Tớ Quên Rằng Mình Đã Chia Tay

15.07.2015
Admin

Buổi tối hôm đấy, Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn học, máy vi tính nhà tôi được đặt yên vị trong phòng bố mẹ tôi, muốn mò vào bây giờ chắc lại bị ăn mắng là nhiều, nên tôi chỉ có thể lầm lũi lấy tạm chiếc điện thoại của mình, lướt facebook cho đỡ chán…

Đăng vội cái status: “ Vào một ngày mưa, tôi đã gặp một người…: 3”

Tất nhiên chẳng ai biết tôi ám chỉ đến ai, ngoài bọn bạn tôi, tôi và các bạn…

Vài phút sau đã có một số like, comment, nhưng tôi có một thói quen, cũng có thể coi là một sự kiêu ngạo, tính tôi không bao giờ chịu trả lời comment là mấy, điều này hiếm, tôi chỉ sử dụng Facebook như một cái giết thời gian hèn hạ, đến tôi cũng không thể giải thích nổi… Mãi đến khi tôi kết bạn với một người, đó lại là cầu nối giúp tôi không xa vào những suy nghĩ hoang tưởng, người mà tôi đến giờ dù muốn hay không cũng không thể nào ghét nổi…

Nhớ lại hơn một tuần trước, Tôi và thằng Đô đang ngồi nghe nhạc trong lớp, lúc này cũng là giờ ra chơi, Hường – Một đứa bạn cũ của tôi hồi cấp 2, nay cũng có thể coi là một đứa bạn mới học cùng cấp 3, tiến đến nói với tôi rằng:

– K về lập nhóm lớp mình trên facebook nhé!
– Sao mày không lập đi…- Hồi cấp 2 tôi xưng hô như thế quen rồi.
– Lap nhà tao hỏng rồi, giờ toàn onl điện thoại, lập khó lắm…! – Nó giãi bày.
– Ờ, để tao lập, mà đặt tên là gì? – Tôi ngơ ngác hỏi.
– Tùy mày, tên hay hay vào nhớ!
– À ừ…!

Tôi cũng không quên nhìn sang mấy bạn nữ chưa quen ở lớp này, đang đứng cạnh đứa bạn tên Hường của tôi, thấy mấy bạn nữ ý cười, tôi làm mặt lạnh, thậm chí là không cười lại… Mà vì vậy, ít ai cũng biết, tôi đã để lại ấn tượng khá là không tốt trong lòng mấy bạn ấy…

Cũng buổi tối ngày hôm ấy, tôi về nhà, chui luôn vào phòng bố mẹ, và lập nhóm như lời Hường đã dặn, vội tạo một cái ảnh bìa bằng phần mềm tạo logo, dễ làm tại mấy trang web di động mà tôi biết… Việc lập nhóm không mất thời gian, mất thời gian và quan trọng là việc mời thành viên vào nhóm. Trong lớp 10a5 mới này, tôi chỉ quen mấy đứa, vốn đã quen với nhau từ hồi cấp 2, đã có sẵn facebook của nhau, còn bao bạn khác, với tôi khác nào một ẩn số. Vội Inbox cho Hường:

– Tao tạo nhóm rồi, mời mày với mấy đứa tao có facebook, mày biết thì mời thêm đi…
– Thôi, mày kết bạn với bọn nó rồi thêm vào nhóm đi, nick đây này…
– Ukm… Viết đi…
– Oanh Do, Rùa vàng, Hanh Duong, Gấu Ngốk…
– Rồi, đợi bọn nó xác nhận lời mời kết bạn của tao đã…

Và thực sự tôi cũng không ngờ, khi trong ngày hôm đấy, tôi đã gửi lời kết bạn đến một người con gái, một người khá là đặc biệt với tôi, cũng có thể nói là định mệnh.

Trở lại với hiện tại, cái nick Facebook cuối cùng xác nhận lời kết bạn của tôi cũng hiện lên, chán nản thêm luôn vào nhóm, rồi cũng chẳng buồn inbox làm quen… Theo như câu nói tôi hay dùng là: “ Không quan tâm”…

Mai là ngày thứ tư, và đó cũng là cái ngày, tôi phải đi học thêm lý vào cuối ngày, ngày mà tôi được gặp bạn ấy, người con gái có ấn tượng với tôi khá nhiều…

Đầu buổi Chiều ngày hôm sau, tôi vật vờ đến lớp như mọi ngày, không quên mang sách vở lý để chiều về học thêm luôn, nắng cuối hạ vẫn chói chang, và sẵn sàng đốt cháy tất cả… ngồi xuống vị trí của mình trong lớp học, tôi quệt mồ hôi, thở phào…

– Sang A3 không mày? – Thằng Đô hỏi tôi.
– Thôi, đợi ra chơi 20 phút thì sang, giờ mệt muốn chết đây…! – Tôi phều phào đáp lại thằng bạn… xong rồi lại gục xuống đánh một giấc… trong giấc mơ và ngoài thực tế tôi đều nghĩ rằng: “cái thời tiết gì mà nóng thế này…”

Thằng Đô lay người tôi dậy khi tiết học đầu tiên sớm đã bắt đầu, cả lớp đứng hết dậy chào thầy tin học, tôi thì vẫn ngồi yên vị và ngái ngủ, thật không may cho tôi khi thầy đẫ nhìn thấy!
– Cả lớp ngồi xuống trừ cậu nam bàn cuối góc lớp…- Thầy tin học chỉ tay vào tôi và nói.
– Ớ… – Tôi che miệng ngáp. Đúng lúc ấy cả lớp quay sang nhìn tôi, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì…
– Cái… gì vậy? – Tôi hỏi thằng Đô.
– Mày không đứng dậy chào Thầy nên thầy bắt mày đứng lên kìa…! – Nó nói li nhí.
– Ơ, tao biết quái gì đâu…!

Cả lớp không ngừng nhìn tôi, tôi vẫn không tin vào cái tai mình vừa nghe, nên cứ ngồi im thin thít. Nhưng tôi biết thừa là thầy đang tưởng tôi chống đối!
– Thế cậu nam bàn cuối có đứng nên hay không?
– Dạ…! – Thế là tôi đứng phắt dậy, không quên thắc mắc mọi chuyện… đang ngủ ngon vậy mà…
– Đứng yên đấy đến hết tiết! – Thầy lạnh lùng đáp.

Và có thể coi đó là hình phạt đầu tiên tôi nhận được thời cấp 3, một hình phạt đã giúp tôi hiểu được độ dẻo dai của đôi chân mình như thế nào? Mọi chuyện từ giờ mới chỉ là bắt đầu, cho một kỳ học đầy những thất vọng…

Chap 9: Cơn gió nào gợi lại…

Trở lại nhữngngày tháng trước…

Mùa thu cuốicùng ngày tôi còn có em… tôi nhớ rất rõ cảm giác ngày ấy, cái ngày mà đôi chântôi mệt mỏi và thất vọng y như hình phạt mà tôi đang gánh vác và chịu đựng tronglớp lúc này…

Đó là…
Một ngày mùa thu không nắng và nhiều gió, tôi cùng đội tuyển thể thao của trường tham dự hội khỏe phù đổng cấp huyện… tôi được chọn để chạy bền 1500 mét, quãng đường mà với tôi lúc đó là chuyện không tưởng… nhưng theo như thầy thể dục của tôi hồi đó nói:

– Các em cứ thi đấu hết mình, với tinh thần cọ sát là chính, còn giải thưởng thì có cũng được không có cũng không sao… quan trọng là để cho trường khác thấy trường ta đồng đều về các lĩnh vực, ngoài học tập còn có cả thế thao…

Và vì lời dặn trước khi thi đấu của thầy đã làm động lực cho đoàn chúng tôi tham gia hội khỏe như một cuộc chơi riết thời gian vô bổ… thi đấu không mục đích… mà có lẽ vì cái gọi là danh dự nhiều hơn cả…nhưng ở lứa tuổi nhiệt huyết tuổi trẻ luôn đặt ở trên cao, thì với đoàn chúng tôi, ai nấy đều ghim chặt chuyện thắng thua trong đầu óc… cũng giống như phải thắng thì mới có oai, thua thì nhục mặt… mất danh dự… thế nên có nhiều chuyện diễn ra trong ngày hôm đấy, ngay cả tôi cũng gặp phải một số tai nạn nhỏ không hay…

Trước khi bước vào những môn thi đấu, đoàn chúng tôi tách ra đi vòng quanh khu sân vận động huyện, cứ như là đi thăm vãng địa hình để tiện cho việc tham gia chiến trận… tôi thì tính lười vốn ăn sâu vào máu, đôi khi còn hiện nguyên chữ lười trên mặt nên chỉ ngồi im một chỗ chờ loa thông báo từ ban tổ chức tập hợp thí sinh tham dự từ các trường…Trường tôi đi cổ vũ cũng thuộc hàng khá đông, nữ có, nam có, nhưng quan trọngvới tôi là có em, thì lực lượng cổ động của trường tôi là quá tuyệt rồi…

Tôi gặp được những người bạn trường khác, tôi có quen và còn rất thân, nhưng khi hỏi chuyện bọn nó:

– Ê Tuấn Anh, cũng đi thi thể thao cho trường mày à? –Tuấn Anh là Thằng bạn tôi học trường cấp 2 LH…
– Tình hình hiện tại đang rất căng thẳng, mày đừng dụ dỗ tao xin hàng, tao không thể vì mày mà bán đứng trường lớp đâu, mày đừng có mà mơ…- Nó đáp lại với sự nghi ngờ lòng chân thành của tôi… tôi tròn xoe mắt, ngớ người, rồi mới chép miệng nhận ra…
– Ơ, tao có làm gì mày đâu…
– Tao không tin mày được…- Nó cười đểu…
– Thế cút mẹ mày đi, sau hôm nay liệu hồn đấy…- Tôi nói một cách ẩn dụ… mà là ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mới hay chứ!
– Ơ, thôi được rồi… được rồi…
– Được biết mày bị não à thằng điên…- Tôi hơi nóng máy…
– Được là thế này, nói nhỏ nhé, ghé tai vào đây…- Nó ra hiệu cho tôi…
– Gì? – …
– Nếu mày đưa tao 50k thì tao sẽ vờ thua để nhường cơ hội cho đoàn trường mày… thế nhá…- Nó bắt đầu réo lên một hồi chuông đáng báo động…
– Thế nhé, 50k…- Tôi cười thân thiện theo nó, đưa tay giơ cả 5 ngón rồi nhìn thẳng vào mắt nó… nó cũng nhìn tôi và cười…
– Ừ… đưa đây… hé hé…
– 50k cú đấm nhé… lấy tạm nha mày…- Tôi cốc đầu nó…xong rồi thở hắt ra và ngưng cái điệu cười đê tiện của mình lại… nó ôm đầu, nhăn mặt nhìn tôi đầy tức tối..
– Đệch, đùa tý mà, mày nóng nảy y như… bà chị tao…

Nói chuyện được với thằng này một lúc thì bọn bạn của nó hét ầm lên làm tôi và nó muối mặt nhìn nhau, cúi đầu cảm nhận nỗi oan từ đâu trút xuống…

– Bọn mày ơi thằng Tuấn Anh bán độ cho bọn trường cấp 2VH… Loa loa…
– Cái…- Thằng Tuấn Anh liền đứng phắt dậy, đuổi theo cái đứa vừa reo tin đồn bậy bạ kia khắp mấy vòng quanh sân vận động, tôi chợt nhận ra rằng, thằng này mà đi thi chạy, chắc tôi gặp phải đối thủ lớn thật rồi… nó đuổi nhau nhìn bền thật… (cười )
– Đập vỡ loa nó đi… – Tôi tham gia phụ họa cho thằng Tuấn Anh, cũng cười đểu vì nếu nó có đithi chạy thật thì đuối nhau thế này, cũng cạn sức rồi thì tôi còn lo ngại gì nữa chứ…

Đang cười với trạng thái toan tính, thật chiến lược thì từ đâu, một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, cơn gió sau lưng thốc ngược lại, làm tôi bất thần lạnh hết gáy… vội run run quay lưng nhìn lại, thật chậm, thật chậm… tim tôi đập loạn lên, nhanh hơn…

– Phù, sao cậu cứ xuất hiện kiếu rùng rợn thế là sao… sắp đau tim mà chết này…! – Tôi định thần khi người đó là em, nãy giờ không biết ở đâu mà đế tôi ngồi một mình bơ vơ thế này…
– Á À, dám nói mình giống ma hả…- Và tôi nhận thêm một cái véo thật đau vào bên tay… vội vàng hét lên..
– Đau… bỏ ra dùm đi chị, em xin đấy! – Tôi mếu máo van nài… thảm hết nói.
– Chị không tha được, em hư quá mà… – Nói vậy nhưng Em cũng buông tay ra, và kết thúc phát nhéo kinh hồn mà tôi có cho vàng cũng không muốn chịu đựng… tôi gần như sắp khóc…

like page fb: https: //www.facebook.com/KuiTar.pink

Rồi vốn tính hỏi chuyện em thì cái loa chết tiệt của sân vận động vang lên… Tôi dám chắc lúc ấy mà tôi không giữ được bình tĩnh, thì đã tìm vài cục gạch ném tan tành cái loa ấy rồi… nhưng các bạn đừng lo, lúc này tôi rất bình tĩnh… Và bình thường…

– Mời các thi sinh tham dự hội khỏe về vị trí để tham gia thi các môn đăng ký cho kịp giờ của ban tổ chức…

Tôi tiến về nơi có những vạch trắng chia ra thành những đường chạy nhỏ, rồi chờ trọng tài đọc tên thì mới bước vào vạch xuất pháp… Bên ngoài, đội cổ vũ từ nhiều trường hò reo, làm cho không khí trở nên tăng phần sôi động và căng thẳng… tôi nhìn vào đám đông hai bên, cố tìm kiếm cái hình bóng bé nhỏ ấy, nhưng cái tôi tìm không tồn tại trong mắt tôi, lẽ nào phần thi tôi tham dự, em không quan tâm đến sao… cứ như vô vọng chờ một điều gì đó nhẹ nhàng hơn phép màu xuất hiện, còn quan trọng hơn nhiều đến chuyện thắng thua lúc này, lợi ích hơn vạn lần những liều thuốc kích thích mà giới thể thao cấm dùng… và đó là em… nhưng em ở đâu… hay quanh những đám đông trong cuộc sống… ta lại lạc mất nhau?

Ruột gan tôi như có hàng ngàn con kiến bò đi bò lại, rồi nóng ran lên sau những phát cắn nhỏ nhưng đau đớn bên trong con người. Cảm giác sự tự cao và lòng tin dần như sụp đổ trước mắt tôi, tôi nhìn những đối thủ bên cạnh giống như những kẻ chỉ và để chút giận không hơn không kém… thở ra chút giận dữ… đôi mắt hơi cay… nụ cười nhạt hơn… cái nụ cười buồn tôi vốn ít khi sử dụng đến…

– K ơi… cố lên nhé!

Rồi giọng nói quen thuộc ấy từ đâu cất lên, dù là rất nhỏ trong muôn vàn tiến nói tràn ngập khắp sân vận động cũng đủ tôi bừng tỉnh sau những giờ phút tưởng chừng mờ tịt trong bao ý nghĩ tiêu cực… phải chăng chỉ cần điều đó.. thế giới nhỏ bé của tôi lại được thắp sáng lên…và bầy kiến thèm khát mật ngọt trong lòng tôi cũng bị thiêu dụi và bị tôi tiêu hóa hết…

Vội mỉm cười nhìn em… sẵn sàng biết những gì diễn ra chắc chắn là hạnh phúc…

Chap 10: Và giờ là mưa…

Lại một lần nữa tôi nhìn em và cười… lại một lần nữa, những đám đông trong cuộc đời hai đứa tôi không lạc mất nhau, giống như sợi dây ấy, sẽ theo tôi và em như một phần cơ thể, có sự sống, vô hình nhưng có thể cảm nhận được! … đâu biết rằng chỉ hai tháng sau đó… sợi dây ấy đứt đi… tôi cầm nắm nối nó lại, nhưng chỉ là những cảm giác hụt hẫng… xao động… em không còn đủ sức để giữ lấy sợi dây ấy… em ra đi… ngày mưa hôm đấy… trong lần cuối cùng tôi nắm lấy tay em… chính máu đã làm cho sợi dây ấy mỏng manh hơn… và để cho lưỡi hái của tử thần dễ dàng cắt phăng đi nó…

Tiếng còi vang lên như một tín hiệu bắt đầu… tôi gồng mình chạy như một con thú nhắm vào đích đến như một con mồi… 8 vòng quanh sân vận động… không khác gì 8 tầng địa ngục… nhưng với tôi, ngày đó có em… tình yêu nó giúp tôi vượt qua tất cả… cứ chạy và chạy… thở từng nhịp đều nhau, giữ cho hơi thở đều đều sau 3 bước chạy… Tôi dần chiếm được vị trí dẫn đầu sau hai vòng quanh sân vận động… tôi chân tôi vẫn còn cảm giác và vẫn còn ý thức để tiếp tục mang lại ngôi vị vinh quanh đó…

Nhìn những đối thủ chạy phía sau, tôi tạm thời cười nhẹ, và quyết không lơ là… Khoảng cách giữa tôi và người đang ở vị trí thứ hai là gần 30 mét…

Sau vòng 4, khoảng cách ấy là 50 mét… Tôi như hét lên trong lòng như cứ dám chắc phần thắng sẽ và thuộc về mình, đâu biết bản thân đang đuối đi…

Đôi chân tôi chạy trên mặt đấy nhưng không chút cảm giác, giống như tôi đang di chuyển với một bộ phận không hoàn toàn ăn khớp với cơ thể… tôi giống đang bay, và tôi buông lõng với chính những bước chạy của mình… Cuối vòng 5… khoảng cách chỉ còn 5 mét…

Và đầu óc tôi không minh mẫn như trước, tôi đuối dần, cả thế giới như tối sầm trước mắt, lồng ngực tôi thở dốc, mạnh hơn, cổ họng tôi khô đi, đôi môi tôi thiếu nước…vị giác tôi nhận ra vị của gió… thực sự quá mặn…

Tôi dần yếu ớt như một con mồi bị rượt đuổi, chỉ chạy trong vô vọng mà không biết khi nào bị bắt được… đến khi hoảng hồn nhận ra một bóng dáng nhanh như cắt vượt qua phía bên phải mình, tôi mới sáng mắt tăng hết tốc lực đuổi theo… nhưng cái tôi nhận được là khoảng cách ngày càng xa… tôi đã dùng hết thể lực cho 4 vòng đầu tiên rồi… 800 mét… đó là sở trường của tôi…
Tôi tụt dần… và mãi tụt dần… chỉ biết chạy với sự vô dụng từ bàn chân… Điều gì sẽ đến phải đến, vòng cuối… tôi sếp ở vị trí thứ 3 và kết thúc phần thi với vị trí thứ 6… Một cảm giác thất vọng không thể diễn tả được bằng lời… tôi lại thất bại…

Tôi như gục xuống, nhưng vẫn cố gắng đi chậm lại, rồi mới dám ngồi xuống, vì nghe thầy nói nếu ngồi xuống luôn có thể bị đứt ruột… bọn bạn nhìn tôi thông cảm… biết tôi đã cố gắng hết sức rồi…

– K chạy như vậy là tốt lắm rồi… thật đấy! – Em cười an ủi tôi…
– Ừk, nhưng sau đó mỏi quá… tớ giỏi 800 mét thôi mà…!
– Mình biết… mà…
– À không sao…

Em nhìn móng chân ở ngón cái của tôi bị bung ra và chảy rất nhiều máu, nãy giờ tôi lấy giấy thấm cầm máu mà vẫn thấy đau… Tôi bất thần nhìn em, cảm giác lạ lẫm, đôi mắt ấy có phải đang khóc vì tôi, hay là do tôi quá mệt mỏi nên đang tưởng tượng…

– Đợi mình chút! – Em nói rồi chạy biến đi… Tôi hơi thẫn thờ…
– Ơ… này…

Một lúc sau em trở lại với một tá đồ y tế, ôxi già, bông băng, ơ gâu… tôi cười thầm vì biết em sẽ làm gì… thế nhưng…

– Này, tự rửa vết thương đi…
– Ơ, thế không làm dùm à…- Tôi ngơ người hỏi…
– Không, mơ à…
– Ừ, đang mơ này…- Nói rồi tôi chìa túi y tế ra trước mặt em… em không nhìn rồi vẫn đưa tay giật nấy… Tôi cười vì sự tinh quái của em..
– AAA… đau… sao mà xót thế vậy trời, cậu có cho thêm muối hay gì vào ôxi già không vậy! – Tôi như sắp khóc… nhìn móng chân mình sủi thứ bọt mà xót không chịu được…
– Cố gắng đi…
– Ừ… mà cứ khi nào mình có vấn đề về chân thì nhờ cậu được nhỉ? – Tôi cười hềnh hệch…
– Vâng, sẵn lòng…
– Mỏi chân cũng nhờ nhé! – Tôi lại nghiêng đầu nhìn em… em đỏ mặt…
– Aaa, từ từ thôi, đau…- Tôi lại thét lên… khi em lại tô thêm chút ôxi già vào ngón chân bé bỏng của tôi – Không phải chân của mình, mình mặc kệ…

Và giờ đây, tôi đứng thẫn thờ trong lớp học, với sự khó chịu từ ánh mắt thầy tin học, và sự tĩnh lặng đến đáng sợ của những thứ diễn ra xung quanh… thầy tin học giảng bài thật đáng để ru ngủ…

Nhìn ra phía cửa sổ… cơn mưa từ lúc nào rơi xuống… nhảy nhót trên từng tán cây hoa sữa, những tán lá xanh thẫm… định hình tôi cảm nhận, phải rồi…mùa thu cũng sắp đến rồi mà… cũng đã gần một năm rồi… nhanh thật đấy… và cũng thật trùng hợp chăng, đôi chân tôi lúc này cũng đang có cảm giác buông thõng như ngày hôm đấy… chỉ khác rằng… với tôi dù muốn và rất quên đi… nhưng có một sự thật rằng… em đã không còn… Không còn nữa rồi… em giờ đã xa… là do tôi sợ xa nên không dám đến tìm em… tôi sợ… thật sự sợ…

‘Cậu à, giờ thì đôi chân tớ mệt mỏi lắm rồi, có hay không những lời hứa cậu từng nói, giờ tớ mong cậu nhận ra và quay trở lại. Cậu từng nói khi đôi chân tớ không thể bình thường như một bộ phận của cơ thể, cậu sẽ đến và thổi vào nó một sự sống của cậu để nó tiếp tục cùng tớ bước đi trên con đường dài phía trước… cậu từng nói sẽ không để cho tớ nói đến hai từ buông thả, vậy mà ngay giờ phút này đây, đôi chân tớ nó không còn nghe lời tớ, tớ cũng gào khản cả giọng nhưng cậu cũng đâu xuất hiện và trở về bên tớ… phải chăng tớ cần một phép màu hay một điều ước tương tự, mới có thể đem cậu trở lại. Nếu sự thật là điều ấy có tồn tại… tớ sẽ làm được… dễ mà… tớ làm được… cậu tin mà, phải không…? Nhưng có thật là nó có tồn tại…nó có tên là phép màu? Là Điều ước? tớ biết tìm nó ở đâu, và nếu có, chắc cũng không đến lượt tớ tìm kiếm… cái thế gian này… Hì..
Cậu thật thất hứa, cậu thật độc ác, tớ nói quá đúng… phải không, cậu nói đi, đến mà đối chấp với tớ này… sao? Cậu im lặng, cậu nói gì đi, xuất hiện đi…
À… ừ… Tớ xin lỗi, tớ sai rồi, làm sao tớ có thể trách cậu được chứ! … cậu bình yên nơi ấy, tớ sẽ không quên cậu… tin tớ… cậu luôn quan trọng với tớ… như đôi chân, đôi tay hay là cơ thể này!’…

Tôi như chìm đắm trong tiếng mưa… quên rằng mình đang đứng ở đâu… là lớp học… không phải vườn sinh thái… Nhưng có lẽ sự thật với mưa… tôi sẽ thú nhận tất cả… vì với mưa… tôi được phép yếu đuối…

Làn mưa trắng xóa khắp sân trường, dăng kín cảm giác trong tôi, một màu sắc mờ nhạt nhưng dần dần đậm nét… hạt mưa rơi nhẹ xuống thành cửa sổ, bắn nhẹ vào bên tay trái tôi, một hạt mưa tinh nghịch, thích chơi đùa… Giá như ngày ấy, dưới mưa không có màu máu… thì mưa với tôi cũng thật là đẹp…

Chap 11: Nhiệm vụ bất khả thi…

Kết thúc tiết tin. Tôi nằm gục xuống bàn vì mệt mỏi… những rung cảm vừa rồi, khiến tâm trạng tôi trở nên tồi tệ một cách nghiêm trọng… có thể điều đó giúp tôi gợi nhắc về em, nhưng lại không có giá trị để giúp tôi thích ứng với hai từ chấp nhận…

Tôi đảo mắt nhìn quanh lớp… lớp tôi loạn cả lên, giờ ra chơi 10 phút nào cũng thế! Và tôi chợt bất thần khi bắt gặp ánh mắt của một người con gái đang nhìn mình… tôi vội vàng nhìn sang hướng khác… tôi thấy ngại, cũng có cả sự khó chịu… và sự thật tôi muốn hé lộ cho các bạn biết…cảm giác này cũng thật là lạ lùng…

Người con gái ấy, người con gái có gọng kính màu tím! ! !

Giống như không liên quan…

Cơn mưa ngoài cửa sổ cũng tạnh dần như lúc nó đến!

Kết thúc ngày học hôm đấy, tôi cùng đám bạn đến lớp học thêm lý, như tôi đã từng nói, thì chính xác là trường cấp 1 VH. Đứa nào đứa lấy mệt mỏi sau những giờ học căng thẳng trên lớp giờ lại vùi đầu tại ca học thêm Lý kéo dài hơn 2 tiếng… Tôi cũng vậy, cảm giấc mệt mỏi đeo bám tôi, và tôi chỉ muốn được ngủ một giấc… chỉ đơn giản vậy thôi… nhưng… Nếu muốn được ngủ thì tôi phải trốn học, và tôi không thể trốn học, điều này tôi không dám…

Lớp tôi chờ 15 phút thì thầy mới đến… lúc này là 18h, trời mùa hè nên vẫn còn sáng!

Tôi mơ hồ chìm trong mớ kiến thức mới, giống giải mấy bài toán bằng cách lập hệ phương trình hay hệ phương trình như hồi cấp 2, chỉ khác môn lý giờ gọi đó là áp dụng công thức tính vận tốc trung bình mà giải ra… cũng nhanh gọn hơn thật…

Học lý thuyết rồi làm bài tập, cũng xong 2 tiếng! Lớp tôi sau khi chép bài tập về nhà, cũng chào thầy rồi ra về… bọn bạn tôi thấy lạ khi ngày hôm nay tôi im lặng không nói một câu gì suốt cả ca học… chắc có đứa tưởng tôi bị câm giai đoạn đầu… hay bị đau họng… nhưng tôi chỉ ậm ừ và mặc kệ vậy!

Tôi một mình đạp xe về nhà… không chờ đứa bạn cùng đường nào về cùng… chỉ muốn khoan khoái im lặng và hồi tưởng, đưa mắt nhìn trời và thở hắt ra…

Và giây phút ấy tôi ngớ người khi hình bóng đi qua trước mắt tôi, người con gái bên mái hiên ngày nào! Sự sững sờ như một tia sét đánh ngang qua, khiến tâm chí tôi trao đảo, và mất đi phương hướng…

Một ý nghĩ trong đầu tôi lóe lên ‘Bám theo’… Tôi đi chậm lại phía sau người con gái ấy, cũng đủ minh mẫn để nhận ra đi cạnh cô nàng là đứa bạn tên Oanh cùng lớp, sau này nhờ tôi mà được làm bí thư…

Tôi không biết mình sẽ và đang làm cái quái gì nữa, chỉ biết bám theo một cách mờ ám và vô định…

Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống đường, dòng xe cộ lướt qua tôi, tôi ngẩn ngơ trong thứ cảm giác mơ hồ mà mình đang tạo dựng, nhìn ngắm hình bóng ấy, ngay phía trước tôi như bao lần mà tôi sang A3 vờ nói chuyện với thằng Bách để được thấy người con gái ấy… Tôi thấy nụ cười của cô nàng khi nói chuyện với Oanh, nụ cười ấy thật đẹp… tôi nghe thấy giọng nói ấy, nó thật trong và vang…

Bóng tối tràn ngập thế gian… lúc này là 20 giờ 10 phút…

Người ấy và Oanh ngày càng đi chậm lại, tôi cũng cố gắng đi chậm hết mức, nhưng sao bánh xe tôi bon nhanh đến gần hai cô nàng, tôi có chút bối rối… Hai người ấy ngừng nói chuyện nhìn tôi khó hiểu… tôi nhanh chí phóng xe lên trước và không một lần nào ngoái lại…

Từ đó, tôi biết được người đó với tôi có đi chung một đoạn đường… phải chăng chỉ là sự trùng hợp?

Khoảng thời gian đó có thể nói tôi bị cảm nắng với người con gái ấy, tôi bắt đầu điều tra về tất tần tật những thứ xung quanh cô nàng, tên, địa chỉ, số điện thoại… kể cả phải trai mặt đi hỏi đứa con gái tên Oanh cùng lớp hay chịu sự soi mói và trêu đùa của bọn bạn chí cốt thời cấp 2… Nhưng phải chăng khi tôi quyết định một điều gì đó, tôi dường như rất ít khi đế ý đén suy nghĩ của người khác đang có về mình…

Tối ngày hôm đấy, chính xác là Hơn 21 giờ 15 phút, trong khi tôi đang lướt Facebook một cách chán nản thì bắt gặp cái nick có tên Oanh Do đang sáng đèn. Vội cười mỉm và bắt đầu nói chuyện…

– Chào?
– Ai Đấy?
– Tớ K… nhận ra không?
– À.. có… hi J!
– Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, được chứ?
– Ừ, cậu hỏi đi? – Oanh đồng ý…
– Bạn nữ lúc đi về cùng cậu vừa nãy tên gì vậy?
– Sao? Để làm gì vậy? ==?
– À, để biết thôi…? – Tôi hơi bối rối…
– Bạn ý tên Thắm, học A3… vậy thôi, tớ chỉ nói thế thôi, cậu tự tìm hiểu nhé!
– Nói thêm đi… J
– K thích bạn ấy à?
– Không, đâu có…
– Thật không? Không tớ không nói đâu?
– Ừ thật…- Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì…
– Vậy cậu muốn tớ giúp hả?
– Tất nhiên rồi, sao? Được không????? – Tôi cười mỉm.
– Được nhưng tớ được gì? Hehehe…
– Tùy cậu lựa chọn… – Tôi bỗng trở nên hào phóng đến kỳ lạ. vì tôi đoán cô nàng chắc cũng không đòi hỏi gì quá sức tôi đâu.
– Tớ giúp được gì, cậu cứ nói đi? nếu tớ có thể… hì…

Tôi vờ suy nghĩ hồi lâu rồi, tiếp tục…

– Đơn giản thôi, có phải hai cậu về cùng một đoạn đường với tớ phải không?
– Ừ, sao? – Oanh tò mò?
– Mỗi lần ra về sau ca học thêm, cậu chỉ cần đi chậm lại nói chuyện với tớ, rồi từ cậu tớ sẽ chủ động nói chuyện với Thắm, được chứ?…
– Cậu ranh thật đấy? J – Oanh trả lời…
– Sao? được không?
– Cũng được?… hì
– Vậy nhé!
– Ừ, J

Vậy là tôi đã tự mình bắt đầu một điều mà mình chưa từng dám nghĩ đến hành trình và kết thúc của nó, liệu tôi có dám làm theo như kế hoạch hay chỉ gặp Thắm rồi lại câm như hến? tôi không thể biết được, nhưng có lẽ tôi nên thử?

Và sự thật cái mà tôi gọi là tình yêu, nó vẫn còn chưa bắt đầu…

Chap 12: Chẳng cần để em phải nói…

Ngày… tháng… năm…

Một ngày đầu tháng tháng 9 có vị dịu ngọt của ánh nắng, tiết trời vào thu tràn ngập hương hoa sữa như cái hương vị đặc trưng của mảnh đất Hà Thành!

Tôi tự mình đi tìm những cảm giác thanh thản, thư thái để quên đi những mảnh ký ức về ai nay đã vụn vỡ… trong những ngày nghỉ ngắn ngủi của lễ quốc khánh, trước khi bước vào những ngày học tập tiếp theo, mà tôi không thể đoán được điều gì sẽ mang lại cho mình những cảm giác tạm chấp nhận là thú vị.

Tôi khoác cho mình một chiếc áo khoác mỏng màu đen… đi dạo khắp phố phường và nhìn ngắm tất cả… đi ngang qua những nơi mà tôi cho rằng mình đã từng có rất nhiều ký ức rất đáng nhớ tại đó, nhưng cũng có một khoảng thời gian, tôi nghĩ mình sẽ không thể sống nổi khi đi ngang qua bao chốn ký ức đẹp đẽ tươi sáng, và giờ chìm đắm trong bóng tối của hai từ ‘Mất mát’… Có lẽ, người ta nói đúng… Thời gian là thứ thuốc hoàn hảo nhất để hai từ ‘chấp nhận’ trở nên thật hữu dụng…

Tôi lang thang, qua từng con đường ngày nào vẫn đi cùng ai đó, chợt tiến đến những quán ăn vặt ngày trước, một mình nhâm nhi trong những giai điệu nói chuyện thơ ngây, của bao cô cậu vẫn đang học cấp 2, đang vui vẻ nói cười mặc kệ những thứ xung quanh. Có lẽ quán vắng ngày trước, quán của tôi, em và những đứa bạn, giờ đã là của bọn trẻ con này chiếm hữu mất rồi… không sao, những gì của tôi và em chắc có lẽ với tôi là không bao giờ có thể thay đổi… tôi lại cười nhạt… và chỉ cười nhạt…

Phía bên cạnh, đám học sinh cấp 2 vẫn đàn say sưa với câu chuyện của chúng, cũng đôi khi nhìn tôi cười một mình, chúng lại chỉ trỏ nói thầm thì gì đó với nhau… Tôi lắc đầu chán nản với bọn trẻ danh này… thầm nghĩ ngày trước mình cũng chẳng khác gì… Có những lúc lại thích nghe lén câu chuyện của bọn trẻ này…

– Hú hồn, lúc đấy, tao đang để vở ở trên đùi, thì lão ý đi đến chỗ tao… – Một đứa khá mập vừa nói vừa cười toe… tôi đoán là bọn nhóc đang kể về coi cóp truyền kỳ của chúng…
– Thế là mày run quá rơi cái bộp vở xuống đất chứ gì…?
– Ờ, nhưng may mà tao nhanh chí đá ngay quyển vở xuống chỗ thằng Thái… hehe…
– Ờ, mày làm tao suýt nữa thì gánh tội hộ mày… thằng chó! – Thằng ngồi bên cạnh than, tôi đoán nó là thằng tên Thái mà đứa mập nói…
– Anh xin lỗi chú, lúc đấy ai bảo anh thông minh quá… hờ hờ…
– Ngu như mày thì lần sau đừng có coi, bị bắt lần này là đúng rồi…- Thằng tên Thái cốc đầu thằng mập rồi nói…

Tôi bắt đầu thấy lạ, chả phải thằng mập vừa bảo là đá quyển vở xuống cho thằng Thái, vậy sao thằng Thái lại bảo thằng mập bị bắt Phao… có uẩn khúc gì đây?

Một đứa con gái ngồi cạnh tự dưng cười sặc sụa… Tôi hơi ngơ ngác ngó sang, tay vẫn cầm ly chè thập cẩm đầy ự…

– Ai bảo ông ghi tên vào vở làm gì? Thầy bắt được nhìn nhãn vở là biết ông coi rồi chứ còn ai? Hì…
– Thì đen thôi…- Thằng mập mặt bí xị..
– Mày không đen thì tao bị bắt phao thay mày à? – Thằng Thái cười hềnh hệch…
– …!

Rồi cả bọn đấy cười ầm cả quán, tôi cũng cười tủm theo, thầm nghỉ đển hậu thế về sau, ngày càng coi cóp ngu hơn hay sao ý?

Rồi tôi đứng dậy, tính tiền… trong lòng bất lực nhìn sang những chiếc ghế trống trải quanh mình, có gắng kìm lòng thôi nghẹn ắng, cố gắng để mình mạnh mẽ vững tâm với kỷ niệm…

Trước khi bước ra khỏi quán, tôi cũng không quên ném lại ánh nhìn với bọn trẻ danh bàn bên cạnh…

“ Chúng mày liệu mà giữ gìn nơi này cho anh đấy! cảm ơn! ”

Bọn nhóc ngu ngơ không hiểu tôi nói gì… chỉ lầm lũi nhìn tôi bước đi… Và Tôi lại tiếp tục đi tìm ký ức của mình…

‘Chẳng cần để em phải nói… anh biết mình mất nhau…’

Con đường này, con đường tôi đang đi, là nơi mà tôi chân tôi gục hẳn xuống, cầm nắm bàn tay em, nâng lên chạm vào đôi má một lần cuối cùng… và mưa như tìm đến nơi tôi và em, phảng phấp che dấu đi những giọt lệ mặn đắng đang quyện vào cùng máu… cái thứ màu sắc mà tôi sợ hãi, đay nghiến nhất cuộc đờ này…

Nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt mệt mỏi, đau đớn, ngấn lệ, trái tim tôi như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt, vỡ nát ra, có khi những mạch máu phun ra, bắn sâu hằn vào đôi mắt tôi, khiến nó trở nên đỏ xè trong chén đắng quá lớn của cuộc đời mà một đứa trẻ còn quá nhỏ để chịu đựng được…

‘Chẳng cần để em phải nói…anh sẽ tự bước đi…’

Có một cơn gió thoảng qua, như là bàn tay em đang vươn tới bên tôi, giữ tôi bình tĩnh và bớt đi đau đớn… tán hoa sữa nhẹ xà theo gió, rơi nhẹ xuống khung đường này, như một cơn mưa nhỏ phủ trắng lên mái tóc tôi…

Có phải em không, người con gái tôi không thể quên! Từng ngày từng tháng…!

Tôi vẫn bước qua con đường ấy, khẽ ngoái lại vệ đường ngày nào mà mình đã từng tưởng chừng sẽ chết đi tại đó…

‘Chỉ là cơn mưa… đến nhanh rồi đi…’

Trở về nhà, sau khi trời đã sẩm tối, tôi chào bố mẹ rồi đi vào phòng, nằm gục xuống giường…

Với chiếc điện thoại, để bản nhạc mang tên ‘It’s rain’ của Rhy mà mình vẫn hay nghe… tất nhiên là vào luôn facebook lướt tin tức cho vơi đi nỗi buồn đang ám ảnh…

Bỗng nhiên, như có điều gì đó sai khiến, tôi vô thức ấn like và bình luận trạng thái của một người…

Hình dung ra thời khắc ấy, tôi đã khẽ mỉm cười… một nụ cười nhạt…

Chap 13: Có lẽ ký ức nên ngủ yên…

Một cái tên mang đến cho tôi nhiều suy nghĩ, và gợi thêm trong tôi những nỗi đau cào xé… một người con gái có cái tên facebook là Nguyệt Rain… cái tên gợi đến mưa… là cơn mưa…
Đó là người con gái có gọng kính tím luôn dõi theo tôi suốt từ đầu năm học đến giờ, chưa nói chuyện một lần nào, chưa từng dám nhìn thẳng vào nhau như những người bạn… người con gái làm tôi đỏ mặt khi đọc sai bài Sử, cũng là người giúp tôi nhận ra cái sai đấy! Nhưng với tôi hiện tại, cảm giác với người con gái ấy chỉ là chút rung cảm nhẹ, và thích thú khi được theo dõi, nhìn nhận… đó không phải thích và càng không phải là yêu… không phải…

Người con gái ấy đăng trạng thái…

‘Biển Sầm Sơn đẹp thật, chắc là không muốn về nữa…’

Tôi cười.. một nụ cười nhạt… tôi vô thức bình luận…

Tôi: Khi nào đi chơi biển về nhớ mua quà nhé bạn… J
Nguyệt: Ở đây luôn, có về nữa đâu mà mua quà hả bạn?
Tôi: Gửi về cũng được, tớ cho địa chỉ nhà tớ này…
Nguyệt: Èo… Chỉ quan tâm quà thôi à?
Tôi: Ừ… hì…

Cảm giác tôi trống rỗng lạ lùng, liền tắt điện thoại, ném mạnh xuống góc giường, đôi mắt ngấn lệ đầy đau đớn… ký ức về em lại hiện về và đang xát thêm vào tim tôi những con kiến gặm nhấm da thịt mệt mỏi không chút phản kháng…

‘Qúa khứ này mình phải quên đi! Là cậu đã không còn và tớ có chờ đợi hay nhớ mong cũng không thể thay đổi… là cậu đã khiến tớ nhận ra mình đã mãi mất nhau… và có lẽ tớ lên coi tất cả chỉ thoáng qua thôi, tớ chỉ cần im lặng và bước qua tất cả những gì gắn liền về cậu… nhưng không, làm sao tớ có thể quên đi kỷ niệm ngày nào cơ chứ! Tớ không muốn mình trở nên độc ác như thế! … Tớ nhớ cậu. tớ muốn nhìn thấy cậu, tớ muốn nghe thấy giọng nói cậu, tớ muốn cậu luôn cười, cậu hãy một lần nhìn vào tớ, về bên tớ, dù chỉ là một linh hồn, một cái bóng. Tớ không sợ điều gì đâu, cậu à…!

Mất mát cậu, ngày ngày thiếu cậu, cuộc sống của tớ không thể bình yên, một cậu bé luôn cười như tớ giờ chỉ dám im lặng với tất cả, tớ trầm đi, tớ không còn như xưa, như cái lúc cậu còn bên tớ! tớ đang khóc này, con trai khóc đấy, cậu muốn nhìn tớ khóc và cười phì đúng không? Giờ là lúc đấy!’

Cười nhạt trong nước mắt, lệ lăn nhẹ và ước đẫm phần cổ áo tôi, có đôi lần nước mắt nhẹ nhàng hòa vào vị giác, và cái vị ngọt mà mặn của nó khiến tôi cứ cố gắng khóc nấc lên, cố gắng hết nước mắt, khóc hết mức có thể… tôi lại khóc như ngày hôm đấy, bên cạnh em… và những ngày sau… bên cạnh nấm mộ của em…

Cũng đã đến lúc tôi phải quên đi… Ký ức! ngủ yên nhé!

Nuốt nước mắt, tôi dần chìm vào giấc ngủ… tiếng đồng hồ… tích tác trong gian phòng tối tăm, lạnh lẽo…

Tiếng Chuông báo thức vang lên như một hồi còi vang lên tràn ngập cả gian phòng… Tôi bừng tỉnh, đưa tay lên khóe mắt, đôi mi như bị nước mắt khô đi bết lại, tôi cảm thấy mình không được ổn…

Làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi tôi xuống phòng bố mẹ để chơi máy tính… Bố mẹ tôi đều đã đi làm hết… giờ ở nhà chỉ có tôi và thằng em… nó học lớp 4 và hiện đang ngủ yên lành trên phòng của nó…

Tôi vươn vai rồi đăng nhập facebook, nhận được tin nhắn của Nguyệt Rain…

‘Cậu thích quà gì đây?’

Tôi đã xem, nhưng vẫn đánh dấu là chưa đọc… tiếp tục lướt tiếp mấy cái thông báo like ảnh hay bình luận vớ vẩn… cũng không muốn trả lời tin nhắn kia… thậm chí tôi còn không nhớ, tối qua mình đã làm trò gì?

Đang mò vào youtube xem mấy bộ phim cương thi, thì tôi lại nhận được tin nhắn…

Nguyệt Rain: NÀY?
Tôi: Sao?
Nguyệt Rain: Bạn thích quà gì?
Tôi: Gấu bông được không?
Nguyệt Rain; Con trai mà thích gấu bông…
Tôi: Màu hồng luôn nhé!
Nguyệt Rain: Èo… được rồi… hì…

Tôi liền tắt Facebook luôn sau đó, đắm mình vào những tình huống hài hước của bộ phim cương thi vừa tìm được…

Có lẽ đây là cách tôi sống qua mấy ngày nghỉ chán nản này! Và cũng nghĩ thầm, ‘liệu mình có được mua quà thật không nữa…’

Chiều hôm đấy, tôi bị bọn bạn gần nhà rủ đi đá bóng, tâm trạng tôi đang như thế này nên cũng muốn được giải tỏa… nghe nói là đá độ với bọn nào đó Có cái tên là Cầu Lội…

Tôi liền vác bộ mặt phờ phạc theo đám bạn khởi hành tới địa điểm giao tranh…Lòng có c hút vui phơi phới, vì suốt mấy tháng nay chưa được động chân vào trái bóng… hình dung đến viễn cảnh tôi sẽ ghi bàn trong trận bóng này…

Hai đội gặp nhau và bắt tay nói chuyện khá vui vẻ, hình như bọn bạn tôi quen biết bọn này…
– Bọn mày có mang theo tiền không? – Thằng Hiển nói…
– Ờ thì có, sao?
– Tưởng không mang, thua thì tao đéo cho vay đâu, hehehe!
– Đệch, chưa biết ai thua…- Mặt thằng đỏ ửng…
– Biết đâu bất ngờ…

Nói chuyện rôm rả vài câu, thì hai đội vào vị trí… sẵn sàng cho trận thư hùng đang sắp sửa được diễn ra… Tôi cười nhạt khi cái ý nghĩ được ghi bàn bị dập tắt sau câu nói của thằng Hiển…

– Hôm nay, mày tạm bắt gôn hộ thằng Trường đi, cho nó làm Hậu vệ, bọn Cầu Lội này nhả mà, mày bắt chân cũng đỡ được…
– Cái…

Phải rồi, bộ mặt tôi lúc này chỉ có hai từ diễn tả đúng… đó là “Bất hạnh”

Chap 14:

Có lẽ tôi trong ngày hôm đấy, vô thức nhận ra tài năng bắt bóng bằng chân của mình, hay đúng hơn, đó là khả năng làm thủ môn hết sức hoàn hảo…!

Trận bóng diễn ra như điều hiển nhiên, đội tôi ác đảo và nắm chắc phần thắng, chỉ là không biết sẽ thắng cách biệt bao nhiêu bàn và đội Cầu lội có ghi được bàn danh dự hay không?…

Kết thúc hiệp 1 trống vắng cực độ, chúng tôi dẫn trước 5 bàn không gỡ. Công việc của tôi ngoài nhặt bóng thì còn có trách nhiệm phát bóng lên cho bọn bạn đang hăng hái ghi thêm nhiều bàn thắng hơn nữa…! dường như cả hiệp một, chẳng có một tình huống nào đủ khiến tôi phải giật mình phô diễn tài năng làm thủ môn mà bản thân đang im lặng dấu kín! …

Nhưng hiệp 2 thì…

Có lẽ là sau những gáo nước lạnh bị dội thẳng vào người, Cầu Lội biến mình thành những con thú khao khát bàn thắng đến đáng sợ… hình như con người ta khi bị ác đảo nhiều quá thì thường lòng tự trọng của họ sẽ trở thành liều thuốc kích thích vô cùng… vô cùng hữu hiệu…

Nếu như ở hiệp một, đội tôi ép sân với hành loạt những tình huống sóng gió quanh khung thành đội bạn, thì hiệp hai, điều đó là ngược lại… giờ đã không còn là tấn công như trước, mà chỉ còn là lôi nhau về phòng thủ, mong sao tỷ số được bảo toàn…

Một đợt tấn công bên phía cánh phải, bóng từ chân hậu vệ đội bạn sau một hồi dùng động tác giả qua người, được chuyền nhẹ sang phía cánh trái trống trải, cầu thủ đội bạn nhận bóng tiếp tục đảo người, khiến cho thằng Trường đội tôi mất đà và ngã mạnh xuống mặt sân đất đầy cát phủ… qua được một hậu vệ đội tôi, bóng được đưa nhẹ về phía trung lộ, đội bạn chuyển sang tấn công chính diện. Hàng công đội tôi từ đâu đã kịp về thủ, lao vào tranh bóng, nhưng khi chưa kịp làm nên điều kỳ diệu, thì một đường chuyền của đội bạn lại dội ngược về phía cánh phải. Lỗ lực chạy cách sau pha nhận bóng, một hậu vệ đội bạn nhắm thẳng vào vị trí tôi đang canh giữ, như một tiếng sấm đánh vang bên tai, tôi định thần và nhìn theo đường bóng…

… bóng như một một vật thể lạ bay là là về phía góc hẹp giữa tôi và cột dọc, tôi vội vã đưa chân trái chặn bóng nhưng lại vô tình khụy xuống, làm cho quả bóng bay vọt sang phía bên trái cầu môn một cách nhanh gọn… tưởng rằng vượt qua sóng gió, nhưng tôi đã nhầm, bóng rơi đúng vào vị trí mà tiền đạo đội bạn đang đóng giữ, và không mắc một sai lầm, cầu thủ ấy sút… tôi vô vọng nhìn đường bay của quả bóng, do không thể lấy lại đà sau pha khụy bóng vừa rồi, và biết chắc rằng, mình chỉ còn có thể cầu cho lúc đó có một phép màu đến từ cổ tích, mới có thể ngừng cho đội bạn rút ngắn tỷ số…

Bóng như tàu xé gió vút thẳng qua xà ngang… chấm dứt đợt tấn công một cách trống vánh… nhìn theo nơi rơi xuống của quả bóng, tôi thở phào khi phép màu ấy có tồn tại trên thế gian này!

– Trường, về bắt môn dùm tao? – Tôi thét lớn sau pha sóng gió đáng ngạc nhiên của đội bạn tạo lên, và cũng không muốn có thêm một tình huống tương tự nào xảy ra, nên quyết định sống thật với vị trí của mình… Đó là tiền đạo.. bởi thế mà tôi liền gọi thằng bạn về thay cho mình… nó cũng gật đầu và thay tôi về trấn giữ khung thành…

Tôi cười nhạt và nhìn thẳng về phía cầu môn bên kia…! đôi chân tiến nhanh vào vị trí, chờ lúc có thể tung chân ghi bàn cho hả cơn giận suốt mấy tháng nay không động vào trái bóng… và có lẽ tôi đã đúng… hôm đó tôi có ghi bàn! Nhưng có nhiều chuyện diễn ra sau đó, khiến cơ thể tôi không được lành lặn và an lành cho lắm…

Ngày 5 tháng 9, Ngày lễ khai giảng đầu tiên của tôi ở cấp 3, bạn bè sau hơn một tháng học trước chương trình, thì cũng đã quen biết gần hết rồi, chỉ là với nhau vẫn chưa được gọi là thân thiết hẳn. Có nhiều bạn tôi chưa một lần nói chuyện, và cũng không có ấn tượng gì? Cho nên sống trong một lớp học mới, điều đầu tiên, chính nỗ lực bản thân tôi phải tạo nên một cảm giác hòa đồng, đoàn kết, nếu không muốn bị tập thể tách biệt…

Lướt vội chiếc xe đạp trên con đường đến trường sau mấy ngày nghỉ đầy những chán nản, dưới cơn mưa rào ào ào không báo trước… tôi quả thực chẳng dám nghĩ, buổi khai giảng đầu tiên của tôi tại cấp 3 lại đặc biệt sướt mướt đến như vậy, chắc lẽ khai giảng chỉ mang hình thức trú mưa…

Cơn mưa lãnh đạm rơi từng đợt mạnh xuống chặng đường mà tôi đi, theo tôi đến trường, qua cánh cổng, qua bãi gửi xe, và cả khi lên đến phòng học… tôi thở phào rũ chiếc áo mưa đẫm nước, rồi treo nó bên phía cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi… cười nhạt nhìn không khí lớp học, tóc đứa nào đứa nấy đều bết xuống, chắc có lẽ là vì mưa muốn hành hạ mái tóc của bọn này đây! ( tôi cười )…

Thoáng nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, thằng Đô vẫn chưa tới, ‘có hay không thằng này có ý định trốn buổi khai giảng này?’ tôi lại nghĩ nhẩm… nhưng sau rồi định thần gạt bỏ suy nghĩ ấy đi, khi thằng bạn tôi vừa xách cặp thẳng tiến từ cửa lớp vào…

– Ô ở đâu mà đẹp thế? – Tôi ngơ ngác nhìn thằng Đô và chiếc ô trên tay nó… các bạn biết không? Chiếc ô ấy có một màu sắc mà khi tra trong từ điển tiếng anh, nó có tên gọi là pink, có nghĩa là màu hồng…
– Im đi, chú không phải trêu anh… – Thằng Đô nguy hiểm đưa lên trước mặt tôi một nắm đấm đầy uy lực… tôi cười nhạt, xong rồi làm cho hai con mắt nhìn nghiêng sang sống mũi, như thể tôi đang sợ hãi đến phát ngất vậy…
– Mày cá tính thật… hề hề… – Tôi vẫn tiếp tục nhìn chiếc ô hồng của nó mà không thể chớp mắt.
– Ờ, cá tính. Thế mày muốn tao cho mày thành gấu trúc không?
– Ấy… em xin, anh Đô tha cho em… – Tôi nuốt nước bọt van nài, khi nhìn mặt thằng bạn nghiêm túc thấy sợ… có lẽ còn trêu nó nữa, khéo lát nữa vô phòng y tế cũng lên.

Tôi vội vàng tiến ra ngoài hành lang, cũng thôi cái ý định sang A3 chơi, vì hiện giờ, chính tôi cũng không thể biết được bản thân đang trông mong điều gì, cảm xúc quanh tôi quá ẩn hiện, và tôi không thể xác định được đâu là thật đâu là ảo? có lẽ tôi chẳng dám có ý định gì với người con gái ấy nữa, nó đã quá rõ rồi mà?

Thở dài nhìn mưa, xối xả, vụt ngã những ánh mắt thẫn thờ của một ai đó, lại một lần nữa nghĩ lại…

Chiều tối hôm ấy, sau khi có một trận cầu phô diễn kỹ thuật khá hay với đội Cầu lội…ra về, Tôi chào chúng bạn rồi rẽ vào khung đường tràn ngập kỷ niệm ngày xưa, đó là thói quen mà suốt gần một năm nay, tôi vẫn chưa thể ngừng lại được. Có lẽ em cũng chẳng mong tôi quên em, và tôi cũng không muốn nhẫn tâm quên em tệ bạc như thế! Biết chắc rằng sau mỗi lần ghé ngang qua đây là khuya hôm ấy tôi lại gói lại mớ nước mắt yếu đuối, trong dòng thời gian và bóng đen tối tăm nơi góc phòng… nhưng ngày hôm ấy, tôi không khóc… mà lại nhường chỗ cho những suy nghĩ về người con gái tôi đang theo đuổi…cảm giác nhịp tim khó đều đặn và vụn vỡ thật kỳ lạ…

Tôi rẽ hướng xe vào khung đường đó, ánh mắt lại một lần nữa tối sầm lại, hình bóng và mọi thứ về em ngày hôm ấy lại hiện lên, rõ rệt hơn, và sắc nét hơn…, và như không thể kìm nổi cảm giác… tôi tiếp tục chìm đắm với quá khứ, với kỷ niệm mà không biết chuyện gì đang diễn ra… ngay đến cả việc vô thức có một chiếc xe đạp khác đang rẽ ra từ khung đường đó, chỉ là theo hướng ngược lại…tôi cũng không thể biết được…

Tôi đâm sầm vào chiếc xe đạp ấy, người con gái trên chiếc xe ngã mạnh xuống đường, chồng sách trong giỏ xe cũng theo đó mà bay tứ tung khắp nơi… tôi thoáng giật mình…
Dựng xe của mình và của người con gái ấy dậy, tôi ngờ nghệch không biết mình sẽ nên làm gì tiếp theo… khi mà người con gái trước mặt tôi, chính là cô gái cùng tôi dưới hiên mưa ngày nào??

Chap 15:

Trên khung đường với một người gắn liền với nỗi đau và nước mắt, người con gái ấy đã đến và mang cho tôi một cảm giác lạ lẫm và ấm áp đến khó tả, nụ cười trên môi và câu hỏi thăm đầy tính nghịch lý…
– Bạn có sao không? Mình sơ ý quá, không để ý thấy…
– Không, là mình mới đúng, mình cũng đâu để ý đến đường đi đâu…- Tôi gượng gạo nói.
– Ừk, hihi, mình cũng không sao đâu… – Người con gái ấy cúi xuống nhặt những cuốn sách bị rơi trên mặt đường… tôi thấy vậy liền..
– Để mình giúp…
– Ừ, cảm ơn bạn…

Ngờ nghệch nhìn người con gái tôi thích không chớp mắt, thoáng nhận ra nỗi buồn trên mắt của cô nàng, và hình như trước đó, nước mắt cũng đã xuất hiện…

– Bạn khóc sao? – Tôi lo lắng hỏi…
– Không? Đường đi nhiều bụi quá thôi, hi…
– Thật không? Không tin được? – Tôi vẫn hỏi…
– Không tin thì kệ bạn chứ sao, hứ!
– À ừ… – Lại cảm nhận chút gì khá xót từ lời nói ấy, tôi đâu có là gì cơ chứ?

Thân thể tôi cũng bị trầy xước sau khi hai chiếc xe đạp va khá mạnh vào nhau, khủy tay tôi cũng bắt đầu rỉ máu, điều ấy đã vô tình được người con gái tôi say nắng nhìn thấy…

– Tay bạn sao kìa…- Phá vỡ khoảng lặng vừa tạo ra, người con gái ấy lên tiếng…
– Ơ… à… chảy máu chứ sao? Bạn đừng lo, mình không thấy đau đâu… – Tôi vội cười…
– Nhưng…
– Không sao mà…
– Bạn kỳ thật đấy!

Tôi tự hỏi lúc ấy, số phận đã cho tôi gặp người con gái ấy trên khung đường này, để giúp tôi quên đi ký ức về em, để tôi có cơ hội tiến đến bên người ấy, hay giúp tôi đến với một người con gái khác… mà mãi sau này tôi mới nhận ra là mình yêu rất nhiều…

– Này cậu…! – Một giọng nói từ đâu ngày càng tiến sát lại gần chúng tôi, tôi cũng không ngu đến mức, khi không biết người ấy đang gọi cô nàng đứng bên cạnh mình…Nhưng gã ấy là ai? Người con gái tôi thích vội quay sang nhìn người con trai vừa gọi mình, sau đó im lặng vài giây rồi quay đi, chạy thật nhanh khỏi nơi đấy, cố gắng giữ vững khoảng cách với thằng con trai kia, bỏ lại cả chiếc xe vẫn đang dựng gần bên tôi…tôi hơi có chút gì đó khựng lại, có một điều gì đó không đúng… Người con trai kia đuổi theo cơn nắng của tôi, và cố gắng giải thích điều gì đó, hai người ấy to tiếng, và hình như chẳng bận tâm gì đến việc tôi đang ở bên cạnh… tôi bỗng nhận ra có một sự thật rằng…

Thở dài nhìn người con gái tôi thầm yêu mến, giờ đang trong vòng tay của người khác, sau khi cãi vã, giờ bật khóc nức nở, tôi chẳng thể hình dung được mọi thứ đang diễn ra là muốn tôi nhận ra điều gì… phải rồi, em đã có người yêu, và tôi sẽ chẳng thể làm kẻ thứ ba chen vào… tôi cười nhạt nhìn tán bằng lăng rung nhẹ trong gió… mùi hoa sữa bắt đầu xuất hiện và thật dễ chịu…

– Tớ xin lỗi, mọi chuyện không giống như cậu nhìn thấy…- Thằng con trai ấy nói…
– Tớ không tin…- Người con gái tôi thích yếu đuối nói, dường nư mọi chuyện ngày càng rõ hơn…
– Tớ chỉ bắt gặp Quyên ở đấy thôi, chứ tớ không hề hẹn hò gì với cậu ấy cả… cậu tin tớ đi, tớ thề đấy! – Thằng con trai ấy giải thích..
– Thật không?
– Thật…
– Cậu thề đi…
– Tớ thề rồi mà…

Đó Là lý do người con gái tôi thích đã bật khóc trước đó, trước cái lúc tôi nhận ra nỗi buồn ngự trị trên khóe mắt, không phải do bụi, không phải là cay mắt như lời bạn ấy đã lấy làm cái cớ, làm hình thức tránh đi khi tôi quan tâm đến… đó là lý do khiến bạn ấy không nhận ra chiếc xe tôi đang lao thẳng vào chiếc xe của mình, bởi chăng tâm chí bạn, đang nhớ về một đứa con trai khác, dù bản thân tớ vẫn đang hiện diện trước mắt…chắc chắn điều đó, cũng chính là lý do, mà đôi chân tớ, suốt ngày tháng qua, bỗng nhiên có những phút giây chần chừ và khựng lại…không biết vì sao lại chẳng thể tiến đến bên bạn… cuối cùng tớ cũng đã có câu trả lời cho tất cả…

Và tôi biết mình nên rời khỏi nơi ấy, và bỏ lại đằng sau người con gái mà mình ngỡ sẽ là một nửa của mình, sẽ là tình yêu đầu tiên giúp tôi quên đi ký ức buồn về em, nhưng tôi đã nhầm… có lẽ cuộc sống không cho phép tôi được quên em…! và cái vòng luẩn quẩn ấy, có hay chăng chỉ được phá vỡ khi có một người con gái mang đến lời nói yêu thương với tôi?…
…Mọi chuyện diễn ra sau đó, chắc mới chỉ là điểm bắt đầu…giống với những gì mà tên câu chuyện đã nói lên! …

Đêm hôm ấy, thật lạ là tôi không khóc và buồn gì, những gì xảy ra hồi chiều tối cứ ám ảnh lấy tôi, và tôi cảm thấy có chút gì đó phụ bạc và lừa dối, mặc dù tôi và người con gái ấy chẳng là gì của nhau… giờ thì có thể đến hai từ bạn bè còn chưa được tôi chấp nhận… có lẽ là hết thật rồi, tôi sẽ không thích ai kiếu nửa vời như vậy nữa… chấm dứt! tôi thề đấy!

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Đi xem pháo hoa ở đâu ?
Chơi Với Lửa
Ăn kiêng
Chưa tới
Mỗi ngày đều khác nhau