***
Góc phố đã biết có những bước chân người qua
Nhưng sao nay bơ vơ em có nơi nào về lại lúc xưa
Đưa đôi chân đi quên mau cơn đau mang theo sau nỗi nhớ
Vì đã lỡ phá tan ước mơ…
Khẽ rít lên hơi thuốc…P nấc ngày một to tiếng hơn…bồi hồi mình quay lại…
– Em sao vậy…
P vẫn không nói gì và cứ nấc lên…mình bỏ điếu thuốc, khẽ tiến đến P…
– Nín đi nào… có chuyện gì nói anh nghe…nói nhỏ thôi nhé, nhỡ bố A nghe được thì khổ…đợi anh tí.
Rồi mình tới kiểm tra xem còn ai không, sau đấy chốt cửa lại…
Tiến lại giường ngồi cạnh P…thấy trên tay P cầm một chiếc hộp nhỏ…P vẫn khóc…
Mình nhẹ nhàng ôm P…
– Anh xin lỗi, chỉ là anh thấy rằng mình không nên như thế này nữa
– Anh độc ác lắm anh biết không
– Uhm…
– Anh là thằng khốn nạn anh có biết không?
Điều mình bất ngờ là lúc đó mình đã thốt lên một câu, một câu nói mà đến bây giờ mỗi khi nhớ lại mình vẫn cảm thấy mắc cười…
– Làm thằng khốn nạn không phải dễ em àh…
– Anh còn nói được như vậy sao…
P bỗng nín bặt đi và nhìn mình chăm chú…
– Uhm, mỗi người đều có một định mệnh riêng, và có thể người đó sẽ bị gán là thằng khốn nạn…nhưng làm thằng khốn nạn không phải dễ đâu em àh…anh yêu em, anh yêu A…anh không biết, anh là thằng khốn nạn, và anh chấp nhận điều đó…anh xin lỗi, nhưng có lẽ mình nên dừng lại em nhé…
Mình dứt khoát…P chỉ im lặng cúi đầu xuống và nấc lên…
– Em hãy đi tìm một người, một người mà có thể luôn làm cho em hạnh phúc, có thể luôn làm cho em cười…đừng đứng giữa một ngã ba như thế này nữa…
– Anh biết em yêu anh lắm không?
– Anh không mang lại hạnh phúc cho em được đâu P àh…
– Hãy cho em bên anh chăm sóc anh như một người bạn cũng được, đừng bắt em xa anh…nhé anh
– P àh…
– Nhé anh…được không hả anh?
– Anh…
– Vậy là anh đồng ý rồi nhé…
Mình không hiểu tại sao P lại như vậy, nhưng đến sau này mình đã hiểu và mình đã nhận ra P đối với cuộc sống của mình như thế nào…
– Anh cầm lấy…
P đưa chiếc hộp nhỏ cho mình…
– Cái gì đây?
– Anh mở ra đi…
Một chiếc nhẫn…
– Em mua…?
– Lúc em bảo em đi vào WC…
– A và anh cũng có đeo nhẫn cặp rồi, làm sao anh đeo nhẫn cặp được nữa…?
– Anh đeo đi, chỉ mình anh đeo mà thôi…hãy cảm nhận nó là em, em luôn ở bên cạnh anh…
Một chiếc nhẫn to đính đá rất đẹp…mình không biết nói gì…
– Anh đeo nhẫn cặp với A bên phía tay trái rồi…còn ngón áp út bên phía tay phải, anh đeo nhẫn của em vào đi nhé anh…
P nhìn mình với một ánh mắt…không, mình không biết nữa…một ánh mắt mà mình không quên được…van xin cũng không, nài nỉ cũng không phải, một ánh mắt mà mình luôn nhớ về nó mà không thể nào tả ra cho các bạn hiểu được…dường như P đang muốn níu kéo cuộc tình này…
– Tại sao em yêu anh đến vậy hả P?
– Anh đừng hỏi tại sao nhé…bởi vì nếu biết em yêu anh vì lý do gì thì tình yêu đã không còn màu hồng…
P còn nói điều gì đó nhưng mình không nhớ rõ, mình chỉ nhớ được câu nói tình yêu màu hồng…vì nó quá sát với thực tế…
– Để em đeo cho anh…
Nói rồi P khẽ lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng đặt vào ngón tay mình…
– Sao em biết được size ngón tay anh?
– Lúc anh ngủ em có lén đo rồi
– Em hay quá nhỉ
–
Vậy là hai tay mình đã có hai chiếc nhẫn, một của A và một của P…Phải nói thế nào đây các thím nhỉ
Sau đấy mình và P về phòng để ngủ…2 phòng riêng nhé
Hôm sau bố A đưa mình và P ra sân bay về quê…bọn mình đi chuyến chiều nên về đến nhà cũng nhá nhem tối…mình ở lại nhà P luôn, vì về nhà cũng ở nhà một mình, thôi thì đóng đô sang nhà P luôn…(à mình ko có khái niệm học hè cứ hè đến là cắp đít đi du lịch bụi, mỗi nơi vài ngày đến hết hè thì mình về lại đi học luôn)
Mình và P vẫn đối mặt nhau hằng ngày…đến một ngày…
Ngày hôm đấy có lẽ mình sẽ không quên…
– Anh ơi anh đói chưa? Em nấu cơm cho chồng ăn nhé…
Mình ở nhà P một tuần, và P gọi mình là chồng lúc nào mình cũng không hay…nhưng hôm trước mình vẫn theo dõi bệnh tình của A qua điện thoại, liên lạc thường xuyên, nhưng không hiểu sao hai hôm nay im bặt, mình lo lắm…gọi hỏi bố A thì bố A bảo chẳng sao đâu đừng lo…
– Chồng ơi…
Giật mình khỏi những suy nghĩ, thấy P đang đeo tạp dề vào bếp để nấu cơm cho mình ăn…
– Em nấu cơm cho chồng ăn này, lại phụ em điiiiiiiiiii
Khẽ cười, mình đứng dậy vòng tay ra sau lưng P và ôm P…
– Cám ơn em…
P quay lại và ôm hôn mình, thật sự lúc đấy cảm xúc lấn át lý trí…mình đã không làm chủ được mình, mình đã hôn trả lại A…
– P ơi mày có nhà không tao về rồi đây…bất ngờ chưa?
Vâng, bất ngờ thật phải không các thím. Nghe như một kịch bản phim vậy nhỉ? Nhưng nó đã hoàn toàn xảy ra ở một cuộc sống thật, xảy ra ngay trong chính cuộc tình tay 3 của mình…và nó đã đến như vậy đó…
Một sự thật phũ phàng như vậy đấy…hai ngày nay mình đứng ngồi không yên vì lo cho A, nhưng bây giờ mình đã hiểu tại sao A lại im bặt như vậy, A muốn bất ngờ, A muốn cho mình bất ngờ rằng A vừa về, A muốn hét lên rằng ”chồng ơi vợ đã về rồi đây này”…
Nhưng…cuộc sống mà đúng không các thím, nó luôn hiện hữu những điều bất ngờ ngay trong ta nhỉ? Ngay trong cuộc sống hằng ngày…
Mình và P giật mình nhìn ra, cổng chưa khóa…và chính là lý do A vào được…Nhà P làm theo dạng village nên ở bếp cũng có đường thông ra ngoài…
Và chính điều này đây…
A giật mình…đứng nhìn mình và P…lúc này P và mình vẫn đang ôm nhau…
Mình vội giãy ra…nhưng đã quá muộn rồi M à, A đã nhìn thấy cả rồi…
– Ơ…A mày vừa về à…
Mặt P lúc này hơi hoảng…vừa bần thần nhìn A…
– Mình làm phiền hai người rồi…
A nhẹ cười rồi quay người chạy đi…
– A…A…nghe anh…A à…A…
Mình vội đuổi theo mà không thèm để lại một câu nói với P…có lẽ trong cuộc tình này P là người chịu đau khổ nhiều nhất các thím nhỉ…
Ra đến cổng thì đã không còn thấy A đâu nữa…mình đâm hoảng vội chạy vào xách xe đi tìm…quên cả ko thèm đội nón bảo hiểm…
Chú H, phải rồi…chú H…có số chú H mà, gọi cho chú H
– Chú H ạ, chú chở A đi đâu rồi ạ?
– À M hả cháu, A bảo chú để ở nhà con P rồi bảo chú đi đâu thì đi khi nào gọi chú quay lại đón…
– A không đi với chú sao?
– Ơ không có chuyện gì thế, chúng mày cãi nhau à
– Không. cám ơn chú…
Chú H chưa kịp trả lời thì mình đã cúp máy…
10 phút…20 phút…rồi 40 phút…mình vẫn chưa tìm thấy được A…
A ơi em có chuyện gì anh chết mất…
Điện thoại kêu…mình vội giở ra, là A sao…
– Anh à anh tìm được A chưa? – Là P
– CHưa tí anh gọi lại nhé…
Là P, mình mừng hụt rồi…
Bỗng nhớ ra ở bờ hồ ngày trước mình vẫn đưa A đến, vội lai xe ra đấy…cũng gần nhà P…
Chạy ra đến nơi mình chạy quanh hồ tìm A…thì bỗng thấy bóng dáng quen thuộc…Là A…A đang ngồi một mình trên bờ hồ…
Chạy nhanh đến thắng xe lại…mình bước xuống và đi đến A…
– Anh đến rồi àh…anh vẫn còn nhớ đến nơi này sao?
– …
– Anh nhớ nơi đây không?
– …
– Anh có nhớ cái nơi một thằng khốn nạn như anh tỏ tình với tôi không?
– Anh xin…lỗi…
– Anh im đi, xin lỗi là xong sao…?
A vừa nói vừa nấc lên…
*Chát*
A tát mình, một bạt tai…đau lắm, cả rát nữa…nhưng vẫn không nhói bằng vết đau trong tim…tại sao lại là hôm nay chứ?
Tại sao lại là hôm nay?
– Đồ khốn nạn…đừng bao giờ làm phiền tôi nữa…
– A à, nghe anh nói…
– Anh im đi…
A khóc òa lên…và ngay cả mình cũng khóc…nhưng lại lau vội những giọt nước mắt ấy…mình là người có lỗi…Phải, tất cả là vì mình…mình đã không tự chủ được…
A khóc nức nở, mình ôm A vào lòng…A vùng vẫy, giằng mình ra, nhưng mình vẫn ôm chặt…bỗng không thấy A giằng nữa…
A ngất rồi…A ngất xỉu…mình lo lắng, A lại trở sốt…nóng quá…vội đỡ A lên lưng rồi mình dìu lại xe, một tay giữ A ôm chặt mình…Bốc máy gọi chú H…
– Chú đến bờ hồ xx nhanh nhé… A ngất rồi…
Một lát sau chú H đến, đỡ A vào xe và đưa A đến viện…
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài…
Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm…
Người yêu ơi,anh có biết?
***
Đợi một lúc thì chú H đánh xe ra, bế xốc A lên đưa A vào băng ghế sau…
– Chú chạy ra nhà P cháu cất xe rồi đi luôn
Mình phóng xe như điên, xém té mấy lần ở đoạn cua.
Cất xe rồi mình vội chạy ra xe…
A bắt đầu lên cơn sốt rồi, mặt bắt đầu xanh xao hẳn lại…Mình hối hận lắm…
Thà đừng làm để mỗi người cảm thấy thanh thản…đôi lúc làm một thằng khốn nạn, là vì được sắp đặt cả các thím ạ…Làm một thằng khốn nạn không phải dễ, và không phải hay…
Nắm lấy tay A…đôi bàn tay đó…sao mà gầy quá…buông lơi quá…
Khẽ vuốt nhẹ tóc A…một giọt nước mắt trên khóe mắt của A chảy ra…
– Anh sai rồi…Em đừng có chuyện gì nhé vợ…
– Anh xin lỗi…
Mình nói, khẽ thì thầm vào tai A…rồi cái gì đến cũng đến, giọt nước mắt nhẹ lăn trên mi của mình…
Nắm chặt cánh tay của A…
– Em đau lắm không? Chắc em đau lắm phải không A?
Siết thật mạnh bàn tay của A…
– Anh xin lỗi…
Vuốt gương mặt yêu kiều ấy…
– Em đừng làm sao nhé…Xin em…
– Chú H chạy lẹ lên đi, A chịu không nổi rồi này…
– Sắp đến rồi…đừng cuống…
Mình lo lắng, gào lên với chú H…
Xe đỗ xịch trước cửa phòng cấp cứu…2 chị y tá chạy ra…
Mình mở cửa xe rồi hối
– Nhanh nhanh…cứu bạn em…cứu bạn em với…
Mình lo lắm…Lỗi tại mình…ừh các thím gạch đá chửi rủa mình thoải mái…
P lúc này có lẽ đang ở nhà khóc…lúc nãy mình vào nhà chẳng thấy P đâu…có lẽ là lên phòng nằm khóc rồi…
Nhưng mặc kệ, lúc này A với mình quan trọng hơn cả…
Đưa A vào phòng cấp cứu…vì mình cũng có nói là A bị bệnh…
Ngồi trước cửa phòng mà lo lắng lắm…
Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…
15 phút sau bác sĩ mở cửa phòng đi ra…
– Bác sĩ sao rồi hả bác sĩ?
– Bị kích động nặng…gia đình chăm lo cái kiểu gì thế? Đã biết bệnh nhân bị bệnh còn để cho cháu nó bị sock. Bây giờ đang bị chấn động tâm lý. Bệnh này lúc nào cũng phải giữ cho tâm lý vui vẻ, đừng có chủ quan.
– Cháu cảm ơn bác
– Bố mẹ bệnh nhân đâu?
– Dạ bố mẹ đang đến ạ
– Làm thủ tục cho bệnh nhân nhập viện đi…để theo dõi xem sao
– Vâng.
– CHáu vào thăm bạn được chưa bác sĩ?
– Mày là chồng của nó à?
– Dạ người yêu ạ
– Cẩn thận về tâm lý đấy. Vào đi. Nhớ giữ trật tự
– Cháu cảm ơn
Nói rồi mình vào thẳng bên trong phòng bệnh…
A vẫn nằm đó… vẫn đang nhắm mắt…vẫn là khuôn mặt ấy.
Nhẹ nhàng đi về phía A…ngồi xuống bên cạnh…
Nắm chặt lấy bàn tay A…lạnh quá…
– Thiếu hơi ấm của anh phải không hở vợ ?
– …
– Nhớ em lắm
– …
– Anh xin lỗi em nhé, xin lỗi em nhiều lắm…
– …
Mình cứ như vậy, mình nói rất nhiều, đáp trả lại mình là khoảng không gian im lặng đến đáng sợ…
Đêm ấy mình nói nhiều lắm, mình nói rất rất rất nhiều…và cả đêm ấy mình đã độc thoại
A vẫn nằm đó, vẫn ngủ sâu…A bị sốt rồi dẫn đến xỉu, hôn mê sâu…A đang bệnh nặng mà…
– Em bảo rằng bên đấy chữa bệnh khả quan lắm mà
Ngồi tỉ tê với A đến một chập thì mình ngủ đi lúc nào không hay…
Mình cũng khóc, khóc cũng nhiều lắm…
Một lúc sau thì P vào, có lẽ P gọi cho chú H.
Một bàn tay lay mình dậy…mình cứ nghĩ rằng bố mẹ A, nhưng không. Là P.
P không nói gì, đôi mắt đã sưng húp lên…nhưng người mình cảm thấy thương và có lỗi lúc này nhất là A…mình vô tâm quá, mình vô cảm quá. Chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình chứ không nghĩ đến cảm giác của người khác…
Đau lắm, nhưng lúc này đau thì có ích gì?
Em đã từng nói với anh rằng em yêu anh. Nếu như đem tình yêu ra so đo tính toán thì nó không còn là tình yêu nữa. Em luôn chăm sóc anh, em luôn gọi anh dậy đi học mỗi sớm, em luôn làm nũng anh…Luôn là một con nhỏ mít ướt…Giờ đây còn đâu? Gặp anh rồi anh chỉ đem đến cho em đau khổ, đem đến cho em nước mắt em nhỉ?
Mình ra ngoài rít lên hơi thuốc, để P trong phòng với A…
Một lúc sau thì P đi ra…
– Dừng em nhé…
– …
– Anh xin lỗi, cũng chỉ vì anh khốn nạn.
– Lỗi là do em, anh đừng nói vậy…
– Bây giờ ngồi đây tranh lỗi thì A có khỏe lại được không?
– …
– Dừng đi em à, xem như là người lạ. Như chưa từng quen biết…Nếu anh gặp em có lẽ cũng chỉ là với tư cách người yêu của A, nhưng có lẽ anh không còn tư cách đó nữa…Xin lỗi em, là tại anh. Anh tệ và khốn nạn, đi tìm một người khác tốt hơn anh đi nhé…
– Anh đừng tháo nhẫn ra nhé
Tiếng nấc của P, và câu nói đó khiến mình mềm lòng.
– …
– Xin anh…đừng tháo nhẫn ra.
– Uhm.
– Có lẽ em sẽ đi du học, lúc nãy em đã nghĩ kĩ, em đã gọi cho bố mẹ. Bố mẹ muốn em đi du học nhưng em không muốn. Có lẽ bây giờ là khoảng thời gian đúng.
– Uhm.
– …
– …
Khóe mắt mình cay cay, kết thúc với P…ừ, P sẽ đi du học, sẽ không được gặp P nữa…
– Chúc em hạnh phúc…
Bỏ lại câu nói vô chừng ấy, mình bước đi…
Bỗng, một cái ôm từ đằng sau…một cái ôm ấm áp
– Một lần nữa thôi, để im vậy đi…
Vẫn là tiếng nấc ấy…
– Anh hãy hạnh phúc bên A nhé. Em sẽ nói A tất cả lỗi là tại em…Anh đừng áy náy…đừng tự dằn vặt mình…Anh đừng tháo nhẫn ra nhé…
– …Lúc này trên mặt mình đã là hai dòng lệ…
Đau, đau trong tim…Quặn…thắt tim lại…Có cảm giác như ai đang bóp trái tim mình lại…
– Ngày mai em sẽ đem xe và đồ anh về nhà, anh cứ ở đây chăm sóc A…
– …
– Em xin lỗi, nhưng cám ơn anh, khoảng thời gian hạnh phúc lắm…Cám ơn anh đã cho em biết hạnh phúc là như thế nào…
– …
– Em sẽ vẫn yêu anh, và không quên anh.
Nói rồi P quay người mình lại và đặt lên môi mình một nụ hôn…
Ôi, nụ hôn…Nụ hôn của sự đau khổ…nó hòa quyện với những giọt nước mắt của hai đứa…Mặn? Không. Đắng? Không. Đau? Không
Dường như nó hòa trộn tất cả…nụ hôn dài, mình nhắm mắt, không đủ can đảm để đối mặt với nó…
Ôm mình thật chặt, P nấc lên rồi dần buông ra…
– Hạnh phúc em nhé!
– …
P quay lưng thật nhanh và bước đi…
Vậy là…một người con gái đã bước ra khỏi đời tôi…
Vậy là…một tình yêu còn ở lại, nhưng người thì đã dần quay bước đi…
Nhìn theo cái bóng ấy, nó cô đơn, đến và đi…vẫn vậy, vẫn một mình, em là gió sao? Còn anh là gì? Anh là cây? Em đến rồi em lại đi đến một phương trời khác?
Ừ, anh chúc em hạnh phúc, đó không phải là lời nói thật lòng của anh. Nước mắt anh vẫn rơi, máu trong tim anh vẫn chảy…Nhưng anh vẫn mong em sẽ được gặp một người tốt hơn anh…
Anh sẽ không quên em…
Chào em, người con gái từng bước qua đời anh…
Nơi yên vui nay đã mãi xa một người chỉ còn nỗi nhớ
Đành lạc loài chơ vơ như cánh én mãi nơi phương nào…
Và giờ người ra đi…trong con tim không nghĩ suy…
Để lệ hoen đôi mi anh cần chi những hoài nghi khi em không trở lại
Chỉ còn lại đôi vai…Trong cơn mưa không có ai
Lời ngọt ngào bên tai về ngày mai anh đã sai…
Nhưng giờ đây tình yêu đã vỡ tan…
Để mình anh chìm vào từng nỗi nhớ miên man…
Lang thang nơi đó…
***
Này người yêu xin quay mặt đi
Đã hết thương yêu nhau rồi
Này người yêu em đi về đi
Xin em đừng hờn trách tôi
Vì giờ đây trái tim đã giá lạnh
Từng giọt mưa bay trong chờ mong
Khẽ xóa môi son phai nhòa
Nhìn giọt mưa bay trong trời thu
Cho ai lòng càng nát tan
Vì giờ đây tôi và em chia tay…
Lặng…
Đứng nơi đó một lúc sau thì mình gạt nước mắt
– Mạnh mẽ lên nào, vào chăm sóc A, A là người mình có lỗi nhất…
Tự nhủ lòng như vậy, mình quay bước vào phòng A đang nằm…
A vẫn nằm đó, vẫn bóng dáng đó, em ngủ lâu quá…Nhưng rồi em sẽ tỉnh mà
Lại sờ trán A thì A đã hạ sốt rồi, có lẽ y tá mới tiêm thuốc cho A, thấy chú H đang ngồi đấy ngủ gà ngủ gật
– Bố mẹ A khi nào xuống hả chú?
– Bố mẹ A tính lái xe xuống mà chú bảo để mai đi máy bay, vả lại mình lo được
– Vâng, thế cho an toàn
– Thôi chú đi nghỉ đi, để cháu trông A
– Có được không?
– ĐƯợc, chú đi nghỉ đi, về nhà A ấy, chìa khóa nhà chắc vẫn trong xe.
– Thế cám ơn cháu nhé
Chú H nhìn mình bằng ánh mắt long lanh rồi ra về. Tội chú ấy, có lẽ cũng mệt lắm rồi.
Mình chạy vội ra canteen bệnh viện mua một chén cháo…Rồi chạy vào, thì thấy A đã tỉnh rồi…
Vui lắm, nhưng cũng đau lắm, nhưng tâm trạng lúc này của mình là xấu hổ…
Phải, xấu hổ…nhưng mặc kệ, mình vẫn tiến đến bên A, không còn nở được nụ cười nữa…
Nhìn A hốc hác quá, môi khô rồi, chết rồi, không có nước…
– ĐỢi anh tí nhé…
Mình vội chạy ra canteen mua một chai nước suối và mua một bình thủy nước xôi, khăn tắm, khăn lau mặt và chén muỗng,…vào gấp quá chưa kịp chuẩn bị gì cả cơ mà bệnh viện nó chém ác thật nhưng thôi thầm nghĩ mua cho vợ nên cũng ray rứt đôi chút…
Quay về phòng với lỉnh kỉnh đồ đạc, mình sắp xếp ngăn nắp rồi pha ít nước ấm cho P, giặt khăn lau mặt…nhưng A vùng ra…
Khẽ nói:
– Cút đi
– …
– Anh biến đi
– …
Mình vẫn cố gắng tiến đến để lau mặt cho A…
– ANH CÚT ĐI…BIẾN ĐI
– Anh xin lỗi
– Anh đốt nhà rồi anh xin lỗi sao?
– …
– Tôi chết là anh vừa lòng phải không?
– Anh cút đi…
– Anh xin em…đừng vậy nữa, để anh chăm sóc em, rồi anh sẽ biến đi…
– Không, cút. Ngay bây giờ…
Thương A lắm, yêu A lắm, vẫn chịu đựng, vì mình là người có lỗi, mình vẫn bươn tới để lau mặt cho A, A giằng ra và đánh đập mình, mình đau lắm, đau trong lòng lắm… A đánh nhẹ quá, sức khỏe A yếu, bây giờ còn kích động…
Một giọt nước mắt khẽ rơi…
– Anh xin em…Đừng kích động nữa, đừng vậy nữa. Xin em…xin em đó A à, đừng vậy nữa…
Và mình khóc, giọt nước mắt yếu đuối, giọt nước mắt đau khổ…
– Anh cút đi cùng con P đi…
– P chuẩn bị đi du học rồi…
Nghe đến đây thì A khóc, khóc nức nở, và rồi mình cũng khóc…
Hai đứa khóc…
– Anh yêu em A àh.
– …
Những giọt nước mắt cứ vậy mà lăn dài, lăn dài…điểm kết của nó là cuối gương mặt, rồi nó sẽ rơi xuống…rơi xuống…và rồi nó sẽ tan đi như bao hạt sương…
– Anh tệ lắm em nhỉ? Nhưng cho anh chăm sóc em, rồi anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em…
– …
– P đi rồi sao?
Vẫn giọng nói cứng rắn ấy…
– Uh
– Sao anh không đi cùng nó?
– …
– Anh không trả lời được àh?
– …
– Đợi em chết rồi anh về đây sao?
– …
Rồi mình lặng lẽ quay đi, ra đứng bên cạnh cửa sổ…mở cửa sổ ra…
Một cơn gió buổi đêm khẽ lùa vào…
Lạnh…
Gió ơi, mi có hiểu cảm giác của tao lúc này không?
Châm điếu thuốc và rít lên…
A vẫn khóc…mình vẫn hút thuốc…nhưng kèm theo đó, là từng giọt nước mắt…
Dập thuốc, chỉ dám đứng xa xa nhìn A…không dám lại gần…
– Anh là người có lỗi…
– …
– Rồi anh sẽ đi, cho anh chăm sóc em…rồi anh sẽ đi…
– …
Mình im lặng tiến đến bên A…
Vẫn ngồi đấy…A thất thần…mình nhìn A, A nhìn vào một nơi xa xăm…hai hàng mi vẫn chảy những giọt nước mắt đau khổ. Và mình cũng thế…
Có nói xin lỗi, rồi thì cũng chẳng làm được gì…
Nhưng nói ra rồi, lòng nhẹ nhõm được phần nào…
Mình lẳng lặng đi giặt khăn cho A, rồi lau mặt cho A…
Sau đấy mình bón cháo cho A ăn…
A vẫn chấp nhận sự quan tâm của mình…nhưng với một con người vô cảm xúc
Hôm sau mẹ A xuống, bố A phải họp cơ quan nên không xuống được…
Mẹ A ôm A khóc nhiều lắm…và hỏi cả ngàn lý do…nhưng…A im bặt…
Và không nói mình chính là cái lý do ấy…
Mình cũng là một thằng yếu đuối, không dám thừa nhận cái lý do ấy, vì mình sợ mất A…
Hai hôm trôi qua, mình vẫn chăm sóc A đều đặn…nhưng A vẫn như cái xác không hồn, người không có dù là một tí cảm xúc, ánh mắt vẫn vô hồn…
– Em đánh đập chửi bới anh đi…đừng tự dày vò mình như vậy…
Mình khóc và nói với A, nhưng trái lại…A vẫn vậy, im lặng…
– Xin em đừng vậy nữa…
Vẫn là cái khoảng không gian im lặng đó…A càng lúc càng xanh, đôi lúc A sốt cao quá lên cơn co giật…rồi A nói sảng…
Và những lúc đó, là những lúc mình chứng kiến, là những lúc trái tim mình như một ai đó bóp nát…nghẹn, nghẹt thở…
Tai mình lúc đấy như ù đi, trái tim như nát vụn ra…Mình ngồi đó, bất lực…
– Em nhìn kìa, nhiều sao quá…
Mình nói khi đang đưa A đi dạo, A ngồi xe lăn…
A vẫn im lặng…vẫn không trả lời, và dù có hơi ngước lên…
– Tặng em nè
Mình tặng A một bông hồng…bẻ trộm trong khuôn viên bệnh viện
A nhận lấy bông hoa, rồi nhìn mình…rồi nhìn mình thật lâu…
Bất giác…một giọt nước mắt khẽ rơi xuống…
Mình ngồi xuống trước A, cầm tay A, rồi lau giọt nước mắt đó đi…
Rồi…
Mắt mình rơi xuống một giọt nước mắt…
Và A khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt cho mình…
***
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên nhẹ nhàng lăn trên khuôn mặt mình…
Và A khẽ đưa tay chạm vào giọt nước mắt ấy…
Mình bất giác rùng mình…Rồi vội chụp bàn tay của A lại…
Nhìn A, khẽ nhìn A…hai đôi mắt nhìn nhau, thật lâu…Và rồi trên mắt A là hai dòng lệ…
Mình nhẹ nhàng ôm A vào lòng, có phải chăng đây là sự tha thứ của A dành cho mình?
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng mà tràn ngập tình cảm…
– Anh yêu em…
– …
– …
– Em àh?
– Em…
– Em ơi…
Giật mình…A lại sốt…mặt A hơi nhăn lại, xanh xao…mình vội bế A lên và đưa vào trong phòng bệnh với khuôn mặt lo lắng…
– Bác sĩ bạn cháu lại bị sốt rồi…
– Mau đưa vào phòng bệnh…
Bác sĩ tập trung về phòng bệnh của A…Một lúc sau thì bác sĩ đi ra, và nhìn mình cùng mẹ A lắc đầu
– Chuyển về Sg gấp thôi, nặng rồi…
Mẹ A đẫm hai dòng lệ trên gương mặt…nhưng thật sự mình đã thấy thì mẹ A là một con người cứng rắn và mạnh mẽ.
Dẫu biết A như vậy, mẹ A vẫn khóc, nhưng cái sự mạnh mẽ vẫn toát ra từ cô…
Đợi bác sĩ đi khuất, mình dần vào phòng A, còn mẹ A làm thủ tục xuất viện rồi đặt vé máy bay đưa ra SG lại, nếu có chuyện gì thì sang Sing ngay lập tức.
Bước vào phòng, thấy em vẫn nằm đó. Vẫn gương mặt yêu kiều ấy, đôi mắt nhắm nghiền…
Nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống bên cạnh A:
– Đau lắm phải không em?
– …
– Giá như, anh có thể…
Và rồi mình lại khóc, yếu đuối. Thật sự yếu đuối…Yếu đuối vì sự bất lực của mình khi chứng kiến người yêu mình như thế này…
Yếu đuối vì đã làm người yêu mình đau khổ…
Yếu đuối vì tất cả…
Nắm chặt tay A, mình sẽ không buông…và sẽ không buông tay…
– Anh yêu em lắm heo ngố à…
– Đừng khóc nữa, em cũng yêu anh
A tỉnh rồi, A làm mình giật mình, nhưng mình vui lắm…
– Em đau lắm không vợ?
Mình mếu máo…
– Đau lắm chồng…hức hức…
A đã tha thứ cho mình rồi… nhưng mình không hiểu, sao A tha thứ cho mình nhanh vậy…chỉ mới vài ngày…
Nhưng điều này mình không bận tâm lắm, A tha thứ là mình vui lắm rồi…
Mấy ngày qua bị A xua đuổi có, chửi rủa có, đánh nhéo mình cũng có…
Nhưng…bây giờ mình là chỗ dựa duy nhất của A, ngoài bố mẹ A chỉ còn mình làm chỗ dựa, mình không thể bỏ A lúc này được…vả lại mình yêu A rất nhiều…
Nhẹ nhàng vuốt tóc A, rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy…
– Yêu em lắm lắm…
–
– Anh xin lỗi nhé…
Mình xin lỗi, và A khóc, A khóc nhiều lắm, khóc nấc lên, như rằng A muốn giải tỏa hết trong nước mắt…
Mình không nói gì cả, biết nói gì vào lúc này…?
Khẽ ôm A lại, ôm A lại và siết chặt…
– Không cho em thoát khỏi tay anh đâu nhé…
– Anh ngốc lắm
–
– Anh ác lắm…khốn nạn lắm…
A nấc lên, vừa khóc vừa nói:
– Nhưng em yêu anh lắm, đồ khốn nạn, anh bỏ bùa em àh
Bỗng dưng mình bật cười, A dễ thương quá, khóc mà cũng dễ thương vậy sao
– Cười cái gì anh làm em ra vậy rồi cười sao
Vừa nấc vừa nói
– Anh yêu em lắm ngố ạ, không xa em đâu…cố gắng chữa bệnh đi nhé…à có cháo kìa, anh đút em ăn nhé…
– Dạ
Lấy khăn lau mặt cho A, rồi mình đút cháo cho A ăn, vừa ăn cháo hai đứa vừa cười vừa giỡn, A mém tí nữa thì bị sặc cháo
Đến chiều thì A xuất viện, về nhà rồi 8h tối bọn mình lên máy bay về sg luôn. Mình cũng gđt báo cáo với bố. Cũng kể sơ qua cho bố về bệnh tình của A, được bố cho phép mình chạy về lấy đồ rồi đi luôn…
Lúc về đi ngang qua nhà P, thì thấy nhà đã khóa cửa ngoài…có lẽ P đi rồi, mình khẽ thở dài…
Đêm ấy đến Sg bọn mình về nhà nghỉ ngơi rồi sáng mai vào viện…người A lúc này xanh xao chứ ko hồng hào nữa, lúc nào cũng hơi xanh, vì thiếu máu, cả vì đang ở giai đoạn 2, cũng gọi là nặng…
Mỗi khi ở nhà mình đều thắp hương và đi chùa để cầu cho A có thể khỏi bệnh, và ở bên chăm sóc A, có lẽ đây là điều duy nhất mình còn làm được…
Đêm ấy mình khẽ mò sang phòng A
Mình nhẹ nhàng mở cửa đi vào:
– Đồ ngốc anh qua đây làm gì?
– Dê em
– Đồ khốn, anh về phòng đi.
– Vậy thôi, anh về.
Vừa quay lưng thì A kéo tay em lại
– Cái đồ #@#$#@#$@#$%#$% >”< – – Đùa thế mà anh bỏ về thật à Nói rồi cấu vào hông mình, đau lắm. Nhưng mà like a boss – im lặng là vàng la lên còn bị cấu thêm thì có. – Anh à em muốn nói chuyện – Uhm em nói đi – CHuyện anh và P… – Uhm – Nói một lần rồi bỏ hết nhé… – Uhm – P có viết lại cho em một bức thư, và cho anh một bức thư, lúc sáng bố mới đưa…em chưa đọc đâu…thư của anh em để bên kia, còn thư của em em đã đọc rồi…Nó sẽ đi du học rồi định cư luôn bên đấy, bây giờ nó vẫn đang ở Sg… – Vẫn chưa đi sao? – Giấy tờ bố mẹ nó đã làm xong rồi nhưng đợi ngày đi thôi, tầm 1 tuần nữa nó đi rồi… – Uhm… – Anh muốn đi tiễn nó không? – … – Đi đi nhé… – … – Rủ P đi chơi luôn, dù gì cũng là tuần cuối nó ở Sg, nếu bỏ qua được gì thì bỏ đi anh à, em sẽ không nghĩ đến nữa… Mình giật mình, khẽ nhìn sâu vào đôi mắt A…A thật thà vậy sao? – Em yêu anh lắm sao? A không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm mình…ôm thật chặt… – Nếu em không yêu anh thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu ngốc ạ, tội của anh lớn lắm đó… Rồi siết mình thật chặt, như là vừa giận vừa yêu mà ôm thật chặt lại ấy, có thím nào đã bị thế này chưa Mình đẩy A ra, nhìn A bằng đôi mắt quyến rũ nhất…rồi nhẹ nhàng hôn A… Một nụ hôn nhẹ, một nụ hôn sâu mà nó chiếm trọn tình cảm của mình trong đó… *** I was thinking bout her, thinkin bout me Thinkin bout us, what we gon’ be Open my eyes yeah, it was only Just A Dream So I travelled back, down that road Will she come back, no one knows I realize yeah, it was only Just A Dream Dạo trên facebook thấy nhiều bạn gạch đá và chửi mình khốn nạn… Mình nhận, mình khốn nạn, các bạn cứ chửi gạch đá thoải mái, nhưng cái gì cũng có mặt chìm của nó chứ không có mặt nổi, các bạn đừng nhìn mặt nổi của nó mà phán… Nhẹ nhàng ôm A rồi hôn A, từng nụ hôn, từng cái ôm là mỗi cảm xúc riêng… Vuốt nhẹ sóng lưng A, thấy A khẽ rùng mình…mình mỉm cười…A nghĩ mình muốn tiến tới hay sao nhỉ? Troll A tí… Nghĩ rồi mình đè A xuống rồi hôn A tới tập. Mở mắt ra thì thấy A thế này Có yêu chết đi không… Mình cười đểu với A rồi đứng dậy…A lúc này biết là bị troll nên cũng ngượng đỏ mặt… – Đồ quỷ – Thì sao >:P
– Bleu…
Mình cười, sao mà A đáng yêu quá…mình đi lại phía ban công, móc trong túi ra bao thuốc rồi châm lên một điếu, rít một hơi dài…
Đêm Sg…nhìn xa xa về thành phố thấy tấp nập quá. Biết bao nhiêu cặp cũng yêu nhau rồi cùng vượt qua khó khăn như thế này? Mình cũng chỉ như một giọt nước giữa đại dương xanh rộng mênh mông và bao la…
Bỗng một cái ôm từ phía sau làm mình bất giác giật mình…
– Anh đang nghĩ gì đó?
– Không…Anh chỉ ngắm đường buổi đêm thôi…đồ ngốc ra đây làm gì?
– Kệ em, lo cho anh…
– Vào trong đi
– Không
– Hay thích bế vào nào?
– Đừng mà, hãy cứ để em ôm anh như thế này…
– …
– Em thích như thế này lắm…ôm người mình yêu từ phía sau…
– …
– Đừng hòng trốn được em nhé…
– …
– Em sẽ ánh ảnh anh cả cuộc đời này luôn cơ
– Ngốc, ám anh đi
Nói rồi hai đứa cùng cười…bất ngờ mình quay người lại bế bổng A lên…
– Đồ quỷ, làm hết hồn…
– Không thích thả xuống này
– Thách đó…hứ
Gặp phải bà chằn tinh…
Bế A vào giường rồi…thả cái phịch xuống…
– Ui dza, anh không nhẹ nhàng được hở
– Gây ấn tượng đó
– Khùng…
– Bleu
Ôi kỉ niệm…
Mình nhẹ nhàng cuối xuống rồi hôn nhẹ A…
– Em ngủ ngon nhé…
– Ở lại với em…em sợ lắm
– Uhm, vậy chồng ở đây nhé, vợ ngủ đi, chồng ngồi đây canh cho vợ
– Thôi anh lên giường nằm đi
– Anh muốn ngồi ngắm em…
– Đồ ngốc…
– Đi mà…
Năn nỉ một hồi A cũng xuôi rồi đồng ý…
– Chồng ơi đọc truyện cho vợ nghe nhé.
– Thế nữa á?
– Năn nỉ mà…
– Vợ thích nghe truyện gì nào?
– Chồng cứ kể đi
– Ngày xửa ngày xưa, có một người chồng kể cho người vợ nghe một câu chuyện cổ tích. Truyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, có một người chồng kể cho người vợ nghe một câu chuyện cổ tích. Truyện kể rằng: Ngày xửa xửa ngày xưa xưa, có một người chồng kể cho người vợ nghe một câu chuyện cổ tích…
– Ứ đồ khùng, truyện gì kì thế…
Rồi A bắt mình kể A nghe chuyện công chúa lọ lem đúng là con gái…nhưng đây là lần đầu tiên mình kể chuyện cho người mình yêu, mình kể được nửa truyện thì…A ngủ khò khò rồi…
Lúc này cũng muộn, mình ngồi ngắm A, nhẹ nhàng, tinh khiết…
Vuốt nhẹ mái tóc, rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy…mình mỉm cười, hạnh phúc chỉ đơn giản thế này thôi, đây là hạnh phúc, nó ở ngay trước mặt rồi, còn đi tìm làm gì nữa?
Mình cứ suy nghĩ vậy đến khi ngủ gục đi lúc nào không hay…Sáng hôm sau dậy thì thấy được A đắp cho cái chăn, còn A vẫn đang ngủ và xoay mặt về hướng mình…
***
Hãy còn sớm, ngồi ngắm A tí nữa…
– Này, dậy đi heo
Vùng vằng, khó chịu với mình =.=
– Ê dậy đi
– Để em ngủ
=.= mình gọi một chút nữa thì dậy, A ngồi dậy dụi dụi hai con mắt, đáng yêu cực…
– Tự nhiên em mệt quá…
Mình lo lắng…
– Em mệt sao?
– Em không biết, buồn nôn, choáng váng, đau đầu lắm, khó chịu lắm…
– Em ngồi dậy nổi không?
– Em mệt…thở không nổi nữa…
Chết rồi, mới sáng mà bắt đầu mệt rồi sao?
– Cố gắng dậy em, rửa mặt rồi thay đồ vào bệnh viện, anh xuống gọi mẹ…
Mình đỡ A dậy để A rửa mặt còn mình chạy xuống gọi mẹ A…
Bố mẹ A lo lắng rồi cùng mình lên phòng A, lên đến nơi thì…
A xỉu, đang nằm ở dưới sàn nhà…
– Con ơi…
Mẹ A hốt hoảng chạy đến bên A, mình và bố A cũng lật đật chạy theo…
– Cô gọi chú H để con bế A, vào viện luôn…
Mình bế bổng A lên rồi chạy thẳng xuống xe, hấp tấp xém té vài lần, nhưng dù có như thế nào mình cũng sẽ không để A bị gì…
CHạy ra xe cả nhà lật đật đưa A vào bệnh viện FV…
Xe chạy một mạch đến bệnh viện, mình cùng bố mẹ A vội đưa A nhập viện…
Bố A đi làm giấy tờ còn mình và mẹ A chạy theo vào phòng cấp cứu…và cuối cùng bị đuổi ra ngoài…
Mẹ A ôm mặt khóc, mình im lặng…
– A sẽ không sao đâu cô àh…
– Nó bị nặng lắm con à, có thể sẽ chuyển sang giai đoạn 3, gđ 3 thì hết cầm cự được nữa rồi con àh…
– Con hứa sẽ không sao mà cô…cô yên tâm nha cô
Mẹ A vẫn khóc, bố A cũng đến, hỏi han sốt sắng, và rồi mình thấy mắt bố A đỏ hoe…
Mình biết cảm giác này…
Khốn kiếp…sao nó lại xảy ra với A cơ chứ
Một lát sau bác sĩ ra:
– Cẩn thận đấy, không chăm sóc kĩ sẽ chuyển giai đoạn, phải có tâm lý vững cho cháu nó…
Và đó là lý do mà từ sau đó, miệng mình cực dẻo…Mình về và học nhiều cách nói chuyện phiếm, kể chuyện cười một cách láu lỉnh nhất miễn sao chỉ để A cười…vì với mình, A vui là liều thuốc tốt nhất mang tên tinh thần…
Mình vào phòng bệnh cùng bố mẹ A…A lại xanh xao và mệt mỏi…
Bố mẹ A hỏi han đủ điều rồi ra ngoài để mình với A trong phòng…
– Hai ngày nữa em đi Sing về anh đưa vợ đi Nha Trang nhé…
– Thật không hở anh?
A khẽ cười, mình thấy sự mệt mỏi của A…
– Nhưng em phải khỏe…
– Dạ, em sẽ cố gắng…
Rồi cánh cửa phòng bật mở…
Bước vào là P…
P vào thăm A…A gượng cười, mình không hiểu A rộng lượng đến vậy, vẫn xem như không có chuyện gì…A đã từng nói sẽ bỏ qua tất cả…nên mình nghĩ có lẽ A đã bỏ qua tất cả…
A và P nói chuyện một lúc thì P về…
Một lúc sau mình ra ngoài hút thuốc để A ngủ, thì thấy P đang đứng ngoài hành lang…Dường như đang đợi mình…
– Em chưa về sao?
– 1 tuần nữa em đi rồi, anh ra tiễn em nhé…
– …
– Em đi lúc 11h30 đêm…nếu anh ra được, thì ra anh nhé. Bây giờ em phải về, anh chăm sóc A thật tốt…
– …
Mình vẫn đứng lặng ở đó…vẫn nhìn theo P, vẫn bóng dáng ấy…
Rít lên hơi thuốc, bỏ lại tất cả sự phiền muộn, mình đi ra ngoài thì thấy bố mẹ A đang ngồi nói chuyện với nhau, mình đến xin phép nếu A khỏe mình sẽ đưa A đi NT vài ngày, và câu trả lời là tùy vào sức khỏe của A…
Trở vào phòng…
– Em dậy rồi à…Em thấy sao rồi?
– Em không sao…
– Anh xin bố mẹ rồi, em phải khỏe mới đi đc.
– Em sẽ cố gắng mà
Mình cười, rồi hôn nhẹ vào môi A…
Hai hôm đó mình đã động viên A rất nhiều, cố gắng khỏe rồi mình sẽ đưa đi NT…A vui lắm, ánh mắt long lanh, rồi mình kể cho A nghe về nhiều câu chuyện cười, A cười rất vui vẻ…
Hai ngày trôi qua, mọi người làm thủ tục xuất viện cho A để đưa A sang Sing…mình vẫn ở lại Sg, còn 5 ngày nữa ra tiễn P, mình đang lưỡng lự không biết đi hay không…?
Chiều hôm A đi Sing, P cùng mọi người đưa A ra sân bay, thái độ của mình với P lúc này rất dứt khoát, mặc dù mình cũng có tình cảm với P, nhưng với mình lúc này…A vẫn quan trọng hơn cả…
– Anh ở nhà nhé, em đi rồi em sẽ về…chắc chắn em phải khỏe để đi NT…
Liếc qua P, có vẻ đôi mắt ấy hơi ươn ướt…
Lúc A đi, trời hơi âm u, như buồn thay cho lòng mình…
Mình về thẳng nhà luôn chứ không về nhà A nữa, vì lúc này chỉ còn bố A ở nhà, mình chào bố A rồi về nhà luôn…về quận xx thì vào nhà làm cả gia đình đều bất ngờ…mắng cũng có, chửi yêu cũng có…chợt nghĩ gia đình vẫn luôn là điểm tựa của mình khi mình vấp ngã hay mệt mỏi…
Đêm ấy đang xách xe chạy long dong ngoài đường thì mình ghé vào một quán cafe quen thuộc, nơi mà khi trước mình và A cả P thường hay ngồi…
Và tại nơi đây, không hẹn mà gặp…mình thấy một bóng dáng quen thuộc…vẫn là ly cà phê sữa đá, đang ngồi một mình, ánh mắt đượm buồn…đang đưa ánh mắt ra ngoài ngắm đường xá xe cộ…
Bất chợt một cơn mưa ùa đến, thật tình cờ và ngẫu nhiên…nhưng dường như, số phận đều đã sắp đặt đã, đây là trò chơi của số phận…Cô ấy vẫn ngồi một mình, còn mình vẫn đứng đây, lưỡng lự không biết nên đi hay ngồi đây…thì bất chợt, người đó quay lại…
***
Mưa, mưa về trên con phố, mưa đưa cảm xúc con người mình vào một cõi không gian riêng, nơi thuộc về nỗi nhớ…
Mưa…từng giọt mưa rơi, từng hạt muối xát vào tim…chỉ có mưa mới hiểu…
Tôi thích đứng dưới mưa, tại sao ư? Vì đứng dưới mưa nó có thể che đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mi của tôi…
Tôi thích mưa đơn giản là thế, vì em là mưa…em đến làm dịu đi tâm hồn của tôi…nhưng rồi, em cũng xát muối vào vết thương ấy…
Mưa…Từng giọt mưa long lanh như những hạt pha lê sáng lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống…vỡ òa ra như một cung bậc cảm xúc sâu lắng đang kìm nén trong tim…
Đêm nay có lẽ là một đêm buồn, A đi và mình như mất đi một phần cảm giác
Mình vừa bước vào quán thì một cơn mưa bất chợt ập đến…
Rào rào rào…
Nó như xua tan đi mọi phiền muộn trong mình…
Đã có ai nghe câu mưa gột rửa hết những nỗi đau trong lòng chưa nhỉ? Đã có ai từng đi dưới mưa một mình? Đã có ai từng la lên trong mưa? Đã có ai từng khóc trong mưa?
Vẫn là bóng dáng thân thuộc ấy, vẫn là dáng người ấy…cô ấy vẫn đang bên ly cà phê sữa đá…
Mình phân vân…phân vân vì không biết nên ở đây hay ra khỏi quán…
Đang lưỡng lự thì…
Bất giác…
Cô ấy quay đầu lại…Hai người nhìn nhau…mình vô cảm xúc, đôi mắt cô ấy vô hồn…
Khẽ gật đầu, tiến lại bàn cô ấy, ngồi xuống ngay phía đối diện, cố gắng nở một nụ cười thật tươi
– Ngồi lâu chưa?
– Vài tiếng rồi…
– Một mình sao?
– Có một người tưởng như đã ngồi cùng, nhưng người ấy đã đi rồi…
– Người ấy thay đổi sao?
– Không hẳn là vậy…
– Vậy chứ sao?
– …
Nhìn vào đôi mắt ấy…đã ngấn nước mắt…
– Người ấy không có lỗi…
– Vì người ấy mà
– Là vì em…
– …
Mình im lặng trước câu nói của P, ừh, lúc này chẳng còn gì để nói…
Khẽ quay sang ngắm mưa…
Giọt mưa tí tách rơi…mưa phùn? Không. Mưa ngâu? Không…Cũng chẳng biết là mưa gì Chỉ biết là nó không dồn dập, không to cũng không nhỏ…
– Em là mưa…
– …
Bất giác P thốt lên câu nói ấy…câu nói mà mình đã tưởng chừng như chỉ có trong những câu chuyện…lặng lẽ nhìn P…ánh mắt vô hồn, đượm buồn, và một nụ cười gượng…
– Đừng nhìn em như vậy…
– Anh xin lỗi…
– Em nhiều lỗi để anh xin lắm sao?
– …
– Anh này?
– Hửm?
– Tắm mưa nhé…
– …
– Một lần thôi nhé…
– …
– Đêm nay đưa em đi chơi, xem như là những ngày cuối em ở VN…
– Hmmmmm…
– Anh nhé
– Uhm…
Và rồi bọn mình đứng dậy…tính tiền xong xuôi mình ra lấy xe…
– Em đi xe gì?
– Oto…
– Anh đi xe máy…
– Để em gọi chú tài chạy về…anh chở em đi…
– Không có nón…
– Mưa to lắm, không cần đâu…
– Chuẩn bị chưa?
– Dạ rồi…
– Chạy nhé…
P khẽ ôm mình lại…
– Em sẽ nhớ cảm giác này lắm…
– …
Mình bắt đầu chạy, lượn lờ trên những con phố, chạy từ Vincom sang Bùi Viện, chạy qua Phú Nhuận, rồi lượn xuống lại Bến Bạch Đằng…
– Hahahahaha…
Tiếng P cười giòn tan sau lưng mình…P đưa hai tay lên hứng nước…
– Có lạnh không?
– Khônggggggggg
P mặc quần đùi và áo pull thụng, còn mình, quần ngố, áo pull và dép…
– Lạnh khôngggggggggg
Mình hét lên hỏi P, vì mưa lớn quá…
P siết chặt mình và khẽ thì thầm vào tai, vừa đủ cho mình nghe thấy…
– Em có anh rồi
Hai đứa mình đầu trần chạy xe…cảm giác lúc này ư? Lạnh lắm…
Mưa tuôn xối xả, mưa tạt rát hết cả mặt, cả tay, cả ngực…rát lắm…
P ngồi sau khẽ run lên vì lạnh rồi cười khúc khích…
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
P hét lên thật to…làm những người đi đường lúc này giật mình nhìn sang bọn mình… Có lẽ nghĩ bọn mình bị điên đây
– Mình là mưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
P hét lên…đường phố lúc này cũng đã thưa dần, mưa vẫn vậy…vẫn là mưa…vẫn có biết bao kỉ niệm…Các thím nhớ xem hôm nào ở đoạn bến Bạch Đằng lúc muộn có cặp nào đi Vespa LX trắng thì là bọn mình đấy…
Đêm nay là một đêm mưa…cả thành phố Sài Gòn dần chìm vào biển nhớ…cả đường phố Sài Gòn rộng nhưng vắng…đêm nay chỉ có hai ta…
Đèn vàng mờ mờ hắt hiu dưới những giọt mưa ngâu…Mình vẫn chở P đi từ con phố này sang con phố khác…Những cô bé đứng ở phía trong nhìn bọn mình dữ lắm…Có lẽ nghĩ rằng mình bị điên…hay có khi nào ghen tỵ với P không nhỉ
– Em lạnh lắm…
– Ôm anh đi…
– Em không muốn buông…
– Chỉ hôm nay thôi.
– Rồi anh sẽ ‘lại’ thuộc về người khác…
P khẽ nói, nhưng mình nghe được, mình siết chặt tay P, P dựa đầu vào mình, và mình cảm nhân được vị nóng ở phía sau gáy, và mình biết, P khóc, nó mắt của P rơi vào gáy mình, mình nhận ra được vị ấm…
Yêu dễ cảm nhận nhau quá nhỉ
– Khóc à ngố
– Không
– Thừa nhận đi
– Bleu…
Mình dừng xe, đứng xuống…nhìn P…dưới cơn mưa…vẫn như hai đứa điên…mà đúng là đêm nay điên thật…
Hai đứa đứng bên lề đường, trời vẫn đang mưa lớn, nhìn P cười, P cũng nhìn mình cười thật tươi…Mình véo mũi P rồi hôn P…
Một nụ hôn dưới mưa…
Dưới cơn mưa…
Tán lá xào xạc, gió vẫn thổi…
Và…
Mưa vẫn rơi, mưa rơi nặng hạt…lặng thầm…không gian nơi đây…tĩnh mịch…không gian nơi đây giờ đã là của mình. Và P…
Nụ hôn của mình, ở dưới mưa…và người đầu tiên, lại là P…
Mình hôn P, một nụ hôn dài…nhưng nhẹ nhàng…
Gió vẫn thổi, vẫn khẽ rít lên bên tai…vẫn quật những cơn mưa vào mình cùng P, đôi lúc P khẽ rùng mình vì lạnh…mình khẽ ôm P lại thật chặt…đôi tay vẫn ôm lấy P, chắc chắn…không buông lơi…
Mưa vẫn rơi…
Rào rào…
Gió vẫn thổi…đèn vẫn mờ…
Nụ hôn dưới mưa nghe lãng mạn nhỉ nhưng nó chứa biết bao nước mắt và đau khổ…để rồi đến giờ mình vẫn nhớ, cuốn hồi ký này, cuốn tiểu thuyết mang tên tình yêu này…
Các thím có thím nào biết cảm giác hôn dưới mưa nhỉ?
Lạnh lắm, không gian xung quanh như ngừng đập, cô động lại…chỉ còn mình và P, người vẫn run lên vì lạnh, nhưng đôi tay vẫn siết vào nhau…
Môi mình và P vẫn dính lấy nhau, vẫn cùng nhau chơi đùa…nhẹ nhàng lắm…
Mình khẽ mở mắt, gương mặt của P mãn nguyện, hạnh phúc…đây là khoảnh khắc hạnh phúc mình có thể mang đến cho P…
Mình chủ động ngừng hôn…các thím ạ, hôn dưới mưa, lạnh. Nhưng ấm lắm, đôi tay các thím sẽ không muốn hoạt động đâu, chỉ muốn siết chắt cô ấy…môi các bạn chỉ muốn ôm lấy môi cô ấy mà không muốn buôn lơi…
Khẽ dừng lại và ôm P thật chặt…khoảnh khắc này đây…anh sẽ nhớ mãi…sẽ nhớ mãi…
– Em sẽ không quên…
– …
– …
– Anh thích mưa…
Mình khẽ thì thầm…
– Em là mưa…
– Vậy anh là gì?
– Anh là mây…
– Mây?
– Anh là mây, mây luôn đi cùng nắng và luôn đi cùng mưa…
– Luôn?
– Khi mây đi cùng nắng, mây hạnh phúc, mây thanh tao, nhẹ nhàng…khi mây đi cùng mưa, mây u ám, xám xịt, nặng nề…
– Đừng nói nữa…
– Em là mưa…A là nắng…Anh là mây…
– …
Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống…
Anh sẽ mất em sao?
Có lẽ…
Dường như tình yêu đang thử thách mình…tình yêu này bắt mình phải có sự lựa chọn…
– Anh sướng lắm nhé!
– Tại sao?
– Vì anh sẽ được ở bên hai người con gái dưới mưa!
– Hai người?
– Sau này anh sẽ đưa A đi dưới mưa như em đây này…
– Nhưng em là mưa mà?
– …
Không gian dần chìm vào khoảng im lặng…
– Em yêu anh M à…
– Anh cũng yêu em, nhưng anh xin lỗi…
– Tình đầu là tình dang dở
– Khó phai lắm…
– Tình đầu của anh là A chứ không phải em đâu
– Đều là cả hai em àh
– …
P nhìn mình rồi mỉm cười, kèm theo nụ cười là giọt nước mắt đang lăn xuống…
– Đi ăn anh nhé
– Ăn gì nhỉ? Ấy chết, gọi về nhà đã…em gọi chưa?
– Em rồi, anh gọi đi kẻo gia đình trông…
Mình lấy điện thoại ra gọi về nhà (bỏ trong cốp nhớ, không ướt thì )
– Rồi, giờ em thích ăn gì nào?
– Lượn xem có gì nhé
Mình lại chở P đi, mưa vẫn rơi, từng giọt mưa rơi vào mình và P…
Vẫn là khoảng không gian im lặng đó…Một tay chạy, một tay khẽ siết chặt tay P…
– Bánh cuốn kìa anh…ghé vào đi…
Mình và P ghé vào một quán bánh cuốn ven đường ăn…ăn xong thì đã muộn…
– Về khách sạn nhé…
– Vâng
Mình chở P đi (à có mấy bạn hỏi sao vào khách sạn được thì lúc đấy có cmnd rồi nhé mấy thánh, bắt bẻ quá) vào một khách sạn ở quận 1…
Thằng cha nhân viên nhìn mình thế này cơ mà kệ nó vậy…
Lấy phòng lên trên thì mình đi tắm rồi đến lượt P…mình ngồi bên cạnh ban công khẽ rít lên hơi thuốc…ngoài trời mưa vẫn lớn quá…khẽ cười, đêm nay rồi sẽ ra sao?
Ngoài trời mưa vẫn không ngớt, từ trên đây nhìn xuống một góc Sg cũng khá đẹp…
P mở cửa phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một lớp khăn…
– Anh đang nghĩ gì thế?
– Không, anh đánh răng đây…
VSCN xong xuôi ra ngoài thì thấy P đã ngồi đó…nhìn ra phía cửa sổ, mình âm thầm đến bên P rồi ôm P…
– Đừng nghĩ nữa…
– Dạ…
– Chỉ đêm nay thôi hở anh?
– Chỉ đêm nay thôi…
Mình nhìn P, P khẽ quay sang mình, cười…rồi bọn mình cuống vào nhau…
Trao nhau từng nụ hôn, ướt át, mặn mà…
Môi mình ôm lấy môi P, và lưỡi mình cũng bắt đầu đùa nghịch với P…
Nhưng tất cả chỉ dừng ở nụ hôn…vì còn A, mình vẫn nghĩ đến A. Mình không vô tâm đến mức chỉ lao đầu vào làm chuyện đó…Tình yêu còn có những thứ khác để còn nhớ về nhau…
Đêm ấy mình và P tâm sự nhiều, rồi thì cũng vào giấc ngủ lúc nào không hay…
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy P vẫn nằm cạnh mình…đôi mắt nhắm nghiền…
Đôi môi cong, hàng mi dài…
– Em đẹp lắm P àh…anh sẽ không quên…
Khẽ lay P dậy, VSCN rồi đi về, mình đưa P về nhà, nhà P cũng gần nhà mình =.= cách tầm 15p đi xe…
Một ngôi nhà đẹp và to, có thể nói là biệt thự, chẳng kém gì nhà A cả…
– Anh về cẩn thận nhé…
– Uh…em vào nhà đi…
Bố mẹ P suốt ngày đi làm, nhưng vẫn thương yêu P hết mức…đôi lúc P cô đơn P tâm sự với mình, mình cũng hiểu được điều này…chỉ khuyên P đừng bao giờ đánh mất bản ngã của mình…
Chiều hôm ấy P nhắn tin sang bảo mình bị sốt…thế là mình chạy sang nhà P chăm sóc cho P mấy ngày liền…Lúc mình sang thì cô giúp việc ra mở cổng, bảo mình vào gặp mẹ P, bố P đi công tác:
– Cháu chào cô…
– Ừ chào cháu…Hai đứa đi chơi kiểu gì mà đến h mới về thế?
– Dạ đêm qua cháu cùng P dầm mưa, P bảo muốn tắm mưa ở VN lần cuối…
– Sau đó đi đâu nữa?
– Da cháu chở P sang nhà bạn P ngủ…
– Thật không đấy
– Dạ thật cô ạ
– Cháu là M phải không nhỉ?
– Vâng, cháu là M ạ…
– Bằng tuôi P?
– Vâng.
– Hai đứa bảo ban nhau nhé, đừng làm gì quá giới hạn…P nó ốm nằm trên phòng đấy cháu lên đi
– Dạ cháu chào cô…
Nói rồi mình chạy thằng lên phòng P, mình biết mẹ P đang nghĩ gì nhưng không nói ra mà chỉ hỏi dò xét mình, nhưng thôi mặc kệ, lúc này lo cho P trước…
Mình lên thì thấy P đang nằm đấy, còn 4 ngày nữa đi mà ốm rồi. Vậy là 4 ngày đó mình chăm sóc cho P, bón cháo cho P ăn…
Bố mẹ P đi làm từ sáng đến tối, mình ở cả ngày bên nhà chăm sóc P, và cả cô giúp việc ở nhà…
4 ngày lặng lẽ trôi qua, P cũng khỏi bệnh. P bị cảm vì dầm mưa…
Ngày hôm ấy, tôi phải xa một người con gái…
Một người con gái nữa lại bước ngang qua đời tôi…
Bỏ lại nơi đây còn mình tôi…bỏ lại nơi đây với tất cả kỉ niệm
Bỏ lại nơi đây với bao nỗi nhớ, bỏ lại nơi đây…tất cả…
Nhưng…cô ấy mang đi tình yêu dành cho tôi, và mang theo cả tình yêu tôi dành cho cô ấy…
Cũng vẫn là một ngày mưa…ngày P đi…9h tối, P nhắn tin:
– Em sắp đi, anh ra tiễn em nhé…
Tôi lưỡng lự, vì không biết có nên ra tiễn P không…
Đấu tranh tư tưởng,…
Cuối cùng tôi cũng ra với P…
Dòng người đông quá, xô đẩy quá, như càng muốn đẩy lùi tôi khỏi P…càng đẩy ra xa…
Loay hoay tìm đến cổng số 7, tôi chạy như một thằng điên…chạy…chạy mãi, chỉ để tiễn em, vì bây giờ đã muộn rồi…
Em đã đi chưa? Hay em vẫn đợi tôi? Tôi có được nhìn em lần cuối hay không?
Rồi mai đây, khi tôi và em gặp lại sẽ như thế nào P nhỉ? Là một người bạn…hay…chỉ như hai người xa lạ từng bước qua đời nhau…
Tôi rối loạn, tâm trí tôi lo lắng, dòng người xô bồ quá, chen lấn, tôi cố gắng bươn qua dòng người…
Nhìn xung quanh vài người đang khóc, khóc vì sự chia ly…còn tôi…liệu, giọt nước mắt có rơi khi P cất bước ra đi?
P ơi em đâu rồi? Anh đi tìm em, đi tìm em mãi mà sao vẫn chưa thấy? Điện thoại thì thuê bao…
Chạy đến cổng số 7, tìm em.,nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy…
Tôi thất vọng, toan quay bước đi thì…
Một giọng nói quen thuộc…
– Anh M…