<?php the_title(); ?>

Bạn Trai Xấu Xa

09.07.2014
Admin

Truyện: Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: MySweetLovelyDay
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn

*********************

Chap 1:

12 giờ đêm.

Trong một ngõ hẻm, thuộc một khu phố khá yên tĩnh, ít người qua lại, nhà nhà đều tắt đèn đi ngủ, mọi người đều chìm trong giấc mộng, đột nhiên tiếng bước chân đuổi nhau chạy “bình bịch” khua trên nền xi măng đã phá vỡ đi sự yên tĩnh của khu phố.

Một người đàn ông dong dỏng cao, mặc một bộ vét màu đen loạng choạng chạy ở đằng trước, tay ôm lấy ngang bụng, mỗi một bước chân chạy là một giọt máu rơi xuống nền xi măng.

Đuổi theo đằng sau, là hai người đàn ông mặc áo choàng đen, tay lăm lăm hai con dao sáng loáng, mắt hung thần sát khí nhìn trừng trừng người đàn ông đang chạy ở đằng trước.

Đến một con hẻm không có ánh sáng của bóng đèn điện, người đàn ông chạy đằng trước, hơi thở hổn hển đứt quãng, vết thương ở vùng bụng do dao đâm càng lúc càng chảy nhiều máu, mặt tái nhợt, môi mím chặt, mái tóc, quần áo tán loạn, dính bướt mồ hôi, tuy đã gần rơi vào tử địa nhưng đôi mắt vẫn kiên nghị và bình tĩnh ứng phó với hai kẻ địch ở phía sau. Nhận thấy, con hẻm này là lối thoát duy nhất cho mình, anh ta vội nấp sau một cái thùng rác cao đến ngang đầu, bốc mùi rác thải do để lâu.

Ngồi kẹt ở giữa hai cái thùng rác, một tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng thở hổn hển, một tay ôm chặt lấy vết thương ở bụng, gối ép sát vào ngực, mắt dò xét và quan sát vào khoảng không trước mặt mình.

Chưa đầy một phút sau, hai người đàn ông cầm dao đuổi đến nơi.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Mau ra đây! Định làm con rùa rụt cổ hả?” Một tên có đôi mắt như chim ưng nghiến răng quát, mắt hắn cẩn thận dò xét xung quanh, tai vểnh lên nghe động tĩnh phát ra dù là nhỏ nhất.

“Ra đây mau! Nếu để bọn tao phải lục tung cả ngõ hẻm này để tìm mày, thì mày sẽ không nhận được cái chết êm ái đâu.” Tên còn lại đứng dựa lưng vào tên kia, rít giọng quát theo đồng bọn.

Ngồi kẹt giữa hai thùng rác, Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép nghĩ thầm: “Hừ! Bọn giả nhân giả nghĩa, chết là hết, còn lựa chọn chết êm ái và chết đau đớn nữa sao. Đúng là nực cười!”

“Hoàng Tuấn Kiệt! Tao nói gì mày có nghe thấy không?” Tên có đôi mắt chim ưng tiếp tục, “Chỉ cần mày ra đây, bọn tao hứa sẽ cho mày một cái chết thật êm ái, chắc mày cũng muốn biết ai là người đứng sau thuê bọn tao giết mày đúng không?”

Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, môi mím chặt, mất máu quá nhiều khiến trí óc dần trở nên mơ hồ.

Miệng nói, mắt quan sát xung quanh, chân tay chúng bắt đầu tìm kiếm. Con hẻm quá tối, dơ tay nhấc chân đều không nhìn thấy gì, bọn chúng hơi rờn rợn, tuy không phải là những kẻ yếu bóng vía sợ ma, nhưng lúc này Hoàng Tuấn Kiệt là người núp trong bóng tối, còn bọn chúng là người ngoài sáng tránh sao khỏi bị đâm lén sau lưng.

Bước chân của bọn chúng càng lúc càng tiến tới gần hai thùng rác mà Hoàng Tuấn Kiệt đang núp, biết tình hình không ổn, Tuấn Kiệt cố gắng lấy lại sự tỉnh táo để suy nghĩ cách thoát ra khỏi đây.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Bọn tao biết mày đang trốn ở đâu, khôn hồn thì mau bước ra đây đi.”

Trái tim Hoàng Tuấn Kiệt đập thình thịch trong lồng ngực, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này dù là một người trầm ổn cũng không thoát khỏi sợ hãi.

Tay Hoàng Tuấn Kiệt sờ soạng dưới nền xi măng, một vật cưng cứng chạm nhẹ vào lòng bàn tay, một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, ngay lập tức Hoàng Tuấn Kiệt run run cầm lấy cục gạch vụn.

“Vèo!”, “Cạch” Hai âm thanh vang lên cùng một lúc.

Trong bóng tối, không khí căng thẳng và nguy hiểm đang rình rập tứ phía, hai tâm thanh kia giống như một viên sỏi đi lạc, khiến mặt nước phẳng lặng sủi lên vài con sóng lăn tăn.

Hai tên sát thủ đứng bất động, tập trung toàn bộ thính giác nghe ngóng xung quanh.

“Mày có nghe thấy gì không?” Tên có đôi mắt chim ưng thì thào vào tai tên kia.

“Có. Còn mày?” Tên kia thì thào đáp lại.

“Hình như có một người nào đó đã đá phải một viên sỏi.”

“Được hay là…?”

Hai tên kín đáo trao đổi với nhau, đôi mắt hòa lẫn với màn đêm thăm thẳm, cơn gió đêm mang theo hơi sương lạnh làm bay phần phần hai chiếc áo choàng màu đen, trông bọn chúng giống như xứ thần của địa ngục lên trần gian để lấy mạng của con người.

Vốn tính đa nghi, chúng không bỏ đi ngay, mà còn đứng xác định một lúc lâu, khi không còn nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, chúng mới bỏ đi.

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi bất động giữa hai thùng rác, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân của chúng càng lúc càng xa, Hoàng Tuấn Kiệt không vội bước ra khỏi chỗ nấp ngay, mà còn ngồi thêm ở đó gần một tiếng nữa.

Bọn sát thủ tuy rằng đã bỏ đi, nhưng chúng vẫn còn lảng vảng ở xung quanh, chúng không dễ dàng bỏ qua cho con mồi như thế, cũng không tin là Hoàng Tuấn Kiệt thân mang vết thương chí mạng lại có thể chạy thoát ra khỏi đây.

Lục tung mấy con hẻm ở gần đó, cũng không tìm được Hoàng Tuấn Kiệt, tên có con mắt chim ưng quay lại nhìn phía sau.

“Tao nghĩ rằng bọn mình đã bị Hoàng Tuấn Kiệt lừa rồi.”

“Ý của mày là…?” Tên kia đoán ý của đồng bọn.

“Đúng thế, tao và mày đã bị mắc phải kế điệu hổ ly sơn của hắn.”

“Mau! Chúng ta cần phải quay lại con hẻm đó.”

Miệng nói, chân chạy, hai tên cùng nhau quay lại tìm Hoàng Tuấn Kiệt.

Lúc bọn chúng quay lại đúng con hẻm mà Hoàng Tuấn Kiệt trốn, thì cũng vừa may, Tuấn Kiệt đã rời khỏi đó được một lúc.

Bị một dao đâm sâu vào bụng, mất máu quá nhiều, Hoàng Tuấn Kiệt cố gắng cắn răng nhịn đau, một tay vẫn ôm chặt lấy vết thương, tay còn lại vừa chạy vừa cố gắng cởi áo vét.

Máu nhuộm đỏ một bên áo sơ mi, thấm ướt chiếc áo vét màu đen mặc bên ngoài, không có gạc, Hoàng Tuấn Kiệt đành dùng tạm chiếc áo vét buộc ngang eo để cầm máu.

Da dẻ nhợt nhạt, môi tím tái, đầu óc xây xẩm, sức chịu đựng càng lúc càng yếu dần, bóng đêm trước mặt đang dần nuốt chửng đi sự sống của Hoàng Tuấn Kiệt, mỗi một khắc trôi qua đi linh hồn càng dần rời xa khỏi thể xác. Con người dù có giỏi chịu đựng và có ý chí kiên định đến đâu cũng chỉ có giới hạn.

Công việc bề bộn, dạo này có nhiều vụ tan nạn giao thông, Bạch Thư Phàm đã ăn ngủ ở bệnh mất nửa tháng, cuộc sống của Thư Phàm ngoài khám chữa bệnh, và tham gia hỗ trợ các ca mổ cho giáo sư và bác sĩ trong bệnh viện, thì không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.

Ngay từ khi còn nhỏ Thư Phàm đã muốn trở thành một bác sĩ giỏi, thích được cầm giao mổ và nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho mọi người, quá đam mê và yêu thích công việc, nên mặc dù đã 24 tuổi, Thư Phàm vẫn chưa có một mối tình vắt vai, ngay cả bạn bè Thư Phàm cũng có rất ít.

Hơn 12 giờ đêm, hành lang bệnh viện trên lầu hai nơi diễn ra nhận bệnh nhân vào mổ vẫn đông nghẹt người, thân nhân bệnh nhân đứng ngồi nhấp nhổm trên những băng ghế nhựa trước cửa phòng mổ, khuôn mặt họ phảng phất lo âu và mệt mỏi, bác sĩ và y tá cũng mệt mỏi không kém gì họ.

Giáo sư Trần tay cầm hồ sơ bệnh án, vừa đi vừa nói chuyện với hai bác sĩ ở bên cạnh. Bệnh viện vừa mới nhận một bệnh nhân nam bị tai nạn giao thông, nên cần phải tiến hành mổ gấp.

Công tác ở bệnh viện Gia Lâm được hơn 20 năm, chủ nhiệm khoa nội, được nhiều thế hệ học trò ngưỡng mộ, được bác sĩ và y tá ở bệnh viện yêu mến, Giáo sư Trần là một người đàn ông hơn 50 tuổi, vóc dáng trung bình, khuôn mặt phúc hậu, trên mắt lúc nào cũng đeo một cặp kính dày cộm, da dẻ ngăm đen, mái tóc đã điểm sương.

Giáo sư Trần là người thầy hướng dẫn cho Thư Phàm, trong thời gian thực tập ở bệnh viện. Ông rất mến cô học trò ham học hỏi, và hết lòng vì bệnh nhân này.

“Em về nhà nghỉ ngơi đi! Em đã làm việc liên tục ở bệnh viện hơn nửa tháng nay rồi.”

Bạch Thư Phàm mỉm cười đáp: “Em còn chịu đựng được, hơn nữa bệnh nhân ở bệnh viện còn cần em.”

“Nghe lời thầy về nhà nghỉ ngơi đi, em đã làm hết trách nhiệm và nghĩa vụ của mình rồi, công việc ở đây giao cho y tá và bác sĩ khác làm.”

“Em cảm ơn thầy, nhưng mà…”

Bác sĩ Trương xen vào: “Giáo sư Trần nói đúng đấy, em nên về nhà nghỉ ngơi đi. Nhìn khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi của em kìa, nếu em không đủ sức khỏe làm sao chăm sóc tốt cho bệnh nhân.”

Bác sĩ Trương năm nay hơn 40 tuổi, là bác sĩ cùng khoa với giáo sư Trần, trong công việc hai người là bạn tốt.

Dưới sức ép của hai người, cộng thêm cơ thể mệt mỏi, miệng lúc nào cũng ngáp ngủ, cuối cùng Thư Phàm đành phải nhượng bộ.

Một giờ kém năm phút, Thư Phàm lái xe máy về nhà.

Thư Phàm sống một mình trong một căn hộ cho thuê, gần vùng ngoại ô của thành phố, nơi đó khá yên tĩnh và vẫn còn giữ được vẻ hoang sơ của một vùng nông thôn. Với mức lương khá cao, Thư Phàm đủ sức thuê một căn hộ hơn một triệu một tháng, nhưng vốn là người không thích ồn ào náo nhiệt, thích yên tĩnh một mình và thích mày mò nghiên cứu chế tạo thuốc, Thư Phàm đã chọn một nơi cách xa bệnh viện Gia Lâm hơn sáu cây số, và mất hơn 20 phút đi xe máy.

Về đến nhà, Thư Phàm tắt máy, màn đêm yên tĩnh, xung quanh chỉ nghe thấy có tiếng gió thổi, tiếng lá cây kêu xào xạc trong gió, hương thơm ngát của mấy chậu hoa đặt trước sân nhà, và tiếng côn trùng kêu trong vườn.

Căn nhà mà Thư Phàm thuê thuộc kiểu căn nhà cấp bốn, có từ lâu đời, quanh vườn ngoài đặt mấy chậu cây cảnh, còn có chuối, bưởi, xoài, nhãn,…, hàng xóm xung quanh giờ này đều đã ngủ cả.

Thư Phàm giật mình nhìn một người đàn ông đang nằm sõng soài trước cổng nhà.

Nhờ ánh sáng đèn xe máy, Thư Phàm nhìn rõ anh ta đang mặc một chiếc quần tây đen, một bên áo sơ mi nhuộm đỏ máu, chiếc áo vét màu đen buộc ngang eo, nửa bên mặt bị mái tóc ướt nhẹp mồ hôi và sương đêm che khuất.

Trái tim Thư Phàm trùng xuống, cơn mệt mỏi và buồn ngủ đang hành hạ thể xác, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc, không muốn cứu người, hay có liên quan gì đến ân oán chém giết của bọn xã hội đen.

Thư Phàm rất chán ghét bọn xã hội đen, chán ghét những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, và không coi trọng tính mạng của con người, nếu có thể cô muốn
mặc kệ chuyện sống chết của người đàn ông bị thương trầm trọng kia, nhưng lương tâm của một bác sĩ, của một con người không cho phép cô làm thế.

Thở hắt ra một hơi thật dài, dựng chân chống xe, Thư Phàm bước lại gần người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên nền gạch lạnh lẽo.

“Này anh! Này!” Thư Phàm gọi nhỏ, tay dừng lại giữa khoảng không. Thư Phàm đang phân vân không biết mình có nên chạm vào anh ta hay không? Cô sợ nếu anh ta mà nổi điên lên, rồi giết chết mình luôn ở đây thì sao?

Hoàng Tuấn Kiệt bị mất máu quá nhiều, lại chạy một quãng đường quá xa, đến lúc này mặc dù nghe thấy tiếng nói trong trẻo bên cạnh mình, cũng không đủ sức để mở mắt ra nhìn và mấp máy môi trả lời.

“Này! Này, anh mau tỉnh lại đi!”

Không nghe thấy động tĩnh gì của người đàn ông xa lạ, Thư Phàm bạo dạn chạm vào vai anh ta. Làn da ẩm ướt và lạnh lẽo khiến cô rùng mình, anh ta tựa như một xác chết.

Là bác sĩ, Thư Phàm biết nếu không mau cứu chữa, anh ta sẽ chảy máu đến chết. Lương tâm bác sĩ trong cô trỗi dậy, bất chấp anh ta có phải là người xấu không, cô cũng phải tìm cách cứu chữa cho anh ta.

Lật Hoàng Tuấn Kiệt nằm ngửa trên nên gạch, Thư Phàm quan sát vết thương trên bụng của anh ta, máu đang rỉ qua lớp áo sơ mi màu trắng, da dẻ tái nhợt, đôi môi tím ngắt.

Thư Phàm cau mày, sờ vào mạch đập trên cổ tay anh ta, nhịp đập yếu ớt, hơi thở đứt quãng. Cũng may vết thương tuy sâu nhưng không chạm vào lục phủ ngũ tạng nên không mấy nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần được khử trùng, khâu lại vết thương và băng bó, anh ta sẽ thoát khỏi hiểm cảnh.

Thư Phàm định gọi điện đến bệnh viện để bác sĩ cứu chữa cho anh ta, nhưng không còn nhiều thời gian, anh ta cần phải được băng bó ngay bây giờ.

Đứng bật dậy, Thư Phàm vội mở cổng.

Quàng tay anh ta qua vai, lấy hết sức lực, Thư Phàm cố nâng anh ta đứng dậy. Bị một người đàn ông cao gần 1m8, nặng hơn 60 kí, dồn hết tất cả cơ thể lên đôi vai một người nhỏ bé cao 1m65, nặng 50 kí, lại đang mệt mỏi và buồn ngủ, Thư Phàm khổ sở vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủa số kiếp không may của mình, vừa tự trách mình không thể sống lạnh lùng không quan tâm đến chuyện sống chết của người khác.

Đi được gần vào sân, Thư Phàm loạng choạng suýt ngã, mặt lấm tấm mồ hôi, miệng nhăn nhó kêu khổ, thì thào mắng: “Chết tiệt! Tại sao anh không chọn một gia đình nào đó rồi ngã trước cổng nhà người ta, tại sao lại chọn ngã trước cổng nhà tôi để bây giờ tôi khổ sở và mệt mỏi thế này?”

Vừa đi vừa rên rẩm, mất gần mười phút chật vật, ngã đông ngã tây, cuối cùng Thư Phàm cũng dìu được anh ta vào trong nhà.

Quá mệt, Thư Phàm buông anh ta ngã rầm xuống giường, bị động chạm vào vết thương, anh ta kêu lên thành tiếng, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm.

Thư Phàm phủi phủi tay, chẳng những không một chút hối hận vì khiến anh ta bị đau, cô còn oán hận mắng tiếp: “Bị đau cũng đáng, ai bảo không chọn một cuộc sống bình thường, lại thích trở thành một tên xã hội đen. Hừ! Cũng may anh gặp được tôi, nếu không tính mạng của anh đã mất từ lâu rồi.”

Dắt xe vào sân, khóa xong cổng, Thư Phàm mới tính đến chuyện băng bó vết thương cho người đàn ông xa lạ đang nằm trên chiếc giường của mình.

Thích nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho mọi người, Thư Phàm đã mua rất nhiều dược thảo, bông băng, thuốc sát trùng,… được cất giữ trong một căn phòng nằm ở bên mé trái của căn nhà.

Lôi ra một đống dụng cụ, một chậu nước ấm, Thư Phàm cởi bỏ chiếc áo vét buộc ngang eo, dùng kéo cắt xoẹt chiếc áo sơ mi dính đầy máu của anh ta. Phương châm làm việc của Thư Phàm là nhanh và gọn, phải cứu chữa cho một phần tử xấu của xã hội, lại đúng lúc đang mệt mỏi và muốn đi ngủ, khiến Thư Phàm bực mình không ít.

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó và nhợt nhạt vì đau của anh ta, Thư Phàm liền tiêm cho anh ta một liều thuốc mê. Chưa đầy một phút, anh ta nằm im như chết, mặc Thư Phàm muốn làm gì làm.

Mất gần một tiếng, Thư Phàm mới băng bó xong cho anh ta. Dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, tay đấm lưng tay quẹt mồ hôi trán, mắt lờ đờ, miệng ngáp dài, chân liêu xiêu quay trở về phòng ngủ.

Chiếc giường duy nhất trong nhà bị người đàn ông xa lạ đáng ghét chiếm mất, Thư Phàm vò đầu bứt tóc, miệng oán hận mắng anh ta một hồi.

Quá mệt mỏi và quá buồn ngủ, không còn chịu đựng hơn được nữa, Thư Phàm đổ phịch xuống giường, nằm úp xụp bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.

Chap 2:

Hơn 10 giờ sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao đến tận cây sào, không khí mát mẻ, gió vi vu thổi, những đám mây màu trắng đục lãng đãng bay trên cao, khu vườn vang vọng tiếng chim hót líu lo, khung cửa sổ quên đóng vào tối hôm qua đang hắt chiếu ánh sáng từ khu vườn sau nhà, mùi hoa hồng nhung bay phảng phất trong gió.

Trên giường, Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chìm trong giấc ngủ. Duyên số của con người thật kì lạ, mới hôm qua họ vẫn còn là hai người xa lạ, thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng giờ đây họ lại ngủ chung trên cùng một chiếc giường, chia sẻ với nhau một chiếc chăn, hơi thở cả hai cùng hòa quyện làm một.

Nặng nề, mí mắt hé mở dần dần, từ mở ảo không nhìn rõ, chớp chớp mắt mấy cái, Hoàng Tuấn Kiệt nhìn vào khoảng không trước mặt.

Mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, cho Hoàng Tuấn Kiệt cảm giác mình đang ở trên thiên đường.

Trí óc còn đang mờ mịt cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua, một bàn tay trắng muốt, mềm mại vắt ngang qua eo, động chạm vào vết thương, khiến Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt, miệng kêu lên nho nhỏ, trí óc đột nhiên thanh tỉnh.

Giật nảy mình, Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng mở to mắt nhìn khuôn mặt cô gái đang ngủ ở bên cạnh mình.

Khiếp sợ, và bàng hoàng không dám tin là cảm giác của Hoàng Tuấn Kiệt lúc này.

Hắn rõ ràng nhớ là tối hôm qua bị hai sát thủ đâm bị thương vào bụng, bị đuổi giết, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, phải khó khăn vất vả lắm mới cắt đuôi được bọn chúng, sau đó ngất xỉu trước cổng một căn nhà có một giàn hoa tường xuân. Tại sao bây giờ hắn lại ngủ cùng với một cô gái?

Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận quan sát và nhìn ngắm cô gái đang ngủ say bên cạnh.

Cô gái chừng hơn 20 tuổi, nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, mũi thanh tú, lông mày hình cánh phượng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, mái tóc màu đen óng mượt dài đến ngang vai. Nhìn chung cô gái này khá xinh đẹp và dễ thương.

Tuy không dám khẳng định cô gái này là bạn hay thù, nhưng hắn khẳng định cô gái này chính là người đã cứu hắn, tối hôm qua tuy không thể mở mắt ra để nhìn nhưng hương thơm mùi hoa nhài toát ra từ cơ thể cô gái, hắn vẫn còn nhớ rõ.

Đã ngủ đủ giấc, chép chép miệng, lông mi cong vút từ từ hé mở, mắt chớp chớp vài cái, hai tay vươn vai. Thư Phàm thỏa mãn duỗi dài cơ thể, tay dụi mắt, khi phát hiện hơi thở nóng hổi đang phả vào mặt mình, Thư Phàm dừng tất cả các động tác, mắt ngơ ngác nhìn người đàn ông lạ mặt đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Sáng nay, Thư Phàm mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông mà mình cứu vào tối hôm qua.

Khuôn mặt vì mất quá nhiều máu vẫn còn nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, nhưng không che dấu được dáng vẻ anh tuấn, cương nghị toát ra từ trong hơi thở, ánh mắt, đôi môi mỏng hơi nhếch lên đầy vẻ cao ngạo và khinh mạn, tròng mắt màu đen giống như một xoáy nước khổng lồ muốn hút hết tất cả suy nghĩ và linh hồn của người đối diện, lông mày đen rậm, vầng trán cao và rộng thể hiện chí khí thông minh và quật cường, mái tóc bồng bềnh quyến rũ.

Chỉ đánh giá sơ bộ, Thư Phàm đã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm toát ra từ cơ thể anh ta. Một người đàn ông như anh ta, tốt nhất là không nên đắc tội hay nên có mối quan hệ quá thân thiết hay gần gũi, nếu không sẽ gặp họa.

Cả hai cẩn thận quan sát và đánh giá đối phương, một lúc lâu sau, Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng hỏi: “Cô nhìn đủ rồi chứ?”

Thư Phàm giật mình vội thu lại ánh mắt chiêm ngưỡng của mình.

“Cô có thể cho tôi biết, hiện giờ tôi đang ở đâu được không?”

Thư Phàm lười biếng hất chăn sang một bên, che miệng ngáp dài một cái, tay chống xuống giường chuẩn bị ngồi dậy.

Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt nhìn Thư Phàm: “Cô bị điếc hay là bị câm, mà tôi hỏi gì sao cô không trả lời?”

Thư Phàm tức điên người, uổng công cứu một kẻ không biết ơn nghĩa, lại còn dám lên giọng mắng mỏ như tát nước vào mặt.

Ngồi dậy, chân nhảy xuống đất, chống hai vào sườn, Thư Phàm nhạt nhẽo bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Nếu tính mạng không còn đáng lo ngại nữa, thì anh đi được rồi.”

Phàm là những người mà Thư Phàm căm ghét, và không có hào cảm, Thư Phàm rất lười nói chuyện, ngay cả đấu khẩu và cãi tay đôi cũng không muốn.

“Cô là ai, tại sao lại cứu tôi?” Hoàng Tuấn Kiệt tra vấn Thư Phàm, ơn cứu mạng hắn sẽ không quên, nhưng hắn vẫn muốn biết mục đích của Thư Phàm khi cứu hắn.

“Tôi là ai, anh không cần quan tâm, bây giờ anh có thể đi được rồi chứ?” Không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang ngồi dựa lưng vào chấn song cửa sổ, Thư Phàm xoa bụng, những âm thanh “ọt ẹt” không ngừng phát ra.

Đói! Thư Phàm chạy thật nhanh vào bếp, hy vọng trong tủ lạnh vẫn còn thứ gì đó để bỏ bụng, hơn một ngày đã không ăn uống gì rồi.

Cuộc sống của Thư Phàm chỉ gói gọn trong công việc ở bệnh viện và nghiên cứu thuốc ở nhà, vốn rất lười nấu nướng, dọn dẹp và đi mua sắm, nên tất cả đồ đạc trong nhà đều do một tay cô em gái mỗi tuần đến chơi một lần mua cho.

Mở cửa tủ lạnh, Thư Phàm reo lên sung sướng khi thấy tủ lạnh đầy ắp thức ăn, hai nữa lại toàn món mà cô thích ăn.

Cô em gái đã nấu sẵn, nên Thư Phàm chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được. Bật bếp gas, đổ thức ăn vào chảo, cầm đũa, Thư Phàm vừa xào đảo thức ăn vừa hát nho nhỏ, cô đã hoàn toàn quên mất người đàn ông mà mình cứu vào tối hôm qua.

Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận, tuy vẫn còn đau nhức nhưng không còn chảy máu nữa, có thể cứu tỉnh một người sắp vào quỷ môn quan trở về, chứng tỏ tay nghề của cô gái lạ mặt kia rất giỏi.

Cắn răng nhịn đau, Hoàng Tuấn Kiệt run run bước xuống giường, hơi lạnh ngấm vào lòng bàn chân khiến hắn khẽ rùng mình một cái, mắt quan sát và đánh giá căn phòng.

Ngước mắt nhìn mái ngói đỏ tươi trên đỉn
h đầu, hắn thở ra một hơi, đã lâu rồi hắn không còn được tận hưởng cảm giác bình yên và nhẹ nhàng khoan khoái thế này.

Căn phòng khá đơn sơ, ngoài một chiếc giường gỗ dùng để nắm, tủ quần áo, một bộ bàn ghế, thì không còn gì cả.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn chiếc áo vét màu đen dính máu vắt ở trên ghế, hắn loạng choạng bước lại gần, tay run run cầm lấy chiếc áo.

Thò vào trong túi áo khoác, hắn thở phào nhẹ nhõm khi toàn bộ đồ đạc không mất thứ gì. Cầm điện thoại, bấm nút trên bàn phím, mấy giây sau đầu dây bên kia có tiếng trả lời.

“Chào…chào cậu chủ! Có đúng là cậu chủ không?” Tiếng nói trầm ấm, hơi run của một người đàn ông trung niên.

“Phải, là cháu đây.” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng trả lời.

“May quá! May mà cậu chủ không sao.” Người đàn ông trung niên khịt khịt mũi, giọng nói tắc nghẹn muốn khóc, “Cậu chủ hiện giờ đang ở đâu để tôi cho người đi đón.”

Hoàng Tuấn Kiệt lắng nghe tiếng hát trong veo, vui vẻ phát ra từ căn nhà bếp ở bên cạnh, khóe môi hắn nhếch lên: “Cháu đang ở trong một căn nhà cấp bốn.”

“Đêm..đêm hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cháu bị đâm.”

“Cậu chủ bị đâm?” Người đàn ông trung niên kích động kêu to, “Tình hình sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

“Đã được băng bó và được cứu sống.”

“Cậu được người ta cứu, là nam hay nữ, người đó chúng ta có quen biết không?”

“Không.”

“Tốt rồi, người đó nhất định chúng ta phải trả ơn, điều quan trọng bây giờ là cậu chủ mau nói cậu chủ đang ở đâu, để tôi cho người đến đón và bảo vệ cậu chủ được an toàn.”

Tối hôm lo chạy loạn, Hoàng Tuấn Kiệt hoàn toàn không biết nơi mình đang đứng là ở đâu.

“Chú chờ cháu một chút, để cháu đi hỏi cô ấy.”

“Cô ấy?”

“Người cứu mạng cháu vào tối hôm qua.” Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản giải thích cho người đàn ông trung niên hiểu.

Lần theo tiếng hát, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn áp điện thoại vào tai, chân đều bước.

Nhìn cô gái mặc chiếc áo blouse trắng, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai, vừa xào đảo thức ăn, vừa ca một bài hát với những ngôn từ kì lạ, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt nhếch lên càng lúc càng sâu.

Bước lại gần, đứng phía sau lưng Thư Phàm khoảng gần một mét, Hoàng Tuấn Kiệt lên tiếng hỏi: “Cô có thể cho tôi biết nơi đây là đâu được không?”

Đang bận rộn xào đảo thức ăn, miệng ê a hát, trí óc hoàn toàn tập trung vào món ngon trước mặt, tiếng nói đột ngột vang lên phía sau lưng, khiến Thư Phàm giật bắn người.

“Vèo!” Miếng nem rán bị hất bổng bay trên không trung.

Rất nhanh, tay cầm lấy chiếc đĩa trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt đón lấy miếng nem rán kia.

Thư Phàm từ trừng mắt căm phẫn, chuyển sang tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn không chớp.

“Không sao rồi! Cô có thể cho tôi biết địa chỉ căn nhà của cô được rồi chứ?” Hoàng Tuấn Kiệt cười hỏi.

Thư Phàm nuốt nước bọt, mắt chuyển qua chuyển lại giữa chiếc đĩa hứng nem rán, đến khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Hoàng Tuấn Kiệt.

Giật lấy đĩa nem rán, Thư Phàm bực mình đọc điện chỉ cho Hoàng Tuấn Kiệt.

“Tại sao anh vẫn còn chưa đi?” Thư Phàm chất vấn, tự dưng lòi ra một tên đáng ghét giống như tên điên khùng và xấu xa này, chẳng những hại cô cả đêm không ngủ, bây giờ còn bị dọa suýt đứng tim nữa.

“Lúc nữa, có xe đến đón tôi.”

Nói xong địa chỉ cho người đàn ông trung niên nghe, Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy.

Đút điện thoại vào túi quần, mắt nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên ngồi xuống.

“Này, anh đang làm gì thế hả?” Thư Phàm không dám tin là tên điên này dám tự tiện ngồi xuống ăn cơm cùng với mình, mà không thấy có một chút xấu hổ hay áy này nào.

“Ăn cơm.”

Cầm lấy đũa, gắp một ít thịt ba chỉ nướng, bỏ vào miệng, nhai và nuốt, Hoàng Tuấn Kiệt cắm cúi vào ăn, mà không thèm ngẩng đầu nhìn Thư Phàm đang tức tối trừng mắt nhìn mình như muốn đục thủng hơn năm cái lỗ trên người.

Mười đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, môi mím chặt, Thư Phàm rất muốn xông lên giật lấy đôi đũa trên tay Hoàng Tuấn Kiệt, dùng chân sút hắn ra khỏi nhà.

“Phịch!” Thư Phàm tức tối ngồi đối diện với Hoàng Tuấn Kiệt, cầm lấy đũa, thìa và một cái bát, cô bắt đầu tấn công các món ăn.

Quá đói, miệng nhồm nhoàm nhai thức ăn, tay không ngừng gắp, Thư Phàm ăn như hổ đói, mà chẳng thèm quan tâm đến hình tượng thục nữ của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt từ tốn ăn cơm, từ tốn gắp thức ăn, cử chỉ tao nhã, ra dáng phong thái của một đại gia, khác hoàn toàn với một cô gái thô lỗ, ăn uống cục mịch giống như Thư Phàm.

Món chả nem quá ngon, trên đĩa chỉ còn lại đúng một miếng, Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm cùng gắp một lúc.

“Mau buông ra!” Thư Phàm nghiến răng hét, tay giữ chặt lấy đôi đũa, quyết tâm sống chết cũng phải dành lấy miếng chả nem bằng được.

“Không buông!” Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Thư Phàm, sống gần 30 năm, hắn chưa từng gặp phải một cô gái thú vị có cá tính giống như Thư Phàm.

“Anh nên nhớ đây là thức ăn của tôi.”

“Điều đó thì có gì quan trọng.”

“Anh…”

“Reng! Reng!” Trong khi hai người còn đang tranh giành thức ăn, tiếng chuông cổng đột ngột reo inh ỏi.

“Cô đi ra mở cổng đi, nhà cô có khách!”

“Anh đi đi!” Thư Phàm làm sao có thể dễ dàng buông tha mỹ vị trước mắt được.

Hoàng Tuấn Kiệt buông đũa, hắn đoán người đang bấm chuông cổng có thể là người do chú quản gia phái đến đón hắn.

Thư Phàm nhanh chóng gắp miếng chả nem cho lên miệng, nhai nát rồi nuốt ngay lập tức, khuôn mặt vui vẻ vì đã không bị dành mất phần thức ăn của mình.

Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, nhìn người con gái đang bận rộn ăn uống trước mặt, hắn vẫn chưa đoán được thân phận thận sự của Thư Phàm, chưa khẳng định được là bạn hay là thù.

Rời khỏi nhà bếp, đứng trên vỉa hè, Hoàng Tuấn Kiệt mở điện thoại. Việc bị ám sát hụt vào tối hôm qua, đã cho hắn nhiều bài học xương máu, dù đã có linh cảm việc này sẽ xảy ra nhưng thật không ngờ lại xảy ra nhanh như thế, hắn biết bên cạnh mình nhất định có nội gián, việc hắn cần làm nhất bây giờ là mau chóng tìm ra người đó là ai, và thanh trừ nội bộ.

Xác định được người đang bấm chuông cổng là người của phe mình, Hoàng Tuấn Kiệt đi ra mở cổng.

“Chào cậu chủ!” Một người thanh niên hơn 25 tuổi, mái tóc đen được chải gọn ra đằng sau, mặc bộ vét màu đen, khuôn mặt góc cạnh nam tính, kính cẩn chào Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt phất tay ngầm bảo đã hiểu.

“Cậu chủ!” Người đàn ông trung niên vội bước lại gần Hoàng Tuấn Kiệt, mắt ông lo sợ nhìn vết thương quấn băng trắng trên bụng, “Tình hình sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

“Cháu không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp.

Mất máu khá nhiều khiến khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng khí thế của hắn vẫn không giảm, mà ngược lại càng lúc càng tăng.

“Chúng ta đi bây giờ chứ?” Người đàn ông trung niên thân thiết nắm lấy tay hắn, mắt thương xót vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương quấn băng trên bụng, ông căm hận và nguyền rủa kẻ nào to gan dám thuê sát thủ giết chết cậu chủ.

“Chưa được, cháu cần mời một người đi cùng.” Hoàng Tuấn Kiệt bí hiểm nói, khóe môi hắn nhếch lên, mắt hắn lạnh lẽo nhìn vào trong nhà.

Hai vệ sĩ trong trang phục màu đen, tài xế xe và ông quản gia, đi cùng với Hoàng Tuấn Kiệt đi vào trong nhà.

Ăn cơm xong, Thư Phàm uể oải rửa chén bát, nước rửa chén quá trơn, chiếc đĩa xứ tuột khỏi tay, rơi xuống sàn nhà.

“Choeng!” Âm thanh khô khốc vang lên phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng xung quanh.

Hai vệ sĩ cẩn thận đi kèm hai bên Hoàng Tuấn Kiệt, mắt dáo dác, đề phòng ngó nghiêng xung quanh, nhìn thái độ khẩn trương của họ, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt lại nhếch lên, thật lòng hắn không mong Thư Phàm là một người xấu, đang định lợi dụng hắn để lấy một thứ gì đó.

“Cậu chủ!”Ông quản gia khẽ gọi.

“Không sao.” Hoàng Tuấn Kiệt trả lời, “Không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Năm người đàn ông đứng trước cửa bếp, che mất đi ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào phòng.

Úp nốt chiếc bát cuối cùng lên kệ, rửa sạch tay, Thư Phàm thỏa mãn xoa bụng. Ngủ được một giấc thật dài, lại được ăn một bữa thật ngon, hôm nay không phải đi làm, Thư Phàm có thể bắt tay vào nghiên cứu thuốc được rồi.

Vừa quay lại, Thư Phàm thất kinh nhìn năm người đàn ông đang đứng chắn trước cửa bếp. Lúc mới cứu Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã nghi ngờ hắn là một tên xã hội đen, nay thấy hắn xuất hiện cùng bốn người đàn ông, mà người nào cũng cũng mặc vét đen, dù Thư Phàm có không muốn tin cũng không được.

“Các người muốn gì?” Thư Phàm mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, không một chút sợ sệt hay e ngại.

“Tôi muốn mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, khuôn mặt băng lãnh của hắn phủ thêm một tầng sương mỏng.

“Không đi.” Thư Phàm bực mình, trừng mắt nhìn hắn, “Tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi không có thời gian rảnh để chơi với mấy người.”

Chỉnh lại vạt áo, Thư Phàm ung dung bước đến Hoàng Tuấn Kiệt, ngẩng cao đầu, miệng phun ra một câu: “Tránh đường!”

Bốn người đàn ông kinh ngạc nhìn Thư Phàm, cô gái nhỏ bé này gan thật to khi dám chống đối, nói tay đôi với cậu chủ của họ.

Hoàng Tuấn Kiệt ra hiệu cho hai vệ sĩ, mỗi người túm lấy một cánh tay của Thư Phàm.

“Buông ra!”, Thư Phàm căm phẫn hét to, “Các người đang làm gì thế hả? Tôi bảo buông tôi ra.”

“Thật là nhức đầu.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, quay sang bảo ông quản gia, “Chú có cách nào để cô ấy nói ít đi một chút được không?”

Thư Phàm nuốt nước bọt, mắt hoảng hốt nhìn ông quản gia đang chầm chầm bước lại gần mình.

“Này, khoan…khoan đã…” Còn chưa kịp nói hết một câu, Thư Phàm đã thấy trước mặt mình tối xầm.

“Đáng chết, dám dùng thuốc mê với mình. Được lắm, tên chết tiệt kia, món nợ này tôi sẽ tính gấp đôi với anh.” Trước khi chìm vào giấc ngủ say, Thư Phàm nghĩ thầm trong đầu.

Thư Phàm ngủ say, được một vệ sĩ bế ra xe, ngồi bên cạnh, Hoàng Tuấn Kiệt chìm vào suy tư, bắt Thư Phàm đi theo mình vẫn không biết là họa hay là phúc, nhưng hắn không thể để Thư Phàm ở lại đây một mình. Thứ nhất hắn sợ nếu Thư Phàm không phải là người của phe kia, sẽ bị bọn họ giết người diệt khẩu. Thứ hai, nếu phải, Hoàng Tuấn Kiệt muốn khai thác thêm thông tin từ Thư Phàm, muốn biết kẻ nào đứng sau giật dây vụ ám sát này, muốn biết nguyên nhân vì sao vừa muốn đưa hắn vào tuyệt lộ, lại vừa muốn cứu hắn.

Chap 3:

Ba giờ chiều.

Hai chiếc xe ô tô màu đen, bóng loáng sang trọng, sau khi vượt qua một quãng đường dài hơn sáu cây số, đã dừng trước một cánh cổng sắt màu xanh dương, tường bao loan màu trắng bao xung quanh một trang viên rộng hơn một héc ta, từ bên ngoài có thể nhìn rõ những bồn hoa đầy đủ sắc màu, những chậu cây cảnh được đặt theo hàng, lối đi được rải sỏi.

Chưa đầy một phút, cánh cổng sắt tự động mở rộng sang hai bên, hai chiếc xe ô tô chầm chậm tiến vào trong sân.

Cao ốc Hoàng Thị gồm 15 tầng mặt trước và mặt sau phủ kính màu trắng, dưới ánh mắt mặt trời trông sừng sững và uy nghiêm, cao ốc vừa là nơi Hoàng Tuấn Kiệt dùng để làm việc, vừa là chỗ ở, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, để ra vào mỗi người đều phải có một tấm thẻ, và mật mã riêng, nhân viên an ninh đứng canh gác 24/24 giờ, sống trong tòa nhà này, Hoàng Tuấn Kiệt có nguy cơ bị ám sát rất nhỏ, nhưng một khi đi ra ngoài khó ai có thể đảm bảo là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, từ trên xe, hai vệ sĩ nhanh chóng bước xuống, một người mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt, người còn lại bế Thư Phàm.

Hoàn Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm.

“Đi thôi!” Hắn mệt mỏi lên tiếng, môi mím chặt, da dẻ nhợt nhạt, môi khô khốc, dù cố tỏ ra không có việc gì, nhưng bản thân hắn biết sự chịu đựng đã đến cực hạn rồi.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Hai vệ sĩ kính cẩn đáp.

Ông quản gia chăm sóc hắn từ nhỏ, mọi biểu hiện và tính cách của hắn, ông đã phần nào hiểu được, nhìn thấy hắn loạng choạng và run rẩy bước đi, ông rất muốn đỡ lấy hắn, muốn dìu hắn bước đi, nhưng ông không thể xâm phạm vào tính cách cao ngạo và luôn tỏ ra bình thản của hắn.

Ông quản gia đi bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, mắt lo sợ quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt hắn, tâm trạng căng thẳng, chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt có dấu hiệu ngã quỵ, ông sẽ nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Nhân viên an ninh chào Hoàng Tuấn Kiệt, và bốn người đàn ông đi cùng.

Hoàng Tuấn Kiệt quá mệt mỏi, hắn không còn đủ hơi sức để trả lời, tay hắn chỉ hơi phất lên, ngụ ý đáp lại lời chào của nhân viên an ninh.

Tiền sảnh cao ốc Hoàng Thị rộng rãi và thoáng mát, sàn nhà lát đá hoa cương màu trắng, hai cây cột màu trắng tọa lạc giống như một cung điện thu nhỏ.

Đến thang máy, vệ sĩ đi bên cạnh bấm nút, năm giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.

Hoàng Tuấn Kiệt đi vào đầu tiên, sau đó đến lượt ông quản gia, tài xế kiêm trợ lý, hai vệ sĩ đi sau cùng, Thư Phàm vẫn còn ngủ say trên tay anh vệ sĩ có khuôn mặt góc cạnh, nước da hơi ngăm đen.

Anh vệ sĩ lúc nãy bấm nút lên lầu 13, cánh cửa thang máy đóng lại, không gian eo hẹp, thang máy chuyển động khiến năm người hơi lắc lư.

Đến lầu 13, Hoàng Tuấn Kiệt là người ra sau cùng, anh vệ sĩ bế Thư Phàm là người đứng ngoài nhất, nên ra đầu tiên.

Cả một tầng 13 chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt cư ngụ, nơi đây khá yên tĩnh và vắng vẻ, ánh nắng mặt trời hắt qua khung cửa kính tạo nên những chùm sáng đầy đủ sắc màu, gió luồn vào hành lang khiến mọi người có cảm giác thoải mái và mát mẻ.

Hoàng Tuấn Kiệt cùng ông quản gia tiến đến gần cánh cửa gỗ màu gụ, giữa cửa phía bên tay trái, có một hộp điện tử, hiện lên một bàn phím đòi hỏi phải nhập mật mã mới được phép vào phòng.

Bày tay trắng bệch, hơi run, ngăm đen bấm mười con số, sáu giây sau, cánh cửa từ từ mở ra, một âm thanh “cạch” vang lên báo hiệu đã thành công mở được cửa.

“Bế cô ấy vào phòng đi!” Quay lại nhìn vệ sĩ đang bế Thư Phàm trên tay, Hoàng Tuấn Kiệt giục.

Anh vệ sĩ nhanh chóng làm theo lời Hoàng Tuấn Kiệt, ba người đàn ông nối tiếp đi vào phòng.

Căn phòng rộng hơn 40 mét vuông, tổng cộng có năm phòng, một phòng dùng để ngủ, một phòng khách, một gian bếp tuy ít nấu ăn nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chừa một gian để tủ lạnh, và những thứ linh tinh, một phòng dùng để làm việc, và phòng nằm ở gian cuối cùng dùng để tập thể dục thể thao.

Anh vệ sĩ đặt Thư Phàm nằm trên giường ngủ rộng gần hai mét, ga rải giường, chăn nệm, gối toàn bộ đều mang màu trắng, ngay cả rèm cửa và sơn tường cũng đồng màu.

Ngồi trên ghế sa lông màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa người ra sau ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, đã mất một lượng máu khá nhiều, nên đầu óc xây xẩm, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn nằm ngủ, và có nguy cơ đang bị sốt.

“Có cần gọi bác sĩ đến khám cho cậu chủ không?” Anh tài xế kiêm trợ lý lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt cự tuyệt, là người chúa ghét mùi thuốc và không khí bệnh viện, nên hắn không thích bác sĩ động chạm đến cơ thể mình, “Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Cô gái kia…” Anh tài xế ngập ngừng.

Hoàng Tuấn Kiệt ngắt lời: “Không được phép nói. Chuyện này hãy coi như chưa từng xảy ra.”

Một lát sau, ông quản gia bưng nước uống cho bốn người đàn ông.

“Cậu chủ có dự tính gì chưa?” Ông quản gia ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu Hùng! Cậu thay tôi điều tra tất cả các mối làm ăn của công ty trong thời gian gần đây, đồng thời cho người thăm dò động tĩnh của phe bên kia. Tôi khẳng định vụ ám sát lần này là do tập đoàn bên Vũ Thị làm.”

Tuấn Hùng – tên người trợ lý kiêm lái xe gật đầu đáp: “Tôi đã hiểu, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều tra ra kết quả trong thời gian sớm nhất.”

“Không còn việc gì nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.”

“Vâng, anh nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi về đây.”

Tuấn Hùng, cùng hai vệ sĩ đứng lên cáo từ ra về.

Ông quản gia tiễn họ ra đến tận cửa.

Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng dậy, lúc này hắn còn cố giả vờ bình thản không sao nữa, tay run rẩy bấu chặt vào thành ghế, mười đầu ngón tay trắng bệch, môi run run, mắt tối xầm, đầu choáng váng vừa muốn nôn vừa muốn ngã khụy xuống sàn nhà, nhiệt độ trong cơ thể càng lúc càng tăng.

“Chết tiệt!” Hoàng Tuấn Kiệt chửu thầm.

“Cậu chủ!” Ông quản gia hốt hoảng vội chạy lại đỡ lấy thân hình lảo đảo của hắn, “Cậu hãy tôi lái xe đưa cậu vào bệnh viện.”

“Cháu sẽ nhanh chóng qua khỏi thôi, chú làm ơn dìu cháu vào phòng ngủ.”

Ông quản gia đau lòng, mắt ông đỏ hoe, ông thương hắn như con, nay thấy hắn gặp nguy hiểm, đau yếu, ông ước giá mà mình có thể thay hắn chịu đựng tất cả đau đớn và thay hắn hứng lấy mũi dao kia thì hay biết mất.

Trên giường Thư Phàm vẫn say sưa trong giấc ngủ, đã lâu không được ngủ đủ giấc, cơ thể mệt mỏi, trí óc trì trệ, dù căm hận hắn dám cho người hạ thuốc mê với mình, nhưng Thư Phàm vẫn phải cảm ơn hắn đã giúp mình tạm quên đi niềm đam mê công việc.

Ông quản gia bối rối không biết phải làm sao cho phải, nếu để cho Thư Phàm nằm ngủ trên giường, vậy cậu chủ biết ngủ ở đâu, còn nếu để cậu chủ ngủ trên giường, thì cô gái kia phải giải quyết thế nào? Trong nhà này chỉ có độc một chiếc giường ngủ, không lẽ để cô gái kia ngủ ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Như hiểu được nỗi băn khoăn của ông quản gia, Hoàng Tuấn Kiệt nói: “Cứ để cô ấy ngủ ở đây đi, cháu nằm ở bên cạnh là được rồi.”

Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống giường, ông quản gia ngây người, mất mấy giây ông mới luống cuống vội giúp cậu chủ vén chăn sang một bên.

Ông quản gia không dám ở lại lâu, mặc dù lo cho Hoàng Tuấn Kiệt nhưng hắn đang ngủ cùng với một cô gái lạ, biết rằng một kẻ bị chuốc thuốc mê ngủ mê mệt như chết, một người bị trọng thương sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ông vẫn ngại ngùng.

Nhắm mắt lại, Hoàng Tuấn Kiệt nặng nề chìm vào giấc ngủ, cơn sốt hoành hành, vết thương ở vùng bụng nhức buốt, khiến hắn khó ngủ, miệng hắn thỉnh thoảng lại rên lên nho nhỏ, mồ hôi làm ướt đẫm cơ thể.

Ngủ một mạch đến hơn sáu giờ tối, miệng ngáp dài, chân tay duỗi theo hình chữ V, vươn ra hết cỡ, mắt chớp chớp nhắm mở mấy cái cho tỉnh táo, mũi hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng, hơi ấm chăn chiếu làm cho Thư Phàm thấy toàn thân thư sướng có cảm giác muốn bay lên chín tầng mây. Việc đầu tiên mà Thư Phàm khi tỉnh dậy muốn làm là tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn một bữa tối thật no, tiếp theo tìm sách để đọc, càng nghĩ Thư Phàm càng thấy mĩ mãn và vui vẻ.

Hơi thở nặng nề và mệt nhọc của một người lạ bên cạnh, đã làm tan biến hết tất cả những ý nghĩ tốt đẹp mà Thư Phàm vừa mới vạch ra, quay sang nhìn tên đàn ông đáng ghét đang ngủ ở bên cạnh, chân Thư Phàm ngứa ngáy muốn đạp cho hắn vái cú vào vết thương sâu hoắm ở vùng bụng.

“Hừ! Tên chết tiệt, uổng công tôi cứu anh, anh lại dám dùng cách đê tiện để giam lỏng tôi ở đây”, đang lầm bầm nguyền rủa, Thư Phàm đột nhiên ngồi bật dậy, mắt ngơ ngác ngó xung quanh, “đây là đâu nhỉ?”

Nhảy xuống giường, trong bóng tối lờ mờ phản chiếu từ khung cửa kính, Thư Phàm bắt đầu quan sát và đánh giá căn phòng.

Phòng ngủ khá rộng rãi, đồ đạc nội thất sang trọng và đắt tiền, ngoài chiếc giường mà Thư Phàm ngủ từ chiều đến giờ, còn có một chiếc bàn gỗ trên bàn có một chiếc đèn ngủ có chụp đèn hình nón kê ở gần giường, giữa phòng đặt một chiếc bàn làm bằng kính và hai chiếc ghế da bọc vải màu trắng, trên bàn đặt một lọ hoa cẩm chướng, tường treo nhiều bức tranh sơn dầu và phong cảnh khá đẹp mắt, là người không am hiểu nghệ thuật nên Thư Phàm không biết được giá trị của những bức tranh kia đáng giá bao nhiêu tiền.

Thư Phàm chầm chậm bước lại gần khung cửa kính ở phía đối diện, hai tay chạm vào tấm kính mát lạnh, nhìn khung cảnh hun hút phía dưới, răng va lập cập vào nhau, mắt tối rầm, miệng căm phẫn hét to, “Tên bại hoại kia! Sao anh dám nhốt tôi tại lầu cao chót vót thế này?”

Sắn tay áo, hùng hổ chạy lại về phía chiếc giường mà Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm, Thư Phàm căm phẫn muốn đập hắn một trận.

“Dậy! Dậy mau!”

Đang gặp ác mộng, miệng nói mớ, không ngừng kêu rên, tay khua loạn xạ, hắn giờ chẳng khác gì một đứa trẻ đang nhớ lại những kỉ niệm hãi hùng trong quá khứ.

“Chát!” Gọi mãi mà hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng hắn lại không ngừng tiếp tục kêu rên, Thư Phàm tức giận dơ tay tát cho hắn một cái.

Từ trong cơn ác mộng, Hoàng Tuấn Kịt mở mắt nhìn kẻ vừa mới dám tát
hắn một cái như trời giáng, nghiến răng ken két, đôi mắt đục ngàu vì giận dữ, hắn gầm lên: “Cô muốn chết đúng không?”

“Mau thả tôi ra!” Thư Phàm không sợ chết, bĩnh tĩnh đối mặt với đôi mắt vì tức giận mà đỏ rực như lửa của hắn.

“Không đi đâu cả, khi nào tôi chưa điều tra xong, cô phải tiếp tục ở lại đây.”

“Anh bị điên hả? Tôi cứu mạng anh, để anh đem nhốt tôi như tội phạm thế này hả, anh làm thế có quá đáng lắm không?”

“Biết điều thì im đi, trước khi tôi ra tay đánh cô.”

“Cậu chủ, có chuyện gì không?” Đang lúi húi dọn dẹp trong bếp, nghe tiếng hét thất thanh của Thư Phàm, ông quản gia vội quăng bỏ giẻ lau, chân chạy nhanh vào phòng ngủ.

“Không có việc gì, chú đi ra ngoài đi.”

“Vâng, nếu có chuyện gì, cậu chủ cứ phân phó.” Ông quản gia kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm đang phồng mồm trợn mép, nhìn trừng trừng cậu chủ.

Ông không dám tin là trên đời này vẫn còn tồn tại một cô gái dám đối đầu với cậu chủ.

Chờ ông quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt cắn răng nhịn đau, tay chống xuống giường, ngồi nửa người dựa vào đầu giường, mặt rịn mồ hôi, miệng rên lên một tiếng vì chạm nhẹ vào vết thương.

“Anh nói đi! Tại sao anh muốn nhốt tôi ở đây, tôi nhớ là tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh cả, hơn nữa tôi còn là ân nhân của anh?”

“Lý do vì sao thì cô không cần biết, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được rồi.”

“Tôi là một công dân tự do, được luật pháp bảo vệ, anh lấy quyền gì mà nhốt tôi ở đây?”

“Luật pháp?”, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu cô quá tin vào luật pháp, có đôi lúc ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được.”

Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, khuôn mặt lộ vẻ thê lương, là người lớn lên trong một gia đình suốt ngày tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, ngay từ khi còn nhỏ phải sống trong một môi trường khắc nghiệt, hắn đã sớm không còn hiểu thế nào là tình người rồi.

Vết máu rỉ ra ngoài lớp băng gạc màu trắng quấn quanh vết thương, Thư Phàm liếc mắt nhìn, vốn căm ghét hắn, nên rất mong tên này gặp quả báo, nhưng thân là một bác sĩ, luôn lấy tiêu chí cứu người là phương châm sống, cô không thể thấy người khác bị thương, mà không lo cứu chữa và băng bó.

Thở hắt ra một hơi thật dài, Thư Phàm hỏi: “Nhà anh có thuốc trị thương, gạc, thuốc sát trùng và thuốc gây mê không?”

“Cô hỏi để làm gì?”

Giọng nói nhạt nhẽo và thờ ơ của Hoàng Tuấn Kiệt, đã chọc giận Thư Phàm.

“Đây là thái độ của một bệnh nhân, đối với bác sĩ từng cứu mạng của mình sao?”

Thư Phàm chán nản không thèm chấp một kẻ luôn tự cao tự đại, mặc kệ sống chết của bản thân mình như Hoàng Tuấn Kiệt nữa, không moi được tin tức gì từ hắn, cô còn có thể hỏi ông quản gia.

Thư Phàm gặp ông quản gia trước cửa phòng ngủ, ông sợ cậu chủ xảy ra chuyện, nên không dám bỏ đi xa.

“Chào chú!” Thư Phàm tươi cười, “Chú có thể cho cháu hỏi, trong nhà có hộp cứu thương không?”

“Có.” Ông quản gia vui mừng vì Thư Phàm là một bác sĩ, tính cậu chủ luôn chỉ thích làm theo ý mình, nên không dễ dàng thuyết phục đến bệnh viện khám chữa bệnh.

“Chú có thể lấy ngay cho cháu được không ạ?”

“Được chứ, cháu chờ chú một chút.” Ông quản gia vui còn không kịp, nên ngay sau khi Thư Phàm yêu cầu, ông đã đi lấy ngay lập tức.

Hộp cứu thương này là do ông mua cách đây mấy tháng, cậu chủ luôn bất cẩn hay bị thương, lại không mấy khi để cho bác sĩ khám và băng bó, ông đã cẩn thận chuẩn bị một hộp cứu thương dự phòng trong nhà.

Thư Phàm đón lấy hộp cứu thương trên tay ông quản gia, ngồi xuống ghế sa lông màu trắng trong phòng khách, tay háo hức mở chốt khóa, mắt kiểm tra từng thứ có trong hộp.

Một lúc sau, Thư Phàm ngẩng đầu nhìn ông quản gia, mặt không được vui.

“Thiếu thứ gì đúng không cháu?” Ông quản gia tinh mắt nhận ra tâm trạng của Thư Phàm.

“Thiếu vài thứ cần thiết, nếu cháu mà có thể đi ra ngoài mua, hay quay về nhà lấy thì hay biết mấy.”, đang nói tự dưng một ý nghĩ chợt lóe trong đầu, Thư Phàm xoa hai tay vào nhà, miệng cười lấy lòng ông quản gia, “Chú có thể cho cháu đi ra ngoài được không?”

“Việc này…”

Trong khi ông quản gia còn ngập ngừng nửa muốn cho Thư Phàm đi ra ngoài mua dụng cụ y tế và thuốc để chữa bệnh cho cậu chủ, nửa lại sợ Thư Phàm một đi không trở lại, lúc đó ông không còn mặt mũi để gặp mặt cậu chủ nữa, một âm thanh khàn khàn đột ngột vang lên, “Không đi đâu cả.”

Đứng dựa nửa thân người không mặc áo vào tường, hai tay đút vào túi quần, mặc dù vết thương đang rỉ máu, khuôn mặt nhợt nhạt, hắn vẫn giữ được dáng vẻ ung dung và cao ngạo hàng ngày.

“Đồ điên!” Thư Phàm lầm bầm trong miệng.

Đứng bật dậy, chạy lại gần hắn, ngẩng cao đầu, Thư Phàm gằn từng chữ, ” Tại, sao?”

“Còn sao chăng gì nữa, cô hiện giờ là khách của tôi.”

Thư Phàm dơ quả đấm lên cao, miệng không khách khi mắng xối xả vào mặt hắn, “Anh là tên xấu xa nhất mà tôi từng gặp, nguyên tội anh dám chụp thuốc mê tôi, sau đó mang tôi về nhốt ở đây đã đủ để anh bị liệt vào diện bắt cóc rồi.”

“Cô im đi!” Hoàng Tuấn Kiệt hét, do vận khí quá lớn, vết thương lại rỉ máu ra nhiều hơn, hắn nhăn mặt đau đớn.

Biết có nói gì với tên đầu gỗ này cũng bằng thừa, Thư Phàm quay lại nhìn ông quản gia đang đứng như trời chồng ở giữa nhà, “Chú có thể cho người mua dùm cháu vài thứ được không?”

“Được, được, cô cứ kê đơn đi.”

Ông quản gia vội đưa cho Thư Phàm một cuốn sổ và một cây bút.

Thư Phàm ngồi xổm trên nền gạch, tay hí hoáy viết.

Đứng nhìn Thư Phàm từ trên cao, Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào vòng xoáy hỗn độn, nửa muốn tin tưởng Thư Phàm cứu chữa mình vì lòng tốt, nửa lại nghi ngờ, Thư Phàm đang âm ưu chuyện gì đó. Bình thường hắn luôn là người sáng suốt và suy nghĩ thấu đáo trong mọi chuyện, nhưng vào lúc này, hắn không đủ tỉnh táo để phán đoán.

Nhận lại cuốn sổ trên tay Thư Phàm, ông quản gia phân phó cho một anh vệ sĩ mua tất cả những gì mà Thư Phàm đã viết trong cuốn sổ.

Gần một tiếng sau, ông quản gia đưa cho Thư Phàm một túi đồ khá nặng.

Sau khi kiểm tra một hồi, thấy đúng là những thứ mà mình cần, Thư Phàm sung sướng nở một nụ cười.

Ngồi ở bên cạnh, Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn, càng lúc hắn càng không hiểu được Thư Phàm, lúc nãy còn giận dữ đùng đùng, vậy mà bây giờ có thể cười tươi chỉ vì mấy dụng cụ y tế và mấy vỉ thuốc tây, phải chăng ngoài nghiên cứu thuốc và những thứ liên quan đến y học, thì Thư Phàm không còn để tâm đến chuyện gì khác?

Đặt hộp cứu thương bên cạnh, Thư Phàm trầm giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt, “Anh ngồi xuống để tôi băng bó lại vết thương cho anh.”

“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng cự tuyệt, hắn không thích người khác động chạm vào vết thương trên cơ thể.

Thư Phàm nghiến răng, “Tôi bảo anh ngồi xuống để tôi băng bó cho anh.”

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Giống nhà khoa học
Sự Tích Cái Yên Ngựa
Xác Chết Báo Hận
Nhật Ký Chăn Rau
Quan Âm Thị Kính