Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

31.08.2014
Admin

Thằng Dũng không nói phét, bạn gái nó chân dài, mặt son phấn và ăn mặc sành điệu. Nhưng nói gì thì nói mình vẫn thích cái kiểu mặc gì cũng được, đông trên dưới hè của Linh hơn. Bạn gái Dũng trông khá gầy, hao hao giống với các cô khác chứ không đặc biệt như Linh. Phải rồi, thiếu gì con gái mặc áo mỏng tang nhìn thấy cả áo lót bên trong, nhưng kiếm được một cô bé chơi game E- Sport thì chẳng khác gì đang hẹn hò với ngôi sao K- pop.

– Mày mua cái gì mà thiếu tiền ở đây hả Hưng? 200 nghìn có đủ không?

Mình suýt nữa thì khóc khi Dũng hỏi thế, nhưng cảnh sau thì không biết phải mô tả ra sao nữa. Dũng cầm túi xách của bạn gái, mở ra lấy một cái ví LV nhái dúi vào tay mình tờ 200 trong khi bạn ấy lại cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc đến.

– Đây, vay 1 thì trả 10, coi như là lãi mấy năm nhé Hưng. May cho mày là bọn tao vừa cho cái điện thoại đi ở tạm trong hiệu cầm đồ đấy.

– Mày bị chập mạch à? Nói thế thì bố tao đéo dám cầm

– Thằng điên, tao có tốt đẹp gì đâu mà mày lại nghĩ thế. – Dũng phá lên cười. – Đó là của bồ tao, nhà nó giàu lắm, lúc nào hai đứa hết tiền là nó về xin xỏ bố nó là lại có ngay ấy mà. Không cho tiền, thì cho hiện vật. – Dũng nói đơn giản cứ như là xin một cái điện thoại như xin gói bimbim vậy

Nghe Dũng nói vậy mình cảm thấy nhục kinh khủng. Thà chạy về xin tiền Mẹ Gấu con còn hơn.

– Vậy thì tao chỉ lấy đúng số mày nợ tao thôi Dũng ạ.

– Tao có trả thừa đâu mà mày phải thế, thôi cầm đi cho tao vui, có nhiều nhặn gì đâu. Có khi lúc nào đấy tao lại vay mày thì sao. – Dũng vỗ vai mình cười. – Thôi tao đi ăn đêm với bồ đây. Có gì A lô sau nhé.

Dũng lên xe, đề máy hất đầu với mình lần cuối. Bạn gái Dũng cũng mỉm cười chào rồi ôm chật lấy nó, hai đứa lao vút trên đường vắng. Mình nhìn theo cho đến khi khuất bóng mới thôi. Sẵn tiền nên mình mua thêm cả sữa tươi nữa.

Vừa về đến nơi thì cả Linh lần con Bin đều nhao nhao ra đón.

– Sao lâu thế hả trời? Đói muốn chết rồi đây này.

– Anh bị kẹt…xe. Yên tâm, 10 phút nữa là sẽ có.

– Ơ, anh không dìu tôi vào nhà à. Có biết là càng đêm thì tôi lại càng bị đau nhức không. Linh nhăn nhó.

– Bám vào vai anh. Anh dìu lên tận phòng ngủ luôn.

Linh đấm tôi mấy cái vì cái tội trêu đùa quá trớn đó. Khi dìu Linh cũng là lúc mình với Linh có khoảng cách gần nhau đến như vậy. Mình cảm thấy hương thơm tỏa ra từ Linh. Con gái là thế, dù cho trái đất có tan thành tửng mảnh cũng phải sạch sẽ, thơm tho rồi mới chết.

Mùi thơm nức mũi từ mỳ úp sôi với trứng trần làm con Bin cứ nhảy dựng lên bám vào thanh bím hít lấy hít để. Sẵn có chào, mình tráng riêng cho nó một quả. Khi bưng mì ra thì mình giật mình khi thấy Linh có những triệu chứng lạ lắm. Trông Linh đờ đẫn, ỉu xìu, mắt nhắm mắt mở cứ như là bị bỏ đói. Vừa mang ra Linh mời vội mình rồi nhanh chóng đánh chén hết phần của mình.

– Em ăn thêm nữa đi. – Mình đẩy bát mì về phía Linh. Trong khi cũng đang đói, nhưng Linh cần hơn là mình

Linh hết nhìn mình rồi lại ngó xuống bát mì ngập ngừng hỏi

– Nhưng đó là của anh mà, anh vừa mua, vừa làm mà không được ăn thì ngại quá

– Thôi bỏ cái mặt nạ hộ cái bà nội. Thật ra anh về muộn là vừa đi ăn với bạn đấy. Em tự nhiên đi

– Vậy à, sao không nói sớm. Cảm ơn anh nhé, tôi không ăn gì từ sáng đến giờ rồi. Đói muốn chết đây này.

Nói rồi Linh tươi cười nhìn tôi, mở đĩa ra húp 2 quả trứng trần trước rồi ăn mới tiêu diệt mì. Trong khi mình ngạc nhiên tự hỏi tại sao sống trong một ngôi nhà rộng rãi, đẹp đẽ đầy đủ tiện nghi như thế này mà Linh lại phải nhịn đói. Mình giả vờ mang bát đi rửa, ra đến bếp mở tủ lạnh ra xem thế nào. Trống trơn, không có gì cả. Chuyện gì đã xảy ra với Linh vậy?

Ăn xong Linh cứ nói đi nói lại lời cảm ơn mình. Linh còn muốn rửa bát nữa nhưng mình chiếm luôn cái việc đó. Khi hai đứa ngồi uống sữa thì Linh hỏi cả ngày nay mình đã đi đâu. Dường như việc một ai đó thất tình làm cả thế giới này phải rối ren theo. Mình ngồi kể cho Linh nghe về Hoàng và tình yêu sai lầm của mình, bạn Thúy.

Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi

– Nhưng tôi còn đáng ghét hơn có phải không?

Mình bật cười, liệt kê ra một đống điều đáng ghét để chứng minh.

– Ừ Thúy thì làm sao so sánh được với em. Em to mồm cả trên game lẫn ngoài đời. Em chỉ biết ăn chứ không biết làm, em không nghe lời mà chỉ muốn ra lệnh, em thích gọi ai thì gọi, rồi đuổi về gọi cho đứa khác cũng chẳng có vấn đề gì. Vân vân và vân vân.

– Xin lỗi nếu như tôi đã quá đáng với anh.

– Nhưng bù lại em có nhiều ưu điểm mà Thúy lại không có. Đủ để bù trừ cho tất cả.

– Như thế nào, anh nói đi. Linh tò mò

– Vậy em phải làm cho cho anh 1 điều rồi anh mới nói.

– Điều gì.

– Hãy gọi xưng em với anh chứ đừng là tôi với anh. Nghe xa cách và lạnh lùng bỏ bố ra.

Linh nhún vai, tỏ vẻ cân nhắc rồi nói ngắn gọn

– Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.

Đang khi mình định hỏi Linh lý do tại sao lại tuyệt thực cả ngày như vậy thì bố Gấu to gọi. Không phải nghe cũng biết là nếu như trong 10 phút nữa là mình không có mặt là gay go lắm.

– Anh phải về rồi phải không, bây giờ cũng gần 12 giờ đêm rồi còn đâu nữa.

– Ừ anh về ngay đây. Nhưng em ở một mình ổn không?

– Tôi vẫn luôn thế mà, chỉ là hôm nay hơi thèm ăn một chút thôi?

– Cho anh số điện thoại đi, lúc nào đói thì cứ gọi anh. Anh sẽ…đi tìm thầy bói cho em =))

Linh cho mình số rồi dìu Linh ra tận cổng tiễn mình. Con Bin có vẻ khoái nơi ở mới, nó chạy long nhong khắp nhà.

– Chúc em ngủ ngon. – Câu này mình chỉ quen nhắn tin hay chat chit, nói ở ngoài đường thấy cứ thấy là lạ

– Ừ, anh cũng thế nhé.

Về nhà, đang đánh răng thì bị sặc khi đọc tin nhắn Linh gửi hỏi rằng mình có muốn ảnh chụp cặp giò của Linh không. Mình ho lên ho xuống khi một ít bọt kem đánh răng trôi xuống cổ. Đùa, đến tin nhắn cũng là một cách để chơi mình. Mình đáp là “Có, anh muốn lắm” thì được một phen mừng hụt khi Linh đáp lại rằng để mai, bây giờ ngủ đã.

Trời ơi, thế thì sao mà ngủ được! Dễ đêm nay sẽ không còn một sợi tóc nào trên đầu vì bứt rứt quá. Mình vò đầu đập mặt bùm bụp vào gối. Lúc này ngoài cái ảnh chụp giò thì mình không còn suy nghĩ nào khác. Cũng chẳng bận tâm đến hàng loạt những phiền phức dở khóc dở cười mà chủ sở hữu cặp giò ấy sẽ gây ra cho mình sắp tới.

Chap 7.

– Dậy đi nào, đang cần một thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ, không ngại dọn dẹp và lau chùi gấp. Anh qua luôn nhé.

Chưa đến 7 giờ sáng Linh đã nháy máy nheo nhéo gọi mình với giọng điệu cứ như mái nhà sắp sập đến nơi. Nếu là mình ngày xưa thi kết cục của cuộc điện thoại này sẽ là “tự lo đi con điên, kệ mẹ mày”. Vậy mà bây giờ không hiểu sao mình nhiễm virut dại gái đến kinh khủng như thế. Tiết tháng 12 mà phải đạp chăn choàng dậy trong tình trạng lạnh đến mức ấy còn bị sun thì chẳng khác gì đánh đó. Nhưng cũng tại cái miệng hại cái thân hết cả, ai bảo mình toang toác là lúc nào cần thì cứ gọi nên mới thành ra thế này đây. Ôi đúng là sung sướng cái thân này! Có lẽ những gì Linh muốn mình làm, muốn mình giải quyết thì bao nhiêu cũng không đủ cả.

Nhăn nhó than vãn hồi lâu thì cuối cùng mình vẫn phải nhỏm dậy trong tình trạng đầu bù răng bựa. Mất 10 phút để lấy lại phong độ, lò dò dẫn xe ra thì đạp phải chân trống đau còn hơn bị hoạn. Từ nhà mình qua chỗ Linh chỉ mất 10 phút nhưng cái lạnh sáng ra đã đánh bại cái kiểu mặc thời trang hơn thời tiết của mình. Lúc này mìn chỉ mặc độc cái áo phông bên trong và áo khoác ka- ki cao cổ, dưới chân thì xỏ đôi tỏ ong đi nhầm từ lúc trong nhà tắm. Đến nơi thì thấy Linh co ro ngồi xổm ở góc vườn bên ngoài, con Bin thì trông dễ thương đến kì lạ. Người và chó đểu nhổm dậy khi mình bước vào, Linh liền chỉ con Bin mà mách tội. Có mùi gì đó rất khó chịu.

– Anh vào mà xem, chỉ vì thương nó mà tôi lại rước họa vào thân. Khổ thân tôi, một cái chân thì bị tật, cái còn lại thì dẫm phải phân chó. – Linh chìa cái chân không bị đau cho mình thấy.

– Bốc mùi quá! – Mình bịt mũi

– Ừ thì sao! Anh thử dẫm phân chó xem, dễ còn khó ngửi hơn cả tôi vì anh bị hôi chân sẵn mà.

– Anh không hôi chân, em thử ngửi đi!

– Đồ vô duyên! Ăn nói với con gái thế à.

– Ai bảo em là con gái, em là Thôi Chấn Linh thì có.

– Ừ thì tôi là Linh thối chân đấy, nhưng có chết tôi cũng không dọn bãi chiến trường kia đâu.

Con Bin chỉ biết kêu ư ử rồi ngeo nguẩy đuôi lấy lòng, còn mình thì còn chẳng hiểu tại sao Linh lại than vãn như thế. Nhưng khi mình bước vào nhà thì ôi thôi suýt nữa thì nôn sạch ít bọt đánh răng nuốt phải từ hôm qua và lúc sáng. Con Bin đi bậy ra khắp nhà, bãi to, bãi bé thi nhau bốc mùi kinh hoàng còn hơn cả bãi tha ma hay cái cống ngoài đường kia. Ngay đến con Bin còn không chịu được thì thảo nào Linh dù đau chân cũng cố lế lết ra khỏi vùng đất chết này. Vừa về nhà mới, chưa ăn được cái gì ngon ngẻ đã bị đi ỉa rồi bày bừa ra. Con chó. >_<

– Đáng lẽ nên tống nó đến Nhật Tân làm mồi nhậu cho các sâu rượu mới phải.

Mình hét đầy tức tối. Linh có vẻ cũng nghe thấy nhưng chỉ nhún vai, mỉm cười như muốn nói “ Cố lên nhé”. Thật là ức, ức không thể chịu nổi, ức đến phát điên và ức đến phát khóc đi mất! Mình dậm chân mấy cái trong khi đeo đôi găng tay rửa bát bắt tay vào dọn dẹp. 30 phút dọn xong nhưng nhà Linh cũng phải chịu tổn thất không ít, bao gồm 1 chiếc găng tay, chổi, xẻng, 2 chiếc khăn tắm loại lớn và 1 chai nước lau nhà để tống tiễn những gì con Bin bài tiết ra. 30 phút chạy để điều hòa 18 độ trong cái lạnh còn hơn thế khi ở ngoài đường để đảm bảo không còn chút vấn vương cái mùi kinh khủng ấy nữa. Ở nhà mình vẫn thường xuyên dọn dẹp và cũng hơn một lần bố mẹ cũng bắt mình đi vứt một con chuột đang phân hủy hay một cặp đôi gián. Nhưng phải nói rằng đây là một thử thách

Khổ sở và nhục hơn cả osin là vậy mà Linh vẫn có cớ để ngoác mồm lên với mình.

– Ai cho anh lau nhà bằng khăn tắm của tôi hả! Trời ơi tôi vừa mới mua đó mà anh nỡ lòng nào biến nó thành giẻ lau.

– Nhưng nếu không làm thế thì sao mà sạch được.

– Không, Sao anh không cởi áo ra mà lau, bắt đền đi!

Thế đấy, chỉ vì phải dọn phân chó mà mình vừa bị nói lại phải bị bắt đền. Đời đen bằng chó mực, có khi chó mực còn không bằng. Mà Linh có tật xấu lắm nhé, đã nhõng nhẽo là nói đi nói lại đến mức làm người ta phải điên lên mà thỏa mãn nguy nguyện vọng của mình. 8 giờ sáng, tiết học đầu tiên đã bắt đầu mà mình vẫn còn đứng ở đây. Gọi điện cho thằng Hòa nhờ báo danh hộ thì nó cũng nghĩ vì vẫn chưa hết buồn. Nhưng điên tiết hơn là lúc thằng Hoàng thông báo một tin quan trọng khi mình nháy cho nó.

– Hê hê, mày nộp mạng đi, lớp học đã bắt đầu được mấy phút và điểm danh xong rồi.

Mình tự hỏi có phải Linh là nữ thần báo tử khi luôn đem đến điều không may cho cái thân vốn chẳng to cơm này không. Đi được một đoạn mới nhớ là đã cởi áo khoác ném lên sofa nên giờ ai nhìn cũng tưởng mình là đứa tâm thân trốn trại. Mua được khăn tắm sắp về đến nhà thì Linh gọi điện bảo quay lại mua bánh, pa tê đóng hộp và sữa cùng ăn. Lại phải quay lại trong khi mắt mình đang trong tình trạng vừa nhắm vừa mở và sự ức chế vô bờ bến. Khi hôm qua thấy cái tủ lạnh trống trơn so với cái diện tích đủ nhét cả con lợn quay vào trong, thì mình cũng đang tự hỏi tại sao lại tồn tại sự nghịch lý này.

Vừa về nhà thì thấy con Bin nằm thu lu một góc, Linh đã quyết định xích nó lại chứ không chó chạy lung tung nữa. Mình đặt đồ ăn lên bàn nhưng không thấy Linh đâu. Phòng khách lẫn nhà bếp đều chẳng thấy Linh ngồi sẵn ở đó. Đang khi mình chuẩn bị đi lên tầng thì từ trong nhà tắm tiếng Linh vọng ra.

– Nhắm mắt lại và đưa khăn tắm cho tôi mau. Một bàn tay ướt sũng, thò ra từ ngoài cửa, đập đập liên hồi. – Ôi hóa ra là Linh đã tắm rồi, chỉ nghĩ đến thôi mình đã đỏ hết cả mặt.

– Cấm không được giở trò đấy nhé. Không thì tôi hét lên đấy! Linh cảnh báo.

– Dù có tắm thêm lần nữa thì em vẫn là Linh thối chân thôi. Mình chầm chậm tiến từng bước về nhà tắm trêu trọc Linh.

– Còn lâu! Sau mấy phút nữa thì tôi lại trở về như ban đầu thôi. Thôi mau mau đưa khăn tắm cho tôi đi. Đang lạnh muốn chết nè.

– Lạnh mà còn muốn tắm. – Mình lẩm bẩm. Lúc này mình đã đứng sát cạnh cửa, bóng Linh in lên cửa kính một cái mờ ảo nhưng giọng nói lanh lảnh thật chẳng lẫn vào đâu. Mình dúi nhanh khăn vào mấy ngón tay Linh

– Còn hơn là bị anh gọi là đồ thối chân. Linh giật mạnh lấy khăn rồi đóng sầm cửa lại. Tránh xa ra 10 met đấy nhé, không thì tôi nghỉ chơi anh đấy.

Lúc đó mình vẫn mơ màng khi những ngón tay của mình chạm vào các ngón tay của Linh. Chúng lạnh, ướt nhưng mềm mại vô cùng. Thảo nào mà chẳng làm được cái việc gì ra hồn cả. Quay ra phòng khách, thả người lên sofa thì lại chẳng thấy áo khoác đâu mà lại đang rét run cầm cập. Cứ tưởng con Bin tha đi nhưng sực nhớ ra là nó bị xích thế thì sao mà ăn trộm của mình được. Đang băn khoăn tự hỏi xem có nhớ nhầm không thì Linh từ nhà tắm đi ra. Linh mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm, đầu cuốn khăn tắm và mặc áo khoác của mình. Ôi trông Linh đáng yêu quá.

– Chiếc áo này có khi còn hữu dụng hơn là anh. Mà sao trông anh thế mà lại chọn áo đẹp như này được.

– Em mặc còn đẹp hơn. – Mình mơ mơ màng màng đáp.

– Ghê gớm chưa, cũng biết nịnh cơ đấy. Thế mà vẫn bị ế.

Mình bật cười trước nhận xét của Linh. Cũng đúng nhưng không phải là lúc nào mình cũng khen như thế và xin đính chính lại rằng mình không ế, mà là ế tự kéo đến với mình! Trong khi hai đứa ngồi ăn sáng thì Linh thắc mắc.

– Vì tôi mà anh phải bỏ học sao? Dại gái đến thế là cùng.

– Đánh giá mình cao thế không biết. Thế em có đi đến trường trong khi người bốc mùi…không? Mình suýt nữa buột miệng nói ra khi đang ăn sáng.

– Tôi cũng nghĩ thế. Cảm ơn anh nhé. Thôi nào, lần này tôi thật lòng đấy. – Linh nhún vai khi thấy mình cứ nhìn chằm chằm.

– Anh ghi nhận sự tiến bộ này của em và coi đó là điều không bình thường với em. – Mình cười đáp. Nhưng mà này, sao tủ lạnh nhà em lại chẳng có gì hết thế, có cần anh mua giúp không?

– Nếu anh có tiền thì thích mua gì thì mua đi.

Mình nhẩm tính số tiền còn lại mà hôm qua Dũng đưa, Sau một đêm chỉ còn có mấy chục nghìn, mà mình có tiêu cho riêng mình cái gì đâu. Linh đúng là máy tiêu tiền hạng nặng. Mình chột dạ nên đổi sang chuyện đồ khác.

– Sao em lười thế, nếu không đi ra ngoài được thì cũng nhờ bạn bè hay ai đó mua cái gì để cho tủ lạnh có công việc mà làm chứ. Ai lại để chạy không như cái nhà đá đợi xác chết thế kia.

– Chẳng nhờ được ai cả và cũng chẳng còn đồng nào để nữa. Linh bình thản đáp.

– Cái gì cơ? Nhưng em đang ở trong một ngôi nhà to đùng ngã ngửa chứ có phải trại tị nạn đâu, mà trông em cũng giống tiểu thư chứ nào phải cô bé bán diêm chứ.

– Tin hay không thì tùy. Tôi thật sự không có đồng nào.

– Sao lại thế, bố mẹ không cho em à?

– Không phải không cho mà là không thích.

– Có chuyện gì xảy ra với em thế? Mình lo lắng hỏi.

– Chẳng sao cả. Mà thôi, đó là chuyện riêng tư sao anh quan tâm nhiều thế. Ăn đi chứ.

Linh tự nhiên gắt lên. Có chuyện gì đó không ổn giữa Linh và bố mẹ. Mình cũng thấy lạ khi Linh bị đau chân mà chẳng có ai ở nhà chăm sóc cả, cũng như trong nhà chỉ cảm thấy hơi người duy nhất của Linh. Mình rất muốn biết thêm nữa nhưng cũng không được nữa rồi. Sau khi đã dọn dẹp những gì con Bin gây ra cũng như đem tới một bữa sáng xong xuôi thì Linh liền kiếm cớ đuổi khéo mình về.

– Anh về đi. Đến giờ tôi phải tháo băng, chườm đá rồi. Anh mà lấp ló ở ngoài là chết với tôi đấy. – Linh cảnh báo.

– Anh cũng đang ngáp lên ngáp xuống đây Linh thối chân ạ. À quên, cho anh lấy lại cái áo.

Linh cởi ra rồi ném cho mình đầy phũ phàng. Cô bé rất khó chịu với cái tên mới mà mình đặt cho.

– Đồ óc heo nhiều chuyện đi chết đi! Đừng tưởng cho tôi ăn mà anh nói gì cũng được nhé. Trả anh áo luôn, áo xấu òm. Tạm biệt.

Mình vẫy tay chào trong khi Linh đóm sẩm cửa kính lại. Trên đường về nhà mình không mặc lại áo vì sự mùi thơm của Linh lưu lại trên áo sẽ bay hết đi mất. Hóa ra sáng sớm đi dọn phân chó cũng không phải là không có cái hay của nó.

Chap 8

Hôm sau mình lại bị sặc khi đang uống nước và vỡ tan giấc mộng về cặp giò đẹp của LinTiHan. Huhu, Linh gửi ảnh chụp chân như đã hứa với mình, nhưng đó là đôi cẳng vừa đen vừa xấu lại còn lắm lông! Lúc ăn sáng cứ nhớ đến hình ảnh đó thì chẳng khác gì nuốt phải cả tảng đá chắn ngang cổ họng. Buổi tối hôm qua khi mang đồ ăn cho Linh thì cứ ngỡ là sắp được chiêm ngưỡng đến nơi rồi. Rạo rực đến mất ngủ cả đêm nhưng mình đợi đến 3 giờ sáng vẫn chẳng thấy gì thì lăn ra ngủ. Sáng bảnh mắt dậy thì nhận được ác mộng mà mông bánh dầy gửi. Linh thật kì lạ, nói chuyện thì cứ như bà cụ non thì mà bày trò trêu trọc thì còn hơn cả học sinh cấp 2.

Đến lớp thì Hòa cũng đã trở lại lớp và thông báo bắt đầu hẹn hò với một tình yêu mới. Đó là cái máy tính. Vừa tới mà nó thao thao bất tuyệt đủ mọi thể loại nó chơi trong những ngày vừa rồi. Nhưng trò nào nó cũng chỉ kể qua có vài câu gây ra ức chế không kém. Hòa cũng chơi Liên minh huyền thoại và nó đánh với máy để thua với tỉ số không tưởng.

– Thôi mới chơi như thế cũng tạm chấp nhận. Mai thể nào cũng có em lại khen đẹp trai đấy. Tao cũng đang quen một em trên đấy này. – Mình vỗ vai Hòa nói.

– Bỏ mẹ, mày bị lừa rồi đồ ngu! hôm qua tao chơi cũng có đứa tự nhận con gái nhưng lại có chim. Cứ tưởng lừa tao là dễ lắm.

– Ờ, kinh nghiệm đầy người sau khi bị gái bỏ có khác. – Mình cười lớn

Hòa chỉ biết gật gù thú nhận rồi đánh trống lảng sáng chuyện khác. Nó hỏi mình mấy chuyện trong game và rỉ tai hình như thằng Hoàng cũng đang để ý một con bé hàng xóm, nhưng không có chim thì phải.

– Ờ tao có thấy facebook lần trước nó ghi “Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi” rồi.

– Hình như con bé tên là Hoàng Vi? Chết cười, tên thằng bạn là tên đệm sau của nó. Cái số đi sau mông con gái )

Nghe đến “lông nách” thì da mình dựng sởn hết cả lên khi nghĩ lại tấm ảnh mà Linh gửi đến. Thằng Hoàng vẫn còn may mắn chán nếu so với việc mình dọn phân để được tặng lông chân. Mình bụm miệng cười lên cười xuống thì thằng Hòa nhăn mặt.

– Thằng kia lên cơn thèm thuốc à, sao trông mày vật vã thế.

– Muốn có bồ như nó không Hòa. Nếu như mày nhổ hết lông chân của con nhỏ này thì tao sẽ cho mày số.

– Đâu, con nào mọc lông ở chân?

– Đây. – Mình mở điện thoại stupid phone cho Hòa xem tác phẩm kinh kị của Linh gửi đến.

– AAAAAAAAA! Thằng chó! Đó là chân gấu đực thì có!

– Ừ, nếu mày nhổ hết lông chân thì sẽ được tăng thêm cái chân còn lại. – Mình phá lên cười.

– Vậy thì tao quay lại với em gái có chim trên game kia thì hơn. Mày cứ nhớ lấy ngày hôm nay. Tao sẽ tìm Hoàng để nó tư vấn cho anh em mình bí quyết để không bị F.A

Trông Hòa đã vui hơn hôm trước rồi, có lẽ nó sẽ quên Thúy nhanh thôi, thà nó làm quen với cô bé có chim kia thì còn tốt hơn là suốt ngày đi theo nâng váy cho Thúy. Mình nghĩ thầm trong khi liếc nhìn Thúy với Hiếu cận ôm nhau tình tứ trước mặt bàn dân thiên hạ.

Từ lớp mình phóng thẳng về nhà Linh, dọc đường định mua cái gì đó ngon ngon nhưng trong túi chỉ còn mấy đồng bạc còm. Dốc hết ra mua hai cái bánh mỳ thịt nướng đem đến cho Linh. Vậy còn con Bin thì sao? Bên đường có hàng cơm với cái thũng đựng đầy đồ ăn thừa, chẳng lẽ lại ra xin một ít về cho nó. Mới nghĩ mà đã nản chẳng muốn làm. Thôi cứ về đã tính sau. Khi đỗ trước cổng thì một chiếc ô tô đỗ ngay trước nhà Linh, chiếm hết toàn bộ mặt tiền ngôi nhà.

– Thằng ranh tránh xa cái xe ra! – Thằng cha tài xê bên trong ngóc đầu nói lớn

Mình chừi thầm mấy câu đáp lại khi gã quay mặt vào trong rồi tự nhủ.

– Đây có thể là bố mẹ Linh. Mình nghĩ rồi vòng xe lại đỗ ở mặt sau, đợi ở ngoài xem như thế nào

Đợi một lát sau thì có người bước ra, một người đàn ông trung tuổi độ khoảng 40- 45 mặc vest đen, mặt nghiêm nghị, tóc chải lệch ra dáng lãnh đạo công ty lớn. Thành thật mà nói nếu đây là bố Linh thì cũng hợp lý, hai người giống nhau cái kiểu cứ nhìn thẳng về phía trước như đe dọa người khác thế không biết. Nhưng mình lại cảm thấy chột dạ nếu đó đúng là bố của Linh. Chiệc ô tô hiệu Mercedes rú lên một tiếng rồi bon bon đi ra phía đường lớn. Đợi cho xe đi hẳn thì mới dám dẫn xe ra chỗ cũ, cột Wave hai màu vào cái cây mà trước nay mình vẫn cột. Có vẻ cái cây cũng quý xe còn xe có thích không thì mình chẳng biết.

Vừa bước vào sân đã thấy con Bin cuộn tròn ở một góc, trông nó đầy sợ sệt cứ như là có ai vừa cầm roi vụt. Nó giống mình, đều cảm thấy sợ trước người đàn ông có vẻ là bố của Linh. Mình đẩy cửa bước vào thì thấy Linh đang ngồi ngả người trên sofa. Mắt và một bên má Linh đỏ hoe, vẫn còn dấu tay trên đó. Linh không khóc.

– Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Em sao thế? Ai vừa đánh em vậy? Bố em hả? Vì sao lại đánh. – Mình ào vào, lo lắng hỏi dồn dập Linh

Mình định chạm tay vào bên má bị tát thì Linh gạt ra nhăn nhó.

– Không được động vào, đau lắm!

– Thế thì tại sao lại như thế? Mình gắt lên.

– Có phải chuyện của anh đâu mà phải quan tâm, đồ điên!

– Nhưng nếu ai là người tát thì em phải bị anh tát đầu tiên mới đúng! Bị mất cái quyền đầu tiên ấy thì thử hỏi xem có bực không!

Linh nhoẻn cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc rồi reo lên khi thấy đồ ăn mình mang về.

– Thích quá! Hôm nay không phải ăn mì rồi.

Nói rồi mời vội mình một câu mà ăn nghiến ngấu. Dường như gói đồ ăn mình đem lúc sáng không thể làm thỏa mãn cái dạ dày của Linh.

– Em cho anh biết đi, tại sao bố lại đánh em.

– Anh nhìn thấy bố tôi đi ra à? Mặc kệ đi, ai bảo tôi thích ăn bánh mỳ của anh mà từ chối nhận tiền của bố tôi. Linh vừa nhón từng miếng lớn vừa trả lời

– Linh! – Mình quát lên.

– Làm sao.

– Đồ dở hơi!

– Hưng điên! Sao lại nói tôi thế.

– Tại sao lại làm thế. Không có tiền thì sao ăn để chơi game với anh được. – Mình rên rỉ.

– Tôi không muốn thế, nếu tôi nhận tiền tôi sẽ phải làm theo ý của bố. Sẽ không ở đây nữa mà chuyển về nhà cũ, sẽ không được chơi game nữa mà sẽ đi học thêm suốt ngày đến cận lòi cả mắt.

Linh bình thản nói cho mình biết lý do. Mình im lặng một lúc nhìn Linh ăn bánh mỳ thịt nướng mà tự hỏi tại sao Linh lại phải làm khó mình như thế.

– Tôi ăn thêm cái nữa được không hả nhân viên vệ sinh? Linh lại mang chuyện cũ trêu trọc mình. Mua ở đâu mà ngon thế không biết.

Mình gật đầu, lúc này chẳng còn tâm trạng gì mà ăn với uống nữa. Nhìn Linh như vậy mình xót xa quá, buồn hơn nữa là Linh không cho mình quan tâm nhiều hơn nữa. Đau quá, không hiểu sao anh cũng cảm thấy thế, em có biết không Linh?

– Nhưng em sẽ sống thế nào đây?

– Vẫn như này chứ sao, tôi ở riêng hơn 1 tháng rồi mà có chết đâu.

– Vậy 1 tháng nay em lấy đâu ra tiền để sống.

– Làm bài giúp đám bạn cũng có bố mẹ giàu như tôi, nhưng bọn nó dốt lắm. Cứ 1 bài lấy chém thật nhiều vào, có phải tiền của mình đâu nên bọn nó chẳng tiếc.

– Vậy bây giờ sao không làm thế.

– Tôi bị giãn dây chằng hơn 10 ngày đau và không ngồi được lâu thì sao mà kiếm tiền được. Với lại bây giờ chúng nó khôn rồi, không làm cũng chỉ bị nhắc nhở nên quay ra đòi lại tiền

– Em đừng có trả đấy.

– Khỏi dạy đi, đứa đưa là đứa ngu, nhưng đứa trả lại còn ngu hơn.

– Vậy bây giờ em định làm gì để có tiền đây?

– Chưa biết, nhưng làm ơn cho tôi ăn xong bữa trưa được không. Anh có biết là vừa nhai bánh mỳ với một bên bị tát sưng cả mặt đau như thế nào không?

Linh vừa dứt lời thì mình liền cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên cho bị đau. Ôi sưng to hơn cả mình nghĩ, thương Linh quá

– Đau quá. anh làm gì vậy? – Linh nhăn nhó định gạt tay mình ra lần nữa, nhưng không được.

– Thử xem chườm đá có hết không nhé! Nhà em thì không có đồ ăn nhưng đá đủ để thả cả đàn chim cánh cụt chơi đấy nhỉ.

Linh cười toe, gật đầu đồng ý với mình. Mình lấy đá, khăn chườm thử cho Linh. Thật nhẹ, thật nhẹ, thậm chí mình còn chưa bao giờ chăm sóc bản thân mình đến mức như thế. Mình không biết Linh đau thế nào, nhưng tim mình đang có cảm giác như bị lưỡi cưa cứa vào khi thấy Linh như vậy. Mình khóc mất, mà có lẽ trong lòng đã khóc rồi. Mình cũng quyết định luôn, mình sẽ luôn ở bên cạnh Linh, dù em cần hay không, thích hay ghét thì mình vẫn trơ mặt ở lại. Lý do ư? Mình không biết, cũng như ai cũng hỏi tại sao mình lại yêu nhưng làm gì có người giải thích được yêu từ lúc nào, bao giờ. Mình cũng không biết tình cảm mình dành cho Linh có phải là yêu không, vì còn sớm mà, nhưng mỗi ngày mà không thấy em, không nghe em nói thì mình sẽ không thể chịu được. Cái cảm xúc này có lẽ thằng Hoàng, thằng Hòa hay thằng Dũng mà biết nó cũng sẽ sẵn sàng cho mình vài cái tát vỡ mặt vì vốn đây chẳng giống tính cách tưng tửng và vô tâm của mình chút nào.

Chap 9

Những rắc rối liên tiếp kéo đến với mình cho đến thứ 6 cuối tuần mới kết thúc. Việc con Bin nhảy vượt rào vào tận phòng khách hàng xóm đi bậy đúng lúc họ đang ăn cơm chính thức khép lại những chuỗi lần không may xảy ra. Mình ở lại đấy đến tận chiều mới dọn dẹp xong hậu quả của một con chó già cứ tưởng chỗ đấy là cái cột đèn trong ngõ nó hay phóng bậy. Chuyện tiền nong khi hai đứa tiêu chung một ví, Bố mẹ ngày nào cũng cằn nhằn khi giờ giấc sinh hoạt của mình đảo lộn và tự hỏi tại sao mình lại giở chứng mang cơm đến nhà bạn cùng ăn là thế nào. May mắn là Linh có thể đi lại gần như cũ được rồi và thi thoảng lắm mới lên cơn với mình. Vết sưng trên má cũng đã hết, lại xinh xắn trở lại và còn vênh váo hơn xưa.

Đùa chứ, ngày nào hai lần lây đá, lấy khăn chườm cả chân lẫn mặt, chu đáo như thế thì làm sao mà không khỏi nhanh được. Ngặt một nỗi là Linh chỉ cần những thứ đó còn đâu chẳng cho mình được phép làm điều đó hơn cả. Lúc nào cần thì ới, lúc nào xong thì gọi rồi nhấc mông ra phòng khách nằm chơi, nghe nhạc và hỏi “hôm nay anh cho tôi ăn gì?”. Ngoài ra Linh đang bắt đầu dịch sáng tiếng Anh ra tiếng Việt để gửi đến nhà xuất bản. Trước khi thử sức với công việc đó thì mình với Linh đã bàn bạc xem liệu có thể kiếm tiền bằng việc như thế nào.

– Dắt chó đi dạo cho người nước ngoài, lương 15 triệu! – Một dòng tít trên mạng đập ngay vào mắt mình và Linh. – Hấp dẫn quá, nhưng còn Linh và Bin nhà mình thì vứt cho ai đây?
– Hay anh bỏ học đi, kiếm nhiều tiền thế thì đi học làm gì nữa. – Linh huých vai cổ vũ. Nếu như bị dồn vào đường cùng thật thì đúng là phải làm thế.
– Sẽ xem xét sau. Việc thứ hai, bê rùa đá từ Văn Miếu ra đánh rửa, rồi bê vào, 50 triệu một tháng. – Vậy em chuẩn bị đến tập tạ với chú Lý Đức thôi. – Mình chọc lại Linh.
– Còn việc hay hơn nữa này, bơm nước từ hồ Tây sang hồ Trúc Bạch bằng mồm, lương 500 triệu. Mồm anh cũng rộng giống cái máng lợn thì nên nhận ngay đi. – Linh đáp trả
– Toàn những cái thông tin lá cải, lá vịt chán ơi là chán. Việc khả dĩ nhất là đưa em đến bưng bê, rửa bát ở một chỗ đặc sản chuột thôi, ở ngay gần đây. Nhưng sợ là em đập vỡ bát đũa còn âm cả tiền lương.
– Thôi tôi chọn cái này. – Linh chỉ vào link quảng cáo cần một người dịch tiếng Anh – tiền công cũng cao.
– Em làm được không, nghi ngờ quá.
– Tôi nói tiếng Anh song song tiếng Việt từ hồi vẫn còn đái dầm phải đóng bỉm cơ ạ. – Linh vênh mặt.

Thế là Linh nhờ mình đăng ký công việc ấy, bên tuyển dụng đồng ý ngay, khi nào Linh dịch xong sách yêu cầu thì sẽ được nhận tiền. Từ giờ đến lúc đó khá là căng, mình nói như vậy với Linh.

– Tôi cũng muốn dậy thêm nữa. Không biết ở đây có được nhỏ nào cần học tiếng Anh không nhỉ?
– Vậy thì chỉ cần treo biển “Dạy mà không tiến bộ thì vừa được hoàn lại tiền, lại còn tha hồ dùng gậy nện cô giáo điêu toa bốc phét”
– Vậy anh kiếm học sinh đi, nước mũi thò lò hoặc cởi truồng long nhong cũng được. – Linh tự tin đáp.
– Dựa vào đâu để không phải ăn gậy của phụ huynh học sinh?
– Cứ cầm tiền đã rồi tính sau.

Vậy là hai đứa quyết định như thế. Linh khoe Từ nhỏ đã được bố mẹ xác định sẵn là sẽ đi du học sau khi học hết cấp 3, nên đã thuê hẳn cô giáo là người nước ngoài để kèm cặp. Nhiều khi ăn cơm cũng xổ tiếng Ăng- lê để mời bố mẹ luôn. Linh có thể chửi thề kém bọn con trai ở lớp, nhưng về tiếng Anh thì khó mà có ai giật khỏi vị trí đầu tiên trong tay Linh được.

– Vậy tại sao em lại ra ở riêng và không nhận trợ cấp từ bố mẹ nữa thế?
– Vì bố mẹ muốn tôi sang Mỹ học và cưới một thằng Tây ở bên đấy vốn là bạn bè của họ. Nghe bảo bọn Tây cao lớn nên cái gì cũng lớn, nhưng tôi thích cái gì vừa vừa và ở lại đây hơn thế là thành ra như vậy.
– Ờ, hay ho gì mà cứ phải là mắt xanh mũi lõ phải không? Chẳng biết như thế nào chứ anh chỉ thích con gái Việt Nam thôi, nói chung đấy chứ không phải riêng em đâu mà tưởng bở.

Linh xí một tiếng rồi bắt đầu bài tập đi để đôi chân làm quen với trạng thái bình thường. Còn mình ra ngoài tắm cho con Bin, lâu ngày không được chăm sóc nó đúng là cái chuồng lợn di động.

2 hôm sau nhờ người quen nên mình dẫn tới năm đứa, đứa lớn nhất đang học lớp hai còn đâu lớp một hết. Đứa nào cũng có thích ăn đôn- nơ- kê- bắp với KFC nên béo quay béo cút. Nghe chúng nó hò hét, chơi đùa nhau ầm ỹ mà mình tự hỏi bọn trẻ này có quan hệ gì với người khổng lồ xanh hay sao mà lại có thể đập phá khắp nhà mà không biết mệt thế. Tiếng cười của lũ trẻ lanh lảnh, chói tay đến mức có lẽ đến người chết còn phải bật dậy. Sức nô đùa của chúng nó chẳng kém gì những công nhân khỏe mạnh nhất, Linh nói rằng nếu như trang bị cho mỗi đứa một cây búa nhỏ thì chúng quét qua đâu là chỗ đấy thành bình địa. Nhưng Linh trông có vẻ vui lắm, nhà rộng có tiếng trẻ con trở nên ấm áp hẳn. Linh đuổi khéo mình đến lớp để đám trẻ đấy cho mình xử lý.

Trên đường đến trường thì tình cờ mình gặp Dũng đang đèo bạn gái đi đâu đó. Trông Dũng đầy bực tức, nói xơi xơi gì đó với bồ còn con bé chỉ biết cúi đầu xuống khi có ai để ý tới. Dũng nhận ra mình trước trong khi mình đã cố tình lờ nó đi để cho hai đứa tự nhiên rồi. Khỏi phải nói cũng biết bồ nó ngại đến thế nào.

– Thằng chó, tính bơ tao à? Đi đâu vào giờ này thế, giả vờ đi học xin tiền chơi điện tử hả? – Dũng quắc mắt nhìn mình trong khi đợi đèn đỏ.
– Mẹ, đang quắn đít đến trường không lại học lại mấy tháng giờ. Mà mày với bạn cũng đang có việc hả? – Mình gãi đầu gái tai đáp.
– Tao thì ở nhà giương cung bắn mèo chứ học hành hay việc lớn gì. Đang đèo vợ đi làm, vợ tao bán quần áo ở Mai Hắc Đế.
– Vậy à? Mình nhìn hai đứa tự hỏi sao mà lại buồn cười thế. Mới đây vừa bán máy mà bây giờ lại làm thuê nữa là sao.

Thằng Dũng thấy mình suy tư như vậy liền hiểu ý nói rằng
– Ở nhà nhìn thấy nhau đôi lúc chỉ muốn nhảy vào mà đánh đấm, nên đứa nào kiếm được cái gì để khuất mắt cũng tốt mày ạ. Như thế thì mới yêu nhau lâu dài được. Hôm nào đi chơi với vợ chồng tao rồi tâm sự nhé, lúc nào tao gọi thì mày phải đi đấy.
– Ừ, tao cũng rỗi rãi mà. Muốn được như mày cũng là ước mơ xa xỉ lắm.

Cả Dũng và bồ đều cười mình nói thế. Đèn chuyển sang màu xanh, nó đi thẳng, mình rẽ trái, cả hai chào nhau lần cuối và to mồm nhắc nhau về một cái hẹn không xa.

Đến trường thì Hòa kéo ra một góc bật mí với mình một bí mật
– Hưng ơi, tao hẹn được cái con có chim đi chơi rồi. Làm thế nào bây giờ.
– Cái gì cơ? Đã hẹn hò rồi á. Mày giỏi thật đấy. Mình không nhịn được cười, mà đã không nhìn đươc thì chỉ biết ôm bụng lăn ra đất thôi.
– Ừ, nó bảo Chủ Nhật này đi xem phim chung, gọi thêm bạn bè cũng được. Thấy nó chắc chắn thế nên tao cũng chỉ biết phóng lao thì phải theo lao thôi. Nhưng nếu nó là con gái thật thì sao
– Ôi giời, không có chim thì càng tốt chứ sao! Mình đáp mà vỗ vai nó bồm bộp.
– Vậy cái con mày bảo quen trên game cũng không có chim hả?
– Ờ, nhưng đừng nói với ai đấy, tao chỉ muốn nó là của riêng mình tao thôi
– Vậy Chủ Nhật bọn mày phải đi với tao không thì mày cứ yên tâm là cả trường này sẽ biết nick nó trên game.
– Ơ cái thằng trông tầm ngầm tầm ngâm mà ghê gớm ra phết. Ừ, để tao xem, mày cứ hẹn giờ trước đi rồi gọi cho tao.
– Chắc chắn mà, không xem xét gì hết. Cứ thế nhé, tao cũng muốn gặp gái không chim một lần cho biết. Mình nhận thấy sự hăm hở trong mắt thằng Hòa

Mình không ngại nhưng chẳng biết Linh thế nào. Nhưng Linh sẽ xé xác mình mất nếu như Hòa tiết lộ cho cả game biết Linh là con gái trăm phần trăm. So với việc đó thì chuyện năn nỉ, lôi kéo Linh đi chơi thì có lẽ còn khả thi hơn. Rủ được Linh là một chuyện, mà kiếm được tiền đi chơi với Hòa và con bé không có chim kia cũng là một vấn đề nan giải không kém. Vui vì Hòa nó đã quên được thì Thúy,nhưng chỉ là chút an ủi cỏn con so với những gì mình phải làm dù không muốn một chút nào.

5 giờ chiều mới hết tiết học, nhưng từ lúc này trở đi trong đầu mình đã đeo gông cùm cùng quả tạ nặng cỡ 10 cân đã chăng sẵn rồi. Ôi, nghĩ đến mà chỉ muốn chết cho xong. Đang học thì Linh nhắn tin nhờ mình hỏi xem có cái bàn nào làm bằng thép đặc không, to như xe tăng cũng được miễn là chịu đựng được sự tàn phá của đám học sinh ở nhà.

“ Tí nữa anh về dọn dẹp nhà cửa nhé, chúng nó chân đất nghịch ngợm từ ngoài vườn rồi kéo nhau vào nhà bẩn hơn cả con Bin rồi đấy.”

Đọc xong thì mình chỉ biết buông xuôi tất cả thôi. Linh ơi, em có biết là em đáng yêu nhưng những gì quanh em lại vô cùng đáng ghét không hả.

Chap 10:

Về nhà thì chỉ thấy Linh ngồi bệt dưới sàn ngủ gật từ lúc nào không biết. Đám trẻ có lẽ đã được đón về rồi. Biết ngay mà, kiếm tiền không dễ đâu, cứ thử thỉ mới biết được. Ngày đầu tiên mà đã lăn đùng ra ngủ, lỡ có đứa nào mò vào thì nó vác đi đâu thì có mời trời biết. Nhà cửa thì cứ như là bãi chiến trường, có lẽ Linh phải cố gắng lắm đấy mới hạn chế được hậu quả của việc cho trẻ con nô đùa trong nhà. Từ cầu thang, cửa kính, cửa gỗ hay đồ vật đều được có giấy ghi tiếng Anh lên đó. Có lẽ đây là cách Linh dạy bọn trẻ học, thảo nào mà chúng nó rồng rắn lên mấy khắp cả nhà với cái chân đầy bùn. Chỉ khổ cái thân này thôi. Mình gục xuống ngồi ngắm Linh một lúc. Không hiểu sao mình thấy Linh gần gũi và thân quen cực kì. Không giống như mấy con quạ đen lớp mình suốt ngày quang quác chửi zai. Càng ngắm càng thấy nhẹ nhõm và hay hay khó tả, bồng Linh lên sofa mới biết cơ thể đang mệt mỏi, gào thét đòi đình công là thế nào. Cảm thấy nóc nhà quay cuồng, lúc thì sang phải, khi thì sang trái rồi quay tròn và sắp sụp đổ đến nơi. Hóa ra là mình cũng kiệt sức sau một thời gian ôm đồm tất cả những việc này mất rồi.

Nhìn Linh ngủ mình khẽ cười như một sự an ủi hay khích lệ bản thân đứng dậy rồi dọn tiếp. Nhưng như thế vẫn là không đủ dù chỉ là 30 phút mà thôi. Mình dần dần gục xuống bên cạnh Linh, mắt cứ mỗi lúc khép lại mặc cho đồng tử đang cố gắng căng ra hết mức, nhưng vô ích. Bóng tối bao quanh lấy mình, không còn khung cảnh phòng khách hay bóng dáng con Bin nữa. Trong đầu mình nghe thấy tiếng của chính mình gọi Linh, Linh, Linh.

Khi mình thức dậy thì Linh đã ngồi khoanh tay, chăm chú nhìn mình ngủ từ lúc nào không biết. Nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ tối mà giật hết cả mình. Mở máy ra xem bố Gấu to hay mẹ Gấu con có gọi gì không thì thấy tin nhắn của bố rằng; hôm nay nhà ông nội làm cỗ, đi học qua thì lên thẳng. May quá, nếu không thì rắc rối vô cùng. Gần đây bố mẹ cũng để ý mình hay về muộn, không khớp với giờ như trước.

– Mày đang làm thêm kiếm tiền tiêu vặt hả con? – Một lần bố Gấu to hỏi mình. – Bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi nhé, loại mày thì chỉ phát tờ rơi hay đẩy xoong chảo đi bán là cùng. Tao là tao ghét nhất cái bọn phát tờ rơi, người cầm thì vứt ngay khi đưa cho, một lúc sau là rác xả ngập đến đầu

Mình giơ tay quá đầu thề sống thề chết với bố không có chuyện đó. Ngày sau đấy là có tiếng sét đánh trúng cái cây ở đâu đó thì phải. Nhưng nếu bố mà biết mình ở đây, làm những việc đã làm thì nhẹ nhất cũng là treo quần mình lên cột cờ, bắt đứng cởi truồng chào cờ quá.

– Giỏi nhỉ? Chưa dọn nhà xong mà đã lăn ra ngủ như chết. Dậy, dậy đi, dậy dọn nhà cho tôi nào! Linh lay lay mình mấy cái
– Bực mình rồi đấy! Đây có phải nhà anh đâu mà em cứ nhờ vả như ra lệnh thế! Có giỏi thì làm đi.

Linh tròn xoe mắt, im lặng trong chốc lát khi mình gắt lên như thế, em cong môi đáp trả ngay.

– Đó là tại anh tình nguyện chứ tôi có bắt anh phải làm đâu! Mà anh cũng dại gái, mới nói mấy câu mà đã làm ngay rồi.
– Ờ đấy! Thế em có thích anh không? – Mình đứng bật dậy hỏi Linh cái câu hỏi ngu si đần độn nhất quả đất
– Đồ điên! Tôi có dở hơi đâu mà thích.
– Vậy thì từ bây giờ không làm gì nữa, em tự dọn dẹp đi, anh về đây.
– Bin đâu, tiễn khách!

Linh cũng không có ý định níu kéo lại cả.

Lỡ mồm to như vậy rồi mà bây giờ lại tự túc dọn dẹp thì Linh lại bới tiếp thì còn ra cái gì. Chưa kịp lê bước ra khỏi phòng khách thì Linh đã đập bàn tru tréo. Quay lại thì thấy mặt nàng tội như một con cún bị táo bón

– Ơ đứng lại! Anh phải giúp tôi rồi mới về chứ! Nhà bẩn thế này mai sau dạy học được.
– Vậy em cũng phải làm đi! Đây là nhà em chứ có phải nhà anh đâu. Mà em cũng có phải là bạn gái của anh đâu mà cứ bắt anh phải chạy theo thế.

Linh im lặng, ra vẻ tính toán thiệt hơn, có lẽ tính nát bét trong mấy phút rồi mà vẫn không tím ra cái cớ để đẩy hết việc cho mình nên làu bàu đồng ý. Linh lấy khăn lau những vết bẩm trên tường, kính, còn mình tay chổi, tay xô đẩy khắp nhà. Ngủ dậy nên cũng bớt mệt, nhưng mắt hoa và bụng bắt đầu réo vì đói. Gần 8 giờ tối mới dọn xong, mà vừa làm vừa nhắc Linh lau cho sạch chứ đừng ăn bớt công đoạn làm gì.
– Biết rồi, biết rồi! Tôi đang lau mà, sao mà nhà với cửa lại rộng và bẩn thể này không biết. Vừa mới hết đau chân mà đã phải dọn nhà, không chịu đâu. – Linh nhăn nhó.

Mình mỉm cười khi nghe Linh than vãn, có lẽ em kém mình 2 tuổi và chưa sống trong ngồi nhà mà phòng khách với phòng ăn là một thì làm sao hiểu được cái sự sung sướng trong cái khổ mà em đang kêu la kia. Biết chân Linh vẫn chưa hết đau nên khi thấy Linh chốc chốc cúi xuống xoa bóp cho đỡ mỏi thì mình cũng xót ruột nên bảo em cứ làm chậm thôi, mình sẽ làm cùng. Đùa chứ đúng là khổ quen rồi, thấy Linh làm chẳng đúng ý thì ngứa mắt lắm. Nếu em mà sống với mẹ Gấu con thì bị nói suốt ngày là cái chắc. Mình mang tiếng là con trai, nhưng vẫn phải chia sẻ việc nhà với mẹ nếu như muốn đi chơi hay xin tiền. Đây không phải là lỗi của Linh mà là do bố mẹ em đã quá nuông chiều nên mới vậy.

Xong xuôi thì cả hai đứa đều kêu đói và mình mới nhớ ra là trong túi chẳng còn bao nhiêu nữa. Chẳng đủ tiền để mua mì gói với trứng, mà dù có đủ thì hai đứa sao no được. Đúng lúc này thì bố gọi cho mình.

– Đi học về muộn hả. Nhà có nấu nướng gì đâu, thôi đừng ra ăn ngoài. Cỗ thừa nhiều lắm qua lấy khỏi phí đi.
– Vâng, con qua ngay.
– Thế là hôm nay được đánh chén thoải mái rồi. Hết ăn mỳ rồi đến bánh mỳ mà ớn quá. – Bố vừa tắt máy thì mình ngoạc mồm khoe ngay với Linh.
– Vậy anh đi lấy đi, không tôi lại lăn quay ra bây giờ.

Nhà bà Nội cách đây hơn 15 phút đi xe, cả đi cả về mất hơn nửa tiếng. Mình phóng xe bạt mạng, gió thì cứ liếm vào mặt khá là rát, đã vậy còn liều lĩnh vượt đèn đỏ nữa. Nhưng mà nghe Linh mặt ỉu xìu như bánh bao chiều thì còn thấy có cái gì kêu lọc xọc trong người hơn. Giá mà Linh quan tâm đến mình nhiêu hơn thì tốt biết mấy. Điều đó có giá trị là làm mình cảm thấy ấm hơn trong những lúc như thế này. Đang đi đến nhà bà thì Linh nhắn tin, mở ra đọc suýt nữa thì đâm vào cột đèn.

“ Đi đường cẩn thận đấy, trời lạnh lắm”.

Ôi, Đọc xong mà cứ nước mắt cả bên trong lẫn bên ngoài cứ chảy ròng ròng, mà mắt mình nhòe đi thật, nhưng do cay khi gió quật vào nữa.

Đến nơi thì chỉ đợi mình đến ăn hay gói về là xong thôi. Mình chào từ ông bà cho đến đứa em họ mới có vài tháng tuổi, rồi xin phép mang đồ về vừa “ăn vừa học cho nó tập trung”. Ai cũng hỏi mình lúc nào thì đem bạn gái về ra mắt, lúc nào thì cưới vợ, nhưng nếu mà ôm “ bom nổ chậm” cần tháo ngòi giải quyết, hay đã “ăn cơm trước kẻng” mà báo cáo về thì có mà no đòn. Bố Gấu to cũng thấy nước dâng mà theo, mở ví thưởng ngay cho mình 100 nghìn vì có cố gắng trong học tập. Đúng là chuyện xưa nay hiếm!

Về nhà mình kể cho Linh biết hậu qua khi em bất ngờ nhắn tin suýt nữa giết chết mình như thế nào. Linh thì vừa ăn vừa ôm bụng cười vì sự hỏi thăm ân cần của mọi người dành cho mình.

– Hay là anh đưa tôi về ra mắt. Khéo có khi ai cũng cho tiền để nhanh chóng mua nhà, mua giường làm đám cưới cũng nên.
– Em đã đủ 18 tuổi đâu mà máu thế. Hay cứ như vậy đi.
– Như vậy là như nào
– Bọn mình chơi trò yêu nhau, rồi vợ chồng, cưới xin.
– Anh định dụ dỗ trẻ vị thành niên à? Cứ thử chạm vào tôi xem, ngay đêm nay công an sẽ còng anh với cái ghế sắt bên cạnh mấy thằng nghiện.
– Nếu anh lên phường ngồi thì ai sẽ đến chơi, đến ăn và dọn nhà cùng em hả.
– Thiếu gì, đừng có tự tin thái quá như thế nhé.
– Ừ, nhưng anh nghĩ nếu có ai chịu đựng được em mà không đòi hỏi gì thì chỉ anh thôi. Vì anh…
– Vì sao? Linh không giấu được sự tò mò
– Vì anh…Vì anh…yêu Linh mà. – Mình liều lĩnh thú nhận cmn luôn. Cũng ếu nghĩ làm gì nhiều nữa. FA lâu chỉ tổ rỗng tim.

Sau đó Linh chẳng nói gì nữa, cúi mặt xuống gắp lia lịa thức ăn vào bát để che giấu đi cái mặt đang ửng hồng lên khi nghe mình nói thế. Mình cũng vậy, chỉ biết ăn và ăn để cho trôi đi cái giây phút bồng bềnh, lâng lâng những lời không thể kiểm soát được nữa. Cho đến lúc đứng cạnh nhau cùng rửa bát, cùng cất đồ ăn thừa đi thì mình với Linh cũng im lặng như vậy. Không phải là hết chuyện để nói với nhau mà chẳng đứa nào chịu lên tiếng trước cả.

Điện thoại reo lên, có tin nhắn. Mình phì cười khi đọc tin nhắn cho Linh nghe.
– “Nói gì đi chứ, tôi sợ cái cảm giác này lắm”. Từ em yêu gửi đến.
– Cái gì, anh cho lưu tên tôi trong máy là thế hả? – Linh gắt lên, giật lấy điện thoại để xem. – Mà cái gì????? Gấu mông to???? Anh ví tôi kinh khủng như thế hả. Đồ đại dâm!
– Nhưng anh cũng lưu số của bố mẹ, bạn bè là Gấu to, Gấu bé, Gấu mặt đen, Gấu bấm khuyên tai chứ có phải riêng gì em đâu.

Linh chẳng nghe mình giải thích nữa, lấy hết sức đẩy mình ra khỏi nhà rồi ra lệnh cho con Bin đứng ngoài cửa canh, nếu để mình bước dù chỉ một bước thì sẽ trao trả về cho chủ cũ ngay. Con Bin thì có hiểu gì đâu, cứ chạy ra chân mình liếm liếm. Biết là Linh giận nên mình cũng chẳng nhiều lời nữa. Kệ mọe em. Hôm nay muộn rồi, phải về nhà trước khi bố mẹ về và hỏi đồ ăn đi đâu hết rồi. Về nhà ngủ một giấc rồi mai thức dậy để xem sẽ có chuyện gì xảy ra khi mình đã nói với Linh rằng anh yêu Linh. Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em. Đó cũng là những gì đang vang đi vang lại trong giấc mơ của mình.

Chap 11:

Mới sáng bảnh mất thằng Hòa đã thay con gà của chú Tùng cạnh nhà đã nằm trong nồi từ hôm qua gáy to hết cỡ đánh thức.

– Hưng, dậy đi! 10 giờ có mặt trên Vincom nhé.
– Được rồi, biết rồi, đang uốn éo trên giường một tí nữa là dậy ngay.

Chợp mắt chưa được 10 giây thì Hòa lại nháy máy. Nghe tiếng chuông reo cứ tưởng tiếng quạ réo oan hồn.

– Dậy rồi, Dậy rồi! – Mình hét hết cỡ vào điện thoại. – Nhớ lấy ngàyhôm nay đấy thằng mất dạy kia. Lần sau tao sẽ gọi mày bằng cái loa phóng thanh phường! Mẹ, mới hơn 8 giờ sáng mà còn là thứ 7thì mày gọi để nghe tao chửi à?
– Thế thằng nào to mồm bảo lúc nào đi thì gọi cũng được thế. Hôm nay gái có chim hẹn tao đấy có biết hay có nhớ ra chưa đấy.

Nghe thằng Hòa nói vậy mình phì cười, hơi tỉnh ngủ một chút. Cái thằng hình như bị Thúy làm cho khủng hoảng tinh thần quá, nên sốt sắng với lần gặp mặt này lạ thường. Mọi khi nó thấy gái là cuống cuồng lên như gặp tà.

– Thế nếu nó có chim thì làm sao? Mày có dám cầm tay dắt nó đi chơi không?
– Kiểu gì cũng được, miễn là tao không ở nhà một mình vào thứ 7 làđược rồi.
– Hai đứa có chim thì đem lại hạnh phúc cho nhau thế nào được.Hay là chơi game rồi thì mày mới nhận ra con người thật của mình. – Mình cười phá lên khi ném cho thằng Hòa một câu đau điếng.
– Mày đừng có trêu tao làm giảm sút quyết tâm đi! Nếu 10 giờ mà mày không có mặt coi như tao kể cho bọn nó biết chuyện mày với em kia đấy.
– Nếu như tao nói dối mày về em đó thì sao hả?
– Nếu nếu lắm thế, nghe mà ù hết cả đầu. Ừ, nếu không có thì màyđã không vặn lại tao như thế. Thôi, không nói nhiều dậy đi. – ThằngHòa tự tin đáp rồi cúp máy

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Ra đề quá khó
Con Voi Với Người Quản Tượng Già
Phải giống nhau
Thế nào cũng phải chết
Cây gỗ