Cappuccino 2.0

07.10.2014
Admin

– Có…có chuyện gì đó?
– Ừ…Phong…muốn ở đây nói chuyện với Ngọc một tý nữa thôi, lát hẳn báo cho bác sĩ nha!
– Không được, họ dặn là phải báo cho họ ngay…
– Phong muốn được nói chuyện một tý, một tý thôi mà…

Nàng mím môi, trĩu mắt nhìn tôi rồi nhìn đi đâu đó như đang nghỉ ngợi điều gì khó xử lắm, hai má nàng cứ phồng lên phỗng phao. Tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay nàng thậm chí còn phần xiết chặt khi Lam Ngọc nhìn ra cửa phòng đóng kín, nhưng cuối cùng nàng thở hắc một hơi thật dài rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường:

– Thấy trong người thế nào rồi, khỏe chưa?
– Cũng khỏe, nhưng còn hơi ê ẩm! Phong bất tỉnh bao nhiều ngày rồi vậy?
– Mới gần 1 tuần thôi!
– Sặc, còn Ngọc thế nào rồi, mấy người kia nữa!

– Tạm ổn thôi, bên hông còn đau lắm! Còn mấy người kia thì khỏe hẳn rồi!
– Hời, kế hoạch này làm luyên lụy đến nhiều người quá!

Tôi thở dài gát tay dưới gáy nhìn lên trần nhà trắng phếu, nhưng chẳng nhìn được lâu lại bị Lam Ngọc cốc cho phát giật thót:

– Ngốc thật, họ cũng chiến đấu vì bảo vệ nơi họ ở, tất cả đều có mục đích cả, đừng nên tự trách!
– À, thằng Tồ lớn với thằng Nghĩa sao rồi?
– Tồ lớn thì sau trận đấu Ngọc không biết, chỉ biết thằng Nghĩa bị ba nó rướt đi hôm qua rồi, mong rằng sau này không gặp lại nó nữa, mỗi lần gặp là mỗi lần có chuyện!

Lam Ngọc thở dài ngao ngán, khoanh tay tựa lưng vào tường.

– Mà Ngọc đã ở đây gần một tuần à?
– Không, Ngọc chỉ mới ở từ hôm qua thôi!
– Thế trước đó ai đã ở đây với Phong?
– Là… – thoáng một chút ngập ngừng – Ngọc Lan đó!

– Vậy giờ Ngọc Lan đang ở đâu rồi, ở nhà nội sao?
– Không, Lanna có chuyện đã về trước rồi!
– Về Sài Gòn trước à, uầy đành vậy…!
– Về nước rồi…!

Vừa nghe, tai tôi như có pháo nổ kề bên giật bắn cả thân người, tôi cố sức ngồi dậy hỏi lại Lam Ngọc như một lời xác minh rõ ràng:

– Sao Ngọc nói gì, Ngọc Lan…về nước rồi á?
– Ừ, về rồi, về hẳn!

Nàng cứ vô hồn buông ra những câu nói hững hờ làm tim tôi muốn nhũn ra, phải khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh mà tiếp tục gặn hỏi Lam Ngọc:

– Sao, kể tường tận cho Phong nghe đi, sao Ngọc Lan lại về nước chứ?
– Thôi được rồi, Ngọc sẽ kể cho Phong nghe, nhưng Phong phải bình tĩnh đấy, quá kích động là Ngọc sẽ không kể tiếp đâu!
– Ừa rồi, kể đi, Phong hứa sẽ bình tĩnh mà!

Khẽ hít một hơi thật đầy rồi thở mạnh, Lam Ngọc bắt đầu trầm giọng:

– Sau khi Phong bị ngất đi, cả bọn nhanh chóng đưa Phong vào bệnh viên. Lanna là người nhiệt tình hơn cả, chính cậu ta đã tình nguyện ở đây chăm lo cho Phong ngày đêm đấy!
– Ừm…vậy sao…
– Nhưng đến ngày thứ 5 Lanna bỗng đổ bệnh nhức đầu dữ dội, sẵn tiện đang ở bệnh viện nên cấu ấy mới đi khám và sau khi khám xong Lanna mới với mọi người phải về nước có việc gấp, nhưng không ai biết Lanna bị gì cả!
– Chỉ thế thôi sao…
– Ừm…chỉ thế, cậu ấy mới đi rạn sáng này…tạm biệt mọi người mà đi rồi!

Sau khi kể xong, cả tôi cả Lam Ngọc và cả không khí xung quanh chúng tôi, nó chùn xuống u ám lắm, thậm chí bây giờ tôi chằng còn tâm trạng để nhìn ngắm mọi vật nữa, nó cứ vang vọng, mập mờ quá người duy nhất tôi thấy rõ lúc này chỉ là Lam Ngọc mà thôi. Rốt cuộc Ngọc Lan đã bị gì chứ, đây không phải là lần đầu nàng bị như thế, ở những lần trước cũng đã xảy ra những trường hợp tương tự khiến tôi phải giật thót bao phen và tự thở phào vì may mắn mình có ngay ở đó để trợ giúp cho nàng. Nhưng rồi tôi lại quay sang Lam Ngọc, đôi má nàng xụ xuống, chốc chốc lại che miệng ngáp với gương mặt phờ phệt, cuốn sách hôm trước vẫn còn để trên bàn. Ắc hẳn đã ở đây từ hôm qua đến giờ. Ngay tức khắc trong đầu tôi xuất hiện một loạt các câu hỏi lo lắng rằng nàng có ăn gì chưa? Nàng có ngủ được không? Nàng có quen ở đây không? Nàng có buồn không? Cho đến khi nàng gọi giật:

– Nè, giờ Ngọc ra gọi bác sĩ vào nhé?
– Ừ…ừm…phiền Ngọc vậy!

Nàng quay đi do bất cẩn đã quẹt phải cuốn sách nằm chìa nữa khoảng ra mép bàn làm nó rơi cộp xuống đất, sẵn đang muốn xuống giường hoạt động cho khuây khỏa, tôi vội co chân toang ngồi dậy nhưng chẳng hiểu sao đôi chân vẫn nằm ỳ ở đó mặc cho tôi có cố sức cử động thế nào, trông nó bây giờ cứ ý như đống thịt gắn liền với thân mình tôi vậy, nằm trơ trơ, không chút cảm giác, tôi bắt đầu đâm hoảng tay chân lạnh toát lên rung rẩy.

Ấy thế Lam Ngọc vội chạy đến ngồi cạnh tôi:

– Gì vậy, Phong mới hồi phục mà đừng cử động nhiều.
– Sao chân Phong không cử động được?
– Đừng lo mà, chỉ là…um…vết thương chưa lành nên chưa đi được thôi!
– Ơ…chừng nào mới lành vậy?

– Bác sĩ bảo là…chịu khó khoảng…1- 2 tuần sẽ khỏi ngay mà!
– Thật không, chỉ 1- 2 tuần thôi à?
– Ừ…hẳn vậy!

Đáng lẽ Lam Ngọc là người biết rõ bệnh tình của tôi hơn cả nhưng tại sao nàng lại ấp úng trả lời như không thế kia, nhìn cứ như đang giấu tôi chuyện gì đó vậy. Tôi thắc mắc lắm, sau khi đã được Lam Ngọc giải thích, tôi vẫn còn nhìn nàng chằm chằm nghi vấn khiến nàng cứ lúng túng không dám nhìn thẳng mặt, điều đó càng làm tôi cảm thấy nàng đang giấu diếm tình hình sức khỏe của tôi.

Nhưng khi tôi định mở miệng truy vấn, nàng bỗng réo lên:

– À quên mất, trước khi đi Lanna có gửi cho Phong bức thư này, Phong đọc đi, Ngọc ra ngoài gọi bác sĩ vào nhá!

Không để tôi kịp gọi, Lam Ngọc chạy nhanh ngay ra khỏi phòng để lại tôi một mình với bức thư được đặt ngay trước mặt, đó là một mảnh giấy màu vàng tươi tắn được gấp ngay ngắn, đính kèm một chiếc kẹp tóc để cố định, nhìn sơ là biết ngày đây chính là chiếc kẹp tóc của Ngọc Lan thường dùng,

“Liệu có còn mùi tóc của Ngọc Lan không nhỉ?” – Tôi cười khẽ rồi gỡ chiếc kẹp tóc ra để ở một nơi an toàn trên bàn.

Chữ của nàng vẫn vậy, tuy có hơi nguệch ngoặc nhưng chung quy đã đỡ hơn kì noel rất nhiều và chữ được viết có nét hơn song vẫn chẳng thể làm tôi không khỏi cười mỉm được.

Chẳng chờ đợi lâu, hít một hơi lấy tinh thần, tôi bắt đầu dõi mắt theo từng con chữ:

“Phong à, xin lỗi vì đã ra đi không lời từ biệt, lúc đó thật là Lan muốn đánh thức Phong dậy lắm nhưng nghĩ lại Phong đang bị bệnh mà, nhưng đừng buồn chéri, Lan có để món quà tạm biệt ở trên người Phong đó, cởi áo ra là thấy, hì hì…”

Đoạn rồi tôi tò mò cởi chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt trên người ra xem xét nhưng phải đóng nó lại ngay sau đó bởi bị trên ngực tôi lúc này có nguyên một dấu son đỏ hỏn, nhỏ nhắn. Nếu như theo Ngọc Lan nói thì đây chính làm món quà nàng tặng cho tôi hay sao? Càng nghĩ mặt tôi lại càng nóng, khắp người tôi máu cứ chạy rần rần như bơm nước. Chính Ngọc Lan đã đặt đôi môi của nàng lên đây, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy chộn rộn rồi, huống chi là tình cờ thức dậy ngay khoảnh khắc đó, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…

Đóng chặt cúc áo đến tận cổ, tôi bắt đầu đọc tiếp:

“…nhưng cho Lan xin lỗi thêm một lần nữa nhé, xin lỗi về tất cả những gì mà Lan đã gây ra cho Phong, nhất là những chuyện liên quan đến tên Nghĩa, thấy Phong thế này Lan đau lắm, đau nhất ở trong tim…còn nhớ cái lúc Phong bị tên Nghĩa đánh vào lưng Lan đã ôm Phong khóc nhiều lắm, cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Phong thôi, chéri ngốc ạ…”

“Haizz, thiệt tình, chẳng biết nói gì luôn” – Tôi cười phì lắc đầu với nét trẻ con có đôi chút của Ngọc Lan.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Ngọc Lan không có tình cảm với tôi thì tại sao nàng lại có biểu hiện như thế, ắc hẳn cũng phải có gì đó chứ nhỉ? Càng nghĩ, nó lại càng làm trái tim tôi ấm đi rất nhiều, không còn cảm tháy hụt hẫn khi biết tin nàng đã đi nữa, cứ như nàng luôn bên cạnh tôi vậy.

Nhưng đọc đến những dòng cuối cùng, tôi như muốn rụng rời…

“Nhưng Phong à, Lan sợ sẽ chẳng gặp Phong được nữa…”

Đến đây chữ bị nhòe đi, chắc là do nàng đã khóc, nhưng với quyết tâm tột độ, tôi cố gắng đọc từng chữ một:

“…Lan về nước một phần là vì những biểu hiện nhức đầu, mờ mắt của mình đó, chắc Phong cũng đã thấy rồi phải không, Lan sợ lắm chính Lan còn không biết mình đã bị gì, Lan rất sợ mình sẽ không được gặp Phong nữa…nên Phong à, hãy tự chăm sóc và cố gắng luyện tập đôi chân đừng tuyệt vọng khi không có Lan nha, không được lười biếng đó, từ đây cho đến lúc Lan có thể quay về sẽ có người giám sát Phong, nếu lười biếng Lan sẽ không về nữa đâu…

Thôi, sắp đến giờ phải lên xe rồi, Lan ngừng bút ở đây nha, Lan sẽ cố gắng nhất có thể để trở lại đây…Chéri ạ!

P/s: cho phép Phong dùng từ điển tra “chéri” rồi đó!”

Hết bức thư, trong lòng tôi cảm thấy ngỗn ngang vô cùng, cứ như có ai đó xả mấy cuộn len vào đó vậy, rối nùi cả lên một đống.

Đến giờ khi đã cầm lá thư trong tay rồi, tôi vẫn chẳng thể nào tin được Ngọc Lan đã về nước, rời xa quê hương này, rời xa nơi đây và rời xa cả tôi…Đúng thật là nàng đang có vấn đề gì đó với những triệu chứng như thế, còn quá nhiều điều về Lanna mà tôi không biết hết được, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi chỉ cần ai đó trả lời cho tôi 1 câu hỏi duy nhất thôi, “khi nào Ngọc Lan mới quay về đây?

Đến chiều, khi những tia nắng vàng rực ban trưa đã ngã hẳn sang màu vàng phấn, những cơn gió thổi nhẹ lùa vào những tán cây phương làm cho những bông hoa rơi hững hờ đỏ cả một góc sân. Tôi kềnh càng trên chiếc xe lăn mà Lam Ngọc phải thuyết phục lắm tôi mới chịu ngồi lên đó, cảm giác mình cứ như là người liệt thật vậy, đã thế được nàng đẩy đi, tôi cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, cứ thoáng chốc nàng lại khom xuống hỏi tôi muốn đi đâu trông thật là thê thảm. Nhưng may sao, có vẻ nàng biết ý tôi ngại nên vội đẩy tôi vào gần một băng ghế đá rồi chạy ra ngoài mất hút mãi đến một lúc sao mới chạy vào với một ổ bánh mì trên tay:

– Nè, ăn đi!
– Hả, gì đó!
– Ăn đi rồi biết!

Tôi nhìn nàng nghi hoặc một lúc rồi từ từ cắn một mẫu cỡ vừa, trái lại với suy nghĩ của tôi là nàng sẽ tìm cách trêu chọc tôi bằng ổ bánh mì này nhưng không phải, đây chỉ là một ổ bánh mì bình thường, nhưng nó đặc biệt ở chỗ lại là bánh mì phá lấu, món tôi cực kì ưa thích.

– Ngọc mua à, ở đâu hay thế?
– Hàng dạo ngoài cổng bệnh viện đó, cứ mỗi chiều lại đẩy xe ngang đây, ngon lắm cứ ăn đi!

Tuy nhiên nhìn ổ bánh mì duy nhất này và gương mặt có phần phờ phệch của Lam Ngọc, trong lòng tôi lại nãy sinh nhiều câu hỏi mâu thuẫn và chỉ khi tôi cắn miếng bánh mì mọi việc mới được phơi bày:

– Ngọc, chưa ăn tối à? Sao tay chân rung lên thế kia?
– Ăn rồi, mới mua một ổ bánh cho Phong đấy!
– Đừng giấu Phong, rõ nghe cả tiếng rột rột!
– Ăn đi, nói nhiều quá!

– Sao Ngọc không thêm một ổ nữa!
– Thì bảo ăn đi mà! – nàng bắt đầu lúng túng.
– Sao Ngọc không ăn?
– Thì…còn tiền đâu mà ăn!

Vừa nghe, cổ họng tôi cứ khô khốc đi. Tôi cứ nhìn nàng trân trân chẳng biết nói gì, còn Lam Ngọc chỉ biết thở dài, mím môi làm cho hai gò má cứ phồng lên vô tội vạ. Phải đến một lúc sau tôi mới đạp đổ được bức tường ngăn cách giữa hai đứa:

– Ngọc…không có tiền trong người sao?
– Có nhưng để quên trong balô hết rồi, mấy ngày nay toàn dùng đồ của bọn Toàn gửi lên! Nay họ nghe tin Phong ngày mai xuất viện nên ở nhà chuẩn bị gì ấy, không gửi lên nữa!
– Nè, cùng ăn nhe! – Tôi xé đôi ổ bánh mì đưa cho nàng.

Lúc đó Lam Ngọc phải nói là tròn xòe mắt nhìn nửa ổ bánh mì đó mà không nói nên lời, phải mất một lúc nàng ở đẩy nửa ổ đó về phía tôi:

– Không ăn đâu, ưu tiên người bệnh!
– Cứ cầm lấy, ưu tiên người chăm sóc người bệnh! Có đưa lại Phong không lấy đâu!

Tôi lại dúi ở bánh mình vào tay nàng và dứt khoát không nhận lại. Lúc đầu nàng có hơi tung lúng khi cầm nửa ổ bánh mì đó mà không biết phải xử lí thế nào cả, đôi mắt nàng cứ rung lên lóng lánh tựa như đang muốn tuông trào một thứ gì đó, nhưng rồi một lúc sau nàng lại thở hắc ra, cười mỉm với những vệt hồng ngang má.

– Bốp…! – Nàng đột ngột vỗ vai phát mạnh làm tôi muốn phun ra một họng bánh mì!
– Gì thế Ngọc, đang ăn mà!
– À…không có gì, muốn thử xem Phong khỏe chưa thôi!
– Lạy hồn, thôi ăn đi còn về phòng nghỉ ngơi nữa!

– Rồi, ngay đây, cứ càm ràm mãi!

Buổi chiều hôm đó trôi qua thật thật yên bình, yên bình như những gì nó mang đến, yên bình như những gì nó mang đi. Những cành phượng còn vương vãi trên sân, những cơn gió lùa cứ làm chúng bay phấp phới, nó tựa như mái tóc thề xõa tự nhiên của Lam Ngọc được vén lên ngang tai mỗi khi có gió táp.

“Bé gấu hôm nào đã lớn thật rồi nhỉ?”

Chương 118:

Ngày hôm sau, chú Tư Chúc ba cùng với nhỏ Nhung đến đón bọn tôi rất sớm, mới ra đến cổng bệnh viện đã thấy hai cha con đã đâu xe ở đó từ lúc nào. Đáng lẽ ra hai tụi tôi có thể chất lên một xe mà tống 3 chạy về nhưng vì tôi mới xuất viện cộng với việc phải chở thêm người bạn đồng hành bất đắc dĩ của tôi là chiếc xe lăn nên phải nhờ đến sự trợ giúp thêm từ nhỏ Nhung. Ngồi trên xe của nhỏ, tôi cứ khiếp vía với tốc độ bạc mạng, nước mắt nước mũi chảy tèm lèm:

– Này ông Phong, có vịnh thì vịnh vào vai, đừng có vịnh lung tung!
– Ẹc, chạy chậm thôi bà, không sợ công an tóm à?
– Yên tâm, đường này không có đâu mà lo!
– Éc, nhưng chậm lại đã, tui mới xuất viện!

– Khỏe mạnh thế mà sợ gì chứ, tui quen chạy nhanh rồi, thiệt tình!
– Sặc, bà làm như mình là dân bão đêm vậy!
– Ông thử chạy xe đi giao hàng xem có muốn chạy nhanh không thì biết!
– Ý bà nói tui là hàng á?

– Xì, thôi để yên cho tụi chạy!

Nói rồi nhỏ lại nhín ga vụt đi trong làn gió cắt đến khiếp vía mặc cho tôi có sợ điếng hồn đến tóe cả nước mắt.

Chẳng mấy chốc sau tôi cũng về đến nhà nội, theo phía sau là chú Tư Chúc cùng với Lam Ngọc đang khệ nệ đẩy chiếc xe lăn đến chỗ tôi. Nghe tiếng xe, bọn thằng Toàn chạy ùa ra ngoài cổng như kiến thấy thịt làm tôi đâm hoảng ngồi chết dính trên chiếc xe lăn không dám ứ lên một tiếng.

– U cha, thằng Phong khỏe rồi nè bây, trong vẫn phòng độ nhỉ?

Toàn phởn là thằng đầu tiên khai hỏa cho màn chào mừng kiểu sốc óc.

– Mấy nay trên bệnh viện có máy lạnh nôm da trắng nhễ!
– Có tăng được kí nào không mày?
– Có gái nào đẹp không?
– Thôi thôi mọi người bớt ôn ào đi, Phong mới xuất viện đấy!

Lam Ngọc chống nạnh thở phì một hơi bực bội.

– Chậc, bà với bà Lanna giành nhau canh chừng thằng Phong có cho tụi tui lên thăm đâu, giờ anh em người ta mới gặp hỏi thăm tý ấy mà!
– Này ông Toàn, định kiếm chuyện với tôi sao?
– Ực, hề hề, thôi vào nhà đi đã, cho nội gặp thằng Phong tý, bà nhớ nó lắm rồi!

Tức thì cả bọn đẩy từ từ tôi vào trong nhà, qua khoảng sân rộng thênh thang, qua những bậc thềm gấp khúc, qua cả cái tiền sảnh bọn tôi hay thường nằm xem TV, tất cả đã rất đỗi quen thuộc trong cuộc sống thường ngay tại đây, nhưng chắc có lẽ đối với thằng vừa trở về từ bầm dập như tôi còn kèm theo một cảm giác lạ lẫm, sợ sệt nữa. Vẫn là căn buồng lặng thin nơi có một tấm thân già nua đang nằm thiu thiu với chiếc quạt mo đã sờn theo năm tháng, vừa định hít hơi lấy tinh thần lăn bánh xe vào, chất giọng già nua đã cất lên nghe trầm ấm:

– Mày về rồi đó à Phong?
– Ơ…à, dạ con về rồi!

Ngay tức khắc bà choàng ngồi dậy nhìn tôi với đôi mắt nhăn nheo đã đượm chút giọt buồn:

– Tổ cha mày, mỗi lần về đây là có chuyện, mai mốt mày đừng về đây nữa cho tao bớt lo!
– Con xin lỗi nội, con không cố ý!
– Nhưng mà mày không về đây, nội chắc nhớ mày lắm!
– Đừng khóc mà nội, sau này con sẽ không làm nội buồn nữa đâu!

– Ừ, nội có khóc đâu, đưa cái chân của mày cho nội xem!

Tôi lăn đến gần nội, để bà năn bóp cặp giò giờ này đã yểu xìu chẳng khác nào cọng bún rêu của mình, mãi đến một lúc sau bà mới vỗ vai tôi miệng móm mém:

– Mày rán mà tập cử động cái chân của mày, bây giờ chân mày đã…

Sau khi bà đã ngủ, tôi mới lăn xe ra ngoài nhà trước một cách nặng nề. Thấy tôi từ xa, bọn thằng Toàn đã vội xúm lại đẩy nhanh tôi ra ngay không kịp đợi. Đến giờ khoảng thềm rộng trước phòng khách đã được bọn nó bầy biện đồ ăn thức uống um tùm tựa như mở yến tiệc vậy. Chẳng những thế thằng Khánh, thằng mậu cùng với mấy thằng trong xóm khác đã đến từ lúc nào. Tôi vừa ra tới nơi, nó đã chạy đến xúm lại:

– Ê, mày khỏe chưa Phong, chân mày bị sao rồi thế?
– Không sao cả, 1- 2 tuần sẽ khỏe ngay thôi!
– Kì này luyên lụy mày quá rồi, tụi tao chả giúp được gì?
– Bọn mày ăn nói kiêu gì thế, anh em cả! Mà làm gì đồ ăn nhiều thế kia?

Tôi trố mắt nhìn cả đống đồ ăn được bày trên thềm.

– Thì hôm nay mở tiệc ăn mừng mày xuất viện với chiến thắng bọn Bình An mà!
– Làm gì mà hầm hố thế, mà thôi chén đi, tao cũng đói rồi!

Vừa nói cả bọn liền bay vào nhập cuộc quậy tưng cả cái thềm nhà của tôi chẳng khác nào cái quán nhậu thực thụ vậy.

– Ê nè, mấy tụi bây biết đá 720 độ của taekwondo không, anh mày đá được đó nhá!
– Ghê thế, rồi mày không bị tụi nó đánh à?
– Làm gì có, anh mày võ công cao cường thế mà!
– Gớm ăn dữ?

Trong khi Toàn phởn vừa ăn, vừa luyên luyên những chiến công mà nó đạt được thì thằng Huy với thằng Khánh lại cặm cụi vơ vét đồ ăn chừng nào hay chừng đó, bởi lẽ tụi nó đã ngã gục từ rất sớm khi đánh nhau với thằng Tồ nên chẳng quan sát được tý gì để mà chém gió cả. Trong bữa tiệc chỉ có một nhóm người thưởng thức tĩnh lặng nhất đó chính là nhóm nữ, cũng chẳng có ai nhiều ngoài Lam Ngọc, bé Phương, nhỏ Nhung, mặc cho mấy thằng con trai nói cứ nói, các nường ăn vẫn ăn làm tôi có đôi lúc cũng thấy buồn cười nhưng chẳng thể nào nhoẻn miệng được.

Giá như Ngọc Lan có ở đây chắc buổi tiệc sẽ vui hơn rất nhiều với những trò quậy phá của nàng rồi. Nhưng giờ chỉ có mình tôi ngồi trên chiếc xe lăn này, xung quanh có bao nhiêu niềm vui mà tôi chẳng thể nào tiếp nhận được, cảm giác cô đơn đến nỗi tôi cứ tưởng mình như vô hình trước trước hàng chục người ở đây, giữa không gian tràn ngập tiếng cười nói này.

Nhân lúc cả bọn còn đang say sưa với những câu chuyện chém gió bay nốc nhà của ku Toàn, tôi lặng lẽ đẩy lùi chiếc xe lăn đi ra sau nhà rồi cố gắng đánh một vòng ra bên hông để tìm đến cây me cạnh nhà, cây me mà tôi và Ngọc Lan đã có nhiều kỉ niệm nhất. Nhưng với chiếc xe lăn nặng nề, tôi chẳng thể nào đẩy nổi nó qua bậc thềm cửa sau nhà, nó cao quá.

Trong lúc đang loay hoay tìm cách, dường như có một lực từ phía sao đẩy tới khiến chiếc xe lăn một phát nhẹ quá bậc thềm, tôi giật mình quay lại đằng sau:

– Ngọc à!!
– Sao lại bỏ đi đâu thế đang vui mà!
– Ừ thì muốn đi đâu đó thôi!
– Cho Ngọc theo nhé!

Thoáng bất ngờ với lời đề nghị của Lam Ngọc, nhưng khi nhìn thấy nụ cười khẽ nhoẻn trên gương mặt bấy lâu nay đã đông lạnh, trái tim tôi đột nhiên ấm áp lạ thường, nó khiến tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài cuối đầu gần gật mà mặt mày đỏ au. Đúng thật là nhờ có sự giúp đỡ của Lam Ngọc, tôi với đến được gốc cây me gần nhà với toàn là sỏi đá trên đường, nhìn lại đoàn đường ấy, nếu như tôi đi một mình chưa chắc gì đã ra tới được huống chi là phải băng qua cái bậc thêm cao lêu ngêu kia.

Cây me hôm nay nhìn xơ xác đến thảm, những trái me ở những tất cây thấp đã bị tụi trong xóm vặt sạch chỉ chừa những chùm ở tít trên cao là không với tới. May sao nhìn một lúc dưới đất, tôi bỗng thấy được một trái me dốt rụng vẫn còn gần như nguyên vẹn, tuy nhiên do đang ngồi xe lăn nên chẳng cuối xuống nhặt lên được, lại phải nhờ đến sự trợ giúp của Lam Ngọc:

– Phong thích ăn me hả?
– Ừ, cả me dốt lẫn me chua! Nhưng cũng tùy tâm trạng!
– Sao lại tùy tâm trạng?
– Những lúc buồn bã, tuyệt vọng Phong thường thích ăn me chua hơn!

– Bộ nó có chứa chất làm vui à?

Tôi suýt phì cười vì vẻ mặt ngô nghê của Lam Ngọc lúc này nhưng cũng nhanh chóng sau đó phải hắn giọng vài tiếng kìm nén để giải thích cho nàng nghe:

– Ừ thì những lúc buồn chỉ cần ăn một trái me chua vào không muốn cười nhăn mặt cũng chẳng được!
– Vậy hả, chờ Ngọc chút!

Nàng bỗng vòng quanh gốc me nhặt nhạnh thứ gì đó rồi chạy nhanh về phía tôi.

– Giờ Phong có buồn không?
– Ừ, cũng có một chút!
– Há họng ra đi?
– Hả…

Vừa kịp mở miệng, nàng đã ném thẳng một mắt me chua vào làm tôi chua muốn ứ cả nước mắt, da gà nổi gợn cả cục:

– Gì vậy…Ngọc…blè…! – Tôi rung giọng phun mắt me ra.
– Thấy Phong đang buồn nên cho ăn me chua đó, chả phải lúc nãy mới nói thế sao?
– Sặc, cho ăn thế nào chết như chơi đó bà nó ơi!
– Hả, Phong vừa gọi gì?

– Ực…thì… – Biết mình nói hớ, tôi đâm cứng họng chẳng nói được gì.

Thật tình là lúc nãy tôi chỉ muốn nói là “bà ơi” chứ không phải cái câu của nợ kia đâu chả biết lẹo lưỡi thế nào lại phang thêm “nó” vào mới hả, làm tôi giờ này mặt cứ nóng bừng bừng như lò nướng chẳng ngất đầu lên được. May sao sẵn đang cầm trái me dốt trên tay, tôi giả lơ như chưa hề có chuyện gì:

– À, Ngọc này…ăn me hông?
– Me à, Ngọc không thích chua đâu!
– Không phải me chua đâu, me ngọt đó!

Nhận trái me từ tôi, Lam Ngọc bóc một phần vỏ ra rồi lườm rất kĩ càng trái me như xem chừng tôi có giở trò gì không vậy. Sau một hồi dò xét, kiểm dịch kĩ lưỡng nàng mới rụt rè căn một mắt me vào miệng rồi nhắm mắt thủ sẵn phòng khi chuẩn bị tình thần. Tôi lúc đó cũng muốn phì cười lắm, nhưng nghĩ tới mấy cú chặt của Lam Ngọc là tôi lại phát tởn, ngồi nín cười làm mặt cứ méo xệch ra. Lam Ngọc sau một lúc nhắm mắt thủ thế mới từ từ tí hí mắt ra vì thực sự me dốt ăn rất ngon, rất ngọt chính tôi còn ghiền mà.

– Quả thật là ngon đấy, me khi chín nó thế à Phong?

Lam Ngọc tròn xoe mắt nhìn tôi tươi tắn với trái me trên tay, ấy thế tôi chém thêm vài câu:

– Cũng không hẳn đâu, chỉ một số trái thôi, cho nên ở đây ai ăn được me dốt hẳn là người may mắn đấy!
– Thật à, thế Ngọc may mắn rồi nhỉ?
– Hề hề, rất may mắn lắm đấy, cảm ơn Phong một tiếng nào!
– Hì…

Nàng không nói gì, chỉ phì cười rồi lắc đầu làm cho lọn tóc mai cứ đung đưa hòa nhịp với những cơn gió thoảng để lộ ra đôi má ửng hồng hiếm khi thấy được ở một cô nàng lạnh lùng như Lam Ngọc, khẽ ngậm thêm một mắt me, nàng bỗng đến gần tôi trầm giọng:

– Vậy Phong nói xem khi vui tại sao lãi ăn me dốt?
– À…thì khi vui ăn me vào cái chất ngọt của me làm mình thấy hạnh phúc hơn, như…Ngọc bây giờ nè!
– Thật không, sao Phong biết…?

Nàng đột nhiên cúi cuối thấp xuống gần sát mặt tôi.

– Thì…Phong có thể cảm nhận được…chắc thế…ực!
– Phong có thể cảm nhận được Ngọc sao?
– Ừa thì…đôi khi…
– Hì…phải chi lúc nào cũng thế nhỉ?

Nàng lại thở dài bước đi chậm rãi quanh gốc me như đang ẩn chứa một tâm sự gì đó. Khẽ tựa lưng vào thân cây me, nàng lại nhìn tôi nhoẻn miệng:

– Phong có biết vì sao họ lại tổ chức tiệc ăn mừng không?
– Thì…ăn mừng việc đánh bại bọn Bình An!
– Một phần thôi, chủ yếu là để Phong lấy lại tinh thần từ tại nạn lần này và đặc biệt là sớm quên đi nỗi buồn khi không có Lanna ở đây…

– Nói vậy là mọi người đều biết hết sao?
– Ừ, tất cả…

Đột nhiên một cơn gió từ đâu thổi đến làm cỏ cây bay phần phật, tung cả cát bụi. Thoáng thấy Lam Ngọc mím môi đưa tay lên lau thứ gì đó long lanh trên mắt, tim tôi chợt như có ai đó bóp nghẹn vội vã lăn xe đến gần:

– Sao thế Ngọc, buồn chuyện gì sao?
– Làm gì mà buồn chứ, tại bụi bay vào mắt đó!
– Thật không, sao cả hai mắt đỏ hoe vậy?
– Thì…bụi bay vào cả hai con!

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Lam Ngọc, tôi chẳng dám hỏi thêm chỉ biết nhìn nàng mà tim cứ bồi hồi không sao tả được. Lúc đó tự nhiên miệng tôi lại bật ra những câu mà có đánh chết tôi cũng không dám nói trước mặt nàng:

– Ngọc à, từ nay về sau mọi việc nhờ Ngọc giúp nha!
– Mọi việc ư? Tại sao?
– Vì…giờ Phong chỉ biết tin vào Ngọc thôi!
– Ngọc…

Hai đứa nhìn nhau một lúc thật lâu, lâu đến nỗi tôi phải nhắm mắt cuối đầu xuống nếu không muốn bị đôi má mủm mỉm đó làm cho mê hoặc đi.

– Vậy từ nay Phong phải nghe lời Ngọc!

Nàng bỗng nhiên phát ngôn một câu làm tôi giật bắn cả người.

– Hả, nghe lời á?
– Đương nhiên, nếu muốn Ngọc lo cho việc đi lại thì phải nghe theo lời Ngọc, không thì khỏi cần đám phán!
– Ừ thì…
– Chịu không, nếu không thì Ngọc đi vào, Phong phải tự lăn xe vào đấy!

– Ế, chịu mà, đừng bỏ Phong lại!
– Trời à, nói thế thôi, Ngọc có bao giờ bỏ Phong đâu!
– Hở…

Câu nói vô tình cứ như hữu ý của Lam Ngọc làm tôi hơi giật thót, mặt mũi cứ đỏ ửng lên nhìn nàng chăm chăm vô tội vạ. Chừng như hơi ngượng, nàng mới dí nắm đấm vào mặt tôi cau mày:

– Nè, nhìn cái gì thế, chán sống rồi sao?
– Ực, đâu có! Tại hề hề…
– Bớ thằng Phong đâu rồi, có người kiếm mày nè?

Ngay lúc đó, tiếng thằng Toàn bỗng vang lên trực tiếp cứu nguy cho tôi khỏi sự tra khảo như hỏi cùng tù nhân của Lam Ngọc. Chẳng còn cách gì hơn, nàng đành đẩy tôi vào trong mà tia mắt không ngừng xỉa thẳng vào người làm tôi thấy rợn cả sống lưng.

Tôi được Lam Ngọc đẩy ra nhà trước, nơi buổi tiệc vẫn được tổ chức linh đình, nôm mặt mũi quần hùng đều vẫn còn đầy cả, duy chỉ có một gương mắt mới, nhưng lại là gương mặt rất quen…Tồ lớn. Xem ra nó đã khỏe, chỉ có một vài vết bầm còn hiện mờ trên mặt.

Vừa thấy tôi, nó liền xồng xộc đi vào, Lam Ngọc vội dịch ra trước cản nó lại:

– Này, cậu muốn làm gì?
– Tôi không có ý xấu với thằng Phong đâu, tránh ra giúp!
– Nói rõ lý do đã!
– Tôi không nói chuyện với con gái!

– Quá đáng…chách…

Lam Ngọc vung tay tát vào mặt của Tồ lớn, nó vội dùng tay đỡ lấy rồi lui về vài bước. Sự việc có thể phức tạp hơn nếu như tôi không mở lời cắt ngang:

– Thôi đủ rồi, Tồ lớn mày qua kiếm tao có việc gì, tao không muốn đánh nhau ở đây!
– Đương nhiên, tao cũng không muốn đánh nhau ở đây, và không đến đây để đánh nhau!
– Thế mày đến đây làm gì?
– Đây, cấm lấy!

Nó thẩy cho tôi một mảnh giấy được xếp lại gọn gàng, bên trong mảnh giấy ghi rất rõ địa chỉ của một nơi nào đó trên Sài Gòn.

Thắc mắc tôi hỏi nó:

– Đây là gì vậy?
– Tao nghe mày bị thương cặp giò nên đưa địa chỉ của chú tao trên thành phố! Ổng làm thầy châm cứu giỏi lắm, mày lên mà tìm ông ấy!
– Mày giúp tao à?
– Tao tìm mày để so thắng bại, nay đã rõ kết quả, tao chẳng còn lí do gì để đánh mày nữa! Thôi tao đi đây, còn đi cắt cỏ về cho bò nữa!

Đoạn rồi nó đột nhiên quay lại:

– Mà này, tao đã dặn bọn xóm tao rồi, từ nay bọn mày cứ thoải mái đi, bọn nó chẳng kiếm chuyện với bọn mày nữa đâu!

Nói xong, nó lỉnh kỉnh đi ra cổng cùng với 2 thằng đàn em, mất hút sau còn đường đá dài thênh thang. Về phía bọn tôi, sau khi Tồ lớn đã đi rồi, cả bọn đều nhìn nhau mà chẳng nói được câu gì, phải chờ đến khi Khanh khờ mở lời:

– Ê, thằng đó nó nói gì đấy?
– Nó nói từ nay tụi mình không bị tụi nó kiếm chuyện nữa!
– Như vậy phải làm sao tụi bây?
– Đương nhiên là…ăn mừng thôi…dzô anh em…!

Toàn phởn nâng ly nước ngọt lên hô hào cứ như là đang nhậu thiệt vậy.

– Của mày nè Phong, không ăn bọn tao ăn hết rán chịu!
– Ê, tao đâu có ăn đậu phộng đâu, còn nước ngọt nữa
– Không ăn cũng phải ăn, phần của tụi bố nhín ra đấy!
– Uầy, thiệt tình!

– Thôi nào, ăn cùng cho có không khí chứ, buổi tiệc là vì Phong cả mà!

Lam Ngọc lại cười xòa làm hai gò má rung rinh đến mê người.

– Nè, Ngọc cũng uống đi!
– Được rồi, uống ngay ấy mà!
– Hề hề, tiệc của Phong, cũng là tiệc của Ngọc nhỉ?
– Phong…vừa nói cái gì đấy!

– Ớ, hông…hông có gì, hề hề – rồi tôi vội kiếm cớ quay sang đám thằng Toàn – …anh em ới…!
– Ới…!
– cụng ly vì chiến thắng nào!
– 2…3 dzô, 2…3, dzô, 2…3 uống…!

Trong tình cảnh này, Lam Ngọc chỉ biết nhún vai, lắc đầu cười khổ mà đưa ly nước lên hòa chung niềm vui với bọn tôi mà thôi, thiệt khổ gì đâu!

Những ngày hè rồi cũng qua mau như mùa đá banh, mới đây thôi đã đến mùa thập cẩm rồi. Nhìn bọn nhỏ trong xóm chơi phang lon mà lòng tôi cứ bồi hồi cả lên, mỗi lần cái lon bị đôi dép hung hằng phang trúng, nó lại lăn long lóc đến tít trong những bụi cỏ, rồi cả đám chạy toán loạn lấy dẹp chạy về mặc cho thằng bị rượt muốn hoa cả mắt. Tôi tự hỏi rằng năm sau về lại nơi đây tôi có còn được gặp những cảnh này nữa không khi người ta nói nơi đây đã chuẩn bị phá ra để xây đường mất rồi.

– Phong này, xe tới rồi, lẹ lên ku!

Tiếng thằng Toàn hối thúc trong xe như chạy giặc.

Hôm nay là ngày bọn tôi lên đường về với phố thị tấp nập, không còn vùng vẫy thỏa sức nơi đồng ruộng mệnh mông, con sông, cầu khỉ, chắc tôi sẽ nhớ nơi này lắm, năm sau về quê chắc nó sẽ đổi khác rất nhiều.

– Nghe nội dặn nè, lên trên đó nhớ tịnh dưỡng, luyện tập đôi chân cho tốt! Nội không muốn năm sao mày về lại ngồi xe lăn đâu, rõ chưa?

Nội tôi móm mén từ từ đẩy tôi tiến về phía chiếc xe đò đang đợi sẵn ở ngoài đường.

– Dạ, con biết rồi mà nội!
– Mà nè, cái con bé Lan với cái con bé Ngọc cả hai đứa đều tốt với con, con liệu mà quyết định nha, nội không quản mày mấy việc này nữa!

Đang lẽ ra tôi đã có thể giãy nãy với nội về mấy chuyện riêng tư này rồi, nhưng nghĩ lại vì muốn bà yên tâm nên đành gật đầu để chiếc miệng móm mém đó luôn luôn tươi cười mãi

Tạm biệt bà, chiếc xe tốc hành từ từ lăn bánh. Tôi vẫn ngoáy nhìn đôi mắt nhăn nheo đó rồi cảm thấy bồi hồi một nỗi trong lòng rằng mình sẽ còn được nhìn thấy nó bao nhiều lần nữa đây?

– Nè, lưu luyến à?

Lam Ngọc đập vai tôi giật thót.

– Không đâu, chỉ thấy tiếc nhớ một số thứ thôi, không biết lần sau về còn được gặp không!
– Yên tâm đi, mọi chuyện đều có số của nó! Càng lo nghĩ, nó lại càng không theo ý mình, chi bằng cứ tận hưởng những gì mình đang có đã!

Nàng lại nở nụ cười xua tan đi nỗi lo trong tim tôi, cũng như nét hàn băng trên gương mặt nàng. Nhìn nàng bây giờ xinh xắn quá, đôi má hây hây đỏ cứ giáng từng đòn mê hoặc vào tim tôi không ngừng, giáng đến nỗi tôi bị nàng giáng cả một cốc vào đầu:

– Đã nói rồi, không được nhìn Ngọc chăm chăm!
– Au da, ngược đãi người bệnh!
– Gì, nói lại nghe xem?
– Ơ hề hề, hông có gì, ngắm cảnh đã!

– Mà nè, ngồi xe cũng buồn, nghe nhạc không?

Nàng rút trong balô ra chiếc điện thoại đã cắm sẵn tai nghe.

– Ừa, cảm ơn Ngọc!
– Phong thích nghe bài gì?
– Bài gì nghe nhẹ nhàng là đươc rồi!
– Vậy bài này…

Tiếng nhạc bỗng ngân vang lên trong tai nghe:

“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng
Làn mây bay đã yêu tóc em…”

– Ơ Ngọc, bài này…
– Sao, nghe hay không?
– Ừa, hay mà…
– Thôi ngủ một giấc cho khỏe đi!

Nói rồi nàng khoanh tay trước ngực, nhắm nghiền mắt lại tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều không lâu sau đó. Nhưng tôi thì lại không ngủ được mặc dù trong người cảm thấy rất mệt do đi xe, ấy là do bài hát tôi đang nghe lúc này, nó gợi lên cho tôi biết bao nhiều kỉ niệm về Ngọc Lan, cô gái lai Pháp hát nhạc Việt chẳng thua bất kì ai. Rồi mai đây bọn tôi sẽ trở lại mái trường thân yêu nơi phố thị tấp nập ngày nào để bắt đầu một năm học mới, một năm học với biết bao nhiều đổi thay, một năm học không còn Ngọc Lan ở đây nữa.

Khẽ thở hắc một hơi, tôi quay sang phía Lam Ngọc giờ này đã chìm hẳn vào giấc ngủ:

“Ngủ ngon Ngọc nhé, ngủ để có sức vượt qua những thử thách trước mắt. Một năm học mới với những thử thách mới…”

“Mắt nai nhay nháy
Mắt xinh xinh
Tóc xõa ngang vai
Tóc xoăn dài

Bé con kiêu kì
Kiêu kì thế
Cho tim bồi hồi
Bồi hồi ghê…!”

Chương 119:

Chẳng mấy chốc sau những ngày hè ảm đạm kể từ khi rời nhà nội trở về cái đất Sài Gòn này, ngày nhập học cũng đã đến. Tâm trạng của tôi hiện giở chả biết nên vui hay nên buồn, nó trống không, rỗng tuếch như quả bóng xì hơi, cũng bởi chân tôi vẫn còn mất cảm giác chưa đi được, suốt ngày ở nhà tôi chỉ biết lăn xe vòng quanh, hoặc ra đường khi người đã vắng hẳn, nếu lỡ gặp cái bọn mặt ngựa trong xóm thấy tôi như thế này chắc bị nó chọc hết ngẫng đầu lên được mất. Cho nên giờ đã đến lúc đi học lại tôi cứ lưỡng lự vừa háo hức, lại vừa lo sợ chẳng biết sẽ ra sao khi tôi đến trường, chắc là bị dìm cho chìm xuồng mất thôi.

– Thằng Phong đâu, trời gần sáng rồi có ra không thì bảo?

Tiếng ba của tôi vang vọng ngoài cửa nghe dợn sống lưng.

Cũng phải nói qua rằng, ba của tôi vì nghe tin tôi bị thương cặp giò nên đã xin nghỉ ở nhà một thời gian để trông chừng cho tôi. Nhưng trông chừng chỉ là một phần, thật ra là về đốc thúc cho tôi luyện gân cốt sớm ngày bình phục thì đúng hơn. Ngày nào cũng vậy cứ mỗi buổi sáng trưa chiều ông lại bắt tôi phải tập luyện, luyện đến khi mệt nhừ mới thôi, làm riết tôi đâm hoảng, muốn trốn lại sợ bàn tay sắt của ông nện phát chắc chết tươi nên phải y theo lệnh mà tuân. Nay thời gian nhập học đã đến, tôi mừng như mở cờ, ít ra cũng trốn được một buổi rèn chân vào buổi sáng, sướng gì đâu!

Tôi lật đật chuẩn bị đổ đạc rồi lăn xe ra ngoài, vừa mở cửa đã bị ông cốc phát vào đầu muốn tóe nước mắt:

– Chậm trễ thế, lại ngủ quên à?
– Đâu có đâu ba, đang bị cái chân mà!
– Đấy, đánh nhau cho cố sát vào!
– Được rồi mà ba, con đói rồi xuống ăn sáng đã!

Ông tặc lưỡi lườm vài phát làm tôi lạnh cả người rồi đẩy xe từ từ xuống mấy bậc thang cao tít dẫn xuống nhà dưới. Cứ xuống mỗi bậc thang, tôi phải cắn răng, nhắm mắt chịu sốc tung chảo một cái, cứ thế cho đến khi xuống đến bậc thang cuối cùng cả người tôi cứ lâng lâng, quay quay đến choáng cả mặt. Nhưng chịu thôi, dù gì mấy ngay này tôi cũng đã quen rồi mà, duy chỉ có một điều tôi vẫn chưa quen được, đó chính là sự xuất hiện của con nhỏ Nhung trong nhà.

Không sai, như lời ba tôi đã nói lúc trước, nhỏ Nhung sang năm 11 sẽ lên Sài Gòn học và ở nhà tôi một thời gian trước khi tìm được nhà trọ để dọn ra ngoài, đổi với ba tôi thì không hề gì, vì buổi tối ông ra ngoài võ đường của một người bạn dạy võ rồi ngủ luôn ở đó rồi, chỉ có mình tôi ở nhà với nhỏ Nhung thì làm sao mà tự nhiên sống được. nếu trước đây Hoàng Mai sống ở đây, tôi hoàn toàn thoải mái bởi hai đứa chẳng có gì phải giấu diếm cả, còn bây giờ là nhỏ Nhung, cứ mỗi lần muốn đi đâu tôi cứ thấy nhồn nhột như có ai đang dòm ngó, mất tự nhiên đến khó mà tả được.

– Con làm đồ ăn xong rồi, hôm nay vẫn là mì trứng, mọi người ăn đỡ nha!

Nhỏ khệ nệ bưng hai tô mì nghi ngút khói ra đặt trên bàn.

– Sao con không ăn luôn, Nhung?
– Dạ, chú Ba cứ ăn trước, lên lên thay đồ rồi xuống sau ạ?

Rồi nhỏ chạy lên cầu thang một mạch.

Cũng phải công nhận là nhỏ Nhung nấu ăn không tệ nếu không muốn nói là khá ngon. Nhất là mấy món miền Tây thì phải gọi là số dách. Còn nhớ khi hai chị em nhỏ Nhung lên nhà tôi vào dịp tết, nhỏ có nấu mấy món đơn giản như kho thịt thôi tôi đã ăn mê tít rồi, đúng là không gì bằng con gái biết nấu ăn, yêu ngay từ lần ăn đầu tiên luôn.

Ấy thế mà thời gian trôi qua, cho đến khi tôi và ba đã ăn xong tô mi sạch bách, nhỏ Nhung vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Ba tôi hoàn toàn bình thường, chẳng có chút biểu cảm gì, chỉ có riêng tôi là cực kì nôn nóng thôi. Bởi lẽ, năm nay chính là năm học đầu tiên trường tôi áp dụng đồng phục váy cho nữ sinh, đương nhiên là cho tất cả nữ sinh trong trường bao gồm tất cả các khối. Qua đó nhỏ Nhung mới vào trường cũng phải mặc đồng phục luôn cho bằng anh bằng chị vì nhỏ cũng học chung trường với tôi mà. Tuy nhiên chờ mãi chẳng thấy ra, tôi mới mượn cớ gần tới giờ học để đốc thúc nhỏ:

– Bà Nhung đâu rồi, gần tới giờ học rồi kia, ra nhanh đi!
– Ờ, biết rồi, chờ tý!

Chốc sau, nhỏ cũng rụt rè đi từng bước lê lết xuống cầu thang. Ấn tượng đầu tiên của tôi về bộ đồng phục là nó quá ư chững chạc. lấy tông màu xanh dương làm chủ đạo, váy đồng phục của trường tôi là váy thẳng chứ không sọc ca rô đỏ một cách đáng yêu như trường Nguyễn Hưu Thọ ngoài kia, do đó nó làm cho người mặc trông trưởng thành hẳn và nhất là với gương mặt sắc góc như của nhỏ Nhung, nhìn chẳng khác nhân viên công sở là bao.

Thấy tôi cứ tia hia nhìn mãi, nhỏ Nhung gượng gạo bật lại;

– Nè, nhìn gì? Chưa thấy người đẹp à?
– À thì thấy rồi, nhưng người đẹp như bà mặc váy thì lần đầu!
– Ê, tui hông giỡn à nghen!
– Thôi thôi, mấy đứa đi học lẹ đi kẻo trễ đó!

Ba tôi đứng dậy choàng chiếc áo khoác vào sửa soạn lên đường.

Trong thời gian sắp tới, ba tôi sẽ dùng xe chờ nhỏ Nhung đến trường để nhỏ quen không khí trước khi tự thân đi được. Còn tôi, tuy là phận thương binh nhưng chẳng bao giờ được ưu ái, nếu không có Lam Ngọc hứa sẽ chở tôi đi học thì chắc cũng chẳng biết nhờ ai nữa, thằng Toàn thì mắc chở bé Phương, còn thằng Khanh thì nhà khá xa coi như loại. Đã thế, từ nãy đến giờ ngồi ngoài cổng chờ Lam Ngọc đến mỏi cả cổ mà chẳng thấy nàng đâu. Nhỏ Nhung và ba tôi đã đi trước rồi, càng làm tôi thấy nôn nóng tột độ, dù sao tôi cũng muốn nhìn thấy Lam Ngọc mặc váy mà.

Chờ hoài một lúc, một bóng người mặc đồng phục trường tôi bỗng xuất hiện từ xa, cứ mỗi lúc nó càng đến gần tôi hơn. Lúc đầu tôi cũng không quan tâm lắm, dù gì con đường ngoài ngõ nhà tôi cũng có nhiều học sinh đi ngang mà, chỉ khi cái bóng đó dừng lại trước cổng nhà, tôi mới trố mắt:

– Ớ, mày à Toàn?
– Còn ai vào đây nữa?
– Lam Ngọc đâu?
– Mày chờ nhỏ Ngọc à, nhỏ không tới đâu, mới sáng nhỏ gọi cho tao nhờ đến đón mày lên trường giúp mà!

– Ẹc. thật à?
– Xì, tao biết tổng mày đang chờ xem nhỏ Ngọc mặc váy chứ gì, đừng giấu bố, con trai à?
– Uầy, thì thế!
– Hế hế, tao cũng muốn xem mà, thôi nhanh bố đỡ cho lên xe!

Phải khó khăn xoay sở muốn té vài bận tôi mới leo lên được chiếc xe leo núi cao nghêu của Toàn phởn. Đúng thật là sau khi đổi đồng phục, mức độ hưởng ứng của các nường lớn hẳn, dọc đường, đâu đâu cũng thấy nữ sinh mắc váy, xe đạp có, đạp điện có, khiến tôi phải lóa cả mắt lên choáng ngợp, mà nôm ai ai cũng xinh mới ghê, đúng là một làn gió mới cho năm học mới.

– Sao ku, thích con gái mặc váy hay thích con gái mặc áo dài?

Toàn phởn cười đểu nhướng mày nhìn tôi.

– Thì…chắc là mặc váy đẹp hơn?
– Chắc không?
– Chắc thế!
– Uầy, thiệt là tình cái bọn này!

– Sao thế, mày tiếc áo dài á?
– Ùi, sao mà…mấy tụi bây suy nghĩ…giống tao thế?
– Á sặc!!!
– Hế hế, tao cũng chờ em Phương của tao mặc váy thế nào, tại mày với nhỏ Ngọc mà sáng nay tao không được đón em Phương đó!

– Thì từ từ rồi cũng gặp mà, gấp gáp làm gì, cái thằng!

Rề rà một lúc ngắm gái, bọn tôi cũng đến trường. Quan cảnh đúng thật là bắt mắt với toàn bộ nữ sinh đều mặc váy ngắn đẹp đến mê hồn, tôi với thằng Toàn thí đều vẫn còn đứng giữa sân ngắm tiếp nếu không có sự xuất hiện của bé Phương từ đằng sau véo tai cả hai thằng xách ngược:

– Hai người hay quá ha, đứng ở đây ngắm cái gì đấy!
– Au da, Toàn đứng đây đợi Phương mà!
– Phải đó, anh với thằng Toàn đứng đây đợi em vào đó, hề hề!
– Hừm, cả hai người dẻo miệng như nhau!

Bé Phương phồng má chu mỏ lườm cả hai tụi tôi đúng kiểu đặc trưng từ đó đến giờ.

– Mà khoang, giờ mới để ý đó nghen! Ra đây cho Toàn ngắm cái nà!

Toàn phởn bỗng sáng rực cả mắt khi nhìn thấy bé Phương đang trong bộ đồng phục váy xinh xắn.

– Thôi, có gì đâu mà ngắm, từ sáng đến giờ đi đâu ai cũng nhìn ngại lắm!
– Hề hề, nhìn là phải rồi, bé Phương của Toàn mặc váy xinh thế kia mà!
– Xì, đừng có nói xạo, hông tin!
– Thôi thôi, hai người bớt tình cảm cái, để thằng Toàn cổng tui vào lớp đã muốn làm gì làm!

Chứng kiến cảnh hai đứa chọc ghẹo nhau trực tiếp trên lưng của thằng Toàn, tôi xốn mắt vô cùng, đang FA nên rất kị đi gần mấy cặp đôi thế này lắm, ấm ức không chịu nổi. Thế nên tôi vội thúc hông thằng Toàn vào lớp ngay để tránh nổ não mà chết tức. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến tôi rối lên như vậy, các bạn hãy thử tưởng tượng xem, bạn bị thương một chỗ nào đó không thể đi lại được, nhờ một người khác cõng ở giữa chốn đông người, bọn họ nhìn bạn, ai nấy cũng đều cười bởn cợt như khinh thường, bạn sẽ cảm thấy thế nào, hẳn là rất ấm ức, khó chịu phải không, đó chính là cảm giác của tôi lúc này khi xung quanh ai ai cũng đều nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm rằng “thằng này bị gì mà bắt người ta cõng?”, “thằng này bị què chăng?”, Thằng này bị dị tật chăng?”. Nó khiến máu nóng trong người tôi cứ sôi sùng sục nhưng chẳng làm được gì ngoài nghiến răng chịu đựng cho đến khi vào lớp.

Lớp tôi vẫn vậy, vẫn chẳng thay đổi gì chỉ có khác là vị trí phòng học đã thay đổi, nó không còn nằm ở lầu 3 nữa mà đã chuyển xuống lầu 2 và tôi bây giờ đã là học sinh lớp 11. Ngồi vào vị trí của mình năm trước, tôi dõi mắt đánh một vòng quanh sát cả lớp, tất cả vẫn y như cũ, vẫn là mấy nhỏ con gái sáng nào cũng nói luyên thuyên um cả một góc lớp, hôm nay gặp lại các nường lại nói càng dữ dội hơn, cứ như câm mới nói được lại vậy. Nhưng khoang…

Một thằng con trai lạ hoắc bỗng dưng đi vào lớp tôi, chốc sau lại thêm một thằng nữa, ba thằng rồi bốn thằng, đếm tổng cộng lại là 15 thằng con trai trong lớp tính luôn cả tôi và đám thằng Toàn. Ngay cả bọn con gái cũng phải trố mắt trước những gì xảy ra trước mặt mình, cái đám con trai mới này là ai thế, vào kiếm gái đẹp hay sao, nhỏ Thu đâu rồi, Lam Ngọc đâu rồi vào làm việc cái đám này đi chứ, sao để nó vào lớp ngồi vậy.

– Ê Toàn, mày có quen cái đám này không?

Tôi bàng hoàng quay xuống hỏi Toàn phởn.

– Tao cũng không rành lắm, hình như đây là học sinh mới chuyển xuống lớp mình!
– Mới chuyển xuống á?
– Ừ, còn từ đâu chuyển về thì tao không biết, nhưng chắc chắn là có một số đứa thành tích xấu lớp mình sẽ chuyển đi để có chỗ trống cho cái bọn này!
– Uầy, sao chứ! Giờ Lam Ngọc còn chưa dzô nữa!

– Bà Ngọc à, không chừng hôm nay không đi học đâu!

Giật mình bởi câu nói của thằng Toàn, tôi lại hốt hoảng quay xuống:

– Mày nói cái gì, không đi học á?
– Ừ, chắc vậy! Lúc sáng tao hỏi hôm nay có đi học hay không mà sao không rướt mày, nhỏ bảo không biết!
– Sặc…! Hôm nay là ngay gì sao mà xúi quẩy thế này?
– Chịu khó đi con trai, thôi bố làm việc tiếp nhé!

Nó lại tiếp tục tâm tình với bé Phương để mặc cho tôi nằm dài ường, chán ngây trên bàn mà chẳng có ai ngồi cạnh, thằng quỷ Khanh khờ giờ này cũng dong theo nhỏ Kiều ẹo mất tiêu rồi, còn mấy thằng mới toanh kia thằng nào thắng nấy đều có bạn ngồi chung cả, dường như bọn nó học chung lớp hay sao ấy, nhìn cung cách nói chuyện cứ như quen nhau lâu rồi, thậm chí còn có vài thằng bạo gan sáp lại ngồi chung với các nường lớp tôi nữa, ấy thế mà mấy nhỏ này thích mới ghê, kiểu như thiếu hơi trai lâu rồi vậy. Tự dưng giữa khung cảnh nhộn nhịp đó, tôi lại nghĩ tới Ngọc Lan…

Nếu bây giờ có nàng ở đây chắc vui lắm, thế nào tôi cũng sẽ bị nàng chọc ghẹo khi nằm dài ường trên bàn thế này thôi. Ngay cả mấy thằng mới vào này nữa, chắc chắn cả thẩy sẽ phải đổ gục trước đôi mắt xanh biếc đó, đôi mắt không biết buồn…Nhưng giờ thì dãy bàn chỗ nàng đã được thay vào là một đám con trai cười nói quậy phá chí chóe làm nỗi buồn trong lòng tôi đã đau nay lại càng đau hơn gấp mấy lần.

“Chéri à, em bây giờ đang làm gì bên đó vậy?”

Chờ mãi rồi cũng đến tiết sinh hoạt đầu khóa.

Hôm nay chúng tôi sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm của mình và sắp xếp lại chỗ ngồi, cũng như ban cán sự lớp. Giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi kì này là một thầy giáo dạy Toán, môn học tôi ngán ngẫm nhất, như thế tôi sẽ không được làm học trò cưng như hồi lớp 10 của cô Thanh nữa. Tuy nhiên, điều đó không phải là điều tôi lo nhất, vì cho đến giờ này, tôi chẳng thấy Lam Ngọc đâu cả, nếu như thế có thể chức lớp trưởng sẽ vào tay người khác, vào tay bọn con gái lớp tôi thì chẳng nói gì, còn nếu vào tay bọn con trai kia đó mới là đều đáng lo nhất, chẳng biết bọn nó sẽ biến cái lớp này thành gì nữa.

– Ê, ai thập thò ngoài cửa kìa! Sao giống Lam Ngọc thế?
– Đâu, có thấy ai đâu?
– Đó, đang lấp ló đó!
– À thấy rồi, giống Lam Ngọc ghê!

Giật mình bởi những tiếng bàn tán xôn xao, tôi tia mắt ra ngoài cửa lớp nơi được cho là có hiện tượng đặc biệt. Quả thật nhìn được một lúc, tôi bỗng phát hiện ra một cái bóng con gái đang lấp ló. Nhìn kĩ một chút, cái bóng đó hình như đang mặc đồng phục váy của trường tôi, nhìn kĩ thêm chút nữa, đôi má mủm mĩm quen thuộc chợt hiện lên và chỉ khi nhìn thật kĩ qua cái khe cửa bí té kia, tôi mới giật thót rằng Lam Ngọc đang đứng rụt rè ngoài đó, trong bộ đồng phục váy mà chẳng dám bước vào.

– Ngọc, vào đi! Đứng ngoài đó làm gì?
– Gần bắt đầu sinh hoạt rồi đó!

Trong khi cả đám con gái đang the thé hối thúc Lam Ngọc vào lớp thì mấy thằng con trai kia lại tăm tia nhăn sắc của nàng qua những cử chỉ vuốt cằm gật gù trông phát bực. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm đến bọn đấy lắm, bây giờ tôi chỉ muốn Lam Ngọc vào lớp vào trình làng bộ đồng phục tinh tươm của nàng thôi

Và rồi, sau một hồi lưỡng lự, Lam Ngọc cũng quyết định vào lớp, chỉ mới vừa xuất hiện, cả lớp đã ộ lên một cách thích thú khi thấy Lam Ngọc trong bộ váy ngắn đang ngượng ngùng bước vào lớp. Nhưng kì thực, nàng mặc váy đẹp quá, vượt xa sức tưởng tượng của tôi lúc đầu. Cứ tưởng nàng sẽ giống một nhân viên công sở y như bé Phương nhưng chính số 87 đã phá băng hình tượng đó và thay vào là một thiếu nữ trẻ trung, xinh xắn với đôi má hây hây làm nền cho những lọn tóc mai buông dài huyễn hoặc.

Lam Ngọc đi một bước, bọn nọ lại ộ lên một tiếng, nàng đi nhanh bước, bọn nó lại ộ một tràng làm cho nàng bối rối chẳng biết mình phải làm gì cứ đứng khựng trước cả lớp mà chẳng biết neo đậu ở đâu. Cuối cùng nàng đành phải hạ cánh vào một cái bàn trống gần đó để không làm tậm điểm của cả lớp nữa. Nhưng khổ nổi bàn đó đã có một người ngồi trước, lại là 1 trong số những thằng con trai mới đến ở đây, khỏi phải nói khi được Lam Ngọc ngồi cạnh mặt nó phởn ra thấy rõ liền tìm cách bắt chuyện ngay trong cái nhìn đầu tiên.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Quỷ Ám
Thơ cúm gia cầm
Vì Sao Người Sống Không Còn Thăm Người Chết Được Nữa
Chờ lâu
Chữa bệnh nói nhảm