Bồ Câu Không Đưa Thư

06.11.2014
Admin

Thục bật cười:

– Mày đúng là chỉ quan tâm đến mỗi chuyện ăn uống! Hễ ai cho mày ăn, dù chỉ một viên kẹo thôi, cũng khiến mày xúc động và nhớ ơn suốt đời!

Cúc Hương thản nhiên:

– Thì sống có tình nghĩa là phải vậy chứ sao! Tao đâu phải hạng người ăn cháo đá bát!

Thục tính chọc Cúc Hương chơi nhưng thấy đối phương đối đáp như vậy, nó chỉ biết ngồi ngẩn tò te. Xuyến ngó Thục, cười hì hì:

– Mày nói không lại cái miệng ăn dầu ăn mỡ của con Cúc Hương đâu. Hoàng Hòa còn bị nó bắt nạt thiếu điều vãi mật, mày ăn thua gì!

– Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa! – Cúc Hương nhăn mặt – Đồ dám làm mà không dám chịu!

Xuyến thong thả:

– Theo tao, hắn không phải không dám chịu. Có điều hắn lâm vào thế kẹt.

– Thế kẹt? – Cúc Hương trố mắt.

– Ừ! – Xuyến gật đầu – Mày nhớ lúc tặng tụi mình ba trái xoài, hắn viết gì không?

Xuyến chưa kịp đáp, Thục đã buột miệng đọc:

Khi chưa biết thì kêu huyền bí

Lúc hay ra giản dị lắm thay

Xoài ngon ba trái trao tay

Mong rằng gặp gỡ sau này có khi

Cúc Hương liếc Thục:

– Chà, cô nương này thuộc thư tình làu làu còn hơn thuộc ca dao nữa, Xuyến ơi!

Trong khi Thục đấm thùm thụp vào lưng Cúc Hương thì Xuyến chậm rãi giải thích:

– Căn cứ vào bài thơ mà con Thục vừa đọc thì ngay từ lúc đó, hắn đã có ý định giáp mặt với tụi mình. Cái câu “mong rằng gặp mặt sau này có khi” đã tố cáo điều đó.

– Vậy sao lúc “gặp gỡ”, hắn lại chối bai bải? – Cúc Hương thắc mắc.

– Đơn giản thôi! – Xuyến nhún vai – Hắn không định che giấu sự thật, nhưng hắn muốn tự hắn nói ra điều đó. Đằng này, hắn chưa kịp tiết lộ đã bị tụi mình khám phá ra. Vì vậy, hắn “quê”. Đành chối bay chối biến.

Cúc Hương gục gặc đầu:

– Mày có lý! Nhưng chẳng lẽ hắn chối tới già?

– Cái đó thì tao không biết! Nhưng với những chứng cớ rành rành như vậy, tao nghĩ sớm muộn gì hắn cũng phải thú nhận!

Cúc Hương liếc đồng hồ:

– Thôi, tụi mình về đi, khuya rồi! Chuyện đó từ từ tính. Đằng nào ngày mai tụi mình cũng gặp lại hắn. Để xem tối nay anh em hắn bàn cách đối phó với tụi mình như thế nào!

Ba cô gái đinh ninh anh em Hoàng Hòa sẽ “hợp tác” với nhau nghĩ ra một “độc chiêu” nào đó để “gỡ bí”. Nào ngờ chiều hôm sau, Hoàng Hòa vẫn tiếp tục giở chứng cũ. Khi các cô gái vây lại chất vấn, anh cứ lì ra:

– Tui đã nói rồi. Tui không phải là Phong Khê.

Cúc Hương quắc mắt:

– Bạn đã hỏi chuyện em bạn chưa?

– Rồi.

– Em bạn bảo sao?

– Nó bảo nó không biết gì hết.

Cúc Hương “hứ” một tiếng:

– Nó nói vậy mà bạn tin được hả?

Hoàng Hòa gãi gáy:

– Chứ không tin thì tui biết làm gì?

– Ký cho nó lủng sọ chứ làm gì!

Biết Cúc Hương nhắc lại lời hăm dọa tối hôm qua để trêu mình, Hoàng Hòa thoáng bối rối. Nhưng anh chưa kịp nghĩ ra cách “trả miếng” thì Xuyến đã hừ giọng:

– Bạn không biết, em bạn cũng không biết, vậy ai là người bỏ thư vô ngăn bàn?

Bị quay như dế, Hoàng Hòa đâm quạu:

– Các bạn muốn biết thì đi mà điều tra lấy, sao cứ nhè tui mà hỏi!

– Khỏi cần bạn nhắc! – Xuyến lạnh lùng – Tụi tui đã điều tra rồi! Kết quả điều tra cho thấy bạn chính là Phong Khê!

– Trời ơi là trời! – Hoàng Hòa đưa hai tay lên vò đầu – Điều tra vậy mà cũng bày đặt điều tra! Đúng là những thám tử hạng bét!

Xuyến tái mặt:

– Bạn nói ai vậy?

Biết mình lỡ lời nhưng Hoàng Hòa vẫn đổ liều:

– Tui không nói bạn. Tui chỉ nói những ai điều tra bậy bạ kìa!

– Chính con Thục điều tra đó! – Cúc Hương đột ngột xen lời – Bạn dám bảo nó là “hạng bét” phải không?

***

Nghe nhắc đến Thục, mặt Hoàng Hòa đột nhiên biến sắc, anh lúng túng như gà mắc tóc:

– Không, không… tui đâu có nói Thục…

Thấy tình hình càng lúc càng trở nên căng thẳng, rối rắm, mình lại có nguy cơ bị đưa ra làm bia đỡ đạn, Thục vội vã kéo tay Xuyến và Cúc Hương:

– Thôi, tụi mình vô lớp đi! Sắp đến giờ học rồi.

Nói xong, không cần biết Xuyến và Cúc Hương có đồng ý hay không, Thục hấp tấp kéo cả hai chạy một lèo, bỏ mặc Hoàng Hòa đang hậm hực đứng trông theo.

Nhưng đâu chỉ có Hoàng Hòa hậm hực, Xuyến và Cúc Hương bụng cũng đang tức anh ách. Vừa đi theo Thục, Cúc Hương vừa làu bàu:

– Thật tao chưa thấy ai “mặt dày” như “sư phụ” Hoàng Hòa này!

Còn Xuyến thì liếc Thục, dài giọng:

– Mày bắt đầu ca bản “thôi là hết chia ly từ đây” đi là vừa! Từ nay đừng có mà tơ tưởng đến Phong Khê Phong Khiếc gì nữa!

Biết hai bạn đang cáu, Thục chẳng nói gì, chỉ cười tủm tỉm cho qua chuyện.

Nỗi ấm ức kéo dài đến hai ngày sau. Trong thời gian đó, Hoàng Hòa luôn tìm cách tránh mặt ba cô gái. Tụi Xuyến cũng chẳng buồn liếc anh lấy một cái. Hai bên như những người không quen biết.

Đến ngày thứ ba, Phán lên. Vừa thấy bóng anh ngoài cửa lớp, Cúc Hương đã chạy vụt ra. Lòng đầy hờn giận, nó đang mong gặp người quen để xả bớt nỗi uất ức. Nhưng mắt vừa chạm miếng vải đen trước ngực Phán, Cúc Hương bỗng thấy đầu mình “nguội” hẳn đi. Nó chợt thấy sự bực dọc của mình so với nỗi mất mát của Phán thật chẳng thấm vào đâu. Và thay vì hung hăng kể tội Hoàng Hòa, giọng nó bỗng trở nên bùi ngùi:

– Bạn mới lên hả?

– Ừ, tui mới lên hồi mười giờ sáng.

Cúc Hương định nói vài lời chia buồn nhưng lại thấy câu mình định nói có vẻ khách sáo nên cứ ấp a ấp úng như đang ngậm nếp dẻo trong mồm. Thấy điệu bộ lóng nga lóng ngóng của Cúc Hương, Phán đoán ngay ra tâm trạng của người đối diện. Anh cũng chẳng muốn người khác nhắc dến nỗi đau của mình nên hỏi lảng sang chuyện khác:

– Lớp mình mấy bữa nay có gì lạ không?

– Cũng vậy thôi! À, có một chuyện.

– Chuyện gì?

– Chuyện anh chàng Phong Khê đó!

Phán sực nhớ ra:

– À, hôm trước các bạn đi gặp anh ta kết quả ra sao?

Cúc Hương sầm mặt:

– Hắn không chịu nhận. Lại còn chê tụi này là thám tử hạng bét. Thật tức muốn nổ đom đóm mắt!

Rồi bằng một giọng tức tối, Cúc Hương lần lượt thuật lại những cuộc “đụng độ” với Hoàng Hòa trong mấy ngày qua.

Nghe xong, Phán cười:

– Muốn anh chàng Phong Khê phải “hiện nguyên hình” đâu có khó!

– Không khó?

– Ừ, có một cách.

Cúc Hương tròn mắt:

– Cách gì vậy?

Phán thủng thẳng:

– Hẹn gặp hắn.

– Hẹn gặp?

– Ừ.

Cúc Hương liếm môi:

– Làm sao hẹn?

– Thì cứ làm như trước nay. Đặt thư trong ngăn bàn. Nói rằng trước lúc chia tay, các bạn muốn gặp mặt hắn một lần.

Cúc Hương gật gù:

– Hay đấy! Để tui hỏi ý kiến con Xuyến!

Sau khi nghe Cúc Hương thuật lại kế hoạch của “thầy dùi” Phán củi, Xuyến tán thành ngay:

– Chắc tụi mình phải làm vậy thôi! Chẳng còn cách nào khác.

Rồi nó giục Cúc Hương:

– Mày soạn “tối hậu thư” đi!

– Ngay bây giờ?

– Ừ, ngay bây giờ. Còn mấy hôm nữa là nghỉ hè rồi. Nếu trù trừ sẽ không kịp.

Cúc Hương lại lưỡng lự:

– Viết “văn xuôi” hay “văn vần”? Nếu làm thơ, phải kêu Phán củi!

– Khỏi! – Xuyến phẩy tay – Giờ phút này không cần phải “thơ thẩn”. Cứ viết sao cho mùi mẫn, hễ đọc xong hắn phải vừa khóc vừa chạy thục mạng đi kiếm tụi mình.

Cúc Hương không thắc mắc nữa. Nó xích lại góc bàn, lặng lẽ ngồi “sáng tác”.

Thục nãy giờ không nói gì, bỗng nhìn Xuyến băn khoăn:

– Rủi anh ta không trả lời thì sao?

– Chẳng sao cả! – Xuyến thản nhiên – Đây là một cách kiểm tra. Nếu không dám gặp tụi mình, hắn đích thị là Hoàng Hòa không sai một mảy. Còn nếu không phải là Hoàng Hòa, thế nào hắn cũng dẫn xác đến!

Nghe Xuyến nói vậy, tự nhiên trong lòng Thục bỗng lóe lên một tia hy vọng. Ừ, biết đâu đấy! Biết đâu Phong Khê không phải là Hoàng Hòa, mà là một người khác. Một người giống như lâu nay Thục vẫn hình dung. Nhưng ý tưởng mới mẻ đó không kéo dài được lâu. Nghĩ đến những sự kiện diễn ra trong thực tế, Thục bất giác thở dài. Căn cứ vào mối quan hệ giữa Hoàng Hòa và Hoàng Hoa, Phong Khê không thể là ai khác ngoài anh chàng lớp trưởng hào hoa. Và như vậy cuộc “hẹn hò” của bọn Thục chắc chắn sẽ bất thành. Đúng như Xuyến nói, đã lỡ chối bai bải mình không phải là Phong Khê thì chẳng có lý nào Hoàng Hòa lại chấp nhận cuộc gặp gỡ này.

Trong khi Thục đang nghĩ vơ nghĩ vẩn thì Cúc Hương đã thảo xong lá thư. Nó đưa cho Xuyến.

– Lâm ly lắm! – Đọc xong Xuyến gật đầu khen – Kiến trong hang mà đọc được lá thư này cũng phải bò ra, huống gì Hoàng Hòa! Nhưng mày quên một điều cực kỳ quan trọng!

– Điều gì? – Cúc Hương ngạc nhiên.

– Ngày giờ và địa điểm.

– Cha mẹ ơi! Chuyện quan trọng vậy mà không hiểu sao tao bỗng quên béng đi mất!

Vừa kêu lên, Cúc Hương vừa giật tờ giấy trên tay Xuyến. Nó lăm lăm cây viết trên tay:

– Tụi mình hẹn gặp hắn ở đâu đây?

Xuyến nhún vai:

– Tùy mày “bố trí”.

Cúc Hương gãi đầu:

– Ở nhà hát Hòa Bình hén?

– Mày lúc nào cũng đùa được! – Xuyến làu bàu.

Cúc Hương rụt cổ:

– Thôi, hẹn tại quán kem Dạ Lan vậy.

– Cạnh hồ Con Rùa hả? – Xuyến nhướng mắt.

– Ừ, được không? Tụi mình sẽ hẹn gặp hắn tại đó lúc năm giờ chiều mốt!

– Hỏi con Thục coi! – Xuyến hất hàm.

Nhưng Thục chẳng có ý kiến gì. Nó chỉ buông thõng:

– Tùy tụi mày!

Trong thâm tâm, Thục không tin lá thư Cúc Hương dày công soạn thảo sẽ được hồi âm. Hoàng Hòa nhất định sẽ không dám gặp mặt bọn Thục, như vậy anh ta chẳng mất công trả lời làm gì.

Nhưng đầu giờ chiều hôm sau, khi Thục hờ hững thò tay vào ngăn bàn, nó bỗng giật bắn người khi chạm phải một mẩu giấy nhỏ gấp tư. – Mở ra coi! – Xuyến và Cúc Hương cùng thảng thốt kêu lên.

Tờ giấy được mở ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn có ba chữ: “Mình sẽ đến”.

***

Cúc Hương tìm gặp Phán củi:

– Năm giờ chiều nay bạn rảnh không?

– Rảnh. Chi vậy?

– Đi với tụi này!

– Đi đâu?

Cúc Hương nháy mắt:

– Đi gặp anh chàng Phong Khê chứ đi đâu! Kế hoạch của bạn đã thành công rồi. Hôm qua hắn đã gửi thư đồng ý gặp mặt tụi này!

– Ồ…

– Khỏi “ồ”. Sao, bạn có đi không?

Như lần trước, Phán lại gãi đầu:

– Tui đi theo làm gì?

Cúc Hương “hứ” một tiếng:

– Làm như bạn chẳng có câu nào hay hơn ấy! Lúc nào cũng “tui đi theo làm gì”! Đi theo để “bảo vệ” cho… con Thục chứ làm gì! Cái vụ hẹn gặp này do bạn bày ra chứ đâu phải tụi này!

Trước mồm mép dẻo quẹo của Cúc Hương, Phán hết đường từ chối, đành nhe răng cười trừ:

– Ừ, thì đi. Nhưng tui nói trước, tới đó tui ngồi im, không hó hé gì hết à nghen!

– Ai mượn bạn hó hé! – Cúc Hương nghinh mặt – Bạn xía vào có khi lại hỏng bét! Tụi này chỉ cần có bạn ngồi bên cạnh đóng vai “ông kẹ” để “hù” Hoàng Hòa thôi!

Phán rụt cổ:

– Hoàng Hòa là lớp trưởng, sức mấy sợ tui!

– Lớp trưởng thì lớp trưởng chứ! – Cúc Hương bĩu môi – Hắn lìa khỏi lớp cũng giống như cọp lìa khỏi rừng, đâu dám dọa dẫm ai. Giáp mặt con Thục, hắn lại càng run. Lúc đó, bạn ngồi bên cạnh chỉ cần trợn mắt một cái là hắn xỉu liền!

Phán phì cười:

– Cúc Hương nói cứ y như thật!

– Thật trăm phần trăm chứ không có “y như y nhiếc” gì hết!

Phán hắng giọng:

– Rủi Phong Khê không phải là Hoàng Hòa thì sao?

– Lại càng khỏe! – Cúc Hương vung tay – Nếu là người lạ, mình càng dễ bắt nạt!

– Bạn có vẻ khoái bắt nạt người khác? – Phán trêu.

– Chứ sao! Đó là “lẽ sống” của tui mà.

Cúc Hương trả lời tỉnh queo khiến Phán hết đường chọc ghẹo. Anh chỉ biết nhắm mắt xá dài.

Chiều hôm đó, Phán đạp xe theo ba cô gái đến hồ Con Rùa. Những chiếc ghế đá quanh bờ hồ lác đác người ngồi. Những vòi phun không ngừng bắn lên không trung những bông hoa trắng xóa nom thật vui mắt. Cả bọn tấp xe vào quán Dạ Lan.

Xuyến coi đồng hồ:

– Còn mười lăm phút nữa mới đến giờ. Tụi mình có thể kêu kem “chén” thoải mái.

– Ai trả tiền? – Cúc Hương hỏi ngay.

Xuyến nhếch mép:

– Phong Khê! Lát nữa, tao sẽ bắt hắn “xùy” tiền ra!

Thục chớp mắt:

– Rủi anh ta không đến thì sao? – Sao lại không đến! – Xuyến nhún vai – Chính hắn đã nhận lời rồi kia mà!

– Tao chỉ nói rủi chứ bộ!

Xuyến nhìn Phán, cười cười:

– Nếu vậy thì người nhận lãnh “vinh dự” đó là ông bạn vàng của mình đây chứ còn ai.

Cúc Hương khoái chi, xổ câu tiếng Anh mới học:

– Oh! Great idea!

Mặc cho hai cô gái “tấn công”, Phán chỉ ngồi cười cười. Thấy vậy, Cúc Hương “đế” liền:

– Nghe nói được “thế chỗ” Phong Khê, khoái quá ngồi cười tủm tỉm hoài hén!

Lời nói “ẩn dụ” của Cúc Hương khiến Phán đỏ mặt. Anh giả vờ đưa mắt nhìn ra hồ.

Thục cũng lúng túng không kém. Cũng như Phán, nó làm ra vẻ như đang say sưa ngắm nghía những người đi lại trên đường. Bỗng Thục giật bắn người, hốt hoảng kêu lên:

– Kìa!

Xuyến và Cúc Hương nhớn nhác quay ra:

– Gì vậy?

– Hoàng Hòa! – Thục đáp, giọng chưa hết thảng thốt.

Cùng lúc đó, Xuyến và Cúc Hương đã kịp nhìn thấy Hoàng Hòa với chiếc cúp 82 quen thuộc. Anh đang lượn vòng cung quanh bờ hồ, hướng về phía quán Dạ Lan. Xuyến nghe tim mình đập thình thịch. Nó quay lại nhìn Thục và Cúc Hương, khẽ giọng dặn:

– Tụi mày ngồi nhích vô trong một chút đi! Cứ bình tĩnh, để tao đối phó.

Hai cô gái tuân lệnh răm rắp. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Xuyến, Cúc Hương hiểu rằng cuộc “đụng độ” lần này sẽ căng thẳng hơn những lần trước nhiều. Lần này yếu tố bất ngờ không còn là lợi thế của bọn Xuyến nữa, Hoàng Hòa đã có thì giờ chuẩn bị. Anh ta sẽ không để cho bọn Xuyến tấn công tối tăm mặt mũi như hôm nào. Chắc chắn anh ta sẽ phản đòn. Với những thứ “vũ khí” gì, chỉ có trời mới biết…

Những ý nghĩ trong đầu Cúc Hương chưa kịp diễn ra hết, chiếc cúp màu xanh của Hoàng Hòa đã trờ tới trước quán.

Nhưng Hoàng Hòa chẳng tỏ vẻ gì muốn ghé vào điểm hẹn. Vẫn không giảm tốc độ, anh thản nhiên lướt qua mặt bọn Xuyến, đảo một vòng rồi chui tọt vào đường Võ Văn Tần, mất hút. Ba cô gái chỉ biết giương mắt ngơ ngác nhìn theo.

– Sao lạ vậy cà? – Cúc Hương hỏi trổng trổng, giọng ngẩn ngơ.

– Có gì đâu mà lạ! – Thục đáp, cố giấu một tiếng thở phào nhẹ nhõm – Anh ta không muốn gặp tụi mình thì thôi!

– Nhưng hắn đã bảo là hắn sẽ đến kia mà?

– Thì hắn đã đến! – Xuyến lên tiếng, chậm rãi – Nhưng hắn không muốn ghé vào!

– Nếu vậy thì đến làm gì? – Cúc Hương không nén được bất bình.

Xuyến tặc lưỡi:

– Chỉ vì tụi mình đã tính sai một nước cờ.

Vừa nói, Xuyến vừa khẽ đưa mắt nhìn Phán, nãy giờ đang ngồi im lìm trên ghế theo lệnh của Cúc Hương. Bắt gặp tín hiệu của Xuyến, Cúc Hương vỡ lẽ ngay. Nó gật gù:

– Hóa ra là do Phán củi! Chính vì thấy anh ta ngồi lù lù ở đây nên Hoàng Hòa bỏ chạy luôn chứ gì!

Giọng của Cúc Hương oang oang, Xuyến muốn ngăn mà không kịp. Phán gượng gạo phân trần:

– Tại bạn rủ tui đi theo chứ bộ!

Sợ Cúc Hương nổi khùng “độp” Phán, Xuyến vội vàng can thiệp:

– Đúng ra, không tại ai trong tụi mình cả. Chỉ tại tên Phong Khê “thỏ đế” kia thôi. Một người đàn ông chân chính là một người đàn ông không bao giờ thất hẹn với phụ nữ, dù gặp bất cứ tình huống nào! Nhưng Phong Khê đã hành động một cách thiếu lịch sự. Hắn đã tỏ ra tồi tệ hơn tụi mình tưởng!

Sau khi “rủa xả” Phong Khê không tiếc lời, Xuyến kết thúc bản cáo trạng bằng một giọng kiên quyết:

– Kể từ giờ phút này, tao tuyên bố “khai tử” nhân vật Phong Khê. Tụi mình đừng bao giờ nhắc đến hắn nữa. Cứ coi như không có hắn trên cõi đời này và những chuyện vừa qua chỉ là một giấc mơ…

– Một giấc mơ “ngọt ngào” và chứa nhiều calories! – Cúc Hương xuýt xoa.

Xuyến khẽ lườm Cúc Hương rồi quay sang Thục, tiếp:

– Còn cô tiểu thư nhà này nên bắt đầu tẩy rửa hình ảnh tay Phong Khê mắc toi kia ra khỏi đầu óc là vừa, dù đó là hình ảnh của Hoàng Hòa hay của bất cứ một anh chàng tưởng tượng nào!

Cúc Hương gật gù tiếp:

– Và “điền vào chỗ trống” bằng hình ảnh của… Phán củi!

“Lời bàn” trắng trợn của Cúc Hương khiến cả Phán lẫn Thục đều đỏ mặt. Thục đập tay lên lưng Cúc Hương:

– Nói bậy nè!

– Bậy gì! – Cúc Hương trợn mắt – Từ khi phát hiện Phong Khê là Hoàng Hòa, tình cảm mày bắt đầu rục rịch chuyển hướng, bộ tao đui sao không biết!

Rồi không đợi cho Thục mở miệng chống chế, Cúc Hương nháy mắt với Phán:

– Tui nói vậy, bạn có ý kiến gì không?

Trước câu hỏi ngang phè của Cúc Hương, Phán chẳng biết phải đáp như thế nào, chỉ lắp bắp:

– Ơ, tui… tui…

Cúc Hương gật đầu, ranh mãnh:

– À, ý bạn muốn nói là “tui đồng ý” nhưng xúc động quá nói không ra lời chứ gì! Thôi được rồi, như vậy thì từ ngày mai trở đi, bạn được quyền đi chơi chung với tụi này, được quyền làm thơ tặng con Thục tha hồ, mỗi ngày mười bài cũng được, rồi mỗi khi tụi này đi ăn đi uống, bạn lại được quyền trả tiền thoải mái…

– Tui… tui không đi với các bạn được đâu! – Phán ấp úng.

– Chà, chà! – Cúc Hương hừ giọng – Vừa nghe nói tới khoản “được quyền trả tiền” đã phát hoảng lên rồi phải không? “Yêu” gì kỳ “dzậy”?

– Không phải tại chuyện đó!

– Chứ tại chuyện gì?

Phán chép miệng:

– Ngày mai tui… về quê rồi!

Cúc Hương tròn mắt:

– Về gì về hoài vậy?

– Ừ.

Phán lơ đãng đáp, đầu óc còn mải nghĩ ngợi tận đâu đâu. Cúc Hương nhăn mặt:

– Ừ là sao? Bạn về chừng nào lên?

– Không lên nữa! Lần này tui về luôn! – Giọng Phán buồn buồn.

Lời tiết lộ của Phán khiến ba cô gái sửng sốt:

– Về luôn? Sao vậy?

Phán thở dài:

– Ba tui mất rồi, bây giờ chỉ còn một mình mẹ tui ở nhà. Tui phải ở bên cạnh để trông nom, săn sóc.

– Chứ anh em của bạn đâu? – Xuyến hỏi.

– Tui đâu có anh em. Ba mẹ tui chỉ có mình tui.

Cảnh ngộ của Phán khiến bầu không khí sôi động giữa các cô gái bỗng chốc lặng đi. Cúc Hương chẳng buồn chọc ghẹo Phán nữa. Mà nó bâng khuâng hỏi:

– Nhưng bạn phải trở lên thi tốt nghiệp chứ?

Phán lắc đầu:

– Chắc tui không thi.

Xuyến kinh ngạc:

– Như vậy bạn cũng không thi đại học luôn?

– Ừ. Tui sẽ kiếm một cái nghề nào đó ở dưới quê.

Phán nói chậm rãi, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng Thục vẫn cảm nhận được nỗi buồn rầu chất chứa trong từng giọng điệu của anh. Lòng se lại, Thục ngước nhìn anh, ngậm ngùi hỏi:

– Bạn không ở lại thêm vài ngày được sao? Ngày mốt lớp mình liên hoan rồi!

Phán ngạc nhiên khi thấy mắt Thục đỏ hoe. Một nỗi xúc động dạt dào dâng lên trong lòng khiến Phán mừng mừng tủi tủi. Anh rất muốn nói với Thục là anh thèm ở lại biết bao. Anh thèm được chúi đầu vào bài vở ôn thi như các bạn. Anh thèm được đặt chân lên giảng đường đại học, dẫu chỉ một lần thôi. Anh cũng rất muốn nói với Thục là anh luôn ao ước được ở bên cạnh Thục để ngày nào cũng được nhìn thấy Thục. Chỉ nhìn thấy Thục thôi, đối với anh đã là một niềm vui sướng lớn lao rồi. Và nếu Thục muốn, nếu Xuyến và Cúc Hương không trêu chọc, anh sẽ làm thơ tặng Thục, ngàn vạn bài, tới triệu bài, bao nhiêu cũng được. Anh sẽ không làm thơ cho ai, ngoài Thục. Hàng trăm ý nghĩ quay cuồng trong đầu Phán. Anh muốn nói với Thục bao nhiêu là chuyện. Nhưng anh lại không thể để mẹ ở nhà một mình. Anh phải về bên cạnh mẹ, càng sớm càng tốt. Vì vậy mà rốt cuộc, Phán đã chẳng nói được một lời nào. Anh chỉ cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn Thục và khẽ lắc đầu.

– Bạn cho địa chỉ đi! Mai mốt tụi này sẽ viết thư cho bạn! – Xuyến lên tiếng phá tan sự im lặng.

– Ở dưới tui không có địa chỉ rõ ràng như trên này! – Phán lúng túng – Gửi về xã, dễ thất lạc lắm!

Rồi thấy các cô gái mặt mày tiu nghỉu, Phán vội nói thêm:

– Thôi, để tui ghi địa chỉ của các bạn! Có dịp lên thành phố, tui sẽ ghé thăm.

Đang ỉu xìu như bông hoa héo, Cúc Hương bừng tỉnh liền:

– Ừ, hay đấy!

Rồi nó vội vã xé “rẹt” một tờ giấy trong cuốn tập mang theo, miệng liến thoắng:

– Để tui ghi địa chỉ của tui trước. Rồi tới con Xuyến. Con Thục ghi sau cùng. Chứ nếu để ghi con Thục trước, bạn đâu có thèm đọc tới địa chỉ của hai đứa “bạc phước” này!

Câu pha trò của Cúc Hương có làm Thục vui lên đôi chút. Nhưng đến khi nắn nót chép địa chỉ của mình trên tờ giấy Xuyến đưa, tự dưng Thục thấy mắt mình nhòe đi.

Cho đến lúc ấy, Thục vẫn không hiểu nỗi xúc động rưng rưng của mình xuất xứ từ lòng cảm thương số phận không may của một người bạn hay đó chính là nỗi niềm vương vấn lúc chia tay.

***

Mới mười hai giờ trưa, lớp học đã đông nghẹt người. Những dây kim tuyến nhiều màu vắt lơ lửng ngang trần phòng khiến lớp học rực rỡ hẳn lên. Từng tốp học sinh chia nhau làm nốt những công việc cuối cùng dưới sự “chỉ đạo” của Hoàng Hòa. Tốp lau sàn. Tốp khuân bàn ghế. Tốp dượt văn nghệ. Buổi liên hoan cuối năm chưa bắt đầu mà không khí đã nhộn nhịp, huyên náo như hội chợ tết.

Xuyến, Thục và Cúc Hương được phân công trang hoàng bức vách cuối lớp. Những bông hoa giấy đã được cắt sẵn. Cúc Hương đứng dưới đất bôi hồ. Thục và Xuyến leo lên ghế kiễng chân dán.

– Tiếc quá hén, Xuyến? – Cúc Hương đột ngột lên tiếng.

– Chuyện gì vậy?

– Chuyện Phán củi ấy mà! – Cúc Hương chép miệng – Hắn bỏ về làm bữa nay tụi mình mất vui.

– Ừ.

Xuyến đáp, cố làm ra vẻ hờ hững. Nó không muốn nhắc tới Phán củi, sợ Thục buồn, dù nó không hiểu tại sao Thục lại buồn vì sự ra đi của Phán đến như thế. Chia tay với một người bạn tốt như Phán, nó cũng buồn. Nhưng nó đâu có “mít ướt” như Thục.

Cúc Hương không hiểu ý Xuyến, nó tiếp tục oang oang:

– Phán củi kể ra cũng chơi được đấy chứ?

Xuyến lại “ừ” chiếu lệ.

Cúc Hương lại xuýt xoa:

– Nếu biết sự thể như vậy, ngay từ đầu năm tụi mình “gả” con Thục cho Phán củi quách, khỏi Phong Khê Phong Khiếc lôi thôi.

Cúc Hương định ngoác miệng nói tiếp thì Xuyến bỗng “suỵt” khẽ. Từ giữa lớp, Hoàng Hòa đang chậm rãi tiến về phía ba cô gái.

Xuyến và Thục vội vàng nhảy xuống khỏi ghế. Cúc Hương rít qua kẽ răng:

– Chuột lại dẫn xác vào miệng mèo. Lần này mày để tao “trị” hắn cho, Xuyến!

Cúc Hương nói vừa dứt câu thì Hoàng Hòa cũng vừa trờ tới. Nó liền quay ngoắt người lại, giọng lạnh như… cà rem ở trong thùng:

– Đi đâu vậy?

– Tui cần gặp các bạn một chút!

– Hay lắm! – Cúc Hương hừ mũi – Tụi này cũng đang cần gặp bạn đây!

Rồi không để cho Hoàng Hòa kịp nói thêm tiếng nào, Cúc Hương “độp” luôn:

– Bạn thuộc dòng dõi “con ma nhà họ Hứa” phải không?

– Cúc Hương nói gì vậy? – Hoàng Hòa bất giác thối lui một bước.

Cúc Hương sấn tới:

– Nếu không, tại sao hẹn gặp với tụi này, cuối cùng bạn lại “xù”?

– Tui hẹn gặp các bạn hồi nào? – Hoàng Hòa ngơ ngác.

Cúc Hương hất mặt:

– Vậy chứ chiều hôm kia ai chạy ngang hồ Con Rùa?

Hoàng Hòa nhíu mày:

– Chiều hôm kia hả? Ừ, ừ… tui có chạy ngang qua đó…

– Bạn chạy ngang đó chi vậy? – Xuyến vọt hỏi.

Hoàng Hòa bứt tai:

– Thì tui có công chuyện phải đi ngang đó chứ chi! Sao các bạn hỏi gì kỳ cục vậy?

Xuyến khẽ đưa mắt hội ý với Cúc Hương rồi quay nhìn Hoàng Hòa, gằn từng tiếng:

– Nếu vậy thì ai viết giấy cho tụi này hẹn sẽ đến hồ Con Rùa gặp mặt?

Xuyến cố làm mặt “ngầu” nhưng bụng vẫn đinh ninh Hoàng Hòa sẽ tiếp tục chối quanh. Không ngờ Xuyến vừa hỏi xong, Hoàng Hòa bỗng sáng mắt lên:

– À, hóa ra anh chàng Phong Khê hẹn với các bạn phải không?

Cúc Hương “xì” một tiếng:

– Chứ còn ai vô đây nữa! Bạn viết giấy cho tụi này chẳng lẽ bạn không biết!

– Trời đất, đến bây giờ mà các bạn vẫn nghĩ tui là Phong Khê hả?

Vừa nói, Hoàng Hòa vừa thò tay vào túi áo lôi ra một phong thư chìa trước mặt Xuyến:

– Các bạn đọc lá thư này đi! Thư gửi cho mấy bạn đó!

Xuyến trố mắt:

– Thư của ai vậy?

– Thì của anh chàng Phong Khê chứ của ai!

Cả ba cô gái lập tức chụm đầu lại. Xuyến nhanh nhẹn bóc phong bì. Một tờ giấy đặc chữ rơi ra.

Sáu con mắt mở lớn, dán vào những nét chữ in quen thuộc:

“Mến gửi Xuyến, Thục, Cúc Hương,

Mình đã gửi lời xin lỗi Hoàng Hòa về những oan ức mà anh ta phải chịu trong thời gian qua. Bây giờ đến lượt mình xin lỗi các bạn về những gì đã xảy ra, mặc dù mình không phải là một người thất hứa “tồi tệ” như các bạn đã từng lên án. Buổi hẹn ở quán kem Dạ Lan, mình đã đến, mình đã ở bên cạnh các bạn suốt buổi chiều hôm ấy. Chỉ có điều các bạn không “biết” đó thôi. Bây giờ, khi đã biết mình là ai rồi, hẳn các bạn không đến nỗi ngạc nhiên tại sao trước đây mình viết thư làm quen với Thục, lại dưới một cái tên khác. Bài thơ của mình đăng trên báo Mực Tím dạo nọ thực ra đã tố cáo tình cảm của mình rồi. Nhưng là một người quê mùa, cục mịch (không phải tự nhiên mà bạn bè trong lớp gọi mình là “Phán củi”), mình không đủ can đảm “làm quen” với Thục, cả trò chuyện lẫn thư từ. Người ta thường bảo chim bồ câu là nhịp cầu nối giữa hai người “không ghét” nhau. Nó sẽ mang thư của người con trai đến với người con gái cùng những lời chúc tốt lành. Nhưng mình không dám. Mình không phải là Romeo. Mình chỉ là Phán củi. Đối với mình, được “trò chuyện” với Thục (và cả với các bạn) qua những mẩu giấy đặt trong ngăn bàn đã là một niềm mơ ước…”

Tiết lộ bất ngờ của Phán khiến ba cô gái đờ người vì sửng sốt. Không ai có thể tưởng tượng Phong Khê chính là Phán củi. Riêng Thục, những bộc bạch của anh khiến nó bàng hoàng ngơ ngẩn. Nó không ngờ anh phải “làm quen” với nó một cách “gian nan” như vậy. Mà nó thì có bao giờ trêu chọc gì anh đâu. Chỉ có Cúc Hương thỉnh thoảng cao hứng ngâm ngợi “tía em hừng đông đi cày bừa, má em hừng đông đi cày bừa”. Nhưng đó là Cúc Hương, chứ đâu phải Thục.

– Ai đưa bạn lá thư này? – Xuyến hỏi Hoàng Hòa, giọng chưa hết kinh ngạc.

– Em gái tui.

Cúc Hương không kềm được thắc mắc:

– Sao Phán củi lại quen với em gái bạn? Hai bên biết nhau lâu rồi phải không?

– Em gái tui lâu nay vẫn học thêm lớp chuyên toán do một nhóm sinh viên phụ trách. Phán củi dạy ở đó! – Hoàng Hòa tặc lưỡi.

– Sao có chuyện kù cục vậy?

– Có gì đâu mà kỳ cục! – Hoàng Hòa nhún vai – Trong nhóm sinh viên có mấy người cùng quê với Phán. Họ rủ anh ta tham gia. Hồi trước họ là bạn học.

– Đúng rồi mày ơi! – Xuyến đập vai Cúc Hương – Hồi trước Phán củi có nói vì lý do gì đó anh ta phải nghỉ học mấy năm, nếu không anh ta đã là sinh viên rồi! Hơn nữa anh ta là “cây toán” của lớp mình, kèm cặp tụi lớp 11 có gì là khó!

Cúc Hương gật gù. Rồi chợt ngẩng phắt lên nhìn Hoàng Hòa, nó nheo mắt:

– Như vậy là nhỏ em quỷ quái của bạn toa rập với Phán củi “qua mặt” bạn dài dài mà bạn cóc biết gì hết phải không?

Hoàng Hòa cười khỏa lấp:

– Nhưng mà tui đã “ký” nó… lủng sọ rồi!

Cúc Hương hừ mũi nhưng chưa kịp “vặn vẹo” Hoàng Hòa thì Xuyến đã kêu lên:

– À, tao biết rồi, tụi mày ơi!

– Gì vậy? – Cúc Hương hỏi giật.

– Tao biết tại sao anh chàng Phong Khê giả danh kia hay dùng từ “thán phục” rồi! – Xuyến vẫn nói như reo.

Cúc Hương quả là một cô gái thông minh. Nó hiểu ngay:

– Thì ra vậy! Anh chàng muốn nói lái chữ “Thục Phán”. Nhưng còn Phong Khê? Tại sao anh ta lại lấy tên là Phong Khê?

– Điều đó quá dễ hiểu! – Xuyến nhướng mày – Phong Khê chính là nơi đóng đô của An Dương Vương Thục Phán!

Cúc Hương bĩu môi:

– Dễ hiểu sao mày không đoán ra ngay từ đầu mà để Hoàng Hòa bị “hành hạ” tơi bời rồi mới nói?

Xuyến cười hì hì:

– Thì tao cũng mới thấy nó dễ hiểu cách đây chừng mấy phút chứ mấy!

Mặc cho hai cô gái cãi nhau, Hoàng Hòa vẫn đứng im, chỉ có đôi mắt ánh lên một niềm vui khó giấu. Cho đến lúc này, anh mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Từ nay, anh sẽ không còn bị các cô gái nghi kỵ và tra tấn nữa. Từ nay, anh sẽ… Hoàng Hòa bồi hồi không dám nghĩ tiếp. Mà khẽ đưa mắt nhìn Thục, lúc này đang thẫn thờ như thả tâm trí tận xa xăm.

Không, Thục chẳng nghĩ ngợi gì xa xăm. Thục chỉ hồi tưởng lại những ngày đã qua với bao niềm lưu luyến, một năm học cuối cùng lẫn lộn những buồn vui. Ngày mai, khi bước ra khỏi mùa hè rực rỡ và hiu quạnh đang đợi chờ, Thục sẽ vĩnh viễn bỏ lại sau lưng mình quãng đời học trò áo trắng. Và trên chặng đường thênh thang sắp tới, mãi mãi sẽ trống vắng một bóng người lặng thầm đi bên cạnh Thục. Phong Khê rồi sẽ chẳng bao giờ là kinh đô của Thục Phán như anh đã một lần mong ước. Phong Khê phải về bên mẹ già khuya sớm trông nom, thay mộng ước sinh viên bằng những ngày lam lũ. Chỉ còn Xuyến, Thục, Cúc Hương và những bạn bè may mắn hơn đi tiếp quãng đường dài. Bài thơ hôm nào Phán viết chợt trở về trong tâm trí Thục như một nhắc nhớ ngậm ngùi:

Cô em hiền thục
Gặp từ hôm qua
Nhớ từ hôm trước
Thương em nhất nhà…

Nhưng Thục chẳng phải thẫn thờ lâu. Tiếng pháo đã nổ vang báo hiệu buổi liên hoan bắt đầu. Và tiếng Cúc Hương nói với Hoàng Hòa oang oang bên tai, còn lớn hơn cả tiếng pháo:

– Thôi, bỏ qua những chuyện hiểu lầm từ trước đến nay nghen! Lát nữa liên hoan xong, tụi này sẽ mời bạn đi xem vở “Tình nghệ sĩ” ở nhà hát Hòa Bình, chịu không?

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Bức thư đến từ địa ngục
Alibaba và 40 tên cướp
Thay thế
Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời
Chữa ghen