– Tuyệt vời! Khi không có một đứa đẹp trai lãng tử như vậy ở cùng. CÒN GÌ HẠNH PHÚC HƠN!!!
“Choáng!!!”
– Mai phải mời hết bạn bè từ hồi cấp I đến nhà chơi, cho chúng nó lác mắt luôn. Hô hô. Dám gọi ta là Bà Cô Già Chống Ề àk?!
[Giờ thì đã hiểu vì sao Đan dẫn bạn nam về nhà lại ăn đòn túi bụi]
– DỪNG!
– Gì?
– các chị vừa nói gì? Mấy người muốn lợi dụng Jung Min khoe khoang giả làm bồ hả?
– …!!! <ôm nhau cười giòn giã>
– THật là lũ điên rồ! Hắn mới có 19 – 20t thôi. Nhìn lại các bà xem. Định Trâu già đi với Nghé con chắc.
– Ax. Con nhỏ láo toét <ăn một muôi múc canh>
– mày dám nhạo báng các chị mày thế hả? <ăn thêm một cái bút vào người>
– Em chỉ nói sự thật.
– IM!!!…
– Chị cả mày mới 25t nhá. Còn chị hai thì mới 23t. SAo gọi là già được.
– Vậy sao các chị tối ngày than thở chống ề?
– Ax Câm!!! Còn nói là bọn ta đem mày quay sườn cho Jung Min tẩm bổ <để Jung Min nghe thấy thì hai chị mất hết hình tượng>
Đang hồi gay cấn thì nhân vật chính bỗng xuất hiện, không quên kèm theo một nụ cười đầy ma lực.
– Xin lỗi? Tôi có thể xem qua căn nhà ?
– Ơ Ơ…được chứ. Cậu cứ xem mải thoái! Có cần chìa khóa các phòng không?
– NÀY!!!
– Thôi, xem qua chút ấy mà.
Đan hoàn toàn bại trận, hai bà chị thì nhảy cẫng lên vì sung sướng. Đén bữa cơm, nhà Đan rôn rả kì lạ.
– Jung Min! Cậu ăn nhiều rau vào! Rau rất có lợi cho làn da baby của cậu. Hố hố <nhướn người gắp đầy rau vào bát hắn>
– <Đan rùng mình> Này chị hai, da baby thì không cần ăn nó vẫn baby.
– Ừ đúng <Chị cả hùa theo, dẫm mạnh chân chị hai>. Cậu ăn nhiều cá vào, tốt cho cái đầu bị thủng một lỗ, àk không…thủng nhiều lỗ của cậu đấy.
Chị hai lập tức phản công bằng một cú đạp không kém phần thâm hậu:”Bà lảm nhảm cái gì đấy? Cậu ta thủng lỗ ở đầu bao giờ?”
– Thôi ăn đi khổ lắm!
– Sau này chắc tôi phải phiền mọi người nhiều…
– ỒH ĐƯƠNG NHIÊN RỒI. HÔ HÔ. cậu ở càng lâu càng tốt.
– “Đương nhiên”con khỉ. TIền ăn của nhà ta tính sao?
– Chậc!!! Con bé này!
– …Vậy…tôi có thể làm gì? <hắn lúng túng>
– “Con ranh, dù gì cũng phải có ý chứ”
ĐAn thấy hắn ngại thì cô cũng ngại theo, cảm thấy có lỗi khi nói điều vô ý.
– Tôi mà sống cùng thì cũng phải giúp được gì đó chứ. Mọi người cứ nói đi.
– Không cần đâu. Chúng tôi không khó khăn như con bé nói…<bẹo lưng Đan một cái>
– Á…
HẮn ngồi im rồi buông đũa xuống bàn. Cả ba nhìn hắn trân trối.
– Thôi..thôi được. Công ty của tôi cũng thiếu người, cậu đến phụ một tay, cậu thấy sao? <Chị cả lên đê nghị>
– <Đan nói nhỏ> Gì chứ? Chị rút hắn vào cái công ty sắp phá sản của chị ư? Hắn thì làm nổi trò trống gì?
NGay sau khi dứt lời thì bà chằn tinh đã khiến Đan phải hối hận.
– Ý này hay đấy. Chị tôi là giám đốc công ty đó. Mặc dù công ty vận hành chưa lâu nhưng cậu cứ thử xem.
“Thử gì nữa, sắp đóng cửa đến nơi…hix”
– Vậy cũng được, tôi sẽ đến làm thử <hắn tươi tỉnh và cầm đũa ăn tiếp>
Cả ba – thở phào nhẹ nhõm.
Tối đó ĐAn làm nốt đống bài tập, cô chỉ học 1 tháng nữa là sẽ được nghỉ hè. Đan lôi quyển nhật kí định viết mấy dòng thì cửa phòng cô bật mở
– Hở. Cô làm gì trong phòng tôi?
– Anh mới là kẻ “làm gì trong phòng tôi”. Phòng anh bên cạnh cơ mà.
– Ồh vậy hả.
Jung Min lại kéo lê cái gối và đống chăn sang phòng bên cạnh. Trông hắn như đứa trẻ lên ba. Hai chị xếp cho hắn ở tạm phòng của mẹ Đan, căn phòng vẫn để trống từ khi bà mất. May hàng xóm của Đan là một anh Đại học B tốt bụng đã cho Jung Min mượn bộ đồ. <KHông thì không biết tối hắn mặc gì đi ngủ!!! Hơ hơ>. Đan viết nhật kí. một ngày gần kết thúc mà cô lại gặp phải chuyện tày đình…
“Tối hôm nay tôi đã gặp một gã điên khùng định tự sát ở bờ hồ ngoài công viên. Thật hối hận vì tôi đã cứu gã điên đó. Hắn đem một tá phiền phức cho tôi.
Hắn nhìn có vẻ là công tử giàu có: tướng thì cao ráo, mặt mũi thì sáng sủa nhưng đầu óc thì hơi…lậm. Hắn mất trí tạm thời. Kẻ đầu tiên hắn nhìn thấy khi vừa thoát chết là tôi, phải chăng vì thế mà hắn mới nhớ tôi?
Ấn tượng của tôi về gã khùng này trước khi hắn mất trí nhớ…thật khó giải thích được. Tôi chỉ có thể dùng một câu kể lại: Hắn Chán Đời! NHưng vì sao hắn chán đời nhỉ? HẮn giàu có, đẹp trai đến thế thì chán đời cái gì?…”
Trang nhật kí đóng lại, Đan mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ nay gia đình cô sẽ thêm một người – một kẻ khùng bị mất trí nhớ. Nhưng không hẳn là Đan không vui…
Cô không biết rằng cách một bức tường, cũng có một người nữa đang mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt của hắn cho ta thấy được: Hắn là người không hề có quá khứ!!!
Sáng hôm sau, Đan lại tỉnh giấc như bao ngày. Cô lại dậy muộn. Cuống cuồng sửa soạn, Đan lao nhanh ra cửa, quên cả ăn sáng.
– Này! Mấy giờ cô mới về? (JungMin thản nhiên ngồi ăn cùng hai bà chằn)
– Chẳng bít, àk mà…chắc tầm 12h. Thôi tôi đi học đây.
– Ừ.
Jung Min nói xong thì Đan cũng mất hút. Cô vắt chân lên cổ, chạy hồng hộc, tiết đầu của bà chủ nhiệm mà đi muộn thì…còn gì tệ hại hơn?!
Chạy được một đoạn, Đan gặp một gã đang đi xe đạp mặc đồng phục trường mình. Nom điệu bộ hắn ung dung như còn sớm lắm vậy. Suy đi tính lại một hồi, Đan phải lựa chọn: Đi học muộn hoặc là sẽ hpair can đảm nhờ tên kia cho đi nhờ…
Và Đan nhanh chóng quyết định.
– Bạn gì ơy!
– ?
Hắn dừng xe ngoảnh lại, Đan chạy tức tốc đằng sau.
– Ngại quá, nhưng tớ muộn học rồi! Làm ơn cho tớ đi nhờ xe với (thở không ra hơi, nhìn rất đáng thương)
– Nhưng…(hắn đang cố giải thích gì đó)
– Làm ơn đi mà! Tớ xin cậu! Hix (chắp tay lạy lấy lạy để)
Tên con trai chau mày vì do dự.
– Đen đủi ghê, sao lại gặp cô cơ chứ.
Đan chẳng biết nói gì đáp lời. Hắn nói thế thì…chắc chắn là không thể đi nhờ!
“Phách lối! Tôi cóc cần nhá”
– Còn đứng đó làm gì? Lên đi, kêu muộn học mà.
– HỞ…
– Tôi đổi ý thì hãy trách cô ngu ngốc.
– Ờ…ờ…Cám ơn.
“Thì ra chịu cho đi nhờ. Haha. Kể ra cũng không tệ như mình nghĩ”
– Cô đèo đi, tôi mệt lắm.
– CÁI ZÌ. Làm sao tôi đèo nổi một tên con trai như cậu.
– Còn 5′ là đánh trống…(thản nhiên đưa tay nhìn đồng hồ, điệu bộ thách thức)
– …!!! ĐỒ CHẾT TIỆT!!!
Thế là Đan phải è cổ đèo tên đó đến trường, đây là bổn phận của những người đi nhờ xe kẻ khác.Đan đến vừa kịp lúc, cô phóng nhanh trước khi cổng trưởng đóng lại. Nhưng sao tên kia cứ đứng bên ngoài?
– Ê…Ê…Tên kia…Cậu…không…vào…àk?
– Huk?
– TÔI BẢO CẬU KHÔNG VÀO ÀK! Bắt tôi cong lưng lai đến mà không vào là sao?
– Tôi có nói là tôi đi học đâu?
– Cái gì?
– THế mới nói số tôi đen đủi. Tự dưng lại có kẻ ngốc nhờ xe đến trường, trong khi tôi lại trốn học chứ. Haha…
Nói rồi hắn phóng ù xe đi, để lại Đan ngẩn người nhìn theo…
“AX. Tên đó trốn học!”
Đan vội vã chạy vào lớp. Cô giáo đang đứng trước cửa. PHải chi Đan chạy vào từ khi nãy thì đã kịp rồi (hối hận!)
– Đan. Một tuần 7 ngày thì đi học muộn 5 ngày. EM TÍNH SAO?
– …!!!
Giờ ra chơi…
– Ê Đan. Xuống căng- tin kiếm gì uống đi, nóng quá!
Huyền – bạn Đan đã đánh thức Đan từ giấc mộng ngàn sao trở về địa cầu.
– Lại ngủ gật. trời.
– …HƠ…Oáp!!! HỌc chán thì ngủ…
Cả hai kéo xuống căng- tin.
– Sao hôm nay tiến bộ ghê. Bình thường là muộn nửa tiết (Huyền mút sữa, tay cầm chiếc bánh)
– Tiến bộ là nhờ một thằng khốn cho đi nhờ, tiền công là hắn không phải lai!
– Thằng khốn nèo? (cười phì hết sữa) Hahaha…Sao lại thằng khốn?
– Chuyện dài dòng…
…
– Đấy. Cậu bảo có xúi quẩy không. Người đen đủi là tớ mới phải. Vẫn đi muộn mà còn bị hắn bắt nạt.
– Ừa. (cười khúc khích)
– À. NÓi cho cậu tin hay. Nhà tớ mới khai quật được một tên đẹp trai nhé (nói nhỏ)
– CÁI GÌ (la inh ỏi, phì hết bánh đang nhai)
– Trời ơi kinh quá. Cậu bé cái mồm thui.
– Ư. Giờ cậu sống cùng một gã con trai sao ?
– Cứ cho là vậy. Mà hắn dễ thương lắm!
– THật hử?
Đan gật đầu lia lịa.
– Tí tớ về nhà cậu chơi nha! (hí hửng)
– ? Có zai là đến chơi àk? (quắc mắt nhìn Huyền)
– Ờ…Ư…Bạn bè sao lại noái thía!!! (giả bộ ngây thơ)
– Mắc ói.
– Ói này!!! (đứng bật dậy véo tai Đan)
Hết giờ, Đan kéo Huyền về nhà, sực nhớ ra là:
– A! Jung Min đang ở công ty chị tớ.
– Jung Min ák? (cười điên đảo) Sao lại gọi là Jung Min?
– Tên tớ đặt đấy. Cấm cười.
– (Càng cười to hơn) Thảo nào. Kakaka…NHưng sao hắn lại chịu để cậu gọi thế?
– Hắn mất trí nhớ.
– Hả. (nụ cười tắt ngúm)
– Khó tin nhưng mà có thật. Tên đó định nhảy xuống cái hồ sâu 15m ở công viên để tự tử, trong tình trạng say mèn – Tớ đoán vậy.
– Nghiêm tú rồi nha! Vậy là hắn không biết gì nữa hả?
– Ừa.
– Tớ không thích mấy kẻ ngu ngơ vậy đâu.
Huyền và Đan lại lục tục kéo nhau đến công ty thời trang của chị cả Đan. Cảnh tượng bất ngờ xảy ra. Một công ty nhỏ bé mới khai trương của chị cả ĐAn (hiện tại thì sắp đóng cửa rồi!) đang vô vô vô cùng huyên náo. KHách khứa ra vào đông ngịt.
– Đan! Chị cậu làm ăn phất thế từ bao giờ ? (Huyền la toáng lên khi phải bon chen đám người)
– Trời! Chuyện gì đây Chị tôi nợ nần chồng chất mức này sao ? Loạn rồi loạn rồi, chị ơy là chị!!! (quay cuồng)
– ĐAN!!! (có tiếng gọi từ bên trong, chị cả hớt hải chạy ra)
– Chị! Chị làm ăn thế àk! Nợ nând vừa vừa thôi chứ! Tưng đây người có bán nhà cũng không đủ trả nợ…(Thao thao bất tuyệt)
– Mày nói cái gì zậy? (hét) Thôi vào nhanh đi, cả Huyền nữa.
Đan bước vào bắt gặp Jung Min, hắn đang bận rộn không kém.
– Jung Min. Chuyện gì thế?
– Đan. Vào trong đi, lát nói chuyện.
Đan chẳng hiểu nổi, ngơ ngác nhìn theo chị cả và Jung Min. Thì ra họ đang giới thiệu sản phẩm (như sắp đánh nhau)…Nhưng làm sao đông khách đến như thế???
Đan ngó nghiêng và cũng không kém giật mình khi chứng kiến Huyền – đã bất động từ lúc nào.
– Này! Mọi chuyện rối rắm quá, cậu hiểu gi không?
– (đơ đơ)…Đan ơy! Anh vừa rồi…? Anh ấy…
– Hả. Ồn ào quá. Nói to lên! Thằng đó hả. Hắn là Jung Min điên khùng.
Huyền nghe xong nấc lên từng tiếng…
“Trời! Biết mà. Bệnh này hai bà chằn tinh và bà chằn lửa nhà mình cũng bị khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên”
– Chị Mai. Có chuyện gì thế? (Đan kéo một nhân viên hỏi)
– THật không ngờ…Cái anh đẹp trai mà giám đốc đưa đến…Khả năng kinh doanh của anh ấy phải tầm cỡ thiên tài.
– Hử? (Đan quay ra nhìn Jung Min, lại quay nhìn chị Mai)
– Trình độ quản lý của anh ta cứ như được đào tạo chuyên nghiệp ấy, từ bài trí mẫu mã đến phương thức quảng bá thời trang…Anh ta chỉ vừa thay đổi chút ts đã hấp dẫn được hàng tá khách rồi…
Đúng là từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
30′ sau, khách tan dần, đa 1h đúng…Nhân viên mệt lử, giám đốc thì cứ cười như muốn rớt hàm.
– THẬT…THẬT QUÁ TUYỆT VỜI!!! JUNG MIN!!!
Mọi người quay ra nhìn Jung Min bằng con mắt thán phục và biết ơn trời biển (trừ Đan – có hiểu gì đâu mà biết với ơn). Chị cả kéo Đan lại gần, thủ thỉ:
– Em khá lắm Đan. Tên này không chị giúp công ty của chị hái ra tiền mà không chừng còn…hái ra kim cương ấy chứ. Kakakakaka…
– Đan! EM có chắc là anh Jung Min trước kia chưa có…người iu hok (mấy bà chị nhân viên cũng túm tụm lại hỏi)
Đan cũng biết gì về hắn đâu. Của trời rơi lọt rãnh vào nhà Đan mà?!
– Jung Min!
– Chyện gì? (Bình thản tiến lại, điệu bộ hình như khang khác)
– Anh từng được đào tạo rồi ạk? (nói nhỏ)
– Ax. Không phải đào tạo mà là ‘được dạy” (Huyền soi đủ đường)
– Tôi không nhớ…nhưng thấy công viẹc này quen thuộc lắm…
– Ồ ô ô…
Tiếng reo sứong lại càng to. Anh ta khi trước là người như thế nào nhỉ?
– Jung Min! Cậu mau xem qua bản kế hoạch này đi. Phải chỉnh sửa chỗ nào?
– Jung Min! Có cần gọi nhập thêm hàng với số lượng lớn không?
– Jung Min!…
– Jung Mi…
– Jung…
– …
– THÔI DỪNG LẠI.
Kém theo tiếng hét chói tay của Đan là sự nứt gãy của toàn bộ cửa kính trong công ty. KHông gian im lặng như tờ…
Kèm theo tiếng hét chói tay của Đan là sự nứt gãy của toàn bộ cửa kính trong công ty. KHông gian im lặng như tờ…
– Chị! Chị có biết là đang bóc lột sức lao động của hắn không (đẩy Jung Min ra và chen vào giữa)
– Cái gì mà bóc lột…
– Hắn đang mất trí nhớ, đầu óc dễ bị tổn thương…Nếu mà chị cứ bắt hắn làm việc quá nhiều, đầu óc hắn bệnh thì sao?
Chị cả và mọi người giật mình, sợ hãi khi nghĩ đến…tiền bồi thường cho gia đình hắn, tiền thuốc men…
– Ừ ừ, em nói…có lý…(nuốt nước bọt)
– Vì vậy (tiếp tục cao giọng) một ngày Jung Min chỉ làm cho chị 4h thui. Không hơn không kém.
Nói rồi Đan lôi Jung Min ra ngoài, Huyền chạy sau. Chị cả Đan cứ tẽn tò, vừa tiếc vừa lẩm bẩm:
– Cái con bé Đan này, chẳng phải nó bảo Jung Min ăn không ngồi rồi nên bắt làm việc còn gì…
Cả ba rời khỏi công ty, về nhà Đan. Huyền không hề thấy phiền khi đi cùng mỹ nam là Jung Min (thế mà khi nãy còn nói). Trên đường Huyền không ngớt hỏi han Jung Min đủ điều khiến Đan nghe cũng phát bực. Kết quả là cái nóng đổ lửa – nỗi bực với Huyền đã làm Đan phải tống Huyền ra khỏi nhà cô. Vậy là chỉ còn lại Đan với Jung Min.
– Chết rồi! Chị hai hôm nay phải làm liên ca, chị ấy sẽ không về nấu cơm (mếu máo vì đói)
– Huk? Thế đợi chị cả cô về.
– Trời ơi là trời! Tôi đói sắp xỉu rồi (quằn quại)
– …(thản nhiên nằm bò ra ghế, vớ nhanh quyển tạp chí như Thiên hạ vẫn thái bình)
– TRỜI ƠI TÔI ĐÓI LẮM RỒI. AAAAAA…
– Cô. la.hét.gì.chứ?Vậy cô bảo tôi phải làm sao?
– Thế anh không đói àk?
– …Đến bữa ai chẳng đói!
– THế mà còn ngồi đó.
– Vậy phải như thế nào?
– Đừng hỏi tôi, tôi không có tiền! Huhu
– Ax. Tôi chịu cô rồi đó. Tôi…đào đau ra tiên.
Đan im bặt,hắn đã nói đến thế thì Đan có gào thêm cũng chỉ tốn hơi.
“Tưởng chị cả tôi cảm tạ anh, cho anh đống tiền chứ! Hix hix”
Đan hậm hực quanh quẩn trong nhà. Đói mà chẳng có gì ăn…
[Chắc định kiếm cái giẻ rách tạm]
Đột ngột Đan té ngửa ra sàn, đau điếng.
– Cái quái gì thế. Đang đói là bực lắm nha.
Đan kéo cái giỏ chềnh ềnh ở lối đi ra, đó là đống quần áo hôm qua còn chưa chịu giặt.[Tại gia đình mải tiếp “khách”]. Trên cùng chính là cái áo sơmi kẻ đỏ và chiếc quần jean đen của hắn.
Đan cầm bộ đồ lên săm soi. Chất liệu vải cực tốt, đàn hồi và rất thoáng khí, chiếc quần thì xẻ chéo tả tơi…Nhìn tổng thể cứ như trước kia gã Jung Min bụi bặm lắm vậy?!
– Này cô (cười khỉnh) Tôi không biết rằng cô thích mấy món đó. Nhưng mà…Ừm, tôi nghĩ nó không được sạch cho lắm! Tôi đẫ mặc nguyên ngày hôm qua (cười khúc khích)
Đan vội ném gọn tát cả ra…giữa nhà. Giật cả mình. Đồ zô zuyên. Jung Min vẫn không thôi kiểu cười đáng ghét, một cách tự nhiên, hắn đứng lên nhặt quần áo bỏ vào giỏ.
– Hở? (Đan ngạc nhiên khi từ túi chiếc quần jean rơi ra một đống giấy tờ…)
– Gì thế? (hắn cũng ngạc nhiên không kém. Với Jung Min thì đồ trước kia của hắn đều là đồ lạ)
Đan bò nhanh đến chộp một tấm thẻ. Cô chắc chắn ràng đó là thẻ rút tiền (Há há)
– Waaaa. Là thẻ rút tiền. Ông trời có mắt ghê.
– ???
– Anh nhìn này, trước kia anh có tài khoản riêng àk? Nhiều tiền không? Hihi
Jung Min cầm tấm thẻ lên, nghi ngợi một hồi.
– Tôi không biết (Đương nhiên là không biết rồi!!?). Nhưng nhỡ không phải thẻ của tôi mà là tôi cầm hộ ai đó…
– Oài. Chúng ta có cướp tiền trong này đâu chứ. Coi như…vay tạm chút ít. Tôi đói lắm rồi (mắt sáng như sao)
– Ừmk…thôi được. Kẻ tham ăn như cô hiếm thật.
Đan cầm tấm thẻ rồi phóng ù lên phòng thay đồ. Chắc chắn “của chùa bao giờ cũng ngon”!!! Haha.
Jung min đội thêm cái mũ vừa “cuỗm”ở công ty xong.
Hắn nhặt lên mấy mảnh giấy nhỏ, lật giở xem xét chúng.
– Jung Min. Anh cầm gì thế?
– Máy thứ rơi kèm.
Đan lại nhao nhao chạy đến xem, đó là những mảnh giấy đã bị xé nát cùng một tấm ảnh bị vò nhàu nhúm
– Anh cũng nóng tính thật. Làm gì đến mức xé thư rồi vò nát ảnh thế này.
Đan kéo phẳng tấm ảnh, là hình một cô gái, xinh đẹp tực thiên thần.
– Đẹp quá! (Đan ngây người nhìn tấm ảnh). Đúng là hơn đứt hai bà chằn nhà tôi. hahaha
[So sánh “thiên thần”với hai chị gái, có thể coi đây là một cách ngợi khen kèm theo phỉ báng “thiên thần”]
Jung Min ngay lập tức có phản ứng. Hắn ta giật tấm ảnh và vò nát thêm lần nữa.
– Bình tĩnh…Anh nhớ cô ta là ai àk? (Đề phòng trước thái độ dữ dằn của Jung Min)
Hắn trầm ngâm, chẳng nói chẳng giằng nửa lời. Để rồi khi cơn giận nguôi ngoai hắn mới chịu cất tiếng…
Hắn trầm ngâm, chẳng nói chẳng giằng nửa lời. Để rồi khi cơn giận nguôi ngoai hắn mới chịu cất tiếng…
– …Xin lỗi…Tôi chẳng hiểu vì sao tôi lại tức giận…
Hắn ân hận, điều này ngay lập tức xua tan đi sự phòng bị phản xạ của Đan khi nãy. Cô thở dài.
– Anh phải kiềm chế nhé. Tôi dễ ác cảm với mấy hành động nóng nảy.
– Ừkm…
Hắn đáp gỏn gọn một từ, mặt tối sầm xuống, buồn bã…Hơ? Nhìn hắn “lãng tử”thiệt!?!
– Thôi đi ăn đi! Tôi đói! Đợi tẹo nữa chắc tôi ăn thịt anh luôn đấy.
– Cô có bản năng làm…heo hơn cô tưởng đấy.
– KHỦNG KHIẾP!!!
Đan hốt hoảng, nửa hàng người ở ngân hàng quay lại nhìn cô.
– Bé mồm thôi (Jung Min nhắc nhở. Dù rằng chính hắn cũng bất ngờ)
– Tổng cộng tài khoản của anh có 250 ngàn dola. Ngoài ra anh con có thêm hai tài khoản đã bị mã hóa. Nếu anh không cho biết mật khẩu thì chúng tôi không thể cho anh rút tiền ở hai tài khoản này (sau khi dõng dạc từng lời thì cô nhân viên…đá lông nheo với Jung Min không phải một cái mà là mấy cái! – Ý gì đây?)
– 2…250 ngàn dola…4…4 tỉ VND. Không thể tin được.
– Tôi muốn rút khoảng 2000 dola.
– 2…2000 dola! Này, anh điên rồi. 2000 dola nghĩa là…gần 40 triệu tiền VN!!!
– …??? (Jung Min nhìn Đan tỏ vẻ khó hiểu)
– Tôi nói cho anh biết. Chúng ta mà cầm 40 triệu ra khỏi cái ngân hàng này thì lũ cướp ngoài kia sẽ giải quyết chúng ta ngay!
– Hả. Nghiêm trọng vậy àk? (ngu ngơ)
– Thậm chí còn tệ hơn nữa ấy chứ! (hét lên) Chị ơi, cho em rút 700 dola thôi.
– Tổng cộng là 11 200 ngàn VND?
– Vâng.
– Có ít không? Tôi phải mua thêm quần áo…
– THỪA RỒI. TRỪ KHI ANH ĐỊNH RÁT VÀNG BẠC LÊN NGƯỜI!!!
Cả hai cầm tiền ra khỏi ngân hàng. Đan hạnh phúc không tả xiết. Chưa bao giờ cô cầm nhiều tiền tiêu xài thế, lại còn thêm hai tài khoản mật nữa. Sao hắn có thể giàu đến kinh hoàng như vậy.
– Tài khoản của anh có thể nuôi cả nhà tôi đến lúc già đấy. Anh là con nhà tỉ phú hả?
– Làm sao tôi biết mà cô hỏi hoài. Nhưng chẳng lẽ nhà cô ăn tiêu tiết kiệm còn không bằng…tiền tiêu vặt trong tài khoản đó?
“Ax, cái tên đại gia này! Cách nói chuyện ngẫm đẫm sự khinh rẻ đồng tiền mà”
– Đói quá. Vào nhà hàng kia nhá?
Đan nhìn theo hướng tay Jung Min – một nhà hàng năm sao kiểu Pháp.
– Anh điên rồi. Ăn bữa trưa mà bày vẽ thế àk.
Rút cục Đan kéo hắn vào nhà hằng cỡ trung gần nhà. Xem Jung Min kìa, hắn hố nặng và tỏ rõ thái độ bất bình.
– Tôi thấy hơi…ghê mấy nơi lụp sụp này.
– Tiền chứ có phải giấy đâu. Anh cứ nghĩ như thế thì mới sống tốt được.
– Ừk, để tôi…thử.
Đan gọi một bàn toàn bánh khoai – món ăn vặt ưa thích của cô.[cái này mà gọi là ăn trưa àk?!]. Jung Min ngồi thừ người ra, đũa cũng không dám động.
– Anh ăn đi chứ, ngon lắm đấy (gắp liên tục đầy bánh vào đĩa hắn).
Hắn miệc cưỡng đưa một miếng bánh lên miệng, miễn cưỡng mà nhai.
– Thế nào?
– …(vẫn nhai, im lặng)
– Này Jung Min?
– …
– NÓi gì đi? Ngộ độc thì cũng phải bảo tui chớ? (kéo áo hắn)
– …Tôi…
– ???
– Nó…không tệ như tôi tưởng [nghiện ùi – trúng độc bánh khoai lun]
– Haha. Vậy àk. Ăn thêm đi. Chúng ta là người “cùng chí hướng”rồi đấy. (gắp lia lịa)
– Ưmmmm…Từ từ thôi!!!
…
– Anh vào đây chơi không?
– Gì? Khu vui chơi tự do àk.
…
– Cái kia! Cái kia! Tôi muốn cái kia!!! (hét lên vui sướng)
– Ax. Trượt rồi. Khó gắp trúng thật.
…
Đan dẫn Jung Min lang thang mọi ngóc ngách khu vui chơi: gắp gấu bông, chèo thuyền, tàu lượn, nhà ma…[d/g thông cảm vì t/g chưa đi bao giờ nên chẳng bít nó cụ thể ra sao]
Tiền của Jung Min nhiều đến nỗi tiêu mãi chưa vơi.
– Vào mua quần áo với tôi.
– Ừk. Mải chơi tý quên.
Jung Min vào shop thử chán chê, vác một đống quần áo hàng hiệu ra. Hắn vơ bừa một bộ rồi chạy vèo vào thay, và khi hắn bước ra…
– Trông được chứ hả?
– !!! (xịt máu mũi thảm hại!!!- hắn sports kinh khủng)
Cả buổi chiều quanh quẩn đi chơi, giờ thì cả Đan và Jung Min đều đã mệt lử. Đan vẫn không quên ghé vào công viêm lúc chiều tà, cô đến bãi cỏ dưới tán cây rợp lá, ngồi xuống, cạnh hắn.
– Haizzzzzzzzzzzz. Hôm nay vui thật đấy.
– Vậy ư?
Hắn quay ra cười tươi, ánh mắt sáng lên một sự thú vị kì lạ. Cơn gió nhẹ mơn man từng lọn tóc của Jung Min, làm chúng lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng hoàng hôn buổi chiều tà.
Đan phải công nhận rằng…hắn đpej trai như một hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Đan bị cuốn hút vào vẻ sang trọng lãng mạn của Jung Min. Bất giác tim cô loạn lên như muốn nhảy khỏi lổng ngực.
– Cô sao thế?
Hắn lại ngây ngô hỏi, người hắn nhướn về phía Đan. Cô biến thành pho tượng bất động. Jung Min kiên nhẫn chờ đợi, Đan cố lấy lại bất kì chút lí trí nào vương vấn trong đầu để quay đi. Mọi thứ rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ đều đều, tiếng rạt rào trên mặt hồ yên ả (!!!)…
– À. Anh có nhớ hồ nước kia không?
– Huk? cái hồ rộng choáng ngợp kía ák? (chỉ tay về phía trước)
– Ừk. Là nơi tôi gặp anh lần đầu.
– Àk àk, chiều tối qua đó hả? (vừa nói vừa ngả người trên nền cỏ xanh mơn mởn)
– Tôi sợ gần chết ý. Cứ nghĩ là anh chỉ chán đời thui, ai dè lại còn muốn tự tử.
– Tôi từng như thế ư? (ngạc nhiên)
– Ừk anh đúng là kẻ hâm!
Jung Min cười ầm lên, tim Đan lại dồn dập. Khi hắn và cô dần rút ngắn khoảng cách xa lạ, cô nhận ra mình thường xuyên bị “khuân mặt dễ thương của Jung Min”mục kích.
Một ý nghĩ khác chợt cắt ngang tất cả,…
– Này…
– Sao?
– Liệu sau này, khi anh nhớ được, anh có còn biết tôi là ai nữa không?
– Sao cô hỏi thế? (Hắn nhổm dậy, điệu bộ quan tâm)
– Thì anh đẹp trai ngời ngời, lại còn giàu sụ, làm gì có chuyện anh nhớ một người như tôi (bật cười ngại ngùng)
– …Ừa, chắc là thế.
– NÀY! SAO NÓI ĐƠN GIẢN VẬY. Dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng, lại còn ở ké nhà tôi (chưa kể nụ hôn đầu iu dấu???). Anh tính quên là quên luôn hả? ĐỒ VÔ ƠN BỘI NGHĨA!!!
– Dữ quá đi (Jung Min phá ra cười)
– Cười gì, Đồ hâm.
– Cười cô chứ còn cười gì. Tôi ở nhà cô đến lúc này mới chưa đầy 24h nhá. Cô sợ tôi quên cô thế àk?
– Vớ vẩn. Ý tôi là…Sau này hãy nhớ mà thanh toán cho đủ những những khoản…anh đã nợ nhà tôi!
– Thế tôi không đảm bảo mình sẽ nhớ nổi cô!
– Anh…!
Đan tức giận chỉ tay vào người Jung Min, hắn chỉ trực có vậy là nắm chặt tay Đan, nhẹ nhàng đưa mặt lại gần, cười thích thú.
– Tôi hứa. Không quên cô đâu. Vừa lòng chưa?
– Kệ…kệ anh, đồ…bịnh hoạn dê xồm (ra sức rút tay lại)
– Ơ thế không định nghéo tay làm tin àk?
– Hở? Cái gì?
Hắn đưa bàn tay còn lại túm hờ tay Đan, tay kia móc hai ngón út với nhau, ngoắc ngoắc một cách nghịch ngợm.
– Đây, yên tâm đi nhé.
– Đồ điên! Đồ khùng! Tôi cho anh lộn cổ xuống hồ.
– Ax…!!!
Tối đó, Đan ngồi viết nhật kí thật lâu, vừa viết cô vừa ngẫm nghĩ…
“Hôm nay là ngày thứ hai tôi ở cùng nhà với hắn. Phát hiện ra rằng hắn có một tài sản khổng lồ sú- sù- sụ luôn!!! Không hiểu gia đình hắn giàu có cỡ nào nữa. Hắn lại còn thích ăn…bánh khoai nữa chứ. Giống giống thằng bé cấp hai…
Nhưng…ở bên hắn tôi có cảm giác kì quái…Trời ơi! Có phải tôi điên rồi không? Tự dưng thấy hắn Sao đẹp trai thế không biết
Khi nghĩ đến lúc hắn có thể khôi phục trí nhớ bất cứ lúc nào, tôi chợt buồn chán khó hiểu…
Nhưng không sao. Hắn nợ tôi cái mạng đó! Hắn cũng đã hứa với tôi rồi! Thử chuồn xem, dù có phải xới tung khắp nơi tôi cũng quyết tìm được hắn”.
Những ngày sau đó vẫn diễn ra đều đều…Buổi sáng Đan đi học, hắn đi làm (mà hình như vai trò của hắn ở công ty còn quan trọng hơn cả chị cả Đan). Đến chiều Jung Min được nghỉ thì hai đứa lại lôi nhau ra ngoài mua sắm, đi chơi. Nhiều lúc hắn cũng nghịch như trẻ con, nhiều lúc lại ân cần dễ thương knih khủng. Đi với hắn Đan cứ gọi là bị quay như chóng chóng. Thỉnh thoảng hắn cũng biểu hiện kì lạ, hắn có chút kí ức gì đó về những gì đã trải qua (may là chưa nhớ ra)…
Một tuần trôi qua, nhà Đan trở nên tươi vui hẳn (không thể phủ nhận) từ khi hắn đến. Đùng một cái hắn biên công ty sắp phá sản của chji Đan thành công ty trẻ đầy tiềm năng. Công ty phát đạt đồng nghĩ với việc thời gian nghỉ ngơi bị rút ngắn đi. Tuy nói một ngày làm 4h nhưng chị cả bận túi bụi chẳng lẽ hắn lại làm ngơ. Jung Min và chị cả mất dạng từ sáng sớm đến tận đêm khuya.
2h đêm Thứ Bảy:
– Ngủ chưa? (Jung Min về muộn, hắn khẽ đẩy cửa phòng Đan)
– Ngủ…rồi…
– Thế thì thôi. Cứ ngủ tiếp đi (bịt mồm cười)
– Ờ…Ngủ…đây.
Sáng hôm sau, Đan giật mình vọt khỏi giường. 5 rưỡi sáng, lần đầu tiên Đan có thể dậy sớm đến thế. Cô vội nhòm sang phòng bên cạnh…Phòng trống không, Jung Min đã đi làm sớm với chị cả. Cảm giác hụt hẫng ngập tràn trong lòng Đan.
Tối qua, Đan lờ mờ nhớ rằng hắn đã vào phòng mình rồi. Vậy mà chỉ vì ham ngủ, Đan đã bỏ lỡ cơ hội được nói chuyện với Jung Min. Ba ngày nay, Đan chẳng thấy mặt mũi hắn, hắn phải đi đây đó nhiều để lo mấy hợp đồng cho công ty chị cả.
Trống trải qua. Không có người đi chơi, không có người hay cười đùa, và trên hết là…Đan không được gặp hắn!
Đan mân mê nỗi buồn, chỉ 2′ sau cô đã sửng sốt bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng…điên loạn. Đan lại sửa soạn đến trường.
Đan đi sớm lên tiện đường vào rủ Huyền đi học…
– Mặt trời hôm nay chòi lên từ đằng tây. Cậu cũng óc ngày dậy sớm. (nhấn mạnh, mỉa mai)
– …Xoáy vừa thui (xị mặt)
– Ừkm. (nhìn Đan chằm chằm)
– Gì?
– Cậu lạ nhở. Lại vụ gì đây? Hay lại gây gổ với anh Jung Min đẹp trai?
– Chẳng biết. Tớ cũng thấy người lạ lắm. Ba ngày không nhìn thấy mặt mũi hắn, tớ bị ám ảnh hoài.
– Cậu.thích.Jung.Min.àk?
– KHÔNG! ĐỜI NÀO LẠI THẾ. CẬU THẦN KINH HẢ. (la toáng)
Huyền trố mắt nhìn Đan.
– Không, không thể…(hạ giọng, mông lung)
– (thở dài) Nhiều khi tiếng sét đánh ngang tai mà không biết.
– Trời ơi. Điên rồi (vò tóc tai lởm chởm)
– Huk? Người đẹp trai tài giỏi như anh ấy là sinh vật sắp tuyệt chủng rồi. Lại còn tính tình thoải mái dịu dàng, ân cần dễ thương. Ai gặp chẳng yêu chứ. Đến người tung hoành tình trường như tớ còn không cưỡng lại được. Hihi.
– Thôi đừng nói nữa. Chẳng khác nào tớ là đứa dại zai! (mặt mũi méo xệch)
– Lo gì. Cứ cho là cảm giác bồng bột đi, từ giờ giữ khoảng cách không để anh ấy ảnh hưởng nữa, tự khắc sẽ hết cảm giác”là lạ”.
– Tránh sao được. Mà tớ không biết trước kia hắn như thế nào, tớ thấy hơi sợ…Nếu trước kia hắn là một kẻ…khủng khiếp [từ nhiều nghĩa nhá – hãy tưởng tượng]…mà tớ lại…thích nổi hắn sao?!
– khó xảy ra lắm. Tính cách Jung Min hoàn hảo như thế, trước kia chắc cũng chẳng khác mấy đâu.
– Vậy…chẳng lẽ tớ.. (tim đập thình thịch)
– Có thể lắm! (cười khoái chí) Cậu thích Jung Min rồi!!!
Đan ngẩn ngơ, bất động toàn thân. Giữa lúc Huyền đang chăm chăm vào Đan thì Đan bất ngờ nhe răng cười hô hố.
– HAHAHA. THẬT ĐÚNG LÀ VỚ VẨN. HAHAHA
Huyền – sock – “thái độ gì vậy trời? haizzzzzzz. Con bé mới iu lần đầu, khó…chấp nhận là điều hiển nhiên! Phỉa thông cảm thui!” – Huyền tự nhủ.
“Vuùuuuuuuuuuu” – một đám thanh niên lao xe máy với tốc độ chóng mặt sượt qua người Đan và Huyền.
– Ê mấy thằng ăn no dửng mỡ. Đi đứng thế àk.
Tên ngồi cuối ặc chiếc áo đồng phục trường Đan quay lại. Chính là khuân mặt quen thuộc sáng hôm nọ.
– Tên khốn với chiếc xe đạp chết tiệt?
– Suỵt! Mềm xương hết bây giờ!!!
Huyền bịt miệng lôi Đan vào vỉa hè. Tên con trai đó nở một nụ cười thiếu lịch sự, nhìn lướt qua Đan rồi quay đi.
– Cậu làm gì vậy. Đó chính là thằng mà hôm bữa bắt tớ è cổ đèo tới trường.
– trùi ui. Thằng đó với đám bạn cá biệt của nó là “quỷ”trong khối 12 trường mình. Sao cậu lại dây vào rắc rối như thế hả.
– Hắn đang sợ lắm àk? (chớp mắt)
– Học sinh đều cố tránh hắn và bạn hắn. Năm ngoái bọn chúng…tranh chức thủ lĩnh trường với khối 12. Kết quả bọn 12 phải vào viện đấy.
– Ax. Nhìn hắn có gì là côn đồ đâu. Đã gầy khuân mặt lại thư sinh. Mà hắn còn rất hay mặc đồng phục! Ngoan thế thì côn đồ chỗ nào???
– Người đâu mà ngố thế. Nói mãi không hiểu. Cướp nó có đeo biển ghi “Tôi là cướp”bao giờ! (bực quá hất Đan ngã lộn xuống đường)
– Yêu nữ!!!
– Hừ. Bọn chúng lại kéo đông vậy chắc sắp có vụ lớn rồi.
Đan lạnh gáy, nhớ dạo nọ cô còn gào lên với hắn cơ; Hắn mà thù cô thì coi như đời cô đặt dấu chấm.
– Nhanh lên. Chắc chúng đánh ở trường mình. (khẩn trương)
– Thật hả?!! (reo hò)
Sợ thì có sợ nhưng xem đánh nhau vẫn là việc hấp dẫn nhất. Chỉ cần người xem không ảnh hưởng gì chẳng phải sẽ an toàn sao?
Ngoài cổng trường, hai bóng người thập thò trong lùm cây nhìn từ xa…
– Kìa. Trời đất. Đúng là khủng bố mà. Trường đang đông học sinh mà bọn chúng ngang nhiên dựng xe chờ người.
Quả nhiên, ai mà nhìn cảnh phía trước cũng phải hy vọng mình không là kẻ bon chúng tìm. Năm chiếc xe máy, 10 con người, tóc xanh tóc đỏ, quần áo phá cách…Xem ra “hiền”nhất vẫn là tên con trai diện “độc”áo sơmi đồng phục, quần jean xanh đeo giày thể thao trắng. Hắn không phô trương như bạn mình, rất giản dị, đặc biệt.
Học sinh đến trường càng lúc càng đông, bọn chúng dựng xen lù lù giữa cổng. Chẳng kẻ nào to gan mà đi sát vào chỗ chúng, cũng chẳng kẻ nào dám nhìn chằm chằm, như thế có nghĩa “đa chán sống”.
– Bọn hắn định đánh ai? (Đan hồi hộp)
– Chẳng biết nhưng chắc cũng không phải đứa đơn giản, trêu ngươi bọn nay…(tặc lưỡi)
– Sợ nhở?
– Chứ sao! Khủng bố như thế mà. Khéo lát nữa án mạng ák…
– Ui! Ghê vậy! (bủn rủn)
– Ấy, làm sao giờ? Sắp vào lớp rồi (Huyền nhìn cái đồng hồ treo trước cổng)
– Thế thì phải vào học!
Đan nhăn nhó chui ra đám bụi rậm, Huyền lập tức kéo dội lại.
– Suỵt! Suỵt! Bỏ tiết đầu, tớ quyết xem cho được trận này. Lát tớ còn tường thuật cho bạn trai tớ. Hê hê
– Điêm hả. Cậu quá đà rồi đó.
– Đừng lo. Suỵttt!!!
Huyền đang nói bỗng ấn đầu Đan thụt sâu xuống.
– Xuống xe rồi! Chắc là bực vì đến muộn (Huyền nói thầm, phấn khích chờ màn hay)
Đan đưa mắt nhìn, mấy thanh niên đi đi lại lại quanh xe, nhiều kẻ mất kiên nhẫn tìm một thứ gì đó để…đá cho đỡ ngứa chân!
“Thư sinh” – thái độ của hắn rất hợp với phong cách của mình – thong thả tiến lại mép tường, tiếp tục tựa lưng đứng đợi.
– Huyền, gã lớp 12 khi nãy tên gì?
– HẢ. Nam ấy hả?
– Gã mặc đồng phục.
– Ừk. Tên Nam. Mọi người gọi hắn là “con cáo gian xảo” (Huyền nói một cách nể phục)
[Bạn nào là fan huyn joong thứ lỗi tớ nhá]
– Sao thế?
– Hắn…đầu gấu có tiếng lâu rồi, đáng sợ…! Nhưng lúc nào hắn cũng thế kia (thò tay chỉ từ đầu tới chân), mang bộ dạng học sinh gương mẫu dịu dàng. Cậu có biết số con gái bị hắn lừa tình là bao nhiêu không? (hét vào mặt Đan)
– Cứ như cậu bị hắn lừa rùi ý? (buột miệng)
Đan bất ngờ khi Huyền bị kích động mạnh, cô chỉ vừa lờ mờ nghĩ đến câu hỏi vừa nói ra. Đáp lại câu hỏi đó, Huyền tròn mắt nhìn, bặm chặt môi và hoàn toàn rối bời.
“Không lẽ…sát thủ tình trường như Huyền cũng có mảng tối ư?”
– Nam…là bạn trai cũ của cậu hả?
– Tớ mà bị lừa ák. cậu đừng nói tào lao. Hắn…không đủ trình làm bạn trai tớ!!!
Đan chỉ biết im lặng, cô chạm vào vấn đề nhạy cảm của Huyền.
“Hê hê. Cậu là kẻ Nhằm con cá nào là giữ chặt con cá ấy cơ mà. Chuyện bí mật (thất tình) đúng là tin giật gân”.
– Thôi được. Tớ cũng đợi xem.
30′ sau, hai con bé ngồi mỏi dã chân vẫn chẳng thấy mống nào.
– BỰC GHÊ. ĐÁNH NHAU MÀ LÂU VÔ ĐỐI. TỚ PHẢI BẢO CHÚNG ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ!
– Ax. Hâm hả.
– Huyền, gã lớp 12 khi nãy tên gì?
– HẢ. Nam ấy hả?
– Gã mặc đồng phục.
– Ừk. Tên Nam. Mọi người gọi hắn là “con cáo gian xảo” (Huyền nói một cách nể phục)
[Bạn nào là fan huyn joong thứ lỗi tớ nhá]
– Sao thế?
– Hắn…đầu gấu có tiếng lâu rồi, đáng sợ…! Nhưng lúc nào hắn cũng thế kia (thò tay chỉ từ đầu tới chân), mang bộ dạng học sinh gương mẫu dịu dàng. Cậu có biết số con gái bị hắn lừa tình là bao nhiêu không? (hét vào mặt Đan)
– Cứ như cậu bị hắn lừa rùi ý? (buột miệng)
Đan bất ngờ khi Huyền bị kích động mạnh, cô chỉ vừa lờ mờ nghĩ đến câu hỏi vừa nói ra. Đáp lại câu hỏi đó, Huyền tròn mắt nhìn, bặm chặt môi và hoàn toàn rối bời.
“Không lẽ…sát thủ tình trường như Huyền cũng có mảng tối ư?”
– Nam…là bạn trai cũ của cậu hả?
– Tớ mà bị lừa ák. cậu đừng nói tào lao. Hắn…không đủ trình làm bạn trai tớ!!!
Đan chỉ biết im lặng, cô chạm vào vấn đề nhạy cảm của Huyền.
“Hê hê. Cậu là kẻ Nhằm con cá nào là giữ chặt con cá ấy cơ mà. Chuyện bí mật (thất tình) đúng là tin giật gân”.
– Thôi được. Tớ cũng đợi xem.
30’ sau, hai con bé ngồi mỏi dã chân vẫn chẳng thấy mống nào.
– BỰC GHÊ. ĐÁNH NHAU MÀ LÂU VÔ ĐỐI. TỚ PHẢI BẢO CHÚNG ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ!
– Ax. Hâm hả.
– Nhưng công nhận là bọn kia khinh đám trường mình thiệt.
– Chậc…
Ngồi đợi thêm, Đan và Huyền tê cứng chân.
Niềm hy vọng đã được đền đáp xứng đáng.
Từ xa xa, bóng của “một bầy kiến lửa”dần rõ nét. Kinh hoàng. Đối thủ của bọn nam sinh trường Hạ Long – trường Đan, là trường Tài Đức. Dễ phải có đến hai chục tên, chênh lệch lực lượng nặng nề.
– Ôi! Trời ơi. (Huyền chẳng tưởng tượng nổi)
– Lũ Tài Đức đáng ghét.
– Giỡn mặt trường mình àk! Bọn không có tự trọng kia…
Đan nhận ra sự bàng hoàng lo lắng của Huyền. Đúng rồi! Huyền lo cho một kẻ nào đó.
Vụ việc đã đến màn nóng bỏng!
Tiếng gầm rú (của mí cái xe bọn nó đi) to dần, lũ trường Hạ Long nhếch mép khinh khỉnh, bẻ tay “khởi động”. Tất cả đều bực vì chờ đợi quá lâu…
– Nhưng công nhận là bọn kia khinh đám trường mình thiệt.
– Chậc…
Ngồi đợi thêm, Đan và Huyền tê cứng chân.
Niềm hy vọng đã được đền đáp xứng đáng.
Từ xa xa, bóng của “một bầy kiến lửa”dần rõ nét. Kinh hoàng. Đối thủ của bọn nam sinh trường Hạ Long – trường Đan, là trường Tài Đức. Dễ phải có đến hai chục tên, chênh lệch lực lượng nặng nề.
– Ôi! Trời ơi. (Huyền chẳng tưởng tượng nổi)
– Lũ Tài Đức đáng ghét.
– Giỡn mặt trường mình àk! Bọn không có tự trọng kia…
Đan nhận ra sự bàng hoàng lo lắng của Huyền. Đúng rồi! Huyền lo cho một kẻ nào đó.
Vụ việc đã đến màn nóng bỏng!
Tiếng gầm rú (của mí cái xe bọn nó đi) to dần, lũ trường Hạ Long nhếch mép khinh khỉnh, bẻ tay “khởi động”. Tất cả đều bực vì chờ đợi quá lâu…