Thằng Hưởng nóng lòng chờ mãi, cuối cùng cũng đậu vào danh sách vàng:
– Dạ, em ạ!
– Ưu điểm của em là đẹp trai à?
– Dạ, em cảm thấy thế! – Thằng Hưởng cười rạng rỡ như minh tinh.
Cả lớp tôi đứa thì cười, đứa thì nhăn mặt phản đối cái trò quậy của mấy thằng tôi. Nhưng công nhận, đa số vẫn là cười, còn Dung lại thuộc về thiểu số. Bữa đó, chúng tôi cũng có cảm thấy mình có chút “ác ý” khi gương mặt Cô buồn so.
Sau thời gian đầu, Cô trò càng gần gũi nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn. Mỗi lần trong lớp có học sinh vắng cô đều hỏi han lí do kĩ càng, rồi thăm hỏi ngay vào ngày hôm sau, dù hôm đó Cô cũng chẳng có tiết dạy. Cứ như thế, sự yêu thương học sinh dần cảm phục chúng tôi. Xóm nhà lá bớt manh động dần, vẫn nghịch, nhưng đúng nơi đúng lúc, không còn có kiểu chống đối như lúc đầu nữa.
Và ngày liên hoan chia tay, có lẽ là lần thứ hai sau trận thua bóng năm lớp 10, tôi mới thấy lớp chúng tôi khóc. Ngay cả những đứa bạn cứng rắn nhóm tôi cũng rưng rưng nước mắt. Đôi khi còn không dám nhìn Cô, Thầy khi từng người đứng lên phát biểu cảm nghĩ về lớp. Và chuyện đó cũng đã gần một năm trôi qua.
– He he, lần này tao lại ghi tao đẹp trai quá! – Thằng Hưởng đưa tay xoa cằm tự hào.
– Hoang tưởng à mày, soi gương cho tỉnh!
– Không biết năm nay thế nào đây?
– Thì chờ đi rồi xem thế nào, dù sao cũng nhớ Thầy Cô mà! – Kiên cận “quá nhiều ưu điểm” lên tiếng.
– Lo cho tiết sau đi mấy ông tướng, Atlat Địa Lý có chưa?- Dung lên tiếng nhắc nhở.
– Chết tao, kiếm lẹ, tao quên!
– Tao chưa học bài nữa?
Một câu cảnh báo của Dung, nhóm chúng tôi tan tác hết. Đứa thì đi sang lớp bạn bè mượn Atlat, đứa thì vào học bài. Chỉ còn tôi, thằng Vũ, Kiên cận đứng lại hầu chuyện ba cô bạn, dần dần mỗi đôi tách ra một góc một cách tự nhiên.
– Tín học bài chưa, Atlat nữa?
– Có rồi, học luôn rồi!
– Chắc chưa vậy?
– Rồi, chắc rồi, nhìn bình chân thế này cơ mà! – Tôi tự tin ra mặt.
Những câu nói của Dung dành cho tôi, đó không phải là mục đích của Nàng. Có chăng đó chỉ là cách mở đầu câu chuyện. Dung không nói gì, giữa hai chúng tôi bắt đầu có khoảng lặng:
– Hôm trước, xin lỗi Tín nhé?- Dung nhỏ giọng, ngập ngừng.
– Chuyện gì, xin lỗi chuyện gì vậy?- Tôi thắc mắc.
– Là hôm 20- 10, Dung …!
– À, chuyện đó hả?
Dung gật đầu. Chuyện mà Dung đề cập là chuyện Dung nói chuyện với Quang. Tôi buồn vì không đi với Dung như bé Uyên với thằng Hà, hoặc mất hút như Nguyệt với Vũ. Nhưng tôi tôn trọng sự chọn lựa của Dung, tôi không buồn chuyện Dung nói chuyện với Quang.
– Không sao đâu mà?
– Dung…ờ…Quang là bạn học cấp hai của Dung!
– Không sao đâu, Tín nói thật đấy.- Tôi gằn giọng, cố nghiêm từng chữ một để cho Dung biết rằng tôi tôn trọng quyết định của Dung. Tôi không để tâm chuyện đó, nên không cần thiết Dung phải giải thích. Với lại tôi cũng vô tình đi với Ngữ Yên thì làm sao có thể trách ai được chứ.
Dung im lặng, không nói thêm nữa. Cứ mỗi lần hai đứa tôi bất đồng ý kiến thì thường đều dừng lại như thế. Hai bên thường ôm suy nghĩ riêng đi theo hai hướng. Tôi chống tay lên ban công:
– Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi!
– Qua thật không?
– Ừ, qua rồi, thôi vào lớp thôi!
– Ừ, …! – Dung vẫn ấp úng, và tôi biết Dung vẫn còn băn khoăn.
Nhưng tôi còn gì để nói, những gì cần tôi đã nói hết rồi. Tôi bước vào lớp chuẩn bị cho tiết học mới và cũng nhanh chóng quên đi chuyện vừa xảy ra.
CHAP 34: CHUYỆN PHAO CỨU SINH.
Không khí trong trường đầu tháng mười một thật khác hẳn so với những tháng trước, nô nức hơn, ồn ào hơn. Chắc là tâm lý hồi hộp chào đón những thầy cô thực tập về, và xa hơn là ngày Nhà Giáo Việt Nam gần kề.
Ngay cả tiết chào cờ hôm nay, những hàng ghế cũng được kê dài hơn. Trên hàng ghế đó, ngoài những thầy cô quen thuộc với học sinh trên trường thì còn có thêm những gương mặt- sinh viên sư phạm lạ lẫm. Khối lớp mười và mười một thì ồn ào và hí hửng vì lớp có thầy cô chủ nhiệm. Riêng khối mười hai chúng tôi thì chỉ có trợ giảng, hoặc dạy một số tiết nên không hào hứng bắng. Cũng một phần do cái tính “đàn anh, đàn chị” trong trường, không thể tỏ ra ngoài mặt như đàn em khoá dưới được.
Kết thúc giờ chào cờ, sẽ có người hân hoan, kẻ hụt hẫng. Những kẻ hụt hẫng cuối cấp cũng có đôi chút ghen tị với đàn em khoá dưới. Nhưng có được gì không, khi cái thời khoá biểu luôn kín mít chương trình học, vẫn tiếp diễn hàng tuần. Với tôi, đầu tuần luôn là một ngày khó khăn, không những vì hai tiết văn luôn chờ đợi cái đầu khô khan, mà vì hôm nay kiểm tra hai tiết liền, còn lấy điểm giữa kì nữa chứ.
Tôi giật tờ giấy đôi giữa cuốn vở đã mỏng lét, lúi húi kẻ khung điểm. Kiến thức thì chẳng có là bao, lại còn viết bài phân tích nữa thì đúng là ác mộng. Tôi ngó quanh mấy thằng bạn thăm dò. Khuôn mặt thằng nào cũng căng thẳng.
– Mày có phao không Tín?- Phong mập hỏi ngon ơ, như chuyện có phao trong tiết kiểm tra văn là một phần tất yếu của tôi vậy.
– Phao gì mày, Cô bắt ghê thí mồ, dám dở không?
– Hỏi mày có không, chứ tao thì thủ sẵn cả rồi!
Nó vừa nói vừa giơ hai cuốn văn mẫu lên hào hứng khoe chiến tích, mặc cho mấy đứa con gái ngao ngán nhìn nó lắc đầu.
– Cả lớp, đứng! – Thằng Hải làm công việc của nó thường ngày.
Tôi đứng lên uể oải chào như thằng thiếu sinh khí. Cố mở to mắt xem mình nhìn nhầm hay không, rõ ràng là có tận hai người bước vào.
– Cả lớp, ngồi! – Cô giáo bộ môn khoát tay, và chỉ giáo viên thực tập đứng giữa lớp lên bàn giáo viên.
– Hôm nay Thầy Vĩnh sẽ trông các em kiểm tra…!
– Khoẻ rồi, hố hố! – Thằng Phong mập cười tươi như pháo.
– Ngon rồi, sống rồi mày ơi! – Hưởng đù ủ rũ như như gà rù cũng bật dậy khi nghe tin vui.
– Các em nghiêm túc, ai giở tài liệu, quay cóp tôi lập tức cho 0 điểm giữa kì! – Cô trấn an dư luận, dẹp các phần tử có ý định manh nha nổi loạn.
Đời học sinh, cấm đoán là một chuyện, còn chuyện chấp hành hay không là chuyện khác. Cô vừa bước ra khỏi lớp, lớp tôi chuyển mục tiêu qua Thầy. Ban đầu là mua chuộc nhân tâm:
– Thầy tên Vĩnh hả Thầy?- Kiên cận mở đầu.
– Thầy tên Vĩnh! – Thầy trông rất hiền từ.
– Thầy đẹp trai quá Thầy! – Phong mập tiếp tục!
– …! – Thầy vừa ghi đề vừa đỏ mặt bối rối nhìn thằng Phong mập lắc đầu, cầm phấn viết lên bảng đề bài thi.
“Cảm nhận anh (chị) về thế giới Kinh Bắc với truyền thống văn hoá, nghệ thuật lâu đời trong bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm”.
Đề văn luôn ngắn gọn xúc tích, nhưng luôn gây khó khăn cho học sinh cao độ. Mười phút trôi qua tôi chỉ ghi được hai chữ “bài làm” cùng với một cái gạch ngay ngắn ở dưới chứ không gì hơn. Đến tận nửa tiết sau, tôi làm nóng bài kiểm tra bằng cách hoàn thành xong mở bài. Coi như tạm có kết quả, ngước đầu quay qua do thám tình hình.
Thầy vẫn ngồi im trên ghế Giáo Viên, đảo mắt như ra đa về phía từng góc lớp. Đúng là giáo viên thực tập, làm đúng quy tắc ghê gớm. Tôi bỏ mục tiêu ngó sang mấy thằng bạn.
Kiên cận bóp trán liên tục, ra chiều bí bách dữ dằn. Hưởng thì cắn cho muốn nát cái bút bi, thằng Hoàng thì vò tóc bứt tai chịu thua. E rằng khó qua khỏi hai tiết với kết quả mỹ mãn.
– Hề hề! – Thằng Phong mập cười đắc chí.
Nó ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, lại ngồi trong góc nên đang tự tung tự tác với cuốn văn mẫu được đặt sau lưng thằng Hà. Cắm cúi chép lia chép lịa, hình như nó vừa qua được nửa tờ giấy kiểm tra hay sao ấy. Nó chỉ cuốn văn mẫu nhứ nhứ tôi khiêu khích.
Thường thì việc ác khó tồn tại lâu, và làm việc xấu cuối cùng sẽ bị quả báo. Lúc tưởng như mọi việc trót lọt thì Phong mập bị hạ gục tức thời.
– Cái gì đây Phong?
Thầy thực tập chẳng hiểu từ lúc nào cầm cái sơ đồ lớp, thu cuốn văn mẫu của thằng Phong mập. Thằng bạn tôi mặt mày tái mét, đứng dậy mặt nó ra vẻ tội nghiệp đáng thương.
– Dạ, em biết lỗi rồi ạ…!
Cái chiêu giả vờ của thằng bạn đánh vào lòng trắc ẩn của Thầy. Thầy nhắc nhở vài câu rồi đi lên chỗ ngồi mang theo phao cứu sinh của thằng bạn. Nó thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nhập chung tình trạng với mấy thằng khác, cắn bút.
– Đề khó lắm hả cả lớp!
– Khó quá thầy ơi! – Đa số lớp tôi đều than.
Không khó sao được khi mà thằng Uỷ viên của một lớp đang phải vứt bỏ sĩ diện lần mò để cuốn vở ghi văn để tìm ý mà viết. Nguyệt quay sang nhìn tôi, cười lắc đầu:
– Bí rồi hả?
– Ừ, bí rồi, chẳng nghĩ ra được cái gì nữa?- Tôi vẫn chăm chú nhìn vào cuốn vở, cố ghi nhớ thật nhanh những ý vừa đập vào mắt.
– Cẩn thận kẻo bị bắt nha!
– Ôi, không lo mà, làm sao mà bị bắt được.- Tôi khoát tay qua chuyện, còn Nguyệt chăm chú làm bài tiếp.
Năm phút sau, tên tôi vang lên phá tan sự im lặng:
– Tín, em xem cái gì đó?- Thầy bắt đầu rời vị trí đi xuống chỗ tôi ngồi, cái bàn giữa.
Nơi an toàn như thằng Phong mập thì cũng bị bắt, mà nơi nguy hiểm như tôi cũng bị bắt. Chẳng hiểu Thầy ngày xưa đi học có hay giở tài liệu hay không mà khó qua mặt quá. Tôi cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh, mặc dù mồ hôi đã toát ròng ròng, mặt thì nóng bừng.
– Em làm gì đó?
– Dạ có làm gì đâu Thầy?
– Cái gì trong ngăn bàn?- Thầy hỏi lại một lần nữa.
Tôi thản nhiên đặt balo lên bàn, cho Thầy kiểm tra ngăn học. Trống rỗng, không có một thứ gì khả nghi trong đó. Thầy xem thật kỹ rồi đi lên, chắc đang thắc mắc xem cái thằng học trò để cuốn tài liệu đi đâu mà nhanh vậy.
– Nè, cất đi! – Nguyệt chuyền sang cuốn vở ghi Văn cho tôi.
– Ờ, cảm ơn nhé!
– Ơn gì, ông nhét sang ngăn bàn tôi có thèm nói tôi tiếng nào đâu?
May mà lúc đấy tôi nhanh tay, luồn cuốn vở ghi vào ngăn bàn Nguyệt, còn cẩn thẩn để cái cặp đè lên không thì số phận tôi chả khác Phong mập là mấy. Nhưng giờ đây tôi bị liệt vào tầm ngắm nên đành an phận mà ngồi bịa ra mà chép, chứ không dám tái diễn lần nữa. Ánh mắt Thầy liên tục quét qua chỗ ngồi của tôi.
Tiếp nối truyền thống xóm nhà lá, thằng Hưởng bắt đầu có hành động. Nó nổi tiếng với nhiều chiêu trò độc đáo, lần này còn làm anh em sửng sốt hơn “dở tài liệu bằng chân”. Lợi dụng góc khuất, nó ném cuốn văn mẫu thủ sẵn từ bao giờ xuống đất, và dùng chân- một bộ phận cơ thể ít ai ngờ để dở trang chép. Trên bàn giáo viên có nhìn xuống thì cũng chỉ thấy nó cắm cúi viết bài thôi, chứ không thể ngờ nó cũng đang gian lận một cách tinh vi. Thằng Kiên cận nó hoành tránh và liều lĩnh hơn, để cả cuốn văn mẫu lên bàn, lấy tờ giấy kiểm tra che một trang, cứ thế mà cắm cúi chép. Hoàn hảo và qua mặt được Thầy, nhưng không đủ để qua mắt tụi tôi.
– Chân mày bị sao thế Hưởng, có tật à?- Phong mập cố tình nói to.
– Suỵt…!Thằng Hưởng mặt tái mét khi cả lớp nhìn nó dồn dập.
Nhưng tất cả đều muộn màng, kế hoạch nào cũng có sơ hở. Nếu dở bằng chân thì ít ai ngờ, nhưng một khi bị phát hiện thì rất khó để mà phi tang chứng cứ. Nó nuối tiếc nhìn cuốn văn mẫu theo Thầy lên bàn giáo viên cư ngụ.
– Mày nhớ mặt tao nha Mập!
– Có nạn cùng chia? Chết chung đê!
Thằng Mập nháy tôi giơ hai ngón tay chữ V biểu tượng chiến thắng. Nó giành xử thằng Hưởng thì đến lượt tôi xử thằng Kiên cận, không thể để tình trạng gian lận thi cử diễn ra…một mình được.
– Kiên, trang 47 đấy, dở sang đó đi!
Tất nhiên là câu nói của tôi cũng đủ to để cho cả lớp nghe thấy. Thầy trừng mắt nhìn tôi, đề nghị giữ im lặng. Tôi giả vờ không nhìn thấy, nói tiếp:
– Kìa, dở đi, mỏi tay à!
Thằng bạn tôi mặt cũng xám xịt dần. Và nó hiểu rằng số phận của nó cũng chẳng khác mấy thằng tôi là bao.
– Cái…, mày chơi tao?- Kiên cận nhấc gọng kính dằn mặt tôi.
– Nào có, tại tao lỡ nói to thôi! – Tôi thản nhiên thể hiện sự vô tội.
Sau sự kiện náo động phòng thi, những thành phần đã, đang và sẽ có hành động bắt đầu cảnh giác với mấy thằng “hại bạn”chúng tôi hơn. Chỉ cần chúng tôi rục rịch là sẽ có đứa lo đến thót tim mất.
Hầu như những phút tiếp theo, bài làm của tôi chẳng được bao nhiêu. Phần vì bí ý để phân tích, phần vì hào hứng với vụ thanh trừng “tội phạm” hơn.
Để ý mãi, tôi phát hiện Hằng bán chanh có biểu hiện, nhưng nó vốn ngồi hơi thẳng với tôi, nên không thể thấy được nó đang làm gì. Nháy mắt với thằng Phong, chuyển hướng tấn công đường chéo. Báo cáo toạ độ xong, tôi rung đùi ngồi chờ trinh sát Phong Mập báo cáo tình hình.
– Báo cáo, đối tượng dở tài liệu, over!
– Báo cáo cho sếp, over!
– Sếp nào, over?
– Mr.Vĩnh, over!
– Ai báo cáo, over?
– Mày chứ ai, over!
Hai thằng tôi ngồi thều thào nói chuyện, dùng tay chân ra kí hiệu. Cuối cùng chẳng thằng nào chấp nhận. Tôi kêu thằng Kiên cận:
– Ê, ê…! – giọng canh đủ cho thằng bạn nghe.
– Gì, tao có dở nữa đâu…! – Nó còn hằn học lắm.
– Không, con Hằng kìa! – Tôi hất cằm về phía Hằng.
Thằng bạn tôi mặt đang cau có, giãn ra. Nó hắng giọng, cúi xuống nhìn bài rồi nói:
– Hằng, để lên bàn mà chép cho thoải mái!
Có tật giật mình, Hằng bán chanh giật nảy người, mặt đỏ bối rối nhìn quanh. Cả đám chúng tôi bắt đầu cười lăn lộn. Ngồi chờ Thầy xuống tiễn Hằng nối dài danh sách tiền án tiền sự. Chấp chưởng luật pháp, dù gái hay trai, cũng phải xử hết. Thầy Vĩnh hùng hổ đi xuống, tiến tới Hằng bán chanh.
Cao nhân thì gặp cao nhân, và ngay cả chúng tôi cũng không ngờ đến cái cách mà Hằng dùng để lách luật. Nếu có trách, chỉ trách chúng tôi không có cái lợi thế “phụ nữ” ấy. Nhanh như cắt, Hằng kẹp cuốn tài liệu giữa hai chân và phủ tà áo dài lên, mặt tỉnh rụi thách thức.
– Tài liệu em đâu?
– Dạ đâu có Thầy, em đâu có đâu!
– Không có thật không?- Thầy Vĩnh bắt đầu bối rối.
– Dạ thật!
– …! – Thầy có lẽ thừa biết tài liệu ở đâu, nhưng bắt bằng cách nào.
– Thầy không bắt để em Thầy ơi! – Hưởng đù nhanh chóng vào cuộc.
– Thầy để em đi Thầy- Kiên cận xung phong làm trong sạch gian lận thi cử.
Thầy Vĩnh bối rối ra mặt, cuối cùng nhắc nhở lớp ổn định trật tự và đi lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thầy đối mặt với vấn đề này nên nhất thời chưa biết xử trí ra sao. Hằng bán chanh vênh mặt nhìn chúng tôi, thách thức. Chúng tôi đứa nào đứa nấy xị mặt, bốn thằng hợp sức vẫn không “hạ gục” được cô bạn nên tức tối lắm.
Giỡn chơi cho lắm nên gần đến nửa tiết thứ hai, tôi cắm cúi viết lấy viết để. Chẳng biết “khởi động” ra sao mà giờ ý văn cứ tuôn trào. Nghĩ ra cái gì cắm cúi viết cái đó. Cố gắng viết cho hết cái kết bài trước khi Thầy Vĩnh đi ngang qua thu lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh lại thì thấy Dung đang quay mặt nhìn xuống. Hai ánh mắt vô tình gặp nhau, và chẳng nói cũng hiểu Dung sẽ nói gì trong giờ ra chơi với tôi. Chắc lại là vấn đề cán sự lớp mà không gương mẫu đây mà. Trống đánh kết thúc hai tiết học là tôi chạy hẳn ra khỏi lớp, tiến thẳng tới căn- tin không thèm nhìn lại xem có ai kiếm mình hay không. Có lẽ, nên tránh việc nói chuyện với Dung lúc này để mua sự khó chịu về mình. Bao giờ cũng thế, cứ liên quan đến ban cán sự lớp là Dung trở thành một người khác, nghiêm khắc và có phần khô khan.
– “Tránh đi là hơn”!
CHAP 35: TIỀN ĐỀ CHO SỰ ĐỔ VỠ.
Dù tôi có trốn chạy cách nào thì oan gia vẫn bám theo đầy rẫy. Đang ngồi nhấm nháp cốc nước mía vừa được đưa ra, đám bạn tôi đã kéo đến. Oan có đầu nợ có chủ, nào đâu dễ cho tôi thoát tội. Thằng Kiên cận, Hưởng đù mặt mày hùng hổ lắm.
– Mày, được lắm đấy thằng khốn ạ?- Nó quát ầm ầm giữa căn tin gây bao ánh mắt tò mò.
– Bớt nóng hai bạn đẹp trai, nước mía cho hạ hoả chứ hả?
– Dẹp mày, tại mày mà tụi tao bị quê mặt, nhục không thể tả.
Chỉ còn nước cầu hoà, tôi gọi nước cho hai thằng bạn. Cũng may là Thầy Vĩnh nhẹ tay không truy cứu tội trạng nên chúng tôi được tha bổng, chứ nếu không tôi bị lũ bạn cạo đầu mất.
– Uống nước mía đi mấy bạn đẹp trai!
– Uống thì uống mày, tao sợ mày chắc! – Kiên cận nhấc gọng kính, đưa cái li nước mía lên hút lấy hút để.
Nó khà một tiếng sảng khoái, như trút bao gánh nặng trong lòng.
– Được ly nữa không?
– Được thì tao ly nữa! – Thằng Hưởng chưa uống xong ly đầu tiên cũng thừa nước đục thả câu.
– Ừ, uống thoải mái đi, có gì tao cưa đôi với Phong mập! – Tôi vỗ vai thằng bạn hộ pháp ngồi bên cạnh, dù sao tội trạng cũng là của cả hai gây nên, há gì tôi phải chịu một mình.
– Ờ, vậy chứ, tí Dung cũng xuống đây mà!
– Cái gì?- Tôi đứng dậy, làm cái ghế đằng sau ngã ra nền nhà, gây ra một âm thanh chát chúa, khô rốc.
Hai thằng bạn nhìn tôi, tỉnh bơ:
– Có thù phải trả, thế mới là quân tử!
– Thế sao tụi mày còn đòi thêm nước!
– Thù phải trả thì trả gấp đôi! – Tụi nó vẫn tỉnh bơ.
Giờ tôi mới thấm thía hết câu “hữu thù bất báo, phi quân tử”. Thì ra chúng nó cũng đâu đơn giản để tôi chơi xỏ, bọn bạn tôi đánh ngay vào điểm yếu của tôi là Dung. Bạn bè chính là kẻ thù nguy hiểm nhất quả là không sai. Tôi chỉ còn nước cắn rơm, à không, cắn ống hút mong Dung đừng xuống căn- tin, nơi ẩn náu an toàn của tôi lúc này.
Dường như tôi chưa đủ thành tâm, nên năm phút sau Dung xuất hiện ở cửa căn- tin cùng với Hằng bán chanh lớp tôi. Cả lũ nhìn thấy Dung thì hí hửng lắm, còn tôi hí hửng theo nhưng mang vẻ giả tạo.
– Bạn Hằng dễ thương uống gì đây?- Kiên cận nịnh nọt, mong cô bạn quên đi oan thù lúc nãy.
– Không uống gì cả, nước lọc thôi! – Hằng bán chanh cao giá lên tiếng, giọng nghe càng cao vút và càng chanh chua.
– Thôi mà, em xin lỗi chị, có gì mong chị thứ lỗi, thằng đệ của em nó còn nhỏ dại.- Phong mập xoa đầu thằng Kiên cận ra chiều năn nỉ.
– Hằng dễ thương uống gì, chứ không uống tụi tôi ngại lắm, uống gì thoải mái đi mà- Hưởng đù cũng nhanh miệng xu nịnh.
Trước những lời mời đầy tính nhẫn nhịn, Hằng mới hả lòng hả dạ mà kêu nước uống. Cả đám bạn tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, cười nói râm ran. Cả đám học sinh ồn ào như cái chợ vỡ, vô tư quên ngay chuyện vừa xảy ra cách đây ít phút. Chỉ có tôi và Dung có lẽ vẫn chưa quên.
– Nãy Dung hỏi Nguyệt rồi?
– Ờ! – Tôi đành phải chấp nhận.
Trong lúc tôi trốn nợ, Dung trong lớp cũng đã kịp hỏi Nguyệt về tình tiết tôi bị thầy Vĩnh nhắc nhở. Chắc là muốn làm rõ ràng mọi chuyện đây mà.
– Sao Tín còn chọc Kiên nữa?
– Ờ, thì…bạn bè mà!
– Bạn cái đầu mày, bạn bè gì, bán bạn thế à! – Kiên cận xen ngang.
– Thế ai bán tôi?- Hằng bán chanh vô tình trở thành đồng minh của tôi nên thằng bạn bốn mắt đành phải im ru.
– Ờ, thôi mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa! – Tôi xuống giọng, cố tảng lờ mọi chuyện.
– Tín chưa học bài sao?- Dung kiên quyết không bỏ qua.
Không khí căng thẳng bao trùm lấy tất cả. Mấy đứa bạn trong lớp thấy giọng điệu Dung nghiêm túc như vậy thì cũng im lặng, nín thở chờ câu trả lời của tôi. Tôi thì làm được gì hơn ngoài cứng họng chả biết đối đáp ra sao.
– Không phải cô đã dặn là sẽ kiểm tra giữa kì rồi hay sao?- Dung vẫn tiếp tục.
Tôi ngồi im, ban đầu vẫn còn đủ bình tĩnh để hiểu rằng Dung lo lắng cho việc học của tôi. Cũng đúng thôi, kì thi giữa kì dù cho môn Văn là một môn không hợp với kẻ khô khan chỉ biết đến những phép toán, những dao động Vật Lý, hay là những phương trình Hoá học, thì tôi cũng không nên được phép thiếu nghiêm túc như vậy. Dung càng nói, thì những suy nghĩ này của tôi dần dần bị bào mòn, ức chế ngày càng tăng. Đỉnh điểm khi chỉ cần nghe đến ba từ tiếp theo của Dung:
– Là cán bộ…!
– Đủ rồi!
Tất cả ánh mắt đều hướng về tôi, kẻ đã chuyển sang tư thế đứng. Gương mặt tôi đanh lại, hơi thở gấp gáp và loạn nhịp, như một kẻ bị giam hãm bấy lâu nay mới có cơ hội bộc phát. Chữ cán bộ đối với tôi là vô cùng “dị ứng”. Giây phút im lặng khẽ trôi qua. Dung sững sờ nhìn phản ứng của tôi. Đây là lần đầu tiên, tôi to tiếng thái quá như vậy.
Nhìn gương mặt Dung sững sờ, tôi cũng không biết cơn giận tan đi đâu hết. Nó như một thanh gươm sắc bén chọc thủng quả bong bóng toàn khí nóng tan biến vào hư không. Cố ra vẻ bình tĩnh, tôi hạ giọng:
– Tín biết rồi, Dung…không cần nói nữa!
Tôi ngồi xuống, cắm đầu vào li nước mía chỉ còn lại toàn đá với đá. Dung cũng bỏ mặc tôi, quay qua nói chuyện với Hằng một cách tự nhiên như thường ngày. Tôi biết, càng cứng rắn bao nhiêu, thì Dung càng bị tổn thương nhiều bấy nhiêu.
– Thôi, Dung với Hằng vào lớp đây!
– Ừ, tí nữa tụi tôi vào sau.
– Chị Hằng về mạnh khoẻ nhá!
Chỉ có Hằng quay lại hứ cho thằng Kiên cận một cái, còn Dung, tuyệt nhiên mái tóc ngang vai ấy không có một chút cử chỉ nào là nhìn tôi cả. Kẻ đang ngơ ngác nhìn Nàng từ phía sau.
– Mày nóng quá đấy Tín!
– Mày, với con gái mà ăn nói thô thiển quá!
– Mày đi ra dỗ Dung đi!
Nếu như đó không phải là Dung, mà là một cô bạn cùng lớp khác, có lẽ tôi sẽ ương bướng không bao giờ nhận sai về mình. Nhưng với khuôn mặt Dung sau khi nghe lời nói của tôi, thì bao nhiêu ương bướng, tôi đành gạt qua một bên:
– Ừ, tao nóng quá!
Đám bạn nghe tôi nói thế cũng chỉ biết lắc đầu rồi vỗ vai, chứ không còn trách cứ nữa. Cả đám lục đục kéo nhau về lớp, còn tiền nước mía thì chia đầu người, thằng nào thằng đấy trả đều. Chắc là do thấy tôi lâm vào hoàn cảnh, nên chúng nó không truy vấn lúc này.
Đi vào lớp, ngang qua chiếc bàn đầu, tôi dừng lại nhìn Dung:
– Dung, ờ…!
– Có gì để lúc khác đi Tín, sắp vào lớp rồi kìa! – Dung không rời mắt khỏi cuốn sách lấy nửa giây, tôi đành lủi thủi trở về chỗ.
Nguyệt tinh ý nhận ra sự thay đổi của tôi ngay. Chẳng nói gì cả, để mặc tôi nằm dài trên bàn. Chỉ khi nào vào tiết học, Nguyệt mới đập vào vai tôi nhắc nhở. Tôi gác chuyện lúc nãy qua một bên mà căng tai nghe giảng bài mới, dù biết rằng chữ lọt tai này thì cũng chui ra tai kia ra ngoài. Không hiểu kiến thức tôi thẩm thấu được bao nhiêu phần trăm nữa.
– Tùng, tùng, tùng…!
Tiếng trống trường vang lên, tiếng ồn ào của học sinh lấn át cả tiếng Thầy Cô. Tôi từ lúc nào đã đeo balo ngang vai, chỉ chờ Thầy bước ra khỏi cửa là nhắm chiếc bàn đầu mà chờ Dung ra về chung. Ấy vậy mà cô nàng còn nhanh hơn tôi bội phần. Gần như đi cùng Thầy ra khỏi lớp luôn. Quả thực khi con gái giận, họ có thể làm nhiều việc bình thường bạn không tưởng tưởng ra.
– Thôi, đi về, có gì chiều nay nói! – Thằng Hoàng tinh ý nhìn là biết hai đứa tôi có chuyện, kéo cái balo, lôi tôi ra khỏi lớp.
Tôi và nó đi ra khỏi cổng trường, nó nhìn tôi mang vẻ mặt ngơ ngác thì thở dài:
– Hai đứa mày rảnh nhỉ, ăn rồi suốt ngày cãi cọ vớ vẩn.
– Ừ!
– Hết mày đến Dung, vui một xíu là cãi vả!
– Ừ!
– Mày hết câu nói rồi à?
– Ừ!
– Thằng điên này, tao đấm mày một cái giờ.
– Ừ, à điên à, đòi đánh tao! – Tôi giãy nảy lên.
– Không đánh mày hơi phí!
Thằng bạn tôi không thèm tiếp chuyện với kẻ ngẩn ngơ, giục tôi lẹ bước ra trạm xe bus. Nó nói cũng đúng, không biết tại sao tôi với Dung dạo này hay có xích mích xảy ra. Càng ngày cường độ càng tăng, từ lúc tôi trở thành “cán bộ lớp”. Có phải vì tôi được tiếp xúc với Dung ở một khía cạnh khác, một tính cách chưa bao giờ bộc lộ ra, hay là do tôi quá tự do, tự tại, chưa ý thức được trách nhiệm bản thân như Dung nói? Dù sao, tất cả cũng chờ đến buổi chiều học Hoá, tôi mới có cơ may nhận được câu trả lời.
Chiều hôm ấy, tôi không còn lề mề nữa, chuẩn bị tươm tất từ trước, đạp xe ra điểm hẹn ở đầu xóm chờ Nguyệt với Nhân đen. Thằng Hoàng vừa xuất hiện là tôi hối Nhân đen xuất phát ngay.
– Cạch! – Đá chống xe, tôi bước vào lớp trước, Nhân đen với thằng Hoàng thì thở hồng hộc đằng sau.
– Thằng điên, đạp chậm không được à!
– Đạp nhanh cho khoẻ, thanh niên gì yếu sức!
– Yếu cái đầu mày!
Tôi để balo ở cái bàn cuối lớp. Hôm nay tới sớm nên lớp học thêm chỉ có một hai người. Tôi ra băng ghế đá ngồi chờ. Và người tôi chờ cuối cùng cũng đã xuất hiện.
– Dung…! – Tôi kêu tên người tôi chờ nho nhỏ.
Dung quay qua nhìn tôi, rồi nhanh chóng lấy sách vở đi vào lớp. Vậy là tôi đủ hiểu, Dung vẫn còn chưa quên câu nói sáng nay tôi dành cho Nàng.
– Tín, sao chưa vào lớp! – Ngữ Yên cũng vừa tới.
– À, ừ…ngồi đây cho thoáng một chút!
– Tưởng chờ ai chứ?- Ngữ Yên dí dỏm chọc tôi.
Tôi cười qua loa cho xong chuyện, giả tảng lờ nhìn đi chỗ khác. Và Yên cũng như hiểu được điều gì đó từ ánh mắt của tôi nên cô nàng đi thẳng vào lớp, để tôi ngồi hít không khí thoáng một mình.
Tiết học thì vẫn bình thường như cũ. Ở phía trên, Dung thỉnh thoảng vẫn cười với mấy bạn xung quanh, có lẽ nếu ai đó không tinh ý thì khó nhận ra, Nàng vẫn thường lặng đi một chút. Tôi ngồi ở dưới, thỉnh thoảng vẫn tếu táo với lũ bạn, rồi cũng quay qua chọc Yên đôi chút, nhưng cứ lâu lâu lại đưa mắt dõi theo cô bạn có mái tóc ngang vai, chăm chú theo dõi. Bình thường trong sự bất thường.
Dung càng tránh mặt, càng tỏ vẻ bình thường bao nhiêu thì tôi càng quan tâm đến Nàng nhiều hơn. Cứ mỗi lần trên lớp, đi ngang qua bàn Dung bao nhiêu lần thì tôi đều đứng lại để hỏi han. Nhưng thay vì những nụ cười như trước, đáp lại tôi là những lời cụt ngủn:
– Ừ, Dung biết rồi!
– Ừ! Không sao!
– Dung đang bận.
Và những ngày sau đó, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt của Dung một cách chính thức. Thỉnh thoảng lướt qua vô tình nhìn nhau, một ánh mắt sẽ khẽ buồn cụp xuống và quay đi, để lại một ánh mắt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
– “Được, vậy cho giận luôn”.
Có lẽ tôi đã đi đến giớn hạn của một thằng con trai chịu đựng. Về khoản chịu đựng, tôi chưa bao giờ là kẻ kiên nhẫn. Tôi vẫn còn đó lòng tự trọng cá nhân của mình. Và tôi chấp nhận, Dung bơ tôi thì tôi cũng không quan tâm đến Nàng nữa. Nói là làm, tôi dùng hành động để chứng minh. Những lần đi ngang qua bàn Dung, tôi không còn ngập ngừng dừng lại mở lời nữa, không quay lại nhìn tôi cứ thế mà đi thẳng. Dù trong lòng rất muốn biết Dung cảm thấy thế nào.
Tuần thi giữa kì đó, tôi cũng không còn ai nhắc nhở ôn bài cho kĩ nữa, và mỗi lần thi xong, cũng không có Dung hỏi han xem làm tốt hay không nữa. Cảm giác ban đầu thật thoải mái, thật dễ chịu. Nhưng càng về sau thì càng trống vắng, càng hụt hẫng. Nhưng tất cả cái đó có gộp lại, cũng không thể sánh bằng tự ái trong lòng, một đứa con trai cố chấp và hiếu thắng như tôi.
Thời gian thi cử, cộng thêm những hành động cố chấp từ hai bên, tôi và Dung trở nên xa lạ với nhau dần dần. Hai đứa tôi không mở miệng nói với nhau câu gì. Ánh mắt có vô tình chạm nhau thì cả hai đều tránh mặt. Chẳng hiểu đằng sau lớp mặt nạ vui cười và hoà đồng với những người xung quanh, hai đứa tôi đang nghĩ cái gì nữa.
– Tín?
– Cái gì vậy?- Tôi không tò mò về nội dung câu chuyện sắp tới, mà tôi chỉ tò mò tại sao Dung lại đột ngột mở lời với tôi.
– Cuối giờ học, ở lại lớp.
– Ừ, sẽ ở lại! – Tôi bắt đầu tò mò.
Và cuối giờ, tôi ở lại lớp chờ đợi, nhưng không chỉ phải một mình tôi với Nàng. Vậy là tôi đủ hiểu, Dung vẫn chưa có ý định nói chuyện lại với tôi. Cái hẹn cuối giờ học chỉ là công việc của ban cán sự lớp. Có lẽ giờ nhắc đến tên Tín, Dung sẽ nghĩ đến chức vụ Uỷ Viên của tôi đầu tiên, chứ không phải là Tín- ôn thần nữa rồi.
CHAP 36: MỘT PHÚT GIÂY KHÁC.
Chẳng cần cô bí thư mở lời, tôi cũng đoán ra nội dung cuộc họp này là gì? Đông đủ, tề tựu toàn bộ “tai to mặt lớn “trong lớp. Ngay cả các tổ trưởng từng tổ cũng được huy động hết. Chắc lại là 20- 11, ngày Nhà Giáo Việt Nam. Dung hẹn tôi sau tiết học ở lại là vì việc công, không phải việc tư.
– Như các bạn đã biết, 20- 11 đã gần kề.
– …! – Tất cả chăm chú nghe, còn tôi thì hơi mất tập trung vì những lời này quá khách sáo.
– Sáng nay mình đi họp trên văn phòng Đoàn có phổ biến nội dung kế hoạch như sau…!
Dung cầm một tờ giấy A4 chi chít chữ, phổ biến các phong trào thi đua học tập lẫn ý thức học sinh trong tháng mười một. Nào là chuyện trong giờ học ra sao, học sinh gương mẫu không mắc lỗi vi phạm. Dung vẫn đọc ở trên, còn tôi ngồi ở dưới ngó lơ ra ngoài khoảng trời đang xạm đen lại. Tháng mười một, tháng của mùa mưa đây mà:
– Chủ yếu là cả năm, chứ có phải đến tháng là phải chăm ngoan đâu.- Tôi lầm rầm với thằng Hà bên cạnh đủ cho hai đứa nghe.
– Ờ thì chào mừng cũng nên có chút thành ý chứ mày! – Thằng Hà tranh thủ không ai để ý đối đáp lại.
– Xì, không hứng! – Tôi chấm tay xuống bàn, rê ngón tay qua mấy cái hình vẽ được khắc lên bàn từ lớp đàn anh đi trước để lại.
Trên bục giảng, Dung vẫn tiếp tục. Tất cả sẽ chán ngắt nếu Dung không phổ biến chương trình cuối cùng.
– Cuối cùng, là chương trình làm báo tường!
Chỉ cần nghe đến thế thôi, những người còn lại xì xào bàn tán. Báo tường chào mừng 20- 11 là một lẽ, nó là một thứ mà học sinh sẽ lưu lại trường Tôi cảm thấy hứng thú với nó ngay tức thì.
– Các bạn có ý kiến gì không?
– Theo mình nên bàn đến hình thức trước! – Thằng Hải nói trúng bóc.
Báo tường hầu như là tờ giấy cứng, được viết lên những cảm xúc, những câu châm ngôn hay, hoặc đại loại là những câu chuyện cười. Nhưng như thế thì ai cũng giống ai, lớp nào cũng giống lớp nào, làm gì đặc sắc riêng của lớp đấy chứ.
– Ý Hải là muốn tạo một hình thức khác biệt!
– Ừ, phải đặc biệt thì nhìn vào họ sẽ biết ngay lớp mình! – Thằng Hải hình như đã xâm phậm vào bộ não của tôi nên nói y chang.
– Vậy ai có ý tưởng?
Tôi trầm ngâm một lúc, suy nghĩ xem nên thiết kế cái báo tường ra làm sao cho thoả các tiêu chí “độc, lạ, đẹp”.
– “Làm theo cuốn sách thì không treo lên được, mà hình như cũng trùng rồi”.
Bao nhiêu cái đầu ngồi bóp trán suy nghĩ. Ai cũng đăm chiêu dồn hết chất xám.
– Tớ biết rồi!
– Cái gì mày?- Thằng Hà quay sang nhìn tôi như kẻ được hồi sinh.
– Đây này! – Tôi chỉ tay ra ngoài!
– Là sao hả Tín?- Mấy đứa khác vội hỏi.
– Cửa sổ đó, làm theo hình chiếc cửa sổ. Mở cánh cửa ra mới thấy được báo tường.
Cuối cùng cái đầu tôi cũng có chút hữu dụng. Mấy đứa bạn gật gù tán thành coi như thoả mãn tiêu chí đặt ra. Chỉ có Dung bổ sung thêm chút ý tưởng:
– Vậy bên trong mình sẽ thiết kế như cái bảng này, có khung lớp, sĩ số, và học sinh vắng luôn. Như vậy thì sẽ biết số lượng lớp mình là bao nhiêu!
Tất nhiên, với ý tưởng độc đáo như thế thì bao nhiêu cái đầu còn lại thi nhau mà gật gật. Coi như xong phần thiết kế, giờ chuyển qua phần nội dung.
– Nội dung thì mình sẽ bàn kĩ hơn một chút!
Đúng là kĩ hơn thì sẽ lâu hơn. Bao nhiêu ý kiến được đưa ra. Nội dung phân chia ra sao, ai chịu trách nhiệm mục gì, rồi còn lấy nội dung đó ở đâu cũng nhức đầu không kém.
– Theo mình thì các bạn ở đây ai có khả năng viết thì viết, còn nữa thì sưu tầm cũng được!
Một số gật đầu đồng ý, một số lắc đầu nguầy nguậy. Chỉ còn đúng mỗi mình tôi là cau mày khó chịu.
– Mình không đồng ý, tốt nhất là mỗi người gửi ít nhất một bài viết rồi tổng hợp lại, chọn lọc những bài viết hay đăng lên báo tường.- Thằng Hà phản bác.
Tôi gật gù với ý kiến của thằng bạn. Báo tường của lớp thì từ nội dung cũng phải từ lớp mà ra, có gì mà thú vị nữa.
– Mình biết, nhưng tuần này có thi giữa kì, có kiểm tra một tiết, thời gian các bạn rất hạn chế.
– Hạn chế nhưng không phải là không có, mình nghĩ trong lớp cũng sẽ sẵn lòng thôi.- Thằng Hà gay gắt phản ứng, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy nó có phần còn hơn cả tôi nữa.
Ban cán sự lớp bắt đầu chia phe khi nghe hai người tranh cãi. Bên nào cũng có lý lẽ và lập luận nên dường như biểu quyết cân bằng. Tất nhiên tôi theo phe thằng Hà rồi.
– Một nửa đồng ý, một nửa không, vậy thì cứ như mình nói mà làm.
Tôi và thằng Hà chết lặng nhìn nhau, không hiểu mình vừa nghe được câu gì từ Dung nữa, và có chắc mình có nghe đúng không. Rõ ràng Dung đã áp đặt một cách quá cứng nhắc.
– Giờ mình phân công nhiệm vụ!
– Vậy thì mình xin rút, không tham gia! – Tôi đứng bật dậy, vai đã đeo chiếc balo từ đời nào.
– Ơ, thằng Tín, sao lại thế?- Mấy đứa tổ trưởng xôn xao.
– Tớ cũng không! – Thằng Hà cũng như tôi.
Hai đứa tôi không hề gây sức ép cho một ai đó, chỉ biết rằng mình cảm thấy không phù hợp với sự kiện này, không thể làm việc dưới sức ép, khuôn mẫu dưới công việc đòi hỏi sự sáng tạo tạo ra nét riêng cho một tập thể. Mấy đứa còn lại nhìn hai thằng, rồi lại quay lên nhìn Dung.
– Hai bạn cảm thấy không có tinh thần trách nhiệm thì có thể ra về!
Bất ngờ, hụt hẫng và pha chút tự ái, tôi xách balo đi băng ra khỏi cửa lớp, thằng Hà theo sau để lại mọi ánh mắt ngơ ngác lẫn bàn tán:
– “Vô trách nhiệm!”.
Tôi co chân sút mấy cục đá trên sân trường. Cái móc khoá hình đồng xu kêu leng keng giờ đây thật khó chịu. Hai thằng chẳng ai nói ai câu gì, mặt đỏ gay, có vẻ chưa nuốt trôi cục tức.
– Tao không chấp nhận được!
Thằng Hà giộng cái ly nước mía xuống cái bàn, vẻ tức tối hằn rõ lên từng nét mặt. Tôi ngồi im vì tâm trạng có chút rối bời.
– Làm việc tập thể mà tự quyết không chấp nhận được!
Nó vứt cái ống hút, đưa ly lên miệng mà uống. Mấy cục đá khẽ chạm nhau khô rốc. Giờ đây không có viên đá nào có thể xoa dịu hai cái đầu nóng đang phừng phừng bốc khói:
– Còn nói mình không có tinh thần vì lớp nữa, tao tức không chịu được!
– Ừ!
– Mày cảm thấy phi lí không?
– Ừ!
– Thế giờ mày tính sao?
– …!
Đáp lại câu hỏi của thằng bạn, tôi ngập ngừng chẳng tìm đâu ra câu trả lời. Nó nhìn tôi im lặng từ nãy đến giờ thì cũng có chút dịu lại, rồi im lặng theo. Người mà nó đang nhắc tới lại có tình cảm với tôi, và tôi mới là người cảm thấy bực bội nhất xen lẫn thất vọng quá nhiều. Dung bản lĩnh cương quyết hình như lần này biến thành có chút độc đoán mất rồi.
– Thôi, tao về, tao cóc thèm tham gia nữa, chiều đi học Hoá gặp sau.
– Ừ, thôi tao về!
Tôi leo lên xe, kiếm cái ghế trong góc hàng cuối cùng ngồi. Đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi nhanh về sau, loáng thoáng và mơ hồ. Cũng như tôi bỡ ngỡ vì những gì về Dung trôi qua thật nhanh. Khẽ thở dài rồi lại trở về trạng thái rũ rượi, khẽ cau mày và nhếch môi cười chua chát.
– “Hai bạn có thể về”
– “Có thể về”
– “Không có tinh thần trách nhiệm”!
– “Không có ư”?
– “Phải chăng mày và thằng Hà có chút ép Dung?”.
Tôi bị dày vò giữa hai luồng suy nghĩ. Một bên cảm thấy chúng tôi có chút quá đáng, và một bên là Dung quá đáng với hai thằng tôi. Quá khó nghĩ, nếu như bí thư lớp tôi là một người khác không phải Nàng, có lẽ tôi chẳng phải đắn đo như thế này mà mặc nhiên phần đúng về mình.
– Thằng Hà bị gì mà xị mặt ra thế?- Phong mập chặn tôi ngay cổng nhà cô dạy Hoá vào buổi chiều.
– …! – Tôi buồn so chẳng trả lời nó, dựng chân chống xe rồi đi thẳng vào lớp.
– Ơ, hai cái thằng này, hôm nay bị bồ đá cả hai à?
– …!
Tôi chẳng nói gì, chẳng đáp trả như thường lệ làm mấy đứa bạn càng thêm thắc mắc.
– Mày làm cái gì mà mặt như đưa đám từ nãy tới giờ thế?- Thằng Hoàng xoay đầu xuống dò hỏi.
– Mày hỏi cái người bàn đầu kìa?
– Dung à, thế lại cái gì nữa?
– Học đi, tí thằng Hà nó nói cho!
– …! – Thằng bạn thân nhìn tôi lắc đầu rồi quay lên, cắm cúi lấy cuốn sách ra đọc.
Sau thằng Hoàng, đến lượt Ngữ Yên cũng thấy cái mặt tôi “bất bình thường”.
– Tín bị sao thế?
– …!
– Tín! – Ngữ Yên lay tay tôi.
– Ơ, sao vậy?
– Bị gì mà đăm chiêu quá vậy?
– Ơ, không, không có gì?
Ngữ Yên hiển nhiên biết đó là cách chống chế của tôi mà thôi. Nhưng vẫn như thường lệ, nhường tôi một chút.
– Cuốn Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm đọc hay ghê!
– Ừ, Yên thích không?
– Có, Yên đọc thấy thích lắm!
– Vậy à?
– Vậy à là sao?
– À, không…!
– Tín chắc là bị gì rồi?
Tôi cười và lãng tránh, cắm cúi vào cuốn vở nháp mà giải đề thi. Ngữ Yên cũng không hỏi thêm để tránh tôi khó xử. Cứ như thế, cái bàn cuối trở nên yên ắng đến lạ thường. Tôi cảm thấy thỉnh thoảng một đôi mắt bên cạnh nhìn tôi, nhẹ nhàng và đầy quan tâm. Định hỏi rất nhiều, nhưng chỉ im lặng, dịu dàng.
Và cũng có một người khác như vậy. Không im lặng, không dịu dàng, mà đầy cương quyết, mãnh liệt.
– Tín, ra nói chuyện với Dung một chút!
Dung cương quyết đến nỗi tôi phải rời khỏi gần chục chiếc xe đạp đang tụm lại với nhau sau giờ tan học.
– Ra chỗ cũ trước đi, nhớ để phần tao nhé- Tôi quay lại đẩy lũ bạn đi trước.
Giữa cái đêm tối tĩnh mịch ấy, hai chiếc xe đạp được dắt bộ thong dong với nhau. Ánh trăng khẽ đưa xuống, làm cho khung cảnh thêm chút lãn mạn. Nhưng đó là vào phút giây khác, còn phút giây này đây, nó chỉ làm tăng thêm vẻ u uất mà thôi.
– Tín giận Dung lắm nhỉ?
– …!
– …!
– Chút chút!
– Từ vụ thi Văn?
– Không!
– Hay là vụ báo tường!
– Ừ!
– Tại sao lại giận?
Tôi dừng lại, chiếc xe đạp của tôi cũng dừng theo, và nó thua chiếc xe đạp của Dung nửa vòng bánh. Tôi thở dài:
– Không thấy nó quá độc đoán hay sao?
– Độc đoán?
– Ừ, kiểu như Dung đang tự một mình quyết hết ấy!
– Thế không phải là tốt ư?
– Không biết nữa, nhưng như thế là không công bằng với mọi người!
– Và không công bằng với cả Tín!
Tôi chẳng nói gì. Im lặng với Dung là thừa nhận hay phản đối cũng vậy mà thôi. Với tôi, im lặng là không muốn nói gì thêm nữa.
– Vậy Dung trách nhiệm với tập thể là sai ư, là độc đoán vì tập thể là sai ư?
Giọng Dung hình như nghẹn lại, có chút gì đó khiến tôi chùn lòng. Tôi im lặng, và cảm thấy có chút gì đó đỗ vỡ.
– Tín nói gì đi?
– Mình về đi!
Tôi dắt xe đi lên ngang với Dung, khuôn mặt dưới ánh trăng vàng khẽ đanh lại. Cái mũi cao càng làm cho khuôn mặt ấy kiên quyết hơn với người đối diện.
– Tín nói hết đi?
– Ừ, tập thể làm nên cá nhân, chứ cá nhân không thể tạo nên tập thể!
Tôi thở dài sau câu nói, vì linh cảm cho tôi thấy, khi câu nói này thốt ra, nó như cái mỏ neo níu giữ con tàu trước sóng gió bị nhấc bổng. Và con tàu ấy sẽ trôi đi vô phương.
– Vậy Dung về!
Tôi không níu giữ, không gọi với theo. Chỉ im lặng mà nhìn Dung từ đằng sau. Bóng đêm dần dần ôm trọn Dung vào lòng, và từ từ cái bóng hình ấy hoà vào hư không biến mất. Chỉ còn lại tôi, trơ trọi với một màu đen.
– À, quên, còn mày nữa! – Tôi đưa cái móc khoá hình đồng xu lên thì thầm.
CHAP 37: VỀ NÀO CÔ NƯƠNG!
Chiếc móc khoá hình đồng xu là thứ đi cùng chúng tôi gần hết những năm phổ thông, nó đã từng chứng kiến tình cảm của tôi và Dung lớn lên như thế nào. Những lần lòng đầy tâm trạng tôi vẫn nắm lấy nó như một nơi để tâm sự. Và giờ đây nó nằm gọn trong tay tôi, bất động.
Tôi đạp xe theo chiều ngược lại, cố gắng nhìn ra sau lưng lần cuối, hi vọng mang chút mong manh xem có ai sẽ đạp xe ngược theo không. Có lẽ tôi quá tự cao, khi con trai mới thường làm như vậy. Con đường tối dài hun hút không một bóng người. Tôi thở dài, nhấn mạnh pê- đan. Một lúc sau, ánh sáng đèn đường cũng hiện ra, vàng nhạt, yếu ớt. Co người khẽ run trong gió lạnh, xe tôi lăn chậm. Chỉ đơn độc một người con trai đang gặm nhấm màn đêm.
– Sao lâu thế mày?- Thằng Hoàng nghe tiếng đá chân chống, quay ra hỏi.
– À, à, có nhiều vấn đề ấy mà! – Tôi vẫn trả lời như bình thường, chẳng tỏ vẻ gì cả.
Ngồi xuống cái ghế dài, chen vô cái đám bạn đang chụm đầu vào cái dĩa bánh nóng hổi. Với tay tôi lấy một cái, đưa lên miệng cắn khẽ. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi hương ngào ngạt. Ngọt ngào nhưng khô khan.
– Tụi tao nghe thằng Hà kể hết rồi!
– Ừ, hồi sáng chứ gì?
– Nãy Dung gọi mày ra là để nói vụ lúc sáng.
– Ừ!
– Thế rốt cuộc ra sao?
– Thì bình thường, chỉ là tao lo bên thiết kế thôi, còn nội dung thì không tham gia!
Tôi từ tốn nuốt miếng bánh, chuẩn bị trả lời câu tiếp theo của lũ bạn.
– Thế hai đứa mày lại cãi nhau nữa chứ gì?- Thằng Hoàng hình như mặc định cho tôi với Dung là một đôi thích gây gổ rồi hờn dỗi lắm thì phải. Câu hỏi của nó làm bao nhiêu ánh mắt chụm lại nhìn. Còn tôi thản nhiên với tiếp chiếc bánh thứ hai.
– Không, chẳng sao cả!
– Chẳng sao cả, tao không tin!
– Tao cũng thế, nghe cứ như truyện cổ tích ấy!
Tôi cười trước cái thái độ phản ứng của lũ bạn. Tiếp tục vừa ăn vừa giảng giải:
– Ừ, thì có gì đâu, ra thống nhất ý kiến lại, rồi doạ kèm Văn tao ấy mà!
– Ơ, lạ nhỉ?- Kiên cận nhấc gọng kính, rồi với tay lấy thêm chiếc bánh nữa.
– Lạ gì? Tình cảm thế mà còn chê à?
Vừa cười vừa nói, bọn bạn ít nhiều cũng giảm đi mối nghi ngờ. Xoa tay đứng dậy, vươn vai cho người thoải mái, tôi nhìn cái đồng hồ:
– Thôi trễ rồi về đi!
– Ơ, Tín mới tới mà! – Nguyệt níu tôi lại.
– Thôi, về học bài đi, trễ rồi đó.
Tôi bước ra phía xe đạp, thở ra làn hơi mỏng. Trời se se lạnh, tôi định mở balo lấy chiếc khăn len, nhưng rồi dừng lại. Kéo khoá áo khoác ngang cổ, cho tay vào túi và chờ đám bạn về chung. Loáng thoáng nghe giọng thằng Hoàng:
– Hẳn là có chuyện gì rồi?
Chỉ có thằng Hoàng là biết rõ tính tôi nhất, bởi thế nó chẳng lưu tâm cái bộ dạng “cực giống ngày bình thường” của tôi. Vẫn cười nói, vẫn tếu táo, nhưng hồn thì phiêu bạt tới tận đâu mất rồi.
– Không có chuyện gì thật chứ mày! – Nhân đen ngoái lại hỏi tôi một câu cuối trước khi tôi quẹo vào ngõ để về nhà.
– Chuyện gì là chuyện gì, tao hay nói dối lắm à?- Tôi há mồm với thằng bạn.
– Ờ, thôi về đi, học bài rồi mai đi học nữa!
– Ờ, chở Nguyệt về cho cẩn thận! – Tôi quẹo xe vào cái ngõ quen thuộc, trở về nơi bình yên nhất.
Tôi đã không nói thật với tụi bạn. Đúng, nhưng tôi không nói dối. Tôi chỉ nói lên những gì mà mình kì vọng, những gì sẽ diễn ra vào thời gian sắp tới. Hi vọng tối nay chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Qua một giấc ngủ nó sẽ biến mất như chưa từng xảy ra. Hi vọng là thế.
Dưới ánh đèn bàn học, tôi gấp cuốn đề thi Toán dày cộm. Đồng hồ chỉ một giờ kém. Uể oải leo lên giường, suy nghĩ trằn trọc rồi chìm vào giấc ngủ. Một ngày mệt mỏi cũng khép lại, nhưng dư âm của nó liệu có còn vương vấn không?
– Reeng, reeng! – Tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Tôi ngái ngủ với tay ấn mạnh chiếc đồng hồ. Chẳng hiểu ai lại đặt cái thứ inh tai nhức óc này làm mất cả giấc ngủ nướng của tôi không biết. Chợt tôi bật dậy, dụi dụi mắt.
– Ờ, hôm qua mình đặt mà quên.
Đồng hồ chỉ năm giờ sáng, và tôi chấp hành một cách nghiêm chỉnh. Đi thẳng xuống nhà dưới vệ sinh cá nhân. Nhìn ra ngoài trời còn lờ mờ hơi sương, tôi ngáp vài cái, vươn vai duỗi thẳng người coi như vừa tập thể dục sáng.
– Dậy sớm vậy con! – Mẹ tôi còn dậy trước cả tôi, đang nấu ăn dưới bếp.
– Dạ, dậy sớm học bài! – Tôi che miệng ngáp tiếp.
– Chà, tự giác nhỉ, mệt thì ngủ tiếp đi!
– Dạ thôi.
Tôi cười trừ rồi cho qua lệ. Khẽ vục tay hất nước vào mặt cho tỉnh táo, một cảm giác lạnh tràn khắp người. Có lẽ lâu nay tôi vẫn quên đi những lần Mẹ thức khuya dậy sớm lo cho tôi những bữa ăn sáng đi học. Thường những thời gian như thế này, tôi còn đang nằm cuộn tròn trong chăn, hoặc đang chìm trong giấc mơ nào đó. Tôi bưng đồ ăn sáng lên bàn, bật cái đèn học rồi cặm cụi vừa ăn vừa đọc.
– Uầy, đi học sớm mày?
– Ờ, tối qua về ngủ luôn mà! – Tôi vỗ vai thằng Kiên đi thẳng xuống chỗ ngồi.
– Giải bài Lý thầy cho về chưa?
– Rồi, hơi dài!
– Ừ, tao nặn óc mãi mới ra đấy!
Tôi để cái balo ngay ngắn vào trong hộc bàn. Mở khoá lôi máy tính, vở nháp và cuốn đề thi ra. Ngay ngắn, nghiêm chỉnh một cách lạ kỳ, và bắt đầu cắm cúi ghi ghi chép chép. Việc làm của tôi chẳng khác nào tiếng sét đánh giữa buổi trưa.
– Tao, tao…mơ ngủ hả Kiên! – Thằng Hưởng ôm thằng Kiên, giả bộ mặt tái xanh sợ hãi.
– Mày cũng…mơ giống tao à, thằng Tín…nó…học bài kìa!
– Ơ, cái gì thế, con ngoan trò giỏi à! – Thằng Phong mập vừa bước vào cửa lớp miệng đã ồn ào ngay.
Chúng nó bắt đầu xúm quanh thằng con trai buổi sáng đã học bài. Sờ vào mặt, bẹo má, nắm bàn tay như được chứng kiến thần tượng. Mặt thằng nào thằng đấy đểu thì phải nói.
– Đại ca, xin nhận của em một lạy!
– Trời ơi, thần tượng của lòng em!
– Biến, biến cho tao học bài không tao cho mỗi thằng một dép bây giờ! – Tôi cắm cúi làm tiếp, không quên đuổi mấy đứa phá rối sang chỗ khác.
Nhưng tất cả chỉ là phí công, thằng Hưởng đù giật cuốn đề thi của tôi, phóng thẳng ra khỏi lớp:
– Ê, thằng Tín xem ảnh nóng này, tụi bây, có ảnh nóng này!
– Nóng cái đầu mày, trả tao! – Tôi bay qua bàn, hất tung mấy chướng ngại vật rượt theo. Vừa đến cửa lớp thì chạm mặt Dung đang lầm lì đi tới. May mà tôi phanh kịp, tạo nên cảnh ngượng nghịu cho cả hai.
Dung khẽ nhìn tôi, còn tôi nhìn Dung. Định mở miệng chào nhưng có gì đó chẹn ngang cổ nên thành ra một tràng dài ấp úng.
– Bạn tránh ra cho mình vào được không?
– À, ừ, xin lỗi! – Tôi nghiêng mình qua một bên nhường chỗ cho cô bạn “bước vào”.
– Thằng khốn, trả sách cho tao! – Rồi tôi lại rượt theo thằng bạn đang đứng ở hành lang. Trong đầu vẫn in hằn câu nói:
– “Bạn tránh ra cho mình”!
– “Bạn tránh ra…”!
– “Bạn…”!
Tôi tóm được thằng Hưởng, không quên tặng cho nó mấy cái đá đít rồi ôm cuốn đề thi trở về lớp. Thở hồng hộc vì mệt, tôi lần mò mở lại cái trang lúc nãy.
– Uống nước mày! – Thằng Kiên nổi hứng.
– Mua giùm tao đi, CaCO3 kết tủa này…!
– Ơ cái thằng, chăm vừa thôi, đi uống nước, tí học sau…
– Mua giùm đi, tao đang bận! – Tôi vẫn không ngước khỏi trang sách!
– Ơ, bố mày làm osin cho mày à?
– Nhờ tí, căng thế, cà phê đen nhá?
– Ơ, sĩ, tập tành à?
– Không, cho đỡ buồn ngủ! – Tôi nhìn nó cười hềnh hệch.
Cái kiểu học hành chăm chỉ “đột ngột” của tôi gây nên một làn sóng tò mò cho bao đứa xóm nhà lá. Chúng bạn cứ nhìn tôi xì xào, và đồng tình với phát biểu của thằng Hoàng hôm qua. Nhưng chí ít, cái vẻ đùa giỡn, cái bộ mặt đầy âm hiểm lắm trò nghịch vẫn còn, vậy thì cú sock nào biến tôi thành như vậy.
– Bốp!
– Cái… Thằng nào vừa gõ đầu tao đấy!
– Tao, nhắc mày đeo phù hiệu Đoàn vào, anh em gọi bao nhiêu lần rồi không nghe à?
– Ơ vậy à!
– Vậy cái đầu mày, may mà gặp bé cờ đỏ dễ thương đấy! – Thằng Hà tự hào lắm.
Tôi quay ra phía cửa sổ thì bé Uyên đã đứng đó bụm tay che miệng cười. Tôi quay lại lườm thằng bạn đang nhe răng cười hớn hở.
– Mày thì cũng chỉ mèo khen mèo dài đuôi thôi!
– Kệ tao, không dễ thương tao bảo trừ điểm nhé!
– Uầy, ừ thì dễ thương!