Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé

10.09.2014
Admin

Về nhà, nhắn ngay 1 tin cho cậu:
– Yến ơi, mai lên tìm lồng đèn với tớ nữa nhé!
– Uh nếu nó vẫn còn ở đó
– Hi hi. Chắn chắn sẽ còn mà.

Ngày hôm sau, tới lớp. Mất cái lồng đèn. Đúng là còn gì xui hơn nữa không. Thôi cũng được, cám ơn mày lồng đèn nhé! Nhờ mày tao đã có được 1 phút thật là đáng nhớ

– Trong 1 lần tớ và cậu qua trường học, ngồi ghế đá cạnh cậu, thấy cậu cầm điện thoại nhắn tin gì đó, bâng khuâng tớ nghĩ:
– Yến ơi, cậu lưu tên tớ là gì trong danh bạn cậu thế, mấy bữa ai đó nói lưu là “honey: x” phải không nè?
– Thế cậu lưu tên tớ sao nào?
– Đây nè “sweetie :x” – là ngọt ngào, kẹo ngọt, cục cưng đó. Tớ lưu thế vì tớ thấy cậu thích ăn kẹo lắm cơ.
– Thích thế nhỉ!
– Đánh trống lãng hả, đưa tớ mượn điện thoại cậu đi, đưa đây
– Không được, không được!

– Vừa nói tớ vừa chồm qua người cậu giựt cái điện thoại, cậu cố đưa ra xa khỏi tớ, không để tớ lấy được. Đưa đây cho tớ, cho tớ mượn xíu thôi! Cậu vẫn không chịu. Tưởng cậu chọc tớ, tớ lại càng cố lấy được hơn. Mặt cậu nhăn lại, khó chịu. Lần đầu tiên tớ thấy cậu như vậy đấy. Biết có chuyện gì rồi tớ ngồi yên lại, gặng hỏi:

– Cậu nhắn tin với ai vậy?
– Không có gì hết mà?
– Cho tớ biết được không, có gì không vậy?

– Cậu nhanh tay quay đi, xóa ngay cái tin nhắn mới nhất trong inbox. Nhìn qua tớ thấy có mấy tin nhắn của 1 ai đó mà cậu lưu tên là “người lạ”. Vừa lúc đó, tớ lấy được điện thoại của cậu!
– Ơ cậu lưu tên tớ là Huy hả!
– Không, tại điện thoại này tới mới lưu thế thôi, điện thoại ở nhà tớ là “Honey” mà, thiệt đó, thiệt đó.
– Thế “người lạ” này là ai thế cậu!
– Thì là…
– Cậu nói cho tớ biết với!
– Là bạn trai cũ của tớ.
– Cậu nói cậu quên hết rồi mà, chấm dứt hết rồi mà, sao lại còn liên lạc với bạn đó.
– Tớ… Thì tớ đang muốn quên rồi đây, mới lưu là “người lạ” đó. Cậu không thấy hả??
– Nhưng muốn quên rồi sao lại vẫn còn nhắn tin nữa vậy. Yến ơi cậu đừng giấu tớ gì nhé Yến!
– Không có gì hết mà, cậu suy nghĩ nhiều quá đó.
– Tớ biết nếu cậu vẫn chưa quên được, tớ vẫn thông cảm mà. Nhưng cậu đừng giấu tớ được không, nhé cậu. Hứa với tớ đi
– Tớ hứa!
– Bữa nay cậu đừng nhắn tin với bạn kia nữa được không! – Vừa nói, tớ vừa cầm 2 tay cậu, vừa nhìn thằng vào mắt cậu, mong chờ 1 câu trả lời
– Uhm tớ biết rồi!

– Đọc được 1 trong 2 tin mà bạn ấy gửi cậu. Tin gần nhất thì cậu xóa mất rồi. Tin tiếp theo thì ghi là “Uh, anh cũng vậy”. Chuyện gì vậy trời, cũng vậy chuyện gì?? Cả ngàn câu hỏi trong đầu tớ. Nhưng lúc đó, trông cậu sợ lắm, sợ tớ buồn hay sao, hay sợ tớ biết 1 chuyện gì đó vậy. Mắt cậu trông rất lo lắng, tớ không dám hỏi. Cậu hoang mang thế cơ mà. Tin nhắn đó nghĩa là gì, nghĩa là gì vậy. Thôi không sao đâu, mày đa nghi quá đó Huy. Yến hứa với mày rồi mà. Yêu thương là tin tưởng phải không nhỉ. Không sao đâu mày nhé!

Phần 5.3: Tóc xinh

Tối hôm đó về nhà, dối lòng là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà, nhưng vẫn mãi lo lắng về cái tin nhắn đó. Chả thể yên lòng được. Tại sao Yến lại nhắn tin cho bạn kia, hay là bạn đó nhắn tin trước, hay đó bạn đó vẫn còn thích Yến. Chắc chắn là thế rồi, có lẽ nó đang muốn quay lại với Yến, rõ ràng là biết Yến đã có bạn trai rồi sao vẫn nhắn tin sau lưng như vậy. Yến đã lưu tên nó là “người lạ” đã muốn quên nó thế cơ mà. Thằng này muốn phá hoại mình hay sao? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu hỏi như vậy. Nhưng vẫn không thể trả lời được, lại chằng thế ngủ.

– Nằm nhắn tin với cậu, muốn hỏi cậu hết về chuyện hồi nãy, nhưng lại không thể. Cũng có thể tớ hiểu nhầm cậu thì sao. Cứ gặng hỏi cậu mãi như vậy như vậy thì tội nghiệp cho cậu quá. Gọi cho cậu, chả biết nói chuyện gì nữa, có lẽ vì lo lắng, có lẽ đơn giản vì chỉ muốn được nghe giọng cậu thôi. Cậu nhấc máy

– Alô, Huy ngủ không được hay sao mà gọi tớ thế?
– Uh, tối nay trời mưa lạnh quá!
– Tớ qua cho cậu ôm nhé!
– Thôi tớ có gối ôm để ôm rồi. Ôm nó mềm hơn!
– Vậy ôm nó đi ngủ luôn đi, tạm biệt.
– Ơ ơ, cậu này người ta mới nói giỡn xíu mà đã.
– Thấy người ta nói chuyện ngọt ngào cái nổi hứng chọc phải không?
– Đâu có đâu mà. Ôm gà bông là ấm nhất đó, gối ôm sao mà bằng được hì hì.
– Đương nhiên rồi, cậu may mắn lắm mới có con gà bông dễ thương như tớ để ôm đó.
– Thôi cậu đừng nói nữa, làm tớ thèm tối không ngủ được bây giờ .
– Thèm kệ cậu, cho thức luôn. Đáng đời! Ai kêu lúc nào cũng chọc tớ!

– Thích thật đấy, tối rồi mà vẫn được nghe giọng cậu, vẫn được chọc cậu, vẫn được nghe tiếng cậu cười. Cứ nằm nghỉ mãi về nụ cười ấy, bỏ lại bao nhiêu lo lắng phía sau, ngủ thiếp đi lúc nào chả hay.

– Sáng mai đi học, tìm ngay thằng Thái để hỏi chuyện, vì nó, Yến, và “người lạ” kia học chung với nhau hồi cấp 2. Hỏi nhiều mà nó trả lời chả được bao nhiêu cả, mà thôi kệ nó. Nó thích Yến thì kệ nó, quan trọng là cậu cơ. Cậu dễ thương như thế, chắc chắn là có nhiều vệ tinh theo cơ mà. Thôi tớ cứ cố gắng chọc cậu vui, quan tâm và thích cậu nhiều hơn nữa thì có lẽ cậu sẽ mãi bên tớ thôi mà. Phải cố gắng hơn nữa để giành được tình cảm thật nhiều của cậu. Cố gắng!

– Hôm nay trường học có 4 tiết thôi. Hẹn cậu đi ăn kem gần trường. Chạy từ lầu 4 xuống thật nhanh, đợi cậu trước cổng.

– Cặp nặng lắm không, để tớ xách cho nhé!
– Thôi không nặng đâu, tớ xách được rồi.
– Nói nhiều, đưa đây cho tớ. Quán kem đầu đường luôn cơ mà.

– Tới rồi. Trời ơi! Nguyên 1 đám bạn lớp của tớ ngồi ở đây hết. Kiểu này thì bể xô hẹn cậu đi ăn kem rồi. Còn gì là riêng tư nữa trời. Bây giờ chẳng lẽ lại đi về. Ngồi đây ăn chuẩn bị nghe tụi nó chọc cho quê chết luôn rồi. Tìm cái bàn xa xa tụi nó xíu cho đỡ.

– Huy ơi, mày ngồi đâu thế, qua đây mà ngồi nè!
– Ngồi đâu kệ tui, mệt mấy má quá!
– Trời ơi, tụi bây để cho người ta giây phút riêng tư “lỡn mợn” đi – Một đứa trong đám lên tiếng rồi cả bọn cười khoái chí lắm.
– Tụi nay chọc mình quanh năm suốt tháng quen rồi, chỉ tội cho Yến sợ Yến ngại mà đỏ mặt mất. Ngồi yên được một xíu tụi nó lại chọc tiếp. Nó lôi đủ chuyện ra để chọc, chém gió chảy cả kem. Nào là “ra chơi tao nhớ mày đứng với con khác mà Huy”, “hôm qua mày chở bạn XX lớp YY về nhà mà”, còn đòi khoe cho Yến coi mấy tấm hình dìm hàng lúc mình ngủ gật trong lớp nữa.

– Sao mà mấy bạn cứ chọc Huy của tớ hoài thế! – Yến bỗng thẹn thùng lên tiếng!

– Nguyên 1 đàm ồ lên vỗ tay, như điên ấy. Cả bọn nhại lại “Huy của tớ luôn” rồi cười hí ha hí hửng. Mai tụi bây biết tay tao. Hên quá, kem ăn xong hết rồi. Thôi dzọt lẹ. Trên đường đi vào trường lại với cậu, cứ nghĩ tới cái cụm từ “Huy của tớ” mãi. Nghe sao mà nó thích thế nhỉ. Không ngờ cậu nói thế luôn ấy. Cám ơn cậu nhiều lắm nhé

– Tụi bạn tớ kỳ ghê, chọc tớ với cậu không à
– Hì gặp tớ tớ cũng chọc. Mà tớ thấy lớp cậu dễ thương ghê.
– Tụi quỷ đó mà dễ thương gì hì hì. Ủa mà tớ là của cậu hồi nào thế nhỉ?
– Cái gì, giờ muốn là của con khác hả? – Vừa nói vừa nhăn mặt quay qua tớ, nhéo một cái đau điếng ngay bụng
– Aaaaaaaaaa, sao mà nhéo người ta đau thế. Hu hu
– Cho nhớ đồ đáng ghét!
– Còn sớm quá nhỉ, hay cậu với tớ vào nhà thờ chơi nhé!
– Trong đó có gì mà chơi hở cậu
– Trong đó có hồ nước mát lắm, ghế đá nhiều nữa, học sinh trường mình hay vào đó chơi lắm.

– Ngồi ghế đá cạnh cậu, cậu kể bao nhiêu là chuyện. Nhưng tớ cứ mãi nhìn mái tóc cậu cơ. Xinh lắm. Tóc cậu thắt bính rồi tết ngang qua đầu. Phía sau thì dài vừa tới lưng, phía trước lâu lâu có vài lọn tóc rơi xuống che mắt cậu, cậu khẽ lấy tay vén nhẹ nhàng qua tai. Mà ngồi gần cậu như vậy nên thấy thơm lắm. Chắc sáng ai đó lại gội đầu phải không nhỉ. Ngắm mãi cũng chịu không được.

– Ê ê, đừng có chọt vô mà, người ta cột mệt lắm đó
– Thôi, đẹp thế, cho tớ chọt xíu đi
– Không chọt vào hư hết bây giờ
– Kệ tớ chọt đó
– Aaaaaaaa

– Lại nhéo tớ nữa hu hu, sao mà dữ thế này:
– Tóc đẹp người ta mới muốn sờ vào chứ bộ
– Đẹp thiệt hả?
– Uh xinh lắm đó, thơm nữa
– Cậu thích không?
– Thích lắm!
– Thích thì cũng ngồi đó nhé, không cho đụng vào đâu hi hi.
– Gà bông gì mà hông cho đụng kì quá
– Kì thế đó! Miễn sao có người mê tui là được. À mà tớ có bài hình không gian này thầy giảng mà không hiểu, cậu chỉ cho tớ nhé?
– Uh, cậu lấy ra đi, tớ chỉ cho
– Biết làm không đấy mà chỉ, nhìn mặt ngốc thế kia
– Sặc, sao mà không biết được!! Lấy ra đi tui chỉ cho. Không chỉ được mua kẹo đền cho

– Tưởng bài gì khó, ngay bài đầu thế này. Lại được dịp lên mặt rồi. Tí nữa tớ chỉ rồi mà làm lại không được là ký đầu cho bây giờ này. 2 điểm này chung mặt phẳng nối lại được này, giao tuyến là AB này, còn bài này thì mở rộng mặt phẳng ra nè,… hiểu chưa ngốc!

– Chỉ bài cho cậu, lâu lâu lại ngắm mái tóc của cậu 1 xíu. 1 vài cọng rũ xuống, tớ vội đưa tay vén qua tai cho cậu. Cậu mở mắt to nhìn tớ, nhoẻn miệng cười.
– Cám ơn nhé!
– Khùng, thế mà cũng cám ơn

Ngồi trong sân nhà thờ, 2 đứa vừa học bài vừa cười đùa, quên đi cả thời gian. Cứ thế những cơn gió nhẹ lay động những cành cây, như muốn cùng tiếng cười của 2 đứa phá vỡ buổi trưa tĩnh lặng và oi bức. Phía trước những con cá vui đùa đớp bong bóng trên mặt hồ. Bên cạnh một con gà bông xinh xắn đang đựa vào vai mình…

Phần 5.4: Băng đô chưa tặng.

Bữa nay lúc nào trước khi đi ngủ cũng phải đều nghĩ tới 1 ai đó thì mới ngủ ngon được. Cứ muốn được nghe giọng cậu trước khi ngủ cơ, cứ muốn được 1 tin nhắn chúc ngủ ngon với những lời ngọt ngào có cánh từ cậu thì mới chịu đi ngủ. Tối nay nằm nhớ về mái tóc của cậu. Cứ thích được mân mê nó mãi, mượt ơi là mượt. Nhớ tới mỗi lần cậu cuối xuống viết bài, 1 vài lọn tóc lại nhẹ nhàng rơi xuống che mắt cậu, mặc dù cậu cứ vén qua tai hoài cơ.

– À hay tặng cậu một chiếc băng đô để cậu cài tóc nhỉ. Đúng rồi! Cậu mà đeo băng đô lên thì sẽ xinh lắm cho mà xem. Một chiếc băng đô có cái nơ màu cam – màu ai đó rất thích. Tưởng tượng cậu sẽ xinh xắn thế nào khi cài chiếc băng đô mà tớ tặng nhí. Nằm trên giường mà cứ cười mãi. Thôi ngủ đi, băng đô thì để mai tính Huy ơi.

– Bước vào 1 shop bán đồ cột tóc nơ, vòng đeo tay, thú bông,… nói chung là tất cả những thích mà tụi con gái hay dùng:
– Chị ơi, cho em xem mấy cái băng đô với!
– Em mua tặng bạn hả
– Không em mua em đeo đấy
Chị bán hàng há hốc nhìn mình:
– Hả?
– Nghĩ sao dzậy má, em giỡn, em mua tặng bạn đó!
– Hì hì đây nè em lựa đi
– Cái nào đây nhỉ, em không biết lựa đồ cho con gái chị ơi!
– Bạn em tóc dài hay ngắn thế?
– Dài chị, tóc bạn ấy đẹp lắm
– Lựa mấy cái này nè em
– Chị lấy cho em cái có cái nơ cam đi, cái đó dễ thương nè. Gói lại trong hộp cho em với!
– Của em đây!
– Cám ơn chị, chiều nay em tặng bạn đó nè
– Chắc là “bạn đặc biệt” rồi chứ gì, chúc em may mắn nha!

– Có được cái băng đô rồi, hí ha hí hửng vào lớp. Ông thầy dạy Anh giảng bài siêu buồn ngủ, không hổ danh là “tiến sĩ gây mê” bao nhiêu năm nay. Ngồi học mà cứ nghĩ đâu đâu. Chiều nay tặng băng đô cho cậu kiểu gì đây nhỉ. Làm cậu bất ngở hả ta? Lén bỏ vào cặp cậu, để cậu về nhà ngạc nhiên hả. Cũng hay nhưng mà như thế thì không được nhìn gương mặt của cậu xem cậu có thích hay không. Hay là lén bỏ vào hộc bàn cậu nhỉ. Vừa bất ngờ vừa có thế quay xuống xem được cậu như thế nào… Làm gì bây giờ ta

– Ngồi nghĩ mãi cũng ra được 1 kịch bản đẹp nhất. Đợi lúc ra về, hẹn cậu lên lầu 4 chỗ tìm lồng đèn hôm bữa, lên đó để tụi bạn khỏi thấy mà phá hỏng kế hoạch của mình. Tớ sẽ nói có 1 bất ngờ cho cậu tò mò đi theo. Rồi tớ sẽ nói cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cài chiếc băng đô xinh xắn lên mái tóc của cậu, ôm cậu thật chặt và nói nhỏ vào tai cậu.

– Yến ơi, tớ tặng cậu cái băng đô này nè. Cậu đeo vào dễ thương lắm đó. Cậu đeo mỗi ngày cho tớ ngắm nhé!

– Cậu sẽ bất ngờ và thích lắm cho mà xem. Có khi cậu vui quá hôn lên má tớ 1 cái nữa chứ . Có thể lắm chứ! Ngồi chống cằm cưởm mỉm một mình:

– Em kia, học không tập trung, ngồi cười cái gì đấy
– Dạ đâu có đâu thầy!
– Gì mà cười một mình như khùng thế kia, lo tập trung nghe tôi giảng đi
– Dạ dạ

– Cả bọn cười ầm lên. Kệ khùng rồi đấy, khùng cùng được. Khùng kiểu như thế này thì cũng cam lòng. Thôi tập trung lại đi, không ăn con big zero nữa bây giờ. Chiều ơi tới mau lên!

– Thấy cậu kia rồi, cái cặp treo lủng lẳng con gà bông của tớ tặng. Cậu quý nó lắm. Có lần tính giấu nó đi để cho cậu hoảng, rồ giả bộ giận cậu vì làm mất cho cậu năn nỉ chơi. Thế mà đang tháo ra thì cậu tới. Sặc! Sao mà xui thế, lúc đó còn bị giận ngược chứ. Không sao, tớ còn đủ trò để chọc cậu cơ mà.

– Yến ơi, tí nữa cuối giờ ở lại với tớ xíu nhé!
– Gì vậy cậu, có gì hả
– Hi có bất ngờ này cho cậu
– Hôn trộm người ta nữa phải không
– Đâu có đâu, bất ngờ thiệt mà, nhớ đợi tớ nha!

– Đang học mà nôn lắm chứ, bông nhiên một cơn mưa ào tới. Sài Gòn mùa này, mưa nắng thất thường thật. Kiểu này chút nữa cậu về thì sẽ bị ướt cho xem. Cậu con gái mỏng manh thế dễ cảm lạnh lắm. Mưa ơi tạnh đi! Để cậu khỏi ướt. Cậu mà cảm lạnh rồi thì ai chơi với tớ đây, ai đi học cho tớ giựt tóc, ai đi học cho tớ ký đầu, ai đi học cho tóc chọc mỗi ngày bây giờ.

– Trời vẫn tiếp tục mưa không dừng, nhiều lúc chỉ còn mưa lâm thâm rồi lại ào ào trút nước. Hết giờ, mọi người ai cũng nhanh chân đi về tranh thủ lúc mưa ngớt được 1 xíu. Cậu cũng thế, ùa theo dòng người đi theo mà quên mất tớ hẹn với cậu. Vội chạy theo thì cậu xuống tầng trệt mất rồi:

– H ơi về nhanh nhanh cả trời mưa to lại bây giờ (hôm nay tớ được chở cậu về nhà)
– Đợi xíu nó tạnh hẳn rồi về!
– Hông dám tạnh đâu, nó mưa hoài luôn đó.
– Mà nãy tớ nói cậu đợi tớ 1 xíu mà, lại quên luôn rồi.
– À chết tớ quên, tại mưa to quá tớ sợ về không kịp!
– Ghét quá đi, giờ xuống nhanh nó vẫn mưa thế thôi. Nói đợi tớ 1 xíu thôi mà!
– Mà chuyện gì vậy cậu, nói giờ hông được hả
– Sao mà được, chuyện quan trọng của tớ, đây đông người như vậy.
– Chuyện gì mà đông người lại làm không được, mờ ám “fải hông”?
– Sao nghĩ xấu tớ thế!
– Chứ cậu định làm gì, lại hôn trộm tớ nữa cho mà xem!

– Chả muốn lộ kế hoạch bất ngờ của mình. Thôi kệ cứ ừ đại để lừa cậu vậy, có khi lần sau cậu còn bất ngờ hơn.
– Uh! Cứ cho là tớ muốn hôn trộm đi được hơm
– Cứ cho gì nữa. Đúng thế rồi còn gì nữa. Trúng tim đen rồi nè!

– Ngốc ơi là ngốc, bị tớ làm bất ngờ đỏ mặt 2 lần rồi nên bây giờ đề phòng hả trời. Hôn ý nghĩa thế kia đâu thể phí phạm mà ngày nào cũng… được. Nụ hôn tớ muốn để dành vào những lúc ngọt ngào nhất cơ!
– Ghét cậu ghê, nhưng hôm nay nhất định tớ phải làm được cơ.
– Thôi bây giờ sao đi lên trên được, trễ thế rồi, Huy ơi về đi về đi mà!

– Vừa nói cậu vừa cầm 2 tay lên níu tay áo của tớ kéo qua kéo về. Mặt cậu thì nũng nịu – cái vẻ mặt mà cậu chuyên dùng khi năn nỉ tớ. Còn nói thêm cái giọng ngọt ơi là ngọt nữa chứ. Đúng là chả thể kiềm lòng được:
– Uhm, thôi mình về đi, để tớ chở cậu về
– Cám ơn Huy nha, thứ 5 tớ sẽ đền gấp đôi cho cậu mà
– Nhớ đó nha (không biết có nhớ thật không đây)

– Chở cậu về, ngồi sau mà cứ không chịu trùm áo mưa. Lo mà trùm vào đi kìa
– Trùm vào không thấy đường gì hết cậu ơi, tớ muốn nhìn đường xung quanh cơ
– Sao bướng bỉnh ghê thế, lỡ bệnh thì sao
– Bướng bỉnh như thế đó, rồi cậu có iu tớ không?
– Ơ thì… có (sao mà lựa đúng câu hỏi làm tớ ngọng luôn thế này)
– Hì hì vậy là được rồi, bữa nay bướng bỉnh nhiều hơn nữa
– Trùm vào đi ngốc, mấy người mà cảm lạnh là tui nghỉ chơi luôn đó!

– Về đến nhà, cậu vẫn còn sợ tớ giận chuyện hồi nãy nên vội nhắn tin ngay:
– H ơi, tớ xin lỗi chuyện nãy nhé, nhất định thứ 3 tới tớ sẽ đợi cậu mà!
– Không được quên đâu đó, hôm nay tớ có chuyện quan trọng thế mà!
– Hì hì tớ biết rồi, lâu lâu hôn một lần nó mới thú vị chứ
– Đồ ngốc ngủ sớm đi!

– Vẫn còn tưởng mình muốn hôn sao trời. Cậu ngây thơ đến nỗi “dễ ghét” một cách đáng iu như vậy sao? Hôm nay là thứ 7, thế là phải đợi thêm 3 ngày nữa mới trao được cái băng đô cho cậu rồi. Hu hu tiếc thật đó. Ba ngày sẽ dài lắm cho mà xem. Hôm nay mong chờ nhất giây phút như thế mà nó lại không tới. Băng đô ơi, thứ 3 mày sẽ được cài lên mái tóc xinh xắn của Yến rồi, sẽ không phải nằm trong chiếc hộp này nữa đâu. Mày giúp tao làm Yến vui nhé!

Chương 5.5: Cậu lại quên nữa rồi.

Hôm nay là chủ nhật, được ở nhà ngủ thoải mái. Mọi khi thì cả tuần mong chờ đến cái ngày này nhất đấy nhưng sao giờ thì lại khác. Chủ nhật thì không được gặp cậu. Cả ngày chỉ có thể nằm nghĩ về cậu thôi. Chịu thôi chứ biết làm sao giờ!

– À mà thứ 2 này tớ sẽ lên trường để ngắm cậu mặc áo dài. Bình thường thì thứ 2 tớ không học tăng tiết nên chẳng bao giờ được nhìn cậu mặc hết. Lần này quyết tâm đi lên trường để gặp cậu như thế là bởi vì:

– Thứ 2 cậu mặc áo dài đùng không nhỉ – Tớ hỏi
– Uh đúng rồi, xinh lắm đó!
– Tự khen mình mới ghê chứ, xinh thiệt không đấy!
– Đương nhiên là có rồi, mà cậu sẽ không bao giờ được nhìn đâu.
– Ơ, biết tớ thứ hai không học trái buổi nên chọc cho tớ thèm hả?
– Tớ sẽ mặc áo dài nè, đầu sẽ cài nơ cho đẹp, để cho trai ngắm thôi haha
– Trời ơiiiiiiiiiii đáng ghét, thứ 2 tớ sẽ vào trường!
– Thiệt không đó!
– Để còn xem cậu mặc áo dài ngố đến cỡ nào
– Này ngố cái gì mà ngố!

– Yến mặc áo dài sẽ thế nào đây nhỉ? Khó tưởng tượng ghê ta. “Heo lùn” như cậu mặc vào không biết có ngố không nhỉ? Mấy đứa con gái lớp mình mặc vào nhìn cứ như vịt bầu đi tới đi lui. Mà nhìn có ngố cũng được. Càng ngố tớ lại càng yêu. Thứ 2 gặp, thế là sớm được một ngày. Nhưng thứ 2 thì gặp được có chút xíu vào giờ ra về thôi, còn cái băng đô vẫn chưa thể tặng cậu được. Lúc đó đông người như thế mà. Phải thực hiện theo “kế hoạch” chứ. Thôi trước mắt cứ ngủ cho mau hết hôm nay để thứ 2 được ngắm cậu cái đã!

– Chiều thứ hai 5g15 cậu mới ra thế mà 4g rưỡi đã tới trường rồi. Lúc này cả trường đang ngồi sinh hoạt. Trời ơi! Hôm nay sinh hoạt giáo dục giới tính. Sáng ngồi nghe đã đã chịu không nổi rồi. Bây giờ lên nghe lại nữa. Tụi nó hỏi toàn những câu “bựa” nhất thế giới. Vì viết giấy xong truyền lên cho cô nên chả đứa nào sợ quê cả. Hồi sáng còn nhớ câu này bá đạo nhất

– Cô ơi cho em hỏi là dùng bao ni lông thay thế cho bao cao su được không?

– Cả trường nghe xong cười như điên. Không biết thằng nào truyền cái tờ giấy đó lên nữa. May mắn là buổi chiều học sinh đỡ hơn chút, hỏi toàn câu nghiêm túc. Thôi mà không kể cái này nữa. Hỏng hết truyện của tớ. Đang trong sáng thế kia. Ngồi ghế đá đợi cậu, cuối cùng cũng xong. Từ xa một cô bé dễ thương bước lại chỗ tớ ngồi:
– Tớ mặc áo dài xinh không Huy?

– Lúc đó thật sự muốn ôm cậu lại liền rồi nói là “Yến ơi! Trông cậu xinh lắm luôn đó”. Cơ mà trông cậu xinh xắn đáng iu thế kia thì tớ lại muốn… chọc cơ:
– Trông ngố lắm cơ!
– Ơ sao lại ngố
– Trông như chim cánh cụt ấy
– Không nói chuyện cậu nữa, tớ về đây!

– Cậu giận quay liền đi, vội chạy tới chỗ cậu, nắm 2 tay lại, nhìn cậu nói:
– Tớ giỡn đó, Yến ơi hôm nay cậu xinh lắm đấy
– Thật không cậu?
– Ra dáng thiếu nữ lắm đó!
– Thế mà hồi nãy chọc tớ làm tớ tưởng ngố thiệt
– Có ngố thì tớ vẫn yêu!
– Nhưng mà tớ không muốn ngố đâu!

– Hai đứa ngồi ở ghế đá trong trường nói chuyện một hồi lâu, thỉnh thoảng tớ lại đưa tay lên vén tóc rồi mỉm cười nhìn cậu. Bỗng thấy cậu cầm điện thoại ra xem:
– Yến ơi, lâu nay bạn kia còn nhắn tin làm phiền cậu nữa không?
– Không có đâu Huy
Yến trả lời nhưng không dám nhìn vào mắt tớ:
– Thật không vậy Yến, cậu hứa với tớ rồi đó
– Thật mà

– Nhìn ánh mắt của cậu tớ vẫn có một cái gì đó không yên tâm. Hình như cậu vẫn còn giấu tớ đúng không. Tớ phải làm sao đây, tớ đâu thể kiểm soát được cậu đâu. Chào tạm biệt cậu, tiễn cậu ra tới cổng trường rồi tớ đi học.

– Tối về nằm ngủ mà bao nhiêu suy nghĩ. Yến vẫn còn tình cảm với bạn kia sao. Sao bạn kia lại cứ quấy rầy Yến như vậy. Nếu thật sự thích Yến thì sao lại để Yến ra đi? Đến khi thấy Yến vui vẻ bên mình thì lại muốn phá hoại sao. Cách duy nhất là phải có thật nhiều tình cảm của Yến. Phải quan tâm Yến hơn, tốt với Yến hơn nữa như vậy thì mới có thể giữ Yến mãi bên mình. Yến quan trọng với mình lắm, chẳng thể để Yến rơi vào tay bạn kia đâu. Không thể được! Phải làm gì đây?

– À đúng rồi ngày mai! Lúc tớ cài băng đô lên tóc cậu. Tớ sẽ ôm cậu thật chặt lại. Nói nhỏ vào tai cậu cho cậu biết cậu là tớ thích cậu nhiều lắm, nói rằng cậu quan trọng với tớ như thế nào. Nói cho câu hiểu hết tình cảm của tớ. Cho cậu biết cậu quan trọng như thế nào với tớ. Điều mà lâu nay tớ luôn giữ kín.

– Một kế hoạch để giữ cậu bên tớ. Để cậu có thể thích tớ nhiều hơn và quên được bạn kia đi. Tập nói chuyện trước gương mấy ngày nay, nhìn con gấu bông ở nhà rồi nói. Cái này quan trọng mà. Phải nói cho suông chứ không được vấp, với lại lúc mình nói những câu quan trọng như thế run lắm. Phải tập.

– Thứ 5 tới rồi, trước khi đi học không quên làm việc quan trọng nhất ngày hôm nay đó là bỏ cái băng đô tặng cậu vào cặp. Quên nó là coi như thua ngay từ vòng gửi xe rồi. Hôm nay không quên nhắc cậu là nhớ đợi tớ lúc ra về nha. Ngày hôm nay dài quá, những ngày gặp cậu thường qua nhanh lắm cơ mà. Sao đợi mãi không hết giờ vậy trời. Cuối giờ đến rồi, hí hửng mở cặp ra xem cái băng đô nó sao rồi. Vẫn còn ở đấy. Ơ mà lúc sắp về bạn Hương (chung lớp với Yến) đứng đợi Yến trước cửa. Chắc nói chuyện hay đưa đồ gì xíu thôi mà. Không sao đâu!

– Hết giờ, tớ vừa mới dọn cặp xong thì cậu đã ra ngoài cửa với bạn Hương rồi. Hai đứa nói chuyện với nhau không nghỉ, rồi nắm tay nhau đi xuống luôn. Thấy 2 cậu đang đi thế kia chẳng lẽ tớ xen ngang vào nói Yến ơi ở lại đây xíu sao. Trời ơi! Đi theo Yến xuống sân trường. Hai cậu vẫn nói tiếp tục nói gì ấy, nhiều lắm cơ. Tớ lẳng lặng bỏ ra ghế đá ngồi chờ cậu. Thế mà hai cậu vừa nói chuyện vừa lấy xe đi về luôn. Cậu lại quên nữa rồi sao hả Yến. Tớ ngồi đây nãy giờ mà, vậy mà cậu bỏ về luôn. Tớ đợi mấy ngày nay để tặng cậu cái này cơ mà. Yến ơi!

PHẦN 5.6: Một Ngày Mưa.

Hôm đấy ngồi ghế đá đợi cậu về. Cậu dắt xe cùng bạn Hương về mà quên rằng tớ vẫn ngồi đợi cậu mãi ở đây. Thầm nghĩ chắc Yến tiễn bạn kia ra chỗ nhà thờ đầu cổng trường rồi đợi mình ở đó mà. Lặng lẽ dắt xe đi theo cậu. Ai đó về luôn chẳng hề biết gì hết. Buồn bã đi theo đến gần nhà cậu rồi cất tiếng nói:

– Yến ơi! Sao cậu không đợi tớ?
– Ơ cậu chưa về à, tớ tưởng về rồi
– Tớ ngồi ở ghế đá đợi cậu nãy giờ mà
– Tớ không biết, nhỏ kia nói cậu dắt xe về trước rồi!
– Chẳng lẽ tớ bỏ về một mình mà không đợi cậu sao, cậu nghĩ tớ xấu tính đến thế à
– Tớ xin lỗi, tớ nghe nhỏ kia nói vậy nên về luôn
– Cậu biết hôm nay cậu quên gì rồi không?
– Quên gì nhỉ, đâu quên gì đâu?
– Thật là không quên gì không, cậu chắc chứ!
– Chắc mà!
– Hôm nay cậu làm tớ buồn lắm!
– Thôi tớ xin lỗi nãy tớ không biết là cậu chưa về!
– Ý tớ không phải chuyện đó mà. Yến ơi cậu hết thích tớ rồi phải không?
– Sao cậu lại hỏi thế, đương nhiên là còn rồi
– Hôm nay cậu cư xử lạ lắm!
– Tớ vẫn là tớ thôi!
– Cậu hết thích tớ cũng được mà!
– Sao lại cũng được
– Để tớ cưa cậu lại

Mở miệng đùa với cậu một câu nhưng mà vẫn còn buồn lắm. Theo cậu tới nhà
– Thôi cậu vào nhà đi, hôm nay tớ buồn cậu lắm!
– Thôi mà Huy, cho tớ xin lỗi, tối về nhắn tin cho tớ ha
– Không nhắn đâu!

Tới nhà, mở điện thoại ra, thấy cậu dòng tin nhắn của cậu:
– “Huy ơi cho tớ xin lỗi cậu nhé, tớ vẫn còn nhớ mà, tớ không quên đâu”

– Thât sự là giận cậu lắm đó. Cậu mà không nhắn tin trước cho tớ thì tối nay tớ không nhắn cho cậu trước đâu – một điều mà ngày nào tớ cũng mong về đến nhà để làm. Thật sự là tớ chẳng thể giận cậu lâu được. Tính đi ngủ luôn mà lại sợ cậu mong tin nhắn nên trả lời lại vậy

– Cậu đáng ghét lắm, nhớ cái gì mà nhớ!
– Huy ơi tớ xin lỗi mà, cậu đừng ghét tớ nha, chơi với tớ lại nhé!
– Trời ơi! Ước gì tớ ghét được cậu đó.
– Ước cái gì không ước sao lại ước ghét được tớ?
– Cậu biết tớ hôm nay có chuyện quan trọng muốn nói cơ mà!
– Chuyện gì thế cậu nói bây giờ được không?
– Không! Tớ tập trước con gấu bông mấy ngày nay, chuyện quan trọng sao mà nói quan điện thoại được!
– Thôi tớ tò mò lắm, nói cho tớ đi ha, nha Huy
– Không nói, ai kêu cậu quên rồi thì ráng mà chịu đi, thứ 5 cậu mà quên nữa là tớ không nói luôn đâu!
– Tớ biết rồi, thứ 5 tớ sẽ nhớ mà!

– Tối nằm ngủ. Lăn tới lăn lui mắt nó vẫn không chịu nhắm. Lo lắng một điều gì đó. Chuyện quan trọng như thế mà tớ vẫn không nói được với cậu sớm thì thằng “người lạ” đó sẽ được dịp tấn công cậu. Không thể để chuyện đó xảy ra được. Mà giờ chỉ còn cách đợi thôi chứ biết làm sao đây! Nửa đêm rồi mắt vẫn mở, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa nửa đêm lạnh thật. Nhìn trời mưa não lòng thật. Tớ vốn chả thích trời mưa. Nhớ cậu. Muốn nghe giọng ai đó chúc ngủ ngon như hôm nay cậu ngủ sớm quá nên không gọi được. Đành nhắn một tin cho cậu vậy:

“Nhớ Yến quá không ngủ được nhắn một tin cũng không cho à. Ai đó nhớ đắp chăn lại không thôi mưa lạnh đó nha”

– Hi vọng sáng mai ai đó ngủ dậy đọc được tin nhắn này sẽ mỉm cười một cái. Thứ 4 trôi qua một cách lặng lẽ. Chiếc băng đồ vẫn còn đó vẫn chưa thể được cài lên mái tóc xinh xắn của cậu. Chắc nó sẽ buồn lắm đây. Hai giờ sáng thứ 5. Đang ngủ bỗng bật dậy. Mồ hôi ướt hết cả áo. Ác mộng. Lâu nay mình có bị ác mộng bao giờ đâu. Tối hôm qua được cậu chúc ngủ ngon rồi cơ mà. Sao có thểgặp ác mộng được. Linh tính hôm nay sẽ có chuyện gì chẳng lành sắp xảy đến!

– Sáng thức dậy, đang nhắn một tin chúc cậu một buổi sáng tốt lành thì bất ngờ nhận được tin nhắn của thằng bạn thân nhất– Hà Anh:
– Mày ơi, tao với nhỏ kia chia tay rồi buồn quá!
– Sao thế chuyện gì vậy mày, có gì gặp nhau tâm sự với tao
– Uh tao cũng buồn quá, lâu nay chưa được gặp mày nữa.

– Tội nghiệp mày, năm ngoái mày chia tay con H tao thấy mày buồn lắm rồi, bây giờ mới quen được nhỏ này thì… Hi vọng mày sẽ vượt qua được. Tao với mày chơi thân từ hồi lớp 6 cơ mà. Chuyện gì cũng có tao bên cạnh mà, đừng lo nhé!
– Buổi sáng hôm nay của H thế nào – Tin nhắn trả lời từ Yến
– Huy vừa gặp ác mộng!
– Mơ thấy gì vậy H?
– Không nhớ nữa nhưng mà ghê lắm, đang ngủ thì hoảng hốt, tỉnh đậy mồ hôi ra đầm đìa!
– Hôm nay Yến có chuyện qua trọng muốn nói với Huy.
– Chuyện gì vậy Yến?
– Thôi để chiều Yến nói cho

– Linh tính của mình đúng mà. Sẽ có chuyện gì chuẩn bị xảy ra đây. Lo lắng tiếp tục hỏi Yến:
– Nói cho Huy được không Huy lo quá
– Không có gì đâu, thôi H tập trung học đi

– Học sao mà vào được. Trong đầu đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất rồi. Sao hôm nay lại bi quan thế. Lỡ Yến muốn nói gì bất ngờ làm mày vui thì sao. Cũng muốn nghĩ như vậy lắm nhưng cơn ác mộng hồi sáng bỗng hiện về. Lo lắng một cách lạ thường.
Chiều tới, học xong 2 tiết đầu chạy lên ngay trên lớp Yến đợi trước cửa.
– Huy hả, đợi Y xíu, Yến chép bài cái đã
– Uhm!

Ra hành lang đứng đợi, mắt nhìn ra xa xăm, có lẽ mình đã đoán được một phần câu chuyện sắp xảy đến.

– Huy ơi, tớ vẫn chưa quên được một người, bây giờ bạn ấy lại muốn qua lại với tớ nữa!
– Phải bạn mà cậu lưu là “người lạ” không?
– Đúng rồi!
– Nhưng cậu nói với tớ là cậu quên bạn đó rồi mà, cậu hứa là không liên lạc với bạn đó nữa mà. Cậu hứa rồi mà
– Tớ xin lỗi, tình cảm mà cậu!
– Sao lúc tở hỏi cậu đồng ý làm bạn gái tớ không thì cậu lại đồng ý trong khi cậu chưa thể quên. Muốn đùa cợt với tình cảm của tớ phải không!
– Không có mà, tớ xin lỗi
– Thế giờ cậu muốn…
– Tớ muốn có thời gian để suy nghĩ để xác định lại tình cảm của mình.
– Bao lâu vậy
– Một tuần!
– Không được lâu quá, như vậy thì bạn kia sẽ lấy mất cậu thôi
– Thế cậu muốn bao lâu!
– Yến ơi tớ có làm cậu buồn hay có gì không phải cậu đừng buông tay dễ dàng như vậy mà. Nói với tớ đi tớ sẽ thay đổi vì cậu mà!
– Không cậu tốt lắm, không có gì mà tớ không thích hết.
– Tớ chả cần như vậy tớ chỉ cần cậu thôi. Hay là cậu làm bạn gái tớ thêm 7 ngày nữa nhé. 7 ngày nữa thôi. 7 ngày nữa tớ sẽ cố gắng lấy để lấy được tình cảm của cậu và làm cậu quên bạn kia mà…
– Huy ơi thật sự giờ tớ không muốn quen ai hết. Tớ cần thời gian. Cậu hiểu cho tớ!
– Tin này thật sự sốc với tớ quá! Cậu có biết là hôm nay tớ có 1 chuyện ấp ủ bấy lâu nay để nói với cậu không?
– Chuyện gì vậy cậu nói đi!
– Chắc tớ không còn cơ hội để nói nữa rồi!
– Huy ơi cậu có sao không thế!
– Không sao đâu cậu về lớp đi, thế thứ 7 cậu sẽ trả lời tớ đúng không.
– Uh đúng rồi thứ 7, mà thôi H về lớp trước đi tớ nhìn cậu về
– Uhm

– Vội quay mặt đi, sao mà đau quá. Sao mà có cái gì cay trong mắt mình. Thật sự là muốn khóc lắm. Muốn ôm cậu lại ngay lúc đó và nói “Tớ thích cậu nhiều lắm Yến ơi”. Tớ muốn làm việc này lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội. Chẳng lẽ bây giờ tớ phải im lặng sao. Nhưng sao lại không thể làm được. Tự trọng của 1 đứa con trai đã ngăn tớ lại.

– Trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa thật to và nặng hạt. Có có biết rằng cậu vừa đi thì mắt tớ đã đỏ nhòe rồi ko, bước vào lớp nhưng vẫn phải nở nụ nười với tụi bạn để chúng nó không nhận ra. Sốc thật đấy, không biết đây là lần thứ mấy mình đặt tình cảm nhiều như vậy lên một người con gái để rồi nhận được câu trả lời như vậy nữa. Bây giờ phải làm gì đây, chiếc băng đô tặng cậu vẫn còn trong cặp đây này, nhưng cậu thì đã đi mất rồi. Cuốn đi theo cơn mưa chiều nay!

Chương 6: Hai ngày dài đợi chờ!

Bước vào lớp, ngồi gục xuống bàn, chóng mặt, mọi thứ xung quanh tối xầm lại. Tin nhắn tới – là của Hà Anh
– Ê thứ 7 đi bơi vơi tao nhé, lâu nay chưa gặp mày
– Tao buồn quá, Y muốn ct!
– Đm mày chọc tao đấy à, thấy tao vừa chia tay xong chọc à, bạn bè thế đấy!
– Ko có là thật đấy.
– Tụi bây đang vui vẻ như vậy mà sao lại…
– Tao cũng sốc lắm, không biết nữa. Ex của Y muốn quay lại, Y nói cần thời gian suy nghĩ.
– Thôi thứ 7 đi bơi với tao đi, có gì anh em tâm sự với nhau.

Cơn mưa vẫn còn nặng hạt, lo lắng nhắn tin cho cậu:
– Yến ơi tí nữa để tớ chở cậu qua lớp nha, cậu không có áo mưa đi ướt bệnh bây giờ
– Thôi khỏi H à, tớ tự đi được rồi.

– Cũng đúng thôi, cậu vừa nói cần thơi gian suy nghĩ cơ mà. Tớ quên mất, một thói quen nhìn thấy trời mưa là nhớ tớ cậu, sợ ai đó không thích mặc áo mưa lại cảm lạnh. Đọc tin nhắn tự nhiên lại thấy nhói. Chiếc băng đô trong cặp tớ cả tuần nay, hôm nay không thể bắt nó ở đây nữa được. Nhưng sao mà đưa đây. Cậu đã không muốn gặp tớ rồi mà. Nói chuyện thì chắc lại càng không muốn.

– Vào lớp học thêm cứ vài phút lại nhìn cậu 1 lần, không biết cậu nghĩ gì nhỉ, không biết cậu có nghĩ tới tớ cảm thấy sao không nhỉ. Đợi cuối giờ, lúc cậu không để ý nhẹ nhàng cẩn thận đặt chiếc hộp đặt băng đô vào cặp cậu. Còn không quên viết thêm một lời nhắn dán lên nữa “Yến ơi! Cậu đeo cái này vào xinh lắm đấy. Mai mốt đeo cho tớ ngắm nhé”. Chỉ hi vọng cậu mỉm cười một cái khi bất ngờ thấy chiếc hộp ở trong cặp. Từ chỗ học thêm Lý qua chỗ học Toán, chạy xe chậm chậm sau lưng cậu. Muốn chạy tới bên cậu nói bất cứ chuyện gì nhưng sao lại không thể.

– Tớ lớp toán, lại nằm gục xuống bàn. Mệt mỏi, không thể tập trung nghe được thầy giảng gì cả. Cả tâm trí bây giờ chỉ nghĩ về những lời cậu nói lúc nãy. Mình đã làm gì sai để Yến phải buồn đến nỗi phải suy nghĩ lại như vậy hả. Cố gắng tự nhủ rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà, rồi Y cũng sẽ hiểu được tình cảm của mày thôi mà. Đừng lo nhé! Hết giờ, bước ra khỏi cửa:
– Huy ơi lại đây tớ có chuyện muốn nói với cậu

– Yến vừa nói vừa đưa tay vào trong cặp lấy chiếc hộp đựng băng đô ra. Tớ có thể hiểu ngay là cậu muôn trả lại cho tớ mà. Đừng mà Yến. Tớ đã muốn đưa cho cậu cả tuần nay rồi cơ. Không phải là vì chuyện cậu nói hôm nay nên tớ mới mua đâu cậu ơi
– Không Huy tặng Yến đó, Yến lo mà giữ lấy. Yến mà trả lại Huy thì đừng bao giờ nói chuyện với H nữa.

– Vừa dứt câu thì tớ vội quay đi. Không để Yến chạy theo đưa lại. Chậm rãi đi xuống cầu thang, mong Yến sẽ nhận nó và hiểu cho tớ. Xuống chỗ gửi xe, tìm xe mình thì thấy cậu đã đặt chiếc hộp lên xe tớ từ lúc nào. Thất vọng nhìn nó một hồi lâu, Yến ơi sao cậu lại không nhận. Tình cảm của tớ mấy ngày nay đó Yến à. Không nhất định tớ không giữ nó nữa đâu.
Phóng thật nhanh tớ nhà cậu. Khẽ đặt ngay nhắn trước cổng nhà cậu rồi lẳng lặng ra một góc xa đầu đường đợi cậu đi về.

– A! Thấy cậu rồi, cậu đạp xe chậm rãi về nhà. Nét mặt vẫn hồn nhiên như mọi khi của cậu. Yến ơi cậu cầm nó vào nhà đi nhé! Đừng vất nó đi mà tội nghiệp tớ lắm. Nhận cho tớ nhé cậu. Đợi thêm một lúc lâu nữa rồi lén đi ngang cửa nhà cậu xem. Chiếc hộp không còn ở đó nữa rồi. Chắc là cậu đã đem vào. Nhoẻn miệng cười một cái. Thấy vui hơn được một chút. Chẳng biết tại sao nữa. Chạy xe về nhà với bao nhiêu suy nghĩ trong đầu.

Điện thoại rung, 3 tin nhắn mới:
– Y xin lỗi nhưng mà giờ Yến không thể nhận quà của H được nữa đâu
– H cứ làm vậy thật sự Yến khó xử lắm
– H cứ tốt với Yến, quan tâm Yến hoài vậy Yến thấy tội lỗi lắm H biết không

Như chẳng hề để ý cậu nói gì, tớ nhắn lại
– Ghét nó ghê, đã nói không nhận rồi mà cứ đưa. Lại còn dám lén bỏ vào cặp nữa. Đã thế lúc trả lại thì không nhận. Tìm xe nó nhét vào thôi. À xe nó đây rồi, đem về nhà đi nhé. Sặc cái gì vậy này, dám để trước nhà mình nữa cơ à. Con trai gì mà cứng đầu thật đấy!

– Nghĩ thầm dòng tin nhắn ngốc nghếch này sẽ làm cho cậu vui. Ngồi ăn vài muỗng cơm vào, chả thể nuốt trôi được. Vẫn còn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Một hồi lâu sau cậu trả lời lại:

– Huy à, bây giờ thật sự là tớ muốn có 1 khoảng thời gian để tớ xác định lại tình cảm thật sự của mình. Tớ không muốn quen ai hết tớ muốn 1 mình. Cậu biết không bây giờ nếu cậu cứ như thế này, cứ tốt với tớ rồi quan tâm tớ, tớ sẽ cảm thấy lúc nào cũng có cậu rồi nên không biết trân trọng tình cảm cậu dành cho tớ đâu. Bây giờ cậu và tớ cứ xem nhau như hai người bạn đi rồi sau đó tớ mới xác định được cậu có thật sự quan trọng với tớ không. Nếu có thì tớ sẽ tự tìm đến cậu còn nếu tình cảm tớ dành cho cậu chỉ như 1 người bạn thì ta vẫn có thể làm bạn của nhau mà đúng không. Thế nhé! Mong cậu hiểu cho tớ!

– Một tin nhắn thật dài. Bây giờ cậu bắt tớ phải xem cậu như là bạn thôi ư. Bắt tớ không được quan tâm đến cậu. Bắt tớ thấy cậu đi học về mệt cũng không được hỏi thăm, bắt tớ đi ngủ cũng không thể chúc một ai đó, mỗi sáng ngủ dậy không được nhắn 1 tin chúc cậu một buổi sáng tốt lành. Cậu ác lắm, sao mà tớ làm được. Tớ ghét cậu lắm. Sao cậu lại phũ phàng như vậy.

– Nằm trên giường muốn khóc thật nhiều. Muốn cho tình cảm theo nước mắt thấm vào gối rồi bốc hơi hết đi cho nhẹ lòng. Nhưng sao lại không thể. Có lẽ vì vẫn còn hi vọng một điều gì đó. Hi vọng cậu sẽ suy nghĩ lại. Hi vọng cậu sẽ nhớ tớ những kỷ niệm của tớ và cậu để hiểu được tình cảm tớ dành cho cậu chân thành lắm cậu biết không. Ở bên cậu tớ thấy vui lắm, nhất là mỗi lúc nhìn cậu cười đấy. Tớ được là chính mình. Một cảm giác mà lâu nay tớ tìm kiếm mãi.

Hi vọng là một điều rất đẹp, có thể là thứ đẹp đẽ nhất trong tất cả, và những thứ đẹp như vậy sẽ không bao giờ chết. (Hope is a good thing, maybe the best of things, and no good thing ever dies. trích phim “The Shawshank Redemption”)

Nửa đêm không thể ngủ được. Nhắn một tin cho cậu:

– Tớ biết rằng cơ hội bây giờ của tớ thấp lắm. Chắc chỉ khoảng 1% thôi nhỉ, có nhiều quá không cậu. Nhưng Yến ơi trước đây tớ cũng nghĩ chỉ 1% là mình có thể làm quen được cậu thôi. Và cậu biết sao không 1% đó đã trở thành hiện thật đấy. Bây giờ tớ chỉ còn biết hi vọng thôi. Hi vọng 1% kì diệu kia sẽ xảy ra 1 lần nữa. Thôi cậu ngủ đi kìa. Khuya lắm rồi!

– Thứ 6 đến, một ngày trôi qua thật chậm. Một ngày không thể nói chuyện không thể nhắn tin. Một ngày dài lo lắng mà mong chờ. Ngủ nhiều lần tỉnh dậy trong đêm. Tất cả cũng chỉ vì 1 lý do đó thôi. Đến khi quá mệt mỏi thiếp đi, đó mới là một giấc ngủ bình yên. May mắn thứ 7 cũng đến được. Hôm nay cúp học đi bơi với thằng bạn thân.

– Buổi chiều trời mưa, nhưng vẫn xách “cặp” đi bơi với nó. Nó và thằng em đang ngồi đợi mình nãy giờ. Híc tới trễ làm nó đợi nãy giờ. Thả mình xuống làn nước, như muốn quên đi mọi chuyện xảy ra những ngày hôm trước. Bơi một vòng 2 đứa lại nói chuyện với nhau:
– Thế mày nói cho nó là nó quan trọng thế với mày lắm chưa – Hà Anh hỏi
– Chết tao, tao…
– Chưa nói hả
– Hôm đây tao định nói rồi, lên sẵn cả kế hoạch. Không ngờ lại
– Sao mà chậm thế, thôi mày ơi, xõa đi. Còn chiều này đợi nó trả lời nữa mà
– Nhưng tao có linh cảm sẽ có chuyện gì nữa!
– Sao mày nghĩ nhiều thế, thôi bơi đi

– Hai thằng bạn thân lâu nay chưa gặp, bây giờ không biết bao nhiêu là chuyện để nói. Đi bơi cùng với mày xong. Hai đứa lượn một vòng công viên tao đàn. Làm bịch bánh tráng trộn vỉa hè, ngồi nhìn công viên, nhìn các chị, các cô, các bé tập thể dục ở đây. Hàn thuyên đủ mọi chuyện trên đời. Nỗi buồn và lo lắng dường như vơi bớt đi nhiều.

– Cám ơn mày nhé. Luôn ở bên tao khi khó khăn. Ơ đời tìm một thằng bạn thân thì khó vô cùng. Chuẩn bị về, giúp mày về trường nhỏ bạn gái mày. Giúp 2 đứa làm lành lại với nhau (bạn gái nó là em gái kết nghĩa của mình). Thấy mày cũng vui được phần nào. Chia tay mày tao đi học. Hi vọng chiều này sẽ có tin vui báo cho mày.

– Giờ học đến. Thấy Yến ngồi trong lớp, hai đứa nhìn nhau vẫn không thể nói gì. Hồi hợp, hi vọng Yến sẽ mỉm cười với mình mà. Cuối giờ, Yến lẳng lặng bỏ về. Quên mất là tớ vẫn đang rất mong chờ cậu trả lời của cậu rồi sao. Vội chạy theo kéo tay Yến lại:

– Yến ơi cậu trả lời cho tớ đi
– Trả lời gì
– Ơ chuyện cậu suy nghĩ mấy ngày nay đó!
– Cậu nghĩ 2 ngày tớ suy nghĩ được không
– Nhưng cậu nói tới thứ 7 sẽ cho tớ biết cơ mà. Thế bao giờ hả cậu
– Khi nào suy nghĩ xong tớ sẽ nói
– Là không bao giờ luôn đúng không cậu!

– Yến vừa nói câu cuối xong thì lạnh lùng quay đi. Tớ thì đứng khựng lại, nhưng chắc cậu cũng nghe được câu cuối tớ nói. Đứng sững một lúc, không tin được là cậu sẽ trả lời một cách lạnh lùng như vậy. Bỗng dưng thấy mắt cay cay gì đó. Nhắn tin cho cậu:
– Yến ơi, cậu đang gieo một hi vọng cho tớ mà cậu sẽ biết là không bao giờ thành sự thật đúng không cậu. Đau lắm Yến ơi!

– Đợi mãi không thấy trả lời. Bất chợt mở máy tính lên thì thấy trên facebook Hà Anh, thằng bồ cũ cũ của cậu (tạm gọi là XX), và cậu đang chửi nhau thậm tệ:

Status của Hải Yến: Now I just can say that I’m sorry
Hà Anh: Sao mà cứ bám vào quá khứ sông mãi được. Để quá khứ ảnh hưởng đến tương lai liệu có đáng không vậy
XX: Thế à?
Hà Anh: Uh thế đấy thì sao. Sống thì phải biết nhìn về phía trước chứ. Còn những thằng mà chuyên đi phá hạnh phúc người khác với đâm sau lưng tao khinh
XX: Mày nói ai phá hoại tao không hiểu. Thứ như mày biết c** gì mà nói với xen vào chuyện của tao
Hà Anh: Tao nói phá hoại có nghĩa là con chó như mày đấy. Chẳng lẽ mày không hiểu tiếng Việt cơ à. Hay nị là thèn Tàu khựa éo hiểu TV hả
XX: Lũ cặn bã như mày mới làm xấu đi Tiếng Việt thì có. Đéo biết thằng bạn mày nói với mày cc gì nữa mà lại kêu tao đi phá hoại hạnh phúc. Một lũ ngu học
Yến: Sao trên đời lại có loại người như vậy nhỉ. Xen vào truyện người khác rồi lên wall người ta ăn nói như vậy nữa
Yến: Lại còn dám dạy mình cách yêu nữa chứ, damn it!
Mình: Thôi cho tớ xin đấy được không, cả Yến cả Hà Anh
Hà Anh: Bạn có biết thằng Huy bị mấy lần như thế rồi không. Mình không muốn thấy nó như vậy nữa nên mới lên tiếng . Những đứa không biết quý trọng tình yêu thì sẽ chả bao giờ có được nó. Game này là của Y chơi, muốn kết thúc sao là tùy Yến. Peace out!
XX: Thằng ngu ạ, game này từ đầu chỉ có mình tao và chỉ mình tao chơi thôi ha ha

– Vào facebook xem thằng XX là thằng bm nào, đập vào mắt là hình ảnh một trẻ trâu để tóc bờm ngựa, nhìn đã mất cảm tình lắm rồi. Yến lại có thể quay lại với thằng này ư.

– Đọc đoạn chat trên face xong mà ứa cả nước mắt. Không ngờ Yến lại là người như vậy. Cả một con người lâu nay mình yêu thương đã không con nữa rồi. Hà Anh PM yahoo:
– Ê mày, bỏ đi Huy
– Tao cũng không biết sao nữa!
– Tao khuyên mày thật lòng đấy, lựa chọn cho sáng suốt, tao không muốn thấy mày buồn nữa đâu
– Khó quên lắm mày ơi, tao thích nó nhiều như vậy, tao đỏ mắt nãy giờ rồi mày ơi
– Tối ngủ cứ khóc đi, khóc cho sưng mắt rồi mai quên nó!

Vội PM Yến:
– Yến ơi cho tớ xin lỗi, thằng bạn tớ nó hơi nóng tính
– Không sao đâu cậu
– Cậu đừng để bụng nó nhé, để tớ bắt nó xin lỗi
– Không cần đầu H. Mà H tớ với cậu nên dừng lại ở đây đi, mình không tiến xa được đâu H ơi
– Tại sao, tại sao vậy Yến, nói cho tớ lý do được không
– Bên cậu tớ thấy có khoảng cách
– Khoảng cách ư, sao cậu lại không bao giờ nói với tớ vậy
– Không phải cái gì cũng có thay đổi được đâu, tớ và cậu không hợp H à
– Không hợp sao lúc đầu mình lại thích nhau nhiều như vậy được. Mình chưa hề cãi nhau luôn mà sao cậu lại nói không hợp
– Ha ha, đâu phải cứ phải cãi nhau thì mới là không hợp
– Đúng thật mà . Khi yêu thì không hề cần lý do, đến lúc chia tay thì lại có đến cả ngàn.
– Tớ xin lỗi
– Cho tớ hỏi cậu 1 câu cuối nhé. Cậu có muốn 1 câu chuyện có kết thúc đẹp không?
– Tớ không biết, truyện của cậu mà
– Uhm

Tin nhắn đến của Y lúc nửa đêm
Tớ xin lỗi, tất cả là lỗi của tớ, đáng lẽ ra ngay từ đầu tớ phải suy nghĩ tật kỹ trước khi bắt đầu, thôi thì có lẽ cậu cũng chẳng cần 1 người bạn như tớ nữa đâu nhỉ, hãy sống thật tốt, quên tớ đi, tớ tin 1 người tốt nuhư cậu sẽ mau chóng tìm được người yêu và quan tâm cậu thật sự. Sometimes it’s last in love but sometimes it hurts instead.

– Thế là lâu nay mình đặt tình cảm nhầm người nữa sao. Yến không như vậy đâu. Yến mà tớ biết là 1 cô bé khác hẳn hoàn toàn. Một cô bé hồn nhiên, vui tươi. Bên cậu tớ thấy được một cái gì đó bình yên. Một cái gì đó thơ ngây trong sáng, và cả 1 chút ngốc nghếch nữa.

– Vài ngày sau nhiều chuyện xảy ra thật. Yến quen lại thằng kia được hai ngày rồi chia tay nó chia tay nó luôn. Chắc có lẽ cậu đã suy nghĩ rất nhiều. Chuyện gì xảy ra vậy trời. Đến bây giờ cậu vẫn đang một mình thôi. Thật sự là không thể hiểu được cậu Yến à. Liệu bây giờ tớ có nên kéo cậu lại không?

– Mấy ngày nay lúc nào tớ cũng suy nghĩ. Tớ sẽ nỗ lực 1 lần cuối cùng. Tớ sẽ thực hiện lời hứa của mình là sẽ không buông tay cậu dễ dàng. Tớ sẽ bắt đầu viết cuốn truyện này, viết lại những kỷ niệm ngọt ngào của cậu và tớ, hi vọng cuốn truyện này sẽ giúp cậu cười thêm một lần nữa khi đọc lại. Tớ sẽ đặt niềm tin của tớ vào đây. Mong cậu biết được một điều mà tớ chưa có cơ hội để nói với cậu để rồi đã quá muộn. Mong cậu sẽ hiểu được tình cảm của tớ.

Chương cuối: Trang giấy trắng…

– Ngày hôm nay mình sẽ đưa Yến cuốn truyện mình đã âm thầm viết cả 2 tuần nay. Hi vọng Yến đọc xong sẽ trả lời về đoạn kết cho mình. Sợ Yến trả lại quá. Giờ ra về đứng trên lầu thấy Yến đang đi ở dưới. Vội vàng chạy xuống đưa cho cậu, vẫn không thể nói gì nhiều được. Vẫn còn một khoảng cách gì đó:
– Yến ơi, cậu nhận cái này cho tớ nhé!
– Gì vậy Huy, thôi tớ không nhận đâu.
– Không có gì đáng giá đâu mà. Một cuốn truyện tớ viết tặng cậu thôi
– Học sinh ban A như cậu cũng biết viết truyện à. Thật không đấy?
– Thật mà. Đọc đi rồi biết tớ nói thật hay không?
– Uhm tớ sẽ đọc!

– Yến vội quay đi, vẫn lạnh lùng như lần cuối tớ nói chuyện với cậu. Thôi về nhà thôi. Về nhà và hi vọng nhé, hi vọng nỗ lực cuối cùng của mày sẽ được đền đáp Huy à! Không dễ dàng buông tay người con gái mày thích, đó là điều mày đã làm được. Nhưng không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu. Những gì bắt đầu từ trái tim sẽ đến được trái tim thôi mà. Không sớm thì muộn, không phải người này thì sẽ là người khác.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Tăng phí vì làm mất khách
Chiếc Gương Đen
Tính từ
Cái Mặt Nạ Của Thần Rhê
Không thể uống thứ khác