Xuống nhà lục tủ lạnh, làm cốc nước cho đỡ đã, khát khô cổ. Tôi bắt đầu gọi cho sao đỏ, chào hắn như thường lệ. Nhưng không thấy hắn tắt máy…
Có biến rồi, tôi tự nhủ rồi sau đó tôi cố gọi lại 2 3 lần nữa, nhưng mà vẫn không chịu bắt máy. Tới lần thứ 4 thì hắn tắt máy luôn, gọi chỉ có thuê bao…
Tôi rút điện thoại gọi cho thằng A:
– Alo, thằng giời đánh, tao đây..
– Bố biết rồi, giờ mới tỉnh à, gọi điện xin lỗi sao đỏ chưa.
– Sao mà xin lỗi, tao say chả nhớ gì cả…
– Mẹ, hôm qua mày uống nhiều thế, đã không uống được lại còn. Mày uống say, nói linh tinh cả, ôm cái V, sau còn …
– Còn làm sao, nói mẹ nhanh lên, ỡm ờ mãi… Tôi đang nóng ruột, không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.
– Mày li vơ phun vào người nó chứ còn sao nữa… Tao với thằng T mãi mới khênh được mày vào trong giường, nặng như chó, sau còn phải đưa sao đỏ về nhà nữa, chả biết nó có bị làm sao không…
Tôi cúp máy.. thôi, thế là xong rồi…
Chap 21: Gian nan
Tôi ngồi bần thần người sau câu trả lời của thằng T, cái tội này là to đây. Thảo nào, hắn giận, không thèm nghe máy, cũng chả thèm nhận tin nhắn của tôi. Tôi cố cầm điện thoại lên:
– Vk à, cho ck xin lỗi đi, hôm qua ck say quá.
Tin nhắn đi, tôi không mong chỉ một tin này mà có thể làm cho hắn bớt giận, nhưng cứ thế đã. Giờ thì tôi phải đi kiếm cái gì bỏ vào bụng, tối qua ăn ít, toàn uống, sáng nay thì không đi ăn cơm mời được. Hôm nay bà ngoại tôi làm cơm. May là đồ ăn tết còn nhiều, không lo chết đói. Tôi lục tục rán mấy búa bánh chưng dở hôm qua, lấy ít thịt ngan với thịt quay. Chợt tôi nhận ra.. cái bánh chưng của tôi gói, méo mó treo trên giá..
– Cho vk mang về nhé, mỗi người một cái.
– Ăn xong mà bị làm sao thì đừng có mà kêu đấy nhé…
– Sao mà làm sao được, hứ, mọi người ăn có sao đâu. Cơ mà, công nhận là nó xấu thật ck ạ, xấu quá
Tôi nhớ lại mấy lời hôm qua, lúc bóc bánh chưng với sao đỏ. Hắn không cầm bánh của hắn về, đủ biết giận như nào. Tôi nhắn tin tiếp:
– Hôm qua không cầm bánh ck cho về à.
Ngồi chén bánh chưng rán với lại uống coca, tôi ngồi chờ đợi tin nhắn của hắn, đợi mãi, màn hình cứ đen xì xì ra. Thử nhấc máy gọi, vẫn thuê bao.
– Alo, mày với thằng A ra tao chơi đi, ở nhà buồn vãi.
– Ờ, mới ăn trưa xong, đéo có V thì chả buồn, anh nghĩ kiểu này ban căng đấy.
– Nhanh ra mẹ đây đi, nói nhiều..
– Chờ tí ra ngay.. gọi thằng A nữa.
Một lúc sau thì 2 thằng bạn thân tôi tới. Chúng nó bước vào nhà:
– Con giời mấy giờ mới tỉnh, không bia nữa à mà lại uống coca thế này.
– Bia cái gì, chúng mày giết bố rồi..
– Bố làm gì, tại ông anh trưởng mày cứ gạ gạ uống đi uống đi..
Rồi chúng nó kể, hôm qua trong khi tôi say, tôi có uống, uống nhiều, toàn 100%, sao đỏ khuyên, bảo là thôi không uống nữa, nhưng tôi không nghe.
– Uống như lấy được ý, khát nước à
– Lúc ý phê phê biết đéo đâu, cứ rót là uống thôi.
– Ờ, lúc ý xong, mày ôm cái V, nó đẩy ra, thế là mày ngã lăn quay ra, ngủ mẹ luôn, đéo biết gì. Mấy ông anh cười ầm ầm, còn nó xấu hổ, chạy về, tao với thằng T phải đuổi theo nó, đưa nó về nhà.
– Ơ đệch, thế tao có phun vào nó không
– Phun đéo đâu, mày ăn có tí mà phun gì, có kiểm tra xem đái dầm không thôi
2 thằng chúng nó cười, thằng T còn ôm bụng cười như điên. Nó lừa đảo tôi vụ tôi phun vào sao đỏ. Nhưng thế kia thôi cũng là quá đủ. Chả trách hắn giận tôi ghê vậy. Hóa ra là thế, vắng người ôm thì chả sao, đông người ôm lại điệu. Tôi cười thầm trong lòng.
– Thế giờ làm sao xin lỗi nó nhỉ.
– Mày cứ lên nhà nó, gọi nó ra cổng, mang cái chiếu lên đấy, nếu mà nó không cho xin lỗi, mang chiếu ngủ mẹ luôn ở cổng nhà nó ý, sáng mai dậy ai hỏi thì bảo là: cháu vừa ngủ trong kia, bị đuổi ra đây. Thằng T vừa cười vứa nói..
– Ngủ cái đầu mày, bố đã dối còn đùa
– Mày lên cổng nhà nó, gọi nó ra xin lỗi. Nếu mà nó không ra thì mày vào, gọi là chúc tết gia đình, có sao đéo đâu. Lừa lừa lúc nào mà bố mẹ nó không để ý, thì chén… Thằng A thủng thỉnh
– Đm, chúng mày toàn đưa ra các chủ ý vớ vẩn…
– Tao thấy ý thằng A được đấy, dù gì thì mày cũng là bạn, lên chúc tết có sao đéo đâu. Đi luôn đi…
– Chúng mày đi với bố nhé..
– Xong tối về tao nhậu tiếp thằng A tuyên bố
– Thôi, bố xin con giời, trận hôm qua là sợ lắm rồi…
Thế là 3 thằng chúng tôi kéo nhau lên nhà sao đỏ chúc tết theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng… Tôi thì quá quen cái cổng nhà hắn, 3 thằng bước vào, cổng mở…
– Em chào chị ạ.
Vừa thấy một chị đi ra từ cửa, tôi chào ngay, thể hiện sự lễ phép.
– Cô chứ chị đâu. Sao đỏ từ trong phòng khách nói ra, giọng hơi bưc.
2 thằng bạn tôi cười thầm:
– Chúng cháu chào cô ạ.
Cô ấy chỉ khẽ đáp: cô chào các cháu , rồi đi về, tôi nghĩ: con gái mà được từ cô xuống chị đủ để sướng như thế nào rồi, haizzzz.
Chúng tôi bước vào nhà, ngồi xuống ghế, sao đỏ ngồi đối diện 3 thằng:
– 3 đứa uống trà hay cafe để ta pha.
Cách xưng hô thật là bá đạo, 3 thằng tôi đang tròn mắt nhìn nhau, thì bố mẹ sao đỏ xuống.
– Cháu chào cô, cháu chào chú, năm sớm, chúc cô chú và gia đình mạnh khỏe, làm ăn phát đạt…
– Uk, chú cũng chúc ba cháu sang năm mới sức khỏe, học hành tấn tới, chúc gia đình hạnh phúc.
– À, P à cháu, thế mẹ cháu có ở nhà không, cô định xuống chúc tết. Mẹ sao đỏ hỏi tôi.
– Dạ, mẹ cháu sang nhà bà ngoại ăn cơm tết, nhưng chắc giờ này chưa về đâu ạ, còn đi chúc tết mấy nhà bác với nhà ông nữa ạ..
– Uk, các cháu uống nước đi, V, lấy bánh kẹo ra cho các bạn ăn..
Hắn đi vào lấy bánh kẹo, quay ra còn lườm tôi một cách thù hằn. Tôi thì chỉ nhìn len lén, kiểu như là xin lỗi. Xong rồi hắn quay đi, thằng một mạch vào trong.
Tiếp sau đó, bố sao đỏ với chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc. Hỏi 3 thằng xem đã có người yêu chưa, rồi ông bảo là vẫn còn trẻ, chưa lên yêu đương vội, đợi học hành xong rồi yêu, giờ phải tập chung hết vào cho việc học, sắp thi rồi:
– Dạ vâng, bọn cháu cũng nghĩ thế ạ, nên chưa thằng nào yêu. Thằng T nói xong huých tôi phát vào sườn.
– Uk, có gì thì cứ qua nhà chú chơi lúc nào cũng được, chú với cô được cái dễ tính
Chúng tôi chỉ biết ậm ừ cho qua. Sao đỏ mang hộp bánh ra, hắn để trước mặt chúng tôi, chả nói câu nào rồi sang ngồi cùng bố mẹ hắn, cũng chả thèm nhìn tôi. Đến khổ.
Một lúc sau thì bố mẹ sao đỏ đi chúc tết ông bà, chỉ có thằng em với hắn ở nhà, thằng T bảo tôi:
– Hành động đi thằng đần để tao dụ thằng bé ra chỗ khác.
Thế rồi nó đi ra chỗ thằng em sao đỏ:
– Em có biết chơi gunny không, dạy anh.
– Em biết chứ, bắn dễ mà.
Thế rồi nó bắt đầu chạy nhanh tới góc nhà, bật máy tính… thằng A với thằng T nháy mắt với tôi, xong chúng nó vào chơi với thằng em sao đỏ thật. Trả vờ gà vịt, để em nó dạy cho… Còn tôi với hắn..
– V ơi, cho P cốc nước..
– Tự rót đi, nước ở trên bàn đấy.
– Ơ, sao lại có kiểu đối đãi với khách như thế nhỉ.
– Đây thích thế, có sao không.
– Thôi nào, đừng giận nữa, công nhận là ck sai, cho ck xin lỗi đi..
– Đã cưới xin bao giờ mà vk mới ck, vô duyên.
Không khí căng như dây đàn, không ngờ khó tới vậy. Hắn ngồi quay lưng vào cái tivi, cầm điều khiển bấm loạn xạ, chả thèm quay ra nhìn tôi nữa. Tôi ngồi, nhìn chòng chọc vào hộp bánh:
– Ăn cái đã, heheee
Thế là tôi lấy một cái, định cho vào mồm ăn, thì hắn giật phắt lấy:
– Không cho ăn, của nhà người ta chứ.
Giống y như một đứa trẻ con mẫu giáo đang giữ đồ chơi, lần này thì hắn đứng bật dậy khỏi ghế, mắt ươn ướt. Còn tôi vẫn đang ngồi..
– Không cho ăn thì thôi, đây đi về.
Giọng tôi hơi cáu, tính tôi là vậy, không quen quá mức chiều chuộng, thái độ vừa rồi làm tôi phát bực. Tôi quay ra, đá đít thằng A:
– Về mày.
Thằng T quay ra nói với tôi:
– Mày ngu bỏ mẹ, tí nữa là thành công rồi mà không cố nốt đi à, vào tiếp đi, chưa gì đã cáu thì còn làm ăn đéo gì nữa…
Tôi quay ra, bây giờ thì tôi thù ghét cái điều khiển ý thế cơ chứ. Tôi đi tới bàn:
– Xin điếu thuốc nhé.
Tôi chả hút thuốc bao giờ, nhưng trong tình huống này, tôi liều phát. Đưa thuốc lên mồm, ngậm lấy, chuẩn bị châm lửa:
– Đã bảo không cho cơ mà, ơ…
Hắn lại vứt cái điều khiển, định giằng điếu thuốc của tôi, thì tôi tóm được tay hắn.. Hắn cứng lưỡi..
– Bỏ tay người ta ra…
Tôi vẫn lặng im không nói gì.
– Bỏ ra.. hắn hét lên rồi lấy tay còn lại cấu vào tay tôi. Xót, móng tay hắn ghim vào bàn tay tôi… tay hắn run run.
– cứ làm thế, nếu V có thể tha thứ cho P..
Chúng tôi đứng một lúc, tôi nhìn sâu vào mắt hắn, mắt hắn long lanh:
– Cho anh xin lỗi…
Tôi vừa nói xong thì hắn bỏ tay đang cấu tôi ra, máu bắt đầu chảy, xót kinh người…
– Đúng là đồ ck cứng đầu.
Hắn cười tinh nghịch, rồi hắn chạy vào trong nhà, lát sau ra, mang 2 cái ơ- gâu ra:
– Ck dán vào đi… nói năng nhỏ nhẹ hết mức, chả bù cho lúc trước.
– Con này cắn sâu quá, chả biết đường nào mà tiêm.
– Nào nào… đừng có mà được thể.
Thế rồi hắn dán ơ- gâu cho tôi, tôi cầm chặt bàn tay hắn. 2 đứa đang nhìn nhau:
– Ở đây có em nhỏ… không được làm càn. Giọng thằng T
Thế là tôi buông tay sao đỏ ra. Sao thằng ôn đoán được ý định của tôi nhỉ.. Tôi ngồi xuống, ăn bánh, uống nước, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cuối cùng thì sao đỏ cũng trở lại là sao đỏ của tôi ngày xưa.
– Sao mà giận ghê thế.
– Biết rồi còn hỏi, đã bảo không uống rồi, còn cố mà uống, còn định giở trò nữa, đồ dê xồm.
– Thề là bia làm chứ không phải ck làm.
– Ông nào say chả bảo thế, mượn rượu làm càn à.
– Thế đã chạm vào đâu chưa
– Chạm vào thì còn răng mà ăn cháo đấy… hắn bĩu môi.
Ngồi một lúc, chúng tôi kéo nhau về. Thằng T nhìn tôi:
– Bị cấu 1 phát, cơ mà chịu được không tát thi đúng là mày tài thật. PHải tao thì rơi răng rồi.
– vũ phu như mày thì… không làm lên trò trống gì… Tôi đá lại nó, biết thừa thằng ôn chỉ nói mồm, chứ thực ra, nó cũng chả dám hành động gì.
Và con tim đã vui trở lại.
Chap 22: Thiên thần quậy
Sáng mùng 4 tết…
Đang nằm trong chăn ngủ ngon, sau ba ngày tết ăn thì ít mà nghịch thì nhiều, tôi cảm thấy khá mệt. Định bụng hôm nay ngủ nướng, kệ cho chuyện gì xảy ra thì cũng cứ thế cái đã…
6h30p…
– Alo, có chuyện gì mà vk gọi sớm thế. Tôi trả lời với giọng ngái ngủ, đứt quãng..
– Giời ơi, hôm qua lại uống say bét nhè hả…
– Lấy đâu ra, uống say thì giờ có khối mà nghe điện thoại được.
– Thế có nhớ hôm nay dẫn người ta đi đâu không…
Tôi ngỡ ngàng. Chả có hứa hẹn gì, sao giờ lại dẫn đi đâu…
– hề hề, quên xừ rồi…
– Tội này đáng đánh. Hôm 30 tết bảo mùng 4 đi Sóc Sơn mà giờ định bùng hả…
Giờ tôi mới nhớ ra, tôi hứa đi hắn đi hội ở Sóc Sơn, vậy mà quên khuấy đi mất.
– Chờ nhé, 5p nữa có mặt ở cổng nhà…
– Cho hẳn 10p, chuẩn bị cho chu đáo vào…
Tôi bật dậy, chuẩn bị chuyến đi chơi đầu xuân với sao đỏ. Cảm giác vui vui, hôm nay có lẽ là một ngày dài, thật dài đây. Tôi tự nhủ…
20p sau, tôi mới tới được cổng nhà sao đỏ, sau một hồi chuẩn bị nhanh nhất có thể. Hắn đứng chống tay vào cằm nhìn tôi:
– Cho 10p thôi cơ mà, gấp đôi thời gian rồi… anh có quyền im lặng, những gì anh nói sẽ làm bằng chứng chống lại anh trước tòa…
Hai đứa nhìn nhau một lúc, rồi ôm bụng cười, lớn rồi mà như trẻ con ấy. Hôm nay, hắn mặc y như hôm tôi mới hắn gặp nhau, áo khoác bông trắng, khăn len trắng, mũ bere đội lệch và giày đôi giày hồng xinh xinh…
– Cứ mỗi lần nhìn vk thế này là lại thấy giống…
– Giống cái gì hả ck, hắn vừa quàng tay ôm tôi, ngồi ngay ngắn trên xe..
– Giống nữ hoàng tuyết ý, có thêm con cú trắng đậu trên vai nữa, giữa một bầu trời đầy tuyết rơi…
– Oa, thật là tuyệt vời, vk đang tưởng tượng ra đây… cơ mà không đúng, nhìn giống như là hắc bạch song sát ý, ck nhìn xem, áo khoác đen, quần đen, giày đen
– Thế vk muốn ck chơi cây trắng giống vk à, mà kệ, thế đi nó mới máu chứ, giống hắc bạch song kiếm trong phim Cẩu tạp chủng ý…
Câu truyện cứ đưa đẩy, xe máy tôi đi chầm chậm, gió thổi từng cơn, thỉnh thoảng hắn nói mà tôi chả nghe thấy gì, thế là hắn lại ngoái hẳn lên, ghé sát mặt vào tôi mà nói… (đoạn này rất sợ tai nạn)
Chúng tôi nắm tay nhau đi lên núi, công nhận là đẹp, đỉnh núi hơi có mây, bồng bềnh, không khí trong lành, hắn buông tay tôi, chạy lên trước vài bước, cạnh đó có cái lồng khỉ:
– Oa, con khỉ này dễ thương này, ck ck, bắt nó
Tôi nhìn hắn đang vặt lá cho con khỉ ăn, còn nó thì với với, như đứa trẻ con lần đầu đi chơi sở thú.
– Nó được nhốt ở đây, là có chủ, dễ mà bắt được nó à, haizzz.
– Thế tí lên núi ck bắt cho vk 1 con nhé… Á..á…
Hắn hét lên rồi lùi lại. Tôi hoảng hốt chạy lại gần, thấy hắn đang xoa xoa tay..
– Vk sao thế…
– Con khỉ ranh này, cho mày ăn mà mày còn cào chị à… hắn cầm cành dây dứ dứ chọc chọc trước mặt con khỉ, đến tội. Vừa nãy còn yêu quý nó, mà giờ thì…
– Thế có muốn bắt khỉ nữa không cô nương…
– Đếch thèm, về chơi với em mèo ở nhà còn vui hơn.
Đúng là con gái, nhanh thích, nhanh chán. Tôi với hắn bắt đầu đi lên núi. Chúng tôi quyết định leo núi Sóc, lên xem cái tượng đồng to nó ở chỗ nào.. Tôi mua 2 cây gậy, một cho tôi, một cho sao đỏ, chúng tôi bắt đầu lên đường, bên cạnh là không ít các đôi nam thanh nữ tú, cũng như mọi người đi hội, không khí đông vui, náo nhiệt hẳn lên…
– Đi nhanh cho ta, nhanh nào..
Mới mấy bước đầu dẫn lên núi, đá được xếp thành từng bậc, rất dễ đi. Hắn đang cầm gậy, đuổi tôi chạy đằng trước, đúng là nghịch hết chỗ nói.. chúng tôi bắt đầu chạy trên những bậc đá đó…
– Thôi, không đuổi nữa, mệt rồi..
Hắn ngồi xuống, thở hồng hộc, tôi cũng dừng lại, nghịch cho lắm vào, rồi giờ lại kêu. Tôi quay lại cạnh hắn, ngồi xuống:
– Ai bảo nghich cơ, núi này cao lắm, không leo tiết kiệm sức thì không lên được đến đỉnh đâu.
– Biết rồi, vk nóng quá, cầm hộ vk cái khăn.
Nói xong hắn đưa cái khăn len của hắn cho tôi, mặt hắn đỏ bừng, nóng mà. Tôi để nó lên vai, đưa tay ra:
– Đi tiếp chứ vk, định ngồi đây hết ngày à, mất vui…
Lại đi tiếp, sao đỏ đã vứt cái gậy của hắn xuống bên núi, hắn bảo cầm vướng tay, với lại sức của hắn, chả cần gậy cũng lên được đỉnh núi, rồi lại lon ton chạy trước… đúng là quậy, hết nói nổi.
Từng bậc, từng bậc thang được chúng tôi chinh phục, may mà trước khi lên núi, tôi kịp mua 2 chai nước, giờ một tay chống gậy, một tay cầm nước với cái khăn len to xù của hắn..
– Nhanh ck ơi, vk bỏ xa bây giờ…
– Cứ từ từ, leo gì mà máu thế hả…
giờ tôi mới thấm thía câu nói của các cụ: đường xa mang bánh đa cũng nặng, một lúc sau thì tay tôi còn cầm thêm cái áo khoác của hắn nữa, tôi cũng nóng, kéo khóa áo khoác ra cho mát, chúng tôi ngồi nghỉ một lúc ở lưng chừng núi, mới đi được một nửa chặng đường…
– Cụng li nào, zô.
Hắn cười khanh khách, rồi giơ chai C2 chạm vào chai nước của tôi. Tu ừng ực, ngửa cổ mà tu, cái cổ trắng, thon thon
Đoạn đường tiếp theo thực sự là khủng khiếp, khi lên được 2/3 của ngọn núi, đôi chân tôi bắt đầu mỏi, nó không chịu nghe lời tôi nữa, còn sao đỏ, hắn mất đi cái vẻ tinh nghịch ban đầu rồi, hắn đang vừa đi vừa than thở…
– Ck ơi, xuống đi, không đi nữa đâu, mệt lắm…
– Đi tiếp đi, còn 1/3 chặng đường nữa là lên đến nơi, giờ xuống còn mệt hơn.
– Ứ ừ, không đi nữa, mệt lắm rồi..
Hắn ngồi xuống bậc đá, không đi nữa. Tôi đang chả biết làm thế nào với cô vk bướng bỉnh này, thì gặp một tốp các bạn nam nữ leo tới nơi.
– Còn xa không bạn ơi… tôi hỏi
– Không con xa đâu anh ạ, tầm 100 bậc nữa là lên tới nơi thôi..
– Trên đó có gì không em… Sao đỏ dường như hết cả mệt..
– Có nhiều thứ chị ạ, có cả tiên tắm trên đấy…
Mấy thằng con trai cười như điên với nhau, rồi chúng nó leo lên tiếp. Sao đỏ bỗng đứng lên:
– Đi nào ck, lên xem tiên tắm nào..
Rồi hắn quên hẳn cái việc đòi xuống, mà hăng hái leo tiếp, tôi đi cùng hắn, hắn bám vào tay tôi leo lên trên, càng lúc càng nặng…
Cuối cùng các bậc đá cũng hết, lộ ra một đoạn đường đất, báo hiệu đã lên tới đỉnh núi. Tôi nhìn sang hai bên, mù mịt, trắng xóa, các cành cây còn có sương nữa, ướt ướt, lên đây lại rét, sao đỏ lấy áo mặc vào, lại quàng khắn. 2 bên rừng là cây thông thì phải, lâu rồi cũng chả nhớ nữa. Nhưng hắn đòi tôi bẻ cho một cành về để trồng…
– Bẻ nhỡ bảo vệ người ta phạt thì sao hả…
– Kệ, có bảo vệ nào ở đây.
– Cơ mà ck bẻ xong phải thưởng cơ… Tôi bắt đầu
– Thưởng gì…
Tôi với tay bẻ cho hắn một cành, đầy lá, khá đẹp..
– Đẹp thế, cho vk đi…
– Không, cái này ck ngắm trước rồi, mang về nhà cắm..
– Thế lúc trước bảo thưởng, là thưởng cải gì, nói ra, người ta đáp ứng…
– Nhớ đấy, kiss cái rồi cho cành thông này (em không nhớ cành gì, cứ viết là cành thông vậy)
– Đây tự bẻ cũng được nhé, đếch cần…
Hắn kiễng kiễng, với với mấy cái cành thông gần, nhưng nhảy mãi mà chỉ với được vài cành nhỏ, có một lần hắn xuýt trượt chân, may mà em tóm được..
Hắn dỗi, hắn bĩu môi ra, mặt bắt đầu xị xuống…
– Ck tham lam, không chơi với ck nữa…
Em biết đây chỉ là cái bẫy thôi, cơ mà vẫn dại dột chui vào
– Đây, tặng ck coi như là quà cầu hôn… tôi quỳ một chân xuống, đưa cành thông lên cho hắn…
Hắn cầm ngay lấy, vênh mặt lên:
– Kiểu này không bao giờ làm cách mạng được, chỉ cần cho gái vào trả vờ khóc lóc tí thì bao nhiêu bí mật quốc gia phun ra hết còn đâu…
– Còn lâu, người ta chỉ làm thế, với người con gái mà người ta yêu thôi..
Tôi đứng dậy, bắt đầu đi ra bờ đá bên kia, men theo đường gạch mà xuống núi, tôi đi trước, hắn đi sau tôi.
– Ck ơi…
Tôi quay lại thì đã thấy hắn kề sát mặt vào tôi từ bao giờ, thế rồi hai tay hắn quàng qua cổ tôi, hắn kiss tôi thật, cảm giác cứng đơ người chạy khắp cơ thể, như là điện giật. Nhanh lắm, hắn buông tôi ra…
– Trả công cho việc bẻ hộ vk cành thông…
– Để ck lên bẻ thêm… Tôi hăm hở..
– Có bẻ thêm cũng không có kiss nữa đâu ông tướng ạ. Hắn che miệng, cười khúc khích.
Tôi nắm tay hắn đi xuống núi, đoạn đường xuống thật sự dễ dàng hơn, cũng đỡ mỏi hơn nhiều, chúng tôi nắm tay nhau đi, như trôi xuống dưới. cuối cùng, cũng chả nhìn được ông tượng phật bằng đồng, vì lúc xuống dưới, còn có một bậc thang nữa dẫn lên trên, cơ mà sao đỏ hắn đòi xuống vì không còn cố leo được nữa, còn tôi, tôi chả cần ngắm ông ý làm gì nữa …
Con đường đi về vui hơn hẳn, hắn cười nói suốt buổi, còn tôi vẫn tận hưởng nốt dư vị của nụ hôn ngọt ngào. Nhiều khi hắn còn hỏi tôi: bại ma bắt mất hồn rồi à tôi chỉ cười chứ không nói gì, kệ cho hắn tiếp tục kể chuyện…
Một buổi đi chơi đầy thú vị của chúng tôi đã kết thúc, còn 3 ngày nữa, hắn lại lên đường sang một phương trời mới, còn tôi quay lại với công việc ôn thi đại học đầy căng thẳng và áp lực, tôi lại sắp phải xa sao đỏ của tôi, khoảng cách của sự chia li đang tới gần, đến bao giờ, tôi mới lại được cầm tay hắn đi chơi như hôm nay. Lòng tôi buồn, vô hạn, tôi muốn giữ hắn ở bên tôi mãi mãi…
Chap 23: Chia ly
Mùng 5 tết…
Hôm nay tôi nằm bẹp ở nhà, chả đi đâu cả, buổi đi chơi hôm qua khiến cho tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Định bụng hôm nay sẽ ngủ nướng tới 12h luôn, mặc kệ trời đất. Hai chân nhức không chịu được.
– Alo, ck iu dậy chưa, mùng 5 tết, chào buổi sáng nào… Sao đỏ bắn một tràng liên thanh..
– Chưa đâu, đang chui trong chăn ngủ như mèo lười đây, liệt nửa người rồi…
– Chết thôi… ck tôi bị tai biến à mà liệt, thế liệt khúc nào
– Liệt mất chân rồi, giờ nằm chỗ không đi được đây này.
– Có mỗi chân thôi à, thế thì không quan tâm, tưởng là méo mồm hay là thành tay nhặt lá chân đá ống bơ chứ…
– Nếu mà thế thì để vk đi với thằng khác à, khôn thế…
– Hì hì, không đùa nữa, hiện tại vk đang ở đền Sái với mẹ đây, hì hì
– Khiếp, mới hôm qua đi Đền Sóc, giờ lại đền Sái…
– Chả mấy khi, cũng sắp phải bay rồi còn gì, haizzz, mà ck sinh ngày giờ gì nhỉ
– Hỏi làm gì, tâm địa bất chính, định bỏ bùa yêu đấy à.
– Chả cần bỏ cũng chết đứ đừ rồi, thế có nói không hay để ta dùng biện pháp mạnh…
– Nói thì sao, mà không nói thì sao..
– Nói thì có thưởng, không nói thì miễn nhắn tin nói chuyện 2 hôm, gọi là cấm vận sơ sơ, chọn đi.
– Hề hề, cũng chả việc gì quan trọng, sinh ngày 5- 2- 1992, ngày mùng 1 tết âm, 3 giờ sáng nhé…
– À rồi, thế có phải là ngoan không.
– Này, đánh cho trận giờ, thưởng gì… tút tút
Chưa kịp hỏi xem thưởng gì thì hắn đã cúp máy rồi. Thôi kệ, ngủ tiếp thôi, giờ có trời sập xuống thì cũng phải ngủ..
Tôi cũng không thể thực hiện được ước mơ ngủ nướng của tôi, vừa mới chợp mắt được 30p, thì lại có chuông điện thoại..
– Alo, bí thư à, lớp trưởng đây, ra hội Cổ Loa chơi với lớp đi..
– Oài, họp chợ sớm thế, tưởng là mai, đang mỏi quá…
– Hôm qua lại bia rượu gì mà mỏi, lết lên đây tí đi, bọn nó ở hết trên này này..
– Ừ, thế mọi người cứ đi đi, tầm 11h thì tôi lên, vào hội cũng không có vị gì.
– Ừ, thế nhé, vào nhà thằng K đấy, anh em họp chợ ở đó..
Thế là ngậm ngùi, lại khổ rồi, định hôm nay ở nhà mà quên mất bọn ở lớp nó đang họp chợ ở hội Cổ Loa. Dù gì tôi cũng phải cố ngủ thêm hơn tiếng nữa đã, mệt mỏi quá..
11h tôi có mặt tại nhà thằng K, cứ mỗi lần lên Cổ Loa là phải chui vào nhà nó
nhà nó chả rộng gì, nhưng được cái cũng đủ cho chúng tôi quậy, với lại mẹ nó cũng thoải mái, thế nên là có ầm ĩ một chút thì cũng chả sao…
– Nào uống mừng năm mới nào, zô… giọng chúng nó đã ầm ầm tới tận ngoài ngõ..
Tôi phi xe máy vào sân, lớp trưởng chạy ra:
– Tới rồi cơ à, đúng giờ ghê nhỉ, vào đi..
– Chuyện, bí thư đã hứa là làm
Kiểu này lại phải bia rượu rồi, tôi nhìn thấy bọn con trai đang quây quanh cái chậu để bia, thật là khiếp. Vụ hôm mùng 2 vẫn còn ám ảnh tôi, thế nên trong suốt buổi nhậu, tôi cũng cầm chừng, không uống quá nhiều. Đang uống thì có tin nhắn của sao đỏ:
– Haizzz, tình hình chiến sự không tốt lắm, đã ăn gì chưa, có một tin xấu và một tin tốt muốn báo đây…
Đang định nhắn tin trả lời lại thì thằng bạn ngồi bên cạnh giật ngay điện thoại của tôi…
– Mẹ, đã vào bàn nhậu là không có gái gú gì hết, tập trung tập trung, zô nào…
Thế là cái điện thoại rời xa tầm tay của tôi, đành chiều chúng nó vậy chứ biết sao. Vừa uống vừa ăn, cũng cầm hơi được cho tới hết bữa. Tôi ra nhận lại cái điện thoại, thấy có 3 tin nhắn, toàn là giận dỗi:
– Không thèm trả lời à, lại vi vu bên em nào rồi đúng không.
– Không thèm nói nữa…
– >.<
Tôi gọi điện vội cho hắn, lại dỗi rồi, không bắt máy… tính trả thù tôi đây..
Sau khi ăn xong, theo truyền thống, là bọn tôi sẽ đi hát karaoke, tới cái vụ chọn xe để đi, thằng H đang nhảy lên xe tôi, tôi với nó chuẩn bị vọt đi rồi thì bỗng nhỏ lớp trưởng lên tiếng:
– H ơi, ra đèo N cho tớ, tớ không đi được xe máy, để tớ đi với P…
Thế là thằng H xuống xe, còn nhỏ lớp trưởng nhảy tót lên xe, ngồi sau xe tôi, nó bắt đầu kêu gào anh em ra chỗ quán karaoke gần nhất.
Vừa đi, bởi vì cũng có tí men, thế nên tôi cũng không để ý, nhỏ lớp trưởng ngồi gần ngay sau tôi, ngồi có thể nói là sát luôn, tiến lên phái trước, mặc dù yên xe đằng sau tôi có còn rất nhiều, cân 3 ngồi còn thoải mái hơn thế này.. tay nhỏ lớp trưởng cũng như sao đỏ, thò vào trong túi áo khoác tôi, vừa đi vừa nói liến thoắng…
– Lớp trưởng với bí thư ghê nhể.. giọng thằng H. Xe tôi trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý..
– Ừ, thì sao nào, H muốn thì đổi chỗ cho P đi.
Cuối cùn thì thằng h cũng chả đổi chỗ, tôi biết thừa, có cho tiền nó cũng chả nhảy sang đây đâu.
– Lớp trưởng ơi, bỏ tay ra được không, mọi người nhìn…
– Có sao đâu mà, tôi quên mang găng tay, lạnh lắm, cho nhờ tí, ki bo… nhỏ lớp trưởng đánh mạnh vào vai tôi..
Thực sự lúc đó tôi cảm thấy khó xử, thấy có lỗi với sao đỏ quá, dù gì thì cũng bảo với nhỏ này là chỉ là bạn thôi cơ mà, sao nó lại vẫn thế này nhỉ, nhìn có khác gì đôi yêu nhau đâu cơ chứ..
– Bỏ tay ra… tôi quát
Nhỏ lớp trưởng giật mình, bỏ ngay tay ra khỏi túi của tôi. Lúc đó tôi thấy mặt mình nóng quá, chả phải là do hơi men đang bốc lên, hay do mặc cảm tội lỗi nữa. Cơ mà thấy nhỏ ngồi xa hẳn tôi ra, cũng không thấy nói gì nữa. Chúng tôi cứ thế đi trong im lặng…
Tới quán karaoke, sau khi gửi xe, cả lũ kéo nhau lên phòng hát. Lúc này thì tôi thực sự thấy nóng, nới cổ áo khoác, tôi xé ngay một chai nước khoáng, tu cái cho nó khỏi khát, cho nó nguội cái đầu. Nhỏ lớp trưởng thì tránh nhìn tôi.. Tôi cũng không muốn làm nhỏ tổn thương, tôi đi ra gần…
– Cho P xin lỗi, lúc nãy đã quát T nhé, tại thấy bà chị nên là phải bảo thế, không sợ bà ý lại nghĩ linh tinh, về nói này nói nọ … (tôi bắt đầu nghĩ ra một cái lí do rất chi là hay ho…)
– Uk, không sao, mình vào hát thôi… cái vẻ mặt lạnh lùng của nhỏ đã hoàn toàn biến mất..
Sau khi chọn bài, tôi cũng bắt đầu tỉnh tỉnh, thế là tôi với nhỏ lớp trưởng lên song ca mở màn, cũng chả phải là có tình cảm gì, nhưng theo truyền thống thì là thế. Một đứa là cây văn nghệ lớp, đứa chuyên biểu diễn ở trường, cũng hát với nhau nhiều, nên là cũng có chút ăn ý. Sau khi chọn bài Cơn mưa tình yêu tôi với nhỏ bắt đầu hat, ở dưới là sự cổ vũ nhiệt tình kèm quá khích của bọn con trai, chúng nó hú hét. Tới đoạn yêu anh ngàn lần hơn nưa… nhỏ lớp trưởng nhìn tôi, nhìn với ánh mắt mà tôi biết là có cái gì đó muốn nói, thế rồi bọn ở dưới hô:
– Hôn đi, hôn đi… hú hú, đẹp đôi vãi…
Cả hai đều đỏ mặt, nhỏ lớp trưởng nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, chả còn nhìn chữ chạy là như nào nữa. Sau một khoảnh khắc, tôi chỉ cười rồi đi về chỗ, uống nốt chai nước, không hát nữa..
– Mày sao đấy… đang hát cơ mà.. thằng bạn tôi nói
– Ờ, tự nhiên choáng quá, chắc phê cmnr, mày lên hát nốt đi.
– Gớm, bố cứ vẽ, phê người thì có.
Thế là y như rằng có đứa lên hát thay tôi. còn tôi ngồi, nghĩ tới sao đỏ của tôi. Rút điện thoại, đi ra ngoài, tự nhiên thấy nhớ hắn kinh khủng…
– Alo, chim sẻ gọi chim cu…
– Chim cái đầu ý. Lúc nãy làm gì mà không trả lời tin nhắn.
– Đang đi cùng với lũ bạn, hát karaoke.
– Sướng nhỉ. Mà có nhớ lúc nãy vk bảo gì không..
– Uk có, tin tốt với tin xấu thì nói ra xem nào..
– Vk mới xem cho ck một quẻ, thấy có vài tin, cơ bản không quan trọng, chỉ có tin tốt là năm nay ck sẽ đỗ đại học, còn tin xấu là…
– Chuyện đỗ hay không là do năng lực, ck tin thế, chứ xem bói xong thì khỏi học cũng đỗ à, với lại đỗ mấy cái trường mà mình không muốn học thì cũng chả để làm gì. Còn tin xấu, nốt xem nào…
– Tin xấu thì cũng xấu thật đấy, trong năm nay ck sẽ có hạn về việc tham gia giao thông với lại có sao (em không nhớ là sao gì nữa, chỉ là đại đại là ngôi sao nữ, ai am hiểu thì bảo cái…) chiếu mạng, lên năm nay có con gái theo…
Tôi giật mình, nhớ lại chuyện vừa rồi, chuyện xảy ra với nhỏ lớp trưởng, nhưng tôi cũng không ngu ngốc để hắn biết cái chuyện đó..
– Theo là chuẩn rồi còn gì, hahaa, vk đây chứ ai nữa…
– Cứ đùa, báng bổ đấy, thôi, chơi với bạn đi, mai lên trường nhé, vk nhớ trường lắm…
Tôi quay lại. miên man suy nghĩ, sao lại có gái theo nhỉ, phải cẩn thận hơn…
Sáng mùng 7 tết
Chúng tôi trở lại trường sau một quãng thời gian dài nghỉ học. Hôm nay, sao đỏ lại đi học cùng tôi, tất nhiên, tôi đón hắn sớm ở cổng nhà, chúng tôi lại tới quán cháo quen thuộc hay ăn vào mỗi buổi sáng.
– Ơ, lâu rồi không thấy 2 em…
– Dạ vâng chị ạ, em dạo này đang ẩn cư.
Chị bán cháo vẫn nhớ sao đỏ, hắn có ấn tượng sâu đậm với chị ấy. Tôi với hắn lại tiếp tục cuộc ăn thi xem ai ăn nhanh hơn, như mọi lần, tôi vẫn là người thua cuộc trước sức ăn khủng khiếp của hắn…
Cả lớp A3 chuẩn bị một cái gì đó rất đặc biệt cho sao đỏ, hắn khoe tôi vậy, tôi cũng cười, tôi cũng phải làm cái gì đó đặc biệt cho hắn, ngày mai, hắn lại xa tôi…
Nghỉ cúp cua slot 2, tôi xuống nhà xe, gọi thằng A với thằng T:
– Đi mua bánh gato với tao…
– Mày điên à, hôm nay sinh nhật ai mà ga với tô
– Mai sao đỏ bay rồi, tao muốn có một chút kỉ niệm gì đó với hắn..
Ờ ok, mà hôm nay ông già trông, ghê bỏ mẹ, trèo tường à…
– Đành chứ sao.
Vậy là 3 thằng trèo tường ra khỏi trường, cái cảm giác đó thực sự rất chi là phiêu.. nhất là đoạn 2 chân đứng trên một hàng rào song sắt nhọn ở dưới, nhẩm mà trượt chân sụt xuống, bị nó cắm vào chắc là hỏng hết bánh kẹo.
Thuận tiện, chúng tôi cũng mua được một chiếc bánh xinh xinh, cũng không quá to, tôi tự tay viết dòng chữ bằng kem: chúc em lên đường bình an. Anh yêu Em. Với một cái trái tim nữa…
Đoạn đường chui vào thực sự là khó khăn, một thằng đứng dưới nâng bánh, một thằng ở trên đón, rồi một thằng ở trong, công việc diễn ra vô cùng nguy hiểm, sau khi tôi với thằng A đã an toàn ở trong, thì thằng T mới bắt đầu leo vào, chúng tôi nín thở theo dõi…
Roạt… rách quần rồi
Thằng T bị rách quần khi nó nhảy xuống, rách tới tận gối…
Tôi với thằng A ôm bụng cười:
– Mày nhọ vãi ra, thôi vào bảo bố Giao cho mượn kim chỉ mà khâu…
– Ờm che cho tao…
Mấy thằng vừa đi vừa che che, làm cho mấy em lớp 11 học thể dục cứ mím môi cười mà chả ra tiếng, chúng nó cứ khúc khích.
Cuối cùng, tôi hẹn sao đỏ xuống dưới căng tin trường, cái bàn nhìn ra sân bóng, tôi gửi chiếc bánh ở chỗ cô bán hàng.
Hắn ngồi xuống, như thường lệ, gọi một cốc trà sữa. Bọn thằng A cũng ở đây, chúng nó cũng ngồi như không có chuyện gì xảy ra…
Khoảnh khắc quyết định đã tới, tôi bê bánh từ trong quầy hàng ra, đặt trước mặt hắn…
– Một món quà nho nhỏ mà ck với mọi người làm cho vk, chúc vk lên đường may mắn…
Hắn xúc động, tay che miệng, mắt rưng rưng…
Bất chợt hắn quàng tay qua cổ tôi, hắn thơm lên má tôi:
– Yêu ck nhất nhất…
Chúng tôi bắt đầu ngồi tán gẫu, vừa ăn bánh, không quên mang sang bàn bên cạnh mời mọi người, một lúc thì thằng T xuống, cùng với cái H:
– H xuống khâu quần cho T đấy à.
– Quên đi nhé, đây mà phải thế à…
Tiếng cười cứ vang mãi, vang mãi…
Chiều hôm đó, chúng tôi lại ra bờ sông, con sông vẫn lặng lẽ trôi, nhẹ nhàng…
– Mai vk phải đi rồi ck ạ, nhớ Vn, nhớ ck iu lắm..
– Ck cũng nhớ vk chứ… tôi siết chặt tay hắn…
– Thôi nào, hè vk lại về cơ mà…
– Một cô gái nga, mái tóc màu hạt dẻ, ngón tay đan trên những sợi dây đàn… tôi đọc bài thơ đó…
– Thích thế à, lúc nào vợ về, sẽ có tóc màu hạt dẻ… (giờ hắn tóc mà hạt giử thật)
8h sáng- Sân bay nội bài…
Một lần nữa, tôi lại tiễn hắn ở sân bay… Hắn cầm trên tay con bò mà tôi mua tặng hắn.. còn tôi quàng chiếc khăn là hắn tặng tôi, vẫn vậy, tôi quý trọng nó như thế nào chắc mọi người cũng hiểu…
– Thôi nào vk, lại khóc nhè rồi, xấu thế..
– Vk muốn ở nhà cơ… hắn khóc nức lên. gục vào tôi. Tôi ôm hắn vào lòng..
– Sao lại thế được, vì tương lai mà, cố lên vk, ck luôn ủng hộ, luôn bên vk mà..
– Ck ở nhà may mắn nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe, mà cẩn thận chuyện xe cộ đấy…
– Ck biết rồi, gớm, cứ như là trẻ con không bằng ý, hì hì… chán vk lắm cơ
Hắn lau nước mắt, lại cười…
– Cấm không được theo cô nào biết chưa.
Tôi làm động tác theo các chú bộ đội, đứng nghiêm giơ tay…
– Rõ, thưa thủ trưởng.
– Binh bét P, quay một vòng…
Tôi quay một vòng diễn trò cho hắn xem, hắn cười… nụ cười hồn nhiên, vô tư.
– Thôi vk phải đi rồi, tới giờ rồi. con heo hồng sẽ không phải cô đơn nữa, nó có con bò này làm bạn rồi, ck cũng thế, xa vk, nhưng chúng mình mãi nhớ nhau ck nhỉ…
Tôi chỉ ừ, rồi bóng hắn một lần nữa nhỏ lại, nhỏ lại…
Sao đỏ, hẹn em ngày trở về Việt Nam.
Chap 24: Em luôn bên Anh…
1 tuần sau khi sao đỏ bay…….
Lớp 12, lớp cuối cấp, nhiều kỉ niệm, chúng tôi bắt đầu cắm đầu vào ôn tập cho 2 kì thi là thi tốt nghiệp và thi đại học. Công việc học tập cũng vì thế mà chiếm hết thời gian của tôi và sao đỏ, chúng tôi ít gặp nhau trên mạng hơn. Một phần là vì tôi đi học them kín cả tuần, chỉ rảnh thứ 7, chủ nhật, mà ngồi máy một chút là đã bị nhắc đi học bài rồi… cũng không thể suốt ngày nhắn tin hay gọi điện được, với chúng tôi, đó là việc vô cùng xa xỉ, nên thỉnh thoảng, mới có tin nhắn của sao đỏ cho tôi hoặc ngược lại…..
Tôi không sợ xa mặt cách lòng, tình cảm tôi giành cho sao đỏ còn nhiều lắm.. nhưng một vấn đề còn làm tôi đau đầu hơn trước, đó là cô bạn lớp trưởng.
Càng ngày càng có nhiều dấu hiệu chứng tỏ một cách rõ rang hơn, và nếu tôi nói không hề có một chút cảm giác gì, có lẽ điều đó là hoàn toàn giả dối.. một bên là người yêu đi xa, để lại trong tôi một sự hụt hẫng về tinh thần, về cả thói quen… tôi lại trở về cái cảnh cô đơn hờ đúng nghĩa, còn 2 thằng bạn thân, đều có người yêu, nhìn những lúc bọn nó vi vu cùng người yêu, tôi cảm thấy buồn man mác. Mặt ngoài tôi cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bên trong, thực sự là một cuộc giằng xé nội tâm vô cùng kinh khủng của tôi. Có nhiều lúc, tôi đã có những ý nghĩ điên rồ là: yêu nhỏ lớp trưởng, bao giờ sao đỏ về thì chia tay… nhưng tôi nhanh chóng gạt đi những cái suy nghĩ vớ vẩn đó, với tôi, mang tình yêu ra đùa giỡn là điều tôi không thể chấp nhận được.
– Chiều nay học xong đi ăn nhé.
– Uk, cũng được.
Lại là lời mời của nhỏ lớp trưởng, từ chối mãi đâu phải là cách, tôi thấy khó, nhỏ cứ mời mãi, không đi thì cho là kiêu, mà đi thì… tôi sợ có sự hiểu nhầm, dạo này tôi thấy tôi than với nhỏ lớp trưởng nhiều hơn, và cái K, bạn của sao đỏ, cũng đã bắt đầu để ý. Thực tình, có ai hiểu được cho tôi….
Bẵng đi một thời gian, năm cuối cấp, thời gian trôi nhanh hơn, nhanh lắm, vù cái đã hết 1 tuần. Thứ 7, tôi quyết định ol, chờ sao đỏ, chờ nick hắn sang. Với một con nghiện, không gì khổ hơn là có thuốc mà chỉ nhìn chứ không thể chích…. Tôi nằm trong hoàn cảnh đó, có người yêu, nhưng không thể gặp…
Nick hắn sáng, 2 đứa cùng buzz một lúc..
– Vk à, khỏe không.
– Uk, cảm ơn, tớ khỏe.
– Ơ, sao lại xưng hô kì lạ thế, không thích gọi vk ck nữa à, thế để ck chuyển sang biệt danh mới nhé, gấu chẳng hạn.
– Không, tớ không muốn thế, tớ có chuyện muốn nói với P, chờ mấy hôm rồi, nghĩ là thứ 7 thì P rảnh và có thể ol một chút.
Tôi bắt đầu cảm thấy một dự cảm không ổn, cách nói chuyện quá lạnh lung, so với những gì tôi biết về sao đỏ trước đây, chưa bao giờ hắn tỏ ra nghiêm túc như vậy. Tôi cũng không đùa cợt nữa:
– V có chuyện gì.
– V muốn nói về chuyện của hai chúng mình.
– Chuyện chúng mình làm sao, P thấy nó vẫn tốt mà..
– V đã suy nghĩ rất nhiều, quãng thời gian 7 năm thực sự quá dài, người ta nói, xa mặt cách lòng, chúng mình không thể như xưa được, P ạ.
– Tại sao, P làm sai điều gì ư.
– Không, P không sai gì cả, lỗi ở V, V đã để cho P chờ đợi, V không có quyền bắt một người phải chờ đợi V trong một khoảng thời gian dài như thế. P hoàn toàn có thể tìm cho mình một người con gái tốt hơn V mà, hãy luôn sống hạnh phúc, mình vẫn là bạn, có sao đâu.
Tôi không hiểu cái gì hết, tôi không tin những gì mà V viết, những chữ trên màn hình kia, nó không hề có thật, nhưng rồi tôi trấn tĩnh, hắn vẫn để một cái mặt vui vẻ, mà tôi cảm thấy trong tình huống này, chả ai có thể vui được cả. Lúc chia tay, hắn nói luôn bên nhau, tại sao vậy.
– Tớ không thể chấp nhận được chuyện này, V ạ.
– Tớ cũng nghĩ là chúng mình khó có thể chấp nhận chuyện này luôn được, nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả thôi P. Rất nhanh, P sẽ lại có tình yêu mới, sẽ có người luôn bên P, chăm sóc cho P và nghe tất cả những điều P tâm sự…
– Không, P không muốn ai cả, V mãi mãi là người mà P muốn tâm sự trên đời này..
Sao đỏ is now offline…….
Hắn out, không hề đọc tin nhắn cuối cùng của tôi…..
Tôi bần thần người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Ngồi một lúc, tôi phi xe lên nhà thằng A:
– Có chuyện gì, đang xem phim, cả tuần mới có ngày nghỉ…
– Lèo nhèo đéo gì, tao hỏi mày với cái K thế nào, vẫn ổn chứ.
– Ổn chứ sao không, vẫn thế, mà sao mày lại hỏi tao thế….
– Đéo phải, ý tao muốn nói là cái K có nhắc gì về tao không…
– Có nhiều thứ, mới đầu thì bảo khâm phục tình yêu của bọn mày, rồi linh tinh, rồi thì hỏi sao dạo này mày hay đi cùng con lớp trưởng lớp mày thế…
– Mai bảo nó cuối giờ đi ra gặp tao.
– Mày định làm gì, có chuyện gì thế mà trông mày hầm hầm thế kia..
– Đéo phải việc của mày, nhớ bảo nó đấy…
– Mày điên mẹ rồi.
– Ờ, bố đang điên đây…
Tôi quay xe về trong sự ngơ ngác của thằng bạn thân, nó chắc đang tự hỏi, hôm nay tôi ăn nhầm phải cái gì mà lại như thế. Còn tôi, đầu tôi đang nóng lên, không còn cảm giác gì nữa, tôi về tới nhà, chả thiết làm gì, nằm vật ra giường, chân vẫn còn đi dép…
– Không bỏ dép ra mà đã về nhà à.
– Con quên..
Thực sự lúc nghe sao đỏ nói tôi đã mơ hồ nhận ra, có cái gì đó không ổn, nhưng giờ nghe thằng bạn tôi nói, thì tôi chắc 90% là về chuyện cái K đã nói gì đó về sự thân thiết đến nghi ngờ của tôi với nhỏ lớp trưởng cho sao đỏ biết..
3h sang, tôi nằm vật vã, không ngủ được….
Sáng dậy, tôi chả buồn cất bước, người mỏi mệt, tôi đang sống như một người không hề có linh hồn…
Ngồi trong lớp học, tôi chủ yếu là gục mặt xuống bàn, chả buồn nghe giảng, tôi thấy chán, tất cả mọi thứ, tất cả những gì tồn tại giờ đây đều vô nghĩa…
– Này, ông làm sao đấy, 2 tiết thấy toàn gục xuống bàn…. Là nhỏ lớp trưởng.
– Không liên quan đến bà, để tôi yên…
– Ơ hay, người ta quan tâm mà lại nói thế à..
– Tôi cóc cần sự quan tâm đấy…
Mắt tôi vằn tia máu, thực sự là tôi đang bị kích động. Cả lớp nhìn tôi với ánh mặt không thể tin nổi. Còn nhỏ lớp trưởng, tôi tưởng rằng nó sẽ ôm mặt khóc, hay đại loại thế, giống như bọn con gái trên phim. Nhưng không, tôi thấy nó lầm lũi đi về, không khóc, không biểu lộ tình cảm..
Suốt buổi học, tôi chỉ chờ mong tới hết giờ. Tôi lầm lũi mang balo xuống căng tin, gọi một cốc nước, ngồi đợi cái K…
Cuối cùng thì nó cũng xuống, có cả thằng T với thằng A nữa, khỉ thật, chúng nó tưởng tôi định kill con bé này hay sao mà đi theo bảo vệ.
– P tìm tớ có chuyện gì thế..
– Uk, cậu có nói gì chuyện tớ ở nhà với sao đỏ không. Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn.
– Mày điên à P… thằng A lên tiếng.
– Không phải chuyện của mày.
– Tớ có nói, khi V hỏi tớ về tình hình của cậu ở nhà, tớ bảo cậu có vẻ hơi buồn, và rồi thấy cậu có vẻ thân thiết hơn với cô bạn lớp trưởng của cậu..
– Tại sao cậu lại làm thế…. Tôi nghiến răng, nắm đấm siết lại.
– Tớ sẽ không cho phép có người nào đó lừa dối người bạn thân nhất của tớ, nó vừa mới đi, vậy mà cậu, uổng công cho nó tin tưởng…. nó khóc.
– Tớ không hề làm vậy, tớ không hề làm chuyện gì có lỗi với V cả, mọi chuyện rồi sẽ sang tỏ.
Tôi tức giận đi về. Không nói thêm lời nào nữa, cả tuần sau đó, tôi như lâm vào tình cảnh của một thằng tự kỉ giai đoạn nặng… tôi trầm tính hẳn. Tới nỗi bố tôi phải bảo: “ thôi, cuối tuần cũng nên đi chơi đi, chứ mày cứ ngồi nhà cắm đầu học thế này, chưa thi đã điên con ạ”.
Quãng thời gian sau đó, là thời gian mà tôi cảm thấy thực sự vô vị, chỉ học và học, không còn cái gì khác, nhạt nhẽo. Tôi cũng không ol nữa, tôi sợ gặp cái nick ấy… sợ đối mặt với nó.
Cuối năm, sau khi thi tốt nghiệp xong, lớp chúng tôi liên hoan… ngay tại nhà tôi.
Sau một quãng thời gian, tôi cũng nguôi ngoai dần, không còn như lúc đầu nữa, nhưng đôi khi, tôi vẫn còn nhói đau khi nhắc lại chuyện cũ. Bọn thằng A, thằng T cũng ít nhắc tới sao đỏ trước mặt tôi..
Buôi liên hoan thực sự vui, hát hò có, nhảy múa có, tôi thấy thực sự cảm động với tình bạn này, tình bạn cuối cấp. Tới khi tàn tiệc, tới giờ phút phải chia tay, một vài đứa con gái ôm nhau khóc, chúng nó khóc nức nở. Bọn con trai thì lặng im, không hề nói gì, mỗi đứa cố gắng trao nhau những cái bắt tay, cùng nhau nói những lời vui vẻ như: sau này gặp lại mà… lúc nào cưới mà không mời tao là tao cướp cô dâu….
Tôi thì còn phải dọn dẹp mấy cái bếp, rồi rổ bát đĩa. Khi tôi đang quét nhà kho, thì bỗng có một bóng người đi tới, là nhỏ lớp trưởng.. nhỏ nhẹ đi tới, ôm tôi.. tôi chết lặng, không hề kịp phản ứng gì. Sau cái ôm đó, tôi thấy tiếng thút thít, rồi nhỏ nhẹ buông tôi ra, không nói một lời, đi về cùng với mọi người… để lại tôi đứng đó, không hề biết phải làm sao.
Cuối cùng thì kì thi đại học cũng qua, chúng tôi lại họp mặt, ăn mừng một trận nữa, đứa đỗ, đứa trượt.. sau khi rượu bia phê phê, tôi lên xe đi về cùng thằng bạn. Nó cầm lái, vì nó còn tỉnh táo hơn tôi. Bù lại, tôi cho nó đội cái mũ bảo hiểm trùm kín đầu, nóng phát ngốt, nhìn đã sợ, tôi đội cái nửa đầu cho thoáng..
Đi trên đường, tôi phê phê, thấy nó đi ầm ầm, lạng lách, tôi đã thấy có điều gì không ổn, nhưng chưa kịp cảnh báo gì, thì trong một khúc cua, nó không làm chủ được tốc độ và đâm rầm cả xe vào tường. Cả xe đổ xuống, tôi ngã, cái bô xe nóng đè vào chân, cháy quần, chín thịt, tới giờ thì tôi vẫn còn cái vết bỏng bô to và dài như ngón tay cái.. Lúc này tôi hoàn toàn tỉnh hẳn, hai đứa bạn đi sau cũng đã tới kịp, thằng bạn ở trên đã loạng choạng đứng dậy được, nó nhấc xe, cho tôi đứng dậy, tôi thấy tay đau quá, còn nó thì chảy máu ở cằm, cái xe vỡ một bên yếm, mặt đồng hồ vỡ nát, cong kính chiếu hậu…
– Mày đi đéo gì mà ghê thế, tôi quát nó.
– Đã được 60km đâu (vào cua tay áo mà nó đóng 60km/h)
– Mẹ chúng mày, đi như ma đuổi ý, mà may thằng này còn đội mũ trùm kín đầu, chứ đội cái nửa đầu thì thăng mẹ rồi, đập cả mặt vào cái mặt đồng hồ xe, bung cả kính mũ bảo hiểm.
Vậy là chúng nó đưa chúng tôi về trạm xá sơ cứu, sau đó thì chuyển lên viện, tôi bị rạn xương tay, còn thằng bạn khâu 4 mũi ở cằm. Chợt tôi nhớ tới lời bói của sao đỏ bói cho tôi: có tai nạn giao thông. Tự nhiên, tôi nhớ hắn kinh khủng..
Cả tuần sau, mấy đứa bạn cũng tới thăm nom, gọi là cũng có cái băng trắng vòng qua cổ, vậy là thành thương binh. Bố mẹ tôi cũng nói nhiều về chuyện này lắm, nhậu nhẹt say mà còn đi xe, may mà tôi không cầm lái, nên là cũng không bị mắng nhiều.
Tôi ol thường xuyên hơn, ol cho quên đi cái cảm giác them thuồng không ol bao nhiêu ngày giời..
Bỗng, nick sao đỏ sáng….. tôi định off nhưng thôi, kệ. đang nc với tụi bạn, mặc dù là chat bằng 1 tay, mổ cò…
Hắn gọi thoại cho tôi:
– Bật Wc lên cho tớ xem.
– Sao lại phải bật, tôi bướng….
– Tớ bảo bật thì cứ bật đi…..
– Cậu đâu còn là gì với tớ nữa, tớ đâu cần phải nghe lời cậu bảo..
Bỗng, hắn hát:
– Yêu, là cùng nhau chia đôi nỗi buồn, là cùng chung vui phút giây hạnh phúc… cùng nắm tay nhau thật chặt… bước thật chậm, để biết, yêu anh nhiều hơn..
– Cái gì đấy..
– Vk đã bảo, phải cẩn thận cơ mà, có hạn về giao thông mà bất cẩn thế à.
Tôi bật wc lên, là hắn, khuôn mặt ấy, tựa hồ tôi không thể quên.
– Sao lại bị nặng thế kia…. Hắn khóc…
– Tớ bị nhẹ thôi mà.
– Lại tớ nữa, ck không cần vk nữa chứ gì…
– Tại sao lúc trước, vk lại làm thế…
– Tại vk nghĩ rằng, thời gian mình xa nhau quá dài, cái K bảo ck có người yêu mới rồi, vk không muốn níu giữ làm gì nữa. Nhưng sau đó, vk mới biết, mình đã nhầm, A đã nói hết cho vk biết, về quan hệ của ck với cô lớp trưởng, mới đầu vk không tin, nhưng sau đó, cái K cũng đã xác nhận, nó đã nhầm lẫn…
– Tại sao, vk không nói cho ck..
– Vk không đủ can đảm, và cái K cũng thế… nhưng sau khi biết tin, ck bị tai nạn, vk chỉ muốn chạy ngay về bên ck, muốn ôm ck thật chặt thôi… hắn càng khóc to.
– Thôi nào, ck có làm sao đâu, rạn xương thôi, nhưng mà tai nạn cũng hay nhỉ..
– Hay cái gì mà hay.
– Vì nó, mà ck mới biết, chúng mình quan trọng với nhau như thế nào. Đừng khóc nữa, cười lên nào, vk khóc nhìn xấu mù à..
– Dám chê vk xấu à, thôi, không khóc nữa… hắn lại cười.
Sau đó, hắn bắt đầu bón cho tôi, đủ mọi loại thức ăn mà hắn có, tất nhiên là chỉ giơ ra, rồi cho vào mồm hắn, nhai ngấu nghiến.. tình yêu là như thế, có gian nan, có thử thách, không phải chỉ toàn màu hồng, đơn giản là có thể có thời gian hai đứa chia li, hai đứa hiêu nhầm về nhau, nhưng thời gian sẽ chứng minh, người ấy, quan trọng với mình như thế nào…
– Em mãi yêu Anh, chồng ngốc…
Câu nói cuối cùng trước khi hắn đi nấu cơm, còn tôi, ngồi cười một mình chứ biết làm sao, rồi sẽ có lúc, chúng tôi lại nắm tay nhau thật chặt, nhưng không phải bây giờ, điều đó, sẽ tới. Thời gian ư, khoảng cách ư, tất cả chỉ làm cho tình yêu chúng tôi thêm bền chặt thôi……
Chap 25: Điều giản dị..
Sau cái cuộc bày tỏ tình cảm đầy xúc động của sao đỏ, tôi hiểu hơn, à không, nói đúng ra, chúng tôi hiểu hơn về tình cảm của hai đứa, tình cảm đặc biệt, chúng tôi không thể ở bên nhau, không thể động tí là hẹn hò, tôi có thể trở về cái cảm giác… có người yêu mà nhìn chúng nó đi chơi với bạn gái vẫn thấy them. Nhưng đó là cảm giác, là quá khứ rồi, giờ tôi vẫn tin tưởng, ở bên phương trời xa, tôi luôn có một trái tim, đang hướng về mình.
Tháng 9, tôi nhập trường, theo học chuyên ngành CNTT, tôi được sắm riêng một em lap, mà sau này gọi đùa là vk 2… (nhiều khi hắn ghen với cả lap của em) tiện cho việc học, và tiện cho việc ol nói chuyện với hắn. Cách nhau 2 múi giờ… Việt Nam là 8h, thì ở hắn mới gần 6h, thế nên, tôi cứ ăn măm xong là lên ol, thấy hắn hì hục nấu nướng.. kể cũng vui, cứ bê đĩa cơm ra wc, vừa ăn vừa bón bón..