– (cười không nói gì)
– Cái H(tên bé kẹo mút đấy) khen anh nhiều lắm đấy, nó cứ suốt ngày kể về anh.
– Anh nhận nó làm em gái rồi đấy, hì.
– Thế anh không cảm nhận được cái gì à?
– Cảm nhận về cái gì?
– Thôi, không có gì. Mình vào uống gì đi anh, em thấy lạnh rồi anh à?
– Uh.
Ngồi trong căn phòng ấm áp, tôi mới có dịp ngắm em lâu hơn, em cửi chiếc mũ len và đôi tất tay ra, mái tóc dài xõa xuống, tôi như ngây người ra trước vẻ đẹp của em:
Em đưa tay em đây?
Em từ từ đưa tay vẫn chưa hiểu tôi định làm gì? Tôi nắm lấy đôi bàn tay, xuýt xoa để truyền hơi ấm sang bàn tay của em, đôi tay thon nhỏ và mềm mại, em không nói gì chỉ mỉm cười:
– Còn lạnh nữa không?
– Đỡ hơn nhiều rồi, tay anh ấm thế.
– Em uống gì để anh gọi?
Và thế là tôi và baby ngồi nói chuyện rất lâu, “baby”và “kẹo mút”cứ như 2 con người hoàn toàn khác nhau vậy. Em nói chuyện rất có duyên, đôi lúc có nhiều câu hàm ý mà tôi phải ngẩn 1 lúc mới hiểu ra. Do em không có xe nên tôi lại được dịp chở em về đến nhà:
– Mình dừng đây thôi anh, em nói có đứa bạn gái chở về.
– Uh, em vào đi.
– Anh về đi rồi em vào.
– Không, trời tối rồi anh muốn thấy em vào tận nhà rồi mới an tâm.
Em đành bước đi, đến khi đã gần ngõ nhà, em đưa tay vẫy vẫy ra hiêu chào tôi.Tôi nhìn em bước khuất sau căn nhà, lòng tràn ngập hạnh phúc và những cảm xúc khó tả..
Về đến nhà thì cũng đa gần 7h, vừa vào đến nhà đã thấy mẹ chuẩn bị dọn cơm:
– Sao về muộn thế con.
– Chiều nay lớp con đá bóng mà, sau con có việc đi với bạn.
– Vào tắm nhanh đi rồi ăn cơm.
Định vào phòng tắm thì Phương, đứa em gái bé bỏng của tôi chạy ra:
– Anh, anh về muộn thế, anh không về sớm mà thưởng em, hôm nay em được phiếu bé ngoan đấy.
Bế nó lên, mặc dù nó cũng khá lớn rồi, nựng nó 1 cái rồi nói:
Thích anh thưởng cái gì nào?
– Anh đi mua bim bim cho em đi.
– Uh, để anh tắm xong rồi anh đi mua cho, mà ăn cơm xong mới được ăn nhớ chưa.
– Vâng ạ.
Tôi ngẩng mặt lên hứng dùng nước từ chiếc vòi hoa sen, cái đầu đã bớt nóng đi rất nhiều,mấy ngày là đến noel rồi, phải tặng gì cho em đây, và trong đầu tôi đã nảy ra 1 kế hoạch, 1 kế hoạch hoàn hảo cho ngày Noel…
Chap 14:
Mấy ngày sau…bù đầu trong đống bài tập, tôi suýt quên cái hẹn học thêm lý với kẹo mút. Đến lúc nhận được tin nhắn của kẹo mút rôi mới nhớ ra.
– “Anh đang ở đâu đấy,qua phòng tự học đi, em đang đây?”
– Thôi chết, chờ anh 10 phút, anh đến ngay.
Tức tốc đạp xe đến trường, vì buổi chiều nay tôi không có ca học ở trường.
Chạy vào phòng tự học, thở hồng hộc, từ ngoài nhìn vào không thấy ai cả, không lẽ kẹo mút giận tôi nên đã bỏ về, bước vào phòng, bỗng:
– “Hù!…”. Giật thót cả tim, tưởng như không thở nổi nữa, con bé kẹo mút lại bày trò nữa đây mà, cốc 1 cái lên đầu nó vì tội dám làm tôi giật mình:
– “Đau! Anh đã hứa không bắt nạt em mà”. Con bé nói, vừa chu cái miệng, nhăn nhó, lườm tôi 1 cái, nhìn điệu bộ không thể nhịn cười nổi:
– Ai bảo dám trêu anh.
– Sao anh đến muộn thế?
– Anh vừa từ nhà đến.
– Sao? Anh không nhớ hôm nay dạy em học đúng không?
– Hì, tại mấy hôm nay bài vở nhiều quá, với lại chiều nay anh ngủ dậy muộn quá, mùa đông mà.
– Nhưng rõ ràng là anh đã không nhớ, anh chẳng quan tâm gì đến em gái cả, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến M thôi.
Tôi lặng người đi trong chốc lát, nó vốn đã ghét môn lý rồi, khuyên nhủ mãi mới chịu học vậy mà tôi lại quên:
– Uh, anh xin lỗi em gái, đúng là anh đã quên mất.
– Em về đây.
– Ấy đừng, – tôi níu tay nó lại- đừng giận anh, coi như lần đầu mà, sau này không tái phạm nữa.
– “Hứa đi!”Lại hứa đi, đúng là con nhỏ này khó chữa
– Uh, rồi bây giờ học thôi
Hóa ra dạy cho “kẹo mút”lại khó đến thế, giảng cho nó khản cả cổ.
Nghe lại cho kĩ nha nhóc:
– “Định luật 1 Newton là nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không, thì vật đang đứng yên sẽ tiép tục đứng yên, đang chuyển động sẽ tiếp tục chuyển động thẳng đều. Thôi nói thế này cho dễ hiểu, em đứng lên đi: ”
– Đứng lên làm gì?
– Cứ đứng đấy.
– Nếu em đứng đấy, không ai động vào em cả thì em sẽ đứng đấy mãi, hiểu chưa.
– Nhưng mà em còn phải về nấu ăn cho mẹ nữa, đứng mãi sao được.
Nghe xong chỉ muốn đạp đầu mình vào cái bàn, cảm giác bất lực, tôi quát lên có vẻ hơi lớn tiếng:
– Đó là anh thí dụ thế thôi!!!
Kẹo mút từ từ ngồi xuống:
– Uh, em hiểu rồi, anh đừng nạt em, em sợ đấy”
– Thôi, hôm nay học thế thôi, em nhớ những gì anh giảng, mỗi buổi học 1 ít thôi, em nhớ được 50% là được rồi, hôm sau anh hỏi lại thôi.
– Yea…, được nghỉ rồi. Con bé nhảy cẫng lên, đúng là..
Đi dạo với “kẹo mút trong sân trường, khung cảnh trường 1 buổi chiều mùa đông đúng là đẹp vô cùng, có 1 cái gì đó rất lãng mạn, rất yên bình, thấy 1 cái ghế đá, tôi với nó ngồi xuống nói chuyện:
– Anh hỏi cái này, anh định mua quà noel cho M mà không biết M thích gì
– Em cũng không biết, nhưng con gái thích quà gì đó lãng mạn 1 chút.
– Hôm trước anh vơi M đi dạo đấy, thấy M nói chuyện cũng hay lắm:
Con bé nhìn tôi vẻ mặt khá ngạc nhiên:
– Uh
Trong khi tôi cứ luyên thuyên kể chuyện về “baby”thì kẹo mút im lặng, nó chỉ lắng nghe vậy thôi, không nói gì, và tôi để ý thấy 1 nét buồn trong đôi mắt của em, không biết nó đang nghĩ gì nữa, rồi cuối cùng nó hét lên:
– “Anh! Anh đừng kể về M nữa được không?”Lúc này thật sự tôi đã thấy 1 giọt nước mắt nhỏ từ khóe mi của kẹo mút.
– “Uh, sao vậy, thôi anh không nói nữa”
– “Em về đây, cũng muộn rồi”
– “Để anh chở em về”
– “Không, em đi xe đạp mà”
Chợt nghĩ, chắc con bé lại dỗi thôi mà, tối về nhắn tin trêu nó tí là xong thôi mà.
1 món quà thật lãng mạn à, vắt óc ra suy nghĩ chợt nhớ ra, đúng rồi, mình sẽ tự tay làm 1 cái thiệp nổi thật đẹp. Thế là cả tối đó, hì hục làm thiệp cả đêm, cắt từng mẩu giấy nhỏ, gấp lại sao cho đúng với mẫu, công việc phải nói là tỉ mỉ và khó khăn vô cùng, có cái làm gần xong rồi thế mà sao 1 tí tẹo phải làm lại. Ngày hôm sau, đi học về còn đạp xe đến ngoại ô thành phố hái mấy bông cỏ lau, gắn vào. Đảm bảo em sẽ đổ cái rụp cho coi.
Noel năm 200x…
– Này, chiều học về gặp anh 1 lát nhá. tôi nhắn tin cho baby
– Uh, khoảng 5h nha anh, tối em còn có chút việc.
5 chiều, đứng chờ em ở cổng trường, nhìn từ xa đã thấy em, hôm nay em xinh thế…không đợi em đến nơi, tôi chạy lại kéo tay em:
– Đi đây với anh 1 chút nhé
– Đi đâu?
– Cứ đi rồi biết?
– Tôi đưa em đến ngọn đồi thông ngoại ô thành phố, khung cảnh phải nói là đẹp vô cùng, khi mà không khí noel tràn ngập khắp đường phố, đứng trên cao nhìn xuống thành phố, may mà mình nhớ đến nơi này vì hồi trước có đi qua.
– Đẹp không? Tôi hỏi em
– Woa…nhìn em ánh mắt long lanh cười tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng
– Tặng em này, tôi đưa món quà chìa ra trước mặt em, món quà mà tôi đã phải thức cả đêm để làm, trao gửi vào đó bao nhiêu tình cảm vào đó.
– Anh làm em bất ngờ quá, anh tự làm à?
– Uh. Nhìn em đang ngắm mòn quà, tôi từ từ bước đến gần, 1 tay nắm chặt lấy tay em:
– M à, anh yêu em! Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Em vẫn đứng thế…nghe tôi nói, rất nhẹ nhàng, tôi vòng 1 tay qua lưng em, từ từ kéo em lại gần, đôi mắt em chớt chớp…nhìn tôi…rồi từ từ khép lại. Tôi hôn em…, tôi cảm nhận được đôi môi ấm áp và mềm mại của 1 thiên thần, mùi hương ngọt ngào của 1 người con gái. Giây phút ấy…tưởng như…mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Chỉ môi chạm môi thôi, nhưng đem đến…những dư vị thật khó quên. Dù còn vụng về nhưng nụ hôn đầu đời luôn đem đến 1 cảm giác không bao giờ có thể tìm lại.
Chap 15:
Tôi ôm em rất lâu, giữa cái tiết trời lạnh giá ấy, được ôm người mình yêu trong vòng tay cảm thấy ấm áp vô cùng. Em không nói gì cả, có lẽ mọi lời nói bây giờ là không cần thiết nữa.
Muốn ở lại nơi này thật lâu nhưng em nói em phải về sớm, hôm nay là noel nên em có việc, tôi đành chở em về, dừng lại trước ngõ nhà, em nhìn vào mắt tôi rồi nói:
– Anh này, vì sao anh yêu em vậy?
Lúc này tôi cảm thấy hơi bối rối, đó quả thực là 1 câu hỏi khó mà tôi chưa từng chuẩn bị trước:
– Vì em rất xinh và đáng yêu, thế đã đc chưa?
– Thế nếu em không xinh thì anh có yêu em không?
Lần này thì tôi bối rối thật sự, không thể nói được gì, chỉ nhìn em vậy thôi, đó là 1 câu hỏi tu từ có sức khẳng định rất lớn. Em xóa tan không khí ấy bằng 1 câu nói an ủi:
– Thôi anh về đi, trời chập tối lạnh rồi, nhớ giữ ấm không kẻo ốm rồi không đi học được đâu.
– Uh, vậy thôi…anh về đây, em vào nhà đi…
Đạp xe về trong khi trời bắt đầu đổ ánh đèn, mùi hoa sữa thoảng qua, mỗi ngày mình đều đi qua con đường này, nhưng mình chẳng bao giờ để ý nó thế nào, hôm nay Noel mới thấy nó khác đến vậy, đường phố…nhà cửa…ngập tràn ánh đèn…đi chậm lại 1 chút…ngắm nhìn lại con phố thân quen, những hàng cây lộc vừng cành lá rủ xuống, tự hỏi 1 năm nữa thôi mình sẽ ở nơi nào, đang làm gì, noel này mình đã không còn cô đơn, đây có lẽ là noel đáng nhớ nhất trong đời học sinh, nụ hôn đầu, những tình cảm trong sáng đầu đời, 1 buổi tối ngập tràn cảm xúc…
Ăn cơm xong, điện thoại hoạt động hết công suất, hết tin nhắn này lại đến tin nhắn khác, tôi cũng đành rep cho có lệ, chỉ gửi đi vài tin.
Lần này thì tôi bối rối thật sự, không thể nói được gì, chỉ nhìn em vậy thôi, đó là 1 câu hỏi tu từ có sức khẳng định rất lớn. Em xóa tan không khí ấy bằng 1 câu nói an ủi:
– Thôi anh về đi, trời chập tối lạnh rồi, nhớ giữ ấm không kẻo ốm rồi không đi học được đâu.
– Uh, vậy thôi anh về đây, em vào nhà đi.
Đạp xe về trong khi trời bắt đầu đổ ánh đèn, mùi hoa sữa thoảng qua, mỗi ngày mình đều đi qua con đường này, nhưng mình chẳng bao giờ để ý nó thế nào, hôm nay Noel mới thấy nó khác đến vậy, đường phố…nhà cửa…ngập tràn ánh đèn…đi chậm lại 1 chút…ngắm nhìn lại con phố thân quen, những hàng cây lộc vừng cành lá rủ xuống, tự hỏi 1 năm nữa thôi mình sẽ ở nơi nào, đang làm gì, noel này mình đã không còn cô đơn, đây có lẽ là noel đáng nhớ nhất trong đời học sinh, nụ hôn đầu, những tình cảm trong sáng đầu đời, 1 buổi tối ngập tràn cảm xúc…
Ăn cơm xong, điện thoại hoạt động hết công suất, hết tin nhắn này lại đến tin nhắn khác, tôi cũng đành rep cho có lệ, chỉ gửi đi vài tin.
To “Kẹo mút”: “Chúc em gái 1 buổi tối noel vui vẻ, đừng giận anh nữa nha, tội anh kìa”
Rep: Ơ em giận anh à, giận khi nào vậy sao em không biết. Hì, giáng sinh vui nha ông anh, em chưa xử tội không có quà noel cho em đâu đấy, hôm nay đang vui coi như xí xóa”
To Con bạn thân: “Noel vui vẻ nha mày, noel năm sau có đứa nào rước hộ mày đi cho tao nhờ, tao chở mày suốt làm giảm mấy cân rồi này ”
Rep: “Thôi đi mày, làm như tao nặng lắm ấy, mà bây giờ thì chắc gì tao đã dám ngồi nữa, có người tranh mất rồi còn đâu.
To Thằng Đ: “Chúc mừng giáng sinh, hehe, quyết tam dành chức vô đích nha mày, không còn cơ hội nào nữa đâu”
Rep: “Ờ, chắc chắn rồi, 3 năm chờ đợi rồi mà”
To “Baby”: “Chúc em có 1 buổi tối ấm áp, hôm nay anh rất vui, ước gì h em ở đây. iu em ”
Rep: “Uh, em cũng vui lắm, mà hôm nay noel anh không đi chơi à, em đang đi chơi này, tí về em nhắn tin cho nha, bi bi”
…
Thấy ở nhà cũng chán, tôi đạp xe sang nhà con bạn thân rủ nó đi chơi, đứng ở cửa nhắn tin gọi nó ra:
– Vào nhà tí đi.
– Thôi, đi dạo chút thôi mà, lâu ngày không chở mày đi chơi.
– Uhm, thế chờ tao vào nói với mẹ 1 tiếng đã
Vài phút sau nó ra, leo lên xe, cứ vừa đi vừa nói chuyện, quả thật tôi thật sự rất may mắn khi có 1 đứa bạn rất tâm lí, nói chuyện với nó lúc nào cũng dễ dàng, chuyện gì cũng có thể kể được. Tôi kể cho nó nghe về baby và kẹo mút. Hóa ra tâm sự với nó xong lại thấy thoải mái trong lòng đến vậy. Nó lại kể rằng mấy ngày trước có đứa đem 1 con gấu bông rất to đến đặt trước cửa lớp nó, viết thiệp gửi tặng nó nhưng không để lại tên:
– Có đứa nào hâm thế không biết, tặng thì cứ tặng sao mà phải lén lút vậy.
– Tao lại thấy tội thằng đó mày ạ.
– Sao mà tội?
– Thì mất công đi mua gấu tặng mày vô ích, hehe.
– Sao mà vô ích, biết đâu để lại tên tao thấy nhìn được rồi thích cũng nên đấy.
Đang nói thì nó vỗ vai nói:
– Này, tao thấy đi trước có ai đó giống?
– Đâu?
– Đi xa mất rồi, có lẽ tao nhìn nhầm, thôi không có gì đâu.
– Thôi vào uống trà sữa đi, tao mỏi chân rồi.
– Uh, mà D này, tao nói cái này mày đừng giận, tao thấy mày không hợp với con M lắm đâu.
– Ối dào mày lắm chuyện quá, hợp hay không tao tự biết mà.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, vẫn tiếp tục chuẩn bị cho kì thi HSG tỉnh gần kề và những trận đấu loại trực tiếp. Mặc dù rất khó khăn nhưng cuối cùng lớp tôi cũng đã lọt được vào trận chung kết lần thứ 2. 1 trận chung kết đáng chờ đợi giữa 12 toán và 12 lý. Chiều hôm đó, học sinh đến xem rất đông, chật kín cả sân vận động, trời lại lạnh nữa nên có cảm giác hơi cóng, nhưng ngay khi nhìn thấy baby đến, tôi như được tiếp thêm sức mạnh, cảm thấy hừng hực khí thế chiến đấu trong người.
Và 1 trận đấu nảy lửa và căng thẳng cuối cùng đã bắt đầu…
Chap 16:
Hiệp 1 diễn ra rất căng thẳng, bóng chủ yếu tập trung ở giữa sân, 2 đội tranh chấp rất quyết liệt, chúng tôi là những người đá tốt hơn nhưng không thể có 1 bàn thắng nào, những phút bù giờ, 12 toán được hưởng 1 quả đá phạt trược tiếp khá gần khung thành, đội trưởng 12 toán đứng trước bóng, hắn không sút thẳng mà đẩy bóng qua cho 1 cầu thủ khác, bóng đi sệt bay căng như kẻ chỉ về phía thủ môn, không thể bắt dính, H (thằng thủ môn đội mình phải đẩy ra), 1 tình huống hỗn loạn giữa khung thành, không biết như thế nào mà khi tôi may mắn nhìn thấy bóng thì nó.. đã nằm trong lưới của đội nhà, 1- 0 và hiệp 1 kết thúc…
– “Anh em bình tĩnh nào,1- 0 có là gì đâu”. Thằng Đ phải lên tiếng trấn an anh em trong đội.. Tôi biết nó cũng chỉ muốn động viên mấy thằng trong lớp nhưng nhìn thằng nào cũng rũ như xương khô cả, từ đầu giải đến giờ chưa có trận nào mệt như trận này, thằng nào cũng thở hồng hộc ngồi bệt xuống sân. Không khí đội bóng nặng nề xuống hẳn bởi cái dớp, để bị ghi bàn trước lớp tôi thường sẽ thua…
– “Cứ đá như hiệp 1 là được, đội mình đá hay hơn mà, chỉ là không may thôi”. Giờ tôi mới dám lên tiếng.
Thằng Đ tiếp lời:
– Cứ đá như thế, không việc gì phải thay đổi cả, tao sẽ lo phần sân nhà thật ổn cho tui mày tấn công. Thằng D ghi bàn đi mày, cái duyên ghi bàn của mày đâu rồi.
Tôi nhìn khắp sân để tìm lấy 1 hình bóng đang mong chờ, quả thật chiều nay học sinh ra xem rất đông, em đây rồi, em đang nói chuyện với mấy đứa bạn, không biết nói chuyện gì mà chăm chú thế không biết, cứ nhìn thấy em là tôi cảm thấy mỏi mệt nhọc bay đi đâu hết. Đứng dậy, tôi gọi anh em trong đội lại, khoác tay lên vai nhau đứng thành vòng trong:
– Chúng ta sẽ thắng, sự thật hiển nhiên là như vậy, không có lý gì chúng ta lại để thua 1 đội yếu hơn ok? Chúng mày cố gắng lên, cứ lạc quan lên, trận đấu này là trận đấu cuối cùng của đời học sinh mà. Đá hết sức mình, đừng để phải nuối tiếc như năm ngoái ok?
– 1…2…3 Quyết thắng!
Hiệp 2 mở đầu bằng những đợt tấn công dồn dập của đội tôi về phía khung thành 12 toán, bóng…cứ dội lên giữa sân là lại được tỉa ra 2 biên, liên tục được nhồi vào vòng cấm. 12 toán chống trả quyết liệt trước những cú sút liên tục nã vào khung thành, những cú đánh đầu vọt xà, những cú đại bác trúng vào xà ngang. Và..điều gì đến cũng phải đến, sau pha đi bóng sát biên, thằng T căng ngang vào, và tôi đón bóng trong 1 tư thế trống trải, đệm bóng nhẹ nhàng vào góc phải khung thành. 1- 1, cả sân bóng như vỡ tung, cả lớp chạy ra ăn mừng làm náo loạn cả 1 góc sân, thằng Đ sau đó phải đuổi khéo mấy bà chằn ra để trận đấu tiếp tục.
12 toán có những đợt phản công đầu tiên, sau khi giao bóng giữa sân, thằng đội trưởng cảu bọn nó đi qua 3 cầu thủ đội tôi, sút thẳng vào khung thành, tưởng như là 1 tình huống đơn giản thì thủ môn đội tôi lại để trượt bóng khỏi tay khi cố bắt dính,…tỉ số lại là 2- 1. Cả đội ngán ngẩm, đau đớn. Thằng Đ lao về phía gôn cầm bóng lên vạch giao bóng, và chỉ vài phút sau từ 1 cú phát bóng lên của thủ môn đội tôi, bóng đập xuống đất rồi nảy lên, tận dụng pha lỡ trớn dâng lên của hậu về 12 toán, thằng T đánh đầu qua đầu thủ môn. Tỉ số lại là trở về vạch xuất phát, rất nhanh và rất đơn giản. 1 trận đấu gay và vô cùng hấp dẫn.
Tinh thần lên rất cao, thằng Đ đá hậu vệ thòng và thỉnh thoảng còn xuất hiện ngoài vòng cấm nã đại bác vào gôn. Rút kinh nghiệm trận chung kết năm ngoái, chúng tôi không quá ham dâng lên mà đảm bảo an toàn ở khu vực sân nhà, cứ thằng này lên thì thằng kia quay về trám vào vị trí đó. Đây rồi, cơ hội đã đến với tôi, từ 1 đường bóng bổng, tôi khống chế bằng ngực gon gàng và bắn thẳng vào giữa gôn. Vào…tiếng còi đã vang lên. Tỉ số đã là 3- 2, tôi cởi áo ra ăn mừng định chạy về phía lớp, thì bỗng nhiên bọn lớp tôi lao vào trọng tài giải thích cái gì đó. Không…,như vậy là bàn thắng không được công nhận, trọng tài cho rằng tôi đã dùng tay chơi bóng, định lao về phía trọng tài giải thích thì thằng Đ níu tay lại:
– Vô ích thôi mày, đừng để ăn thẻ.
– Mày điên à, ông ta có mắt như mù thế, tao phải làm cho ra nhẽ.
– Tao đã bảo thôi mà, mày bị 1 thẻ vàng rồi, mày mà bị đuổi thì không có hi vọng thắng đâu.
Chỉ còn 10 phút…
10 phút ấy chũng tôi tấn công trong vô vọng, cả đội hình 12 toán đã về phía sân nhà, xem ra bọn nó muốn thủ hòa, và trận đấu đã hòa thật.. 2 đôi đưa nhau đến loạt luân lưu may rủi, điều mà chúng tôi rất sợ.
Khởi đầu loạt đá rất thuận lợi, chúng tôi đá chính xác cả 4 quả còn họ thì trượt mất 1 quả. Đến lượt đá của tôi, vào là sẽ thắng. Chiến thắng sắp đến trong tầm tay rồi, tôi nhủ thầm và không khỏi khấp khởi trong lòng…
– Mình về thôi anh, muộn rồi.
– Uh, anh muốn ở lại 1 chút nữa
Chap 17:
– “Anh đúng là kẻ vô dụng.”Tôi nói trong tiếng cười chua chát
– “Anh, anh đừng nói thế, anh không vô dụng, anh đã cô gắng hết sức mình rồi mà.”Baby động viên tôi.
– Sao anh luôn là người làm hỏng mọi việc, anh chỉ là 1 loser, mãi mãi là 1 loser.
– Anh đừng thế nữa được không, không giống anh chút nào.
– Vậy thế nào là giống anh? Em đừng nói như thể em rất hiểu anh thế? Em chẳng hiểu gì anh cả.
Baby không nói gì, em ngồi xuống cạnh tội, nắm lấy bàn tay tôi, nhìn vào mắt tôi.
Trời ơi, đừng có như thế, con gái mà như thế thì có thằng con trai nào không mềm lòng được, tôi đang tức giận, muốn tức giận, rất muốn hét lên rằng tôi ghét bản thân mình, muốn trừng phạt bản thân mình. Thế mà em làm tôi mềm lòng ngay lập tức
– “Nếu anh không về em cũng không về đâu! ”
Cứ thế chúng tôi ngồi cạnh nhau trong khi mặt trời đang hẽ những tia nắng cuối cùng, em tựa đầu lên vai tôi. Thật ra tôi đã cảm thấy thanh thản rất nhiều, khi có em ở bên thế này, tôi thật sự không muốn về nữa. Trớ trêu thay…đau đớn thay, ước mơ, mong muốn của cả 1 tập thể suốt 3 năm lại bị tôi sút bay đi trong cái trận cuối cùng này, giờ ngồi đây chỉ biết nói giá như, giá như mình đừng sút hỏng cú sút ấy, thì có lẽ đội tôi đã không thua cay đắng vậy, không ai trách tôi, nhưng càng như vậy thì tôi lại cảng thấy tủi nhục và đau đớn, giá như thằng Đ chửi tôi vài câu thì tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn…
– Mình về thôi em, anh thì không sao chứ em con gái về muộn quá thì có chuyện đấy.
– Cuối cùng thì cũng chịu về rồi à, hôm nay em không muốn về, chở em đi đây tí nha.
– Uh, ra lấy xe với anh?
…
– Em muốn đi đâu?
– Đi ăn đi, em muốn đi ăn banh tiêu với lại bánh vòng nữa.
– Ok, thế đi, về không ăn được cơm mẹ mắng cho thì đừng có trách anh.
– Ai thèm đổ lỗi cho anh, đi nhanh nào.
Chiều hôm đó tôi và baby đi ăn đủ thứ, quả thật lũ con gái đúng là vua ăn uống, ăn cái gì ở đâu cũng biết, báo hại tôi đạp xe cho rũ cả chân. Ôi cái thời học sinh, sao mà bây giờ cảm thấy nhớ nó, yêu nó vô cùng.. Tôi cười đau cả bụng trước những câu chuyện cười của em, em đúng là rất có khiếu chọc cười người khác. Sự hiểu biết của em có lẽ khiến nhiều người không tin em còn là 1 cô gái lớp 10. Em nói bao nhiêu chuyên ở đâu đâu, tôi nghe thế thôi chứ đúng là như vịt nghe sấm, gật gù cho ra vẻ hiểu biết.. Những lúc ở bên em tôi thực sụ quên hết những muộn phiền, quên đi dòng thời gian đang trôi, quên đi những áp lực và căng thẳng trong cuộc sống, có lẽ tôi đã may mắn khi tìm thấy em, may mắn khi có được em…
Trở về nhà sau khi đã đưa em về nhà, và nhìn em vào cổng. Cảm thấy rằng…có lẽ thua lại may đấy, Đ ơi tao xin lỗi đã nghĩ như thế, hehe nếu chiều nay không thua thì đã không có 1 buổi chiều tràn ngập tiếng cười với em như thế. Lại 1 ngày nữa lại qua, và còn mấy ngày tôi chuẩn bị bước vào kì thi HSG tình. Thật ra đối với chúng tôi kì thi này chẳng có gì quan trọng, nó chỉ là nghĩa vụ 3 năm học ở cái trường này thôi, còn danh giá như thi quốc gia thì mơ cũng không chạm được. Đơn giản thừa nhận sự thật hiển nhiên, bọn trong lớp học quá trâu bò, mình dân thành phố không đú theo được.
Tôi lại lỡ hẹn học thêm lý với kẹo mút vì có việc đi với mấy thằng bạn, nó giận tôi, lần này có lẽ giận lâu đây, thôi cứ từ từ, thi xong rồi tính. Tính cách kẹo mút rất đáng yêu, yêu ghét rất phân minh, giận dỗi rất nhanh nhưng làm lành với nó rất nhanh. Sau vài buổi học thấy nó tiến bộ hơn hẳn, đã tự làm được bài tập trong sách bài tập. Chẳng qua là nó không chịu học lý thôi chứ nó học khá nhanh, cũng khá thông minh nữa.
Baby hẹn tôi ở lại gặp trước buổi chiều, trước khi đi thi, em bảo có thứ muốn đưa cho tôi, 1 thứ rất quan trong với em. Tôi tò mò, không biết nó định đưa cho mình cái gì vậy nhỉ. Đúng hẹn, tôi đứng chờ em ở dãy nhà xe lớp 10.
5 phút…
10 phút trôi qua…
30p rồi, em này làm cái quái gì vậy nhỉ…
Chap 18:
Trước đây mình chưa chờ thằng nào quá 15p, không đến là thôi, vậy mà vì em, mình chờ được đến những…30p. Lần này phải phạt em 1 trận mới được. Ông cha ta đã dặn rồi “dạy gấu từ thưở còn thơ, dạy vợ từ thưở bơ vơ mới về”, không nghe không được. Tôi chạy lên tầng 2, đứng ở 1 nơi khá khuất, nhìn được xuống chỗ hẹn, chờ em đến, 10p sau thì em đến, chắc vừa chạy đến, thấy đứng vừa thở hổn hển, nhìn thương thế. Em nhìn quanh tìm tôi, không thấy đâu, tất nhiên là làm sao mà thấy được. Tưởng tôi đã bỏ về em lộ rõ khuôn mặt thất vọng, rút điện thoại ra, làm gì ế nhỉ?
Em gọi cho tôi, kệ, không thèm bắt máy. 1 cuộc gọi nhỡ, rồi 2 cuộc. Em đành nhắn tin:
– Anh ơi, em đến rồi đây, anh đang ở đâu? Sao anh không nghe máy?
– Em xin lỗi vì đến muộn quá, làm anh chờ, thôi vậy, lần sau gặp anh em đưa cho anh.
Tưởng tôi đã về thật, em thất thểu đi về. Thấy đã đến lúc dừng lại trò chơi trốn tìm này, tôi chạy xuống, chờ em vừa đi qua chỗ tôi, tôi áp sát lại và ôm em từ phía sau. Em giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy tôi em cười:
– Đừng anh, đang ở trường mà!
– Có ai nữa đâu? Em làm gì mà giờ mới đến thế hả? Em biết anh chờ lâu lắm rồi không?
– Em biết mà, em xin lỗi. Tại em bị kẹt ở nhà con bạn, mãi mới cho em đi
– Lần này thôi đấy, lần sau mà bắt anh chờ nữa là chết với anh?
– Xi.. muộn nữa anh định làm gì em? Đánh em à, con trai mà dám đánh con gái à, mà anh cũng giả vờ không nghe điện thoại đấy thôi.
– Đó là để phạt em.
– “Biết thế em chả thèm đến đây nữa”. Nói xong em quay lưng đi, vờ giận dỗi
– Thôi mà, anh đùa tí thôi, hì hì, thế em định đưa cái gì cho anh?
Em lấy ra 1 chú hề bằng gỗ, to hơn chiếc móc chìa khóa 1 chút.
– Đây…anh cầm lấy sợi dây trên đầu nó đi.
(Nhìn nó kiểu như thế này các bác này)
– Rồi, sao nữa?
– Giật sợi dây phía dưới
– Ơ, hay nhỉ, hai chân 2 tay nó nhảy lên này.
– Chú hề này là bùa may mắn của em đấy, em được anh họ em bên Hà Lan lúc về tặng cho, hồi đi thi lên lớp 10 em toàn đưa nó theo đấy. Chú hề này rất quan trọng với em, bây giờ em tặng lại cho anh, anh giữ nó cho em nhé.
– Ơ, nhưng mà, nó quan trọng với em như vậy thì…
– Không sao, coi như là quà noel của em cho anh, hì, anh đi thi mang theo cái này thì sẽ may mắn lắm đấy, mai anh thi rồi, cố lên nhá.
Tôi thật sự rất xúc động trước sự quan tâm của em, ôm em thật chặt, mặc cho em nói gì đi nữa, mỉm cười hạnh phúc. Chú hề ấy, đến bây giờ tôi vẫn giữ, treo trên cửa sổ, mỗi ngày đều ngắm nhìn nó, lúc vui hay buồn. mặc dù tôi không phải là mê tín nhưng món quà ấy đúng là bùa may mắn của tôi.
– Anh, đừng thế nữa, em đã bảo đang ở trưởng mà.
Tôi buông em ra, không quên hun chụt 1 cái vào mà em, ngay lập tức em đánh tôi vào tay, coi như là trả thù, ôm con người ta đến nghẹt thở thế mà, thấy mặt em còn ngượng đỏ nữa chứ, nhìn yêu thế. Tôi và em rảo bước ra thì thấy kẹo mút ở đằng xa, không biết nó làm gì mà giờ này vẫn chưa về vậy. Nhìn thấy chúng tôi đến, kẹo mút bỏ đi, có vẻ như đang tránh mặt tôi. Con bé này làm sao vậy nhỉ? Hôm nay baby đi xe đạp, trời mùa đông tối nhanh, để em đi một mình tôi không an tâm, vì vậy tôi đi cùng em, mặc cho em khuyên can. Kệ, vừa đi lại có dịp nói chuyện với em? Tôi hỏi em:
– Dạo này H thế nào hả em?
– Ơ, anh là anh trai nó mà, sao hỏi em?
– Uh, nhưng mà không biết có chuyện gì mà nó giận anh ấy?
– Em cũng thấy nó lạ lạ, mấy ngày nay í, không nói cười như bình thường, thấy nó hay úp mạt xuống bàn lúc ra chơi.
– Trời, sao nó lại thế?
– Anh lại bắt nạt nó à?
– Đâu có, à thật ra cũng có chuyện nhưng mà không phải bắt nạt dâu.
– Để mai em hỏi nó xem anh mà làm bạn em buồn là chết với em đấy.
– Uh, hỏi dùm anh nhá.
Về đến nhà em, tôi và em mải nói chuyện không để ý mẹ em đang ở ngoài ngõ, chắc vừa đi đâu về, thấy mẹ, em lo lắng ra mặt.
– Mẹ ạ.
– Uh, về muộn thế con.
– Chào cháu, cháu là bạn M à?
– Vâng ạ, trời tồi đi cùng đường nên đi cùng với M về ạ.
– Thế à, cảm ơn cháu nhé, cháu vào nhà chơi.
– Dạ thôi ạ, cháu về luôn.
– Uh, vậy đi cẩn thận nha cháu. mẹ M thận chu đáo và ân cần và cũng rất dẹp, mẹ nào con nấy mà. trước khi về tôi không quên nháy mắt với M, em cười rõ tươi.
Tối…
Thi cho có vậy mà bọn nó nhắn tin chúc nhau ầm ầm như thi đại học ấy, baby cũng nhắn cho tôi, không quên dặn dò tôi mặc cho ấm khi đi. Chỉ có kẹo mút là không…Đến lúc này thì tôi cảm thấy có điều gì không hay xảy ra rồi.
Nó, quả thật…không bình thường chút nào…
Chap 19:
Tôi quyết định nhắn tin cho kẹo mút:
– “Em gái, mấy ngày nay em thế nào, mai anh thi rồi, không nhắn tin chúc anh thi tốt à?”
30p…không thấy trả lời:
– “Em giận anh à? Anh xin lỗi, em gái tha lỗi cho anh đi, tội anh kìa.”
– “Cũng khuya rồi, ngủ ngon nha em, lâu rồi anh không chúc em ngủ ngon, mai ngủ dậy bớt ghét anh 1 tí nha. Thương em gái nhất ”
Mặc cho tôi 1 mình độc thoại nội tâm, kẹo mút nhất quyết không tra lời tin nhắn, tôi biết chắc em đã đọc được tin nhắn bởi vì trước đây khi nhắn cho em chỉ 1p sau là nó rep ngay. Chuyện…có vẻ…không đơn giản như tôi tưởng rồi. Thôi đành kệ, học tiếp tí nữa rồi đi ngủ, mai dậy đi sớm nữa. Trước khi đi thi tôi thường có cái trò là đem quyển đề thi ra, gấp lại rồi mở ra, ngẫu nhiên thấy bài nào thì làm bài đó, khó quá thì xem giải. Cứ thế làm được 5 bài thì đi ngủ.
Sáng bước vào phòng thi mà ngáp ngắn ngáp dài, nhìn mấy thằng cạnh mình có vẻ rất gấu, cu cậu nào cũng đen nhẻm mắt đảo liên hồi, nhìn thằng nào cũng có vẻ căng thẳng ra phết. Tôi đi thi mà cứ như đi chơi, thoải mái chả phải nghĩ gì, biết kiểu gì thì ít nhất cũng kiếm đươc cái giải ba, làm đề thi mấy năm trước thấy điểm mình nó cứ như thế, muốn lên cũng chả được. Đề phát ra, nhìn đề xong, không thể tin vào mắt mình, lần này thì…đọc lại 1 lần nữa, lật mặt sau ra coi có gì không. Muốn hét lên giữa phòng thi luôn..
Xong! Còn 1 bài không làm được bỏ, kiểu này thì kiếm chắc cái nhì, còn 40p, lên nộp bài ra luôn, mấy thằng khác nhìn mình trố mắt nhìn. Ra khỏi phòng trong sự ngưỡng mộ của bon cao to đen hôi.
– Làm thế nào mày? Ra sớm thế. Vừa ra gặp thằng đội tuyển quốc gia của lớp, mịa không ngờ có thằng còn ra trước mình.
– Đề trùng 2 bài đêm qua tao vừa làm xong luôn, tao đặt bút viết luôn, éo cần nháp.
– Vãi, kinh thế.
– Ở hiền gặp lành mà, he he.
– Mày mà hiền có mà trời sập.
– Mày làm thế nào, mà thôi, hỏi mày bằng thừa, thôi đi ra uống nước chờ bọn trong lớp ra rồi về.
– Uhm.
Ra sớm, tôi vòng qua trường, định tìm gặp kẹo mút để hỏi nó xem có chuyện gì, tìm mãi chẳng thấy. Chỉ thấy baby đứng trước lớp em, thấy tôi em chạy lại:
– Anh, anh làm bài tốt không?
– He he, tất nhiên là tốt rồi.
– Thế thì hay quá, hôm nào có giải nhớ khao em.
– Em không biết hôm nay anh may mắn thế nào đâu.
– Sao?
– Trúng tủ đến 2 bài.
– Óa, thấy chưa đã bảo chú hề của em may mắn mà, thi xong rồi trả em đây.
– Anh không trả đấy, hì hì.
– Trả đây, không em giận.
– Thi đại học xong trả.
– Ờ, thế cũng được. Mà sao anh đến trường.
– Anh đi qua nên tiện vào thôi, mà em hỏi chuyện H chưa? Nó giận anh rồi hay sao ấy.
– Hồi sáng em có hỏi, hỏi có phải do anh hay không thì nó lắc đầu. Cũng chả biết sao nữa, nhưng hôm nay thấy nó bình thường rồi, lại chạy nhảy tung tăng khắp lớp.
– Thế nó đâu rồi hả em, bình thường giờ này nó vẫn ở trường mà.
– Hôm nay không biết có chuyện gì mà nó về rất sớm anh à.
– Ừ, thế bây giờ em rảnh không?
– Có, nhưng mà hôm nay em phải về sớm.
– Đi đây với anh tí.
Hai đứa rủ nhau đi đạp vịt, giữa mùa đông đi đạp vịt thì không có gì thú vi hơn, lãng mạn vô cùng, giữa hồ nước rộng lớn, không khí tĩnh lặng, tôi và em tâm sự bao nhiêu chuyện, cầm lấy tay em ủ vào trong áo khoác cho ấm, 2 bàn tay của em lúc nào cũng lạnh cóng, vì vậy bàn tay ấm áp của tôi giữ chặt lấy tay em. Tình yêu đôi lúc chẳng cần nói, đơn giản chỉ là sự sẻ chia 1 chút hơi ấm giữa mùa đông, chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống, giải tỏa những phiện muộn trong lòng. Bạn không cầm phải hét toáng lên cho cả thế giới biết rằng bạn yêu 1 ai đó đâu, những hành động cử chỉ của bạn có sức mạnh hơn bao nhiêu lời nói. Con đường của tình yêu là từ trái tim đến trái tim chứ nó không đi qua không gian hay thời gian. Đây quả thực 1 tình yêu mà tôi mà vẫn mơ ước, nó đẹp như truyện cổ tích và trong sáng như giọt sương mai…
Chiều tôi, tôi quyết đạp xe đến nhà kẹo mút, không thể để kẹo mút tránh mặt mãi thế được, dù giận nó nhưng nó vẫn là 1 đứa em gái bé bỏng cần được chở che. Con gái dù sao thì cũng rất dễ đoán, con gái thường thích giận dỗi để tìm sự quan tâm và dỗ dành. Đôi lúc đó chỉ là 1 phép thử mà thôi, có lẽ kẹo mút cần mình chứng minh rằng em quan trong với tôi. Đến nhà em, đứng trước cổng. Gọi điện cho em…
Nó không nghe máy..
Đành nhắn tin vậy: “anh đang ở trước cồng nhà em”
“Hả, anh đẽn làm gi?”Mình biết mà
“Xuồng đây anh gặp nhanh.”
“Anh về đi em không muốn gặp anh”
“Nếu em không xuống thì anh sẽ không về”…
1 đợt gió nữa lại đến, với cái áo khoác mỏng tanh, trong khi sương đem đang dần kéo đến, tôi run cầm cập lên, sao vậy hả kẹo mút, rốt cục là có chuyện gì vậy kẹo mút, em có biết anh lo cho em lắm không. Cuối cùng, không thể chịu nổi cái rét, tôi quyết đinh về…Ngay khi đó, em xuất hiện, tôi nhìn em cười tê tái, hai tay vần ôm trước ngực vì rét. Bỗng nhiên, em òa vào lòng tôi và khóc nức nở…
Chap 20:
– Được rồi, anh ở đây mà, em nín khóc đi.
Con bé cười rất nhiều nhưng cũng rất dễ khóc giống y như trẻ con vậy,…những giọt nước mắt nóng hổi của em làm ướt cả 1 bờ vai tôi, những giọt nước mắt ấy…làm tôi cảm thấy cay xé trong lòng. em ôm lấy tôi như thế, tôi vỗ về lưng em an ủi.
– Em nói anh nghe coi, sao mấy ngày nay tránh mặt anh.
Nó ngưng khóc, tôi khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má em. Bây giờ nó nói trong tiếng nấc
– Anh…sao anh bỏ rơi em vậy, anh biết em…sợ mất anh như thế nào không! Mỗi ngày…anh đều quan tâm đến em…giúp em học bài, mỗi tối thức học bài có anh nhắn tin động viên, đi ngủ anh cũng luôn chúc em, sáng ngủ dậy luôn thấy tin nhắn của anh. Anh…anh thật độc ác. Em đang cố sống 1 cuộc sống không phụ thuộc vào anh thì anh lại đến, phá hỏng tất cả cố gắng của em. Em ghét anh nhất.
Tôi cứ đứng như trời trồng như vậy, nghe em nói, không tin vào những gì mình nghe thấy, hóa ra sự vô tâm của tôi những ngày qua lại khiến em buồn như vậy.
– Được rồi, nghe anh nói này, anh xin lỗi em gái, anh sai rồi, em đánh anh hay mắng anh đi. Đừng giận anh nữa, anh vô tâm quá, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình, không để ý đến những cảm nhận của em. Từ nay anh không như thế nữa.
– Nhưng em sợ lắm anh biết không.
– Sợ gì? Anh làm em sợ à?
– Không, anh sợ người khác cướp mất anh đi, đến lúc đó anh bỏ rơi em mất.
Gõ nhẹ lên đầu nó rồi an ủi nó:
– Ngốc ạ, làm gì có ai cướp mất anh của em được em cũng rất quan trọng với anh mà.
– Em tin anh lần này
– Không bắt anh hứa nữa à.
– Không, lần này em biết anh sẽ giữ lời mà. Đừng làm em khóc nữa nghe chưa.
– Rõ thưa quý cô.
Nó cười, nụ cười trong trẻo như nắng mai, đôi mắt vẫn còn ướt nhưng sáng lên giữa đêm tôi này. Ai nhìn thấy nụ cười ấy cũng sẽ cảm thấy mát rượi trong lòng.
– À anh ơi em được mẹ cho đi học đàn lại rồi, bài kiểm tra lý vừa rồi em được 9 điểm đấy.
– Vui quá ha, thế thì không cần anh dạy thêm nữa đâu nhở.
– Không được, vẫn phải dạy chứ, không điểm mà tụt xuống nữa thì sao, với lại, anh giảng em mới hiểu chứ thầy giảng trên lớp em chả hiểu gì cả
– Thế năm sau anh không ở đây nữa thì em làm sao.
– Anh đừng lo, em tính cả rồi, đến lúc đó em tìm 1 anh khác, hì hì.
– Cái gì, dám thế hả
– Em đùa đấy. Tương lai sao mà biết trước được, cứ đến lúc đó thì tính.
– À mà em học đàn gì đấy, anh cũng thích đánh đàn lắm, lúc rảnh lôi guitar ra tập, hôm nào anh đánh cho nghe. Đàn Organ thì cũng đánh được, hồi nhỏ anh có tập nhưng mà thấy khó quá nên bỏ rồi.
– Thật à, anh giỏi thế, em học piano anh à, em yêu piano từ nhỏ kia. đến giờ cũng tập được gần 5 năm rồi. Em mới tập xong bài “Kiss the rain”với lại “Love is blue”đấy.
– Trời, em đánh được piano những bài đó thật sao? Tôi há hốc kinh ngạc. Không thể tin nổi đứa em gái mình lại là 1 thiên tài như vậy. Nhân tiện nói cho anh em biết piano cực kì khó học và khó đánh. phải có 1 sự say mê và lòng kiên nhẫn. Nhiều người học 2,3 năm vẫn chưa thể đánh hoàn chỉnh 1 bài. Vậy mà con nhỏ này…
Hì, kẹo mút chỉ cười
– Hôm nào rảnh cũng phải nghe em đánh 1 lần mới được
– Rất sẵn lòng.
– Được rồi, em vào nhà đi.
– Anh về đi nhá, đi xe cẩn thận, trời tối rồi em đi chậm thôi kẻo lạnh.
Tôi ra về, dù gió có rét đi nữa tôi vẫn cảm thấy ấm áp, như trút được 1 gánh nặng trong lòng, nhưng tôi đâu biết 1 tai họa sắp xảy đến với kẹo mút, bởi 1 người ở trên tầng nhà em đã thấy em ôm tôi và khóc…
Chap 21:
Sắp đến tết dương rồi, qua tết dương là còn 7 tháng nữa là đến ngày lên thớt, cũng không vội lắm, kiến thức 12 cũng học gần song cả rồi, tháng 2 là bắt đầu có thể ngồi luyện đề, đôi lúc cũng đưa đề đại học ra làm thử nhưng nhiều câu phải bỏ vì chưa học đến nên ức chế quá, đâm ra định hướng cứ học đên đâu thì chắc đến đó là tốt nhất, sau này khỏi phải ngó lại.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, những ngày vui cùng bạn bè cũng đã qua đi, tiếp tới là những ngày tháng gian nan nhưng tôi luôn cảm thấy vững trong lòng bởi mỗi khi có chuyện phiền muộn trong lòng tôi đều có người để tâm sự. Nhưng ngày tháng mệt nhọc nhưng hạnh phúc, nó qua lâu rồi nhưng bây giờ vẫn cứ nhớ mãi về nó.
Đêm…trước khi đi ngủ không quên nhắn tin chúc kẹo mút ngủ ngon, và cả baby nữa, baby rep lại còn kẹo mút thì không, tôi chỉ nghĩ rằng kẹo mút đã ngủ rồi nên không rep lại, không để ý rằng tin nhắn ấy không báo gửi đến. Đến sáng hôm sau mới phát hiện ra hôm qua em nó tắt máy. Lạ nhỉ nó có bao giờ tắt máy đâu, chắc là máy hết pin rồi.
Sáng đến lớp, hôm nay rôm rả như cái chợ, chả là hôm nay đang bàn kế hoạch đi chơi tết dương, thằng thích đi nơi này, đứa thích đi nơi khác. Cuối cùng thống nhất đến nhà thằng T nấu ăn vì nhà nó to và rộng, rồi đi trượt pa tanh với lại đi công viên với cả đạp vịt. Kế hoạch là thế, lũ con gái lo tất, con trai chỉ việc đóng tiền, đến nhà thằng T quậy, đánh bài, xong rồi ra ăn, được cái làm mấy cái này thì lũ con gái đảm đang phết.
Sáng mồng 1 tết, hẹn nhau 7h 30 có mặt ở nhà thằng T. 8h bắt đầu mới có mấy mống đâu tiên đến, chủ yếu là mấy thằng được giao nhiệm vụ chở lũ con gái đi chợ.
Gần 9h mới xo mặt đông đủ, bố mẹ thằng T sang nhà ông bà nó hết, biết ý để anh em đến quậy cho thoải mái. Bọn nó nghĩ ra đủ trò để quấy, thậm chí có trò buộc giây thừng từ tầng 2 rồi đu xuống, nhìn mà sởn cả gia óc, chơi chán vào đánh bài, vài nhòm thì đánh tẹt mũi, mấy thằng thằng máu mặt hơn đánh tiền, cũng nhỏ thôi gọi là.
Gần đến giờ ăn, thấy thiếu đồ uống, 2 thằng được cử đi mua, 1 nhóm khác phải chở lũ con gái lại chợ nữa vì thiếu đồ ăn. Đến lúc nhóm này về mà vẫn chưa thấy 2 thằng kia đâu. Trưa rồi sao đi lâu thế. 2 thằng về thì đã ăn gần xong, mặt mày lấm len cả, hỏi thì chẳng nói, đến khi lũ con gái dọn xong thì 2 thằng mới kể.
Chúng nó đi mua đồ uống về thì bị mấy thằng du côn kéo vào giữ xe lại chấn tiền, chúng nó đưa dao găm ra dọa. Đường vắng chả dám kêu ai, bọn nó kéo vào con hẻm nhỏ, thậm chí thấy mây đứa lớp mình đị chợ về đi qua mà chẳng dám kêu. Mấy thằng đó lột sach điện thoại và tiền, thằng B bị chấn xong còn xin lại cái sim mới buồn cười chứ. Nghe xong mấy thằng máu mặt trong lớp sôi máu lắm đinh rủ mấy thằng kia đi trả thù. Lũ con gái chặn lại không cho đi. Thằng B và thằng K cũng không muốn làm to chuyện, thôi thì coi như của đi thay người vậy, hôm nay đang vui đừng làm mất hứng.
Chiều…
Cả lũ đi trượt pa tanh, đúng là vui không thể tưởng tượng được, nhiều đứa bị bổ chỏng vó mà vẫn cứ trượt tiếp, lũ con gái thì chỉ dám đứng yên, trượt toàn phải bám lấy bọn con trai. nhiều thằng được thể lợi dụng luôn, cứ ngã là đè lên. Trượt được khoảng 30p mà thằng nào chân cũng rã rời, quyết định nghỉ, nhiều đứa bị ngã chảy cả máu.
Định đi công viên thi thì kẹo mút nhắn cho tôi:
– Anh ơi anh rảnh không, hôm nay em muốn đi chơi, anh chở em đi chơi nhá. Hì
Nhận được tin nhắn tôi rất băn khoăn, hôm nay đi chơi với lớp mà bỏ về thì bọn nó chửi chết, mà cũng không thể từ chối kẹo mút được, hôm trước mình có lỗi với em mà. Tôi quyết đinh bỏ chuyến đi chơi với lớp để đến chở kẹo mút đi.
– Uh, anh rảnh mà em đang ở nhà à? Anh qua đón em nha.
– Không, anh đừng qua, em đang ở trường. Anh đến đi.
– Quái lạ, sao hôm nay nó lại ở trường nhỉ?
10p sau thì tôi qua trường, thấy em đứng đó rồi, em đội 1 chiếc mũ len trong rất cute. Thấy tôi đến em vẫy tay cười, đúng cái kiểu nhí nhảnh thường ngày.
– Sao em lạ đến trường.
– Em có việc nên qua đây.
– Uh, hôm nay anh tưởng em đi chơi với bố mẹ.
– Không, bố mẹ em bận việc, à anh này, sau này không có việc gì anh đừng đến nhà em như hôm trước nhé.
– Uh, mà sao vậy?
– Không có gì, thôi ta đi chi đi.
– Em muốn đi đâu?
– Đi xem phim đi anh, hôm nay có 1 bộ phim kinh dị rất hay thì phải.
– Anh có nghe nhầm không? Em mà dám coi phim kinh dị à.
– Thì em cũng sợ lắm, nhưng xem với anh thì đỡ sọ hơn, xem 1 lần cho biết chứ.
– Thôi được đi nào.
– Vào rạp phim không khí ấm hẳn hơn bên ngoài, em phải cởi mũ len ra. Ôi hôm nay em xinh quá, em trắng như trứng gà bóc vậy, môi đỏ hồng lúc nào cũng chúm chím. Xem phim chưa được 15 phút mà cứ giữ chặt cứng lấy tôi, nhiều cảnh sợ quá thì che cả 2 mắt lại không dám xem, làm tôi cứ phải trấn an suốt:
– Anh đã bào đừng xem rồi mà, bây giờ đã biết sợ chưa?
– Sợ lắm rồi, hu hu. Nhìn kẹo mút mặt tái mét đi mà tôi không nhin được cười.
Bỗng nhiên 1 tiếng thét kinh hoàng của nhân vật chính trong phim em sợ quá cũng hét lên, úp mặt vào vai tôi, tôi chợt nhận ra 1 điều thật kinh hoàng, 2 mu bàn tay trái em chi chít những vết xước, còn mới lắm, ai đã làm gì 1 bàn tay yếu ớt của em vậy. Cầm lấy tay em, em rụt tay lại cố để che đi nhưng tôi đã giữ.
– H, em nói anh nghe ngay, tay em bị làm sao thế này hả?
– Em bị thế này lâu chưa?
– Em bị ngã à, hay ai đánh em? Em nói đi!!
Vừa nói tôi vừa miết lên những vết thương của em, thổi nhẹ vào đó, ngẩng đầu lên, khóe mắt em lại ngấn những nước mắt.
Lòng tôi co thắt lại, đau đớn vô cùng…
Chap 22:
– Sao em lại khóc, anh làm em đau à, anh xin lỗi.
– Không…, không phải tại anh đâu.
– Em đừng khóc nữa mà, anh sợ nhìn thấy con gái khóc lắm.
– Em khóc vì vui đấy, vì thấy anh quan tâm đến em.
– Sao bây giờ em đa cảm thế nhóc, cười lên như H em gái anh coi nào. Em là miss vui vẻ mà, phải luôn cười nhớ chưa.
– Em biết rồi ạ.
– Bây giờ nói anh nghe coi, sao em bị thê này?
– Em bị mẹ đánh đấy, hì.
– Hả?, còn cười được hả. Sao mà lại bị đánh?
– Thì hôm đó, hôm anh đến, mẹ thấy em và anh làm chuyện ấy ý.
– Cái gì? làm chuyện gì cơ, chuyện ấy.. ấy.. á? Làm gì có.
– Không, anh hâm à, thì thấy anh ôm em, à không phải, là do em chạy lại ôm anh, tai em nhớ anh quá không kiềm chế được.
– Ra vậy, anh xin lỗi, là lỗi của em khiến em bị thế này, đáng ra anh không nên đến. Tí đưa anh về nhà anh giải thích cho mẹ em.
– Không được đâu, 1 lần là đủ lắm đấy nhá, muốn em bị đánh nữa à.
– Không, nhưng phải giải thích chứ, sao lại để em gái anh bị đánh như thế này, anh mới là người đáng bị đánh mới phải.
– Mẹ em nghiêm lắm, em là con một mà, lại là con gái nữa mà. Em giải thích rồi mà có được đâu, hì, thôi bỏ đi anh, xem phim kìa.
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì nữa, xem phim đi, tí nữa chở em đi chơi là coi như đền bù cho em rồi. Anh không phải áy náy đâu. Lúc thấy anh không biết cảm thấy vui thế nào đâu.
– Uh, được rồi, vậy đưa tay đây cho anh.
– Làm gì vậy?
– Anh giữ tay em cho đỡ sợ.
– Anh mà sợ á. Nói dối!
– Hì, thôi đưa anh nắm lấy cho ấm thôi mà.
– Đừng có mà lợi dụng đấy.
Một lúc sau…
– Anh này, anh với M bây giờ sao rồi?
– À, bình thường vậy thôi.
– “Bình…thường…”, nó nói mà ngân lên 2 từ đó, giọng điệu rất không tin lời tôi nói.”Hôm trước em thấy 2 người ở trường thân mật lắm mà.
– Đâu, làm gì có.
– Còn chối, em biết hết. Ai chứ không qua mặt được em gái đâu.
– Hì, sao tự dưng hôm nay lại nói chuyện này, hồi trước em không thích anh nói mà.
– Thì quan tâm tí thế thôi, ai thèm để ý đâu. Nhưng mà…nói thật là em ghen tị với M đấy…
Tối về mặc dù em nói không để ý nhưng tôi vẫn thấy áy náy lắm, không biết phải làm gì để chuộc lỗi với kẹo mút bây giờ. Đi cả ngảy mệt rã rời ra, đêm về đinh tắm rồi nằm ngủ luôn chả học hành được gì nữa, mai lại chủ nhật nữa nên càng có cớ để làm biếng. Nhưng mà sau đó bật máy tính lên mạng 1 chút, lâu ngày chẳng mò lên Yahoo. Lên thì thấy 1 cơ số tin nhắn offline, từ hôm noel nữa, rep lại gần hết tất cả tin nhắn. Sau vào Y! Update thì thấy con bạn share cái link với lời chú thích: “đừng nghe bài này khi buồn, dễ mà đi tự tử lắm đấy”
Chắc các bác biết em nói đến cái gì rồi, chính là tên câu truyện hồi kí mà em đang viết: “Nocturne”. Đó chính là bài hát đầu tiên của Secret Garden đầu tiên mà em nghe, sau đó em mới tìm hiểu rất nhiều về nhóm nhạc này…
Đây là 1 sô bài khác rất quen thuộc của Secret Garden mà chắc chắn tất cả chúng ta đã nghe qua
Song from a Secret Garden
http: //www.youtube.com/watch-popup?v=wasYNNfnfVE
Adagio
http: //www.youtube.com/watch-popup?v=nNL9Lole-iE
Lần đầu tôi biết đến sức mạnh làm rung động con tim của âm nhạc đến vậy. Thứ âm nhạc khác hẳn nhạc trẻ thị trường hay nhạc âu mĩ, dù có những bài hay lắm thì nghe nhiều vẫn chán. Nhưng âm nhạc của Secret Garden có 1 sức quyến rũ kì lạ, nhất là những bản nhạc buồn, nhiều bài nghe rồi mới biết mình đã bắt gặp rất nhiều lần những nốt nhạc này. Quả đúng rằng thứ âm nhạc đó không dành cho những tâm hồn nhạy cảm, bởi những lúc buồn đau mà nghe nhạc của Secret Garden rất dễ có những ý nghĩ tiêu cực.
Mùa đông lạnh, cô đơn 1 mình trong phòng, quả thật những bản nhạc ấy đã sưởi ấm cho cái tâm hồn lạnh lẽo này. Âm nhạc của Secret Garden, vì thế, giống như cỗ xe thần kỳ, đưa con người đến một thế giới, một khu vườn bí ẩn, nơi chúng ta không thể tìm thấy được thứ gì khác ngoài âm nhạc và sự thư thái về tinh thần, 1 thứ âm nhạc tưới mát cho tâm hồn. Sau này quả có những lúc buồn tôi ngồi nghe nhạc của SG mà trào cả nước mắt…
Đêm đó quả thực tôi rât khó ngủ, bởi những cảm xúc trào lên mãnh liệt. Đang chìm đắm trong những âm thanh huyền ào thì có tin nhắn đến, của 1 số máy rất lạ:
“Mày ơi, mai mang vở học thầy T qua nhà đi tao mượn nhá, hôm qua tao không đi học nên mượn vở xem lại”
Quả thật rằng tôi có học thầy T, nhưng ổng dạy văn, mà trong lớp có đứa dở hơi nào lại ngồi ghi văn. Tôi liên nhắn lại: