Học Sinh Chuyển Lớp

01.09.2014
Admin

– Yên ngồi xuống cạnh thằng Tín này! – Thằng Hoàng đẩy cái ghế của nó ngồi nhích ra chút ít. Rõ ràng với việc bố trí này, nó cũng được ngồi cạnh Yên chứ nào có riêng gì tôi.

An vị chỗ ngồi, tôi đưa tay lên xoa xoa hít hà.

– Tuyên bố lý do đi mày!
– Thì từ từ đã mày! Tôi hà hơi rồi khẽ đưa tay ấn cổ lấy giọng.
– Nhanh lên, bánh nguội giờ! – thằng Phong lại hối thúc.

Trước khi bỏ mặc thằng bạn, tôi cho nó một cái lừ mắt. Đám thằng Hưởng, Linh vẹo ngồi bên cạnh nhân cơ hội cốc đầu thằng Mập yêu cầu giữ trật tự. Tôi như quan toà, quyền uy trong giây phút đặc biệt bắt đầu mở lời.

– Hôm nay, không có gì hơn, xin gửi lời cảm ơn nồng hậu nhất tới anh em, bạn bè cô bác gần xa, đã đến chia vui cùng với gia đình và bản thân tôi. Ngày hôm nay là ngày rất đặc biệt, đặc biệt tới mức mấy bạn bận bịu cũng phải đến chúng vui! – Tôi mở đầu diễn văn.

– Tao ăn trước đây! – Phong mập thở dài cái thượt trước màn tra tấn.
– Thôi, dài dòng, happy new year.
– Happy new year! – Mấy người còn lại ùa vào chúc mừng sinh nhật. Đã thành thông lệ, cứ happy birthday thì đổi thành happy new year nên đâm ra quen quá rồi.

– Chưa, tao chưa nói xong mà! – Tôi cực lực phản đối.
– Nói gì lẹ lên! – Phong mập vẫn phùng mang trợn má nhai lấy nhai để, đưa khuôn mặt xuôi xị lên càu nhàu.

Tôi lấy khuân mặt nghiêm nghị nhất có thể, cất bớt đi vẻ cợt nhã thường ngày.

– Và giờ, tôi xin cảm ơn một người rất đặc biệt, ngoài Ba Mẹ tôi ra, một lời cảm ơn chân thành nhất, nồng hậu nhất tôi có thể chúc được.

Rõ ràng câu nói này đánh động vào tất cả. Yên ngồi im, không nhìn tôi, vu vơ nhìn ra những dòng xe cộ ngoài đường. Nguyệt ngồi im, không cười nhẹ nhàng như thường ngày nữa. Dung nhẹ nhàng nhâm nhi miếng bánh, sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng làm Nàng không thể nghe được những gì tôi nói sắp tới. Lũ con trai bồn chồn, thiếu kiên nhẫn hơn, hướng về tôi ra vẻ hối thúc. Tôi nhấn nhá câu giờ, canh đúng thời điểm khi biểu hiện cơ mặt của lũ bạn thể hiện chúng nó đã đi đến cùng của giới hạn chịu đựng, tôi mới dừng cái trò tra tấn này đi.

– Vâng, xin cảm ơn cô đằng sau lưng tôi. Nhờ có cô, hôm nay chúng ta mới được ăn bánh chuối chiên nữa đúng không!
– Thằng điên, làm bố mày tưởng.!
– Khốn nạn…! – Thằng Linh vẹo vừa chửi, đưa tay với lấy cái bánh. Coi như buổi tiệc bắt đầu.

Rõ ràng, có sự thở phào nhẹ nhõm của ai đó, sự hụt hẫng nuối tiếc của một người nữa trong sự vô tư chửi bới của xóm nhà lá. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của tôi thông qua những biểu hiện trên khuôn mặt.

– Mời cô xuống xe! – Tôi thực hiện đúng bổn phận đưa đi, đưa về với cô cháu gái của Thầy chủ nhiệm.

Yên nhẹ nhàng xuống xe, đi vào sân nhà Thầy, chào hỏi mấy câu rồi xin phép ra về. Lần này hai đứa đạp xe song song với nhau trong cái lạnh của những tháng cuối cùng của năm. Yên lặng như màn đêm tĩnh lặng bấy giờ, chỉ đơn giản là những nụ cười rất riêng của hai người. Chẳng ai hỏi ai, không hiểu lý do gì hai đứa trở nên có khoảng cách khó lí giải như vậy.

– Yên về nhé! – Yên đạp chậm lại khi đến cái ngã ba đường, hai đứa sẽ đi về hai hướng khác nhau như vậy.
– Ờ…mà tối rồi, có cần Tín…! – Tôi định thực hiện thêm nhiệm vụ nữa.
– Không cần đâu, Yên đi về được mà!

Người từ chối nhoẻn miệng cười rất duyên, rồi vẫy tay tạm biệt người bị từ chối đạp xe theo hướng khác. Tôi ngẩn ngơ một chút, nuối tiếc một chút và thở phào một chút.

– Hình như mình đi quá xa thì phải!

Tôi âm thầm đạp xe một mình trong đêm. Ngày sinh nhật, bước qua những giây phút của tuổi mười tám. Có phải vì thế mà tôi tự huyễn hoặc mình đã lớn thêm một chút, có những cư xử lớn hơn một chút chăng. Phải chăng khi ai đó chạm ngưỡng tuổi này đều như thế cả.

– Két…! – Tôi bất ngờ bóp thắng thật mạnh, cố bẻ lái thật nhanh. Chiếc xe đạp cà tàng ngoan ngoãn lách chướng ngại vật. Nhưng do khoảng cách quá gần nên khẽ chạm vào chướng ngại vật. Do bóp cả thắng trước đột ngột nên chiếc xe lảo đảo rồi phản chú đổ xuống đường, kéo theo tôi xuống nếm chút ít cát bụi.

– Oà, oà…!

Hiển nhiên đó không phải là tiếng khóc của tôi rồi. Thằng bé tôi quẹt phải sợ quá ngồi bệt ra cả đường, oà khóc nức nở, cách đó là quả bóng da nằm lăn lóc. Hoá ra thằng nhóc ra đường nhặt banh, gặp ngay anh đi xe đạp cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo đuổi suy nghĩ riêng nên mới gặp cảnh này.

– Có sao không nhóc?
– Oà…oà…hức hức…!

Đỡ thằng nhóc hiếu động, xem xét người nó như thế nào, dỗ nó bớt mít ướt đi, rồi trao trả cho Mẹ nó đang hối hả đi ra xem con mình bị sao không là cả một thời gian dài.

– Lần sau đừng ra đường chơi nữa nhé! – Cô kia xua thằng nhóc vào nhà, không quên đe cho nó mấy câu. Rồi quay qua tôi hỏi thăm xem thế nào. Tôi mỉm cười sung sướng, mong cho thằng nhóc đó về nhà bị Mẹ nó nọc ra đánh cho mấy roi cho chừa cái tội cho tôi đo đường, dù lỗi không phải hoàn toàn của nó.

– Dạ, không sao cả ạ!

Cái “không sao cả của tôi” là cả một vấn đề. Xe đạp cà tàng thì chưa biết sao chứ tôi thì quần thủng một lỗ ở đầu gối. Có cái gì đó mát mát dưới chân, không cần nhìn thì cũng biết nó màu gì rồi. Khuỷ tay thì xước sát chút ít. Dựng xe dạy, cũng may là chiến mã cà tàng không bị sao, chứ không là dám tôi dắt bộ đồng hành cùng nó về lắm.

– “Oải cái chốt ngày sinh nhật”!

Gió lạnh lùa vào những vết thương, rát đến khó chịu. Tôi cặm cụi đạp xe, vừa nhăn nhó. Với cái vận tốc rùa bò, hai cột điện trên giờ thế này thì chắc có lẽ tôi không đuổi kịp nhóm Hoàng, Nhân đen và Nguyệt rồi.

– An toàn là bạn, tai nạn như thường! – Tôi lắc đầu cười khổ trước hiện thực tàn khốc mà ông trời dành cho cái ngày sinh nhật.

Có lẽ thứ động viên tôi là những tiếng cười, những câu chúc còn sót lại của buổi tiệc sinh nhật dân dã đậm chất học sinh. Những nụ cười tràn ngập, những cái “khó nói” được che giấu cẩn thận giữa mùi thơm của những chiếc bánh chuối và sự lạnh cóng lưỡi của những ly nước mía.

Quan trọng hơn, món quà mà Yên tặng, nó kích thích tôi một cách lạ lùng. Vừa đủ tò mò để háo hức muốn dừng xe mở ra xe nó là cái gì, và cũng đủ quan trọng để tôi phải dành cho nó lúc tôi về đến nhà. Cái gì quan trọng thường để dành lúc cuối cùng, tôi không nằm ngoài quy luật đó. Nén đau thương thành hành động, tôi cố gắng nhấn mạnh pê đan thêm một chút. Khẽ nhăn mặt nghiến răng vượt qua cơn rát ở vết thương còn ứ máu, tất cả chỉ vì tò mò.

Bởi vì nó là món quà của Yên- Một Yên “khác” và tôi cũng “khác” một chút.

CHAP 46: TRẢ THÙ.

Nén đau thương, vượt qua cơn rát đang buốt trong từng hồi gió lạnh, tôi vã mồ hôi mới lần mò được về tới nhà. Tất cả vì món quà của Yên đã tiếp thêm sức mạnh nhưng muốn chiêm ngưỡng được nó, trước hết tôi phải vượt vũ môn:

– Đi đâu giờ này mới về?
– Tiếng Ba tôi nghiêm nghị vang xuống từ phòng khách, trong khi tôi lúi húi mở cửa sau dắt xe vào để ngay ngắn.
– Rửa chân tay lên Ba nói chuyện! – Mẹ tôi cố điều chỉnh âm lượng, tránh khỏi Ba tôi nghe thấy, coi như là đồng mình ngầm cố gắng bênh vực tôi qua cơn sóng gió.
– “Thôi xong, sinh nhật mà bị la là đen rồi”. Tôi nghiến răng rửa vết thương bằng nước sạch, lau mặt mũi chân tay rồi lên phòng khách trình diện. Bao nhiêu năm đi học, roi vọt thì tôi ít có sợ, vì đánh thì đau lúc đó thôi. Chứ còn theo cái cách ngồi xuống ghế “họp gia đình” thì mới gọi là đòn đau nhớ lâu.
– Tay chân bị làm sao vậy?
– Ánh mắt Ba tôi cúi xuống rồi lại ngước lên, dường như muốn đếm xem trên thân thể thằng con trai ông có bao nhiêu chỗ bị xây xước.
– Dạ, té xe thôi ạ, tông trúng trái banh!
– Tôi lấp liếm đi chút ít, chứ khai thật là quẹt thằng bé thì Ba tôi thể nào cũng vặn vẹo cho rõ ràng xem thằng nhóc đấy bị làm sao, rồi như thế nào mà lại tông nó cũng nên!
– Lớn rồi con không cẩn thận hơn được à!
– Ánh mắt ba tôi dịu xuống, chắc sau khi thẩm định các vết thương không quá nghiêm trọng, và đánh giá là thằng con trai dáng vóc thanh thiếu niên chịu được nên cũng không la rầy gì. Tôi im lặng chờ các câu hỏi mới.
– Học hành ra sao?
– Dạ, vẫn bình thường, sắp thi cuối kì nên bài vở cũng nhiều ạ!
– Rồi, ráng mà học, lơ mơ là anh chết với tôi. Xuống dưới nhà ăn cơm! Trố mắt ngạc nhiên như không tin tai mình nghe gì? Lần đầu tiên Ba tôi giải quyết “tội lỗi” nhanh gọn lẹ tới mức như vậy? Không có câu hỏi làm gì về muộn, rồi căn dặn nội quy muôn thuở “Học xong đừng đi la cà” như thường lệ.

Mãi đến khi Mẹ tôi nhắc lại một lần nữa thì tôi mới rón rén nhấc mình ra khỏi cái ghế sa- lông, tránh gây chú ý cho Ba tôi, đi thẳng xuống bếp. Mặc dù đã no căng với bánh trái của buổi tiệc lúc nãy, tôi không dám trái ý Mẹ tôi. Cố gắng ra vẻ ăn thật ngon lành trong ánh mắt hài lòng của Mẹ.

– Mười một giờ rồi đấy, ngủ đi!
– Mẹ tôi tắt bóng đèn ngoài phòng khách, không quên nhắc nhở tôi khi thấy phòng tôi còn sáng đèn.
– Dạ, rồi con đi ngủ giờ đây!

Bình thường cứ mỗi lần có câu nhắc như vậy, tôi vẫn chăm chú giải bài tiếp hoặc ít nhất cũng ngồi lì thêm một thời gian nữa mới chịu ngả lưng vào cái giường thân yêu. Động lực nào khiến tôi hôm nay ngoan ngoãn vậy? Kéo chăn lên kín đầu, tránh cho chút ánh sáng lọt ra ngoài báo hiệu cho hai bậc phụ huynh biết thằng con trai vẫn chưa chịu ngủ, nhẹ nhàng điều chỉnh volume nhỏ chỉ đủ nghe, đưa hai cái tai phone lên tai. Tôi bắt đầu thưởng thức món quà mà Yên tặng. Chiếc Mp3 Yên tặng tôi màu xanh lá cây, chiếc tai phone đi cùng màu đen tuyền. Trong chiếc máy có sẵn những bài hát, mà theo lời chú thích của chủ nhân nó:
– “Chẳng biết Tín có thích hay không nữa? Nhưng mà chịu khó nghe nhé. Nhớ là đừng nghe trong giờ học là được”. Tôi chìm đắm trong những giai điệu du dương, nhẹ nhàng từ món quà phát ra. Khẽ mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Và tôi biết rằng, tôi vẫn cười sung sướng trong trạng thái vô thức đấy. Và khi giấc mơ ấy kết thúc, tôi lại được khoác lên mình chiếc áo trắng học trò, mang sách vở đến trường, nơi tôi có thể gặp chủ nhân của “người bạn đưa tôi vào giấc ngủ”. “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui” ban đầu là câu nói để cổ vũ tinh thần ham học hỏi của toàn dân. Với những người làm giáo dục, vui ở đây là được tiếp thu kiến thức, được học hành cống hiến cho xã hội. Nhưng với những người tuổi học trò, vui lại là những trò quậy phá, những nụ cười từ những người bạn xung quanh, cho đến những tình huống dở khóc dở cười. Vậy thì có gì khác với tôi? Khác chứ, vì tôi đã là thanh niên mười tám tuổi, cái tuổi theo luật đã là tuổi tự lập. Ý thức được cái “người lớn “của mình nên tôi cũng hạn chế bớt những trò quậy phá. Ấy vậy mà trời không chiều lòng người.

– Ấy Tín, chuyển dùm thằng Linh!
– Thằng Phong mập đưa tờ giấy qua cho Nguyệt, rồi Nguyệt đưa lại tay tôi. Oái ăm ở chỗ thằng Linh cách tôi hai bàn, mà bệnh Lười thì ngăn tôi mở miệng nhờ vả mấy đứa ngồi gần chuyển lên. Canh me lúc cô giáo dạy Văn đang viết hết cái phân tích bài thơ đang học, tôi thực hiện ngay ý đồ. Học thì đi đôi với hành, áp dụng công thức ném xiên, tôi giơ cọng tóc canh hướng gió, nhấp nhứ cánh tay theo hình vòng cung, lực cổ tay kết hợp với trọng lực đưa cục giấy được vò lại vẽ nên một đường cong tuyệt hảo. Cục giấy chúi xuống rơi cái chóc ngay đầu thằng Linh Vẹo.
– Các em có hiểu…Tín! Hỡi ôi, làm việc thiện ngàn lần không ai báo đáp, chỉ cần ác một lần là trời đã không dung. Đúng lúc cuộn giấy được gửi theo đường hàng không đáp bến thì vô tình cô giáo quay xuống hỏi lớp. Và sau cặp mắt kính, cái thằng học sinh ở cuối lớp vẫn chưa kịp hạ tay xuống.
– Linh, đưa lên cho cô. Nhấc gọng kính một cách đầy nghệ thuật, mặt cô đỏ bừng bừng, cố hạ giọng và bình tĩnh hết mức, giọng nói du dương bắt đầu đọc nội dung:
– Thằng nào ngu mới mở cuộn giấy này ra! Và để chứng minh mình không bịa đặt, Cô giơ tờ giấy nhăn nhúm ra trình bàn dân thiên hạ. Cái dòng chữ to bự chảng ngoằn nghèo hiện rõ mồn một. Cái trò này tôi khai sinh ra nó. Và cũng vì nó có thể tôi sẽ “thân bại danh liệt”. Mặt cô lại chuyển qua màu đỏ tía, đỉnh cao của sự giận dữ:
– Anh đi ra ngoài cho tôi, mất tập trung làm ảnh hưởng các bạn khác!
– Nhưng thưa cô…!
– Không giải thích, không van xin, đi ra ngoài đứng cửa lớp. Trong một ngày mà bạn là đứa học sinh ngoan ngoãn, chỉ vì tiện tay giúp đỡ bạn bè mà bị phạt thì thật là oan ức. Đã thế ra đứng cửa lớp, có mấy cô bé lớp dưới đi đâu đó ngang qua cứ chỉ trỏ tôi rồi cười khúc khích. Bao nhiêu oan ức tích tụ tôi dồn hết cả vào thằng Mập trong trí tượng tượng. Đấm đá cào cấu nó cho ra bã mới thôi.
– Mày là thằng hại bạn…!
– Ơ…bớt…! Chẳng để thằng bạn nói hết câu, tôi nhảy lên ghế, ghí đầu nó xuống bàn mà đấm đá liên hồi. Không khí lớp trong giờ ra chơi càng vì thế mà nhốn nháo. Một loạt thằng khác nhảy vào, tranh thủ thừa nước đục thả câu hùa theo tôi đấm thằng Mập khí thế. Thằng Mập nhừ đòn nằm vật vã ra bàn thở hồng hộc, còn anh em thì kéo hết ra ban công. Ngang qua chỗ Dung, tôi chỉ kịp nghe câu nói:
– Lại một lỗi nữa rồi! Đó là một câu nói quen thuộc của cô nàng, nhưng vào thời điểm này nó không có gì gọi là đay nghiến hay muốn nhắc nhở tôi không được quên mình là ban cán sự lớp. Đơn giản nó đó là câu nhắc nhở giữa những người bạn. Có chút gì đó hụt hẫng. Thật lạ là lúc bình thường tôi sẽ có chút ức chế với câu nói này, nhưng giờ đây sắc thái khác thì tôi lại cảm thấy chút gì đó không vừa lòng. Thật lạ, à không phải nói là tâm tình của tôi thật mâu thuẫn!
– Tại thằng Mập nó chơi đểu đó!Tôi nhoẻn miệng cười đáp lại Dung, rồi biến mất khỏi lớp trong khi cô nàng quay về phía cuối lớp nhìn thằng nạn nhân của vụ hành hung đang nằm thở phì phò trên bàn, đầu tóc thì rối tung, cúc áo thì tuột hơn một nữa. Vạt áo thì chỗ đóng thùng, chỗ bay hẳn ra ngoài.
– Hôm nay bị đứng ngoài lớp đúng không?
– Yên hơi nhăn mặt nhìn tôi khi hai đứa vô tình chạm mặt nhau ở cổng trường giờ tan học.
– Ờ, tại thằng bạn chơi xỏ nên mới phải dời long thể ra làm gác cổng đấy!
– Tôi hừ mắt nhìn thằng Mập đang lững thửng đi phía sau, nó biết điều chẳng lành nên né tôi xa xa thêm một chút.
– Mấy người này quậy như giặc ấy!
– Tín làm gì có?
– Tôi giãy nãy lên như kiểu em bé vừa bị giật mất chiếc cà rem đang mút giở.
– Có nhiều lắm, mấy người kia là giặc thì Tín là đại giặc!
– Yên thản nhiên như không.
– Không có, dạo này lớn rồi nên hơi ngoan nhé!
– Đưa tay chỉnh lại bộ dạng đứng đắn, tôi ưỡn ngực tự tin.
– Hì, rồi tạm công nhận Tín ngoan vậy, giờ thì…Yên về nhé! – Giọng cô nàng có chút gì đó bùi ngùi.
– Ờ…!
– Tôi kéo dài trong cái không khí “bùi ngùi “của Yên để lại, nhìn cô nàng bắt đầu đạp xe đi.
– Yên, cảm ơn món quà nhé!Đáp lại lời nói là một gương mặt dịu dàng, một nụ cười đầy nữ tính trong mái tóc dài buông thả cho gió và nắng đùa cợt. Một cái vẫy tay chào tạm biệt. Đơn giản thế thôi, nhưng công hiệu nó dài dài, khiến tôi nở nụ cười trên môi mãi không thôi. Mặc dù đã trả thù thằng Mập bằng cách tra tấn nó một màn te tua, nhưng nó chưa hề thoả mãn tâm lý “ăn thua” của tôi. Quân tử có thù đã báo, nhưng ở đời có khoản nợ nào mà không có lãi. Và ngày cuối tuần là ngày tôi phải lấy lãi của thằng Phong.
– Khốn nạn đứa nào chôm mất cuốn sách Giáo dục công dân của tao rồi!Thằng Phong gào rú lên một cách đau đớn trong giờ chuyển tiết. Không lo làm sao được khi môn đó đích thân thầy Phó Hiệu Trưởng đứng lớp. Nổi tiếng hắc ám với công thức” Đi học mà không có sách bằng đi ra ngoài”. Và đó là lý do mà thằng Mập phải đổ hết mọi thứ trong cặp nó lên bàn kiểm tra một lần cuối. Nó lắc lắc thật mạnh cầu trời cho cuốn sách vô tình rớt ra. Nhưng vô vọng, cúi xuống dưới nền phòng học cũng chẳng thấy tăm hơi.
– Mày có mang không đấy?
– Có tao chắc mà, đầu giờ tao còn thấy đây này!
– Nó chẳng buồn nhìn thằng Hà lấy một lần, vẫn dáo dác tìm kiếm trong tuyệt vọng. Chí ít nó cũng thể hiện sự nhạy bén trong suy đoán bằng cách đẩy ánh mắt nghi hoặc sang tôi, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi ngồi im, không lên tiếng, vì lên tiếng hỏi han nó trong hoàn cảnh đau khổ chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
– Mày giấu phải không! Câu hỏi tu từ thì tất nhiên nó nghi ngờ tôi là chắc.
– Giấu gì thằng điên?
– Sách của tao!
– Không có!
– Tao không tin.
– Mày không tin thì đây. Tôi bắt chước nó đưa cái balo lên, đổ hết mọi thứ lên bàn, cố lắc thật mạnh xem có cuốn sách giáo dục công dân nào rớt lên mặt bàn ngoại trừ cuốn sách của tôi hay không. Nhưng thuỷ chung là không. Thằng mập không còn cơ sở nào bấu víu, thẩn thờ ngồi phịch xuống ghế, chắc là đang cầu trời khấn phật khi vị trí địa lý của nó nằm ở chỗ thuận lợi cuối lớp, ít ai để ý tới. Tôi cười khẩy khi âm mưu mình thành công. Tôi chấp nhận không làm anh hùng hảo hán tự làm tự chịu, thà tiểu nhân còn hơn cuối giờ no đòn với thằng Mập. Cuốn sách của nó giờ đang an vị dưới cặp thằng Hưởng. Chiêu ném đá giấu tay sẽ đẩy mọi tội trạng lên thằng bạn một cách trắng trợn nhất.
– Sách em đâu!
– Dạ…!
– Tôi hỏi sách em đâu.!
– Dạ, mới mất…!
– Thằng Mập lí nhí trong cuống họng.
– Không thuyết phục!
– …!
– Tự giác đi thôi!
– Thầy hiệu phó không cho thằng Mập cơ hội nữa. Tiết học giáo dục công dân hôm đó, lớp tôi thiếu mât một người. Hiển nhiên thành viên đó thay tôi đứng ngoài canh gác hoà bình thế giới cho lũ bạn trong lớp được yên tĩnh học bài rồi. Kết thúc một tuần học, cả tôi và thằng Phong Mập đều mang trong mình tội danh, chuẩn bị đi lao động công ích.
– Sách mày phải không?
– Thằng Kiên cận đưa cuốn sách cho thằng Mập.
– Mày…!
– Không phải, tao nhìn thấy nó dưới cặp tao!
– Không thuyết phục!
– Thằng mập gào lên và ôm chầm lấy thằng Kiên cận, dí nó xuống bàn chuẩn bị tra tấn. Cả nhóm xóm nhà lá lại thừa nước đục thả câu. Chỉ có riêng tôi và thằng Hưởng đứng ngoài. Chí ít tôi còn sót lại chút lương tâm khi không thể “vừa ăn cắp vừa la làng được”. Còn thằng Hưởng thì quá khôn ngoan khi đấy mọi tội trạng sang cho thằng Kiên gánh chịu. Chỉ tội cho cái thằng Cận, bị đánh cho xù đầu cũng không biết ai đã hại mình.
– Thằng khốn, buông tao ra, tao đã bảo…ái da. , hự!
– Tiếng mông thằng Kiên chạm vào nền chát chúa. Cái thế giã gạo này thì chỉ khi nào ê hết mông tụi nó mới tha cho thôi.
– Không thuyết phục, hại tao này!
– Thằng Phong nhái tiếng Thầy Hiệu Phó, bao nhiêu thù oán trút hết lên người thằng Kiên, trong tiếng la ó ồn ào cổ vũ của lớp. Tôi khoan khoái cắm tai phone vào cái Mp3 Yên tặng, nhịp nhịp theo giai điệu và theo những lần lên xuống, những lần cái mông thằng Kiên va vào nền nhà chát chúa. Mỉm cười vì hình ảnh đáng yêu của tuổi học trò, và của riêng lớp tôi.

CHAP 47: GIA SƯ MỚI.

Tất nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó. Việc tôi và thằng Phong mập chơi xỏ nhau trong lớp cũng không thoát được tội trạng chung. Giờ “hành quyết” quen thuộc sau buổi chào cờ, tên tôi và thằng Phong lọt vào bảng vàng. Tôi giữ chức Trạng Nguyên, thằng Mập Bảng Nhãn và một thằng trong lớp nữa làm Thám Hoa.

– Danh sách trực nhật, Tín hai ngày thứ ba và thứ tư, Phong thứ Năm, Tuấn thứ Sáu và tổ hai sẽ trực thứ bảy và chủ nhật.- Tiếng thằng lớp phó học tập thông báo khi kết thúc buổi sinh hoạt lớp.

Tôi nhìn thằng Mập, ánh mắt như muốn vò nó ra từng mảnh, còn nó cũng tức tối nhìn thằng Kiên mà thù hằn khiến thằng bốn mắt chẳng dám nhìn nó lấy nửa giây. Tuần này lại gánh hai ngày trực nhật, bằng nguyên cả một tổ thì tôi cũng lấy làm vinh dự lắm.

– Bắt đầu tháng mười hai rồi, còn một ít thời gian chuẩn bị cho các em thi cuối kì! – Tiếng Thầy chủ nhiệm ôn tồn vang lên, cả lớp chẳng ai dám hó hé câu gì.
– Tất cả mọi người tập trung học tập ráng thi kết quả cho tốt!

Mặc dù nói xóm nhà lá là tiên phong, những mãnh tướng trong các trò đầu gây mất trật tự, nhưng về lĩnh vực đoàn kết thì cũng thuộc dạng nhất nhì cái lớp này. Chỉ cần Thầy bước ra khỏi lớp là giờ bàn kế hoạch tác chiến.

– Giờ tao mới biết sang tháng mười hai rồi! – Thằng Hưởng gãi đầu gãi tai phát ngôn.
– Chuẩn bị thi học kì rồi, giờ sao đây!
– Trên tinh thần tương thân tương ái, lá rách ít đùm lá rách nhiều, lá rách nhiều đùm lá te tua…- Thằng Kiên cận giở giọng quân sư hiến kế.
– Nói túm lại là kèm nhau chứ gì!
– Ờ, thì thằng nào yếu môn nào thì anh em kèm môn đấy.

Cả lũ nhìn nhau gật đầu. Tuy nhiên khi nhắc đến môn Anh Văn thì mặt đứa nào đứa nấy nhăn hết lại, lộ vẻ cau có. Gặp ngay vấn đề nan giải, đụng ngay bộ môn mà chẳng đứa nào đủ tự tin rằng trình độ mình hơn mấy đứa khác. Nói chung lớp chúng tôi gần sáu chục đứa thì nhóm chúng tôi sẽ tuần tự được đánh số từ bốn mươi cho đến hơn năm mươi theo bảng xếp hạng học lực môn này.

– Thằng Tín kèm Anh văn được không?
– Mày điên à Linh, giờ tao được năm điểm là mừng toát mồ hôi rồi, kèm ai! – Tôi phóng đại sự thật, nhưng chí ít đó cũng là lời thú tội rằng, học lực bộ môn này của tôi đang trên đà tụt dốc.

Hầu như thời gian năm mười hai cuối cấp, mọi học sinh đều đổ dồn tối đa thời gian cho các môn học của các khối thi đại học mà từng người đã chọn cho mình. Thời gian còn lại chỉ là học qua loa các môn còn lại. So với mặt bằng chung của lớp, nhóm chúng tôi có điểm yếu là môn Anh Văn. Bằng chứng rõ ràng là giờ nào cũng có thể nghịch ngợm quậy phá, riêng giờ Anh Văn ít thằng nào dám manh động gây chú ý. Bởi chỉ cần lọt vào tầm mắt của Thầy bộ môn, khả năng lên bảng cầm phấn gãi đầu gãi tai rất là cao.

– Hay là nhờ Dung! – Thằng Kiên cận lại thể hiện tài trí mưu lược quần hùng.
– Thôi, tự học còn hơn! – Tôi lại là người đầu tiên phản đối.
– Sĩ diện, mày dốt còn bày đặt.
– Kệ tao, thằng nào nhờ thì nhờ, tao thì không! – Tôi thở dài thườn thượt, nói với giọng buông xuôi.
– Mày nhờ đi, tình xưa nghĩa cũ thế nào cũng giúp, mày phải cứu vớt anh em qua cơn đại nạn chứ- Long con nãy giờ ngồi im cũng lên tiếng.

Kết thúc buổi họp nghiêm túc hiếm có, tôi lắc đầu nguầy nguậy ra đứng ở hành lang. Đám bạn trong lớp vẫn ì èo gọi với theo năn nỉ. Chẳng biết tụi nó không sĩ diện hay không mà đẩy tôi vào tình thế khó xử. Nhờ Dung? Khả năng cô nàng đồng ý rất là cao. Nhưng tôi lại không muốn, hay nói đúng hơn là muốn tránh xa Dung một thời gian, hạn chế tiếp xúc cho nguôi ngoai hẳn vết thương cũ còn âm ỉ.

– Hù.!
– …!
– Không sợ à, Tín?
– Nghe giọng là biết ai rồi, sợ gì nữa?- Tôi vẫn ngó ra ngoài cổng trường, xa xa những dòng xe cộ đang lao đi vun vút hệt như những con thoi.
– Sao trầm ngâm vậy?

Yên tựa hai tay vào ban công, cố gắng dùng ánh mắt gây chú ý là nhiễu tầm nhìn xa vời vợi đăm chiêu của tôi.

– Là môn Anh Văn!
– Thì sao, Tín bị điểm kém à?
– Không, mà cũng có thể!
Yên cũng nhìn xa xăm như tôi, lại cái tính phải để tôi tự khai ra mọi việc, phải bắt tôi lôi hết tâm can ra mà trình bày. Bao giờ cũng thế, nhưng cái tính cách đặc trưng đấy thuỷ chung vẫn không khiến người rơi vào nó cảm thấy khó chịu, mà ngược lại ấm áp và thoải mái vô cùng.

– Thật à, vậy Tín tính sao?
– Thì tự ôn chứ sao?- Tôi thở dài, mặt xuôi xị, đó là biểu hiện của một kẻ cùng đường.
– Ôn được không?
– Ờ thì hên xui, mà xui nhiều hơn hên!

Một kẻ tự cao ngang bướng khi vẫn có gắng cầu hoà thì cũng là lúc người đó rơi vào tình trạng bí bách. Yên mỉm cười, vẫn như mọi lần, cười trước cái kiểu không nhận thua của tôi.

– Vậy để Yên kèm Tín nhé!
– Ơ…Thật không, đừng làm Tín mừng hụt nhé!
– Thật, nhưng không hứa trước là được điểm cao hay không! – Yên vẫn mỉm cười.
– Cũng được, chỉ cần có người chỉ bảo là được.
– Vậy thì được rồi, chút xíu nữa Yên sẽ đưa cái đề cho Tín làm, xem Tín còn thiếu cái gì?
– Vâng ạ, cảm ơn cô Giáo!

Tôi như thằng chết đuối vớ được cọc. Hai tay nắm lấy tay Yên, mắt long lanh ra vẻ cảm ơn. Đó là cái cách thể hiện đầy tình cảm mà xóm nhà lá chúng tôi thường làm, và giờ thì tôi đang áp dụng nó “ngoài vòng pháp luật”.

– Ơ…! – Mặt Yên đỏ bừng.
– A, à…! – Tôi lúng túng buông tay ra.

Yên mỉm cười thì phải, cô nàng vội vàng quay đi về phía lớp bên cạnh. Khi chuẩn bị khuất sau cái cửa lớp màu xanh da trời thì để lại cho tôi một câu:

– À quên, tuần này lớp Yên trực lớp bên đó, cẩn thận đấy!

Và rồi khuân mặt đẹp đẽ ấy biến mất, để lại thằng con trai ngơ ngẩn nhìn vào lòng hai bàn tay đang xoè ra. Mặt tôi nóng bừng bừng, chắc có lẽ là do giờ mới thấy xấu hổ. Dây thần kinh phản ứng chậm quá thì phải.

– Ghê nha, hết Dung rồi đến Yên! – Giọng nói đằng sau vang lên khiến tôi giật mình. Giật mình vì nó đến bất ngờ, và cũng vì nó đâm vào tim đen, đâm vào ý nghĩ “vừa chớm nở” của tôi.
– Ơ, Nguyệt, hết hồn…!
– Làm việc xấu thì hay giật mình lắm đấy! – Nguyệt dựa lưng vào ban công, ngược hướng nhìn với tôi, đưa ánh mắt vào lớp.

– Làm gì có, là Yên sẽ kèm Tín Anh Văn thôi, chẳng qua là Anh Văn bị hổng lỗ chổ, đã thế tụi kia còn ì èo nữa nên …! – Tôi bô bô đủ lý do trên trời dưới biển, lôi thêm lũ bạn vào tăng thêm sức nặng cho lời nói.

– Tớ có nói gì đâu, Cậu giải thích nhiều thế! – Nguyệt bình thường khi nói chuyện riêng với tôi thường thân mật gọi Cậu và Tớ, nhưng lần này tôi cảm thấy cách xưng hô này có mùi nham hiểm thì phải. Tôi biết mình lỡ lời nên im bặt, hi vọng cô bạn sẽ độ lượng mà bỏ pha giây phút hớ hênh há miệng mắc quai của mình.

– Sao không nhờ Tớ, còn Dung nữa kìa! – Nguyệt đi trái với hi vọng của tôi.
– Ờ, thì…thì…! – Tôi đuối lí trước câu hỏi vặn vẹo của cô bạn.

Nguyệt không cần câu trả lời, vỗ vai tôi rồi bước đi dạo sân trường với thằng Vũ vừa ló đầu ra. Thật là một cặp đôi “nham hiểm”, hoá ra thằng Vũ có Nguyệt hứa kèm Anh Văn và trình độ của nó cũng không phải quá kém cỏi nên cuộc họp hội đồng thống nhất ý kiến vừa nãy nó không thèm tham gia.

Buổi học hôm đó, mặc dù tôi cố gò bó mình vào khuôn khổ, nhưng cũng phải sao nhãng vì cái trò “vừa đấm vừa xoa” của lũ bạn. Đứa thì nhìn với ánh mắt van nài, đứa doạ dẫm, cá biệt hơn có thằng còn giả bộ giận hờn vu vơ không thèm nhìn mặt.

Nói là làm, cuối giờ Yên đợi tôi nơi ban công ranh giới ngăn chia hai lớp. Tôi chờ lũ bạn xô lấn nhau chạy ra khỏi cửa rồi mới từ từ bước lại.

– Nè, đề ôn đấy! – Yên nghiêm giọng.
– Chà chà, ra giọng Cô giáo gớm chưa!
– Hì, thì lâu lắm mới có cơ hội mà! – Yên nheo mắt tinh nghịch.

Tôi cầm tờ đề lên nhìn sơ qua một lượt. Chỉ là một cái đề ôn lại tất cả Thì tiếng anh, một chút từ vựng, giới từ và thêm một chút ngữ pháp. Nhìn sơ sơ qua thì tôi hơi thất vọng, vì chí ít cũng đâu đến nỗi lực học mình yếu như vậy, hay do Yên đánh giá tôi hơi thấp.

Nhận ra điều đó trong ánh mắt tôi, Yên dập tắt suy nghĩ của tôi ngay:

– Đề ôn lại căn bản thôi, rồi Yên sẽ ra đề khác cho Tín!
– Yên ra, thật không?
– Giờ không tin mình nữa sao! – Lại một cái nheo mắt cốc đầu tôi một cái.
– Tin, tin mà…!

Hai đứa tôi đi sánh đôi bên nhau ra khỏi cổng trường, thỉnh thoảng trong sân trường, một vài cặp mắt chú ý lén nhìn cô bạn đang đi cạnh tôi. Nếu đây là “lãnh thổ” gần nhà, chắc tôi sẽ bợp tai đá đít mấy cái thằng nhóc vì cái tội “dám nhìn lén bạn tao”.

– Dạo này Tín với…!
– Sao cơ?- Tôi lơ đễnh quay lại hỏi.
– À không, ý Yên là trong lớp thế nào ấy mà!

Đó không phải là câu hỏi mà Yên đưa ra, vì thế tôi cũng không cần phải đưa ra câu trả lời. Im lặng là câu trả lời hoàn hảo nhất cho một câu hỏi không chủ đích. Cả hai đứa tôi, im lặng cho đến khi không còn được đi chung nữa.

– Yên về nhé!
– Ờ, mai Tín sẽ đưa cho Yên chấm, thưa cô giáo!
– Học trò dễ thương! – Yên vẫy tay tôi chào tạm biệt.

Tôi chờ khi tà áo dài ngập trong nắng đi khuất, mới chịu cử động. Băng vội qua đường, hộc tốc chạy đến tiệm photo, in cái đề mà Yên vừa đưa ra.

– Đây, năm ngàn!
– Dạ, cháu gửi Bác!

Cầm tập photo nóng hổi mới ra lò, tôi cười thầm trong bụng. Ngày mai tôi sẽ có dịp lấy le với tụi bạn. Và những gì Yên dạy tôi, tôi sẽ truyền đạt hết lại cho tụi nó. Ít nhất tụi nó phải ngoan ngoãn nghe tôi ba hoa, mà không dám cãi lại. Cảm giác đó thật hưng phấn vô cùng.

Nhưng để đạt cảm giác vinh quang đấy, thì sáng hôm sau tôi phải đổ mồ hôi nhấc bàn, quét lớp, phải mở miệng cầu cạnh:

– Nhấc cái chân thối của mày ra để tao quét lớp!
– Tránh ra tao quét cái này coi!

Thì tụi bạn đểu giả nở nụ cười nửa miệng mới vui lòng nhấc mình dậy, nhìn tôi không khác gì một thằng nô tì để cho chúng sai vặt.

– Phù!

Tôi vuốt mồ hôi trên trán, lôi tập tài liệu ngày hôm qua ra làm quạt phe phẩy. Tất cả đều không qua mắt được lũ bạn tò mò:

– Cái gì đấy mày?- Phong mập tò mò.
– Đề thi à, xem với! – Long con ẻo giọng.
– Nào chia cho anh em với, thằng tốt bụng! – Hưởng cũng gia nhập.

Tôi cầm đống đề phát cho mỗi thằng một tờ như người lớn phát kẹo cho mấy đứa bé, dặn dò tụi nhỏ nên ăn lúc nào để tránh sâu răng:

– Đề căn bản đấy, đứa nào làm không được thì hỏi lại tao, cấm không được mở sách giải ra xem! – Tôi oai hùng gõ bàn nhịp nhịp.
– Ghê mày, ở đâu ra đây!
– Của tao làm chứ ai làm, không tin à!
– Tin chứ, tin chứ, nóng tính thế! – Thằng Kiên cận cười hề hề, còn đám bạn còn lại nhìn tôi với ánh mắt “Thảo nào nó không thèm nhờ Dung, hoá ra là chăm học gớm”, làm tôi nức mũi.

– Ế depend đi với giới từ gì mày?

Thằng Kiên cận rõ ràng là chưa chịp mắc lừa. Cái bài giới từ nằm ở trang hai mà nó cũng moi móc ra kiểm tra ngược lại tôi. Chẳng hề hấn gì, hôm qua tôi đã bó tay trước cái câu này, nhưng nhờ thủ thuật lên internet kiểm tra thì ra ngay chứ gì.

– Depend on chứ gì nữa, nghĩa là phụ thuộc vào, còn thêm tiền tế vào là independent nghĩa là không phụ thuộc mà mĩ miều hơn là người ta gọi là độc lập hiểu chưa.

Khua môi múa mép ra vẻ bác học tôi dẹp tan nghi vấn của thằng Kiên cận đồng thời giải tán luôn đám đông vây quanh mình. Nhưng có một người lại tiến về phía tôi, không phải xin đề thi mà là cho đề.

– Nè, của Tín! – Dung chìa cái đề dày cộm cho tôi!
– Ơ, cái gì thế?
– Đề ôn anh văn, có gì không hiểu thì hỏi mình.- Dung nhẹ nhàng đáp lại, rồi nhanh chóng đi lên, không cần để ý xem ý tốt của mình có được người đối diện nhận hay không. Dĩ nhiên là tôi nhận rồi.

– Đề chung của cả lớp à?- Tôi gọi với theo.
– À, không! – Dung nhoẻn miệng cười rồi đi lên, để lại tôi với đống suy nghĩ ngổn ngang, trước khi nó bị tiếng trống vang lên cắt đứt.

CHAP 48: GẦN KỀ NGÀY THI

– Thế là thế quái nào nhỉ?
– Quái gì cơ mày!

Thằng Hưởng ngồm ngoàm cái ổ bánh mì trong miệng, lúng phúng hút cái miếng dưa leo dài ngoàng vào miệng, ú ớ phát ra tiếng. Tôi thẩn thờ nhìn trời mây.

– Ơ cái thằng này điếc à?- Nó trợn mắt cố nuốt miếng bánh mì thật to, cố làm cho ra nhẽ.
– Không, tao thấy bất ngờ trước khả năng sư phạm của tao thôi! – Tôi chẳng buồn nhìn nó lấy nửa ánh mắt vẫn thẩn thờ.

“Hoá ra mình là đứa còn đặc biệt tới mức vẫn còn được cái đề thi à?”.

Thằng bạn cũng không hiểu chuyện gì, nó cố kiếm cái chỗ nào hợp lý để hợp thức hoá việc xả rác bừa bãi. Đưa chai nước tu một hơi đánh cái khà, nó nằm ngửa ra ghế ngắm trời, hoàn thành bữa ăn sáng quen thuộc.

Hiển nhiên việc Dung mang đề thi cho tôi ôn luyện lại cũng là việc đáng ngạc nhiên, không hiểu là có dụng ý gì, nhưng trước mắt nó có lợi cho tôi là được. Tôi thong dong đi vào lớp, hai tay chắp đằng sau lưng nhái theo điệu bộ của Thầy trên văn phòng Đoàn. Ngang qua chỗ Dung, cô nàng hình như đang có một buổi sáng tốt lành lắm hay sao ấy.

Tôi đẩy thằng Long con đang ngồi ở bàn thứ hai sau Nàng ra khỏi vị trí, thế vị trí nó. Giả bộ cúi xuống vẽ vời gì đó lên bàn rồi cất lời.

– Cái đề thi ấy…?

Dung ban đầu có vẻ ngở ngàng, nhưng không quay mặt lại, chỉ cất tiếng nói theo tôi mang tông giọng bình thường.

– Sao vậy?
– Ờ, thì chưa cảm ơn thôi! – Tôi dí ngon tay trỏ xuống bàn vẽ thành một hình vòng tròn rối rắm.
– Ờ, không ơn huệ gì hết, mà có phải Dung cho không đâu!
– Thế rốt cuộc là sao?
– Là trao đổi?
Tôi nghệt mặt ra, không nói câu gì. Dung quay lại, nửa khuôn mặt và nửa nụ cười được tôi nhìn thấy.

– Đổi đề Anh Văn lấy đề Toán và Lý, ngoài ra còn…
– Còn…
– Thì còn mấy cái gì không hiểu Dung hỏi Tín thì Tín chỉ lại.
– Ơ, vậy thì mình lỗ à.!
– Con trai mà nhỏ mọn!

Cô nàng lại cười và quay lên, không quên ném cho tôi một câu chưa từng xuất hiện trong từ điển của cả hai đứa từ khi biết nhau. Tránh đám bạn tò mò theo dõi cuộc đối thoại, tôi trả lại vị trí tám chuyện cho thằng Long con rồi lững thững về chỗ.

Để chứng tỏ mình không hề là đứa nhỏ mọn trong mắt Dung, cuối giờ tôi để lại cuốn đề thi của mình trên bàn cô nàng. Mặt căng lên ra vẻ ta đây độ lượng không phải là thằng nhỏ mọn như cô nàng bông đùa. Không nói gì hết nữa, tôi bước ra khỏi lớp. Một phần vì vẫn còn cái ý nghĩ “cách li”, một phần vì tôi biết bà cô gia sư trẻ của tôi sẽ đợi tôi ở cái cột chắn ngang ban công phân chia ranh giới hai lớp như ước hẹn.

– Nè, canh đủ thời gian bốn lắm phút nhé!
– Vậy thì chờ chút luôn đi.- Yên đón lấy cái đề thi, rồi ngay lập tức bỏ rơi tôi.
– Không về còn ở lại làm gì?
– Sửa luôn tại chỗ chứ sao!
– Ơ…muộn…!
– Cấm có cãi Cô giáo!

Vâng, thì không cãi. Tôi lơ đãng nhìn cái đồng hồ trong lớp, cái kim phút chết tiệt của nó tự nhiên xoay nhanh hơn bình thường, trái với cái cảm giác lúc chờ hết tiết. Ngữ Yên chẳng để ý gì đến tôi, vẫn chăm chú nhìn vào cái đề thi. Chốc chốc lại nhăn mặt, rồi lâu lâu mới thả lỏng cơ mặt ra.

– Tín chưa làm hết à?
– Ờ thì đâu phải cái gì Tín cũng biết.
– Thế mà hôm qua còn chê đề cơ bản.
– Ai biết nó…khó vậy!

Tôi đưa tay lên gãi đầu ra vẻ khó khăn thừa nhận. Và tất nhiên tôi cũng phải đau đầu lắm mới bỏ bớt một số câu mà tôi đoán là năm mươi năm mươi. Với Ngữ Yên chẳng hiểu sao tôi phải áp dụng cách đó. Một số câu tôi phải dùng trợ giúp từ cái máy tính để làm điểm nhấn chứng minh thi thoảng tôi vẫn thông minh đột xuất, còn một số câu tôi bỏ qua để Yên biết rằng tôi vẫn còn kém thì mới tiếp tục kèm tôi chứ. Nếu câu nào cũng làm ro ro, lỡ cô nàng cắt ngang huỷ bỏ giao kèo thì sao.

– Căn bản bảy trên mười…!
– Cũng được chứ hả!
– Không là tệ đó!
– …! – Tôi tiu nghỉu tiếp!
– Giờ đề thứ hai, còn đề thứ nhất Yên về nhà sẽ giải và ghi chú, Tín nhớ chú ý! – Lần này thì không có tông dịu dàng nữa, chuyển qua tông nghiêm khắc mất rồi.
– Vâng, thưa Cô!

Hai đứa tôi vừa cất đề thi vào cặp là vứt luôn bối phận “Cô, trò” mà đi sánh đôi trong sân trường chỉ còn lác đác vài đứa học sinh. Những ngày cuối năm tiết trời thường âm u, chẳng hiểu sao trong lòng tôi vẫn khoan thai lạ thường, cảm giác như nó đẹp chẳng khác gì những ngày nắng vàng rực rỡ. Không có mặt trời tự nhiên đã có mặt trời nhân tạo đi bên cạnh tôi đây.

– Cười cái gì thế?
– Cười vì…thích thôi!
– Thích là cười à, Tín lạ vậy?
– Ờ…thì …là như vậy đó.

Yên mỉm cười trước cái câu trả lời như không của tôi, tiến về phía nhà xe. Và thói quen của tôi là chờ Yên dắt xe ra đi đến hết cái cổng trường, hai đứa đi về hai hướng mới bịn rịn tạm biệt nhau, dù biết rằng chỉ đến chiều thôi, hai đứa sẽ lại trò chuyện linh tinh đủ thứ ở các lớp học thêm.

Những ngày cuối năm, học sinh thường bù đầu và bắt đầu lao vào ôn luyện. Với học sinh cuối cấp như chúng tôi thì tốc độ và sự chăm chỉ còn cao ghê lắm. Áp lực vô hình trước mắt đè nặng, đã vậy trên lớp hễ có gì mất tập trung hay điểm thấp chút ít là y như rằng những điệp khúc, theo tôi là được kế thừa lại vang lên:

– Sắp thi tốt nghiệp rồi mà học hành như vậy đây!
– Năm nay là các em thi đại học rồi, lo mà học đi không lại hối hận!
Hiển nhiên những thằng lì đầu cứng cổ như xóm nhà lá chúng tôi cũng phải e sợ trước viễn cảnh thi cử nên chẳng thằng nào bảo thằng nào, tranh thủ ôn mấy môn cảm thấy chưa được an tâm lắm. Cứ mỗi sáng học trên trường, hết học trên trường thì về nhà tự học. Tự học ở nhà xong lại đi học thêm, học thêm xong về nhà lại tự học tiếp. Cái vòng lẩn quẩn ăn ngủ học học lặp đi lặp lại liên tục.

Chí ít khoảng thời gian đó tôi chưa bao giờ cảm thấy mình nhàm chán. Mỗi sáng tôi làm nhiệm vụ cao cả, chỉ lại những gì Yên truyền dạy lại cho đám bạn, phát đề cho tụi nó. Đến hết tiết lại ra ngồi chờ bà cô khó tính chấm bài. Tôi gọi Yên là bà cô khó tính bởi khi chấm bài thi của tôi, Yên nghiêm khắc một cách lạ lùng, hầu như bao vẻ hiền dịu biến đi đâu mất sạch. Từ đó trong lòng tôi cũng hơi có phần uý kị Yên chút xíu.

Thỉnh thoảng Dung cũng nói chuyện làm mỗi buổi sáng trong tôi càng trở nên đặc sắc hơn .Thỉnh thoảng cô nàng xuống hỏi cách giải bài Toán, rồi bắt tôi chỉ cặn cẽ đến tận cùng. Lâu lâu lại:

– Còn cách giải nào ngắn mà dễ hiểu hơn không?
– Còn cách khác không Tín!

Từ đó tôi mới hiểu rằng, đám con gái trong lớp thường bao giờ điểm cũng cao hơn con trai nhờ sự chăm chỉ và chú tâm tột độ. Còn lũ con trai tôi thì biết cái gì cũng nhanh, mà quên cái gì hoặc ẩu tả cũng chưa bao giờ chậm. Nhiều khi nhăn trán bóp cằm toát cả mồ hôi tôi mới mò ra cách giải khác cho cô nàng. Từ đó tuyệt nhiên tôi phải chú tâm lại tất cả, kệ cho nó có phải là môn ruột của tôi không.

Nhưng chung quy, không có chuyện gì khác ngoài chuyện học hành và bài vở. Bức tường “cách ly, tránh xa” cũng dần dần trở nên mỏng manh. Phải chăng đây gọi là bình thường hoá quan hệ mà trong sách Lịch Sử hay nhắc tới.

Một đứa bạn có học lực tương đương và đồng đều với bạn thường khi đã thắc mắc thì toàn vấn đề hóc búa, bạn phải cố gắng kéo các phần tử chất xám ham chơi trong não bộ về, tập trung tối đa mới làm được.Đó là sự thật giữa học lực mấy môn Tự Nhiên của tôi và Dung. Còn với môn Anh Văn thì tuyệt nhiên tôi chưa bao giờ đồng vai phải lứa với Dung. Hỏi câu gì cô nàng trả lời ngay câu đó. Giải thích cặn kẽ từng chút một nên ngay cả đứa đầu đất với ngôn ngữ Phương Tây như tôi dù muốn hay không cũng khai sáng được ít nhiều. Và tôi cũng không làm phiền Dung lắm vì tôi còn bà cô khó tính luôn chờ thằng học sinh nộp bài mỗi khi ra về.

**************

– Hồi đó hoá ra mày gian như vậy!

Thằng Hưởng từ tốn nhấp ngụp cà phê đen đặc, kết luận một câu sau khi nghe tôi kể lại thời xưa, tôi “bịp” chúng nó như thế nào.

– Ờ thì, cũng thế cả thôi!
– Học ngu còn sĩ!
– Bố mày không sĩ thì dám mày có được điểm trung bình môn Anh Văn không! – Tôi đặt ly trà gừng nóng cái cạch lên dằn mặt thằng bạn!

– Anh mới đi vệ sinh chút thôi mà các chú đã cãi nhau loạn xà ngầu rồi! – Thằng Kiên lấy khăn giấy lau cặp kính cận dày gấp rưỡi so với năm nó học mười hai lên lau lau.

– Cãi cái đếch gì, hồi xưa nó bày anh văn cho mình là vì có hai cao thủ trợ chiến! – Thằng Hưởng mách lẻo lại.
– Thế à, tao cũng nghi nghi, cái thằng cây mọc trên đầu với English mà tự nhiên lại khá đột xuất như vậy!

Tôi khoan thai đưa ly trà gừng nhấp vào miệng thưởng thức lời bàn tán. Ly trà nóng vị cay nồng dường như xua tan không khí khói bụi Sài Gòn vào mấy năm sau, kể từ cái thời chúng tôi học phổ thông đến nay.

**************

Đúng như hai thằng bạn tôi nói, kể từ lúc có hai vị cao thủ Anh Văn xuất hiện, mỗi lần đến tiết Anh Văn tôi không phải tự ti cúi gằm mặt mỗi khi Thầy kiểm tra bài cũ, hoặc gọi lên bảng giải bài nữa. Mỗi lần như thế, tôi ưỡn cao ngực, ngẩng cao đầu nhìn lên thế gian ngạo nghễ. Đó là thành quả với việc tôi trờ thành học trò của Yên, và đối tác của Dung.

Tần suất tôi tiếp xúc với Yên tăng chóng mặt. Từ lúc mang danh phận mới, ngoài việc trao đổi kiến thức, tôi và cô nàng tán nhảm mọi thứ trên đời, linh tinh vớ vẩn, chỉ cần câu chuyện đó có điểm gì nổi bật, hoặc chung chung giữa hai đứa.

Hễ đi học buổi sáng là lại ra nhận đề và bài giải hôm trước để đọc lại những ghi chú dưới những chữ cái đẹp và gọn, sau đó sẽ là những câu chuyện phiếm.

– Ấy có ghi lớp tớ tội gì không thế?
– Đoán thử xem có tội gì không?
– Chắc không đâu nhỉ?
– Thứ tư, Tín không đeo huy hiệu Đoàn, thứ sáu, Tín không đóng thùng, Phong không phù hiệu trường.
– Ấy dễ thương thế chắc độ lượng lắm ấy nhở?- Tôi giở dọng nịnh nọt, đồng thời coi như một lời tán thưởng.
– Còn tuỳ thái độ! – Yên mỉm cười, có chút gì đó láu lỉnh.

Hoặc:

– Hôm qua mới nghe bài này nè!
– Bài gì vậy?
– Take me to your heart!
– Lâu rồi mà!
– Ờ thì giờ mới nghe, cũng hay hay!
– Tín hiểu hết hả?
– Không, thấy nhạc hay hay thôi!

Và những lần như thế, ở cái ranh giới chung không ai để ý, bắt đầu thu hút lượt quan tâm của từng lữ khách rảnh rỗi tản bộ trong các giờ giải lao. Và cái tuổi học trò lắm điều thì việc gán ghép tôi và Yên là không tránh khỏi, dù nó vốn có từ trước, khác nhau là giờ mãnh liệt hơn thôi.

– Nó tán Yên lớp mình kìa!
– Thằng lớp bên cạnh!
– Con trai lớp mình chết hết hay sao mà để thằng khác nó cướp báu vật của lớp mình vậy.

Nghe những câu như vậy thì mặt tôi đỏ lừ lừ, nhưng khoan khoái trong lòng. Rõ ràng tôi đã đánh bại tất cả các thằng rắn mặt ở lớp bên để chiếm trọn sự quan tâm của Yên. Hoá ra mình cũng được ấy chứ nhỉ.

Nhưng sự đời có khen thì có chê, có ca ngợ thì không thiếu những lời đàm tiếu:

– Sao Yên lại quen thằng đó nhỉ, nghe nói nó nghịch như giặc ấy mà! – Tôi hơi nhăn mặt khi tiếng xì xào lướt qua.
– Sao bảo nó quen Dung lớp nó mà, giờ bắt cá hai tay à!
– Ơ, thằng Tín lớp mình lại quen bạn khác à, Dung đâu rồi?

Mỗi lần những đứa đóng vai phản diện thốt lên câu như vậy là tôi lại lầm lũi, tìm cách lặn mất tăm trong những câu chuyện với Yên rồi từ từ rút lui về lớp. Gì chứ bắt cá hai tay, nghe nó đau đớn vô cùng, độ sát thương của câu nói có khi còn hơn những cú đấm, cái đá thông thường ấy chứ.

Thời gian càng về cuối năm thì không khí nô nức càng đến gần. Ngoài kia các bậc phụ huynh có thể kêu than lúc trở về nhà khi giá cả gần Tết tăng vọt, thì ở trường chúng tôi cũng chỉ biết than đồng thanh với nhau, kiểu như những người cùng khổ. Càng đến sát kì thi, càng nhiều thứ mà mình không nắm rõ, hoặc đột nhiên không chắc chắn lắm. Lại lục đục hỏi bài nhau, lôi sách lôi vở ra nghiên cứu lại. Đứa nào đứa nấy mắt cũng thâm quầng nhìn như mắt cú, di chứng của những lần thức đêm.

Hai tuần trước khi thi học kì là những buổi tổng kết, rồi thoáng cái chỉ còn lại một tuần, những tiết giảng dạy được thay bằng tự ôn, tự học trong lớp. Các lớp học thêm treo bảng tạm nghỉ cho học sinh ôn thi học kì.

Điều đó đồng nghĩa với việc một ngày tôi và Yên bị cắt giảm một nửa thời gian gặp nhau. Chính vì thế, hễ không tham gia vào các buổi ca- rô giải trí, hoặc kể truyện ma dài kì trong lúc rảnh rỗi là tôi lại phóng đến cái ban công ranh giới để nói chuyện với Yên. Và Yên cùng ý nghĩ như tôi, luôn đứng đó đợi sẵn. Không ngượng ngùng, không chút gì phải e ngại, hai đứa tôi tự nhiên trò chuyện và quên hết toàn bộ xung quanh. Dường như chỉ những lúc như vậy, tôi mới được cười nhiều hơn thì phải. Nụ cười ở đây không phải là cười hềnh hệch trước những trò quái đản của lũ bạn, cũng không phải cười xã giao khi đáp lại ai đó không thân, không phải nụ cười để làm vừa lòng một cách giả tạo . Nụ cười có chút gì đó le lói hạnh phúc.

CHAP 49: HỌC QUÂN SỰ!

– Yahoo…!
– Mai Ya Hee!

Đó là những tiếng hú hét của đám bạn tôi khi ngày đầu tiên gặp lại sau kì thi cuối kì. Chúng nó vui vẻ như kiểu Tết đã đến rồi vậy. Thi xong, ai mà không vui, nhưng tôi khác tụi nó, không muốn thể hiện ra mặt, hoặc tác phong người lớn đưa bàn tay ra ngăn cản tôi hoà vào đám đông hò hét có phần thái quá kia.

Cái chuyện cho khối mười hai thi đề chung, rồi thì chia số báo danh nhằm tăng cường kinh nghiệm cho học sinh cọ xát, phòng tránh việc thi cùng lớp sẽ chỉ bài hoặc nhìn bài, làm những điểm số quá năng lực lừa dối học sinh ỷ lại. Nhưng trong mắt tôi, đó chỉ là việc làm mất thời gian không hơn không kém. Cả đời chỉ sử dụng phao thi là môn Văn trong các bài một tiết nên tôi không quan tâm lắm đến việc nhìn bài ai đó ở những môn khác trong thi cuối kì. Còn môn Văn cuối kì thì tôi cứ phịa ra, coi như phó mặc cho trời đất.

– Làm bài sao mày?
– Ổn không, nhắm điểm chác bao nhiêu?

Đó là những câu hỏi mang tính tự phát, hoặc của những đứa chỉ biết học và so điểm với bạn bè. Đa phần chẳng ai muốn nhắc tới những chuyện đã qua, vì thế nó nhanh chóng chìm vào dĩ vãng.

Thi xong cuối kì là khoảng thời gian cực kì sung sướng của đời học sinh. Các thầy cô cũng không dạy nhiều lắm, chủ yếu là các giờ tự quản và tự học. Nên sơ đồ lớp xáo trộn đến mức kinh ngạc. Tôi, khi thì ngồi bàn đầu, khi thì tót vào góc lớp, lắm lúc ngồi vào bàn đầu. Khi thì ngồi cạnh Kiên cận đánh ca- rô , khi thì ngồi cùng Phong mập vẽ hình bậy bạ. Nói chung là muôn hình vạn trạng. Chỉ có một điều, chí ít phải cách Dung một khoảng cách an toàn. Đó là tâm lý chung, dù cho quan hệ có dấu hiệu bình thường, hậu chia tay.

Ngày đầu mới là chuyển chỗ, những ngày sau học sinh được đằng chân lân đằng đầu, mang cả bài, cờ vua, cờ cá ngựa lên sát phạt nhau. Những kẻ chiến thắng thì lâng lâng trong hơi men nước mía, những kẻ thua thì đau khổ móc ví ra tính tiền trong tiếng cười sỉ nhục của đám bạn. Những đứa nào không chịu nổi không khí ồn ào náo nhiệt thì ra hẳn ban công mà ngóng gió, ngóng mây.

Và Yên là người ra ban công, chắc hẳn lớp bên cạnh cũng ồn ào không kém lớp tôi.

– Ê, Tín, ngon nhào vào đây kiếm nước mía mày!
– Tao sợ mày chắc.
– Không sợ thì vào đây.
– Không sợ nhưng để khi khác!
– Thằng nhát chết.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Canh Bạc
Bí quyết làm giàu
Hai cái nhầm
Tính từ
Bóng Ma Nhà Hát Kịch