<?php the_title(); ?>

Cứu Gái Đụng Xe Và Câu Chuyện Tình Buồn

24.04.2017
Admin

***

– Muốn làm quen hã?
– Ừ em :v
– Anh nghĩ tôi là loại con gái như nào?
– Em đẹp và dễ thương.
– Anh thích tôi chỉ vì thế thôi á.
– Không phải.
– Thế là anh chê tôi không đẹp.
– Ý anh không phải thế.
– Anh còn ý khác nữa cơ á.
– Đcm bố éo làm quen nữa.
Thế là xong, tui tả lại con htc cho con nhỏ. Nhỏ cứ cười mỉm mỉm.
– Công nhận anh yêu em nhiều iot quá ha.
– Xùy, ăn đi rồi lên ngủ.
– Sao khoái ngủ dị.
– Hé hé.
– Cười dê quá.
Ăn xong tui với nhỏ rửa chén rồi lên nằm, và rồi cái gì đến rồi cũng đến. 2 đứa không ngủ được thì chuyện gì đến cũng đến… nhỏ lấy bộ bài ra 2 đứa đánh xì lác búng tai )))

***

Mấy bữa nay trời Nha Trang âm u vãi cơ mà đéo mưa, kiểu như ông trời són đái ấy, lâu lâu lắc rắc vài hột. Tối hôm qua, tui hẹn Q.A đi biển. Tiện thể dắt con đen đi hóng mát vì mấy bữa nay đơn vị mượn nó để nhân giống nên chắc nó cũng mệt mỏi. Sáng, tui nằm ở nhà thì thằng Huy sang, vẻ mặt có vẻ bực bội hậm hực lắm.
– Đậu mẹ nhà tao đéo mua cứt bò nhà, dẹp cái bộ mặt đó đi.
– Má tức quá, hôm qua tao bị phũ.
– Ai phũ mày?
– Nhỏ Uyên.
– Mày tỏ tình hã?
– Không.
– Chứ sao?
– Má tức quá.
– Cái đéo má mày cù nhay tao tọng thí mẹ mày à.
– Hôm qua tao hỏi kiểu như “mình làm bạn được tới bao lâu hã em?”
– Đù, hỏi khôn.
– Xong nó trả lời “Hết ngày hôm nay.”
– Đệt mẹ mày ngu.
– Sao?
– Mày nói câu đó khác nào tỏ tình.
– Đậu mẹ.
– Nhỏ Uyên nói dị là đồng ý rồi á.
– Đồng cái đầu mày, tối qua gọi không thèm bắt máy, sáng nay cũng thế.
– Đi qua nhà nó với tao.
– Chi?
– Đi thì biết.
Xong 2 thằng bon bon trên chiếc wave tàu, rõ khổ với thằng bạn F.A, hôm nay tui phải ra tay thôi. Ghé tạp hóa tui mua 1 sấp giấy A4 xong bấm 1 đầu ch nó dính lại rồi mượn cây bút ghi ghi vẻ vẻ.
– Cái gì dị mày?
– Mày hỏi làm gì, tí nữa mày chỉ cần lật từng trang cho nhỏ xem.
– Đậu, giống hàng xẻng.
– Nó đó.
Tui ghi gì có trời mới biết, sang nhà nhỏ Uyên thì cửa khóa trong, xe thì để trong nhà. Thế đéo nào 2 thằng bấm chuông mãi éo ai ra.
“Ah ah ah Kimochi… Kimochi…”
– Ơ đệt mẹ cái mẹ gì thế?
– Chuông điện thoại tao.
Mẹ nó để cái chuông nghe là muốn… cơ mà cũng bắn qua con vertu khựa của tui để chuông tin nhắn. 1 lúc sau thì nhỏ Uyên cũng ra, mặt đơ đơ, quần áo xộc xệch. Và sau đây là đoạn đối thoại của tụi nó, lúc đó tui đi núp rồi.
– Uyên, anh có chuyện muốn nói.
– Sao anh, em vừa ngủ dậy. Vào nhà đi.
– Không ngay tại đây, em hãy đọc.
Và sau đây là nội dung những gì tui viết.
“Uyên à…”
“Có lẽ khi em đọc những dòng này”
“Cũng đã đến lúc anh gần đi rồi”
“Kiểu như ung thư ấy em ạ”
“Anh sẽ đi cùng gió, cùng mây…”
“Và lần này anh muốn em biết…”
“Trên thế giới này, vẫn còn anh yêu em…”
“Nhưng có lẽ đã trễ rồi, thời gian anh bên em còn rất ít”
“Bác sĩ bảo, bệnh anh khó chữa”
“Ngõ nào anh cũng vẹo”
“Nên anh muốn chúc em hạnh phúc…”
“Mỗi khi có gió, là lúc anh ở bên em”
Xong, nó gấp tờ giấy cuối cùng lại. Con nhỏ bặm môi, rồi từng giọt nước mắt lăn dài trên bờ má. Còn tui núp trong bụi cười muốn ói ỉa.
– Sao…Sao anh không nói cho em sớm?
– Xin lỗi em, đừng khóc.
“Ôm đi thằng ngu, ôm đi…”
Rồi nó cũng ôm, thằng này chưa biết nó bị bệnh nan y đâu, chỉ có tui với nhỏ Uyên biết thôi. 2 đứa cứ ôm nhau vậy quài cũng chán, thằng Huy đẩy nhỏ ra rồi hỏi
– Em yêu anh chứ?
– Sao anh ngốc thế, sao lại hỏi như thế? Giờ em muốn anh chú tâm vô trị bệnh, để ở lại với em, nha anh.
– Bệnh? what the bệnh?
Rồi nó lật lật cọc giấy ra xem, rồi cười hiền với con nhỏ.
– Anh thử lòng em thôi, ai ngờ em yêu anh thật.
Nó nói câu này ra là biết ngu rồi, óc chó, óc chứa cứt.
– Hã? Nảy giờ anh lừa em hã?
– Ai bảo em cứ úp úp mở mở, thà anh làm 1 lần, được ăn cả ngã về không?
– Anh yêu em đến mức đó à?
– Em thiếu iot à, tất nhiên.
– Em cũng thế.
Lại ôm nhau, lần này tự nhiên tui đâm quạu, bốc điện thoại ra tui gọi cho nó luôn.
“Ah ah… Kimochi, Kimochi…’
– Tiếng gì vậy anh?
– À, cô anh là người nhật, đặt chuông vậy cho dễ nhớ ấy mà.
– Nghe như JAV anh nhỉ.
Mặt nó đơ luôn, xong 2 đứa nó vô nhà, tui cũng chui ra khỏi bụi luôn. Tự nhiên cầm cục đá ngứa tay tui đáp thẳng vô nhà tụi nó luôn.
– Anh ơi huhu.
– Sao em, có chuyện gì?
– Có thằng nào mới quăng đá con chó phóc của en xịt lãi rồi.
Tội lỗi, tui dong xe chạy thẳng luôn. Cả đời không ăn thịt chó, hôm nay lại giết chó, ba con chó phóc yếu sinh lí vãi. Tui chạy qua nhà Q.A, tự mở cửa tự vô luôn.
– Em ơi…
– Em nè.
– Mới dậy hã?
– Dạ, đợi xí em đánh răng.
Chốc sau nhỏ ra, không biết sao dạo này nhỏ thích mặc đồ kiểu giấu quần ấy. Chỉ muốn bay vào mà xé xác cái quần ấy thôi. Tui lên phòng nhỏ bắn CF, check facebook xí thì thấy có tin nhắn từ nhỏ Uyên.
– Chỉ có anh mới bày ra đc mấy trò này.
Éo rep, đã giúp cho bọn bây bên nhau giờ còn đổ lỗi.
– Q.A, nấu cho anh tô mì đi.
– Ưm, đợi em xí.
10 phút sau, tô mì chua cay nóng hổi. Ngồi ăn cũng không yên, nhỏ ngồi đối diện tui mà ngồi kiểu chồm hổm ấy, hại mắt éo chịu được.
– Em ngồi lại đàng hoàng xem nào.
– Ở đây có em với anh à mà.
– Anh là con trai, em ngồi thế sao anh chịu được.
– Anh yếu sinh lí.
– Ai bảo.
– Anh huy bảo thế.
Nói thật tui với nhỏ xém xếp hình mấy lẩn rồi, nhưng lí trí tui mạnh mẽ lắm nên chả bao giờ vượt quá giới hạn. Nhỏ cũng còn ngây thơ quá nên tui cũng chẳng vội vàng gì, quay tay ngần ấy năm, đợi thêm vài ba năm nữa cũng chẳng chết ai. Tầm trưa thì tui về nhà.
Tối đến, tui đá con đen lên yên sau rồi chở nó sang nhà nhỏ. Mẹ đi ngoài đường mà cái mặt nó cứ nghênh nghênh kiểu bố đời ấy, mấy nàng chó cái thì thôi rồi, nhìn thấy nó thì cứ lồng lộn cả lên. Có mấy con nhỏ thấy nó cũng.khoái lắm, lại nựng nựng rồi xin chụp hình. Ước gì mình là nó. Rồi tui với nhỏ dắt con đen ra biển, con này thấy nước thì thôi rồi, cứ đùng đùng thế làm ai thấy cũng né nó ra. Sắm cái mã cho to mỗi lần thấy biển là cứ như trẻ con. Và có 1 sự cố làm tui nổ não với nhỏ luôn…
Đang đi thì gặp 1 đám choi choi tầm lớp 6 lớp 7 gì ấy, nó hát 1 bài chế mà tui chỉ nhớ được 3 câu…
“Vét máng với sóc lọ gặm cỏ liếm bi đá cột
Ôi hấp hẫn tuyệt vời nhưng mà em hổng dám đâu
Hông dám đâu, em chưa muốn vào tù”
Nghe xong tui ớn lạnh luôn, bọn nhỏ giờ ranh quá. Rồi tới lượt nhỏ.
– Anh, vét máng, gặm cỏ, liếm bi, đá cột là gì hã?
– Thì như nghĩa của nó thôi.
– Sao mấy cái đó lại ở tù.
– Em hỏi chúa ấy.
– Có nghĩa đen nè.
Tối về thấy hẵn một status của nhỏ hỏi mấy cái đó là gì, bảo xóa thì không xóa còn nói khi nào biết nghe đen thì mới thôi. Mấy thín tư vấn giúp tui trả lời sao với nhỏ đây…

***

Chả là hôm qua Q.A có sang nhà mình chơi, cứ đòi ăn mực phơi khô quài thôi (ai còn nhớ ), trẻ con ứ chịu được. 2 đứa đang ngồi vắt vẻo trước hiên ăn bánh thì bà hàng xóm, cách nhà tui 4 căn bế 1 con Husky hus kẻo gì ấy đi ngang. Thế là nhỏ chạy ra nựng nựng, khoái lắm, lúc vào thì thấy mặt nhỏ ham muốn dữ lắm. Tui hỏi anh gồ thì cha mẹ ơi, tận 8 củ 1 con chưa kể nuôi có chết hay không.
– Anh ơi nó dễ thương quá.
– Xùy. Sao mà bằng anh.
– Ơ thế ra anh chỉ đẹp hơn chó thôi à.
Cốp… cốp… tui cú nhỏ 2 cái không thương tiếc. Nhỏ ôm đầu mặt mếu mếu.
– Thích đúng không?
– Dạ.
– Mai có.
– Đâu ra.
– Miễn có là được.
– Hihi, nhất anh rồi.
– Hiỏi nịnh.
Chở nhỏ về thì tui cũng về lại nhà. Móc bóp ra đếm đếm.
– 2 4 6 8…
Thế rồi tui móc điện thoại ra gọi cho thằng Huy.
– Alo tối rãnh không?
– Rãnh chi?
– Mua vài bịch thuốc mê bột sang đây.
– Chi?
– Trộm chó.
Phải dùng hạ sách chiều lòng người đẹp thôi, trong tui còn 80k thì mua được cứt chó Husky ấy. Xong, tui lân la tìm hiểu địa hình cho tối nay. Tui qua nhà bà đó, thỉnh thoảng tui vẫn qua giúp bả khiên mấy chậu cây mà. Tui bế nó lên rồi hỏi.
– Dễ thương ha cô?
– Ừ, thằng con cô mua.
– Để trong nhà không sợ ỉa đái hã cô.
– Có đâu, cô làm cái lỗ nhỏ ở cửa sau ấy, muốn là nó đẩy miếng gỗ chuôi ra à, khôn lắm.
Ờ thì khôn, tui quát sát địa hình thì tường cũng tương đối, khổ là gai hơi nhiều, nhưng cẩn thận tí là ok. Rồi 1 ra về, đúng hẹn, 11h thằng Huy tới, trên tay cầm 1 cái bịch trắng trắng nhỏ.
– Hết chuyện làm hã mày?
– Định mệnh nhỏ Q.A đòi quá.
– Chó gì?
– Husky.
– Đụ má tự đi đi mày.
– Mày ngon về đi.
Rồi tụi tui đổ bột ra cái khăn nhỏ. Công đoạn leo ra khó khăn vãi ra, những cái gông nhọn như những cậu bé hùng dũng chực chờ đâm vào lỗ ass mỏng manh của tụi tui, đã leo vào được. Nhà bà này ngủ tương đối sớm nên chả sợ cho lắm. Đang đi thì Bộp.
– Nằm xuống.
Thế là 2 thằng nằm sạp xuống vì tui nghe thấy tiếng động.
– Im lặng.
– Quân. – Nó vỗ vai tui bộp bộp.
– Im.
– Quân.
– Cái thằng…
– Tao mới địt á, nghe cái bộp phải hông?
Thực tình lúc đó tui chỉ muốn hét lên rồi tọng nó một cái, địt lúc nào đéo địt, đợi đang ăn trộm lại địt, vãi rắm. Mon men một hồi thì cũng tới cửa sau và đây là công đoạn hồi hợp nhất. Tôi kêu tục tục nhỏ nhỏ, cái tiếng tục tục để kiêu chó ấy. Cái lỗ nhỏ lập tức mở ra và… đụ má chuột cống, hai thằng xém hét lên vì sợ, ôi thần linh ơi. Lại kiên nhẫn tục tục, 5 10 25 phút trôi qua, vẫn không có tiếng động gì. Tui bỏ cuộc, bổng thằng Huy nó chổng đít nhăn mặt làm bụt bụt bụt, thối um cả lên, định đạp nó phát thì ôi thần linh ơi phép màu xảy ra, cánh cửa nhỏ bật mở và con Husky bé bóng ló ra quẩy đuôi. Quá nhanh quá nguy hiểm, tụi tui bịt ngay tấm khăn tẩm thuốc mê rồi bế nó chuồng êm. Thành công mĩ mãn. Trả 50k tiền thuốc mê cho thằng Huy, tui bế nó về nhà rồi lấy dây cột mỏ nó lại, nó ngủ cũng đáng yêu phết. Cứ tưởng tượng sáng mai nhỏ ôm lấy tui mà hôn là rợn cả da gà. Nhưng tui đã lầm, tối qua tui dặn 5h sáng dậy để tui đem chó qua sớm, để bọn kia đi tìm thì khổ. 4h30 sáng tui dậy thì con chó nó cũng dậu rồi, nó rên ư ử rồi đưa chân quẹt quẹt lên sợi dây cột ngay mỏ, tui tháo ra, nó cũng chẳng la ó gì mà quẩy đuôi chạy nhông nhông trong phòng. Nhanh chóng tui đem nó sang nhà nhỏ. Gọi một hồi nhỏ cũng ra mở cửa, nhìn tui đầy khó hiểu.
– Sao thế anh?
– Anh muốn xếp… nhầm, có cái này em giữ hộ anh.
Rồi tui ra xe xách cái bị đen vào, trong đó chứa gì thì mấy thím biết rồi. Nhỏ mở ra thì hét thiệt to, tui nhắm mắt lạu chờ đợi nụ hôn thì thực sự là đéo có gì xảy ra. Nhỏ ôm nó vừa hôn vừa nói
– Em ơi em dễ thương quá.
Đậu mẹ, giờ tui thấy ghét nó cực kì.
– Đâu ra dị anh.
– Lụm.
Nhỏ bễu môi nhìn tui rồi nhón chân lên hôn tôi phát, vào môi nhé.
– Cảm ơn anh yêu.
Rồi vào nhà, nhỏ kêu tui vào nhưng tui không vào để về nhà ngủ tiếp. Mà có ngủ được đâu, con mẹ hàng xóm cứ
– Bi ơi, tục tục tục tục.
– Bi ơi, tục tục tục tục.
Không ngủ được…

…Tạm Hết…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Bài học về tội nói dối
Bốc hơi
Thay thế
Màu Nắng Màu Mưa
Rất an toàn