Gian nan mới thử thách, sao đỏ của tôi giờ không chỉ biết sào mỗi bắp cải, hắn biết chế biến thêm nhiều món mới, ví như món cánh gà rán như hôm nay…
– CK ơi, 4 cái cánh gà, cho gia vị sao cho vừa..
– Theo google và kinh nghiệm của các bà nội trợ, thì cánh gà rửa sạch nhé, ướp muối tinh cho nó bớt nhớt, sau đó cho hạt tiêu, bột nêm, một ít gia vị. Bột mì đập trứng vào, không thì mua bột chiên xù, tẩm vào, rồi rán thôi…
– Thế hả, cũng dễ, để vk ra đặt bếp cái đã, mà choc k xem cái này…
Hắn quay máy ra, chạy lon ton ra chỗ bếp, bắt đầu rán cánh gà.. món này ngày xưa ở nhà, chúng tôi hay cùng đi ăn, hắn bảo sau này hắn về nước, nhất định sẽ rán cánh gà cho tôi, đỡ phải ra quán.. Tôi nhìn thấy, một ngôi nhà nhỏ xinh xinh bằng bìa các – tông, bên trong có con heo hồng với con bò sữa mà tôi mua cho hắn, trong 2 lần chia li…. Bất giác, tôi nhìn lại, kệ sách của tôi, cũng có một con maruska với 1 con lật đật gỗ.. Hắn bảo với tôi, chúng mình xa cách, nhiều khi gặp khó khan, vk không thể ở bên ck để an ủi được, ck cầm lấy con lật đật này, học tập nó, cho dù có vứt nó như thế nào, có lăn nó ra sao, nó vẫn biết tự đứng dậy, vẫn cười tươi đây này…..
– Rán xong rồi ck ạ, gớm, bắn bao nhiêu dầu ăn vào người, đau quá…
– Phù Phù, đỡ đau hơn chưa nào, tôi làm bộ thổi thổi vào cái màn hình
– Uk, đỡ hơn nhiều lắm rồi. Mà ck nhập trường chưa…
– Ck vào trường rồi, chán lắm..
– Sao mà chán, tưởng CNTT là ngành ck yêu thích cơ mà.
– Biết là vậy, cơ mà vẫn chán…
– Chả hiểu gì cả..
– 300 đứa con trai, có 13 đứa con gái, mỗi lớp tiêu chuẩn một bé, vậy là ck phải tranh nhau với 24 thằng trong lớp cơ à…
– Không tranh được thì đừng cố ck ạ, già rồi…. =) )
– Phải cố chứ, làm bà vk ba nữa, phải như là vi tiểu bảo ý..
– Sao tham lam thế, mà vk là cả, ai là vk 2..
– Vk 2 là 1 em người nước ngoài, tên là dell inspiron.
– Ơ, cô ý nước nào mà lạ thế, ck quen khi nào…
– Nước mĩ, nhưng mà được sinh ra ở trung quốc, giờ sang việt nam..
– Ơ, thế là hang tàu à, không bền lắm đâu… laptop chứ giè, hôm nào về nước nhớ làm bữa nhé….
– Biết khi nào mới về…..
– Hè thì vk về mà, có sao đâu, lại chuẩn bị khóc nhè… xấu..
– Chết rồi, cháy cánh gà rồi…..
Mải chat, hắn chả để ý gì món cánh gà đang rán trên bếp, hậu quả là 4 cái cánh gà chỉ ăn được phần bên trên, còn bên dưới với dầu ăn thì đen xì hết cả…
Hàng ngày, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau như thế, những câu truyện thường nhật, truyện gia đình, truyện tình cảm, nào là thằng A sao rồi, thằng T có yêu cái H nữa không…. Những câu truyện nhỏ kết nối 2 trái tim đang xa…
Thằng T quả thực sướng, chả bù cho tôi với thằng A, 2 thằng dân kĩ thuật, trường ít con gái, thằng T học cao đẳng y, toàn các em xinh tươi, cả lớp có 3 thằng con trai, 1 thằng ái, là còn 2… nó vào lớp, được bọn con gái chiều lắm, nhiều em để ý, cơ mà, nó vẫn chung thủy với cái H, sau một lần, bị tấn công ghê quá, nó làm cái móc chìa khóa có chữ H, làm bọn con gái lớp nó biết mà tự lui..
– Mẹ, sướng như chó, chả bù cho bọn tao, lớp có 1 mống con gái..
– Lớp tao có 3 em.
– Sướng cái đéo gì, khổ bỏ mẹ, các em thi nhau tranh giành, mà có thích, bố giới thiệu cho vài em.
– Ờ, thế còn nghe được, lộc bất tận hưởng…
– P, mày định chờ cái V thật đấy à, tao thấy đéo ổn lắm đâu…
– Chờ chứ, tao tin là tao chờ được, tao sẽ chờ tới bao giờ, V không còn yêu tao nữa.. còn tao, chắc chắn tình cảm sẽ không bao giờ hết..
– Đm, mày điên vãi, xa mặt cách lòng..
– Các cụ ngày xưa bảo thế, nhưng giờ có internet, xa đéo đâu…
– Thôi kệ nó đi mày..
Thằng T vẫn luôn lo cho tôi về chuyện tôi với sao đỏ, thằng A thì thường không nói gì, chỉ lặng im thôi. Nói chung là giờ đây, có gì buồn, vui, tôi đều chia sẻ với 2 thằng bệnh này hết. Chúng nó là những người bạn thân nhất của tôi..
Một tháng tới, tôi không được gặp sao đỏ, tôi phải lên đường đi học quân sự….
– CK sắp đi đánh nhau đấy.
– Đánh nhau với ai..
– Nhìn balo, quần áo đây này.. tôi giơ quân trang lên cho hắn xem..
– Sao lại thế… hắn tỏ vẻ quan tâm, lại đang ăn bánh (ăn bánh ngọt nhiều, về thấy béo ú)
– Uk, có chiến tranh, tổng động viên…
– Bốc phét, súng đâu, định lừa ta à, đi học quân sự thì có..
– Sao biết hay thế.
– Cái K cũng khoe đi học quân sự, hờ hờ…
– Thôi, chúc ck đi mạnh khỏe, tháng nữa gặp lại nhé… \m/
Một tháng tại khu tập trung, học tập quân sự, vui có, buồn có, tình cảm bạn bè, tình anh em… nhất là nhìn thấy người yêu bọn nó lên thăm, mang theo bao nhiêu đồ tiếp tế cho bọn lính đói..
– Người yêu thằng Đ lên thăm chúng mày ơi, có đồ ăn rồi, cả phòng ra đây nào, nhiều vãi…
– Thế là thoát khỏi cái món thịt luộc với đậu rán rồi.. mịa, định biến an hem mình thành vô sinh hết hay sao, mà hôm đéo nào cũng đút đậu rán…
Người yêu thằng Đ lên thăm thật, nó mua nhiều, toàn lương khô, mì tôm, với một hộp ruốc thịt. Thầy giáo đại đội trưởng đi ra, thấy bọn tôi đang đứng, xem 2 chúng nó tay trong tay..
– Em chào thầy ạ..
– Vk thằng bạn em lên thăm thầy ạ…
Thầy giáo tôi tròn mắt, chả hiểu gì, nhwung sau, ông nháy mắt đầy thâm thúy:
– Tất cả mang đồ ăn về phòng đi, ở với du kích 3 năm, không bằng bộ đội về thăm một lần, chúng mày đứng thế này, thì nó còn làm ăn cái gì nữa…
Cả lũ cười vang, xách đồ về, ít ra, tối nay cũng có mì tôm với lương khô ăn cầm hơi, hú hú..
Giặt xong đống quần áo lính, tôi ngồi ở ghế đá, đang vắt vẻo, thì có điện thoại:
– ALo, đầu cầu moscau gọi nghe rõ trả lời..
– Alo, Hà Nội nghe rõ..
– Thông báo tình hình chiến sự …
– Ở được nửa tháng, không cạo râu, không tắm.. cơm ăn 2 bữa như cho lợn. Báo cáo, hết..
– Khỉ, đùa hay thật đấy, nửa tháng không tắm chịu sao được..
– Hì hì, tắm thì ngày tắm đều, cơ mà râu không cạo, cơm ăn như cho lợn là thật đấy vk ạ, hic hic, cho ăn toàn đậu, quả này về mất khả năng chiến đấu mất thôi..
– Đúng là trong hoàn cảnh nào thì ck tôi vẫn tếu được… hắn cười..
Sau đó, hắn bắt đầu hỏi tôi đủ thứ truyện, nào ăn ở, nào sinh hoạt… đang nói chuyện hay thì bọn chim lợn ở lớp tới:
– P ơi, chả tao lọ thuốc ghẻ đây..
– Thằng P ra cổng có người yêu lên thăm kìa.
– 1, 2, 3 zô, 23 zô….
Bọn nó nhiễu thế đấy, cứ có con gái gọi điện là chúng nó vậy….
– Chết nhớ, ck ở bẩn, bị ghẻ, eo ui…
– Tin lời bọn nó thì có mà đổ thóc giống ra mà ăn à, thôi, cúp máy, ck sẽ gọi cho vk sau, chứ nói chuyện thế này còn lâu mới yên được..
Tôi cúp máy, sau đó quay lại, cho mấy con giời một trận, tội phá đám, lâu lắm rồi, tôi mới lại được nghe giọng hắn, còn chưa kịp hỏi han gì….
Câu truyện cứ thế tiếp diễn, mặc dù xa nhau, nhưng chúng tôi, vẫn có những cách để kéo gần cái khoảng cách đó lại…
Chap cuối: Anh sẽ đợi
Cuộc sống cứ thế bình dị trôi qua, theo vòng quay của cuộc sống, những đứa sinh viên như chúng tôi, nhất là những đứa xa nhà, thường thì cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, vì còn phải trang trải nhiều thứ cho cuộc sống thường ngày. Những va vấp, xô bồ.. làm cho chúng tôi chai sạn đi với những gì được gọi là thử thách của cuộc sống..
Lịch học chuyên ngành làm tôi bận hơn, những bài tập lớn, những dòng code ngập đầu, bên kia đại dương, Sao đỏ của tôi cũng đã bắt đầu với những giờ học căng thẳng, mọi thứ diễn ra như thế, nhưng chúng tôi tự tin, mình vẫn có nhau…
Hàng tối, tôi và sao đỏ cùng bỏ ra nửa tiếng trong cái quỹ thời gian ngày càng bị bó hẹp của cả 2 đứa, có khi chỉ để hỏi xem hôm nay ở nhà mưa không, hay tuyết bên đó ngừng rơi rồi em nhỉ… những câu chuyện về cuộc sống đời thường, nó làm cho cả 2 cùng ấm lòng, về những thứ gọi là kéo gần khoảng cách.
Lần đầu tiên, hắn khoe tôi tấm hình chụp trong bộ bluse trắng, trông như thiên thần, xinh một cách lạ lùng. Tôi nhìn chăm chăm vào bức ảnh, quên cả trả lời, làm hắn phải buzz mãi…
Một năm gặp nhau một tháng, và mỗi dịp hè, đó là khoảng thời gian thực sự hạnh phúc. Chúng tôi cùng đến cái quán ăn ngoài cổng trường quen thuộc, có khi, còn trèo tường vào trong trường, chui vào căng tin… cái rào sắt ngày nào từng làm thằng T rách quần, giờ không còn làm khó được chúng tôi. Tình cảm vun đắp dựa trên sự cùng cố gắng của cả 2 đứa.. biết bao nhiêu lời hứa hẹn
– Vk nghĩ, chúng mình còn hạnh phúc hơn ngưu lang với chức nữ nhiều. Họ được gặp nhau có một ngày trong năm, còn mình, được tận hơn 1 tháng..
– Ở với du kích 3 năm, không bằng bộ đội về thăm một lần
– Vk không hiểu lắm câu đấy.
– Vk cao mét mấy
– 1m6
– Uk, phải 1m65 não mới đủ to để hiểu, còn dưới thì đừng
– Dám trên vk à, hôm nào về, vk cho ck biết tay..
– Biết chân thì đúng, chân đi bộ nhiều, thì to, chứ tay có làm quái gì đâu mà to… không thèm xem tay.
Những câu truyện nhỏ, những lời nói trêu đùa, cảm giác về khoảng cách xa hơn nhiều, so với những gì chúng tôi tưởng tượng trở nên gần hơn bao giờ hết…
– Vk ơi, anh bảo này…
– Gì hả ck yêu…
– Anh sẽ chờ vk…
– Thật nhé…
– Uk, thật.
– Vậy thì vk cũng sẽ quyết tâm chờ ck, ck iu quý ạ
2 năm trôi qua, em là niềm tin trong cuộc sống của tôi, tôi có thể chờ, 3 năm, 5 năm nữa, chờ khi em trở về, tôi sẽ lại chở em lên cái quán quen thuộc, lại ăn cháo với hạt tiêu… em lại trêu con chó bên cạnh đường nếu em thích (có thể lúc đó nó chết lâu rồi) những thứ là kỉ niệm, thì sẽ mãi là kỉ niệm, thời gian có thể ăn mòn mọi thứ, nhưng không thể xóa được hình ảnh của em trong mắt lòng anh…
– Anh mãi chờ em…
****** Hết ******