Ngồi yên lặng một hồi lâu như thế. Lại tiếp tục nói chuyện vẩn vơ. Em muốn mình phải nói nhưng định nói thì như có cái gì đó chặn họng lại. Khó khăn lắm.
Nhưng em đã quyết định sẽ nói ngày hôm nay mà. Em bắt đầu một cách từ từ.
“Nga nè”
“Gì vậy anh?”
“Anh có chuyện này muốn hỏi em và cần em giải đáp”
“Anh nói đi”
“Anh có thích một người con gái, cũng hay nhắn tin, trò chuyện với anh”
“Rồi sao nữa anh” – Nhìn bé thoáng buồn. Em càng có tự tin để nói.
“Ừh, bé này là bạn của bạn anh, anh quen tình cờ thôi, nhưng mà anh thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng hay nói chuyện với anh lắm, nhưng mà anh không biết làm thế nào để biết rằng bé đó có thích anh không, em giải đáp dùm anh với”
“Nhưng mà ai mới được chứ” – Giọng em ấy buồn nhưng không biểu lộ rõ nét các bác ợ.
“Thì em cứ nói đi”
“Em không biết” – Nga cuối mặt xuống.
“Em biết là ai không” – Em hỏi giọng nhẹ nhàng
“Em không biết anh ạ”
“Là bạn của bé Vân đó”
Nói đến lúc này, em hồi hộp kinh khủng, cuối cùng thì em đã nói được rồi các bác ợ. Và em run run đợi câu trả lời từ phía Nga. Nhưng sao lâu, thật lâu…
Bé mắc cỡ: “Em nghĩ chắc là cô ấy thích anh đó” – Nói xong Nga tựa đầu vào vai em.
OMG. Sự thật, sự thật đây sao, mình… mình đã thành công rồi sao. Lúc đó, tim em đập mạnh kinh khủng. Như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em không biết làm gì tiếp theo, tay em run run vuốt lấy tóc của bé.
“Bé có biết anh thích bé từ lâu rồi không”
“Em biết, nhưng anh có biết là em cũng thích anh từ lâu rồi không” – Giọng vẫn còn mắc cỡ, iu thế.
“Thế hả, vậy em thích anh trước hay anh thích em trước vậy ta” – Em hỏi giọng thắc mắc.
“Em nghĩ là em thích anh trước, nhưng nếu anh không tỏ tình với em thì em cũng không nói ra tình cảm của mình đâu”
Ôi trời, các bác có nghe gì không, em ấy thích mình trước cơ đấy. Em thật sự hạnh phúc các bác ạ.
Em đã tỏ tình với em như thế đấy, bé vẫn thẹn thùng, thẹn thùng một chút, rồi khẽ tựa đầu vào vai em lần nữa. 2 đứa yên lặng thật lâu, và đây là lần đầu tiên em hôn một người con gái, không vụng về cũng không quá sành sỏi, nhưng cũng nhanh thôi.
Sau đó hai đứa đi về. Và chắc có lẽ em đã quen với cuộc sống một mình nên khi đi về, trời lạnh, áo ấm em chưa cài nút, em lúng túng gài một tay trên chiếc xe máy đang chạy nhưng không được, em liền dừng lại bảo:
“Em chờ anh chút, anh gài cái áo lại đã”
Em cười rồi nói:
“Trời ơi, sao không nói em gài cho, anh thiệt là”
Em gài cho anh ư? Đúng rồi nhỉ. Anh bỗng sực nhớ ra, đúng rồi em nhỉ, anh sẽ không còn một mình như trước kia nữa mà sẽ luôn có một người ở bên cạnh anh, lo lắng và quan tâm cho anh…
Cảm ơn, xin cảm ơn tất cả, những người thân của tôi, anh Liêm, Arts7yle, những người bạn thân luôn bên cạnh và ủng hộ tôi… Giờ đây tôi không còn như trước nữa rồi…
Và ngay lúc đó, em đã sửa tên một thuê bao trong điện thoại của mình thành “Bé Yêu”…
— THE END —