<?php the_title(); ?>

Bước Qua Yêu Thương

09.07.2014
Admin

Truyện: Bước Qua Yêu Thương

Tác giả: Fly.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

************************

Chương 1 – Gia đình mới.

– Trúc Diệp! Chào dượng đi con.

Nghe mẹ nói vậy. Trúc Diệp liền cúi gập người xuống chào:

– Con chào dượng!

Ông Phùng đi đến bế thốc Trúc Diệp lên. Khẽ khàng véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô:

– Trúc Diệp ngoan quá. Sau này con sống ở đây nhé?

Nói xong ông khẽ đánh mắt sang phía bà Hoa mỉm cười. Bà Hoa cũng như hiểu ẩn ý của ông vội vàng cúi mặt xuống che đi niềm hạnh phúc. Hai người vừa mới tái giá, hôm nay là ngày đầu tiên mẹ con Trúc Diệp đến đây ở.

Khi nghe dượng nói như vậy, Trúc Diệp quay sang hỏi mẹ một cách hồn nhiên:

– Vậy chúng ta không về nhà nữa hả mẹ?

Bà Hoa vội bước đến xoa đầu con gái cười hiền hậu:

– Không. Chúng ta sẽ ở đây. Đây là nhà chúng ta.

Bà Hoa vừa nói xong thì có hai cậu nô nhau chạy xuống. Đây là hai đứa con sinh đôi của ông Phùng. Nhìn thoáng qua, chúng giống nhau như đúc. Hai cậu bé này rất dễ thương. Bà Hoa vội bước đến xoa đầu từng đứa nhỏ mỉm cười nói:

– Chắc các con là An Lâm và Nam Lâm nhỉ?

Một cậu bé đứng dậy cúi người xuống lễ phép:

– Con chào dì!

– Con ngoan quá. Thế còn con thì sao?

Cậu bé này nghe chừng rất ngang bướng. Không những không chào mà còn khoanh tay lại nói:

– Nếu cô đoán đúng tên của con thì con sẽ chào và gọi cô bằng mẹ.

Ông Phùng thấy con trẻ như thế thì không khỏi giận dữ. Vội quát:

– Nam Lâm! Không được vô lễ.

Nam Lâm vẫn lì mặt. Cậu chu môi lên nói:

– Không tính nữa. Bố con nói rồi.

Bà Hoa tuy có hơi thất vọng vì cậu bé này nhưng vẫn cười hiền hậu. Dù sao thì cậu bé cũng là con của chồng bà. Sau này nó cũng sẽ là con của bà. Vả lại, nó cũng là trẻ con, chưa hiểu biết gì, nếu bà chấp nhặt cậu bé thì hóa ra bà cũng chỉ bằng nó.

Bà Hoa đi về phía Trúc Diệp đang đứng kéo tay đứa con gái của mình đến trước mặt hai cậu bé cười nói:

– An Lâm, Nam Lâm. Đây là em Trúc Diệp. Các con cho em chơi cùng với nhé? Sau này Trúc Diệp sẽ là em gái của các con.

Cậu bé An Lâm vẫn lễ phép như vậy:

– Vâng ạ!

Còn Nam Lâm thì chạy đến xô ngã Trúc Diệp, hách dịch nói:

– Nó không phải em gái con.

Bà Hoa mặt mày tím ngắt. Nếu Trúc Diệp không thể hòa đồng với hai đứa trẻ này thì bà quả là có lỗi với cô bé. Vì bà mà Trúc Diệp phải chuyển đến sống ở một gia đình xa lạ thế này.

Ông Phùng nghe Nam Lâm nói thế vội vàng chạy đến đánh vào mông Nam Lâm mấy cái rồi quát:

– Sao con lại có thể vô lễ với mẹ Hoa như thế?

Nam Lâm bị đánh nhưng vẫn không khóc. Ngược lại cậu còn lì lợm hơn. Ánh mắt dần chuyển sang hằn học và nhìn sang phia bà Hoa. Vì bà ta và con nhỏ kia mà cậu bị đánh. Bọn họ là ai? Sao vừa xuất hiện trong nhà là bố đã đánh cậu? Nam Lâm chạy lên phòng. Trước khi đi cậu không quên nói:

– Mày không phải em gái tao.

Bà Hoa và ông Phùng chợt thở dài. Cũng may là vẫn con An Lâm. Cậu bé rất lễ phép và biết chừng mực. Vừa thấy Nam Lâm như vậy liền chạy đến nắm tay Trúc Diệp mỉm cười nói:

– Em bao nhiêu tuổi rồi?

Trúc Diệp bị nụ cười của cậu bé mê hoặc. Khoảnh khắc ấy, như ngàn cánh hoa bay trong gió, nhẹ nhàng và thật dịu dàng. Cô bé lặng người tận hưởng. Khẽ trả lời:

– Em 6 tuổi ạ!

– Vậy Trúc Diệp kém anh 3 tuổi. Anh 9 tuổi rồi. Sau này chúng ta sẽ học cùng trường. Em đi học với anh nhé?

Trúc Diệp sao lại có thế từ chối được. Cô bé cười tươi trả lời:

– Vâng!

* * *

Từ đó, Trúc Diệp đã có thêm một gia đình mới. Cô khẽ khàng bước chân vào cuộc sống của gia đình đó. Hòa nhập chung một cuộc nói chuyện nào đó, một bữa ăn giản đơn nhưng lại tràn ngập tiếng cười, một trò chơi của An Lâm và Nam Lâm cho dù Nam Lâm lúc nào cũng luôn miệng đuổi cô ra và không cho cô chơi. Nhưng cái cô cần là sự quan tâm của An Lâm chứ không phải là Nam Lâm. Cô không cần hắn. Vì hắn cũng chẳng cần cô.

Một buổi chiều nọ. Khi Trúc Diệp và An Lâm cùng làm một cái ổ cho những chú chó con mới đẻ. Trúc Diệp đã mải mê ngắm nhìn An Lâm và cô bất giác hỏi rằng:

– Anh An Lâm! Sau này em có thể làm vợ anh không?

An Lâm khựng lại một lúc lâu rồi mỉm cười:

– Tất nhiên là được rồi.

Câu trả lời đó khiến Trúc Diệp rất vui. Cả ngày hôm đó cứ nghĩ về câu nói của An Lâm là cô lại cười vô thức. Mọi thứ như đều là niềm vui trước mặt Trúc Diệp. Ngay cả khi Nam Lâm quát tháo cô, cô cũng coi đó la một lời nói nhẹ nhàng.

Cuối cùng, chiếc ổ đó đã bị Nam Lâm cướp đi làm chỗ trú cho trò chơi đánh trận giả của cậu bé cùng những đứa trẻ con khác trong xóm. An Lâm và Trúc Diệp đành làm một cái khác cho những chú chó.

Nam Lâm là một cậu bé ngang ngược và nghịch ngợm. Lúc nào cũng không biết suy nghĩ, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Trước mọi tình huống, Nam Lâm đều hời hợt và vô tâm. Chính vì vậy mà đám trẻ con trong xóm rất sợ cậu bé, lúc nào cũng phục tùng cậu như một vị vua nhỏ của xóm.

An Lâm thì hoàn toàn ngược lại với cậu em của mình, cậu bé rất hiền lành và lương thiện. Lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Có khí chất thông minh ngay từ nhỏ. Rất chu đáo và khiến người khác yên tâm.

An Lâm và Nam Lâm như thế này thì có ai nói họ là anh em sinh đôi cơ chứ? Ngoài ngoại hình ra thì họ chẳng giống nhau lấy một điểm nào khác nữa cả.

Trúc Diệp, An Lâm và Nam Lâm học cùng trường. Nhưng ngày ngày chỉ có An Lâm và Trúc Diệp đi học cùng nhau. Còn Nam Lâm thì có hội đi cùng giống như một bọn du côn nhí nhố.
Tuy là vậy, nhưng Nam Lâm vẫn rất yêu quý anh trai của mình. Do phải để ý đến anh trai nên cậu phải để ý luôn cả Trúc Diệp. Nếu có ai động vào họ thì cậu phải ra tay cứu giúp như một vị anh hùng hào hiệp. Đương nhiên là mỗi lần có ai bắt nạt Trúc Diệp thì An Lâm cũng giải quyết xong trước khi Nam Lâm tới. Và cô nàng Trúc Diệp càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho An Lâm.

Thời gian cứ thế trôi. Chẳng mấy chốc, Trúc Diệp đã lên lớp năm. An Lâm và Nam Lâm đã học lớp tám.

An Lâm càng lớn càng học giỏi, được thầy cô và bạn bè yêu mến hết mực. Cậu là niềm tự hào của gia đình và nhà trường. Được cử đi dự nhiều cuộc thi cao cấp khác nhau và tất nhiên, lần nào được cử đi, An Lâm đều mang giải thưởng về cho trường và còn cho chính mình.

Nam Lâm càng lớn càng ngỗ ngược. Cậu không màng đến học hành, nhưng kì thi nào cậu cũng vượt qua và lên lớp đều đặn. Thầy cô tuy biết Nam Lâm uy hiếp bạn bè để bạn cho nhìn bài nhưng họ cũng đành nhắm mắt bỏ qua. Vì anh trai cậu là một người rất xuất sắc. Chiếu cố cho cậu một chút cũng chẳng sao. Tuy nhiên, càng bao dung thì cậu ta lại càng chẳng coi ai ra gì. Lúc nào cũng dính đến mấy vụ đánh nhau đình đám trong và ngoài trường. Khiến cho gia đình mệt mỏi và nhà trường cũng không thể dung thứ. Nhiều lần thông báo và khiến trách cả phụ huynh. Nhưng có vẻ như là cũng không giải quyết được gì.

Điểm đặc biệt của Nam Lâm là rất giống Anh trai. Càng lớn, càng đến tuổi dậy thì thì cậu lại càng đẹp trai. Nếu An Lâm đẹp đến trầm mặc, nhìn vào có vẻ rất lạnh lùng thì Nam Lâm lại đẹp một cách ngang tàng và ngỗ ngược. Khi nhìn qua, khó có thể nhận biết được điều này, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của hai người thì có thể nhận ra dễ dàng. Một đôi mắt buồn của An Lâm và một đôi mắt không to nhưng dài, pha chút trẻ con trong đó chính là Nam Lâm.

Đương nhiên, mọi người vẫn luôn bị nhầm lẫn với nhau.

Trúc Diệp là một cô gái hiền lành. Cô cũng thường bị nhầm lẫn giữa An Lâm và Nam Lâm. Tính tình bao dung, luôn nghĩ cho người khác và đẩy trách nhiệm về phía bản thân mình. Cô không có vẻ bề ngoài lung linh như hai “anh trai” của mình nhưng trong cô, tính chất trẻ con trong sáng làm cô toát lên một cái gì đó đáng yêu và thanh thoát.

Một ngày nọ, khi An Lâm đi dự một cuộc thi cấp Thành phố trong ba ngày. Chỉ còn Nam Lâm và Trúc Diệp ở nhà. Nếu hôm đó không phải vì trời mưa quá to và có sấm khiến cho Trúc Diệp cứ luôn miệng năn nỉ bảo cậu ở nhà thì cậu tuyệt đối sẽ không ở nhà.

Trúc Diệp rất sợ sấm. Ngày xưa khi cô và mẹ vẫn còn sống ở ngôi nhà cũ, mỗi lần mẹ đi làm, cô đều chui xuống gầm giường và đợi đến khi mẹ về mới chịu chui ra. Đơn giản là cô không biết khi nào sẽ có sấm nên đã tự chui vào gầm giường trước.

Trời mưa như trút nước. Nam Lâm còn bận với trò chơi điện tử thì Trúc Diệp lại hí hoáy với việc làm búp bê cầu nắng của mình. Được một lúc thì

Bụp!

Trời mưa qua to lại còn có sét. Để đảm bảo an toàn cho đồ dùng điện của người dân, khu của Trúc Diệp đã cắt điện. Trời tồi khiến Trúc Diệp không nhìn thấy gì. Cô chỉ nghe thấy tiếng chửi thề của Nam Lâm. Trúc Diệp liền thở dài.

– Trúc Diệp!

Tiếng của Nam Lâm vang lên trong bóng tối. Trúc Diệp khẽ khàng trả lời:

– Dạ!

– Đang làm gì thế?

Hiếm có khi Nam Lâm lại nói chuyện tử tế với Trúc Diệp như vậy.

– Em đang làm búp bê cầu nắng. Nhưng mất điện rồi.

Chỉ nghe có thế Nam Lâm liền nói vẻ chán nản:

– Vô vị. Đúng là trò con gái.

Trúc Diệp không nói gì. Cô đành ngồi chờ đến khi có điện và ngồi chờ luôn cả An Lâm. Đợi anh ấy trở về.

Vừa lúc ấy thì một chiếc đèn pin chiếu rọi xuống, sáng bừng cả một góc quanh Trúc Diệp. Cô bé đưa anh mắt lên nhìn Nam Lâm. Cậu bé cũng chỉ ho khan vài tiếng rồi nói giọng thản nhiên:

– Nếu cứ mưa mãi thì sẽ không ra ngoài chơi được.

Trúc Diệp liền vui vẻ bắt tay vào công việc của mình. Nam Lâm cũng không phải là tên đáng ghét cho lắm. Đôi lúc hắn cũng giống An Lâm. Đợi khi nào anh An Lâm về, cô nhất định sẽ kể cho anh ấy nghe về việc này.

Làm được một lúc thì đã được 3 con búp bê. Trúc Diệp đứng dậy đưa cho Nam Lâm một cái rồi mỉm cười:

– Cho anh một con. Treo ở cửa sổ phòng anh nhé?

Nam Lâm không đoái hoài gì đến con búp bê của mình. Cậu còn đang bận chú ý đến hai con búp bê đôi mà Trúc Diệp làm. Nam Lâm chỉ tay vào hai con búp bê hất hàm nói:

– Đưa cho anh một con đấy.

Trúc Diệp vội vàng lắc đầu rồi đưa hai con búp bê về trước ngực mình nói:

– Không được. Cái này là của anh An Lâm.

Nam Lâm bĩu môi:

– An Lâm An Lâm. Lúc nào cũng An Lâm. Đưa cho anh.

Nói rồi Nam Lâm lao vào giựt lấy con búp bê của Trúc Diệp. Điều này khiến cô bé hét lên:

– Anh Nam Lâm.

– Sao em lại làm búp bê đôi cho em và An Lâm? Anh cũng muốn con búp bê đôi đó.

– Nhưng anh và em sau này không thể trở thành vợ chồng.

Nghe đến đây Nam Lâm chợt khựng lại. Rồi cậu ngã lăn ra cười lớn. Cười đến nỗi chảy cả nước mắt, ruột như kéo căng ra. Thế mà vẫn không ngớt cười được. Sao trên đời lại có người suy nghĩ ngốc nghếch như thế kia nhỉ?

– Sao anh lại cười?

Câu hỏi này thật chẳng ra làm sao. Nhưng ít ra thì Nam Lâm cũng đã ngừng cười. Cậu nhìn Trúc Diệp đang khó hiểu nhìn mình rồi trả lời cô:

– Em và An Lâm không thể là vợ chồng được.

– Tại sao?

Nam Lâm liền nằm xuống rồi đung đưa chân của mình giả thích rành mạch:

– Bố anh và mẹ em đã là vợ chồng cho nên chúng ta chỉ có thể là anh em thôi.

Trúc Diệp đứng lặng người. Năm 11 tuổi, cô đã biết thế nào là buồn bã, đã hiểu thế nào là không được cùng người mình yêu chung sống đến hết đời.

Chương 2 – Chôn vùi tình cảm.

Khi Trúc Diệp 17 tuổi thì An Lâm và Nam Lâm đã 20. Kể từ khi biết được điều mà mình chưa bao giờ biết từ phía Nam Lâm, Trúc Diệp đã thôi không còn nuôi hi vọng được ở bên cạnh An Lâm nữa. Còn Nam Lâm thì vẫn hồn nhiên không biết đến tâm tư của Trúc Diệp đã bị mình đả thương.

Ba người vẫn chung sống cùng một mái nhà, Trúc Diệp vẫn rất thần tượng An Lâm chỉ tiếc là cô đã chôn vùi tình cảm của mình. Tuy nhiên cô vẫn không thế nào kiềm chế nổi bản thân mình nhớ anh ấy mỗi khi anh ấy đi học xa nhà. Vẫn không thể không lo cho anh ấy hơn Nam Lâm mỗi lúc hai người cùng bị ốm, vẫn không thể không lén nhìn anh ấy mỗi khi anh ấy cười… Thế đấy, cô chỉ có thể giấu chặt tình cảm của mình vào một góc và coi An Lâm như anh trai của mình.

An Lâm vẫn quan tâm đến Trúc Diệp hết mức có thể, mỗi lần trở về nhà là anh lại mang cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Còn cả mấy đôi giày mà anh đã đi làm và giành giụm tiền để mua cho cô.

An Lâm và Nam Lâm đều đỗ đại học.

Nói An Lâm đỗ đại học là một điều đương nhiên nhưng Nam Lâm đỗ đại học thì quả là khó tin. Nam Lâm đỗ vào học viện công an. Anh có tương lai sẽ trở thành một người bảo vệ an ninh cho xã hội. Cho dù trước đó anh lại là người phá rồi trật tự trị an rất nhiều lần. An Lâm đỗ vào một trường Y danh tiếng Anh có tương lai sẽ trở thành một anh bác sĩ điển trai và tài giỏi trong mắt bệnh nhân.

Chỉ có Trúc Diệp vẫn còn là một cô học sinh hồn nhiên và trong trắng. Trúc Diệp 17 tuổi, cô đã phát triển thành một thục nữ rất đoan trang và dịu dàng. Tuy không phải là xinh đẹp như những hoa khôi của trường nhưng cô lại mang trong mình sự thanh thoát đáng yêu, thêm vào đó là tình tình lương thiện, hiền thục nết na mà không phải ai cũng có. Vì vậy có rất nhiều anh chàng đã vô tình trồng cho mình một cây si với cô.

Hôm nay là ngày mà An Lâm và Nam Lâm về nhà. Trúc Diệp bước nhanh trên con đường từ trường về nhà. Cô phải về nhanh để còn nấu món súp hải sản mà An Lâm thích ăn. Cũng đã lâu rồi cô chưa được nhìn thấy anh ấy. Cô rất nhớ An Lâm, nhớ nụ cười của anh ấy, nhớ bàn tay ấm nóng của anh ấy mỗi khi xoa đầu cô. cho dù anh ấy có coi cô như một đứa trẻ con đi chăng nữa thì cô vẫn thấy vui. Vì anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cô.

Đang đi thì có một tốp toàn con gái chạy ra chặn đường Trúc Diệp. Cô biết bọn này là ai, chúng đều là những học sinh cá biệt của trường. Mỗi buổi chào cờ đều được nhắc nhở, rất hay bắt nạt bạn bè và kiếm chuyện gây sự. Có một điều mà Trúc Diệp không hiểu tại sao bọn chúng lại tìm đến cô.

Một đứa có lẽ là trưởng nhóm đứng lến phía trước hất hàm nói với cô:

– Mày là Trúc Diệp phải không?

Trúc Diệp tuy có hơi sợ hãi nhưng vẫn bình tĩnh nói:

– Phải! Có chuyện gì không?

– Mày cướp người yêu của Hoàng Nghi?

– Tôi không hiểu các bạn đang nói gì?

Chát!

Một cái tát in hằn trên má của Trúc Diệp. Lực tay cũng không phải là nhẹ. Mấy đứa khác thấy Trúc Diệp bị đánh vội cười lớn như đang xem một màn hài kịch. Đứa trưởng nhóm đó phủi tay rồi khẽ nâng cằm Trúc Diệp lên nói:

– Mày đừng có giả vờ ngoan hiền nữa, có biết là buồn nôn lắm không? Nó chỉ có thể lừa được mấy thằng con trai ngu dốt kia thôi.

Trúc Diệp khóe mắt hơi cay cay. Cô không phải khóc vì bị đánh mà khóc vì nhục nhã. Từ bé đến giờ, cô chưa phải chịu cảnh xỉ vả này bao giờ, bọn người này thật đáng sợ.

Rồi mấy đứa con gái đó lao vào Trúc Diệp như vồ vập con mồi trước mặt. Đứa thì túm tóc, đứa thì đạp…khiến cho Trúc Diệp chẳng biết làm gì với đám hỗn độn này.

– Dừng lại!

Trúc Diệp thầm cảm ơn ai đã nói câu này.

Cả đám quay ra phía người vừa nói câu đó. Có thể là chúng sẽ lào vào đánh luôn cả tên đó. Tuy nhiên, khi nhìn mặt người này thì đứa nào đứa đấy mặt cắt không còn giọt máu. Là dân giang hồ, có ai không biết đến Nam Lâm cơ chứ? Và anh ấy đang đứng trước mặt bọn nó. Cả đám chỉ kịp quay ra nói một câu với Trúc Diệp:

– Nếu không phải vì Nam Lâm thì mày đã chết với bọn tao rồi.

Nói xong cả bọn liền bỏ đi, mà nói đúng hơn là chạy.

Trúc Diệp lồm cồm bò dậy rồi bước đến chỗ Nam Lâm. Đầu tóc cô bị đám người kia vò cho rối bù lên, quần áo thì xộc xệch nhìn trông rất tội nghiệp.

– Sao anh lại đến đây?

Nam Lâm đưa tay vuốt lại mái tóc cho Trúc Diệp. Rồi cầm lấy chiếc ba lô của Trúc Diệp nói:

– Bố bảo anh đi đón em về.

– Anh An Lâm có ở nhà không?

Nam Lâm cảm thấy hơi tức giận sau câu hỏi này. Anh đã cất công đi đón Trúc Diệp thế mà người cô ấy hỏi lại là An Lâm. Nam Lâm bực tức quay gót bỏ đi lên phía trước. Bỏ dở luôn cả câu hỏi của Trúc Diệp.

Trúc Diệp không hiểu vì sao Nam Lâm lại giận nhưng cô cũng không hỏi. chỉ vội vàng chạy theo sau anh ấy về nhà. Hôm nay Nam Lâm đã cứu cô khỏi mấy đứa con gái hư hỏng kia. Có lẽ buổi tối cô nên cảm ơn anh ấy. Việc cô muốn bây giờ là chạy ngay về nhà rồi ôm chầm lấy An Lâm. Anh ấy không biết bây giờ gầy hay béo? Có khỏe hay không? Đã lâu lắm rồi cô chưa được gặp anh ấy.

Vừa về đến nhà. Trúc Diệp đã quên cả việc chào bố mẹ, cô gọi to:

– Anh An Lâm.

An Lâm đang ngồi xem tivi, nghe tiếng của Trúc Diệp thì vội vàng bước ra mừng rỡ:

– Trúc Diệp.

Trúc Diệp chạy lại ôm chầm lấy An Lâm. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung như vỡ òa trong tích tắc. Trúc Diệp ôm chặt lấy bờ vai của An Lâm. Rồi cô buông ra nũng nịu:

– Quà của em đâu?

An Lâm mỉm cười định lên phòng lấy quà cho Trúc Diệp nhưng lại nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cô. Anh vội hỏi:

– Em sao vậy?

Trúc Diệp trả lời nhanh:

– Bị mấy đứa con gái chặn đánh.

– Sao lại thế?

Trúc Diệp liền đẩy câu chuyện sang một hướng khác:

– Được rồi. Quà của em đâu? em chỉ muốn quà thôi.

An Lâm bị vẻ rối rít của Trúc Diệp làm cho quên cả câu hỏi kia. Anh chạy lên phòng và xách một túi to đi xuống nhà.

Trúc Diệp thấy thế liền chạy đến đỡ lấy túi quà mỉm cười nói:

– Gì thế anh?

An Lâm nháy mắt:

– Em mở ra đi.

Trúc Diệp hào hứng mở túi quà ra. Bên trong có rất nhiều thứ. Đồ ăn và cả một hộp hình chữ nhật được gói gém cẩn thận nữa. Cô liền lấy nó ra nhìn ngắm xung quanh, rồi lại lắc lắc. Đang định mở ra thì Nam Lâm đi đến đá vào túi quà rồi nói:

– Vô vị!

Sau đó anh bước lên phòng bỏ mặc lại cái nhíu mày không vừa ý của Trúc Diệp. Anh ta là như vậy, suốt ngày chỉ thích phá đám người khác. Trúc Diệp tức tối được một lúc thì quyết định mở chiếc hộp trong tay mình. Cô trầm trồ khi bên trong là một đôi giày búp bê màu đen rất đẹp. Chiếc nơ to che khuất cả một vùng mũi giày khi đi vào chắc sẽ hợp với chân của Trúc Diệp. Trúc Diệp vội vàng tháo chiếc dép đi trong nhà ra và xỏ giày vào. Cô lại một lần nữa thốt lên. Quả là rất đẹp. Có lẽ đây sẽ là đôi giày đẹp nhất mà cô từng được đi. Đôi mắt của Trúc Diệp như ngàn ánh sao tỏa ra, sung sướng có, mãn nguyện có.
– Em có thích không?

Trúc Diệp mỉm cười gật đầu:

– Em rất thích.

Hôm đó là bữa cơm gia đình ấm áp. Cả nhà ai nấy đều cười vui vẻ, chỉ riêng Nam Lâm là mặt mày nhăn nhó cả buổi. Anh cứ lầm lì gắp thức ăn, bỏ ngoài tai mọi câu chuyện của mọi người.

Có vẻ như thấy được thái độ bất thường tù phía Nam Lâm, An Lâm huých tay em khẽ hỏi:
– Sao thế? Cơm dì nấu không ngon à?

– Không ngon.

Cả nhà vội im bặt sau câu trả lời cộc lốc của Nam Lâm. Ông Phùng không hài lòng quát tháo:

– Mày đừng cứ về nhà là lại vô lễ như thế có được không?

Bà Hoa vội vàng lay tay chồng khuyên can:

– Được rồi. Anh ăn cơm đi. Có lẽ cơm canh hôm nay em cho hơi nhiều gia vị.

Nghe bà Hoa nói thế An Lâm liền mỉm cười:

– Không đâu ạ! Cơm rất ngon.

Trúc Diệp vội gặp một miếng thịt cho An Lâm.

– Ngon thì anh ăn đi. Phải ăn thì mới có sức học.

Bà Hoa cũng gắp rau vào cho An Lâm:

– Phải đấy! Con ăn nhiều vào. Nghe nói học Y vất vả lắm phải không?

– Cũng không vất vả lắm ạ!

Nam Lâm cười nhạt nhìn mọi người quan tâm đến An Lâm. Anh buông đũa xuống và đứng lên khiến cả nhà phải chú ý:

– Chắc chỉ có mỗi An Lâm đi học thôi nhỉ?

Rồi anh bỏ lên nhà.

Cả nhà lặng im trong vài giây, rồi ông Phúng phá vỡ bầu không khí:

– Thôi nào. Nó vẫn còn là trẻ con. Kệ nó.

Nhưng có lẽ không khí từ đó bỗng trở nên gượng gạo phần nào.

Trúc Diệp nhìn theo bóng dáng Nam Lâm thì không khỏi thở dài. Lúc nào cũng làm gia đình phải mệt nhọc thì anh ta mới chịu được.

Nam Lâm thả mình xuống giường. Anh ngắm nhìn trần nhà được treo đầy những quả cầu vũ trụ của An Lâm. Cách trang trí phòng cũng là của An Lâm nốt. Từ bé đến giờ, mấy công việc đau đầu Nam Lâm toàn để một mình An Lâm làm. Và anh trai cũng không có ý phản đối. Ngược lại, còn rất hào hứng.

Trong mắt bố mẹ, hay nói cách khác là bố và dì, Nam Lâm lúc nào cũng khiến họ phải đau đầu, mệt mỏi. Bố thì luôn quát tháo anh là thằng hư hỏng, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng làm được gì cho xã hội. Thế mà khi anh đỗ học viện, thì ông ấy chỉ run run cầm tờ kết quả mà nói:

– Xem ra vẫn còn kém An Lâm rất nhiều.

Còn Trúc Diệp thì chỉ nhìn anh nói bâng quơ:

– Chúc mừng anh!

Những năm học cấp hai, anh ngỗ ngược, anh nghịch ngợm nhưng anh vẫn lên lớp đều đều. Điểm thi của Nam Lâm lúc nào cũng tuyệt đối an toàn. Vậy mà mọi người lại dám nói anh nhìn bài khiến anh tức muốn chết. Chỉ có đi đánh nhau thì mới có thể giả tỏa áp lực.

Nhưng anh cũng chẳng muốn cãi nhau với họ làm gì. Dù sao trong mắt mọi người, anh luôn là thành phần cần xa lánh.

Còn An Lâm, anh ấy là niềm tự hào của bố mẹ, thôi thì Nam Lâm cũng cảm thấy rất đau đầu. Cho anh ấy ghánh vác luôn cả phần của anh thì cũng chẳng sao.

Ở học viện, quy củ nghiêm khắc nhưng anh vẫn có thể tìm cho mình những bóng hồng bên cạnh. Là do bọn họ tự tìm đến anh. Nam Lâm cũng không thể từ chối được, có họ, cuộc sống của anh mới có thêm sự thú vị. Trúc Diệp anh cũng không phải lo lắng nữa.

Sở dĩ, Nam Lâm tỏ ra không mấy thiện chí với Trúc Diệp là vì anh đã yêu cô. Rất yêu, nhưng anh hiểu tình yêu này chẳng thể đi đến đâu. Ngay lần đầu tiên gặp, vẻ đáng yêu, hồn nhiên của cô ấy đã đi vào tâm trí anh. Cô ấy càng tỏ ra thơ ngây thì anh lại càng muốn quát tháo cô ấy. Để cô ấy không còn làm khổ trái tim anh nữa. Biết rằng cô ấy đã giành tình cảm cho An Lâm nhưng anh vẫn coi như không biết. Vì cô ấy cũng giống anh. Mù quáng đâm đầu vào một thứ tình yêu ngu ngốc. Khi mà tất cả chỉ có thể đạt đến giới hạn anh em mà thôi.

Khi nhìn thấy Trúc Diệp và An Lâm vui vẻ bên nhau là Nam Lâm lại muốn phá, muốn gây sự, cho dù có để cô ấy phải ghét mình thì anh cũng phải phá. Anh thật sự thấy ngứa mắt khi nhìn hai người họ như vậy.

Trúc Diệp dọn dẹp cùng mẹ xong xuôi thì cô trở về phòng.

An Lâm và Nam Lâm có lẽ đã ngủ. Hôm nay hai người cũng đã mệt, để cho họ nghỉ ngơi, ngày mai nói chuyện cũng được.

Trúc Diệp lấy quyển bài tập ra làm, dù sao thì bây giờ cô đang không có việc gì làm. Năm sau là năm cuối cấp, cũng là năm kết thúc những tháng ngày làm học sinh. Trúc Diệp không biết sẽ thi vào trường gì. Trường Y của An Lâm cô không dám mơ ước. Học viện công an của Nam Lâm cô cũng không có đủ trình độ. Chắc chỉ có thể vào một đại học vừa tầm với sức lực của mình thôi.

Làm xong bài tập. Trúc Diệp lấy quần áo đi tắm.

Cô khẽ mở cửa nghe ngóng và chắc chắn mọi người đã đi ngủ hết. Trúc Diệp liền đi vào nhà tắm và xả nước. Hơi nước nóng bốc lên khiến da mặt của Trúc Diệp chợt ửng hồng. Cô đưa tay vờn nhẹ làn nước, cô và An Lâm thật không thể đến được với nhau hay sao? Cô không muốn như thế. Cái cô muốn là anh ấy sẽ cùng cô nắm tay nhau bước qua muôn trùng khổ ải và bước về phía có chân trời đỏ rực mỗi hoàng hôn. Nhưng xem ra, đây là một điều không thể rồi.

Khi tắm xong, Trúc Diệp liền quàng một chiếc khăn tắm vào người và bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, cửa phòng của cô cũng bật mở. Nam Lâm đứng lặng người nơi phía cửa nhìn Trúc Diệp.

Trúc Diệp đang trong thời gian dậy thì. Đôi chân thon dài của cô thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp khăn tắm. Bộ ngực đầy đặn hơi nhô lên ở phía mép khăn. Trên mặt vẫn còn ửng đỏ vì hơi nóng của nước quẩn quanh bên người cô. Mái tóc ướt thi thoảng nhỏ xuống vài giọt nước làm hình ảnh của cô càng thêm quyến rũ.

Thấy Nam Lâm bước vào, Trúc Diệp không khỏi hoảng hốt. Cô tưởng cả nhà đã ngủ hết nên mới không chốt cửa. Cô nói không thành câu:

– Anh…Nam… Lâm.

Nam Lâm giờ đây đang bị rượu chi phối. Bữa cơm gia đình không trọn vẹn và việc nhìn người mình yêu quan tâm đến người khác khiến anh không thể bình tâm được. Anh muốn sang đây là để nói rõ nỗi lòng mình cho cô ấy, nhưng xem ra…

Anh đưa đôi mắt dài khẽ nheo lại nhìn Trúc Diệp trước mặt mình. cô giờ đây đã là một thiếu nữ 17, quyến rũ đến chết người. Nam Lâm không cưỡng lại được sự ham muốn của bản thân và sự vô thức của rượu. Anh lao người về phía Trúc Diệp.

Trúc Diệp bị anh xô ngã, đau đến nỗi không hét lên được. Chỉ biết dùng đôi tay của mình đầy người con trai đang điên cuồng phía trên mình ra. Nhưng có lẽ, đôi tay của cô không thể chống lại được sự cường tráng của Nam Lâm.

Nam Lâm dần chiếm trọn đôi môi cô. Đôi tay khẽ giựt chiếc khăn tắm của Trúc Diệp ra, rồi lần đến bộ ngực săn chắc của cô. Cơn khoái cảm dâng lên cực độ khiến anh càng ngày càng không kiểm soát nổi chính mình.

Trúc Diệp đau khổ chống lại từng đợt tấn công của Nam Lâm. Đôi tay cô hết cào lại cấu vào lưng anh. Rồi lại đập xuống sàn nhà như muốn kêu cứu. Nhưng mỗi tiếng hét cô thốt ra lại bị Nam Lâm nuốt trọn lấy. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Trong thâm tâm khẽ gọi tên An Lâm. Cầu mong anh đến cứu cô vào lúc này.

Nam Lâm bị mất đi hoàn toàn lí trí, anh di chuyển đôi môi linh hoạt khắp cơ thể cô mà không để ý Trúc Diệp vì quá sợ hãi đã ngất xỉu từ lúc nào. Khi anh dùng tay khẽ tách hai đùi cô ra thì cũng là lúc cơ thể anh bị nhấc bổng lên bởi bàn tay của ai đó. Và một cú đấm giáng vào mặt anh khiến anh tỉnh táo phẩn nào.

– Em điên rồi!

An Lâm hét lên và nheo mắt nhìn đứa em trai đang bị rượu chi phối sắp gây ra lỗi lầm lớn thì không khỏi xót xa. Cũng may là anh đến kịp không thì…An Lâm nhắm mắt đi đến chỗ Trúc Diệp đang lõa thể dưới sàn nhà và hoàn toàn bất động, anh vơ vội chiếc khăn tắm choàng lên người cho cô và bế cô trở lại giường. An Lâm nhìn cô một hồi rồi đứng dậy kéo tay Nam Lâm về phòng với vẻ mặt tức tối.

Trúc Diệp đã rơi vào trạng thái hôn mê. Trong đó, nỗi sợ hãi vẫn đeo bám lấy cô không chịu tách rời.

Chương 3 – Một giấc mơ.

An Lâm kéo em trai về phòng rồi đóng cửa lại. Anh nhìn Nam Lâm một hồi lâu rồi thở dài. Cuối cùng An Lâm đi đến lắc mạnh vai Nam Lâm nói:

– Em sao vậy? Em có biết mình vừa làm gì không?

Trên người Nam Lâm vẫn phản phất mùi rượu hòa theo đó là mùi sữa tắm của Trúc Diệp. Sao anh lại không biết mình vừa làm gì cơ chứ, anh suýt nữa thì làm hại cô ấy rồi, suýt nữa thì tước đoạt sự trinh trắng của cô ấy rồi. Nam Lâm gục mặt xuống nói giọng mệt mỏi:

– Em không biết.

An Lâm hạ thấp giọng:

– Em đi đi. Chuyện này coi như anh không thấy gì hết, còn về phía Trúc Diệp thì để tự em ấy quyết định. Nếu bố mà biết thì…

Nam Lâm không nói gì lẳng lặng đi về phía tủ quần áo, sắp xếp vào ba lô rồi lững thững đi ra cửa. Tất cả công việc này anh đều làm như một con rối.

Bây giờ vẫn còn là đêm, đường phố vắng lặng càng khiến lòng người ta trống trải. Nam Lâm mở cổng, trước khi đi anh có quay lại nói với anh trai mình:

– Xem ra em vẫn là một thằng tồi nhỉ?

Câu nói này nghe mới chua cay làm sao. Nói rồi Nam Lâm nhếch môi cười nhạt và bước đi. Bóng dáng anh cô đơn kéo dài trên đoạn đường. Anh hoàn toàn vô cảm, anh không biết có phải mình đang đau khổ hay không mà chỉ muốn gục xuống. Không muốn đi tiếp, chỉ muốn dừng lại.

An Lâm nhìn theo bóng dáng Nam Lâm đi khuất hẳn thì mới bước vào nhà. Vừa nãy, nếu không phải trong thâm tâm anh nghe thấy tiếng gọi tuyệt vọng của Trúc Diệp thì anh đã không chạy sang. Không ngờ linh cảm đó lại đúng. Anh không trách Nam Lâm. Với anh, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ tội nghiệp. Anh có công nhận là mọi người có thiên vị anh hơn Nam Lâm, vẫn quan tâm anh hơn.

Khi Nam Lâm đỗ vào học viện. Anh biết Nam Lâm đã cố gắng như thế nào, nếu như em trai anh học hành tử tế, chắc chắn nó còn có thể vượt mặt anh. Nhưng Nam Lâm lại không làm thế, nó chấp nhận bị ghét bỏ, nó chấp nhận đứng sau anh. Và anh còn biết Nam Lâm rất yêu Trúc Diệp. Những lần về nhà, Nam Lâm đều mua quà cho Trúc Diệp nhưng lại không tặng. Chiếc tủ của nó giờ đây chất đầy những món quà mà nó không dám tặng. Vì Nam Lâm biết Trúc Diệp không yêu thích gì mình, nếu cô ấy có nhận thì cũng chỉ là để đấy cho bụi bặm chất đầy. Vậy chi bằng không tặng còn hơn.

Với An Lâm. Anh không biết mình có yêu Trúc Diệp hay không, nhưng anh vẫn luôn và sẽ mãi mãi quan tâm đến cô ấy. Cô ấy yêu anh nhưng lại không dám nói, chỉ biết thể hiện. Anh cũng đón nhận và không hề có ý kiến.

Lần đầu tiên gặp Trúc Diệp. Cô ấy như một cơn gió nhẹ thoảng qua tâm hồn anh. Cái đáng yêu của cô ấy làm cho cô ấy như yếu đuối trước mọi người, khiến anh chỉ muốn bảo vệ cô ấy suốt đời.

Trúc Diệp tỉnh dậy. Lưng cô như bị rạn ra đau đớn. Trúc Diệp nhẹ nhàng nhấc người lên. Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững. Cảnh tượng đêm qua hiện về khiến cô chỉ muốn bật khóc. Có phải là cô đã bị Nam Lâm làm nhục rồi không? Trên người Trúc Lâm, khắp cơ thể, những vết cắn đỏ lên khiến cô thấy ghê tởm. Trúc Diệp liền chạy vào nhà tắm. Cô bật vòi sen cho nước chảy xuống. xối xả vào người. Trúc Diệp đưa tay lên chà, lớp da đỏ lên sau những lần chà mạnh của cô. Nước mắt Trúc Diệp giàn giụa trên má.

– Trúc Diệp!

Là tiếng của An Lâm. Trúc Diệp ngừng khóc. Cô cố giữ cho giọng nói thật bình thường để trả lời anh:

– Dạ.

– Em dậy chưa? Xuống ăn sáng đi.

– Vâng. Em xuống ngay đây.

Trúc Diệp ngồi xuống mé bồn tắm. Cô cứ ngồi thẫn thờ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Nam Lâm, hôn qua anh ấy tại sao lại làm vậy? Dẫu biết rằng anh luôn ghét cô nhưng…Lúc đó cô đã ngửi thấy mùi rượu. Có lẽ anh ấy đã bị rượu chi phối.

Trúc Diệp thở dài rồi mặc quần áo và đi xuống nhà.

Cả nhà đã ngồi quây quần bên chiếc bàn. Tuy nhiên cô không thấy Nam Lâm đâu.

An Lâm vừa thấy Trúc Diệp đi xuống vội nhìn cô thăm dò. Bất giác nhìn vào phía cổ tay cô ấy có vết bầm tím. Xem ra, cơ thể Trúc Diệp bị đả thương không ít. an Lâm mỉm cười rồi nói:

– Em ngồi đi.

Trúc Diệp không nói gì, cô ngồi xuống cạnh chỗ an Lâm.

Bà Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng. Không thấy Nam Lâm đâu thì vội hỏi:

– Nam Lâm vẫn còn ngủ sao?

An Lâm cúi mặt xuống trả lời:

– Nghe nói ở trường nó có việc gì đó nên đã đi từ hôm qua rồi ạ!

Bà Hoa tỏ vẻ thất vọng:

– Hôm qua dì đã làm cho Nam Lâm ít bánh. Nghe nói học trường công an khổ cực lắm nên làm cho nó. Không ngờ nó đi sớm như vậy.

Mặc dù Nam Lâm luôn vô lễ với bà Hoa, nhưng bà lại là người thương yêu Nam Lâm nhất. Việc gì cũng lo cho anh, khi mùa đông đến đã đan cho anh cái khăc thật ấm, khi mùa hè có mua cho anh một cía quạt tích điện vì nghe nói trên đó rất nóng và hay cắt điện, khi tết đến, luôn cố tính đưa cho anh chiếc lì xì bé nhất nhưng mệnh giá tiền thì lại lớn hơn của Trúc Diệp và An Lâm. Tiếc rằng, Nam Lâm mãi không chịu nhận một người mẹ kế là bà.

Trúc Diệp nghe mẹ nói vậy thì không khỏi khó chịu:

– Mẹ làm bánh cho Nam Lâm? Thế còn An Lâm thì sao?

Nếu là thường nhày thì Trúc Diệp cũng không muốn để ý. Nhưng hôm qua Nam Lâm đã làm thế với cô, sáng nay còn chạy trốn để chối bỏ. có nghĩa là cả đời này cô sẽ không đội trời chung với anh ta. Đúng là đồ đáng ghét.

An Lâm hiểu ẩn ý của Trúc Diệp.

– Chẳng phải anh có Trúc Diệp làm bánh rồi hay sao?

Trúc Diệp nhìn An Lâm một lúc lâu. Hôm qua cô gọi anh, anh ấy có nghe thấy không? Có biết không? Rồi Trúc Diệp lại cố nuốt bữa sáng của mình. Chỉ mong sao cho nó trôi xuống nhanh chóng.

Ăn sáng xong. An Lâm kéo Trúc Diệp vào phòng. Có lẽ anh nên nói cho cô hiểu. Tránh để hiểu lầm diễn ra sẽ khiến đôi bên mệt mỏi.

– Trúc Diệp. Chuyện giữa em và Nam Lâm anh cũng đã biết.

– Chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trúc Diệp mà An Lâm không khỏi chạn lòng. Xem ra cô ấy đang cố che giấu:

– Thực ra, hôm qua Nam Lâm đã uống say, nhưng anh đã đến kịp líc. Em biết đây, nó là một thằng bốc đồng, ngang ngược, luôn thích gây khó chịu cho người khác, cho nên nó mới bị rượu làm như vậy.

Trúc Diệp thở dài rồi nói:

– Anh đã cứu em. Rồi lại tìm đường thoát cho cả Nam Lâm. Tại sao anh lại tốt như vậy?

– Nó là em trai anh. Anh hiểu nó hơn ai hết. Có những điều mà nó không thể nói ra, nó biết mọi người luôn ghét bỏ nó, thiên vị anh, nhưng có lại cố tình hờ hững, coi như không biết. Nam Lâm rất tội nghiệp.

– Anh ta tội nghiệp? Làm điều xấu rồi đổ lỗi cho rượu? Nếu hôm qua anh ta đạt được mục đích thì em mới đáng là người bị khiển trách đúng không?

An Lâm thở dài mệt mỏi. Xem ra càng giải thích thì càng chẳng ra đâu vào đâu. anh đã quên mất rằng nếu muốn Trúc Diệp hiểu Nam Lâm thì còn phải xem cô ấy có mở lòng không đã.

– Trúc Diệp. Em muốn hận Nam Lâm thì anh cũng không thể ngăn cấm. Anh chỉ muốn em biết rằng, đã là người một nàh thì nên thông cảm cho nhau. Nam Lâm cũng đã không còn mặt mũi nào để xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên…Em cũng thông cảm cho nó đi thôi.
Nói xong An Lâm bước ra ngoài không để Trúc Diệp nói gì thêm. Anh không muốn em trai mình và Trúc Diệp hận thù nhau.

Trúc Diệp đứng lặng yên tại một chỗ. trong đầu cô giờ đây trống rỗng. Không nghĩ được gì. Cô vẫn còn trong sạch, nhưng tại sao cô lại không thể không ghét Nam Lâm. Với cô, từ bé đến giờ, anh ấy chính là ác quỷ. chính anh ấy lúc nào cũng tỏ ra chán ghét với cô. Cho nên cô cũng chẳng cần bận tâm đến anh ta. Khi Nam Lâm học cấp ba, anh ta yêu hết người này người nọ. Cô nào cũng rất xinh đẹp và gợi cảm. Đã có lần Trúc Diệp bắt gặp Nam Lâm ôm hôn một cô gái trong phòng. Lúc đó, cô cũng chỉ muốn vào tìm An Lâm. Khi cô gái kia về, Nam Lâm đã uy hiếp cô rằng nếu cô nói ra thì anh ta sẽ làm thế với cô. Trúc Diệp lúc đó chỉ biết sợ hãi gật đầu.

Cho đến bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như anh ta đã làm thế với cô. Vậy mà cô vẫn không thể nói ra tội của Nam Lâm. Chỉ biết im lặng nén nỗi uất ức vào trong lòng mà thôi.

* * *

Thời gian như nước chảy. Trôi nhanh đến nỗi mà ta chẳng kịp giữ. Trúc Diệp giờ đã là một cô thư kí trẻ. Những việc trước kia đã tạm lùi vào dĩ vãng và không ai muốn nhắc tới.

Nam Lâm sau lần ấy anh đã ít về thăm nhà hơn, nếu có về thăm thì anh luôn tìm cách tránh mặt Trúc Diệp. Những bữa cơm gia đình thì luôn vắng mặt Nam Lâm vì anh cố tình hẹn mấy đám bạn đi tụ tập bên noài. Dần dần, những bữa cơm đó cũng đã thiếu đi một đôi đũa và một chiếc bát. Không còn ai đợi Nam Lâm về ăn nữa. Chỉ có bà Hoa, thi thoảng có mấy món ngon thì mới gói lại một ít và để phần Nam Lâm, cho dù sáng hôm sau bà đành phải đổ đi vì nó đã bốc mùi thiu khi không có ai động vào.

Đúng như dự đoán. An Lâm giờ là một anh chàng bác sĩ điển trai của khoa tim mạch. Có rất nhiều cô nàng đã cố tình lấy lí do đau tim mà đến nhìn anh, còn cả những cô y tá trẻ, cũng không ngừng âm thầm theo dõi và hâm mộ anh một cách cuồng nhiệt.

Nam Lâm sau khi tốt nghiệp đã được tuyển dụng vào làm công an kinh tế. Chống những vụ tham ô của các nhà chức trách và rất nhiều việc khác. Trong mắt đồng nghiệp, vẻ gan lì và ương bướng cộng với diện mạo đẹp trai đã khiến không ít cô nàng phải si mê. Nhưng anh chàng này cũng nổi tiếng là lăng nhăng nên rất nhiều lần đồng nghiệp phải nhắc nhở khi những vụ đánh ghen trên phố có liên quan tới anh ta. Sau một thời gian, tất cả lại đâu vào đấy.

Trúc Diệp làm một cô thư kí nhu mì và hiền thục. Cô rất chăm chỉ nên được giám đốc và đồng nghiệp quý mến. chỉ tiếc có một khuyết điểm nhỏ đó là rất hay lo chuyện bao đồng. Quan tâm đến người khác là một chuyện tốt nhưng cũng không nên thái quá như vậy. Nhiều lần đồng nghiệp đã phải gắt lên vì cô nàng hỏi quá nhiều, trong khi đó họ đang rất mệt mỏi.

Vì công ti là ở thành phố khác cho nên Trúc Diệp đã phải thue một căn nhà riêng và ở đó. Nghe nói, An Lâm và Nam Lâm cũng làm ở đây. Mẹ cô cho cô đến đây làm cũng là vì có hai người nên bà mới yên tâm.

Nếu nói vì An Lâm ở đây mà yên tâm thì có thể chấp nhận, nhưng Nam Lâm thì xem ra…
Trúc Diệp bước vào một ngày làm việc đầy mệt mỏi. Cô đến trạm xe bus và đứng đợi. Khung cảnh đường phố lúc buổi sáng rất năng động. từng dòng xe cộ hối hả cứ băng qua trước mắt khiến mình không kịp níu giữ hình ảnh. Cứ như một cơn gió thoảng qua rồi biến mất.

Khi Trúc Diệp đã yên vị tại một chỗ ngồi. Chiếc xe lăn bánh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Phía đằng xa, Trúc Diệp có nhìn thấy một người rất quen. Chỉ tieeccs là mắt cô hiện đang cận 2 độ nên không nhìn rõ.

Rồi chiếc xe vụt đi không để cho Trúc Diệp được nhìn lâu hơn nữa.

Nam Lâm đứng đằng xa trạm xe bus đang rất đau đầu. Cô bạn gái này của anh thật lắm chuyện. Anh đang có việc gấp mà cô ta lại bắt anh chở đến chỗ làm. Nếu không đến nhanh thì em rằng khó ăn nói với sếp. Cuối cùng, Nam Lâm đã nghĩ ra một giải pháp. Anh quay lại phái cô gái đang không ngừng giận dỗi nói:

– Chúng mình chia tay.

Rồi anh mở cửa xe ngồi vào trong và phóng vụt đi.

Cô gái đứng nhìn theo chiếc xe mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô và anh ấy yêu nhau còn chưa được một tuần. Tại sao anh ta có thể nói câu đó ra một cách dễ dàng như thế được? Ừ thì cứ cho là cô hơi cố chấp, nhưng cô chỉ muốn khoe bạn trai với đồng nghiệp thôi mà. Rằng cô đang yêu một anh chàng đẹp đến mê hồn. Nhưng xem ra, bạn bè cô không có cơ hội chiêm ngưỡng rồi.

Chương 4 – Cô ấy và anh ấy là gì của nhau?

Trúc Diệp bước vào công ti.

– Chị Trúc Diệp!

Là Dương Thùy. Cô ấy bằng tuổi Trúc Diệp nhưng không hiểu sao cứ luôn miệng gọi cô là chị. Đó là một cô gái tự tin, sành điệu, say mê các anh chàng đẹp trai và hình như là chưa có anh chàng nào mà không chạy theo vẻ quyến rũ của cô ấy cả.

– Dương Thùy. Hôm nay đi làm sớm vậy?

Dương Thùy trong công ti nổi tiếng là đi làm muộn. Cô có biệt danh là “người cao cả”. Đồng nghiệp trêu cô rằng vì cô phải làm những việc cao cả nên mới hay đi trễ như vậy.

Dương Thùy nghe Trúc Diệp nói như vậy thì vội chu môi lên nói:

– Có sao đâu! Mọi người đi làm sớm thì em cũng đi làm sớm được chứ sao.

– Thật sao? – Trúc Diệp làm vẻ mặt nghiêm trọng.

Rồi cô nhận lấy mấy cái đánh nhẹ của Dương Thùy.

Trúc Diệp mang mấy chồng tài liệu ra sắp xếp lại rồi xem lại lịch làm việc của giám đốc. Xem ra hôm nay cũng không có gì làm mấy.

Đang ngồi thì An Lâm gọi điện. Trúc Diệp đưa điện thoại lên tai:

– Có chuyện gì không anh?

– À không, chỉ là muốn hỏi em có khỏe không thôi. Hôm qua anh có về nhà, dì bảo anh mang cho em mấy bộ quần áo. Chốc anh sẽ nhờ Nam Lâm mang đến chỗ em nhé?

Nghe đến Nam Lâm, Trúc Diệp chợt nhíu mày lại:

– Nếu anh không có thời gian thì để em tự đến lấy cũng được.

An Lâm vẫn cố gắng:

– Nam Lâm cũng làm gần chỗ em mà, nó đang ở chỗ anh, tí nữa anh sẽ nhờ nó mang qua chỗ em.

Trúc Diệp còn chưa kịp nói gì thì tiếng tút dài của điện thoại đã vang lên. Cô ngồi thần người ra, bảo Nam Lâm mang quàn áo cho cô. Rõ ràng An Lâm đang cố làm cho cô và Nam Lâm thân thiết hơn mà. Cô không thích thế, nếu An Lâm đã không yêu cô thì cũng không nên làm như vậy.

Trúc Diệp thực ra rất sợ Nam Lâm, cô luôn đề phòng anh ấy, sau bao nhiêu năm, cái quá khứ ấy thỉnh thoảng vẫn hiện hữu trong giấc mơ của cô khiến cô không biết làm cách nào mà thoát ra khỏi nó. Quả thực là rất khổ sở. An Lâm không thể hiểu được, nếu anh ấy hiểu chắc chắn sẽ giúp cô tránh xa Nam Lâm.

Nghĩ ngợi một lúc lâu, cô liền đứng dậy rồi đi ra chỗ của Dương Thùy.

– Dương Thùy, chiều em có rỗi không?

Dương thùy đang nghịch máy tính, nghe Trúc Diệp hỏi thế thì vội ngẩng đầu lên noí:

– Chiều em không có việc gì. Sao thế chị?

Trúc Diệp mắt sáng bừng lên nói luôn:

– Chiều chị em mình rủ mấy người đến nhà chị làm một bữa liên hoan nhé?

– Ngày gì thế?

Trúc Diệp đưa tay lên sờ vào cái búi tóc trên đỉnh đầu rồi nói thản nhiên:

– Không ngày gì cả. Chẳng phải em là người khoái mấy vụ tiệc tùng này nhất sao? Không thích à?
Dường Thùy nghe thế thì vội chối nhanh:

– À không! Em chỉ nói thế thôi mà. Chốc nữa em sẽ nói với mấy người. Có cả đàn ông chị nhé?
Trúc diệp hơi nhíu mày. Từ xưa đến giờ, cô chưa cho người khác giới vào nhà bao giờ, thậm chí cô luôn giữ khoảng cách với họ.

– Thôi được rồi. Em thích thì cứ việc.

Dường Thùy mừng ra mặt:

– Có đàn ông mới vui. Em sẽ mời mấy anh chàng đẹp trai quanh khu vực chị em mình làm để cho chị còn dễ bề xử lí.

Trúc Diệp cốc đầu Dường Thùy mắng khẽ:

– Cho em tất. Chị không thèm.

Nói rồi Trúc Diệp chạy ngay về phòng để làm nốt công việc còn bỏ dở của mình. Trước khi cô chạy về phòng, Dương Thùy vẫn cố tình nói với theo cô:

– Chị sắp thành bà cô già rồi đấy.

Sau khi tan sở, Trúc Diệp đưa cho Dương Thùy chiếc chìa khóa nhà mình. Hai người rất thân với nhau, thỉnh thoảng Dương Thùy có qua nhà Trúc Diệp ở mấy ngày cho đỡ buồn nên có thể coi nhà của Trúc Diệp cũng như nhà của Dương Thùy.

Còn Trúc Diệp sẽ đi mua đồ ăn. Công ti cũng gần siêu thị nên cô chỉ đi bộ một chút là đến. Tuy vậy, Dương thùy đã ngấm ngầm cài cho cô một “vệ tinh” đi theo. Đó là Mạnh Đức. Anh chàng công tử người yêu cũ của Dương Thùy. Và cuối cùng ngậm ngùi bị cô ấy đá chỉ vì xe của anh ta bị xước mà anh ta không chịu đi sửa. Dương Thùy là người ghét đàn ông có tình lười. Xem ra cô nàng có tính lập dị cũng không phải là vừa.
Mạnh Đức lái xe đưa Trúc Diệp đến siêu thị rồi còn có ý tốt vào siêu thị để xách đồ cho cô thay vì ngồi chờ.
Đi qua mấy gian hàng, Trúc Diệp thấy hai người đi với nhau đã lâu mà chưa nói câu gì nên cô khẽ hắng giọng rồi nói:

– Anh Đức thích ăn cái gì?

Mạnh Đức trả lời tự nhiên:

– Tôi thuộc dạng ăn tạp. Trừ những cái không ăn được ra thì cái gì tôi cũng ăn được.

Trúc Diệp mỉm cười vì câu trả lời hài hước này. Cô còn không quên thốt ra một câu:

– Xem ra anh là một con người vui tính.

– Ngày xưa, tôi đã được tuyển dụng làm MC của trường trong suốt khóa học.

Trúc Diệp vội “À” lên một tiếng. Một anh chàng vui tính, cũng rất tốt bụng, ngoại hình đẹp trai như thế này tại sao Dương Thùy lại bỏ được. Quá tò mò nên Trúc Diệp hỏi:

– Anh và Dương Thùy… tại sao lại bỏ nhau?

Mạnh Đức nói đến chuyện này không lảng tránh, không đau khổ mà trả lời rất vô tư, như kiểu giữa anh và Dương thùy vẫn còn bình thường vậy:

– Cô biết đấy.

– Tôi biết? Vì cái xe ấy thật ư?

Mạnh Đức mỉm cười, khi cười, ánh mắt anh kéo dài ra, gây thiện cảm cho người nói chuyện rất nhiều:
– Cô chơi với Dương Thùy mà không hiểu tính cô ấy gì cả. Chuyện cái xe kia chỉ là một cái cớ, cô ấy sợ quá yêu tôi nên mới bỏ.

Trúc Diệp càng nói chuyện càng không hiểu:

– Không thể thế được. Nếu yêu thì phải cố giữ lấy chứ?

– Dương Thùy là cô gái sống rất phóng khoáng. Gia đình không ổn định, trước đó tôi còn không biết cô ấy đã qua lại với biết bao thằng đàn ông khác. Khi cô ấy về gặp bố mẹ tôi, nghe họ nói về hoàn cảnh gia đình cô ấy khó xử chỉ biết nói ậm ừ. Tôi nghĩ cô ấy sợ bố mẹ tôi không chấp nhận một người con dâu như thế cho nên đã suy nghĩ nhiều. Càng dứt ra sớm thì càng đỡ đau khổ, cho nên cô ấy đã làm vậy.

Trúc Diệp nhìn Mạnh Đức vẻ dò hỏi:

– Anh…còn yêu Dương Thùy chứ?

Mạnh Đức nhún vai:

– Tất nhiên. Cô ấy làm sao có thể chạy thoát khỏi tôi. Đợi khi tôi suy nghĩ một cách chín chắn hơn nữa nhất định sẽ bắt cóc cô ấy về làm vợ.

Trúc Diệp phì cười vì cái ý định rất “mafia” của Mạnh Đức. Xem ra anh chàng này rất tự tin vào tình yêu của mình.

– Vậy anh có biết gì về gia đình Dường Thùy không?

Câu hỏi này cuối cùng cũng đã khiến một Mạnh Đức hiên ngang từ nãy tới giờ sụp đổ. Anh trả lời một cách khó xử:

– Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng gia đình cô ấy có lẽ không ổn định nên cô ấy mới không dám nói với bố mẹ tôi. Cô ấy không bao giờ nói cho tôi biết về gia đình cô ấy. Mỗi lần tôi hỏi cô ấy đều lảng tránh. Dương Thùy còn không được học đại học. Xem ra cô ấy đã bươn trải rất nhiều. Lại có quý nhân phù trợ nên mới vào được công ti này.

Trúc Diệp thở dài rồi lại tiếp tục vào việc mua đồ ăn của mình. Mạnh Đức là một chàng trai tốt, lại có học thức, gia đình không phải là hào môn quyền quý nhưng có thể nói là khá giả. Đôi khi Trúc Diệp còn cảm thấy anh chàng này còn rất láu cá, xem ra Dương Thùy khó thoát rồi. Có phóng khoáng, có tùy tiện đến mức nào cũng không chạy trốn khỏi trái tim của Mạnh Đức được đâu.

Nghĩ đến vấn đề này Trúc Diệp mới nhớ. Năm nay cô cũng 23 tuổi rồi, nhưng chưa hẹn hò lần nào. 17 năm cô dành trọn tình yêu cho An Lâm, biết rằng tình yêu này chẳng đi đến đâu và cũng chẳng thể đơm hoa kết trái nhưng cô vẫn cứ gieo trồng. Gieo trồng rồi thấy mình càng ngày càng lớn chứ “cây tình yêu” không hề lớn. Có lẽ cô đã tốn công vô ích rồi.

Bất giác cô quay sang phía Mạnh Đức mỉm cười nói:

– Chúc anh thành công.

Nam Lâm vừa từ chỗ An Lâm về.

Bên ghế lái phụ kia là túi quần áo của Trúc Diệp. Khi anh trai nói anh mang cho cô anh đã lưỡng lự. Vì biết rằng cô cũng chẳng muốn gặp anh. Nhưng không hiểu sao anh lại nhận lời. Anh công nhận là mình nhớ Trúc Diệp, nhưng anh đã và đang chôn vùi. Có nhớ nhung, có yêu thương thì cũng đành dồn nén mà hận số cái số phận nghiệt ngã này thôi. Rằng đã cho cô và anh chỉ là hai người anh em khác dòng máu.

Nam Lâm không đến nhà Trúc Diệp ngay.

Anh về nhà tắm rửa cố tống vào bụng bát mì cho qua bữa rồi mới đến nhà cô.

Ở thành phố A này rất hay xảy ra tình trạng ùn tắc. Giờ cao điểm còn kéo dài rất nhiều giờ đồng hồ. Mỗi lần như vậy, dù bạn có là công an hay chủ tịch thành phố thì cũng phải theo sự chỉ dẫn của mấy anh công an giao thông. Bình tĩnh, bình tĩnh và hết sức bình tĩnh. Chậm chạp chậm chập và hết sức chậm chạp. Nếu bạn muốn bảo vệ xe của mình không va chạm lung tung.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ăn kiêng
Cửa Tiệm Đồ Chơi
7 Ngày Làm Gia Sư
Người Tình Ma
Đã giải thích cho em