15: 57 phút chiều ngày 04/11/2011, em ấy đang học kèm ngoài nhà mình, mình thì đang ngồi xem phim The Walking Dead tập 3 session 1. Ngoài trời mưa nhỏ.
Đà Nẵng ngày 20-11-2011.
Ngay lúc này đây, mình chợt thấy buồn, mà không phải, cái cảm giác này khó tả lắm, nó như chứa trong đó hy vọng lẫn cảm giác lo âu, bầu trời màu thẫm khiến cảm giác ấy cứ ngày càng lớn dần…
Ngày hôm qua 19-11-2011 khoảng 2h45 em ngồi nói chuyện cùng mình và Mr.Magic. Sau đó em và mình đã tới quán karaoke (mấy đứa bạn mình rủ đi và đang hát trong đó, mình và em tới sau) bước vào tổng cộng có 5 người, mình và em, hai đứa em gái và 1 thằng bạn. Ở trong đó, lần đầu tiên mình được ngồi và nhìn em gần hơn, lâu hơn.
Xin lỗi anh Liêm (một người đặc biệt, chap sau sẽ nói đến) vì đã phá vỡ kế hoạch của anh
Gởi đến những người đã đọc, chia sẻ và động viên mình suốt thời gian qua.!!!
Những người bạn của tôi: Viết Thịnh, Lâm Tuấn, Tiến
Người anh mà tôi tình cờ quen trên facebook này: Re Mondu (Thanh Nguyen)
Và một số người bạn khác của tôi trên facebook này.
Trong 3 tháng qua, mỗi lần đọc những bình luận của các bạn, đùa vui có, lời khuyên có, góp ý cũng có nhưng dù thế nào đi nữa, mình thật sự thấy rất vui vì những điều đó là nguồn động lực đối với mình, có thể có nhiều người trong các bạn mình chưa gặp thật sự cũng như chưa quen biết thật sự nhưng mình biết chắc chắn một điều rằng, các bạn luôn bên cạnh mình và ủng hộ mình dù mọi chuyện có thế nào đi nữa. Đó chính là những gì mình cảm nhận được từ những dòng chia sẻ của các bạn trong suốt thời gian qua.
Những dòng nhật ký của mình có lẽ cũng đã sắp kết thúc. Cũng đã đến lúc nói hết với em những gì mình ấp ủ bấy lâu nay. Và dù kết quả là gì đi chăng nữa, mình vẫn cảm ơn các bạn, rất nhiều, nhiều lắm, những người bạn của tôi…
Và sau đó là màn tỏ tình của em các bác ạ. Cuối cùng một kết quả phũ phàng, Thanh chỉ xem em như là một người anh, tất cả chỉ là con số 0 mà thôi. Sao lại như thế được. Phải chăng em đã ngộ nhận.
Lúc này em chợt nhận ra rằng, Thanh không thích em và em cũng chả yêu cô bé một cách thật lòng. Có nhiều chuyện xảy ra mà em chưa kể với các bác. Thanh vì hoàn cảnh quá khó khăn cuối cùng đã quá lợi dụng em và em cũng quá ảo tưởng vào cái gọi là trai tài gái sắc. Em đã quá lầm, em tài gì, đã thật sự như vậy chưa. Giờ em mới đủ thông suốt để suy nghĩ lại mọi việc.
Chuyện Thanh mượn xe em từ 1 tuần 1 lần dần dà đến 1 tuần 5 lần.
Có công việc gì hay nhờ em giúp mới gọi cho em.
Phải chăng em đã quá mù quáng, cái tính hiếu thắng của em đã cho em một bài học nhớ đời. Em không buồn các bác ạ. Thật sự đấy, vì đây đâu phải là tình yêu thật sự. Cái tính hiếu thắng, trẻ con, nó, nó chính là thủ phạm. Từ trước tới giờ, em không tin vào cái gọi là duyên phận, tình yêu là phải như em, phải như thế. Nó phải có sự bắt buộc, nhưng em lầm, lầm thật sự các bác ạ. Em đau không phải vì không được đáp trả mà em đau vì đã quá phí hoài thời gian.
Em thật sự, thật sự quá tiếc về khoảng thời gian đó, tại sao em lại không nhận ra sớm…
Thanh là người giúp em nhận ra được, thế nào là sự lợi dụng tình yêu của người khác dành cho mình.
Vấp ngã thì phải đứng dậy. Chợt nhớ tới câu nói của anh Liêm:
“Anh sẽ cho nó thấy rằng, nó không chọn anh là một sai lầm của nó”
Anh Liêm, ArtS7yle Team và những người bạn đã sát cánh cùng tôi…
HÃY GIÚP TÔI.
CHAP 8: NGƯỜI THẦY
Sau vụ đó thì em với Thanh ít gặp nhau lắm. em cũng mau quên đi. Nhưng cái cơn tức trong người em nó cứ âm ỉ các bác ạ.Trách thì có trách Thanh lợi dụng em nhưng tức là tức cái tính hiếu thắng trong người em. Em tự nhủ không được như thế này nữa, mình phải tập luyện nhiều hơn nữa. Em thay đổi quan điểm rằng “tình yêu có lúc tự tìm đến với ta trong đêm tối cô đơn”. Và bây giờ trước tiên em phải thay đổi cái tài trong con người mình, vì vốn dĩ, em chả có tài cán gì cả, chỉ là do em ngộ nhận, biết được vài trò ảo thuật lừa con nít, được mọi người ngạc nhiên thì em đâm ra hoang tưởng. Không, không thể thế này được.. Em phải có tài thật sự…nếu như Bảo Ân là người khơi nguồn cho em cảm hứng về những trò ảo thuật thì anh Liêm chính là người phát triển cho em niềm đam mê đó. Tuy nhiên, trước tiên em học không phải là ảo thuật.
Thất vọng tràn trề, em nghĩ mình phải kiếm cái gì hay để học cho có cái tài, thế là em về học guitar, mới chơi em mua cây tầm 350k thôi, thêm cuốn sách hướng dẫn 20k nữa. Em về tự nhìn sách mà học. Không thầy, không một ai hướng dẫn cả. Nhớ buổi đầu bấm đau mấy đầu ngón tay quá, em hơi nản, nhưng cố gắng một hồi nó quen, ngón bị chai đi, không còn đau nữa, không hẳn là không đau nhưng bấm thật lâu nó mới đau. Đó chỉ là mới học gam.
Muốn tự mình vừa đàn vừa hát thì phải tập riêng nữa.
Ban đầu là quạt chả, quạt chả đã khó rồi. Ngồi quạt theo một vòng hợp âm, thấy khó vãi ra. Nhưng cuối cùng quạt cũng ok.
Thứ hai là vừa quạt vừa hát, ôi mẹ ơi, quạt không đã thấy khó rồi, vừa quạt vừa kết hợp hát cho đúng nhịp nói thật em định bỏ luôn guitar đấy ợ. Nhưng mà tập tới đây rồi em đâu có nỡ, thế là bỏ thời gian ra xơi luôn, một ngày em dành 8 tiếng tập guitar, thành công mỹ mãn. Kết quả…
Em học guitar ổn, trình độ khá. Biết quạt chả, các điệu slow suft, Pop ballad, Pop rock, đàn được nhiều bài nhạc hit. Em tự hào vì mình cuối cùng cũng đã có một cái gì đó do bản thân mình tập luyện mà nên, một cái tài mà nhiều thằng con trai muốn có, chơi guitar.
Và người làm tài năng của em phát triển mà ngay cả em cũng không ngờ được là đây.
Tên của anh là Quốc Liêm (cũng là một vozer nằm vùng chưa lâu), lớn hơn em hai tuổi. Một ảo thuật gia đường phố và là trưởng nhóm ảo thuật đường phố “N.a.N” (nhóm ảo thuật mạnh nhất Đà Nẵng lúc bấy giờ nay nhóm đã đổi tên thành ArtS7yle). Quen anh từ năm 12 nhưng em không kể đến vì riêng chap này em sẽ dành cho anh – có thể nói là một người thầy của em.
Quen anh một cách thật tình cờ. Hôm nọ, em lên net tìm hiểu về ảo thuật các bác ợ, nhưng mà trên mạng chả có trò nào hay, quanh đi quẩn lại toàn những trò lừa con nít. Em cũng hơi nản, rồi tình cờ kiếm được cái forum về ảo thuật, em đăng ký một nickname sau đó ghi đầy đủ thông tin như nơi ở, ngày sinh…
Đăng nhập vào diễn đàn, ôi shit, chả có gì hay, toàn là chém gió, buôn bán, chẳng thấy hướng dẫn đâu (sau này mới biết em ngu), thế là em thất vọng ra về. Chả có cái gì mới.
Một ngày kia, đang online yahoo…
Mr.Magic: “Buzz”
Em: “?”
Mr.Magic: “Em ở Đà Nẵng hả”
Em: “Ừh, anh là người học ảo thuật hả” (sở dĩ em hỏi vậy vì Magic trong tiếng anh có nghĩa là ma thuật, ảo thuật)
Mr.Magic: “Ừh, em học ảo thuật lâu chưa”
Em: “Em mới học thôi anh, anh chơi lâu chưa”
Mr.Magic: “anh cũng mới chơi thôi”
Em: “thế anh đi street lần nào chưa?” (street là thuật ngữ chuyên môn chỉ việc đi diễn ảo thuật đường phố)
Mr.Magic: “Rồi”
Blah blah một hồi thì được biết anh cũng ở Đà Nẵng, thế là anh hẹn đi uống cafe nói chuyện.
Vài hôm sau thì buổi hẹn cũng đã tới. Địa điểm là một quán cafe cóc. Dựng xe xuống, em cũng đã nhìn thấy anh Liêm.
Trên bàn là 1 bộ bài màu đen, khá lạ mắt, anh Liêm ngồi đó, dáng ngươi hơi thấp. Em mon men lại gần.
“Anh là anh Liêm hả?” – Em thắc mắc
“Ờ, em ngồi đi”.
Sau đó anh Liêm kêu em biểu diễn thử xem nhưng em có biết cái gì đâu, toàn trò lừa con nít mà có mỗi vài trò, em nhớ hình như là có diễn 1 trò gì đó nhưng chả đặc biệt.
Anh ngồi một hồi sau đó rút bộ bài ra. Anh kéo nhẹ, bộ bài được rải ra từng con hướng thành một đường thẳng, mà không, trông nó giống con rắn hổ mang các bác ạ. Cực đẹp.
OMG. WTF, thần thánh phương nào đây (nói thật lúc đó em như đang ở CASINO diện kiến thần bài trong phim các bác ợ), quá hãi. Không ngờ nó lại là có thật. Nó có tên là ANACONDA thuộc thể loại XCM. Nói ra các bác cũng chả hiểu, cứ hiểu tên chiêu đó là ANACONDA (rắn khổng lồ) là được. Lên youtube mà search với từ “Anaconda by Bone Ho”.
Sau 5 giây thì em hoàn hồn lại. Em thật sự không tin vào mắt mình các thím ợ. Thế là từ đó bắt đầu cà phê cà pháo với anh nhiều hơn.
Lần thứ 2 thì em như bị khủng hoảng tinh thần, những trò về bài của anh Liêm làm em không thể nào tin nổi vào mắt mình các thím ạ, cảm giác cực kỳ ảo, ảo hơn những trò của em, của thằng Ân rất, rất nhiều. Đây, đây rồi, hướng đi của mình đây rồi. Thế là từ đó, em bắt đầu theo đuôi anh Liêm học tập, giao lưu với nhóm N.a.N. Những người học ảo thuật đường phố ở Đà Nẵng
Nhớ lúc mới cầm bộ bài của dân Mỹ trên tay (bộ bài mà nói nôm na là bên LASVEGAS nó hay chơi ấy ), nó to hơn bình thường đó các thím, học ảo thuật đường phố không phải đơn giản đâu nhé, cầm bộ bài cũng phải có cách cầm, cách lấy lá bài, nói chung là nhiều kỹ thuật lắm. Giá của một bộ cũng khá đắt, tùy loại, rẻ nhất là 80k.
Thời gian tập luyện rất là lâu, cũng cực kỳ vất vả, nào là kỹ thuật DL, Miss Direction, Palm, Change… nhưng một khả năng của em đó là đã đam mê cái gì thì phải kiên trì làm cho được, khả năng này đã hỗ trợ em rất nhiều. Trước đó anh Liêm cũng có nhắc về tính kiên trì nhẫn nại khi học bộ môn này. Em dần dần tiến bộ.
Và thời gian trôi qua. N.a.N Team gặp rắc rối, tuyên bố giải tán nhưng anh Liêm nói với em rằng chỉ là giải tán bên ngoài thôi. Anh đang xây dựng một team mới. Em cũng chả quan tâm cho lắm, chỉ thấy hơi tiếc vì Đà Nẵng tạm thời mất đi 1 team ảo thuật mạnh nhất (nói thật các bác lúc đó team của anh Liêm đứng nhì thì chả có team hoặc cá nhân nào dám nói đứng nhất cả).
Trình độ của em thì không lên 1 lèo mà nó nhích từ từ, ngày này qua ngày nọ. Cho đến ngày hôm nay đây. Em có thể nhận xét rằng, trình độ em đang ở mức khá. Biết nhiều trick (thuật ngữ dùng để chỉ 1 trò ảo thuật đường phố, khác với bài bịp nghe các thím), diễn được rất nhiều. Phải nói là ai gặp em cũng phải nể (trừ những người trong nhóm ra) vì tài biểu diễn ảo thuật của em.
Các thím còn nhớ thằng Thy đen ở chap 1 chứ, thằng đó giờ em vẫn còn hay gặp, nó đánh em hồi nhỏ là thế, gặp lại lần đầu khi em là sinh viên năm 1, em biểu diễn ảo thuật, nó há hốc mồm ra, năn nỉ em bày. Nó nói 1 câu đến giờ em vẫn còn hả hê: “Ta nể mi thật đó Tú, không ngờ mi thay đổi nhiều quá, lại còn chơi cả guitar nữa”
Khuất phục người ta bằng cái tài hay hơn rất nhiều là bằng bạo lực phải không các bác. Em đã trên nó 1 bậc. Thy à, tao vẫn nhớ khi xưa, tao không quên đâu, và tao là một thằng con trai đúng nghĩa. Quân tử không động thủ.
Và rồi một ngày nọ, anh Liêm hẹn em lên quán Chuồn Chuồn Ớt (quán trà sữa đường Nguyễn Chí Thanh ở Đà Nẵng)
Team ảo thuật đường phố mới được thành lập mang tên ARTS7YLE. Và em bất ngờ khi anh Liêm nói.
“Em muốn vào nhóm không?”
Không phải em không muốn mà là em không dám các thím ợ. Lúc đó em vẫn còn tự ti về cái trình của mình lắm (chắc em tiến bộ nhiều mà do đi mãi với anh Liêm trình cao quá nên lầm thấy chẳng ra gì ). Em liền nói:
“Nhóm tên xấu quá, vào làm gì” – Vừa nói vừa cười.
“Ơ, chú mày láo nhỉ, thế tính thế nào” – Một phong cách VOZER.
“Ok thôi!!!”
Và em đã gia nhập nhóm ảo thuật mang tên ARTS7YLE mạnh nhất ở Đà Nẵng cho đến thời điểm bây giờ như thế đấy thím ạ. Em tự hào, tự hào lắm. Cảm ơn anh, người đã cho em biết được tài năng thật sự là như thế nào, người đã thay đổi cách sống của em sau này. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Giờ thì em và anh Liêm vẫn còn trong nhóm (đương nhiên anh Liêm là nhóm trưởng) hay đi uống cf với nhau, học tập ảo thuật cũng có, nhưng giờ thì tâm sự, chém gió là phần nhiều vì những kỹ thuật cơ bản đã có hết rồi, phải tự tập lấy thôi. Có trick nào mới hay lạ mà chưa biết thì anh hướng dẫn. Thỉnh thoảng anh Liêm vẫn hay đi diễn show kiếm tiền, cả 1 thằng trong nhóm chuyên chơi sân khấu nữa.
CHAP 9: LỘT XÁC
Và cứ như thế thời gian trôi qua, em cảm nhận được sự kì diệu, từ ArtS7ye Team, từ bạn bè.., từ sự thay đổi của em.
“Người ta cứ nói đừng quá yêu người ta cứ nói đừng quá tin, tình yêu có lúc cũng chỉ là ước mơ trong mỗi cuộc đời”
Lâu lắm rồi mới nghe lại bài này, hay và ý nghĩa thật, mối tình đầu đầy tính lợi dụng và mù quáng của em đã phai nhòa trong trí óc nay bỗng dưng gợi cho em một chút cảm giác gì đó. Không phải là đau khổ, không phải là tuyệt vọng, cũng không phải là nhớ thương…
Có tài ảo thuât, guitar ổn, hát khá hay, nhan sắc không tệlại có những người bạn tốt, chắc ai cũng mong được như vậy, nhưng có những khía cạnh khác mà khi có được những tài năng đó chúng ta phải đánh đổi các bác ạ, đó là công sức, là quyết tâm, là sự nhẫn nại, kiên trì. Phải nói là kiên trì tột bậc.
Và em thay đổi như thế đó… Tuy nhiên em vẫn có một cảm giác buồn, buồn vì chưa có một nửa kia thật sự của mình, buồn vì không biết bao giờ tình yêu sẽ tới, nhưng rồi em sực nhớ lại câu hát:
“Đừng nên cố gắng tìm thấy nhau, đừng nên cố bước cùng nỗi đau. Tình yêu có lúc tự tìm đến với ta, trong đêm tối cô đơn…”
Cuộc sống luôn chất chứa những thứ kỳ lạ nhất mà ta không biết mặc dù chúng luôn hiện hữu quanh ta hằng ngày, chúng ta không biết rằng từ việc đơn giản, nếu chúng ta để ý nó sẽ nảy sinh muôn vàn điều kỳ lạ khác, mà chúng ta không thể nào ngờ tới.
Cuộc sống và sinh hoạt của em vẫn diễn ra bình thường, cho đến một ngày…
“Anh Tú, chiều nay anh rảnh không – Tiếng thằng Tuân (thằng em kết nghĩa của em )
“Có, mà gì thế” – Em thắc mắc.
“Anh đi cắt tóc với em đi.”
“Điên, mi cắt tóc tao đi theo làm gì”
“Đi với em cho vui, đi một mình chán quá”
Ngẫm lại chiều hôm đó cũng chẳng có gì làm nên em đồng ý.
Địa điểm nó cắt tóc là quán Kenny Lĩnh, một quán nằm đối diện chợ Hòa Khánh.
“Brừm, brừm”. Tiếng xe máy của em chạy vào trước cửa quán.
Dựng chiếc xe ngay đó, em và Tuân bước vào, quán nhìn tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ, có vài anh để tóc cũng ngầu lắm, đon đả mời ngồi.
“Em cắt tóc hả” (chỉ vào em)
“À không, thằng em em cắt” – Em vừa cười vừa chỉ vào thằng Tuân
Thế là thằng Tuân leo lên ghế cho lũ thợ cắt. Em thì ngồi tại ghế đợi.
Ngồi mãi, chẳng có gì làm chán quá, may mà em có đem theo bộ bài, ngồi ngứa tay liền rút ra flourish, dù gì thì mình cũng có vài move như 360 spider, Mary Jane, Sybil … (“flourish” thuật ngữ dùng để chỉ việc biểu diễn những động tác lạ và đẹp với bộ bài, “move” hiểu nôm na là tên của động tác đó.)
Có thằng nhỏ ngồi bên, học lớp 9 tỏ ra vẻ rất thích thú, nó liền áp lại gần em, nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ (lúc này em lạnh lùng vãi ra), cả quán bắt đầu chú ý. Thế là em tung thêm những cái khác đẹp hơn như là spring, anaconda, stardust, ôi dào. Cả quán sững sờ. Em cũng không lạ lắm vì vào quán cf với anh Liêm thì chuyện này gặp như cơm bữa, cảm giác được người khác chú ý như vậy nó phê vieo các bác ợ.
Rồi không biết làm thế nào mà cà quán mua cà phê về rồi kêu em diễn ảo thuật cho cả quán xem. Haizz, thường thôi, này thì diễn….
Nói chung thì khỏi nói cái vẻ mặt của mọi người trong quán sock đến mức nào (dù chỉ là diễn vài trò đơn giản như là Ambitious routine).
Sau đó thì chủ quán xin số điện thoại em, rồi có cả 1 bé trong quán xin số (em này tên là Vân, khá xinh) và hẹn gặp em trong 1 ngày gần nhất.
Sau một thời gian….
Một hôm, đang ngồi xem TV ở nhà, lúc đó khuya rồi, bỗng có tin nhắn của một số lạ.
“Cho hỏi có phải đây là số anh Tú không…”
Em liền nhắn lại: “Ừ, đúng rồi, ai đấy???”
“Em Vân nè, lâu ngày không gặp anh, mấy bữa nay sao anh không lên quán chơi”
À thì ra là bé Vân (bé xin số em ở quán cắt tóc ấy ợ). Em nhắn lại:
“À Vân hả, anh biết rồi, sao bữa nay nhắn tin cho anh thế”
“Ủa, nhắn tin nói chuyện không được hả?”
Blah, Blah một hồi thì cuối cùng em có một cái hẹn đi uống CF (do em đề nghị nhá mấy bác)
Ngày hẹn đã tới, lúc đó, em chạy lên chợ Hòa Khánh vì chỗ hẹn là trước cổng chợ, vì háo hức nên em đã tới sớm 1 tí, may mà trước chợ là nhà bà cô ruột em nên em tấp vào đó ngồi nói chuyện với bả, cũng là để chờ bé Vân tới
Quán cô em bán mỳ quảng lúc đó còn sớm nên cũng ít khách, em định ăn mỳ mà thôi, mất công bả không lấy tiền (em trả mấy lần mà có lấy đâu, mà thế thì ngại lắm). Nói chuyện một hồi thì tới đúng giờ hẹn, em liền chạy ra lại trước cổng chợ để đợi.
Cuối cùng thì Vân cũng tới, sau xe có chở thêm 1 bé nữa. Bịt mặt kín mít. Ủa, mà hình như có thằng nào theo cùng – em thắc mắc!
Vân tới gần em nói: “Anh cứ chạy đi, em theo sau, anh đừng nói gì hết”
Mặc dù là không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng em nghe theo lời Vân chạy xe xuống quán cà phê gần nhà em. Thằng đó đi theo, em nghĩ là bạn bé Vân rủ theo. Vân chạy sau liền nói:
“Anh cứ đi bình thường nha, đừng nói gì hết”
“Ừh, mà ai đi theo vậy, bạn em à” – Em thắc mắc!
“Ai biết chi, tự nhiên đi theo em nãy giờ, mà anh cứ đi đi đừng nói gì với nó hết”
WTF, CẦN LỜI GIẢI THÍCH, em không hiểu chi hết, gì mà tự nhiên đi theo, thằng nào chai mặt dữ vậy.
Trong đầu em thoáng nghĩ là thằng này tán bé Vân…
DAMN HIM, nó cứ kè kè chiếc nouvo LX bên Vân hoài, nói gì đó, đi xe thì giật giật nhìn ngứa mắt dã man, kệ em vẫn đi bình thường, vân vẫn đi sát xe em.
Gần đầu hẻm, thì Vân nói: “Anh vào nhà anh đi anh Tú”
Mình cũng gần hiểu ra cơ sự. Tới nhà rồi, em quẹo xe vào. Vân đi theo.
????. Thằng đó cũng đi xe vào nhà em…
Biết là có chuyện, em mặc dù tính hiền, thù ghét chuyện tranh chấp cãi vả nhau nhưng gặp phải tình huống này, đã là thằng đàn ông 20 tuổi rồi chứ ít gì, thể hiện cái chất men 1 tí cũng chẳng hại gì.
Em lái xe vào ngõ nhà trước, Vân theo sau, thằng đó ở sau cùng.
“Kré..éttt”, “xoẹt”, “kịch”, Em phanh xe gấp và gạt chân chống xuống, nghe thật mạnh.
Vân chở bạn cũng dừng lại. Dựng xe ở góc cây dừa trước nhà. Vân và bạn gần như đồng thanh:
“Anh, từ từ”.
Lúc đó em không để ý tới lời Vân nói nữa. thằng đó chưa dựng xe xuống, em biết ép nó ngồi luôn trên xe sẽ có lợi thế hơn cho mình nếu có xảy tranh chấp đánh nhau(vì thằng đó cao to, còn em thì cao hơn nó nhưng không to bằng nó, hê hê).
“Xin lỗi, tui không biết anh là ai hết, và cũng không cho phép anh vào nhà của tui mà không có sự cho phép của tui” – Em nói rành rọt từng chữ, rất bình tình và cũng rất lịch sự.
Thằng đó nhìn em: “Anh là bạn trai của Vân à, hay sao?”
“Không? Mà cái chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến việc tui nói anh phải rời khỏi nhà tui cả, hai chuyện đó không liên quan, anh hiểu chứ” – Em rất bình tĩnh.
Thằng này hình như cũng biết điều, vì đây là nằm vùng của em, có cả người nhà em trong nhà (người nhà em lúc này vẫn tưởng em đang nói chuyện với bạn nên chẳng chú ý gì).
“Tui biết, nhưng mà tui là bạn của Vân, tui theo Vân chơi, sao anh lại làm thế” – Nó trả lời với giọng đầy lý lẽ, có thể nếu mà không nằm vùng của em chắc nó đòi phồng em rồi.
Em điên máu lên nhưng vẫn chịu được, quay sang Vân, hỏi:
“Vân, đây là bạn em à” – Em hỏi 1 câu như biết chắc được câu trả lời.
“Em quen, nhưng em không rủ anh ấy theo anh à” – Vân chỉ nói như vậy
Vân không dám nói với em là hãy đuổi thằng kia về ư?? Chắc là thằng này tán Vân nhưng Vân không chịu. Em nghĩ thế.
“Đấy, anh thấy đấy, anh quen Vân là chuyện của anh, tui rủ Vân tới nhà tui chơi nhưng Vân không rủ anh theo. Anh thấy sao, đó là lí do tôi mời anh ra khỏi nhà tôi, được chứ” – Giọng em vẫn rành rọt từng chữ. Này thì lý lẽ với bố.
“Hình như anh tán Vân đúng không, anh chơi thế là không đẹp rồi”- Nó nói đồng thời quay sang Vân.
“Vân, anh buồn lắm, anh chỉ muốn đi uống cf tâm sự với em thôi” – Giọng nó năn nỉ.
“Em xin lỗi, em không thích như vậy, em đi với anh Tú rồi” – Vân khẳng định chắc nịch.
“Hắn sắp là người yêu em phải không, em tệ lắm Vân à”
Nghe cách nó gọi em như vậy, rồi còn quay sang trách Vân, em phang ngay:
“Ồ, sao anh biết tui sắp là người yêu của Vân, lỡ tui là người yêu của bạn nữ ngồi đằng sau Vân thì sao? – Em vừa nói vừa cười đểu (sở dĩ em nói vậy, thứ nhất là đánh bật lại cái ý kiến ngu dốt của thằng kia, thứ 2 tiện thể làm quen với bạn nữ ngồi cạnh Vân luôn.)
“Tui không cần biết, nhưng tui nói cho ông biết là tui vẫn sẽ tán Vân, và tui nghĩ là ông nên từ bỏ thì hơn”
“Ủa, sao anh tự tin vậy?” – Mình nói giọng khích bác.
“Bởi anh chẳng có cái gì hơn tui cả”
Cái quái gì thế nhỉ, lúc đó máu điên của em nó nổi lên, em lại gần thằng đó nói nhỏ:
“Thế anh có cái gì vậy”
“Tui hả, hơn hẳn anh, tôi yêu Vân nhiều hơn anh và một điều nữa là tui tự tin tui giàu hơn và hiểu Vân hơn anh đấy”
Nó nói thế đấy, các bác có sến không. Lúc này thì Vân và bạn đã vào nhà rồi vì sợ thằng đó quá. Em vẫn ở ngoài này các bác ợ. Mày sến thì bố cũng sến.
Em liền rút trong túi bộ bài ra đưa trước mặt hắn
“Có thể những cái đó anh hơn tui nhưng nói cho anh biết rằng hôm nay anh đã không hẹn được Vân đi uống cf với chiếc LX của anh, nhưng tui đã hẹn Vân uống CF chỉ với cái này đây” –
Em nói giọng đầy thách thức, giơ bộ bài ngay trước mặt nó.
“Hơ hơ, bộ bài liên quan gì đéo đến chuyện đó, anh mới đánh bài ăn được tiền à” – Hắn ta bắt đầu nói tục rồi cười, giọng chế giễu.
“Chiếc xe ga hạng trung của anh có công dụng là đi lại, và đó là tất cả những gì anh làm được với nó. Còn bộ bài này như tất cả mọi người nghĩ khi nhìn thấy nó, nó được dùng để sát phạt nhau nhưng khi vào tay tui thì nó lại có công dụng khác. Thậm chí tui có thể kiếm được tiền mua một chiếc xe như anh từ nó một cách chân chính” – Em nói nhỏ vào tai hắn tránh để mọi người nghe.
Sau đó em rút bộ bài ra, roẹt roẹt, 52 lá bài tách rời nhau theo một đường thẳng, giống như một chiếc lò xo được dãn ra sau đó thu lại như hình dáng cũ. Đó chính là Spring. Nhìn vào mắt hắn, em thấy được sự ngạc nhiên nhưng không dám biểu lộ.
Xong em quay lưng đi vào nhà (giống cảnh trong phim vãi).
Hắn không dám vào nhà, đứng yên hồi lâu sau đó nói vọng vào nhà:
“Vân, anh sẽ đợi trước nhà em cho đến khi em về”
Sau đó lui xe ra khỏi nhà em rồi mất hút.
Đợi hắn đi, em mới hỏi Vân hắn thật sự là ai. Vân kể là thằng này tán Vân, tuy nhiên Vân không thích vì bản tính cộc cằn và khá thô. Sau đó 3 đứa đi ra và ngồi ở một quán CF gần nhà.
Nói chuyện mới biết được bạn gái đi cùng Vân tên là Nga. Vừa nói chuyện vừa cúp hạt dưa một hồi lâu. Bỗng Nga lên tiếng…
“À anh Tú, nghe bé Vân kể anh diễn ảo thuật hay lắm, anh diễn cho em xem đi”
“Ừhm để từ từ nào, chờ anh chút nhé”
Em đứng dậy khỏi ghế, ra mở cốp xe lấy bộ bài và 1 cái que gỗ nhỏ. Chỉ như vậy là dư để em diễn. Em vào lại trong quán, Nga và Vân có vẻ háo hức với những gì sắp diễn ra.
Trước tiên là với cái que.
Bây giờ, anh sẽ cho các em xem cái que này, nó rất là đặc biệt và anh đặt tên nó là “Chip Chip” (cái cách gọi này em sáng tạo nên các bác ợ, dụng ý rất là thâm)
“Như các em thấy đấy, bây giờ anh sẽ gọi dấu mực gạch xanh này là “vạch”, hiện giờ trên cái que có 1 vạch đúng không?” – Vừa nói em vừa đưa cái que cho 2 bé xem với 1 dấu mực xanh gạch trên đó, đồng thời cho 2 bé kiểm tra chắc chắn là vạch mực này không dính vào tay cũng không thể nào xoá nó đi được bằng cách dùng tay chà xát.
“2 em thấy đấy, 2 em không thể nào xoá nó đi bằng tay. Nhưng với anh thì khác, bây giờ từ 1 vạch nó sẽ chuyển sang 2 vạch gần nhau, đấy, nhưng kỳ diệu hơn nữa, anh sẽ di chuyển cái vạch này ra xa khỏi cái vạch kia.. Ồ nó xa quá rồi, để anh thổi nó quay về nhé. Phù, nó đã lại gần nhau rồi. Cuối cùng kết quả là 2 vạch”
Những vạch mực như có phép màu, xuất hiện rồi biến mất, xa nhau rồi lại gần nhau, như có một phép màu, Vân và Nga la toáng lên”
“Ớ, sao hay vậy, ủa, vạch mực đâu rồi… Úi, sao lúc nãy có 1 vạch giờ lại là 2 vạch”
Diễn xong thì Nga vội giật lấy cái que xăm soi và cuối cùng là em ấy chả biết như thế nào mà em lại làm được như thế cả.
Các bác đã hiểu được thâm ý của em khi đặt tên que là CHIP CHIP chưa ợ.
Và phần trình diễn tiếp theo với bộ bài thì khỏi phải nói, biến hoá, ảo khôn lường, không thể thành có thể. Đến nỗi bàn có 4 anh chị ngồi cạnh em cũng theo dõi là các bác hiểu rồi. Tràn vỗ tay kết thúc màn biểu diễn. Em, Vân và Nga lại tiếp tục nói chuyện, em không để ý Vân mà để ý Nga.
Nga nhìn rất là hiền, hỏi ra thì được biết Nga đang đi làm được 1 năm, ăn nói có duyên. Em ấn tượng Nga về những điểm này.
Sau khi buổi cf kết thúc thì em tiễn 2 bé về nhà vì nhà 2 bé khá xa, tuốt trên Hoà Sơn các bác ợ. Lúc đi thì em tưởng đâu không xa lắm ai dè qua tận nghĩa địa. Lúc đó 10h rồi, tiễn 2 bé về tới nơi thì em phải chạy ngang qua cái nghĩa địa 1 mình. Lần đầu đi nên mặc dù không sợ ma cỏ nhưng cái tiếng gió vù vù cũng làm em thấy hơi ớn các bác ợ. Thế là trên chiếc sirius có tỷ số nén: 9.3: 1 / công suất tối đa: 6.6kw/8000rpm Mô men cực đại: 9,0 Nm/5000rpm, tăng tốc từ 1 lên 100km trong vòng 20 giây thì em phóng như bay về nhà.
Phù, về tới nhà, rồi,vứt điện thoại lên cái chăn, em tắm một phát vì đi đường xa về bụi ghê lắm. Tắm xong thoải mái hẳn, bước lên cầu thang, mở cái lap lướt web tí thì “tít, tít” có 1 tin nhắn đến. Là Vân…
Em hơi ngạc nhiên vì giờ này khá trễ rồi mà Vân vẫn còn thức. Em liền nhấn nút “Show Message”
“Em cảm ơn anh nhiều về buổi tối ngày hôm nay nha”
Em nhắn lại: “À, không có gì đâu em, con trai phải ga lăng tí chứ, hehe ”
Tiếp theo là một tin nhắn khiến em hơi bị bất ngờ:
“À, anh thấy bé Nga thế nào, được không, có cần em giới thiệu không?”
Hơi ngạc nhiên tí nhưng vì người em để ý là Nga chứ không phải là Vân, thế là:
“Ừ, anh thích tính và cách nói chuyện của Nga đó nhưng mà không biết Nga có thích anh không”
“Trời, thì phải nói chuyện lâu mới biết hợp nhau hay không chứ”
“Ừ, vậy em đưa số đây cho anh đi, để anh nhắn tin với Nga”
Thế là Vân đưa số của Nga cho em, mọi việc bắt đầu từ đây. Sau khi Vân đưa số thì em lưu lại rồi nhắn tin ngay và luôn.
“Cho hỏi số này có phải của Nga không?” – Mặc dù biết là đúng nhưng em vẫn hỏi cho lịch sự
“Ừh, Nga đây, mà ai đấy”
“Hehe, anh Tú nè, bé Vân mới đưa số em cho anh để khi nào tiện đi uống cafe tiếp ”
“Ừh, hihi, mà anh nè, giờ em buồn ngủ quá, sáng mai phải đi làm nữa, để khi khác mình nói chuyện nha anh”
Biết lúc này là quá trễ, vả lại mình nhắn tin ngay để thân mật hơn, lần sau dễ nói chuyện hơn.
“Ừh, giờ này cũng trễ rồi còn gì, thôi em ngủ đi, ngày mai còn đi làm”
“Dạ, anh cũng ngủ đi nha, chúc anh ngủ ngon”
“Cảm ơn em, chúc em ngủ ngon nhé”
Sau đó thì em ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu và thật ngon như lời chúc của em í.
Ò…ó…o, tiếng quen thuộc của con gà trống nhà em nuôi gáy, vậy là một ngày mới đã bắt đầu.
Sửa soạn đồ chuẩn bị đi học thôi, haizz, hôm nay học chán phèo, có 2 tiết mà bắt em chạy 25 cây số đến trường, nhưng mà vẫn phải đi cho nó lành, ở nhà cũng chẳng biết làm gì.
2 tiết học vô vị và nhàm chám trôi qua. Lúc này là 9h. Em ra chỗ giữ xe lấy xe ra về. Trong lúc đợi em liền nhắn 1 tin cho Nga.
“Em đang làm gì đó, anh có làm phiền em làm việc không”
Ngay lập tức có tin nhắn trả lời lại ngay: “Hihi, em đang rảnh không có ai nói chuyện đây, nãy giờ không có bệnh nhân nào khám cả. Em cũng rỗi, anh đang làm gì đó”
“À, anh vừa đi học về, sáng nay học có 2 tiết mà anh cũng phải chạy qua á.”
“Anh học xa nhỉ, sao không ở ký túc xá anh?”
“Anh ở không quen, chẳng thà ở phòng nữ cho thơm tho sạch sẽ chứ ở chung với mấy đứa con trai, chẳng thà ở bẩn vừa phải còn chịu được, đằng này nó bẩn quá mức, đến nỗi anh không chịu được cái mùi bên khu ký túc con trai giờ đâm ra ám ảnh luôn rồi. Với lại bạn bè anh bên này nhiều, anh không thích ở ký túc xá, nhớ nhà và nhớ bạn bè lắm”
“ Trời, khổ anh nhỉ, vừa đi vừa về như vậy xa lắm, anh có mệt không?”
“Ừ, nhưng mà quen rồi anh cũng không thấy mệt”
“Dạ. Mà anh ơi, bệnh nhân bắt đầu đông rồi, em làm việc đã nghe, khi khác em nói chuyện”
“Ok, anh cũng phải chạy về đã. Khi khác nói chuyện nha”.
Chạy về nhà, rửa mặt do đi xa về bụi và buồn ngủ quá. Lúc này là 10h, ngủ giờ này em không thích cho lắm. Thế là lôi bộ bài ra ngồi tập những thứ mà mình chưa thành thạo. Em rất hứng thú với việc tập luyện các bác ợ. Thời gian trôi qua, em cảm thấy thật lâu.
Gần hết mùa mưa rồi, cái thứ mưa dai dẳng này khiến em cảm thấy như muốn giết nó. Mưa cả ngày không ngớt, sao lại không mưa to một cái rồi hết luôn. Ra đường ướt át khó chịu quá. Em ghét mưa.
Nhưng ngày mưa đó là cái ngày đầy kỷ niệm đối với em.
Lấy điện thoại ra, em gọi cho Vân.
“Alo, em nghe đây anh”
“À, Vân hả, tí nữa anh lên nhà em chơi được không”
“À, dạ, được chứ, anh cứ lên, mấy giờ anh lên để em còn chuẩn bị”
“À, tầm đâu 7h nhé, ok?”
“Dạ, ok, có gì lên nhà em xong rồi ghé nhà bé Nga luôn nghe”
“Ừh, thôi anh cúp máy đây”
Định ghé nhà Vân tiện thể để Vân rủ Nga qua chơi (vì nhà Nga gần nhà Vân), không ngờ sẽ qua luôn nhà Nga. Em dự trong đầu là tối hôm nay phải để lại sự ấn tượng mạnh hơn nữa trong Nga, vậy là chuẩn bị khá nhiều đồ đạc, gimmick.
Tới giờ rồi, đi thôi.
Trời lúc đó mưa bụi, không ướt, em băng băng ngoài đường, chạy qua nghĩa địa một lần nữa. Không ớn như lần đầu. Đang đi thì Vân gọi:
“Anh Tú hả, em xin lỗi nghe, em đi với bà dì có chuyện gấp rồi, anh qua nhà Nga đi, có gì tí em về ghé nhà Nga luôn.”
“Ừh, để anh gọi Nga”
Thế là em đứng trước nhà Vân đợi Nga ra đón, trời bắt đầu mưa to, chiếc áo da bắt đầu ướt.
Có ánh đèn xe rọi đén, chiếc Elizabeth màu đỏ, là Nga rồi.
“Hi, anh đợi ở đây lâu chưa” – Giọng hỏi đầy háo hức.
“À mới đợi thôi em, mình đi thôi”
“Anh đi theo em”
Thế là theo sau xe Nga đến một cái dốc, sau đó đi thêm 1 đoạn ngắn nữa. Nhà Nga đây sao.
“Căn nhà bình thường, thôn Phú Thượng này nhà ai cũng tựa tựa vậy. Chắc đây chỉ là nơi ở tạm thời.” Em nghĩ.
“Mời anh vào nhà” – Tiếng Nga làm em chú ý.
“À, rồi”
“Em chào anh ạ” – Tiếng một đứa con gái
À, chắc là cô em gái mà Nga hay kể đây mà. Dáng người cao hơn Nga, tuy nhiên không xinh bằng Nga.
“Chào em”
Nga mời em ngồi trên chiếc ghế gỗ được bao một lớp sơn đen nhìn rất đẹp. Bỗng Nga thốt lên:
“Ơ, sao đi đường anh không mang áo mưa, ướt hết rồi kìa, anh cởi áo khoác ngoài ra đi, em treo lên cho”
Do ngoài đường trời tối nên Nga không để ý các bác ạ, về tới nhà mới thấy em ướt. Thế là em cởi cái áo khoác ra, áo trong cũng ướt một ít.
Trà nóng được đem lên, lúc đó khá lạnh. Em vớ lấy cái ly trà áp tay vào cho ấm.
Em gặp được mẹ Nga, em gái Nga và một số người hàng xóm bên cạnh, làm quen và nói chuyện khá nhanh. Sau đó là gì thì các bác biết rồi đấy:
“a anh Tú, em nghe chị em kể anh ảo thuật hay lắm hả, diễn cho em xem đi”
Khỏi cần phải nhắc thì sau đó là màn biểu diễn của em trước mọi người, lần này sẽ có sự thay đổi khác đó là sợi dây xu. (hay dùng để gói bọc)
“Như em thấy, ở đây anh chỉ có 2 sợi dây xu bình thường, em có thể kiếm tra rằng nó không đứt hoặc vá chỗ nào ok?”
Con bé xăm soi một hồi: “Rồi ok, không có gì hết anh” – Giọng tinh nghịch.
“Bây giờ anh sẽ lồng 2 sợi vào nhau. Vị trí của 2 sợi dây xu là thế này, đối với em, em sẽ không thể làm cho nó thoát khỏi ra nhau bằng bất cứ cách nào mà không đổi ngón tay. Nhưng với anh thì lại khác, bây giờ anh làm thế này nó không ra được, thế này nó cũng không ra được, nhưng thật đơn giản khi anh thổi nhẹ một cái nó sẽ tách ra khỏi nhau. Thấy chưa”
Như một điều kì diêu. 2 sợi dây xu vốn đang lồng vào nhau, nay bỗng nhiên rời ra. Em gái Nga nhìn không nói gì hết. (có lẽ là do bất ngờ nhưng vẫn chưa thấy được sự ảo diệu vì lúc đó em diễn hơi nhanh)
“Khoan, anh diễn lại một lần nữa cho em xem”
“Ok thôi, em xem kỹ này, anh sẽ làm chậm hết mức có thể để em thấy nhé – Mặc dù em biết quy tắc của ảo thuật là không được diễn lại 2 lần cho 1 người xem một màn biểu diễn nhưng với trò này thì khác, em hoàn toàn tự tin và chắc chắn 100% rằng, dù em có diễn tới lần thứ 1000 thì cũng không ai biết em đã làm như thế nào. Đẳng cấp hơn nhau là chỗ đấy. Và thực tế chứng minh là khi em diễn trò này dù diễn lại bao nhiêu lần cũng cho một kết quả đối với khán giả, SOCK, và em gái Nga không là ngoại lệ.
Sau khi em diễn lại, em gái Nga sững sờ (hiệu ứng cao hơn cả các khán giả khác, nhưng đa phần là ai cũng sock). Như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nói 1 câu: “Anh làm sao hay thế, chỉ em với”
Và các bác biết đấy: 1 quy tắc nữa trong ảo thuật là không được tiết lộ bí mật của trò mà mình diễn. Và tất nhiên qui tắc này thì em thực hiện. Hê hê.
Tiếp theo là một số trò khác ảo diệu không kém, nhưng em xin phép bỏ qua. Tiến vào vấn đề chính với Nga.
Sau màn ảo thuật thì Nga nói: “Thấy chưa bé, chị nói hay lắm mà”
Em ở lại nói chuyện chút, Vân không ghé, em cũng chả thấy ngạc nhiên, em hiểu là Vân đang tạo cơ hội cho em. Rất hay và khéo léo. Cảm ơn Vân nhé.
Nói chuyện một hồi thì em xin phép ra về. Vì cũng đã trễ.
Vừa về tới nhà thì cũng là 10h. Có tin nhắn đến: “Anh về tới nhà chưa”
“À, anh về rồi, em đừng lo, em chưa ngủ à”
“Dạ, em chưa ngủ, mà anh nè, hôm nay anh diễn em ấn tượng thiệt đó”
Anh đã chuẩn bị hết rồi sao không ấn tượng được hả em. Em thầm nghĩ rồi nhắn tin lại.
“À, có gì đâu, bình thường mà. Em thấy hay lắm hả” – Giả vờ khiêm tốn.
“Anh khiêm tốn rồi, con bé em em nó ngồi lật tẩy trò của anh mà nãy giờ nó chịu sầu kìa”
Vãi, còn thế nữa đấy, cơ mà em không sợ, có ngồi phá tới tháng sau đi nữa cũng mơ mà biết.
“Hehe Em gái em vui tính nhỉ”
“Dạ, mà anh ơi, em phải ngủ đây, sáng mai em đi làm sớm rồi, bb anh nhé”
“ừh, em ngủ ngon, bb em”
Ngày hôm nay kết quả ngoài mong đợi đối với em.
Sau đó 1 tuần, Vân rủ đi karaoke, tất nhiên là có cả Nga, và một vài người bạn.
Nói thật không phải khoe chứ em hát cũng khá hay các bác ạ. Đứa con gái nào cũng nói thế. Và hôm đó thì em hát bài ruột của mình là nắng sân trường. Khỏi phải nói, mặc dù giả vờ lơ nhưng em biết Nga nhìn em cười với ánh mắt ngưỡng mộ như thế nào.
Như để bồi thêm, em tung một trò mới lạ mà anh Liêm dạy cho em đó là Cigarette Routine. Ảo thuật với điếu thuốc cho cả phòng xem. Em chỉ nghe thấy bên dưới “ Ớ, ớ” thôi chứ không nghe thấy gì thêm. Vì routine này (routine là thuật ngữ hiểu nôm na alf dùng để chỉ những trò liên tiếp kết nối với nhau một cách có logic) khá khó, tập mất nhiều thời gian để diễn được. Độ ảo cao lắm. Màn biểu diễn thành công. (do không mang thumbtip nên em bỏ đoạn cuối anh Liêm ơi )
Sau đó tiếp tục hát hò, em uống khá nhiều, say rồi. Đến giờ về, em tiễn Nga tới nhà vì đường xa mà khuya Nga lại về một mình, dù Nga nói là anh say rồi về đi chứ sao tiễn em được nhưng em vẫn kiên quyết: “Anh say sơ sơ thôi mà, đủ để tiễn em đó” em cố cười tươi tỉnh để chứng mình mặc dù lúc đó trời đất quay cuồng rồi.
Thế rồi mọi chuyện cũng ổn, tiễn Nga về xong, em rửa mặt phát cho tỉnh táo
Bữa hôm đó em biết ngay về nhà thể nào thì Nga cũng khen em hát hay. Rồi, màn dạo đầu đã thành công. Tiếp theo là xác định tránh rơi vào Friend Zone với Nga. Em cho tình yêu là duyên số, và dường như Nga quen em cũng là do duyên số. Yêu là do duyên số nhưng tán gái phải phải theo một quy tắc nhất định nào đó. Em thử áp dụng những thứ trong cuốn sách mà anh Liêm giới thiệu cho em trên VOZ này. Đó là Bí Kíp Luyện Rồng.
“Hôm nay anh hát hay ghê, diễn cũng hay nữa, hihi”
Em nhắn ngay 1 tin: “Em khen anh quá rồi, mà nghĩ lại thấy đúng thật hehe” (thứ nhất, con gái thích con trai tự tin).
Tiếp đó thêm 1 tin nhắn nữa: “À, sao hôm nay em đẹp thế, quyến rũ nhiều anh lắm nhỉ, thấy anh nào cũng kè kè bên em” đúng hôm đó em ấy xinh thật các bác ợ, có vài thằng cứ sáp vào ẻm nói chuyện kinh lắm, cơ mà em chả quan tâm mấy thằng đó)
Tin nhắn này là chủ chốt để tránh rơi vào Friend Zone, phải cho đối phương hiểu là mình đang có ý đồ tấn công.
“Hi, chỉ là bạn bè thôi mà anh. Mà anh buồn ngủ chưa. Em có làm phiền anh không”
Phải nói là bí kíp luyện rồng em khá nằm lòng, thứ 3 cần phải tinh tế, và hiểu được con gái muốn gì. Và tất nhiên lúc đó khuya rồi, em ấy muốn ngủ để mai đi làm sớm.
“Anh làm phiền em thì có, em buồn ngủ rồi phải không, thôi em ngủ đi nhé, mai còn phải đi làm sớm, chúc bé Vịt Trời ngủ ngon” (em ý tên là Thiên Nga các bác ợ)
Kết quả là chính xác các bác ợ: “Hi, sao anh biết hay vậy. Ghét anh ghê, dám gọi em là Vịt Trời ^^. Thôi em ngủ đây. Anh cũng ngủ ngon nhé.”
Không thích gọi thế mới lạ. Thế là xong xuôi rồi đấy các bác. Bước thứ 2, tránh rơi vào Friend Zone đã hoàn tất.
Càng ngày, tình cảm em dành cho Nga ngày càng lớn các bác ợ. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ về em í. Em cũng nghĩ rằng Nga cũng đã thích em. (em chỉ nghĩ vậy thôi, để lấy cái gọi là động lực). Em thích Nga thật rồi. Và sau bước tránh rơi vào Friend Zone hoàn tất thì…
Bước thứ 3. TẤN CÔNG…
4 ngày sau
“Anh đang làm chi đó” – Là Nga nhắn cho em trước.
Hình như em í cảm nắng mình rồi. Em liền nhắn tin lại.
“À, anh đang ngồi luyện đàn ấy mà, hôm nay em không làm hay sao mà nhắn tin cho anh thế”
“Ơ, thế đi làm không nhắn tin cho anh được à, hihi, ủa mà anh biết đánh đàn hả, đàn gì thế ”
Lúc này, là một VOZER thì em nghĩ ngay đến đàn bà nhưng em không ghi vậy đâu nhé. Ngu à.
“À, đàn guitar, mà em đang làm gì đó”
“Em đang ở nhà, anh ơi…”
Cái gì đây,. .. là ý gì.
“Sao vậy em, có chuyện gì à, nói thử anh nghe xem nào.”
“Em sắp ra công tác ở Hà Nội rồi, năm sau mới về”
WTF, em không tin vào mắt mình. Đừng có đùa chứ, năm sau cơ à.
“Sao em phải đi Hà Nội” – Em hỏi bằng tin nhắn chứ em thật sự hốt hoảng.
“Em phải ra đó công tác anh à, sếp em chuyển đi”
Cả thế giới trong em như sụp đổ. Chẳng lẽ số mình là thế này sao…
Nghe tin Nga ra Hà Nội công tác thì em buồn thật sự các bác ạ. Với khoảng cách địa lý xa như thế thì xa mặt thì cũng cách lòng. Có thể với em thì không như vậy nhưng Nga lại khác thì sao. Dẫu gì em và Nga cũng chỉ mới gặp nhau 2 lần.
Nhưng em không bỏ cuộc. Em nghĩ là Nga muốn thử em thôi. Em liền nhắn tin lại:
“Cuối năm em mới về à, lâu nhỉ, em cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé” – Không nên tỏ ra yếu đuối hay bi luỵ trước một sự thật đau khổ nào đó trước con gái. Em tự nhủ
“Dạ, không biết khi nào em mới gặp lại anh và Vân nữa, em không muốn đi tí nào”
Với dòng tin nhắn này của Nga thì suy nghĩ của em lại khác, có lẽ là Nga ra Hà Nội công tác thật rồi, lúc đó em buồn kinh khủng. Nghĩ lại chuyện tình của mình sao mà gặp nhiều trắc trở.
Và lúc đó, không hiểu vì sao, em quyết định vẫn sẽ đợi Nga, vẫn sẽ nhắn tin cho Nga hằng ngày, dẫu xa lắm.
“Ừh, khi nào em đi?”
“Dạ 2 ngày nữa anh”
“Ừh, em đi mạnh khoẻ nhé.!Chúc em may mắn và có nhiều niềm vui ở ngoài đó”
“Huhu, em không muốn đi tí nào, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn bè lắm”
“Mẹ cũng sẽ hiểu và rồi em cũng sẽ về mà, em đừng lo, bây giờ anh phải làm việc này tí đã. Em cũng nghỉ ngơi đi nhé. Tạm biệt em”
“Dạ. bb anh”
Tối hôm đó em nằm trằn trọc không ngủ được các bác ạ, bây giờ sẽ như thế nào, đợi thì xác định là đợi rồi đó nhưng em vẫn thấy nó thiếu hụt và đau khổ lắm. Tâm trạng em lúc đó rất là buồn. Cực kỳ buồn.
Rồi ngày đó cũng tới, Nga ra Hà Nội bằng tàu, em muốn tiễn nhưng Nga bảo là không muốn phiền em nên không cho, em luôn miệng nhắc Nga chú ý giữ gìn sức khoẻ vì lúc đó ngoài Hà Nội lạnh lắm, lạnh hơn Đà Nẵng nhiều.
Ngày thứ nhất Nga đến Hà Nội em liền gửi một tin nhắn buổi sáng:
“Ngày đầu ở Hà Nội, em cố gắng làm quen với mọi người, đặc biệt chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé, anh sẽ nhắn tin cho em mỗi ngày”
Sau một hồi thì Nga nhắn tin cho em:
“Anh đang làm gì đó, em ở ngoài này buồn quá anh ơi.”
Thương bé quá, em nhắn 1 tin an ủi: “Cố gắng lên em, còn công tác dài dài, em thế này sao mà làm việc được, cố lên nào”
“Em biết nhưng em nhớ mẹ quá, chắc không chịu nổi mất”
“Tội em quá, thôi ráng đi em, rồi em sẽ về thôi mà”
Sau một hồi nhắn tin thì em cũng ngưng để đi học, Nga cũng phải làm việc.
Em buồn mấy ngày nay rồi. Nỗi buồn không dứt được.
Ngày thứ 2 ở Hà Nội, em nhắn tin cho bé: “Hôm nay là ngày thứ 2 rồi, em cố gắng lên nhé, tình hình vẫn ổn chứ, nhớ giữ ấm nhé, trong này lạnh hơn rồi em ạ.”
Và ngày thứ 3 ở Hà Nội, sáng nay em đi học, tranh thủ chưa vào lớp em nhắn tin cho Nga:
“Đã là thứ 3 rồi đấy, chắc em đã quen với công việc rồi chứ, mong em mạnh khoẻ”
1 tin nhắn đến, là Nga.
“Anh đang làm gì đó, nói chuyện với em được không”
Dự là có chuyện, em liền nhắn lại: “Có chuyện gì hả em, nói anh nghe thử”
“Em nhớ nhà, nhớ mẹ nhớ bạn bè quá”
“Trời, lại thế rồi, tội em quá”
“3 ngày nữa em về”
WTF, cái gì, mình có nhìn lầm không, 3 ngày nữa. Em liền nhắn lại ngay:
“Sao mà 3 ngày nữa về, em nói công tác cuối năm mới về mà”
“Em nhớ nhà quá, em muốn về, em xin sếp cho em về, em chịu không nổi nữa”
Em mừng muốn chết nhưng vẫn giả vờ khuyên: “Em cố gắng lên chứ, mà sao xin về được”
Nga nhắn lại: “Có người vào thay em rồi, tối nay em sẽ về. Hic”
“Ừh, nếu thấy khó ở quá thì anh cũng ủng hộ em. Về ngay thế hả”
“Dạ. Giờ em mệt quá, em ngủ đã, ngoài này lạnh lắm anh à. Bb anh nhé. Anh cũng giữ gìn sức khoẻ”
“Ừh, bb em”
Hura, mừng quá, cuối cùng bé cũng về rồi. Em sực nhớ và xâu chuỗi các sự kiện lại.
Từ việc bỗng nhiên Nga đi công tác đột xuất 1 năm, đến việc không cho em tiễn, đến cả việc về đột xuất như thế này. Em nghĩ rằng Nga muốn thử em, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời.
Thế là Nga cũng về, em xin đón nhưng Nga không cho. Như vậy 80% là Nga muốn thử em. Em đoán vậy. Và nếu thật sự như vậy thì em đã thành công trong quá trình cưa cẩm rồi đấy các bác ợ. Hê hê.
Và đúng 2 ngày sau thì Nga về tới nhà. Lúc đó gần đến ngày 8/3 nữa các bác ợ. Em liền đề nghị:
“8.3 này anh lên nhà em nhé”
“Dạ, mấy h anh”
“Ừh 7h nhé”
Thế là ngày hôm đó tới, em liền mua 2 bông hoa, 1 bông lên tặng mẹ Nga, 1 bông tặng Nga.
Ngồi ở phòng khách, em nói với bé “mình đi ăn gì đi”
“Mẹ em khó lắm, không cho đi chơi đâu” – Nga tỏ vẻ muốn đi nhưng không được
“Chờ anh chút”
Em xuống dưới xin phép mẹ Nga chở Nga đi ăn uống và về sớm, bà dì ngồi bên cười”
“Mi biết mấy giờ rồi không mà đòi về sớm”
“Dạ 7 rưỡi cô” – Em cười rồi nói
“Thế mấy h về?”
“Dạ tầm 9h” – Em tiếp tục cười
“Thế tụi bay không tính xuống đó hết bao nhiêu phút à” – Dì vẫn cười, mẹ Nga cười theo
“Dạ, tụi con ăn tí thôi”
“Thôi được rồi, đi đi con, nhớ về sớm” – Mẹ Nga cười rồi nói.
Yeah, thành công rồi, công nhận chiêu của anh Liêm hiệu quả thật. Nhớ trước đó vài ngày, đang uống cf với anh Liêm:
“Thằng bạn anh nó lên tặng hoa cho mẹ con bé trước rồi tặng hoa cho con bé sau, sau đó nó xin phép đi chơi dễ òm”
Và em đã áp dụng thành công.
Sau đó là đi ăn, đi uống. Nói chung nói chuyện được khá nhiều. Không còn chuyện ngại ngùng như trước nữa. Ăn uống xong thì phải chở bé về sớm vì lỡ hứa với mẹ bé rồi. T-T.
Lúc về em đánh liều để tay lên gối của bé các bác ợ. Bé không phản kháng. Lúc về em dặn bé nếu còn đói thì phải ăn cơm thêm.
Về nhà, em chia thành 2 trường hợp:
1: Bé thích em nên không phản kháng
2: Bé không muốn làm em cụt hứng dù không thích em.
Tuy nhiên em nghiêng về trường hợp 1 nhiều hơn.
Quen được 1 tháng, em nghĩ rằng đã đến lúc bày tỏ hết lòng mình với bé rồi. Thế là em hẹn bé.
“Tối nay anh vs em đi chơi nha”
Nga nhắn tin lại: “Ôi, anh hẹn đúng buổi ghê, tối nay em phụ bán cf cho anh hai tới 7h30, tiện thể đi với anh luôn, mà sao anh hẹn toàn ngày em rảnh và tiện hay thế” – Quán cf anh hai bé nằm gần chỗ chợ Hoà Khánh các bác ợ, thế là đỡ tốn tiền xăng của em.
Em liền phang ngay 1 câu:
“Em quên anh là ảo thuật gia à. Hehe”
Kiểu này là thích mình cmnr, hé hé, tuy nhiên không nên chủ quan đâm rta hoang tưởng quá. Em dặn mình.
Và thế là em lên, đứng ngoài quán hóng, Nga từ từ đi ra, hôm nay em í mặc đồ đẹp thật. Cái áo thun trắng ở trong, áo lạnh màu trắng ở ngoài và chiếc quần màu hồng. Trông khá hài hoà.
Lúc đang đi trên đường, em hỏi: “Giờ đi ăn gì ha”
Nga đáp lại: “Thôi, giờ đi đâu yên tĩnh tí, đi làm về mệt lắm, cuộc sống ồn ào quá, em muốn có chút không gian yên tĩnh như thế”
“Thế thì ra biển nhé, anh nhớ có lần em nói thích ra biển đêm lắm mà”
“Ừh, được đó anh, anh nhớ kỹ ghê, hihi”
Thế là em đèo em ấy ra biển trên con Si trắng của mình. Sau đó là chọn một chỗ ngồi vắng vẻ.
Chỗ ngồi trên con đê nó hơi bẩn tí, em liền hy sinh cuốn vở của mình. Xé ra, lau thật sạch cho Nga ngồi.
Ngồi bàn đủ thứ chuyện trên đời. Em cạn từ để nói rồi các bác ợ. Ảo thuật thì em không thiếu trò nhưng em sẽ tuyệt đối không diễn, không gian không hợp, tình cảnh cũng không hợp, dẹp ảo thuật qua một bên, em sẽ tỏ tình.
Giờ em mới thấy tỏ tình nó khó như thế nào. Em éo dám nói gì cả.