Một tay nó nắm tay mình, tay kia vịn vào giường, nó đẩy lưỡi vào trong miệng mình…
Vì đã lâu chưa sóc lọ, nứng cật lên rồi…mình đáp lại ko kém…nút lưỡi nó chụt chụt…cả 2 đá lưỡi qua lại gần 15 phút mà vẫn chưa phê…
Mình liền vòng tay qua eo nó ngồi xuống giường, tiếp tục đá lưỡi…một lúc sau nó ngưng lại nói vs mình
– Em yêu anh…
Mình im lặng…1 nữa ko muốn có lỗi vs Thùy Dương, 1 nữa vì nó quá xinh đẹp,và mình đã ko kiềm chế đc bản thân…
Đè đầu nó xuống đá lưỡi tiếp…gần cả tiếng…(đm đi thi kỷ lục guines đc luôn)
Mình đã nứng, tồn quá lâu rồi…ko mặc quần lót, lớp quần mỏng manh của bệnh viện bắt đầu nhúc nhích và nhô lên…
Thọt tay vào áo nó…
Sờ sờ bụng…
Đưa tay lên chút…
Chạm vào áo ngực…
Thọt tay vào áo ngực…
Mình xoa nhẹ nhàng đầu vếu, vừa xoa đầu vếu vừa đá lưỡi…
Đầu band mình củng đã rỉ nước…
Càng lúc nó thở càng nhanh…
Mình có thể cảm nhận đc từng hơi thở, nhịp tim của nó…và mình củng ko kém…đổ mồ hôi đầy người vì sợ bị phát hiện…
Tầm 10 phút sau…
Mình kéo người nó lại gần đầu mình…vén áo lên…đưa mặt vào vếu nó bú liếm…
Nó ôm đầu mình lại…mình cứ nút…cứ liếm…cứ đá lưỡi qua lại liên tục vào đầu ti nó…
Nó đưa tay sờ vào tờ rim mình…ngoài lớp quần…nó cứ tha qua tha lại…
Rồi kéo quần mình xuống…nó lấy ngón tay chạm vào đầu band đang rỉ ra chất nhờn…nó se se, mình sướng quá như lạc vào cõi dâm dục…
Mình ngưng lại…nó ngã đầu xuống tờ rim mình…
Một tay nó cầm tờ rim…lưỡi liếm xung quanh đầu band mình…
Sung sướng ko thể tả, mình như muốn rên lên…
Bất ngờ…nó ngậm vào họng…cảm giác nóng nóng, ấm ấm…phê ko thể nào diễn tả đc…
Nó mút nhè nhẹ…kéo lên kéo xuống…và tăng nhịp dần dần…
Vài phút sau…chịu hết nổi…mình out thẳng vào miệng nó…
Nó ngồi dậy, đi vào tolet…một lúc sau đi ra…
– Anh xin lỗi…
– Anh thích là đc rồi…
– Nhưng anh có bạn gái rồi…
– Anh còn yêu em mà đúng ko???
Đm nó hỏi câu này mình ngượng mà éo biết trả lời thế nào, tình cảm thì vẫn còn, nhưng ko nhiều, ko bằng tình cảm mình dành cho Thùy Dương…
– Thôi em ngủ đi…
Nó hôn lên má mình…nằm xuống đất ngủ…
Mình quay sang nhìn Thùy Dương…nước mắt trào ra từ khi nào…mình cảm thấy rất có lỗi vs em…chỉ vì ham muốn dục vọng, ko kiềm chế đc bản thân mà mình đã làm ra chuyện này…
Nhắm nắm ngủ đến 6h sáng…bác sĩ bước vào phòng…
– Sao người nhà cậu ngủ trong này nhiều vậy…
– Bạn học con bác sĩ ơi…ở dưới quê lên thăm, nhà xa lắm
Đm công nhận mình xạo l giỏi thật, vậy mà ổng củng tin…
Cả phòng ngồi dậy, đi ra ngoài cho y tá, bác sĩ, vệ sinh vết thương băng bó lại…
Em xuống cantin mua hộp cháo lên cho mình ăn…bước vào phòng thì con les nói…
Bạn ơi đưa đây mình đút anh K ăn cho…
Chap 27:
Tất cả mọi người hướn mắt về con les…trước câu nói của nó mình củng đứng hình…
Em đưa hộp cháo cho con les, bỏ ra khỏi phòng, biết đã có chuyện xảy ra mình liền nhanh trí…
– Em ở đây tối giờ rồi…về đi để mẹ em lo
– ko sao đâu anh…em ở đây chăm sóc anh luôn nha…
Ax…đm clgt này…có lẽ nào
– Thôi ở đây có bạn gái anh rồi…
– Em ko phải bạn gái anh sao????
Chết điếng trước lời nói của nó…cả đám nhìn mình, may là em ko có mặt…
– Tụi bây ra ngoài chút tao nói chuyện vs bạn tao tí…
Cả đám bạn ra ngoài đóng cửa phòng lại…
– Anh xin lỗi…
– Anh nói vậy là sao
– Đêm qua anh ko kiềm chế đc…
– Vậy anh ko yêu em?
– Có…nhưng ko còn như trước nữa…
– Anh làm vậy vs em sao???
– Anh xin lỗi…
– Lời xin lỗi anh dành cho bạn gái anh đi…tưởng anh còn yêu thương em…vậy mà anh…anh…
Dứt lời nó bỏ hộp cháo lên bàn, chạy ra khỏi phòng…cả đám bạn bu vào mình hỏi nhưng mình ko nói…
Bất ngờ em đẩy cửa đi vào…
– Sao bạn anh ko đút cháo anh ăn…
– Anh muốn em đút thôi…
– Bạn anh đẹp gái vậy mà…
– Thôi…nó là les mà…nhưng em đẹp hơn nhiều…đút anh ăn đi…
– Miệng lưỡi là giỏi…
Đám bạn củng kéo nhau về…em đút cháo mình ăn…nhưng trong lòng càm thấy có lỗi với con les…vừa cảm thấy có lỗi vs em…
– Anh…
– Sao em?
– Yêu em thật ko???
– Ko yêu em thật…thì giờ anh ko nằm ở đây…
– Mai mốt phải nghe lời em đó bít chưa
– Sao em nói vậy…???
– Hì…ko có gì đâu…
Đm khơi khơi lại nói vậy…chắc là có chuyện gì…
– Nói đi em…sao em nói vậy
– Hì…mai mốt đi em cho anh biết…
– Anh muốn biết liền…
– Mốt vết thương anh lành đi…rồi em nói
– Hứa nha…
– Ừ mà…
Cứ thế…ngày trôi qua ngày…gần 2 tháng trong bệnh viện…vết thương mình củng đã gần như lành lặn…
Hôm đc xuất viện…em về nhà mình chơi…mình cứ nôn nóng mãi lời nói của em từ 2 tháng trước…
Ôm em nằm trên giường…cảm giác hạnh phúc, lẫn niềm vui tràn về…
– Em còn nhớ lời em hứa ko????
– Em hứa gì?
– Em bắt anh phải nghe lời em đó…
Em im lặng…ko nói gì…tựa vào lòng mình thủ thỉ…
– Em muốn anh ko bao giờ đc rời xa em hiểu chưa
– Trời…quá dễ dàng…
– Hứ…thời gian trả lời…anh đừng nói trước rồi bước ko qua…
– Anh hứa mà…
Em ôm mình thật chặt hay, mỗi lần đc em ôm, mình cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng, nhưng lần này thay vào đó là cảm giác, linh tính như có điều gì đó ko hay
Chap 28:
8h tối…em đi taxi về…
Nằm trên phòng…trong lòng ấm ức hoài nghi về những cử chỉ, ánh mắt, hành động của em…ko thể nào nhắm mắt ngủ đc…
30/4
Obz mua chiếc PS…hí ha hí hửng chạy qua em khoe…
– Xe mới mua đó em…
– Qua đây khoe chứ gì…
– hehe…anh muốn em là người đầu tiên ngồi chung xe với anh…
– hôm nay lễ…mình đi Cần Giờ chơi đi anh…
– ok…em soạn đồ đi
Chạy chiếc xe mới toanh, chở thêm con ghệ quá bén…ra đường mọi ánh mắt gato hướng về mình…
Thẳng tiến qua q7 hướng về Cần Giờ…
Em thì học đến lớp 5 rồi nghỉ, chỉ giỏi kinh doanh mua bán, chứ ko hiểu biết gì nhiều về đời sống bên ngoài…
Hai bên đường là rừng rậm…chỉ có một đường thẳng chạy ra biển, mình chém vs em…
– Rừng này…có nhiều thú lắm đó em…
– Vậy hả anh…
– Chứ sao…rừng mà…có gấu, có cọp, có beo, lâu lâu nó hay đi ra giữa đường cắn người lắm đó…
– Trời…ghê vậy anh…thôi mình vòng xe về đi…
– Em sợ cái gì…đi vs anh mà…
– Thôi…thấy ghê quá…em đâu biết đường này ghê vậy…
– Yên tâm…ko sao đâu, nó ra anh giết nó luôn…
– Anh giỏi quá…nó cắn anh chết luôn đó…
Đm mình chém vậy mà em củng tin vl thật, như đúng rồi =))
– Đi vs anh…là ko phải sợ cái gì hết…ok
Em ôm chặt mình hơn…chạy giữa cánh rừng bạt ngàn nắng chói chang, ngẫm nghĩ lại 2 tháng về trước…
Em quan tâm, chăm sóc, đút cháo mình ăn…lo cho mình từng ly từng tí…
– Anh ơi…dừng xe lại đi…
– Làm gì em…
– Đứng trên cầu này chụp hình đi…cảnh đẹp quá…
Mình dựng xe sát vào…chụp hình đủ kiểu cho em…2 đứa tự sướng…
– Anh nè…
– Em nói đi…
– Em yêu anh…
– Anh biết rồi hihhi…
– Anh có yêu em ko…
– Em có hỏi 1 ngàn lần, 1 vạn lần, anh vẫn sẽ nói yêu em…
Em chồm người vào ôm mình đứng giữa cầu…làn gió man mát…thoáng qua mùi hương từ cơ thể em…
– Thơm quá…
– Cái gì thơm…
– Tóc em nè…cơ thể em nè…cái gì củng thơm…
– Còn anh thúi quắc hahaha…
Vậy đừng ôm anh…
– hứ…ko thèm
– vậy mà có người ôm anh hoài…
– tại em yêu anh mà…(em cười nhăn ra ra…rất dễ thương)
– mình quen nhau bao lâu rồi em…
– hứ…nói yêu em mà ko nhớ ngày tháng
– 2 tháng 13 ngày…
– sao anh hay vậy…
– nhớ sao ko…
– yêu chồng lắm luôn…em hôn lên má mình chộc chộc…
– thời gian nữa…mình lấy nhau nha
Bỗng nhiên…mặt em buồn hẳn…vẫn lại là ánh mắt đó, ánh mắt đã làm mình suy nghĩ, thao thức, ko yên lòng suốt bao ngày tháng qua
– em ko muốn hả, hay mình chỉ mới quen
– em muốn mà…em củng muốn lập gia đình sớm nữa…
– vậy sao em ko trã lời…mà mặt em buồn dữ vậy…
– thôi mình đi đi anh…ở đây nắng quá…
Lên xe ngồi em ôm mình…trong lòng mình lúc nào củng ko yên, ánh mắt đó…nó cứ ám ảnh mình…
Chap 29:
Chạy ra đến biển, mướn khách sạn…đi ăn tôm, ghẹ, ốc…chứ ko tắm
Đm…biển Cần Giờ thời đấy dơ vl, toàn là rác…nước biển thì mà thua cả nước sông…
– Anh ơi…ko lẽ ăn xong rồi về…
– Ăn xong đi…vào ngủ đến chiều chiều đi bộ trên biển rồi về…
– Người như anh mà củng lãng mạn dữ
– Người anh sao???
– Giang hồ…đâm chém…con nít…
– Ko phải như em nghĩ đâu
– Trước mắt em thấy là vậy rồi còn gì…xăm mình nữa chứ…
Em kéo áo mình lên…lộ ra những hình xăm…
Thằng cờ hó ngồi bàn kế bên…nó cứ liếc liếc, kênh mình mãi…nhưng nghĩ nó gato…kệ mợ nó…
– Anh gọi nhiều quá…ăn sao hết…
– Hì…lâu lâu mới đi, ăn cho đã đi em…
Bỗng dưng thằng cờ hó ngồi bàn kế, phun nước bọt xuống đất…nói phong long…
– Đi vs ghệ…muốn chứng tỏ chứ gì đâu…
Mặt nó ko hướng về mình…nhưng mình biết nó đang nói sóc mình…nhưng đang đi vs em…mình kệ con mẹ nó nói cl gì nó nói…
Em nhìn mình ko chớp mắt…
– Ăn đi em…
– Ờ…ờ…
Quay sang nhìn thằng cờ hó kia thì nó cười đểu mình, khênh khênh cái mặt lên…ức đéo tả đc…nhưng rừng nào cọp đó, ra đất người ta thì nên nhịn nhục, vs lại đang đi cùng em nữa…
Cả hai ngồi tiếp tục ăn…em lột tôm đút mình…mình lột tôm đút em…cười hí hí…
Thằng cò hó lại lên tiếng…
– Cười con cặc gì cười dữ vậy…
Lần này nó đã hướng mắt lên nhìn mình…
Em liền nắm tay mình lại…
– Kệ nó đi anh…
Vẫn ráng cố gắng nhịn nhục…đm mới xuất viện mà gặp thằng chó má này…
Nó lại lên tiếng…
– Ê…nói kệ ai vậy…
Em ngồi im đó ko nói gì…
Nó đứng dậy…bước qua bàn mình…
– Ê em…nảy em nói kệ ai??
Mặt nó bố láo đéo thể nào tả đc…
Liền chụp cái ly…qơ vào đầu nó…máu me bắn ra…nó ôm đầu lại mình liền đạp nó té…
Trên tay vẫn còn cầm cái ly đã bể chỉ còn mảnh miển chai nhọn nhọn ló ra, mình xông vào đâm vào lưng nó…khách trong quán bỏ chạy ra ngoài…
– Đụ má mày nói gì con chó…
– Anh ơi…anh ơi…đi đi, đi đi…
Em ôm tay mình cứng ngắt, thằng cò hó đứng dậy mình liền đạp nó té lăn ra…
– Anh ơi đi đi….đi đi anh…
Em kéo mình ra khỏi quán…đi ra lấy xe chạy về liền…bỏ lại ba lo, cmnd lại khách sạn
(Nghĩ lại mình vẫn chưa trả tiền, tội nghiệp bà chủ quán)
Chạy trên đường về…em khóc sướt mướt…
– Sao anh vậy hoài hả…nó nói gì kệ nó
– Anh…xin lỗi…
– Anh làm xong rồi xin lỗi…sao anh ko bỏ cái thói côn đồ của anh đi, anh mới xuất viện mà anh vẫn còn vậy
– Tại nó…anh tức quá
– Anh đi vs bạn gái anh, anh làm vậy anh có nghĩ đến em ko
Chỉ biết lặng im, suy nghĩ lại lời em nói, mình trẻ trâu vl, lỡ có chuyện gì xảy ra…mình khổ, em củng khổ…nên từ lúc đó, mình hiền hẳn đi.
Chap 30:
– Anh biết lỗi rồi…từ nay anh ko vậy nữa, em cho phép thì anh mới dám làm
– Anh chắc chắn ko?
– Chắc mà…anh ko làm vậy nữa đâu…
– Anh hứa gì đi…
– Anh hứa…anh còn đánh lộn nữa…em bỏ anh luôn
– Sao em bỏ anh đc mà anh hứa (em nói giọng địu ngọt ngào, êm ấm, mình ko ao giờ quên đc câu nói này)
Ôm anh lại đi…đừng giận nữa nha…
– Mai mốt còn vậy…là chết vs em
Em ôm mình…chạy thẳng về q7 qua phà…
– Em ơi…còn sớm mà…mướn khách sạn ngủ đi
– Ko…
– Sao vậy?
– Đó giờ em ko thích mấy chổ đó…
Trong đầu suy nghĩ…đm ko biết em còn zin ko mà nói vậy…
– Vào ngủ thôi…
– Ngủ thì về nhà ngủ…
Đm nghe nói vậy mình sung hẳn lên…phóng xe bạt mạng về nhà nhanh và ngay luôn…
Chào ba mẹ mình…dắt em lên phòng nằm…
– Sao anh ko ngủ đi…
– Vậy sao em ko ngủ
– Em hỏi anh…mà anh hỏi ngược lại em…
– Em đẹp quá…anh nhìn hoài ko chán…
– Dẹp đi ông tướng…tính dụ tui hả
– Thật mà…em đẹp lắm
– Còn anh xấu quắc…
– Đó giờ có em chê anh…chưa ai chê anh bao giờ…
– Phải ko đó…bệnh tự kỷ lâu năm mà giấu của anh lại tái phát rồi…
– Dám nói anh bệnh nè…
Mình đè em ra thọt cù lét…em cười điên dại…rớt nước mắt…
Em ôm lấy mình vào lòng…mình nằm trên em nằm dưới…4 mắt nhìn nhau trào máu họng…
– Yêu anh…
– Yêu em…
– Nhiều hôn…
– Nhiều…
– Nhiều cở nào…
– Nhiều hơn anh đi ỉa luôn…
– Nói bậy nè…nói bậy nè…
Em thọt lét mình lại…mình chống cự chạm tay vào trúng vếu em…
Cả 2 dừng lại…4 mắt lại nhìn nhau…
Nhẹ nhàng…mình hôn em…đút lưỡi vào miệng em…
Em e dè…nằm im mặc kệ cho mình làm gì làm…
Và cuối cùng…điều gì đến củng sẽ đến…mình đã xh với em, em vẫn còn zin (mình ko kể chi tiết 18 + nữa)
Em nằm xuống vai mình…
– Em đau quá…
– Lần đầu mà…
– Sao anh kinh nghiệm vậy???
AX…đm muốn tắt thở trước lời nói em…mình đành khai thật ra cho em biết, đã xh với gấu củ…
Em khóc nức nở trong vòng tay mình…
– Quá khứ mà em…chuyện đã qua rồi, giờ em bên cạnh anh, 2 đứa mình yêu nhau thật lòng mà…mình sống cho tương lai, chứ có phải sống trong quá khứ đâu em…
– Anh hay thật…cái gì củng nói ra đc…
– Anh nói thật lòng đó em…
– Anh có chịu trách nhiệm ko?
– Lấy anh đi anh chịu hết…
Mình nói xong…cái đm…lại là ánh mắt buồn của em, vẫn là khuôn mặt đó, lại hiện về trước mắt mình…
Chap 31:
– Sao em ko trã lời anh
Em ôm thật chặt mình vào lòng…những tiếng nấc nhỏ…dần dần phát lên thật to…
Em đã khóc…khóc rất nhiều…
Ôm em trong tay…mình ko hề biết chuyện gì đang xảy ra vs em…
– Em ơi có chuyện gì vậy…
– Ko có gì đâu anh (em vẫn khóc)
– Em đừng giấu anh nữa…có chuyện gì thì nói đi em…
– Ko có gì mà anh
– Anh là bạn trai em…giờ thì chẳng khác gì chồng em…em nói đi
Em im lặng một lúc sau…
– Em lần đầu đau quá…em sợ anh bỏ em…
Ax…đm mình tưởng chuyện gì
– Vậy mà anh tưởng có chuyện gì ko…khờ quá…anh ko bỏ em đâu…anh còn muốn lấy em làm vợ mà…
– Anh nuốt lời…em ko bao giờ tha thứ cho anh đâu…
– Anh hứa…
– Em tin mà…hihi…
Ôm em nằm ngủ đến tận chiều, mình chở em qua cầu ánh sao bên khu q7…
Những ánh đèn vàng tỏa sáng khắp đường…mình sánh vai nắm chặt tay em bước đi trong không khí tràn đầy hạnh phúc…phía sau là những ánh mắt gato
Tình yêu ấy đã lớn dần theo ngày tháng như những ngọt lửa thổi bùng lên. Em lớn tuổi hơn anh đã đủ chín chắn, mạnh mẽ
Nhưng đối anh em vẫn là cô bé ngây ngô, bé bỏng, yếu đuối… cần sự che chở, cần một bờ vai, con tim mạnh mẽ, ấm ấm từ anh.
Ngày hôm nay…khi nắm tay em lặng lẽ nhìn lại những tháng ngày em đã bên anh chăm lo cho anh, tuy thời gian rất ngắn
Nhưng cả 2 đều trãi qua những sóng gió ko nhỏ, anh nhận ra rằng anh yêu em nhiều đến biết nhường nào
Ah…mà có lẽ em củng vậy…củng yêu anh nhiều lắm phải không?
Hạnh phúc lắm…hạnh phúc khi nhận ra rằng em có ý nghĩa với cuộc đời anh nhiều lắm
Dẫu cho có bất cứ điều gì xảy ra, dẫu cho có phút giây nào đó, em giận dỗi rút tay về thì anh hứa nhé vẫn nắm chặt tay em.
Bởi vì…vì sao em biết không…?????
Vì anh yêu em nhiều lắm…
Ngồi trên ghế đá…em vòng tay qua ôm mình…
– Anh ơi…hôm nay em vui quá
– Hì…em thích 1 tuần anh chở em ra đây chơi 1 lần nha…
– Hứ…ko thèm…tưởng anh tốt lắm…ngày nào củng chở em ra đây…
– Còn lại 6 ngày…thì anh chở em đi ăn uống, về nhà em nấu ăn vs em…
– Đồ dẻo miệng…
– Hihhi…
– Anh cười có duyên quá…
– Đó giờ rồi…mới biết hả?
– Lại tái phát nữa rồi đó…
Em cười ha hả lên…khiến mọi người xung quanh ai củng hướng mắt nhìn…
Bỗng dưng em ôm ngực mình lại…
Mặt em nhăn nhó, khó thở…em ngửa mặt lên trời…
Hốt hoảng trước cảnh tượng ấy…mình lay lay em…giọng mình nói như nghẹt thở…
– Em ơi…emm…em có sao ko em…
Em vẫn ko nói, em đưa hai tay vào ngực trái xoa xoa…mặt em vẫn nhăn nhó, có vẻ rất mệt mỏi…
Sau đó…mình chở em về…và nhận ra 1 điều…một nỗi đau khôn xiếc…đến tận bây giờ…mình vẫn không thể nào quên đc dù chỉ một chút nào…
Em bị hở van tim động mạch chủ…
Chap 32:
Chạy về đến nhà em…mình đỡ em vào nhà đưa lên phòng nằm nghĩ…gặp đc mẹ em mình nén lại ngồi nói chuyện, sẵn tìm hiểu về bệnh của em…
– Bác cho con hỏi Thùy Dương bị bệnh lâu chưa bác
Vẻ mặt mẹ em buồn rầu…
– Nó bị bẩm sinh…ba nó lúc chưa mất củng bị bệnh tim…
Nghe xong câu nói…mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt mình…tay chân mình run rẩy…ko nói lên đc từ nào
– Bác đang tính đưa nó đi nước ngoài điều trị…nhưng nó ko chịu
– Sao lại ko chịu…điều trị cho hết
– Nó sợ…nó ko dám đi…mổ sống chết lúc nào ko hay, nó sợ lắm
Càng nghe mẹ em nói, nước mắt mình càng rơi thật nhiều…mình lên phòng em…vừa khóc vuốt tóc em nhẹ nhàng…
– Sao lúc đầu ko nói anh biết
Em đã khóc theo mình
– Em sợ anh bỏ em…
– Em đừng nói vậy…anh hứa anh ko bao giờ rời xa em đâu…dù em có ra sao đi nữa anh vẫn yêu em mà…
Em bật dậy…cả 2 ôm nhau khóc thật nhiều…những tiếng thút thít…tiếng khóc của em làm mình hơn nhói lòng…rất đau các bác à…
– Mổ đi nha em…
– Em ko muốn…
– Nghe lời anh đi…mổ đi em…anh tin em vượt qua đc mà…
– Em sợ lắm…
– Anh sẽ đi với mẹ em…em đừng sợ…anh luôn bên em mà
Em thút thít ôm mình suy nghĩ tầm 5 phút sau…
– Anh đi với em thật chứ
– Thật mà…
– Cảm ơn anh…
Đêm hôm đó mình về nhà trình bày kể cho ba mẹ nghe toàn bộ sự việc…ba mẹ mình rất thông cảm…và còn khóc nữa…
Mẹ: Tranh thủ làm passport đi rồi đi với nó
– Mẹ cho con tiền đi nha…
Mẹ: Ừ…
Nghe tin vậy mình vui mừng hết sức, mừng vì ba mẹ ko ngăn cản mình và em quen nhau, mừng vì còn cho mình tiền đi cùng em qua nước ngoài…
Đêm đó mình nằm xuống…nhưng không thể nào chớp mắt lại ngủ đc…ước gì…anh sẽ thay căn bệnh đó đc cho em…
Tự nhủ trong lòng…anh sẽ nắm thật chặt tay em…
Để cho em biết rằng, luôn luôn có một người dậy sớm…chở em đi ăn sáng…đi làm, mỗi tối đưa em về chỉ để đc bên em…ăn bữa cơm gia đình ấm úng
Dẫu em có thuộc về anh…hay thuộc về một nơi hoang vắng ko một bóng người nhưng tâm trí anh, trái tim anh, vẫn hướng về em…
Cho dù…em phải đương đầu với khó khăn trắc trở…
Thì hơi ấm bàn tay anh…sẽ giữ ấm cho em, đủ để nhắc em rằng có anh bên cạnh em…
Chap 33:
Thức suốt đêm…xung quanh chỉ là những đám khói trắng và tàn thuốc…
6h sáng…ghé mua hộp hủ tíu qua cho em ăn…nhưng nhà em chưa mở cửa…em thì đang ngủ nên mình ngồi trước nhà em đợi…ko dám gọi cho em vì sợ em thức giấc…
Chờ đến gần 7h sáng…thì thằng C chạy xe qua…
– Ax…đm mày qua đây làm gì…
– Qua chở ghệ đi học chứ chi pa…
– Vl…mày quen rồi à…
– Chứ mày tưởng sao…
– Ê hồi tối tao nc vs ghệ tao…tao nghe nói thùy dương bị bệnh tim phải ko?
– Ừ…mà thôi đừng nói nữa…
– Ráng chăm cho nó nha…
– Ừ…
Thằng C chở em thùy dương đi, mình vào nhà đổ hủ tíu ra tô…lên phòng gọi em dậy rữa mặt ăn sáng…
– Anh qua sớm vậy…
– Tối giờ anh có ngủ đâu…
– Sao ko ngủ đi…
– Em vậy sao anh ngủ ngon đc…
Nước mắt em tràn ra…
– Thôi…sáng sớm gặp anh ko vui hả mà khóc…
– Cảm ơn anh…
Rửa mặt xong…em ăn sáng…mình ngồi nhìn em ăn ngon lành…
– Em đẹp quá…
– Khen hoài…
– Hì…
– Chút ra sau nhà em câu cá rô đi…
– Làm gì…???
– Em thích câu cá lắm…
– Ok em ăn đi…anh chạy đi mua mồi rồi về câu…
– Mua rau muống luôn nha anh…2 vợ chồng mình chiên cá ăn luôn…
– Ừ…
Nghe em nói ra 2 từ vợ chồng…mình hạnh phúc vô bờ bến…nhưng trong cái hạnh phúc đó…nó pha lẫn cảm giác sợ hãi…cảm giác không yên bình…
Chạy đi mua rau muống, mồi câu cá về…mình và em ngồi câu…
– Anh ơi…nhìn nè nhìn nè…
Cái phao dựt lên dựt xuống…em sóc lên…dính con có rô…
– Ghê quá ta…
– Hehe…thấy em hay chưa
Ngồi ôm em câu cá…em thì câu đc gần 10 con, mình chỉ câu đc 2 con…
Có lẽ…mình mãi mê nhìn em…vì em xinh đẹp quá…vì mình yêu em quá, hay vì mình lo sợ sẽ có một ngày mình sẽ không đc nhìn em như thế này nữa?
Đến trưa…mình làm cá…em nấu cơm…
Cả 2 ôm nhau đứng chiên cá…cười đùa vui vẻ…mẹ em thấy 2 đứa hạnh phúc quá củng cười theo…
– Anh ơi…
– Ời ới…ơi…ời…ơiiiii
– Giống ông già quá…à nè…chút trưa lên phòng nằm ngủ…anh hát cho em nghe đó…
– Sax…sao bắt anh hát?
– Anh hát em mới ngủ…
– Nhỏng nhẻo quá…ừ…chút anh hát cho em nghe nha…
– Cưng chồng nhứt nhứt luôn…
Em nhảy lên ôm mình, hun vào môi…mẹ em thấy củng phì cười…
Dọn cơm ra ăn cùng mẹ em…thì mẹ em nói vs mình
– 1 tuần nữa đi singgapo rồi con làm passsport chưa
– Dạ rồi…
– Sao nhanh vậy con?
– Dạ ba con làm việc nhà nước, có người quen làm nhanh lắm…
– Ừ…vậy 1 tuần nữa đi…làm giấy tờ hết rồi…
Kết thúc bữa cơm…em chạy lên phòng trước…mình ở lại dọn dẹp xong đi lên phòng em…mở cửa vào…
Em liền ôm chồm lấy mình…
– Ca cho em nghe đi…hahaha…
– Sax…
– Ca đi…ko đc nói nhiều…
– Em thích bài gì???
– Anh hát bài gì củng đc…hihi…
– Cháu lên ba nha…
– Anh làm như em con nít vậy á…
– Vậy chứ bài gì…?
– Định mệnh ta gặp nhau đi anh…
– Ok…
Ngày tháng đôi ta gần nhau là tháng năm ta từng yêu…
Lời hứa anh trao về em xin đừng quên em nhé
Ta sẽ yêu nhau thật nhiều…ta sẽ bên nhau trọn đời…
Tình đôi ta sẽ đẹp nhất thế gian…
– Sao em ko ngủ đi
– Em ko muốn ngủ…
– Kêu anh hát cho em ngủ mà em ko ngủ
Nước mắt em trào ra
– Em sợ lắm…em sợ em sẽ ngủ luôn
Ôm em chặt vào lòng…rươm rướm nước mắt…
– Anh sẽ gọi em dậy mà…
Chap 34 (HẾT)
Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh…dường như mỗi ngày mình chỉ ngủ đc 2 3 tiếng…ốm 2 kg
Mỗi sáng…mua đồ ăn sáng cho em…gọi em dậy ăn…và ở nhà em đến tận tối bạn bè, ba mẹ, ai nhìn thấy củng thương xót…
1 tuần trôi qua thật nhanh…
Những lời chúc, những cái ôm chắc nịch, những làn nước mắt đưa tiễn từ bạn bè, người thân…
Đặt chân qua bên sing…thuê luôn thông dịch viên…vì ko ai biết nói tiếng anh…
Đến bệnh viện IPS…toàn bộ giấy tờ đưa cho chị thông dịch viên làm thủ tục gì đó…suốt gần 1h mới xong…nhận phòng…chờ 3 ngày xét nghiệm tiến hành ca mổ
– Anh…chút mình đi ra ngoài chơi đi…
– Bác sĩ ko cho đâu…
– Vậy ở đây…hát cho em nghe đi…
Mẹ em nói vào…
Mày nhỏng nhẻo quá, có thằng K nó mới chiều đc mày, gặp thằng khác nó chạy mất dép…
– Đúng rồi đó bác…
– Hứ…anh dám hông…em giết anh luôn
3 người cười đùa vui vẻ…mỗi ngày mình đều hát cho em nghe…lúc nào củng vậy, lúc nào em củng muốn mình hát…
Và cái ngày ko mong đợi cũng đã đến…
Đêm hôm ấy…mình, em, và mẹ em đều ko thể nào ngủ đc…em siết chặt tay mình…
– Em yêu anh lắm…
– Ko sao đâu em…em sẽ vượt qua đc mà…
– Em ko muốn xa anh…em muốn đc bên anh…
– Anh luôn bên em mà…anh nói nhiều lần rồi…anh ko bao giờ xa em đâu…
– Em xin anh 1 điều đc ko????
– Em ko đc nói bậy…anh ko muốn em nói nữa…
Cả 3 người ôm nhau khóc…đến nổi các chị y tá củng rươm rướm nước mắt theo…
5: 30 sáng…thử máu, khám tổng quát lại 1 lần nữa…và 8h mổ…
Nhìn em bước vào phòng đầy nước mắt…bác sĩ khép 2 cánh cửa lại…
– Em yêu anh…
Khóc thật lớn gào thét như điên dại…mẹ em phải níu mình lại…
Mình ngồi xuống…như người mất hồn…
Có những điều gì đó…trong mỗi con người chúng ta, ai củng phải đau, phải khóc, phải chấp nhận những chuyện ở hiện tại đang xảy ra…để bước tiếp trên con đường đời…
Và mình củng vậy…nhưng mình ko thể nào chấp nhận đc cái hiện tại ngay trước mắt…người mình yêu thương nhất phải đối diện vs lưỡi hái của tử thần…
Mình chỉ biết ngồi lặng im…hai hàng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi ra, kỷ niệm lại tràn về trong tâm trí…
Anh rất sợ…
Anh sợ rằng sau hôm nay…anh sẽ không thấy em…
Anh sẽ không đc nhìn ngắm em như trước nữa…
Anh sẽ không còn dậy sớm lúc mỗi sáng mua đồ ăn cho em…chỉ để đc bên em như mọi ngày
Sẽ không đc nghe tiếng nói từ em…Em Yêu Anh…
Không còn đc hát cho em ngủ, chém gió cho em cười…
Sau 4h…bác sĩ bước ra…
Mình chạy lại…chỉ khoảng 10 mét mà té 2 lần…
Chị thông dịch viên đi lại…nói điều gì đó…
Mình mãi nhớ phút giây đó mà không thể nào quên đc…
– Không sao đâu em…qua rồi, ông bác sĩ nói thành công rất cao mà gia đình làm hồi hộp quá…
Nhào vào ôm chị thông dịch viên…nước mắt vỡ òa…nhưng lần này không phải đau, củng ko phải buồn…
Đơn giản…đơn giản chỉ là hạnh phúc…một hạnh phúc thật sự…
Mẹ em gọi đt về báo cho gia đình, bà con biết tin vui
2 ngày sau…em đã tỉnh dậy…nụ cười trên đôi môi em vẫn như ngày nào…có phần sắc mặt em xanh xao…ko đc tươi như trước…
Chạy lại ôm chặt tay em vào lòng…
– Anh yêu em…
– Em củng vậy…
– Làm vợ anh nha…
Mẹ em trồ mắt lên nhìn mình…
Em cười mủm mỉm…
– Có nhẩn chưa mà đòi cưới em…
– Về VN anh mua…
– Xía…cưới em mà ko mua nhẩn…
– Ở đây…làm sao anh mua đc…
– Về VN phải mua liền nha…ko mua là ko cưới hỏi gì hết…
Niềm hạnh phúc…niềm vui…tràn về trong tâm trí…và sau ngày đó mình chính thức gọi mẹ em bằng mẹ…
Hơn 1 tháng sau…trở về VN…bà con, hàng xóm, bạn bè bu quanh ăn mừng…em về đến nhà…mình liền chạy đi mua chiếc nhẫn…
Ngày mong đợi đã đến…lễ đính hôn…có mặt đầy đủ bà con, bạn bè…nhưng vẫn chưa kết hôn đc…vì tuổi ko hạp, phải chờ đến 15 tháng sau…
Cuộc sống như vợ chồng…ăn ở với nhau, sáng dậy chở em đi làm ăn sáng, tối rước em về ăn bữa cơm gia đình, đi sắm đồ…v…v…
10 tháng sau…
– Anh ơi…em đi trung quốc chơi vs chị C
– Anh đi nữa…
– Đi có công việc sẵn đi chơi luôn mà…anh ở nhà làm phụ mẹ đi kìa…
– Hic…đi lâu ko
– 1 Tuần…
– Anh nhớ em lắm đó…
– Thôi…em đi 1 tuần thôi mà chồng…
– Nhớ mua quà về cho chồng nha…
– Ok chồng…hihi
Em đi trung quốc chơi…sau 1 tuần trở về…thì em đối xử với mình khác hẳn…em về nhà ba mẹ em ở mình hỏi tại sao thì em nói muốn chăm sóc gia đình
Sáng mình chở đi làm củng ko chịu…đòi lấy xe đi 1 mình, em nói là để cho mình ngủ cho đã, rồi lấy sức phụ ba mẹ làm…
1 tháng thôi qua…tình cảm em đã phai mờ…và mình phát hiện ra khi em đi trung quốc chơi em đã quen thằng người VN sống ở trung quốc, con của đại gia dầu khí…
Cảm giác mình lúc này tất cả như sụp đổ, đã đính hôn, đã ăn ở như vợ chồng, chỉ chờ đến ngày đám cưới…nhưng tại sao…tại sao em lại thay đổi nhanh như vậy…vì người ta giàu hơn anh? Người ta có yêu em nhiều như anh ko???
Hẹn em ra ngoài nói chuyện…vẫn là quán lasido…quán ngày trước mình và em thường vào…
Em từ cầu thang bước lên vs 1 thằng nào đó…mình như chết điếng trước cảnh tượng ấy…
Em và thằng đó ngồi xuống…
– Em xin lỗi anh tha lỗi cho em…
Mình nhìn thằng đó bằng ánh mắt đầy thù hận, nói thẳng ra là nó đẹp trai hơn phồng tôm tí xíu……ngoài giàu có ra…nó có gì hơn mình???
– Sao em làm vậy hả Dương
– Xin lỗi anh…anh quên em đi…
Dứt lời…em nắm tay thằng đó bước đi…
Những kỷ niệm…những lời yêu…giờ đã tan biến thật rồi sao???
Em còn nhớ không???
Ai đã cùng anh qua cầu ánh sao chỉ để tản bộ…và ngồi tựa đầu vào vai anh
Ai đã cùng anh vượt qua ngàn chông gai…chỉ mong đc bên nhau
Ai đã yêu cầu anh phải hứa…anh sẽ ko bao giờ đc rời xa em
Người ta có hát cho em nghe…để ru em ngủ ko?
Hay vì đồng tiền đã làm em sáng mắt, và quên đi cuộc tình mình…quên đi tình nghĩa của cặp vợ chồng đang chờ ngày thành hôn??
Vậy trong em…anh là gì???
Chỉ một lời nói xin lỗi anh? Anh quên em đi? rồi em lặng lẽ ra đi cùng một người đàn ông khác?
Đã có bao giờ anh đòi hỏi điều gì ở em chưa???
Cho đến tận bây giờ, mình vẫn luôn cho rằng tất cả những gì tạo nên thế giới của mình chính là em…một cuộc sống hạnh phúc, vui tươi mà anh đã hằng tin
Nhưng giờ đây…giây phút này anh đã mất em…anh đã mất em thật rồi sao em?
Mình về phòng nằm…hình bóng em lại hiện về trong đầu anh…
Nhớ…có những lần…máy lạnh hư…anh tháo ra sửa cuối cùng hư phải mang ra tiệm…em chửi anh là dân sữa máy tính mà bày đặt làm máy lạnh…
Nhớ có những lần anh đưa hết tiền cho em…em hay nựng 2 bên má anh rồi nói…
– Chồng em hôm nay ngoan quá…hun cho chồng chết luôn nè…
Hì…nhưng giờ đã còn đâu?
Chĩ còn lại những con đường anh và em bước qua, còn lại những dư âm của một chuyện tình đầy đau khổ…và suốt đời này anh vẫn ko quên đc em…
Và anh đã yêu…đã hy sinh…đã đánh đổi tất cả cho em thật nhiều…và anh nhận lại đc một tình yêu thối nát từ em…
Thời gian sau…anh H đã nói mình nghe, em đám cưới cùng thằng đó mua cả căn biệt thự bên q7 sống…
Sau những ngày tháng đó…mình đã sống trong đau khổ, ko ngủ thì thôi, ngủ dậy là khóc…
Mình đã đâm đầu vào đập đá cho quên sự đời…và hình xăm người đàn bà ác quỷ…bắt đầu từ tình yêu thối nát này…
******* Hết *******