<?php the_title(); ?>

Bản Chất Của Đĩ

06.08.2014
Admin

Tôi bèn chụp lấy điện thoại nhét dưới gối cho tiếng chuông nhỏ đi.

Màn hình điện thoại hiện lên chữ “C. Phúc. An Sương” – tôi dám cá đây là tay giám đốc công ty vàng bạc đá quý vẫn thường đưa đón Thắm.

Đang giận tím tái mặt mày, bỗng đâu nghe thêm 1 tiếng báo tin nhắn đến.

Tôi do dự không biết có nên xem trộm tin nhắn không, từ trước đến giờ tôi nào dám kiểm tra điện thoại của “đại ca”.
Hơn nữa đây là vấn đề riêng tư tối thiểu của mỗi người.

Nhưng lần này không dằn lòng được, tôi y theo cách Thỏ Ngọc đã chỉ để xem tin nhắn:

“bạn trai không nói gì chứ? hôm nay mấy ông khách rất vui đấy, đúng là con có nghề thật! ráng ngủ ngon giấc ngày mai chú sang đón sớm, vốn ngân hàng kì này nhất định phải vay được.”

“nghề ư?” – tôi nghĩ “chị ta chỉ có 1 nghề”

Vừa hay lại thêm 1 tiếng chuông báo nữa, không phải gã giám đốc mà là số lạ:

“cưng yêu, nhớ em quá, mai lại đến nữa nhé, chuyện tiền nong đối với anh chỉ là vấn đề đơn giản thôi. À, sắp tới anh sẽ giới thiệu em với mấy tay đại gia nhà đất nữa, lấy lòng được bọn này thì vợ chồng mình chỉ còn mỗi việc nằm nhà đếm tiền thôi”.

Còn chưa kịp hoàn hồn, điện thoại trong tay tôi tiếp tục rung lên lạnh lẽo:

” em việc gì phải về nhà với thằng ăn bám đó, hay đê lát nữa anh sang đón xuống Bình Dương luôn nhé”

Đồ điếm! con đĩ – lần đầu tiên trong đời, tôi chửi thầm Thắm.

Cầm điện thoại, tay tôi run lên bần bật.

Thỏ Ngọc nói đúng: tôi đến chết vẫn còn tin nhầm người!

Đồ đàn bà dối trá đó nói rằng: “em đã bỏ nghề, sẽ không bao giờ quay lại con đường cũ nữa!”

Còn luôn miệng rêu rao: “em ghét nhất nói dối!”

Mẹ kiếp, nó chỉ được cái miệng thôi!

Bình tĩnh, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh,…

Tôi đi đi lại lại quanh phòng, cuối cùng nhắn cả 3 tin kia vào máy của tôi.

“đây chính là bằng chứng, tôi sẽ thu thập 1 rổ bằng chứng!”

Nằm ngủ trong mục nát, lăn lộn trái phải, trằn trọc không yên.

Tôi nhìn sang bên Thắm đang quấn khăn say giấc, bất giác lại nghĩ “làm cái con mẹ gì mà tắm lâu thế nhỉ?lại còn leo lên giường là ngủ ngay nữa, không phải thân xác mệt mỏi rã rời quá chứ?”

Còn nữa, ngay khi bước ra khỏi phòng tắm, chị ta mở điện thoại trước tiên.

Môi nhếch lên, miệng mỉm cười.

Sau đó ôm điện thoại ra khỏi phòng một lúc.

Trưa hôm sau, tôi đang đi bộ trước cổng trường cùng Xấu Hổ thì 1 chiếc xe con màu bạc đón đầu.

Cửa kính hạ xuống, là khuôn mặt cùng bàn tay mềm mại của Thắm khẽ ngoắc tôi.

“bây giờ mình có chút việc, gặp bạn sau nhé”

“hì, không sao đâu mà” – Xấu Hổ cười nhẹ, rồi nhìn Thắm cúi đầu chào.

Cửa đóng sập lại, Thắm nguýt tôi ngay lập tức:

“con bé dễ thương đấy”

“ừ, đứa bạn”

Chị liền ngâm nga:

“lần này là 1 cô tiểu thơ mơ huyền mờ trường Ngoại Thương, rơi vào lòng Hai Mặt…”

Tôi liếc nhìn người lái xe, không có vẻ gì giống 1 tay giám đốc, chắc là tài xế riêng.

Thắm tiếp tục: “gái còn trinh nguyên đấy, non tơ, non tơ, mê tơi, mê tơi…”

“đương nhiên là còn, chẳng lẽ mất?”

“phải rồi, người ta vậy chứ có đâu như em”

“em nói đủ chưa?”

“giá mà đủ”

“gọi anh lên xe đẻ nghe mấy lời vô duyên đấy à?”

“anh nói em vô duyên?”

“không có” – tôi quay mặt đi không nói thêm một lời.

Chiếc ô tô lăn bánh qua những con đường lớn, mấy lần dừng lại vì kẹt xe.

Hồi lâu, Thắm quay sang cù nách tôi.

Thấy tôi không động đậy Thắm dịu giọng dỗ dành:

“chồng ơi, em đùa chút mà cưng giận à?”

“chồng ơi, cả tuần rồi mình chưa đi ăn, bây giờ đi nhé, được không?”

“chồng ơi, có quà cho chồng này…” – Thắm trao cho tôi 1 hộp quà màu đen, chắc vật bên trong rất sang trọng.

Tôi nhận quà, không mở ra, chỉ hỏi “xe này của ai vậy em?”

“à, là của chú giám đốc công ty An Sương đấy, chú cho em mượn đi lại cho tiện, còn khuyến mãi 1 anh tài xế giỏi nữa”

Anh tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, gật đầu hóm hỉnh “được bà chủ mời đi ăn là sướng số 1 đó chú em”

Mẹ kiếp! thế đây là bữa cơm từ thiện chắc!?

Tôi ghét cái cách hắn gọi Thắm là “bà chủ”, ghét cả câu nói vô ý vô tứ kia.

Chiếc xe tấp vào bãi đậu hoành tráng của rạp Megastar, ra là chị dẫn tôi đi xem phim.

Thắm hôn vào má tôi 1 cái nhè nhẹ “để em bù cho anh 1 bữa”.

Nếu không phải bấy lâu nay làm gì đó có lỗi thì việc gì phải bù, phải đền cho tôi?

Thằng đàn ông nào chẳng có thói hẹp hòi, hơn nữa nghi vấn từ quan hệ của Thắm với mấy gã giám đốc làm mù lí trí tôi.

Trước đây làm điếm là do hoàn cảnh đưa đẩy, cũng chưa biết tình yêu là cái chó gì.

Bây giờ chung chăn gối với tôi, bộ chị còn muốn ăn vụng sao?

Tôi không thể cho phép người khác dắt mũi mình.

Trong khu ăn uống, Thắm tỏ ra rất vui vẻ, nói bấy lâu nay đi với ông giám đốc công ty An Sương tiếp khách này khách nọ mệt bở hơi tai, cuối cùng đã được đền đáp xứng đáng.

Dự án xây bệnh viện, khách sạn ở Bình Dương đang trong thời gian khởi công xây dựng.

Việc khó nhất là xin được chữ kí của các cán bộ tỉnh cũng đã hoàn tất.

Bây giờ chỉ còn mời mấy ông lớn 1 bữa cuối cùng nữa là tạm thời có thể kê gối ngủ ngon.

Sau này 2 công trình kia đi vào hoạt động, chúng tôi nghiễm nhiên trở thành ông này bà nọ.

Cùng lúc điện thoại của Thắm reo vang, chị lập tức nghe máy ngay:

“vâng, vâng, đầu giờ chiều cháu sẽ có mặt”

Chị liếc nhìn tôi, rồi hơi quay mặt sang hướng khác, giọng cũng nhỏ đi.

“chỗ cũ? Vâng ạ, ôi trời đất! cháu phải cảm ơn chú mới đúng”

Nói thêm vài câu xã giao rất nhẹ nhàng tình cảm, Thắm cúp máy, khóe miệng còn nguyên nét tiểu ý.

Bất chợt, điện thoại sáng, Thắm có tin nhắn:

Chị cầm lên đọc, hơi càu mày, rồi liếc tôi cái nữa:

“ai nhắn tin đấy?” – tôi hỏi.

“chả biết, chắc nhầm số”

Chị vừa bấm nút xóa tin thì điện thoại nhận thêm 1 tin nhắn khác.

Thắm đọc xong tiếp tục xóa.

Tôi hơi nhổm người định bụng dòm xem có gì hay, nhưng chẳng thấy gì.

Điện thoại reo vang, có người gọi đến.

“ai đây nhỉ?” – Chị lẩm nhẩm rồi nhấc máy với vẻ e dè.

Cùng lúc cái màn hình ti vi chỗ chúng tôi đang ngồi phát 1 đoạn ca nhạc của K – pop, Thắm đứng dậy ra chỗ vắng vẻ nói chuyện.

Tôi nhận ra nét mặt chị ta rất lạ.

Thôi đúng là có điều mờ ám rồi, còn chối gì nữa?

Nghe máy xong, chị quay lại tiếp tục dùng bữa, tôi bèn đánh tiếng:

“ai gọi mà trông em lạ thế?”

Thắm hơi bối rối, đáp bừa:

“không biết, cái bọn thần kinh dẫm phải định nào đấy gọi nhầm số”

“gọi nhầm số? gọi nhầm số mà nói lâu đến thế à?” – tôi giữ nguyên suy nghĩ trong lòng, chẳng buồn làm khó chị ta thêm nữa.

Buổi xem phim diễn ra tẻ nhạt, Thắm vừa xem vừa nghĩ bâng quơ, thi thoảng lại móc điện thoại kiểm tra, dường như đang chờ ai đó gọi đến.

Xong xuất chiếu phim, điện thoại đổ chuông, chị đưa tôi thẳng về trường.

Tôi la thầm “xong rồi, xong rồi, quả này hẹn với tình nhân rồi”

Đứng chần chờ trước cổng trường, tôi bỗng nghĩ tới câu “săn trộm phải có tang vật, bắt kẻ thông dâm phải bắt tại giường”

Tang vật, tôi đã có.

Riêng bắt quả tang tại trận thì chưa.

Chiều hôm đó, đang loay hoay tính kế thì đụng ngay Thỏ Ngọc ngoài đường.

Cô ả nói với tôi “khách sạn Vedette, tầng 7, phòng 102, còn lăn tăn cái gì nữa?”

Thế là tôi bắt taxi, chạy 1 mạch xuống Bình Dương, lòng nặng như đeo đá.

Giữa đường bắt gặp chiếc xe bạc quen thuộc đỗ bên ngoài quán café 1131.

Tôi lập tức dừng xe bước vào khu café hoành tráng, với tường bằng kính chịu lực hướng ra mặt hồ xanh lam gợn sóng.

Ban nãy Thỏ Ngọc báo Thắm và lão giám đốc Phúc sẽ tới khách sạn vedette nhưng thực ra họ đang ngồi trong quán café.

“mẹ kiếp, kiểu này có khi bị con Thỏ lừa thê thảm.”

Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn muốn theo dõi “đôi nam nữ” kia đến cùng.

Ở phía xa xa, thân hình mảnh mai như 1 bà hoàng quyến rũ đang ngồi đối diện với gã đàn ông tóc bạc trong bộ comple sang trọng.

“gu của con đĩ này là mấy lão già sắp chết thì phải”

Tôi kín đáo ngồi xuống 1 chỗ, đã được che khuất bởi chậu cây to tướng.

Chỗ ngồi ngay phía sau lưng Thắm thành thử chị không hề phát hiện ra tôi.

Bọn họ trò trò chuyện chuyện quá mức say sưa.

Khuôn mặt cả hai đều ánh lên nét cảm thông.

Tình chàng ý thiếp cứ gọi là dào dạt, thấy mà muốn nôn.

Lão giám đốc còn đặt bàn tay lên tay Thắm, đầu gật gật ra chiều thấu hiểu lắm.

Tôi dám cá bề ngoài thì yên tĩnh thế thôi, chứ cái của nợ của lão đang xúc động ghê gớm.

Một lát sau, tay giám đốc gọi thanh toán, nói nhỏ gì đó với Thắm, chị ta cười tủm tỉm, hai người đứng dậy rời khỏi quán café

Lão đầu bạc khẽ đỡ eo Thắm như 1 quý ông lịch lãm, bước vào xe hơi.

Tôi chợt ước, giá mà trong tay có lựu đạn, tôi quẳng 1 quả vào trong đó thì thế nào nhỉ?

Hồi hộp bám đuôi 2 con người kia lòng vòng trên các tuyến đường ở Bình Dương

Đến khi chiếc xe dừng hẳn, tâm trạng tôi tụt hẳn trong “hố đen vũ trụ.”

Họ vào khách sạn!

5 phút trước tôi cỏn tự an ủi bản thân rằng tất cả chỉ đơn thuần là “xã giao”

Nhưng cái kiểu tiếp khách trong khách sạn của Thắm thì không cần nói ra, ai cũng hiểu.

Đôi bàn tay tôi nắm lại thành nắm đấm run rẩy, trong óc thấp thoáng thấy 2 bóng người quấn quít bên nhau, ***g ấp vào nhau.

Tôi đi thang máy khác họ, bấm đúng tầng 7.

Vừa hay đến nơi thấy bóng lưng 2 người bước vào phòng số 102.

Cửa đóng kín, chốt trong.

Tôi tiến tới gõ cửa cộc cộc

“ai đấy?”

Tôi lại gõ cửa.

“ai đấy?”

Ông già mày đây, còn chưa mở cửa?

Cửa mở khá mạnh, chắc người bên trong đang bực tức vì chưa kịp sướng.

Lão giám đốc công ty An Sương đứng ngay trước mặt tôi, áo khoác ngoài cởi ra vứt đâu không rõ.

“câu là ai?tới đây có việc gì?”

Vừa hay Thắm ở trong phòng bước ra hỏi “có chuyện gì thế chú?”

Chị ta nhìn thấy tôi, la lên kinh ngạc “anh?anh làm gì ở đây?”

Tôi nhếch mép, lật tay
“như 2 người thấy đấy, à, mẹ kiếp, em đến đây để cảm ơn chị về món quà đắt tiền, nhân tiện chứng kiến mặt rồng của ngài giám đốc phong lưu”

Ông giám đốc tức thì bối rối “cháu.. cháu là bạn trai của Thắm à, ồ nếu đã đến thì cứ vào đây, à.. ờ chú đang…” – lão ta tự nhìn bộ dáng của chính mình “chú đang…tính về phòng, phòng chú…ở bên kia!”

Nhìn cái bộ dáng ấp a ấp úng như gà mắc đẻ của lão ta, tôi chỉ ước mình có sức lực cỡ như Mặt Quỷ, để đấm cho lão 1 quả chết ngay tại chỗ khỏi phải lằng nhằng.

Tôi bình thản “thế sao? thế 2 người đang làm gì?”

“chàng trai trẻ à, chú và con bé Thắm đang bàn chuyện làm ăn, giấy tờ nằm trong phòng cơ mà”

“hay thật, vậy ra phòng này là phòng 2 người làm ăn?”

“anh ăn nói kiểu gì thế?mà anh đang theo dõi em đấy à?” – Thắm trợn mắt nhìn tôi.

“chứ còn, tôi không theo dõi thì còn bị dắt mũi tới già”

Lão giám đốc xen vào “thôi thôi, đang có chuyện hiểu nhầm xảy ra ở đây, hai cháu đừng to tiếng nữa được không?”

Tôi chỉ vào mặt lão ta “ông cứ đứng đấy”

Rồi quay sang Thắm “bây giờ chị đang nói dối phải không Thắm?sao con người chị thay đổi nhanh thế hả?tôi Hai Mặt thì chị Vạn Mặt”

“em không nói dối anh”

“chị bảo đã bỏ nghề điếm, thế chuyện gì đang diễn ra?hay bây giờ không thèm đứng đường nữa, chuyển lên trên trung ương rồi?”

“này” – Thắm quát to – “anh đừng có nói lung tung ở đây”

Tôi cười mỉa mai quay sang lão giám đốc “thưa ngài giám đốc, chị ấy là đĩ của đĩ”

Thắm chộp mạnh lấy tay tôi, kéo đi “ở đây không phải chỗ của anh, anh đi về nhà rồi mình nói chuyện sau”

“tôi không đi đấy!”

Thắm không để tâm tới tôi, chỉ cúi đầu xin lỗi lão giám đốc “xin lỗi chú Phúc, cháu có lỗi, cháu sẽ giải thích sau, bây giờ cháu cần giải quyết việc gia đình”

“tôi gia đình mẹ gì với chị, tôi đâu phải trai bao”

“anh đi về nhà với em”

Nói rồi chị ta kéo tay tôi thật mạnh, vừa kéo vừa đẩy vừa quát.

Lão giám đốc đầu bạc ngơ ngác đứng nhìn, các khách phòng bên mở cửa dòm chúng tôi trăn trối.

Trên xe, không ai nói với ai tiếng nào.

Đến khi vừa đẩy cửa bước vào nhà, tôi quăng 4 tấm hình xuống bàn

“cái gì? Anh thuê thám tử theo dõi em? Đồ hèn hạ”

“tôi hèn hạ vẫn còn đỡ hơn thứ ăn vụng không biết chùi mép, thứ bán thân rẻ tiền không biết nhục”

Thắm lao vào xé nát 4 bức ảnh.

“chị xé để tôi không còn chứng cứ trước tòa chắc?”

“anh điên rồi, mấy bức ảnh này không nói lên điều gì hết! em đi ăn tối với ai, cả thế giới đều biết, có gì là sai?”

“toàn là đàn ông, có mình chị là phụ nữ”

“thì đã làm sao?”

“thì các người đã làm trò gì trong đó chỉ có các người biết”

“anh…đầu óc anh thật dơ bẩn!”

“đầu óc tôi dơ bẩn từ ngày chung sống với chị đấy, trước đó tôi ngây thơ như tờ giấy trắng”

Chị nhìn tôi chằm chằm bỗng nhiên bật cười:
“à à, ra là anh đang cố tình bày trò để đuổi tôi đi, được thôi, loại bỏ con đĩ này để nạp gái trinh kia vào chứ gì?”

Thắm bỏ lên lầu 2, vào phòng ngủ, bắt đầu quá trình thu dọn quần áo:

“tôi đi cho anh hài lòng, đi để anh rủ con bé đó về hú hí!”

Tôi điên tiết “chị đừng có mà giở cái trò gắp lửa bỏ tay người ấy nhé”

“ai gắp lửa bỏ tay người?anh mới là kẻ khốn nạn!”

“lại còn cãi à, chị nhìn cho kĩ đây là cái gì?…”

Tôi mở điện thoại dí những tin nhắn lạ mang thông điệp nhạy cảm vào mặt Thắm.

“chị mở mắt ra nhìn cho rõ đi, bảo rằng tôi bịa chuyện nữa đi”

Thắm tròn mắt nhìn tôi, thều thào qua kẽ răng
“anh đọc tin nhắn của em?”

“nhờ có chúa đấy”

“em thề: em không biết ai nhắn, đó là số máy lạ, người ta chỉ nhầm lẫn thôi”

“vậy trưa nay ai nhắn tin rồi gọi cho chị? chị phải ra nơi khác nghe máy?”

“em không biết, một người nào đó gọi cho em, nói to mấy câu bất lịch sự vào điện thoại, em hỏi ai ở đầu dây bên kia đấy, thì họ không trả lời, sau đó cười rồi tắt máy!”

Tôi lắng nghe hết những điều Thắm trình bày, đọc lại các mẫu tin nhắn giây lát.

Bỗng tôi mắng “vậy ra chị đang kể chuyện trinh thám à?sao ngắn thế? còn nữa không?”

“em nói rồi: đó là sự thật!”

Thắm gào lên “bao lâu nay em tạo dựng mối quan hệ tốt với mấy ông giám đốc thì có gì là sai? Đồng ý là thời gian đầu có nhiều kẻ đê tiện đấy, nhưng em đã chấm dứt làm ăn với bọn họ rồi. gần đây chú giám đốc công ty An Sương giúp em quen được mấy ông trên tỉnh, quen được cả giám đốc ngân hàng để vay vốn nữa. Em xã giao tốt, chạy được dự án thì có gì là sai?em không hề đưa thân ra hoán đổi. ”

“không nhờ thế thì tiền đâu em chuẩn bị trước cơ ngơi cho anh ra trường khỏi sợ thất nghiệp? tiền đâu em tặng qua đắt tiền cho anh? anh lại còn moi ở đâu những thông tin bẩn thỉu đó rồi kết tội em, anh chẳng làm được cái tích sự gì hết! chỉ giỏi phá!”

Máu nóng trong người dồn lên đầu, hai tai tôi nóng bừng lên.

Có lẽ trước những lời đả kích nghiêm trọng của Thắm, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh:

“đồ đắt tiền chứ gì? Mẹ kiếp! đồ của chị đây, tôi chưa hề động vào 1 ngón tay!”

Tôi chụp lấy hộp quà màu đen Thắm tặng ban trưa, quẳng mạnh 1 cái vào bàn trang điểm.

“xoảng!” – Kính bể tan tành, vật nặng bên trong rơi bộp xuống sàn.

Một chiếc đồng hồ mạ vàng quý phái.

Đứng sững vài giây, dường như cảm thấy chưa đủ, tôi chụp những túi đồ hàng hiệu Thắm mua vài ngày trước, trút xuống ào ào.

“đấy! chị thấy gì chưa?tôi đâu dám động vào. Tôi không làm ra chừng đó tiền nên không dám nhận đâu”

“cả cái này nữa, cái này nữa”, tôi lục tủ đồ đập phá, lôi cả chiếc Macbook ra ném.

Thắm gào to “anh làm gì vậy?đừng có đập nữa!”

“tôi phải đập, phải đập”

“điên rồi, anh là đồ điên” – chị ta túm lấy tay tôi, 2 người chuyển sang thế giằng co.

“tôi không điên sao được đây? Ngày hôm nay suýt nữa chứng kiến người yêu ngủ với kẻ khác, còn mua quà về dỗ dành tôi như con nít, nói rằng: ngoan nào, đừng có phá hỏng mọi chuyện nhé, tao làm điếm nuôi mày đấy! như thế mà còn không điên à? Bộ chị không đi đánh đĩ không chịu được sao?”

“em và chú giám đốc trong sạch!”

“sạch cái con mẹ nó, phải đợi đến khi tôi chứng kiến lão lột truồng chị rồi đè ra giường mới dơ phải không?”

“đồ khốn!” – Thắm vung tay tát vào má tôi 1 cái thật kêu.

Tôi cũng bất thần theo phản xạ tự nhiên hất tay 1 cái thật mạnh.

Thắm ngã sóng soài ra đống đồ.

Lúc ngẩng mặt lên, ánh mắt chị trong như hai giọt nước.

Cuối cùng, Đĩ của Đĩ cũng khóc, những hạt trân châu như nước sôi nhỏ trên mặt băng, lẳng lặng buông rơi.

“phần lớn trong số đống đồ này đều xuất thân dơ bẩn, đúng! Đúng là dơ bẩn thật!” –

Thắm nức nở: “nhưng em phải hi sinh nhiều thế nào anh có biết không? em không phải là loại người lúc nào cũng đặt cái con mẹ gì sĩ diện lên đầu, rồi suốt ngày nói rằng: tôi không cần thứ này, tôi không cần thứ kia, chỉ cần cho lương tâm trong sạch, có chết cũng phải thanh cao đâu! Em thấy kịch lắm, anh biết không? những người đó chẳng hiểu chó gì về đời hết!”

Thắm đứng thẳng người, uất ức nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn chị ta.

Lòng tôi bắt đầu nhũn ra, tôi vội chạy tới dùng tay ngăn 2 dòng nước mắt lăn trên má Thắm, chị nghiêng đầu né tránh, hất tay tôi đi.

Thắm cứ thế xô cửa bỏ ra ngoài, không buồn gói ghém đồ đạc, tiếng chân nện bình bịch lên sàn nhà.

Tôi đứng ngây ra suy ngẫm: bây giờ nên đuổi theo chị ta, hay cứ mặc cho chị ta tự phát tiết nỗi đau?

Và liệu tôi đã làm sai hay đúng?

Lần thứ 2 trong đời, tôi tự hỏi “tình yêu là cái chó gì?”

Khi bóng đêm buông xuống thành phố, chỉ còn 1 chút tia sáng đỏ ối của vầng thái dương le lói xa xăm.

Cả căn nhà vang lên âm thanh của tĩnh lặng.

Ngồi lặng lẽ trong phòng hồi lâu, tôi bật đèn, bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ.

Quần áo, máy tính, đồng hồ, chăn màn, gối ôm, đèn bàn….

Khi tất cả đã đâu vào đấy, tôi nằm lăn ra giường vùi đầu vào đống gối.

Chương 40: Thời Kì Khủng Hoảng Đĩ Điếm.

Tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ dài, bụng đói meo, sáng hôm đó đành nghỉ học.

Vừa ra tới đầu ngõ ăn sáng, đột nhiên 1 chiếc xe con đen bóng tấp vào trước mặt:

Ông giám đốc công ty An Sương ngoắc tôi lên xe

“mẹ kiếp, chui lên đó để bị khử sao?đâu có dại”

Tôi không thèm lí gì đến lão, chân vẫn bước đi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh theo tôi trên con đường nhỏ.

“này cháu, chú muốn nói chuyện với cháu một lát, chú biết chúng ta có chuyện hiểu lầm rất lớn, nhưng cháu đã sai rồi có biết không?”

Tôi dừng bước nhìn lão “ông nói tôi sai?”

“đúng vậy, cháu mau lên xe, chú sẽ giải thích rõ với cháu”

“Một mình ông vào nhà tôi, xe để bên ngoài cổng, chứ tôi có chết cũng không lên xe ông”

“ôi…thôi được rồi, để chú vào”

Nói đoạn ông ta xuống xe, từ từ bước từng bước vào nhà.

Tay tài xế đúng theo giao hẹn, ngồi trong xe đợi bên ngoài cổng.

Vào tới nhà tôi nói

“Thắm bỏ đi rồi, nhà chẳng có ai nấu nước cả, thông cảm nhé”

“không sao, không cần nước, không cần nước”

Ông ta ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu bằng 1 tiếng thở dài, kèm theo câu nói:

“nhà chú chỉ độc nhất 1 đứa con gái bị tai nạn mất từ năm 18 tuổi, hai vợ chồng từ đó không sinh nổi đứa con nào nữa. vì thế chú coi Thắm như con ruột”

Tôi nhìn ông không đáp.

Ông giám đốc cũng không chú ý đến tôi, chỉ một mực kể hết câu chuyện:

“Thắm nó rất giống đứa con gái bị mất của chú, cả về tính tình, cách nói năng, cử chỉ cũng giống hệt nhau. Vậy cho nên, ngày trông thấy nó chú đã nghĩ: hay là trời cố tình sắp đặt? chắc chắn là ý trời rồi. vì vậy, chú hết lòng thương yêu và giúp đỡ nó, còn đưa nó về nhà gặp vợ chú, ăn tối cùng gia đình chú. Cả nhà ai cũng thương con bé. Vợ chú đã khóc ngất khi thấy nó.”

Tôi chú ý dõi theo con ngươi trong mắt ông ta, hình như ai đó nói khi kể chuyện, diễn tả

cảm xúc nếu con ngươi chuyển động không ngừng nghĩa là đang nói dối.

“những ngày đầu mới bước vào giới nhà đất ở Bình Dương đầy khắc nghiệt, nó thể hiện bản lĩnh cứng cỏi. Thắm là 1 đứa thông minh nhưng có nhiều chuyện thực thà quá mức, chẳng hạn như nó khai thật với gia đình chú đã từng là gái điếm! cô và chú biết chuyện chỉ còn nước cười buồn, càng thêm thương nó nhiều hơn, chắc ngày xưa gia cảnh khốn khó không nơi nương tựa”

Tôi vô thức gật đầu “đúng rồi”.

hễ cứ nhắc đến quá khứ của Thắm là lòng tôi lại mềm như bông gòn.

“rồi chú cùng nó hợp tác dự án bệnh viện và khách sạn dưới Bình Dương, thiếu một số tiền nên phải cầu cạnh người này người kia, có bọn khốn tính lợi dụng nó, nói những lời ve vãn có cánh, nhưng tâm trí nó kiên định, đã thề sẽ sống thật với cháu, nó muốn lương thiện với chính bản thân nên từ chối, vì thế dự án gặp nhiều rắc rối, cho đến gần đây mới hoàn tất.”

Tôi cướp lời ông ta “vậy sao dạo gần đây còn có người nhắn tin cho Thắm nói rằng: chỉ cần 1 đêm nữa sẽ giải quyết vấn đề tiền nong ngay lập tức cho Thắm, chẳng cần phải lo lắng. thậm chí sẽ hỗ trợ Thắm trong những dự án khác lớn hơn, để Thắm trở thành 1 nữ doanh nhân thành đạt?”

“chú không biết kẻ đó, con bé cũng có kể lại với chú, chú nghĩ chỉ là 1 đám mất dạy vô tích sự nào đó thôi. Chứ giám đốc ngân hàng và ông bí thư tỉnh đều là bạn lâu năm của chú, bọn họ nhất quyết không làm cái chuyện tồi bại đó đâu”

“ai biết được ạ” – tôi nhún vai.

Ông giám đốc nhìn tôi: “nói đi cháu trai, cháu có tin những lời chú kể không?”

Tôi trừng mắt nhìn ông ta đề phòng “cháu nói thật nhé”

“ừ, mau nói đi”

“cháu thấy chuyện của chú giống hệt chuyện cổ tích”

…………

Ông giám đốc thở dài sườn sượt, rồi lắc đầu quầy quậy

“mỉa mai, mỉa mai thay. Ái chà, xem ra đành phải thật với cháu, cũng thật luôn với chính mình rồi”

Tôi chột dạ.

Giám đốc bỗng lôi trong chiếc cặp sách bên người ra 1 bộ hồ sơ bệnh án của chính ông ta.

“cháu nhìn đi, đây là bệnh tình của chú từ cách đây mấy năm rồi, vì thế, chú và vợ chẳng thể có 1 đứa con nào khác”

Tôi lật hồ sơ ra nhìn, thì ra tay giám đốc công ty vàng bạc đá quý này bị bệnh tiểu đường rất nặng.

Nghe ông nói “chú khởi nghiệp chỉ là công nhân mỏ đá, cuộc đời long đong chìm nổi, khổ cực vất vả, lại thêm bệnh tiểu đường rất nặng nên phải kiêng ăn, kiêng uống và tuyệt đối: không được gần phụ nữ! cũng vì hỏng mất cái của khỉ kia, nên vợ chồng chú chẳng thể có 1 đứa con ruột nào nữa, vừa đau xót, vừa nhục lắm cháu ạ.”

Ông giám đốc vò đầu bứt tai, ra chiều khổ sở vô cùng.

“Cháu nói xem, chú đã như thế thì có thể lợi dụng gì ở con bé đây?vợ chồng chú coi nó như con đẻ!”

“cháu…” – tôi ấp úng.

Ông giám đốc tiêp tục lục ví, lấy từ bên trong 1 tấm hình nhỏ.

“người trong hình là con gái chú”.

Chất lượng ảnh không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ gương măt người con gái có nước da trắng ngần nổi bật trên nền tóc đen dài.

cô gái bất hạnh này có mái tóc bồng bềnh giống hệt Thắm, nhưng sóng mũi và đôi mắt có nhiều khác biệt.

chỉ là….

Giây phút tôi trông thấy khóe môi kia mỉm cười rạng rỡ, cảm giác như thể 1 giọt sương vừa rơi vào hốc mắt.

Nụ cười này có đến chết tôi cũng mãi không quên, giống hệt lúc Thắm mặc váy trắng trong đám cưới Sally.

Bây giờ tôi mới hay, cho dù tôi đã thù hận hay khinh nhờn Thắm đến mức nào, chỉ cần 1 lần bình tĩnh nhìn lại con đường trước đó, lập tức mọi suy nghĩ trong đầu tôi cuống cuồng thay đổi.

“nếu cháu còn nghi ngờ về 2 ông bạn già của chú thì cũng được thôi, 2 chú cháu mình tới đó giải quyết! con Thắm nó thương cháu đến mức lao đầu vào công việc không biết mệt mỏi. ngày hôm qua nó gõ cửa nhà chú, suy sụp đến mức chẳng chịu ăn chẳng chịu ngủ”

Tôi vội đứng bật dậy, rồi quỳ xuống đất, nắm lấy tay ông giám đốc:

“chú, chú cho cháu xin lỗi! bây giờ Thắm đang ở đâu?chú đưa cháu đi gặp”

“bây giờ chưa được đâu cháu trai, cô ở nhà đang tìm cách thuyết phục nó, cháu ráng đợi ít hôm cho tâm trạng nó dịu lại rồi xuống đón nó về thành phố”

“vâng, vâng, cháu nghe chú! Ngày mai được không ạ? ngày mai cháu sẽ lên đường ngay.”

“khi nào ổn định, chú sẽ báo cho cháu”

Ông giám đốc và tôi trò chuyện thêm 1 lúc lâu sau đó tôi đích thân tiễn ông ra tới ngõ.

Mấy lần tôi nằng nặc đòi theo xe về Bình Dương, nhưng chú ấy nhất quyết không đồng ý.

Tôi cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ còn cách liên tục gọi cho Thắm.

Gọi không được, tôi chuyển sang nhắn tin, dễ có đến hàng trăm tin nhắn từ máy tôi được gửi đi.

Buổi tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi của Ông giám đốc, ông ta thông báo Thắm đã lên đường đi du lịch miền tây một thời gian rồi sau vài ngày sẽ trở về. Thắm là 1 người mạnh mẽ, đầy nghị lực, vì vậy sẽ không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Hãy cứ cố gắng chờ đợi.

Đợi, đợi, đợi….. đời tôi không thoát khỏi chữ “đợi”

Ngày hôm sau, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chợt nhận ra nguyên nhân mấu chốt khiến tôi và Thắm phải xa nhau:

Thỏ Ngọc!

Rõ ràng cô ta có nhiều bí ẩn, cô ta luôn xuất hiện đúng lúc, những lời cô ta nói hệt như đã được chuẩn bị từ trước, tất cả đều bộc lộ con người nham hiểm, xảo quyệt.

Từ chuyện tiếp cận tôi, cho đến chứng minh bản lĩnh nghề nghiệp, đều là cô ả chủ động.

Chỉ cho tôi cách đọc trộm tin nhắn cũng là ả.

Như vậy, kẻ nhắn tin nặc danh chỉ có thể là ả!

Chỉ là, Thỏ Ngọc hại tôi và Thắm để làm gì?

Nếu nói ả lừa tôi để nhét túi gần 4 triệu thì thật vô lý.

Hay cô ả cũng giống như tôi, hiểu nhầm quan hệ của Thắm?

Không thể nào! Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Cuối cùng, tôi quyết định gõ cửa xin cứu viện từ Hồng Ngựa.

Chị Hồng tiếp tôi trong căn phòng khách toàn màu hồng ấm cúng.

Khi nghe tôi trình bày những rắc rối gần đây, chị liên tục dạo qua dạo lại trong phòng.

Kể đến đoạn Thắm đi du lịch miền tây 1 thời gian cho khuây khỏa, Hồng Ngựa la lên:

“hỏng rồi, hỏng rồi”

“chuyện gì vậy chị Hồng?”

“em bị con Thỏ đó lừa 1 vố nặng rồi chứ còn sao nữa”

“nhưng em vẫn không hiểu vì sao cô ta lừa em?để làm gì?lấy 4 triệu thôi sao?”

“lũ Chupa là 1 đám ma đói” – Hồng Ngựa chậm rãi phân tích.

“vì nguyên tắc của 1 sòng bạc là phải thay máu liên tục, nên gần đây Monaco đào thải rất nhiều gái điếm để tuyển dụng người mới, có thể cô ta hết thời rồi, nên mới phải dạt qua Đêm Màu Hồng kiếm ăn”

“và em vô tình trở thành con dê béo bở đầu tiên?” – cái mặt tôi nghệt ra.

“có lẽ. à mà không, chị không nghĩ mọi chuyện đơn giản thế đâu”

Hồng Ngựa đưa tay sờ nắn vầng trán, rồi tiếp tục:

“Thỏ Ngọc là 1 con điếm khôn ngoan! Lại là chupa dày dạn kinh nghiệm và nắm nhiều thông tin nhất, chị không nghĩ bên sòng bạc lại đào thải nó đâu. Nó thừa thông minh để giành lấy 1 chân ở lại. vậy mục đích của nó qua Đêm Màu Hồng là gì?”

Thấy chị Hồng tự vấn chính mình, tôi bỗng nhớ ra 1 chuyện:

“à, Bartender nói không chỉ Thỏ Ngọc mà lính bên đó cũng sang Đêm Màu Hồng mấy ngày nay, hình như đang tìm gái”

Hồng Ngựa nhíu mày “tìm gái thì chắc chắn ở Đêm Màu Hồng là phong phú nhất, có điều Đêm Màu Hồng và Monaco đang chia chân vạc, bề ngoài thì là anh em một nhà nhưng thực chất đang ngầm đấu đá nhau, vũ trường khẳng định không để gái vip bên mình lọt qua casino đâu.”

“chúng có thể dụ dỗ trả giá cao hơn chẳng hạn” – tôi nói.

Chị Hồng lắc đầu “mọi gái nhảy đều có hợp đồng”

Đúng lúc này, phòng trong vang lên tiếng mở cửa.

Tôi quay mặt lại, tức thì giật bắn mình:

“chị Ngọc?”

“tao đây” – Ngọc Dao Lam bình thản bước ra phòng khách, thả người xuống ghế sofa nhìn Hồng Ngựa.

“sao mày không ngủ thêm đi, vừa đi từ Đà Nẵng về đây không thấy mệt à?’ – chị Hồng hỏi.

“ôi dào, mệt chó gì, chỉ hơi ù tai chút thôi. Đang nằm thiu thiu thì nghe thằng nhóc với chị nói chuyện”

“chị nghe hết rồi?”

“nghe sạch sành sanh”

Hồng Ngựa bật cười ha hả, rồi nháy mắt với tôi “nói về Thỏ Ngọc thì phải hỏi Dao Lam, muốn trị Chupa phải cần gái giang hồ!”

“con Thỏ điếm đó là kẻ thù không đội trời chung với tao” – Ngọc Dao Lam chở tôi phóng vù vù trên đường phố Sài Gòn vừa chạy vừa nói.

tôi la to: “vì sao nó lại là kẻ thù của chị?”

“ngày xưa con Thắm bị đánh liên quan tới nó”

Chỉ cần nói 1 câu thế thôi, máu nóng trong người tôi đã trào lên đến não.

“mẹ kiếp, nhất định phải phạt con này!”

“hà hà, mày hiểu ý tao đấy!”

Chị Ngọc dừng xe trước cổng sòng bạc Monaco.

Đây là 1 tòa nhà khổng lồ, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài rất nhiều vệ sĩ đang đứng gác, lại còn thấp thoáng có camera an ninh.

Chúng tôi thấy các khách ra vào không mặc comple thì cũng quần tây áo sơ mi, phụ nữ đều diện các bộ váy đầm sang trọng, tựa như đang có 1 bữa tiệc bên trong.

“lâu lâu bên này lại tổ chức party” – Ngọc Dao Lam nheo mắt đánh giá.

“bây giờ phải làm sao đây chị?”

“để tao xem nào, xem nào, party nhỏ thôi, không có gì quá khó khăn đâu”

Chị Ngọc bỗng quay đầu xe – “tao với mày về nhà con Thắm 1 chút”

“để làm gì ạ?”

“chuẩn bị đồ chứ làm gì?”

“đồ? chị tính trà trộn vào trong đó?”

“không vào trong đó thì làm sao gặp được con đĩ kia dập chết mẹ nó?tức chết thôi, cái xe này tốc độ chán quá”

Tôi chặc lưỡi, chạy như thế này đã khiếp lắm rồi, chị ta còn đòi lên tới bao nhiêu nữa.

Ngọc chở tôi phóng như bay qua các đại lộ, tiếng còi xe inh ỏi vang lên, phảng phất như trở về cái đêm hỗn chiến kinh hoàng.

Gió tốc vào lật ngửa cả mũ bảo hiểm của tôi.

Khi đã về tới nhà Thắm, chị Ngọc thở dài: “tao luôn muốn mua 1 chiếc môtô”

Nói đoạn, chị phóng thẳng lên lầu, mở cửa tủ quần áo.

“lấy 1 bộ đi cưng, size của tao và con Thắm tương đương nhau, chọn bộ nào đây nhỉ?”

Cuối cùng, chúng tôi cũng hoàn tất phần trang phục.

Tôi lựa 1 bộ Thắm tặng, mua từ shop của chị, chợt thấy chiếc đồng hồ mạ vàng nằm trên bàn trang điểm, tôi bèn với lấy đeo ngay vào tay.

“cha cha, trông mày gần ra quý ông rồi đấy, lại còn có đồng hồ xịn nữa chứ, con Thắm chăm sóc mày kĩ gớm”

Ngọc Dao Lam tiến lại từ sau lưng tôi, nhìn từ đầu tới chân rồi gật đầu vừa ý.

Chị mặc chiếc váy liền thân trễ ngực màu đen của Thắm, tôi trông bộ này quen quen, hình như Thắm từng mặc lúc tôi và chị mới gặp nhau.

Bất giác, tôi nhìn Ngọc đến si ngốc.

“này thằng kia, đừng có nhìn đứa này trông đứa nọ nhé”

“ài, chỉ nhất thời nhớ ngày xưa thôi”

“hà hà, ngày xưa chị em mình quậy tưng bừng cái bar XO trên Đà Lạt thì bây giờ phá nát cái casino hoành tráng nhất Sài Gòn có gì là không được!?”

“đúng đúng, gia đình đĩ điếm, đã chơi phải chơi cho tới!”

“chơi cho tới! chơi con Thỏ!”

Thế là hai chị em khoác tay nhau ra dáng 1 cặp tình nhân đường hoàng bước vào cổng casino.

Tay vệ sĩ đô con chặn chúng tôi lại kiểm tra.

Tôi lầm rầm cầu khấn thần linh cho qua trót lọt cửa này.

Còn Ngọc Dao Lam luôn thích làm điều ngược lại.

Chị ta xẵng giọng quát “làm gì mà lâu thế? Nhanh lên không thì bảo”

“xin lỗi quý cô, hai người có thề vào được rồi”

Chị kéo tay tôi nện đôi guốc lộp cộp tiến vào bên trong.

Tim tôi thoắt cái nhảy tưng lên.

Bên trong casino hệt như đại sảnh của 1 khách sạn 5 sao, với lối kiến trúc trần vòm cao hơn chục mét, những trụ đá 2 vòng tay người ôm chạy từ đầu đến cuối tòa nhà.

Tất cả đều chìm trong ánh đèn vàng nhè nhẹ, và tiếng nhạc du dương của các vũ công chơi đàn violon.

Chúng tôi đi bên nhau xuyên qua nhiều nhóm khách đông đúc, dễ có tới gần trăm bàn chơi bài ở đây.

Ngọc Dao Lam thì thầm vào tai tôi “mày nhớ tươi cười, làm như đúng rồi vậy đó, càng vui vẻ người ta càng không để ý hiểu chưa, và nhất là, trong khi đi nhớ tạo cho mình 1 dáng điệu giống như đang có mục đích, chứ đừng có ngó bên này liếc bên kia”

Tôi gật đầu “em biết rồi mà, chị lo để ý mấy chân dài đi, xem thử con Thỏ Ngọc ở đâu, cần thận không khéo nó trông thấy mình bỏ chạy mất thì uổng lắm”

“được, vậy tao với mày nép vào nhóm nào đông đông 1 chút”

Nói đoạn chị Ngọc xoay người, lấy 1 li rượu từ tay gã phục vụ

“chị hỏi cái này 1 chút chú em”

Phục vụ hơi chần chờ:

“vâng ạ?”

“có biết Thỏ Ngọc đâu không?nó là Chupa ở đây, chị đang tìm nó có chút việc”

Gã ta nhìn quanh quất 1 chặp rồi lắc đầu “em chịu, chắc đang tiếp khách trên phòng”

“được rồi, chị cảm ơn”

Ngọc Dao Lam kéo tay tôi đi đến cuối sảnh.

Khi đi qua vài cửa, tôi nhìn thấy những kiều nữ chân dài váy áo thướt tha đủ thứ màu sắc đang cặp kè bên cạnh các đại gia.

Chị Ngọc liền quay sang nói với tôi: “phải rồi, mày mau kêu 1 em đi, hỏi nó xem con Thỏ ở đâu”

Tôi liền y theo lời chị, một mình bước tới bên 1 cô gái đang đứng đợi ai đó

“này em, cho anh hỏi 1 chút được không?”

“chuyện gì vậy anh?” – vừa trông thấy tôi, cô ả đã nháy mắt tình ý.

“anh muốn…hỏi về vấn đề đó đó”

“đó đó? à…haha, anh muốn gọi em nào?hay là em nhé?”

“Để hôm khác đi, hôm nay anh muốn Thỏ Ngọc, anh là khách quen của cô ấy”

Cô ả bĩu môi “con Thỏ, lại là con Thỏ, nó chỉ được cái nói ngon nói ngọt”

Tôi nhủ bụng “em nói đúng đấy, anh đang tìm nó móc cái họng nó ra đây”

Nhưng ngoài miệng làm như không có chuyện gì xảy ra “giúp anh lần này đi”

Nói đoạn dúi vào tay cô ta 1 tờ polyme mới cáo.

“chậc, thôi được rồi, nó đang ở phòng 65, lầu 3, nếu bên ngoài đang để đèn đỏ thì tức là có khách rồi đấy nhé”

“anh hiểu mà cưng”

“ngày mai anh lại đến nhé”

“vậy giờ này ngày mai em cứ đứng nguyên chỗ này đi”

Thả bộ tới chỗ Ngọc Dao Lam đứng, tôi và chị nhanh chóng tiến lên lầu 3.

Chị Ngọc hỏi tôi “tốn bao nhiêu tiền?”

“5 xị”

“lát lên đòi con đĩ kia gấp 10”

“phải rồi, gấp 10 lần số tiền này, còn lột hết trang sức của nó nữa, cả điện thoại cũng đập luôn, cho hết đường làm ăn.”

Nằm trên casino là hotel đạt tiêu chuẩn 5 sao, các dãy phòng cao cấp san sát nhau, bên ngoài đều đặt 1 chiếc đèn tròn lạ lùng.

Đa số các đèn đều không sáng, tức là phòng trống.

Đi mãi mới thấy vài phòng bật đèn xanh, nghĩa là tiếp viên đang đợi bên trong.

Và 1 số ít đèn đỏ – đang có khách.

Chị Ngọc vừa đi vừa nói

“khu khách sạn này mới nâng cấp, đang thiếu nhân viên kinh khủng, bọn casino thì lại đòi thay máu liên tục, hèn gì Monaco bước vào thời kì khủng hoảng đĩ điếm”

Tôi cười:

“bên Đêm Màu Hồng mình mà bán người cho Monaco với giá cắt cổ thì hời to chị nhỉ?”

Dao Lam nhếch môi “casino không phải dễ chèn ép đâu cưng”

Phòng số 65 lầu 3 đóng cửa im ỉm, bên ngoài bật đèn đỏ.

Mẹ kiếp! cái thứ gì xui xẻo vậy không biết.

Chúng tôi đứng bên ngoài chửi rủa 1 chặp, tạm thời chưa biết làm thế nào.

“hay là chịu khó đợi bọn họ ra ngoài đi chị”

“đây không phải đi theo dù đâu, có thể nhanh mà cũng có thể sáng mai mới ra” – chị Ngọc đi lòng vòng suy nghĩ đối sách.

Đứng bên ngoài tính toán hồi lâu, bỗng có tiếng bước chân vang lên, rồi 1 anh phục vụ phòng kéo chiếc bàn đẩy đi dọc theo hành lang.

Nhìn thấy chúng tôi liền cất giọng hỏi “hai người đang đứng đây làm gì thế?”

“âu yếm nhau ngoài hành lang! ý kiến gì à?” – chị Ngọc nạt.

“cô là gái ở đây?”

“chứ là gái nơi khác chắc?”

“vậy thì mau vào phòng đi, để quản lí trông thấy phiền phức lắm”

“biết rồi”

Nói đoạn Ngọc Dao Lam khoác tay tôi thân mật đi hướng ngược lại.

Khi bóng dáng gã phục vụ phòng vừa khuất, chị Ngọc hất hàm.

Tôi lập tức tiến lại trước phòng 65 gõ cửa

Gõ 1 lúc chừng 3 phút, thì có tiếng đáp trả

“ai đấy?đã dặn đừng làm phiền cơ mà”

“xin lỗi ông, nhưng có 1 vị khách nằng nặc muốn gặp ông cho bằng được”

“khách nào? ở đâu?”

“ông ta không chịu nói rõ ràng, chỉ bảo có chuyện rất gấp, nhất định phải gặp ông ngay! hiện đang đợi dưới sảnh”

Bên trong vang lên tiếng chửi ông ổng “lại là mụ khọm đòi li dị chia tài sản đây mà.

Tôi biết rồi, hết nhiệm vụ của cậu ở đây rồi đấy”

…..

Hồi lâu sau, 1 ông khách bệ vệ trong bộ vest xám hối hả bước ra ngoài.

Cửa không khóa, chắc lão ta sẽ quay lại ngay.

Tôi và Ngọc Dao Lam nhanh chóng tiến vào phòng, bắt quả tang Thỏ Ngọc đang nằm thằng cẳng trên giường, người quấn khăn tắm.

Ngọc Dao Lam lập tức lôi cô ả ngồi dậy, vả 1 cái bật nẩy người

“oái oái…chúng mày, chúng mày làm gì ở đây?”

Thỏ Ngọc hét ầm lên.

“làm gì à?mày nên tự hỏi mày đã làm gì thì đúng hơn”

Thỏ Ngọc nhíu mày ngó kĩ tôi

“à” – ả ta thở ra 1 hơi “ra là anh dzai, sao thế? bắt vạ em chuyện của Thắm à?”

“tôi đến bàn chuyện làm ăn mới với cô”

“làm ăn gì cơ?”

“bây giờ 1 là cô khai thật lí do cô lừa tôi sau đó chúng ta sẽ bắt tay nhau thân thiện, hai là tôi quẳng cô xuống từ bancong này”

“ôi dào, em tưởng chuyện gì, thì như cưng thấy rồi đấy, cưng còn non và xanh rờn lắm, cho nên mới bị em lừa vào tròng 1 cách nhanh gọn, hahaha”

“bốp” – Ngọc Dao Lam tát ả 1 phát mạnh ghê gớm.

“con đĩ, mày dám đánh tao à?”

“bốp”

“tao sẽ bắt mày phải trả giá”

“bốp”

“xưa nay con nào bị tao đánh cũng nói 1 câu hệt như vậy, nhưng mà chưa có con nào thành công”

Thỏ Ngọc bị 3 cái tát đích đáng, cơ hồ chết đi sống lại, trên mặt hằn rõ dấu vết 5 ngón tay.

“mẹ kiếp, mày là đồ ngu, hai đứa mày đều là đồ ngu, nhất là thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, haha tiếc tiền hả con? Hay là tình yêu như cánh chim bay rồi?”

“oái” – cô ả la lên đau đớn vì bị chị Ngọc túm tóc hành hình.

“tao cứ nói đấy, chúng mày làm gì dc tao?có ngon thì giết tao đi, đồ ngu! đồ ngu! Tao chỉ cho mấy chiêu đó mà cũng về làm thật, sao hả? đọc tin nhắn thấy vui không nhóc?”

Cứ nghĩ đến âm mưu thâm độc của con điếm này là tôi chỉ muốn bóp chết cô ta.

Tôi liền nhảy đè lên giường ấn cô ta xuống gối, chị Ngọc hăm hở “được đấy Hai Mặt, tao với mày nhún nhảy cho nó lòi ruột ra.”

Thế là chị em tôi tha hồ dày vò Thỏ Ngọc te tua.

Tôi hét lên “nói đi con quỷ hút máu kia, tại sao mày lại lừa tao?chẳng lẽ mày thiếu tiền đến mức đó?mày là đồ rẻ tiền, hết thời, mạt hạng!”

Cứ sau mỗi một chữ, tôi lại đánh 1 cái.

“hahaha” – Thỏ Ngọc cực kì lì đòn – “tao thấy cái mặt mày ngu nên chọc chơi rồi sao?”

Chưa kịp nói hết câu, cô ả đã la lên oai oái.

Chẳng là, Ngọc Dao Lam đã giật phăng cái khăn tắm quấn trên người cô từ lúc nào.

Tôi đỏ mặt vội quay đi chỗ khác, liên tục niệm thần chú “Thắm.. Thắm.. Thắm…Thắm…”

Tiếp theo đó, Ngọc đạp cô ta rơi bịch xuống sàn nhà, rồi nhảy lên người túm tóc đè đầu tiếp tục hành hung.

Động tác của chị không khác tụi đô vật Mỹ trên truyền hình.

Thỏ Ngọc bị vũ nhục thê thảm, tôi nghĩ “chắc đây là đêm khó quên nhất trong đời cô ta”

Chỉ là, cho dù hành hạ cách mấy, Thỏ Ngọc cũng nhất quyết không khai thật, còn luôn miệng cười cợt thách thức.

Chị Ngọc mặc váy mỏng, ả điếm lợi dụng tình huống, túm ngực áo chị kéo lấy kéo để.

Điều đó càng làm Ngọc Dao Lam điên tiết.

Chị tra tấn cô ta coi bộ còn thảm thiết hơn tù Côn Đảo.

Bất chợt, Thỏ Ngọc rú lên 1 tiếng kinh hoàng.

Ngọc Dao Lam đứng bật dậy: “thôi chết mẹ, tao lỡ rạch cái mặt nó rồi”

Tôi nhìn Thỏ Ngọc, giờ phút này mặc kệ cái thân hình lõa lồ đang nằm co ro kia, tôi tiến tới gần hơn để xem xét.

1 vết thương dài, khá sâu, máu đổ loang lổ khắp mặt không thể nhìn rõ.

Tôi la lên “chị làm gì thế?phen này toi mạng rồi”

“tao có biết đâu, tính mang dao ra hù, ai dè nó chống cự quyết liệt quá, còn dí mặt vào tay tao”

Hoảng loạn đôi chút, Ngọc Dao Lam kéo tay tôi “rắc rối to rồi, chạy mau lên!”

“khoan đã, điện thoại, điện thoại”

Chị Ngọc chụp chiếc điện thoại của Thỏ Ngọc trên bàn quẳng cái vèo ra cửa sổ.

“cho mày khỏi gọi người tiếp ứng”

Thế là hai chị em cuống cuồng bỏ chạy, quên cả chuyện cuỗm tiền và trang sức.

Khi ra về, chúng tôi rời đi theo cửa sau, bước chân gấp gáp, khuôn mặt vẫn rất ung dung thư thái.

Bỗng nhìn thấy bên trái casino có 1 khu đất rộng lớn, phía xa xa mọc lên 1 công trình khá hoành tráng.

“vũ trường! trông giống như họ đang xây dựng vũ trường!” – tôi la lên.

Ngọc Dao Lam lẩm nhẩm “phen này nhiều chuyện lành ít dữ nhiều đây”

Chương 41: Bão Đang Đổ Bộ.

Vừa lên xe, Hồng Ngựa đã gọi ngay cho tôi
“mấy đứa đang ở đâu đấy?gặp con Thỏ Ngọc chưa?”
“gặp rồi ạ”
“làm gì nó rồi?sống hay chết?”

“chưa chết, nhưng sống chung với sẹo”
“trời ơi, lúc bị đánh nó phản ứng thế nào?”

Tôi liền thuật lại những biểu hiện của Thỏ Ngọc và những lời cười cợt của ả ta.

Hồng Ngựa phán ngay 1 câu “Monaco cử Thỏ Ngọc đến là ngắm vào Đêm Màu Hồng!”

Buổi tối muộn, gia đình đĩ điếm tập hợp đông đủ tại căn hộ của Hồng Ngựa.

Tôi và Ngọc Dao Lam vừa đứng vừa cúi đầu, như 2 đứa trẻ bị người lớn phạt vạ.

“chúng mày có biết vừa gây ra cái chuyện tày đình gì không?có biết sòng bạc đó là nơi thế nào không mà dám vào đó ngang nhiên đánh người hả?không biết nghĩ à?” – Hồng Ngựa mắng tới tấp.

“thì cũng vì nó láo thôi, ngày trước là nó mách lẻo với đám máy bay bà già chuyện con Thắm, từ đó bọn máy bay đòi xử lí Thắm, bây giờ cũng lại là nó làm mọi chuyện rối tung lên, em đánh như thế mới chỉ 1 nửa dự kiến thôi đấy” – Ngọc Dao Lam không chịu nhận sai.

Chị Hồng không nói thêm được câu nào, trừng mắt nhìn Ngọc.

Nhi Cây Trâm vội vàng xen vào “thôi thôi, chuyện đã lỡ rồi, bây giờ quay sang đâm nhau thì có ích gì?vấn đề quan trọng là bây giờ phải làm sao chối tội hoàn hảo với bên Monaco. bên đó sẽ không để yên chuyện này đâu”

Sami ôm tay Ngố la lên “bọn nó là trùm giang hồ, trùm mafia đấy, có đại gia, quan chức nào mà không dính vào bên đó, chết rồi chết rồi hu hu”

Đúng lúc này, điện thoại Hồng Ngựa reo vang, chị bắt máy rồi gật đầu liên tục “vâng vâng, em hiểu rồi”
“em sẽ đến đó ngay”
……

Đoạn chị cúp máy
“Đêm Màu Hồng với Monaco từ nay không yên ổn, hai đứa bay cũng rắc rối to rồi, chuẩn bị đi lánh nạn 1 thời gian đi”

Cao tầng ở Đêm Màu Hồng biết chuyện, không mắng nhiếc gì tôi và Ngọc Dao Lam, chỉ thở dài
“các ông lớn bên ấy chướng tai gai mắt bên mình lâu rồi, sớm muộn gì cũng có ngày bị nhổ bỏ thôi.”

Một người khác than vãn “không ngờ đến sớm như vậy, bây giờ phải làm sao hả anh Hai?”

“Mr. Eric bận túi bụi ở nước ngoài, không có thì giờ lo chuyện này đâu”
“hay anh em mình chọn biện pháp tạm thời đóng cửa trước, đợi 1 thời gian cho tình hình yên ắng rồi mở cửa trở lại?”
“vũ trường không cho phép đóng cửa dài hạn được đâu”
“hay ta chuyển cơ sở đi nơi khác?” – một cổ đông nêu ý kiến.

“kinh phí ở đâu ra?còn chỗ này tính làm nhà ma sao?địa điểm hiện nay là đắc ý nhất Sài Gòn rồi, nếu ta bỏ đi thì rơi vào tay Monaco ngay”
………….

“không bỏ được, cứ mở cửa tới cùng cho tôi, chờ xem chuyện gì sẽ đến”

Các ông chủ của Đêm Màu Hồng người đưa ra ý kiến này, người đưa ra ý kiến nọ.
Cuối cùng Anh Hai là người quyết định vẫn mở cửa vũ trường, mọi chuyện xảy đến, Anh Hai sẽ chịu trách nhiệm!

Một số thành viên sợ tai bay vạ gió, lần lượt ra đi., còn bảo rằng
“mấy ông bên ấy kí 1 cái thì bóc lịch cả lũ, đừng ai dại mà dây vào”

Ngày hôm sau, Mặt Quỷ từ Đà Nẵng bay vào Sài Gòn, coi như đảm bảo an toàn cho tôi và Ngọc Dao Lam.

Bên Monaco gọi điện đe dọa Anh Hai phải xử lý công bằng việc này.

Gia đình đĩ điếm ngỏ ý bồi thường Thỏ Ngọc 1 số tiền.
Bên đó nhất quyết không đồng ý.

Nói “bây giờ sòng bạc mất đi 1 tiếp viên hạng A, vậy trước tiên phải bù 20 gái nhảy vip rồi chuyện sau tính tiếp.”

Anh Hai đến nằm mơ cũng chửi rủa: “rách cái mặt con điếm đó mà đòi bồi thường 20 gái vip bên tao sao?không có 20 cô này thì Đêm Màu Hồng thành Đêm Đen Thui! Muốn dẹp vũ trường thì nói mẹ 1 tiếng cho nhanh.”

Chuyện sau đó khá gay cấn, Monaco tuyên bố hùng hồn, đại khái là: “anh em với nhau hơn chục năm, đều nắm hết số má ở đất Sài Thành. Nhưng hôm nay chuyện vỡ lỡ như thế, thôi thì chú đi đường chú, anh đi đường anh! Mà nói cho biết, báo chí đang phản ánh Đêm Màu Hồng ăn chơi thác loạn, tàng trữ ma túy, thuốc lắc đấy”

Vũ trường lâm vào cảnh bi đát, ấy thế mà dạo gần đây lượng khách vẫn đông ngùn ngụt.
Casino ngứa càng thêm ngứa – “trước tiên cứ thịt hai con chuột nhắt hôm nọ lẻn vào đây đã, để xem bên đó có sợ hay không?”

Một chiều Sài Gòn mưa lâm râm, Mặt Quỷ đang chở tôi về nhà thì bị 1 tên côn đồ chạy xe máy vụt ngang qua chém 1 nhát sượt bả vai, cũng may Mặt Quỷ kịp thời lách xe né tránh.

Sau vụ đó, Hồng Ngựa và Mặt Quỷ cảnh báo tôi “em và Dao Lam phải rời khỏi Sài Gòn về Đà Lạt lánh nạn ngay lập tức, nếu không sẽ rất nguy hiểm”.

“không được, em phải ở nhà đợi Thắm về”
Mặc cho mọi người có can ngăn thế nào, tôi vẫn cứ khăng khăng ở lại.

Mặt Quỷ đành đến nhà Thắm sống cùng tôi, ban ngày lãnh nhiệm vụ đưa đón, ban đêm tuần tra nhà cửa.

Bọn Monaco không tha cho tôi, người của chúng thường xuyên lảng vảng xung quanh khu nhà, có hôm còn dùng bom xăng ném vào.
Đám giang hồ mấy lần đến phá đều bị Mặt Quỷ đánh cho què tay, thọt chân.

Tuy nhiên sự việc tiến triển lâu dài, dần dà chúng tôi không có 1 ngày sống yên ổn.

Chính xác là gần 1 tuần sau, cả gia đình tụ tập họp bàn, chị Hai trong nhà chỉ mặt tôi và Ngọc Dao Lam
“hai đứa bay không phải lì nữa, ngay ngày mai nhất định phải rời khỏi Sài gòn, hôm nay cả nhà không sao, nhưng ai biết được ngày mai ai sẽ bị hại, tấm gương từ vụ lần trước to như cái đình còn chưa thấy hay sao?”
“nhưng mà…” – tôi và chị Ngọc nửa muốn đi nửa muốn ở.

“không nhưng nhị gì hết” – Hồng Ngựa nạt – “nhóc Hai Mặt muốn gặp con Thắm thì khi nào an toàn chị sẽ dẫn mày xuống tới miền tây tạ lỗi với nó”

Nhi Cây Trâm khuyên tôi ” yêu mấy thì yêu, cái đầu tỉnh táo vẫn là quan trọng nhất, xảy ra chuyện sống chết bà Thắm còn không tức tốc quay về với mày ngay ấy”

Mặt Quỷ gật đầu “chuyện quan trọng bây giờ là đi lánh nạn, ngày mai anh sẽ sắp xếp xe”

Thế là chiều tối ngày hôm sau, hai chị em lì lợm miễn cưỡng lên xe.
Trước khi đi Ngọc Dao Lam lầm bầm “mẹ kiếp, mai mốt tao đốt sòng bạc, có chết cũng không hối tiếc!”

Thời điểm này tôi đã tốt nghiệp năm 4.

Chuyện của Thắm khiến tôi mất ăn mất ngủ, giảm liền mấy kí.
Đã vậy đến khi về Đà Lạt đầu càng thêm đau.

Bây giờ tôi đã hiểu lí do vì sao trước đây có người nhảy hồ Xuân Hương tự tử.

Chuyện là, bố mẹ tính toán chi li, gửi tôi sang nước ngoài học nốt cao học, lấy bằng MBA.
Họ dỗ ngọt tôi: “nhà chỉ có 1 đứa con trai, bố mẹ tạo hết điều kiện cho con ăn học, lấy được cái bằng đó rồi, về đây đếm tiền mỏi tay con ơi!”

Nguyện vọng của bố mẹ tôi hiểu, tương lai của bản thân tôi hiểu, nhưng muốn tôi ra nước ngoài vài năm? Có quá nhiều thứ không phải muốn bỏ là bỏ.

Khoảng 1 tuần sau, trong giờ ăn, mẹ tôi hớn hở thông báo với hai bố con 1 tin vui.
“nhà mình có khách!”

Tôi thở 1 hơi, tiếp tục cắm cúi ăn “lại bạn của mẹ đây mà, suốt ngày xoa đầu tôi rồi dặn dò: ráng mà học nghe con, ráng mà thi nghe con, ăn cho nhiều vô, ăn gì ít vậy?”
“ủa? sao 2 bố con không ai có ý kiến gì vậy?”

Bố tôi đáp: “chuyện thường ngày ở huyện, lần này là bạn ngoài quê vô hả?”
“không phải, ở thành phố lên?”
“ai thế?ở đâu rồi?”

“chủ nhà của thằng con mình đó! Thắm, vào đây con.”

“ặc…phụt!” – bao nhiêu cơm canh tôi phun 1 cái ướt bàn.
“cái thằng này, lớn tướng rồi mà mất vệ sinh quá, mày đi dọn đi!”

Mẹ tôi trợn mắt lên chửi, đứng cạnh bên bà là 1 bóng hồng thướt tha.
Đĩ của đĩ bỗng lột xác thành mỹ nữ duyên dáng.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Dụng cụ y tế
Đông quá
Độc Huyền
Mẫn cán
Gọi điện