Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé

10.09.2014
Admin

Truyện: Cậu Ơi Làm Gà Bông Của Tớ Nhé

Tác giả: BYB10
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

**********************

Chương 1: Thích thầm 1 cô bé.

– Mình, một thằng con trai năm nay 16 tuổi, đặt hết tình cảm của một thằng con trai mới lớn vào một đứa con gái năm lớp 10, tan vỡ. Ngu ngốc niếu kéo, đủ mọi cách, xếp 100 con hạc tặng nó, không biết bao nhiêu tin nhắn được gởi đến mong cậu cho tớ thêm 1 cơ hội. Nhưng tất cả chỉ là con số 0. Buồn bã, quyết định năm này không quen ai nữa. Chuyên tâm vào học hành. Thôi nhưng đó là chuyện năm ngoái rồi, kể lể làm gì. Mình bước vào năm học mới với một hi vọng mới!

– Năm lớp 11 mở ra, 3 tháng hè nằm nhà, ăn ngủ, đá banh, bơi lội, fap mãi cũng chán, cũng muốn đi học để cho biết không khí năm mới, được nhìn những áo dài thướt tha (đa số là của những con cá sấu ==”)… Đang nằm ngủ, bỗng điện thoại reo:

– Ê Huy, biết gì chưa, năm nay lớp mình có 2 đứa vào đó.
– Chiều chuyển xuống hả, đù, chiều nhiều đứa xinh lắm, hi vọng hi vọng ha ha
– Xinh cũng ko tới lượt mày đâu mà ham con chó
– Kệ tao, xinh ngồi ngắm cũng được. Cái lớp toàn cá sấu không nhìn chản bỏ mợ!!

– Ngày đầu tựu trường, khi đang nằm trên giường ngon giấc, lúc những tia nắng đã chiếu qua khe cửa sổ, lúc gà đã hết gáy, lúc mà chó bắt đầu được người ta thả ra cho ỉa bậy khắp xóm và sủa inh ỏi, cũng là lúc báo hiệu là mình sắp… trễ giờ.

– Phấn khởi mặc chiếc áo đồng phục mà mẹ ủi thẳng tắp. Leo lên con xe phóng tới trường. Tới trường rồi. Một ngưỡng cửa mở ra, bao nhiêu điều kỳ lạ trong năm học này sẽ xảy đến nhỉ, không biết các bé lớp 10 năm nay vào xinh không nhỉ? Không biết năm nay bà chủ nhiệm thế nào nhỉ? Sợ bị đì quá, năm ngoái chọc bã khóc luôn mà, và câu hỏi cuối cùng: không biết mấy giờ rồi nhỉ?? Bắn vào trường. Xong phim rồi cả trường đã ngồi ghế nghe cô hiệu trưởng nói đầu tuần. Rón rén vào.

– Ê thằng kia, đi đâu đấy, đứng lại! (láo thằng nào mà dám kêu mình đứng lại)
– Tên gì lớp mấy?
– Dạ dạ, thầy kêu con chi vậy
– Đi trễ còn dám mang dép nữa. Cởi đôi dép ra, đưa đây nhanh!
– Dạ thôi thầy, thầy ghi tên con được rồi, cho con mang dép đi thầy!
– Không nói nhiều đưa đây, cuối giờ xuống lấy, qua 5/9 là tao thu dép luôn

– Đệt, ngày đầu đen như chó mực rồi, mang chân đất bước vào trường, ôi bao nhiêu con mắt nhìn. Ôi! Nhục quá! Chắc tụi nghĩ mình 1 là thần kinh, 2 là điên, 3 là không bình thường. Chạy nhanh tới lớp ngồi. Nghe cô hiệu trưởng dễ mến nói năm nay có nhiều bạn mới từ trường khác chuyển qua. Chà! Chắc cũng nhiều bạn xinh lắm đây. Bước lên lớp niềm hi vọng tràn trề chuẩn bị gặp được một bạn nữ xinh xắn chuyển qua lớp mình. Nhưng ôi thôi! thêm 1 bé cá sấu nữa + 1 em đực rựa . Hix 1 cái chuồng cá sấu. Thôi kệ gặp lại lũ bạn thân cũng vui rồi. Chém gió tụi nó vể đủ chuyện trên đời: con gái, đá banh, và con gái!

– Lại ngủ, đt lại reo: “Đi học con chóooooooooo!!!” đệt. Hôm nay học thêm Lý, quên cmnr. Mặc cái quần short, áo thun. Đặt mông lên con xe phóng tới lớp. Mở của vào, cả lớp nhìn mình như sinh vật lạ, vì đi học trễ nhất.
– Sao đi trễ vậy Huy?? – Cô hỏi
– Dạ, con đâu có đi trễ, tại cô với các bạn tới lớp sớm thì có!!

– Lớp cười nghiêng ngả, mình vốn là 1 thằng rất nhộn và thích pha trò cho lớp, cô cũng cười tủm tỉm, lết đến chỗ của mình. “Mấy con cờ hó, xích ra cho tao zô” . Trời không tin được, ngồi dãy bàn bên tay trái mình là một bạn nữ cực kỳ xinh xắn, xinh lắm luôn ấy. Bạn ấy hình như mới vào học lớp này (mình thì học từ năm ngoái rồi). Da trắng bóc, cột tóc con rết vắt ngang, xắn tay áo lên 2 nấc, đang cười mỉm, gương mặt xinh xắn trông rất hiền. Vừa ngồi vừa nhìn bạn đó. Rầm! Aaaaaaaaa, ngã lăn quay ra.
– Lo nhìn gái hả mày, ha ha ha
– @#%@#%@#%@#%***********

– Tụi nó cười như điên vậy, cười cái cm tụi bây . Thì ra lúc mình ngồi xuống, nó lén thu cái ghế ra phía sau rồi, mình ngồi xuống đưa cả 2 chân lên cười. Liếc ngang thấy bạn ấy cũng đang cười, 1 tay che miệng lại. Thấy cũng vui một chút vì đã pha trò được cho bạn ấy cười. Thôi tập trung học, tới trễ rồi còn lộn xộn nữa.

– Cuối giờ lén theo bạn ấy, bạn ấy dắt xe đạp ra trước cửa, chưa về, còn đợi 1 ai đó. Thằng Thái dắt xe ra (Thái và mình học chung lớp) à thì ra nó là bạn của thằng Thái. Bố biết rồi. Thứ 5 tới, lại học thêm Lý, lần này thì tới rõ sớm. Bước vào bàn học, thấy bạn ấy bước vào. Vẫn gương mặt xinh xắn ấy, cũng cột tóc con rết đánh ngang, vẫn xắn tay áo, khoe 2 tay trắng bóc, dáng người nhỏ nhắn. Thật sự là mình mê mất rồi, mình dám cá rằng bất cứ một đứa con trai nào thấy bạn đó cũng phải ngáng lại nhìn 1 chút đó! Đợi tụi nó vào đông đủ, mình hỏi mấy đứa xung quanh.

– Ê, nhỏ mới vào xinh thế tụi mày!
– Ai, à nhỏ kia hả, tao đâu biết, nghe nói thằng Thái rủ vào học!
– Thế à?
– Mày hỏi làm cái giề, cửa đâu cho em, em bê đê thế ai mà ưa!!
– Chó đean! Tao thấy xinh tao hỏi thôi mà!
– Con người ta có bồ rồi, cửa đâu cho mày – thằng Nguyên đớp lời.

– Lén liếc nhìn bạn đó thêm một lần nữa rồi tập trung học, nhìn lâu quá, bỗng nhiên bạn đó nhìn lại. Chết!! Vội quay đi, hi vọng bạn đó không biết mình nhìn trộm. Hết giờ! Dắt xe ra về, thấy bạn đó cũng dắt xe ra, nhưng lại không về. Đợi thằng Thái nữa sao?? Đúng thế, 2 đứa vừ đi xe đạp song song vừa nói chuyện. Rõ tức, con người ta có bồ rồi sao mà thằng này cứ đi theo thế hix hix.

– Hay tụi nó là bạn thân nhỉ?? Hay thằng khỉ này nói là bạn đó có bồ rồi để mình khỏi để ý nhỉ, trong khi đó thì nó tấn công?? Dám lắm, năm ngoái nó cưa 2 em trong lớp rồi @@! Tối ngủ mà những câu hỏi đó cứ vang vọng.

– Ngày tiếp theo học thêm Lý, lâu lâu lại ngó sang bạn ấy 1 cái. Thằng Thịnh bạn thân ngồi bên cạnh hỏi:
– Ê sao nhìn con người ta hoài zậy mày?
– Thấy nó cột tóc dễ thương ghê!
– Ha ha, Cao Thái Sơn như mày mà cũng thích con gái nữa à)
– Cao Thái Sơn cái lồng gì x(…

Đang học, bỗng cô nói:
– Hải Yến ơi, nói chuyện ít thôi, học đi kìa, ngoan như bạn Ngân ngồi cạnh kìa!

– Bạn đó cười ngượng, đỏ mặt, ngoan thế nhỉ! Hải Yến, Hải Yến, sẽ nhớ cái tên này mãi, đến bây giờ mình mới biết đến bạn ấy được đó! Hải Yến.! Thằng Huy nay sau 1 năm nay không dám chú ý tới ai, lần này cũng biết rung động nhỉ. Uh! Thì thích người ta đó có dám làm gì đâu, chỉ im lặng thôi, người ta có bồ rồi mà, với lại con người ta xinh thế chắc cũng không bao giờ tới lượt mình đâu.

– Đó là những ngày cuối hè, khi mà lớp học thêm học trước trên trường. Ngày đầu vào học chính thức trên trường, xong rồi chiều hôm đó đi học thêm. . Bước vào lớp thấy Yến đang mặc đồng phục trường mình. Ồ!! Thì ra Yến học trường mình sao, trước đây tụi nó nói Yến học trường khác.

– Chắc là mới chuyển vào (mình học khối sáng, các bạn chuyển trường thì toàn vào buổi chiều, vì sáng là khối lớp chuyên chọn, thi mới vào được, đầu năm chưa tăng tiết trái buổi nên sáng chả bao giờ gặp chiều). Bạn đó học trường mình thế này thì hay quá. Lại có thêm dịp được ngắm bạn đó rồi. Thích thầm ai đó nhiều lúc cũng hay nhỉ?

– Ra chơi hôm đó đứng trên lầu 4. Nhìn xuống dưới, bỗng thằng Thịnh đứng bên cạnh chỉ tay xuống
– Người đẹp mày kìa =))
– Tao ngắm nãy giờ, mà con chó nói nhỏ thôi, tụi kia biết bây giờ!
– Biết cũng thế thôi, mày bê đê mà tụi nó ko quan tâm đâu.
– Bê đê cái $^&**** . Tụi nó biết là tao cắt tr**m mày giờ!

– Yến đang đi với 1 bạn nữ nữa (mãi sau này mới biết là Hương). Hai đứa đi tung tăng khắp sân trường, nắm tay nhau. Nhi nhố cực. Không biết là trên lầu này có bao nhiêu cặp mắt đang ngắm nhìn. Mọi chuyện cứ thế, mình cứ mãi nhìn Yến từ xa, và mỗi lần thấy Yến là tụi bạn lại chọc mình: “Người đẹp của mày kìa”. Cho tới 1 ngày…

Chương 2: Cậu ơi! Kẹo của cậu này!

– Hôm đấy 13/9/2012, chắc là ngày hết sức bình thường với 6, 999 tỉ người trên thế giới. Nhưng với mình thì khác. Học Lý xong, ra về. Hôm nay thằng Việt nói đợi nó xíu chở nó qua trường nữa. Uh thì xuống trước dắt xe ra ngồi đợi. Thằng này làm gì học xong chưa chịu xuống lâu thế nhỉ? Trước mặt là Yến, đang ngồi trên xe, ngoảnh ra sau đợi gì đó. Chắc lại đợi thằng Thái để đạp xe đi chung đây mà!! Mà sao thằng Thái xuống lâu vậy, để con gái người ta ngồi đợi tội nghiệp thế. Đang ngồi ngắm từ phía sau. Tự nhiên Yến dựng xe, đi lại phía mình:
– Cậu ơi trông xe giùm tớ nhé!!

Vừa nói, bạn ấy vừa cười mỉm. Xinh ghê! Lần đầu tiên mình được nhìn nụ cười xinh xắn đó gần như vậy đó.

– Ừ, cậu cứ để đó đi, mất tớ đền cho cậu 2 chiếc! Mà cậu vào lớp tìm Thái hả?
– Đúng rồi!! – Yến đi qua mình rồi ngoảnh mặt lại trả lời.

– Thử tưởng tượng, mỗi người con gái mình thích thầm lâu nay, ngay đến cả bắt chuyện cũng không dám, chỉ biết đứng xa ngắm nhìn thôi. Bây giờ lại nói chuyện với mình. Dù chỉ 1 câu, thấy trong lòng nó vui lạ thường ấy. Cảm giác này chắc chỉ những đứa FA giai đoạn cuối mới hiểu được nhỉ. Chắc tối nay lại mất ngủ rồi. Mấy đêm sau đêm nào cũng nằm trằn trọc nhớ lại cái lúc đó mãi. Nhớ nụ cười đó, nhớ giọng nói dễ thương đó. Nhớ cả dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Nhớ nhất là mái tóc nâu nâu thắt con rết nhỏ vắt ngang nữa.

– Không ngủ được. Mở máy lên thử xem có gì không? Lúc đó là 1g sáng chủ nhật 16/9. Hay mình thử tìm Facebook bạn đó nhỉ. Ra không trời! Để xem nào. “Hải Yến”. Enter. Toàn gì không thế này. Ra kết quả toàn U20, U30 không thế. Rồi 1 đám chụp hình chu mỏ nữa @@! Thử lại xem. “ Hải Yến trường… Ôi đây rồi, cám ơn Mark Du Cờ Bớt nhiêu nhé! Add friend liền thôi. Vào xem mấy tấm hình của bạn ấy xem nào. Xinh quá đi mất! Là do bạn đó xinh nhiều như vậy hay do mình thích bạn đó nhiều nên thấy vậy nhỉ. Chắc là cả 2 quá!! ^^!

– Bạn đấy accept friend rồi. Có nên PM chat facebook với bạn đó không nhỉ. Run ghê. Cố lên Huy, sao mày nhát thế. Nhát thế thì làm được gì hả. Thử 1 lần đi. Uh!
– Cậu biết ai không nè?
– Hơm, ai thế nhỉ?
– Tớ học chung lớp Lý với lớp Toán với cậu đó, ava nguyên mặt tớ luôn mà.!
– À tớ nhớ ra cậu rồi!
– Mấy bữa tớ thấy cậu cúp học rồi nha!
– Yến ngoan thế mà sao cúp học được!
– Ngoan trong ngoặc kép thì có ấy, cậu cho tớ Yahoo đi, có gì 2 đứa chat cho vui nhé
– Uhm, đây nè…

Tiếp túc add nick yahoo hi vọng Y sẽ trả lời lại.
– Sao cậu còn thức khuya thế, 1g rồi nè – Mình hỏi
– Đang tỉnh ngủ mà phải thức add nick H đó!
– Woa, tốt dễ sợ hén
– Hì hì, H chưa ngủ hả?
– Huy mới ngủ dậy mà.
– Sặc giờ này người ta đi ngủ mà ngủ dậy, làm gì mờ ám hả?
– Ác, H ngủ từ trưa tới 7g tối rồi đi học luôn đó ^^!
– Đồ khùng, ăn ngủ gì như heo!
– Sáng mai H ko đi học hay sao mà thức khuya thế!
– Thôi để mai ngủ bù, mai mẹ đi họp PH về kiểu gì cũng bị chửi nữa hix hix!
– Sao mà bị chửi thế!
– Tại H chọc cô chủ nhiệm hix hix
– Chết H nhắc Y mới nhớ, quên kêu mama họp PH rồi
– Cám ơn tui đi nè, sáng mai nhắc cũng được mà
– Thôi nguyên tuần được 1 ngày ngủ, ko dậy đâu
– Trời ngủ như heo á, dậy sớm có xíu thôi mà!
– Sao mà dám nói Y là heo hả, H có biết con heo nó xấu lắm ko, giận luôn!
– Người ta mới giỡn có xíu thôi mà chưa gì giận rồi
– Giận!
– Thôi đừng giận nữa tớ mua kẹo mút cho nhé
– Uhm nhớ nha, không được quên đâu đó
– Cậu đúng là con nít mà!

– Cứ thế chat với cậu tới 2 giờ sáng, đứa nào cũng biết sáng mai ai cũng sẽ thức dậy lúc mặt trời đã lên đỉnh đầu, nhưng không sao. Chủ Nhật mà! Cậu buồn ngủ, tớ nhắn ‘oyasumi nasai’. Cậu làm mặt ngố không hiểu là gì! Đương nhiên là cậu không hiểu rồi. Chúc ngủ ngon tiếng Nhật đó mà.
Viết thế để cậu cũng nán lại thêm được ít phút hỏi tớ có nghĩa là gì. Kêu tớ chỉ thêm cậu vài câu nữa. Bây giờ Y chúc H ngủ ngon lại bằng câu ‘‘ai si teru’’ nhé! Uh! Huy cũng ‘‘ai si teru’’ nhé . Ngốc ghê ‘‘ai si teru’’ có nghĩa là I Love You đó ngốc à. Thế là lừa được cậu nói yêu tớ rồi. Đọc tới đoạn này đừng giận nha!

– Chủ Nhật, nướng trên giường tới 12 giờ. Ngủ cho nhiều, tối tới cho nhanh. Còn đợi xem ai đó có online được không nhỉ. Nick cậu sáng đèn rồi. Vội vàng PM cậu trước.
– Ngày hôm nay Y thế nào, chắc lại ngủ ăn và ngủ nhỉ
– Làm như tui là heo vậy hả
– Heo cũng được, miễn sao dễ thương là được rồi, : @): @): @): @)… (vẽ cả chục con heo trong yahoo để chọc cậu)
– Thế thôi, heo không nói chuyện với người
– Thôi mà, thế tớ cũng làm heo nhé
– Uh, đúng rồi, cậu là đồ heo còi
– Sao kêu tớ là heo còi??
– Cậu ốm thế, không là heo còi chứ heo gì?
– Cậu thích con trai mập hả??
– Không mập nhưng cũng phải to 1 chút, để tớ ôm cho ấm và bảo vệ tớ…

– Mình cũng ốm thật đấy, tại cái tật chỉ thích ăn mì gói đây mà. 1m65 mà có 50 ký. Ốm quá. Sao bây giờ. Bạn ấy xinh như thế, mình cũng phải to 1 xíu cho xứng chứ. Nói thì dễ đó. Tao xem mày đó Huy. Làm gì đây cho to lên nào. An nhiều, chạy bộ buổi buối sáng, tối uống sữa nhiều nữa. Ăn uống có thể được. Chứ dậy sớm chạy bộ thì nghe thử thách quá. Mặc dù gần nhà là một cái công viên đang xây sát bờ kè, bên cạnh con sông Bình Triệu, sáng sớm chạy bộ đó thì lý tưởng quá rồi. Mà quan trọng: 1 thằng lười như mày có làm được không. Đủ quyết tâm thay đổi nổi không thế??

– Tối lại đến, 9 giờ, học hành xong hết rồi. Xếp sách, xếp vở lại. Ngồi đợi nick 1 ai đó sáng đèn. Sao lâu thế nhỉ, ngủ quên hả? Hôm qua rõ ràng là hẹn chat với tớ mà. Dậy đi heo ơi!

– Cuối cùng cậu cũng online. Nói chuyện với cậu không ngớt, sao hay thế nhỉ, biết bao nhiêu là chuyện không biết moi đâu ra nữa mặc dù ở ngoài chưa nói chuyện với cậu bao giờ. Tớ không biết gì về cậu, và cậu cũng thế. Hay là do tớ với cậu nói chuyện hợp nhỉ. Thấm thoắt mãi cũng 2 giờ sáng rồi. Thôi chết, mai hẹn đồng hồ dậy sớm chạy bộ rồi. 4g30 dậy mới ghê chứ. Kiểu này thì ngủ 2 tiếng rưỡi thôi sao. Ặc ặc. Thôi mốt rồi chạy. Chạy thêm 1 ngày nó cũng chẳng to khỏe thêm được đâu. Ngủ thôi, không quên chúc cậu ngủ ngon. Hi vọng những giấc mơ ngọt ngào sẽ tới!

– Thứ 3 tới rồi, hôm nay lại gặp cậu. Nhưng khác với những ngày trước, hôm nay mình phải bắt chuyện với Yến. Chẳng thể đứng nhìn cậu trên như thế mãi được. Nhưng quả thật ngại lắm. Biết nói gì bây giờ, trên mạng tớ bắt chuyện hay lắm đấy, nhưng ra ngoài mới thấy mình là 1 thằng nhút nhát lắm cơ. À nhớ rồi hôm nay mua tặng cậu kẹo mút đền chuyện chọc cậu là heo hôm bữa. Chà đó là việc đầu tiên tớ làm khi đi tới trường đó. Cậu thích ăn kẹo gì đây nhỉ. Bạc hà, cam, chanh, dưa hấu, cô ca, táo,… Hay là mua hết nhỉ. Trong túi còn 5k thôi. Lấy đại cam với dâu nhỉ. Con gái đứa nào chả thích 2 thứ đó.

– Cậu tớ rồi kia. Từ xa tớ đã có thể nhận ra cậu rồi. Dáng người nhỏ nhắn, đeo cái cặp con khỉ lùn màu nâu. Hì hì. Kẹo nè cậu ơi, tớ mua đền cho cậu rồi nè. Khoan đã, bên cạnh cậu là còn 2 bạn gái nữa cơ. Trời ơi! 1 người đã cố gắng hết sức mà còn chưa dám lại gần nữa! Đằng này là 3 đứa luôn. Cậu ơi kẹo của cậu nè, cậu đi 1 mình cho tớ đưa đi. Ông trời rõ ràng là không thương mình mà, 2 đứa kia đi tung tăng với cậu lên lớp luôn chứ. Tớ chỉ còn biết đi sau thôi chứ sao giờ.

– Vào lớp học, cậu ngồi sau, tay tớ vẫn còn nắm chặt 2 cây kẹo. Làm sao dám đưa cho cậu đây. Nhờ tụi bạn chuyền xuống sao. Thôi kỳ lắm, tụi này nổi tiếng bép xép. Nó đồn lên thì mệt. Mà đã hứa hôm nay đưa cho cậu rồi. Tớ đã hứa thì phải làm cơ. Nhưng mà ngại quá. Đúng là khó xử mà. Phải chi cậu đi một mình thì hay biết mấy. Hết giờ mau mau đi. Thầy giảng nhanh nhanh thầy ơi. Cuối cùng cũng xong. Lần này chắc chắn cũng sẽ đưa được thôi. Cậu đeo cái cặp con khỉ lên, ra về. Cái gì vậy trời!!. 2 quỷ kia đi chung nữa hả. Chắc ông trời giỡn mặt với mình rồi! Kiểu này có nước đem kẹo về nhà ngậm thôi quá. Sao mà xui quá đi. Bực dọc đi xuống cầu thang, 2 bà tám kia vẫn cứ đi chung nữa. Về rồi, để cho con cái người ta về đi kìa. Núp đi theo sau lưng cậu. Cuối cùng 2 đứa kia cũng chịu về, lúc đó cậu cũng đang dắt xe về luôn rồi.

– Nhanh chân lên, Yến sắp về mất rồi. Chạy vội vàng ra, lấy hết dũng khí nói với cậu. Bắt chuyện với 1 người con gái mình thích thầm lâu nay. Trời ơi, không bao giờ mình nghĩ có đủ can đảm để làm việc này:

– Cậu ơi! Tớ đền kẹo cậu nè!

Cậu ngạc nhiên, như vẫn chưa biết đó là ai. Quay lại, 2 mắt tròn xoe:

– Ủa H hả, sao giờ mới đứa thế, người ta về mất rồi

– Tại nãy giờ cậu đi chung với 2 bạn kia nên tớ, tớ tớ…

– Hi hi, cám ơn cậu nha, tưởng cậu quên luôn rồi chứ!

– Sao mà quên được. Ăn xong nhớ đánh răng nha, ăn kẹo nhiều sún răng bây giờ!

– Sún thì cậu lo mà đên cho tớ

– Thôi tạm biệt cậu tớ về nha!

– Ôi thành công mỹ mãn. Cuộc nói chuyện đầu tiên diễn ra hết sức suôn sẻ. Không ngờ cậu lại ko ngượng khi nói chuyện với tớ – 1 đứa con trai câu chưa quen bao giờ. Tớ thì hoàn toàn ngược lại đấy. Cảm giác lân lân quả thật khó tả. Nó giống như 1 thứ con người ta luôn ao ước đã được đáp trả đấy. Hạnh phúc lắm. Đúng là tình yêu con nít mà.

Đứng xa nhìn cậu dắt xe về. Một tay cầm ghi đông xe đạp, 1 tay cầm 2 cây kẹo của tớ. Mái tóc con rết đánh ngang, hai tay áo xắn lên. Chắc tớ sẽ không bao giờ quên được hình ảnh này đâu!

Chương 3: Cảm nắng cậu mất rồi!

– Đêm đó về nhà, lòng nôn nao lạ thường. Online ngay lập tức, không biết cậu có thế không nhỉ. Chắc không rồi. Con gái người ta còn ăn, tắm, ngủ nghỉ, học hành, hơi đâu mà chực chờ lên mạng suốt ngày như vậy được. Tớ thì chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái friends list thôi. Cái mặt đen đen trước nick cậu, sáng đèn lên dùm đi. Mong lắm. Sáng đèn rồi kìa. Lần này PM tớ trước luôn

– Cám ơn cây kẹo của H nha

– Cám ơn hoài, tớ ngại ghê, có cây kẹo thôi mà!

– Hông ngờ cậu lại nhớ đó

– Sao lại không nhớ được, tớ hứa rồi mà!

– Sao cậu dám chắc thế, hứa cũng quên hoài chứ bộ

– Tin tớ nhé, cái gì tớ hứa với cậu thì tớ sẽ làm hết sức mà!

– Tạm tin đấy!

– Đêm đó là đêm tớ ngon giấc nhất. Nói thế không biết có đúng không nhỉ. Tại ngủ có mấy tiếng thôi! Nằm trên giường lăn qua lăn lại, không ngủ được. Sướng lắm, vui lắm cơ. Cứ nghĩ về lúc ngại ngùng đưa 2 cây kẹo cho cậu mãi. Nằm không, cười! giống tự kỷ quá đi mất. Nhắm mắt lại, ngủ đi. Mai mày còn dậy sớm đi học nữa mà.

– Cậu ơi kẹo tớ đền cậu này

– Cám ơn nha, cậu thiệt tốt bụng quá đi mất.

– Hihi không có gì mà – vừa nói mình vừa gãi đầu ngượng ngùng.

– Tớ cũng có này tặng cho cậu

– Gì thế??

– Cậu lại gần đây, nhắm mắt vào!

– Ơ
– … chụt…

– Tú tu tù tu, tú tu tù tu tú! Cục gạch 1280 reo inh ỏi bên cạnh. Cái nhạc chuông kinh điển của nokia. 4 rưỡi sáng. ‘Dậy chạy bộ đi thằng cờ hó’. Cái gì thế này, đệt đang mơ đến đoạn hay thì.

– Kể từ hôm đó, lên kế hoạch cưa đổ được cậu. Chắc là “nhiệm vụ bất khả thi 5” đây. Bắt đầu kế hoạch thay đổi bản thân nữa chứ. Đặt báo thức lúc 4 rưỡi sáng với lời nhắc: “Dậy chạy bộ đi thằng cờ hó”. Để lời nhắn thế cho nó quyết tâm. Ráng ăn nhiều hơn, mỗi ngày 3 chén, tối đến nấu mì ăn nữa, ăn xong thì lại uống thêm sữa. To đi, mập đi mau lên! Không hiểu sao cái “tình yêu con nít” này nó lại có sức mạnh thế nhỉ. Chịu! Không giải thích được. Yêu đi thì biết thôi. Cố gắng to được thêm 1 xíu, cho ai đó ôm cho âm nhé!

– Leo xuống nhà, xỏ giày chạy bộ. Rửa mặt mấy cũng không tỉnh. Kệ chạy đi xíu là tỉnh. Chạy bộ với một con mắt, con kia đang ngủ. Chạy bộ qua cầu Bình Triệu để đến công viên sát bờ sông. Ôi sáng sớm ở Sài Gòn đẹp thế sao! Sáng sớm se se lạnh, cái lạnh sót lại sau cơn mưa hồi nữa đêm hôm qua. Dòng xe cộ vẫn tấp nập, những chuyến hàng chở trái cây, chở vịt, chở gà,… chở đủ thứ cả, để tới được chợ sớm ở trung tâm Sài Gòn.

– Qua tới công viên dưới chân cầu rồi. Còn ngỗn ngang lắm. Đang xây mà, nhưng cái bờ kè thì xong rồi, kéo dài từ cầu Bình Triệu với cầu Thanh Đa bên kia. Chạy bộ ở đây thì lý tưởng quá rồi chứ muốn gì nữa. Tới đây mới biết có nhiều người tập thể dục thật. Vừa chạy bộ vừa nghỉ vẩn vơ. Hi vọng gặp một cô bé nào xinh xắn mặc quần short, áo sát nách, đeo tai nghe chạy nhỉ. Trông xì tai phết đây. Ha ha nhiễm phim quá rồi. Ở đây toàn U40 trở lên không cả. Đa số tụi con gái toàn nắm nướng ở nhà, chứ có mấy ai rảnh mà ra đây!

– Trời bắt đầu hửng sáng, qua lại cầu về nha. Thấy đã có sẵn ổ bánh mì trứng trên bàn với ly sữa tươi mà mẹ đã dọn sẵn. Hạnh phúc là đây sao?? Cám ơn mẹ nhiều nhé! Con ăn liền xong tắm rồi đi học không thôi muộn nữa.

– Tới trường, hôm nay thấy sung lắm. Có tiết còn xung phong trả bài nữa chứ. Ngày thường thì: Lạy hồn lạy hồn đừng trúng con. Bây giờ thì cô nói gì cũng giơ tay. Tụi xung quanh tụi nó nghĩ chắc thằng này hôm nay uống nhầm thuốc kích… rồi. Ai làm được bài này nộp nhanh cho tui, đúng được 10 điểm, chỉ lấy 3 cuốn nhanh nhất. Con, con, con. Nộp bài xong hí hửng về chỗ. Hôm nay hên quá đi bài dễ thế mà cũng hỏi. Kết quả là xơi ngay con Big Zero đầu tuần do cái tội ẩu. Nhưng chả thấy buồn nhỉ. Đúng là khi yêu cái gì nó cũng màu hồng. Còn vẽ mặt cười vào con số 0 trong tập nữa chứ! Đúng là điên mất rồi.

– Hôm nay rủ được cậu đi ăn kem. Cậu còn nhớ sao không nhỉ, kết quả của việc chọc cậu giận liên tiếp đây mà. Trước đó lang thang google, tìm không biết bao nhiều câu đố để chọc cậu, chỉ chờ cậu trả lời không được thì tớ lại nhanh miệng kêu cậu là ngốc, là heo chỉ biết ăn với ngủ. “Con gì càng to càng nhỏ”, “Mèo gì sợ chuột”, “con gì có cánh, màu trắng, chuyên đi hút máu con gái”,… Cậu ngố, đương nhiên là hông trả lời được rồi, trả lời được thì tớ còn đố làm gì. Trước đó đã nói ai trả lời không được thì phải đền kẹo nhé. Bị tớ chọc nhiều quá, thua kẹo nhiều quá, cậu… xù!!!

– Bây giờ tui không đưa kẹo nữa đó, sao kêu tui ngốc hoài vậy, giận luôn, lo mà năn nỉ tui đi.
– Chơi gì kì quá >.<, thua thì lo đền kẹo cho tớ!
– Không đền, ghét! Cho 3 phút suy nghĩ cách năn nỉ đó. Không ra là tớ đi ngủ!
– Ơ ơ, thôi tớ đền kẹo cho cậu nha
– Hông thèm kẹo, làm như tui con nít á, suốt ngày kẹo!
– Thế tớ dẫn cậu đi ăn kem nhé?
– Xạoooo, mấy người nói cho tui hết giận rồi quên luôn phải không?
– Không mà, thiệt đó, mai nhé, tớ chờ cậu trong trường nha!
– Hứa nha!

– Đúng là lớn rồi mà còn chơi kiểu con nít, “đáng ghét” dễ sợ, đúng là đồ con gái mà! 7 giờ tối tới trường (cả 2 đứa học thêm chung ở đây mà). Chết tới trễ 10’ rồi. Cái tội chải chuốt với ‘ngựa’ trước gương đây mà. Không biết cậu tới chưa nhỉ, cầu trời cậu đừng tới sớm, không thôi bị giận nữa chắc năn nỉ gãy lưỡi luôn quá. A! Thấy cậu rồi, đang đứng ở xa kia. Cậu mặc chiếc áo màu cam, chiếc quần jeans lửng, mái tóc nâu xỏa ra phía sau nhưng trông vẫn rất gọn gàng. Đây là lần đầu tiên tớ và cậu đi với nhau đó. Cậu thấy tớ, nở nụ cười, từ xa bước lại.

– Yến đợi tớ lâu không vậy?
– Không, tớ mới học ra, cũng mới tới luôn mà!
– Hên quá tớ tưởng tớ tới trễ, bị cậu giận mất rồi
– Ai rảnh mà giận cậu hoài, đồ ngốc!
– Thôi ăn kem nhé, celano nha
– Hì hì cậu đãi mà, cho cậu chọn đó ^^!

– Trông cậu ăn kem ngố cực, nhất là lúc mút kem ấy, cứ thích nhìn cậu lúc đó. Mà đứa con trai nào không thế (cấm nghĩ bậy nha). Tối qua nằm nghĩ, hôm nay ăn kem nhất định phải trét được kem lên mặt cậu đồ ngốc à. Nhưng ghét ghê, cậu tinh ý thật đó. Tớ mới đưa cây kem lên mặt cậu thì đã cúi người lại rồi. Đã thế còn trét lại tớ, may tớ né kịp, 2 đứa rượt trét kem nhau suốt hành lang,… cuối cùng tớ bị rớt cây kem, cậu thì khoái chí vì cho kem dính được lên mũi tớ. Đúng là

– Từ ngày hôm đó tớ và cậu thân thiết với nhau hẳn, cứ muốn nói chuyện với cậu chọc cậu cười, chọc cậu giận, để lại được xuống nước, để lại được năn nỉ cậu. Tối về thì chat chit, nhắn tin không ngớ. Mê cậu mất rồi. Nhớ mái tóc của cậu, nhớ nụ cười của cậu. Phải gọi là nụ cười tỏa nắng vì mỗi lần nghĩ tới thấy lòng ấm áp lắm. Sến quá đi nhỉ?? Nhớ lúc tớ chở xe đạp cậu đi học, chọc cậu lùn quá chống chân không tới rồi bị giận. Cậu đòi xuống xe luôn cơ. Rồi lần nào đạp xe chở cậu cũng bị kêu là đi chậm quá, làm như tui nặng lắm đó. Ngốc ơi, tớ muốn được đi thật chậm, tớ muốn cậu ngồi với tớ thật lâu, tớ muốn nghe giọng cậu thật nhiều…

– Bắt đầu thấy mình thật sự thích cậu, bắt đầu tìm hiểu về cậu nhiều hơn. Mới biết thằng Thái lúc đó khi nói cậu có bồ rồi đã không xạo. Thì ra trước khi tớ làm quen cậu, cậu mới chia tay với bạn trai cũ được 1 tháng thôi. Chắc cậu buồn lắm nhỉ. Thôi tớ sẽ cố gắng làm cậu vui mà, sẽ cố gắng làm cậu cười thật nhiều khi bên tớ.

Chương 4: Cậu ơi làm gà bông của tớ nhé…

Tớ còn nhớ, trong 1 lần chat với cậu, bị cậu giận vì cứ chọc câu là heo lùn
– Này sao kêu tớ là heo hoài thế!
– Thế cậu thích làm con gì nè
– Hông hông, hông làm con gì hết
– Thôi tớ kêu cậu là gà bông nhé!
– Sao lại là gà bông??
– Tại hồi bữa tớ đọc tên báo Mực Tím, thấy tụi nó hay kêu bạn gái mình là gà bông ^^!
– Nhưng tớ có phải là bạn gái cậu đâu mà
– Ờ, Uhm. Thế mai mốt tớ gọi nhé
– Sao không phải là bây giờ mà lại là mai mốt!
– Hì hì bí mật!
– Câu lo mà nhanh đi đó, không người ta bắt gà bông của cậu là ráng chịu nha!

– Và thế, lên kế hoạch tỏ tình với gà bông. Chà sao đây, dịp gì đây nhỉ, chẳng lẽ đi học gặp cậu rồi nói sao. Thôi! Sao mà được. Chuyện quan trọng thế cơ mà phải đợi dịp đặc biệt mới nói được chứ. À đúng rồi đêm trung thu. Tuyệt. Tớ sẽ chở cậu lên phố lồng đèn, lướt theo dòng người, ngắm nhìn những chiếc lồng đèn xinh xắn đêm trung thu . Bất giờ tớ đứng lại, nắm tay cậu, nhìn thằng vào mắt cậu và… Chắc lãng mạn lắm đây, cậu sẽ đồng ý cho mà xem. Kế hoạch là thế! Còn vài ngày nữa thôi ráng đợi đi nào.

– Đêm trung thu đến. Hẹn gặp cậu trước nhà lúc 6 giờ, mà từ 4 giờ đã nôn nao rồi. Tắm, chải suốt cả nữa tiếng. Chùi lại đôi giày trông cho thật mới. Lấy cái áo sơ mi tay dài, chiếc quần kaki, ủi thẳng tắp. Mặc như thế cho nó đúng đắn 1 xíu. Soi gương lại lần cuối trước khi đi. Trông mình cũng OK nhỉ? Dắt chiếc wave của mẹ ra. Bình thưởng thì 1 đời cũng không cho lấy, lần này đã xin trước 1 tuần rồi, năn nỉ muốn gãy lưỡi mới cho đấy. Vi vu tới nhà cậu, nghĩ thầm trong đầu: không biết lúc tớ nói câu đó mặt cậu sẽ như thế nào nhỉ, không biết cậu có bất ngờ không ta, cậu sẽ trả lời liền hay sẽ phải suy nghĩ mấy ngày đây, không biết đêm nay tớ sẽ có nụ hôn đầu tiên với cậu không nhỉ?? Chút nữa sẽ biết thôi mà!!

– Tới nhà cậu rồi, đứng đầu hẻm, đợi cậu ra. Nhưng lâu quá đi, chắc lại điệu nữa đây mà. Thôi kệ ai đó điệu cho mình ngắm mà. Ai đó ra rồi kìa, cậu đội cái nón bảo hiểm màu vàng, mặc chiếc áo thun tím sát nách, chiếc quần short ngắn nữa chứ. Chà hôm nay mới mưa xong, trời lạnh thế mà. Mặc sexy kiểu này chút lạnh lắm đây, tí nữa sẽ có người ngồi sau ôm mình rồi.

– Ngồi ở trong nhà điệu fởi hông, sao mà ra lâu thế!
– Điệu hồi nãy rồi, bây giờ người ta đang ngồi ăn mà!
– Thôi lên xe tớ đi nè! Đi thôi!

– Đường phố Sài Gòn về đêm đẹp thật, ánh đèn vàng khắp mọi nơi. Đêm trung thu ai cũng đổ xô ra thường. Đa số là đi theo cặp thôi. Chứ đi 1 mình, nhìn người ta có đôi có lứa như thế, buồn mà đập đầu chết mất. Nhưng đêm nay có cậu ngồi sau tớ rồi. Lần đầu được gần cậu như vậy. Cảm nhận được rõ mùi hương mái tóc xinh xắn của cậu. Ai đó còn khoe là tóc thơm với tớ nữa chứ.

– Con đường Lương Nhữ Ngọc – phố đèn lồng đâu nhỉ, sao đi hoài mà không tới. Ngồi bên cậu chả quan tâm được gì nữa. Hu hu. Lạc đường mất rồi:
– Anh ơi cho em hỏi phố lồng đèn ở đâu vậy?
– Em cứ chạy thẳng là tới, nó ở trước mặt đó!
– Em cám ơn ạ

– Chạy thẳng, có ra cái gì đâu, lại lạc nữa.
– Chú ơi, phố đèn lồng ở đâu vậy chú?
– Chạy lố rồi cháu ơi, quay xe lại đi
– (WTF???)

– Thì ra lúc lần đầu hòi đường không để ý, 1 đám thanh niên giữ xe, trông đứa nào cũng ra dáng trẻ trâu cả. Tụi nó chỉ đường bậy, may mà tới đây tớ hỏi lại liền. Tớ đã kêu hỏi mấy người lớn tuổi xíu cho yên tâm. Cậu kêu hỏi ai cũng vậy à. Ngốc thiệt. Lần sau mọi người hỏi đường chú ý nhé.

– Coi chừng trễ giờ mất thôi 8g15 rồi, chạy nhanh nhanh thôi nào. Cậu ơi ôm tớ lại đi, không thôi lạnh lắm đó:
– Tớ đâu có lạnh đâu!
– Nhưng tớ… có

– Thế là cậu đưa 2 tay vòng ngang eo của tới, rồi cậu khẽ áp đầu qua vai. Thật ra chả lạnh xíu nào đâu. Tớ muốn được câu ôm đó thôi. Cảm giác ấm áp vô cùng. Rung động đầu đời chắc là đây rồi?? Tớ sẽ trân trọng giây phút này mãi thôi!

– Phố Lương Nhữ Ngọc đây rồi! Trời ơi người đông còn hơn kiến. Lồng đèn thì ít lại rồi. Vì là ngày cuối cùng mà. Nhưng vẫn đủ để tạo nên 1 phố lồng đèn nổi tiếng ở SG. Dòng người hòa vào nhau đi chậm ra qua những chiếc lồng đèn bé nhỏ. Khẽ nắm tay cậu bước đi. Bàn tay nhỏ nhỏ, trắng trắng, xinh xinh, giống như tay con nít ấy. Nắm thích lắm cơ. Nhí nhố hỏi cậu:

– Ba mẹ cậu làm bánh bao hả?
– Không! Sao lại bánh bao
– Nhưng sao nặn ra cậu trắng bóc vậy!
– Cậu này khùng quá đi à!

– Cậu cười ngại ngùng, hai gò má trắng của cậu ửng hồng lên 1 xíu, ai đó đỏ mặt rồi kìa. Phố lồng đèn gì bán lồng đèn không bao nhiêu. Đa số để trưng, còn bán những món đồ chơi khác thì nhiều. Như là mấy cái tai thỏ chớp chớp đèn. Đi trên đường thấy tụi con gái đứa nào cũng đeo. Tụm năm, tụ ba chụp hình chu mỏ.
– Cậu thích mấy cái đó không, tớ tặng cậu 1 cái nhé
– Nhìn ngố lắm, hông đeo đâu!
– Cậu ngố sẵn rồi mà! Đeo lên xinh lắm đó, lo mà đeo cho tớ ngắm, không biết đâu!

– Không đợi cậu trả lời, nhanh nhảu, kéo tay cậu tới chỗ bán tai thỏ.
– Cô ơi, lấy con cái màu hồng đi!

– Đây nè, cậu đeo lên thử xem. Trông… ngố thật đó. Nhưng mà tớ thích lắm, con thỏ này làm tớ mê mất rồi. Ước gì được bắt về nhà nhỉ.
– Bắt về làm gì?? – cậu tròn xoe mắt hỏi
– Để trước khi ngủ ôm cho ấm
– Để ôm thôi sao!
– Uhm để ôm thôi!

– Mỗi lúc dòng người một đông, không còn chỗ để đứng nữa. Đi sát vào dòng người, không quên nắm tay cậu. Sợ bỏ ra thì lạc cậu mất thôi. Con thỏ dễ thương thế này, chắc nhiều người muốn bắt cóc lắm. Khẽ choàng tay qua cậu từ phía sau. Cậu vội vàng lấy 2 tay cậu đặt lên 2 tay tớ. Sao thế cho tớ ôm đi mà, đừng bỏ ra. Không cậu níu chặt lại, ôm luôn cả 2 tay của tớ. Không ngờ tớ lại là một người may mắn như vậy. Cậu là tất cả những gì tớ muốn ngốc ơi! Nhưng tớ chưa nói cho cậu biết đâu.

– Hai đứa đi bộ bên nhau khắp các con phố, ngắm tất cả những chiếc lồng đèn lớn nhỏ, cuối cùng cậu vòi tớ mua cho cậu 1 cái lồng đèn giấy nhỏ nhỏ xinh xinh. Chụp 1 vài tấm ảnh với cậu. Trên đầu đeo tai thỏ chớp đèn, 1 tay cầm lồng đèn, 1 tay trong tay của tớ. Tí nữa mà post cái này lên facebook thì tụi bạn sẽ ghen tị lắm đây. Chắc chắn luôn rồi!

– Gần về rồi, mém nữa quên mất chuyện qua trọng hôm nay. Tập trước gương trước khi đi cả chục lần rồi. Cố lên nào Huy ơi, tim tập rộn ràng, loạn nhịp. Bước tới trước cậu, đứng lại. Cất tiếng:

– Yến ơi, mấy ngày nay bên cậu, tớ thấy tớ được là chính mình, tớ thấy vui lắm. Vui nhất là những lúc chọc cậu đó. Tớ thích cậu mất rồi Yến à. Tớ cảm nhận cậu cũng thế đúng không cậu, đúng không
– … (cậu bất ngờ chưa cất được lời)…
– Yến ơi cậu làm bạn gái tớ nhé, tớ sẽ không để cậu thiệt thòi đâu!
– Tớ tớ…
– Cậu làm sao?
– Chút về nhà tớ trả lời cậu cho!
– Nhớ nha!

– Bước đi tiếp cùng cậu, ra chỗ lấy xe. Vừa đi vừa nhìn mặt cậu mãi không thôi. Không biết sau khi tớ hỏi cậu cảm thấy thế nào nhỉ? Cậu nhìn lại, cười mỉm
– Nhìn gì mà nhìn
– Nhìn mặt ngốc của cậu đó!
– Không cho hả
– Không cho! Plez
– Thế thôi tớ nhìn mấy đứa bên kia vậy
– Cậu mà dám. – Vừa nói vừa cậu nhăn mặt, nhéo bụng tớ, đau quá trời luôn
– Aaaaa!

– Cả 2 đứa thấy hơi đói rồi, cùng cậu lên quán chè Thái trên đường Nguyễn Tri Phương. Chè Thái ở đây là số dzách rồi. Ăn 1 muỗng, đút cậu 1 muỗng. Ai cũng nhìn. Kệ! Tớ thích như thế đó. Nhìn kệ người ta. Mẹ gọi:
– Về chưa Bin, sao lấy thế??
– Dạ dạ, con đang đi vòng lại mua chè cho mẹ, con về liền, dạ dạ!

10 giờ rồi, xin mẹ đi tới 9 rưỡi thôi, kiểu nay về chắc chắn ăn chửi rồi.
– Mua chè cho mẹ luôn, con ngoan ghê ta
– Chứ sao!
– Mốt không biết có thương vợ như vậy không nữa?
– Cưới tớ đi thì biết
– Ai thèm cưới cậu!

– Đi về không quên gọi thêm 1 bịch đem về nữa. Vừa hối lộ mẹ, vừa lấy le trước mặt cậu. Tỏ vẻ con trai hiếu thảo ^^!. Sài Gòn đêm xuống lạnh quá, mùa mưa mà. Chạy nhanh về nhà không sợ cậu bị mẹ la. Con gái mà, đi chơi khuya thế đâu có được. Cậu lại ôm tớ, lần này còn ôm chặt hơn nữa.
– Cậu ơi đừng bao giờ buông ra nhé!
– Sao được, về nhà thì phải buồn ra chứ??
– Đồ ngốc, ý tớ có phải thế đâu!

– Tới nhà rồi, cậu cởi nón bảo hiểm ra. Hất mái tóc nâu xinh xắn vào tớ. Cảm nhận được mùi hương trên tóc cậu. Chắc là cậu cố ý phải không. Muốn tối nay tớ mất ngủ sao hả?
– Hì hì bye H, tối về nhắn tin cho tớ nhé!
– Khoannnnnnnnnnnnn
– Khoan gì?
– Cậu chưa trả lời câu hỏi của tớ?
– À, xíu về tớ nhắn tin trả lời cho.
– Không được

– Bước xuống xe, nắm 2 tay cậu, nhìn thẳng đôi mắt cậu:
– Cậu ơi làm gà bông của tớ nhé!
– Cậu về đi, rồi tới trả lời cho
– Không được, trả lời ngay bây giờ cơ. Cậu làm gà bông của tớ nhé!
– Tớ…
– Nhanh không tớ đổi ý bây giờ
– Tớ đồng ý
– Cậu suy nghĩ kỹ chưa nè!
– Kĩ rồi!
– Không được đổi ý nhé
– Uhm! Tớ hứa
– Cậu nhắm mắt lại đi, tớ có cái này tặng cậu
– Cái gì
– Nhắm đi!

– Nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu. Sao mà ngọt ngào đến thế! Nụ hôn đầu của tới cho cậu! Một cơn gió nhẹ thổi ngang. Lay động những cành cây bên đường. Những giọt nước đọng trên cao rớt xuống. 1 giọt vô tình rơi vào giữa cậu và tớ.

– Ý! Mưa rồi kìa – Tớ vừa nói, vừa thu người lại, thế là chấm dứt 1 nụ hôn ngọt ngào rồi.
– Mưa đâu mà mưa, nước trên cây rơi xuống đó!
– Ừ nhỉ!
– Cậu làm tớ ngại quá Huy ơi! Thôi tớ vào nhà nhé! Tạm biệt cậu
– Tối ngủ ngon nhé, nhớ đắp chăn không thôi lạnh đó!

Hôm đó là 30/9/2012

Chương 5: Những ngày ngọt ngào và 1 cơn mưa!

Phần 5.1: Gà bông lớn, gà bông nhỏ.

– Tới nhà mình rồi:
– Mẹ ơi mở cửa cho con với!
– Sao mà vễ trễ thế?
– Dạ con đi vòng lại mua chè cho mẹ, nè mẹ.
– Chà bữa nay đi chơi mà cũng nhớ tới tui nữa ha!

– Phóng thật nhanh lên lầu, nhắn tin thật nhanh gởi cậu:
– Sweettest kiss ever (nụ hôn ngọt ngào nhất mà tớ từng có)
– Cậu xạo quá đi, nụ hôn trước của cậu thì sao!
– Mỗi người một cảm giác khác nhau chứ! Với cậu tuyệt lắm
– Cậu nói hoài à, làm tớ ngại quá đi!
– Tối nay chắc cậu ngủ ngon lắm nhỉ?
– Chắc thế, cậu cũng vậy phải không!
– Không! tớ vui quá không ngủ được đâu cậu ơi

– Leo lên giường nằm tiếc nuối. Muốn chạy xe thật chậm, muốn được ai đó ôm lâu hơn. Muốn được 1 ‘thiên thần’ ngồi sau ôm thật chặt. Mà thiên thần gì không mọc cánh dài ra, mà lại mọc tai thỏ dài ra nhỉ. Chắc chỉ có gà bông của tớ thôi. Tiếc nuối một nụ hôn ngắn ngủi, tại mình nhát quá cơ, tại giọt nước tự dưng rơi trúng mũi nữa. Mún kéo dài nó thêm 1 xíu nữa, xíu nữa thôi. Đi ngủ thôi nào, hi vọng sẽ được gặp cậu trong mơ nhé, lúc đó tớ sẽ hôn cậu thật nhiều. Chắc chắn luôn đấy, giấc mơ của tớ mà. Cậu sao mà cấm được.

– Sáng 4g30 ngủ dậy chạy bộ, dạo này không còn ngái ngủ nữa rồi. Tớ quyết tâm ăn nhiều, mập nhiều cho cậu ôm. Hôm qua cậu nói tớ ốm quá ôm chả ấm gì hết, nghe ghét lắm cơ. Chờ tớ nhé, tớ sẽ thay đổi vì cậu mà.

– Trên đường đi học hôm đó thấy 1 xe bán thú bông nhỏ nhỏ làm móc khóa. Đủ các con heo, thỏ, vịt, chim, chồn, mèo ú… À có con này hợp với cậu nhất này. Con gà bông con màu vàng, đầu nó đính 1 cái hoa màu hồng. Mua gà bông tặng gà bông ha ha. Chắc chắn cậu sẽ thích lắm cho mà xem.

– Yến ơi, tớ mới lượm được con này nè!
– Con gì thế, cho tớ xem với
– Con gà bông.
– Ơ dễ thương quá, Huy ơi tặng tớ đi, tặng tớ đi ha
– Hơm, gà bông của tớ mà, tối về tớ ôm, sao mà cho được.
– Thôi tặng tớ đi, tớ thích con này lắm đó, nha Huy, nha Huy!
– Con gà tớ cưng lâu nay, qua nhà cậu nó buồn lắm đó!
– Hơm có đâu, con gà mà được qua ở với tớ nó mừng lắm á
– Làm gì mà mừng, nó sẽ bị cậu hành hạ nè, nằm đè lên, vẽ bậy lên mặt, có khi lâu lâu bóp nó nữa chứ.
– Ơ hay, cái cậu này, tớ sẽ ôm nó ngủ rồi treo nó vào cặp tớ!
– Thế lỡ mai mốt giận tớ, cậu quýnh nó không thương tiếc thì sao?
– Giận cậu thì quýnh cậu chứ, sao lại uýnh nó tội nghiệp thế. Nó xinh xắn thế kia ai mà uýnh nó được.
– Vậy con gà bông sướng hơn tớ nhiều rồi. Được cậu cưng, được cậu ôm ngủ, lúc nào cũng bên cậu, còn không bị nhéo mỗi lúc giận nữa. Sướng quá đi!
– Đương nhiên rồi, cậu còn lâu mới được như thế!
– Trời ơi, chẳng lẽ giờ tớ đi ghen với con gà bông sao >.<
– Kệ cậu hi hi, thế cậu tặng tớ nha?
– Hôm nay học ngoan đi, cô mà la là tớ không tặng đâu.
– Hứa đó nha!
– Hứa.

– Nói chuyện đi, nói chuyện đi, bà tám mỗi ngày đâu rồi, bị cô la đi. Để mai còn có người phải năn nỉ mình nữa. Lâu lâu mới được cậu xuống nước năn nỉ thế mà. Lâu nay chọc cậu bị giận hoài, năn nỉ muối cong cả lưỡi. Phải tranh thủ xíu chứ. Ngồi học Lý chả được gì cả, cứ ngồi nói chuyện với mấy đứa xung quanh mãi:

– Huy im lặng coi, cứ nói chuyện với bạn Thịnh hoài thế. Để yên cho mấy bạn nữ bên kia học nữa chứ. Thấy con gái người ta ngoan thế không!
– Dạ dạ, con biết rồi cô! (ngoan cái gì mà ngoan, tụi nó chưa nói đấy thôi)

– Sặc kiểu này thì hố hàng quá rồi, đang cầu người ta nói chuyện thế mà lại! Nhìn qua thấy Yến đang bụm miệng cười. Lúc mình nhìn còn cười rõ hơn nữa chứ. Quê quá, nhét cục ‘quê’ đâu bây giờ. Kiểu này thì đi con gà bông mất rồi. Hết giờ rồi, chắc cậu đợi nãy giờ rồi phải không?

– Huy ơi, Huy ơi, đưa gà bông cho tớ!
– Ơ. Nhanh quá ha, nè!
– Gà bông ơi, qua ở với tao nhé!
– Bắt cóc nó đi thế mà, chơi với nó 1 mình luôn đi nha.
– Ơ. Chơi với H nữa chứ, cám ơn con gà của Huy nhiều nha!
– Hông có gì, cậu vui là tớ vui rồi, nhớ treo nó ở cặp nhé!

– Sao mà đang muốn giận cậu rồi lại đổi giọng nhanh thế nhỉ. Cứ mỗi lần nhìn thấy cậu, mỗi lần cậu mở đôi mắt to nhìn tớ, mỗi lần giọng nói ngọt ngào đó cất lên là mỗi lần tớ xiêu lòng. Chả thể giận lâu được, chả thể làm mặt lạnh để được năn nỉ hoài. Cậu ơi là cậu, thế mà mỗi lúc tớ bị giận, tớ lại không thể đứng yên. Má cậu phồng lên trông dễ ghét lắm, không thèm nhìn tớ, tớ nói gì cũng lắc đầu trông ghét lắm cơ. Nhưng mà mỗi lần năn nỉ được cậu xong, lúc nào cũng có 1 nụ cười cho tớ cả, 1 nụ cười mà tớ sẽ khó mà quên được lắm đây.

– Tối về, như thường lệ, chat với cậu đến thật khuya:
– Yến ơi, biết sao tớ thích cậu không?
– Không biết, sao thế cậu
– Thích thì thích thôi, cần gì lý do ha ha
– Thế mà cũng nói, đồ khùng!
– Đúng mà, lúc thích nhau thì chả cần lý do gì đâu, nhưng mà khi chia tay lại có đến cả ngàn. Chả hiểu sao lại như vậy nữa?
– Có lẽ lúc đó họ thấy không hợp nhau nữa nên chia tay.
– Không hợp nhau sao lúc đầu lại có thể thích nhau nhiều như vậy được!
– Cậu ngốc thế, thích nhau một thời gian mới phát hiện ra mình không hợp chứ!
– Tớ chả tin, lúc đó thì yêu luôn cả điểm khác biệt và khuyết điểm của người kia nữa chứ. Tớ nghĩ đó là lời biện minh lúc người ta chia tay thôi!
– Không hợp thì không hợp thôi, cậu ơi là cậu! – Yến nói

– Tớ thấy lúc đó chán nhau rồi mới nói vậy thôi, tớ bị mấy lần rồi. Nhiều lúc tớ không dám đặt hết tình cảm lên 1 ai nữa!
– Thế lần này cũng không dám à
– Đương nhiên là dám rồi, phải thử 1 lần cuối chứ, có gì khỏi hối hận.
– Lần cuối mới ghê chứ, thế lỡ lại tan vỡ rồi sao?
– Tan vỡ thì tớ sẽ cố gắng làm bạn đó thích lại tớ, sẽ níu kéo bạn đó, không buông tay dễ dàng đâu, vì bạn đó quan trong với tớ lắm!
– Cậu nhớ đó nhé, tớ sẽ nhớ những lời này mãi!
– Chỉ cần cậu vẫn còn đó, vẫn chưa quen ai khác tớ chắc chắn sẽ kéo cậu lại. Tin tớ nhé gà bông!

Phần 5.2: Yêu thương là tin tưởng mà.

Tối thứ 2, cả ngày hôm nay không được gặp cậu. Nhớ! Chỉ biết chọc cậu vui bằng những dòng tin nhắn ngốc nghếch này thôi:

– Ê ngốc đố cậu cái này nha!
– Sao biết người ta sẽ không trả lời được mà dám kêu ngốc!
– Thích thế đấy. Thế biết con gì không gáy mà người ta vẫn kêu là gà không?
– Đúng thì được gì không
– Đúng thưởng cho, yên tâm nhé.
– Xời, câu gì dễ ẹt, gà con!
– Còn gà nhỉ nữa
– Để tớ nghĩ… à gà mái
– Còn một con nữa!
– Con gì??? hết rồi mà
– Gà móng đỏ!

– Là gà gì thế, tớ chưa nghe bao giờ?
– Chưa nghe thì thôi, mốt sẽ biết ha ha
– Đồ khùng. Thấy tớ giỏi chưa ^^!
– Câu này con nít chưa biết nói nó cũng trả lời được. Thế mà dám kêu giỏi.
– Xạo vừa thôi, con nít chưa biết nói sao nó trả lời!
– Ờ thì nó chỉ vô con gà, nó chưa biết nói nhưng nó biết nghe rồi mà!
– Cái gì cậu cũng nói được, đồ lưỡi không xương!
– Trên đời có ai có lưỡi có xương đâu!
– Cậu, cậu… Ghét cậu luôn, không nói chuyện nữa
– Thôi tớ giỡn đó, chọc cậu hoài tội nghiệp ghê. Mai tớ tặng cậu 1 cái K nha
– Kẹo hả?? Thích thế!

– Còn nhớ hồi Chủ Nhật đi trung thu, có mua tặng cậu 1 cái lồng đèn nho nhỏ. Thế mà con nhỏ đi chung nó cầm về mất rồi. Nó hơm chịu trả. Cậu giận tớ quá trời, bắt hôm nay (thứ 3) phải lên đòi cho được. Thì ra trước mặt Yến nó cố tình chọc mình quê. Chứ lên lớp kêu cái là nó đưa liền. Chà tự nhiên đi học mang theo lồng đèn làm gì nhỉ, có nến đâu mà thắp. À treo lên giữa lớp đi cho đẹp. Có gì cô hỏi nói là trang trí lớp mùa ‘hậu trung thu’, có khi được khen nữa chứ. Hì hì, treo đó đi!

– Lồng đèn của tớ đâu?
– Chết cha!! Tớ tớ…
– Cậu chưa đòi phải không, đồ đáng ghét!
– Không mà tớ đòi rồi mà
– Sao không đưa cho tớ .
– Hồi sáng tớ treo lên giữa lớp cho nó đẹp!
– Thế giờ mất rồi chứ gì. Tớ giận luôn. Giận thật đó.
– Mất đâu mà mất, còn đó mà.
– Sáng giờ sao mà còn được. Hu hu cậu lo đền cho tớ
– Không tin chút cuối giờ học cậu lên tìm với tớ nha!

– Giờ học Toán buổi tối, cậu ngồi sau tớ. Lâu lâu đợi thầy viết bài trên bảng thì lại quay xuống nhìn lén cậu 1 cái. Cơ mà nhìn lén làm gì nhỉ, cậu là gà bông của tớ rồi mà. Nhìn lén có cái thích của nó chứ. Nhìn lén cậu viết bài, lâu lâu lại lấy 2 ngón tay vuốt tóc rũ trước mặt lên tai, thích nhất là nhìn mặt ngố của cậu khi đang học mà tớ gửi tin nhắn này đó: “học hành kiểu gì, lo học đi, còn dám lấy điện thoại ra nhắn tin với trai nữa, thầy thu bây giờ”. Hai mắt nhăn lại, gò má hích lên, nhìn chằm vào tớ:

– Đồ khùng
– Khùng kệ tui!

Cuối giờ học:

– Cậu ơi lên lầu 4 tìm lồng đèn với tớ đi – Mình nói
– Nó mà mất là cậu chết với tớ!
– Hông mất được đâu, ai mà lấy là tớ…
– Cậu làm sao!
– Thì tớ… đi xin lại cho bằng được
– Thế mà cũng nói. Nhưng mà trên kia tối lắm, không có ai nữa, tớ sợ lắm.
– Sợ gì mà sợ hả
– Sợ ma lắm, ghê lắm
– Lớn rồi mà còn sợ ma cái gì nữa
– Kệ tớ, hu hu. Không lên đâu!
– Thôi đi sát vào tớ là không sao đâu. Nắm tay tớ lại nè! – (Sợ ma kiểu này hay chứ nhỉ)
– Kìa kìa nó kia kìa, Huy ơi trèo lên bàn lấy cho tớ đi
– Thôi trong lớp tối om à, thấy đường đâu mà trèo giờ.
– Thế giờ làm sao?
– Mai tớ đi học sớm tớ lấy cho, tối rồi không mất đâu.
– Nhớ đó, thôi xuống nhanh đi, người ta về gần hết rồi kìa!

– Hôm qua tớ hứa tặng cậu 1 cái K phải không?
– Kẹo hả, đâu đâu??
– Không phải kẹo, kiss đó!
– Ơ, cậu…

– Nhẹ nhàng kéo cậu lại, đặt một nụ hôn lên môi cậu. Lần trước tớ vẫn còn tiếc vì nhanh quá, tại bị nước rơi trúng mặt. Giờ thì khỏi nhé. Cậu ngượng ngùng vội nhắm mặt chặt lại, như chưa biết rằng tớ sẽ định…

– Huy ơi là Huy, cậu làm tớ đỏ mặt lắm luôn rồi nè!
– Hì hì, đỏ mặt thế trông cậu dễ thương lắm đó.
– Dễ thương gì, ngại chết đi được. Ghét cậu lắm!
– Mai mốt cho tớ làm cậu đỏ mặt nữa được không?
– Không, không, không. Ghét cậu lắm!
– Ghét tớ sao mà giờ vẫn nắm tay tớ chặt thế?
– Kệ tớ, tớ thích như vậy đấy. Không nắm cho ma bắt à!
– Ngốc ơi là ngốc làm gì có ma!
– Thế tớ buông ra nhé??
– Không không, tớ giỡn thôi, lo mà nắm chặt lại đi, không là nó bắt mất gà bông của tớ đó.

– Yến ơi, sao lúc nào cậu cũng ngây thơ một cách dễ thương như vậy nhỉ! Sao lúc nào tớ cũng bị vẻ mặt ngốc của cậu làm cho tớ đêm nào cũng phải nghĩ tới nó mấy lần mới ngủ được. Lúc cậu ngượng lên xinh lắm cơ. Hi vọng sẽ được làm cậu ngượng thêm nhiều lần nữa, để tớ có thể nhìn chằm chằm mặt cậu lúc đó. Tối nay tớ sẽ ngủ thật ngon đây (cậu cũng thế phải không?), tớ sẽ không phải tiếc nuối vì 1 nụ hôn ngắn ngủ như lần trước nữa đâu. Sẽ ngủ thật ngon, để được cảm nhận nó 1 lần nữa… trong mơ!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Thời gian không còn nhiều nữa
Tử
Cảnh báo
Chọn lọc
Bức thư gởi papa Điện Lực