<?php the_title(); ?>

Dường Như Em Đã Yêu

23.07.2014
Admin

San đi chợ cùng mẹ và tính toán những thứ cần thiết, lần nào cũng thế rất thành thục và như một thông lệ. Mỗi lần San về, San chỉ nói chuyện với bà nội, bố hỏi han “học hành thế nào” San trả lời “con vẫn bình thường” thế là xong chuyện. Mẹ nấu nướng trong bếp, ít khi mẹ nói chuyện với San. Đôi khi San thấy cô đơn trong ngôi nhà của mình. Thỉnh thoảng San có sự so sánh. Mỗi lần chị gái về là cả nhà mừng rỡ, mẹ tíu tít hỏi han công việc rồi tâm sự chuyện tình cảm, bố hỏi han công việc rồi bàn luận thời cuộc, chính trị với chị gái rất hợp ý, bà nội lôi hết món này đến món nọ ra bắt ăn. San chỉ cười với những cử chỉ ấy, biết rằng mọi người cũng yêu thuơng San nhưng đôi khi San cũng thấy cảm thấy mình hơi ích kỉ khi có cảm giác ghen tỵ. Nhưng những suy nghĩ ấy qua nhanh, bởi San biết chị gái San là niềm tự hào của cả nhà, chị cũng tài giỏi hơn San rất nhiều nữa…

Đám trẻ con nhà cô dì, chú bác rất quí San, thường thì San chỉ gặp chúng trong những ngày như thế này.Giỗ Tết là ngày mà anh em và họ hàng quây quần gặp mặt. Những đứa trẻ đứa nào cũng tranh phần nằm ngủ với chị San, đòi ăn những món San nấu. Rồi đòi phụ giúp San. Trẻ con thật ngô nghê và đáng yêu, San thấy mình như bé lại khi mỗi lần gần chúng.

Năm nay gia đình San có một người khách lạ, bố nói đó là bạn của chú. Nghe nói từ Mĩ về, đó là một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc sang trọng, khuôn mặt mang vẻ đẹp mặn mà nhưng không giấu nổi những nếp nhăn của thời gian. Người phụ nữ ấy đứng trước bàn thờ thắp hương cho chú, không giấu nổi cảm xúc, San thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt ấy có gì đó xót xa và đầy những nỗi niềm. Người phụ nữ ấy nhìn San khi bố giới thiệu, bà ta tiến lại gần rồi bất chợt nắm lấy tay San, nhìn San dưng dưng, San cảm nhận rõ ràng bàn tay của người phụ nữ ấy đang run lên cầm lấy tay San như thế nào.

Cả nhà có thái độ hơi lạ khi có sự xuất hiện của người phụ nữ ấy, San hỏi bà nội, bà tránh đi câu hỏi của San chỉ ậm ừ đó là bạn ngày xưa của chú. San lờ mờ lục lại trí nhớ đến những câu chuyện xưa cũ về chú có thấp thoáng bóng dáng của một người con gái, phải chăng đây chính là người con gái ngày xưa chú đã từng yêu. Trong đầu San xuất hiện những câu hỏi mà chưa có ai giải đáp…

Khi cả nhà đang quây quần ngồi nói chuyện vui vẻ, San ra sau nhà lấy khế cho lũ nhóc. Chợt San bắt gặp người phụ nữ ấy đang trầm ngâm nhìn lên những chùm khế sai nhung nhúc và những hoa khế màu tím li ti phất phơ rơi xuống.

– Cô không vào nhà sao lại ra đây?

– Ồ, SanSan!

– Ngày xưa chỉ có chú gọi cháu như thế…Cô tên là gì? Cháu chưa kip hỏi.

San vừa nói vừa lấy cây chọn những quả khế màu xanh mướt và mọng đang nằm im trên cành.

– Cô là Vy. Cô rất vui khi gặp cháu, có lẽ đã quá lâu rồi, cháu lớn nhanh quá…

– Cháu chưa bao giờ nghe chú nói về cô cả, chỉ thấp thoáng biết có một người con gái…

– …

– Cô…cô có phải người con gái ấy không?

– Cô đã có một khoảng thời gian hạnh phúc nhất…khi ấy, nhưng cô không biết trân trọng và có lẽ số phận đã an bài như thế.

– Cháu cũng phần nào tin vào số phận, nhưng số phận cũng là do mình lựa chọn.

– 20 năm trước cô đã sai, và bây giờ cô trở về để sửa chữa lối lầm ấy…

– …

– SanSan, cô có thể làm bạn với cháu không?

– Tất nhiên rồi cô, chú yêu quí cô thì cháu cũng sẽ như thế.

– SanSan, cô muốn cháu biết…

“SanSan, đi vào nhà cho mẹ nói chuyện”.Mẹ từ đâu đó chen vào, nghiêm nghị nhìn San rồi bắt San đi vào nhà. San không nghe được họ nói gì, quay mặt lại nhìn San thấy những giọt nước mắt từ đôi mắt u buồn của cô Vy. San thấy có nỗi đau đớn cực độ và niềm sâu kín mà San không biết đó là gì. Thoảng trong suy nghĩ của San muốn hiểu thật nhiều về con người này, người mà cho đến 20 năm sau vẫn không khỏi day dứt với mối tình xưa.

Người mà có một sự liên hệ với người chú mà San yêu thương nhất…

Trở lại Hà Nội. San mang theo một câu hỏi lớn, hình dáng và nỗi niềm của người phụ nữ mang tên Vy ám ảnh San. Cô cũng không hiểu tại sao có một cái gì đó như sự liên hệ vô hình với San với người phụ nữ ấy. Có điều gì đó người phụ nữ ấy muốn nói với San thì phải, còn có những điều lâu nay San vẫn thắc mắc về chú nhưng vẫn chưa có ai trả lời…

Một sự đồng cảm nào đó có lẽ bởi cả San và người phụ nữ ấy đều rất yêu quí người chú đáng kính của San. San nghĩ như vậy.

Người phụ nữ có đôi mắt u sầu ấy ám ảnh San một cách vô thức. Đôi mắt ấy, San thấy thật quen như là San đã gặp ở đâu đó rồi…

***

Lại những ngày tháng dài lên giảng đường chán ngắt. Đám bạn trong lớp túm tụm những nhóm chơi thân với nhau trò chuyện. Thực tế thì San đã nhận thấy sự buồn tẻ này lâu lắm rồi, ngay từ khi bước chân vào cổng trường đại học, ngay từ khi đặt bút viết tên ngành mà San sẽ học.

Lũ bạn chơi với San đa số là con nhà khá giả, ít phải lo lắng đến tiền bạc. Thậm chí nếu hỏi thì thừa biết rằng mối quan tâm không ngoài mấy thứ như: đi mua sắm, ăn uống, vui chơi, yêu đương và đa số đó là game sau đó là dành thời gian để ngủ. Mấy trò tiêu khiển hầu hết là suốt ngày ngồi trước máy tính và đua nhau chém gió trên mấy mạng xã hội.

San thấy nhàm chán, thật sự nhàm chán. Và sự cảm nhận ấy không phải riêng San mà hầu hết với những đứa bạn mà San quen. Toàn một đám không biết dùng thời gian vào việc gì ngoài việc đi chơi và đi chơi. Sinh viên ai cũng biết chỉ đến cuối kì mới vật mặt ra học chứ ngày thường chỉ cắp cặp lên giảng đường ngồi hết tiết rồi về. Nói cho đúng mức thì trường đại học mà San đang theo học không phải danh tiếng gì, sinh viên cũng không phải cố sống cố chết để vào được trường vì đầu vào số điểm cũng vừa tầm, ra trường cũng không phải lo lắng vì bố mẹ đều có mối quan hệ. Đa số lũ bạn của San không phải vất vả vì chuyện tiền bạc, cũng không phải lo trang trải cho cuộc sống trọ học mà hàng tháng luôn ung dung nhận tiền đầy đủ như lĩnh lương. San cũng có trong số đó, đôi khi San nhận thấy có lẽ San và đám bạn đang sống quá hời hợt và bỏ lỡ bao chuyện tươi đẹp của tuổi trẻ chăng? Nhưng thực tế là như thế, có hàng tá thời gian rảnh rỗi chồng chéo lên nhau mà San phát ngán tới mức không biết làm gì với nó. Lang thang trên mạng, chat chit, facebook mãi rồi cũng cảm thấy đó thực sự là những thứ…quá nhàm.

Tuy nhiên có một điều San thấy ở đám bạn là chúng không phải những đứa hư hỏng, không bao giờ biết đến vũ trường, bia rượu hay đàn đúm thuốc lắc. San cũng có phần nào cảm thấy ít ra thì như thế tốt hơn, chứ với những sự sa ngã của tuổi trẻ thì đối với San và đám bạn thì đang sống đúng với tuổi của mình. Tuổi trẻ, tuổi hai mươi đầy trong sáng không chút vẩn đục…

Cả lũ gần chục đứa chen nhau xuống hai bàn cuối cùng của dãy giảng đường ngồi tán phét. Được dịp hôm nay chủ đề chính là chủ đề tình yêu của con bạn mới “tậu” người yêu mới, đấy là một anh “đẹp zai”. Một lũ được bữa cười sung sướng chất vấn con bạn bắt kể lại tỉ mỉ câu chuyện tình hay ho của nó rồi cười ha hả mặc kệ cho ông thầy trẻ đang ngồi chúi đầu vào cái máy tính như kiểu “kệ muốn làm gì thì làm”.

San cười phụ họa theo, nhìn cả một lũ hồn nhiên không chút âu lo. San bỗng thấy có khi nào mình lại có suy nghĩ già hơn chúng nó không. Khi mà có những nồi buồn cứ đến vô cớ rồi đi rồi lại luẩn quẩn trong vòng chán ngắt ấy. Đôi khi nỗi buồn của tuổi trẻ thật là khó hiểu.

Người phụ nữ bạn của người chú quá cố hôm trước gọi điện cho San nói muốn gặp San nói chuyện. San đồng ý rồi nhanh chóng biến khỏi cái giảng đường đầy buồn tẻ ấy và nhanh chóng bắt xe đến chỗ hẹn.

Người phụ nữ ấy đã đến từ lúc nào, kiên nhẫn ngồi đợi San đến. Tách café đã vơi có vẻ như đã đợi cũng khá lâu rồi.

Đón chào San là nụ cười tươi tắn, đôi mắt ánh lên mừng rỡ khi thấy San. San chào rồi ngồi xuống và giải thích lí do đến muộn bởi tìm được chỗ này San phải chuyển khá nhiều xe bus. Tuy rằng chỉ gặp San có một lần nhưng người phụ nữ này lại dành cho San những tình cảm đặc biệt thân thiết và tình cảm. San ngồi nói chuyện với bà Vy một cách vui vẻ, dường như người phụ nữ này khá khéo léo lại rất tâm lý. Lần đầu tiên nói chuyện với một người lớn tuổi San không hề có cảm giác ngại ngùng hay phải đè nặng tâm lí. Bà nói San có thể gọi bà là Dì Vy. San đồng ý với cách xưng hô thân mật ấy hơn. Sau một hồi nói đủ chuyện, chủ yếu là chuyện của San thì bà rủ San đi mua sắm vì bà lâu lắm không về Việt Nam nên cũng không thạo đường và cũng không biết khu nào mua sắm và nên mặc như thế nào nữa. San vui vẻ đi cùng.

Khu trung tâm thương mại mua sắm chủ yếu dành cho những người có tiền chứ những đứa sinh viên như San thường chỉ vào đây gửi xe hay những ngày hè nóng bức vào tránh nóng. Có đi vào đây thì túi tiền sinh viên cũng chẳng bao giờ đủ mà thanh toán với những hóa đơn tính bằng tiền triệu. San đi cùng, lắc đầu lè lưỡi với con số 0 dài ngoằng.

San từ chối mọi thứ mà bà Vy mua cho, nhất định San không lấy một thứ gì mặc dù ước mơ được khoác lên mình những chiếc áo quần đồ hiệu là mơ ước của bao nhiêu đứa bạn San. Nhưng San không thích nhận quà của người khác, mà trong khi đó, San mới chỉ gặp người phụ nữ này có một lần và thêm lần này nữa là hai với tư cách là bạn của người chú đã quá cố.

– Con gái cô khéo chọn đồ quá, cái váy này hợp với cô lắm.

Nhân viên bán hàng nói với hai người khi San chọn một chiếc váy đưa cho bà Vy mặc thử. Thật tuyệt là nó vừa khít như may riêng cho bà Vy vậy. Hai người liếc nhìn nhau cười mỉm, không biết vì do lời khen khéo léo hay vì những cử chỉ của San và bà Vy khá giống như hai mẹ con. Còn đối với mẹ rất hiếm khi San và mẹ đi mua đồ cùng nhau, mẹ San là người có thể gọi là khá lạnh, trong cách sống của bà là các qui tắc những chuẩn mực và không dành chỗ cho sự ủy mị. Rất ít khi mẹ thể hiện tình cảm đối với San, nhưng sâu thẳm San biết bà luôn dõi theo những bước đi của San.

San bước xuống thang máy cùng với những thứ đồ lỉnh kỉnh mới mua được,bà Vy gọi cho tài xế rằng hai người đang đứng trước của trung tâm thương mại và nói với San bà ta sẽ đưa San đi ăn tối rồi về.

Tối San loay hoay với những bài tập dài ngoằng, cố gắng làm cho xong cho đến khi đồng hồ đã điểm 12h đêm. Nick yahoo San vẫn để sáng đèn mặc dù ít khi chat chit. Chợt thấy Lâm online, mỗi lần nhìn thấy đèn yahoo của Lâm sáng San lại thấy tìm mình hồi hộp một cách khó tả. Thậm chí San bỏ mọi việc đang làm dở chỉ để nhìn nick yahoo của Lâm mà không bao giờ dám buzz. Thậm chí mấy câu status đôi khi là vu vơ, đôi khi chỉ là một lời bài hát của Lâm cũng làm San quan tâm và thích thú…

“Buzz!” San đang suy nghĩ linh tinh thì bị giật mình. “là Lâm” San sướng rơn. Dù đây chỉ là một điều cực kì bình thường nhưng San hạnh phúc lắm. Thât khó lí giải cho một tình yêu mà San lúc nào cũng chỉ tự mình tưởng tượng mọi thứ mà cũng không hiểu thứ tình cảm mà cô dành cho Lâm có phải tình yêu hay không?

Lâm chỉ dặn dò vài chuyện cho những chương trình sắp tới, ngoài ra chẳng có gì hơn. San hơi thất vọng. Nhưng dù sao thì San vẫn thích Lâm.

Thoảng qua vài suy nghĩ của San là Dì Vy, đối với San thì người phụ nữ này là một dấu chấm khó hiểu. Thật tình San rất muốn biết người phụ này đối với chú là người quan trọng như thế nào. Nhưng tất cả chỉ là một mớ bòng bong…

*****

Lại những ngày tháng đơn độc một mình, San lên giảng đường đều đặn, về nhà lại ôm mặt với cái máy tính xem phim rồi thức đến 1, 2 giờ sáng.Thỉnh thoảng lang thang cùng Rượu Vang, cứ cuối tuần gặp Lâm ở hội tình nguyện. Nhưng San cũng chẳng có thời gian ở bên Lâm vì bận rộn với hàng đống việc và tất nhiên Mai Chi vẫn kè kè bên Lâm chẳng rời lấy một bước. San lại chỉ có thể nhìn Lâm từ xa, thật khó chịu nếu như thích một người mà chỉ dám đứng từ xa nhìn lại như thế này. Đã có lần San tự nhủ mình sẽ giũ bỏ hết lòng tự trọng mà sẽ nói cho Lâm biết tình cảm của mình, nhưng có lẽ đó là một điều quá khó khăn…

San vẫn gặp Rượu Vang đều đặn, chat chit qua yahoo và nhắn tin hỏi han hàng ngày. Hình như Rượu Vang đã trở thành mội thói quen của San, đó là người có đủ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối, những ẩm ương, những nỗi buồn San vẫn gọi là “vô lí” và cả những câu chuyện hóm hỉnh đôi khi là bậy bạ San hóng được ở đâu đó.

Một lần đi giữa phố tấp nập Rượu Vang quay ra bảo với San

– Anh rất thích em đấy nhóc ạ

San lặng đi một giây nụ cười đang trên môi cũng trở nên gượng gạo hơn. Nhìn thấy thái độ ngỡ ngàng và bất ngờ của cô Rượu Vang quay ra xoa đầu cô

– Ngốc ạ, đừng nghĩ đây là một câu tỏ tình, anh chỉ nói lên cảm nhận của anh thôi.

– Hỳ, bỗng dưng có một người nói với em như thế tất nhiên em sẽ…lo lắng rồi.

– Đừng nghĩ nhiều, em biết thế thôi nhé!

San về nhà, vẩn vơi với suy nghĩ nếu như hôm nay Lâm là người nói ra câu ấy, có lẽ, San sẽ vui thật sự. Nhưng, chỉ tiếc đó không phải Lâm, người con trai mà San vẫn thầm thương thầm nhớ.

“Lâm à, em thích anh lắm, anh có biết không?”

*******

San vẫn đến hội tình nguyện như bình thường, San vẫn gặp Lâm. Cho dù trong sâu thẳm trái tim cô vẫn đập nhanh khi Lâm bước tới gần. Công việc khiến cho cô và Lâm có cơ hội gần nhau thêm.

– Em chưa về à? Mình đi ăn tối nhé, được không.

– À, vâng, được ạ. San hơi lúng túng về lời đề nghị bất ngờ của Lâm.

San chọn quán ăn mà cả hai sẽ đi. Một quán ăn nhỏ và dân dã trong một hẻm vắng. Món ăn ở đây không quá cầu kì và khách hàng ở đây toàn người quen và bình dân.

– Lần đầu tiên anh đến những chỗ như thế này à?

– Cũng không hẳn thế, chỉ là không thường xuyên thôi.

– Em thấy lạ đấy, một người như anh, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, thích lui tới những chỗ yên tĩnh và sang trọng, mà lại đến hội tình nguyện để chăm sóc cho đám trẻ, thấy vô lí làm sao ấy. San nói thẳng suy nghĩ của mình.

– Ban đầu anh cũng thấy khó thích nghi, nhưng bởi vì thế đã tạo nên hai mặt cuộc sống và điều đó cũng khá thú vị.

– Có còn lí do nào khác không?

– Anh muốn bù đắp những gì anh chưa làm được trước kia thôi, em còn nhớ đấy, anh vẫn thôi không day dứt về em gái mình.

– Em thật sự rất tiếc.

Lần đầu tiên San nói thẳng những gì mà cô vẫn nghĩ về Lâm, chẳng hề có một sự ngại ngùng, San chia sẻ và nói chuyện như một người bạn chân thành. Cho dù đi bên anh, trái tim cô vẫn đập thật mạnh không ngừng.

“Anh rất thích đi với em, lần sau chúng ta có thể gặp nhau và đến những nơi hay ho và ngon miệng như thế này nữa không em?”

“Tất nhiên rồi, nếu như anh có thời gian và thích thật sự”

Có vẻ như đã có một sự cởi mở và gần gũi hơn giữa Lâm và San. Cho đến khi về nhà rồi, San nghĩ lại và chẳng thể ngờ rằng hôm nay người con trai mà cô vẫn thầm thương nhớ lại ở bên cô thật gần. San hạnh phúc đến mức cô chẳng thể nào ngủ được và dường như trong cô lại có những tia hi vọng nhen nhóm.

Cô nghĩ đến những gì Rượu Vang nói, có lẽ cô chẳng nên ngại ngần hay tự ti về bản thân nữa bởi có một điều chắc chắn rằng, cô cũng nổi bật và cũng là một người con gái đặc biệt.

“Mình sẽ cố gắng để nắm lấy tình yêu của mình” San quả quyết. Cô tin rằng đó là những tín hiệu thật khả quan để cô từng bước một chiếm được tình cảm của Lâm.

Những kì thi cuối năm thật căng thẳng, San bù đầu với sách và vở. Cho dù được ở nhà ôn tập nhưng San còn thấy tệ hại hơn bởi mọi thứ rối tung và làm cho cuộc sống thật khó chịu làm sao.San phải cố nhồi nhét vào đầu những thứ chẳng mấy thú vị, những con số khô khốc và những đêm dài bất tận mệt mỏi với café.

San vẫn cố gắng dành ngày cuối tuần để đến với những đứa trẻ và quan trọng là gặp Lâm. Cho dù San cũng cảm thấy mình hơi lợi dụng việc đến đây cho lí do cá nhân, nhưng rõ ràng rằng cô vẫn làm tốt mọi thứ chứ chẳng hề sao nhẵng. Chỉ là thỉng thoảng liếc mắt về phía Lâm và ngắm đôi mắt nâu và khuôn mặt tuấn tú kia mà thôi.

Dạo này San rất hay đi cùng với Lâm, đôi khi là lang thang trầm tư trên những con đường, dừng chân nghỉ ngơi ở một chỗ và im lặng nhìn ngắm mọi thứ đang chuyển động.

Hôm nay cũng là một ngày như thế. San đi bên Lâm, hai người đi bên nhau, im lặng, cô không hề biết anh đang nghĩ gì. Nhưng đối với San, điều ấy chẳng mấy quan trọng.

Lâm đưa San về, bất chợt anh kéo cô lại thật gần.

“San à, em biết không, đi bên em lúc nào anh cũng có cảm giác thật an toàn và bình yên” Thật nhẹ nhàng, Lâm nắm lấy tay cô và thật nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Cảm ơn em gái!” Giọng Lâm thì thầm bên San thật gần, thật gần.

Trái tim San như tê cứng lại, nó dường như không đập nữa, không gian và mọi thứ có cảm giác như đang lắng lại. San ước sao cô có thể giữ mãi được giây phút này để thời gian thôi không trôi nữa.

Bóng Lâm khuất dần và San cứ đứng mãi như thế. Cô hạnh phúc, chỉ muốn hét lên thật to cho cả thế giới biết điều ấy.

******

San về nhà, chẳng thể nào quên nụ hôn ấy.

Nhưng rồi cũng không thấy Lâm liên lạc cho cô.

Có thể anh đã quên nụ hôn ấy nhưng với San đó là một điều kì diệu mà San đã mong chờ lâu lắm rồi.

Mai Chi hẹn gặp San. Cô hơi bất ngờ về cuộc gặp mặt này. Nhưng San cũng đoán trước được những gì Mai Chi định nói với cô.

– Đừng gặp anh Lâm nữa.

– Tại sao?

– Vì tôi ghét như thế!

– Cô có biết rằng cô thật ích kỉ không?

– Tôi có quyền ích kỉ vì tôi yêu anh ấy, còn cô, đừng có chen ngang vì hãy nhớ tôi mới thật sự là người phù hợp với anh Lâm…về mọi thứ…

San cười, tự dưng nhớ đến nụ hôn lên trán của Lâm, có thể nó không là gì đối với người khác, nhưng thật sự, San tin vào nụ hôn ấy.

Không hiểu khuôn mặt San có biểu lộ ra điều gì đó không, nhưng có vẻ như Mai Chi cũng lờ mờ nhận ra và đoán được điều ấy. Cô ta tức giận đứng dậy trước. Có vẻ như San vừa chính thức tuyên chiến.

Sinh nhật Lâm, San đã vui sướng đến phát điên khi cô được Lâm mời. San cười toe toét, líu la líu lô như một đứa trẻ. San nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho Lâm, tìm mọi thứ trên mạng, rồi hỏi han bạn bè, nhưng rút cuộc San chẳng thể nghĩ ra được thứ gì hay ho hơn cả. Tặng những thứ đắt tiền thì hiển nhiên San chẳng thể nào có thể có đủ tiền, và tất nhiên San thừa biết Lâm cũng sẽ chẳng thiếu những thứ như thế.

“Mình sẽ làm bánh sinh nhật tặng Lâm”

San sung sướng với ý nghĩ ấy, hì hục đi mua đồ và vật dụng để làm, hì hục và tỉ mẩn với từng chi tiết và cuối cùng San cũng ra lò được một chiếc bánh trông cực kì đẹp mắt, tất nhiên đó là tất cả nỗ lực và tình cảm San đều dồn hết vào đó. San cầm chiếc bánh, hạnh phúc khi nghĩ đến lúc Lâm cầm chiếc bánh do chính San làm lên và thưởng thức nó, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi San đã muốn nhảy tưng tưng như một con búp bê bật bông.

Nhưng San gặp một vấn đề cực lớn đó là San chẳng có bộ váy nào cả, nhìn vào tủ quần áo chỉ toàn áo phông quần bò San thấy ngán ngẩm. Có lẽ, bây giờ San mới biết sự quan trọng của váy vủng đối với một đứa con gái là như thế nào, bởi lẽ San đã từng kêu ca với Dung là sao mua lắm váy áo chật tủ để làm gì cơ chứ. Thêm nữa, San cũng chẳng biết make up cho chính mình như thế nào nữa.

“A, mình sẽ nhờ cái Dung”

Thế là vấn đề to đùng của San đã được giải quyết, cái tủ váy áo chật cứng của Dung làm cho San có cảm giác đấy giống như một của hàng quần áo vậy, lại còn phụ kiện, vòng vèo và cả một đống túi tăng để tông duyệt tông như Dung nói.

– Mở mắt ra được rồi đấy, mày thấy thế nào. Dung bảo San mở mắt sau khi make up và làm tóc cho San.

– Ôi, tao đây á, khác quá! San ngạc nhiên khi nhìn vào gương, chính San còn chẳng nhận ra chính mình nữa.

– Xinh nhớ, thế mà chẳng bao giờ biết điệu đà, ôi, nhìn tao còn thích nữa là…

– Hehe, cảm ơn nhé, thôi tao đi đây không muộn mất.

San bắt taxi để đến, chật vật mãi vì ngày cuối tuần taxi thường đông hơn nhưng rồi cũng đến kịp. San hồi hộp, hít một hơi thật dài, chiếc bánh nhỏ San gói và để trong túi, định sẽ đưa cho Lâm khi nào thích hợp.

– Ôi SanSan, hôm nay em xinh quá, anh suýt nữa không nhận ra đấy. Lâm niềm nở chào San rồi đưa cô vào nhà.

Căn nhà quá sang trọng giống như một biệt thự vậy, San hơi choáng ngợp bởi sự sa hoa này. Có rất đông người, mọi người đều toát lên vẻ sang trọng và nhìn là biết đều là những người có tiền và quyền thế. Thật sự, San hơi lo lắng bởi chưa bao giờ San đến những nơi như thế này. San nhìn lại mình, cô chẳng thể nào sánh bằng những cô gái chân dài trog những bộ đầm sexy phô diễn cơ thể cả. San không tự tin, chiếc bánh vẫn nằm im trong túi.

Mai Chi nhìn thấy San rồi khẽ gật đầu chào kiêu hãnh, cô ta lướt mắt nhìn từ đầu đến chân San rồi cười. San biết, nụ cười ấy là sự khinh thường. Cô ta kéo Lâm đi và San dành đứng một mình trơ chọi

Mai Chi dường như là tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh tán tụng, cô ta đứng bên Lâm với vẻ kiêu sa và đầy tự hào như kiểu muốn nói cho cả thế giới biết rằng “chàng trai này là của tôi” vậy.

San muốn về, có lẽ bởi cô không biết mình sẽ nói chuyện với ai hay ở đây để làm gì.

Những món ăn trên bày bày đẹp mắt, San chẳng bụng dạ nào muốn ăn. Một bữa tiệc sang trọng của những người giàu có và không khí như thế này San cảm thấy ngột ngạt và khó thở trong lồng ngực.

San lúng túng liệu chẳng biết cô ở thêm đây để làm gì nữa. Cô rút điện thoại, cô tìm số của Rượu Vang, cô muốn anh đến đón cô thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi cái cảnh nhìn thấy Lâm và Mai Chi tay trong tay đến khó chịu điên người.

Tay San run run, chẳng hiểu sao San lại đánh rơi, luống cuống, San định cúi xuống nhặt…

Có một ai đó cầm chiếc điện thoại, San lí nhí cảm ơn, ngước lên nhìn…

– Rượu Vang, sao anh…? San ngỡ ngàng.

– Suỵt, đừng có hét lên thế chứ.

– Sao anh lại ở đây…

– Mình ra ngoài đi, chỗ này chẳng thoải mái chút nào cả.

San vui mừng và cũng ngạc nhiên vô cùng khi Rượu Vang đột ngột xuất hiện ở đây. Cô không ngờ rằng cuộc sống lại nhỏ bé như thế. Hóa ra, Rượu Vang và Lâm là hai người bạn thân của nhau từ nhỏ cơ. Và tất nhiên Rượu Vang cũng thừa biết Mai Chi và sự có mặt của Rượu Vang ở đây là hiển nhiên rồi, một người bạn thân từ nhỏ tất nhiên phải có mặt ở bữa tiệc sinh nhật của người bạn ấy rồi.

– Em có gì mà cứ giấu mãi trong túi thế.

– À, cái này…San rụt rè rồi từ từ lôi trong túi ra chiếc bánh nhỏ được gói cẩn thận trong hộp.

– Cái này em định tặng Lâm, nhưng…

– Thế thì vào đưa cho cậu ấy đi chứ, đi nào, mạnh dạn lên…

Rượu Vang vừa nói rồi vừa kéo San đi. San đi theo cùng Rượu Vang đi tìm Lâm. Bữa tiệc vẫn diễn ra với ánh sáng, với hoa và nhạc nhưng nhân vật chính lại biến đâu mất.

Cả hai cố gắng đưa mắt về mọi phía tìm Lâm nhưng không thấy đâu, rồi Rượu Vang bảo San có lẽ nên tìm ở tầng hai. San đi chậm rãi và rụt rè đi tìm Lâm, Rượu Vang thì bảo San tìm bên phải còn anh sẽ tìm hướng còn lại. Ngôi nhà rộng lớn làm cho San có cảm giác nghẹt thở, giống như San đang bước đi những bước trong cung điện của chàng hoàng tử trong cổ tích vậy. Nhất định San phải gặp Lâm để đưa cho anh chiếc bánh do chính cô làm và nhất định, cô sẽ nói hết tình cảm với anh.

“Lâm à, em thích anh” Liệu San có đủ cam đảm để nói được câu ấy không, nhưng cô đã quyết định rồi bởi vì San không muốn phải đợi chờ thêm nữa. Mà San cũng biết, đối với Lâm thì San cũng không phải là hình ảnh quá mờ nhạt. Chắc chắn là như thế.

Cửa phòng khách trên tầng hai để mở lối đi ra ban công, San nhẹ nhàng bước những bước chậm rãi, San đã nhìn thấy bóng của Lâm qua những ô kính. Ban công lộng gió, ánh đèn đêm hắt những đợt sáng le lói.

San hít một hơi thật sâu, cố gắng bước thêm vài bước nữa, nhưng…chân San tê cứng lại và như đóng đinh một chỗ.

San sững sờ…

Lâm và Mai Chi đang ôm lấy nhau, hai bờ môi dính chặt, họ dường như quên mất mọi thứ xung quanh và tất nhiên chẳng bao giờ biết đến sự có mặt của San.

San thấy nước mắt mình, rất nhanh, chảy xuống khóe miệng. San đứng lặng, nắm chặt chiếc túi có chiếc bánh San làm định dành cho Lâm. Nụ hôn mà Lâm dành cho San hôm ấy, thật khác, khác xa so với những gì cô đang phải chứng kiến.

Rồi như một phản xạ, San lùi lại, từng bước, San vẫn đủ tỉnh táo để chào mọi người ở bữa tiệc và ra về.

Đêm, dáng San nhỏ nhắn và đơn độc, bóng đèn đêm hắt bóng San thành vệt đen dài…Chiếc túi nhỏ San vẫn nắm chặt, chiếc hộp nằm im trong túi, San đưa tay vào lấy ra, giơ lên trước mặt nhìn, San định vứt nó đi…

– Em có thể cho anh không? Tiếng ai đó thật quen làm San bừng tỉnh.

– Anh…

Rượu Vang đi theo sau San tự bao giờ bây giờ anh mới lên tiếng. San quay lại, thấy Rượu Vang đứng đó nhìn cô và rất tự nhiên, cô chạy đến bên anh, chẳng một chút ngại ngần, cô đổ gục vào ngực anh. Cô khóc, như một đứa trẻ.

Anh đứng đó, vững chãi và yên bình để cô dựa vào, để cho cô khóc thỏa thích như một đứa trẻ. Anh im lặng, bởi chẳng cần cô phải nhiều lời, chẳng cần anh phải nói mà chỉ đơn giản để hai con người ở bên nhau thật gần cũng có thể hiểu hết về nhau.

– Em thật ngốc đúng không anh? Em cứ nghĩ rằng anh ấy yêu em, em đã cứ tin và nụ hôn ấy, em khờ khạo quá…

San và anh lại đến nơi quen thuộc, nơi lộng gió, nơi mà không gian như thật gần với bầu trời. Ban đêm, mọi thứ xung quanh đầy huyền ảo, có cảm giác những ánh đèn đêm dưới kia như sao ngàn lấp lánh.

San kể cho anh nghe về tất cả tình cảm của mình, rằng cô đã thích Lâm như thế nào, cô đã cố gắng thay đổi bản thân để mong được một lần Lâm nhìn về phía cô. Cô đã tin vào nụ hôn kia dù nó chỉ được đặt lên trán. Nhưng, mọi thứ chẳng hề như mong đợi, có lẽ, điều đơn giản bởi Lâm chẳng hề thích những cô gái bình thường như San, và con người San cũng dung dị như chính tình yêu của cô vậy.

“Em sẽ quên anh ấy, như thế này là quá đủ với em rồi, em không thể biến mình thành con ngốc như thế này được” San nói với Rượu Vang. Và anh nói với cô một câu có vẻ như chẳng mấy liên quan.

“Em biết không, những ngôi sao vẫn luôn tồn tại cùng mới mặt trời nhưng chúng ta chỉ nhìn thấy nó vào ban đêm bởi ban ngày nó bị ánh sáng mặt trời làm lu mờ, nhưng nếu để ý thật kĩ và biết cách thì rõ ràng những vì sao kia vẫn luôn tồn tại thật là đẹp đến mê hồn đúng không.”

Rượu Vang nắm lấy tay cô, siết nhẹ, anh nhìn thẳng vào mắt cô “cố lên, em là một cô gái mạnh mẽ, đừng nghĩ rằng mình tầm thường, bởi với một ai đó, em là cả thế giới này đấy”

– Cảm ơn anh vì vẫn luôn ở bên em, sao anh tốt với em như thế?

– Đừng nghĩ nhiều…

***

San không liên lạc với Lâm nữa, cô đến hội tình nguyện nhưng tránh những ngày có mặt anh, cũng chẳng hề muốn nhìn thấy cảnh Lâm và Mai Chi bên nhau. Cô buồn thật sự, cô nói với Rượu Vang rằng hình như cô đã bị lấy đi một thứ gì đó thật quí giá.

Những ngày khủng hoảng chỉ có duy nhất Rượu Vang bên cô, anh thấu hiểu và trầm ngâm lắng nghe mọi thứ San nói cho dù chẳng có đầu cuối hay chẳng thể hiểu được cô đang nói về chuyện gì. San hết cười rồi lại trầm ngâm, hết vui lại buồn, rồi lại khóc. Lâm đã làm cô tổn thương quá lớn. Nhưng cũng chỉ có duy nhất Rượu Vang chứng kiến những cảnh ấy. Đôi khi San thấy nếu không có Rượu Vang có lẽ cô sẽ đơn độc và bị bỏ rơi tàn tệ trong cuộc sống tẻ nhạt của chính mình.

San không đến lớp, San tìm đến thứ mà khi buồn người ta thường tìm đến đó là rượu. San triền miên trong những cơn say. San muốn quên đi mọi thứ về Lâm, muốn uống để những hình ảnh về Lâm tan biến hết. Lần đầu tiên San mới có cảm giác tình yêu làm cho con người ta đau khổ như thế nào.

Quán rượu vắng tanh, trước kia chỉ có Hạ hay đến đây và rồi San là người đưa Hạ về. Nhưng lần này chính San lại tìm đến đây. San uống thật nhiều, chẳng cần biết có bao nhiêu rượu được tống vào người nữa, San say và khi chẳng thể nào đứng vững được. Rượu Vang xuất hiện đúng lúc và đưa San về, chẳng hề nói gì, chẳng hề trách mắng cho dù trong cơn say San lải nhải đủ thứ trên đời, thậm chí nói anh chẳng ra gì.

– Anh buông tôi ra, anh là đồ tồi, anh cũng giống như anh ta thôi, đồ đểu.

Sáng thức dậy đầu đau như búa bổ, San thấy mình trong căn phòng của Rượu Vang, anh gục bên cạnh cô, có lẽ vì đêm qua anh đã thức trông cô. Nhìn bộ dạng của anh, San tự cảm thấy mình giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Nhưng anh chẳng hề trách mắng, cũng chẳng hề nói gì đến việc đã xảy ra hôm qua.

– Cháo anh nấu trên bếp, tý dậy rồi ăn nhé, anh đi làm đây.

Rượu Vang dặn dò. Anh không nhìn vào mắt cô.Chẳng hề thấy anh biểu lộ một điều gì. San thấy anh lạ lùng và xa cách.

San gật đầu, chẳng dám nói thêm điều gì, cô định nói lời xin lỗi anh nhưng lại thôi.

Khi Rượu Vang đi rồi, San bật dậy, đầu cũng đã đỡ đau hơn. San nhìn mình trong gương, trông thật tệ hại. San thở dài. Cô không muốn mình sống như thế này nữa, cô muốn sống thanh thản hơn, không phải chờ đợi hay hi vọng vào bất cứ một ai nữa. San bắt đầu có những suy nghĩ khác, mạnh mẽ và quả quyết hơn.

Căn phòng của Rượu Vang sạch sẽ và ấm áp, gió ùa vào thổi tung những tấm rèm trắng làm nắng mỏng ngập tràn, San mở cửa sổ hít một hơi thật sâu. Dường như mọi u sầu cũng phần nào tan biến. San tự dưng thích căn phòng này, thích cái cách mà Rượu Vang bài trí mọi thứ, tất cả mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và yên bình. Dù anh đang không ở bên cô nhưng rõ ràng cô vẫn nhận thấy cảm giác được chở che trong chính căn phòng của anh.

San đi lại xung quanh và nhìn ngắm mọi thứ. Trên giá tủ, San bỗng bật cười vì những thứ nhỏ nhặt mà có lần San tặng cho Rượu Vang được anh cất cẩn thận, mấy bức ảnh chụp cùng anh khi hai đứa lang thang cũng được anh lồng trong khung ảnh một cách trang trọng.

“Anh ấy thật tốt với mình.” San tự nhủ, không hiểu tại sao nhưng San có cảm giác tội lỗi đối với Rượu Vang.

Cả ngày hết đứng lại nằm San bắt đầu thấy chán nản, nhưng San cũng chẳng muốn đi đâu và cũng chẳng có chỗ nào để đi. Về nhà ư, căn nhà trọ ấy thì cũng đâu có khá khẩm gì hơn ở đây. Chị gái San đi công tác hàng tháng trời vẫn chưa về. San đã cảm thấy đỡ buồn, và dường như hình ảnh Lâm không còn vương vấn gì nữa. Sau mọi chuyện xảy ra, San tự nhủ lòng mình sẽ quên Lâm đi, điều đơn giản bởi rằng cô và anh là hai thế giới khác biệt. Thật khó khăn để San có thể bước vào thế giới ấy.

Để cảm ơn những gì mà Rượu Vang đã làm cho mình San quyết định đi chợ mua đồ và để nấu cho Rượu Vang một bữa thật ngon coi như để “xin lỗi” anh. Cô sẽ nói cho anh biết rằng, cô sẽ thay đổi, cô sẽ không buồn nữa và chắc chắn cô sẽ sống khác đi. Cô sẽ quên và sẽ để hình ảnh Lâm ra khỏi cuộc sống của mình.

San đi chợ, chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng rồi hì hục nấu nướng. Lâu rồi không nấu nướng nhưng San thấy thật vui khi những món ăn vẫn thật ngon và đẹp mắt. San bày ra bàn và nhìn ngắm mọi thứ, thích thú với cái cảm giác khi anh sẽ nếm từng món ăn này do chính tay cô nấu.

Trời mùa Đông tối đến thật nhanh, nhìn dòng người hối hả, San từ trên ban công nhìn xuống xem có khi nào là Rượu Vang đang hòa vào dòng người ấy chăng? Cô đợi anh về, có lần anh nói với cô rằng anh rất thích ăn những món nấu ở nhà. San nhìn mâm cơm, vui với cảm giác là Rượu Vang sẽ ăn từng món và thích thú.

San đợi, đợi mãi.

Những ánh đèn đêm leo lắt.

San đợi…dòng người đông đúc nhưng không có bóng dáng quen thuộc của Rượu Vang.

10h đêm…San không thấy anh về. Mâm cơm ảm đạm và lạnh lẽo.

“San à, mày đang đợi chờ điều gì thế này?”.

Cô giật mình với suy nghĩ ấy.

San đóng cửa cẩn thận và đi về. Nhìn lại mọi thứ trong căn phòng, San thấy trống trải…

Những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả thành lời.

********

Đã gần một tuần kể từ lần cuối San gặp Rượu Vang, cũng không thấy anh liên lạc với cô. Cô vẫn thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại nhưng chẳng hề có số quen thuộc gọi đến, cũng chẳng hề có một tin nhắn. Dường như Rượu Vang đang muốn tránh mặt San, cô có nhiều điều muốn nói với anh. Nhưng giờ cũng chẳng có cơ hội. San định đi tìm anh nhưng rồi lại có một cái gì đó ngăn cô ạ.

Dường như San đã quen nhận được sự quan tâm của anh và bây giờ, khi không có Rượu Vang bên cạnh cô có cảm giác hụt hẫng và trống trải vô cùng. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều rời bỏ cô. Lâm, người đã từng làm cho cuộc sống của cô đảo lộn giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hạ, đứa bạn thân nhất giờ cũng đang ở một nơi xa lắc mà chẳng hề có một sự liên lạc và Rượu Vang nơi vững chãi và yên bình mỗi khi San mỏi mệt giờ cũng biến mất và rời xa cô. San chán ngán với những suy nghĩ ấy. Trống trải và đơn độc biết chừng nào.

San đến lớp học, sự trở lại sau một tuần nghỉ học làm đám bạn có vẻ quá khích khi thấy cái bộ mặt của San. Lấy lí do là có việc riêng nên đám bạn cũng chẳng tra hỏi gì thêm. Vài chuyện nhí nhố của đám bạn làm cho San cười thích thú. Nhưng sau đó, nụ cười của San sao cứ nhàn nhạt. Hình như San thấy thiếu thiếu một điều gì đó và nhớ nhớ một thứ thật thân thuộc nhưng San quên mất đó là gì.

Cuộc sống của San quay về với những thứ trước đó: giảng đường, về nhà ôm mặt với máy tính, vài người bạn chẳng mấy thân, gia đình ở xa và chỉ qua quít bằng vài cuộc điện thoại.

San vẫn mở máy điện thoại hàng đêm nhưng chẳng hề thấy có số gọi đến…

Day dứt…

Khó hiểu…

Cảm giác khó chịu cứ thế len lỏi trong con người San.

******

Chiều Đông ảm đạm. Tiết học cuối ngày làm cho đám sinh viên khá mệt mỏi. Xe bus chen lấn, tắc đường. Mọi thứ xung quanh khiến cho San chán ngán đến tận cổ.

Về nhà, thấy sáng đèn. Hình như chị gái San đã đi công tác về. Gần một tháng nay chị đi vắng cũng chỉ có mình San đi đi về về ở căn nhà này. Những chuyến công tác dài ngày và bất thường của chị gái đã là điều khá quen thuộc với San. Mọi thứ có vẻ như chị mới đi về. San vui mừng định mở cửa bước vào nhưng tiếng ồn phát ra có vẻ giống như một cuộc tranh cãi khiến San dừng lại và lắng nghe.

Sau cánh cửa là chị gái San và một người phụ nữ trung tuổi. Cái dáng quen ấy làm San nhận ra đó là người bạn của chú mà San đã gặp và thân thiện gọi là “dì Vy”. Họ vừa xảy ra một chuyện gì đó. Chị gái San lạnh lùng và phần tức giận còn người phụ nữ kia như đang khóc lóc và cầu xin. Tiếng cãi vã chợt to dần lên.

– Cô hãy tránh xa gia đình cháu ra, từ trước tới giờ mọi thứ như thế nào thì cô hãy để nó trôi đi như thế. Đừng cố đảo lộn để làm gì.

– Cô xin cháu, cô muốn gặp con gái cô, cô muốn nó biết rằng cô là mẹ nó.

– Cô không phải là mẹ nó, cô đã bỏ nó và người chú đáng thương của tôi để chạy theo người khác. Bây giờ cô đừng về đây mà giả ân nghĩa nữa.

– Cô biết cô có tội với gia đình cháu, với chú nhưng SanSan vẫn là con gái cô và nó có quyền biết điều ấy.

– Khi chú còn sống chú đã không muốn SanSan biết được cô là mẹ nó và cũng không muốn nó phải chứng kiến cảnh chú ra đi. Cô đừng gây thêm chuyện nữa, tốt nhất hãy để SanSan có bố, có mẹ và có gia đình như bây giờ. Cô đi đi.

San lặng đi “SanSan…là mình!”. Trong một giây, San lờ mờ nhận thức được những gì họ đang nói, nhưng mọi thứ lẫn lộn.

Trong tâm trí San là hình ảnh chiếc bút mực chưa kịp đậy nắp và người chú chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, là hình ảnh người phụ nữ đã rời bỏ đứa con của mình. “Họ chính là bố mẹ của mình” Có tiếng nói phát ra trong tâm trí San, rồi như vô thức San chạy đi, nước mắt nhòe mọi thứ nhưng San vẫn chạy. Đằng sau là tiếng hai người phụ nữ đang cố đuổi theo San.

San chạy, chạy mãi, chân nhừ đi và rồi đổ sụp xuống. Đường phố vắng tanh, đèn léo lắt, bóng đêm bao xung quanh đáng sợ.

Mọi thứ lẫn lộn trong tâm trí San dần dần ghép lại. Những mảnh quá khứ và hoài niệm chắp vá. Cuộc sống vốn dĩ trước đây dường như tan biến và vụn vỡ, những con người xung quanh, cuộc sống San đang sống như lúc này hóa ra chẳng thuộc về San. Sự thật và sự dối trá lẫn lộn, San đã sống 20 năm qua trong sự giả dối ấy. Nhìn lại mình, San có gì? Chẳng có gì hết, người cha đã mất, người mẹ đã bỏ rơi San, gia đình của San giờ chẳng còn thuộc về San, người con trai mà San thầm yêu chẳng dành cho San mảy may dù chỉ là ánh mắt nhìn, đứa bạn thân giờ chẳng biết nơi nào. Còn người duy nhất là Rượu Vang giờ cũng rời bỏ cô. Mọi thứ đều rởi bỏ cô, đắng cay và đau đớn đến tột cùng!

Nước mắt cứ thế chảy, San ôm lấy chính mình. Sao cô đơn độc thế này. Sao cuộc sống cứ trêu đùa cô mãi thế? Hai mươi năm đối diện với sự thật rằng cô không phải con đẻ của bố mẹ đã nuôi nấng cô, bố mẹ đẻ của cô người đã chết, người ruồng rẫy khi cô còn chưa biết gì về thế giới này. Ai đã tạo nên cuộc sống này cho cô? Cô muốn đi thật xa, muốn những điều vừa xảy ra đây thôi chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ vẫn hiện hữu và cấu xé đau đớn.

Những mảng chắp vá, quá khứ và hiện tại đan xen…

Những mảnh vỡ…

Những giọt nước mắt…

Những kí ức…

Tất cả vá víu thành nỗi đau…

*******

Ở một góc khuất của một quán bar đã vắng người. Đức ngồi đấy với chai rượu đã quá nửa. Rượu hôm nay có vị thật lạ lùng. Nhàn nhạt. Anh đang muốn say, nhưng thật kì lạ, anh lại rất tỉnh. Anh muốn uống và quên đi mọi thứ, cả những việc điên rồ mà anh vừa làm.

– Có chuyện gì mà hôm nay lại gọi tớ ra đây thế này? Lâm đến với sự ngạc nhiên.

– Cậu ngồi đi.

Hai người đàn ông ngồi bên chai rượu mạnh. Lâm không uống. Đức xoay xoay li rượu trên tay rồi đưa mắt nhìn Đức, người bạn thân từ nhỏ của anh. Cả hai đã cùng bên nhau qua bao sóng gió, nhưng anh đâu có ngờ rằng lại có ngày cả hai ngồi bên nhau giữa tình thế như thế này.

– Cậu là thằng tồi…cậu biết không?

– Cậu say rồi.

– Tớ không say. Tớ đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Đức nhếch mép cười.

– …

– Tớ không hiểu nổi cậu có điều gì mà San lại thích cậu đến như thế, và cô ấy nguyện chết vì cậu. Cậu cũng chỉ là một thằng tồi thôi đúng không?

– Cậu vừa nói gì?

– Tớ vừa nói rằng San rất thích cậu, đồ ngốc ạ.

– SanSan ư…tớ phần nào cũng biết điều đó.

– Biết sao cậu lại làm cô ấy đau khổ như thế?

– Thật ra ngay từ lần đầu gặp tớ đã rất ấn tượng với cô bé ấy, nhưng cậu có thể hiểu được không, tớ còn có Mai Chi. Cô ấy không can đảm và mạnh mẽ được như SanSan…

– Cậu mang tình cảm của mình lên bàn cân như thế sao? Tớ chỉ cần biết một câu thôi, cậu…có thích SanSan không?

– Tớ…tớ thừa nhận rằng tớ cũng thích SanSan. Nhưng còn…còn cậu, Đức?

– Đừng nói gì thêm nữa, cậu hãy đến với cô ấy đi. Nhìn SanSan những ngày vừa qua tớ không thể chịu nổi hơn được nữa. Hãy kệ tớ.

Người con trai kia nhanh chóng rời đi, bàn rượu lại chỉ còn lại một người. Đơn độc, chai rượu đã hết và chỉ còn chút cuối cùng trong chiếc li. Anh nhếch mép cười. Nụ cười cay đắng và chua xót. Anh buông tay, chiếc li vỡ tan thành những mảnh vụn…

***

Khi ấy, có một cô gái ngồi dưới bóng tối của một con hẻm. Nước mắt, đau đớn nấc nghẹn nhưng không thành lời. Cô muốn đi, cô muốn đi tìm…

– SanSan, sao em lại ở đây?

Lâm đưa tay chạm vào người San. Cô giật mình, lùi lại. Nhìn lên, ánh mắt vô hồn. Lâm nhìn cô với xót xa.

– Anh muốn nói với em…SanSan!

Im lặng, chỉ nghe được gió thoảng qua và xào xạc những chiếc lá rơi bên đường.

– Anh xin lỗi, anh đã để em phải chờ đợi quá lâu…

Lâm nói rất nhiều rồi đưa tay ôm San vào lòng.

Hai cơ thể kề sát bên nhau.

Im lặng, sự im lặng đến chết người. Đôi mắt của San vô hồn, toàn thân cô cứng đơ như một pho tượng

– Anh sẽ đưa em về nhà, mọi chuyện sẽ qua thôi.

– …

– SanSan! nghe anh nói gì không?

– …Tôi muốn đi tìm…Rượu Vang!

Lâm buông tay, nhìn San vô thức. Đôi mắt vô hồn, cô không nhìn anh. Lâm thấy anh không hiểu San lúc này. Đứng trước San không phải là cô bé e ấp và chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa mà là một người lạnh lùng chẳng hề có cảm xúc.

– SanSan!

“Tôi phải đi tìm Rượu Vang”, cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy. Và rồi, San ngã gục và lịm đi…

*******

Lâm đưa San về nhà. Lâm cảm nhận được dường như San vừa phải trải qua chuyện gì đó rất đau đớn. Suốt đêm thức bên trông San. Anh thấy cô khóc trong mê man. Những giấc mơ dường như đau đớn đến cực độ. Lâm thấy cô sợ hãi như muốn chạy trốn một điều gì đó nhưng cũng đang kiếm tìm ai đó.

Cả đêm thức bên San khi nhìn cô vật vã và đau đớn trong những cơn mê, Lâm xót xa. Gía như anh có đủ mạnh mẽ để yêu thương và che chở cho người con gái này sớm hơn. Gía như anh đừng chạy trốn và bỏ mặc cô như thế này.

Sáng thức dậy, Lâm đi xuống bếp. Định sẽ nấu một thứ gì đó cho San để khi cô thức dậy có thể ăn.

Lâm khẽ giật mình. Mẹ Lâm ngồi ở đó tự bao giờ, có vẻ như cả đêm và không ngủ.

– Mẹ dậy sớm thế.

– Con xuống bếp làm gì giờ này, mà cũng chưa đến giờ dậy mà.

– Con tìm thứ gì đó có thể nấu cho SanSan ăn.

– SanSan ư? Bà ngạc nhiên hỏi.

– Vâng, hôm qua con gặp cô ấy nhưng không biết có chuyện gì. Cô ấy bị ngất đi. Lúc con đưa cô ấy về cũng khá muộn con nghĩ mẹ đã ngủ nên không gọi.

– Thế…con bé, con bé đâu?

– Cô ấy đang ngủ trong phòng con.

Lâm không để ý đến thái độ của mẹ mình. Đối với Lâm, bà là một người mẹ tốt. Chính bà đã là người nhận nuôi Lâm từ trại trẻ mồ côi và cho đến bây giờ bà vẫn rất tốt với Lâm. Có điều, bà không giống như những bà mẹ khác. Lâm chưa bao giờ hiểu được bà. Không chỉ riêng Lâm mà chính Mai Chi cũng có cảm giác như thế.Sự trở về Việt Nam lần này cũng là một dấu chấm hỏi khá lớn.

– Anh và mẹ vừa nói chuyện gì, ai ở trong phòng anh? Mai Chi cũng vừa thức dậy và chen vào câu chuyện của hai người.

– À,…là SanSan…cô ấy bị…

– Sao anh cứ tốt với con bé ấy thế, nó là đứa gian xảo, nó thích anh từ lâu rồi và đang bày trò…Hừ, em sẽ…

Mai Chi tức giận, quay người định đi thẳng đến phòng mà San đang nằm để làm ầm lên nhưng rồi bà Vy lên tiếng.

– Mai Chi, lên phòng ngay!

– Mẹ, sao mẹ lại như thế, sao mẹ lại bênh nó? Anh, có phải anh thích nó rồi không? Mai Chi hậm hực, mặt biến sắc.

– Anh…Lâm lúng túng với câu hỏi ấy.

– Con sẽ giết nó! Mai Chi gào lên.

“Bốp” cái tát từ tay bà Vy dành cho Mai Chi. Lâm đứng giữa và ngỡ ngàng với phản ứng của mẹ. Mai Chi ôm mặt.

– Mẹ…sao mẹ lại đánh con!

“Có một sự thật mà các con cần biết. SanSan…chính là…con gái của mẹ”. Giọng bà Vy chậm rãi, dường như lúc này bà cũng chẳng còn sức lực mà đứng vững được nữa, bà ngồi xuống chiếc ghế. Ba người trong căn bếp. Lặng đi, dường như tất cả những lời từ miệng bà Vy phát ra làm cho mọi thứ như đông cứng lại. Lâm mở tròn mắt và rõ ràng biết rằng anh không nghe nhầm một từ nào cả. Mai Chi đứng nhìn bà Vy trừng trừng và bỗng dưng như chẳng đứng vững được, cô ngồi phịch xuống nền nhà.

– Mẹ, chuyện này là như thế nào? Không, con không muốn tin. Có phải mẹ đang bị làm sao không? Có nhầm lẫn gì không?

Trong cái không khí ngột ngạt ấy. Bà Vy chậm chạp kể lại mọi chuyện, như một thước phim quay chậm. Qúa khứ, hiện tại chắp vá và đan xen…

********

San thức dậy, thấy mình ở trong một căn phòng lạ lẫm. Cô bước xuống và đi ra khỏi phòng.

Cô mở cửa và sững lại với cảnh tượng trước mặt.

Ba con người đang nhìn về phía cô.

Ánh mắt bà Vy van nài cầu xin.

Lâm nhìn cô với thái độ lạ lẫm và dò xét dường như anh chưa tin vào sự thật vừa được nghe.

Mai Chi mắt ngập nước nhìn cô với ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.

San biết, mình phải đi thật nhanh, thoát khỏi nơi này thật nhanh và cô cũng không hề muốn nhìn thấy những con người này.

– SanSan, hãy tha thứ cho mẹ.

San thấy ngột ngạt, mọi thứ nghẹn lên đến tận cổ. Dường như cơn ác mộng này chưa hề qua. Cô muốn chạy ra khỏi căn nhà có những con người này…

– SanSan, nghe mẹ nói đã!

San quay đi, cố gắng bước thật nhanh.

Đường phố đông đúc, San đi giữa dòng người, phố dài tít tắp. Trống trải và cô độc.

Chẳng còn đủ nước mắt để khóc nữa, chẳng đủ sức lực để quằn quại với những nỗi đau. Chẳng còn chút nghị lực để đối mặt với sự thật đang phơi bày trước mắt này. San bước đi những bước chân vô định.

Những kí ức xa xưa chợt ùa về. Hình ảnh người đàn ông gầy gò nước da xanh xám cặm cụi bên bàn giấy viết lách. Chiếc bút như một kỉ vật mà ông nâng niu, nhưng nó cũng giống như một vết cắt đau thương bởi thỉnh thoảng San vẫn bắt gặp ông thở dài trầm ngâm nhìn cây bút ấy.

Chiều ảm đạm và xám xịt, những mảng kí ức đó chẳng bao giờ San quên, màu trắng của đám tang và màu khói sương tan…Cứ ám ảnh San cho đến trong giấc ngủ, thì ra…Tất cả những điều ấy là hoàn toàn có sự liên hệ.

Nhưng San hận ông, người đã dàn dựng lên cuộc sống của San trong 20 năm qua. San không biết cha đẻ của mình. San chẳng mảy may biết đến nỗi đau của ông. San cứ hồn nhiên sống. San giận ông đã hờ hững với San chẳng nhận San là con, chẳng để cho San có thể gọi ông một tiếng “cha ơi”. Làm sao ông có thể tàn nhẫn nhìn San sống như thế, San chỉ biết đến nỗi đau mất đi người thân nhưng chẳng hề biết đó là cha đẻ của mình…Và bây giờ, người phụ nữ nhận là mẹ của San trở về, đảo lộn mọi thứ. Bà đã ruồng bỏ San 20 năm trước thì sao bây giờ lại nhận San để làm gì. Cho dù thế nào đi chăng nữa, San hiện tại chẳng có đủ nghị lực để đối diện với sự xáo trộn này. Những người thân thiết giờ đây trở nên xa lạ với San, gia đình, giờ có trọn vẹn nữa không?

Những suy nghĩ ấy cứ đeo đuổi trong San. Cô nhìn bầu trời, sáng và trong. Hít một hơi thật sâu cố để cân bằng lại mình, nhưng San cũng chẳng thể thấy khá hơn, mọi thứ giống như hàng tấn đá đang đổ lên người San, nặng trĩu và dai dẳng.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Lỡ Tay Chạm Ngực Con Gái
Ba không
Biết trước là sẽ quên
Kỷ niệm đám cưới
Ma Trên Đất Mỹ