Tiễn mẹ ra cổng thì bà quay vào. Yêu cái lưng khòng khòng của bà thế. Bà móm mém nhìn mình cười rồi vào góc bếp lục lục vài thứ.
– Bà ơi bà tìm gì thế ạ?
– Bà tìm mấy cái túi bóng. Hôm trước bà đi xe say quá nên nôn tứ tung bị người ta chửi.
Ôi… Hic… Mình thấy sống mũi cay cay. Bà không ngồi được xe máy chứ không mình đã bế bà lên xe phóng về quê rồi. Tưởng tượng ra cảnh bà ngồi mệt mỏi trên xe rồi xuống xe đi còng lưng 1km mới về đến nhà mà mình không kìm được. Quệt nước mắt ngang mặt ôm lấy bà, dụi mắt vào vai áo bà.
– Bà ơi bà ở lại chơi với Hoàng Cu Khỉ đi.
– Tiên sư mi để bà về quê rồi thỉnh thoảng về thăm bà với. Chớ bà không về thì… ông nội mi buồn lắm!
Hóa ra là vậy. Bà sợ bàn thờ ông lạnh lẽo cô đơn. Ông khổ quá. Sao ông nỡ bỏ bà đi trước để bà lủi thủi một mình bao năm qua. Bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi nắn chân tay mình một hồi.
– Thôi đi mau không lỡ xe của bà.
Đỡ bà lên xe, mình đi thật chậm qua từng con đường. Bà thi thoảng lại cấu sườn mình một cái rồi chỉ cho mình xem những thứ hay hay bà thấy trên đường. Mình lại cười cùng bà rồi kể cho bà nghe những thứ ấy từ đâu mà có, có từ bao giờ. Giống như mình đang kể chuyện cổ tích – à không – hiện đại cho bà nghe ấy.
Bà bắt một chuyến xe sớm từ Mỹ Đình. Đắt bà lên xe, bà còn đứng dặn dò mình một hồi làm ông lái xe gắt gỏng vài câu. Mình chẳng đứng được lâu vì sợ bảo vệ bắt xe. Phóng ra ngoài đường đứng vỉa hè đợi nhìn bà lần nữa. Bà lọt thỏm trong ô cửa sổ, mõm mém cười, tay vẫy vẫy mình quay về. Nhất định thi xong sẽ về thăm bà thật lâu, đền cho bà những tháng ngày lủi thủi.
Em đứng đón mình ở đầu ngõ. Trên tay em còn cầm bao nhiêu là thức ăn.
– Sao Vi biết anh về mà đón?
– Em thần giao cách cảm
– Hư. Hóm lắm nhé!
– Về đi anh. Nay bố Tùng nấu cơm cho bọn mình ăn.
– Hả?
Em cười rồi kéo mình về nhà. Ghê chết lên được. Mình vẫn hoang mang chưa tin vào những gì em nói. Dắt xe vào trong sân, thấy chú Tùng đang lúi húi rửa nồi trong bếp. Linh với Hưng thì ngồi bàn ăn nói chuyện. Em kéo mình vào nhà làm cùng mọi người. Mình hơi rụt rè vì có vẻ sợ sợ. Tốt nhất đề phòng một chút vẫn hơn. Ở đời vẫn lắm thể loại hổ báo cáo chồn lắm.
Em lôi ra đủ thứ thịt thà cá mú ra cho bố em làm. Ờ, ngày xưa cũng thấy chú này hay làm bữa. Mình vừa nhặt rau vừa ngó ngó thế thủ. Thằng Hưng thấy thế vỗ độp cái vào vài mình.
– Thả lỏng đi. Tao kiểm nghiệm rồi. Không có gì nguy hiểm đâu
– Ai biết
– Mày với Vi còn phải giải quyết nhiều chuyện đấy.
– Chuyện gì?
– Đoán thế thôi. Cứ từ từ tận hưởng
– Mày dở à?
– Ô thằng này. Thích đổ máu không?
Nói xong thằng chó nó thò tay xuống bóp mình luôn. Đau thấy sao thấy trăng. Mất dậy. Ngồi xuống ghế mãi mới trở lại trạng thái bình thường được. Bữa com dọn ra nhanh chóng. Lạ thật. Cả 4 đứa đều bỏ học mà không có đứa nào thể hiện một tí áy náy nào. Chú Tùng ngồi đầu nồi xới cơm mới hốt. Báo hại mình vừa ăn vừa run. Cả nhà tíu tít nói chuyện, em với Linh thì nói chuyện trường lớp, thằng Hưng và chú Tùng thì nói chuyện xã hội. Cuối cùng mình bị thừa ra. Ngồi cắm cúi ăn cho xong bữa.
Trốn lên ban công ngồi một mình. Mình thấy lòng trống trải ghê gớm. Không hiểu sao gần đây hay xuất hiện những trạng thái không tên ùa về hành hạ mình. Đôi khi mình ước quay trở lại thời gian cách đây nửa năm. Khi mình chỉ biết vùi đầu vào sách vở và game online. Không bạn bè chè chén gái gú gì hết. Cuộc sống đơn giản như đã chết. Không mục đích lí tưởng. Chẳng suy nghĩ mệt đầu. Dứt vài lá tường vi vò vò trong tay. Tường vi đang chuẩn bị nở hồng rực cả giàn rồi.
Em đến bên mình nhẹ nhàng làm mình giật bắn. Em đưa mình một quả táo. Nhưng lúc này mình cũng chẳng muốn ăn. Muốn hỏi em về những gì đang xảy ra mà cứ im lặng. Để em tự tâm sự thì hơn.
– Chiều em phải đi gặp mẹ Hoàng ạ!
– Ừ…
– Mẹ em đã làm nhiều điều sai lầm rồi
– Ừ…
– Hoàng biết không? Mẹ thuê người đánh bố Tùng đấy
Mình choáng quá, nhưng vẫn cố bình thản ừ hữ cho qua. Thuê đánh cái gì. Thuê giết thì có. Mình mà như ông Tùng mình đi kiện cho bả chết.
– Chỉ tại mẹ dồn bố vào chân tường nên bố mới hành động mất kiểm soát như thế. Em chưa bao giờ hiểu mẹ làm thế để làm gì. Nhưng em sẽ gặp mẹ để thương lượng một vài thứ. Mẹ từ em cũng được.
– Ừ… Vi cứ làm những gì Vi thấy đúng.
– Hoàng sẽ ở bên em nhé. Hoàng đừng bỏ rơi em.
– Sao anh lại bỏ Vi được. Nhưng mà… anh thấy em không sống với bố được đâu.
– Em đòi mẹ giấy tờ xe với nhà của bố. Rồi để bố đi chứ. Em đâu phải con gái bố mà giữ bố lại.
– Ừ. Giữ bố Tùng của Vi lại thì anh bị bệnh tim mà chết mất
– Hoàng đừng thế nữa mà. Bố Tùng rất thương em
– Ừ…
– Em cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Thôi kệ đi Hoàng ạ. Đến đâu thì đến. Em cũng còn gì để mà mất nữa đâu.
– Vi nói gì thế? Thế còn anh?
Em cười, cấu cấu má mình. Sẵn đang chán nản. Em lại làm mình cảm thấy hụt hẫng khó tả. Em như một cơn gió. Mà gió thì có đứng yên một chỗ bao giờ.
Mình về nhà nằm vật xuống giường. Cố gắng chìm vào giấc ngủ, cố gắng lạc vào một giấc mơ nào đấy mà không được. Cầm điện thoại mà không biết gọi cho ai. Chả hiểu sao mình lại rơi vào trạng thái cảm xúc lẫn lộn thế này. Cuối cùng mình ấn số bố.
– Hoàng à? Bố đang định gọi cho con
– Có việc gì hả bố
– Chiều con đến chỗ bố đi. Bố muốn con gặp một người.
– Ai vậy bố?
Hỏi thế thôi chứ mình thừa biết bố định giới thiệu ai rồi. Hẹn bố xong mình nằm nghỉ một lát. Nhắn tin bảo đưa em đi gặp mẹ thì em không nói không cần. Buồn thật. Chỉ mong chóng qua những thứ rắc rối này. Để mình và em bên nhau mà không cần phải lo nghĩ buồn phiền gì cả.
Mình sang nhà bố lúc 4h chiều. Vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Đến nhà bố bấm chuông gọi. Nhìn qua khe cửa vào trong sân đã thấy bố nuôi thêm một con cún Nhật. Chắc người phụ nữ sống cùng nuôi chứ bố chẳng bao giờ nuôi cái con chó thắt nơ ở cổ thế kia đâu.
Bố cười tươi lắm. Khác hẳn mình. Lết vào phòng khách nhà bố. Chẳng muốn ăn uống gì. Chỉ muốn xem mặt cái người bố muốn giới thiệu thôi.
– Hoàng hôm nay không đi học à?
– Con không!
– Sao thế con? Nhìn bơ phờ thế?
– Không ạ!
Bố hỏi gì trả lời nấy. Mình không đủ bình tĩnh đợi thêm.
– Bố muốn con gặp ai?
– Đợi bố lát nhé.
Bố đi lên phòng một lúc. Mình ra sân ngồi chơi với con cún. Tưởng tượng cái hồi bố và mẹ mới quen, rồi tỏ tình, rồi cầu hôn, rồi hứa hẹn. Xong sinh ra mình, xong cãi cọ, xong bỏ đi. Tình yêu cũng có là gì đâu khi lòng tự trọng bị tổn thương và sự ích kỉ vượt xa tầm với.
Bố xuống. Mình và người phụ nữ của bố nhìn nhau trong chốc lát. Cũng đủ để trong lòng hai người phát sinh đủ thứ cảm xúc. Đời nhiều khi hài hước thật. Trời cho trò chơi. Trêu ngươi quá đáng.
– Đây là người bố muốn con gặp!
– Con hiểu!
– Hai người làm quen đi! Đây là
– Cô Thi?
– Ơ. Sao con…?
– Khi tìm hiểu một người phụ nữ, ngoài nhan sắc ra bố không tìm hiểu gì thêm à?
– Ý con là…?
– Cũng không cần biết quá khứ của người ấy à?
– …
Mình giận dữ đến nỗi cũng chẳng cần biết bố có tổn thương hay không. Bố khiến bao nhiêu thứ sụp đổ trong mình. Vỡ vụn không thương tiếc.
– Một người phụ nữ quan hệ bất chính rồi sinh ra một đứa con không phải của chồng
– …
– Một người phụ nữ bỏ mặc con mình để chạy theo hạnh phúc mới
– …
– Cướp đoạt tài sản của người khác mà không thấy xấu hổ. Khi bị đòi lại thì thuê người giết chết.
– Hoàng! Con nói gì thế?
– À không. Loại người này thì không thể gọi là phụ nữ được.
Cái loại đàn bà này còn không xứng được gọi là người thì đúng hơn. Mình không hiểu sao người mình thương yêu lại được sinh ra bởi cái thể thống này. Mà bây giờ điều khiến mình hoang mang nhất, Vi là con gái của ai. Không thể là của bố được. Bố mới chỉ quen cô ta cách đây không lâu.
– Bố có biết con gái cô Thi là ai không? Không khéo hai người sẽ bất ngờ lắm đấy.
– Em còn có con gái à?
– Em định giới thiệu nó cho anh chiều nay.
Nhảm nhí. Vớ vẩn. Cô ta không thấy một tí gì xấu hổ cả
– Chứ không phải định dối trá đến phút cuối cùng à?
– Hoàng ơi. Hôm nay hình như con có uống rượu.
– Con chẳng uống gì cả. Bố muốn kiểm chứng thì tự bố làm đi. Con về.
– Hoàng ơi. Từ từ đã!
Mình chạy ra phòng khách. Nhận ra trong nhà từ nãy đến giờ không chỉ có ba người. Choáng váng hơn là người khách thứ tư không ai khác chính là em.
– Vi à! Em đến từ bao giờ thế?
– Hoàng đừng nói gì nữa.
– Anh…
– Đừng nói nữa!
Im lặng. Em đi qua mình vào phía trong nhà. Lạnh lùng đến trước mặt mẹ em.
– Mẹ đưa giấy tờ cho con để con về!
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong vòng chưa đến 15 phút. Mọi hạnh phúc ảo tưởng của bố cũng tan theo nước mắt. Chẳng biết trách ai. Chỉ trách bố chọn nhầm người. Mình đợi em ở cổng. Em bước ra, lên xe về cùng mình, không nói một câu nào hết. Mình đèo em về trong im lặng, giữa hàng ngàn hàng vạn tiếng ầm ỹ của thành phố lúc tan tầm.
Mình vốn không tin vào sự sắp đặt của số phận, không tin vào những câu chuyện hoang đường. Vậy mà giờ đây chẳng có cách nào để chối bỏ, khi mình trở thành nhân vật chính trong câu chuyện hoang đường ấy.
Hay Số 1 . Vn
Chap 39.
Em nói lời chia tay vào ngày hôm sau. Mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi một kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Nhìn em khóc bên những nhánh tường vi, tim mình như bị cắt lần lượt từ tâm nhĩ đến tâm thất. Máu trong tim xối ngược chảy xuôi, đau đớn đến từng tế bào. Không nói từ chối cũng không đồng ý. Mình kéo em vào lòng. Tìm môi em trong nửa phần tủi hận, nửa phần giận dữ. Điều duy nhất trong lúc này mình muốn là chiếm lấy cơ thể em, làm mọi cách để em hiểu rằng mình yêu em và sợ mất em như thế nào. Môi em nóng ấm trượt qua môi mình ướt át. Mình bị em đẩy ra, sẵn sàng chờ đợi một cái tát nảy lửa. Nhưng không gì cả. Em về phòng và đóng rầm cửa lại. Bỏ mặc mình một mình bên giàn tường vi. Gió đêm thốc lạnh đến thấu xương.
Mình trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất của tuổi trưởng thành. Ngôi nhà vốn đã trầm lại càng lặng hơn. Mẹ ít nói và bù đầu vào công việc. Mình đi học về cũng chỉ cố nuốt vài miếng cơm rồi gục đầu vào sách vở. Thỉnh thoảng vẫn thấy Chó Có Lát chở em về nhà. Biết là bạn bè chứ chẳng phải hẹn hò gì những vẫn thấy buồn. Có hôm lên phơi quần áo nhìn thấy em ngồi đung đưa chân rồi hát. Đứng ngắm em trong im lặng mà trái tim muốn khóc một trận cho thỏa lòng. Ba con mèo cứ lớn dần trong sự chăm sóc của mình. Nghe nó ngheo nghéo vang nhà lúc đói cũng bớt hiu quạnh hơn.
Bố gọi điện khi mình vừa tan giờ học. Nghe giọng bố vẫn điềm đạm như bình thường.
– Con xin lỗi về chuyện hôm trước
– Không sao. Có gì đâu. Bố cũng hiểu ra nhiều thứ.
– Bố với cô Thi sao rồi?
– Ổn con ạ. Dù gì thì bố cũng không phải là người bị phân tâm bởi quá khứ hay tương lai.
– Dạ!
– Còn con mới Vi?
– Nếu bố lấy con Thi thì con với Vi chẳng hóa là anh em một nhà, bố còn hỏi gì nữa.
– À. Thật ra thì bố nghĩ sống ở thời này thì không nên để những quy tắc chuẩn mực đè ép mình quá đáng.
– Dạ
– Bố cũng không định kết hôn lần nữa đâu. Mọi thứ chỉ đẹp khi yêu thôi.
Nói với bố thêm vài câu rồi cụp máy. Bố vui là được rồi. Chỉ mong cô Thi đừng sinh thêm đứa trẻ nào nữa. Là con của cô ta thì chỉ khổ thôi.
– Hoàng dạo này gầy quá! Mẹ nấu cơm không ngon à?
– Không phải đâu mẹ. Chắc do tiêu hóa. Hôm nay mẹ ăn đi nhé. Đêm con ăn sau.
– Dọn ra rồi còn gì nữa.
– Mẹ ăn đi. Con mệt lắm mẹ à!
Lên phòng đóng cửa lại. Nghĩ đến cảnh mẹ ngồi ăn một mình cũng muốn ứa nước mắt. Nửa đêm mẹ gõ cửa nhẹ nhẹ. Ra mở cửa thì mẹ dúi cho bát cơm rồi chạy xuống nhà luôn. Mình nhìn bát cơm, dựa vào cửa, ngồi bệt xuống đất mà khóc. Bát cơm nóng hổi, đủ rau, thịt và trứng. Nóng thế này chắc mẹ vừa dậy nấu lại cho mình. Cầm thìa vừa xúc cơm ăn vừa nấc lên. Đã bao giờ nấu được cho mẹ bữa cơm nào đâu mà cứ hành mẹ mãi thế này. Cơm nghẹn ứ ở cổ nhưng vẫn phải nuốt khi nghĩ về lúc mẹ cặm cụi dậy hâm lại đồ ăn. Mình không muốn mọi thứ cứ nặng nề thế này mãi.
Gõ cửa phòng em một cách kiên nhẫn. Mình sẽ chờ đến lúc em ra mở cửa thì thôi. Đợi khoàng 15 phút. Cuối cùng cánh cửa cũng có tiếng động. Em đứng trong phòng, cách mình chỉ một cái nắm tay. Mà tại sao nhìn em xa thế. Em mặc bộ đồ ngủ mẹ mình đi công tác mua tặng em, trông em như một đứa trẻ chưa lớn. Không hiểu sao cứ đứng trước mặt em là mình lại bất lực như thế này. Nhìn em lạnh lùng không cảm xúc. Mình biết em giận mình đã xúc phạm mẹ em, khinh thường hoàn cảnh gia đình em. Nhưng tất cả chẳng phải do mình bị cảm xúc chi phối quá nhiều sao. Tại sao yêu mà em không thể hiểu cho mình điều đó. Em luôn bắt mình hứa đừng bỏ rơi em. Thế mà cuối cùng người bị bỏ rơi lại thay đổi vị trí.
– Anh rất nhớ em!
– …
– Anh không níu kéo gì đâu. Chỉ là lúc này anh không điều khiển được cảm xúc.
– …
– Anh rất yêu em!
Em không đáp lại một lời. Chỉ lặng yên đứng trong vòng tay mình. Cuối cùng thì vì lí do gì chứ? Mình và em đâu có ngăn cách gì đến mức phải chia tay thế này? Đâu phải anh em ruột, đâu phải bị ngăn cấm. Là do tự thân một trong hai người của mối quan hệ này muốn tan vỡ. Tại sao tình yêu không đủ lớn để chèn chỗ cho vô vàn những lỗi lầm tầm thường và không đáng giữ?
…
Mình bắt xe về quê nội sau khi kì thi cuối kì 1 của năm Nhất kết thúc. Tết này mẹ muốn về ăn tết với bà nội nên bảo mình về trước với bà một thời gian. 28 Tết mẹ sẽ về. Gần đây do tâm trạng không tốt, lại không hay ở nhà nên mình không nghe điện thoại của thằng Học được. Không biết thằng bé có giận mình không nữa.
Đi chậm chậm trên con đường ngày xưa có em. Nhớ đến lúc em tung tăng rồi hát mấy bài hát trẻ con mà phì cười.
Nhìn thấy mình đầu tiên là thằng Giới. Thằng này muôn đời bị tiêu chảy nên lúc nó ngồi vớt bèo ở bờ ao mình cứ tưởng nó ngồi ỉa. Thằng bé đứng bật lên ngó mình một lúc cho chắc rồi chạy khắp đường làng gọi lũ trẻ.
– Chúng mày ơi, thằng Hoàng Thanh về này chúng mày ơi.
– Mẹ thằng kia hét to thế bà Thanh nghe thấy bây giờ
– Ừ nhỉ thôi chết lỡ mồm.
Thằng Học không biết chui từ đâu phi một phát ra trước mặt mình. Thằng này từ khi biết yêu nuôi tóc hay sao ấy. Vốn quen nhìn nó đầu trọc rồi giờ thấy tóc lơ phơ trên đầu nó trông như lông mọc trên mông.
– Mày hả Hoàng?
– Không tao thì ai?
– Dm thằng chó!
Nói xong nó sốc mình lên vai, chạy vào vườn quẳng vô đống rơm. Chả hiểu mình làm gì nên tội mà cả lũ lao vào hành xử. Thằng thì cầm đồ đạc mình đem đi giấu, thằng giữ chân tay, còn thằng Học với thằng Đạo thì lột quần dài mình ra treo lên cành nhãn, để mình mặc mỗi cái quần sịp. Chết mất.
– Dm chúng mày trả quần bố ngay
– Trèo lên cây nhãn mà lấy đê.
– Tao ăn mặc thế này trèo nào được.
– Thế thì cứ trốn trong đống rơm nhá.
Nói xong mỗi đứa một ngả. Về thăm bà mà phải bẻ lá chuối quấn quan hông chạy về nhà. Bà nhìn mình cười khùng khục. Lấy tạm cho mình cái quần nái đen của bà. Mặc vào như bơi trong quần. Đứng trước gương ngắm mà khóc thét. Tối ăn cơm xong mình phải lấy nịt buộc buộc hai ống quần lại cho đỡ lòe xòe rồi đi đòi đồ đạc. Cái lũ này giờ không chừa ai. Quậy cả mình.
– Học ơi.
– Cái giề
– Trả quần tao.
– Sang nhà thằng Đạo mà đòi
Chó. Bọn này giở trò gì với mình không biết. Lếch thếch sang nhà thằng Đạo.
– Đạo ơi
– Cái gì thế?
– Trả quần tao.
– Bọn nó vứt đồ của mày ở sân kho ý. Ra mà lấy.
Cái bọn mất dậy này. Lại lết ra sân kho. Mặc quần nái của bà mỏng dính. Rét ngứa cả đùi. Bọn trẻ treo đồ đạc mình lên mái hiên nhà kho. Ngó qua ngó lại không thấy ghế ghiếc gì để trèo lên lấy. Dưới mái hiên còn có bãi cứt trâu to đùng. Kinh chết.
– Có cần bọn tao giúp không?
– Chúng mày không lấy cho ông ông giết bây giờ.
Cả lũ ra ngó ngó. Nhìn mặt thằng nào thằng nấy đều nguy hiểm vãi đạn. Một lúc sau tự nhiên một thằng hô chạy, cả lũ chạy biến đi chỉ còn mỗi mình mình đứng lại. Dở à? Lại ngẩng lên tìm cách lấy đồ. Đang ngu ngơ tự nhiên nghe ĐOÀNG 1 phát to đùng. Phải nói là muốn gọi lũ trẻ kia bằng cụ luôn. Nhét pháo vào giữa bãi cứt trâu cho nó nổ. Người mình từ đầu đến chân dính toàn cứt. Tiên sư chúng nó chứ. Cả bọn lao ra hét ầm lên
– Chào mừng mày quay trở lại thế giới của bọn tao. Ồ día aaaaaaaaaaaaa
Xong cả lũ lao vào khiêng mình chạy quanh kho. Thành ra thằng nào thằng nấy ai cũng dính cứt trâu.
– Sao mày lâu về thế?
– Dạo này gầy thế này?
– Con Vi đâu?
– Sao mày cho thằng Học vợt muỗi mà không cho tao?
Câu cuối cùng là của thằng Đạo. Hỏi mình có vẻ rất cay cú. Chắc thằng này cũng thích con Thu rồi.
– Đi ra sông tắm đi.
– Thôi xin. Đang mùa đông.
– Tao biết có chỗ nước xoáy ấm lắm
– Tao không biết bơi đâu
– Ra bọn tao đỡ.
Chẳng để mình đồng ý. Lũ trời đánh này lôi mình ra sông. Lột hết quần áo rồi du mình xuống. Khỏi phải nói mình lạnh gần chết. Nhưng lúc sau vần vò với chúng nó một lúc cũng thấy vui. Sướng nhất là tối về lấy được đống đồ đạc. Không từ giờ đến Tết phải mặc quần bà thì chết.
– Nay tao vào ngủ với mày nhá. Mai sang nhà tao chơi. Mày về đúng lúc anh tao cưới.
– Anh Đại đã cưới rồi á?
– 20 rồi. Chả cưới thì làm gì. Lấy vợ về còn có thêm người làm đồng giúp mẹ.
– Lấy ai thế?
– Chị thằng Đạo. Quả này mà lúc nào hai vợ chồng chửi nhau khéo hai nhà nhảy sang đấm nhau luôn. Ha ha
Thằng Học mở cửa chạy vào nhà rồi tíu tít với bà. Mình đi thay quần áo rồi chạy ra chơi cùng cho vui. Đêm đến hai thằng trải chiếu nằm dưới đất. Nó kể đủ truyện trên trời dưới bể cho mình nghe. Cứ như lâu lắm rồi không có người tâm sự.
– Hôm nọ mải đi thuê phông bạt đám cưới cho anh Cu, tao không kịp học bài cũ. Sáng đến lớp bị cô giáo bắt lên bảng. Tao nghĩ nát óc không ra. Lúc sau thấy cô giáo đi ra ngoài mừng quá. Không ngờ cô vào cửa sau, ngồi ké bàn cuối lớp. Tao vội chạy ra cửa ngó ngó. Rồi hớn hở chạy vào bảo ‘‘chúng mày ơi cô đi rồi. Phô tao đi. Bài này làm thế nào’’. Thế là cả lớp được trận cười đứt ruột. Tao được 1 về chỗ.
– …
– Còn nữa, hôm nọ đi đái tập thể tao mới phát hiện ra chim thằng Đạo bị vẹo mày ạ. Cả lũ đái thẳng. Nó thế đéo nào nước đái cứ xiên sang bên phải. Tao buồn cười quá bảo cả lũ xem. Xong tao chạy về kể cho con Thu nghe. Bị thằng Đạo xông vào đấm. Mẹ. Hai thằng đấm nhau vỡ mặt chỉ vì cái chim vẹo.
– =)) thằng vô duyên. Nó không đánh mày chỉ vì cái chim đâu. Đánh vì gái đấy.
– Hôm trước bọn tao đi chăn trâu, mải chơi diều để trâu ăn hết bãi đỗ của người ta. Rồi cả lũ bị mấy ông chủ ruộng ra bắt nằm hàng dài trên ruộng để quất roi vào mông. Riêng tao thằng lớn nhất vừa bị quất vừa bị búng. Hic. Giờ chim vẫn còn tím đây này
Thằng bé đứng dậy đang định móc cho mình xem thì mình kéo xuống trùm chăn lên đầu nó. =)) Cười gần chết. Giờ mà móc ra thì bà ngất mất. Mỗi lần nghe thằng này kể chuyện là mình cười tưởng như bục ruột. Mình đã bỏ quên hiện tại để về lại với cuộc sống của đồng quê. Cuộc sống của những đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Cả ngày chỉ gắn với con trâu và đồng ruộng. Đi học thì bày đủ trò quậy phá trường lớp và cô giáo. Tạm quên đi những kỉ niệm đã trải qua cùng em để đón nhận lấy những nụ cười đúng nghĩa. Nhắm mắt ngủ và vẫn còn cười vì tiếng thằng Học vẫn ồm ồm bên tai. Cái thằng này. Nếu không có con Thu thì nó yêu mình cmn mất.
Chap 40. Kết thúc.
Đám cưới của anh Đại làm rộn lên cả một góc làng. Vì nhà cô dâu chú rể cách nhau khoảng 5 phút đi bộ nên nhạc nhẽo hai bên cứ choảng nhau lia lịa. Chị thằng Đạo nhìn cũng xinh phết. Chỉ tiếc là lấy chồng sớm quá. Năm nữa lại con bồng cháu bế cho mà xem.
Anh Đại tiếp khách sau một ngày đã say lử đử. Cứ ra chỗ mình bắt tay lia lịa. Cảm ơn vì có cái vợt muỗi của chú mà anh tán được vợ xinh. Nhắc mới nhận ra lí do mình được cả nhà chào đón từ sáng. Mình thích ăn gì hai bác cũng mang ra cho. Lũ trẻ ngồi cùng mâm mình vì thế cũng được thơm lây. Đám cưới cứ thế diễn ra êm đạp nếu không có vụ cướp cô dâu. =))
Chẳng hiểu lúc đón dâu thế nào. Đang đi yên lành thì chú rể (chắc bị chuốc rượu từ hôm qua với cả ăn linh tinh nhiều thứ nên đau bụng) ôm bụng chạy thẳng vào vườn cây bên đường mãi chẳng thấy ra. Mấy anh thanh niên làng thấy thế bày trò trêu, bịt mồm cô dâu đem đi giấu. Lúc sau chú rể chạy ra (mà lúc này vẫn còn ngửi thấy mùi thối thối, không biết chùi đít có sạch không) mặt hớn hở hỏi ‘‘Vợ em đâu?’’. Bọn thằng Học giả vờ hốt hoảng dọa
– Anh đi ỉa lâu quá. Thành niên làng bên sang cướp cô dâu rồi.
Ngay lập tức chàng rể chạy về nhà cầm dao đi tìm khắp nơi. Các cụ nhìn thấy cứ bò lăn ra vì vợ chồng trẻ trâu. Đến lúc cô dâu được đưa về nhà mà vẫn chưa dứt cơn cười. Làng quê mình từ già đến trẻ ai cũng hồn nhiên đến lạ.
…
Những buổi sáng ở quê buồn lắm. Lũ trẻ đi học hết. Bà ra đồng hái rau. Mình một mình ở nhà trông nhà giúp bà. Những lúc ấy lại nhớ đến em. Nhớ những kỉ niệm hai đứa cùng nhau trải qua. Giá lúc ấy có em ở nhà, em sẽ ngồi bậc thềm vừa ăn xôi vừa hát.
Ra mà xem con chi nó to to ghê
Trông xa lớn hơn xe hơi
Lăn lăn bánh xe đi chơi
À thì ra con voi như vậy mà nghĩ ngợi hoài
Đằng sau nó mang một cái đuôi và một cái vòi phía đầu.
Lẩm nhẩm lời bài hát em hay hát. Không biết có đúng nhạc không nhưng cứ hát bừa. Vừa hát vừa muốn khóc. Em giờ này không biết đang làm gì và ở bên ai. Mình tắt điện thoại một tuần rồi. Chẳng liên lạc với ai nên cũng chẳng biết tình hình ở nhà.
Được hai hôm tự kỉ thì lũ trẻ nghĩ ra trò lôi mình đi học cùng. Cứ ngồi ở cuối lớp cúi cúi là thầy cô không để ý. Hoặc có thầy nào biết thì xin phép một câu là được. Đi học với bọn trẻ mới biết thế nào là cuộc chiến giữa trẻ em người Kinh và trẻ em người Sán dìu. Trường xây dưới chân núi nên có cả học sinh dân tộc trên núi xuống học. Mà cũng không hiểu bọn này ghét nhau ở chỗ nào. Cứ ra chơi là chửi nhau. Trẻ con người Kinh thì chửi tiếng Kinh, trẻ con Sán dìu thì chửi tiếng Sán dìu. Không nghe được câu nào. Thế mà cũng lao vào cãi nhau được. Đến lạ. Có hôm chịu đồng ngôn ngữ với nhau thì sau ba câu như thế này là lại chiến tranh nảy lửa:
– Cớ sao con gái chúng mày lại mặc váy đi học?
– Kệ mẹ bọn tao
– Chúng mày là lũ bệnh hoạn.
– Còn chúng mày là lũ có bệnh phải đi hoạn
Đánh nhau thì cứ nhảy vào vật nhau, ôm nhau, trai gái đánh đấm loạn cả lên. Mà cũng tại con gái dân tộc nồng kinh khủng, cào cấu đau thấy mồ. Mình ngồi im trong lớp mà tự nhiên cũng có đứa con gái lao vào cào mặt. Mẹ chứ điên hết cả người. Hôm sau cạch không dám đi học luôn.
Sáng sáng lại cùng bà ra đồng vặt đỗ, hái rau. Có mình bà cười nhiều hơn, lúc nào cũng bám tay mình đi. Gặp ai bà cũng chào hỏi rồi giới thiệu cháu. Mình gặp ai cũng nhe răng ra cười. Nhưng thấy bà vui cũng vui lây.
Thằng Học khi yêu cũng chẳng thay đổi gì hết. Vẫn quậy như bình thường. Có chiều chơi đi núp đi tìm. Mình với nó chui vào bụi rậm náu. Náu đúng vào tổ ong. Bị ong nó châm cho vài phát vào mông. Chạy về tụt quần ra cho bà bôi vôi trắng xóa hết cả mông. Cả ngày hôm sau không được mặc quần mà phải quấn mảnh vải quanh hông. Thế mà vẫn chạy đi chơi khắp nơi.
– Mẹ hôm nay quấn vải đi học bị bọn con gái Sán dìu cười gần chết.
– =)) Ai khiến núp trong bụi rậm.
– Chúng mày im đi. Ngượng thối mũi. Mai đéo đi học nữa.
– Mày không đi thì bố mày quất lằn lươn lên còn nhục hơn
– Đã thế con Thu còn đòi tối nay nằm úp mông cho nó xoa thuốc.
– Óe. Tối nay bọn tao đi rình.
Thằng ngu, đã hẹn gái rồi còn tiết lộ. Quả này tối thế nào cũng chết. Cơ mà thằng Học có người yêu mình cứ thấy buồn. Tối đến là nó tót đi chơi chứ chẳng ở nhà buôn chuyện với mình nữa.
Tối có thằng gọi ở cổng. Tưởng thằng Học, chạy ra thấy thằng Đạo đứng huýt sáo đợi mình.
– Cái gì thế mày?
– Đi phá đám thằng Học với bọn tao không?
– Thôi, sao chúng mày cứ làm khổ nó thế?
– Tại con Thu ý. Tán nó mãi. Suốt ngày đem mì tôm sống đi cho nó ăn. Cuối cùng nó thích thằng Học. Tao đòi lại mì tôm thì nó không chịu trả. Tao phá cho chúng nó không dám đi chơi thì thôi.
=)) Cười chết mất. Tò mò quá cũng đi theo xem lũ trẻ con làm gì. Mà thằng Học ngu lắm. Cứ ngồi hẹn hò ở bờ ao mãi. Ai chả biết. Lũ trẻ cầm pháo với bật lửa ra, ngắm chỗ đôi tình nhân ngồi mà vứt pháo vào. Nổ đoàng đoàng cả góc ao. Con Thu sợ quá chạy mất dép về nhà luôn. Con thằng Học thì hằm hằm đuổi thằng Đạo quanh chuồng lợn. Cuộc chiến vì gái là cuộc chiến không tiếc sức.
Chợt nghĩ về mình và Chó Có Lát. Mình đã chiếm phần thắng chắc rồi, vậy mà giờ phải từ bỏ. Không biết giờ này ở nhà, không có mình ở bên, em như thế nào nhỉ. Em có còn lên sân thượng ngồi hát, hoặc ra ban công nghịch hoa tường vi nữa không. Mỗi khi nhớ về em, tim mình lại đập loạn nhịp. Chán nản bỏ lũ trẻ về nhà. Gục vào lòng bà. Dụi dụi mặt vào đùi bà. Bà lại nhẹ nhàng vuốt tóc rồi xoa lưng cho mình. 20 tuổi rồi mà vẫn thấy mình nhỏ bé, trẻ con đến lạ.
Sáng dậy bà đã đi chợ. Mình ngồi tần ngần mãi không biết làm gì. Lấy điện thoại bật nguồn lên. Do dự mãi mới dám bấm số em, nhưng chẳng thể nào nhấn nổi phím gọi. Có cuộc gọi đến làm mình giật mình. Thằng Hưng!
– Ừ tao đây!
– Dm thằng chó chết mày đang chui rúc ở xó xỉnh nào thế?
– Sao hả mày?
– Vi ốm cả tuần nay mày có biết không? Vì mày đấy?
– Cái gì?
– Mày đang ở đâu?
– Tao về quê với bà.
– Mày chết luôn đi.
Thằng bé cụp máy. Tim mình đập thình thịch. Em làm sao? Em ốm thế nào? Run run nhấn số em. Em nghe máy chỉ trong 2 hồi chuông đầu.
– Alo
– Vi à?
– Em nghe!
– Em… Em là Vi à? (Lúc này dở cmnr. Chả biết nói gì)
– Hoàng khỏe không?
– Anh không. Anh sắp chết rồi!
– Gì cơ? Hoàng làm sao
– Hoàng…Hoàng sắp nhớ Vi mà chết rồi.
– Hoàng hư thật. Làm em giật mình đấy!
– Vi có khỏe không?
– Em khỏe chứ.
– Ừ. Em…ổn không?
– Em không!
– Tại sao? Tại sao?
– Vì không có anh!
– Em tha lỗi cho anh được không? Thời gian xa em anh không thể sống một cách bình thường được.
– …
– Vi!
– Hoàng đang ở đâu?
– Anh ở quê. Vi đang ở nhà à?
– Em không!
– Vi ở đâu? Vi đi đâu?
Em im lặng. Lúc này mình trở nên hốt hoảng. Người run bắn.
– Vi! Vi ơi!
– Em đây!
– Em đi đâu? Em ở đâu?
– Em à? Em…ở trong tim Hoàng. Hoàng có thấy không?
Mình im lặng thật lâu. Cuối cùng em cụp máy. Mọi thứ kìm nén trong thời gian vừa qua như vỡ òa trước mắt. Đặt tay lên ngực. Trái tim đã không còn đập những nhịp sợ hãi mà đã yên vị trong quỹ đạo của nó. Cuối cùng sau bao chuyện xảy ra. Em vẫn ở đó. Ở nơi em cảm thấy bình yên nhất.
Tháo sim điện thoại ra cất vào ba lô. Có lẽ mình cần một thời gian nữa mới dám quay trở về, mới đủ dũng cảm để đứng trước mặt em. Gạt bỏ mọi khó khăn cách trở để yêu em bằng tất cả những gì mình có.
Sẽ chẳng bao giờ mình quên được buổi chiều thả diều trên đồng quê ấy. Cánh diều Hoàng Vi bà vẫn cất giữ cẩn thận cho mình đang bay trên nền trời. Em xuất hiện như nắng, đẩy trôi đủ thứ xám xịt đang hiện hữu trong lòng mình. Nhìn em chạy thật nhanh trên con đường từ thị xã về mà mình không thể thở kịp nhịp tim. Vẫn đủ tỉnh táo để nhờ thằng Học cầm hộ dây diều không bay mất. Mình chạy ra đường, kệ hai chân đang còn lấm đầy bùn. Đón em bằng hai vòng tay ấm và bờ ngực rộng. Em hư thật. Tại sao bây giờ mới chịu về.
Em ngã vào lòng mình. Đồ quỷ. Về quê mà hình như về tay không. Không mang theo túi sách hay ba lô gì cả. Vuốt vuốt mái tóc em, từng lọn tóc mướt mồ hôi.
– Vi định về mặc tranh quần áo anh à?
– Không. Có người đem hộ em kìa Hoàng
Đằng xa sau lưng em là Hưng và Linh. Hai đứa này chắc chắn chẳng nhớ mình rồi. Đi chậm rí chậm rì. Vừa đi vừa trêu nhau. Em vẫn đứng trong lòng mình. Lâu lắm mới được nhìn thấy nụ cười hiền hiền của em.
– Mới một tháng thôi, sao Hoàng cao lên nhanh thế.
– Ừ
– Còn béo ra nữa!
– Sao Vi gầy thế này? Có bị bố Tùng bắt nạt không?
– Bố Tùng đi làm ăn ở chỗ khác rồi.
– Thế mẹ Vi thì sao?
– Thôi kệ đi Hoàng. Kệ mẹ nó đi! Hi hi
– Học ai kiểu nói hỗn đấy đấy.
– Học anh Hưng
Cái thằng mất dậy. Dám dạy người yêu mình bố láo. Lát nữa gặp nhau đấm cho vỡ mõm.
– Vi kệ được thật không?
– Thật. Kệ hết
– Thế mà đòi chia tay. Xa anh cả tháng trời.
Em ôm chặt mình. Mình cũng thế. Trên nền trời đồng quê, cánh diều Hoàng Vi vẫn thoắt ẩn thoắt hiện.
Tết Mậu Tý năm 2008, cái Tết đầu tiên bên em. Tết đầu tiên ở quê cùng bà nội. Tết đầu tiên Hưng và Linh dám bỏ nhà đi bụi.
Nếu muốn bỏ mặc, trốn tránh tất cả. Có lẽ mình sẽ mãi chọn nơi này để trở về!
***
Câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc và có một Happy ending. Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện của mình!
********************
PHẦN 2: Nhật Ký Hoàng Vi
Chap 1:
Sau một thời gian khá lâu của kì nghỉ Tết, mình và Vi lại lao đầu vào chuyện học hành, chìm trong những lo toan về một tương lai không xa. Mình vẫn thường nắm tay Vi đi bộ trên đường ra bến bus vào mỗi buổi sáng đi học. Chậm chậm thôi, đủ để em vừa đi vừa ngó nghiêng trên vỉa hè xem người ta có làm rớt nắp chai Cocacola hay Pepsi gì đó không. Vi có sở thích sưu tầm những nắp chai như thế, đem về bắt mình lấy đinh đâm thủng một lỗ ở rìa nắp rồi lấy dây xâu thành chuỗi dài. Em lúc nào cũng có những sở thích lạ lạ vậy đó. Những chuỗi dây nắp chai được em buộc chi chít ở cửa sổ. Em gọi đó là chuông gió nắp chai ^_^. Thỉnh thoảng ngồi trong phòng, mình lại nghe thấy tiếng gió thổi tung nắp chai chạm vào nhau kêu coong coong. Hoặc là do em ngồi học buồn, em lấy thước và bút với tay lên gõ vào những sợi dây nắp chai như chơi đàn Tơ nưng. Mỗi lần như thế, mình biết em buồn!!!
Lâu lâu mình không gọi điện thăm bố. Không biết bố và cô Thi thế nào. Nhưng để ý em mình hiểu được, em bé bỏng và đáng thương biết bao. Có khi cả tháng mẹ em không gọi điện hỏi thăm em lấy một lần. Tiền sinh hoạt của em cứ được gửi vào thẻ ATM đều đặn như một nghĩa vụ của sếp trả lương cho nhân viên theo định kỳ. Thi thoảng trèo sang nhà Vi, mình ngó em lủi thủi một mình nấu cơm. Em thường chỉ nấu 2 món, rồi đơm cơm ra 2 bát tô, trộn thức ăn lung tung phèng lên, em một bát Ki một bát. Rồi em ngồi bệt xuống đất ăn cùng Ki luôn. Vừa ăn em vừa nói chuyện cùng Ki cho nhà đỡ hiu quạnh. Mỗi lần như thế, mình đứng ở cầu thang, mũi mình cay lắm. Muốn ngày nào cũng sang măm với em nhưng không được. Mình còn mẹ. Mẹ cũng chỉ có mình. Mình sang với em thì ai chăm mẹ đây?
Mình đền bù cho Vi bằng nhiều cách. Thi thoảng nghe tiếng chuông gió nắp chai, mình lại ra ban công ngó sang chọc em cười. Trong trái tim mình luôn ghi đậm hình ảnh của em những lúc ấy. Em ngồi lọt thỏm sau khung cửa sổ, mắt ngước lên nhìn vô định vào những dây nắp chai mình làm cho em, tay em cầm bút gõ vào đó vô thức, rồi em nhìn thấy mình, em cười! Nụ cười ấy mình sẵn sàng đánh đổi cả phần đời còn lại để giữ gìn nó một cách trọn vẹn. Em nhảy cẫng lên lao ra ban công nhìn mình, chúm chím chờ đợi. Thằng Hưng quen một thằng quê trên Lào Cai gần cửa khẩu. Thằng đó hay được người nhà gửi cho bánh kẹo bên nước ngoài tuôn về. Nhiều loại kẹo hình dạng dễ thương lắm. Hưng vẫn hay cho mình vì mình bảo thích ăn kẹo kiểu thế. Nói là thích thôi, chứ mình để dành cho Vi. Em lớn rồi mà đôi khi vẫn trẻ con. Mình chìa cho em cái kẹo, em đưa hai tay xin như bé lớp Mầm nhận phiếu bé ngoan từ cô giáo. Rồi chúng mình ngồi trên thành ban công giữa nhà, dựa lưng vào nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui ở lớp.
– Em không thích học Toán chút nào Hoàng ạ!
– Thế Vi thích học gì?
– Em thích học Thể Dục, vì giờ thể dục em được chạy nhảy khắp nơi.
– Ngộ! Con gái mà chạy nhảy nhiều sẽ bị to chân đấy. Rồi chân Vi sẽ bè ra như cái nồi.
– Thật á? – Vi tháo ngay dép giơ hai bàn chân xinh ra ngắm nghía – Có thật không vậy?
– Thật! – Mình cố nhịn cười
– Hoàng lừa em, Hoàng đểu lắm! Hoàng đểu!!!!
Những cuộc nói chuyện ngoài ban công mỗi lần chỉ một lát thôi. Rồi em lại phải vào học bài. Mình thì bận rộn với những đề cương ôn thi cho đến tận đêm. Vi luôn là người đi ngủ trước mình. Mình hay ra ban công, nhìn khung cửa sổ đã tắt đèn và đóng cửa, thầm chúc em ngủ ngon và đừng mơ ác mộng. Thương em lắm! Thiên thần bé nhỏ! Đừng thấy cô đơn giữa ngôi nhà trống trải, vì đơn giản có anh ở bên em. Chỉ cách nhau một bức tường mà thôi!
Mình cũng bắt đầu chấp nhận những thay đổi tích cực từ mẹ. Mẹ ăn diện hơn, chăm trang điểm hơn và chú ý đến kiểu tóc nhiều hơn. Vui thì có vui, nhưng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng khi mẹ “có việc về muộn, con ăn cơm trước” hay “trưa mẹ không về, con nhớ nấu cơm ăn”. Đôi khi mình đi học về muộn, thấy mẹ cặm cụi đứng bếp nấu cơm, mình nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống bàn rồi đến ôm vai mẹ. Mẹ giật mình cầm đũa gõ đầu mình mấy cái. Mình luôn muốn nói cho mẹ nghe tâm sự của mình. Những mong muốn từ sâu trong trái tim. Ước gì mình có đủ dũng khí để cầm tay mẹ một lần. Bảo rằng: “Nếu có ai đó có đủ yêu thương làm bàn tay này ấm hơn, thì mẹ hãy giữ lấy người đó nha mẹ! Mẹ đừng nghĩ cho con nhiều nữa! Con đã lớn rồi!”. Nhưng không được! Có lẽ mình vẫn còn chút trẻ con, còn chút ích kỉ mà muốn giữ mẹ làm tài sản riêng.
Vì ở một mình, nên Vi rất hay kiếm trò nghịch phá. Có lần trèo sang, đi xuống cầu thang mà thấy em với Ki đang đuổi nhau quanh nhà. Em mặc quần short ngắn và áo đá bóng của mình, buộc túm lên gần ngực hở hết cả rốn, tay cầm chổi lau nhà, nhúng nhúng vào chậu nước cho tung bọt lên rồi hất khắp nơi. Chơi xà phòng với chổi chán thì em với Ki bật nhạc sàn rồi cùng nhau …múa. Cho đến khi mình cười sặc sụa ở cầu thang Vi mới giật mình quay ra hét.
– Hoàng đểu kia sang bao giờ mà em không biết thế?
– Sang từ lúc em ngoáy mông ý
– AAAA, anh nhắm mắt lại đi.
– Nhìn thấy hết rồi, thấy cái rún lồi đầy ghét của Vi rồi.
Vi lao ra chỗ mình, đè ngay mình xuống, lột áo mình lên bắt mình cho Vi xem rún trả đũa mới chịu tha. Sau đó em bắt mình lau nhà dọn nhà cho em để em ngồi vừa xem Tivi vừa ăn táo. Hic.
Mình luôn chiều Vi hết sức. Thương em thiếu tình thương gia đình. Và cũng bởi mình tự thấy con gái vốn nhỏ bé và yếu ớt, đi ra xã hội bị xã hội đè đầu cưỡi cổ nhiều rồi, nên về nhà có cho con gái đè đầu cưỡi cổ mình một chút cho xả ức cũng không sao. Chỉ cần không hư quá là được. ^.^ . Vi cũng biết điều đó nên em ngoan lắm. Chẳng bao giờ em gây sự quá đáng với mình. Em có gây sự mình cũng bỏ qua mà dỗ dành, bởi ngoài mình ra, em có còn chỗ dựa nào nữa đâu.
Mật độ mẹ ra ngoài chơi buổi tối ngày càng nhiều. Mình vẫn hay nhắn tin cổ vũ mẹ cho mẹ tự tin hơn kiểu “mẹ con hôm nay xinh lắm nhé!” hay “hôm nay mẹ mặc bộ váy đẹp đấy”, hoặc “mẹ cuốn tóc thành lọn đẹp đó nha”. Mình vẫn không quên nhắc mẹ nhớ giữ ấm và phải ăn no, không được ăn nhiều đồ có mỡ và ngọt gây hại cho người trung tuổi. Còn mình thì về nhà sớm, rẽ qua chợ mua đồ ăn tươi rồi trèo sang nấu cho Vi trước lúc em đi học về. Vi hay giở trò quậy phá, về nhà thấy mình là cầm chổi bắt mình giơ tay để em dắt lên công an vì tội đột nhập. Mỗi lần như thế mình lại giả bộ giơ tay lên trời xin xỏ.
– Cháu xin cô Vi tha cho cháu một lần trót dại. Từ lần sau mò sang ăn trộm cháu sẽ cố gắng vơ vét và tẩu thoát trước lúc cô về.:v
Em lại cười, người gì mà dễ cười không à. Chọc có một tí thôi là cứ lăn lóc ra đó. Vi cất cặp sách rồi vào tranh việc. Vi biết mình thương Vi, Vi hay nạt:
– Ứ cho Hoàng thương nhiều đâu! Hoàng thương em ít thôi!
– Ứ nghe làm gì được?
– Không nghe đuổi ra đường luôn!
Mình thích ôm Vi lúc Vi nấu ăn, nhìn bàn tay bé xíu cầm đôi đũa đảo đảo quanh chảo mà thấy buồn cười. Mình và Vi ăn cơm xong chạy ra đường chơi bóng đá với Ki chán mới về học bài. Cứ nhìn cái gốc cây xà cừ ngoài cổng là mình nhớ đến cái vụ sang nhà Vi đòi đèn tích điện rồi bị Vi đánh cho sưng mũi. Nhớ lại mà cảm giác như mọi chuyện như mới xảy ra hôm qua. Nhỏ hàng xóm mới tát mình hôm qua, mới gây chiến hôm qua, mới rút quần đùi của mình rồi nhét xuống ống nước hôm qua.
– Hoàng lại thế rùi nè!
– Sao cơ?
– Hoàng cứ nhìn gốc cây rồi đứng đờ người như thế người đi đường người ta tưởng Hoàng điên luôn á.
– Hí hí, Vi điên!
– Ơ, Hoàng bị dở à?
– Không, Vi bị điên mà.Vi không tin à?
– Hoàng bị khùng thì có, Hoàng bị thần kinh
– Trật tự đi không người ta nói cả 2 lũ điên giờ, đứng dịch vào đây anh ôm nào.
– Không, không ôm người điên đâu!
Vi nói vậy chứ mình biết Vi cũng nhớ da diết những kỉ niệm của ngày mới quen lắm. Em cũng cứ đứng dụi đầu vào ngực mình rồi cùng nhìn vào gốc cây như mình thôi. @.@
Buổi sáng mình và Vi vẫn thường đợi nhau đi học. Mình bảo mình chở đi bằng xe máy nhưng Vi nhất định đi bus để trên đường đi bộ Vi còn nhặt nắp chai.:-|
Đi bus thì gặp lắm thứ kinh khủng lắm. Sáng sớm đi ít người không sao. Chiều về mới sợ. Chen chúc, móc túi. Có lần Vi bị một thằng sờ mông mà không làm gì được vì xe quá đông nên không biết chính xác thằng nào sờ em. Điên lộn cả tiết. Còn có thằng trộm láo tới mức nó móc túi sách của Vi lấy điện thoại, túm được tay nó rồi, nó quay lại nhe răng cười bảo: ‘‘Tao bị AIDS giai đoạn cuối, mày không bỏ ra tao xiên cho phát chết queo giờ’’. Bó chym luôn! Lúc ấy chỉ biết thả tay cho nó chạy chứ làm được gì nữa. Ngậm ngùi trong cay đắng. Từ vụ ấy mình nhất quyết đưa em đi học bằng xe máy. Chứ ngày nào cũng đối mặt với cái lũ dê xồm bóp zú sờ mông vẹo hông vuốt má với cả trộm cắp móc túi siđa thì mình bục tim mà chết mất.
Chiều về đi qua chợ lòng vòng mấy hàng bia nhặt chục cái nắp chai đem về cho em đỡ nhõng nhẽo. Chỉ vì mấy cái nắp chai thôi mà cứ hành mình suốt. Ngày đi nhặt rồi đủ nắp thì lại lấy đinh với búa đục lỗ xâu dây. Bắt tội mình đủ thứ. Mà không biết em định xâu dây nắp chai cho đến bao giờ. Nhiều lúc chỉ muốn túm đống dây đi bán sắt vụn lấy tiền mua quần đùi. Thi thoảng ngồi nghĩ thấy sợ. Mình thắc mắc không biết có phải cứ thui thủi một mình nên em mắc chứng tự kỉ không, chứ cứ nhìn cảnh em ngồi góc nhà lựa nắp chai rồi đục đục xâu xâu xong lấy bút gõ keng keng thấy ghê ghê. Nhiều đêm mình còn mơ thấy cảnh em đội nón, răng sún, mũi nhọn như phù thủy, ngồi gõ nắp chai mà sáng dậy toát cả mồ hôi. Nhưng nhìn những dây nắp chai em sơn đủ các màu treo cửa sổ cũng thấy hay hay. *_*
Yêu Vi, những thói quen sinh hoạt của mình thay đổi đã đành, ngay cả những cử chỉ nhỏ cũng vì em mà thay đổi theo. Trước kia chưa có bạn gái, cũng không bạn bè tụ tập nhiều, cái điện thoại của mình chỉ để mẹ liên lạc, báo thức, xem giờ nên đi ngủ mình vẫn vứt chỏng chơ ngoài bàn học. Giờ đây yêu em, tay mình cũng nào cũng giữ điện thoại khư khư. Đi ngủ mình vẫn nắm chặt điện thoại trong tay và đặt lên ngực, chỉ lo đêm em có chuyện nhắn tin cho mình mà mình không biết. Mọi người không biết cảm giác một người con gái sống trong một ngôi nhà ba tầng to và rộng nó có nhiều thứ đáng lo như thế nào đâu. Vi lại nhát ma nữa, nhà vệ sinh ngay trong phòng mà có đêm em nín nhịn cho tới sáng mặt trời mọc mới dám đi giải quyết, còn nếu bức quá không thể nhịn được thì em phải gọi mình sang trông phòng, bật điện tưng bừng, bắt mình phải hát bài ‘Bức thư tình đầu tiên’ cho đến khi em vệ sinh xong mới được đi về. *3* . Có đêm mình sang, vừa ngồi hát vừa ngủ gật, em bị đau bụng mãi không thấy ra, mình thì cứ nghêu ngao câu hát đến lệch lạc cả nhạc, sai cả lời: ‘‘Và anhhhhhhhh…Sẽ là người đàn ông cụa đời emmmmm. Anh đá mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu em, ngày mai anh sẽ vững bước trên con đường dài. Em có nghe? Mùa đông như ngọn đèn vàng…Anh nhớ emmmmm. Anh nhớ ẻm emmmmmm…Hát mãi không thấy Vi ra, mình mệt quá trèo lên giường ngủ luôn. Sáng dậy mơ màng, thấy mình đang nằm ôm em, em chui vào lòng mình ngủ ngoan như mèo con. Cảm giác ấm áp khi yêu chẳng có ngôn từ nào miêu tả được nhiều. Em trao tặng cho mình biết bao nhiêu điều đặc biệt. Yêu thương, ấm áp, niềm tin, cố gắng, mục đích sống tốt hơn…Và nhất là mình thấy mình to lớn, mạnh mẽ và trưởng thành lên rất nhiều khi mình chăm lo che chở được cho em – thiên thần nhỏ! Khoảng thời gian ấy, những cảm xúc tinh khôi và trong trẻo ấy, mình tự hứa sẽ ghi nhớ mãi trong tim, để sau này mình sẽ thủ thỉ cho những đứa con của mình nghe, rằng mẹ yêu của con đã tặng bố những món quà đặc biệt như thế nào, rằng bố đã yêu mẹ con nhiều ra sao. Nhưng sẽ vẫn nghiêm khắc với chúng nó. ‘‘Bố chỉ kể thế thôi, chứ cấm đứa nào yêu sớm. Phải học hành cho có tương lai. Đứa nào không nghe lời bố đấm phát chết luôn!
Chap 2:
Khoảng thời gian êm đềm nhất của mình và Vi kéo dài gần một năm bốn tháng, chúng mình sát cánh bên nhau, chia sẻ cùng nhau mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Vi hay trèo lên tầng thượng ngồi khóc một mình mỗi khi em tủi thân. Mới đầu mình không biết điều đó. Đến một lần lên phơi quần áo, bắt gặp em ngồi khóc. Mình sợ tới mức chẳng cần biết phải làm gì, trèo sang ngay với em. Em khóc nhè cũng không sao, nhưng nếu khóc thì phải gục vào ngực mình khóc chứ mình không cho khóc một mình. Ngày hôm ấy mình mải dỗ em nên bỏ quên quần áo trong máy giặt cho đến hai ngày sau thối um lên và bị mẹ chửi gần chết (‘._.)
Mình cứ nghĩ, mình và Vi sẽ hạnh phúc, sẽ yêu thương nhau như thế mãi mãi, sẽ luôn cầm tay nhau đi trên mọi ngả đường, sẽ luôn gục vào nhau những khi mỏi mệt. Nhưng trong cuộc đời chẳng mấy khi đoán trước được điều gì. Như một chiếc cốc thủy tinh đẹp đẽ người ta đặt trong hộp kính, rồi cũng có ngày nó sẽ bị lấy ra lau chùi để rồi lỡ tay đánh rơi nó. Nó vỡ! Tan vụn ra thành ngàn mảnh nhỏ. Có cố gắn lại cũng chỉ còn những vết nứt xấu xí.
Khi mình hoàn thành xong kì học thứ 4, kết thúc năm thứ 2 Đại học, Vi bắt đầu bước vào kì thi Đại học đầy áp lực của thời học sinh. Mình luôn cố bên em, cố an ủi động viên em vượt qua tất cả. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bố đẻ em không tìm đến và ngỏ lời đón em về nhà nuôi nấng. Đối với mình, vốn dĩ đã bỏ rơi 1 đứa trẻ từ thời bé dại thì tốt nhất đừng có tìm lại. Hàn gắn cái thứ tình thương mong manh đó làm cái gì? Khi trong lòng đứa trẻ đó hầu như không có một chút ý niệm rằng tình thương đó có tồn tại hay không. Vi luôn tin rằng chú Tùng là bố của em và Vi cũng chỉ coi mỗi chú Tùng là bố chứ không có chỗ cho người đàn ông nào khác thay thế. Nên khi có một người bố khác đến tìm. Điều đó khiến mình, khiến em choáng váng.
Mình vẫn nhớ như in hôm đó vào ngày chủ nhật thứ 3 của tháng Năm. Một bác trung niên, mặt khá hiền hậu và trẻ, bấm chuông nhà Vi. Không đợi Vi chạy xuống mở cửa, lúc ấy mình đang xới đất cho mấy chậu cây cảnh ở sân. Mình chạy ra hỏi (hơi vô duyên). Mình bảo:
– Bác là ai? Bác tìm ai ạ?
– Cháu cho bác hỏi đây phải nhà Thi Tùng không?
– Dạ phải nhưng chú Tùng và cô Thi không có nhà.
– À không, bác tìm con bé con cơ.
– Con bé nào hả bác?
– Ừ, thế phải con gái Thi tên Vi không cháu?
– Dạ phải. Nhưng bác tìm Vi làm gì ạ? Cháu là…anh Vi ạ!
– Cháu anh em bên nhà cô Thi à.
– Vầng.
Hỏi nhiều quá nên phát bực luôn. Mình mới hơi cáu, hỏi thẳng:
– Thế cuối cùng bác tìm Vi có việc gì ạ? Cô Thi nhờ cháu trông nom Vi nên có gì bác cứ bảo cháu
– À thế à may quá. Thế cô Thi gọi báo cho cháu là bác đến chưa?
– Rồi ạ, nhưng mà cô không nói lý do bác đến là gì. Cô bảo cháu cứ hỏi bác. – Mình biết đéo gì đâu nhưng mà chả hiểu sao lúc ý mình lại nói dối thế nữa *3*
– Ừ, bác đến nói chuyện rồi đón Vi về nuôi.
Trời ơi, sao lại đón Vi về nuôi là nào? Chả hiểu gì cả. Lúc ấy đầu óc mình choáng váng. Vi chạy xuống mở cửa. Mình suýt nữa lao vào đẩy em vô nhà. Giây phút ấy mình sợ bố đẻ của em còn hơn chú Tùng.
– Sao lại thế hả bác. Vi đâu phải trẻ mồ côi?
– Con đấy hả Vi?
Bác ấy không trả lời mình, mà nhìn Vi hỏi em. Vi có vẻ đã biết trước sự có mặt của người đàn ông này, nên em không sợ hãi hay bất ngờ gì. Em cứ lẳng lặng, cứ chấp nhận thôi. Còn mình thì chả hiểu gì cả. Hóa ra chuyện em sẽ bị bố đẻ đến đón đi em đã biết từ trước rồi. Mẹ em và em đã nói chuyện từ trước rồi. Nhưng em không hề cho mình biết. Mình nhớ tới hồi sinh nhật mình vào cuối tháng Tư. Em tự tay làm quà, làm bánh ngọt cho mình. Đêm sinh nhật em thủ thỉ rằng. ‘Nếu một ngày nào đó em rời xa nơi đây, thì Hoàng phải sống tốt thật tốt nhé!’. Lúc ấy mình đang lạc trong hạnh phúc và những ảo tưởng xa vời nên chẳng chú ý gì đến những tâm sự của Vi hết.
Vi xin phép mình rồi cùng người đàn ông lạ vào nhà nói chuyện. Đột nhiên mình nhận ra rằng dù có yêu một cô gái nhiều đến thế nào, mình cũng không thể hiểu hết cô ấy đến tận cùng. Sẽ có một ngày cô ấy làm những việc mà mình không thể đoán trước được. Mình ngơ ngác như một tên ngốc. Cảm giác y như lúc Vi cứ thân thiết với tên Chó Có Lát mà bơ mình. Nhưng vấn đề này hoàn toàn nghiêm túc hơn. Quyết định của em, suy nghĩ của em ra sao mình cũng không biết. Tự nhiên nhảy đâu ra một người bố đẻ đến tìm con gái. Mình có cảm giác ai đó vo tròn mình thành một viên đạn rồi kẹp vào súng chun bắn vút đi. Chới với…