<?php the_title(); ?>

Cô Ấy…Là Của Tôi

09.08.2014
Admin

Trời đã tối hẳn, ngoài trời cũng bớt mưa.
Đã 2 tiếng kể từ khi Tài và Hải ra khỏi nhà nhưng chúng vẫn chưa tìm ra ngôi nhà hoang nơi Nhi & Minh đang ở trong mà chỉ đang men dần từng con dường, ngõ hẻm ở quanh đó. Vừa đi chúng vừa gọi tên 2 đứa với chất giọng lo lắng chính hiệu. Cả 2 đều ướt như chuột lột, lạnh nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Minh mặc chiếc áo thun phơi nãy giờ đã khô ( nhanh dữ ) vào người và cầm chiếc áo sơ mi lại phía Nhi đang ngồi co ro ở 1 xó vì đói và lạnh. 2 tiếng vừa rồi, Minh thì nhìn ra ngoài trời mưa, cứ khoảng mấy phuut1 lại nhìn NHi đang vẽ vẽ cái gì dưới nền nhà.

Cả 2 im lặng đến tận bây giờ.
Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt không còn sức sống.
Minh khẽ ngồi xuống bên cạnh Nhi, khoác cái áo lên người nó. Nhi ngước mặt lên,khuôn mặt không còn sức sống. Minh nhìn Nhi đầy lo lắng, Nhi không nói gì. Những lúc như thế này hắn chỉ muốn ôm nó thật chặt & che chở cho nó. Và rồi hắn đã làm như thế. Hắn siết chặt Nhi trong vòng tay của hắn mặc cho Nhi đang ngỡ ngàng không biết chuyện gì đang xảy ra:
– Cậu…cậu đang làm gì vậy?
Minh không nói gì vẫn ôm chặt nó không buông như gà trống ấp trứng.
– Nà…này…
Nhi gọi 1 lần nữa, hắn chỉ khẽ trả lời:
– Chẳng phải cậu lạnh sao? Tôi chỉ đang truyền hơi ấm qua cho cậu thôi.
Tim Nhi đập thình thịch, nó bị sao vậy? Tự nhiên ở bên cạnh Minh nó thấy thật ấm áp.

Nó tựa đầu vào vai Minh, bàn tay Minh vẫn không rời khỏi bờ vai bé nhỏ của nó.
Nó khẽ hỏi:
– Cậu…có lạnh không?
Dứt lời sao nó thấy nó hỏi thừa kinh khủng, chính nó đang khoác cái áo của hắn, được hắn ôm như thế này mà còn lạnh thì sao mà lại hỏi hắn có lạnh hay không trong khi hắn chỉ phong phanh 1 cái áo thun đen đầy nam tính.
Hắn không nói gì, Nhi hỏi tiếp:
– Nếu bây giờ cho cậu 1 điều ước thì cậu sẽ ước gì?
Siết chặt lấy Nhi, Minh nghe nó hỏi trong lòng thầm trả lời:” Tôi sẽ ước chúng ta mãi bên nhau như này, ước sao cho tôi chưa quen Quỳnh và cậu cũng chưa quen anh Hải, có như thế thì tôi đã đến với cậu từ lâu rồi “.( cho có 1 điều ước mà ước tới 3 cái ) Bên trong thì như thế còn bên ngoài thì:
– Tất nhiên tôi sẽ ước chúng ta sẽ thoát khỏi nơi quái quỷ này & trở về với cái giường thân yêu rồi.
Nghe Minh trả lời, Nhi chỉ khẽ gật đầu.
– Còn cậu? – hắn hỏi lại.
– Nếu cho tôi 1 điều ước ngay lúc này thì tôi sẽ ước gì có anh Hải ở đây.
Có vẻ như Minh đang ghen vì Nhi nhắc tới Hải, hắn đẩy vai Nhi ra và tấn công vào thị lực của nó:
– Chẳng phải có tôi ở đây sao? sao cậu còn ước có anh Hải làm gì chứ?
Nhi hơi ngạc nhiên vì mInh hỏi câu đó, nó không biết trả lời làm sao:
– Thì cậu đâu có giống anh ấy đâu.
– Không giống ở điểm nào chứ? Tôi sẽ làm cho nó giống. – Minh quát nhẹ.
– Cậu…sao thế?
Nhi nhìn Minh với cái đầu đất của nó không hiểu gì cả. Hắn chợt bỏ tay ra khỏi người Nhi, dựa lưng vào bức tường. Đúng, hắn có là gì của Nhi đâu chứ, bạn trai của Nhi là Hải chứ đâu phải hắn.
Nhi cũng dựa lưng vào tường, sát vào Minh cho ấm.
Hồi sau, vẫn giữ nguyên tư thế đó, Minh hỏi:
– Nếu như tôi…tôi nói…thích cậu thì cậu sẽ thế nào?
Nhi quay phắt sang nhìn Minh, Minh quay qua nhìn lại Nhi, sắc thái khuôn mặt vẫn không đổi.
Nhìn mặt Minh vô cùng nghiêm túc nhưng nó cũng ráng mà cười cho được:
– Cậu giỡn đấy à? Làm gì có chuyện đó.
– Nếu là thật?
Minh vẫn nhìn thẳng vào mắt Nhi, nó bối rối quay mặt sang chỗ khác để tránh cái khuôn mặt điển trai của hắn:
– Thôi, tôi không có thời gian giỡn với cậu đâu.
Minh lấy tay xoay mặt Nhi lại phía đối diện hắn, mắt Nhi nhìn lên Minh khoảng 1 giây rồi nhìn sang chỗ khác.
Mặt đối mặt.
Nhi không nhìn minh.
Minh nhìn Nhi:
– Tôi không có giỡn đâu.
Tim Nhi tự dưng rung lên loạn nhịp, nó đánh trống lảng:
– Ủa sao mọi người chưa đi tìm mình nhỉ?
– Trả lời tôi đi.
Minh quát lên khiến cho Nhi giật mình, nó ngước lên nhìn hắn:
– Tôi… – Nhi ấp úng.

Minh cúi dần khuôn mặt của hắn xuống cận kề mặt Nhi & chỉ cần 2 cm nữa thì chúng nó sẽ chạm môi nhau.
Nhi mở căng mắt, nó chợt nhận ra Minh thật đẹp trai ( hô hô, đẹp đó giờ ), lông mi của hắn còn dài hơn cả con gái khiến tim nó như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
” Hắn định làm gì? Không lẽ… hôn sao?”
Trong đầu Nhi bây giờ bỗng hiện lên hình ảnh trong phim Hàn Quốc mà nó hay co ké của Hy: chàng trai đưa mặt lại gần cô gái, cô gái tưởng chàng trai hôn mình nên nhắm mắt lại, chu cái mỏ ra nhưng rồi anh chàng đó lại không hôn mà cười chế giễu trước hành động đó của cô gái.
Tất nhiên Nhi khôn hơn, nó tự đánh giá là trí nhớ của nó tốt nên mới nhớ được mấy cảnh đó trong phim để giờ không bị mắc lừa bởi sức quyến rũ của Minh.
Nhưng chợt 1 cái gì đó rất mềm mại và ươn ướt đang đè lên môi nó.
Nó ráng hết sức mở mắt ra đến cỡ to nhất.
” Hắn…hắn hôn mình thật”
Nhi hoảng loạn nghĩ. Tim không quên nhảy múa.
Đúng, Minh đang hôn nó. Làm sao Minh có thể kiềm chế được khi Nhi cứ như thế chứ?
Sau 5s để đầu óc tỉnh táo, nhi lấy 2 tay đẩy Minh ra nhưng hắn đã nhanh hơn, hắn cầm chặt 2 tay nó khiến nó đau nhưng không thể nói.
TAy bị cầm chặt, mắt thì căng to nhìn đôi mắt hắn nhắm ghiền điềm đạm nuốt gọn môi nó.
Nhi bất động, không thể đẩy hắn ra, không làm được gì, Nhi cứ thế ngồi im cho hắn dần tham lam cuốn lấy môi nó càng lúc càng nồng nhiệt, 2 cái lưỡi cứ chạm vào nhau…
Thấy Nhi không phản ứng gì, Minh khẽ nới lỏng tay nó ra rồi vòng 1 tay qua đầu, kéo nó lại gần hắn.
Tim Nhi vẫn cứ đập liên hồi.
Làm như vậy chẳng khác nào lừa dối anh Hải, lừa dối cả Quỳnh.
Người đầu tiên nó quen là Hải nhưng Minh lại là người cướp đi nụ hôn đầu đời mà nó ráng gìn giữ suốt gần 18 năm qua ( nó chưa đủ 18 tuổi).
Nhưng làm sao đây, lúc này, nó không muốn đẩy con người này ra…

Tài & Hải chạy tới cánh đồng hoang nhưng vì mấy cái cây $%@$# che mắt nên không nhìn thấy ngôi nhà. May thay Tài thấy mấy quả xoài rơi vương *** ở chỗ gốc cây mà hồi nãy Nhi & Minh chạy vội nên làm rơi. Đến chỗ cái cây, 2 tên cùng chạy về phía ngôi nhà mà không chần chừ, chạy mà không ngớt gọi tên:
– Nhi? Minh?
Nhi giật mình khi nghe giọng Hải, nó dám chắc là Minh cũng nghe thấy nếu không thì chặt đầu nó ra mà đá banh cũng được. Nhưng tại sao Minh vẫn không chịu rời bỏ môi nó, có khi nào hắn cố tình làm thế để cho anh Hải thấy? Nhi càng hốt hoảng khi tiếng Hải ngày càng gần mà nó lại không tài nào đẩy Minh ra được. Liều mạng nó cắn vào môi Minh, lập tức hắn bỏ nó ra liền. Nó bối rối nhìn Minh, mặt đỏ như trái cà chua rồi đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa, gọi to:
– Anh Hải, em ở đây.
Nó vui mừng khi thấy Tài & Hải đang chạy đến mặc cho Minh với cái mặt handsome lạnh tê người ở sau.
” Tại sao…tại sao lúc nào cậu cũng chỉ có anh Hải thôi chứ???? ”

Hải chạy tới ôm chầm lấy Nhi:
– Có biết mọi người lo lắm không hả?
Nhi đẩy Hải ra:
– Em xin lỗi nhưng mà…Sao người anh ướt thế?
– Thì anh với Tài dầm mưa đi kiếm 2 đứa.
Nhi quay sang tài:
– Vậy mau về thôi, coi chừng bị cảm.
Rồi Hải khoác tay lên vai Nhi đi ra, trước đó nó không quên lén nhìn Minh, mặt nó bất giác đỏ ửng lên, tim thì không nghe lời chủ, môi nó còn có cảm giác âm ấm…
Tài nhìn Minh không nói gì rồi cũng chạy tới khoác tay lên bờ vai bên kia của Nhi, nở 1 nụ cười chết muỗi ( vì py giờ chỉ có mý con muỗi pay wa pay lại thui chứ hok có người để mà chết):
– Xin lỗi nhé, lần sau tôi sẽ không để cho cậu đi đâu.
– Không có lần sau đâu. – Nhi nhìn Tài oán rủa.
HẢi nhăn mặt hất tay Tài ra khỏi Nhi:
– Ai cho mày đụng vào Nhi hả?
– Nhi là của anh sao? – Tài lại lấy tay để lên vai Nhi.
– Anh mày là bạn trai của Nhi mà. – Hất tay tài xuống.
– Thì em cũng là bạn trai của Nhi mà. – Để tay lên.
– Cái gì chứ? – hất tay xuống – nổi sùng.
– Ừ thì là bạn nhưng em là con trai nên được gọi là bạn trai. – Đặt tay lên.
– Nhưng anh mày chưa cho phép. – Hất xuống.
– Nhưng em thì cho. – đặt lên.
– Ai cho hả? – hất xuống.
– ĐIẾC TAI QUÁ. – Nhi nổi đóa khi 2 thằng con trai cứ bốp qua chát lại bên tai nó.
Tài & Hải kênh mặt nhìn nhau, cả 2 cùng khoác tay lên vai Nhi, vừa đi vừa liếc mắt trao dao găm.
Nhi lấy tay dập lên tráng mình 1 cái, thở dài chán nản:
– Ôi trời.
Cứ như thế, 1 bức tranh tối thui trong đó có 2 chàng trai cao hơn 1m80 khoác tay đi 2 bên 1 cô nàng cao chưa tới 1m60. Nhìn cứ như là 2 người cha dắt con đi dạo. Và bứa tranh đó không quên 1 người đang lặng lẽ đi sau với chiều cao không kém 2 chàng kia – anh chàng mặt lạnh & có chút khó chịu đút 2 tay vào túi quần.

***

Về tới nhà tự nhiên ở đâu ra bu quanh nguyên 1 nùi hỏi thăm tùm lum tùm la y như bị bắt cóc an toàn trở về hông bằng. Minh thì bỏ ngoài tai những lời đó, hắn lạnh lùng đi thẳng vào trong, Quỳnh chạy theo, chợt Tài nhìn Nhi chăm chú:
– Này, môi cậu sao bị chảy máu vậy?
– Huh?
Nhi đưa tay lên sờ môi, đúng là máu nhưng không phải của nó.
– Này, anh với Tài vào tắm rửa đi, coi chừng ngấm nước mưa cảm bây giờ.
Nhi nhìn Hải nói rồi cũng chạy vào trong, ngồi bệt lên giường, suy ngẫm lại những gì Minh nói, thật sự bây giờ nó không biết phải làm sao. Ở bên Minh nó chợt có một cảm giác rất lạ, hy vọng là không phải nó thích Minh…

Quỳnh theo Minh ra tới vườn rau.
Minh múc nước ở cái lu gần đó rửa chân:
– Có chuyện gì mà theo tôi?
– Cậu có chuyện gì hả?
Quỳnh khẽ hỏi, đáp lại nó là 1 sự lạnh hơn đá:
– Không liên quan đến cậu.
– Tôi là bạn gái cậu mà cậu nói không liên quan là sao?
Minh khựng lại 1 giây rồi nói tiếp:
– Vào ngủ đi.
– Không.
– Vậy ở đây chịu lạnh đi.
Minh toan đi thì bị Quỳnh níu lại:
– Sao cậu lại như thế với tôi chứ?
– Muốn biết à?
Quỳnh gật đầu.
Minh gạt tay Quỳnh đang nắm tay mình:
– Cậu từng hỏi tôi là tôi thích Nhi đúng không? Vậy thì giờ tôi trả lời nhé…
Quỳnh im lặng, nó bết Minh sẽ nói gì mà.
-…đúng, tôi thích Nhi đấy, rất thích…
Sự thẳng thắn của Minh làm tim nó đau gấp bội:
– Ý cậu là bây giờ mình…chia tay?
Minh không nói gì, vẫn lạnh như cục nước đá.
– Cậu tự ý quen tôi rồi bây giờ lại tự quyết định chia tay sao?
-…
– Cậu…tưởng tôi dễ dàng chia tay như vậy sao? Không có chuyện đó đâu.

Dưới ánh trăng vàng, trên khóe mắt Quỳnh có cái gì đó long lanh, nó bước thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa quệt nước mắt đang lăn trên má…
Minh đứng yên, hắn có thể nói ra những lời phũ phàng đó sao? Hắn đã làm tổn thương người bạn thân của Nhi mà Nhi chẳng phải đang quen với người anh kết nghĩa của hắn ư? Hắn cảm thấy mệt mỏi…nhưng hắn vẫn tự nhủ sẽ giành lại Nhi từ anh Hải, mặc dù làm như thế là không được.

Quỳnh ngồi bên ngoài hiên nhà, ở nông thôn nên không khí cũng dịu mát và yên tĩnh hơn thành phố, chỉ có điều là nhiều muỗi. Nó ngước nhìn lên bầu trời, ngăn không cho nước mắt mình chảy tiếp.
Hải từ sau đi tới, thấy thế liền hỏi:
– Em sao vậy?
Quỳnh lau vội dòng nước mắt:
– Sao anh lại ra đây?
– Hóng mát thôi, mà…sao lại khóc?
– Không có gì, anh…còn nhớ chuyện em nói hồi chiều chứ?
-…

– Không ngờ anh em mình phải đi kiếm củi mới ghê chứ. – Quỳnh lau mồ hôi nhễ nhại trên trán.
-…
– Anh Hải.
– Kiếm lẹ đi, ở đó mà lải nhải. – Hải vẫn hì hục bên đống cây khô.
– Anh buồn vì không được đi với Nhi hả?
-…
– Này, với Nhi thì anh ngọt ngào bao nhiêu, sao với em anh lại lạnh như vậy hả?
– Vậy em có buồn khi không được đi với Minh không?
Quỳnh khựng lại, nó chợt nhìn sang Hải, nó đang suy nghĩ không biết có nên nói chuyện Minh thích Nhi cho Hải biết không.
– Sao nhìn ghê vậy? Anh bết anh đẹp trai rồi nhưng cứ nhìn như thế Minh ghen đấy.
Quỳnh nở 1 nụ cười nhạt nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp mỏng manh của nó:
– Minh…sẽ không ghen đâu.
– Huh?
-…
– Em nói vậy là sao? – Sự tò mò lên tới não khiến Hải không chịu được.
– Minh…không thích em.
– Hả? Giỡn sao?
– Minh thích người khác rồi…
– Uầy, đừng giỡn thế chứ.
– Thật đấy, người Minh thích anh cũng biết đó.
– Vậy là thật hả? Ai thế?
– Nhi!
HẢi làm rơi hết đống củi trên tay.
Không tự dưng gì mà Quỳnh lại nói cho Hải, đơn giản chỉ là nó cũng muốn Hải tham gia vào chuyện này tách Nhi và Minh ra.
– Em nói sao?
Hải hỏi lại, Quỳnh đáp:
– Minh thích Nhi, vì thế anh hãy giữ Nhi chặt vào nhé…
-…

***

– Ý em nói là chuyện Minh thích Nhi? – Hải hỏi, khuôn mặt buồn thấy rõ.
– Minh muốn chia tay…nhưng em không chịu, em không để mất cậu ấy dễ dàng như vậy được. Anh cũng đừng bao giờ từ bỏ Nhi nhé.
– Anh không biết mình có giữ nổi Nhi không. Anh biết ngay từ đầu Nhi không thích anh…
– Vậy…tại sao…? – Quỳnh bàng hoàng hỏi, nếu như Nhi cũng không thích anh Hải thì Nhi & Minh sẽ sớm có tình cảm với nhau mất, điều này làm Quỳnh lo hơn gấp trăm ngàn lần.
– Anh cũng không biết tại sao Nhi lại quen anh nữa, lúc đó anh cũng không ngờ luôn mà, nhưng anh luôn tự nói rằng sẽ làm cho cô ấy thích anh…
– Vậy thì anh hãy cố làm mọi cách để Nhi thích anh đi, nếu không em sợ…
Hải đứng phắt dậy, xoa đầu Quỳnh & đi vào nhà:
– Điều em sợ cũng là điều anh sợ đấy. Đối mặt với sự thật mất Nhi, cứ nghĩ đền điều đó là anh không chịu được.

Nhi thấy Minh đi vào nhà, nó không biết đối mặt làm sao với hắn, nó cúi xuống vờ như đang làm 1 điều gì đó. Minh thấy thế cũng không nhìn Nhi làm gì, có lẽ hắn đang giận vì chuyện hồi nãy, chuyện Nhi không để ý đến cảm giác của hắn. Hắn định đi ra thì Nhi lên tiếng:
– Xin lỗi…
Minh quay lại nhìn Nhi nhưng nó vẫn cắm đầu xuống mà không ngước lên.
– Chuyện gì? – Minh hỏi.
– Vì đã cắn cậu…chảy máu…
Giờ này Minh mới sờ lên môi, thấy rát thật, hắn khẽ nở 1 nụ cười vì thấy Nhi quan tâm đến hắn…

***

– Này – Nhi ngước mặt lên – chuyện hồi nãy…tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra…
Minh sững người:
– Không có chuyện gì là sao?
– Ưm thì…có nghĩa là…chưa có chuyện gì xảy ra…coi như cậu chưa nói gì &…chúng ta vẫn là bạn như trước.
– Bạn?
Minh dường như không thể che giấu đi sự tức giận của mình.
” Bạn sao? Chỉ là bạn thôi ư? Chết tiệt.”
Giọng tụi bạn thì cứ ơi ới bên ngoài:
– Minh! Ra chơi bài đi.
– Nhi nữa.
– Ra đi, nhanh lên…
Nhi quay sang Minh hỏi vội:
– Nhé?
– Không.
Minh thẳng thừng, Nhi bặm môi:
– Tại sao?
– Tôi không thể làm bạn với người tôi thích được.
– Minh à…
Không để cho Nhi nói, Minh đi ra ngoài sân trước chơi với tụi bạn. Nhi lững thững theo sau. Suốt buổi chơi bài, đứa nào thua thì phải uống nước, Nhi uống tới nỗi sắp ói ra ngoài sân.
Tất cả bề ngoài đều rất vui vẻ nhưng bên trong mỗi người lại là 1 tâm trạng…
Nhi thì lo lắng sẽ rung động trước Minh, sẽ làm tổn thương đến người anh mà nó luôn tôn trọng & 1 người bạn rất thân từ thời cấp 2.
Hải thì lo lắng, còn điều gì đáng sợ hơn với hắn là không còn được ở bên cạnh Nhi chứ.
Quỳnh thì không thể nào mà chịu mất Minh 1 cách dễ dàng như thế được.
Minh thì đang cố gắng để có được trái tim của Nhi.

Khi cả đám mệt mỏi & sắp lăn ra ngủ, lúc ấy là 12 giờ đêm rồi nhá bà con, thì…
– Áááááááááááááá…
Tiếng kêu thất thanh từ Nhi.
Cả đám choàng bừng tỉnh thì thấy Nhi đang ôm chặt cứng lấy Tài.
Tài khẽ vuốt tóc Nhi, hỏi:
– Sao thế?
– M…ma…maaaaaaaa…
– Gì cơ? Ma?
Minh kéo Nhi ra khỏi người Tài:
– Có gì thì bỏ nhau ra rồi nói.
Hải giật Nhi lại từ Minh:
– Ma nào chứ? Ma gì ở đây?
– Á…á..nó kìa…
Nhi chỉ tay về đằng sau Hải…
– Aaaaaaaaaa…
Ngay lập tức cả đám quay sang nhìn rồi cùng hét lên, mặt đứa nào đứa nấy tái xanh như tàu lá chuối khi thấy 1 cái bóng trắng đang thù lù trước mặt. Chúng dồn về 1 góc.
– Maaaaaaaaaaaaaaaa…
– Ma gì? Ta đây.
– Ma biết nói.
– MẤy đứa này, ông ngoại nè.
– huh?
– Ng…ngoại..
Tài thở phào như trút được gánh nặng 10000 tấn:
– Ngoại đi đâu từ chiều tới giờ vậy? Đã vậy còn mặc đồ trắng đi buổi tối.
– À, áo ta bị lấm bùn rồi nên mượn áo ông Hai mặc tạm.
– Ngoại có biết là tụi con sắp chết vì đứng tim không?
– Nhưng sao nguyên đám lại ở đây? Không vào ngủ hả?
– Định ngủ thì bị ngoại hù đó.

– Tụi con ngủ ở đâu?
8 đứa vào, không hẹn mà cùng nói khi thấy trong nhà chỉ vỏn vẹn 1 chiếc giường gỗ.
Ông ngoại tỉnh hơn ruồi nằm dài lên giường như giành chỗ trước mấy tên sắp trở thành ” giường tặc “:
– Thì ta nằm trên giường, mấy đứa nằm dưới đất.
– Hả?
Tất cả nhăn mặt như khỉ ăn ớt:
– Sao vậy được.
– Lạnh lắm ngoại ơi.
– Sàn nhà còn hông biết có sạch hông?
– Gru…sàn mói lau hồi chiều đó. Mở tủ lôi chăn mền ra trải mà ngủ.
– Hix…
– Khò… khò…
– Sao ngoại dễ ngủ vậy?

Sau khi trải 3 cái mền xuống sàn thì có lẽ đã đủ chỗ cho 8 đứa.
– Trai gái ngủ chung luôn hả? – Nhi thắc mắc.
– Ừ!
– Hả? – 4 đứa con gái trợn mắt hỏi.
– Nằm chung cho nó ấm.
– Với lại chỉ còn 2 cái chăn thôi, 4 đứa 1 cái.
– Nhưng mà…
– Chỗ này chật lắm, ráng đi…
Hải cúi xuống hôn lên má Nhi:
– Hay chúng ta ngủ theo cặp nha?
– OK! Được đó. – Quân hưởng ứng.
– Không bao giờ. – Mấy đứa con gái hét lên, mặt đức nào đứa nấy đỏ ngư vừa ăn phải ớt.
– Sao thế? – 4 tên con trai ngây thơ lộ rõ vẻ mặt cáo già.
– Trăng sao gì? Nghĩ sao trai gái ngủ chung?
– Quen nhau rồi thì còn gì phải sợ chứ?
– Sao không sợ cho được.
– Nhưng mà anh đừng nói là anh với Nhi nhé? – Minh và Tài nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ cáo già của Hải, đồng thanh tập 1.
– Chứ sao? – Hải tỉnh bơ.
– Đừng có mà nằm mơ. – đồng thanh tập 2.
-????????
– Trai gái ngủ chung là có vấn đề đó biết hông? – đồng thanh tập 3, hồi nãy 2 chàng ta còn hùa theo, giờ thì phản đối gay gắt như thế đấy.
– Vấn đề gì?
– ASHIIIIIIIIIII, TỤI BÂY CÓ CHO TAO NGỦ KHÔNG HẢ?
Ngoại tỉnh giấc la ó làm cho 8 đứa giật mình. Ngoại ơi,cũng may đây là nông thôn nhà cửa thưa thớt chứ lên thành phố mà vào cái giờ thiêng liêng nhiều ma nhiều quỉ đi qua đi lại như thế này mà ngoại la như thế thì có nước chui vào góc tủ mà trốn hàng xóm đem dụng cụ bếp đến biểu tình.
– Giờ vậy đi – ngoại nói tiếp – 4 đức con gái ngủ 1 bên, 4 đứa con trai 1 bên.
ngoại thảy cái gối ôm xuống:
– Lấy cái này mà phân ra, ổn rồi đúng hông…ta đi ngủ.
– Vậy đi, nhé? – Hải lại hôn Nhi.
– Anh không thôi hôn cô ấy được hả?
Minh lên tiếng nói thay cho Tài cũng đang định nói câu đó, mặt 2 đứa khó chịu không thể không nhìn thấy được.
– Nhi là bạn gái anh mà. – lại hôn.
– Anh thôi đi được hông? – Nhi đẩy mặt Hải ra, không cho hắn hôn thêm cái nữa.
– Hix…sao em lại thế?
– Nổi da gà.

Tắt đèn, căn nhà tối thui, vì đây là ở nông thôn nên khong có đẻn ngoài đường ciếu vào, cả đám phải lần mò đến chỗ ngủ.
Khi tất cả đã nằm xuống an tọa với cái chỗ ấm êm, Nhi chợt nhận fra nó đang nằm kế cái gối ôm – nằm kế cái dải phân cách giữa trai và gái. Nó không tài nào ngủ được, với 1 người như nó, ăn ngủ chơi bời luôn được đặt lên hàng đầu như thế mà suốt đêm trăn trở như thế thì đúng là chuyện lạ. Ước chừng khoảng 40′ sau, khi tất cả đã ngủ khò rồi nhưng nó vẫn không ngủ được, những lời Minh nói cứ ám ảnh nó hoài.
Chợt nó vô tình vung tay qua phía bên kia cái gối ôm.
– Áiiiiii. – 1 giọng cất lên, nhỏ đủ cho đối phương nghe.
– Hix xin lỗi, ai thế???
– Nhi hả?
– Minh?
– Cậu chưa ngủ sao? – Minh khẽ hỏi.
– Chưa, còn cậu?
– Ngủ rồi thì sao nói chuyện với cậu được.
– À… – Nhi hố nặng, biết thế hồi nãy nó xí trước câu này rồi.

Lòng bàn tay Nhi hơi âm ấm tưởng như có ai đang cầm tay nó. Rồi nó chợt nhận ra hắn là Minh, nó ra sức rút tay về nhưng tay hắn lại càng nắm chặt hơn.
– Chỉ 1 lát thôi. – hắn thủ thỉ.
Tay nó lúc này đang nóng dần lên, tim thì cứ muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
” Ừ, không sao. Chỉ 1 lát thôi mà.”
Nó khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại…

Tiếng chim réo rít ngoài sân.
Nắng len lỏi vào trong nhà.
Nhi & Minh – chúng nó chỉ cách nhau 1 cái gối ôm ở giữa, tay vẫn trong tay.
Nhi nheo mắt rồi mở ra, Minh đã dậy từ lúc nào đang ở trước mặt nó, khẽ cười khi thấy nó tỉnh dậy.
Nó vội thu tay về, bật dậy, bối rối:
– Cậu dậy từ bao giờ thế?
– Đủ để ngắm cậu ngủ.
Nó nhìn xung quanh, vẫn chưa ai dậy, hên thật, tưởng tượng nếu như mọi người thấy chúng nó cầm tay nhau suốt đêm mà ngủ như thế thì làm sao nhỉ????
Nó định nướng thêm 1 tí nữa nhưng Minh cứ như thế nên không thể ngủ tiếp được. Nó đứng dậy thì bị Minh kéo tay xuống.
– Gì thế? – nó nhăn nhó hỏi?
– Thử không?
Hắn lôi 2 cây bút dạ không biết nguồn gốc ở đâu ra, đưa cho nó 1 cây màu đỏ, hắn màu đen. Nhi nhìn hắn khó hiểu, hắn hất đầu về phái đám bạn, mặt Nhi sáng rực lên, gật đầu lia lịa.

– Ôi!!!!!!!!
Hoa vươn vai dậy đầu tiên, Nhi với Minh vẫn đang giả bộ ngủ. Hoa dụi mắt rồi:
– Hahahahahhahahahahahahhaha…
Cả đám vội bật dậy, mới sáng sớm đã bị giọng cười của phù thủy đánh thức:
– Gì thế Hoa?
– Ồn ào quá…
– Mới sáng sớm mà…
– Hahahhahahhahahaha – vẫn cười không dứt.
Minh & Nhi nhìn nhau cười tủm tỉm.
– Hoa ơi, mặt mày bị sao thế.
– Huh? – nó ngưng cười.
Tới lượt những người còn lại cười lăn lộn.
– Sao mặt mọi người lại tèm nhem thế kia?
-????????????? – chạy đi lại phía gương xem thử.
– Gruuuuuuuuuuuuuuu…Ai làm mặt ta ra thế này hử???
Cả đám lấn tới phía Nhi & Minh đang không nhịn được cười, mặt ai cũng hầm hầm, bẻ ray kêu crắc:
– Tác phầm của 2 người đùng hông?
– Sao chỉ có mặt 2 người là không bị vẽ.
– Bình tĩnh đi mấy bạn ơi. – Nhi xuống nước, mặt đổ mồ hôi lã chã.
– Là cậu ta. – Minh chỉ Nhi, Nhi chỉ Minh, cả 2 đồng thanh.
– Là cậu mà. – Nhi.
– Cậu đúng hơn. – Minh.
– Cậu xúi tôi…
Chưa dứt, Nhi bết mình đã vô tình nhân tội, nó quay qua phía tụi bạn.
– Nhận rồi nhé, cả 2 người.

Nhi đang hì hục chà mặt cho Hải, Tài nhìn mà ghen tị:
– Xíu nữa xong rồi cậu chà cho tôi nhé?
Ngay lập tức Nhi & Minh quay sang nhìn Tài với ánh mắt hình viên đạn. Nhi thì bực bội vì chà 1 mình Hải đã mệt rồi còn… Minh thì không mệt nhưng Nhi phải chà cho Tài nữa thì…
Minh đang chà cho Quỳnh. Quân & Linh tình thương mến thương ngồi chà mặt cho nhau. Hoa thì không cần ai lau phụ.
Minh kéo tay Nhi ra:
– Cậu qua chà cho Quỳnh đi, tôi chà 2 tên này cho.
– Hix…
– Thằng Minh chết bầm, đau quá…
– Rát quá, tên Minh kia, dừng lại…

Khi tất cả đang chuẩn bị đồ đạc về thành phố thì Quỳnh lại phía Nhi, cái buồng chỉ còn 2 đứa, mấy tên kia đang chuẩn bị cơm phụ ngoại, Quỳnh nói:
– Xíu nữa mày đi với tao xíu nhé?
– Đi đâu? Mình sắp về rồi mà.
– Đi chút xíu thôi, 1 h mình mới lên xe mà…
– Này, mình đang đi đâu vậy?
Nhi hỏi Quỳnh khi 2 đứa đã đi được 1 đoạn xa căn nhà của ông ngoại.
Quỳnh khựng lại:
– Mày…có thích Minh không?
Giọng lạnh hơn những gì lạnh nhất, Nhi sững người trước câu hỏi của Quỳnh:
– Sao…mày lại hỏi thế?
– Tại sao à? – nhếch mép.
-???
– Mày không thích anh Hải thì sao lại quen hả?
Nhi đứng hình, Quỳnh nói nó không thích anh Hải, làm sao Quỳnh biết được chứ:
– Mày nói vậy là sao?
– Hừ, tao biết hết rồi, mày không thích anh Hải, còn thân thiết với Minh của tao, 2 người tối qua bày đặt nắm tay nhau ngủ nữa cơ đấy.
Nhi vô cùng ngạc nhiên, mắt mở to ra tới cỡ không còn banh ra thêm được 1mm nào nữa.
” Chết rồi, Quỳnh thấy rồi sao? ”
– Sao không nói gì đi chứ?
-… – Im lặng.
– Có đúng là mày thích Minh?
Nhi giật mình, nó thích Minh sao??? Không thể nào như thế được:
– Mày đang nói lảm nhảm cái gì thế? Về thôi.

Nhi định đi thì…

CHÁT
Quỳnh vừa cho Nhi 1 bạt tai, Nhi ngước lên nhìn Quỳnh khó hiểu, Quỳnh nói tiếp bằng giọng chanh chua nhất có thể:
– Uổng công tao coi mày là bạn, vậy mà mày lại đối xử với tao như thế đấy.
– Cái gì chứ? – chưa hết ngạc nhiên.
– Mày biết Minh là bạn trai tao mà, sao mày còn như thế hả?
– Như thế?
– Mày giỏi lắm, hết anh Hải rồi bây giờ còn dụ dỗ Minh nữa sao? Mày cũng phải biết là con Hoa cũng thích anh Hải đấy.
– Gì cơ…Hoa thích anh Hải?
– Có mình mày không biết thôi nhỉ? Hay là đang giả vờ đấy? Mày có biết là mày làm khổ bạn bè nhiều lắm không?
Nhi dường như không còn thấy cảm giác đau trên má nữa.
– Tao cấm mày không được đụng đến Minh nữa. Minh là của tao.
Lời khẳng định chắc nịch, Nhi nở một nụ cười, khuôn mặt nó biến sắc…
CHÁT
Nhi tát lại Quỳnh:
– Mày nghĩ tao thích cái tên Minh đấy à? Mày lôi tao ra đây nói mấy lời này là vì hắn đó hả? Vậy thì làm sao đây mày hiểu sai vấn đề rồi, TAO KHÔNG HỀ THÍCH HẮN.
Nhi quay đầu bỏ đi để lại cho Quỳnh là một khuôn mặt không còn giọt máu, cái tát quá đau.
Nhi đi mang theo nó là 1 sự bực tức đến nghẹt thở ” Nói mình thích hắn sao? Đánh mình vì hắn sao? Khốn kiếp, con Hoa thích anh Hải làm sao mà mình biết được chứ.”
Nhi đứng sững lại:
– Chết tiệt, đây là đâu cơ chứ?
Nó hiểu ra vấn đề là nó đã đi lạc rồi, lần thứ 2 nhỉ, nãy giờ vì quá bực nên nó đi mà không nhìn đường, kết quả là như thế đấy, mình đang đứng ở đâu mà còn không biết thì sao mà về được.
Nó lần mò khắp người, tìm điện thoại:
– Sh!t, lại quên rồi…điên thật mà.
Thế là nó bắt đầu lanng thang tìm lối về, mặt không thể nào không nhăn nhó cho được, nó khẽ thở dài, có lẽ nó đã mất đi 1 người bạn rồi.

Quỳnh lững thững về tới sân, Hoa chạy ra hỏi:
– Này, có biết 10′ nữa là xe chạy rồi không? Đi đâu vậy hả?
Minh ngó nghiêng:
– Nhi đâu? Không phải Nhi đi với cậu sao?
– Nhi về thành phố trước rồi.
Sao nó lại có thể trơ trẽn như thế nhỉ? Nói Nhi về thành phố sao?
Hải xông tới:
– Em nói Nhi về thành phố trước rồi là sao?
– Ừ thì…Hồi nãy con bé Hy nó gọi lên nói là nhà nó có chuyện nên nó ra bắt xe về trước rồi.
– Sao không nói cho ai biết chứ? – Minh.
– Thì nó nhắn em nói lại cho mọi người nè.
– Xe mình 1 giờ chạy, sao nó không đợi 1 tí rồi cùng về luôn. – Linh.
– Chắc nó nóng ruột quá đấy mà.
– Mà nhà nó có chuyện gì?
– Không biết.
Hoa chìa điện thoại Nhi trên tay:
– Điện thoại của nó đây mà, con Hy gọi vào đâu.
– Mày ngốc thế, con Hy nó gọi xong con Nhi nó mới đi, chắc vội quá nên quên đấy mà.
– Con Nhi đi không mang theo đồ luôn này.
– Thì mang theo cho nó đi.
Quỳnh diễn cũng hay thật nhỉ? Nói cứ như là mọi việc là sự thật không bằng.

Khi tất cả đã lên xe, xe chạy được khoảng 15′ rồi, Minh chợt nheo mày:
“Gọi từ lúc ở nhà mà, có gì thì nói 1 tiếng có bị gì đâu.”
Hắn quay qua nhìn Quỳnh đang ngủ trên vai hắn, rồi quay xuống cái ghế đằng sau chỗ Hoa ngồi:
– Hy là ai thế?
– Em Nhi. – Hoa.
– Em sao? Sao tôi không bết cậu ta có em nhỉ?
– Có nói đâu mà biết.
– Cậu…đưa tôi điện thoại của Nhi đi.
– Làm gì?
– Đưa đi.
Minh cầm điện thoại của Nhi trên tay, hỏi Hoa tiếp:
– Cậu ta lưu tên con bé là gì?
– Là Hy chứ là gì? Vậy cũng hỏi.
Minh mở nhật ký cuộc gọi trong máy của Nhi ra, hắn căng hết mắt ra nhìn:
– Chẳng có cuộc gọi nào của Hy cả.
– Cái gì?
Hoa hét lên, Quỳnh tỉnh dậy:
– Cái gì thế?
Hoa giật điện thoại của Nhi trên tay Minh:
– Đúng là chẳng có số nào của con Hy cả, người gọi cuối cùng là anh Hải vào hôm qua,vậy là chẳng có ai gọi cho nó cả.
Mọi người quay sang nhìn Quỳnh, nó giật mình:
– Biết đâu được nó xóa rồi thì sao?
Minh cười nhạt:
– Xóa? Trong lúc vội không thể thông báo cho ai biết như thế mà có thể thảnh thơi ngồi xóa sao?
Hoa & Linh lo lắng:
– Vậy là Nhi vẫn còn ở đó sao?
– LÀm sao đây, xe chạy xa mất rồi.
Minh đứng phắt dậy, hét lớn:
– DỪNG XE…
Hắn chạy 1 mạch về tới nhà ông ngoại, với vận tốc hắn chạy như thế thì đi thi chạy điền kinh chắc cũng giật được giải nhất chứ không chơi. Nhớ hồi nãy hắn la bác tài xế dừng xe làm ổng giật mình xém chút nữa là những hành khách trên xe đã lao xuống ruộng gặm cỏ với đàn trâu rồi.
Hắn chạy xộc vào trong nhà, thở dốc:
– Hộc…hộc…Mệt…mệt quá…
Ông ngoại đang ngồi trên bàn uống nước chè, thấy thế liền ngạc nhiên hỏi:
– Ơ, không phải xe chạy rồi hả?????
– Ngoại…thấy Nhi đâu không?
– Nhi? À, cái con bé tóc dài ấy hả?
Minh gật đầu lia lịa, mồ hôi nhễ nhãi đổ trên trán.
– Chứ không phải mấy đứa đi chung sao?
– Ax…vậy là Nhi không về đây?
– Từ lúc tụi bây đi đến giờ đâu thấy con bé nào về đây đâu chứ.
– Chết tiệt!

Minh chạy thẳng ra ngoài mặc kệ cho cơn mệt đang dày vò mình, hắn tiếp tục chặng đường tìm kiếm Nhi, đầu óc của hắn bây giờ chỉ nghĩ được như thế này ” Khốn kiếp, đã không biết đường còn bày đặt lang thang ở đâu rồi, để tôi kiếm được cậu đi, tôi sẽ giết chết cậu. ”

Nhi đang vòng quanh ở 1 xứ nào đó không phải là cái xóm ngoại của Tài mà nó đang ở xóm bên cạnh, lang thang 1 hồi tưởng về gần hơn ai dè lại đi xa hơn thế này đấy.

***

Chợt nó thấy 1 bà cô đi tới, nó chạy lại hỏi:
– Cô ơi, cô có biết nhà ông ngoại của Tài ở trên thành phố không?
– Là ai thế?
– Cô không biết?
Người đàn bà gật đầu rồi bỏ đi, nó ngồi thụp xuống:
– Chết rồi, làm sao đây? Nhi ơi là Nhi…

– LÊ THANH NHI!

1 giọng nói à không giọng hét cất tới, Nhi vẫn ngồi đấy nghe cái giọng rất đỗi quen thuộc:
– Cha mẹ ơi, ngồi 1 lúc xong giờ bị ảo giác luôn này…
– NHI…
– Ôi, sao mà nó giống thật thế nhỉ?
Nó đứng dậy, thấy hình bóng ai từ xa đang chạy tới, nó dụi mắt, nó đang nghĩ ở đây là sa mạc hay sao mà ảo giác lắm thế…
– NÀy, khoai lang…
Nó giật mình, không phải ảo giác, là thật…
Người con trai đó mang theo cả sự mệt nhọc, mồ hôi vẫn lấm tấm không ngưng chạy tới ôm chầm lấy nó:
– Cậu…đi đâu…vậy…hả?
Từng chữ ngắt quãng đủ hiểu hắn mệt như thế nào. Nhi vui mừng định ôm lại hắn nhưng rồi lại tức giận đẩy hắn ra 1 cách thô lỗ:
– Tại ai mà tôi ra như thế này chứ?
– Không lẽ tại tôi?
– Còn phải hỏi.
– Quỳnh…nói gì sao?
Nó không nói gì, mắt nhìn sang chỗ khác, đổi chủ đề:
– Mọi người đâu?
– Về rồi.
– CÁI GÌ?
Nó trố mắt nhìn Minh:
– Về rồi là sao?
– Quỳnh nói…là cậu về thành phố trước rồi nên tụi tôi cũng đi luôn.
– Quỳnh á? Nó dám…Nhưng sao cậu còn ở đây, chẳng phải xe chạy rồi sao?
– Đúng là xe chạy được 1 đoạn xa rồi nhưng tôi biết Quỳnh nói dối nên quay lại…
– Cậu…lo cho tôi?
Nhi vẫn nhìn Minh không rời khiến hắn bối rối quay sang chỗ khác. Chuyện lạ thật, trước giờ Minh chưa từng đổ vì cô nào mà giờ lại như thế đấy nhỉ?
– Không lo tôi quay lại làm gì?
Nhi vẫn nhìn Minh chằm chằm, nhìn mặt hắn lúc này mới dễ thương làm sao…cho đến khi hắn quay đầu lại chiếu tướng nó:
– Nhìn cái gì?
Nó không nói gì, tới lượt nó bâng quơ nhìn xung quanh.

– Sao cậu tìm được tôi?
2 đứa chúng nó đang đi ra phía đường lớn bắt chuyến xe khác về thành phố, thấy bầu không khí im lặng nên Nhi lên tiếng.
– Không biết. – Đáp lại nó là 1 câu trả lởi cụt lủn.
– Không biết là sao?
– Thì tôi cứ chạy lung tung thôi.
– Sao…không phải là anh Hải mà lại là cậu?
Minh dừng lại làm cho nó dừng theo, khoảng 5s sau thì bước tiếp ( rãnh ):
– Không biết.
Bước chân hắn dài mà chân của Nhi thì ngắn, bởi thế hắn thì đi thong dong còn Nhi thì phải chạy bên cạnh hắn “Cậu cứ như thế thì tôi phải làm sao đây”.
– Cậu đi chậm lại 1 chút không được hả?
Hắn không nói gì vẫn bước tiếp, Nhi tức mình không thèm chạy nữa, nó chậm rãi lết từng bước.
Minh đã bỏ nó 1 đoạn xa mà hắn đâu biết.
Hắn giật mình quay lại, nó vẫn ì ạch như 1 con rùa.
Hắn khẽ mỉm cười, chạy lại phía nó:
– Cậu đúng là có họ hàng với rùa mà.
Nhi ngồi bệt xuống:
– Cậu không thấy nãy giờ mình đi lâu lắm rồi hả? mệt muốn chết.
Hắn ngồi xuống, đưa cái lưng bằng phẳng lại phía nó:
– Lên đi.
– Cái gì thế?
– Chẳng phải cậu không đi được sao? Tôi sẽ cõng.
Nhi Nghe thế liền đẩy hắn qua 1 bên:
– Không cần, tôi tự đi được.
Nó đứng dậy định đi thì Minh kéo tay nó lại ngã lên lưng hắn:
– Đừng có mà bướng.
Rồi hắn xốc nó lên lưng, mặt nó hơi ửng đỏ quàng tay qua cổ hắn.
Hắn khẽ mỉm cười.

Ở trên xe, 2 đứa ngồi cạnh nhau, từ lúc Minh cõng Nhi đến giờ, 2 đứa không nói chuyện lấy nửa câu.
Nhi lại là người mở miệng trước:
– Cậu…
– Gì?
Hằn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, không buồn nhìn Nhi 1 cái.
– Quỳnh…ghét tôi vì cậu đấy.
Hắn không nói gì, vẫn nhắm mắt.
– Nó nói tôi thích cậu…nên mới làm thế với tôi.
– Cậu trả lời làm sao?
– Đương nhiên tôi nói là không thích cậu rồi.
Nó thản nhiên nói, quên mất đối phương là người đang thích mình.
Hắn mở mắt ra, nhìn Nhi 1 lát khiến nó giật mình, rồi hắn lại nhắm mắt.
Nó cốc đầu nó, đáng lẽ không nên nói mới phải.
Hắn nói, giọng lạnh lùng kinh khủng:
– Thì sao?
Tuy biết mình có lỗi nhưng nó vẫn muốn buông nốt câu chốt:
– Tôi…không muốn vì cậu mà tôi mất đi người bạn như nó nhưng mà thật sự tôi đã không còn xem nó là bạn nữa rồi.
– Ý của cậu là gì?
– Vì còn anh Hải nên dù cậu có chia tay Quỳnh đi nữa thì tôi cũng không thể…
– Được rồi, cậu đừng nói nữa.

Nhi ngáp 1 cái thật dài, hôm qua đi chuyến xe cuối cùng nên đêm mới về đến nhà, sáng còn chuẩn bị đi học sớm, nó uể oải lết xác xuống khỏi chiếc giường. Hôm qua Minh không hề nói gì với nó trên suốt chặng đường về nhà từ cái lúc chấm dứt cuộc trò chuyện đầu tiên, nó nghĩ chắc là hắn giận rồi.

Tới trường, nó cứ ngáp ngắn ngáp dài, hôm nay có tiết bà chủ nhiệm, mấy ngày ngủ trong lớp bị bả bắt nên bây giờ nó định xuống phòng y tế ngủ bù.
Hoa thấy nó liền chạy lại:
– Này, mày không sao chứ?
– Sao là sao?
– Mừng quá, tao tưởng không được gặp mày nữa rồi.
Linh chạy tới, nước mắt ngắn dài.
– Tại con Quỳnh hôm qua nó…
– Tao biết rồi.
– Minh nói à?
– Ừ.
– Giờ mày tính sao?
– KHông sao cả.
– Không sao cả là sao? Nó là như thế với mày mà, xém chút nữa là mày bị ở đó rồi, nếu không có Minh thì…
– Dù gì nó cũng đã từng là bạn của mình mấy năm rồi, tao sẽ tha cho nó lần này nhưng sẽ không bao giờ có lần sau…

Nó bước vào lớp, mọi người nhìn nó y như là sinh vật lạ, Quỳnh đổi chỗ sang kế bên lớp trưởng ngồi, Nhi nhìn nó 1s rồi tiến thẳng xuống cuối lớp.
– Xin lỗi vì hôm qua đã bỏ cậu ở lại.
Tài chạy qua cái ghế kế bên Nhi mà hồi đó là chỗ của Quỳnh ngồi, khẽ nói.
– Có phải lỗi của mấy người đâu mà xin với chả lỗi…nhưng lớp mình hôm nay sao thế?
– Không biết…tôi mới vào như cậu thôi.
Với những cặp mắt trong lớp cứ chút xíu lại quay xuống nhìn nó thì nó không thắc mắc mới lạ.
– Nghe nói Minh hôm nay không đi học. – Tài.
– Sao thế?
Nhi hơi lo lắng, không lẽ vì nó mà hắn nghỉ sao.
– Hình như là mệt.
– Thế à?

– Giật bạn trai của bạn mình mà còn nói chuyện với người khác như thế được…
– Đúng là trơ trẽn mà…
– Tội nghiệp Quỳnh quá…
– Có đứa bạn như nó thì…
-…
Nhi thấy tụi nó cứ nhìn mình mà bàn tán khiến nó chịu không được:
– Mấy người nói gì đó?
– Ôi, coi nó kìa còn lớn giọng. – Con nhỏ tên Kim Ly nói.
– Nghe đồn mày có bạn trai ĐH rồi mà, còn cưa cẩm Minh nữa cơ đấy…trong khi người ta lại là bạn trai của bạn mình nữa mới ghê chứ… – Con nhỏ ngồi kế bên Kim Ly nói.
Tài đứng phắt dậy:
– Này, không biết gì thì đừng có đoán mò.
– Đến cả cậu mà cũng bị con nhỏ đó bỏ bùa mê nữa hả Tài.
– Quỳnh nói rõ ràng rồi đấy…
Nhi lạnh lùng kéo Tài ngồi xuống.
” Huỳnh Như quỳnh, tao đã bỏ qua 1 lần cho mày rồi đấy ”

***

Lúc ấy, bà cô chợt bước vào, tạm gác chuyện này nhưng trong giờ học vẫn còn nghe tụi nó lao xao nói chuyện riêng về vấn đề này…

Tùng…tùng…tùng…
Thời khắc mà Nhi ngồi chờ dài cổ ngán ngẩm với mấy bài văn của bà cô tới tận cổ kết thúc cũng đã đến.
Quỳnh đang đi ra khỏi cửa lớp cùng với tụi của Kim Ly thì…
– Huỳnh Như Quỳnh! Đứng lại…
Nhi đang ngồi khoanh tay trên bàn ra dáng đại ca thực thụ.
Quỳnh cùng đám con gái quay lại, mấy đứa con gái đi ngang qua lớp thấy xôn xao cũng dừng lại nghe ngóng.
Có vẻ tin đồn Nhi giật Minh từ tay Quỳnh đang là vấn đề hot trong ngày nhỉ? Mới tung ra hồi sáng mà giờ nguyên trường đã biết rồi. Nếu là chuyện của thằng nào con nào khác thì không biết có được quan tâm như thế không chứ liên quan đến Minh thì dù là 1 ngõ ngách nhỏ nhất tụi này cũng nhất định phải được biết.
Người Việt Nam không có nhiều người có thói quen gọi đầy đủ cả họ và tên, Nhi cũng thế nhưng mỗi lần mà nó gọi lên như thế thì thể nào cũng có chuyện xảy ra. Đương nhiên, Quỳnh đã chơi với nó bao nhiêu năm cũng hiểu rõ tính cách của nó như thế nào, bề ngoài của Quỳnh bây giờ có vẻ cứng rắn, trơ lì nhưng bên trong thì đang bị Tôn Ngộ Không đại náo.
– Mày kêu tao đấy à?
– Ngoài mày ra còn con nhỏ nào trơ trẽn như thế nữa à?
– Có gì thì mày nói đi.
Nhỏ Kim Ly chõ mõm vào:
– Ôi! Cướp bạn trai của người ta giờ định làm gì nữa đây?
– Đúng là không biết xấu hổ mà… – Con nhỏ ngồi kế Ly tên Diệu thêm.
Nhi nhếch mép khinh bỉ:
– Tao không đụng tới tụi bây thì làm ơn bớt sủa đi.
– Mày nói ai sủa hả?
– Thì mấy con chó cứ gâu gâu nãy giờ đó.
– Đi thôi Quỳnh – nhục mặt không thể nói thêm được gì, Kim Ly kéo tay Quỳnh đi.
Nhi nhảy xuống khỏi bàn:
– Nghe đồn có người nói tôi giật bạn trai của ai đó nhỉ?
Quỳnh khựng lại, Nhi tiến thẳng ra ngoài cửa:
– Bạn trai mình mà không biết giữ thì còn đổ lỗi cho ai?
Quỳnh nín thinh, Nhi vẫn đi thẳng:
– Hay là sợ bị đá nhục nhã quá nên viện ra cái lý do này đấy.
Thoáng chốc Nhi đã đứng sau lưng Quỳnh:
– Sao? Sắp bị đá rồi nên không chịu được hả? Mày nói tao thích hắn á? Tao giật hắn của mày á? Chơi với mày bao lâu giờ tao mới biết mày có máu vu khống cho người khác đấy, cón cái chuyện hôm qua tao đã cho qua rồi mà bây giờ mày khiến tao chịu không được đấy.
Quỳnh quay phắt người lại, tính cho Nhi 1 cái tát nữa thì…
CHAT
Không phải Quỳnh tát Nhi mà là ngược lại, Quỳnh té xuống đất, mấy tên con trai háo sắc xuýt xoa cho người đẹp bị ngã, chạy lại đỡ.
Cái tát thứ 2 Nhi dành cho Quỳnh.
Kim Ly Lớn giọng:
– Này, mày nghĩ tụi tao tin mày không thích Minh sao? Vậy thì cái gì đây nhỉ?
Trước mặt Nhi là 1 tấm ảnh Nhi & Minh đang cầm tay nhau ngủ vào tối hôm kia, Quỳnh đã chụp hình lại. Nó biết kiểu gì cũng sẽ bị Minh bỏ nên cũng phải làm cái gì đó cho con bạn của nó là Nhi ê mặt 1 tí.
Nhi đứng hình, cái đó đâu phải nó muốn đâu, tại hắn…
– Sao? Không nói được gì nữa à?
Nhi định mở miệng nói cái gì đấy thì.
– Nhi! Cái đó là thật à?
Hoa đứng sau lưng nó từ bao giờ, có cả Linh, Quân & Tài.
– Không phải như thế đâu…
– Mày phản bội anh Hải đấy hả?
– NÀy…nghe tao nói đi chứ…đúng là tao & hắn có nắm tay như thế thật nhưng tao không thích hắn thật mà…
– Không thích mà để cho hắn nắm tay như thế à? Anh Hải đã biết chưa nhỉ?
Hoa tặng cho Nhi 1 cái cười thất vọng rồi bỏ đi.
– Khoan đã! Hoa…
Nhỏ Kim Ly được nước lên mặt:
– Bây giờ đến cả bạn bè cũng không tin thì lấy ai tin cho mày đây nhỉ?
– Sao không lớn giọng nữa đi…
Linh chạy tới kéo tay Nhi đi khỏi đám đông đang bàn tán sôi nổi, bây giờ thì Nhi chẳng thể làm gì được nữa rồi,làm sao mọi người có thể tin nó khi chứng cứ đã rành rành như thế.
Ra tới sân sau…
– Mày…thích hắn thật đấy à?
Linh nghiêm nghị hỏi, Nhi thở dài:
– Không!
– Vậy tại sao?
– Chuyện tấm ảnh à?
Linh gật đầu.
Nhi lấy 1 hơi chuẩn bị kể đầu đuôi cho Linh nghe:
– Thật ra hắn thích tao, tao nói điều này thật điên rồ nhưng mà thật đấy, cái hôm mà tao với hắn đi lạc đó, hắn nói như thế. Còn cái vụ nắm tay, tao có cố sức thu tay về nhưng không được nên tao mới để im như thế…mày sẽ tin tao chứ.
Linh nhìn Nhi cứ như là không tin, Nhi chán nản:
– Được rồi, tao không mong mày tin tao đâu.
– Tao sẽ tin mày.
– Huh? – Nhi vui sướng nhìn lên con bạn.
– Còn chuyện này, mày tính sao đây?
– Tao không biết, chuyện như vậy rồi còn ai tin tao chứ, ngay cả con Hoa…
– Này, mày thử đi tìm tên đó đi, bảo hắn giải thích thay cho mày, mày nói thì tụi nó không nghe nhưng Minh nói thì tụi nó sẽ tin đấy.
– Ờ ha! Sao tao không nghĩ ra nhỉ? – nó nhảy tới ôm lấy cổ Linh – cám ơn mày nha.
– Nhưng nghe đồn hôm nay hắn nghỉ.
Linh thật biết cách làm cụt hứng người khác, Nhi xịu mặt:
– Chắc phải để ngày mai.
– Lỡ may mai hắn nghỉ luôn mày định tới mốt luôn hả?
– Chứ giờ mày nói tao phải làm sao?
– Tới nhà hắn đi.
– Cái gì? Mày điên chắc.
– Điên cái gì mà điên, tao sẽ nói Quân cho địa chỉ nhà hắn, chiều nay tới luôn đi.
– Mày đi với tao nhé.
– Không.
– A…hay là gọi điện thoại đi, nói chuyện qua điện thoại cũng được mà.
– Không tiện đâu.
– Nhưng tao không muốn tới nhà hắn.
– Vậy mày có muốn giải tỏa oan ức không hả?

Nhi ngậm đắng nuốt cay nghe theo lời Quỳnh tới cái địa chỉ nhà ghi trong giấy bị Nhi tức đến nỗi vò nhàu xém nát, may mà chưa nát không thì lại phải đi xin lại.
Trước mặt nó bây giờ là 1 khu cao ốc cao ngút ngàn, nhìn thật là đẹp, lại còn nằm giữa trung tâm thành phố.
“Woa tên đó sống ở đây thật sao?”
Nó bước vào ttrong thang máy, bấm tầng số 9.
Khi nó đến trước 1 căn nhà mang số 903, nó ít 1 hơi dài, bấm chuông.
Nó bắt đầu thấy bực bội khi mà cứ bấm hoài không thấy ai ra mở cửa, đấm vào cánh cửa 1 cái cho bỏ tức thì chủ nhà vừa lúc mở cửa, lãnh trọn 1 cú đấm.
– Chết tiệt, ai vậy hả?
Minh ngã lăn ở dưới đất, đưa tay lên sờ máu ở mũi đang ròng ròng, Nhi hốt hoảng chạy lại đỡ:
– Xin lỗi tôi không cố ý.
Minh bàng hoàng:
– Cậu…sao lại ở đây…

Minh bàng hoàng:
– Cậu…Sao cậu lại ở đây…?
– À…đứng lên đi, nhà cậu có bông băng không đấy, nhanh đi, máu chảy nhiều quá. – Nhi lo lắng gác câu hỏi của Minh lại sang vấn đề khác.
Hắn từ từ đứng dậy:
– Cậu đúng không phải là con gái mà.
– Tôi không phải con gái thì là con trai chắc.
– Con gái mà đánh tôi tới xịt máu mũi thế này á?
– Tôi đâu cố ý dâu, ai bảo cậu lề mề làm chi.

Minh & Nhi đang ngồi trên ghế sofa,nó thận trọng nhét từng cục bông gòn vào mũi hắn.
– Không sao rồi.
– Giờ nói đi…sao cậu lại biết nhà tôi…?
– Quân cho.
– Nó cho làm gì?
Nhi chưa muốn vào vấn đề vội, nó lảng:
– Ba mẹ cậu đâu?
– Ba mẹ nào? Tôi sống riêng.
– Mới tí tuổi đầu mà sống riêng á?
Nó trợn mắt ngạc nhiên, Minh sống 1 mình á???
Hắn cau có:
– Tôi 18 rồi đấy.
– 18 mà làm như lớn lắm ý. – nó nói nhỏ đủ cho nó nghe.
– Lảm nhảm gì đó.
– Lảm nhảm cái gì chứ.
Nó chợt giật mình:
– Hix…vậy…bây..bây giờ trong nhà chỉ có tôi với cậu thôi á?
Hắn nhìn nó chằm chằm:
– Đừng có nói là đầu óc cậu đang chứa cái gì đen tối nhá?
– Ai…ai chứ? – Nó đỏ mặt.
– Vậy thì vào vấn đề đi.
Nó hít 1 hơi thật dài:
– Trên trường có tin đồn là tôi…thích cậu…
– Phụt… – phun ngay miếng nước vừa được cho vào miệng, shock quá, hắn vừa nghe nó nói cái gì ý nhỉ???????? – cậu nói lại coi…
Nó nhăn mặt:
– Chúng nó nói là tôi thích cậu, tôi giật cậu từ Quỳnh khiến cho Quỳnh phải khổ sở, tôi có nói là không phải nhưng tụi nó không tin.
– Sao lại không tin?
– Cái tối hôm kia đó…cái bữa cậu nắm…tay tôi…bị Quỳnh chụp hình đưa cho tụi nó coi…nên tôi có nói gì cũng đâu được…ngay cả con Hoa cũng không tin tôi thì lấy ai tin chứ.
Để nói ra từng chữ sao mà khó khăn thế không biết, nó nói tiếp:
– Tin đồn lan ra khắp trường rối.
– Vậy cậu muốn tôi làm gì?
– Vì…tôi nói chúng không nghe nên lời nói của cậu có hiệu nghiệm hơn…
– Muốn tôi nói gì?
– Thì nói sự thật, là cậu ép tôi nắm tay cậu chứ đâu phải tại tôi muốn…
Hắn nhìn nó chằm chằm, với 1 con người như hắn mà ép 1 con mắm như nó nắm tay á? Có ai tin hông chứ?????????????????
Có vẻ như nó cũng đoán được như thế nên nó nói lại:
– Không thì cậu nói…đó là sự cố cũng được, không ai muốn cả.
– Sự cố?
– Thì ví dụ như là lúc tôi với cậu đang ngủ thì vô tình tay chạm vào nhau chẳng hạn.
– Mấy người đó tin không?
– Thì thử mới biết được chứ?
– Nếu…tôi nói tôi không muốn giúp cậu thì sao.
– Cái gì?
Tốn nước miếng trình bày sự việc nãy giờ mà hắn không chịu giúp sao? Vì hắn mà nó mới bị hiểu lầm nặng nề như thế mà, với lại chuyện này anh Hải mà biết thì lúc đó không biết phải làm sao.
– Sao lại không giúp chứ?
– Thì không thích. – đáp trả lại nó là 1 câu trả lời vô duyên hết sức.
– Này…không phải vì cậu thì tôi đâu có bị như thế chứ, vậy mà cậu nói tại vì không thích nên không giúp á? Cậu có biết cái không thích của cậu sẽ khiến tôi bị như thế nào không hả?
– Không.
Ruột gan phèo phổi nó như muốn lộn ngược lên. Thản nhiên đáp không trong khi nó đang bấn loạn hết sức như thế thì…
– Tại sao không?

***

Trong khi đó Hoa đang ngồi ở nhà, trên cái bàn học iu dấu của nó, nó bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ nắng chói chang ( Đang buổi chiều mà lị ). Dù bây giờ sách có đang mở trước mặt nó thì nó cũng đâu có chú ý được. Nó tưởng Nhi lừa dối Hải thật – lừa dối người mà nó đơn phương nhưng 1 phần nào đó trong nó nghĩ Nhi đâu phải là người như thế.
Chợt nó giật mình.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think…

” Cái này sao nghe wen wen ” Nó ngây thơ nghĩ, rồi nghe sao như nó đang ở trong cặp mình, nó bung cái cặp ra:
– Thì ra là của con Nhi, mình quên chưa trả.
Nó nhìn vào người gọi trên màn hình điện thoại…anh Hải.
– A lô. – nó nhấc máy.
– Nhi,em đang ở nhà hả?
– Em không phải Nhi. Em là Hoa đây.
– Sao em lại giữ điện thoại Nhi?
– Hôm wa giữ máy của nó em quên chưa đưa lại.
– Thế à? Nhi sáng nay có đi học không?
– Có.
– Nó không sao chứ?
– Không.
– VẬy…thôi nhé…
– Khoan đã, anh hải…em có chuyện muốn nói với anh.
– Chuyện gì?
– Mình gặp nhau nhé?
– Nói wa điện thoại không được hả?
– Không tiện lắm.
– Được rồi.Ở đâu?
– Ở quán x.x.x…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ước bị nợ
Sợ Hãi Khủng Khiếp Vì Hồn Ma
Gia phả
Giữ lời thề
Yêu Hay Thương Hại, Thất Bại Hay Chơi Dại?