<?php the_title(); ?>

Người Vợ Bất Đắc Dĩ

09.07.2014
Admin

Băng dơ tay lên định cho Hồng một cái tát, nhưng Hồng đã nhanh tay đỡ được, nó cầm tay của Băng, nó bảo:

– Này chị kia, chị hãy cẩn thận và suy sét cho hành động của mình, chị có biết đây là đâu không hả, có cần tôi gọi cho ai đó và báo chí tới đây không, họ chắc cũng thích thú lắm, vì họ cũng muốn biết tại sao cô người yêu trước của Trường tại sạo lại bị hủy hôn ước, thế nào cô còn muốn đánh tôi nữa hay là ta ngồi xuống nói chuyện…?

Băng tức bầm gan, nhưng cô ta sợ, cô ta không ngờ con nhỏ vắt mũi chưa sạch này lại dũng cảm và thông minh quá, những trò dọa nạt và khủng bố tinh thần của cô không có tác dụng gì với nó cả.

Hồng nhìn xa xăm nó bảo:

– Cô yêu anh ấy ư, cô yêu mà làm cho anh ấy bị tổn thương, tôi không hiểu cô yêu anh ấy như thế để làm gì, lẽ ra khi yêu ai cô phải làm cho ai đó hạnh phúc chứ, cô có quá ích kỷ hay không, khi chỉ biết có mình…?

Băng tức giận gắt:

– Con nhỏ kia, mày thì biết cái gì mà nói, đừng có mà lên mặt dạy đời, mày tưởng mày ngon lắm, mày thì biết cái gì, ba tuổi nhóc con mà đòi làm thầy hả, em còn non dại lắm em ạ, chưa trải đời thì đừng có tưởng cái gì mình cũng biết…!

Hồng cười với Băng, nó bảo:

– Chị nói đúng, tôi chưa trải đời, và hãy còn non dại, nhưng có một thứ tôi hơn chị đó là tình người, tôi không muốn ai vì tôi mà bị tổn thương, hay đau khổ vì mình, còn chị, chị trải đời, chị nhiều kinh nghiệm hơn tôi, nhưng chị thích làm cho người ta đau khổ, và chị còn nhẫn tâm đạp lên nỗi đau của người khác mà sống, vậy chị trải đời hơn tôi thì có ích gì, sao không giả vờ còn non dại và ngu ngơ như tôi có phải là hơn không…?

Băng bị Hồng sỉ nhục đến nỗi môi băng run run, cô ta hẹn gặp Hồng cốt dọa nạt nó và làm cho nó sợ mà rút lui, nhưng hình như tình hình lại hoàn toàn thay đổi, bây giờ không phải Hồng là nạn nhân mà là cô ta.

Băng vớt vát lại lần cuối:

– Tao hỏi câu cuối cùng mày có chịu xa Trường và từ bỏ cuộc hôn nhân này không…?

Hồng lấy thìa khoáng ly nước của mình, nó bảo:

– Cô đã biết câu trả lời của tôi rồi…!

Băng mai mỉa:

– Mày nói thì hay lắm, mà chắc gì mày yêu Trường, mày cũng đâu có khác gì tao, cái mà mày yêu chỉ là tiền bạc và địa vị của anh ấy mà thôi, con mối béo bở như thế làm sao mà mày từ bỏ được, đúng là không thể nào tin vào khuôn mặt non choẹt của mày mà nói mày là một con nai tơ, phải gọi mày là một con cáo già mới đúng, mày còn mưu mô và thủ đoạn hơn cả tao…!
Hồng cười khẩy bảo:

– Chị suy từ bụng ta ra bụng người rất hay, chị cũng nghe câu “Đi với bụt mặc áo cà xa, đi với ma mặc áo giấy” chưa…?”

Băng không hiểu nên hỏi lại:

– Mày nói như thế là ý gì…?

Hồng thương hại bảo:

– Đó là cái tâm và cái thiện của con người, cái tâm trong sáng thì nhìn đâu cũng thấy điều tốt đẹp, và có hy vọng vào cuộc sống cho dù nó có gian khổ và khó khăn như thế nào, còn cái tâm không trong sáng nhìn đâu cũng thấy một màu tối đen, chắc chị hiểu tôi đang nói gì…?

Băng ngẫm nghĩ lại lời của Hồng, sao nó hay dùng thành ý và những hành động ám chỉ cho cô hiểu thế nhỉ, con nhỏ này nó muốn nói cô là một người có tâm địa xấu xa nên đi đâu cũng gặp toàn những tai ương, cô không bao giờ sống vui vẻ, và hay nghi ngờ người khác chứ gì, còn nó, nó sống lương thiện nên lúc nào nó cũng vui vẻ, và nó cũng chẳng coi những lời khích bác của cô vào đâu cả, vì cô là người xấu mà.

Hai tay của Băng bóp chặt vào nhau, cô tức quá, cô lại dơ tay lên, lần này cô sẽ cho nó một cái tát thật đau, mà nó lại đang suy ngẫm cái gì thế kia thì làm sao mà biết là cô sẽ đánh nó mà đề phòng nhưng…

Hồng bảo:

– Cô đừng có hơi bực một chút là dơ tay đánh người, xem ra cô cũng là người gan dạ và mặt dày quá, đã phản bội và hại người ta suýt chết, người ta vì mình mà đau khổ, sống trên những vết thương cả về tinh thần và thể xác, khó khăn lắm người ta mới quên được, thế mà nay cô lại về đây yêu cầu vợ chưa cưới của anh ta dời xa anh ta, cô có thấy mình vô lý quá không, lẽ ra người làm việc đó phải là tôi, vì tôi bây giờ mới là vợ chưa cưới của anh ấy, và cô cũng chỉ đến đây với tư cách là một người họ xa dự lễ cưới của anh ấy thôi, nếu cần tôi có thể đuổi cô đi, vì bố chồng tôi đã giao tất cả quyền quản lý gia đình của anh ấy cho tôi, thế nào cô còn muốn nói gì hay chơi gì nữa không…?

Băng ngồi im không dám ho he gì nữa, con nhỏ này kinh quá, sao cái gì nó cũng biết trước thế nhỉ, cô mà làm căng với nó, nó sẽ có quyền đuổi cô, vì chú Sơn bố của Trường, càng ngày càng ghét cô và quý con bé kia hơn cả Trường, cái gì nó nói ông cũng đều nghe theo nó cả, xem ra trận chiến này cô chỉ có thể dựa vào Dì của mình mà thôi, hy vọng Dì của cô sẽ có cách trị con bé này.

Băng vênh mặt lên thách thức:

– Cô tưởng cô dọa tôi mà tôi sợ cô sao, cô còn chưa bước chân vào nhà họ Hạ, nên đừng có tự tin quá, nếu không lại chuốc lấy khổ đau đấy em ạ…!

Hồng buồn cười hỏi:

– Vậy là chị và Dì đã lên kế hoạch cho tôi hết cả rồi à, may thật, vì cuộc sống của tôi cũng buồn tẻ quá, nay có thêm hai người chơi cùng thì vui quá rồi còn gì, lẽ ra tôi phải cảm ơn hai người mới đúng, vì hai người đã chiếu cố đến tôi…!

Băng giận Hồng tái mặt, cô ta lắp bắp:

– Cô…cô…!
Băng tức quá, cô ta bỏ về trước chỉ còn lại một mình Hồng ngồi đấy, nó nhìn những chậu hoa ở trong quán.

Lúc nãy nó mạnh miệng như thế, nhưng bây giờ nói mới thấy sợ, vì cô ta và bà Dì ghẻ kia đâu có phải là những người đơn giản, có khi vì việc này mà bà ta cho người giết nó cũng nên, nhưng mà nó không sợ chết, cái nó lo là lo cho bố mẹ nó thôi, nó chỉ sợ vì nó, bà ta sẽ hại bố mẹ của nó và gia đình của nó thay vì nó thì sao, lúc đó nó sẽ hối hận mà chết mất.

Nó thở dài, và buồn bã, bây giờ trong đầu nó, có hai mối lo, mối lo thứ nhất là trong lòng nó không muốn kết hôn với Trường một chút nào cả, mối lo thứ hai là nó sợ hai người kia sẽ hại gia đình của nó.

Còn bản thân nó, nó không sợ bất cứ thứ gì, kể từ lúc hiểu hoàn cảnh và gia đình của Trường, nó đã hình dung ra cuộc sống của nó như thế nào và nó sẽ phải đối diện với cái gì, nên nó không lạ lắm khi Băng yêu cầu nó xa Trường, nếu không nó sẽ bị xử.

Nó mở điện thoại ra có tin nhắn của Trường, anh hẹn nó đi ăn cơm, nhưng mà nó làm sao mà đi được, nó cần về nhà và giải thích cho bố mẹ nó về tờ báo hôm nay, nếu không họ sẽ lo cho nó mất.

Nó gọi cho anh, nó chỉ muốn anh không lo cho nó, mà yên tâm ăn một mình.

– A lô, Anh Trường hả, em Hồng đây…!

Trường âu yếm nói trong máy:

– Thế nào vợ yêu, em đã đọc báo hôm nay chưa…?

Hồng nén tiếng thở dài và lo lắng ở trong lòng, nó bảo:

– Dạ, em đọc rồi, nhưng anh có biết ai tung tin này lên báo không…?

Trường trả lời:

– Là bố của anh đấy, ông mới nói cho bố anh sáng nay…!

Hồng chán nản bảo:

– Em không thích chuyện của chúng ta bị xoi mói một chút nào, lẽ nào bố của anh không thể để cho mọi chuyện diễn ra trong im lặng hay bình thường được sao…?

Trường cười bảo:

– Sao thế em yêu, em không thích làm người nổi tiếng à…?

Hồng giận vô cớ, vì nó vừa phải gặp cô nàng băng giá của Trường xong, bây giờ anh còn trêu nó nữa, nên nó gắt:

– Vui cái con khỉ, em chỉ muốn mình được yên thôi, em làm sao mà ăn nói với bố mẹ em bây giờ, họ sẽ sốc lắm khi biết tin này…!
Trường bảo:

– Bây giờ em ở đâu, anh sẽ lái xe đến và chúng ta về nhà em luôn, anh cũng muốn nói chuyện với bố mẹ em về mối quan hệ của chúng ta…!

Hồng nghĩ, anh ấy nói đúng, chuyện đã đến nước này, mình và anh ấy cần phải nói rõ ràng cho bố mẹ biết, nếu không khi việc đã rồi, bố mẹ cũng sẽ chấp nhận thôi, nhưng bố mẹ sẽ giận nó và không thèm nhìn mặt nó mất.

– Em đang ở cái quán gần nhà em…!

Trường cười, anh nói:

– Anh biết rồi, anh tới ngay đây, em chờ anh mấy phút thôi…!

Trường cúp máy, anh lấy vội cái chìa khóa xe, và phóng ngay ra cổng mà không cần nhờ ai đưa anh đi cả, vì Hồng đang đợi anh mà, làm sao anh có thể chần chừ được, anh muốn gặp nó vì anh nhớ nó quá, mặc dù anh vừa gặp nó lúc nãy, nhưng anh vẫn thấy nhớ, anh nghĩ nếu phải xa nó thật, anh sẽ chết dần mòn vì nhớ nó và cô đơn mất.

Trường vừa lái xe, anh vừa nghĩ, sao Hồng của anh xấp này lạ thế nhỉ, từ lúc anh xuất viện về nhà, nó hay đến chăm sóc cho anh, vẫn ân cần và quan tâm tới anh như xưa, nhưng anh cảm nhận là cơ thể của nó không muốn anh chạm vào, thậm chí là nắm tay thôi, mà nó cũng gượng ép, và khẽ rung lên khi anh cầm vào hay chạm nhẹ vào nó.

Còn khi anh ôm nó, cả người nó run lên, như là nó đang ôm một khối băng hay cái gì đó, anh không hiểu và không tài nào hiểu nổi, anh yêu nó, anh làm sao mà kiềm lòng được khi nó ở bên anh kia chứ, anh hiểu mình còn làm hơn thế nữa với những cô gái khác, nhưng anh làm thế vì bản năng, anh không có chút cảm giác nào cả, nhưng mà với nó anh chỉ dám cầm tay, ôm nó và hôn nó thôi.

Tại sao cơ thể của nó lại quá nhạy cảm với anh như thế, anh sợ là nó ghê tởm anh vì anh có quá nhiều mùi vị đàn bà, nên nó mới khinh ghét anh, anh đau khổ và mệt mỏi quá, nếu tình trạng này mà kéo dài chắc anh chết mất.

Anh nghĩ tới lúc anh và nó cưới nhau rồi, nó cũng làm như thế với anh thì anh sẽ sống ra sao đây, anh không thể cưỡng ép nó, vì anh yêu nó, nhưng làm vợ chồng mà chỉ có cầm tay, ôm và hôn thôi sao, anh phải làm sao để nó tin tưởng anh đây.

Anh vò đầu mình, từ xưa tới nay, anh luôn tự hào về ngoại hình của mình, không có cô gái nào thoát khỏi anh cả, họ vồ vập lấy anh, dù chỉ là với một ánh mắt hay nụ cười của anh, sao cô vợ chưa cưới của anh lại chẳng có phản ứng gì, thậm chí cô ấy còn muốn tránh xa anh ra.

Anh dối quá, bây giờ thôi thì mình cứ cưới được cô ấy đã, rồi từ từ anh sẽ có cách làm cho cô ấy tin tưởng anh, anh lấy lại được tự tin và phong độ hàng ngày, anh phóng xe thật nhanh đến cái quán mà Hồng nói anh không muốn nó đợi anh lâu, và anh cũng muốn được ôm nó vào lòng nữa, anh nhớ mùi hoa trên tóc của nó và trên cả cơ thể của nó nữa.

Mấy phút sau anh cũng tới nơi, anh thấy nó đang ngồi trên bậc thang của quán, và mắt nó nhìn ra cái hồ bên cạnh, tay của nó cầm cái điện thoại, anh nhìn cái móc khóa mà anh đã được nó tặng cho anh, nó bảo là tự nay nó làm, anh hạnh phúc quá, anh đã hôn nó thay vì cảm ơn nó, anh cài sợi dây đó lên điện thoại của mình, và anh cũng lấy ảnh của nó làm hình nền cho điện thoại của mình nữa, anh muốn ngắm nó hàng ngày.
Triều nhận được cuộc gọi của mẹ mình, anh đã trở về nhà ngay lập tức, anh muốn biết mẹ anh gọi anh về gấp như vậy là có gì cần nói với anh.

Anh buồn lòng quá, sao sự việc lại trở nên rắc rối như vậy, anh nhìn tờ báo mà thở dài, anh sẽ làm sao đây, anh không biết là Hồng sẽ phản ứng như thế nào khi nó biết được sự thật mà anh sắp nói với nó.

Anh đi dạo trên vỉa hè, tay anh đút vào túi quần, chân của anh đá mấy cái lá khô dưới đất, anh không muốn làm một con người độc ác khi phải phá tan cái đám cưới kia, nhưng vì mẹ anh, anh phải làm vậy.

Anh mong là em gái của anh sẽ hiểu cho anh, sao không phải là sớm hơn, mà lại đúng vào lúc này, anh sợ cả cuộc đời của nó sẽ đau khổ vì hạnh phúc bị vỡ tan vì gia đình, sao người lớn gây tội, con trẻ phải gánh trách nhiệm là sao.

Anh chưa yêu ai, và chưa nếm trải cảm giác đau khổ khi phải xa người yêu nhưng anh hiểu được và cảm nhận được nỗi đau của những người yêu nhau khi họ không đến được với nhau.

Anh lang thang cất bước mà đâu hay có ai đó cũng đang đi về phía anh, hình như là cô gái mà anh đã làm cho ngã xe, khi anh muốn hỏi cô ấy đường ra.

Hà hôm nay cũng hơi buồn, cô cũng không hiểu tại sao, nhưng cô muốn đi dạo một chút trước khi về nhà ăn cơm với mẹ, cuộc sống chỉ có hai mẹ con trong căn nhà màu hồng ấy, khiến cho cô nhiều khi cảm thấy buồn tẻ.

Cô đi trên vỉa hè, mắt nhìn xuống đất, cô đang đếm những viên gạch được lát ở đây, và cũng đếm xem mình đi được bao nhiêu bước, cô va vào một người đi ngược hướng với mình, cô giật mình nhìn lên.

Anh chàng kia cũng ngước lên nhìn cô, cả hai kinh ngạc nhận ra nhau, vì họ đâu có lạ gì nhau, anh chàng làm cho cô bị ngã xe, khi anh ta quát lên như điên đây mà.

Cô chán nản quá, đang buồn tự nhiên gặp ngay oan gia của mình, sao anh lại xuất hiện đúng lúc này nhỉ, cô nghĩ thôi thì cứ giả vờ không quen biết đi cho xong, mình chán cãi nhau với anh ta lắm, mà hai nữa lại ở ngoài đường thế này, thiên hạ họ thấy một chàng trai và một cô gái cãi nhau, họ lại được dịp bình phẩm thì khổ.

Cô cất bước không hề quay lại, Triều thấy vậy bực mình nói:

– Này cô, cô đã đi khám bệnh chưa, sao lại lang thang như người điên thế kia…?

Hà nghĩ anh ta sao cứ thích kiếm chuyện với mình thế nhỉ, mình không nên nói với anh làm gì, vì người lớn không chấp trẻ con, mặc anh ta mình đi.

Thấy nói như thế mà Hà vẫn cố tình lờ mình đi, Triều bước theo sau, vì anh cũng đang buồn nên cần tìm ai đó để chọc phá cho hả, mà con bé này lại là oan gia của anh, nên anh càng muốn đùa.

Hà tưởng Triều đã đi rồi, cô cứ thế bước đi, còn Triều đi theo sau, cả hai lang thang hết con phố này tới con phố khác.

Triều mệt mỏi quá rồi, mà Hà không có dấu hiệu dừng lại, anh bảo:

– Cô có thể dừng ở đây để nghỉ ngơi không, tôi mệt quá rồi, tôi không thể nào theo cô được nữa đâu…?
Hà giật mình quay lại, cô kinh ngạc khi thấy Triều đang cúi xuống thở dốc như là vừa mới chạy bộ xong vậy.

Hà còn kinh ngạc hơn vì Triều theo cô suốt từ nãy tới giờ, anh ta theo cô làm gì.

Hà nhìn bộ dạng mệt mỏi của Triều, cô mai mỉa bảo:

– Anh theo tôi làm gì, và sao trông anh mệt mỏi thế kia, tôi cũng đi như anh mà có sao đâu, xem ra anh yếu hơn cả đàn bà ấy nhỉ…?

Triều cười anh bảo:

– Thì đúng rồi còn gì, cô vừa đanh đá, hơi một tý là đánh người, cô nam tính quá, nên cô mới mạnh mẽ như vậy, nếu có kiếp sau thì hãy làm con trai nhé, nếu không muốn thì hãy dịu dàng chút đi nếu không người ta lại hiểu lầm thì khổ…!

Hà tức cả mình, cái tên này sao hắn cứ nói móc cô mãi thế nhỉ, mình đã mệt mỏi vì đi bộ, bụng lại đói, mà trời lại nóng như thế này nữa, cái đầu của mình sẽ bị bốc hỏa lên mà chết mất.

Hà hít một hơi dài rồi thở ra, cô nghĩ đây là phương pháp tốt để hạ hỏa, và để giảm bớt căng thằng.

Cô mỉm cười thật tươi với Trường cô bảo:

– Anh nói đúng, nhưng con người của tôi từ xưa tới nay rất công bằng, tôi đối xử với họ theo cách mà họ đối xử với tôi, nên anh cũng đừng buồn mà hiểu lầm ý tốt của tôi…!

Trường cũng mỉm cười bảo Hà:

– Đối với loại con gái chanh chua như cô, tôi nghĩ là với ai cô cũng như vậy thôi, cô còn đóng kịch với tôi làm gì…!

Hà thấy mình nói câu nào, anh ta cũng tìm cách đáp trả cô câu ấy, đây là kiểu ăn miếng trả miếng đây mà, cái bụng của cô lại xôi lên, mà hắn lại không buông tha cho cô.

Nhìn quanh cô thấy mình đã đi xa quá rồi, kiểu này mà lại lê cái thân thể đói khát này về nữa thì đôi chân của cô sẽ rã ra mất, mà chưa chắc cái tên kia bỏ cô đi một mình, hắn lại đi theo cô để chọc phá cô cho mà xem.

Cô liền bước sang bên kia đường, thấy bác xe ôm, cô liền bảo:

– Bác ơi…! Làm ơn chở cháu về dùm…!

Bác xe ôm mừng quá, vì từ sáng tới giờ bác chưa có khách, nay lại được một cô gái trẻ đi xe, bác liền bảo ngay:

– Lên xe đi cháu, nhà cháu ở đâu để bác chở về, bác sẽ lấy cháu rẻ thôi…!

Hà mỉm cười, cô đọc điện chỉ cho bác xe ôm, cầm lấy cái nón bảo hiểm mà bác đưa, cô trèo lên xe, và bảo:

– Bác cháu mình đi thôi…!

Bác xe ôm bảo:

– Bám cho chắc nhé, bác nổ máy đây…!

Triều nhìn theo dáng của Hà hòa lẫn vào dòng người đi đường, anh không ngờ con nhỏ này lại kết thúc cuộc cãi nhau với anh theo cách này, anh cười, bây giờ anh cũng phải về, mà anh đang ở đâu nhỉ…?
Trường và Hồng ngồi một bên và gia đình của Hồng ngồi đối diện bên kia.

Trường nắm lấy tay của Hồng, anh cảm thấy hơi căng thẳng, anh sợ bố mẹ và anh chị của Hồng mà không đồng ý cho anh lấy Hồng, anh nghĩ anh sẽ bắt cóc Hồng đúng như những gì mà anh đã nói ở bệnh viện, vì anh không thể nào chịu được nếu anh phải xa Hồng.

Ông Hùng đặt tờ báo trên bàn, ông hỏi:

– Cháu giải thích cho bác biết, chuyện này là thế nào…?

Trường lễ phép trả lời:

– Dạ, chuyện này là do bố của cháu cho người đăng…!

Ông Hùng không hiểu, nên hỏi lại:

– Ông ấy làm thế là có ý gì…?

Trường nhìn Hồng một cái, rồi mới nói:

– Bố cháu bị bệnh tim, bác sĩ nói bố cháu không biết sẽ ra đi lúc nào, nguyện vọng của ông là trước khi nhắm mắt là muốn cháu thành lập gia thất, và có cháu cho vui cửa vui nhà…!

Cả nhà của Hồng kinh ngạc, vậy là họ chấp nhận Hồng mà không có một chút phản đối gì hay sao, sao ông Sơn lại chấp nhận có một người con dâu được sinh ra trong một gia đình bình thường như gia đình của Hồng chứ.

Bà Hoa hỏi lại với vẻ nghi ngờ:

– Cháu nói gì bác không hiểu, bố cháu mới sang đây, cháu và Hồng cũng mới yêu nhau, hai đứa lấy nhau lúc này không phải là quá vội vàng à, bác sợ mai sau hai đứa lại hối hận thì khổ, bác nghĩ hai đứa nên suy nghĩ kỹ đi trước khi tính đến chuyện này…!

Trường trả lời với vẻ tự tin, anh nắm chặt lấy tay của Hồng, anh nói:

– Cháu yêu Hồng, cháu muốn kết hôn với cô ấy, ý nghĩ này đã có từ lâu rồi, không phải là do bố cháu mới sang đây hay vì bố cháu có bệnh mà cháu mới tính tới chuyện này…!

Khoa hỏi:

– Cậu có đảm bảo sẽ yêu và bảo vệ em gái của tôi cho đến cuối đời không, hay là cậu lấy nó vì sở thích nhất thời, xong rồi lại bỏ nó, nói cho cậu biết tôi không cần biết gia đình cậu giàu có hay quyền lực thế nào, cậu mà làm em gái của tôi đau khổ, hay rơi một giọt lệ vì cậu, tôi sẽ không tha cho cậu đâu…!

Trường cười, anh nói:

– Em cũng mong anh xử em, vì em sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, mà em sợ cô ấy bỏ em thì có…!
Hồng nghe Trường nói, người nó khẽ rung lên, đúng nó có ý nghĩ sẽ bỏ anh thật, và điều này nó không nghĩ một lần mà nhiều lần rồi.

Nó nhắm lại, nó đang buồn, nó nhìn khuôn mặt đang cười vì hạnh phúc của Trường, tự nhiên nó khóc.

Cả nhà ngạc nhiên nhìn nó, bố mẹ và anh chị của nó lại tưởng nó sợ họ sẽ từ chối không cho lấy Trường nên nó mới khóc trước.

Bà Hoa bực mình bảo:

– Sao con lại khóc lên như thế, bố mẹ và anh chị của con đã nói gì đâu nào…?

Ông Hùng cũng bảo:

– Con bé này, để yên cho bố mẹ hỏi Trường đã, con mà làm vậy, ai còn hỏi nổi nữa, thôi nín đi…!

Đoài thấy Hồng khóc, nó nói:

– Nhóc ngốc, nín đi nào, để cho bố mẹ còn nói chuyện nữa chứ, không phải là mong lấy chồng quá nên khóc lên đấy chứ…?

Hồng vừa thẹn, vừa bực, hứ, nó thèm vào lấy chồng, nó khóc chẳng qua là nó đang lo lắng thôi, nó cảm thấy bất an ở trong lòng.

Từ lúc nó gặp người đàn bà ấy, nó thỉnh thoảng đến nhà của bà Thủy Tiên chơi, bà ấy kêu nó gọi là Dì, nó ngoan ngoãn nghe lời mà gọi bà ấy như thế.

Nó cũng hay gặp cái tên Phong ấy, hắn ta thật đáng ghét, nhưng để gặp Dì Thủy Tiên nó đành nuốt giận mà gặp hắn, hắn ta còn không biết điều, hình như hắn vẫn thù hận cái vụ nó làm mất giấc ngủ và làm ướt áo hắn thì phải nên hắn hay kiếm cớ gây chuyện với nó.

Dì Thủy Tiên đối sử với nó rất tốt, ở bên bà ấy cho nó cảm giác như ở bên một người mẹ vậy, thật ấm áp và thật bình yên.

Nó hay bắt gặp ánh mắt của bà ấy nhìn nó rất dịu dàng, và tràn đầy thương yêu, bà hay hỏi nó về gia đình của nó, về chuyện học tập của nó, nó trả lời bà ấy hết.

Hôm kia, nó đến thăm Dì Thủy Tiên, Dì ấy hỏi nó về chuyện tình cảm, nó vì yêu Dì như mẹ nên nó đã nói cho Dì biết nó yêu ai, Dì nghe nó nói, Dì tái mặt và ấp úng hỏi nó lại đến hai ba lần, nó sợ quá và không hiểu ra làm sao cả.

Nó cố gặn hỏi Dì ấy về gia thế của mình và vì sao khi nghe nó nói nó yêu Trường, và có quan hệ với gia đình anh ấy, Dì lại có thái độ và hành động như vậy, nhưng Dì chỉ nhìn nó thở dài, và đau khổ thôi.

Dì ấy đã khóc, làm cho nó rối quá, nó không hiểu ra làm sao cả, tại sao Dì không nói cho nó biết, nó là ai, và nó có quan hệ như thế nào với Dì, và bây giờ là gia đình của Trường nữa.

Từ đó nó đâm ra buồn hẳn, nó lo sợ vu vơ, và cái ý nghĩ rời xa Trường ngày càng mạnh mẽ, tại sao không ai nói cho nó biết nó là ai, nó phải làm gì với những câu hỏi và những suy nghĩ trong đầu của nó bây giờ…
Trường bóp nhẹ vào tay của nó như an ủi, nhưng anh có biết đâu cô vợ chưa cưới của anh đang nghĩ cách rời xa anh, chỉ có anh là ngốc mới cười lên sung sướng như thế.

Bà Hoa hỏi:

– Sao bác không nghe con Hồng nói gì cả, bây giờ hai đứa đặt gia đình vào chuyện đã rồi là thế nào…?

Trường hối lỗi nói:

– Cháu xin lỗi, lẽ ra chuyện này cháu đã nói sớm hơn, nhưng Hồng không muốn chúng cháu vội vàng quá, cô ấy muốn cháu cho thêm thời gian, hôm nay cháu tới đây là để giải thích và xin phép cho cháu được cưới Hồng, cháu sợ vì tờ báo này mà hai bác và anh chị buồn lòng và lo lắng…!

Nghe Trường giải thích, bà Hoa và ông Hùng hài lòng, vì chúng nó cũng biết phép tắc đấy, ông bà tưởng chúng nó đặt ông bà vào chuyện đã rồi là không xong, còn chuyện ông Sơn mong Trường lấy vợ khi ông ấy còn sống cũng không có gì là sai, vì ai sắp chết mà chẳng mong con cháu mình được yên vui, chỉ có một điều ông bà vẫn còn thắc mắc là tại sao ông Sơn lại đồng ý dễ dàng như vậy, lẽ ra ông ấy phải phản đối Hồng yêu Trường chứ, đằng này chính ông ấy lại đăng tin này lên là sao.

Ông Hùng hỏi:

– Bố cháu không phản đối cháu yêu Hồng sao…?

Trường trả lời với một nụ cười:

– Dạ, bố cháu còn yêu quý Hồng hơn cả cháu, trong thời gian cháu nằm nghỉ dưỡng ở nhà, cô ấy đến thăm và chăm sóc cho cháu, cháu thấy bố cháu nói chuyện rất vui vẻ với Hồng, mọi điều mà cô ấy nói bố cháu đều nghe theo, chính ông cũng là người giục cháu mau lấy Hồng…!

Ông Hùng và bà Hoa kinh ngạc, ngay cả Khoa và Đoài cũng vậy, họ cứ tưởng bố của Trường sẽ ghét Hồng và tìm cách ngăn cấm Hồng yêu con trai của ông ấy chứ, sao ông ấy lại yêu quý và thích Hồng hơn cả Trường là thế nào.

Nếu tất cả đúng như Trường nói, thì họ hài lòng, vậy là một cửa ải đã qua, nhưng họ vẫn còn lo sợ cửa ải của bà mẹ kế và người yêu cũ của Hồng, họ thâm hiểm và độc ác như thế, họ không hành hạ và tìm cách hại Hồng mới lạ.

Bố mẹ và anh chị của Hồng không thể nào yên tâm mà gả Hồng cho gia đình của Trường được, vì Hồng còn trẻ quá, nó còn đang đi học, và gia đình của Trường nữa, họ đầy phức tạp, và rắc rối, trong khi con Hồng nó non nớt, nó đâu có kinh nghiệm mà quản lý cái gia đình ấy, đấy là còn chưa tính tới chuyện, họ vẫn còn chưa tin vào tình cảm của Trường dành cho Hồng.

Bà Hoa hỏi:

– Còn mẹ của cháu, bà ấy có đồng ý không…?

Trên nét mặt của Trường thay đổi, ánh mắt của anh ánh lên sự thù hận và đau khổ, phải bà ta làm sao mà chấp nhận Hồng vào làm dâu chứ, nhưng bà ta cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, vì bố anh bây giờ hình như càng ngày càng ghét bà ta thì phải, ông hay tìm cách nói chuyện với anh, anh cũng chỉ nói chuyện hai ba câu với ông là anh tìm cách bỏ đi, anh không quen và cũng không muốn gặp mặt ông nhiều, vì trong lòng anh vết đau vẫn còn đó, nó vẫn còn chưa lành được, anh cần thời gian…
Trường lễ phép trả lời:

– Dạ, gia đình cháu không có ai phản đối chuyện này…!

Bà Hoa vẫn còn nghi ngờ hỏi:

– Bác xin lỗi, nếu bác có nói lỡ lời mong cháu thông cảm…!

Trường lo lắng, nhưng vẫn nói:

– Vâng, bác cứ nói những gì mà bác nghĩ, cháu không sao đâu, vì sự thật nó là vậy mà…!

Bà Hoa nghe anh nói vậy, bà yên tâm, bà bảo:

– Bác không thể nào yên lòng mà gả Hồng cho cháu được, gia đình của cháu phức tạp quá, bác xin lỗi nhưng bác sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu lắm, con Hồng nhà bác, nó còn trẻ quá, nó là đứa ăn chưa no, lo chưa tới, nó làm sao mà gánh vác được chuyện trong gia đình của cháu, còn chưa tính tới việc mẹ của cháu lại không thích nó, rồi còn cô người yêu cũ của cháu lúc nào cũng ở bên cạnh cháu nữa, nhìn thấy những cảnh ấy làm sao mà nó chịu nổi, bác là mẹ của nó, bác không muốn con gái của mình khổ, cháu yêu nó, cháu nên buông tha cho nó đi thì hơn, gia đình của bác không cần địa vị hay tiền bạc nhiều, cái bác cần là con cái được hạnh phúc, bác mong cháu hiểu cho bác mà không giận bác…!

Trường lòng buồn vô hạn, nhưng anh cũng cố mà nói:

– Cháu hiểu lòng bác, là mẹ ai mà chả lo cho con gái của mình lấy phải một người chồng tồi tệ và một gia đình phức tạp như gia đình của cháu, nhưng nếu không lấy được cô ấy, cháu sẽ buồn khổ lắm, vì cháu biết không có ai có thể quản lý gia đình cháu và làm cho gia đình cháu tốt hơn cô ấy cả, vì cô ấy là thiên thần mà, cô ấy đã làm cho bố cháu sống vui vẻ hơn, những người làm trong gia đình cháu rất thích và yêu quý cô ấy dù cô ấy mới đến chơi không được bao lâu, bác nói cô ấy không biết quản lý gia đình ư, vậy là bác chưa biết hết về Hồng rồi, hôm nhà cháu có việc, chính cô ấy đã giúp bố cháu ký được một hợp đồng làm ăn, công ty bên ấy rất khó tính, nhưng Hồng đã thuyết phục được họ nhờ cái đầu thông minh, và nhờ giọng nói của cô ấy quá truyền cảm.

– Chắc là bây giờ bác hiểu tại sao bố cháu lại thích Hồng rồi, ông đánh giá được khả năng của Hồng, cô ấy mạnh mẽ, xinh đẹp, giỏi giang, và cô cũng là một cô gái tốt bụng, tất cả những ưu điểm ấy đã thuyết phục được bố cháu…!

– Cháu cần cô ấy, vì không ai có thể làm cho cháu cười và làm cho cháu hạnh phúc như ở bên cô ấy cả, cháu yêu cô ấy và không thể nào sống thiếu cô ấy, cháu cũng nghĩ gia đình nào mà chẳng cãi nhau, cháu mong hai bác và anh chị đừng cướp mất ánh sáng và niềm tin hạnh phúc mà Hồng mang đến cho cháu và cho gia đình cháu…!

Với một giọng tha thiết và biết ơn, anh nói hết những điều trên, bà Hoa và ông Hùng ngồi nghe mà cảm động, đúng là ông bà sinh ra và nuôi lớn Hồng thật, nhưng ông bà cũng không đánh giá được hết khả năng và hiểu nó được như cái anh chàng ngồi kia.

Ông bà còn chưa biết nói gì thì tiếng chuông ngoài cổng làm cho sáu người ngồi trong nhà giật mình, hình như là nhà lại có thêm khách.

Nhìn thấy chiếc xe ô tô màu xanh, nó biết đó là chiếc xe của bố chồng nó, nó kinh ngạc không lẽ họ cũng như Trường đến đây vì cuộc hôn nhân này.

Hồng mở cổng cho chiếc xe ô tô kia vào.

Nó lễ phép chào:

– Cháu chào hai bác…!

Ông Sơn và bà Thắm bước xuống xe khi anh chàng tài xế mở cửa xe cho họ.

Ông Sơn mỉm cười thật tươi để chào con dâu của mình, ông bảo:

– Chào con, thế nào Trường có ở đây chứ…?

Hồng cười bảo:

– Vâng, anh ấy đang ở đây, mời hai bác vào…!

Bà Thắm nói với Hồng bằng cái giọng không được thích cho lắm, bà bảo:

– Xắp làm con dâu người ta rồi mà vẫn gọi là bác và xưng cháu như thế hay sao…?

Nó mỉm cười bảo:

– Cháu chỉ làm đúng những gì mà người ta nói thôi, vả lại cháu và anh Trường đã lấy nhau đâu, nếu như không lấy được nhau mà gọi hai bác là bố mẹ trước, cháu sợ mai sau người ta lại cười chê thì khổ…!

Ông Sơn bảo:

– Con nên gọi ta là bố đi là vừa, vì con sẽ là con dâu tương lai của ta, không có ai thay thế được con làm điều đó cả…!

Bà Thắm bực hết cả mình, lần nào bà nói gì con bé này cũng tìm cách nói lại bà, bà không thể nào đấu khẩu với nó được, ngay cả con bé Băng cũng chào thua, con bé này nó lý luận sắc bén quá, làm cho bà lúng túng không biết đối đáp với nó như thế nào cả.

Bà đã dùng lời ngon, tiếng ngọt để khuyên ông Sơn hủy đám cưới này đi, nhưng ông Sơn hình như không hề nghe lời bà, bà nói gì, ông cũng coi như điếc, mà bây giờ ông Sơn tìm cách tránh mặt bà, mọi việc trong nhà, dù là to hay nhỏ, ông cũng giao hết cho con bé kia, ông luôn nói chuyện thân mật với nó, và mỉm cười với nó suốt, nó chỉ đi vắng có một chút hay là bận không đến thăm được ông cũng hỏi nó liên tục, xem ra ông ta đã yêu quý nó quá mức.

Bà Thắm bị ông Sơn cho ra rìa, ông không còn quan tâm tới bà nữa, mọi ý kiến của bà, ông đều cho là không đúng, trong mắt ông Sơn bây giờ bà chỉ là cái bóng, hình như ông ấy rất nhớ mẹ của Trường thì phải, ông luôn cầm tấm ảnh mẹ của Trương mà khóc, bà có ghen tức hay khóc lóc, ông cũng không bảo nào, bà không hiểu là tại sao ông ấy lại thay đổi như vậy.
Cuộc gặp gỡ của hai gia đình diễn ra trong không khí căng thẳng, cũng phải vì bố mẹ của Hồng lần đầu tiên tiếp một người có địa vị và danh vọng trong xã hội như vậy trong gia đình mình, mà họ lại đến đây để cầu xin ông bà gả Hồng cho con trai họ nữa chứ.

Hồng và Đoài lấy nước và hoa quả mời mọi người, Hồng đặt ở đấy, nó muốn rút lui lắm, nhưng ông Hùng bảo nó:

– Con ngồi xuống đây đi, bố mẹ cần nói chuyện với cả con nữa, vì đây là chuyện cưới xin của con mà, bố mẹ muốn nghe cả hai đứa nói…!

Hồng ngoan ngoãn ngồi xuống, nó cảm thấy lo lắng và sợ hãi, vì đây là lần đầu tiên nó có cảm giác này, tâm trạng của nó bây giờ cũng giống như tâm trạng của một cô gái đưa người yêu về nhà để gia mắt gia đình.

Ông Sơn nói:

– Tôi tới đây là thăm anh chị, và mong anh chị cho thằng con trai của chúng tôi được kết duyên với con gái của anh chị đây…!

Ông Hùng bảo:

– Tôi cũng không biết trả lời ông bà như thế nào cả, vì chúng nó mới yêu nhau, tôi sợ chúng nó còn chưa hiểu hết nhau thì cưới xin thế nào được…!

Ông Sơn cười nói với ông Hùng:

– Tôi không cảm thấy có gì bất ổn trong chuyện này cả, anh chị cũng biết hai đứa chúng nó rất yêu thương nhau, tôi mà ở địa vị của anh chị cũng lo lắng và không muốn gả nó đi lúc này, vì nó còn trẻ quá, anh chị sợ Hồng khổ, nhưng anh chị yên tâm đi, vì tôi yêu nó như con gái, mà nói thật tôi còn yêu nó hơn cả Trường…!

Ông Sơn thở dài nói tiếp:

– Tôi cũng không biết sống chết lúc nào, tôi đã gây ra cho Trường nhiều vết thương lòng, tôi mong muốn mình có thể làm được một cái gì đó cho nó trước khi chết, tôi cầu xin anh chị gả Hồng cho con trai Trường của tôi, vì tôi là một ông bố xắp chết rồi, tôi không mong muốn gì nữa cả, nếu anh chị mà không gả Hồng cho nó thì có lẽ nó sẽ hận tôi cả đời mất, và tôi cũng không yên lòng mà ra đi, vì vậy tôi mong anh chị hãy suy sét mà thương lấy hoàn cảnh của tôi…!

Ông Hùng và bà Hoa ngồi nghe ông Sơn nói, ông ta không hề tỏ ra mình là một người giàu có và một người có địa vị cao hơn họ mà khinh thường ngược lại ông Sơn lại van xin và cầu khẩn họ như thế cũng khiến cho bố mẹ của Hồng mủi lòng.

Ông Hùng và bà Hoa quan sát ông Sơn, thấy trên nét mặt của ông Sơn hiện lên những nếp nhăn và những nét đau khổ, hình như ông ta không còn phong độ và đáng ghét như trước nữa, bây giờ ông ta chỉ là một người bố hết lòng vì con mà thôi, xem ra ông ta đã hối hận thật rồi, ông ta muốn từ nay đến cuối đời có thể bù đắp được phần nào hay phần ấy cho Trường đây mà.
Bà Thắm đưa con mắt khinh thường của mình lên để quan sát xung quanh nhà của Hồng, bà ta đang ước lượng xem nhà Hồng giàu có tới mức nào, theo con mắt của bà ta, bà ta thấy nhà Hồng cũng khá giả đấy, có thể nói là giàu, nhưng so với nhà bà thì như hòn sỏi so với tảng đá mà thôi, bà cảm thấy khinh thường những con người ngồi trước mắt mình.

Bà ta còn không thèm uống nước hay ăn gì ở nhà Hồng cả, bà ta sợ dơ, những hành động và cử chỉ của bà ta không thoát khỏi con mắt nhạy cảm của Hồng, nó từ tốn bảo ông Sơn.

– Cháu cảm ơn bác đã chiếu cố đến cháu và cho cháu được yêu anh Trường, nhưng suy sét lại cháu thấy mình không xứng với anh ấy vì nhà cháu nghèo hơn nhà bác và địa vị lại không bằng, cháu không muốn bị người ta khinh rẻ là đũa mốc mà chòi mâm son…!

Bà Thắm tái mặt vì Hồng miệng của nó nói với ông Sơn, còn mắt của nó khẽ liếc bà Thắm một cái, bà ta không ngờ hành động và suy nghĩ trong đầu của mình lại bị nói ra hết như vậy, bà ta sợ ánh mắt của nó nhìn mình nên vội bưng tách trà cho lên môi uống cho đỡ sợ vì ngượng.

Trường nghe Hồng từ chối không lấy mình, trong khi bố mẹ của Hồng vẫn chưa nói gì, anh hốt hoảng hỏi:

– Em nói vậy là sao, em không đồng ý lấy anh chỉ vì nhà anh giàu có hơn nhà em thôi sao, vậy mà anh tưởng em không coi những chuyện đó vào đâu chứ, nếu em mà làm vậy, anh cũng từ bỏ địa vị của mình để theo em, anh thà mất hết còn hơn mất em, mà nói thật anh cũng không cần cái danh hão này nữa, anh đã muốn bỏ nó từ lâu rồi…!

Anh cầm ngay lấy tay của Hồng và hỏi:

– Em sẽ lấy anh ngay cả khi anh không còn gì nữa chứ…?

Hồng cảm động bảo:

– Em lấy anh đâu phải vì địa vị của anh, nhưng anh ạ, mình còn có bố mẹ và anh chị em mà, em làm sao có thể coi như không được…!

Ông Sơn nhìn bà Thắm với ánh mắt vừa giận dữ, vừa như thầm bảo “Bà mà làm hỏng cái đám cưới này, tôi sẽ tống bà ra khỏi nhà, biết điều thì ngồi im và cái miệng nên cười lên, nếu không họ lại tưởng mình trịch thượng quá, ai người ta chịu gả con gái cho, họ đâu có giống bà chỉ biết có tiền, với họ con cái là tất cả…”

Bà Thắm nhìn vào ánh mắt của ông Sơn, bà không rét mà run, vì ông chưa bao giờ giận bà hay nhìn bà như vậy bao giờ cả, bà cũng đọc được trong ánh mắt ấy chứa đầy sự căm ghét và kinh tởm, bà không hiểu nổi tại sao ông ấy ngày càng khinh bà, trước đây ông ấy yêu bà và nghe lời bà lắm cơ mà, sao tự nhiên ông ấy lại quay ngoắt đi 180 độ là sao.

Bà Thắm không dám ho he, hay dám có thái độ như vừa rồi nữa, bà ngồi im và cố tỏ ra mình là một con người có lễ độ, Hồng nhìn thấy như vậy nó phì cười, nó thầm thì, cho bà chết, bà mà chơi tôi, tôi cũng sẽ chơi lại bà, vì nó đã nắm được điểm yếu của bà Thắm và cả của Băng nữa.
Ông Sơn và bà Thắm ra về, sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, bố mẹ của Hồng mặc dù không muốn gả Hồng đi nhưng do ông Sơn và Trường nói tha thiết quá, mà hai nữa Hồng cũng đồng ý nên bố mẹ của Hồng đành đồng ý gả Hồng cho Trường.

Trường chưa về ngay, anh ở lại ăn cơm cùng gia đình, anh sung sướng vì từ nay Hồng chính thức được bố mẹ của anh chấp nhận làm con dâu trong nhà, anh cũng không ngờ bố của anh có thể nói được những lời đó, anh tự hỏi mình có nên tin vào những biểu hiện hối lỗi của ông ấy giành cho anh hay không, anh cũng đau lòng lắm khi biết bố anh sắp chết, mặc dù anh căm ghét bố của mình, nhưng dù sao ông cũng là người cho anh mạng sống này và đã nuôi lớn anh, nếu ông thay đổi và suy nghĩ lại, anh cũng nên cho ông có được cơhội sửa sai của mình.

Hồng đã khuyên anh nên đặt tình cảm gia đình trên hết mọi thứ, cô ấy mong anh và gia đình có thể xóa bỏ được thù hận, anh thở dài, vì anh biết chuyện này không hề dễ dàng chút nào, anh cũng muốn được sống yêu ổn, gia đình thương yêu nhau, anh không muốn đấu đá nhau nữa, anh mệt mỏi và chán chường với nó lắm rồi, anh cầu mong cuộc hôn nhân này diễn ra suôn sẻ và không có bất cứ điều gì xảy ra, nếu không anh sẽ chết mất.

Trên đường về nhà, ông Sơn ngồi trầm ngâm và không hề nói gì với bà Thắm cả, bà Thắm nhìn khuôn mặt đăm chiêu của ông chồng, bà cũng không dám nói gì, vì bây giờ bà hiểu, bà mà nói gì thì thể nào ông cũng sẽ quát bà hay đuổi bà xuống xe.

Về tới nhà, ông Sơn bảo bà Thắm:

– Tôi có chuyện muốn nói với bà…!

Bà Thắm giương mắt lên hỏi:

– Ông muốn nói chuyện gì…?

Ông Sơn đi vào phòng khách, ông bảo ông Tài:

– Chú đi gọi con Băng và thằng Hoan lại đây, tôi muốn nói chuyện với hai đứa chúng nó nữa…!

Ông Tài, dạ một tiếng và quay đi luôn, ông đến từng phòng, ông gõ cửa và nói lại những gì mà ông Sơn nói.

Nhìn ba người ngồi trước mặt mình, ông Sơn uống một tách cà phê mà ông Tài mang lên, ông liếc cả ba một cái, ông bảo:

– Hồng sắp về làm dâu ở trong gia đình này, tôi biết là ba người không hài lòng, và không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra, các người cũng đang tìm cách để phá hoại nó…!

Bà Thắm và Băng bối rối, và hơi sợ, vì đúng là trong đầu họ có cái dự định ấy, họ tự hỏi là làm sao mà ông Sơn biết được.

Ông Sơn bảo ông Tài.

– Chú mang cuộn băng và mấy tờ giấy mà tôi bảo chú chuẩn bị lên đây…!

Ông Tài lại quay đi, một lúc sau ông Tài quay lại, trên tay cầm những thứ mà ông Sơn yêu cầu, ông đưa nó cho ông Sơn và bảo:

– Thưa ông chủ những thứ mà ông yêu cầu ở cả đây…!

Ông Sơn mỉm cười và bảo:

– Cảm ơn chú, chú có thể lui được rồi…!
Ông liền bật cuộn băng lên, ông nhìn cả ba và hỏi:

– Mọi người có biết đây là cái gì không…?

Bà Thắm hỏi:

– Ông nói gì tôi không hiểu…?

Cuộn băng sau khi tời, nó bắt đầu làm việc, cả ba yên lặng ngồi nghe, nó đang quay lại cuộc nói chuyện của hai Dì cháu, và cả cuộc nói chuyện của Hồng và Băng nữa.

Cả hai tái mặt ngồi nghe, họ không ngờ hành động và lời nói của họ lại bị ông Sơn cho người theo dõi, cả hai lo sợ không biết ông Sơn sẽ làm gì mình.

Ông Sơn trừng mắt nhìn cả ba, ông bảo:

– Nếu con bé Hồng mà mất một sợi tóc hay bị tổn thương một chút nào, tôi sẽ không tha cho đâu, tôi cảnh báo cho bà và con Băng biết, nên bỏ cái ý thâm độc và hại người ấy đi, nếu không tôi sẽ tống cổ cả hai về nước và không bao giờ được bước chân vào gia đình này nữa…!

Ông Sơn vứt những tờ giấy và những tấm ảnh ở trên bàn trước mắt, ông chán nản nói:

– Các người hãy tự mình xem đi, tôi không ngờ là bao năm qua tôi có mắt như mù khi đi tin những lời sằng bậy của bà và của con Băng để hắt hủi và đối sử bất công với thằng Trường, bây giờ tôi hối hận lẳm rồi, và tôi cũng muốn đuổi hai người cho khuất mắt tôi, nhưng vì tôi nể bà và con Băng là người thân trong nhà nên tôi tha cho, nếu hai người còn tái phạm tôi sẽ rất thẳng tay mà trừng trị và lần này không có chút khoan nhượng nào đâu…!

Bà Thắm và Băng cầm mấy tấm ảnh và mấy tờ giấy kia lên đọc, họ đọc và xem đến đâu là tái mặt và run rẩy tới đó.

Tất cả các bằng chứng phạm tội của hai người bị ông Sơn cho người theo dõi, họ chụp ảnh và lưu lại cho ông, còn giấy tờ là những vụ làm ăn phi pháp mà cả hai đã bòn rút của công ty, kể cả các giấy tờ mà họ đã rút tiền ở nhà băng.

Ông Sơn nói tiếp khi cho hai người kia có cơ hội xem và đọc những thứ đó, ông bảo:

– Tôi sẽ không cho hai người một xu, nếu tôi bị hai người hại chết dưới bất cứ hình thức nào, do tức giận mà chết hay do hai người tìm cách cho tôi chết từ từ, thứ hai nếu hai người hại Hồng hay gia đình của nó, tôi lập tức tống cổ hai người đi, tôi sẽ cho hai người vào tù mà sống, chưa hết bản di chúc mà tôi soạn cho hai người sẽ bị hủy ngay lập tức, đó là những điều mà tôi cần nói với hai người hôm nay…!

Bà Thắm gào lên:

– Ông không thể nào đối xử với tôi như vậy được, tôi đã vì ông mà thành ra như thế này, ông có lương tâm hay không khi nói ra những lời như thế…?

Ông Sơn cười khẩy bảo:

– Bà vì tôi ư, tôi là một thằng ngu khi tin bà, bà có biết là vì bà mà mẹ của Trường chết không hả, bà đã nói gì và làm gì, bà tưởng là tôi không biết à, ngay cả việc bắt cóc thằng Trường và cho người tống tiền tôi, bà tưởng tôi cũng không biết hay sao…!

Ông thở dài nói tiếp:

– Giá mà tôi đã biết được những điều này sớm hơn, thì bi kịch kia đâu có xảy ra, chưa hết tôi không ngu mà xa vào bẫy do bà giăng ra, tôi cũng không làm tan nát gia đình mình…!

Bà Thắm cầm tay của ông Sơn, bà giở cái giọng ngọt ngào mà bà vẫn dùng hàng ngày, bà hy vọng có thể thay đổi được quyết định của ông Sơn, bà bảo:

– Em van anh mà, anh không còn yêu em nữa, nhưng còn thằng Hoan, nó là con của anh mà đúng không, không lẽ anh lại hại mẹ của nó, anh không nghĩ đến em thì anh cũng phải nghĩ đến nó nữa chứ…?

Ông Sơn, tay bóp thật mạnh vào vai của bà Thắm, ông bảo:

– Bà có câm đi không hả, bà đừng bao giờ nói với tôi bằng cái giọng đó nữa, tôi định cho qua chuyện này, nhưng hình như bà không hiểu thì phải, vậy để tôi nói luôn nhé…!

Ông nhìn Hoan đang ngồi đấy, trong ánh mắt của anh ánh lên những nét buồn phiền, ông bảo thằng con trai của mình.

– Bố xin lỗi, bố định sẽ mang chuyện này xuống mồ, nhưng bố không thể nào dấu kín được nữa rồi, thật ra con không phải là con đẻ của bố, mẹ của con đã có thai với người đàn ông khác, bà ta vì muốn trói buộc bố nên mới làm như vậy, bố không hề nghi ngờ gì cả, bố yêu con và luôn yêu con ngay cả khi bố biết con không phải là con đẻ của bố, mẹ con và người đàn ông ấy vẫn lén lút gặp mặt nhau, họ đã phá tan cái chi nhánh mà bố mới mở, họ đã đổ hết tội lên đầu của Trường, bố tưởng là thằng đó nó hận bố nên mới làm như vậy, trong một lúc tức giận và thiếu suy sét bố đã tống cổ nó đi…!

Hoan run rẩy và mồ hôi túa ra, anh không phải là con đẻ của bố anh, và mẹ anh đã dùng anh để trói buộc ông, hay thật, bây giờ anh mới hiểu tại sao có nhiều lúc mẹ anh hay nhìn anh thở dài, và bà ấy lại tìm nhiều cách để hại anh Trường như vậy, bà ấy muốn anh độc chiếm cái gia tài của nhà họ Hạ này đây mà, trên khóe mắt của anh có hai dòng lệ, anh chán đời quá rồi, anh mặc dù là con của mẹ anh, nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tranh giành gia sản của anh Trường cả, với anh, tài sản có nghĩa lý gì đâu.

Anh chỉ hận Trường một điều là anh ấy chưa bao giờ coi anh là em trai, anh ấy luôn tìm cách tránh mặt anh, anh nhớ hồi nhỏ, dù anh có nói gì hay làm gì anh Trường cũng đều lờ anh, anh hay tủi thân và khóc rất nhiều, anh chỉ mong anh ấy một lần thôi coi anh là em trai của mình, nhưng anh ấy không thích anh và có lẽ không bao giờ thích anh.

Cuộc đấu đá và tranh giành của người lớn, anh không muốn tham gia, và anh cũng không có hứng thú tham gia, anh ghét quyền lực và anh cũng ghét luôn lòng tham của con người, vì nó mà tan nát cả một gia đình, anh chỉ mong có thể sống vui vẻ bên người thân mà thôi, tại sao họ không hiểu mà sống tốt cho anh nhờ, còn cái di chúc ấy, anh cũng không cần, anh có thể sống trên đôi vai của mình, anh cũng đã sống tự lập từ lâu, anh chưa bao giờ ngửa tay xin tiền của bố anh hay của mẹ anh, anh cũng có công ty và nhiều cửa hàng riêng, anh tự tin trên đôi chân của mình.

Nay anh lại biết được thêm, anh không phải là con trai của bố anh, anh bị xốc, vì ông không đối xử với anh quá tốt hay quá tồi tệ, nhưng anh yêu ông, và quen có ông rồi.

Anh buồn buồn hỏi ông:

– Bố có thể cho con biết con có thể làm con trai của bố nữa không, và ai mới là bố đẻ thật sự của con…?
Hồng sau khi tiễn Trường ra khỏi cổng, anh hôn tạm biệt nó, anh cười hạnh phúc, anh ôm nó vào lòng và bảo:

– Em yêu, mình nhanh kết hôn đi em nhé, anh sẽ chết mất, nếu em bắt anh phải đợi em lâu…!

Hồng ôm anh, nó cố hít lấy mùi nước hoa hòa lẫn vào mùi đàn ông đầy nam tính của anh, nó không hiểu là tại sao nó muốn làm vậy, nó thì thầm vào tai anh, nó bảo:

– Anh có thể hôn em và ôm em thêm nữa được không…?

Trường kinh ngạc, sao hôm nay cô ấy lại tốt với anh thế nhỉ, vì mọi lần, anh phải khó khăn lắm mới có cơ hội được ôm hay hôn cô ấy, sao bây giờ cô ấy lại muốn anh làm điều này, anh không cần nó nói lần thứ hai, anh ôm chầm lấy nó mà hôn, anh hôn nó không chỉ một lần, mà nhiều lần, anh muốn được hôn và ôm nó cho thỏa, và cho bõ những ngày tháng phải kiềm chế kia, đôi môi nó bị bỏng dát vì anh hôn nó cuồng nhiệt quá, nước mắt của nó chảy ra, nó cảm tưởng đây là lần cuối nó được hôn và ôm anh.

Anh say sưa ôm và hôn nó, đến khi anh buông nó ra, anh thấy mắt nó đỏ hoe vì khóc, anh ngượng ngùng bảo:

– Anh xin lỗi, tại anh không kiềm chế được, anh hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng với em hơn…!

Nó quẹt nước mắt, nó ôm anh vào lòng, nó bảo:

– Em khóc không phải vì anh làm em đau đây, em chỉ muốn hỏi anh câu này…!

Trường ôm lấy nó, anh cũng hít lấy mùi hoa trên tóc và trên cơ thể của nó, anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc quá, anh hỏi thật dịu dàng.

– Em có gì cần nói với anh nào…?

Hồng buồn buồn hỏi:

– Nếu chúng ta phải xa nhau, anh sẽ không buồn đau, và vẫn sống tốt chứ…?

Trường vội đẩy Hồng ra, anh sợ hãi và nhìn thẳng vào mặt nó mà hỏi:

– Em nói như vậy là sao, không lẽ em muốn xa anh thật…?

Hồng cố gượng cười bảo:

– Em chỉ hỏi như vậy thôi, vì em sợ nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao…!

Anh lại ôm lấy nó, anh nói:

– Em đừng có nói gở, và em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh ngay cả trong ý nghĩ cơ mà, em nói ra những lời đó làm cho anh đau lòng lắm em có biết không…?

Hồng không nói gì, nó chỉ ôm lấy anh thật chặt, nó chỉ ước phút giây này là vĩnh cửu, nhưng trong lòng của nó không yên, ngày trước nó lo gia đình của Trường sẽ hại nó, nhưng nay nó yên tâm rồi, cái nó lo bây giờ là bản thân nó, nó sợ, nó sẽ không vượt qua được chính mình mà bỏ anh, và ra đi thật xa.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Em Đã Bỏ Nghề Làm Nông Nghiệp Như Thế Nào
Người Trong Gương
Có phải bác sĩ không?
Hồn Ma Bay Ngang Qua Mặt Tôi
Nhường chỗ