<?php the_title(); ?>

One Way Ticket

09.07.2014
Admin

2011
“……
……
……
Hãy quên em đi, vì em cũng sẽ quên anh.

Hồi 9: Lạc lối.

Trong ánh đèn xanh vàng nhấp nháy liên tục, những thân hình uốn éo như điên dại, những tiếng la hò kích động bị át bởi tiếng nhạc xập xình như muốn ép vỡ tim. Đâylà 1 thế giới khác xa với thế giới mà tôi từng biết. Thế giới của tiếng nhạc, của ánh đèn, của những điệu nhảy cuồng nhiệt. Đây là nơi để thể hiện mình?Là nơi đốt tiền?Là nơi kiếm ăncủa những cô gái bay đêm?Hay đơn giản chỉ là nơi để thác loạn?Có lẽ là tất cả. Nếu cách đây hơn 1 năm thôi, tôi sẽ tròn mắt ngạc nhiên, sẽ bị ép đến vỡ tim trong tiếng nhạc chát chúa này. Nhưng bây giờ, nơi đây dường như đã quá quen thuộc với tôi.
Đưa mắt nhìn khắp nơi, tôi dừng lại ở bàn đốidiện. Một cô gái ăn mặc đầy vẻ khiêu khích, gương mặt dễ thương pha lẫn chút gì đó còn non dại đang nâng ly rượu nốc cạn. Ngồi kế bên cô là 1 gã tóc nhuộm vàng, mặc áo phanh ngực, đeo sợi dây chuyềnto như sợi xích đang choàng tay qua eo cô gái vuốt ve. Xung quanh là những tên ăn theođang to to mồm oang oác điều gì đó. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, cô ta đưa mắt đáp trả. Tôi nháy mắt với cô ta 1 cái, cả hai cùng mỉn cười.
Phát hiện điều gì đó, gã tóc vàng hất hàm hỏi:
“Thằng kia, nhìn cái gì?”
Tôi mỉm cười nhạt.
Như thấy sự khinh bỉ trong nụ cười của tôi, gã bật đứng dậy, đi cùng đám bạn tiến lại gần.
“Mẹ mày, ông hỏi sao không trả lời.” gã đã đứng trước mặt tôi.
Tôi vẫn điềm tĩnh, lấy 1 điếu thuốc ra, châm lửa…
“Tách…”
“@#$%^&” sau tiếng chửi thề, hắn vung tay lên.
“Xoảng…”
Một chai bia vỡ nát trên đầu, gã ôm cái đầu bê bết máu gục xuống sàn. Liền sau đó, các bàn xung quanh tôi đứng dậy, lao thẳng vào bạn bè của gã. Một trận hỗn chiến xảy ra…Tôivẫn coi như không có chuyện gì, tiếp tục hút thuốc , rồi kh4 nâng ly rượu về phía cô gái, cô ta mỉm cười ra vẻ thích thú lắm.
“Mẹ mày…Tìm đường chết.” thằng Dê già đá thêm mấy cái vào bụng tên toi1c vàng, trong khi hắn vẫn lăn lộn dưới sàn.
“Giờ sao hả đại ca?” nó hỏi tôi
“Cút.” Tôi lạnh lùng ném tàn thuốc về phía gã.

“Em ngồi được không?” cô gái ban nãy hỏi.
“Ngồi đi.”
Cô ta lập tức xà xuống, khoác tay tôi, tôi mỉm cười đắc ý.
“Thằng cháu.” Một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi xoay người lại, phía sau lung tôi là một người đàn ông to con, đầu trọc, cũng đeo d6ay chuyền và lắc tay to như sợi xích.
“Dạ, chú Sáu.”
Chú ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ châm điếu thuốc rồi nói từ tốn.
“Lại chuyện gì?”
“Dạ không…”
“Bớt nóng tính đi, mày làm đuổi khách, tao khó ăn nói với anh lớn lắm.”
“Dạ, cháu nghe…”
Ông ta mỉm cười rồi bỏ đi.

“Anh tên gì?” cô gái hỏi
“Em không cần biết.”
“Em tên…”
Tôi đưa tay che miệng cô ta lại. “Anh không muốn biết.”
Cô ta thoáng chút vẻ ngạc nhiên, nhưng liền sau đó hôn lên má tôi đánh chụt một cái rõ to.
“Uống đi anh em, hôm nay vui hết mình nha.”
“Chúc mừng sinh nhật anh.”
“Đại ca, hôm nay có hang. .” thằng dê già khẽ vào tay tôi, móc ra một bao thuốc nhỏ bằng ni long, bên trong là những viên thuốc nho nhỏ màu trắng. Tôi lấy 1 viên bỏ vào mồm, nốccạn ly rượu rồi quay sang đưa cô gái bên cạnh 1 viên.
Đầu óc tôi bắt đầu lâng lâng. Tôi dần chìm vàotiếng nhạc và ánh đèn…

Trời đã sáng, ánh nắng chan hòa từ cửa sổ rọi vào làm tôi tỉnh giấc. Đầu vẫn còn đau buốt, nhức nhối. Mình đang ở đâu đây, tôi tự hỏi. Khách sạn. Ừ phải rồi, đêm qua tôi không về nhà. Xoay sang nhìn bên cạnh, là cô gái đêm qua, cô ta vẫn ngủ ngon lành.
Tôi mệt mỏi bước vào nhà tắm.
Mặc quần áo vào, tôi bật lửa châm 1 điếu thuốc.
“Anh dậy rồi à?” cô gái dụi mắt hỏi, có lẻ tiếng động nãy giờ làm cô ta tỉnh giấc.
“Ừ.”
“Anh đi đâu?”
“Đi về. Em cần gì không?”
“Không…”
Lấy cái điện thoại trên bàn, tôi mở khóa, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi chán nản bỏ vào túi.
“Vậy anh về…” tôi bước ra cửa.
Cô gái không nói gì, vẻ mặt buồn bã. Khựng lại1 lát, tôi quay lại, cầm lấy điện thoại cô ta, bấm số của mình…Đặt nó xuống bàn, tôi xoay người sang nói:
“Số của anh…” rồi mở cửa ra về.

Sau khi Lợi Lợi ra đi. Cuộc đời tôi cũng có bước ngoặc mới.
Có lẽ sau khi lấy đi quá nhiều, ông trời đã nhớđến tôi…
Nước ta mở cửa. Nhờ khôn khéo, bố tôi được thăng cấp ngồi vào chiếc ghế mà bao người thèm muốn, kèm theo là những khoản tiền không rõ nguồn gốc cứ ào ào chảy vào. Mẹ tôi cũng từ bỏ đồng lương công chức ít ỏi của cơ quan mà chuyển sang làm cho 1 côngty nước ngoài mới thành lập. Với kinh nghiệmbao năm quản lý nhân sự, bà không mất nhiều thời gian kiếm 1 vị trí chủ chốt. Kèm theo đó là những chuyến công tác kéo dài.
Tiếp đó, bố vay ngân hang, cầm sổ đỏ, hùn vốnvào 1 vũ trường cùng với các cán bộ và ông trùm giang hồ thời đó. Nếu bạn sống ở Sài Gòn, bạn cùng thế hệ của tôi, chắc hẳn bạn phải biết đến cái vũ trường ấy. Trong những năm đầu thiên niên kỷ mới, nó như mặt trời giữa trưa trong cái chốn ăn chơi thác loạn của thành phố. Lợi nhuận không biết bao nhiêu mà kể, tiền đếm không sao cho hết.
Nhà tôi chuyển sang sống ở 1 căn hộ 3 tầng tiện nghi mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩđây là nhà mình. Phải rồi, nó đâu phải nhà tôi, nó trống vắng, lạnh lẽo, đâu còn tiếng cười hạnh phúc. Không còn những bữa cơm gia đình giản dị, cũng không còn là gia đình nhỏ bé của tôi ngày xưa nữa. Có phải đây là điều mà em từng nói?
Về phần tôi, tôi như đổi đời, không còn khoác lên người những quần áo cũ kĩ nhưng ấm áp, không còn những buổi làm thêm ướt đẫmmồ hôi mà cũng ướt đẫm niềm vui ngày nào. Có lẽ muốn bù đắp cho tôi, nên bố mẹ không tiếc thứ gì, nhưng họ đâu biết, tôi nào có vui?
Những buổi tối của tôi bây giờ không còn là những buổi hóng gió ngoài bến tàu nữa, nó thay bằng những đêm xa xỉ, thác loạn ở vũ trường ngập tràn bia rượu. Tôi được chu cấp đầy đủ, được xưng anh gọi em với con cháu của các bậc cán bộ cao cấp và của cả những tay giang hồ sừng sỏ. Tôi được nếm mùi vị của tiền bạc, của sự sang trọng, được mua những món đồ đắt tiền, được làm những chuyện mà mình ngày xưa không làm được.
Nhưng tôi có hạnh phúc sao?Đây là cuộc sống mà ngày xưa tôi ao ước sao?Tại sao tôi thấy tất cả những thứ đó thật vô vị, thật nhạt nhẽo?Tại sao?
Nếu ông trời bù đắp cho tôi như vậy thì tôi không cần , không cần…

Trong xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phốvề đêm thật đẹp. Lung linh dưới ánh đèn đường, những trung tâm mua sắm vẫn nhộn nhịp dòng người tấp nập. Tết sắp đến rồi. tôi chuẩn bị đón cái tết thứ 3 xa quê hương, giờ này mẹ đang làm gì, những thằng anh em chết tiệt của tôi đang làm gì, những người thân yêu của tôi đang làm gì?Bất chợt tôi thấy nhớ nhà.
“Suy nghĩ gì đấy?” em huých tay làm dòng suy nghĩ của tôi đứt đoạn.
“Chẳng nghĩ gì cả?”
“Mình đi đâu đây?” em tò mò.
“Đi rồi sẽ biết, lúc nào cũng chui vào cái chỗ ồn ào phức tạp đó không chán à?Ngày nào cũng có người hau háu nhìn em, bộ không sợà?”
“Có gì phải sợ?”
“Ừ thì không sợ. Đã nói đừng có ăn mặc cái kiểu khiêu khích đó mà không nghe.”
“Anh cấm được tôi à?”
“Không cấm được. Nhưng xem ra cũng dễ bảo đấy.” tôi nhìn em rồi khẽ gật.
Hôm nay em không ăn mặc như mọi ngày, không còn những chiếc áo và những chiếc quần ngắn củn cỡn, mà thay vào đó là áo sơ mi quần jean giản dị, nhưng em vẫn đẹp lạ lùng.
Em nguýt dài. Tôi nắm lấy tay em, em giằng ra, lại nắm, lại giằng ra lần nữa. Tôi buông tay thở dài, mắt lại hướng ra phía ngoài. Bất chợt, em choàng tay qua tay tôi, khẽ dựa đầu lên vai. Tôi bật cười:
“Sao thế?Thích làm người xa lạ mà?”
“Tôi không cho anh nhưng tôi đâu có cắm tôi…”
Tôi lắc đầu. Đúng là vừa ngang bướng vừa kỳ lạ.

Chuyến xe cuối ngày thẳng tiến đến bờ biển, bước ra khỏi xe, chúng tôi tiến về phía có tiếng sóng rì rào.
“Lát làm sao về?Chuyến cuối rồi đấy.” em lay nhẹ tôi.
“Thì taxi về. Không thì đi bộ vậy.” tôi nháy mắt.
“Đi bộ cái đầu anh. Tôi mang guốc, làm sao đi nổi?”
“Ai bảo điệu đà làm gì?đi dép lê cho khỏe.”
“Kệ tôi.” Lại làm cái mặt kênh kiệu dễ ghét.
“Mà nói nghe. Đi không nổi thì tôi cõng hay bồng em vậy.” tôi đưa mắt nhìn em cười.
“Mơ đi. Mà đến đây làm gì?Chỗ vắng vẻ, lỡ có gì…”
“Cũng biết sợ à?” tôi cười khoái trá.
“Sợ cái đầu anh, tôi sợ anh thì có.”
“Anh làm gì mà sợ?”
“Ai biết, cái mặt gian lắm…”
“Thế sao dám đi theo?À hiểu rồi, hóa ra cũng thích bị lợi dụng. Ha ha.”
“Chết đi…” Em đánh tôi 1 cái thật đau.

Ngồi nhìn biển về đêm, nghe tiếng sóng rì rào, tôi nhớ về những đêm ngồi ở bến tàu quê nhà. Nhưng tôi có cảm giác, sóng ở đây êm dịu nhẹ nhàng, chứ không mãnh liệt như dòng sông ngày xưa. Có lẽ thời gian khiến tâm hồn lắng lại, không còn nổi sóng…
“Alan.”
“Sao hả, mèo con?”
“Mèo con là gì nữa?”
“Thì em không thích small tail, thế kêu là mèo con vậy.”
“Sao anh toàn nghĩ ra những thứ kì cục thế?Con người quái đản.” em nguýt.
Ừ, tôi quái đản, em kỳ lạ. Chúng tôi khác nhau rất nhiều. Từ cách sống, tôi thích yên tĩnh, em thích ồn ào náo nhiệt, nên nếu không đi bar, thì em lại kéo tôi ra khu phố mua sắm nào đó, hết thử xem cái này thử cái kia, rồi lại chạy nhảy tung tăng khắp nơi không biết mỏi. Đến sở thích cũng khác biệt, tôi thích nghe nhạc nhẹ, em lại thích nhạc sôi động. Đến vấn đề nhỏ nhặt cũng cãi nhau, tôi thần tượng Yuri, em thì lại ghét SNSD. Tôi bảo thế sao em không dẹp mấy anh diễn viên thưsinh của em đi. Người thì lạnh như băng mà thích con nít. Mỗi lần như thế em đều bướng lên cãi lại. Tôi bảo em trẻ con, em lại nói tại tôi già, lỗi thời. Mà tôi già sao?Nghĩ như thế tôi bật cười, em cũng cười theo. Thế là lại hòa.
Dần dần, tôi thấy em không còn lạnh nhạt như xưa nữa. Ngày mới quen, ngồi bên em tôicó cảm giác như ở gần 1 tảng băng. Hỏi gì nói nấy, không thêm không bớt, không biết pha trò. Giống như 1 cuộc phỏng vấn chứ không phải là 1 buổi trò chuyện. Đôi khi tôi nản, không gặp em nữa, thì em lại gọi cho tôi. Mỗi lần như thế tôi có cảm giác lớp băng của em lại tan ra 1 ít. Phải rồi, băng đang tan dần, mà hình như sương mù trong lòng tôi cũng giảm đi không ít.
“Alan.”
“Sao nũa hả, mèo con?”
Lần này em không phản kháng gì.
“Học xong anh định làm gì?” mắt em nhìn mông lung.
“Thì học gì làm nấy, hỏi lạ.”
“Không, ý tôi là anh đinh ở lại hay đi về?’
Chậc, đây cũng là câu mà các du học sinh như tôi thường hỏi nhau.
“Chưa rõ, có thể ở đây, có thể đi nước khác miễn là ở đâu có tiền, nhưng chắc là không về.”
“Tại sao?”
“Tôi phải kiếm tiền thật nhiều.”
“Để làm gì?” càng lúc em càng ngạc nhiên.
“Để tiêu xài, đập phá chứ để làm gì?Ngốc.” tôicốc đầu em.
“Anh nói dối, đừng tưởng tôi không biết.” emxoa đầu rồi bĩu môi.”Nói mau đi, để làm gì?”
Tại sao em biết tôi nói dối?Tôi dễ dàng để người khác nắm rõ như vậy từ khi nào?Hay làtại vì em đã hiểu tôi?Tôi thở dài:
“Để đi Trung Quốc.”
“Anh định hồi hương à?”
“Không, để tìm 1 thứ.”
“Tìm cái gì?”
“Hồi ức!”
“…”
Tôi cũng không hiểu sao lúc đó lại nói nhữngchuyện này với em, mà cũng lạ, trước giờ chuyện gì em muốn biết, tôi đều không giấu được, chỉ trừ khi em không muốn hỏi mà thôi.
Cả hai im lặng hồi lâu. Xung quanh chỉ còn tiếng sóng rì rào bao bọc hai đứa. Tôi mở miệng:
“Thế em không muốn hồi hương à?”
“Không, tôi lớn lên ở đây, bố mẹ tôi cũng vậy. Về đó làm gì?” giọng em có vẻ trầm xuống.
“Thôi không nói chuyện đó nữa. Ra đây.” Tôi nắm tay em.
“Đi đâu nữa thế?Đi nãy giờ mỏi chân rồi.” emnhằn.
“Đúng là tiểu thư mà. đi không nổi chứ gì?Vậyxem đây.” Tôi cúi xuống bồng em lên.
Dường như em quá bất ngờ trước hành động này. Em giãy tứ tung.
“Làm gì vậy. Thả tôi xuống.”
“Thả xuống lại than mỏi chân sao?Ha ha.”
Tôi bồng em chạy thẳng ra biển, rồi ném em xuống nước.
“Sao?Tắm biển thích không?Nhìn như con mèo mắc mưa vậy. Ha ha.”
Em lấy tay vuốt mái tóc ướt sũng rồi bật dậy.
“Này thì mèo, này thì mắc mưa.” Em hất nước xối xả vào mặt tôi. Chúng tôi đùa nhau từ dưới nước lên đến trên bờ, lần đầu tiên tôi thấy em cười nhiều như hôm nay.
“Chết đi.” Em nắm cát, ném về phía tôi.
“Á…” tôi vờ đưa tay lên mặt như là bị cát vào mắt vậy.
“Đau…”
“Sao thế?Có sao ko?”
“Cả đống cát vào mắt, còn hỏi có sao không.” Tôi vờ giận dữ.
“Để xem nào?” em nắm lấy tay tôi đang che mặt.
“Đây xem đi, sưng hết cả mắt…” tôi bỏ tay xuống.
“Có thấy gì đâu nào?” mắt em tròn xoe.
“Có chứ sao không?” “Chụt…”. Đợi em đến gần tôi bất ngờ hôn lên má em 1 cái.
“Á…Lần này chết thật đi nhé.” Em tức giận ném cát liên tục về phía tôi.
“Thôi không dám nữa, đau lắm…”

Đùa giỡn 1 hồi lâu, tôi và em ngồi xuống nghỉmệt. Nhìn mặt em phụng phịu ra vẻ khó chịu.
“Gì vậy?Giận hờn ghê thật.”
“Im…” em đưa tay đánh tôi.
“Vâng, thì im.”
“Giờ áo quần ướt hết. Lạnh quá. Tính sao đây?”
“Này, nữ hoàng. Đừng than nữa.” tôi lấy cái áokhoác choàng qua người em.
“Được chưa?”
“Tạm được.”
Tôi lắc đầu mở ba lô, lấy thức ăn ra.
“Ăn sandwich nhé, đói rồi. em có mang nước không đấy?”
Em với tay lấy cái giỏ. Bỗng nhiên:
“Á.”
“Gì thế?”
“Quên mất, khi nãy mua có 1 chai nước.” Em thủ thỉ.
“Đấy, đã bảo để tôi mua 1 lần cho. Cứ bày đặt phân chia, nào là anh mua bánh, tôi mua nước.”
“…”
“Đành uống chung vậy.”
“Sao?”
“Thì uống chung, hay là muốn uống nước biển đây nữ hoàng?” tôi nói với vẻ châm chọc.
Em đỏ mặt gật đầu.
“Giờ ai uống trước đây?Để khỏi nói tôi ăn hiếp.” tôi trêu.
“Để tôi trước.” em giằng lấy. Nhìn vẻ mặt mắc cỡ của em, tôi cười. Bất giác, tôi thấy trong lòng dâng lên 1 xúc cảm.

Hồi 10 : Ánh nắng bình minh.

Cảm giác nằm thả lưng trên bãi biển thật là thoải mái. Gió mát rượi, sóng biển rì rào, không khí trong lành hơn hẳn cái thành phố xô bồ nhộn nhịp. Tôi nhìn lên trời, hôm nay trời quang không mây, thấy rõ cả những vì sao nơi xa xăm. Ngôi sao sáng nhất có lẽ là anh, cũng như đêm đó, khi tôi lầm đường lạc bước, anh đã soi sáng cho tôi làm lại cuộc đời, cám ơn anh.
“Nằm xuống đi cho khỏe. Ngồ mỏi lưng lắm.” tôi lay nhẹ vai em.
Em khẽ nằm xuống, nhìn lên trời.

“Alan, xem kìa.”
Sao băng, không, là 1 cơn mưa sao băng. Chúng nối đuôi nhau rơi xuống, cả 1 góc trời như bừng sáng.
Tôi quay sang em, lúc này vẫn mãi mê ngắm nhìn. Em cười thật tươi, đôi mắt long lanh phấn khởi, chiếc áo ướt chưa khô dính vào người, ngực em phập phồng theo từng nhịp thở. Sao băng đẹp, nhưng tôi thấy em còn đẹphơn, tôi không thể nào rời mắt khỏi em.
“Đẹp quá nhỉ?”
Em quay sang tôi, phát hiện ánh nhìn của tôi, em đỏ mặt quay đi, lấy cái áo khoác đắp lên người. Tôi ngồi dậy, nhìn sâu vào mắt em. Em định vùng dậy thì bị tay tôi ghì lên vai.
“A…”
Tôi từ từ cuối xuống, mắt vẫn không rời nhau. Tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của em đang phả vào mặt. Mắt em từ từ nhắmlại, đôi môi xinh xinh của em khẽ mở, mong chờ. Tôi cúi xuống đặt lên đó 1 hụ hôn. Khôngchống cự, em đáp trả. Chúng tôi quấn chặt lấy nhau, trao cho nhau những xúc cảm dâng trào. Môi của tôi lướt trên mặt em, hôn lên tai, rồi dần dần xuống cổ. Tôi nghe được tiếngthở mạnh dần của em, nghe được cả tiếng nhịp đập của 2 con tim. Tay đặt lên eo của em, xoa nhẹ, từ từ lướt xuống đùi, tiến vào trong. Em nắm tay tôi lại, mở mắt nhìn, không cho em nói, tôi chặn em lại bằng 1 nụ hôn tiếp theo. Lưỡi tôi dần tách môi em ra, đôi môinày mọi khi chỉ biết cong cớn cãi lại tôi vanh vách, bây giờ sao mềm mại, dịu dàng lạ thường. Lưỡi tôi xoắn chặt lấy lưỡi em. Em chỉ còn biết ú ớ rồi nhắm mắt lại, thả lỏng. Đặt tay lên đũng quần của em vuốt mạnh, người em run bần bật. Từ đống tro tàn, ngọn lửa trong lòng tôi bùng phát dữ dội. Cảm xúc mãnh liệt ở đâu ùa về, từng mạch máu sôi lên như muốn vỡ tung, tôi nhẹ nhàng cởi hết hàng nút áo của em, từng cái từng cái một…Tay luồn vào áo lót, tôi cảm nhận được bầu ngực căng mọng của em dưới lớp áo, làn da em mát rượi và cả nhịp tim em đang đập càng lúc càng nhanh…Chính lúc này, em dùng hết sức đẩy tôi ra khỏi người em. Đôi mắt em ngấn nước, long lanh trong suốt. Em nói trongtiếng thở mạnh:
“Tôi không muốn.”
“Ok, Ok…”
Tôi buông em ra, ngọn lửa trong lòng đã tắt…
Với tay tìm gói thuốc trong ba lô, tôi châm lửa.
“Tách.”
Rít 1 hơi thật sâu, nhìn làn khói trắng vừa phảra, tôi dần bình tâm lại. Phải rồi, khi người ta không muốn thì không nên ép buộc.
Em cài lại áo, nhìn tôi 1 hồi. Chúng tôi lại chìm vào không gian im lặng, tĩnh mịch. Tôi nhìn xa xăm, trong lòng trống rỗng, không biết nên nói gì với em đây, làm gì bây giờ?Trong lúc đang suy nghĩ thì tôi cảm nhận được hương thơm dịu dàng của em, em khoác lấy tay tôi, ngã đầu lên vai thì thầm:
“Xin lỗi anh, em không muốn…”
Em không giận tôi sao, không chút trách móc, hờn dỗi hay sao?Không rõ nữa. Em luôn là như vậy. Luôn có những hành động bất ngờ.

Mặt trời đã ló dạng từ phía xa, không đỏ rực như lòng đỏ trứng lúc hoàng hôn, mà dịu dàng, ấm áp như một tình yêu vừa chớm nở, long lanh, thanh khiết. Ánh nắng ban mai từ từ lan tỏa khắp nơi trên bãi biển, soi rọi những hạt cát trong suốt như thủy tinh và mặt biển xanh như màu ngọc bích. Xa xa, những con sóng bạc đầu đang chơi trò cút bắt, nối đuôi nhau vào bờ…Em cạ đầu vào vai tôi, nũng nịu như 1 con mèo con, nắngsớm làm sáng bừng khuôn mặt em, và kìa, băng đã tan hết. Với tôi, em lúc này như 1 thiên thần trong sớm bình minh. Thiên thần, tôi đã từng nghĩ đời tôi chỉ có 1 thiên thần mà thôi…
“Alan.”
“Gì thế, small tail?”
“Alan…”
“Gì thế, mèo con?”
“Anh không buồn ngủ à?”
“Không, thế còn em?Ngày thường giờ này vẫncòn cuộn mình trong chăn mà?”
“Không buồn ngủ. Bên anh, em không buồn ngủ.”
Tôi giật mình với câu nói của em. Có khi nào…
“Hôm qua có vui không?”
“Vui.”
“Bị lợi dụng mà cũng vui sao?”
“À, còn chưa tính với anh chuyện đó nhé.”
Ôi, cái đanh đá thường ngày đã trở lại rồi đây.
“Mới bảo vui mà?Thích lắm mà bày đặt.” tôi nhéo mũi em 1 cái.
“Thích cái đầu anh. Tôi chưa cho ăn tát là mayrồi.”
“Thế thì tát đi, này. Coi như ăn sáng vậy.”
Em vung tay lên rất mạnh, nhưng khi đến gần mặt tôi lại thả lỏng dần. Cuối cùng chỉ phớt nhẹ trên má.
“Sao bảo tát mà?Biết lắm, thích quá mà, chừngnào được lợi dụng nữa đây?” tôi cười ha hả.
“Còn có lần sau à?Đừng mơ.”
“Ai bảo không có?” tôi bẹo má em 1 cái rõ đau.
“Đứng lại. Chết với tôi.”
“Không đứng, làm gì nhau.”
“Tôi mà bắt được thì lần này ăn tát thật.”
“Catch me if You can.”
Dưới biển là những con sóng bạc đầu đang chơi trò cúp bắt. Trên bãi, tôi và em đang vui vẻ đuổi theo nhau. Lòng tôi dâng lên một cảmgiác đã mất đi từ lâu, lâu rồi. Lẽ nào tôi thích em mất rồi?

“Á…”
“Sao thế?”
“Chân…đau…”
“Thấy chưa?Trật chân rồi. để xem nào?”
Tôi cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của em, vuốt ve, sưng to quá.
“Đã nói đừng mang guốc cao quá mà có nghe đâu?”
“Anh không chọc, làm sao tôi đuổi?Tôi không đuổi, làm sao bi trật chân?” em tuôn 1 tràng dài.
“Thôi, được rồi. Không cãi nữa.”
“Đau…”
“Đi được không?”
“…Ui…”
“Thôi lên đây thưa cô.”
Tôi khòm người xuống.
“Anh làm gì vậy?” em ngạc nhiên hỏi.
“Lên đi, anh cõng em.”
“Kì lắm…” má em ửng hồng.
“Lên đi, hay phải kêu cả cáng đến mới chịu?”
“Còn ba lô và túi xách?”
“Ba lô anh vứt, túi xách em đưa đây, anh đeo luôn.”
Em từ từ ngập ngừng thả người lên lưng tôi.
“Túi xách đâu?”
“Thôi bỏ luôn. Hì hì” Em cười.
Tôi cũng cười theo rồi đứng dậy, cõng em đi. Đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu em, tay tôi vỗ mông em 1 cái.
“Làm gì đấy?Chết này.” Em véo tai tôi thật đau.
“Khoan khoan, chừa rồi, không dám nữa.”
“Chỉ giỏi lợi dụng.” em nguýt dài.
“Đừng mang guốc cao nữa nhé, hại chân lắm.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời, em ném đôi guốc cầm trên tay ra xa.
“Làm gì vậy?”
“Thì không mang nữa nên vứt.”
“Thế lát lấy gì mang, định để anh cõng vào nhà luôn à?”
“Thì mang…dép của anh…” Em ngượng ngùng.
“Trời, thế anh mang gì?”
“Mỗi người…1 chiếc…”
“Cũng như không.”
Tôi lắc đầu cười rồi tiếp tục cõng em xa dần bãi biển. Đột nhiên, em quàng hai tay qua cổ tôi, tựa cằm lên vai, má kề má. Em hôn tôi 1 cái lướt nhẹ.
“Này, phải trả lại đấy nhé.”
“Mơ à?đi đi.”
Có cảm giác, tôi đang cõng theo mặt trời ban mai vậy. Và nó đang tỏa ra những ánh sáng đầu tiên, xua tan sương mù, ấm áp…

“Kéttt…”
“Về rồi à?”
Thằng MC vẫn tỉnh bơ như mọi ngày, hỏi chuyện trong lúc mắt vẫn dán chặt vào cái màn hình.
“Ừ…” tôi đáp lại
“Overnight ghê nhỉ, đi đâu?Bị ai đánh phải chạy mất dép hay sao mà còn có 1 cái thế?” thằng OD nheo mắt nhìn tôi.
“Chả đi đâu cả. Dép bị đứt nên vứt thôi.”
“Còn thuốc không?Quăng tao 1 điếu.”
“Còn, chờ chút…” Tôi đưa tay vào túi.
“Cho tao nữa.” thằng MC oang oang.
“Mẹ nó, sao bọn bây không đi mua đi?”
“Gượm đã, lát đi chợ tao mua cho.”——–“Ừ ừ…” chúng nó kẻ tung người hứng.
“Đây này, bắt lấy.” tôi ném gói thuốc về phía chúng nó.
“Đây đây, hàng về, anh em ta chia nhau. Lấy hếtcủa nó đi. Ha ha…”——–“Hay hay…Ha ha”
“Vãi hàng các bố…”

2011,
Tiff, mèo con của anh, chúng ta có được như những con sóng, chơi trò cúp bắt tình yêu, đuổi theo nhau cho đến lúc bạc đầu được không???

Hồi 11: Những trang nhật ký.

Ngày đầu tiên không có em
Lợi Lợi, anh nhớ em nhiều, nhớ nhiều lắm. Lúc nào xung quanh anh cũng u tối, mây đen che khắp trời, tựa như ngày hôm qua, ngày mà embỏ anh mà đi. Anh thấy cuộc sống giờ đây thật vô vị, không còn chút ý nghĩa.
Giờ này em đang làm gì?Có nhớ đến anh không?
Ngày thứ 3 không có em
Hôm nay nhận được e-mail của em, lòng anh vui mừng không tả được. Em phải giữ gìn sứckhỏe, đừng khóc nữa, anh đã từng nói khóc nhè xấu lắm mà. Anh không muốn thấy em khóc, anh bảo em phải cứng rắn như anh đây, nhưng tại sao mắt anh lại nhòe đi thế này.
Ngày thứ 31 không có em
Đã một tháng từ khi em ra đi, giờ đây em có vẻ đã nguôi ngoai, đã biết pha trò chọc anh cười. Anh mừng lắm, mạnh mẽ lên em nhé.
Ngày thứ 100 không có em
Tối hôm nay anh lại ngồi hóng gió trên bến tàu. Cách đây chưa lâu thôi, vẫn còn 3 người ngồi nói chuyện cười đùa. Nhưng sao giờ đâychỉ còn mình anh?
Anh nhớ những cái xoa đầu của anh Cái, nhớ những cái bĩu môi hờn dỗi và nhớ cả những nụ cười hồn nhiên của em. Anh nhớ nhiều lắm…
Ngày thứ 300 không có em
Em nói cuộc sống gia đình em đã có phần ổnđịnh, tuy không dư giả, nhưng lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. Ngày xưa em thường ganh tị với anh điều đó, bây giờ thì không cần nữa em nhỉ, hình như chúng ta đang đổi chỗ cho nhau phải không em?
Ngày thứ 366 không có em
Ngày nào của anh cũng như cái ngày mà cách đây 1 năm vậy. Anh cảm thấy chán cuộc sống hiện giờ lắm rồi, anh chỉ muốn đánh đổitất cả tiền bạc vật chất mà anh đang có, để trở về với ngày xưa thôi em à. Anh nhớ lắm những buổi chạy bàn mệt nhọc, những buổi rong chơi cùng em, nhìn những con hạc giấy em tặng, lòng anh thật xót xa, vật còn đây nhưng người đâu mất rồi?Tại sao dạo này em không gửi mail thường xuyên cho anh nữa?Có chuyện gì phải không em?
Ngày thứ 400 không có em
Hôm nay anh lại đánh nhau, lại đổ máu. Anh cũng đã dần quen với cảm giác tự lo 1 mình như em nói, nhưng anh vẫn thèm được em chăm sóc, được em băng bó vết thương như ngày xưa. Nhưng có lẽ chỉ là trong mơ thôi phải không em?
Ngày thứ 500 không có em
Em bảo anh hãy quên em đi, và hãy tìm 1 người con gái tốt hơn em để chăm sóc cho anh, có thể cùng anh đi tiếp con đường sau này. Em không muốn thấy anh chờ đợi trong vô vọng nữa. Thế này là thế nào hả em?Anh không cần ai hết, chỉ cần một mình em thôi. Em có hiểu không?
Ngày thứ 600 không có em
Giờ này em đang làm gì?Bất chợt hôm nay, anh đi về nơi xưa, nơi lưu lại tuổi thơ của anh và của em. Từng con hẻm, từng góc phố đều gợi cho anh những bước chân của hai ta, những kỷ niệm không thể phai nhạt theo năm tháng. Nhưng tại sao anh vẫn không nhận được thêm chút tin tức nào của em nữa, mặc cho anh ngày nào cũng vô vọng ngồi gục trên bàn phím, em cũng không trả lời. Vậy là em đã quên anh thật rồi sao?
Ngày thứ 700 không có em
Khoảng thời gian này đã dễ thở hơn với anh, anh đã quen được 1 cô gái, cô bé có đôi mắt hệt như em nhưng tính tình sôi nổi, dễ cười mà cũng dễ khóc. Anh thấy hình bóng ngày nào của em trong cô bé. Nhưng liệu anhcó thể quên được em như em từng mong ước không?
Ngày thứ 757 không có em
Cô bé đã nhận lời làm bạn gái của anh trong biết bao ánh mắt ghen tức của cả trường. Nắm chặt tay cô ấy, anh có cảm giác những ngày tháng bên em đang từng chút ùa về. Để theo đuổi cô bé, anh đã từ bỏ tất cả, từ những đêm chìm trong tiếng nhạc ép tim, cho đến những buổi xung đột vô bổ. Thằng dê già phản đối kịch liệt nhất, nhưng cuối cùng nó cũng tôn trọng quyết định của anh. Anh muốn làm lại từ đầu và sống tốt hơn. Đây có phải điều em mong muốn không Tiểu Lợi?
Ngày 784 không có em
Hôm nay là Noel, cũng là lần đầu tiên anh hôn cô ấy, anh đã nghĩ cô ta sẽ thẹn thùng e ngại như lần đầu tiên anh hôn em vậy. Nhưng không phải, cô ấy chỉ vui sướng rồi đáp lại cuồng nhiệt, và còn muốn nhiều hơn thế nữa. Anh đã ngạc nhiên thật sự. Phải rồi, cô ấy đâu phải là em…
Ngày 791 không có em
Mấy đêm nay anh trằn trọc suy nghĩ, anh đã vứt bỏ cả lòng tự tôn của mình, chịu sự chèn ép bắt nạt của những đứa không ra gì để đến bên cô ấy. Liệu nó có đáng không?Có phải anh đang coi cô ta như vật thay thế của em không?Bởi anh thường hỏi cô ấy những câu mà ngày xưa anh đã từng hỏi em, những câu hỏi làm cô bé bật ra cười tinh nghịch và trả lời sáo rỗng.
Ngày 835 không có em
Anh đã có một ngày Valentine hạnh phúc bêncô ấy. Hôm nay là ngày anh vui nhất kể từ khi em đi xa. Lúc này anh hiểu được 1 điều, cô ấy không phải là em, không thể và cũng sẽ không bao giờ thay thế cho em được. Nhưng trong tim anh, nơi dành cho cô ấy ngày càng lớn, và anh tin sự lựa chọn của mình không sai lầm. Anh hi vọng mình sẽ không phải viết tiếp những trang nhật ký này nữa. Nó sẽ được đóng lại, để em vẫn mãi mãi là mối tình đầu của anh, mối tình đẹp nhất mà cũng nhiều cay đắng nhất. Tiểu Lợi, anh thầm mongở nơi xa, em tìm được hạnh phúc như anh.

Ngày 843 không có em
Lợi Lợi, anh lại phải viết tiếp những trang giấybuồn này rồi. Bọn anh đã chia tay. Cô ấy đã hiểu lầm anh, chỉ vì nghe những lời dèm pha của kẻ khác. Anh không trách đâu, anh sẽ chờ đến lúc cô ấy hiểu được, như đã từng chờ em vậy.
Ngày 872 không có em
Hóa ra tất cả chỉ là lừa dối. Chỉ là cái cớ thôi em à. Cô ấy giả dối đến mức như vậy sao?
Thì ra đồng tiền quan trọng như vậy sao?Nếumuốn tiền, anh có thể cho cô ấy mà. Nhưng bất kì những thứ gì thuộc về tâm hồn, nếu xây dựng bằng tiền thì có còn bền vững nữa không em?Anh sẽ buông tay, theo đúng mong muốn của cô ấy. Nhìn anh đau khổ, những kẻ khốn nạn kia ắt hẳn vui lắm. Nhưng anh sẽ lại đứng dậy thôi, anh đã lớn rồi. Anh sẽ không để em phải lo thêm nữa. Anh sẽ không gục ngã, lạc lối như ngày xưa nữa đâu.
Mà quên mất, à ừ, đã đến lúc thanh toán nợ nần sòng phẳng rồi nhỉ, những anh chàng choai choai hay ganh tị đáng yêu…
Ngày 880 không có em
Thật thoải mái khi anh dọn được hết những đống rác dơ bẩn tồn tại trong cái trường được mỗi danh tiếng hư ảo này. Có lẽ sau này, thầy hiệu trưởng không còn được chứngkiến thêm 1 lần nào trường bị lật tung lên như vậy nữa. Hóa ra những năm tháng lạc lối ngày xưa cũng không hẳn vô ích, nó mang lại cho anh những bài học, trên hết là những người bạn sẵn sàng giúp đỡ anh lúc anh cần, những ông bố nuôi quyền thế sẵn sang che chở anh lúc cần thiết và luôn yêu thươnganh hết mực.
Hơn lúc nào hết, anh nhớ em, Lợi Lợi. Hãy chờ anh thêm một lần nữa. Một lần nữa thôi. Anh đã từng quên em, anh đã từng lầm lỗi. Nhưng giờ đây anh hiểu được, không 1 người con gái nào tốt với anh như em, không một ngườicon gái nào có thể thay thế được em.
Và trên tất cả, người anh yêu nhất chỉ có mình em thôi. Mình em mà thôi, Lợi Lợi.

Hồi 12: Tạm biệt.

Ngày 25/9/2006
“Cô…”
“Đừng khóc, ngoan. Ngày thường lỳ lợm lắm mà, sao giờ mít ướt vậy…”
Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén nuốt vào lòng đã tràn ra. Tim tôi đang rất đau. Cô đưa tay lên mặt tôi, gạt đi dòng lệ đang tuôn trào. Cảm giác được cô quan tâm, an ủi hệt như cảm giác mà ngày xưa anh thường xoa đầu tôi. Cô là cô giáo mà tôi kính yêu nhất từ trước đến giờ, có lẽ tuổi còn trẻ, nên cô thân thiết với học sinh như là chị em vậy. Tôi là 1 đứa ngang bướng, bất cần, lại hay quậy phá nhưng cô luôn quan tâm, lo lắng, tha thứ cho tôi và không bao giờ bỏ rơi tôi cả. Tôi có thể lừa được mọi người xung quanh, có thể chônsâu cảm xúc vào lòng, luôn giữ gương mặt lạnh lùng vô cảm. Nhưng khi đứng trước cô, tôi vẫn chỉ là 1 thằng học trò nhỏ dại, cần được cô lo lắng, cần được cô bảo bọc, cần được cô rầy la mỗi khi lầm lỗi.
Hôm nay là ma chay của bố tôi. Ông mất trong1 tai nạn giao thông. Khi nghe tin sét đánh, mẹ tôi đã gục ngã, lòng tôi cũng chấn động như muốn vỡ vụn ra từng mảnh. Với tôi, ông không chỉ là một người cha, mà còn gần gũi như một người bạn, truyền dạy cho tôi kinh nghiệm như một người anh. Có lẽ với ai đó, tôi biết, họ không thích hoặc thậm chí ghét bố tôi. Nhưng đằng sau vẻ bề ngoài nghiêm nghị lạnh nhạt đó, là 1 tấm lòng yêu thương vợ con hết mực, ông đã hi sinh rất nhiều cho tôi và mẹ.
Lúc đó, tôi chỉ muốn khóc thật to, gào thật to hoặc đập phá gì đó để giải tỏa nỗi buồn trong lòng. Nhưng tôi không được làm vậy, không được gục ngã, tôi phải thay bố làm điểm tựa cho mẹ. Tôi cố nuốt hết nước mắt vào lòng, đóng chặt nó lại bằng 1 khuôn mặt trơ trơ lạnh lùng. Người ta nói đúng, đàn bà khi khóc, nước mắt chảy ra ngoài, còn đàn ông khi khóc thì nước mắt chảy ngược vào lòng. Để rồi khi mỗi đêm về, tôi đều không ngủ, ngồi suy tư với đôi mắt đẫm lệ.
Khi đưa ông vào lò hỏa táng, tôi không gào lên với tay theo như mẹ, khóc nức nở như cácdì, mà lặng lẽ đứng, đưa tay chào ông theo
kiểu tiễn đưa 1 người quân nhân lên đường. Con đã đủ lớn để hiểu chuyện, cả đời bố đã cực khổ nhiều, giờ đây hãy để con tự chăm sóc bản thân và thay bố lo cho mẹ. Bố hãy an tâm lên đường.
Bố tôi mất, nhà tôi cũng có 1 số biến cố. Những mối làm ăn lớn bị người khác giành hết, những người mà xưng huynh gọi đệ với bố tôi ngày xưa. Không lâu sau đó, bà nôi tôi vì quá đau lòng nên cũng ra đi. Tất cả tài sản lớn đều đứng tên mẹ tôi, duy chỉ có căn nhà gia đình tôi đang ở là bố đứng tên. Nôi tôi mất trong lúc chưa kịp ký tên vào bản di chúc để lại cho tôi phần của bố dành cho nội. Thế là những người anh chị em ruột của bố, những người cô chú bác ruột của tôi, những người mà khi còn sống bố tôi hết mực giúp đỡ, chăm sóc đã nhảy vào đòi bán nhà chia phần. Họ chỉ đồng ý ký tên vào giấy chứng nhận di chúc của nôi tôi với 1 điều kiện: mẹ tôi phải lo tất cả chi phí ma chay chobà.
Một đám ma kỳ lạ nhất từ trước đến giờ tôi từng chứng kiến đã diễn ra trước mặt. Mẹ tôi, các dì bên ngoại và bạn bè thân thiết phảichạy ngược chạy xuôi tiếp đãi khách. Đứng bên quan tài quỳ trả lễ là tôi. Còn những người gọi nội tôi là mẹ, những đứa con của họ gọi nội tôi là bà thì ngồi phía sau nhà ăn uống, cờ bạc. Thật là nực cười phải không. Cười thật chua chát cho cái gọi là tình mẫu tử, cái gọi là tình anh em, cái gọi là tình máu mủ. Và mỗi khi khách đến, là những người gần gũi với gia đình, họ không cần tôi lạy trả lễ, những con người máu lạnh kia lại kiếm cớ nói ra nói vào mẹ tôi, làm bà rơi nước mắt.
Phần của họ thì được bao nhiêu?Mẹ cứ bán nhà, mình quẳng tiền vào mặt họ, xem như bốthí. Không con ơi, nhà này của bố, có kỷ niệm của gia đình mình, dù mất gì mẹ cũng phải giữ, con nghe lời mẹ, ráng chịu, nội cũng là mẹcủa bố, xem như trả hiếu cho bố vậy…
Xong xuôi ma chay, lúc nghi thức cuối cùng, bọn thú vật đó đều xả tang, không mang tang cho nôi được lấy 1 ngày, chỉ còn tôi và mẹ là giữ tang cho nôi. À vâng thú vật, chứ đâu phải là con người, mà cả thú vật chắc cũng không bằng, con chó con mèo còn biết xót thương khi bạn gặp nạn, còn biết bảo vệ cho con cái, còn chúng nó thì biết làm gì?Tôi tự nhủ, chỉ lần này thôi là xong, từ nay tôi và mẹ không còn lien quan gì đến cái dòng họ cao thượng đầy tình người đó nữa. Đừng bao giờ cầu xin giúp đỡ, cũng đừng bao giờ hi vọng lấy đi bất cứ thứ gì củagia đình tôi nữa, nếu không tôi không bỏ quanhư vậy đâu.
Thật là xót xa cho câu nói:”Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã.”
Người dưng đôi khi còn tốt hơn họ hàng là vậy, đúng là:”Bán bà con xa mua láng giềng gần.” để khi tối lửa tắt đèn còn có nhau.

Tối nay tôi buồn não ruột, lê từng bước đến nhà thằng dê già, định bụng rủ nó đi uống rượu giải sầu. Vừa bước đến gần nhà thì nghe tiếng cãi nhau:
“Con ơi, mày suốt ngày la cà, đánh nhau, chừngnào tao mới yên tâm được…”
“Có gì đâu bà già. Tôi vẫn sống tốt đó thôi…”
“Mày đi theo thằng đó, suốt ngày ăn chơi, có hay ho gì hả con?”
“Đừng nói nữa, tôi xem ổng là anh, ổng chưa hề đối xử tệ bạc với tôi lần nào…”
“…”
“…”

Tôi quay mặt bước ra khỏ hẻm nhà nó. Phải mà, tôi đang dạy hư nó. Nhìn nó tôi nhớ đến ngày xưa của mình, cũng lẽo đẽo theo anh như vậy. Nhưng tôi làm gì được cho nó, chẳngphải tôi đang đưa cuộc đời nó vào ngõ cụt đó sao?Nó cũng như tôi, còn lại mỗi mình mẹ là người thân, nhà nó còn khó khăn, nghèo khổ. Nếu cứ vậy tương lai nó sẽ ra sao?

“Ngoại ơi, cho con tô cháo.”
“Lâu lắm rồi đó con trai.”
“Dạ…”
“Bà tưởng con đã chê tô cháo nghèo hèn củabà già này rồi.”
“Dạ không đâu ngoại. Con…”
“Thôi ăn đi cho nóng con. Lát nói chuyện sau.”
Tôi đưa mũi hít thật sâu cái hương thơm quen thuộc, hương thơm của hành, của cháo nấu vừa đủ, hương thơm của ngày xưa ấy. Đưa từng muỗng cháo vào miệng, vị thanh ngọt làm tôi tỉnh hẳn. Phải rồi, những món ăn đắt tiền, những ly rượu am5nh cay xè, những viên thuốc độc hại nhưng đầy cám dỗ làm sao bằng được tô cháo của ngoại. Chúng không hề có chút tình thương, không hề mang lại chút ấm lòng nào, chúng chỉ mang cảm xúc vô bổ, thăng hoa nhất thời mà thôi.

“Ăn xong rồi hả con trai…”
“Dạ.”
“Bà biết ngày nào đó con cũng quay lại mà.”
“Sao ngoại biết?”
“Bà rành con quá mà, con là con trai của bà.”
“Ngoại, con sắp đi xa.”
“Đi đâu nữa hả con?”
“Con đi nước ngoài.”
“Cũng tốt đó con, rang đi học cho giỏi nghen.”
“Con muốn bắt đầu lại, con sẽ đi tìm một người.”
“Ai vậy con?”
“Con gái của ngoại.” tôi trả lời trong ánh mắt kiên định, đầy sự tự tin của mình.
“Ừ phải rồi, con be1 đáng yêu đó…”
“…”
“…”

“Dzô đi an hem, không say không cho về nha.” Thằng dê già vẫn oang oang như mọi khi.
“Tao có chuyện muốn nói.” Tôi khẽ ược hết lyrượu rồi điềm tĩnh lên tiếng.
“Chuyện gì vậy anh?” cả đám hỏi.
“Lần này là lần cuối mình gặp lại. Tất cả giải tán, bọn bây rang sống tốt, làm lụng kiếm tiền…”
“Đại ca, sao nữa vậy. Vì ai nữa…” thằng dê già lớn tiếng ngạc nhiên.
“Không vì ai cả, vì bản thân tao. Vì tụi bây.”
“…”
Cả đám im lặng, không khí ồn ào sôi nổi đã biến mất. Chợt thấy 2 bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi nhìn, thằng Đức và thằng Heo Sữa mỉmcười đồng cảm. Chúng nó hiểu lần này không như lần trước nữa, tôi đã làm đúng. Cám ơn, chỉ có 2 đứa bây là hiểu tao. Tôi nắm chặt lấy tay chúng nó.

Ngày thứ 1100 không có em
Tiểu Lợi, hôm nay trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hòa. Anh thấy lòng mình thật thanh thản, không vướng bận. Anh đã làm đúng phải không em?Em hãy chờ anh nhé. Không bao lâu nữa, đôi cánh em gửi lại cho anh sẽ đủ lớn, anh sẽ dung nó bay đến với em. Đợi anh nhé, Lợi Lợi.

“Đại ca, anh đi giữ gìn sức khỏe…” thằng dêgià rơm rớm nước mắt.
“Ngốc.” tôi xoa đầu nó như anh đã từng làm ngày xưa với tôi.
“Tao có phải anh của mày không?”
“Anh luôn là đại ca của em, mãi mãi…”
“Vậy thì nghe lời tao, bỏ hết tất cả đi, học hành cho tốt, lo cho bà già, hiểu không?”
“Dạ hiểu…”
Nó khóc còn to hơn.

“Chào 2 chiến hữu…” tôi ôm chặt lấy 2 người anh em này, không biết bao giờ mới gặp lại.
“Lên đường mạnh giỏi, nhớ gửi mail cho bọn tao. Bọn tao nhớ mày nhiều lắm…”
Chúng nó cũng bồi hồi không kém.

“Em đi nha chị…”
“Đồ quỷ, phải gọi là cô biết chưa?”
“Cô mãi là cô giáo em thương yêu nhất. Mai mốt em bé ra đời, cô nhớ gửi hình cho em xem.”
“Được rồi, ráng học nha. Cô sẽ nhớ em nhiều lắm.”
Cô xoa đầu tôi cười hiền.

“Mẹ, con đi…”
Mẹ không nói gì, ôm tôi thật chặt, tôi cảm nhận được vai áo mình ươn ướt. Lòng tôi lúc này ấm hơn bao giờ hết, con yêu mẹ nhiều lắm.
“Giữ gìn sức khỏe nha con, qua đến nơi nhớ báo tin cho mẹ.”
“Dạ.”

Vẫy tay chào tất cả, bạn bè của tôi, anh em củatôi, gia đình của tôi, người thân của tôi, quê hương của tôi, tôi sẽ nhớ nhiều lắm. Tạm biệt. Tôi sẽ trở về 1 ngày không xa. Tạm biệt!!!

Khi ta ở đất chỉ là đất ở.
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn.

Hồi 13: Khung trời mới lạ.

Hong Kong International Airport,
Từ đây sang Đại Lục chỉ mất một chút thời gian thôi. Chưa bao giờ tôi gần em đến thế. Sân bay này thật là hiện đại, to hơn sân bay nước mình rất nhiều. Nếu như phi trườngquê nhà là nơi mang lại nỗi đau, khép lại những chuỗi ngày êm đẹp của tôi, thì cái sân bay này sẽ đưa cuộc đời tôi sang trang, nhưng chưa biết là vui hay buồn.
Trong lúc chờ chuyến bay chuyển tiếp, tôi cảm thấy nhạt miệng.
“Cho tôi 1 ly cà phê”

“Của anh đây.”

“Đắt vãi đái.” Tôi buộc miệng.
Lúc quay đi tôi bất chợt nhìn thấy 1 thằng đứng kế bên tôi đang nhìn mình, há hốc mồm.
“What’s wrong?” tôi hỏi nó
“Người Việt hả?”
“Ừ.”
“@#$%^&”
“Nói gì vậy?Nói lại đi.” Léo nhéo không nghe được gì.
“Đến đây còn nghe được tiếng Việt, ấm lòng ghê.” Nó lập lại rành rọt.
“À.” Tôi bất chợt mắc cười.
“Tôi nói chuyện khó nghe lắm phải không.” Nó chợt hạ giọng.
“Ừ, nghe không quen.” Tôi cười.
Trò chuyện 1 lúc mới biết, nó là người miền Trung, cũng sang du học như tôi, tôi và nó cùng tuổi nhưng nó sinh cuối , còn tôi thì đầunăm. Trùng hợp là nó với tôi học cùng trường, lại ở cùng ký túc xá. Quả thực cái giọng của nó rất là khó nghe, đa số mỗi câu nó đều lập lại 2 lần tôi mới hiểu được nó muốn nói gì. Sau này lâu dần rồi tôi cũng quen, cả đám đặt biệt danh cho nó là MC. Nó là1 thằng lập dị, cả đời niềm vui của nó là 2 thứ: game online và game không online. Ngoài ra nó không quan tâm bất kì thứ gì khác. Hình như với nó game là niềm vui, là cuộc sống, là không khí vậy. Đa số học sinh đi du học đều buồn, nhưng nó bảo nó thì khác, nó mừng như bắt được vàng khi nghe tin bố nó cho đi nước ngoài. Tôi hỏi vì sao, nó bảo tại vì sang đấy không ai quản, nó có thể tự do chơi game thoải mái. Nghe xong tôi cười muốn lộn ruột, nó cũng cười theo.
Đây là người bạn đầu tiên của tôi khi xa quê hương.

4 tháng sau,
15 phút…
“Anh Dũng ơi, anh về đi. Bọn nó đi săn anh kìa.”
“Ừ, đợi tui farm nốt đợt creep này rồi về.”
“Trời ơi, muộn rồi, anh ráng ăn hết đi, đừng bỏsót con nào, mua hết đồ để nhà đi, chết đỡ mất tiền.” tôi ngao ngán.
“Trời, sao ở đâu mà đông quá vậy?Tui chết rồi…”
“Chán anh quá, cắm mắt cho rồi vẫn chết. Má, có mỗi ông Dũng cùi mà 4 thằng đi gank là sao?”
Cả đám ngổi bàn dối diện cười sặc sụa.
“Mẹ, 3 thằng bây trốn đâu hết, lại toàn mấy con có blink tàng hình, thắng MC kia thì chạy nhanh vãi đái. Có mỗi ông Dũng đang tung tăng ở giữa, không giết thì lấy tiền đâu mà ăn?” thằng OD ôm bụng cười.

35 phút…
“OD ơi, tao đánh mấy con creep rừng gần hết máu rồi, mày vào đánh mấy cái là ăn.” Thằng mập lên tiếng.
“Mẹ, đồng đội như chim. Để tao carrier mà chết liên tục, giờ còn giở trò sỉ nhục…”
“Má, tao nói thật, giờ creep to rồi, mày đánh mỏi tay được 20 mấy gold không khéo bị nó tát chết, vào ăn bãi creep rừng được 60 mấy đồng, không chịu thì thôi. Ha ha.”
“Im đi…”
“Ê OD, thằng Tùng nhỏ vứt 2 cái bracer trong secret shop kìa, vào lấy đi, bọn tao không mai phục đâu…Ha ha ha.”
“Tổ cha chúng bây…”
“Nhục vãi đái, ha ha…”

48 phút
“Hay quá, chúng nó chết hết rồi, push thôi, thắng rồi…”
“Anh Dũng ơi, anh đi farm nãy giờ đã chưa, đồng bọn chết hết rồi giờ anh mới về làm gì?” tôi chán nản.
“Nether blast…Double kill…Tripple kill”
“Trời ơi cái gì vậy, ông Dũng ở đâu ra vậy?”
“Tripple kill…”
“Má, tao bị con sex book hút mana chết mới nhục.” thằng mập la lớn.
“Hô hô còn mỗi tao sống, ông Dũng hết skill rồi, push thôi, chúng bây yên tâm, thắng rồi. Hô hô” thằng OD tỏ vẻ khoái trá
“Tripple kill…”
“Cái đéo gì thế này?”
“Dagon chết chứ gì. Sex book 3, Dagon 5. Vãi hàng.” Thằng Bách xoa cằm gật gù.
“Trời ơi anh Dũng ghê quá, thắng rồi, push lại đi anh. Anh Dũng tỏa sáng rồi. Dũng siêu nhân, chúng em yêu anhhhhhhhhhh” cả đám bọn tôi nhao nhao lên.

Tôi qua đây đã được 4 tháng, đã quen với cuộc sống mới, quen được nhưng người bạn mới.
Thằng OD cùng với thằng MC là 2 người bạn thân nhất của tôi ở nơi xa lạ này. Nó là người Hà Nội, tính tình cũng quái dị không kém thằng kia. Cho nên sau này khi dọn ra ở riêng với 2 đứa chúng nó, mỗi lần bọn tôi cãi nhau là cái nhà loạn lên, đủ thứ tiếng, y như là chiếntranh 3 miền đất nước vậy.
Nếu như thằng kia coi game là sinh mạng, thì với thằng này, anime và những bản nhạc cổ điển là cuộc sống của nó. Chỉ khác ở chỗ là nóbiết thích con gái, thằng kia thì thậm chí đưa mắt nhìn cũng không thèm. Khi đã thân nhau rồi, nó kể với tôi hồi học cấp 3, nó cũng thích 1 cô bạn cùng trường, yêu nhau 3 năm trời, tình cảm sâu đậm. Nhưng vì lý do gì đó mà nó không muốn nhắc đến, thế là chia tay. Nó chán nản nên đi qua đây học. Tôi cũng kể nó nghe về chuyện của tôi, về em và về cuộc đời. Lần đầu tiên tôi thấy mắt nó rơm rớm, nó bảo làm nó nhớ lại chuyện ngày xưa, rồi lúc nào cũng ủng hộ tôi tìm lại em.
Ở đây lúc rảnh rỗi, cuối tuần chúng tôi lại tụ tập lại chơi game đến sáng, rồi lăn ra ngủ. Không thì đi lên núi cắm trại, đi nướng đồ ăn. Nói chung cuộc sống cũng khá dễ chịu, thoải mái. Mỗi tội ở đây lớn quá, không cóxe đi thì mệt lắm, y như ở Việt Nam mà khôngcó xe máy là cụt giò. Tiếc là thằng nào cũng làm biếng, không có bằng lái, rồi thấy mấy đứakia lái xe hay bị phạt lung tung nên đâm ra nản.
Văn hóa phương Tây nó rất khác biệt, tuy không phải phân biệt chủng tộc gì, nhưng tấtnhiên chúng tôi không được hưởng lợi ích nhiều như người bản xứ, và đôi khi không được đối xử công bằng trong 1 vài trường hợp. Chuyện yêu đương thì nhăng nhít đầy ra đường, mấy đứa kia thằng nào cũng kiếm 1 em về ở chung. Từ lúc dọn ra với 2 anh chànglập dị kia, cái nhà bọn tôi lúc nào cũng chỉ có 3 thằng đực rựa ngồi chình ình ra 1 đống. Chúng tôi mỗi đứa 1 tính, thường xuyên cãi nhau. Chúng nó chỉ đồng quan điểm khi cùngnhau trấn lột thuốc của tôi thôi. Vãi hàng.
Nhiều khi nhìn cái cảnh đó phát nản. Bước vào nhà, thằng MC ngồi trên bàn, mắt dán vào màn hình, 1 tay rê chuột, tay kia gõ bàn phím lách cách. Thằng OD thì nằm trườn trên sa lông, cầm quyển anime mới xuất bản, gật gù theo tiếng nhạc cổ điển. Tôi thì không biết làm gì, không say mê game, không yêu nhạc cổ điển, đành lủi thủi ngồi hút thuốc.
Ban đầu thì không sao, 6 tháng, 1 năm, 2 năm rồi. Ngày nào cũng nhìn cái cảnh đó. WTF! ! ??
Thế là đành ra ngoài 1 mình, dạo này tôi lang thang khắp nơi. Hết lượn lờ ở trung tâm mua sắm, lại đi ngắm cảnh 1 mình, lủi thủi lên trường, lủi thủi về nhà, sống như 1 cái máy.
Bấy lâu nay tôi vẫn không có chút tin tức gì về em, tôi luôn nhớ đến em, nhớ khuôn mặt vànụ cười của em. Tôi ngủ không ngon giấc được, có vẻ vì hút thuốc lâu rồi nên người dần yếu đi. Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc, đôi khi ước gì trước giờ là giấc mộng, chỉ là mộng thôi để giờ này em vẫn còn ở bên tôi như ngày nào. Tôi lại lẳng lặng châm lửa…

Một sáng nào thức dậy,
Ước gì quên được nhau.
Như tình là gió thoảng,
Như tình là chiêm bao.

Thế rồi cho đến 1 hôm, tự dưng tôi thèm cái cảm giác được say sưa, được giải sầu, vô thức đặt chân vào bar rượu đó và gặp được em, cômèo con ngang bướng của tôi – Tiffany.

Hồi 14: Không là gì cả.

Reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…
Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏicái chăn với tay lấy cái điện thoại.
“Hello…?”
“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”
Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ…
“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng…Đêm qua thức làm assignment…Mới ngủ được chút là bị phá…” tôi cằn nhằn.
“Hôm nay anh rảnh không?”
Tôi suy nghĩ một lát, ừ hôm nay có lớp buổi chiều, mà cũng cuối tuần rồi, đằng nào ngày mai chẳng nghĩ, nhờ chúng nó điểm danh giùm cũng được. Để xem có chuyện gì đã.
“Hôm nay anh có lớp. Có gì không?”
“Thế hôm nay anh bận rồi à?” giọng em xìu xuống.
“Nghỉ cũng được. Mà có chuyện gì không đã?”
“Đi chơi…”
“Trời, để tối cũng được mà…”
“Không, bây giờ cơ.”
“Sao hôm nay sớm vậy, mọi khi mình toàn hẹn buổi tối mà?”
“Hỏi nhiều quá…Có đi không?”
“Vâng vâng, chưa gì đã gắt lên. Thế mấy giờ?”
“2 tiếng nữa nhé.”
“Trễ chút nữa đi.”
“Sao thế?”
“Nướng thêm chút nữa…”
“Không trả giá, đúng 2 tiếng nữa, không đến tôi dẹp anh luôn…” Em cúp máy cái rụp.
Lại là cái giọng điệu chua ngoa đó, đến phát mệt, dẹp thì thôi vậy, bộ cần lắm sao?
Tôi tiếp tục trùm chăn kín mít, định bụng ngủ tiếp. Nhưng nhắm mắt lại, tưởng tượng ra gương mặt giận dỗi của em khi tôi không đến, tôi chợt phì cười. Lết khỏi giường, tôi vươn vai mệt mỏi, 2 ngày ngủ được 5 tiếng, mai phải ngủ bù, không thì tiêu chắc…

Đến chỗ hẹn, tôi tìm mãi không thấy em đâu, định lấy điện thoại ra gọi thì bất chợt từ phía sau 1 đôi bàn tay nhỏ nhắn che lấy 2 mắt tôi lại.
“Tìm gì đấy?^^ “
Hóa ra em biết tôi đã đến và cố tình núp đâu đó, làm tôi tìm nãy giờ.
“Tìm người.” tôi mỉm cười đáp.
“Tìm ai?”
“Một cô mèo con đi lạc, chắc bị ai bắt cóc rồi.”
“Mèo cái đầu anh.”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em xuống, đưa lên môi hôn một cái, mùi nước hoa thoang thoảng thật dễ chịu.
Em rụt tay lại, xoay người ra sau tôi thấy em đang làm vẻ hờn dỗi. Đôi môi hồng xinh conglên nhìn muốn cắn cho 1 phát.
“Sao?Hẹn anh ra gấp thế có chuyện gì?”
Em không trả lời, vẫn làm cái vẻ mặt đáng ghét đó.
“Gì nữa đây nữ hoàng?”
“Anh trễ…6 phút.”
Tôi muốn té ngữa.
“Trời, làm gì mà tính từng phút ghê thế. Cho anh thời gian tắm rửa nữa chứ.”
“Không biết, xin lỗi đi.”
“Rồi rồi, xin lỗi mèo con. Sợ thật.” tôi đưa tay vuốt nhẹ má em.
“Đi thôi…” Vừa nói em vừa nắm tay tôi kéo đi.
“Đi đâu vậy?”
“Cứ đi theo em.” Em mỉm cười thật tươi.
Hôm nay em mặc 1 cái váy màu trắng tinh, để tóc xõa. Nhìn từ phía sau, mái tóc em bồng bềnh trong gió, váy áo phất phơ, cứ như là một cánh bướm trắng đang bay lượn giữa cánh đồng hoa. Tôi cảm thấy rạo rực trong lòng, hôm nay em đẹp lạ, vẻ đẹp ngây thơ đến khó tả.
Chúng tôi bước vào nhà hàng, kéo ghế cho em ngồi xuống, tôi hỏi:
“Hẹn anh ra gấp vậy chỉ để đi ăn thôi à?”
“Anh không muốn đi với em sao?” ánh mắt em dò xét.
“Không phải, chỉ là…”
“Thưa anh chị dùng gì?” cô hầu bàn cắt ngang lời của tôi.
Sau khi gọi món, chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Tôi thường nói em cười rất đẹp, tại sao không cười thường xuyên hơn, cứ giữ cáivẻ mặt lạnh lùng kênh kiệu ấy trông thật khó gần. Mỗi khi như vậy em lại cong môi lên:”Kệ tôi. Không thích cười.” Nhưng hôm nay em cười thật nhiều, trông em cứ như là một bônghoa dưới ánh nắng ban mai, hồn nhiên, trong sáng.
“Sao hôm nay em cười nhiếu thế?”
“Không phải anh thích em cười à?” mắt em tròn xoe, nhấp nháy nhìn tôi.
Tôi vốn quen với ánh mắt lãnh cảm của em thường ngày, hôm nay nó thật khác lạ, nó khiến tim tôi đâp nhanh hơn.
“Không, anh thích lắm. Từ nay cười nhiều hơn nhé.”
“Em…chỉ cười với anh thôi…” đôi má em ửng hồng.
Bất chợt tôi cảm nhận được tâm hồn tôi đang dâng lên điều gì đó khác lạ. Con tim của tôi không phải là bãi cát vàng trên biển, dễ dàng in dấu nhưng cũng dễ dàng xóa sạch sau một cơn gió. Trải qua nhiều biến cố, sóng gió cuộc đời, nó trở nên chai sạn biến thành 1 tảng đá, trơ trơ trước nắng mưa cảm xúc, nhưng giờ đây lẽ nào nó đang được ai đó khắc lên những dòng chữ mãi không thể phai mờ???
Sau món tráng miệng, em nói nhỏ gì đó với cô hầu bàn, cô ta gật đầu rồi trở vào trong. Tôithắc mắc hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười, làm tôi càng thêm tò mò hơn. Lát sau cô ta mang ra 1 chiếc bánh đặt xuống bàn, tôi nhìn dòng chữ trên đó:”Happy birthday to Alan.”Tôi sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình…Mấy năm gần đây, với tôi ngày này cũng bình thường như bao ngày khác, dần dần ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Đang ngạc nhiên thì em cất giọng hát:
“Happy birthday to you, happy birthday to you…Happy birthday to Alan, happy birthday to you.” Em vừa hát vừa vỗ tay, đôi mắt tròn xoe, cái miệng xinh xinh, sao hôm nay em đáng yêu đến thế. Nhìn em tôi ngẩn người ra, đờ đẫn như thằng khờ.
“Này, thổi nến đi chứ. Sao nhìn chằm chằm người ta vậy?” vẫn là đôi mắt chớp chớp đầy vẻ ngây thơ đó, cứ như là em đang dùng mắt nói chuyện với tôi vậy.
“Đừng dùng ánh mắt đó cười với anh.”
“Hử?”
“Nó làm tim anh đập nhanh hơn.”
“Vớ vẩn…Cầu nguyện rồi thổi nến đi kìa…” Em đỏ mặt.
Cầu nguyện à?…Mong sao những người thânyêu của tôi luôn mạnh khỏe, mong sao tôi sớm gặp lại Tiểu Lợi…Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi…Phải rồi, mong sao tôi luôn được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt ngày hôm nay của em.
“Phù…ù…ù…”
Cám ơn em, mèo con…Cám ơn em nhiều lắm…

Trong quán bar quen thuộc,
“Này, chơi trò chơi đi.” Em lay lấy tay tôi.
“Chơi trò gì?”
“Năm, mười. Ai thua bị phạt rượu và búng tai…” hơi men làm khuôn mặt em ửng hồng, nổi bật lên giữa làn da trắng muốt.
“Ok”

“Anh thua rồi. Uống đi, mau lên…”
“Ực.”
“Đưa tai đây…”
“Chóc !”
“Đau, mạnh tay thế.”
“Hì hì…” em cười có vẻ thích thú lắm.
“Chơi lại nào…”

“Em thua rồi.”
Em nốc hết 1 hơi, dưới tác dụng của rượu, dôimắt và khuôn mặt em trở nên quyến rũ lạ kỳ, ừ, chả phải tôi đả nói sao, em có sự thu hút mạnh mẽ của 1 ma nữ, một vẻ đẹp bí ẩn. Đangmãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ thì…
“Chóc !”
“Ê, ăn gian quá vậy?Em thua sao lại búng tai người ta?”
“Ha ha…” em ôm bụng cười nắc nẻ.
“Không chơi nữa.” tôi tỏ vẻ cáu giận
“Chơi đi, chơi tiếp đi mà…đi…”
Em lay mạnh tay tôi, cái mỏ chu lên rồi cười hìhì.
“Rồi, nhưng không được ăn gian nữa.”
“Biết…rồi…mà.”
Hôm nay, mọi ánh nhìn đều hút về phía em, từ anh bồi bàn đến những người khách quen đều như vậy. Quả thật em như 1 con người khác, không còn là 1 tảng băng lạnh cóng, mà là 1 bông hoa biết nói biết cười, không ai có thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt đang tỏa ra từ em, tôi cũng không ngoại lệ…

“Chơi…tiếp…đi…ợ.” em loạng choạng.
“Chơi cái gì mà chơi. Người ta đóng cửa rồi. Điđược không đấy?” tôi dìu lấy em bước ra khỏi cửa.
“Em…chưa say…”
“Chờ chút, anh bắt taxi đưa em về. .”
“Ợ…trễ quá rồi…Híc…Nhà khóa cửa rồi…Không về nhà đâu…” em xua tay.
“Chứ bây giờ đi đâu?”
“Đi…chơi…tiếp đi.”
“Say mềm ra mà còn đòi chơi. Về nhà anh nhé?” tôi buộc miệng, chắc em lại nổi nóng lên nữa đây.
“Ừ…Đi đi…”
“Em nói gì?” tôi sợ mình nghe nhầm.
“Thì…đi về nhà…anh…Bộ không nghe à?” em nhéo tay tôi rồi lại tiếp tục cười lớn.
“OMG. Rồi, đi nào…”
Em bước đi lảo đảo. Quàng tay qua eo em, tôi cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của mái tóc, mặt em kề sát bên mặt tôi, thỉnh thoảng em xoay người sang thì thầm gì đó, hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi. Chút nữa có khi nào…Tự mình trấn tĩnh, tôi xua đi cái tư tưởng vừa mới thoáng qua trong đầu ấy.
“Ọe…Ọe…”
“Trời ơi, coi chừng trúng người anh.”
Tôi thở dài. Ôi, sinh nhật…

Dìu em về đến nhà, có vẻ em đã tỉnh ra được 1 chút.
“Sao?Có vào thật không?” tôi hỏi lại.
Vẫn ôm chặt lấy tôi, kéo nhẹ tay áo, em lí nhí: “Vào…đi. .”
“Cạch…”
Tôi mở cửa vào nhà, khuya rồi, hai thằng lập dị kia đi ngủ hết, cả căn nhà im lặng. Dìu em vào phòng, đặt em nằm xuống giường, đắp mền lại kĩ càng, tôi cởi cáo áo dính đầy rượu và nước ói của em quẳng vào phòng vệ sinh. Mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng, thở dài bước ra cửa. Sinh với chả nhật…
“Alan…”
“Gì nữa đây nữ hoàng?”
“Lại đây…” em nằm trên giường, vươn tay vẫyvẫy, ngực em phập phồng theo từng hơi thở.
“Sao nào?” tôi đưa mặt sát lại gần.
Bỗng nhiên em kéo đầu tôi xuống, mất đà, tôi úp mặt vào ngực của em, tôi cảm nhận được sự mềm mại đằng sau lớp vải mỏng manh kia, nghe được cả tiếng đập của con tim trong lòng ngực, càng lúc càng nhanh. Những nón tay thon mềm, nõn nà luồn vào tóc tôi. Emxoa đầu tôi rồi cười:”Ngoan ngoan…hì hì.”
Tôi ngẩng đầu lên. Nhìn vào mắt em. Em không cười nữa, đôi mắt em mơ màng, môi em khép hờ, hơi thở em trở nên gấp gáp hơn, cả tôi cũng vậy.
“Tiff…” Tôi gọi tên em trong tiếng thở dồn dập.
Em nhắm mắt lại, ngẩn đầu lên đợi chờ. Lúc này ngọn lửa trong lòng tôi đã bùng cháy dữ dội, không thể kiểm soát được nữa.
Tôi không nghĩ nhiều, mặc kệ tất cả, lao vào em. Chúng tôi trao cho nhau 1 nụ hôn mãnh liệt, nồng cháy. Em vẫn ghì chặt lấy cổ tôi, tay tôi luồn vào váy em khám phá…
“Ư. .” em cong người rên lên, nhưng không chống cự…
Môi tôi từ trên mặt em, lướt dần xuống cổ, rồi dừng lại ở ngực. Cả người tôi nóng ran lên, từng thớ thịt căng ra, tôi lần mở hết hàng nút rồi đến áo lót, tôi vục mặt vào ngực em. Tôi hít hà lấy cái hương thơm dịu dàng đặc trưng đó, da thịt em mát rượi, ngọt ngào.
Từng mảnh quần áo của chúng tôi được vứt xuống sàn, em vẫn rên khe khẽ, hình như có lực hút làm chúng tôi dính sát vào nhau. Tôi từ từ tiến vào người em.
“Ư…á. . nhẹ thôi…đau…Ưm…”
Hai hàng lệ em tuôn trào, tôi nhẹ nhàng lau đinước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp rồi đặt lên môi em một nụ hôn sâu lắng. Sau nụ hôn dài, tôi bắt đầu di chuyển…
Tôi chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, em bấu chặt vào lưng tôi, tiếng rên lớn dần…
Tôi cảm giác có 1 dòng điện đang chạy dọc sống lưng, truyền lên đến não, tất cả cảm xúc tuôn ra ngoài, tràn vào người em. Em rên thật to, hạ thể run lên bần bật. Tôi gục xuống người em, chân em quắp chặt lấy hông tôi, tayvẫn ghì chặt vai tôi, cả hai mồ hôi nhễ nhại, thở dốc, giây phút đó chúng tôi như hòa tan vào nhau…
Tôi say sưa nhìn em, gương mặt em đỏ hồng, hơi thở đứt đoạn, em dụi đầu vào ngực tôi thật ngoan ngoãn.
Ôm nhau một hồi, cảm xúc trong tôi lại bừng lên. Cảm nhận được điều đó, thoáng chút ngạcnhiên, em mệt mỏi cất tiếng:
“Á…Lại nữa sao…Anh…Còn đau lắm…”
Tôi mặc kệ lời em nói, xoay người em nằm sấp xuống giường, nhìn đôi mông căng tròn của em nhấp nhô theo từng nhịp thở, tôi lại lao vào.
“Á…Hự…”
Đêm đó, bao nhiêu cảm xúc tôi dồn nén, chất chứa bấy lâu nay đều trút hết vào em. Khắp căn phòng giờ đây không chỉ còn mùi rượu nồng nặc, thay vào đó là bầu không khí đầy nhục dục. Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh chạy êm đều hòa cùng tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ và âm thanh đặc trưng của những lần giao hoan cuồng nhiệt…

Trời đã sáng, những tia nắng đầu tiên đang rọi vào cửa sổ, tôi mở mắt nhìn sang bên cạnh, em gối đầu lên tay tôi, khẽ nép vào ngực. Lúc em ngủ thật dễ thương, đôi mắt nhắm hờ, khuôn mặt hồng hào vẫn còn thoáng chút ngại ngùng, hơi thở đều đặn. Trông em cứ như 1 thiên thần đang say giấc mộng.
Tôi ôm lấy em, hôn nhẹ lên trán. Em thức giấc, khẽ dụi mắt, bĩu môi tinh nghịch, giống như môt chú mèo con bị đánh thức bất thìnhlình. Em là con mèo nhỏ đáng yêu của tôi.
“Em dậy rồi sao?” tôi hỏi trong khi tay vẫn xoa lấy bờ vai tròn trịa của em.
“Ừ. Nhưng mà ngủ chưa sướng…”
Em vừa nói vừa nũng nịu dụi đầu vào lòng tôi, dịu dàng hiền lành. Vuốt nhẹ mái tóc suôn dài, tôi nói:
“Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải hơn không?”
“Xì” em nhéo tôi 1 cái rõ đau.
“Gì thế?Mới vừa khen xong…”
“Anh đó nha. Đáng ghét lắm.”
“Sao?”
“Giờ vẫn còn…ê…” em thủ thỉ.
Tôi hôn lên má em rồi mỉm cười, môt nụ cười thật tươi, đầy vui vẻ, không âu lo. Nụ cười mà tôi đã đánh mất từ lâu rồi.
“Em…đi tắm trước.”
Em đỏ mặt, gom lấy áo quần chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn theo em mà lòng yêu thương vô hạn. Mở bao thuốc, tôi châm lửa…”Tách”. Có lẽ nào, anh lại phải buông em ra lần nữa, Lợi Lợi.

Chỉnh trang lại quần áo. em quay sang nhìn tôi:
“Anh còn mệt thì ngủ tiếp đi. Em gọi thức ăn sáng cho anh.”
Tôi hỏi:
“Còn em đi đâu?”
“Em đi về đây.”
Em khoác lấy túi xách, quay bước ra cửa. Tự dưng tơi cảm nhận được một tảng băng vừa xuất hiện, nó khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo.
“Tiff…” tôi gọi với theo.
“Sao hả?” em xoay đầu lại.
Đúng rồi, chính ánh mắt đó, ánh mắt lãnh cảmthường ngày mà tôi nhìn thấy. Em làm sao vậy?Sao lại có sự thay đổi nhanh như thế.
“Em…làm bạn gái của anh nhé?” tôi ngập ngừng trong mong chờ.
Em đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ và nụ cười nhạt. Tôi thẩn thờ, lẽ nào em đã hối hận?Lẽ nào đêm qua chỉ là phút nông nổi của em thôi sao?
“Vì sao?” tôi vẫn cố hi vọng.
“Không vì sao cả. Như bây giờ có phải tốt không?”
“Nhưng mà…”
“Em không cần anh chịu trách nhiệm. Bây giờ là thời nào rồi.”
Tôi nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ đôimôi xinh đẹp của em, chúng thật lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Chúng ta…còn gặp lại nhau không em?” tôi hướng đôi mắt thoáng chút buồn bã về phía em.
“Khi nào anh rảnh thì gọi cho em.”
“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”
“Không là gì cả.” em lạnh lùng quay ra cửa.
“Rầm” cánh cửa đóng lại, em đi, bỏ lại tôi một mình với những câu hỏi khó mà giải thích.

Tắm xong, tôi mở cửa bước ra khỏi phòng.
“Giỏi đấy, kiếm đâu ra vậy?” thằng MC như mọi ngày vẫn ngồi trên cái bàn, mở miệng.
“Có kiếm gì đâu.” Tôi lắc đầu.
“Thôi đừng chối nữa, tao thấy rồi.”
“…”
“Hai đứa bây xứng nhau đấy. Đi chung với nhau cứ như hai cục nước đá vậy. Đứa nào cũng mặt lạnh như băng.”
“…”
“Hợp cái con khỉ.” Thằng OD ngồi trên ghế quát to, miệng đang nhai điếu xì gà.
Thằng MC thấy vậy, lặng thinh không nói gì.

“Ding…doong. .”
Có tiếng chuông , có phải em quay lại không?Tôi lao nhanh về phía cửa.
“Tôi giao thức ăn sáng.”
“Cảm ơn anh, bao tiền thế.”
“Có người trả rồi thưa anh.”
“Cám ơn.”
Tôi cầm bọc thức ăn nhanh, bước vào trong nhà…
“Sướng chưa, tận tình hết biết, lại còn kêu cả đồ ăn sáng nữa. Người vừa đẹp lại vừa biết quan tâm, phải mà tao…”
“Hừm…Rầm…” thằng OD bực dọc đạp cái ghế, bước ra khỏi nhà.

“Nó hôm nay ăn trúng gì à?Mới sáng sớm tự dưng nổi điên…” thằng MC hỏi tôi.
Không trả lời, tôi bước theo OD ra cửa. Nó xoay lưng lại miệng vẫn phì phèo nhả khói…
“Mày…”
“Im đi, mày làm vậy là sao?Mày đã quên Tiểu Lợi của mày rồi hả?Tao tưởng mày là người chung thủy, ai ngờ cũng là hạng Sở Khanh, thấy trăng quên đèn thôi. Cái thứ đồ ăncơm ở bát mà còn dòm trong nồi…” nó tuôn 1 tràng khiến tôi im lặng.
Nó bực dọc quay bước hướng ra đường, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tôi không trách nó, tình nó vốn bảo thủ quá mức, giận chút rồi lại đâu vào đó thôi. Đứng yên 1 chỗ hồi lâu, tôi suy nghĩ…Phải rồi, Lợi Lợi. Anh có lỗi với em. Điều nó nói đúng hay không?Chẳng lẽ mình thật sự là 1 thằng Sở Khanh hay sao?Trong mắt nó, mình tồi tệ như vậy à?
Lúc này trong đầu tôi còn vang lên 1 câu nói…
“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”
“Không là gì cả.”

“Không là gì cả.”

“Không là gì cả.”

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Đi trễ
Tai nạn thảm khốc
Con Thần Mã
Chuyện Cũ
Không có tội gì cả