– Uh, ai đó, tao có ghi bài đâu mà mượn. Sao tự dưng hôm nay lại dở chứng học văn.
– Sao lại văn, thầy T dạy Hình mà.
– Vậy thì nhầm số rồi, xin lỗi nhá.
– Ủa nhầm số thật hả, vậy xin lỗi nha, mà bạn cũng đang học cấp 3 à. Bạn là con trai hay con gái vậy.
Tôi chả buồn tốn sức giải thích với mấy cái đứa gọi nhầm nhắn nhầm nên kệ.
1 lúc sau số đó lại nhắn đến.
– “Người gì mà kiêu thế? Nhắn tin mà chả thèm rep lại.”
– “Bạn rảnh nhỉ, đã nhầm số rồi thì nhắn cái gì nữa. Xin lỗi chứ bạn là cái gì với mình mà mình phải rep lại, bạn bè cũng chẳng phải, thừa sức đâu mà tốn tiền vào mấy cái tin nhắn”
– “Bạn hay quá ha, lần đầu tiên có người lại nói với mình thế đấy, chắc bạn là con trai hả, đúng là đồ kiêu ngạo”
– “Tôi thế đấy, tốt nhất ta đừng mất thời gian của nhau nữa”
Tưởng như thế là cắt được đuôi, ai ngờ con đỉa này 1 lúc sau lại nhắn đến:
– “Vậy…ta kết bạn đi, coi như là có duyên vậy”…
Chap 23:
Nghe đến đây tôi thật sự thấy rất nực cười, tôi đoán kẻ nhắn tin ẩn danh kia là 1 đứa con gái, giọng điệu có vẻ chảnh chảnh, hoặc là 1 đứa bạn nào đó giả danh để trêu mình, được rồi, tương kế tựu kế.
– “Bạn thiếu bạn bè đến mức đó kia à, mình có đủ bạn rồi, nên mình nói thẳng luôn là mình không thích cái kiểu nhắn tin kết bạn ntn! Hoặc là bạn biết mình thì thôi cái trò đó đi hoặc là bạn là 1 kẻ không bình thường.”
– “Không phải vậy. Không phải mình thiếu bạn bè nhưng…”
– “Nhưng gì, sao lấp lửng vậy”
– “Những người bạn mình quen, họ sống giả tạo lắm, mình không cảm thấy vui vẻ khi ở cạnh họ, chỉ muốn lọi dụng mình thôi. Mình chưa từng gặp ai dám nói mình như bạn cả.
Đọc đến đây thì tôi đoán ra đây đích thị là 1 con tiểu thư nhà giàu nào đó thừa tiền nhưng thiếu tình rồi. Nghe vậy tôi bèn nhắn lại:
– “Thôi được rồi, tôi đồng ý kết bạn với bạn, nhưng bạn cũng đừng hị vọng gì ở tôi nhiều. Thêm nữa, bạn cho mình biết một ít thông tin.”
– “Mình tên Ly, mình ở Hà Nội, học ở trường ABC”
– “Thế thì hơi xa đấy, vì mình không ở HN, coi như bạn nói đúng, có duyên tình cờ gặp thì cứ kết bạn đi vậy. Mình tên D, học ở XYZ”
– Bạn học ở trường XYZ thật hả? mình biết trường bạn đấy?
– Sao mà biết được?
– Trường bạn nổi tiếng như thế ai mà không biết chứ. Thế bạn học chuyên gì?
– Chuyên lý, bạn cứ nói quá, mình cứ nghĩ ở nơi mình ở mới biết đến trường mình thôi chứ.
– Thế à, hì hì, mình thích con trai chuyên lý, nghe nói dân chuyên lý lãng tử hào hoa lắm, với lại nghe nói dân chuyên lý…rất đẹp trai.
– Mấy cái bạn nói thì mình chả dám nhận đâu, mình chỉ dám nói là học chuyên lý là vui nhất, quậy nhất trường nhưng bạn bè sống rất tình cảm.
– Thế coi như là bạn của nha rồi nha, bạn có Y!m không? Y!m của mình đây lykute***
– Ok, vậy mai mình add, vậy mình đi ngủ đây, à quên, chúc bạn năm mới vui vẻ.
– Uh, chúc mừng năm mới.
Thế đấy, cuộc đời mình sao mà dính phải con gái nhiều thế, hết con bạn thân, kẹo mút, baby, giờ thêm 1 bé lý không biết mặt mũi ntn nữa. Nhưng mà cũng xác định luôn là xinh xinh thì kết bạn, còn cá xấu thì next. Cha ông ta lại đúng, phải chọn bạn mà chơi thôi.
Những ngày sau đó tôi thật sự cảm thấy choáng bởi cái mật độ nhắn tin kinh khủng của Ly. Đang ngồi học thì nhắn tin hỏi bạn đang học gì đấy, mình nhờ làm cái bài tập lý này chút, đôi lúc dở hâm gửi cho cái đề pascal rồi nhờ tôi nhắn lại câu lệnh để đánh. Nói thật bây giờ tự học nhiều về C, C++ mới biết được chút ít về lập trình chứ hồi đó pascal đúng là ác mộng, lớp được mấy đứa biết chút ít thì kiểm tra toàn đưa USB đi, thằng nào làm xong thì cóp lại share cho anh em trong lớp, vì thế mà điểm tin lúc nào cũng chót vót, có mấy thằng chả biết gì mà toàn 9 phẩy.
Lại nói về Ly, trưa, tôi vừa mò mặt về nhà thì nhận được tin nhắn: “Bạn ăn cơm chưa? hôm nay bạn ăn ở đâu?”Tối đang học thì “Bạn sắp đi ngủ chưa, bạn thức khuya thế? “”Bạn định thi trường gì vậy?”. Nói tóm lại là nó rất rảnh, nhiều tin nhắn đến độ nhiều lúc chả buồn rep nữa, nhưng thế cũng đâu có yên, 1 lúc sau lại có tin nhắn đến:
– “Sao bạn không trả lời vậy?”Mình đang buồn lắm?”
– Sao lại buồn, mình nói cái này bạn đừng giận, tình mình hay nói thẳng, sao bạn nhắn tin nhiều thế, học đi, 12 rồi đấy.
– Mình sắp đi du học rồi, mình đang phân vân không biết nên đi hay ở nhà, bố mẹ muốn mình đi, nhưng mình sang bên đó, lại là con gái nữa biết sống như thế nào. Với lại sắp phải xa bạn bè nữa, mình sang đó chắc không kiên lạc được với bạn nữa rồi, chắc nhớ bạn lắm đấy.
Đúng là kiểu con nhà có điều kiện đây mà, sống sung sướng quen rồi nên không chịu được 1 tí mệt nhọc. Người ta thì mơ cũng không được, mình thì được rồi lại chả buồn đi. Mà đi thì cứ đi, nhớ mình là ý gì vậy- tôi nghĩ thầm, thôi khuyên nó đi cho rảnh nợ.
– Theo mình thì bạn nên đi bạn ạ, mình muốn lắm cũng không được đây này, sang đó rồi bạn sẽ trưởng thành hơn. Sống trong 1 môi trường mới, 1 xã hội mới thì sẽ được mở mang kiến thức rất nhiều. Với lại, đi du học sẽ rất có tương lai.
– Mình cũng biết vậy nhưng mà vẫn thấy buồn lắm.
– Thôi đừng buồn nữa, phải vui lên mới phải, lúc nào đi thì nhắn mình tiếng, hehe.
Sáng đến lớp, đưa chuyện Ly ra hỏi mấy thằng trong lớp, hỏi nó như thế là ý gì.
– Nó đang tán mày đấy?
– Điên à, biết gì nhau đâu mà tán?
– Chẳng có đứa hâm nào lại đi nhắn suốt ngày thế đâu. Tốt nhất là mày nên tìm hiểu kĩ nó xem, tao không nghĩ nó ở HN đâu.
Tối…lên Y!m, đăng nhập ẩn, thấy nick ly sáng, đúng rồi vào blog nó xem, thế là mò vào ngay, nhưng chả tìm được thông tin gì ngoài mấy bài viết vớ vẩn. Thử Search nick nó trên google xe…Đây rồi, 1 loạt thông tin hiện ra, đúng là google thần chưởng vô địch thiên hạ, hỏi gì cũng viết. Tên đầy đủ ***** ***** Ly, học ở Xyz, quả đúng rồi.
Trời, có 1 bài báo nói về nó sao?
Không thể tin nổi…
Ly từng thi Miss ở trường và là 1 người rất nổi tiếng…
Chap 24:
1 cảm giác kinh ngạc bao trùm lấy tâm trí tôi, không thể ngờ Ly lại là 1 người đặc biệt đến vậy, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn hiểu mình ở đâu, và mình đang làm bạn với ai. Đằng sau 1 vẻ bề ngoài xinh đẹp ấy lại là 1 con người thật đáng thương, bạn bè rất nhiều mà không có được niềm vui, luôn sống trong 1 sự cô độc và 1 vỏ bọc do cô ấy tự tao ra. Mặc dù ban đầu có hơi ngờ ngợ nhưng đến lúc này tôi tin cô gái nổi tiếng ấy chính là Ly, người mà tôi cố ruồng bỏ vafcamr thấy khó chịu, tất nhiên, khi đã biết Ly thật ra là ai thì tôi cũng thay hẳn thái độ với cô ấy. Nhưng dù sao vẫn phải hỏi cô ấy, tại sao lại giấu mình như vậy. Đành nhắn tin hỏi vậy:
– Hey Lily đang làm gì đấy?
– He, hôm nay tiến bộ nha, tự dưng nhắn tin hỏi thăm Ly. Đang nghe nhạc vơi lướt web thôi.
– D có cái này muốn hỏi, ly trả lời thật nha? Đã là bạn rồi thì đừng giấu nhau chuyện gì ok?
– Uh, chuyện gì mà có vẻ quan trong nhỉ.
– Ly từng đi thi miss đúng không.
– Làm sao D biết được???
– Ly nghĩ con trai lớp lý ngốc nghếch lắm à?
– Không, nhưng Ly nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm nên không nói.
– Chuyện đó không quan trong à, hay thật.
– Đúng, chuyện Ly thật ra là ai có liên quan gì đến việc Ly kết bạn với D. Với lại D có bao giờ hỏi đâu, chẳng lẽ tự dưng Ly đi kể thế à.
– Uhm, Ly nói đúng, nhưng mình thật sự shock khi biết thân phận thật của Ly đấy.
– Ly muốn tìm 1 người bạn chơi với Ly bởi vì quý mến con người Ly chứ không phải vẻ bên ngoài của Ly D hiểu không, nên Ly không muốn nói ra chút nào. Những người bạn xung quanh Ly học sống giả lắm, đằng trước thì tươi cười, đằng sau thì họ nói xấu, chỉ muốn lợi dụng nhau thôi, nên Ly chán phải gặp họ.
– D hiểu rồi, xin lỗi đã hơi quá lời.
– Vậy ta vẫn là bạn chứ.
– Uh, tất nhiên rồi.
Ngày hôm sau đến lớp, kể xong đứa cùng bàn đứa nào cũng mắt chữ O mồm chứ A, không đứa nào tin. Mà thôi kệ, tin hay không tùy bọn nó. Chuyện này có nên kể với baby không nhỉ, kể xong không khéo em ý ghen lên ấy chứ. Mà sao dạo này rủ baby đi chơi khó thế, lúc nào cũng em bận học mất rồi, mà em thì chả bao giờ dám rủ mình đi cả, thôi kệ, chiều phải gặp em mới được.
Chiều…
– Chào vợ!
– Thôi đi anh, ai là vợ anh, đừng giận vơ nhá.
– Thì là vợ tương lai được chưa.
– Tương lai ai mà biết được.
– 10 năm nữa anh sẽ cười em mà, hehe, anh xem bói rồi.
– Gì cơ, xem ở đâu?
– Anh tự xem chứ đâu.
– Thế mà cứ tưởng, ai chứ anh bỏi thì em đảm bảo trật 100%
– Đó là em chưa biết tài nghệ của anh rồi.
– Thế thì thử bói xem em sắp đi đâu xem nào?
– Em sắp đi đâu à? Đi chơi với anh chứ đi đâu. Nói xong kéo em đi luôn, để em chẳng kịp phản đối.
– Đấy, thấy anh bói đúng không?
– Xi…, đúng là cái đồ vũ phu, kéo người ta giữa trường thế đấy…
– Anh ơi, em đói, trời lạnh mau đói?
– Đi ăn chân gà nướng đi.
– Yeah
– Xi…, đúng là cái đồ háu ăn.
– Ai cho anh nhái giọng em đấy.
– Anh thích thế đấy.
Hóa ra baby lúc cần cũng đanh đá lắm đấy chớ, cãi với em nó chẳng nổi, tôi lúc nào cũng bị đuối lí. Thế cũng tốt, khỏi bị bắt nạt. Chứ ngây ngô như kẹo mút thì sau này em nó chắc khổ lắm, suốt ngày bị bắt nạt thôi. Nghĩ lại mình vẫn chưa làm gì để chuộc lỗi lần trước với em nó. Đúng rồi mình sẽ mua tặng cho em 1 cái khăn quàng, kẹo mút rất thích quàng khăn, mua khăn cho nó chắc nó sẽ vui lắm. Thế là ăn xong rủ baby đi chọn khăn, để thử xem baby có biết ghen không? Kì lạ thật, nó tỏ ra rất hào hứng mới chết chứ.
– Đây, cái này đẹp đấy, màu rất phù hợp với H.
– Em thích thì lấy nó vậy, mà khoan đứng đây chờ anh 1 tí.
Nói xong tôi chạt vụt sang hàng bên mua cho baby 1 con gấu bông khá to,màu trắn, nhìn khá, quay lại tặng em. Baby ngạc nhiên lắm, cà rất vui, thấy em vui là tôi hạnh phúc rồi, tôi hiểu cái cảm giác đó chứ, chẳng lẽ tôi mùa quà cho 1 người con gái khác mà lại không tặng gì cho em.
– Cảm nhiều lắm lắm ý. Anh làm em bất ngờ quá!
– Không có gì, em vui là được rồi, hì.
– Tưởng anh không nhớ đến em nữa chứ.
Hóa ra em cũng để ý chứ không phải chẳng có ý kiến gì, thế là tốt rồi, làm mình cứ tưởng…
– Anh này, em muốn nói với anh cái này.
– Hả, gì em
– Úi chờ xí, em có điện thoại…chết rồi, anh ơi, chở em về nhà cái, có việc gấp anh ạ.
– Uh, mà em định nói gì vậy?
– Thôi để khi khác anh ạ.
Chiều tối…ngồi nghe nhạc
Tôi tình cờ phát hiện ra…1 sự thật không thể chấp nhận, 1 kẽ hở nhỏ đã phá hỏng tất cả kế hoạch. Tôi cảm thấy nực cười cho bản thân mình…
Chap 25:
Ngồi lặng đi 1 lúc để bình tĩnh lại, mia mai thay, chính mình đã tự huyễn hoặc mình cơ mà, không thể ngờ được mình lại bị lừa dối 1 cách quá dễ dàng như vậy…Nếu thích đóng kịch thì cả hai ta cùng đóng nhé…
1 buổi chiều đầu năm mới, tôi ngồi cạnh chồng sách vở cao ngợp mắt, đầu đau như búa bổ, tôi ghét cái kiểu thời tiết mưa ngâu như thế này, làm cho trời đã lạnh lại còn ẩm ướt. Thế nhưng bây giờ đâu, đầu tôi nóng như lửa, tim tôi đau. Và tôi phải mò lên giường nằm cho đỡ mệt. Tối…tôi đang mê man trong cơn sốt, tỉnh dậy thì mẹ đã ngồi cạnh, hóa ra tôi đã thiếp đi từ chiều, đến bây giờ mới tỉnh dậy. Người toát mồ hôi nhưng không dám mở chăn ra, vì quá lạnh.! cảm giác khó chịu đang lan dần khắp cơ thể. Cánh tay yếu ớt cố mò lấy công nước vì người khô như héo. Tôi ốm…
Ngày sau đó tôi không thể đi học, cứ nằm liệt giường vậy, hóa ra tôi bị sốt phát ban, người đầy những mẩn đỏ. Mà không chỉ có tôi, trong lớp cũng có vài đứa phải nghỉ, hóa ra là đứa nào lây cho tôi rồi. Mẹ phải gọi người đến chuyền cho mấy chai đạm mới đỡ hơn. Đúng là mẹ lúc nào cũng nhất. Đã bị phát ban thì phải kiêng gió kiêng nước, vì vậy tôi phải nghỉ đến 3 ngày mới có thể đi học được, nằm ở nhà chán không gì bằng. Có tin nhắn, là kẹo mút nhắn tin cho tôi.
– Anh trai ơi, anh ốm à, thương anh trai quá,: (
– Uh, anh bị lên phát ban, ốm tí thôi mà, em đừng ốm là được, nhớ mặc ấm vô nha.
– Hix, anh ốm thế không đi học được sao không nói với em: (.
– Thì cũng có nặng đâu, nói lại làm người khác lo lắng, mà sao em biết.
– Anh Đ nói với em, hôm qua em gặp anh ấy ở căn tin.
– Thế à, hì, anh sắp khỏi rồi, mai mốt là đi học được thôi mà, còn phải đi học để bày cho em học nữa chớ, tuần trước không học buổi nào rồi.
– Không sao đâu, anh ốm thì cứ nghỉ cho khỏe rồi đi học anh ạ, còn chuyện đó là chuyện nhỏ mà.
– Uh, mà khăn anh tặng có đẹp không?
– Hì, đẹp lắm, cảm ơn anh trai nhiều nhiều nha,hehe, có anh trai sướng thật, biết thế em kiếm 1 ông anh trai từ lâu rồi, ngày nào em cũng quàng đi học đấy.
– Thế thì được rồi, cũng khuya rồi, học chút nữa rồi đi ngủ sớm đi em.
– Em biết rồi, ngủ ngon nha anh.
– Uh.
Nhắn tin với kẹo mút xong tôi cũng định đi ngủ nhưng có ngủ được đâu, ngủ cả ngày rồi. Đành lôi sách vở ra đọc vậy, nhưng lúc ốm đau như thế này mới cảm thấy mình thật yếu ớt, chân tay cứ bủn rủn, đầu óc trống rỗng, đọc mà chả vào được cái gì, thôi đành lên giường vậy.
12h đêm, có 1 cuộc gọi đến, là của Ly, cầm điện thoại trên tay mà ngập ngừng không biết nên nghe hay không, vì giờ cũng khuya rồi, với lại tôi không quen nói chuyện điện thoại với người lạ lắm. Bấm nút từ chối rồi nhắn tin lại.
– Bây giờ khuya rồi, D không nghe điên thoại được đâu.
– Nghe 1 chút thôi được không, Ly đang khóc…
– Alo
– uh, D đây!
Tôi nghe thấy tiếng khóc bên kia đầu dây
– Được rồi, nín khóc kể D coi có chuyện gì.
– Bà ngoại Ly ốm nặng lắm, bố mẹ ly hồi nãy nghe tin đi về cả đêm rồi, bây giờ Ly ở nhà 1 mình vừa sợ vừa lo cho bà lắm.
– Ly đóng hết các cửa nhà chưa.
– Ly đóng hết rồi.
– Vậy được rồi, nghe D nói này. Bây giờ Ly ngừng khóc, bình tĩnh lại được không.
– Uh, hix hix.
– Bà ly ốm, D biết Ly rất lo cho bà, nhưng khóc không giải quyết được chuyện gì cả, mình lo cho bà, thương bà thì để trong lòng là bà biết mà.
– Nhưng Ly sợ lắm, Ly không thường xuyên được về thăm ông bà, lỡ mà không được gặp bà lần cuối thì.
– Đừng nói gở thế nữa. Bà ly sẽ khỏe lại thôi. Ông bà già rồi nên những lúc ở bên ông bà thì cố gắng báo hiếu cho ông bà, làm ông bà vui, không kẻo sau này lớn lên rồi sẽ hối hận lắm. Bây giờ cứ mong bà sẽ khỏe lại rồi khi nào có dịp gần nhất thì về thăm bà, như thế là biết thương bà rồi.
– Ly hiểu rồi, cảm ơn D.
– Uh, không có gì, ta là bạn mà.
– Xin lỗi vì gọi điện cho D lúc này, thật sự Ly không còn biết gọi cho ai nữa.
– Uh, không sao, D hiểu tâm trạng của Ly lúc này mà.
– Cảm ơn D nhiều.
Tắt điện thoại, tôi khẽ mỉm cười…
Hôm sau đi học, hóa ra trong lớp có dịch lây lan nặng hơn tôi nghĩ, hơn nửa lớp phải nghỉ vì phát ban, thành ra lớp trống vắng hẳn, thầy cô đến cũng chỉ cho ôn lại bài chứ không dạy bài mới vì sợ những đứa nghỉ không được học. Còn 1 số tiết thì được ngồi chơi.
– Hôm qua con bạn mày sang hỏi thăm mày đấy. Thằng này sướng thế, nghỉ ốm cái là bao nhiêu em hỏi. Thằng Đ nói.
– Bạn nào.
– Con bạn thân mày ấy.
– À thế à, uhm, tao biết rồi. Hôm qua lớp nghỉ nhiều không mày,
– Hôm nay nghỉ thêm 5, 6 đứa, chúng nó lây nhau cả.
– Sao mày không bị lây?
– Tao bị từ hồi nhỏ rồi, bị rồi thì không bị lại nữa.
– Tao cũng từng bị phát ban rồi mà vẫn lây đấy.
– Đó là vì mày yếu như con sên, chứ khoẻ như tao thì sao bị được, hehe.
Buổi học trôi qua nhanh chóng, tôi đạp xe về nhà, mặc dù trong người vẫn thấy hơi mệt vì ốm liệt mấy ngày nhưng cũng lướt được về đến nhà, sáng quên điện thoại nên không hỏi được con T, vào phòng lục điện thoại thì thấy 1 tin nhắn, từ 1 số lạ, sặc mùi nặc danh và…đe doa
“Nếu mày muốn yên ổn thì tốt nhất tránh xa em M ra”
Chap 26:
Thực sự lúc đọc được tin nhắn ấy cảm xúc đầu tiên của tôi là rất tức giận, thằng điên nào dám nhắn cái kiểu đó vậy. Nó lấy tư cách gì mà nói như vậy. Chắc lúc ày mà thấy nó chắc tôi nhảy vào cho nó mấy đấm vào giữa mặt rồi. Vài phút sau, bình tĩnh lại, tôi bắt đầu suy nghĩ cẩn trọng hơn. Tình địch chăng? Có lẽ thằng đó cũng thích baby, nó đã dám nhắn như thế thì chắc cũng không phải hạng tầm thường. Tôi bình tĩnh nhắn lại.
– Mày là thằng nào đấy hả, tao thích như thế đấy, nếu mày dám thì ra mặt với tao coi mày làm gì được tao.
Không thấy tin nhắn hồi đáp, hắn tắt máy rồi, đúng là đồ hèn. Thật sự chuyện này chẳng đáng tôi bạn tâm nhưng nó thật sự làm tôi khó chịu, nhất là 1 kẻ dám thách thức tình yên của tôi như vậy. Được rồi, mình sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, còn baby thì có lẽ không nên nói với em. Chuyện này em biết thì không hay lắm, cho dù thằng đó có là ai. Tôi đã có được tình yêu của em rồi thì còn sợ cái gì nữa. Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết như 1 thằng đàn ông.
Lại 1 đêm trằn trọc khó nhắm được mắt…
– Sáng đến lớp, thằng lớp trưởng chạy vào thông báo đã có điểm thi HSG tỉnh, cả lớp đứa nào cũng có giải, từ khuyến khích đến giải nhất, mấy thằng đội tuyển QG thì chẳng phải bàn nữa, đằng này nhiều đứa tằng tằng cũng nhất, tôi chỉ được có cái nhì, thôi thế cũng được, nhưng mà…vẫn tức. Thôi kệ, có ai nhớ cái giải này làm gì đâu, à, may ra cộng vài điểm thi tốt nghiệp.
– “Có kết quả rồi, anh được giải nhì, hehe.”Tôi nhắn cho baby
– Khao đi, khao đi ngay và luôn anh nhá, hì hì.
– Ờ chiều nhá, rủ cả H đi nữa nha, anh khao cả hai đứa luôn.
– Yeah, nhớ đấy. Chiều học xong chờ em ở cổng trường.
Tôi đi chơi vơi baby và kẹo mút nhiều rồi, đi ăn uống có, đi dạo có, nhưng đây là lần đầu tiên đi với cả 2 đứa cùng lúc, nên cũng có phần…bối rối.
Chiều, học xong ca toán, chạy ra cổng ngay, hôm nay thầy cho ra hơi muộn tí. Ra thấy 2 đứa đứng đó rồi. Kẹo mút thì mặc 1 chiếc áo khoác màu da cam, nhìn khá xì teen, còn baby thì mặc 1 chiếc áo có mũ sau, phía trước có hình con gấu khá ngộ. 1 ý nghĩ hài hước thoáng qua trong đầu, giả sự phải chọn 1 trong 2 đứa, hoặc đứa này hoặc đứa kia, tôi sẽ chọn ai đây? Nghĩ thế thôi, chứ làm gì có chuyện đó, 2 đứa, đứa nào cũng quan trong với mình, tất nhiên là baby quan trọng hơn 1 tí xíu. Chợt nghĩ, năm sau mình không còn được gặp 2 đứa thường xuyên nữa mà thấy chạnh lòng.
Kẹo mút: – “Anh muộn thế, làm bọn em chờ mãi”. Kẹo mút mở lời trước.
Tôi: – Hôm nay bị giam không ra được, anh định lên xin thầy ra vì có hẹn với hai em, nhưng mà thế thì thầy không về mất. Được đi chơi với 2 hot girl thế này thì thầy cũng phải ghen ấy chứ.
Baby: – Ạnh chỉ được cái dẻo miệng là giỏi, nói dối như cuội ấy.
Tôi: – Nói thật mà tin, he he, thế bây giờ đi đâu, anh phải chở ai
Kẹo mút: – Em!
Baby: – Không được, anh phải chở em.
Kẹo mút: – Không chở em là em giận!
Tôi: – Hả?
Baby: – Anh chở nó em nghỉ chơi với anh luôn
Tôi: – Gì cơ, thế thì anh biết chở ai đây, đừng làm khó anh.
Đến lúc này thì hai đứa nó bật cười, hóa ra chúng nó gài bẫy tôi.
Kẹo mút: – Mới lừa tí mà mặt anh tái lên rồi kìa, bọn em đùa đấy, hi hi. Anh lo mà chở M đi, em thì không cần đâu, em tự đi được xe đạp.
Tôi: A, hai đứa này dám trêu anh phải không. Anh cốc cho bây giờ. Thế bây giờ 2 đứa muốn đi đâu?
Baby: Ơ hay, anh mời bọn em mà, sao còn hỏi bọn em phải đi đâu, mà coi chừng hôm nay phá sản đấy nhá.
Tôi: Không thành vấn đề, vậy hôm nay đi ăn KFC + trà sữa nhá.
Baby: Uh, vậy đi thôi anh, không trời tối bây giờ.
Vậy là tôi chở baby, còn kẹo mút đạp xe cạnh bên, thật đúng là khó xử quá, 2 cái đứa này đúng là…
Kẹo mút: – Ơ kìa, anh không ăn à? Anh không ăn bọn em cũng không thấy ngại đâu, hi hi, thế nên anh cứ ăn đi.
Tôi: – Anh oánh cho bây giờ, nhìn 2 đứa ăn là thấy no rồi.
Baby: Kệ anh ý, gọi tiếp đi mày…
Trời, 2 đứa này, suất này là suất thứ 5 rồi, có phải bụng người không vậy, bọn con gái đúng là chúa ăn hàng, ôi tiền của tôi, đau xót quá. Đến bây giờ mới hiểu phải cười trên nỗi đau của…bản thân là như thế nào. Đến khi nào mới thoát khỏi cái kiếp nghèo hèn bây giờ, đến bao giờ đưa 1 em nào đó vào cửa hàng và phán: “Em thích cái gì thì cứ lấy cái đó”. Ôi cuộc đời
Đến suất thứ 6 thì dừng lại, gọi ra mà 2 đứa nó chẳng ăn nữa, thế là báo hại tôi phải ngậm cắng nuốt cay ăn hết…Từ nay cạch không bao giờ đi chung với 2 đứa này nữa
6 tháng sau…
– Này hôm nay là ngày chia tay trường rồi đấy, bạn không muốn ra mặt gặp mặt mình lần cuối à?
– Ơ, D đang nói gì vậy?
– Thôi nào, mình đã đóng kịch cùng bạn khá lâu rồi đấy, đến lúc bạn nên xuất hiện với con người thật đi thôi. Mình đã biết từ rất lâu rồi, nhưng mình chẳng muốn vạch ra sự thật mà thôi. 1 lần nữa, bạn lại đánh giá con trai chuyên lý quá thấp, mình đủ IQ để biết rằng bạn là 1 người trong trường, và mục đích của bạn là gì thì mình không quan tâm ok?
– Mình xin lỗi…
– Bạn không cần phải xin lỗi, ta vẫn là bạn bè, chỉ có điều mình không hề tin bạn 1 chút nào, bời ngay từ lúc quen nhau, bạn đã không 1 lần thành thật.
Chap 27:
Cái buổi chiều tôi ngồi nghe nhạc và phát hiện ra 1 sai sót trong kế hoạch của người tên Ly ấy, đến bây giờ tôi vẫn không quên. Đầu tiên đó là 1 cảm giác tức giận khi bị lừa dối, nhưng sau đó tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo hơn, chính mình đã tự lừa dối bản thân mình cơ mà, chính mình đã ngộ nhận từ trước, chứ có phải cô ấy chủ động nói ra đâu. Có lẽ, cô ấy đơn giản chỉ muốn kết bạn. Đến bây giờ khi viết những dòng này tôi vẫn chưa biết người con gái ấy thật ra là ai, nhưng có 1 điều chắc chắn, cô gái ấy và Miss Ly quen biết nhau, bởi cô ấy biết quá rõ về Ly. Tình cờ thôi, cách đây khoảng 1 năm tôi add fb của Miss Ly thật, có lẽ là họ hàng của nhau, tất nhiên không hề đả động đến chuyện về cô gái giả danh kia. thỉnh thoảng tôi vẫn đọc 1 vài status của cô ấy, và biết được rằng, Miss Ly thật đúng là có quê ngoại của Ly ở thành phố của tôi. Cô ấy có lẽ vẫn đi du học và đang về nghỉ hè ở Việt Nam.
Vẫn phải nói lại về buổi chiều hôm ấy, tôi đọc được 1 bài báo của Ly thì được biết rằng, cô ấy đã đi du học được 3 tháng rồi, nghĩa là không còn ở Việt Nam nữa. Lúc đó, tôi cười, chả hiểu sao lúc đó lại cười, nhưng đúng thật là cảm thấy rất buồn cười. Và cái buổi tối sau đó khi cô ấy gọi điện nói chuyện bà cô ấy bị ốm thì tôi hoàn toàn chắc chắn, bởi, giọng của cô ấy, dù đã cố nhưng không phải giọng đặc trưng của người Hà Nội. Những ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục nhắn tin với Ly, nhưng tôi không còn trả lời thường xuyên nữa, thấy thái độ thay đổi của tôi nên cô ấy cũng không còn nhắn nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn hỏi thăm vài câu vu vơ. Cho đến ngày hôm ấy, ngày tôi hẹn gặp cô ấy thì cô ấy…từ chối, và sau đó thì mất hẳn liên lạc. Dù sao tôi cũng rất tò mò muốn biết cô ấy là ai, đơn giản vì cô ấy cũng đã từng bước vào cuộc sống của tôi và ảnh hưởng đến tôi không ít…
Một buổi chiều mùa đông, tôi đang nằm cuộn trong chăn lôi mớ lý thuyết ra đọc lại thì nhận được tin nhắn của kẹo mút:
– Anh ơi, chiều nay anh ở lại trường học không?
– “Không anh về nhà rồi.”Dạo đó tôi thỉnh thoảng vẫn ở lại trường tự học sau ca chiều đến khi đỏ đèn mới về.
– Thế à, vậy thôi anh ạ.
– Sao thế, có chuyện gì à?
– Dạ không, hôm nay mẹ em về muộn nhà không có ai nên em ở lại trường đến khi mẹ đến đón, hôm nay em không đi xe đạp, đang ngồi tự kỉ 1 mình anh à.
– Sao lại ngồi 1 mình thế? Trời lạnh lắm, em vào phòng học mà ngồi, đừng ngồi ngoài sân trường, bị ốm đấy.
– Em quen rồi, thích ngồi 1 mình hơn anh ạ.
– Chờ anh tí, anh đến ngay.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, tôi vụt ra khỏi chăn, mặc vội 1 chiếc áo khoác, quàng khăn rồi và phóng như bay đến trường, mặc cho kẹo mút nhắn tin bảo tôi đừng đến, tôi biết đã có chuyện gì đó với em rồi.
– Em đang ngồi ở đâu?
– Anh đến thật à, em đã bảo đừng đến mà, em đang ở chỗ dãy ghế đá cạnh nhà gửi xe. Chỗ đó cũng gần lớp tôi, tội chạy đến đó tìm em. Em đang ngồi co ro 1 mình, trường chỉ còn vài lớp còn sáng đèn do 1 vài đứa ở lại học, riêng lớp tôi đã về hết.
– Anh đến ngồi với em gái cho em đỡ lạnh, chứ ai lại để em ngồi 1 mình như thế này, ma bắt mất thì sao?
– Ai dám bắt em, bắt về chỉ tổ tốn cơm thôi. Hì.
– Em ngồi đây lâu chưa?
– Cũng lâu rồi. Nhưng mà em quen rồi, ở nhà cũng thường chỉ có 1 mình em, bố mẹ đi làm suốt ngày mà.
– Ngốc, ở nhà khác, ở trường khác.
– Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
– Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
– Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
– Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
– Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.
– Thôi nào, có gì mà phải buồn, bây giờ anh đang ở đây mà, ngồi cạnh em đây này, đi đây mà sợ.
– Uh, nói thật thấy anh đến em vui lắm.
– Thế à, hì.
– Lâu rồi em không được gặp anh, dạo này anh cứ ở đâu đâu ấy, chả bao giờ thấy mặt.
– Đâu có, chắc em không để ý thôi. Anh ngày nào chả đi học
– Uh, em biết anh bận học mà.
– Em đang có chuyện gì thì kể cho anh đi.
– Đâu, làm gì có?
– Đừng giấu anh, đôi mắt em đang tố cáo em đấy.
-…
– Em biết anh thích nhất điểm gì ở em không?
– Cái gì cơ?
– Đó chính là đôi mắt của em đấy, nó đẹp, lúc nào cũng long lanh, lúc vui cũng chỉ nhìn đôi mắt em là thấy ngay. Giàu 2 con mắt mà…
– Anh cứ trêu em. Uh, đúng là em đang có chuyện buồn.
– Sao?
– Bố mẹ em cãi nhau anh à. Dạo này em phải nghe bố mẹ cãi nhau suốt, bố em cứ cãi nhau vơi mẹ là bỏ đi cả đêm không về nữa. Thế nên em sợ phải về nhà lắm anh à. Em…thật sự rất sợ…
-…
– Chuyện của người lớn mà em, em đừng lo, hồi trước bố mẹ anh cũng thỉnh thoảng cãi nhau. Sau đó lại làm lành ngay mà.
– “Không khí trong nhà em giờ căng như dây đàn ấy, em nhớ hồi trước lắm. Lúc ấy cả nhà em vui lắm. Lúc em bị mẹ mắng thì bố cứ ngồi trêu suốt: “H bị mẹ mắng à, cố lên con, không cãi lại được mẹ à “. Lúc nào bố cũng yêu em nhất, lúc nào cũng bênh vực cho em, nhưng bây giờ em sợ bố lắm. Bố hay cáu giận vô cớ. Không quan tâm đến em nữa.”Nói đến đay thì em khóc, tôi kéo em lại gần tôi, cho đầu em dựa vào vai tôi, tôi hiều rằng lúc này em cần 1 bờ vai chia sẻ hơn bất cứ điều gì khác.
– Anh hiểu mà, em đừng buồn nữa, em cứ khóc đi, khóc rồi sẽ giải tỏa được trong lòng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Cư tưởng em sẽ khóc hết nước mắt nhưng đột nhiên…em ngừng khóc hẳn, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì em nói, 1 giọng nói cực kì hốt hoảng và lo sợ:
– Anh ơi…anh ơi…nhìn kìa, đằng kia kìa!
– Gì vậy em? Có gì đâu?
– Không.. không…thể nào! Trời ơi. Tôi hét lên. Đó có lẽ là 1 trong những khoảng khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời tôi.
Cửa lớp tôi…khóa chặt, nhưng trong lớp đột nhiên sáng đèn, và quạt trần…đang quay. Tôi chạy như điên về phía lớp. Hoàn toàn không có ai trong lớp, vì sao đèn đột nhiên sáng lên, quạt lại quay nữa. Cái gì vậy trời. 1 cơn ớn lạnh sống lưng ập đến, tôi lục lấy chùm chìa khóa trong túi, cuống cuồng mở cửa ra, tôi thường ở lại học nên đã cắt sẵn 1 chiếc chìa khóa lớp. Mở toang cánh cửa, thật sự tôi không dám bước vào. Kẹo mút sợ quá cứ bám lấy tôi. tôi và em bước vào lớp, không thấy gì hết, lớp trống trơn. Tắt quạt và đèn đi, tôi khóa cửa lại. Rất nhanh, đưa kẹo mút ra cổng, bởi tôi có linh cảm không lành. Chỗ có sáng đèn. Nhìn khuôn mặt em đang thật sự rất hoảng loạn, tôi còn như vậy huống chi là 1 đứa con gái như em.
Và kể từ cái đêm định mệnh này, bao nhiêu sóng gió đã ập đến với cuộc sống tôi, kết thúc những ngày tháng êm đềm của thời học sinh.
Chap 28:
– Anh ơi, em sợ!
– Để anh đưa em về nhà bây giờ nha.
– Không được đâu, mẹ dặn đón em ở trường, em về bây giờ cũng không có khóa cửa.
– Thôi được rồi, anh ở lại với em đến khi mẹ em đến đón vậy. Em đừng sợ, chắc do chập điện thôi. Tôi cố trấn an em, mặc dù tôi biết điều đó là không đúng, trong dãy nhà vẫn có lớp sáng đèn nghĩa là không thể có chuyện chập điện được.
– Nghĩ lại hồi nãy em ngồi 1 mình lâu như vậy, có phải ma không anh?
– “Không phải đâu, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, em cũng đừng nói chuyện này với ai nhớ chưa.”
– Uh, em hiểu rồi.
Đôi lúc những lời nói dối lại tốt hơn những lời nói thật rất nhiều. Tôi không mê tín, không tin vào sức mạnh tâm linh nhưng tôi tin vào khoa học, và tôi biết rằng hồn người lài có thật, đó chính là 1 dạng năng lượng đặc biệt bức xạ ra khi người ta chết dười dạng sóng. Đó vẫn là 1 điều bí ẩn với nền khoa học hiện tại. Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ như thế, rất nhiều điều chúng ra không thể giải thích. Và 1 điều có thể xảy ra đó chính là khả năng thay đổi vật chất bằng ý nghĩ, 1 điều không tưởng nhưng hoàn toàn co thể. Tôi cũng đã từng đọc về những điều này nhưng tôi thật sự không dám tin. Không phải ngẫu nhiên mà con người lại biết đến 1 thế giới gọi là tâm linh như vậy, đó là cả 1 quá trình, và tất nhiên những điều bí ẩn thì người ta luôn cho rằng đó là do ma quỷ gây nên…
Tôi không biết đây có phải là 1 điềm báo gì đó hay không nhưng quả thật nó làm tôi sởn da gà khi nhớ lại mình đã ngồi học 1 mình trong căn phòng đó rất nhiều lần.
– Để em goi cho mẹ đến đón sớm, để anh còn về nữa chứ, cũng muộn rồi mà.
– Uh. Cố gắng nói mẹ đến càng sớm càng tốt, hôm nay quả thật không nên ở lại đây chút nào.
– Vâng ạ,
– Này, về em cố gắng anh đừng nghĩ đến chuyện hồi nãy nữa nhé, coi như không có đi, được không?
– Được ạ, anh về cẩn thận nha. Mẹ em sắp đến rồi.
Tôi để em lại về trước, không mẹ em lại thấy tôi thì không ổn chút nào.
Đang đi trên đương thì tôi nhận được tin nhắn, lại là số nặc danh đó.
– Mày cũng biết bắt cá hai tay nhỉ? Ha ha!
– Mày là thằng nào? đồ hèn, có giỏi mày ra mặt đi.
– Muốn gặp tao thì quay lại trường mày đi.
Trời! thằng khốn đó đang ở trường, kẹo mút cũng ở đó, không biết mẹ em đã đón chưa. Tôi hoảng sợ thật sự, bấm số gọi cho kẹo mút. Không nghe máy, kẹo mút em đang ở đâu? Nếu nó mà dám đụng đến kẹo mút thì…Gọi lại lần nữa, rất lâu sau kẹo mút mới nghe máy, nghe thấy giọng em tôi mới thở phào:
– Anh ạ!
– Em đang ở đâu?
– Em đang ở trên xe ô tô, mẹ em đến đón rồi.
– Phù, vậy thì ổn rồi.
– Có chuyện gì hả anh?
– Hả, à không có chuyện gì đâu? Anh hỏi thế thôi.
Tôi quyết định quay lại trường để gặp thằng khốn đó, ba mặt 1 lời xem nó dám làm gì.
– Mày đúng hẹn nhỉ? Thoạt nhìn tôi thấy đó là 1 thằng khá đô con, nó to bằng tôi, nhìn rất gấu.
– Mày là ai?
– Là ai không phải việc của mày?
– Tao là người yêu của M đấy, mày làm được gì thì làm tao coi.
– Ha ha, hôm nay đến đây tao cảnh bào mày lần cuối đấy, mày còn dám tơ tưởng đến nó thì đừng trách tao, 1 khi tao đã nhắm ai thì thằng khác dám đụng đến thì đừng có trách tao vô tình.
Máu nóng nổi lên, mắt tôi long sòng sọc, giá như ngày thường thì tôi cũng không mất bình tĩnh thế này đâu, nhưng hôm nay quả thật với những gì đã trải qua, muốn bình tĩnh cũng không thể.
Tôi xô nó vào tường, kéo cổ áo nó lên:
– Mày dám làm cái gì tao, tao đố mày đấy!
– Nó đẩy ra, đinh đấm vào mặt tôi nhưng tôi lùi lại kịp, chỉ trúng vào vai, cú đấm đó làm tôi mất đà, đợi nó tiến lại gần tôi lao vút đến làm 1 cú đấm vào thái dương, thằng đó đổ ập xuống đấp, chạy lại bồi thêm 1 phát vào hông, tiếp theo định làm thêm vài cú song phi nhưng may mà kiềm chế được, nó đau quá chỉ biết huơ tay huơ chân tự vệ. Chỉ mặt vào thằng đó tôi hét lên:
– Đây là bài học cảnh cáo cho mày đấy! Đừng xuất hiện trước mắt tao 1 lần nữa
Nói rồi tôi đi thẳng…đó có lẽ là 1 trong những sai làm lớn của tôi, chỉ 1 phút giây thiếu kiềm chế mà mở màn cho 1 cuộc trả thù không khoan nhượng…
Chap 29:
Cuộc đời với tôi lúc đó có lẽ chỉ toàn màu hồng, tôi sống 1 cách quá ngây thơ và không hề nghĩ nhiều đến những hậu quả mà mình gây ra, lúc nào cũng cho rằng mọi việc đều có thể giải quyết 1 cách êm đẹp. Thế nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, và tôi biết chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến…
Tôi gặp kẹo mút vào buổi chiều sau đó, cảm thấy có quá nhiều khúc mắc trong lòng tôi tâm sự hết với em.
– Hôm qua anh đã đánh người H ạ.
– Hả, sao cơ, sao anh lại làm vậy? Có phải hôm qua lúc anh gọi cho em không? Có chuyện gì vậy anh? Em không tin anh lại như vậy.
– Là chuyện về M em ạ?
– M làm sao? Sao M lại liên quan đến chuyện này?
– Có 1 đứa nào đấy thích M, hắn liên tục nhắn tin đe dọa anh phải bỏ M? Hôm qua anh đã gặp nó ở trường. Ngay lúc anh gọi điện cho anh gọi cho em đấy. Lúc biết nó ở trường và không biết em đã về chưa, anh đã rất sợ nó sẽ làm gì em. Rồi anh quay lại gặp hắn, không thể kiềm chế trước cái kiểu đe dọa của hắn, anh đánh hắn H ạ. Anh chắc rằng hắn không học ở trường mình. Và anh chắc chắn hắn sẽ trả thù.
– Trời, không ngờ anh lại là người như vậy, sao anh không kiềm chế lại, sao anh lại hành động ngu ngốc như vậy.
– Lúc đó thật sự anh không thể kiềm chế H ạ.
– Sao anh lại nói chuyện này với em, anh định phá hỏng hình ảnh của anh trong mắt em ạ.
– Không, anh thật sự không biết nên làm như thế nào bây giờ, anh thật sự đang rất bối rối. Anh muốn tâm sự với em.
– Sao anh không đi nói với M ấy? Sao lúc nào cũng là em? M mới là người yêu anh cơ mà.
– Đừng nói thế em, em là em gái anh mà. Vì thế anh mới cần 1 lời khuyên từ em.
– Em muốn nghe lời khuyên thật lòng của em không?
– Uh, em nói xem.
– Anh đừng thích M nữa, hãy bỏ nó đi, thể là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
– Anh không ngờ em lại nói những lời như vậy. Em nói thậ lòng mà thế hả.
– Em đã nói trước rồi mà.
– M quá quan trọng với anh, anh yêu nó và không bao giờ xảy ra đâu.
– Trước giờ vẫn vậy, trong mắt anh luôn chỉ có mỗi mình M mà thôi. Vậy em thì sao?
– Em là em gái anh mà, chẳng liên quan gì đến M.
– Nếu phải chọn em và M thì anh sẽ chọn ai? Anh nói đi!
Cái câu hỏi đó, cái câu hỏi mà tôi sợ nhất ấy, bây giờ đã trở thành hiện thực, sao thế hả kẹo mút, em luôn có 1 vị trí quan trọng trong cuộc sống của em mà.
– Anh, thật sự không thể trả lời câu hỏi này. Em đừng trẻ con như vậy.
– Ờ đúng vậy, em trẻ con, em ngốc nghếch đấy, em không thể như M và sẽ không bao giờ có thể bằng nó.
– Em đừng so sánh như thế? Em và M đều rất quan trọng vơi anh em hiểu không?
– Vậy anh cho em 1 trả lời đi? Anh sẽ chọn ai?
– Được, nếu em đã muốn biết, anh sẽ chọn M đấy, anh sẽ chọn người không hỏi anh câu hỏi ngu ngốc này.
Kẹo mút lặng người đi, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì chỉ có nước mắt lăn xuống má em, tôi chỉ biết đứng lặng như thế, không biết nói gì, tôi chỉ biết đứng nhìn em khóc, thân hình nhỏ bé của nó như đang run lên vậy. Kẹo mút nói, giọng nó lạc hẳn đi:
– Vậy là…anh chọn nó, tại sao vậy hả D…, em gặp anh trước nó cơ mà, anh có biêt…em đã rất khó khăn khi lần đầu bắt chuyện với anh không?. Anh có nhớ cái buổi sáng mùa đông anh gặp em không? Em đã cố tình chặn xe anh lại đấy, anh biết vì sao em lại dám làm vậy không hả? Sao anh lại đối xử vơi em như vậy hả D? Em nhìn sai người rồi! Anh thật là tệ!
Tôi chỉ biết đứng lặng như vậy, cố gắng không bắt gặp ánh mắt của em, bởi nếu thấy nó, tôi sợ sẽ không cầm lòng được mất.
– Anh đã có sự lựa chọn của anh, và em cũng sẽ có sự lựa chọn của em? Từ nay chúng ta không còn là anh em nữa! Xin anh đừng làm phiền em nữa.
Nó bỏ đi, tôi níu cánh tay nó lại:
– H, đừng thế mà em?
– Thả tay em ra! Nó hét lên, trong đôi mắt ấy, đôi mắt đẹp như thiên thần ấy bây giờ chỉ có sự đau đớn và thù hận. Tôi đã làm gì thế này.
– Đừng mà H, anh xin lỗi!
– Xin lỗi ư, anh lúc nào cũng chỉ có câu đó mà thôi. Từ nay, tôi xin anh đấy, hãy bước ra khỏi cuộc đời của tôi. Xin hãy để tôi yên!
Nỗi đau…sự thất vọng…sự tức giận…sự hận thù…tình anh em, tất cả…đã cuốn trôi đi theo những giọt nước mắt của em trong buổi chiều hôm ấy, từ nay…tôi đã không còn đứa em gái bé bỏng nào nữa…
Chap 30:
Tôi cứ nghĩ Baby không thể biết chuyện tôi đánh người, hóa ra, baby biết thằng đó, và chính thằng đó đã nói với em. Thằng đểu! Baby hẹn gặp tôi để nói chuyện.
– Sao anh không kể chuyện cho em biết.
– Anh nghĩ em không biết thì tốt hơn? Sao lại quen loại người như nó?
– Không, anh ấy nhắn tin làm quen với em lâu rồi, em cũng chỉ trả lời cho có lệ vậy thôi. không ngờ anh ta lại dám làm vậy, từ nay em sẽ cắt đứt hẳn với loại người như thế.
– Hì, nghe em nói thế là anh thấy vui rồi.
– Nhưng mà anh này, anh làm thế em thấy áy náy lắm, từ sau anh đừng đánh nhau nữa nha. Cứ đánh nhau nữa là em nghỉ chơi với anh đấy, hì hì,
– Uh, cũng tại lúc đó anh nóng giận quá thôi. Tai nó cứ suốt ngày nhắn tin khiêu khích, lại còn đòi cướp em của anh nữa chứ.
– H có chuyện gì rồi anh ạ. Anh thử hỏi nó xem? Sáng nay đến thấy 2 mắt nó sưng húp lên, hình như nó khóc.
– “Thế à, anh cũng không biết.”Tôi nói dối, bởi vì tôi cũng không biết phải nói thế nào với em bây giờ.
– Hôm nay em rảnh, anh đưa em đi đạp vịt đi.
– Thích đạp vịt thế cơ à? Uh thì đi.
– Còn mấy tháng nữa là anh chia tay trường rồi nhỉ? Đến lúc đó không biết có gặp anh nữa không.
…Nghe baby nói vậy, tôi nhớ lại có lần “kẹo mút”đã hỏi tôi câu này. Đên bây giờ tôi vẫn không dám tin kẹo mút đã không còn liên quan gì đên tôi nữa.
– Trường đẹp thật, em cứ muốn ở đây mãi không muốn về.
– Uh, ở trường lúc nào anh cũng vui nhất, thình thoảng anh cũng tối mịt mới bác bảo vệ lại nhắc mới chịu về.
– Nhưng mà anh sắp phải xa trường rồi, chỉ còn 6 tháng nữa thôi. Ngày chia tay em sợ em khóc mất.
– Có gì mà phải khóc, anh là anh trai em mà, sau này còn gặp nhiều, kiểu gì anh em mình cũng gặp nhau ở HN mà.
– Em biết nhưng mà nghĩ đến ngày đó vẫn thấy buồn lắm.”
– Này, anh sao vậy sao cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy? Tiếng nói của baby làm tôi như sực tỉnh.
– À, không có gì, thi xong anh đến nhà em chở em đi chơi mà, lo gì he he.
– Uh, nhưng năm sau chắc không gặp được nữa rồi.
– Không sao, tết và hè anh sẽ về. Chỉ cần em đừng thay lòng là được.
…Em không nói gì nữa, 2 đứa đều có những tâm sự riêng, và cứ để dòng thời gian trôi theo dòng nước vậy. Những lúc không gian yên tĩnh như thế này, ta mới cỏ thể thả lòng thư thái, quẳng hết đi những phiền muộn, lo âu. Hình như mùa đông sắp qua và mùa xuân đang về, khoảng khắc giao mùa này có lẽ là 1 trong những kỉ niệm đẹp nhất còn lại của tôi..
Buổi chiều hôm đó có lẽ là sẽ là 1 buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, ngoại trừ sự viếng thăm của 1 vài vị khách không mọng đợi…
Tan ca, lớp ra khá muộn, tôi và thằng Đ đang định đi mua 1 ít dụng cụ chuẩn bị cho buổi giao lưu của riêng khóa 12, do chỉ học sinh tự phụ trách và tổ chức. Ra khỏi cổng trường thì gặp 7,8 thằng đứng chực sẵn, trong đó có cả thằng mà tôi đã đánh. Tôi và thằng Đ đã có dự cảm không lành chút nào.
– “Lại đây nói chuyện vơi bọn tao chút nhở”
Tôi không nói gì, bước lên vài bước sau đó ngoảnh lại, nháy mắt ra hiệu với thằng Đ. Nó hiểu ý ngày, quay đầu đi về lớp để gọi anh em ra hỗ trợ. Còn lại 1 mình tôi và lũ côn đồ…Chúng đưa tôi lên xe và chở lại 1 góc khuất cách trường không xa lắm để “nói chuyện”
– Mày cũng được đấy thằng ôn, mày biết mày đã động vào ai rồi đâu. Thằng to nhất có vẻ là cầm đầu nhóm này mở lời.
– Tao động vào thằng nào thì sao?
– Q, có phải thằng này hôm trước đánh mày không?
– Chính là thằng khốn đó đấy.
Thằng cầm đầu ra vẻ thân thiện, vỗ vỗ lên vai tôi.
– Bọn mày muốn làm gì thì làm đi thử đừng nhiều lời.
– To gan nhỉ. Bây giờ tao nói thế này cho nó vuông, hoặc là mày sẽ nhừ đòn hôm nay, hoặc là mày quỳ xuống xin lỗi thằng Q, bọn tao sẽ tha.
Hai mắt tôi trừng lên nhìn bọn nó, bàn tay nắm chặt lại, chỉ muốn xông lên đánh cho bọn nó 1 trận. Nhưng lúc này mình phải khôn ngoan, bọn nó đông, mình chống cự có khỏe đến đâu cũng vô ích. Giây phút đó có lẽ là giây phút nhục nhã nhất mà tôi từng có. Tôi buộc lòng phải làm theo bọn nó, đang từ từ quỳ xuống thì.
– Bốp! 1 cú đấm như búa bổ của thằng cầm đầu vào mũi của tôi, máu đã chảy.
– Tiếp tục là liên tiếp cú đá vào mạng sườn, tôi cảm tưởng như mình không thể thở nỗi nữa, chỉ ôm bụng, không kêu gào 1 tiếng, 2 răng nghiến chặt. Tưởng chừng như sẽ tiếp tục nhận được những cú đấm ân huệ của bọn nó thì bỗng…
Chap 31:
Mấy đứa lớp tôi biết tin đã bủa đi tìm, thấy tôi bị đánh, 10 đứa liền chia làm 2 hướng thành thế gọng kiềm bủa vây đến. Lũ côn đồ thấy có cứu viện định tẩu tán chạy thì ngày lập tức thằng Đ làm liền 2 cú song phi vào thằng cầm đầu, nó ngã vật ra. Cường đen tiến đến từ phía sau làm 1 cú đấm vào đầu 1 thằng khác, mấy thằng kia đáp trả lại ngay. thằng Đ bị 1 thằng trong bọn nó đè xuống nhưng làm sao có thể đè con trâu rừng của lớp tôi. Đ quật lại nó 1 tay đè lên cổ, tay còn lại đấm liên tiếp, nhưng Đ lại bị 1 thằng khác trong nhóm bọn chúng xô ra để cứu đồng đội. Thế nhưng đâu có dễ như thế, đã động vào 1 thành viên của lớp lý thì coi như đã tuyên chiến với các thành viên trong lớp. Thằng Tuấn Béo nhảy đến đá thẳng vào 1 thằng khác, ôm lấy nó đấm tới tấp. Tôi vừa kịp hoàn hồn, tiến lại liên tiếp trả lại thằng cầm đầu 3 cú đá, 2 cú đấm thuận tay và 1 phát vào bụng. Mặc dù nhân vật chính của truyện không bao giờ gậy sự với ai để đánh nhau nhưng khi máu điên đã nổi lên, độc giả có thể cảm nhận được sự tàn độc máu lạnh của con người này, anh không hề nương tay cho bất kì ai. Anh liên tiếp hạ gục 1…rồi 2 rồi…3 đối thủ trước sự trợ giúp của bạn bè.
Bọn chúng không thể, hay nói đúng không dám chống cự bởi chúng tôi đông hơn và khỏe hơn, không chỉ có những thằng con trai trong lớp mà một số người anh em ở lớp khác cũng đến trợ giúp và gió đã đảo chiều, bọn chúng đã quỳ xuống xin tha.. Còn hứa sẽ không còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Một vài anh em quá khích còn muốn bồi thêm vài quả gọi là nhưng bị tôi ngăn lại, chắc muốn thử cảm giác vì 3 năm học trong lớp không hề có đánh nhau.
Nhưng khi chỉ 1 thành viên trong lớp bị đụng đến, tất cả sẽ trở thành những chiến binh chiến đấu hết lòng vì bạn bè. Quả là 1 trận chiến vô tiền kháng hậụ, chưa từng có trong lịch sử, đáng ghi vào sổ truyến thống của trường (tất nhiên không thầy cô nào biết, nếu không chắc cũng được ghi thật). Lớp tôi là như vậy không bao giờ sợ bất cứ 1thế lực, những trận chiến như vậy chỉ khiến chúng tôi thắt chặt thêm tình bạn, chúng tôi không bao giờ khoe mẽ hay gọi hội hè gì và cậy vào lũ côn đồ, tất cả chỉ dựa vào nhau và sẵn sàng đứng ra che chở cho nhau, vậy là đủ rồi. Nhớ lại lần 2 đứa trong lớp bị chấn mà cả lớp đã đòi đi thanh toán với bọn nó. Tôi xúc động đến nghẹn nước mắt. Đó là 1 khoảng khắc của máu và nước mắt nhưng là 1 khoảng khắc thăng hoa của tình bạn. Họ đã không bỏ tôi trước những khó khăn.
Tôi được thằng Đ chở về trường thì thấy kẹo mút, em thấy tôi bị đánh và chảy máu, tôi nhìn em và chờ đợi 1 sự cảm thông từ em nhưng không, ánh mắt vô hồn ấy nhìn tôi, không 1 chút cảm xúc, không 1 sự biểu lộ. Em quay lưng và…đi…
Những vết thương trong da thịt không làm cho tôi đau đớn, nhưng tim tôi như bị bóp nghẹt lại, không thể tin nổi, chẳng lẽ em lại vô tình vậy hả kẹo mút. Em biết em làm anh đau lắm không? Anh thật sự rất.. rất cần em vậy mà em…Tôi.. nhìn em bước đi nước mắt tôi đã chảy từ lúc nào, những lúc bị đánh bị chửi không hề kêu 1 tiếng vậy mà khi con tim tan nát thì thật không thể ngăn được nước mắt rơi. Vậy là…hết thật rồi…Mình chẳng còn liên quan gì đến nó nữa…
Vào đến lớp thì bọn trong lớp xúm lại hỏi:
– Bọn nào đến đánh mày đấy D?
– Sao mày lại dính vào bọn nó?
– Thôi bọn mày, tao xin đấy, tao đang rối lắm rồi.
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập đến, làm tôi điên hết cả đầu, tôi chỉ ậm ừ cho qua vậy.
Tôi về lớp và định ra về thì nhận được điện thoại của baby.
– Anh ơi, anh bị đánh à anh? Có phải tại em không? Có phải cái đứa hôm trước không anh?
– Em bình tĩnh nào, anh không sao cả? Chuyện nhỏ thôi mà, nhưng làm sao em biết?
– H nói với em, chuyện này mà nhỏ ư, anh đang ở đâu, em muốn gặp anh ngay bây giờ. (Kẹo mút đã nói với Baby thật ư, vậy ra nó không phải vô tình đến vậy)
– Anh đang ở lớp, anh không sao thật mà.
Baby tắt máy, vài phút sau thì thấy em đứng ở hành lang lớp tôi, tôi ra gặp em cố gắp lau đi những giọt máu mũi còn sót lại.
– Hu hu..
– Ơ kìa sao lại khóc, anh có làm sao đâu mà?