Tác giả: Kawi.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Chap 1:
Bảy giờ kém năm phút..
Tốc độ đạp xe : 25km/h
Trên đường, lúc này, có một nữ sinh mặc áo dài đang thực hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian..
Mục tiêu còn cách 300 mét
200 mét
100 mét
Và 50 mét
Á á á..
Xe đạp xe máy..hôn nhau!
Hiện trường : một chiếc xa đạp nằm vắt vẻo trên lề, một chiếc Vespa sóng soài trên đường, một nam sinh và một nữ sinh gìa nhau mỗi người nằm một ngã..Cùng với hàng trăm con mắt xung quanh..
Choàng mắt tỉnh dậy, tôi nhận ra tình trạng của mình lúc này xứng đáng..để đóng phim kinh dị.
– Này em !
– Em gì mà em!
– Có sao không?
– Tất nhiên là có sao, sao đầy đầu đây nè ! ()
Mà anh kia! Tôi thấy anh đâu có đeo kính tức là anh không bị cận, mà đã không bị cận thì sao lại tông tôi, bộ kiếp trước tôi có thù oán gì với anh nên kiếp này anh đầu thai để trả thù phải không? HẢAAAAAAAAAAA?
(Mặt mình lúc này có thể so sánh ngang với Trương Phi về..độ đỏ)
– Ơ hay chưa kìa, tại em tông tôi mà!
– Cái gì?!? Anh nói lại lần nữa coi, đừng thấy con gái mà bắt nạt nghe. Đừng có mơ! Tông người ta còn trắng trợn nói người ta tông mình. Thật là trơ trẽn.
– Này em, nói năng đàng hoàng, em hơi quá rồi đấy.
– Đấy con chấy! Tôi không biết, anh đừng có chạy làng.
– Thôi thôi, đứng dậy đi, em làm mọi người sợ rồi đấy, con gái mà dữ dã man.
Chậc! Tôi quên mình đang ở giữa đường ~.~
Ui da, đau quá!
Sau khi đứng dậy, tôi mới đủ bình tĩnh để nhìn lại mình..từ dưới lên trên.
Á á á..
– Em lại bị gì nữa vậy? Thất kinh à !
– Cái..cái áo dài..Hơ hơ..Cụ thể là cái tà..Nó..nó..rách đôi rồi nè.
A a..
– Thôi, thôi, tôi lạy em, đừng có la nữa!
– Hix, hix! Tôi không biết, anh làm sao với cái áo của tôi đây, sắp làm lễ đến nơi rồi. Trời ơi !
– Làm ơn nín đi, khổ quá!
Mặc kệ hắn ta, tôi cứ khóc, giờ làm sao mà vào trường, suốt mười năm đi học thì đã hết chín lần tôi đi trễ vào ngày khai giảng, bây giờ chẳng lẽ, lại trễ?!?..Hu hu.
– NÍN ĐIIIIIIIIIIIII!
Tiếng hét của anh ta khiến tôi giật bắn mình, khiếp thật.
– Lên xe. Tôi chở đi
– Ơ hay, anh điên à? Đi đâu?
– Đi thay!
– Thay?!?
– Thay áo khác, giờ có lên không thì bảo?
Hix, tông người ta mà còn lên giọng nữa. Thôi, đành liều, biết sao bây giờ.
– Mà khoan.
– Gì nữa?
– Còn cái xe đạp?
– Để đó, không ai thèm lấy đâu. Có gì mất mát tôi đền. Mệt em quá.
Vì hoàn cảnh cấp bách, tôi buộc lòng phải lên xe.
(Anh cứ đợi đó, để coi tôi xử anh ra sao, khà khà !)
Vèo..
Gìếc xe lao xuống đường, và, để bảo vệ mình, không còn cách nào khác là phải..ôm hắn ta.!
– Tới rồi, xuống đi.
Một căn nhà hoành tráng!. Chà, đụng con nhà giàu rồi. Hèn gì giọng trên trời.
– Vào đi!
Tôi đành phải lủi thủi đi vào. Sao mình ngu thế nhỉ? Tự nhiên theo hắn ta về đây? Mình có bị gì không nhỉ?!?.Chắc có, hồi nãy có bị đập đầu xuống đường ! (Giờ mới thấy đau)
Woa, căn nhà đẹp quá, trang trí tuyệt vời, y như cung điện thu nhỏ vậy.
– Nhìn gì nữa, theo tôi!
Xì, làm như ông hoàng không bằng. Đi thì đi !
– Ôi, phòng của anh đây à? Rộng gấp ba lần phòng tôi luôn. Chà chà, tiện nghi ra phết.
Hắn ta hình như không thèm để ý đến lời nói của tôi mà cứ lúi húi tìm cái gì trong tủ.
Kệ ! không nghe thì thôi ~.~
– Cuối cùng cũng tìm ra. Nè, thay đi!
Hắn ta đưa cho tôi, à không, đúng hơn là ném cho tôi một bộ áo dài.
Không thể nhịn được rồi..
– Này anh kia, vừa vừa phải phải thôi nhé. Anh tông tôi, làm rách áo tôi rồi bắt tôi đến đây và giờ đưa cho tôi bộ áo dài này coi như bồi thường cho cái hành động tội lỗi của mình. Anh quá đáng nó vừa chứ? Anh coi thường người khác đến mức đó sao? Dẹp đi! Tôi không cần. Trả anh, tôi về. Coi như hôm nay tôi xui xẻo. Chào.
Hắn ta đứng như trời trồng, ngơ ngác thấy tội, mặc xác.
– Này em, định về với cái bộ dạng đó ư? Thôi, tôi xin lỗi, em thay đi.
Nhìn lại mình tôi cũng thấy sự thật đúng như hắn ta nói. Làm sao bây giờ.
– 7h15 rồi đó, em có thay không thì bảo?
Hấy, 7h15 rồi à, không được!
Tôi quay ngoắt lại, giật nhanh cái áo dài trên tay hắn ta rồi chạy ngay vào nhà tắm
– Ơ em, lộn rồi, đó là phòng mẹ anh!.!
Sau hai phút bốn mươi lăm giây, tôi thay xong.
– Trời, em siêu nhân à, sao thay nhanh dữ vậy?
– Mặc tôi.
Mà cũng công nhận mình thay nhanh thiệt, chứ ở nhà, phải mất hơn mười lăm phút tôi mới mặc xong nó, còn huy động cả nhà cài nút nữa chứ. Chắc tại hoàn cảnh !
– Nhanh! Đi kẻo trễ !
Chậc, quên mất.!..::Trên đường::..
– Này, bộ áo dài của tôi, tạm gửi nhà anh, vài bữa tôi đem bộ này qua trả rồi lấy lại nó, anh liệu hồn mà làm mất, tôi xé anh ra mắm luôn đó !
– Trời, thèm vào, em cũng đừng có dại mà làm hỏng bộ áo dài đang mặc, hàng cao cấp đó em !
– Thôi đi, tôi biết anh giàu, nhưng không phải cái gì anh có cũng hơn người ta đâu! Đúng là phách lối!
Hắn ta chỉ cười trừ, chắc ngượng quá đấy mà. Mệt !
Phù, cuối cùng cũng tới trường.
Đến cổng, tôi dự định phóc xuống, nhưng không..hắn ra chạy thẳng vào cổng.
– Ê ê, dừng lại, dừng lại, anh điên à?!?
Hắn ta không nói không rằng cứ chạy thẳng vào trường. Mà sao vậy cà? Có bao nhiêu người ở trường thì có bấy nhiêu con mắt đổ dồn vào tôi và anh ta. Bộ lạ lắm sao?!?
Mà khoan, sao hắn ta biết đường vào nhà xe thế nhỉ?
– Tới rồi! Xuống đi, em làm tôi xấu hổ quá!
– Cái gì?
– Thôi thôi. Về lớp của em đi, tôi còn về lớp của tôi nữa.
– Về lớp?
Khoan, giờ tôi mới để ý. Hắn ta..mặc đồng phục trường tôi.
– Anh..anh là học sinh trường tôi à?
– Dạ! Chị hai, em học trên chị một lớp. ĐƯỢC CHƯA?. Tôi đi đây!
Hắn ta bỏ đi, hoà vào dòng người đông đúc trước mặt.
Haizz, đúng là xui xẻo.!
Thôi, không suy nghĩ nữa..
Nhưng nói sao thì tôi vẫn đến kịp để làm lễ..Hu raaaaa!
Công việc đầu tiên cần làm là phải đi tìm lớp của mình. Chậc! Tôi là học sinh chuyển trường, đây là ngày đầu tôi gặp lớp mình.!..Toàn thể học sinh chú ý, tất cả tập trung theo lớp, sớm ổn định để chuẩn bị làm lễ khai giảng..
Ôi mẹ ơi, phải đi tìm thôi.
– Bạn ơi cho mình hỏi lớp 11 Lý ngồi ở đâu vậy?
– Hình như đầu kia bạn ạ!
– Cảm ơn bạn!
Đầu kia?!? Đầu kia là ở đâu mới được chứ? Nói như vậy thì làm sao xác định rõ?.
Tôi cứ lăng xăng hết dãy này sang dãy khác. Trường điểm có khác, rộng dễ sợ, tìm mỏi mắt vẫn không ra.
Khoan, hình như thấy rồi! Cái bảng xanh để chữ 11 Lý bên kia sân. Á à, ra rồi nhé..
Như bắt được vàng, tôi vội chạy qua.
Nhưng..
Trời đất, có nhầm không đó?
Chap 2:
Ôi trời ơi! Lớp này nhìn tổng thể..toàn là XY. Không, không thể nào.
– Bạn gì đó ơi! Bạn làm ơn đứng sang một bên với. Nãy giờ bạn chắn cả tấm bảng của lớp mình rồi.
Một giọng nam cất lên, kèm theo sau là những tiếng cười khúc khích.
Xấu hổ quá đi mất!
– Hơ hơ, mình..mình xin lỗi. Cho hỏi đây là lớp 11 Lý phải không?
– Đúng rồi!
– Ơ, chào..chào mọi người, mình..mình là thành viên mới..mới của lớp.
Đúng như tôi dự đoán, tất thảy con mắt phía dưới đều đồng loạt..lộn tròng.
– Tụi bây thấy chưa, tao nói đố có sai, năm nay lớp mình có nữ mà lị !
Một anh bạn ngồi dưới lên tiếng..Sắp đến giờ làm lễ khai giảng, đề nghị các tập thể lớp ổn định chỗ ngồi nhanh chóng..
Thu hết can đảm tôi lủi nhanh xuống hàng ghế dưới của lớp. Ấy vậy mà những anh mắt vẫn không tha cho tôi. Nước này thì chỉ có chuyển đổi giới tính hoạ may mới sống nổi.!
Ô may quá, vẫn còn ghế, tôi chạy như bay xuống và..yên vị. Phù!
Nhưng vẫn không được yên thân, gã ngồi trên với chiều cao khủng bố quay lưng xuống hỏi tôi tới tấp:
– Chào bạn!
– Tại sao khi tập trung lớp không thấy bạn nhỉ?
– Mà, tại sao bạn đến trễ vậy?
– Còn nữa, bạn cũng nên xem kĩ lại là mình có bị nhầm lớp hay không đó!
Tôi đến hoa mắt loạn tai với cái sự nhiều chuyện vô lý của ông bạn cùng lớp. Mà khoan, câu cuối của hắn ta là gì nhỉ? Hả? Ngồi nhầm lớp? Nước này thì..không thể nhịn được rồi >.<
- Này bạn chân dài!
- ?
- Bạn có thấy mình quá đáng không hả? Tôi được sinh ra trên đời mười bảy năm rồi đó, bộ với ngần ấy năm mà đầu óc tôi không đủ nơ ron đến nổi phải ngồi nhầm lớp à? Bạn suy nghĩ kiểu gì mà lại nói ra câu đó? Vừa vừa phải phải thôi chứ?. (Chắc các bạn cũng thắc mắc tại sao nó – La Tường Di lại nói năng bà chằn như vậy..đơn giản vì đó là “cá tính” của nó)
- Ơ ơ, mình..
- Thôi, tôi không muốn nói chuyện với bạn nữa, bạn quay lên đi.
(Can đảm thật, mình phục bản thân mình quá! Phải thế chứ! Không thì bị ăn hiếp dài dài)
Hắn ta hình như ngượng hết cỡ rồi nên đành quay lưng lên, cái mặt trông thảm dễ sợ.
Haizz, đẹp trai thật ! Công nhận là vậy, nhưng với hành động vô duyên quá thể đáng vừa rồi thì tôi không tài nào cảm tình nỗi với tên này rồi !..Toàn thể học sinh đứng..
Ồ, lần đầu tiên trong đời học sinh, tôi đến đúng giờ trong ngày lễ khai giảng. Vui quá.
- Bạn kì nhỉ?
- ?
- Ngồi một mình mà lại cười.
Lại cái gã vô duyên @_@
- Cười hay khóc là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến bạn cả! Có phải trời nắng nên đầu bạn vượt nhiệt độ không hả? tôi nóng rồi đó.
- Thôi thôi, mình xin lỗi !
Thật là bực mình quá sức.
9h30_ buổi lễ khai giảng kết thúc
Ba hồi trống cất lên, sân trường nhốn nháo như ong vỡ tổ. Chậc! Kiểu này khó đây, với cái tính hậu đậu trong đi đứng thì mình phải cẩn thận thôi!
Hoà vào dòng người, tôi cố gắng len lõi để vào lớp.
Cạch!? Hình như tôi vừa đạp phải một cái gì đó. Chắc là đá ! Theo phản xạ không điều kiện, tôi rút chân lại và cúi người xuống nhìn. Ồ không ! Không phải gạch, cũng không phải đá, mà là..một cái di động màu đen.Theo phản xạ có điều kiện, tôi nhặt nó lên.!
Nhìn cũng sành điệu gớm, còn mới toanh, mà cái đáng chú ý hơn là móc di động của nó. Gì nhỉ? Một tấm ảnh nhỏ được ép plastic, một nam một nữ. Chà chà, thời đại nào rồi mà còn có người lãng mạn thế nhỉ?
Tôi định bụng đem nó vào lớp, đợi hết tiết đem nộp phòng giám vụ (Mình cũng trung thực gớm. Chậc! không phải của mình thì mãi cũng không phải của mình mà, mẹ hay bảo thế)
Cuối cùng cũng tìm ta lớp học. Trường rộng cũng có cái khổ của nó. Rã chân mới đến lớp. Tội lắm, lớp Lý của tôi nằm ở lầu ba mà lại tít sau cùng của dãy mới khổ..Kiểu này, thân hình sào tre của mình chắc sẽ được mài dũa tốt hơn cho mà xem!
Đến trước của lớp rồi, vào thôi (Can đảm lên)
- Các em, hôm nay cô xin trân trọng giới thiệu một thành viên mới của lớp:
Nào, vào đây đi em!
Đây là bạn La Tường Di, mới chuyển về trường ta, cả lớp cho một tràng vỗ tay chào mừng bạn cái coi.
Cả lớp vỗ tay rần rần..
Tôi không còn cách nào khác là phải cười toe toét đáp lễ (trông mình lúc này gần giống con đười ươi)
- Nào, bây giờ công chúa muốn ngồi với hoàng tử nào đây?
- Dạ? công chúa? hoàng tử?
- Thì đúng mà!
(cô đúng là vui tính thật)
- Dạ! Chỗ nào cũng được ạ.
Cô chủ nhiệm có vẻ đăm chiêu, mắt khảo quanh lớp, cuối cùng ánh mắt đó cũng dừng lại.
- Vậy thì em xuống ngồi với Trần Thoại nhé?
- Dạ?
Theo hướng cô chỉ thì kẻ cùng bàn với tôi là..không thể nào..là tên vô duyên quá thể đáng!
- Ơ thưa cô, em..em..
Chưa kịp để tôi nói hết câu, tên kia đã nhảy vào la lớn:
- Em rất vinh dự được ngồi với bạn Di ạ !
Kèm theo là một nụ cười tinh quái.
Thôi rồi, đời mình ngang chỗ này là chết rồi.
Trước tình thế le, tôi đành xách cặp về chỗ ngồi.
- Chúng ta kể cũng có duyên nhỉ?
- Duyên cái gì mà duyên, điên thì có.
- Bạn đừng nói thế tội mình, dù gì cũng là cùng bàn với nhau mà.
Không còn gì để nói, tôi im lặng cho xong, giờ mà nói thì chỉ có nước gây gổ trở lên thôi.
Cố nhịn đi Di cố nhịn..
- Xin tự giới thiệu, mình tên là Trần Thoại, tên rất hay..Bạn là người cực kì may mắn khi được ngồi với hot boy đó!
- Hot? Hot..boy?
Thật chưa thấy tên nào mà nổ dã man như tên này, miệng hắn ta chắc được trang bị cả tấn bom xung quanh.
- Thế à? Đúng là may mắn thật.!
- Nhìn bạn mình thấy thú vị vô cùng, mình thích bạn rồi đó, rất có cá tính !
- Cái gì? Thích? Này bạn, làm ơn nói năng cho đàng hoàng, tôi không đủ niềm tin là mình có thể nhịn tiếp được đâu nhé !
- Bạn dữ thiệt đó! Nhưng không sao, mình rất thích những cô gái như thế!
Ôi trời, nghe cái giọng..phát nôn.
- Các em ổn định nghe cô nói đây, lớp ta toàn nam chỉ có mình bạn Di là nữ thôi, vì thế đề nghị các em không nên và cũng không được có ý định ăn hiếp bạn đâu đấy, trân trọng thông báo với các em là học lực của Di cao hơn tất cả những học sinh ngồi ở đây. Cứ lấy đó làm răn nhé !
Cả lớp đồng loạt ồ lên.
Chậc, cô vui tính thật !
Mà tự nhiên sao mình thấy tự tin quá vậy nè? Đúng rồi, chả có gì phải sợ cả, họ là người mình cũng là người mà, một nữ học chung với ba mươi hai nam cũng có sao, tôi là nữ đó, có vấn đề gì không?
- Bạn lại cười một mình nữa rồi ! Ngộ thật!
- Kệ tôi! Bộ tôi cười là thế giới mất hoà bình à?
- Thôi thôi mình thua, bạn đúng là thú vị thật!
Dám cười mình à? Tại sao Tường Di này lại phải ngồi cùng bàn với tên quái vật này nhỉ?.
Soledad, it’s the keeping for the only, since the day when you was gone, why did you leave me? Soledad..
- Ai có điện thoại đề nghị nghe máy! (tiếng cô chủ nhiêm)
- Này Di!
- Gì nữa vậy anh bạn vô duyên?
- Điện thoại của bạn đó!
- Hây? của mình?
Thôi đúng rồi, cái di động ban nãy.
Tôi vội vã cầm máy chạy ra ngoài cửa. Chậc, xấu hổ quá.
- A lô?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.
- Tôi là chủ nhân chiếc máy..
Chap 3:
- Á à, ra thế..
- Ai đang cầm nó thì hết tiết ra sân sau gần căn tin. Tôi sẽ tới lấy lại.
Ngắt cái cụp..
Trời đất, cái gì vậy nè. Thế giới này còn tồn tại loại người bất lịch sự như vậy à? Tức chết đi được !
Toan cầm cái máy nện xuống sân, may mắn là tôi còn đủ bình tĩnh để ngăn lại cái hành động tội lỗi này. Chậc! Làm ơn thì làm ơn cho trót, cứ đem đi trả tiện thể coi cái mặt tên kia là như thế nào mà dám nói năng bất lịch sự đến thế !
Reng..
Hết tiết rồi à? Phải đi trả điện thoại thôi!
Tôi xuống sân, lò dò đi tìm căn tin. Mà đâu vậy nhỉ? Kiểu này đến khi nào mới tìm ra.
Bộp! Ai đó vỗ vai tôi
- Này you! Đi đâu đó?
(Lại tên quái vật)
- Đi đâu kệ tôi, không cần hỏi. Mà khoan, căn tin nằm đâu vậy?
- Bạn hỏi người ta thế thì ai mà trả lời, phải nhẹ nhàng chứ?
- Hả? nhẹ nhàng?
(Thôi đành nhịn, mình nhờ người người ta, cố nhịn cố nhịn)
- Vậy bạn quái vật, à không, bạn Trần Thoại thân mến, cho mình hỏi căn tin nằm ở chỗ nào vậy?
Kết quả..Hắn ta phá lên cười.
- Có thế chứ! Thế này nhé! Di cứ đi thẳng rồi ré phải, cái nhà to to màu vàng có đề cái bảng “ nhà ăn” là căn tin đó. Mà nhìn you khi hiền lành trông dễ thương dễ sợ luôn.
- Cám ơn! Nhưng bạn nên ý tứ một chút. Con trai vô duyên không ai thích đâu!
- Thế à? vậy mà nhiều người thích mới lạ..
Tôi quên là hắn ta có rất nhiều bom.
- Thôi thôi, tôi đi đây
Nói xong tôi chạy vù đi ngay, nói chuyện với gã này chỉ cần năm giây là có thể xảy ra chiến tranh vùng vịnh ngay lập tức.
Tới nơi rồi, mà đông người thế này, làm sao tìm thấy hắn ta đây?
Soledad..
- Alo!
- Sao trễ thế?
- Xin lỗi, tôi tới rồi nhưng đông quá nên không thấy bạn, mà cũng không biết bạn là ai nữa.
- Cứ nhìn về phía có cái ghế đá gần căn tin, nhanh lên
Đồ vô phép tắc! Để xem, ghế đá gần căn tin, à à, thấy rồi!
Tôi nhanh chân chạy lại! Bốp..Chậc! mình lại va vào người ta rồi.
Tôi định bụng ngẩng lên xin lỗi nhưng chưa kịp mở miệng thì người ta đã bỏ đi, mà sao cái dáng đi đó trông quen vậy nhỉ?
Đến nơi rồi !
Một dáng người cao, tóc chởm, hai tay đút vào túi quần đang đứng đó, hình như đang nhìn về một phía nào đó vô định.
- Này bạn gì ơi!
Hắn ta quay lại.
Ồ, cũng ra dáng phết, lại còn đeo kính nữa. Nhìn có vẻ thư sinh mà nói năng mất cảm tình. Phí quá!
- Điện thoại của tôi đâu?
- À..đây!
Tôi đưa nhanh cho hắn.
Hắn ta móc một tay ra khỏi túi quần thủng thỉnh nhận lấy rồi..quay lưng đi thẳng.
Ôi ! ôi ! làm sao lại có hạng người này nhỉ? Không thèm cảm ơn người ta lấy một câu. Nước này thì không thể nhịn được nữa rồi.
- Này! đứng lại..
Hắn ta dừng bước..
- Nói thật là khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hạng người bất lịch sự như bạn! Bạn làm rơi điện thoại, tôi nhặt dùm rồi lại còn đem trả nữa, thế thì bạn tiếc gì một câu cảm ơn nhỉ? Bộ ngần ấy năm đi học người ta không dạy bạn cái phép tắc tối thiểu đó sao?
- Giờ muốn gì đây?
- Muốn gì à? Đúng là không tôn trọng người ta mà!
- Xin lỗi! đây không quen cảm ơn khi không đáng cảm ơn, nếu đó không nhặt thì cũng có người khác nhặt thôi. Có cần phải quan trọng thế không?
- Người khác nhặt ư? Ngây thơ đến thế là cùng! Bạn nghĩ sẽ có bao nhiêu người rảnh rang và trung thực như tôi đem nó đi trả lại cho bạn hay chăng họ sẽ lấy luôn mà không cần ái ngại? Bạn nói thế mà cũng nói được à?
Hắn ta mỉm cười một cái rồi chậm rãi:
- Đằng nào thì đó cũng nhặt rồi và cũng đem trả lại rồi, cần gì phải đặt ra tình huống này nọ.
Thật hết chỗ nói! Sao mình phải tốn nước bọt với hạng người này nhỉ?
Mà khoan, giờ mới để ý, hắn mang bảng tên của khối 10, đàn em mà dám hỗn xược đến thế là cùng.
- Này em trai !
- Hả? Em trai?
- Nãy giờ vì chị không để ý nên không nhìn thấy cái bảng tên của em. Thật không thể ngờ là đàn em mà dám nói năng hỗn xược với đàn chị như vậy. Xin trân trọng giới thiệu chị học lớp 11Lý, tên đầy đủ là La Tường Di (sao tự nhiên mình nói tên họ ra vậy nhỉ?!?). Hôm nay đúng là xui xẻo nên mới gặp phải em, nể tình em út nên chị tha cho lần này. Em liệu mà cư xử lại đi. Chào !
Cậu nhóc cứ tròn mắt trước từng câu nói của tôi. Mặc kệ, tôi quay lưng và lần này đến lượt tôi đi thẳng.
Thật không có cái dại nào bằng cái dại nào..
Giờ vào lớp là phải đối diện với cái tên quái vật đó nữa! Chắc tổn thọ mất thôi!
Ồ may quá! Hắn ta chưa về lớp. Đỡ mất công chuẩn bị tinh thần..gây bậy!
- Này Di!
(đó là cậu bạn bàn trên)
- Hả?
- Mình tên là Nam!
- ..À, chào bạn!
- Bạn đúng là may mắn thật đấy, được ngồi với hotboy lại còn được hotboy để ý nữa chứ!
- Hotboy? Nghĩa là tên quái vật, à nhầm, Trần Thoại a hả? Thôi đi, không thèm!
- Nói thế chứ mình biết bạn vui lắm. Từ hồi lớp 10 đến giờ chả khi nào cậu ta nói chuyện được với con gái hơn năm câu đâu, cậu là duy nhất đấy.
- Trời! làm gì đến mức đó!
- Tại ban mới chuyển đến trường này nên không biết đó thôi, Trần Thoại là người trong mộng của tất cả các cô gái khối 11 nói chung và toàn trường nói riêng đấy!
- Cái gì?!?
- Vừa đẹp trai, lại học giỏi, con nhà giàu nữa chứ! Chà chà..
Ôi trời ơi! Không thể tin nỗi. Mà hình như hắn ta về lớp rồi thì phải, à không, đang còn đứng ngoài hành lang..với bạn gái nào đó.
- Ai vậy?
- À! Đó là Vy Linh, hot girl khối mình, học lớp Văn, kết thằng Thoại ghê lắm nhưng cứ bị hắn đá cho ra rìa hoài à, cũng là một đại tiểu thư đó.
- Nhìn cũng xinh nhỉ?
- Thì bởi, nhưng Thoại không thích mới khổ. Mà mình khuyên bạn đừng dính vô nó nếu không đủ niềm tin, nguy hiểm lắm, Thoại là một con người rất kì lạ, mình chơi thân với nó lâu rồi nhưng vẫn không thể hiểu được nó, thấy nó đối xử đặc biệt với bạn nên mình mới nói đó!
- Nhưng tại sao?
- Thì..
- Ê Nam, đang làm gì cô bạn cùng bàn của tôi đó!
Cái tên phá đám này, tự dưng xuất hiện, người ta đang nói chuyện giữa giờng..
- Có gì đâu! Tại tao muốn làm quen mà.
- Ai cũng được nhưng trừ Di của tao ra nghen!
- Ok
@_@ “ Di của tao” à?, khổ chưa
Mà có nhầm không nhỉ? Con gái trường này có vấn đề về mắt hay sao mà lại thích gã này nhỉ? Phải nhìn lại hắn một lần để check mới được.
Nói đoạn tôi quay sang nhìn chằm chằm vào mặt hắn (có kì cục quá không nhỉ)
- Làm gì mà you nhìn mình dữ vậy? Mình biết mình đẹp trai nhưng chúng ta còn ngồi với nhau dài dài, bạn tha hồ ngắm, không cần phải gấp gáp như vậy đâu!.
- Ọe! đừng mơ !
Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng hắn ta rất đẹp trai, dẹp theo đúng nghĩa của một công tử con nhà giàu, mũi cao thẳng, cằm chẻ, trán cao vô đối nhưng chỉ có duy đôi mắt là khiến tôi ái ngại..bởi lẽ nó rất sâu, mẹ vẫn thường nói những người mắt sâu là những người có thể nhìn thấu lòng người khác nhưng lại vô cùng khó đoán (đúng là nguy hiểm như lời Nam nói thật)
Cũng may mình không thuộc hạng chết vì nhan sắc nên dù hắn có đẹp đến đâu thì đối với mình cũng chỉ là con số không.
- Này bạn quái vật, nói thiệt, bạn đẹp trai, cái này là do trời cho nên tôi không bàn cãi, nhưng xui cho bạn là tôi không hứng thú gì ba cái nhan sắc phỉnh phờ đó. Tôi tuyên bố với bạn rằng: Trong mắt tôi bạn chỉ là Zero chứ không phải Hero. Ok?
Tôi tưởng hắn sẽ nhăn mặt thất vọng nào ngờ hắn ta cười toe toét còn lấy hai tay ôm má tôi nữa chứ.
- Bạn đúng là thú vị thật, tại sao mình không quen bạn sớm hơn nhỉ?
- Thả tay ra coi, người đâu mà bất lịch sự quá!
Nói đoạn tôi cầm tay hắn hất thẳng ra sau.
- Nè! Tôi có võ đó, đừng có mà giở trò, tôi rút gân ngâm rượu giờ!
Một lần nữa hắn ta phá lên cười,bộ hắn ta sinh ra trên đời chỉ để cười thôi sao, điệu này là hắn ta không tin tôi có võ rồi.
Chắc mình điên mất +_+!
Bỗng một cánh tay nào đó cầm lấy tay tôi và..lôi đi.
Chap 4:
Begin – Rắc rối bắt đầu:
Trời đất! Tên đàn em vô phép lúc nãy. Sao vậy trời! Số mình là số con mực hay sao.
- Gì nữa vậy? Buông tay chị ra !
- Cái đó đâu rồi?
- Cái đó là cái nào nào? Thật khổ hết chỗ nói.
- Cái móc di động của tôi đâu rồi?
Hắn ta la lớn đến nỗi làm tôi giật bắn mình.
- Cái móc di động gì nữa đây? À à, cái đó hả? Thì nó nằm ở cái di động của em chứ đâu nữa!
- Không cóooo!
Nó lại ré nữa rồi, cú này chắc thủng màng nhỉ quá!.
- Thế thì chị chịu thôi chứ biết sao nữa, khi đem trả em nó vẫn còn mà.
- Không nói nhiều! phải tìm lại cho tôi, không thì tôi không để yên đâu!
Trời trời, nó đang nói cái gì thế nhỉ? Không để yên ư?
- Này cậu em ! – Tên quá vật cất tiếng sau một hồi trợn tròn mắt vì kinh ngạc
- Ai cho phép em trai đến lớp của anh mà làm loạn hả? Không coi ai ra gì, hỗn xược nó vừa thôi !. (lần này thì hắn ta giận thiệt rồi)
- Kệ tôi, tôi tìm chị ta không liên can gì đến anh, đừng nhúng vào chuyện của người khác.
- Cái gì? Nói lại nghe? Không liên can gì à? Cậu em được lắm! Tự dưng đến đây rồi to tiếng, nạc nộ bạn gái tao mà không liên can gì đến tao à?., chậc, giọng điệu thay đổi nhanh quá, mới anh em giờ mày tao rồi. Mà khoan, hắn ta vừa nói gì nhỉ? bạn..bạn gái à? Mình là bạn gái của hắn? khi nào chứ?
- Này quái vật, nói cái gì thế hả?
(tới lượt tôi giận rồi đây)
- You ngồi yên đó và im lặng đi, để thằng nhóc này cho tôi. Nghe rõ chưa?
Trời! hắn ta dám la tôi nữa! Nhưng không hiểu sao tôi lại sợ hắn và ngồi im mới lạ (mày điên thật rồi Di à!)
- Bạn gái hay bạn trai gì thì kệ anh, tôi không cần biết, chị ta lo mà trả lại cho tôi cái móc di động, không thì đừng hòng yên thân!
- Này nhóc em, mày nói năng cho đàng hoàng nghe, mày mất di động người ta nhặt được đem trả rồi mà còn lên giọng đại ca như thế nữa à? Mày to gan thật. Lại còn dám dọa nạt bạn gái của tao nữa chứ! Bộ muốn chết hả?
Sao hắn ta biết vụ di động vậy cà? Lạ thiệt? Chẳng lẽ lại theo dõi mình?
- Anh đừng nhiều lời, tôi không sợ đâu, bằng mọi giá chị ta phải trả lại cho tôi
- A thằng ranh này! Kiểu này thì không thể nhịn được rồi
Tình hình căng rồi đây! Sắp đánh nhau đến nơi rồi, không ổn, không ổn..
- Thôi đi! Cả hai nín cho tôi nhờ!
(to không thể tả)
Công hiệu thật, cả hai im bặt..
- Này em trai, thực tình chị không biết đến việc mất cái móc di động> Nhưng vì là người giữ nó trước khi đưa lại cho em nên vụ việc này chị cũng có một phần trách nhiệm. Em cứ về lớp, chị sẽ cố gắng tìm để trả lại, nhưng nếu không có thì chị cũng chịu. Thôi em về đi không chị kêu giám thị lên bây giờ. (Tôi cố tỏ ra dữ dằn hơn bao giờ)
Tần ngần một hồi, cậu em vô phép cũng cất tiếng:
– Đưa cho tôi tờ giấy!
– Làm gì?
– Cứ đưa đây!
Hắn ta lúi húi viết cái gì đó lên mảnh giấy rồi đưa lại cho tôi.
– Đây là số điện thoại của tôi, khi nào tìm được đề nghị gọi
– Uh!
– Còn nữa..chị đọc số điện thoại và địa chỉ nhà của chị đi!
– Ơ! để làm gì?
– Nếu chị không liên lạc thì tôi còn biết đường tìm chị tính sổ.
– ..thật là..được thôi 297109, số 5 đường X
– Ok, tôi về.
Nói xong cậu ta bỏ về, tất cả mọi người vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.!
– Sao you để nó về yên thấm thế?
– Chứ định đánh nhau à? Mà này, tôi là bạn gái của bạn hồi nào mà dám tự nhận thế?
– Vậy chứ không thích à? Vinh dự lắm đó!.
– Thích con khỉ! Làm ơn cho tôi yên, tôi ghét cậu không hết thì lấy đâu ra bạn trai với bạn gái hả?
– Không sao, miẽn tôi thích you là được.
Cái cậu này, thật là không thể sống nỗi..
Khiếp thật, ngoài cửa sổ, hàng trăm con mắt đang dán vào tôi. Khó sống rồi đây.
Trên đường ra cổng, tôi cứ miên man suy nghĩ về những điều đã xảy ra. Hôm nay là ngày gì không biết, đã xui xẻo lại còn gặp những người không đâu.! Một ông anh lớp trên phách lối, một ông bạn cùng bàn vô duyên, lại thêm một cậu em lớp dưới vô phép. Chậc, mới ngày đầu mà đã thế này, rồi sau biết làm sao đây.
Haizzz..
Mà khoan, theo tôi nhớ thì mình sáng nay đi học bằng xe đạp chứ không phải bằng..chân. Ôi, chìếc xe của mình! Tại sao có thể đãng trí đến mức này nhỉ?.
Sau cú va chạm hồi sáng thì nó vẫn còn nằm ngoài vỉa hè cạnh trường. Có khùng mới cho rằng nó không bị mất.! Đó lại là chiếc xe đầu tiên ba mua cho tôi nữa chứ(tại từ nhỏ đến giờ toàn được chở đi đón về không hà)
Thế là ba chân bốn cẳng tôi phóng ra cổng, bằng nhãn lực trời cho tôi cố tìm con ngựa sắt tôi nghiệp của mình..Nhưng đúng là nó mất thật.!
@_@
Oa oa, chết thật rồi, mất xe thật rồi, kiểu này về nhà chỉ có bị cạo đầu thôi.
Đúng như tôi dự đoán, vừa vào nhà chưa trình bày hết câu đã “được” mắng xối xả vào mặt. Cũng phải thôi! Ai bảo hậu đậu làm gì. (May là tóc vẫn còn)
Hôm nay đúng là thứ sáu ngày mười ba mà.
Chap 5:
Hậu Đậu:
Cuộc sống này còn quá nhiều niềm đau, tôi đồng ý nhưng bạn hãy tin rằng sẽ có lúc ta biến những nỗi đau đó thành cát bụi, và..chôn vùi nó vào thùng rác của cuộc đời..
8h30 tối
Rầm!
– Anh về đi! Đây là lần thứ bao nhiêu mà tôi phải nói ra câu này rồi anh biết không? Làm ơn! Hãy để tôi được yên..
– Em ! đừng cố chôn đời mình, anh xin em đấy!
– Thôi đi! Tôi căm thù lũ đàn ông các người, tất cả chỉ là giả dối. Đừng thương hại tôi! Anh về điiiii!
Cánh cửa đóng sầm lại. Tất cả đang khóc..
Haizzz, người lớn khó hiểu quá.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của chị Diên, như một cái lệ, cứ hễ đến ngày này là y như rằng cái bi kịch hồi nãy lại xảy ra. Sao yêu nhau mà cứ phải hành nhau khổ thế nhỉ?
– Dì Di ơi!
– Gì vậy Bin?
– Mẹ Diên lại khóc rồi!
Haizzz, tội nghiệp thằng nhỏ, mặt nó bụng ra. Còn bé mà phải nghe người lớn cãi nhau hoài.!
– Thôi kệ mẹ Diên, tối nay Bin lên ngủ với dì Di nhé!.
– Dạ!
Ớ, mà không biết có ngủ được không nữa? Từ khi còn nằm trong bụng mẹ đến giờ thì cái khả năng quậy trời phú của thằng nhóc này ngày càng được nâng cấp. Mai mình còn phải đi học nữa chứ, không ổn rồi.
Profile
Họ và tên: La Tường Di
Tuổi: 17 bẻ gãy sừng trâu
Đặc điểm nhận dạng: họ hàng với sào
Chỉ số TC: 0
Chỉ số BA: không xác định
6h45 sáng
Tôi đang ở đâu thế này? Một vườn hoa, không một khu rừng mới đúng. Hình như có ai đó đang tiến lại phía tôi..Oa, một hoàng tử. lại thêm một người khác nữa kìa ! Ai vậy? Một người tuyết (Sao mùa này lại có tuyết nhỉ?) Vẫn còn à? Ai ta? Một khối Rubic..biết đi (Sao ngộ quá vậy nè). Tất cả đang cười với tôi (Hạnh phúc, hạnh phúc !). Bỗng mưa rơi..
Và dưới cơn mưa, tất cả biến đổi, lạ thật, khối rubic biến thành kim cương., người tuyết tan ra biến thành..hoàng tử O_0, còn hoàng tử lại biến thành..ác quỷ (). Sao kì vậy nè?
Bốp bốp!
Ui da! Cái đầu của tôi..
– Haha ngoại ơi, dì Di dậy rồi nè!
– Bin ! Ai cho con lấy gậy đánh dì hả?
– Tại con kêu mãi dì không dậy nên phải dùng biện pháp mạnh thôi.
– Cái thằng này! thật không chịu nổi nữa rồi. Binnnnnnnnnn! Đừng chạy ! đứng lại đó cho dì!..
Á Á Á Á Á..
– Ngoại ơi! Dì Di té lầu!
Nói té lầu cũng hơi quá, thật ra là bị trật chân ngã cầu thang.!
Không biết tôi được sinh ra vào cái giờ nào mà từ bé đến giờ chưa khi nào được suông sẻ trong việc đi đứng. Đụng đâu ngã đó! Còn việc té cầu thang thì như chuyện cơm bữa rồi, nó bình thường đến nỗi cả nhà coi đó là chuyện tôi hằng ngày” không làm không được”.
Một miếng băng dán định cư trên trán. Cũng may mặt mình không phải là mĩ nhân nên có thêm nó cũng không mất mát gì.
Nhìn lên đồng hồ 7h kém 15..
TRẾ GIỜ RỒI!
Nhưng làm gì có xe mà đi học trời.
Đúng rồi, tên đó, cái tên tông mình, không phải hắn ta nói nếu xe mình mất là sẽ đền cho mình sao, ah ha, có cơ hội báo thù rồi.
Còn phải đem áo dài đi trả nữa chứ.
Cũng may sáng nay papa có việc nên tiện thể chở mình đi học, nhưng cũng chỉ được bữa này thôi..:::::Trong lớp:::::..
– You sao thế? Tại sao lại dán băng trên đầu, ai làm gì you hả? Nói tôi nghe tôi đi xử hắn liền !
– Không phải ! bị té cầu thang !
– Chậc ! Sao hậu đậu thế !
Định bụng gân cổ cãi lại nhưng nghĩ hắn nói cũng đúng nên đành ngậm luôn.
– Nhưng sao cái mặt trông buồn so thế?
(lắm chuyện quá)
– Không có gì hết!
– Đừng có giấu! Nói nghe đi! Có gì bạn trai giải quyết cho!.
– Thôi đi! Đang buồn thúi ruột mà cứ chọc hoài!
– Ơ hay! Ai chọc gì đâu? Có gì nói nhanh báo cáo nhanh coi!
– Haizzz, mất xe rồi, không có xe đi học! Được chưa!
– Chậc, hậu đậu đến thế là cùng!
– Lại nữa! phải tôi cố ý đâu, sao cứ nói người ta hậu đậu mãi thế!
(Sắp khóc rồi, tôi chúa ghét ai mà cứ nói tôi hậu đậu mặc dù..là tôi hậu đậu thiệt)
– Bộ giận thiệt hả? Thôi, tôi xin lỗi, không cố ý mà.
Tôi quay lưng ngồi hướng khác, không thèm nói chuyện với hắn.
– Đừng giận nữa mà, thế này nhé, tôi biết nhà you nên tạm thời tôi sẽ đưa đón you đi học, ok?
Chap 6:
Hả? Cậu vừa nói gì đó! Đưa tôi đi học ư? Không được.
– Sao lại không được?
– Ba mẹ tôi không thích tôi chơi với con trai, đi cùng lại càng không, cậu đừng có hại tôi.
– Ra thế! tưởng chuyện gì to tát, cứ giao cho Trần Thoại này là sẽ Ok ngay.
(haizzz, con người này đúng là kì cục hết chỗ nói .)..:::Tan trường:::..
Đang ngơ ngác trước cổng trường..
– Hây you! Lên xe!
– Hơ! Đi xe máy à, tại tay ga nữa chứ, đã đủ tuổi đâu mà đòi đi vậy? Bộ muốn vào đồn uống trà với công an à?
– Xời, lo lắng không đâu, lên đi.!
Lên thì lên.
– Mà này!
– Gì vậy?
– Tại sao thấy tôi đi với cậu mà người ta cứ nhìn chằm chằm vậy?
– . Ngốc quá! người ta ghen tị đó mà!
– Ghen tị ư?
– Thì tại you được hotboy thích nên mới được chú ý thế thôi, có vậy mà cũng không biết, ngốc thật hay giả đây!
– Ọe, cho xin đi.
(Mà công nhận hắn nói cũng đúng, mấy bạn nữ cứ nhìn tôi với ánh mắt mang hình viên đạn., đẹp cũng khổ mà không đẹp cũng khổ)
– Mà khoan!
– ?
– Khối 12 hôm nay học 5 tiết à?
– Uh! Mà có gì vậy!
– À..không có gì hết!
– Thật không?
– Thật mà! Sao hỏi kĩ thế?
– Vì you là bạn gái của tôi, tôi không cho phép you nghĩ đến ai khác, you mà để ý đến thằng khác là không được đâu đấy!
– @_@, ai bạn gái của cậu? Mệt quá!
– Mà này!
– ?
– Hôm nay học xong còn đi đâu nữa không?
– Không, mà gì vậy? Bộ you tính rủ tôi đi chơi à?
– À uh, cũng gần như thế!
– Ô la la !
– ..đừng có mừng, tại tôi không có xe nên phải nhờ vào cậu thôi, không muốn đi thì thôi, không ép..
– Đâu có, muốn lắm chơ,. khà khà
– Xì, thật là..(tên này nhiều lúc cũng đáng yêu ra phết)
– Tới nơi rồi, dừng lại đi.
– Đây là đâu?
– Nhà một người quen, à không, cũng không hẳn là thế.
– Là sao?
– Thì cứ dừng lại đi.
– Dừng rồi nè!
– Giờ thì đứng đợi !
– Ơ..đợi ai?
– Người quen!
– À à, thú vị thật.
20 phút sau..
Brừm brừm..
Tên phá hoại về rồi kìa.
Tôi nhanh chân chạy đến trước cổng nhà hắn rồi..chận sẵn.
Chap 7:
– Ai thế nhỉ? Này, tránh ra cho người ta vào nhà !
– Mới đó mà đã quên nhanh vậy à? Kẻ phá hoại!
– Thì ra là bé! Tới đây làm gì nữa?
– Bé? thật là..Anh vui nhỉ, có việc thì tôi mới tìm anh chứ cũng đâu rảnh rang mà tới đây nếu không có việc!
– ?
– Nói nhanh luôn nhé! Có phải lúc trước anh nói nếu xe tôi mất thì anh sẽ đền phải không? giờ nó mất thiệt rồi anh tính sao đây!
– Xe? Xe nào?
– Xe đạp của tôi chứ xe nào nữa, hôm bữa tôi nói để tôi dắt về anh bảo cứ để đó nếu có mất mát gì thì anh đền, bộ quên thiệt sao?
– À à! Nhưng cũng không tin được, ngộ nhỡ em làm mất rồi vịn cớ đổ cho tôi thì sao, tôi đâu có ngu
Bốp..
Sự thật là tôi đã tát anh ta.
– Này anh! Sống thì cũng phải có đạo lý một chút chứ! Anh mở miệng ra nói những câu đó mà không thấy khó chịu sao? Tôi không phải hạng người rảnh rang bày ra ba cái việc bỉ ổi như anh nói đâu, đừng tưởng ai cũng giống mình, đúng là đồ hạ lưu.Cứ tưởng anh đàng hoàng mới đến đây nói chuyện phải trái, nào ngờ..Thật là tức hết chỗ nói, không cần anh đền bù gì nữa, coi như tôi xui xẻo, chào!
Sực nhớ vẫn còn cầm bộ áo dài trên tay, tôi quay lại ném vào mặt hắn ta.
– Trả anh!
– Mình về thôi Thoại!
Tội nghiệp cậu bạn cùng bàn, không hiểu mô tê cũng đành lủi thủi dắt xe.
– Ơ này em!
Hừm, lại em, sao mà mình ghét cái từ em này quá.
– Mặc kệ hắn, mình đi thôi Thoại!
– Khoan khoan đã! – hắn ta gọi với theo
Tiếng xe rồ ga và chuẩn bị lên đường.
Nhưng vẫn chưa hết chuyện.
Hắn ta chạy xe chặn lại.
– Anh, anh xin lỗi! định bụng chỉ đùa em tí chút! Không ngờ em dữ đến vậy !
– Cái gì? Đùa ư? Xin lỗi anh đi đùa với người khác đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tránh ra cho người ta đi.
Tôi hất tay gã ra khỏi tay lái xe Thoại rồi giục tên quái vật chạy nhanh..
Cuối cùng cũng thoát khỏi gã. Phù!
– Tên đó là ai thế?
– Một kẻ phá hoại!
– Làm sao nó dám đụng vào you nhỉ?
– Thôi, bỏ qua đi, coi như xui xẻo vậy.
– Được rồi, để đó!
– Thoại lẩm bẩm cái gì thế?
– À không, đang hát đó mà.
– Tới nhà tôi rồi đó, cậu về đi nhé!
– Không.
Chap 8:
Người mới.
Nói rồi hắn ta dắt xe vào sân và đi thẳng vào nhà. Định làm gì nữa đây.
Tiếng mẹ vọng ra..
– Di về rồi con? Sao muộn thế!
– Con chào dì!
– Ai đây?
– Dạ bạn con, bạn cùng bàn.
– Thế à, chào con.
(Mẹ có vẻ thích tên này rồi, đúng là có nhan sắc có khác)
Không biết hắn ta nói chuyện gì với ba mẹ mà khi ra về me cứ cười hớn hở:
– Con về nhé! Mai nhớ đến chở cái Di đi học dùm bác.
– Dạ!
(Ôi trời ơi)
Ra ngoài sân, tôi vỗ mạnh vào vai hắn
– Ui da, làm cái gì vậy? đau quá!
– Nè, làm thế nào mà thuyết phục được đấng phụ mẫu của tôi vậy?
– Xời! Chuyện bình thường, you coi thường bạn trai quá đấy !
– Trời, thôi đi, về kẻo trễ
– Tất nhiên, ngủ ngon.
Hắn ta nhe răng cười rồi rồ ga chạy hút vào hẻm.
(thật không hiểu nỗi tên này)
6h40 sáng
Brừm, brừm
Chắc là hắn ta tới rồi, mà sao tới sớm thế nhỉ?
– Dì Di ơi! Có anh nào tới tìm kìa!
– Nói anh đợi dì tí xíu!
– Không phải anh hôm qua, anh khác!
– @_@ Hả?
Tôi nuốt nguyên ngụm kem đánh răng xuống bụng.
Anh khác? Anh nào đây?
Lật đật rửa xong cái mặt, tôi chạy vội lên nhà khách..
Omg, ai đây?..Cậu em trai vô phép.
Tôi luống cuống chạy lại gần hắn ta (cũng may sàn nhà sáng nay mẹ chưa lau,không thì mình..lau giùm luôn rồi)
– Này! Sao tới đây? Bộ khùng rồi hả?
– Chị đã nói dối! Chị không tìm nó cho tôi!
(Chậc! mình quên mất)
– Chị xin lỗi! tại mấy bữa nay nhiều việc quá nên quên.
– Tôi không cần biết!
– Thôi mà, có gì lên trường gặp nhau rồi tính, em làm ơn về dùm, đừng có hại chị tội.
Cậu nhóc nhìn tôi rõ lâu rồi cùng quay lưng nhưng vẫn không quên để lại một..lời đe dọa:
– Đừng nghĩ đến việc lừa tôi, không yên đâu, người lớn ai cũng đều vậy cả, toàn một lũ lừa dối.!
(Nó đang nói gì vậy cà?)
Thấy dáng cậu ta bước ra khỏi cổng tôi mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may sáng nay thằng Bin được nghỉ học nên hai mẹ con ngủ dậy muộn, nếu không để chị Diên mà thấy thì chỉ có nước chết thôi. Tối hôm qua khi tên quái vật đến nhà mình đã sợ khiếp vía, ơn trời là khi đó chị hai đi mua sách, cứ đà này tim to mà chết mất.
– Làm gì mà sửng người ra thế? Đang nhớ tôi à?.
– Bậy!.
Mà sao tới không báo trước vậy, làm người ta sợ hết hồn, quái vật có khác.
– Ai nói không báo? Bấm coi inh ỏi nãy giờ, thấy you cứ thẫn ra nên mới phải chạy vô kêu nè.
– Nói nhiều! đứng đó đợi đi, thay áo quần đã.
– ..::::Trên đường::::..
– Hồi nãy khi vào ngõ nhà you tôi thấy thằng nhóc hôm bữa chạy xe ra, nó ở gần nhà you à?
– Không phải! nó tới tìm tôi.
– Hả? Tìm you ư? To gan quá nhỉ!
– Haizzz, không có gì hết nên không cần bận tâm
– Làm sao không bận tâm được ! Thằng quỷ này, phải xử nó mới được!
– Đang lầm bầm cái gì nữa vậy? Sao cậu hay nói một mình thế, không cho người ta nghe với +;+
– À à, không có gì, đang..đang hát.
– Hát hoài!
Từ khi được hotboy “gìếu cố” thì tôi cũng đồng thời nhận được sự “gìếu cố” của muôn vàn người khác (cụ thể là mấy bạn nữ) một cách bất đắc dĩ. Lại thêm vụ chở đi đón về này nữa..khó sống, đúng là khó sống.
Đang len lõi trên hành lang, bất chợt tôi va vào một người, mà hình như người ta cố ý va tôi a kìa. Ngẩng đầu lên..tá hỏa..cô bạn lớp Văn mà Nam nói đây mà.
– Này! Mày từ đâu đến mà dám vượt mặt tụi này hả? Dám đụng vào hotboy của khối nữa chứ! Gan cũng to gớm!
– Bạn đang nói cái gì thế?
– Coi bộ mày bị thiểu năng rồi! Tao nói là mày đừng có sớ rớ gì đến Trần Thoại nữa nghe rõ chưa? Hạng công chúa cóc nhưng mày thì đừng bày đặt ba cái trò cưa kéo như vậy! Bỏ mộng sớm đi con!
– Bạn hơi quá rồi đấy! Bạn là cái gì của Thoại mà nói kiểu đó! Tôi làm bạn với ai thì đó là quyền tôi, không nhờ bạn quan tâm. Thật là vô lý!
(tôi nóng rồi đây)
– Cái con này! Mày ghê nhỉ?
–
Trời đất! còn định tát tôi nữa à?
Vừa lúc cánh tay của cô bạn lớp Văn đưa lên thì bỗng một cánh tay khác nắm chặt lấy..và cản lại (Phù! May..nhưng không phải may cho tôi mà là..may cho cô bạn lớp Văn, nếu không thì cái sự điệu đàng của cô ta sẽ bị vặt vẹo ngay lập tức, tôi mà nóng thì cô ta chắc chắn khó sống)
– Này! Làm cái gì mà bạo lực thế?
(giọng nói này, sao nghe quen quá !)
– Woa, đẹp trai quá! Ai vậy ta? chắc là học sinh mới chuyển trường!.
Xin đính chính đó không phải là lời của tôi nói mà là của các bạn nữ xung quanh.
Mà sao cái mặt này..cái mặt này..Ồ không! Không thể tin được !
Chap 9:
Thành viên mới.
– Trời đất ! Lại là nam nữa à? tưởng nữ chứ, mừng hụt.
–
Tiếng mấy bạn nam bàn trên xì xào..tội nghiệp..
Cô chủ nhiệm vẫn mỉm cười im lặng..chà chà..cô cũng ghê thật.
– Nào, em muốn ngồi ở đâu?
Không do dự, Senil chỉ ngay vào chỗ ngồi còn trống trước mặt tôi.
– Em muốn ngồi chỗ đó, thưa cô!.
– À à, cạnh bạn Minh Nam à? Được thôi.
Vừa về chỗ ngồi, ngay lập tức Senil quay xuống phía tôi, mỉm cười rồi nói:
– Đó! Bất ngờ tôi dành cho Di đó, thấy thế nào? Từ nay tôi sẽ được cạnh Di rồi. My love!.
Và kèm theo một hành động không nên làm lúc này, nhất là trước mặt Trần Thoại..đó là hôn vào môi tôi.(haizz, sống ở Mỹ mà, việc này cũng coi như bình thường vả lại truớc khi qua Mỹ thì tên này cũng hành động như thế này rồi). Nhưng tình hình lúc này thì..
Rầm! (tiếng đập bàn của Thoại) –
Coi bộ nguy rồi đây..
Này ! Thằng kia..ai cho mày dám..mày dám..hôn bạn gái tao hả? Số mày tới rồi !
Senil vẫn bình thản, ngước lên nhìn Thoại rồi quay xuống hỏi tôi :
– Bạn trai thật à?
– Điên @_@ tất nhiên là không phải rồi ! – tôi nhăn mặt
– Thế thì được rồi ! – nói đoạn Senil quay lên, chẳng thèm nhìn tên quái vật khiến cho máu trong người hắn cứ gọi là “tuôn trào” lên não.
– Tên này! Mày..mày..
Tôi cảm nhận rõ mồn một độ giận của tên này qua sự run quá tần suất của giọng nói, cũng phải thôi, cứ ai đụng vào tôi là y như rằng lốt thú của hắn hiện hình. Được thương kiểu này coi bộ cũng khổ lắm chứ chẳng sướng sung gì.
Thế rồi..Thoại túm nhanh cổ áo Senil lôi lên., nguy rồi, hai tên kì quặc mà đánh lộn chắc kì quặc hung. Không được không được..
Tôi hét lớn:
– Dừng tay coi !
Thoại trừng mắt nhìn tôi:
– You dám bảo vệ nó trước mặt tôi ư? Không phải tôi đã cảnh cáo you rồi sao? You chỉ được có tôi, không được nghĩ đến bất kì thằng nào khác! Tôi không bao giờ để yên đâu!
– Trời ơi! Bình tĩnh cho tôi nhờ! Mà Senil, sao cậu cứ bình chân như vại thế hả? sao không nói gì? muốn bị sưng mặt bầm mắt mới hả sao?
Senil vẫn cứ cười. Cũng phải thôi..không có ai có thể bì với Senil về..độ lì.
Lại những bất ngờ.
Thật buồn cười! có thôi không thì bảo! – tiếng cô chủ nhiệm vang lên khiến tất cả trở về im lặng..
– Các em kì cục thật ! có vô tư thì cũng vô tư nó vừa thôi, làm sao mà không thể nhận ra được nhỉ?
– Ơ..(Ai cũng ơ hết, trừ tôi và Senil)
– Ơ hơ gì nữa! thật không ngờ các em lại tệ đến thế ! còn Trần Thoại, em có biết hành động của em đáng bị liệt vào danh sách những hành động xấu hổ nhất mọi thời đại không? Em đang bắt nạt một bạn nữ đó!
– HẢ?(ai cũng hả hết..trừ tôi và Senil)
– Ông anh, giờ có thể buông áo tôi ra rồi chứ!
Nhanh như chớp, tên quái vật thả Senil ra, mặt vẫn thộn ra như kẻ khùng, chắc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đây, tội nghiệp.
Riêng cô bạn Việt kiều của tôi thì lại cuời khúch khích.
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ..bạn đây con gái? – Trần Thoại thốt ra với vẻ bàng hoàng khó tả.
– Chính xác là thế ! – tôi dõng dạc tuyên bố
– Bạn của tôi, Senil là một XX chính hiệu. Sao? giờ đã thông chưa?
Cả lớp ồ lên một tiếng rõ to.
Tên Senil này thật là..đi đâu cũng đem lại sự hoảng loạn cho người ta cả.
Không hiểu sao bây giờ tên quái vật cùng bàn cứ thẫn thờ ngơ ngáo như bị mất hồn. Cái mặt hắn..ôi cái mặt hắn như vừa bị nướng xong í..Buồn cười quá, buồn cười quá đi mất..HA HA..
Không thể nhịn được tôi phá lên cười rõ to. (mỗi khi tôi cười là người đối diện luôn cảm thấy bản thân họ đang làm một điều gì đó ngu ngốc lắm..mình đúng là ác mà)
Thình lình..hắn ta bỏ đi o_0 (chắc cu cậu xấu hổ quá đấy mà)
Các bạn cũng bất ngờ phải không? Senil là con gái nhưng luôn bị nhầm là con trai. Nguyên nhân chính cũng là vì cô nàng cực kì giống con trai và thích làm con trai từ nhỏ. Từ khi có tóc đến giờ chưa bao giờ Senil để nó được dài..quá cổ. Mà sự thật thì Senil đẹp trai thật.! Có lẽ ông trời nhầm lẫn chỗ nào nên mới cho nó giới tính nữ chứ nhìn từ trên xuống dưới (không kể từ..ngoài vào trong) Senil y hệt một boy chính hiệu. Ngay cả cách đi đứng và ăn nói cũng đặc sệt mùi nam nhi. Do vậy cũng không thể trách nó khi đã cướp đi trái tim của biết bao cô gái (hot còn hơn con trai) và tôi..luôn bị hiểu nhầm là bạn gái của Senil trong suốt thời gian 2 đứa học chung.
Nhìn nó bây giờ kìa.vẫn còn cười được, chắc cô nàng vui lắm đây (vì quậy là sở trường mà)
Haizz, nhưng cái tên Nguyễn Băng thì có vấn đề, không biết có phải vì tên nó như thế nên Senil mới sống lạnh lùng, nó hầu như không có bạn, cũng không hiểu sao Senil chỉ thân mật và tươi cười với mỗi mình tôi, còn mấy bạn nữ khác, nó coi như..sạn không thèm quan tâm để mắt. Sao tôi quen toàn những người kì cục không vậy nè?.
– Này Di !
– Hử? (giờ thì nó mới dừng cười được)
– Bạn cùng bàn với Di vui thật đó.!
– Thôi. đừng chọc hắn ta nữa, tội nghiệp lắm.
– Sao? bộ thương người ta rồi à? Không được với tôi đâu đó!
– ?
– Bộ Di không biết sao, tôi về đây để lôi Di ra khỏi vòng tay của những thằng khác, chứ để một mình tôi không yên tâm.
– ..cậu kì quá !
– Chứ sao? Tôi yêu Di nhiều như thế, chẳng lẽ Di không biết?
Chậc.! Cái giọng này mà ai bảo là của con gái chứ! Ngay cả tôi nhiều lúc còn nhầm nó là con trai nữa mà. Bởi vậy phải luôn kìm lòng tự nhủ hắn là con gái hoài, không thì chỉ có nuớc chết thiệt với những lời lẽ “ chết người” này mất.
– Thôi nghe! Không đùa đâu nghe!
– Hơ ! ai đùa chứ!
– !
– Di ơi! Có người tìm cậu kìa ! – tiếng cậu Nam từ ngoài cửa vọng vào
– Ai thế nhỉ?
Tôi quay lưng nhìn ra..không thể như thế được!..tin nổi không ta, ông anh phá hoại..+.
Khi bữa bị tát rồi giờ lại muốn được “ăn” tiếp sao?
Tôi hùng dũng bước ra cửa ()
– Anh tới lớp tôi có việc gì? mà cũng còn gì để mà gọi là việc nhỉ?
– Chào em! Hôm nay tới để xin lỗi với lại..trả cho em bộ áo dài. ! – chậc, còn cười được nữa à? mặt dày gớm !
Tôi không thèm nhìn hắn lấy một cái mà giật nguyên cái áo mà hắn đang cầm trên tay, phán một câu xanh rờn rồi quay lưng vào lớp:
– Cám ơn ! Chào ! Kiếp sau..à không kiếp sau sau sau nữa gặp lại.!
– Không cần phải kiếp sau hay sau nữa đâu em ạ !
Đột ngột cánh tay tôi bị níu lại và giật mạnh..
Ôi trời ơi, chỉ suýt tí nữa thôi là tôi ôm hắn ta luôn rồi. Lần này thì không thể nhịn được nữa..
miệng tôi chuẩn bị lên dây cót để..hắn ta một trận thì ngay lập tức bị bịt chặt bởi..cái bàn tay của hắn khiến tôi cứ à ừ ậm ự mãi.
– Thôi mà, tôi xin em, sự giận dữ của em khiến tôi phát sợ lên được. Bình tĩnh một tí coi nào! Có gì tôi và em xuống dưới kia nói chuyện chứ tình hình này thì..
Hắn ta tỏ vẻ ái ngại rồi ra hiệu cho tôi nhìn xung quanh.
Và sự thật thì có đến hàng trăm con mắt đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện kì cục và bất đắc dĩ này.
Thế là tôi phải theo hắn xuống dưới.
Senil chạy lại níu tay tôi hỏi lớn:
– Di ! đi đâu thế?
– Àh không, không có gì đâu., mình xuống đây có tí việc ấy mà, xong mình lên liền.
Tôi nhe răng cười để xoa dịu máu khùng đang lên của cô bạn Việt kiều..thật không biết khi nào mình mới hết khổ đây?