Em cũng không biết con bé định mắng nhiếc hay làm tay trong cho em, vì thật tình em không có ý nghĩ em có thể quay lại với Gà, mặc dù em cũng hơi muốn như thế. Bạn Gà hỏi em:
– Anh làm gì mà mất hút cả tháng nay thế?
Nó giả vờ như không biết chuyện em với Gà tạch nhau, nhưng em biết không phải nó hỏi đểu, nên cười cười:
– Anh định lấy vợ.
– Lấy cái con giặc cái đấy á?
– Suýt.
Con bé kể cho em nghe về Gà, nói thật là nếu nó không kể thì chắc chẳng bao giờ em biết. Nhà Gà cũng giàu lắm, nhưng nó với ông già nó không hợp tính nhau, ở nhà 2 bố con hục hoặc suốt ngày nên nó dọn ra nhà khác sống, rồi bắt đầu tự làm tự ăn, không phụ thuộc kinh tế nữa. Gà nó ghê gớm thế chắc cũng vì phải va chạm kiếm tiền. Em thì trước đây vẫn thích cái style tiểu thư, yếu đuối 1 tí cũng được, ngây thơ 1 tí cũng được, chỉ cần đừng khôn quá hay chơi bời quá là ổn, mà lúc em biết Gà là người độc lập như thế thì em cũng suy nghĩ lại. Em thích thì thích cái tuýp kia nhưng em nể những người như Gà. Lúc đấy nó mới 19 tuổi thôi.
Em bần thần cả người, bạn của Gà nhìn em 1 lúc rồi bảo Gà vẫn sống ở chung cư ý đấy…
Em không biết là Gà có yêu em không, chứ em thì em chắc chắn là em không yêu nó.
Nhưng mà nghe bạn nó nói thế thì em cũng động lòng. Em lượn đi mua ít sắn hấp rồi đến chung cư nhà Gà. Em gõ cửa rồi chờ đợi.
Thật lòng lúc ý em chỉ cần 1 chỗ dựa thôi, em muốn xin lỗi Gà chuyện lúc chiều nữa, em không dám mong em với nó lại được như trước, nhưng mà em cứ hy vọng… Gà mở cửa, mặt lạnh tanh với em, nó hất hàm hỏi:
– Cần gì?
– Muốn gặp em.
– Biến đi cho khuất mắt.
Rồi nó đóng cửa đánh sầm 1 cái. Phũ dã man. Em nhắn tin cho nó bảo là em thật lòng xin lỗi. Cứ như em nói đúng câu thần chú, cửa lại mở. Em nhanh nhẩu đưa hộp sắn hấp dừa cho nó, cười nhăn nhở:
– Em thích ăn món này đúng không?
Nó cau mày nhìn em, như kiểu em là cái thằng điên đang nói lảm nhảm linh tinh vậy.
Nó nhếch miệng cười:
– Không còn tí lòng tự trọng nào à?
Nhục chết đi được. Chả biết ý nó ra làm sao, nhẽ ra phải thằng khác thì chắc cứ lỳ lợm trồng si ở đấy với hy vọng người đẹp sẽ cảm động mà mời vào nhà hoặc ít nhất sáng hôm sau cũng thức dậy trong nhà của nàng. Nhưng em đếch cần. Chờ 1 đêm vật vã trước cửa nhà 1 đứa con gái mình không yêu thì khổ lắm, vừa đau lưng vừa lạnh chứ sung sướng quái gì. Xin lỗi thế là cũng được rồi, không nhận thì anh về.
Làm đếu gì có kiểu lãng mạn như phim Hàn ở đây với em.
Những thằng như em thì đầy, những đứa như Gà cũng không thiếu. Thế nên chuyện tình đẹp thì hiếm lắm hoặc chỉ có trong kịch bản thôi, mơ mộng mà làm gì, ảo lòi. Chắc nó khinh em lắm, nó coi em có khác gì cái đống bầy nhầy trước cửa nhà nó đâu.
Mùa đông năm vừa rồi lạnh vãi xoài, đã thế đêm cứ thỉnh thoảng lại có mưa bụi. Em ghét mùa thu bao nhiêu thì ghét mùa đông bấy nhiêu, vì em vẫn đéo có người yêu. Đến cả thằng em trai mới học cấp 3 thôi mà cũng đã khoe “anh Bờm ơi em có người yêu rồi” Thỉnh thoảng lại còn mượn xe em đưa bạn gái đi chơi nữa chứ.
Chắc em cũng phải kiếm người yêu thôi, ghen tỵ với thiên hạ quá. Nhưng mà biết kiếm người yêu ở đâu bây giờ?! Em bắt đầu biến thành người độc thân sốt ruột. Dạo đấy em ở nhà suốt, đến mức bà bô tưởng em đau khổ vì bị con Cua bỏ nên mới thành ra tự kỷ (trong mắt mấy bà bạn của bà bô thì em bảo em cưa không nổi nó, mang tiếng cưa cùn để giữ sĩ diện cho nó).
Mối quan hệ nguội lạnh của em và Gà có tí khởi sắc vào 1 ngày mưa to gió lớn. Hôm ý em đi nhậu về, cũng hơi say say, không hiểu sao em lại nhớ đến nó, chả nhẽ em lại ốm tương tư cái kiểu “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” Em lấy điện thoại nhắn tin cho nó bảo “nếu anh là em thì anh cũng rất ghét anh, nhưng nếu em thử đặt mình vào vị trí của anh 1 lần em sẽ hiểu thật lòng anh nghĩ gì về em”
Em nghĩ chắc nó chẳng nhắn tin lại đâu nên đi tắm rồi đi ngủ. Mà đang tắm nghe thấy tiếng chuông tin nhắn em sướng phát rồ, chạy vội ra cầm điện thoại. Tin nhắn của Gà làm cho mùa đông hết lạnh luôn á.
“Nhà anh còn café không nhỉ?”
Trời lại mưa xối xả. Em lại bắt taxi đến nhà Gà.
Cái chuyện xảy ra tiếp theo thì nó là hiển nhiên rồi. Nói thật ai thích xem mấy cái ếch iếc thì đi chỗ khác, ở đây chỉ có kể chuyện thôi, không có xiếc. Em nói thế cho nhanh, khỏi mất thời gian của nhau luôn.
3h sáng, em mệt lả cả người. Còn Gà thì lạnh lùng nói:
– Em mệt, anh về đi. Em muốn ngủ 1 mình.
Em sững người, lúc đầu thấy nó tự nhiên bỏ qua cho mình như thế lại còn tưởng là vì trời mưa nên nó nhớ lại cái ngày xưa ấy, ai ngờ là lại như thế này đây. Em đứng dậy mặc quần áo đi về. Nó tiễn em ra đến cửa, dặn:
– Thỉnh thoảng rảnh ghé qua chơi với em.
– Biết thế!
Em thấy sống mũi cay xè vì chim cú. Cuộc đời như thế thì bảo sao chả có những thằng hận đàn bà. Chăn rau cũng chỉ là vì muốn xếp hình, em cũng đang được xếp hình mà không phải trả tiền, không phải rằng buộc đây thây, nhưng em thấy nó không như em mong muốn.
Em đã định quên Gà rồi, nhưng những lúc Gà rủ em đến thì em không từ chối nổi, cái giọng ngọt ngọt hớp hồn em ngay từ hôm gọi đòi tiền điện thoại đến giờ lại làm em quyến luyến. Em chấp nhận cái cảnh em nó gọi lúc nào thì đến lúc ý, hì hục xong em nó đuổi về thì về, gần như là không cả nói chuyện với nhau luôn.
Đúng là cái thói đời, người ta càng phũ phàng với mình thì mình lại càng nghĩ về người ta nhiều hơn. Mà hình như dính vào chuyện tình cảm thì bao nhiêu cái kinh nghiệm tình trường của em nó hò nhau đi nghỉ mát hết lượt thì phải. Nhiều lúc em nằm vắt tay lên trán, nghĩ mãi mà vẫn không trả lời được câu hỏi “mình có yêu Gà không”
Mấy tháng cuối năm đấy em thấy mùa đông cũng không còn đáng ghét nữa. Nhiều hôm em còn cao hứng đến mức móc ví cho thằng em… mấy cái bcs loại xịn nữa. Đều đặn 1 tuần em gặp Gà 1- 2 lần. Nhưng mà tự nhiên bẵng đi gần 10 ngày không thấy nó gọi hay nhắn tin gì cả, em sốt ruột gọi cho nó thì nó bảo gần tết buôn bán vào cầu nên bận không có thời gian. Em nói em nhớ nó (móa, em nói thật đấy), nó ậm ừ bảo nhớ thì qua nhà nó đi.
Lại căn phòng quen thuộc đầy ứ ự thú bông, Gà nằm bẹp trên giường, mặt tái nhợt. Ốm chứ còn sao nữa. Em thấy thương nó, đau lòng như có ai xát muối vào ý. 1 đứa con gái còn chưa ăn mừng cái sinh nhật 20 tuổi, ở 1 mình, tự kiếm tiền, ốm cũng nằm 1 mình, em mà không gọi thì chắc nó cũng chẳng thèm gọi ai, tính nó là không muốn làm phiền ai. Em chạy xuống hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, tạt qua siêu thị mua cháo dinh dưỡng cho nó, mua cả ít sô cô la que vì biết nó thích ăn cái đấy nữa.
Em chỉ cắm cái thìa vào bát cháo cho nó thôi, không có chuyện đút cho ăn đâu. Nó cảm ơn em rất nhỏ rồi xúc cháo, rất tự giác, không có kiểu chài mửa nhõng nhẽo. Em thì lại thích nó giả vở không ăn để mình dỗ vài câu cơ Trông nó ăn có vẻ khổ sở, đứa nào ốm mà ăn uống chẳng khó khăn. Em lấy cho nó cốc nước, cũng nhẹ nhàng bảo:
– Khó nuốt thì ăn 1 ít thôi cũng được rồi uống thuốc.
– Phải ăn chứ, không ăn thì sức đâu. Mai em còn phải đi Móng Cái lấy hàng nữa.
– Làm cái gì nữa, ốm thì nghỉ đi, ai bắt em kiếm tiền như thế đâu.
– Em tiêu nhiều quen rồi, không kiếm ra tiền khó chịu! Dọn đồ ra ở riêng thì còn xin tiền bố mẹ làm gì nữa.
– Mai để anh đi cùng em.
Gà nhìn em 1 lúc, nó ăn xong cháo rồi, ăn hết sạch 1 bát ô tô luôn. Nó cười nhẹ bảo:
– Cũng được.
Em nhớ ra cái lần em đi xem bói với nó có hóng hớt được vài câu. Thấy bảo là nhà nó bố con không hợp nhau nên nó mới ra ngoài sống. Hồi em đi học, tiền em tiêu 1 tháng còn nhiều hơn cả lương của em bây giờ, lúc đấy có cho kẹo em cũng chắng dám nghĩ đến chuyện xa tổ ấm yêu thương Con bé này đúng là khác người mà.
Em hồi đấy thì còn trẻ con lắm, chưa bao giờ phải lo chuyện mưu sinh cả. Nên lúc Gà đồng ý cho em đi Móng Cái cùng nó thì em coi như là đi du lịch ý. Em tí tởn xuống siêu thị mua thịt hộp, sữa, hoa quả linh tinh. Thế mà trong có nửa năm thôi, xảy ra bao nhiêu là biến cố khiến em bây giờ khác hơn nhiều so với hồi đầu năm.
Gà nằm trong phòng ngủ, lúc thấy em về thì nó lục đục dậy xem em hì hục làm gì thì thấy em kệ nệ xách đồ lên. Nó bật cười bảo em hâm rồi lại đi ngủ tiếp. Em sợ lây ốm nên ra phòng khách ngủ, không dám ngủ chung giường với nó Cuối năm chẳng ai mua bán đất cát gì nên em rảnh lắm, chỉ có đi thu tiền nợ thôi.
Cái công việc buôn bán đấy đúng là không hợp với em, em không kỹ tính ngồi kiểm tra từng dây hàng như Gà, em đi theo cũng chỉ để xách túi với cầm điện thoại cho Gà, đến bữa trưa thì rót nước đưa thuốc cho nó uống. Sức em cũng không đủ để khuân tải hàng như mấy ông cửa vạn được, mặc dù em cũng thử và thất bại thảm hại
Xong việc là về HN luôn trong ngày, em giúp nó sắp xếp đồ ra cửa hàng rồi đưa nó về nhà. Vừa mở cửa vào đến nhà thì nó đi thẳng vào phòng, ngủ li bì luôn. Em nghĩ chắc nó ốm mà lại cố đi xa nữa thì mệt, ngủ cũng là chuyện bình thường nên không để ý lắm. Đến đêm, em vẫn ngủ ở phòng khách nhà nó, thì thấy nó dậy. Em lại nghĩ chắc ngủ từ tối không ăn gì thì đói đây nên cũng dậy nấu cháo cho nó.
Nó ngồi ngoan ngoãn xúc cháo ăn y như hôm trước, nhưng lần này vừa nuốt được vài thìa thì nó nôn, ói ra cả mật xanh mật vàng. Em phát hoảng. Em gì có biết nó bị làm sao đâu, thấy như thế là sợ cuống cả lên rồi. Em định gọi hàng xóm vào “chẩn bệnh” thì nó xua tay bảo lấy nước cho nó súc miệng. Rồi nó xỉu luôn. Da nó tái nhợt, còn mặt em chắc là xanh lét như tàu lá chuối. Em cõng nó vào trạm y tế.
Tưởng làm sao hóa ra chỉ là tụt huyết áp Thế mà lúc ý em còn sợ nó lăn ra chết nữa cơ. Lúc ý em thấy nó nhăn nhó mệt mỏi thì tự nhiên em cũng buồn buồn, nhói nhói, nhưng em nghĩ đấy là tình cảm đồng loại giữa người với người, vì bạn bè em mà làm sao thì em cũng thương thôi. Em đã yêu bao giờ đâu mà biết cảm giác đấy là yêu.
Sau đấy em với Gà gần như nối lại tình xưa, lại để relationship hẹn hò với nhau, em còn rủ Gà đi xem phim tết với thằng em trai và người yêu nó nữa cơ mà. Thằng ku em về nhà lại bô bô là anh Bờm có người yêu xinh lắm này nọ, ông bà bô thấy 2 anh em vui vẻ hòa thuận thì cũng mát lòng mát dạ, không ý kiến ý cò gì chuyện riêng của em.
Ngoài mặt thì 2 đứa chăm sóc cho nhau lắm, nhưng thật ra chắc tình cảm chỉ đến từ phía em. Gà làm em chẳng biết đâu mà lần, em có cảm nhận được ít nhiều là nó có rung cảm với em vẫn giữ thái độ dửng dưng, không nhiệt tình như ngày mới quen nhau. Em biết là nó cũng không để bụng em mấy chuyện ngày trước nữa, nhưng nó không nể em. Chơi với em thì vui chứ nó không muốn xác định gì với em cả. Tự em cũng biết là em không xứng với nó. Nếu như không có ông bà bô đỡ lưng thì em làm gì được như thế này, có khi đến cả cái xe wave còn không mua nổi ý chứ. Gà nó hơn em ở cái chỗ nó chịu khó lăn lộn, tự lập hơn em nhiều. Như thế bảo sao nó lại chả hững hờ với em.
Gái ham tài, trai ham sắc, trong mắt nó thì em làm gì có tài cán gì đâu, em cũng tự biết như thế, nhưng lúc đấy em vẫn dương dương tự đắc là tiền kiếm đủ xài, nhà cửa có rồi thì không phải lăn tăn gì hết. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà
Rồi chuyện gì đến nó cũng đến. Em cũng hay sang ngủ ngủ ở nhà Gà, 1 hôm đang ngủ thì em nó lay dậy bằng được, trời còn chưa sáng rõ nữa. Đưa cho em cái que thử thai. Móa, 2 vạch. Quả này dính bomb thật rồi.
Gà ngồi phục bên cạnh giường, im lặng nhìn em như chờ phán quyết. Em cũng không biết phải nói gì. Lúc ý em biết là em yêu nó rồi nên em cũng xác định rõ ràng nghiêm túc chứ không phải đùa. Em đề nghị:
– Hay mình cưới nhau đi.
– Điên à?!
Nó giãy nảy lễn.
– Thế ý em muốn thế nào?
Nó ôm em khóc rưng rức. Haizz, em rối bời. Cảm giác biết người con gái mình yêu mang trong bụng đứa con của mình nó lạ lắm, thấy hơi nặng nề 1 tí nhưng là 1 cảm giác rất hào hùng. Nói chung em dốt văn, em không biết tả. Ngoài những thứ đấy, trong lòng em còn có 1 ít lo sợ nữa.
– Được bao lâu rồi?
– Em ko biết.
Lại im lặng 1 lúc lâu, cả em và nó đều suy nghĩ về chuyện phải giải quyết như thế nào. Em thì nghĩ đến cái đám cưới, vì em yêu nó. Nhưng em cũng sợ lương của em không đủ để cho 2 mẹ con nó 1 cuộc sống dư giả, sung túc như hiện nay. Rồi Gà đề nghị phá thai. Nó viện ra 1 đống lý do là nó còn trẻ quá để làm mẹ, chưa cả ra trường, mà nó sợ có bầu nó không còn kiếm tiền được như thế này nữa rồi đứa bé sinh ra mà thiếu thốn cái nọ cái kia thì nó không chịu được… và chắc nịch bảo muốn phá.
Đấy cũng là lần đầu tiên trong đời em thấy bố em vĩ đại. Mọi việc trong nhà, từ công to việc lớn đến chi tiêu bố em lo hết, tiền bà bô kiếm được bao nhiêu ổng không quan tâm luôn. Em nhìn lại em, thấy mình đúng là cái thằng chả ra gì. Nhưng nếu nói cố nuôi vợ nuôi con thì em cũng có được, chỉ sợ nó không muốn lấy em thôi.
Cuối tuần em đưa nó đi siêu âm. Lần đầu tiên em vào phòng khám sản với con gái, mà Gà chắc cũng mới đi lần đầu. Vào bệnh viện thì bác sĩ trong đấy không được nhẹ nhàng dịu dàng cho lắm. Chờ đến số khám đã sốt ruột thì chớ, Gà nó ngại mà con mụ bác sĩ còn to tiếng nạt nó thay váy nhanh. Em ngồi ngoài thấy bực mình mới thò đầu vào bảo:
– Có sao không em? Khó chịu thì thôi mình không khám nữa.
Nó gật gật đầu chạy ra ôm em, đòi về. Thương lắm. Nó mới có 20 tuổi đầu. Em đưa nó đến phòng khám tư. Ở phòng khám tư người ta đối xử nhẹ nhàng, dịu dàng với bệnh nhân nên em cũng đỡ xót ruột. Lúc ý em nghĩ người mang bầu yếu đuối như người bệnh vậy đó.
Người ta bảo thai chưa vào tử cung nên chưa phá được.
Em nghĩ nát óc đến vài hôm. Rồi 1 đêm, sau khi đưa ra được quyết định, em đến nhà Gà, gọi nó ra bảo nếu nó không yêu em thì em sẽ chiều theo ý nó, còn có yêu em thì tin tưởng em, em sẽ không để 2 mẹ con nó phải khổ. Nó vừa cười vừa khóc ôm em bảo là đã chờ em nói câu đây từ lâu lắm rồi. Lần đầu tiên trong đời em biết hóa ra yêu và được yêu nó hạnh phcú đến như thế.
Bà bô lúc mới đầu nghe em nói em muốn lấy vợ thì ngạc nhiên, rồi hốt hoảng khi em đòi cưới bằng được. Sợ là em bị gài hàng vì nhà em cũng khá giả, mà em trước giờ ăn chơi cũng ác nên cứ lo là em bị bẫy. Ông bô cũng nhất quyết không đồng ý với lý do là cả em và nó đều còn quá trẻ, sợ bồng bột nhất thời rồi ảnh hưởng đến cả tương lai sau này.
Em xích mích căng thẳng với cả 2 quá mới bảo “bố mẹ thương con thì mới lo cho con, cũng như con bây giờ không bỏ con của con được”, rồi cứ thế em xách đồ đi ra khỏi cửa. Thằng em trai với con em gái biết tính ông bô em nên không dám nói gì, cứ đứng ở cửa khóc thút thít.
Đến bên nhà Gà thì cũng không khá khẩm gì hơn. 2 cụ bên đấy thì bảo đồng ý cho cưới nhưng 2 cụ nhà em phải xuống nói chuyện, 2 đứa mà tự ý làm đám cưới thì bên nhà đấy chỉ nhận cháu chứ không nhận rể.
Nói chung là ai cũng có lý cả.
Gà thấy thế lại đòi phá thai, nó vốn từ đầu đã lưỡng lự rồi, giờ lại như thế này nữa thì nó càng muốn bỏ cái thai. Nó bảo nó không thể ôm cái bụng bầu đi học trong khi bên nhà nội không công nhận nó được. Em nói kiểu gì nó cũng không nghe, nó bảo con nó sinh ra không thể nào để ai hắt hủi được, nếu em không đưa nó đi giải quyết thì nó sẽ tự đi 1 mình. Em cũng hiểu là nó tủi thân thế nào, nếu em là nó chắc em cũng làm như thế, nên em đành đồng ý với nó vậy.
Em dọn đến nhà Gà ở, sáng đưa nó đến cửa hàng rồi đi làm, chiều đón nó về rồi cùng đi chợ cơm nước. Nó cũng không phải là đứa cầu kỳ chuyện ăn uống, hầu hết những đứa sống 1 mình đều dễ nuôi, nhưng từ ngày em đến ở cùng nó bắt đầu chịu khó google chuyện nấu nướng, cái phòng ngủ cũng bớt màu mè trẻ con hơn.
Ở với nhau được hơn tuần thì đến ngày sinh nhật nó, con gái sinh vào tháng 7 hình như đa sầu đa cảm lắm thì phải. Tối hôm trước ngày nó trò 20 tuổi thì em online bằng laptop của nó để xem xem nên tặng nó cái gì cho ý nghĩa, chả hiểu nghĩ gì lại mò vào lịch sử trình duyệt. Toàn là mấy cái kinh nghiệm cho bà bầu bên wtt với lamchame, lại còn có 1 trang là áo cưới cho cô dâu đang mang bầu nữa.
Lại tiện thể log vào facebook của nó luôn, thấy 1 cái stt để only me chỉ vọn vẹn 1 dòng “con à, bố con yêu con lắm đấy, có trách thì trách mình mẹ thôi”
Em thấy mắt hơi nhòe nhòe, hóa ra nó cũng có muốn bỏ đứa bé đâu, trong thâm tâm nó cũng đau khổ lắm chứ. Em nhìn nó ngủ mà quặn hết cả ruột. Em lẳng lặng về nhà, vì nó, vì đứa bé em sẽ nói chuyện với ông bà bô lần nữa.
Nhưng vẫn không được, ông bô kiên quyết bảo muốn tốt cho em nên nhất định không đồng ý còn bà bô thì cũng hơi mủi lòng rồi.
Em lái xe như người mất hồn. Gửi xe dưới tầng hầm xong thì thấy điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ của Gà, em hốt hoảng chạy lên phòng xem có chuyện gì thì nó ôm chầm lấy em rồi lại khóc, nó sợ em bỏ rơi nó.
Lúc đấy thì trời có sập em cũng không buông nó ra được. Gia đình Gà cũng hỏi thăm tình hình xem 2 đứa định thế nào nhưng có vẻ rất dửng dưng nói tương lai 2 đứa thì gia đình không can thiệp, còn gia đình em thì lại như thế kia. Thực sự là chán.
Tối hôm sinh nhật Gà, em vẫn tổ chức ở quán karaoke mời bạn bè nó đến, nhưng tàn cuộc về nhà mới là tiệc sinh nhật riêng tư, chỉ có bánh ngọt, nước ép với 20 cây nến nhỏ. Nó thổi nến, đòi quà. Em có mua 1 cái nhẫn tròn 1 chỉ tặng nó, rồi em bảo:
– Cưới anh nhé, em xin bảo lưu 1 năm ở trường, anh lo được cho em mà.
Lời cầu hôn của em đấy Cũng muốn lãng mạn lắm, nhưng có phải cứ muốn là được đâu.
Ngược lại với những gì em nghĩ, nó thở hắt ra, to tiếng:
– Đã bảo phá là phá rồi lại còn cứ bàn lùi. Bực cả mình.
Em cũng nóng lên, to tiếng lại:
– Con của riêng cô à mà cô ác thế?!
Nó quát luôn:
– Tôi không thiếu tiền, anh cho mẹ con tôi được cái gì mà đòi tôi phải đẻ con cho anh?!
– Thế giờ cô muốn cái gì?!
Nó nhìn em rồi cười nhạt, em biết là nó muốn được 2 bên gia đình ưng thuận nhưng em không làm được. Em cứng lưỡi, còn nó hầm hầm đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa khóa trái luôn không cho em vào. Em cũng ức chế, em cũng đã cố gắng hết sức để cứu vãn tình hình chứ đâu phải em thế này thế nọ đâu. Gọi cho thằng bạn chí cốt đi uống rượu, rồi đi massage, em cáu nên bất cần luôn.
Đến lúc em nhân viên hỏi em đêm nay có bận gì không thì em chép miệng bảo “anh bận về với vợ”. Nó tưởng em đùa nên lại càng ỏn ẻn bảo trông em trẻ quá nó không tin là em lập gia đình rồi. Điện thoại em đổ chuông, đêm hôm như này chắc là việc quan trọng. Thằng em trai gọi. Nó bảo “chị Khánh gọi cho em hỏi anh có về nhà không, anh đi đâu thế?” Hóa ra Gà có gọi nhưng lúc đấy em ngồi nhậu không biết, khổ thân nó, em đúng là chỉ toàn làm khổ nó không.
Em về nhà mà lúc leo cầu thang thấy chân nặng như đeo chì. Đúng là em còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện lập gia đình thật. Gà không có trong phòng khách, em vào phòng ngủ thấy đang mở cái bài “Nhật ký” nghe mà thê lương não nề. Biết em về nó vội quay mặt vào tường luôn.
– Thôi, anh xin lỗi. Anh sai rồi.
– Em ngủ rồi, ngủ say lắm rồi.
– Chốt lại là không cưới chứ gì?
– Ừ
3 tuần sau em lại đưa Gà đi siêu âm. Lần này thì bác sĩ bảo đã có thể làm thủ thật được rồi. Thấy Gà lưỡng lự nên em bảo để về nhà chuẩn bị tâm lý rồi sẽ quay lại sớm.
Tuần tiếp theo ở nhà lúc nào cũng cảm thấy bầu không khí nặng nề. Chiều tan làm em về nhà Gà thì thấy thằng em trai đưa con em gái đến chơi, chắc bà bô sai chúng nó đến làm gián điệp xem tình hình đây. Nói gì thì nói máu mủ ruột già làm sao mà bỏ được, em tưởng là bên nhà mình làm thế là có ý cho bọn em cơ hội nên ăn cơm xong thì em đưa Gà về nhà với 2 đứa em. Bà bô nói khéo là sẽ đến nhà Gà nói chuyện, đồng ý cho 2 đứa đi đăng ký nhưng không đả động gì đến chuyện làm đám cưới.
Gà nó tự ái, như thế khác gì bảo cứ đẻ đi xem nếu đúng là con em thì mới cho cưới. Nó mặt nặng mày nhẹ từ lúc ở nhà em đến lúc về nhà nó. Bảo nhất quyết là phá, không có vớt vát gì nữa. Nó vẫn còn ít tuổi, em không trách nó cái gì hết, lỗi là tại em.
Đến ngày hẹn với bác sĩ đi giải quyết. Em dậy sớm mua đồ ăn sáng về nhà cho nó rồi đưa nó đến phòng khám. Nó không nói gì, ăn cũng chỉ được vài miếng. Em thấy ghét cái phòng khám thế không biết, ngồi chờ người ta khám tổng quát lại sức khỏe cho Gà mà em thấy cồn cào hết cả ruột gan, chỉ muốn nôn mửa.
Rồi đến lúc cô y tá bảo em phải ngồi ở phòng chờ, dẫn Gà vào phòng bệnh thì tim em đập như trống luôn. Đã thế mặt con Gà này lại tiu ngỉu như đánh đa nhúng nước, mắt ngân ngấn cố ngoảnh mặt lại nhìn em như là cầu cứu.
Em hít 1 hơi dài, định thần rồi chạy theo kéo tay nó lại.
– Không có phá phiếc gì hết. Đi về
Nó khóc òa hết cả lên, ông bác sĩ thì mặt nghệt ra. Em lại sẵng giọng:
– Hỏi lại lần cuối đấy, có chịu cưới không?
Nó run run giọng, nấc giật cụt vẫn cố nghẹn ngào bảo:
– Em có.
Bà y tá cười cười, còn ông bác sĩ vỗ vai em, chắc lần đầu thấy cái chuyện như thế. Em gọi điện về cho ông bà bô thông báo. Đến cuối ngày thì bà bô gọi điện lại xuống nước bảo ông bô thử cứng xem 2 đứa thật lòng với nhau được bao nhiêu mà đòi cưới, rồi bà bô lại còn đùa bảo tự nhiên được cả trâu cả nghé thì tội gì không cho cưới
Ở đây em chỉ kể những chuyện rất đời thường, không làm xiếc. Ai thích xiếc thì sang thằng lx hoặc alt+tab nào đấy thì tùy. Em không mang những chuyện như thế viết ở đây
Sau cái vụ được cả trâu cả nghé thì bọn em đi đăng ký trước, rồi chờ đến ngày đẹp mới làm đám cưới. Cái nhẫn vàng 1 chỉ em tặng nó về sau đánh thành 2 cái nửa chỉ làm nhẫn cưới luôn, em bảo mua cái mới đẹp hơn nhưng vợ em nó cứ thích tình cảm thế đấy
Cũng vì là phải chờ ngày đẹp nên mãi đến lúc cô dâu bầu được hơn 2 tháng mới làm đám cưới. Các cậu mợ cô dì của vợ em cứ sợ bên nhà em lạnh nhạt với nó (do là cưới sớm, chưa học xong đh mà còn có bầu nữa) nên toàn tặng quà cưới là vàng miếng để “dằn mặt” nhà em. Kể ra đám cưới cũng chẳng có gì vui lắm. Em chỉ nhớ mỗi vụ bên nhà vợ cho rất nhiều của hồi môn thôi
Cơ mà lúc đấy vợ em bắt đầu ốm ghén, lại còn hay mệt nữa, trước nó uống rượu tu cả chai chả sao mà giờ cứ ngửi phải mùi rượu là nó buồn nôn với lại sây xẩm mặt mày, thành ra đêm tân hôn nó ngủ 1 mình, còn em do uống nhiều người ám mùi nên bị hất sang phòng thằng em trai ngủ. Cũng từ ngày đấy em hạn chế uống rượu luôn.
Sau hôm cưới 1- 2 ngày thì có lệnh về bên nhà vợ ăn cơm lại mặt. Cái hôm dạm ngõ em đã thấy nhà vợ em sao mà lắm hot girl thế mà về mải bóc phong bì quá quên béng mất chuyện hỏi xem tụi nó ở đâu chui ra Cơm lại mặt bên nhà vợ làm to hơn cả cỗ cưới, toàn họ hàng gần thôi. Mà cũng tại đùng cái cưới luôn nên em gì có biết mặt bà con họ hàng gì sất. Nghe vợ giới thiệu cứ “đây là em dâu em” rồi “đây là em gái em, chồng nó chả biết chạy đi đâu ý”… mà em ngớ cả người, hóa ra bên quê nội nhà vợ em có truyền thống lập gia đình sớm Đứa em dâu lớn tuổi nhất của em cũng chỉ hơn em có 1 tuổi, đứa trẻ nhất thì sinh năm 94.
Em thề với các bác là mấy đứa em gái với em dâu nhà vợ em xinh cực luôn, nhưng đứa nào cũng có con cái hết rồi, giống như vợ em ý, hoa đẹp là hoa đã có chủ, khà khà
Ấn tượng tiếp theo của em về bên nhà vợ là rất đông thanh niên, anh chị em hòa thuận và quí mến nhau lắm. Cứ có công có việc gì là tíu tít gọi vợ chồng em về tụ tập, vui tưng bừng Mấy lần về bên nhà vợ ăn cỗ, em được bố vợ dạy chặt thịt gà, giờ em chặt đẹp ngang ngửa nhà hàng luôn. Chỉ mỗi tội nhà vợ hơi nhiều cháu, chả nhớ được đứa nào với đứa nào, cho tiền nhầm suốt
Trưa hôm đấy em bị bọn em rể với mấy đứa em họ của vợ mời rượu cho phê lòi, ăn xong là đứng dậy đi vào buồng kiếm chỗ ngả lưng luôn, cơ mà lúc ngủ dậy nghe thấy mấy chị em nhà vợ líu ríu nói chuyện. Bọn em dâu cứ khen em đẹp trai, nhưng lại chê em gầy. Rồi lại có đứa hỏi vợ em “lần đầu lão ý được mấy nháy?”, “lâu không chị?”, “chồng chị ăn chắc toàn béo chỗ khác chứ chân tay còm nhom”… em nghe mà thấy ngượng phát khiếp, đúng là gái có chồng rồi có khác.
Bên nhà em thì ít hội họp gia đình hơn, mà như thế cũng đỡ, chứ không mấy bà cô nhà em lại bắt vợ em rửa bát thì khổ thân nó lắm. Bà bô em chả hiểu sao mà lại hợp tính con dâu, chiều nó như cục vàng luôn.
Buổi sáng cho vợ em ngủ thoải mái, bao giờ đẫy giấc thì dậy (vợ em nó ghén ngủ, suốt ngày ngủ, bạ đâu cũng ngủ được) rồi bà bô đi mua trứng vịt lộn về cho ăn, ăn xong 2 mẹ con dắt nhau đi siêu thị mua thức ăn, nó thích ăn cái gì thì cả nhà ăn theo nó cái đấy. Bà bô lại còn mua thêm 1 cái tủ lạnh nữa chất thêm đồ ăn vặt nào sữa chua, sữa tươi, hoa quả, ô mai đủ thứ linh tinh để nhỡ vợ em nó thèm đột xuất, ai chiều con dâu thì cũng chỉ đến mức như bà bô nhà em là cùng chứ gì! Mà lúc ý chưa biết là bầu con trai đâu nhá.
Nhiều bác cứ so sánh em với bạn Khoai, kể ra thì 2 thằng có nhiều cái giống nhau thật nhưng công bằng mà nói thì em thấy là em đẹp trai hơn
Ngày còn độc thân, em chơi nhiều với mấy đứa con nhà khá giả, gái gú cũng toàn bọn chơi bời, hầu hết bọn nó đều tiêu tiền của ông bà bô hoặc có kiếm ra tiền thì cũng kiếm 1 cách dễ dàng (bằng cách nào thì em không muốn nói thẳng ra), rất ít đứa sinh ra trong nhung lụa mà lại chịu khó như vợ em.
Em phải công nhận là vợ em nó tự lập. Nhà vợ em giàu có khi còn hơn cả nhà em, bố vợ làm cán bộ, mẹ vợ làm tư pháp, gia đình cơ bản thôi rồi (đất cát cũng nhiều thôi rồi ). Bố mẹ vợ em thích nó học luật hoặc không thì y hay sư phạm cho cao giá, không thích nó theo nghiệp buôn bán xô bồ, nhưng vợ em nó lại thích “nhặt tiền lẻ của thiên hạ” mà tính nó thì đã thích cái gì thì nó theo đuổi bằng được mới chịu. Vợ em tự kiếm tiền lúc ra ở riêng, tự kiếm tiền đóng học, năm đầu đại học nó chạy bàn ở quán cafe, làm PG đi tỉnh & event… để tiết kiệm lấy vốn bán quần áo. Em nể vợ em cái khoản đấy cực luôn. Ngày em quen nó, em thấy nó mặc đồ hiệu, túi xách tiền triệu, ăn chơi nhảy múa tưng bừng khói lửa, em gì có biết là nó giỏi kiếm tiền vậy đâu, cứ nghĩ có thằng nào bao nó đấy chứ.
Vợ em được cái là nhanh nhảu, khéo làm ăn nhưng từ ngày em biết nó đến giờ em thấy nó có cái tật là nhiều lúc hơi khinh người Thấy mọi người bảo từ bé nó đã giỏi rồi, nhà nó lại bề thế nữa bảo sao nó chả có cái tính tự phụ. Mà bác nào chơi rộng 1 tí sẽ hiểu là những đứa như thế có nhiều người quí thì cũng chả ít người ngứa mắt. Nên em không lạ gì nếu có người ghét nó. Cái thằng LXer mà các bác thắc mắc thì em nói thật là em cũng không hiểu nó thù hằn như nào với vợ em, chỉ nghe vợ em bảo là quen biết sơ sơ rồi xích mích chửi nhau ghét cái thái độ nên quay ra cắn càn thôi.
Vợ em sinh năm 92 đấy, mà nhìn nó trông không giống mấy em teen 9x gì cả, trông nó già dặn hơn nhiều. Vợ em để tóc dài, làm xoăn, cắt mái bằng, mặt lại tròn, da trắng nhìn như búp bê luôn ấy Người ta cứ bảo mang bầu thì xấu đi chứ em thấy vợ em vẫn xinh lắm
Em thấy hình như bọn em lấy nhau vội quá nên chưa kịp yêu nhau nhiều, về sống với nhau thì mới thắm thiết hơn. Nhiều đôi yêu nhau đến vài năm trời rồi có khi chán chả buồn cưới ấy, cứ như vợ chồng em thế mà lại hay Càng gần gũi em càng thấy yêu vợ em hơn, không biết từ khi nào mà cứ gần đến 5h chiều là em sốt ruột đi về để nhìn thấy vợ, cảm giác có người chờ mình ở nhà nó khác lắm, bác nào chưa lấy vợ thì không biết được đâu
Vợ chồng em may mắn là lấy nhau không phải lo lắng lăn tăn chuyện làm kinh tế, nhà thì có sẵn rồi, ở với các cụ nên tiết kiệm được kha khá, em kiếm tiền đủ cho 2 vợ chồng tiêu pha… Chỉ có điều, vợ chồng trẻ mà vợ em lại bầu bí nên nhiều cái cũng khó nói. Ngày trước 2 đứa thích đi đâu thì đi, thích ăn gì thì ăn, đi chơi tiệc tùng thâu đêm thì đã có Dr.Thanh Mà giờ vợ em nó không ăn rau sống, không ăn rau không rõ nguồn gốc xuất xứ, không uống rượu, không uống nước có ga, không đi du lịch xa… nó cẩn thận giữ gìn cho thằng ku lắm.
Mà các bác cũng biết rồi đấy, thanh niên đang tuổi phơi phới, đi làm về thấy vợ cứ mơn mởn ra bố thằng nào chịu được, ấy thế mà vẫn phải chịu Nhà em kiêng luôn, coi như cấm vận. Đến đây thì nhiều bác sẽ bảo em đi quay lại cái vườn rau xưa, nhưng thật lòng em yêu vợ em nên em nhịn hết.
Ngày lấy nhau em mới thấm thía cái câu các cụ bảo người phụ nữ thông minh thì nên lấy người yêu mình chứ không nên cắm đầu cắm cổ lao vào cái thằng mình yêu. Em yêu vợ em nhiều hơn vợ em yêu em, lúc nào em cũng sợ vợ em buồn, sợ vợ em chịu thiệt thòi nên em gần như quên béng mất mình đã từng có 1 khoảng thời gian chơi bời mút mù. Nhiều hôm trời se lạnh, ngủ dậy thấy vợ nằm bên cạnh mà em cảm giác như 2 đứa quen nhau từ rất rất lâu rồi, cái quá khứ lông bông của em hình như cũng đã trôi xa lắm rồi…
Vợ em cũng biết là em bấn, nhưng nó bảo cả đời chỉ sinh con 2- 3 lần là cùng nên cứ cẩn tắc vô ưu. Lắm khi đi nhậu với anh em bạn bè về em cũng thấy sợ, sợ không kìm được lòng rồi lại theo chân chúng nó đi hái rau, đá phò tẩm quất thì có lỗi với vợ con lắm. May mà vợ em sống rất tình cảm, ở nhà cũng như đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào ngực em ôm nhau vài giây cho “đỡ nhớ”mặc dù chả bao giờ xa nhau đến nửa ngày. Lắm lúc em thấy 1 cái ôm, 1 cái hôn hay 1 cái cầm tay hoặc chỉ là đi làm về thấy nhà sáng điện và vợ đang đứng bếp còn làm mình thích thú hơn cả cái chuyện có thể hùng hục abc xyz cả đêm.
****** Hết ******