Trên xe chị L cứ khóc miết, em thì sau khi đánh thằng khốn nạn kia xong thì trong người nhẹ nhõm hẵn. Em ghé nhà thuốc mua vài thứ cho chị L rồi chạy về quán café. Vào quán, em xách valy vào cho chị L rồi dìu chị vào salon ngồi nghỉ. Bây giờ đã 9h30, trong quán chỉ còn lại Công Chúa, Lacoste và Hồ Ly chắc đã về trước. Đoạn rồi em với Công Chúa chườm đá, pha thuốc cho chị L uống. Một hồi sau ba của Công Chúa đến đón, trong quán chỉ còn lại mình em và chị L.Giờ chị L đã bình tĩnh lại, em pha cho chị một ly cam vắt uống. Rồi em và chỉ tâm sự một tí về chuyện gia đình chỉ, về anh chồng. Chị L có vẻ đã quyết định li dị chồng, chị L dự định sẽ thuê nhà rồi rước mẹ về ở chung, rồi hai chị em bàn về việc tìm nhà thuê. Sau khi tâm sự, bàn bạc xong xuôi, em chở chị L về nhà ngủ đỡ đêm nay.
Chiếc 67 huyền thoại bon bon trên đường, đằng sau cột cái valy vào baga, chị L ngồi trên tựa đầu vào vai em mà ngủ. Về đến nhà, bố mẹ đã ngủ cả, em nhẹ nhàng bế chị L lên phòng đặt xuống giường, chị ngủ thiếp đi. Rồi em xuống xách valy, dắt xe vào nhà. Đêm ấy, chị ngủ say lắm, có lẽ do khóc nhiều. Em thì bật PC lên mạng kiếm nhà cho thuê gần quán để tiện cho chị L đi làm.
Sáng hôm sau, em và chị L dậy sớm, em chở chị L đến quán ốc Dì Tám để lấy xe, lấy xe xong thì hai chị em đi tìm nhà cho thuê. Đi xem nhà đến tầm 11h thì chị L ưng ý một căn. Ngôi nhà nho nhỏ thôi, có 1 tầng lầu, bên trong có một phòng khách, 1 bếp, 1 toilet, trên lầu thì có 2 phòng ngủ và 1 toilet nữa, quá tốt cho chị L sống cùng con và mẹ. Đoạn rồi chị L hẹn tối đến gặp chủ nhà một lần nữa, rồi cả hai ra về.
Trong khoảng thời gian đó em đã trốn học hết 3 buổi, bị thầy gọi điện về mắng vốn quá trời, còn hù đuổi học. Trở lại với chị L, sau khi coi nhà xong thì chị chào em lên quán trước, em thì về nhà nghỉ ngơi rồi ăn cơm, ngủ trưa. Đến 1h15, em dậy đi làm. Đến nơi, em bước vào quán, chị L với khuôn mặt bầm tím đang ngồi viết sổ sách. Còn 3 “hung thần” kia nhìn em chằm chằm, em bắt đầu cảm thấy bất an…
Chap 34: Đi chơi xa lần hai.
Đoạn rồi 3 baby đến bên chị L hỏi thăm sức khỏe rồi tâm sự cùng nhau, lần đầu tiên em thấy cảnh tượng 4 baby của em thân thiết với nhau như vậy, hai thằng mặt ngựa cũng nhiều chuyện vào hỏi han, chị L cũng kể qua loa là vợ chồng bất đồng ý kiến vậy thôi. Được mọi người quan tâm, chị L cũng vui hơn, có vẻ như 3 baby kia không giận em, chắc chúng nó nghĩ em chỉ giúp đỡ chị L thôi, vậy ra chúng nó chưa biết gì cả, em mừng lắm.
Đến tầm chiều chiều, chị L lấy xe đi gặp chủ nhà cho thuê. Em và các baby ở lại làm việc. Đến 6h thì em cùng Hồ Ly về đi tập. Trên đường, em đang chở Hồ Ly thì chị L gọi em:
– N hả! tối nay em qua nhà mới phụ chị quét dọn được không?
– Được chị! Khi nào tập xong em đến.
Rồi em cúp máy rồi tiếp tục đi, Hồ Ly hỏi:
– Gì vậy thầy!
– À! Chị L mới thuê căn nhà, chị nhờ thầy qua phụ quét dọn.
– Em qua nữa!
– Sao được, dọn xong ít nhất cũng phải đến 11h, em về trễ ba mẹ la thì chết thầy!
– Không chịu!
Nó nằng nặc đòi đi theo, rồi em cũng đành chịu…
Tối hôm ấy tập xong em chở nó qua chỗ chị L rồi cả 3 người cùng dọn dẹp nhà cửa: quét màn nhện, thay bóng đèn, vứt rác, rồi tổng vệ sinh nguyên căn. Làm xong, ai nấy đều bở cả hơi tai, mồ hôi mồ kê đầy người. Căn nhà bây giờ sáng sủa hơn hẵn, chỉ còn sắm sữa thêm vài thứ nữa là ok. Đoạn rồi em chào chị L rồi chở Hồ Ly về.
Kể từ hôm đó, chị L ra ở riêng và đi làm bình thường, anh chồng cũng không làm phiền nữa, chị L nhiều lần gọi mẹ lên thành phố ở chung nhưng mẹ chị đều từ chối, thằng nhóc con chị thì anh chồng đòi giữ nuôi. Chị L chỉ sống lủi thủi một mình. Chị vẫn thường gọi em sang chơi rồi ngủ lại. Thế là những ngày tiếp theo là những chuỗi ngày yên bình…
Rồi thì cũng sắp đên Tết 2012, trước khi nghỉ tết, anh K lại mời mọi người đi chơi xa, lần này là đi Phan Thiết. Em sốt ruột lắm, điều ấy có nghĩa là em sẽ cùng 4 thiên thần đáng yêu đi chơi và quan trọng là sẽ được ngắm Công Chúa và Hồ Ly lần đầu mặc áo tắm…
Những người được mời gồm tất cả nhân viên của quán: chị L, em, Lacoste, Công Chúa, Hồ Ly, Hai mặt ngựa và hai con ca sáng, thêm anh K nữa là 10 người hết thảy. Kỳ này anh K thuê xe chở mọi người đi chứ không đi xe máy như kỳ Vũng Tàu. Hôm ấy anh K cùng chị L đến gặp mẹ Lacoste để xin cho nó đi, xin gảy cả lưới bác ấy mới đồng ý cho nó đi.
Thế là mọi người gặp nhau tại quán như đã hẹn, rồi lên xe thẳng tiến đến Phan Thiết, em vô cùng hào hứng với chuyến đi này, em linh cảm sẽ có nhiều chuyện hay xảy ra…
Trên xe, để không gây mất đoàn kết “nội bộ”, em lên đầu xe ngồi với bác tài. Sau hơn 5 tiếng ngồi xe, chiếc xe chạy lên một khu Resort rất lớn nằm trên đồi, phải có đến hơn 80 căn biệt thự trong khu ấy, nhìn mấy căn Villa mà em thèm thuồng, mơ ước sau này sẽ cất được một căn như thế…Rồi xe dừng lại tại một căn. Anh K gọi mọi người:
– Tới rồi mọi người ơi!
Em hốt cả hoảng, ý anh K là mình sẽ được ở trong căn Villa này, căn villa to lắm các thím ợ, giống mấy căn nhà bên Mỹ ấy, một màu trắng buốt. Mọi người xuống xe, ai nấy đều mệt mỏi nhưng vì phong cảnh quá đẹp nên ai cũng tranh thủ chụp hình, em nhìn quanh mấy căn khác, chỉ toàn thấy tụi Tây ở, chả thấy bóng người Việt nào cả. Sau em hỏi anh K thì được biết thuê một căn ở đây là 10tr/ngày, cha mẹ ơi! em nghe mà muốn bật ngữa, hóa ra anh K quen với ông quản lý ở đây, cho hẵn ảnh một căn ở chơi 3 ngày luôn.
Rồi mọi người xách hành lý vào trong. Bên trong mát rượi các thím ợ, máy lạnh rất to, để trên trần nhà, phà hơi lạnh, mát đến xương tủy, bên trong có đầy đủ tiện nghi: TV LCD 32”, Tủ lạnh cao cấp, bếp ga, lò nướng, nhà tắm thì còn to hơn cái phòng nhà em nữa. Căn nhà có đến 4 phòng ngủ, tất cả đều ở trên lầu, ở dưới là một cái nhà khách bự tổ chảng, có cái bàn ăn dài như trong phim Mỹ ấy, bàn ăn gia đình.
Rồi anh K chia phòng cho từng nhóm: 2 con ca sáng 1 phòng, Chị L với Lacoste 1 phòng, Hồ Ly với Công Chúa 1 phòng, còn một phòng trống to nhất thì 4 thằng đàn ông còn lại ở chung. Thế là ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Em, anh K, hai mặt ngựa vào phòng.
Tuy ở Villa sang trọng nhưng dù gì cũng là được cho ở free chứ không phải giàu có gì, nên anh K đi chợ mua đồ về nấu cho đỡ tốn kém (Một suất ăn sáng ở đấy là 700k đấy mấy thím). Rồi trong khi mọi người nghỉ ngơi thì anh K cùng em và hai mặt lừa đi chợ, mua một đống đồ ăn dự trữ cho 3 ngày luôn, rau, cá, thịt..v.v..đủ thứ cả. Về đến nhà, mấy cô nương vẫn chưa ngủ dậy, em và anh K chất đồ ăn vào tủ lạnh.Đến tầm 3h chiều thì mấy cô nương bắt đầu dậy, rồi anh K rũ mọi người đi tắm biển luôn.
Khoảng 30 phút sau thì mấy thiên thần của em thay đồ xong. Chị L mặc bikini màu tím, Công Chúa thì mặc đồ hai mảnh, Hồ Ly thì bikini màu đỏ, còn Lacoste…từ khi em với nó hôn nhau, nó đã biết ăn diện hơn, hôm ấy nó mặc đồ hai mảnh chứ không quần short áo thun nữa, ngực nó bự khủng bố luôn mấy thím ợ, bự nhất trong đám, em ước chừng phải gần 90 đấy, còn hai con ca sáng thì vẫn bikini như hồi ở Vũng Tàu. Rồi mọi người đi xuống bãi biển.
Chị L đã vui vẻ trở lại, gương mặt chỉ rạng rỡ tắm biển cùng mọi người làm em thấy an lòng, Công Chúa thì tuy nhà giàu nhưng không chảnh, rất hòa đồng với mọi người, Hồ Ly thì mặc bikini dáng chuẩn còn hơn cả chị L nữa, nhưng Lacoste đã đánh bại tất cả để chiếm lấy trái tim của em bằng bộ ngực khủng ấy. Em mãi nhìn ngực Lacoste suốt, ngực nó to mà căng tròn đẹp lắm mấy thím ợ, em nhìn mà thèm thuồng lắm, còn cặp mông của Hồ Ly nữa, buổi đi chơi này thiệt đáng bỏ công…
Tắm biển xong thì mọi người cùng về nhà, ai cũng đói rã ruột. Về đến Villa, chị L cùng đám con gái nấu lẩu ăn, còn đám đàn ông bên em thì coi đá banh. Khoảng một lúc sau thì đồ ăn đã dọn lên bàn, lẩu cá, mực nướng, tôm cua, bia bọt các thứ…Anh K hỏi, ai nấu lẩu mà thơm thế, Công Chúa giơ tay:
– Em nấu!
Phải công nhận Công Chúa từ khi làm ở quán thì đảm đang hẵn ra, cái gì cũng biết làm, ai mà lấy được Công Chúa thì chắc chẳng cần đi ăn ở ngoài làm chi. Đoạn rồi mọi người ngồi vào bàn, em đang ngồi thì Lacoste đến ngồi cạnh bên trái em, còn Hồ Ly thì ngồi cạnh bên phải, Công Chúa và chị L ngồi đối diện em, anh K ngồi đầu bàn, hai con ca sáng ngồi đối diện hai thằng mặt ngựa. Quá đói, ai cũng ăn lấy ăn để rồi tấm tắc khen Công Chúa nấu lẩu ngon. Ăn cũng nhiều, mà uống cũng không ít, ai cũng có hơi men, Chị L xỉn đến nổi đến ghế salon nằm ngủ thẳng cẳng ở đó, Hồ Ly thì lên phòng ngủ trước, Công Chúa thì khá tỉnh táo, có lẽ ngày xưa ăn chơi nhiều rồi nên quen. Ngồi một hồi em mới để ý Lacoste ngồi kế bên, nó uống cũng nhiều, mặt nó đỏ gay cả lên, nó cứ nhìn em suốt. Đoạn rồi em và anh K dọn bàn sạch sẽ rồi anh K lên ngủ cùng hai mặt ngựa, hai con ca sáng cũng lên phòng mà ngủ, Công Chúa thì ở lại rửa chén, đoạn Lacoste xỉn quá, em phải bế nó lên phòng.
Nó ở chung phòng với chị L, chị L thì đang ngủ dưới salon phòng khách nên trong phòng chẳng có ai, em bế nó trên tay, nó cứ nhìn em rồi cười miết. Đoạn em đặt nó nằm xuống giường, nó liền ôm cổ em, nhìn em đắm đuối rồi nói:
– Anh có muốn ngửi quần lót của em nữa không…?
Chap 35: Cá Sấu Chúa.
Em nghe mà đứng hình luôn, con Lacoste say mèm rồi, nói năng lung tung, chả biết xấu hổ gì cả:
– Anh hôn em đi! Hôn xong em mới cho.
Từ trên nhìn xuống, gương mặt của Lacoste dễ thương lắm, cặp mắt nó đang lim dim, môi hé mở như mời gọi, lúc này em không kìm lòng được, lại có tý hơi men trong người, thế là em nằm lên người nó mà hôn, đây là lần thứ hai em hôn Lacoste, lần này nó mạnh dạng hơn, đưa cả lưỡi vào, tiếng nhóp nhép, em cảm nhận mùi bia từ cơ thể nó tỏa ra hòa lẫn với mùi thơm của tóc. Rồi nó nhẹ nhàng đẩy em ra, nó ngồi dậy, rồi nó cởi quần ra, em xoắn cả lên, rồi nó cởi luôn quần lót ra, cả phần dưới của nó đập vào mắt em, nó nằm phịch xuống giường, hai chân dang rộng, tay thì đưa cái quần lót cho em…
– Tặng anh nè…!
Cái quần còn “nóng hổi” mấy thím ợ, một cái quần lót màu trắng có ren như cái hôm bữa.
– Anh cất vào túi đi!
Em không nghĩ ngợi gì thêm, nhét liền cái quần vào túi sau. Nó nằm dang chân như thế, em không tài nào chịu đựng được, rồi nó cởi luôn cả áo ra, hai trái bưởi năm roi lộ hết cả ra, lúc này em không còn suy nghĩ gì được nữa, lý trí em đã bị cái khe hở và hai trái bưởi kiểm soát, và rồi…Em xin không kể chi tiết.
Lacoste bình thường rất ngoan và hiền, nhưng khi nó say thì còn hơn cả chị L nữa mấy thím ợ, sau hơn 1 tiếng đồng hộ vật lộn cùng nhau với đủ mọi tư thế, em bủn rủn hai chân mà bước ra, Lacoste thì được em mặc quần áo lại cho (trừ quần sịp) rồi nằm ngủ say mèm sau một đêm “long trời lỡ đất”. Và đây cũng là lần đầu tiên của Lacoste…
Lacoste đã vắt kiệt sức của em, em đi không nổi luôn mấy thím ợ, em ráng lết ra cái ghế sofa ngoài phòng khách nhỏ, rồi nằm xuống mà ngủ thiếp đi vì quá mệt…
Sáng hôm sau, em là người dậy trễ nhất, em tỉnh giấc thì nghe tiếng mọi người nói chuyện rộn ràng ở dưới nhà, em liền vào phòng đánh răng, rửa mặt rồi xuống nhà, mọi người đang ăn sáng. Lacoste cũng ở đó, nó thấy em thì liền cúi mặt xuống mà ăn. Chị L thấy em xuống liền gọi vào ăn:
– Ngồi xuống ăn luôn đi N!
Sáng hôm ấy Công Chúa nấu hủ tíu mì bò kho, ngon gì đâu mấy thím ợ, em ăn đến 2 tô. Ăn xong thì em phụ Công Chúa dọn dẹp, rửa chén. Sáng hôm ấy mọi người lại ra biển chơi, ai cũng vui chơi, Lacoste thì lại ngồi trên bờ chơi cát một mình, em biết nó xấu hổ chuyện hôm qua nên chủ động đến ngồi xuống cạnh nó.
– Sao em không xuống tắm?
Nó chẳng ngại ngùng cúi mặt xuống mà vọc cát
– Lúc…Lúc đó, em say quá…nên…nên…
– Anh cũng say nữa
Nó từ từ ngước lên nhìn em
– Em quyến rũ lắm đấy…anh nói thật!
Nó ngượng đỏ cả mặt
– Đó là lần đầu tiên của em…
– Anh biết mà (Có cả máu mấy thím ợ)
Rồi cả hai im lặng một hồi, em hỏi nó:
– Lần đầu…mà sao…em biết làm mấy cái đó (BJ, 69, .v.v.v)
Nó ngượng nghịu
– Em…em coi…phim sét!
Nghe đến đây thì em bất ngờ lắm, nhưng cố tỏ ra bình thường rồi hỏi tiếp:
– Coi ở đâu?
– T…Trên điện thoại
Hóa ra nó cũng ghê gớm lắm chứ ít gì, tự mò mà xem rồi bắt chước y chang, thế mới biết con gái có nhiều điều bí mật phải làm mình bất ngờ lắm. Đoạn rồi em hôn lên má nó một cái rồi dắt nó xuống biển chơi.
Tắm biển đến trưa thì mọi người về. Trưa hôm ấy Công Chúa nấu món Cà ri gà, ăn ngon vãi cú mèo, từ lúc đi đến giờ, toàn được ăn ngon, mà do chính tay Công Chúa đáng yêu nấu cho ăn nữa chứ. Hai thằng mặt ngựa có vẻ thích hai con bé ca sáng, chúng nó cứ đến quanh quẩn gần hai con bé miết, nhưng có vẻ hai con ấy không mặn mà lắm với hai thằng lựu đạn. Ăn no xong thì em lên phòng ngủ một giấc.
Đêm hôm ấy, khi bọn con gái ngủ hết, em với anh K cùng hai thằng lựu đạn nhậu hải sản với rượu Xuân Thanh đặc sản Trà Vinh quê anh K. Bốn thằng làm hết 5 chai, thằng nào thằng nấy quắt cả cần câu, đấy là lần đầu tiên em xỉn đến vậy, em nhớ lúc ấy chóng mặt mà đi không nổi, anh K với hai thằng mặt ngựa nằm tại chỗ mà ngủ, em thì loạng choạng đi vào nhà vệ sinh để ói. Em ngồi ôm cả bồn cầu mà đưa mặt vào ói lấy ói để. Ói xong thì em tỉnh rượu hơn một chút, em ra ngoài mở cửa sổ, lấy điếu 3 số ra phì phèo, đầu óc vẫn hơi quay cuồng, rượu của anh K uống rất ngon, nhưng ngấm mạnh thật, uống vào em cảm thấy hứng lắm mấy thím ợ, em lại nhớ đến ngày hôm qua với Lacoste mà dựng hết cả thằng nhỏ dậy, căng ra cái quần đùi rất là lộ liễu, thấy ai cũng ngủ cả rồi nên em cũng không thiết che làm gì, cứ để cho “nó” như thế mà thong thả đi lên phòng để ngủ, lên đến trên sảnh thì Hồ Ly đang ngồi ngoài salon xem TV, em giật cả mình.
– Em…chưa ngủ à?
Con Hồ Ly thì cứ tròn xoe mắt mà nhìn xuống quần em…
Chap 36: Hơi men…
Em vội khum người xuống tí để “ẩn” đi cái “cột cờ”, con Hồ Ly thì liền quay sang vờ coi TV, em nghĩ nó thấy rồi, nhưng em không ngượng, em đang say, nên khi bị gái nhìn thấy đang ” chào cờ” thì thấy hứng lắm, cái “cờ” của em ngày càng vươn cao hơn, con Hồ Ly thì cứ nhìn chằm chằm vào TV, em cứ đứng ấy nhìn nó, mắt em lim dim, đầu óc thì quay quay, người thì nóng rực, nhất là phần dưới, em bị hơi men làm cho tự tin hơn, em đứng thẳng người, mặc cho cây cờ lúc lắc, em bước đến bên Hồ Ly, ngồi phịch xuống cạnh nó, em nhìn TV một tý rồi quay sang nó, nó vẫn chăm chú vào TV, em say xỉn hơi men mà lãm nhãm với nó:
– Xỉn quá đê…!
Nó liếc sang em, em liền hỏi:
– Sao em…chưa ngủ?
Rồi nó liếc xuống thằng nhỏ đang “chào cờ” của em
– Thầy! thầy…ghê quá à!
– Ghê gì?
Nó chỉ vô cái ấy của em, em nhìn xuống rồi cười.
– Cái này có gì đâu mà ghê!
Rồi em cầm tay nó đặt vào “cây cờ”, nó giật mình, nhưng nó không rút tay lại. Rồi nó nhìn em, em nhìn nó.
– Thầy! thầy…sao nó cứng thế!
Rồi em kéo quần ra nhét tay nó vào trong, các ngón tay của nó chạm vào làm em phê như con tê tê, rồi nó cầm vào, rồi nó bóp bóp.
– Sao…sao nó nóng quá vậy thầy!
Rồi nó cứ ngồi đấy bóp bóp “cây cờ” của em, mắt thì nhìn em đắm đuổi, môi thì he hé mà thở gấp. Đoạn rồi nó sờ lên cái đầu…
– Sao…nó nhớt nhớt vậy thầy…
– Muốn coi thử không?
Nó không nói gì cả, mặt nó bắt đầu ửng đỏ lên. Rồi em nhướn người đến hôn nó. Hai thầy trò ngồi hôn nhau, nó vừa hôn vừa bóp “cây cờ” của em, khiến “cầy cờ” ngày càng “cứng cáp” hơn. Đang hôn nhau thắm thiết thì có tiếng cửa phòng mở, con Hồ Ly liền rút tay khỏi quần em, rồi ngồi nghiêm chỉnh vờ xem TV, em thì vội lấy cái gối trên salon đặt lên đùi để che “cây cờ” đi. Cửa mở, chị L bước ra.
– Sao giờ này hai em chưa ngủ?
Em lúng túng đáp
– À…ờ, em vô ngủ liền giờ
– Dzô ngủ đi!
– Ờm…để coi xong phim này rồi em ngủ, chị định đi đâu vậy?
– Chị xuống kiếm cái gì ăn!
Đoạn rồi chị L đi xuống nhà dưới, lúc này “cây cờ” của em cũng teo lại, rồi em ngồi ấy mà xem TV với Hồ Ly. Em quay sang nhìn nó cười.
– Tý nữa là tiêu rồi!
Nó không nói gì, rồi nó xòe tay ra đưa lên mũi ngửi.
– Sao nó hôi vậy thầy!
Nó cứ đưa tay lên ngửi mãi làm em lại bị “kích động”, cây cờ lại vươn lên. Thiết nghĩ bây giờ ở dưới nhà chị L đang ăn, còn ở trên này thì tất cả các phòng đều có người ngủ, riêng phòng của em thì không ai, anh K với hai mặt ngựa ngủ ở dưới nhà khách rồi, em dự sẽ dụ Hồ Ly vào phòng em để cho nó nhìn rõ “con sâu” hơn. Thế là trong lúc chị L đang ở dưới nhà, em liền dụ dỗ con Hồ Ly:
– Vô phòng thầy không, thầy cho em coi cái này hay lắm!
– Cái gì thầy?
– Thì đi vô sẽ biết!
Rồi em lấy remote tắt TV, rồi đứng dậy nắm tay nó. Nó níu lại, như chưa muốn vào, sau rồi nó cũng đứng dậy cùng em vào phòng.
Em cẩn thận khóa phòng lại thật kỹ, rồi ôm lấy Hồ Ly mà hôn điên cuồng. Cả hai ngã xuống giường, em nằm đè lên nó mà liếm láp. Một hồi sau, em nằm ngữa ra rồi kéo quần xuống cho nó xem “con sâu”, nó nhìn “con sâu” một lúc thì cầm vào, rồi đưa miệng đến…Đoạn này em xin không kể chi tiết. Con Hồ Ly đang mút kem thì có người gõ cửa phòng. Em giật mình đẩy Hồ Ly ra rồi kéo quần lại, miệng con Hồ Ly đầy nước dãi, nhiễu cả lên giường.
– N ơi! em ngủ chưa?
Giọng chị L
– Dạ sao chị!
– Em xuống bếp phụ chị tý được không?
– Dạ rồi em ra liền, chị xuống trước đi!
– Ừ! Nhanh nha!
Đoạn rồi nghe tiếng bước chân chị L xa dần, em nói Hồ Ly ở trong này để em ra trước. Em mở cửa nhẹ nhàng, đưa đầu ra ngoài dòm, không có ai cả, em ra hiệu cho Hồ Ly ra khỏi phòng. Nó nhìn em thẹn thùng.
– Vậy…em đi ngủ nha!
– Ừ! Em ngủ đi!
Nó về phòng, em thì đi xuống bếp gặp chị L.
Em thấy tô cơm nguội với cái hột gà để trên bếp, đoán chị L định làm cơm chiên ăn, em hỏi:
– Sao chị!
– Chị bật cái bếp hoài không được, em coi dùm chị coi!
Rồi em loay hoay một hồi mới mở được cái bếp. Chị L đổ cơm vào chảo mà đảo qua đảo lại.
– Em ăn không?
– Dạ thôi! Em không đói.
Đang chiên dỡ thì chị L tắt bếp, quay sang em.
– Em ơi! chị muốn…
Em lúng túng
– Ở đây sao được chị!
Chị L nhìn về hướng cái nhà vệ sinh to đùng.
– Dzô kia nha!
Chap 37: Sét đánh ngang tai!
Chị L nắm tay em nhẹ nhàng rón rén đến nhà vệ sinh tránh đánh thức anh K với hai mặt ngựa đang ngủ ngoài phòng khách. Cả hai vào WC, nhẹ nhàng khóa cửa lại rồi…Em xin không kể chi tiết, lúc ấy em đang say, lại vừa mới được Hồ Lỳ “thổi” lúc nãy nên rất sung sức, làm đến độ chị L rên ư ử mà khóc chảy cả nước mắt mấy thím ợ.
Sau khi xong việc thì em với chị L mặc đồ lại. Em mở nhẹ cửa phòng WC ló đầu ra nhìn, anh K và hai mặt ngựa vẫn nằm ngủ bất động, bên ngoài không còn ai khác, thế là em ra ra hiệu cho chị L cùng ra. Lúc này em quá buồn ngủ rồi, em đi thẳng lên phòng mà nằm phịch xuống ngủ thẳng cẳng.
Thế là sau hai ngày ở Phan Thiết, em dường như đã bị “tê liệt”, không còn sức lực chi nữa. Sáng hôm sau, mọi người rũ nhau đi ra Bàu Trắng chụp hình. Đến Bàu Trắng, sa mạc cát trắng đẹp lắm, tha hồ mà chụp hình tạo dáng, chụp hình xong thì mọi người trở về Villa, ai cũng đói rã ruột, em thì tự hỏi hôm nay sẽ được ăn món gì do Công Chúa làm đây.
Trưa hôm ấy, Công Chúa nấu canh chua cá, chén canh nóng hổi, cá thì đặt từng khứa lên dĩa nước mắm nhỉ rồi xắt ớt vào. Ngon đến độ em ăn hết 7 chén cơm, no căng cả bụng. Ăn xong em lên phòng nằm nghỉ, nằm trên giường rồi em chợt nhận ra…hôm nay là ngày cuối cùng ở Phan Thiết, ngày cuối cùng được ở chung nhà với 4 thiên thần, về nhà là sẽ nghỉ tết, không biết khi nào mới có lai những chuyến đi chơi này. Em nằm mà cứ nghỉ vẫn vơ, em ước gì Tết này cũng làm, em thực sự không muốn rời xa 4 thiên thần của em…Em nằm một hồi thì ngủ đi lúc nào không hay.
3h chiều hôm ấy, mọi người đi tắm biển lần cuối trước khi về. Ở bãi biển, có nhiều gái Tây mặc bikini lắm, da trắng, mắt xanh, tướng tá ngon lành, nhưng em chả thèm, nhìn 4 baby dễ thương hơn nhiều. Em mãi nhìn Lacoste chơi đùa cùng sóng biển, sóng đập vào người nó, hai trái bưởi tưng muốn động đất. Không ngờ con cá sấu lạnh lùng ngày nào em mới gặp, giờ đã trao thân mình cho em, em thầm nghĩ đến việc kết duyên cùng Lacoste, nhưng rồi hình ảnh của chị L, Hồ Ly, Công Chúa lại xuất hiện, em bắt đầu rối bời. Em thầm ước có thể hẹn hò cùng lúc với 4 thiên thần, em sẽ cho chị L làm vợ cả, rồi đến Công Chúa, Lacoste rồi Hồ Ly…
Nhìn mấy baby chơi đùa vui quá, em chạy đến ẵm từng em lên rồi ném xuống nước. Đoạn em ẵm Công Chúa lên, nó vùng vẫy thế nào mà tay bóp trúng tờ rym em, thốn vãi ông ba già. Em liền thả nó xuống, dường như em và nó đều biết chuyện gì vừa xảy ra, nó ngượng mà đi chỗ khác chơi, em thì vẫn bàng hoàng đứng ấy. Rồi mọi người chụp hình lần cuối ở bãi biển. Đến villa, mọi người về phòng tranh thủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Khoảng nửa tiếng sau, xe đến, em cùng mọi người bước lên xe, em ngoái nhìn lại căn Villa lần cuối, em sẽ mãi nhớ căn biệt thự này, đây là nơi mà em và Lacoste lần đầu với nhau…Xe bon bon trên đường, em ngoái đầu xuống nhìn, ai cũng ngủ thiếp đi vì mệt, em nhìn qua cửa sổ mà ngẫm nghĩ về tương lai của mình.
Về đến Sài Gòn thì đã gần 11h tối. Mọi người vào quán lấy xe rồi tạm biệt nhau mà về. Công Chúa thì có ba đến rước, Lacoste mẹ đến đón, Em thì chở Hồ Ly về nhà…
Trên chiếc 67 huyền thoại trùm mền trong quán suốt 3 ngày trời, hành lý cồng kềnh, Hồ Ly ngồi sau em mà từa đầu vào lưng em mà gật gù. Đến nơi, Hồ Ly lim dim mắt mà bước xuống xe, nó có vẻ mệt và buồn ngủ lắm. Đoạn rồi cả hai tạm biệt nhau. Trên chiếc 67 huyền thoại, em phóng thẳng về ngôi nhà thân yêu.
Thế là những ngày nghỉ Tết bắt đầu, em không đến lớp, không đến quán, cũng không đến võ đường nữa. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày nhạt nhẽo, mấy đứa bạn cũ cứ gọi đi nhậu, đi mát- xa riết, em chẳng tha thiết gì cả, chỉ ở nhà tập tạ rồi lướt web. Chị L về quê thăm mẹ, Lacoste cũng cùng mẹ về quê, chỉ có Hồ Ly và Công Chúa thì vẫn ở nhà như em. Đêm đêm em lại nhắn tin qua lại với Công Chúa và Hồ Ly, rồi lấy cái quần của Lacoste ra hưởng thụ rồi mới ngủ. Thế là những ngày Tết trôi qua thật ảm đạm, em thì từ cái vụ để quên áo khoác thì chả dám đi chơi riêng với Công Chúa hay Hồ Ly. Em cứ ở nhà rồi đến mùng 1 đi chúc Tết dòng họ.
Rồi thì những ngày Tết cũng qua, sau hơn 2 tuần nghỉ Tết, quán bắt đầu hoạt động lại. Giây phút mong chờ của em cũng đến. Trên chiếc 67 huyền thoại, với thao tác quen thuộc, đạp máy, bóp côn, vô số rồi rồi chạy, em bon bon trên đường đến quán, đường phố khá vắng, đến đầu hẻm, cái bảng hiệu quen thuộc, em chạy vào trong, dừng xe trước quán, gác chống, nhìn qua ô cửa, em đã thấy bóng dáng của 4 thiên thần. Hôm ấy mọi người đều có mặt sớm tại quán, ai nấy đều vui vẻ tay bắt mặt mừng, riêng Lacoste thì có vẻ hơi suy tư. Hôm ấy quán khá vắng, có lẽ vẫn còn dư âm của ngày Tết. Sau Tết, Công Chúa, Hồ Ly, Chị L đều mập mạp và xinh hẵn lên, có Lacoste thì có vẻ ốm đi, cả buổi nó cứ buồn buồn thế nào ấy.
Thằng mặt mụn sau khi nghỉ Tết thì đã thoát được kiếp Alone, cứ gọi điện, nhắn tin rồi cười một mình suốt. Em cũng mừng cho nó, tội nghiệp lắm mấy thím ợ, nhiều lần cứ gặp rồi nhờ em tư vấn tình cảm cho, thế mà giờ đây đã có gấu. Em thì sau Tết dành dụm được ít tiền nên sắm được một con iPhone 3GS, em tha hồ mà chụp hình mấy baby để tối ngắm.
Em đang mãi mê chụp lén Công Chúa với Hồ Ly thì con Lacoste đến níu áo em.
– Anh N ơi!
Mặt nó buồn lắm, em nghĩ nó đang gặp chuyện gì đó không vui.
– Sao em?
Nó liếc nhìn xung quanh rồi nói nhỏ với em.
– Anh vào bếp nói chuyện với em được không?
Rồi nó dẫn em vào bếp, trong bếp không có ai cả, khá yên ắng. Nó có vẻ căng thẳng lắm, nó cứ đứng yên trong bếp, em nghe được cả hơi thở và nhịp tim của nó nữa.
– Sao em?
Nó ngước lên, nhìn em tha thiết rồi lại cúi mặt xuống, giọng nó run run, lí nhí:
– Anh ơi! hình như…hình như…em…có thai rồi!
Chap 38: Cá sấu yêu con.
– Em nói cái gì?
– Hình như…em…có thai! Hức hức
Nó bắt đầu mếu, em thì đầu óc quay cuồng, không tin nổi những gì vừa nghe. Em bắt đầu suy diễn lung tung, em nghĩ đến chuyện phá thai, nghĩ đến chuyện nuôi con…Em sợ lắm, vã cả mồ hôi lạnh. Em tự hỏi hôm ấy đã rút ra rồi cơ mà, em còn bắn lên bụng nó nữa, sao lại có chuyện vô lý như thế được.
– Sao em biết!
Nó nức nở:
– Từ. hôm. đó, Em..hu hu..sợ..lắm, em…cứ..lo…lắng…mãi…rồi..một tuần sau…em…mua..que..thử thai, nó…hiện…2…gạch…Hu hu hu
Lúc này em như muốn vãi cả ra, mặt em như không còn một giọt máu nào nữa. Em lấp ba lấp bấp:
– Cái que ấy chắc không chính xác đâu em…- Chính. Xác. Mà. Hu hu hu hu…
Em vội dỗ nó nín để tránh mọi người chú ý, em thì thầm vào tai nó:
– Tý nữa anh chở em đi khám nhé!
Nó sợ hãi- Hong, hong, em không đi, em sợ lắm, huhu
– Chỉ khám thôi em, khám thôi, xem có bầu hay không thôi, không có làm gì hết…
– Hu hu hu, mấy ngày nay em sợ lắm, em sợ mẹ biết lắm…
Em ôm nó vào lòng, ôm nó an ủi:
– Thôi không sao hết, chưa chắc có thai đâu, chút nữa anh chở đi khám…
Nó tựa vào lòng em, rồi gật đầu…Một hồi sau nó nín, nó vào WC rửa mặt, em thì tranh thủ ra gặp chị L vờ xin chở Lacoste đi mua đồ ăn trưa.
Trên chiếc 67 huyền thoại, em cùng Lacoste phóng bạt mạng đến bệnh viện gần đó. Trên xe nó sợ lắm, cứ khóc mãi. Đến bệnh viện, em dắt tay nó đến khoa sản. Ngồi chờ một hồi thì bác sĩ gọi tên, em cùng nó vào trong. Em khai với bác sĩ rồi nhờ bác sĩ khám lại xem có thật là có thai không, đoạn rồi bác sĩ mời em ra ngoài để tiện khám thì Lacoste không chịu, nó đòi em ở lại. Thế là em đành ở trong cùng nó xem bác sĩ khám.
Quy trình khám khá lằng nhằng. Đầu tiền, bác sĩ cho nó nằm trên giường, cởi quần, vệ sinh âm đạo, rồi dang chân ra, ổng lấy một cái kẹp mỏ vịt nhét vào trong âm đạo rồi banh ra xem, sau khi nhìn chăm chú thì ổng lấy mẫu dịch nhờn. Con Lacoste nằm ấy mà ngượng đỏ cả mặt, em thì sốt ruột quá mà cũng chả còn tâm trí đâu mà hứng khi nó nằm ở tư thế đó. Sau khi lấy mẫu dịch nhờn thì ổng bắt đầu siêu âm. Nhìn vào cái màn hình em chẳng thấy được gì cả, chính xác là không hiểu. Siêu âm xong thì ông thì đưa cho Lacoste một cái khay nhỏ để lấy mẫu nước tiểu. Sau khi lấy mẫu nước tiểu thì lại lấy mẫu máu. Xong xuôi, bác sĩ kêu em và Lacoste ra ngoài chờ.
Ngồi ngoài sảnh chờ, Lacoste như người mất hồn, môi nó tái nhợt, em vội đi mua cơm hộp và nước đến cho nó ăn. Nó vừa ăn vừa mếu máo:
– Anh ơi! lỡ như có bầu thiệt…thì sao?
– Không có đâu em!
Em cố gắng trấn an nó
– Nhưng lỡ có thì sao?
Em thở dài…
– Thì…thì phải phá đi chứ sao!
Bỗng nhiên con Lacoste nức nở lên.
– Hong, em sợ lắm, em không phá đâu!
Em trấn an nó
– Nếu có thai thì cũng chỉ khoảng 2, 3 tuần thôi em, phá thai bằng cách uống thuốc được mà…
– Uống thuốc có đau không anh?
– Anh…anh không biết nữa, chắc không đau đâu…
Nó khóc quá trời, em lấy tay mà chùi nước mắt nước mũi cho nó, nhìn nó tội nghiệp lắm. Em thì chỉ biết tới đâu thì tính tới đó…
Khoảng 30 phút sau thì bên phòng xét nghiệm gọi tên, em với Lacoste đến gặp bác sĩ, bac sĩ đưa cho cả một đống giấy tờ, nào là giấy xét nghiệm máu, giấy xét nghiệm HIV, giấy xét nghiệm tiểu đường…và cái cuối cùng là giấy kết quả…Em nhìn vào mà trời đất như sụp xuống, Lacoste đã có thai hơn 2 tuần…Em bủn rủn cả tay chân, em nhìn Lacoste.
– Em có thai rồi…
Nó nghe xong mà đứng hình, nó như muốn ngã, em liền dìu nó đến ghế nghỉ. Đoạn rồi em vào nói chuyện với bác sĩ, tham khảo cách giải quyết. Bác sĩ khuyên em nên giữ lại thai, phá đi sẽ không tốt cho sức khỏe Lacoste, thai chỉ mới hơn 2 tuần nên có thể phá bằng thuốc được, sau khi được bác sĩ khuyên răn và góp ý thì em quyết định phá, rồi bác sĩ kê cho em một đơn thuốc phá thai hết hơn 300 ngàn, còn dặn dò em cách cho “vợ” uống, triệu chứng khi uống, rồi phải thường xuyên đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi. Em phần nào yên tâm hơn…
Em với Lacoste nán lại bệnh viện một hồi để nói chuyện. Em nói với nó về chuyện phá thai bằng thuốc.
– Phá thai bằng thuốc có vẻ an toàn hơn đó em.
– Có đau không anh?
– Bác sĩ nói là trong thời gian uống sẽ bị đau bụng dữ lắm, còn đi ra máu nữa.
Nó bắt đầu sợ sệt
– Em sợ lắm, em sợ…
Em ôm nó vào lòng mà dỗ dành:
– Anh luôn bên cạnh em mà, không có gì phải sợ hết!…
Hôm ấy chị L chửi em với Lacoste quá trời vì đi đến hơn 5h mới về, em bịa là bị công an bắt xe rồi làm thủ tục này nọ nên hơi lâu. Rồi Lacoste lủi thủi vào quán mà làm việc, em thì cũng chuẩn bị chở Hồ Ly đi tập. Trên đường, Hồ Ly cứ kể chuyện ăn Tết ở nhà, em thì cứ ầm ừ cho qua. Em lúc này không còn tâm trí gì để nghĩ đến chuyện khác nữa. Hôm ấy tập cũng bình thường, tập xong em lại chở Hồ Ly về. Một mình trên chiếc 67 huyền thoại, em cứ thẫn thờ mà chạy, trong đầu em hiện lên những trường hợp xấu nhất về chuyện bầu bí này, em lo lắm, đây là lần đầu tiên em bị áp lực đến vậy.
Về đến nhà, em tắm rửa, lục cơm nguội ăn rồi lên phòng ngủ. Em chợp mắt được một chút thì có điện thoại, Lacoste gọi:
– Anh nghe!
– Anh ơi! Em…Em…Em không muốn phá thai đâu!
Chap 39: Trách nhiệm.
Em sửng sốt mà tỉnh cả ngủ
– Em nói gì vậy?
– Em không bỏ con đâu…Hức
Em lúc này rối lắm, tự dưng nó không chịu phá, em hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh hỏi nó:
– Tại sao? Bây giờ chưa phải lúc đâu em!
– Em biết…nhưng như thế là giết con, em không muốn!
Em cố gắng thuyết phục:
– Bây giờ anh và em vẫn còn đi học, chưa có công ăn việc làm ổn định thì sao mà nuôi em bé được hả em? Nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em đó.
Nó bắt đầu òa khóc
– Tại anh…hết! anh phải…chịu, trách, nhiệm! hu hu. Em không muốn giết con em đâu…
Nó vừa khóc vừa khăng khăng đòi giữ lại đứa bé làm em rối cả lên, lúc này đầu óc em hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ thêm được gì để thuyết phục nó. Lacoste nói đúng, em là người phải chịu trách nhiệm cho việc này, và em đang cố gắng trốn tránh, em nhìn lại mình, thấy mình thật hèn hạ…Em hít một hơi thật sâu.
– Rồi! em không muốn phá thì thôi…
– Anh qua nói chuyện với mẹ em đi, hức! Trước sau gì cũng lộ ra thôi!
Nghe đến đây em như đứng tim, em sẽ gặp mẹ Lacoste để trình bày? Em sẽ đối diện với bác, rồi bác sẽ phản ứng sao đây? Em bắt đầu hoảng loạn.
– G…Gặp mẹ em?
– Anh gặp mẹ em nói chuyện đi!
– Em à! Anh nghĩ tốt nhất là nên bỏ nó đi…
Nó hét lên trong điện thoại
– KHÔNG! Không bỏ gì hết, anh phải chịu trách nhiệm, em cũng vậy!
– Nhưng làm sao mình nuôi được chứ, thân anh và em còn lo chưa xong…
– Thì tới đâu hay tới đó…Hức! Anh đi gặp mẹ em đi! Hu hu!
Em bàng hoàng, không lẽ tương lai của em chấm dứt tại đây sao? Rồi em phải bỏ bê chuyện học, lăn lộn kiếm tiền để nuôi em bé sao? Em hoang mang lắm, Lacoste vẫn khóc qua điện thoại, nghe nó khóc mà em thương lắm, em dỗ dành nó:
– Nín đi em! Được rồi! anh sẽ gặp mẹ em nói chuyện, rồi anh sẽ cùng em nuôi con nhé…
– Hức, hức! Ùm…
Rồi em nhờ nó hẹn bác gái khoảng 8h tối ngày mai em qua.
Đêm ấy em không sao ngủ được, em nằm suy nghĩ về những điều sẽ nói với bác vào ngày mai, em suy diễn mọi tình huống xấu xảy ra., em lo lắm, chưa bao giờ em lo sợ đến như vậy. Xung quanh em như chuyển thành một màu xám xịt, u ám, em bắt đầu hối hận vì gì đã làm, em ước gì thời gian quay lại đêm hôm ấy, phải chi em đừng uống say, phải chi em kiềm chế một chút, phải chi em cẩn thận mà đeo bao cao su vào…Rồi em ra ngoài mà hút vài điếu ba số, em ước gì tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Hôm sau em nghỉ học vì đã thức đến 5h sáng, em ngủ đến 1h trưa rồi dậy đi làm luôn. Trên chiếc 67 huyền thoại, em đi tàn tàn đến quán, em lo lắm, em mong ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh và quan trọng hơn, em mong Lacoste sẽ suy nghĩ lại việc giữ đứa bé. Vào trong quán, mọi người vẫn làm việc bình thường, em thì bơ phờ, mệt mỏi, em suy sụp hoàn toàn…Lacoste đến bên em nói nhỏ:
– Em nói mẹ rồi! tối nay anh về nhà với em…
Vậy là nó đã thực sự kiên quyết giữ lại đứa bé, em không còn con đường nào khác là phải nói rõ với mẹ nó, cảm giác này vừa thất vọng vừa lo lắng, khủng khiếp lắm mấy thím ợ. Hôm ấy em chẳng có hứng thú nào mà trò chuyện với ai, cũng chẳng còn hứng thú mà lấy điện thoại chụp hình mấy baby, em chỉ chờ và chờ, em mong một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó cứu em thoát khỏi cảnh này, em cầu xin Quân Âm giúp em vượt qua ải này, rồi em sẽ nguyện ăn cơm không 1 năm…
Cái gì đến thì cũng đến, hôm ấy em sau khi đi tập xong, em chở Hồ Ly về sớm rồi ghé qua quán. Lacoste đang đứng trước hẻm chờ em. Đoạn rồi em đi theo nó về nhà, em nhớ lại lần em cũng đi theo nó như vậy rồi bị đụng xe nên em cứ vừa đi vừa nhắc nhở nó coi trước coi sau. Rồi thì cả hai cũng đến hẻm nhà nó, em xuống xe dẫn bộ cùng Lacoste đến cổng. Con chó mập thấy em, nó mừng lắm, nó quẩy đuôi mãi, lâu lắm rồi em mới gặp lại nó, nó có vẻ mập hơn nhiều. Em dắt xe vào nhà, gác chống xuống, từ ngoài nhìn vào, em đã thấy bác gái ngồi ở nhà khách xem TV. Tim em đập mạnh, rồi bắt đầu khó thở, em còn không dám bước đi một bước nữa.
– Đi anh!
Lacoste níu tay em vào, em chập chững bước từng bước vào trong nhà, gần xịt mà sao xa quá, em cứ bước mãi, bước mãi…Vào đến nhà, bác gái ngước lên nhìn em mà vui vẻ cười:
– Chào con!
Bác ấy vẫn nhớ em là ân nhân cứu mạng Lacoste nên có vẻ quý em. Em phần nào cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi Lacoste níu em ngồi xuống đối diện bác. Bác gái tắt TV, rót trà cho em.
– Sao, con B.N nó nói con có chuyện muốn nói với bác hả?
Em chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
– Dạ! con…con có chuyện muốn thưa với bác.
Bác gái cười!
– Bộ định làm quen con gái bác hả!
Bác gái uống một ngụm trà, rồi cười nói với em tiếp:
– Ngày xưa còn học cấp 3 thì bác không cho bồ bịch nhăng nhít đâu. Bây giờ thì nó vào đại học rồi, bắt đầu có bạn trai cũng tốt…
Em với Lacoste nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Lacoste nhìn em gật đầu như ra hiệu. Em biết đã đến lúc nói sự thật, em một lần nữa hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thưa với bác…
– Dạ…! Thực ra thì…Thực ra thì…
– Thực ra sao con…?
Em bắt đầu bối rối, em ráng hít một hơi thật sâu nữa rồi thở ra từ từ. Bác gái thì cứ chăm chú nhìn em… Em nhìn Lacoste lần nữa để lấy tự tin, nó nhìn em tha thiết, tay thì bấu chặt vào áo em…Em quay lại nhìn bác gái, nhìn thẳng vào mắt bác.
– Thưa bác! B.N…có bầu với con rồi!
Chap 40: Quá bất ngờ.
Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi em nghe một cái “Xoảng”.
– B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?
Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.
– Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.
– Hu hu! Con xin lỗi mẹ…
Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.
– Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
– Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.
Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái “bịch”. Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.
– Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!
Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc.
Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.
– Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.
– Mày! Mày! Mày biến đi!
Rồi bác ấy nhìn sang em:
– Còn mày nữa! mày dụ dỗ con gái tao, mày dụ dỗ con gái tao!
Lúc này em khóc luôn mấy thím ợ, em quỳ trước bác gái mà gập người lạy.
– Bác ơi! con còn trẻ người non dạ, con lỡ dại, bác cứ đánh con đi! Bác đánh con đi!
Bác gái lúc này dường như đã kiệt sức, bác ngồi ấy mà khóc như điên như dại.
– Tao chỉ có mày là con thôi con ạ! Tao chỉ có mình mày thôi! Hu hu hu…
– Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ mà! Con xin lỗi mẹ!
Em lúc này quỳ trước bác gái mà hai dòng lệ lăn trên má, em khóc nhiều lắm các thím ợ, lần đầu em khóc nhiều đến như vậy. Rồi bác gái cứ ngồi bẹp dưới nền gạch như người vô hồn, trong nhà chỉ còn tiếng khóc của em và Lacoste, văng vẳng tiếng sủa của con chó mập bên ngoài. Cả ba người cứ ngồi thừ dưới nền nhà như thế đến hơn 15 phút, không ai nói câu nào. Bác gái lúc này không khóc nữa, bác ngồi bất động như tượng.
– Rồi mày có định giữ lại không?
Bác nói mà không một tý cảm xúc gì.
– Con của con, con muốn giữ lại, con sẽ giữ mẹ ơi!
– Còn cậu! cậu thì sao?
– Con sẽ chịu mọi trách nhiệm thưa bác! Con sẽ cố gắng cày cuốc mà nuôi đứa bé!
Bác gái chùi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.
– Chúng mày quyết giữ lại đứa bé phải không?
Em và Lacoste đồng thanh:
– Dạ!
Bác gái lại hít một hơi sâu nữa rồi nhìn sang em. Hai mắt bác đỏ hoe, sụt sịt nói với em:
– Chuyện lỡ rồi! thôi thì…cứ giữ lại đứa bé, cậu sẽ lo cho mẹ con nó chứ?
Em vội vàng:
– Dạ! dạ! con sẽ chịu trách nhiệm tất cả!
Đoạn rồi em dìu bác gái lên ghế ngồi, cả ba tâm sự với nhau rất lâu. Bác gái kể về chuyện gia đình bác tan vỡ thế nào, rồi hỏi về gia đình em, hỏi về dự định tương lai của em. Hoàn cảnh nhà em với Lacoste khá giống nhau, gia đình đều lục đục chuyện tình cảm, có thể nhờ vậy mà ông trời mới se duyên cho em và Lacoste. Bác gái tâm sự với em nhiều lắm, bác nói trong nhà chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, nhiều khi cũng buồn lắm, bác nói đùa:
– Nếu có thêm thằng cháu cho bác bồng thì cũng vui!
Em nghe đến đó mà lòng nhẹ hẵn đi. Rồi bác gái dặn em thu xếp để bác qua gặp ba mẹ em mà nói chuyện. Em thì không lo lắm, ba mẹ em tính tình khá dễ, em lại là con trai một, nhiều khi ổng bả còn mừng vì sắp có cháu bồng nữa.
Bác gái tâm sự với em xong thì tình cảm giữa em và bác ngày càng thắt chặt, ba em cũng ngoại tình như ba Lacoste, nhờ thế mà em hiểu được nổi khổ mà sẽ chia cùng bác gái, hai bác cháu nói chuyện hợp ý lắm, bác còn khen em đẹp trai, khen em chững chạc, biết làm biết chịu. Bác cũng là người từng trãi nên những chuyện như vầy bác rất thông cảm cho em, chỉ là lúc đầu bác hơi shock nên không kìm chế được.
Nói chuyện đến gần 12h khuya. Em đã chuyển sang gọi bác bằng mẹ. Mọi chuyện đến lúc này tốt đẹp hơn em dự kiến, em vui lắm, trong lòng cứ lâng lâng. Đoạn rồi em xin bác cho em ngủ lại với Lacoste, bác cũng chấp thuận.
– Chúng mày đã ăn nằm với nhau rồi, nó lại có cốt nhục của mày, thôi thì cứ xem như là vợ chồng đi!
Thế là tối hôm ấy, em ngủ lại nhà Lacoste một cách công khai.
Nằm trên giường, em ôm Lacoste vào lòng, em chợt nhận ra Lacoste mới là người em nên chọn, một người con gái hiền lành, hiếu thảo lại chịu khó, quan trọng hơn là em ấy có cùng nổi đau gia đình giống em. Lacoste mới chính là người con gái em tìm kiếm. Nhìn kỹ thì Lacoste rất đẹp, một nét đẹp thánh thiện, có được người vợ vừa hiền, vừa xinh như thế đúng là mong ước của mọi thằng đàn ông. Hai đứa nằm trên giường mà long tràn đầy hạnh phúc, cả hai âu yếm nhau rồi… Em xin không kể chi tiết.
Thế là đời trai trẻ của em đến đây là hết sao? Nửa đêm nằm bên Lacoste mà em giật mình tỉnh giấc, em như gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, em còn quá trẻ để làm cha, em chợt nhớ đến chị L, Hồ Ly và Công Chúa, rồi em phải ăn nói sao đây…
Chap 41: Sóng gió chỉ mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, bác gái đã dậy từ 5h sáng để ra chợ bán. Em với Lacoste ngủ dậy lúc tầm 7h, em với nó nằm trên giường mà ôm nhau tâm sự. Cả hai kể về những ngày đầu gặp nhau ở quán, rồi lần em đưa rước Lacoste về, rồi lần em đưa nó vô bệnh viện, Lacoste nhiều tâm sự lắm, nó thực sự yêu em, và em cũng nhận ra Lacoste là người con gái em vẫn hay tìm kiếm. Rồi cả hai bàn về dự định trong tương lai, bàn về việc lấy nhau, về việc đặt tên cho em bé…
Cả hai âu yếm một hồi thì xuống dưới nhà. Trên cái bàn tròn dưới bếp, có sẵn hai tô mì xào của bác gái nấu, kèm theo một tờ giấy, Lacoste cầm lên đọc mà cảm động rơm rớm nước mắt, chắc có lẽ là những dòng tâm sự của mẹ nó. Đoạn rồi cả hai ngồi ăn mì. Ăn xong, em hôn tạm biệt Lacoste, nó tiễn em đến tận đầu hẻm. Trên chiếc 67 huyền thoại, em bon bon trên đường mà lòng vừa vui vừa buồn…Em thực sự vẫn chưa sẵn sàng để làm cha.
Chuyện đã lỡ rồi, đành chịu vậy, giờ em chỉ còn biết sắp xếp thời gian để cho bác gái và Lacoste đến gặp bố mẹ em.
Em về đến nhà, căn nhà trống vắng, thiết nghĩ nếu có một thằng cu thì mẹ em sẽ sẵn sàng nghỉ bán mà ở nhà trông nom nó, nghĩ đến mà thấy cũng vui vui. Em lên phòng, nằm phịch xuống giường mà suy tư, em ngủ đi lúc nào không hay.
Đến trưa, em dậy sớm hơn 45 phút, thay đồ, rồi phóng xe sang nhà Lacoste. Em qua đón nó đi làm luôn. Trên xe, Lacoste ôm em mà tựa đầu vào lưng, em thì đang nghĩ về chuyện giải quyết tình cảm với 3 baby kia. Lần này em quyết định sẽ không lăng nhăng nữa, sẽ chấm dứt tình cảm với chị L, Hồ Ly và Công Chúa.
Đến quán, emvà Lacoste bước vào, cả ba baby nhìn em chằm chằm, con Hồ Ly có vẻ không thích em chở người khác, mặt nó hầm hầm. Rồi mọi người bắt tay vào làm việc, Công Chúa hôm nay có vẻ cũng không vui khi thấy em chở Lacoste đến, Hồ Ly thì giận ra mặt. Hôm ấy em cứ quấn quýt bên Lacoste để giúp nó làm việc cho đỡ cực, em thì thầm bên nó:
– Em đang có thai mà, làm vừa vừa thôi!
– Em biết rồi!
Em nhìn nó cặm cụi pha café mà thương.
– Em làm một tháng nữa thì nghỉ đi! Ở nhà dưỡng thai cho khỏe.
– Nghỉ làm thì lấy tiền đâu mà xài!
– Em cứ nghỉ đi, chuyện tiền bạc cứ để anh, anh sẽ ráng cày mà lo cho mẹ con em.
Nói đến đây em thấy mình trưởng thành lắm các thím ợ, cứ như một người đàn ông thực thụ. Lacoste nhìn em trìu mến rồi gật đầu. Em chợt có một cảm giác lạnh buốt sau xương sống, em quay lại thì thấy con Hồ Ly đang đứng ở xa nhìn em chằm chằm, nó làm em rợn cả người.
Về chuyện tiền nong, em có việc làm ở võ đường lương cũng ổn nhưng em nghĩ sẽ không bền, nếu mất đi nguồn thu nhập ở võ đường thì thật là bế tắc. Em hơi lo, em chợt nhớ đến bố mẹ, họ sẽ sẵn sàng cưu mang và đùm bọc bọn em trong những lúc khó khăn. Đến lúc này đây em mới thấy được gia đình quan trọng thế nào. Em thầm nghĩ trong thời gian tiếp theo, em sẽ vừa học vừa làm để nuôi vợ con và nuôi tương lai của mình. Bố mẹ sẽ là chỗ dựa để em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, chỉ khi nào thực sự bế tắc thôi, em cũng không muốn làm phiền bố mẹ nhiều…Em cười thầm, không ngờ số mình lại éo le đến vậy, vừa mới hai mươi mấy tuổi đầu đã phải lo toan đến cuộc sống gia đình.
Rồi thì đến 6h chiều, như thường lệ em sẽ chở Hồ Ly đi tập chung, Lacoste thì cứ nghĩ em với Hồ Ly là thầy trò thôi nên cũng không ghen tuông gì chuyện em cùng Hồ Ly đi tập.
– T, nhanh lên!
Em hối nó
– Biết ròi!
Nó trả lời cọc lóc, bước ra lề mề, không giống như mọi hôm, nhí nhảnh, hấp tấp. Rồi nó lên 67 huyền thoại, em phóng xe đến võ đường. Trên xe nó cũng chẳng thèm ôm em như mọi khi.
– Sao hôm nay thầy chở chị B.N đi làm vậy?
Em biết ngay mà
– À..ờ…thì nhà chị B.N gần nhà thầy, tiện thể chở luôn, thầy thấy nó đạp xe đi làm cực quá cũng tội nghiệp.
– Tội nghiệp, tội nghiệp! thích bả chứ gì!
Nó bắt đầu to tiếng, em hơi bối rối, sợ nó làm mình làm mẫy trên xe, em nói cho qua.
– Có đâu! Thuận đường thôi mà.
– Thầy không được chở bả nữa! em không thích!
– Rồi rồi!
Nói chiều nó một chút cho yên. Rồi cũng đến võ đường, hôm ấy nó đánh em đau lắm, em có thể cảm nhận được sự giận dỗi của nó qua những cú đấm. Rồi thì đến 8h, sợ Lacoste chờ lâu nên hối nó về:
– Nhanh lên em!
– Làm gì mà hối dữ vậy!
– Thì tập mệt, về sớm nghỉ ngơi chứ em!
Nó không nói gì, hầm hầm bước ra trước em.
Trên chiếc 67 huyền thoại, em cùng Hồ Ly vi vu trên đường:
– Thầy, tấp vô lề uống nước mía đi!
Thường ngày em với nó vẫn hay vào uống nước mía, trò chuyện với nhau. Nhưng hôm nay Lacoste đang đợi em ở quán, em đành từ chối:
– Thôi, hôm nay thầy có công chuyện, mình về sớm đi em!
Nó không nói gì, em chạy qua quán nước mía thẳng về hướng nhà nó.