Ra về, theo lời của Phong, nó đứng chờ hắn ngoài cổng,,nó bắt đầu bực mình rồi đây, vì hắn bắt nó đợi tới mấy phút rồi ( nhìu ghê nhỉ ==’).
Có 1 bàn tay đặt lên vai nó, như 1 cái máy, miệng nó hoạt động liền:
– Tên Phong chết tiệt, làm gì mà lâu vậy hả, có biết tôi đ… – nói đến đây thì nó quay phắt 180 độ và chợt khựng lại, trước mặt nó không phải Phong mà là Minh.
Hắn lạnh lùng:
– Cậu đợi thằng Phong hả?
NÓ không nói gì, cúi gằm mặt xuống.
– Không phải đợi tôi sao? – hắn tiếp, hắn đang vô cùng tức giận về chuyện này.
– Ừ…thì hắn nói là có chuyện quan trọng muốn nói nên bảo tôi đợi thôi. – nó nói nhỏ.
– Chuyện quan trọng gì?
– Không biết.
– Nhi! – đúng lúc đó tên Phong đi ra và gọi nó, nó nói nhanh với Minh;
– CẬu về đi ha, không có gì phải lo đâu mà. – rồi chạy đi.
– Rồi, có chuyện gì thì nói đi! – nó chạy về phìa Phong, hỏi gấp.
– Theo tôi! – hắn kéo tay nó dắt đi.
– Đi đâu vậy?
– Tôi cần phải cho cậu xem cái này. – nói rồi hắn đẩy nó vào trong cía xe mà tài xế của hắn đã dựng sẵn ở đó.
– Đi đâu vậy?
– Cứ đi đi!
Chiếc xe chạy, Minh nhìn theo, đôi mắt lạnh lùng, trong lòng bất an.
Chiếc xe dừng lại, nó bước xuống:
– Woa! Đẹp quá!
– Nhà tôi đó! – hắn giải thích ngay với nó khi thấy nó có vẻ ngạc nhiên, vì trước mặt nó là 1 căn biệt thự thật sự tấ to và rất đẹp.
– Cái gì?
– Vào thôi! – hắn lại kéo tay nó.
– Nhà cậu thật hả? Nhưng sao lại lôi tôi tới đây?
– Hỏi nhiều quá!
Lên phòng của hắn, hắn đóng cửa lại làm nó giật bắn mình:
– Cậu…đóng cửa… làm gì thế?
– Tôi không làm gì cậu đâu mà sợ! – hắn cười ranh ma.
– VẬy…cậu muốn…tôi coi cái gì? – trong lòng nó đang nghĩ là “Mi mà đụng đến ta là ta cho mi không còn răng nhai cám”.
– Chờ chút! – hắn chạy lại chỗ để CD nhà hắn mở láy6 1 cái, mở lên – cái này hay lắm.
– Muốn tôi coi phim hả? – nó nghi ngờ, không lở lôi nó về đây mà chỉ mở phim cho nó coi phim thôi.
– Xem đi.
Cuộn phim chiếu được 1 lúc, nó nạc nhiên tới mức chỉ biết há hốc mồm, đến mấy giây sau thì mới lên tiếng được:
– Cái này…?
– Bất ngờ không? Tôi sai đàn em quay lại đó! – đôi mắt của hắn đủ lạnh cho nó giật mình.
– Sao…?
Không để cho nó thỏa lòng muốn hỏi câu gì, hắn cắt ngang:
– CẬu nghĩ sao nếu tôi phát tán cuộn phim này lên, à không…phải là đưa đoạn phim này cho hiệu trưởng mới đúng.
– Đưa…cho hiệu trưởng..làm gì? – trong đầu nó chỉ nghĩ được mập mờ 1 điều gì đó, nhưng chưa chắc chắn.
– Với tiền án ở trường cũ của hắn thì chỉ cần thêm 1 lần nữa là sẽ bị đuổi học, ai cũng biết chuyện này hết.
– Ý cậu là…?
– Chỉ cần hiệu trưởng xem cuộn phim này, thì cậu sẽ biết số phận của hắn chứ?
– Cậu…sao cậu lại làm vậy? – nó bất thần.
– Để có thể có điều tôi muốn. – hắn lại cười, vẫn là nụ cười đểu cáng.
– Điều cậu muốn? – nó nuốt nước miếng, bắt đầu nghi ngờ về con người của hắn, con người bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
– Chỉ cần cậu thực hiện theo yêu cầu của tôi thì hắn sẽ không sao hết. – hắn nâng cằm nó lên cận kề mặt hắn.
– Lí do gì cậu lại làm như vậy? – nó bắt đầu sợ con người thật của hắn.
– Đây không phải lúc để cho cậu hỏi như vậy đâu, 1 là cuậ làm theo lời tôi,2 là hắn sẽ không còn tương lai. – hắn đưa tay trượt thẳng con đường cong trên mặt nó.
– Vậy…cậu muốn gì ở tôi? – nó xuống nước, trước hết phải biết xem hắn muốn gì cái đã.
– Thông minh đấy! – hắn nói và lại cười.
– Muốn gì? – nó gắt lại lần nữa.
– Cậu…chia tay thằng đó và quen với tôi!
Nó bất thần lang thang dọc con phố, lòng nó rối beng, đầu nó nặng trĩu như có cảm giác muốn bệnh tới nơi.
***
– Cậu…chia tay thằng đó và quen với tôi!
– Gì…gì chứ? – nó dường như không thể tin vào tai mình.” có lẽ chỉ lầ giỡn thôi” nó tự nhủ như thế – đừng giỡn nữa, chả vui tẹo nào!
– Không giỡn đâu! – ánh mắt lạnh lùng hòa vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn khiến nó bàng hoàng.
– Lí do…là gì? – mồ hôi nó bắt đầu rơi, tay nó siết chặt lại đến mức in hằn từng dấu móng tay trong lòng bàn tay.
– Đơn giản thôi, vì tôi thích cậu! – đầu ngón tay cái của hắn chạm nhẹ vào đôi môi hồng của nó.
– CẬu tưởng tôi tin sao? – nó thô lỗ hất tay hắn ra, nói nhỏ nhưng chứa đựng đầy đủ những tính chất của sự tức giận.
– Nếu không thì tôi bày ra trò này làm gì?
– Tên khốn, cậu nghĩ tôi sẽ làm theo lời cậu à?
– Nếu cậu thích hắn, tôi dam1 ca1 là cậu sẽ làm theo.
– Nếu tôi không làm? – nó thách thức.
– Thì hắn sẽ không thể đi học tiếp. – hắn vẫn thản nhiên.
– Cậu nghĩ với thế lực nhà cậu ta thì có thể dễ dàng bị đuổi học vậy à? Cho dù trường này có đuổi thì cậu ta cũng chuyển sang trường khác thôi!
– Cậu nghĩ vậy à? Ở BD này ậu thừa biết đánh nahu sẽ bị hình phạt như thế nào mà, đúng không?Mà nếu như chỉ cần bị BD đuổi thôi thì dù có là J.K hay KẺRia chúng tôi hợp lại cũng không thể cứu vớt được đâu.
– LÀ..là sao?
– Chỉ cần 1 lời phê của BD thôi thì mấy trường khác cũng phải bó tay, cho dù có nhiều tiền đến mức nào đi nữa.
– Tôi nên tin không nhỉ? – nó ngồi xích ra xa hắn – nếu BD khó đến mức đấy thì mấy vụ cúp học và ngủ trong giờ học của tôi đâu có bị phạt nhẹ thế.
– Vấn đề đó thì tôi không biết nhưng hắn đã vi phạm và bị đuổi học 1 lần rồi, hết cách mới phải vào BD, cộng với cái này nữa – hắn chỉ vào màn hình tv – cậu nghĩ mấy trường khác sẽ cho hắn vào học à? Dù có tahm tiền đến mức nào đi nữa thì cũng phải nghĩ đến danh dự của mình nữa chứ.
Nó bật cười mỉa:
– Trẻ con! Cùng lắm thì cậu ta mời thầy về dạy riêng thôi!
– Nếu vậy thì dnah dự nhà họ Trần để đâu nhỉ? – hắn vẫn không hết lí lẽ – người thừa kế tương lai của tập đoàn J.K cầm đầu cho hiện tượng bạo lực họcduong72d, mọi người sẽ nghĩ sao nếu như có những tờ báo có tiêu đề hấp dẫn như thế?
– Cậu… – nó giận run người, mặt nó đỏ bừng – chẳng phải cậu là bạn của cậu ta sao? TẠi sao…?
– Bạn? – hắn nhếch mép cười – tôi không cần tình bạn, nhưng tôi cần cậu!
Nó nín thinh, nén cơn giận, nó phải làm sao đây?
Nếu nó đồng ý với hắn thì nó thật là ngốc!
Hắn nói tiếp, cơ mặt dãn ra thể hiện rõ vẻ thỏa mãn khi đã nói xong những lời thoại trong kịch bản ở kế hoạch của mình:
– Tôi cho cậu 2 ngày để suy nghĩ, đúng 2 ngày thôi đấy! Với lại…chuyện này…phải là bí mật.
Trong buổi trưa oi nồng đầy tiếng còi xe, bụi. Nó lê bước chân nặng trĩu và cái đầu đội nắng tìm đường về, chẳng còn tỉnh táo để đi đón xe buýt nữa.
Trong cái đoạn ophom mà Phong sai đàn em quay lại hoàn tất cảnh Minh giao đấu với trường bên, thật kĩ càng khi nhân vật chính chỉ có mình Mình và những nhân vật phụ là những nạn nhân ở trường bên, không dính đến 1 ai khác ở BD nữa.
Thật ra Nhi đã không còn tham gia vào mấy vụ này nữa, chức thủ lĩnh của nó bây giờ đã chuyển sang Minh nên nó chả biết gì cả.
VÀ có 1 điều mà nó không hề biết, Phong – hắn đã lừa nó, trong việc này thì cugn2 lắm cũng là đình chỉ học trong 1 năm thôi chứ đời đuổi luôn, nhưng nó hoàn toàn đã tin vào điều đó. Quá ngốc!
Cho đến tận tối đàu óc nó vẫn là 1 mớ rối mù, nhiùn thấy vẻ mặt mệt mỏi của chị mình nhưng Hy cũng không dam 1 hỏi.
Nhi tay run bấm số Minh, hắn không bắt máy, 1 lần, 2 lần và 3 lần.
Nó không phải là người có kiên nhẫn nhưng lúc này đây nó đã ráng để gọi tới cuộc thứ 10.
HẮn nãy giờ vẫn ở cạnh cái điện thoại nhưng hắn vẫn đang giận nó vì hồi sáng nó dám lơ hắn mà đi với Phong.
Khi nhạc chuông cất lên lần thứ 10, hắn thấy hơi lạ nên đã bắt máy nhưng lại không nói gì.
– Minh à? – nó gọi nhỏ tên hắn, cứ như người bệnh.
-… – hắn vẫn không nói gì.
– Minh?
-… – nghe giọng nó có chút không ổn, hắn hơi lo nhưng vẫn im lặng.
– CẬu…có ở đó không? – đôi mắt nó chớp nhẹ, khuôn mặt chán nản.
– CẬu bệnh à? – cuối cùng hắn cũng mở miệng, tuy giận nhưng cũng vì lo.
– Nghe giọng cậu tôi vui thật đấy! – nó bật cười nhưng đâu hay trái tim đang rỉ máu.
– CẬu bệnh thật đấy à? – hôm any nó có vẻ rất lạ, hắn không hiểu nổi.
– Không, chỉ hơi mệt thôi!
– LÀm việc nhiều lắm hả?
– Bình thường.
– Cậu gọi cho tôi có gì không?
-… – tới lượt nó im lặng.
– Nhi?
– Minh à! – cái giọng mệt mỏi của nó nãy giờ vẫn không thay đổi – ngày mai…tụi mình cúp học đi biển nha, đi cả ngày luôn, chiều tôi sẽ nghỉ làm.
– Thật không? – hắn vui mừng bật dậy, khuôn mặt rạng rỡ, quên mất là đang giận nó.
– Ừ, mai 7h nha.
– Ờ…tôi sẽ đến sớm!
NO! thẫn thờ buông thõng cái tay đang cầm điện thoại xuống,, nó muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ thấy con mắt hơi hoe đỏ.
Sáng hôm sau, ở trên trường.
– Ê! – con Nhi với thằng MInh cúp đánh lẻ kìa. – Hoa xí xa xí xoạn.
– Biết rồi. – Linh phẩy phẩy cái tay.
– Thì cho tụi nó đi chơi đi. – Quân nhai chóp chép cái gì đấy.
– MÀ nghe con Hy nói hôm qua con Nhi nó lạ lắm.
– LẠ làm sao?
– Ai biết.
-…
Bỏ qua những lời tán dóc của bạn bè, Phong chỉ ngồi yên ” Cậu suy nghĩ cho kĩ đi Nhi à!”
TRong khi đó…
Nhi lon ton chạy ra chạy vào nghịch từng lớp sóng biển, nhặt từng vỏ sò, vui cứ như là trẻ con mới được đồ chơi mới.
Nó chạy lại chỗ Minh:
– Nè! Đẹp không? – nó chài ra trên tay 1 cái vỏ ốc xoắn trắng tinh có lắm 1 vài hạt cát nhỏ còn ướt.
HẮn không nhìn vỏ ốc mà nhìn nó:
– Dễ thương thật!
– Đương nhiên, cái này…
– Không phải – hắn chặn họng nó – ý tôi nói cậu ý, dễ thương y như con nít.
– Hả? – nó bất giác đỏ mặt.
– Đỏ mặt rồi kìa – hắn ghì tay hắn vào má nó – dễ thương quá.
– Đừng có chọc tôi! – nó phụng phịu.
– Thật mà! – hắn quàng vai nó – vào thôi, nắng quá.
Nó cũng mỉm cười nhẹ,l tận sâu trong đáy mắt chứa đựng nỗi buồn thẳm.
Ngay lúc này nó cần phải biết trân trọng những lcu1 ở bên hắn.
Biển hôm nay vắng không 1 bóng người, 2 đứa nó ngồi dưới những tán cây rộng ở phía bên kia bãi biển, trải thảm và đặt đồ ăn thức uống lên, cái đống này là do bé Hy hôm qua đang học bài bị Nhi lôi cổ xuống bếp chuẩn bị đây mà.
– Cậu có biết là tối qua tôi vui lằm không, cứ mong tới sáng nhanh thôi! – hna81 cầm miếng bánh kẹp thịt và đưa lên cho nó.
– SAo thế? – nó cầm lấy miếng bánh và bắt đầu ăn.
– Thì đây là lần đầu tiên tụi mình hẹn hò, cậu lại còn chủ động rủ nữa, không vui mới lạ.
Tâm trạng hắn vui bao nhiêu thì nó lại cảm thấy nặng nề bấy nhiêu. Có thể là nó đang ước giây phút này dừng lại mãi mãi.
Được 1 lúc sau, như nhớ ra cái gì đấy, hắn quay qua nó:
– MÀ..cậu với thằng Phong không có gì đấy chứ?
– Có gì là có gì? – nó vừa ăn vừa hỏi lại.
– Thì chẳng phải hôm qua cậu đi với hắn àm bỏ tôi sao? 2 người đi đâu vậy? – nhắc đến đây tự nhiên máu trong người hắn sôi lên sùng sục.
– Về nhà hắn.
– CÁi gì? – hắn hét lên làm nó giật bắn mình – về nhà hắn làm gì?
– Ờ thì…hắn trả lại cuốn tập cho tôi thôi mà. – vận dụng trí não, cuối cùng nó cũng nói ra được 1 lí do.
– Trả cuốn tập? – hắn nghi ngờ.
– Thật đấy, hôm bữa hắn mượn của tôi quên trả mà sắp kiểm tra nên mới phải về nhà hắn lấy. – nó nói àm mồ hôi đổ lã chã.
– Nhưng chẳng phải cậu nói có chuyện quan trọng hắn mới kêu cậu đợi sao?
– Ờ thì đó là chuyện quan trọng đó.
Rồi tự nhiên hắn ghé sát mặt hắn vào mặt nó, nâng cằm nó lên:
– Cảnh cáo lần đầu, cậu mà ngoại tình thì chết với tôi đó!
Dứt lời hắn đặt lên môi nó 1 nụ hôn nhẹ.
Nó e dè hỏi:
– Nếu như…1 ngày…tôi bỏ cậu và quen với người khác thì sao?
HẮn giật mình với câu hỏi của nó:
– Cậu đang nói gì vậy?
– Nếu như thôi. – nó đáp gấp.
– Thì lúc đó – hắn nói – tôi sẽ giết cả cậu lẫn cái thằng kia (hehe dám k anh). MÀ sao cậu lại hỏi thế?
– Không có gì. – nó quay mặt sang hướng khác.
Buổi chiều, mặt trời đỏ lặn phía xa chân trời tạo nên 1 hoàng hôn lãng mạn, hắn cma62 tay nó chân trần đi dọc bờ biển, lớp sóng vỗ rì rào, cảm giác hạnh phúc, nó sẽ mãi nhớ về khoảnh khắc này.
Kết thcu1 1 ngày hẹn hò thật vui vẻ, hắn đưa nó về, tới cửa nah2 nó, hắn hôn nhẹ lên trán nó:
– Ngủ ngon nha, tôi về đây, mai gặp lại.
Rồi hắn xoay người định đi nhưng bị nó kéo tay áo lại, nó nhìn hắn, đôi mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt lên được.
– Sao thế? – hắn thắc mắc.
– Cậu…có thể ôm tôi không? – như 1 lời cầu xin, nó khẩn khoản nói.
– Hả?
Chưa để cho hắn hết ngạc nhiên, nó đã chạy tới và ôm caht85 lấy eo hắn, thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn.
Hắn cũng vòng tay ôm lại nó, vẫn chưa hết ngạc nhiên:
– NÀy, cậu có biết hôm nay cuậ lạ lắm không hả?
Nó không nói gì, dụi dụi cái đầu vào ngực hắn, nó muốn cảm nhận thêm 1 lúc nữa.
– Có chuyện gì xảy ra với cậu à? – hắn hỏi tiếp.
Nó đáp gọn, không đúng chủ đề:
– 1 lúc thôi…
Đúng 1 lúc sau, nó đẩy hắn ra:
– Cậu về đi!
– Bây giờ lại đuổi à?
Nó im lặng nhìn bóng hắn khuất hẳn, đôi chân nó khụy xuống, giọt nước mắt lăn trên má nó, bờ môi run run:
– Phải làm sao đây…? Mình…không có can đảm để nói chia tay với cậu ấy…phải làm sao mới tốt đây?…Mình không muốn mất cậu ấy mà…
Ngày hôm sau, ở canteen không thấy Nhi đâu, Minh bèn hỏi:
– Nhi đâu?
Tài nhún vai:
– Ai biết, hồi tiết 2 đã chuồn đâu mất tiêu rồi.
– Y tế có không?
– Tự kiếm đi!
Rồi Minh đứng phắt dậy, đi thẳng tới phòng y tế nhưng không thấy nó, quay lại lớp, cũng không có, hắn gọi điện, nó không bắt máy, gọi nhiều lần, cũng như thế. hắn đâm ra lo, hắn qauy lại chỗ canteen:
– Có chắc là sáng nay Nhi có đi học không?
– Có mà, hồi tiết 1 còn ở trong lớp mà, sao thế?
– Phòng y tế không có, trong lớp cũng không, gọi điện thì không nghe, đi đâu được chứ? – đôi lông mày hắn nhíu lại, ngồi phịch xuống ghế.
– HAy đi vệ sinh rồi – Hoa đẩy gọng kính lên, bắt đầu suy đoán – và nó để điện thoại ở nhà nên không nghe được.
– Cũng có thể. – Linh.
– Thôi để vào học rồi quay lại tìm. – Tài.
– Gớm, mới sáng sớm chưa gặp đã thấy nhớ rồi à? – Quân.
– Im đi!
Vào tiết, Minh chạy ngay sang lớp nó, chỉ còn vài mét nữa là tới cửa lớp.
1 nữ sinh thấy vậy liền quay xuống Nhi:
– Ghê chưa, người yêu tới kìa Nhi.
– Hả? – mặt nó tròn xoe.
– Gần tới cửa rồi kìa.
Bộ dạng nó lúc này đang rất lúng túng, nó quay qua quay lại rồi tự nhiên ngồi thụp xuống dưới bàn. Mọi người đang rất khó hiểu với hành động của nó.
Đúng lúc đó, Minh đến, vẫn không thấy nó, hắn hỏi:
– Nhi vẫn chưa vào hả?
– Ơ… – Tài e dè nhìn xuống nó, thấy nó lắc đầu, hắn quay lên nhìn Minh – chưa!
Thấy Tài nói vậy, các học sinh trong lớp đều hơi khó hiểu, rõ ràng là Nhi đang ở trong lớp mà, nhưng họ lại không nói gì.
– Chừng nào Nhi vào thì nhắn tới gặp tao. – Minh ngắn gọn rồi thất vọng quay người đi về lớp mình.
Khi Minh đã khuất sau cánh cửa, Tài lại cúi xuống nhìn nó:
– Cậu sao thế?
Nó không nói gì, khuôn mặt không cảm xúc.
– Cô vào rồi kìa, không định chui lên hả?
Nó vẫn ngồi yên như thế, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Phong thấy vậy, chỉ nhếch mép cười, có vẻ như nó đang bắt đầu làm theo ý hắn rồi.
Ra về, hắn đợi nó trước cổng trường, nó thấy hắn đứng đấy thì chợt khựng lại, quay qua Linh:
– Nói tao về từ cuối tiết 3 rồi nha.
Rồi nó phóng thẳng 1 mạch ra phía cổng sau để lại 2 đứa bạn gái cái mặt ngu ngơ chả hiểu gì cả.
– Nó sao vậy? – Hoa nhăn mặt.
– Hay 2 đứa nó cãi nhau.
– Chắc thế, mà thôi nói đại đi không có nó cạo đầu mình chết.
– Mà…mày với anh HẢi dạo này sao rồi.
– Bình thường thôi mà…có gì đâu.
Sau khi tường thuật lại nguyên văn cái câu nói của Nhi, Minh cau mày, rõ ràng là từ hôm qua đến giờ nó rất lạ.
Hắn phóng xe về nhà nó. Cửa vẫn khóa có nghĩa là 2 chị em nó vẫn chưa về. Hắn đứng đó đợi, rất lâu nhưng vẫn chẳng thấy gì, hắn bỏ về.
Lúc này Nhi và Hy mới từ nhà của dì Tư phía cuối dãy chung cư bước ra, nó nhìn theo, tâm trạng lẫn lộn nhưng không thể kiếm ra trong mớ hỗn độn đó được 1 chữ “vui”.
– Chị tránh mặt anh ấy à? – Hy hỏi.
– Mệt quá, đi ngủ đi! – nó vào phòng và đóng rầm cửa lại.
– Giờ này mà ngủ cái gì? – Hy ngước lên cái đồng hồ: 1h30′ – à, giờ này ngủ được nhưng mà…
Chưa để cho Hy dứt cái mong muốn nói hết câu thì trong phòng tiếng hét cảu chị nó đã vọng ra:
– Im giùm cái!
Con bé giật mình nhưng vẫn ráng buông nốt cho xong câu, lí nhí:
– Nhưng chị đừng có ngủ quên đấy, 2 rưỡi phải đi làm rồi.
Nó nằm trong phòng, nhớ tới hắn thì Beautiful Night – nhạc chuông mới của Nhi ( của tg lun) – đổ lên, nó chán nản nhìn vào màn hình: tên Bông cải ( Minh), nó chỉ nhìn như thế mà không bắt máy, cũng giống như hồi sáng, điện thoại rung trong lòng tay nó mà nó chỉ biết ngồi thừ 1 góc trên sân thượng.
– Xin lỗi cậu, Minh à! – nước mắt nó trực trào, 1 lẩn nữa nó lại đánh mất đi vẻ mạnh mẽ của chính mình.
Hôm sau, giờ ra chơi, nó lại lên sân thượng nhưng nó không biết là nãy giờ có người đang đi theo nó.
Nó đứng buông mình theo làn gió nhẹ và ánh nắng sớm thì tiếng bước chân lại gần nó hơn:
– Cậu tính chia tay thằng đó bằng cách này à? – nó giật bắn mình quay lại, chủ nhân của câu nói ấy là Phong.
Nó không nói gì, quay lại tư thế cũ.
– Tôi có thể nói là – Phong xoay mặt nó lại – tôi và cậu đang quen nhau được chưa nhỉ?
– Cậu đang lảm nhảm cái gì thế?
– Chẳng phải cậu đã có quyết định rồi sao? Chỉ là chưa nói ra thôi.
– Cậu… – nó dè dặn – sẽ không để cho Minh bị đuổi học chứ?
– Nếu cậu làm theo ý tôi thì chuyện đó sẽ không xảy ra.
– Cậu thề đi.
– Tôi thề…nên cậu cũng giải quyết nahnh với thằng đó đi.
– Nhất thiết phải làm như vậy hả?
– Cậu không muốn sao?
– Đương nhiên, làm sao mà tôi muốn cho được. – nó cười chua chát.
– Nhưng làm sao đây? Không muốn cũng phải muốn thôi.
– 2 người đang làm gì ở đó thế? – Minh từ đâu mở cánh cửa ở căn nhà nhỏ thông từ cầu thang tới sân thượng ra.
Tên Phong khẽ cong môi lên, quay sang nó:
– 2 người nói chuyện đi, nhanh đấy!
Hắn nháy mắt với nó.
Hắn đi ngang qua Minh tưởng đâu như có dòng điện xẹt ngang, 1 bên với ánh mắt thỏa mãn còn 1 bên cới ánh mắt nảy lửa.
– 2 người nói chuyện gì vậy? – Minh đi lại gần nó.
– Không có gì đâu. xuống đây! – nói rồi nó bỏ đi ngang qua hắn, thật sự là lúc này nó chưa muốn đối mặt với hắn.
– Cậu đang tránh mặt tôi đấy à? – hắn nắm tay nó lại, lạnh lùng.
– Không phải, sao phải tránh chứ? – nó lúng túng.
– Đừng có chối! – giọng hắn càng lúc càng trở nên đáng sợ, trong khi hắn đang sôi gan lên lo lắng cho nó thì nó lại ở đây và nói chuyện tỉnh rụi với thằng khác.
– Minh à! – hàng mi nó cụp lại, khuôn mặt nó dường như đang bị nỗi buồn nuốt chửng – dạo này…tôi mệt mỏi lắm.
– Gì chứ?
– Tụi mình… – nó dùng bàn tay còn lại của mình gạt tay hắn ra khỏi tay nó – chia tay đi!
Ầm…
Lời nói như tiếng sét đánh ngang tai hắn:
– Gì hả?
– Tôi…không còn thích cậu nữa… – nói ra những lời không đứng với trái tim như thế này thật sự nó không nỡ, vẻ mặt nó tỏ vẻ cứng rắn nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy là nó đang khóc, nhưng nước mắt cũng chỉ đọng lại nơi khóe mi.
– Nói dối! – hắn đang rất shock, hắn không tin vào những gì tai mình đang nghe, hắn muốn nó chấm dứt ngay cái trò đùa cợt này lại.
– Không phải đâu, thật đấy…tôi chán cậu lắm rồi… – thẳng thắn nhưng cũng không hẳn là như thế vì thật sự nó chỉ mượn những lời này để cho hắn tử bỏ mình, mặc dù nó không muốn, nước mắt chảy ngược vào tim, xót xa…
“Tôi chán cậu lắm rồi” lời nói của nó cứ như 1 đoạn ghi âm tua đi tua lại trong đầu hắn. Sao thế này, đau thật, hắn thật sự đang rất đau, cứ như quả tim hắn đang bị dằm vào từng miếng thủy tinh bị bể li ti vậy.
– Vì vậy… – nó bặm môi, nói tiếp – tụi mình chấm dứt đi…
– Này! – hắn cắt ngang – Nhi à, chắc cậu xem phim hài nhiều quá rồi, đừng giỡn nữa, nhé! – hắn cố dối lòng là nó đang lừa hắn, hắn không muốn nghe nữa, miệng hắn cười gượng gạo, trong lồng hắn cũng nén nỗi đau gượng gạo.
– Không phải… – nó ráng nói lại nhưng lại bị hắn chặn họng lần 2.
– Vào học rồi, tôi xuống trước nha.
– Không phải mà… – lần này nó khóc thật, nhưng chờ cho hắn khuất hẳn.
Không chỉ có riêng nó, hắn cũng đang đấu tranh tâm lí dữ dội, tại sao nó lại lạ đến vậy? Tại sao nó lại muốn chia tay? Hắn đã làm gì sai? Hắn phải làm gì để kết thúc trò đùa này lại? Chỉ có 1 lí do khiến hắn bấn loạn đến như thế: hắn sợ mất nó, hắn thích nó nhiều hơn hắn tưởng, hắn sẽ ra sao nếu thiếu nó? Trái tim hắn thắt quặn…
Nhìn thấy nó khóc, ở 1 góc trên sân thượng, Phong cũng đau lòng lắm. Nhưng làm sao đây, tình cảm hắn dành cho nó cũng nhiều hơn hắn tưởng, dù nó có đau lòng vì Minh như thế nào nhưng hắn cũng chỉ cần có nó, chỉ cần nó ở bên cạnh hắn thì hắn cũng mặc kệ cho trái tim nó không hướng về hắn…
Ra về, thước phim lặp lại, nhưng lần này là Nhi đợi Minh rước cổng trường. Vừa thấy nó, hắn đờ đẫn quay gót ngay lập tức, hắn sẽ về bằng sân sau giống nó ngày hôm qua.
Hắn muốn trốn tránh chuyện này…
Hôm sau, vẫn như thế, vẫn là cảnh tượng trên sân thượng, vẫn là Nhi và Phong.
Phong tựa lưng vào thành tay vịn:
– Nói rồi chứ?
– Nói cái gì? – Nhi thờ ơ.
Lần này hắn không nói gì, chỉ nhìn nó chăm chăm, đương nhiên nó đã biết hắn đang nói về chuyện gì nhưng vẫn cố tình ngó lơ.
– Không có gì thì tôi xuống đây! – nó lơ đãng nói rồi bước ngang qua hắn nhưng…
Có 1 cặp mắt thứ 3 cũng đang chứng kiến chuyện này, đôi mắt đầy lửa…dường như đang không thể nào kiềm chế được.
…Chứng kiến cảnh Phong thô lỗ giật tay nó lại và thô lỗ đè môi hắn lên lên môi nó.
Nó thấy khó thở và hơi đau ở cổ tay, hắn siết tay nó khá mạnh cứ như sợ nó sẽ vuột mất vậy.
NÓ nhắm tịt mắt lại, vẻ mặt đau đớn.
Mãi đến 1 lúc sau, Phong mới buông tha cho nó.
Khóe mắt nó hơi ngấn nước đưa tay lên quẹt miệng cùng với hành động thụt lùi lại đằng sau và quay người bỏ xuống dưới.
– Ra được rồi đấy! – Phong ung dung quya lại phía cặp mắt thứ 3.
Minh từ từ đi ra, nãy giờ khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi, vẫn chỉ là 1 màu den bao phủ.
Hắn tiến lại gần Phong, thay vì nãy giờ thong dong 2 tay nằm trong túi quần tiến lại từ tốn thì bây giờ là 1 cú đấm chớp nhoáng ngay mặt Phong khiến Phong bật ngửa ra đằng sau.
– Gì đây? – Phong nhếch mép khinh khỉnh đứng lên đaư tay quệt máu trên miệng.
Mình vẫn hằm hằm không nói không rằng vung tay lên cho Phong thêm 1 đấm nữa nhưng Phong đã đỡ lại được:
– Vì Nhi à?
Nhắc đến Nhi, Minh lại càng muốn cho Phong 1 trận hơn.
Tay bị hắn chặn thỉ dùng chân vậy, 1 cú đá vào ngực khiến Phong chao đảo 1 lần nữa phải lùi về sau.
Nhưng Phong vẫn chưa chịu ngưng:
– Dù có tức đến cỡ nào nữa thì bây giờ…người Nhi thích là tao, chứ không phải mày nữa..
– KHỐN KIẾP, NGẬM MIỆNG LẠI! – Minh hét lớn và tiến thẳng lại phía Phong, đương nhiên Phong cũng đâu dại gì mà đứng yên hứng đòn, cứ người đánh, người đỡ, trầy xước, máu me…
Tưởng chừng như không phải vì vết thương ngoài ngoài da. Minh đau khủng khiếp, lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác này. Dường như hòa quyện vào những âm thanh của tay chân chạm vào da thịt đó là tiếng trái tim vỡ vụn ra từng mảnh, còn hơn khi bị dao cứa vào nơi có nhiều máu nhất. Hắn thật sự đã rất lo sợ và kết quả cuối cùng vẫn là: nó đã không còn thích hắn và đã chuyển đối tượng sang Phong.
Sở dĩ hắn có suy nghĩ đó là vì hắn đã không nhìn thấy cái thái độ kì lạ của nó ban nãy.
MẢi mê say sưa vào trận chiến của 2 thằng bạn vốn dĩ đã là bạn rất thân từ nhỏ. Nhưng những vết thương đó không đau bằng vết thương trong lòng…
– 2 người đang làm trò gì vậy?
***
Nó thẫn thờ bước xuống từng bậc thang sau khi nuốt gọn hết từng giọt nước mắt vào trong.
Bỗng chợt nó khựng lại, suy nghĩ trong 3s rồi chợt đổi sắc mặt cương quyết, nó thổi ngược lên cái mái:
– Không được, không thể để mọi chuyện như vậy được…
Nói rồi nó quay phắt 180 độ và phi thẳng lên sân thượng.
Nào ngờ khi vừa mở cánh cửa ra, nó đã hết sức bàng hoàng khi nhìn thấy Minh và Phong đang gây nhau.
Nó nghiêm mặt lại, lạnh lùng:
– 2 người đang làm trò gì vậy?
Ngay lúc đó, Phong và Minh cùng giật mình, quya qua phía nó.
Tư thế hiện tại của 2 chàng là Minh đang túm lấy cổ áo Phong và đang định cho hắn thêm 1 cú nữa vào khuôn mặt có 1 số vết trầy kia.
– Bỏ cậu ấy ra! – Nhi nhìn Minh, đôi mắt lạnh, ra lệnh.
– Tại sao chứ? – Minh cứng đầu, tay vẫn giữ lấy cổ áo Phong.
– Cậu không thấy Phong đang bị thương à? – nó tiến lại gần 2 người.
– Sao? – Minh nhếch mép cười trong cay đắng – xót à? Xót vì thấy tôi đánh hắn bị thương à?
VÀ sau cái câu hỏi mỉa mai đó là 1 cú đấm trời giáng Minh tặng cho Phong, Phong ngã nhoài người về sau. Nhi hốt hoảng chạy lai đỡ Phong dậy trước mặt Minh:
– Này, cậu không sao chứ?
– Thường thôi mà! – Phong xem như chuyện nhỏ, xem ra hắn vẫn còn sức để cùng đấu với Minh thêm 1 trận nữa thì phải.
– Thường cái gì hả? – nó quát lớn lên – không thấy bị thương rồi đây hả?
Không hiểu vì sao khi nó nói xong câu đấy, tự nhiên Phong thấy những vết thương trên lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn bật cười, nó…đang lo lắng cho hắn sao?
Minh thì càng lúc càng điên với khi nhìn 2 người thân thiết với nhau, nhất là trong lúc Nhi lo lắng cho Phong mà không phải…hắn.
– Bị đánh nhiều quá nên điên rồi hả? – Nhi đỡ Phong dậy – đi xuống phòng y tế xức thuốc coi!
Rồi nó dìu hắn đi ngang qua Minh.
Minh cầm khủyu tay nó, từ từ quay mặt lại phía nó, giọng hơi run:
– Cậu…thích hắn sao? Tại sao cậu lại lo cho 1 mình hắn thôi chứ? – nói đến đây Minh tự nhiên hét lớn lên như không thể kiềm chế được nỗi đau đang dày vò trong tâm trí mình – Cậu không thấy là tôi cũng đang bị thương sao hả? Đâu phải chỉ có 1 mình hắn chứ?
Đương nhiên, nó biết chuyện này chứ, nó đã nhìn thấy ngay từ đầu, phải dằn lòng lắm nó mới không cất tiếng hỏi hắn có sao không? Người mà nó muốn dìu xuống phòng y tế bây giờ là Minh chứ không phải Phong.
Nhưng lúc này, nó thật sự rất muốn đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương của Minh.
Bàn tay nó chậm rãi nhích khỏi vị trí ban đầu khoảng 4 cm thì Phong nhìn thấy, hành động đó của nó cùng với khuôn mặt lo lắng thể hiện rõ ràng khiến hắn chạnh lòng.
– Ư…ư… – Phong chợt ôm lấy ngực mình, vẻ mặt đau đớn, hắn đang cố để Nhi không nhìn Minh với ánh mắt đó…hắn sẽ ghen đến phát điên lên mất.
Nhi giật mình quay sang Phong:
– Sao thế?
– Đau…quá!
Đôi mắt nó thôi nhìn Phong, cúi gằm xuống đất, cơ mặt dãn ra 1 cách nặng nề.
NÓ hít thật sâu và quay sang Minh:
– Khỏi cần hỏi cũng biết cậu là người gây sự trước rồi, cậu làm đau người tôi yêu tôi chưa nói gì thì thôi đi, đừng có gắt gao thế.
Cả Phong và Minh đều giật mình trước cái cụm từ ” người tôi yêu” mà Nhi vừa thốt ra.
Phong biết đó không phải là lời thật lòng của nó nhưng hắn vẫn thấy vui vui.
Riêng MInh, hắn như con người nhỏ bé bị bàn tay người khổng lồ bóp nghẹt:
– Gì…gì chứ? – hắn bất thần – người cậu yêu? Hắn sao?
– Đúng! – nó đáp ngay.
– Đừng có nói dối tôi! – hắn siết chặt lấy bờ vai nó.
– Bỏ cô ấy ra đi! – Phong giật Nhi về phía mình.
– Không liên quan đến cậu! – Minh quát lớn.
– Này! – Nhi chen vào, tim nó cũng đau chứ đâu phải riêng Minh – Trần Huy Minh! Tôi hết thích cậu rồi, vì vậy cậu đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta chấm dứt rồi…
Cả 2 người, cả 2 trái tim cùng đau, đau dữ dội, bầu trời như sụp xuống trước mắt cả 2, khó thở, tưởng chừng như hôm nay là tận thế…
Rồi Nhi dìu Phong xuống dưới.
Cánh cửa khép lại…
Trái tim chưa khép, vì còn đau, làm sao có thể vượt qua đây?
Minh khụy xuống, khuôn mặt chẳng còn lấy 1 chút sức sống, dưới ánh nắng buổi sáng rực rỡ có chút gì đó lấp lánh trong mắt của hắn.
Và rồi nước mắt hắn rơi…
Bầu trời hôm nay thật trong xanh…
…thật đẹp…
Nhưng trong lòng người lại u tối…
…buồn bã…
Chẳng còn hi vọng…
Không có nó…hắn chết mất…
***
Dưới phòng y tế, cả 2 im lặng.
Nhi dán từng miếng băng keo cá nhân lên những vết trầy của Phong.
Phong chỉ nhìn nó và cười nãy giờ không thôi.
Sau khi dán xong miếng cuối cùng nó mới ngước lên nhìn hắn, dè dặn:
– Cậu…sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ?
Nụ cười trên gương mặt hắn tắt ngấm thay vào đó là sự thất vọng, hắn quay sang hướng khác:
– Chuyện gì?
– Thì chuyện Minh đánh cậu ý, cậu sẽ không nói cho ai chứ, nếu cậu mà nói ra thì Minh tiêu mất…
Phong im lặng, Nhi tiếp:
– Bởi vậy cậu đừng…
– Đủ rồi! – Phong quát lên, quay lại phía nó, tức giận – cuối cùng vẫn là lo cho thằng đó chứ không phải tôi à? Sợ tôi nói chuyện này ra hắn sẽ có chuyện nên mới giả bộ quan tâm tôi sao?
-…xin lỗi! – nó cúi mặt xuống, làn tóc xỏa xuống che đi nét mặt khổ sở.
Rồi không gian lại chìm trong sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ vẫn tích tắc trên tường…
2 người…2 hướng khác nhau…
…cùng 1 tâm trạng.
– Phải làm gì… – cho tới 1 lúc rất lâu sau, Phong mới lên tiếng, giọng sầu – tôi phải làm gì thì…cậu mới thích tôi?
Nó quay sang nhìn hắn. hắn cũng quay lại phía nó.
Nó bặm môi rồi nói:
– Đừng…cậu đừng làm gì cả, vì…dù cậu có làm gì thì tôi vẫn chỉ thích 1 mình Minh thôi.
– Gì chứ? – bây giờ đến lượt Phong, lòng hắn đau nhói, phải chi ngay từ đầu đừng thích nó thì hay biết mấy,hắn thật sự bây giờ đang rất muốn ở vị trí của Minh.
– Tạm thời tôi sẽ giấu chuyện này – nó tiếp – tôi sẽ giữ lời là quen cậu nhưng chỉ hết năm học này thôi, ra trường roòi dù cậu có công bố đoạn phim này cho cả thế giới này biết thì cũng chẳng làm được gì cả.
– Ý cậu là – hắn cười xót xa – lúc đó cậu sẽ quay lại với thằng đó?
Nó gật đầu.
– VẬy thì trong thời gian quen cậu, tôi sẽ làm cho cậu thích tôi – hắn nâng cằm nó lên, nghiêm túc.
– Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. – nó cương quyết.
– Nhưng nếu như lúc đó cậu vẫn không thích tôi và muốn trở lại với thằng đó thì cậu nghĩ…hắn sẽ tha thứ cho cậu sao?
– Đương nhiên là không,nhưng lúc đó tôi sẽ cố gắng để cậu ấy quay lại với tôi!
– Lỡ như lúc đó hắn không còn thích cậu nữa thì sao?
Nó im lặng trong 2 giây rồi nói:
– Thì lúc đó tôi sẽ làm cho cậu ấy thích tôi lại ngay từ đầu.
Tự nhiên Phong bật cười lớn lên:
– Nhưng làm sao đây? Không được rồi, dù lúc đó hắn có còn thích cậu đi chăng nữa thì 2 người cũng không thể quay lại đâu.
– Là sao? – nó khó hiểu.
– Tôi định không nói cho cậu biết chuyện này nhưng giờ phải nói thôi. – hắn chẹp miệng.
Noím lặng lắng nghe.
Hắn xoa đầu nó, chẳng hiểu vì lí do gì mà từ khi nó cắt tóc mấy người xung quanh nó lại rất thích xoa đầu nó đến mức rối xù, tụi nó bị thương tích đầy mình cũng vì cái này đây. Nhưng lúc này nó không quan tâm, não nó dồn hết sức vào từng câu chữ của hắn:
– Hè này…Minh và Khanh sẽ đính hôn.
– Gì chứ? – nó thốt lên trong vô thức.
– Gia đình 2 bên – hắn tiếp tục – đã bàn bạc nhau rồi, dù gì cũng là đối tác làm ăn, 2 đứa nó nhìn cũng hợp nên họ muốn tác hợp cho cả 2, đồng thời cũng làm thân thiết mối quan hệ giữa 2 nhà luôn, cậu…hết hi vọng rồi!
– Minh…biết chuyện này chưa? – bề ngoài nó tỏ vẻ cứng rắn, không lẽ lần này nó mất hắn mãi mãi sao?
– Mình thì rồi. – hắn lại tiếp tục cười, vẫn cái nụ cười giả dối từ xưa đến nay – Nhưng con Khanh thì chưa, mới đưa ra quyết định này vào tuần trước thôi, có lẽ sẽ công bố vào 1 ngày gần đây. Con Khanh chắc vui lắm đây.
Lúc Phong lảm nhảm xong cũng là lúc Nhi đứng phắt dậy và vội vã chạy ra ngoài.
Phong ở lại, chẳng buồn gì mà diễn tiếp cái vở kịch cười trong nước mắt nữa.
Nhưng sự thật là gia đình họ Lâm và gia đình họ Trần đã bàn với nhau về chuyện Minh và Khanh. Minh cũng mới biết chuyện này vào ngày hôm qua. Người khởi xướng ra chuyện này là…bà Vân. Bà ta nghĩ lí do này cũng sẽ là 1 phần để tách Nhi và Minh.
Phong không chạy theo nó, lạnh lùng lôi điện thoại ra,bấm số đợi và…:
– Phần của cháu xong rồi, giờ tới lượt cô đấy.
Rồi hắn cúp máy, sẵn tay gạt phăng cái hộp băng keo cá nhân để ở cạnh hông “Cậu càng như vậy tôi càng muốn có cậu hơn, tôi không tin là mình không thể làm cho cậu thích tôi”
Nó hối hả trên đường lên sân thượng.
Khi chỉ còn 10 nấc thang nữa thì lên đến nơi, nó đụng hắn đang đi xuống.
NÓ khựng lại.
– Tránh ra! – Minh lạnh lùng, lần đầu tiên nó thấy hắn đáng sợ như vậy.
Tự nhiên nó nín bặt, những gì trong đầu nó muốn nói hình như đi du lịch hết trơn rồi thì phải. Nó né qua 1bên.
hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó, lòng tổn thương của hắn đã quá mức chịu đựng. Có thể sau này là những chuỗi ngày rất khó khăn đối với hắn.
Hắn đi ngang qua nó, sắc mặt không thay đổi. Lần này hắn bước qua nó liệu có quay đầu lại nữa không?
Nó quay phắt người lại và níu lấy tay hắn, hắn quay lại với sắc mặt lạnh không thể tả, thô lỗ giật phăng tay mình ra khỏi tay nó, không nói gì.
– Cậu…có thật là… – nó run lên – hè này…sẽ đính hôn với Khanh?
– Quan tâm à? – hắn nhếch mép – chia tay rồi thì quan tâm làm gì?
Rồi hắn xoay lưng đi tiếp.
– Vậy…là thật sao? – nhìn dáng hắn càng lúc càng khuất xa tầm mắt, cảm giác mất đi 1 người quan trọng đối với nó đây là lần thứ 2. Nó sẽ phải sống như thế nào nếu không có hắn?
Trong túi,điện thoại nó không ngừng rung,nó lôi ra, số rất lạ.
Nó quệt đi dòng nước mắt lăn vội:
– A lô?
– Nhi phải không? – đầu giây bên kia phát ra là 1 giọng nói của 1 phụ nữ.
– Ai vậy?
– Cô…là mẹ Minh nè.
– Dạ? – nó ngạc nhiên.
– Ưm…ra về cô có thể gặp cháu 1 lát được không?
– Dạ…
Ở quán coffee cách trường nó không xa, từ trên lầu nó có thể nhìn thấy từng tốp học sinh đi ra ngoài, rất nhốn nháo. Đối diện với nó là bà Vân.
– Ta nghe nói – sau 1 hồi im lặng, bà đặt tách coffee thơm mùi sữa xuống và nói – cháu và Minh đang yêu nhau?
– Dạ? – nó giật mình.
– Có thật thế không? – bà đánh mặt lại.
– Cháu…cháu… – nó ấp úng.
– Nếu là thật – bà tiếp – thì nên chấm dứt đi!
Lời ra lệnh của bà không khiến nó khỏi ngạc nhiên, nó ngước lên nhìn bà.
– Hè này… – bà nhìn sâu vào mắt nó – Minh và Khanh sẽ đính hôn, cuộc hôn ước này sẽ khẳng định lại vị trí thân giao giữa J.K và KERia, đồng thời cũng là nền tảng để 2 tập đoàn phát triển hơn, thằng Minh là người thừa kế, đương nhiên ta muốn nó giúp cho tập đoàn ngày càng lớn mạnh rồi, vì vậy…cháu đừng cản trở tương lai của nó.
Từng lời bà thốt ra cứ như hàng trăm con dao đâm vào tim nó. Nó sẽ cản trở tương lai của hắn sao? Chẳng lẽ nó và hắn không hôp đến mức ai cũng phải cản trở sao?
Nó cười khinh bỉ:
– Có lẽ cô vẫn chưa biết nhỉ? Cháu và tên Minh…chia tay rồi!
– Thật sao? – vẻ mặt hớn hở của bà ta càng khiến nó tức điên.
– Đúng, nên sau này đừng làm phiền cháu vì mấy chuyện này nữa.
Nói rồi nó đứng phắt dậy, đi xuống dưới lầu với thái độ ngang tàng nhất có thể.
Nó chẳng còn thiết khóc nữa mà lúc này nó thật sự đang rất bực.
Nó muốn kiếm 1 thằng cha biến thái nào đó để xả stress cho bớt giận nhưng làm sao đây, chả có thằng nào cả ==’.
***
Như mọi ngày, 8h30 nó tan việc làm thêm, tội nghiệp mấy khách hàng hôm nay tới quán kêu món náy món nọ rắc rối bị nó chử.i cho té khói, cũng may là bà quản lí không biết chứ nếu niết thì chức nhân viên quèn của nó cũng đi tong.
Nó bước ra khỏi tiệm KFC – nơi nó đang đi làm. Gặp Phong đứng trước cửa, vừa thấy nó hắn đã sam sáp lại gần:
– Làm gì mà lâu thế, người ta đợi nãy giờ mỏi cả chân.
– Ai mượn đợi chứ? – nó gắt gỏng, ngày hôm nay không biết là ngày gì mà xui thế không biết.
– Bạn trai chờ bạn gái không được hả?
Nó dừng chân lại, quay sang đối diện với hắn:
– Ai? Ai là bạn trai bạn gái ở đây hả?
– Tôi với cậu đang quen nhau mà, cậu vô tâm thật đấy! – Phong đưa giọng trách móc nhì hắn lúc này thật sự rất, rất cute.
– Mệt cậu thật. – nó quay lại và tiếp tục đi, không quên lôi earphone ra nghe nhạc.
Rồi tự dưng Phong giật lấy 1 đầu giây earphone của nó và cắm vào tai hắn khiến nó giật bắn mình:
– Gì đây?
– Nghe chung có chết chóc ai đâu!
– Điên!
Hào vào dòng nhạc sôi động của Beast nhưng thật sự nó chẳng thể nào tập trung được cả. Tâm hồn nó đang lơ lửng tại 1 nơi…có Minh.
Cơn tức giận trong 1 ngày cực xui dịu xuống thay vào đó là nỗi buồn sâu thẳm của những người đang yêu.
Phong cũng nhận ra điều đó ra điều đó…
HẮn nhẹ nhàng đan tay hắn vào tay nó nhưng nó không quan tâm.
Dọc trên con phố, ánh đèn điện lấp lánh, đèn xe ngoài đường cũng rực rỡ, tòa nhà cao tầng chót vót che đi vầng trăng cũng đang hiu hắt buồn…
Nhìn 2 người lcu1 này thật sự rất giống 1 đôi tình nahn6.
Lòng người đi sau càng trở nên lạnh lẽo, đáng lẽ người nắm tay nó dạo trên con phố về nhà nó lúc này đâu phải Phong…
Chậm rãi dõi bước 2 người đi trước, lòng đau không dứt…
– CẬu về đi! – tới của nhà, nó buông hờ tay Phong, nói.
Phogn vẫn đứng yên nhìn nó.
– Muốn gì đây? SAo còn đứng đấy? – nó nhíu mày.
– Được bạn trai đưa về tận nhà thì cũng phải trả ơn đi chứ?
– Ơn gì? – nó ngây thơ nai tơ.
Phong nhìn nó thêm 2 giây nử̃a rồi kèo nhẹ đầu nó lại gần. HẮn cúi xuống và đặt lên môi nó 1 nụ hôn cũng rất ư là nhẹ nhàng, không thô lỗ như ban sáng.
Nó chỉ đứng yên, gương mặt không cảm xúc, đôi mi vẫn chớp nhẹ đều đều.
Rồi dần dần nụ hôn đi sâu hơn, 2 cái lưỡi quyện vào nhau, nó vẫn bình thản.
Chỉ có 1 con người đứng từ xa dãy hành lang là đang không giữ được bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng, 2 tay siết chặt, đôi chân run run, gió buông tóc bay hờ hững…
Phong đẩy nó vào trong, ép sát nó dựa vào tường, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn.
VÀ đương nhiên Phong biết là có người theo dõi từ xa.
“Trần Huy MInh, cậu hãy nhìn cho kĩ đi, cô ấy…là của tôi, không phải của cậu!” lời khẳng định từ trong thâm tâm tham lam luôn muốn chiếm hữu được nó.
Còn con người đi sau thì chắc chắn là Minh rồi.
Cho tới khi nó cảm thấy nụ hôn cảu Phong làm cho nó thấy khó thở, nó mới đẩy hắn ra:
– CẬu về đi!
Như vẫn còn luyến tiếc môi nó, hắn cũng chỉ ậm ừ:
– Ừm…ngủ ngon!
Nó cũng mở cửa và đi vào trong nhà.
Ngồi vào cái bàn học chuẩn bị chiến đấu với mớ bài tập tiếng anh sau khi đã xả mình tỏng dòng nước lạ̣nh. Nó vẫn không tập trung được. 1 tay nó chống chằm mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng đã lặn đâu mất tăm, sao cũng không có, chỉ có tiếng gió rít qua, hàng cây bên ngoài xào xạc…
Tách…tách…tách…
Nó giật mình đưa hồn trở lại:
– Mưa rồi sao?
Lúc đầu chỉ là vài gọt nhỏ li ti, lúc sau mưa như trút nước ngoài hiên. Nước tạt vào trong làm cho cuốn sách bài tập của nó lấm chấm vài giọt. Nó vội nhướn người ra ngoài đóng cửa chợt…
Phía dưới kia, phía dưới cái anh đèn vàng kai là 1 hình dáng khá quen thuộc…đang đứng đấy và ngước lên đây, nhìn về phía nó.
Càng giật mình hơn khi nó nhận ra người đó chính là Minh.
Nó hốt hoảng chạy xuống dưới đấy, quên cả mang dù.
– Cậu đứng đây từ bao giờ hả? – nó chạy lại chỗ hắn, dầm mưa chung, cả 2 ướt mem.
MẮt hắn nãy giờ vẫn không rời khỏi nó.
Nhìn thấy nó vẫn còn lo lắng cho mình, hắn tự cảm thấy lòng mình ấm áp hơn.
Minh mỉm cưới nhẹ và cũng giống như Phong, hắn cúi xuống và hôn nó.
Vẫn ngọt ngào như ngày nào mặc dù đôi môi có hơi lạnh vì nước mưa. Có thể cảm thấy rằng bờ môi hắn đang run…Khóc chăng?
Nó vội vàng đẩy hắn ra:
– Cậu tới đây làm gì? – giọng nó cũng run, nước mắt hào lẫn nước mưa.
Nhưng hắn lại kéo nó vào lòng hắn 1 lần nữa, ôm thật chặt:
– Đừng bỏ tôi! Đừng…nói chia tay với tôi…Ở cạnh tôi…vì thương hạ̣i cũng được…
Lời nói tận sâu từ trong đáy lòng, bay giờ hắn có thể dẹp bỏ lòng tự trọng của mình qua 1 bên để cầu xin nó quay lại với mình. Chỉ cần có nó, hắn không cần gì nữa hết, thứ quan trọng nhất trên đời bêy giờ đối với hắn duy nhất chỉ mình nó.
Nó khóc nấc lên thành từng tiếng:
– Đừng ngốc nghếch nữa…cậu…về đi mà…
– Xin cậu đấy…đừng xa tôi… – càng lúc hắn càng siết nó mạnh hơn, lòng cũng đau hơn, nước mắt rơi cũng nhiều hơn…
– Tôi cũng xin cậu đấy…từ bỏ tôi đi… – dằn lòng đừng khóc, dằn lòng đừng đau nhưng làm sao đây, nó không thể kiềm chế mình lại được…
HẮn buông nó ra, nhìn thật sâu, thật sâu vào mắt nó, nén nở 1 nụ cười khá gượng gạo:
– Cậu…không còn thích tôi cũng được, cậu thích ai cũng được nhưng đừng bỏ tôi, xin cậu đấy!
Lặng nghe tiếng hắn, từng lờ́i nói như cào cấu tâm can. Giọng hắn ngày càng trở nên yếu ớt, hắn cũng…đang khóc.
Nó tự cắn vào môi mình để giữ lòng mình thôi đau…chảy cả máu.
– Xin lỗi…xin lỗi… – tiếng nấc vang tận sâu trong tim, nó phải làm sao đây? Phải nói gì ngoài 2 chữ này?
Hắn thất thiểu buông tay nó, đôi mắt vô hồn nhưng chứa đựng nỗi đau khủng khiếp:
– Không…thể sao?
Nó lặng thinh nếm mùi máu tanh từ khóe miệng, nước mắt không ngừng tuôn.
Trời muốn khóc giùm hay sao mà lại cho trời mưa, cho cái thời tiết ảm sầu như thế này…?
Sự im lặng của nó đã dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng trong hắn.
Hắn thẫn thờ quay người bỏ đi.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, nó chợt chạy tới trước mặt hắn:
– Khoan đã!
Giọt nước mưa lăn từ trên xuống hàng mi của hắn, chớp nhẹ và rơi xuống. Hắn im lặng.
Nó vội vã đưa tay lên gỡ đôi khuyên tai trên tai trái nó. Lòng nó đau lắm, tay nó còn run run nữa mà. Nó thật sự không muốn gỡ ra đâu, nhưng nếu như cứ để đấy, mỗi lần nhìn vào nó lại nhớ tới hắn rồi lại đau lòng lắm…
Nó chìa 2 cái khuyên tai trên lòng bàn tay đã ướt đẫm:
– Trả cho cậu đấy!
Hắn cũng nắm lấy lại đôi khuyên tai, nhưng rồi lại thả xuống lòng đường đẫm nước:
– Tôi không thích lấy lại nhưng thứ đã cho cậu, đừng trả lại cho tôi…thích thì ném đi cũng được…
Rồi hắn lạnh lùng bước nagng qua nó, trước đó còn đụng phải vai nó.
2 dòng nước trên khuôn mặt 2 người cứ quyện vào nhua cứ như thể là rất hợp vậy.
Nó cũng chẳng cần nhặt đôi khuyên tai lên, đạp mạnh nước văng tung tóe rồi cũng bước đi hướng ngược lại với hắn về chung cư.
2 người…
…2 hướng khác nhau…
…lòng luôn hướng về nhau…
…chỉ có đôi khuyên tai ở giữa vẫn sáng lấp lánh…
Nhưng rồi khoảng mấy phút sau, 1 bàn chân nhỏ bé dừng cạnh đôi khuyên tai ấy, quỳ xuống đó, nơi cặp khuyên tai vẫn rực rỡ dưới ánh đèn vàng và những giọt mưa vẫn thi nhau rơi tí tách, những tán cây vẫn đung đưa qua lại theo gió, bong bóng nước vỡ tan…
Nhẹ nhàng cầm đôi khuyên tai đặt lên trái tim, nó khóc nhiều hơn. Nó cũng cần phải giữ lại 1 chút gì đó về hắn…
Nó yêu hắn
Hắn cũng yêu nó
Nhưng có lẽ cả 2 sẽ chấm dứt tại đây…
Liệu có thể quay ngược thời gian?
***
Sau những ngày tháng nỗ lực đèn sách, cuối cùng chúng nó cũng nhẹ nhõm sau khi kì thi đại học vừa xong.
Thi xong ngày đầu tiên, cho tụi nó ngồi tự kỉ ở không gian riêng suy nghĩ vền những gì mình đã làm trong bài thi, những sai sót, thừa thiếu có khi còn khiến chúng vò đầu bứt tai, ngồi rũ rượi trong phòng cả ngày chẳng thèm ló mặt ra ngoài.
Sang ngày thứ 2 bắt đầu chúng phone nhau đi chơi, ăn uống quậy phá khắp chốn Sài Gòn nóng bức.
Mấy người khác thì không nói nhưng riêng Nhi thì lại xem nhẹ chuyện thi đại học. Nó học tàng tàng và thi cũng tàng tàng nhưng dù sao thì đó cũng là công sức mồ hôi nước mắt ngồi nhồi nhét từng chữ như nhét bông gòn vào con thú nhồi bông bên cạnh sự giám sát của tụi bạn nhân danh thầy giám thị canh chừng lũ học sinh lười biếng trong giờ tự học. Hoa tốn nước miếng giảng giải cho nó, còn tốn tiền mua thuốc đau họng nữa. Linh thì tốn sức lại còn đau tay mỗi khi nó không hiểu là cốc cho nó vài cái vào trán, khổ nỗi trán nó cứng quá, tay chạm vào lấy ra là nước mắt ròng ròng. Chỉ có Tài là ân cần nhất, mỗi khi nó không hiểu thì hắn cũng không la hét om sòm hay cốc đầu nó như Hoa với Linh mà chỉ có 4 chữ ngắn gọn “Dẹp, không học nữa”
Đến khổ với Nhi, bọn bạn nó không tài nào hiểu được đầu óc nó chứa cái gì mà chậm hiểu y như con ốc sên bò lên núi vậy.
Nhưng dù sao thì giờ cũng qua rồi, bây giờ thì chỉ cần nghỉ ở nhà nhâm nhi phim ảnh chờ giấy thông báo kết là xong.
Từ sau cái đêm Minh và Nhi chia tay, trên trường cũng có chạm mặt nhau nhưng rất ít, rất ít khi nói chuyện, mỗi lần nói thì cũng chỉ là vài ba câu hỏi thăm ngắn gọn rồi kết thúc.
Minh thì lạnh lùng hơn sau khi chia tay nó.
Nhi thì càng lúc càng thấy Phong cũng không phải là người xấu toàn diện, với nó hắn luôn luôn che chở.
Ngay ngày hôm sau cái vụ 2 đứa nó chia tay, bọn bạn đứa thì trách móc, đứa thì cảm thông, đứa thì cằn nhằn suốt mấy ngày liền rồi đâu lại vào đấy.
Hoa với HẢi bây giờ thì cũng đã chính thức quen nhau, có vẻ anh đã không còn tình cảm với Nhi, hay là vẫn còn 1 chút hoặc là tình yêu với nó vẫn thế nhưng dựa trên cơ sở là anh em.
Đến tận bây giờ cũng đã được hơn nữa năm kể từ ngày chúng nó chia tay. Cuộc sống đã trở lại bình thường???
Tại quán KFC – nơi Nhi duy trì làm việc suốt mấy tháng nay mà không bị đuổi. Nó xin nghỉ phép ở nhà 1 tháng để ôn thi giờ thì cũng phải đi làm lại.
Phong ngồi gác chân lên ghế nhìn ra ngoài tấm kiếng trong suốt, ngắm những hàng xe xế chiều nườm nượp qua lại và phả ra đầy…khí ô nhiễm môi trường.
– Nè, ăn đi! – Nhi đặt 1 phần gà rán xuống bàn của Phong.
HẮn ngước lên nhìn nó.
– Nhìn gì? SAo không ăn đi? – nó hất cằm về phía phần gà.