Giờ ra chơi các cô nàng xúm xa xúm xính lại tán ngẫu với nhau về mấy anh chàng hot boy trong trường.
– Haiz! Sao trên đời này lại lắm trai đẹp đến như thế – Nhật Tân cảm thán chớp chớp đôi mắt với bờ mi cong đầy quyến rũ của mình than khi Minh Nhật vừa đi ra ngoài vào giờ ra chơi.
– Lớp ta thật là may mắn, xuất hiện tận hai anh chàng đẹp trai đến như vậy – Xuân Phượng cười toét miệng đến mang tai nói.
– Ê, mấy bà nghĩ coi, giữa Minh Nhật và Lâm Phong, ai hơn ai? – Hải yến cũng chạy đến góp phần xôn tụ.
– Cái này khó nghĩ nha – Thanh Huyền chống cằm tỏ vẻ nghĩ ngợi – Hai bạn ấy, mỗi người một vẻ, kẻ tám lạng, người nữa cân, khó lòng so sánh.
– Tui thích Minh Nhật hơn, tui thấy Minh Nhật đẹp trai hơn Lâm Phong – Bảo Trâm ngồi bóc bánh trên bàn cho vào miệng vừa nhai vừa nói
– Xí…Lâm Phong mới là nhất –Hà Nhi bĩu môi nói – Minh Nhật làm sao so được với Lâm Phong.
Vậy là hai cô nàng bắt đầu cãi nhau, mỗi người đều bênh vực đối tượng của mình.
– Stop…được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tui thấy tốt nhất mấy bà hãy nên ra ưu điểm và nhược điểm của thần tượng mình ra cho mọi người đánh giá. Người nào được đa số thích thì sẽ thắng. Ok chứ – Xuân Phương vốn thích trai đẹp, chỉ cần là trai đẹp, ai cũng được cô nàng yêu thích cả, cho nên trước cuộc chiến này, cô nàng bèn đứng dậy ngăn cản.
– Đúng đó, tui cũng thấy vậy – Hải yến gật đầu tán thành.
– Vậy thì bắt đầu nói từ Lâm phong trước đi – Nhật Tân cũng gật đầu phụ họa theo.
– Được, tao nói trước – Hà Nhi dành nói trước – Lâm Phong có làn da đen mạnh mẽ đầy thu hút, đôi mắt sáng rực như lửa rất thu hút, dáng vẻ lúc cười có sức sát thương rất lờn khiến cho bao nhiêu cô gái phải đão điện, rất cool, rất kute. Đi đến đâu là nơi đó vui nhộn, thân thiện dễ gần. Điều quan trọng là bạn ấy cực kì đẹp trai – Nói xong Hà Nhi bậc cười hắc hắc…
– Xì…Người gì mà thô lỗ muốn chết, hễ chút động tay động chân, ngang ngược vô lí, ỷ nhà có tiền thì lên mặt – Bảo trâm bĩu mọi, bắt đầu liệt kê ra những đức tính xấu của Lâm Phong và bắt đầu ca ngợi Minh Nhật – Minh Nhật thì ngược lại nha, người rất trầm lặng điềm tĩnh, da trắng mịn hơn cả da con gái khiến người ta ghen tị chết đi được. Bạn ấy lạnh lùng xa cách, nhưng cực kì thu hút. Hớp hồn người đối diện – Nói xong Bảo trâm ngồi mơ màng chớp chớp mắt, bộ dáng rõ như thiếu nữ đang yêu.
– Vậy thì sao, tuy Lâm Phong rất khó gần, nhưng bạn ấy cực kỳ tốt bụng nha. Bà không nhớ lúc trước khi đi cắm trại, Nhật Tân bị té trật chân, chính là Lâm Phong đã cõng bạn ấy đi suốt dọc đường đến trạm y tế à – Hà Nhi phản bác lại.
– Đúng đúng…mình chấm một phiếu cho Lâm Phong – Nhật Tân nhớ lại chuyện Lâm Phong xã thân cứu giúp cõng cô đi một đoạn khá xa đến y trạm y tế mà không hề hé răng lấy một lời. Hành động đ1o đúng là khiến người cảm kích mãi không thôi.
Ngân Hằng ngồi nghe, cô nhớ lại lần đó. Nguyên nhân Nhật tân bị té là do nhóm Lâm Phong bày trò, rắc xà phòng trơn chợt trên đường nên Nhật Tân không may dẫm phải nên té ngã. Điều không may hơn là bị trặc chân không ngồi dậy được. Lâm Phong không ngờ trò đùa của bọn họ gây ra hậu quả như vậy nên ăn năn mới xã thân đi cõng Nhật Tân đi. Chuyện này Ngân Hằng cũng vô tình nghe họ cãi nhau nên mới biết. Nhưng cô cũng không nhiều chuyện đi nói lại nên Nhật Tân vẫn mãi cảm kích hành động nghĩa hiệp này của Lâm Phong.
– Nhưng hắn ta rất lỗ mãn, thích đánh nhau, lại ngang ngược. Lần trước chẳng phải chính hắn ta làm hỏng hết nguyên bài báo tường mà Thanh Huyền đã thức mấy đêm làm hay sao, báo hại lớp chúng ta mất điểm thi đua của tháng, vậy mà còn không chịu xin lỗi.
– Đúng đó, lần đó mình tức đến hộc máu, hận không thể nhai nát đầu cậu ta ra mà ăn cơm – Thanh Huyền gật gật đầu – Cho nên mình bầu cho Minh Nhật.
Ngân Hằng lại nhớ lại lần đó, hôm đó Thanh Huyền hớn hở khoe với mọi người việc mình đã hoàn thành bài báo tường đầy công phu. Cô treo trên tường của lớp để mọi người ngắm nghía và hôm sau đem đi dự thi.
Hôm đó Ngân Hằng phải trực nhật nên cô đến sớm một chút. Cô thấy Bảo Duy và Sơn Hải ngang nhiên chơi đá banh trong lớp. Vì tránh việc họ đá trúng mình nên cô ra bên ngoài quét dọn trước. Lát sau thấy hai người bọn họ lấm lét chạy ra khỏi lớp.
Cô cũng không để ý lắm, tiếp tục hoàn tất công việc của mình. Lát sau cô thấy Lâm Phong tay cầm cặp sách, tay cầm quả bóng bước vào, đồng thời sau đó mấy người khác cũng bước vào theo.
Khi những người kia bước vào lớp thì thấy bình hoa đã bị vỡ tan nát, nước trong bình hoa văng vào bài báo tường gây hoen ố, lem luốt trong rất là khó coi. Nhất là vì để cho đẹp nên Thanh Huyền dùng bút lông để trang trí nên bút lông gặp nước càng nhanh chóng lem ra.
Mọi ánh mắt oán trách đều chĩa về phía Lâm Phong, nhất là khi cậu ta đang đứng trước bài báo tường mặt mày xanh mét, tay mò mẫm tờ báo. Trái banh của cậu ta lăn lông lóc dưới vũng nước.
Ai cũng cho rằng Lâm Phong đã gây ra họa, nhưng Ngân Hằng nghĩ người gây ra chuyện này chính là Bảo Duy và Sơn Hải.
Thấy mọi người điều đỗ lỗi cho Lâm Phong, còn Sơn Hải và Bảo Duy mặt mày xanh xám đầy lo lắng, Ngân Hằng biết chắc là hai cậu ấy gây ra. Hạnh kiểm của hai anh chàng này không được tốt, cô giáo chủ nhiệm đã cảnh cáo nếu còn vi phạm bất cứ chuyện gì nữa thì sẽ thông báo về cho gia đình, cho nên hai người này dù biết Lâm Phong bị hàm oan nhưng cũng chẳng dám đứng ra nói lời nào. Lâm Phong cũng nhìn thấy biểu hiện của hai thằng bạn thân nên cuối cùng cậu đứng ra nhận là mình làm. Chấp nhận hạnh kiểm không tốt.
– Con trai như Lâm Phong như vậy rất mạnh mẽ, môn thể thao nào bạn ấy cũng xuất sắc hết, giúp trường mình giành không biết bao nhiêu ải thởng, không ẻo lã như Minh Nhật, còn chưa nói đến việc bạn ấy cần sác có sắc, cần gia thế có gia thế – Hải Yến tiếp tục nó.
– Xí, được có sức trâu thôi chứ có gì mà hay, Minh Nhật tuy không lực lưỡng như Lâm Phong, nhưng bù lại, bạn ấy có đầu óc. Rất thông minh, nhìn xem, tuy mới vừa chuyển vào nhưng ạn ấy đã nhanh chóng bắt kịp chương trình học của chúng ta còn bỏ xa nữa. Lần trước bài toán khó như vậy, mà bạn ấy có thể giải nhanh chỉ trong vòng có 5 phút. Còn vấn đề gia thế thì có là gì chứ, tiền bạc không mua được tình cảm nha – Xuân Phượng lên tiếng phản bác lại.
Việc bầu chọn cuối cùng cũng không thể phẩn thắng bại được bởi vì có sáu người thì chia làm hai phe, mỗi phe ba người.
Bảo Trâm, Thanh Huyền và Xuân Phượng nghiêng về phía Minh Nhật.
Hà Nhi, Nhật Tân và Hải yến nghiên về phía Lâm Phong.
Coi như bất phân thắng bại. Họ tất nhiên không phục bèn kéo tay Ngân Hằng lại hỏi:
– Ngân Hằng, bạn nói xem, Lâm Phong và Minh Nhật ai hơn ai – Bảo Trâm thân với Ngân Hằng nhất, cô đương nhiên muốn Ngân Hằng về phe mình nên mới quay sang hỏi.
Ánh mắt mấy người kai cũng bắt đầu tập trung về phía Ngân hằng khiến cô bối rối vô cùng. Khen ai chê ai cũng đều bị mất lòng cả. Đúng là rất khó xử.
Nhìn chung Minh Nhật rất toàn diện không có khuyết điểm nào, Lâm Phong tuy có hơi ngang ngược kiểu sốc nổi của tuổi mới lớn nhưng thật ra rất tốt bụng.
Ngân Hằng nuố khan nước bọt một cái rồi quyết định ngồi thẳng người phân tích:
– Thật ra mình thấy Lâm Phong như ánh mặt trời rực rỡ và tươi sang giữa ban ngày. Mặt trời mang niềm tin và thành công. Lâm Phong cũng mang đến sự vui vẻ và hy vọng. Lâm Phong đi đến đâu sự vui vẻ lan truyền đến đó, là tâm điểm của mọi sự chú ý. Hay nói cách khác, Lâm Phong và Mặt trời tượng trưng cho niềm vui. Nhưng mặt trời cũng đồng nghĩa chiến rtranh. Chúng ta không thể nhìn thẳng vào mặt trời vì mặt trời sẽ làm cho chúng ta chói mắt và có thể làm hư mắt ta . Mặt trời trên cao chói lọi và rất nóng, dù có cố gắng cách mấy tay chúng ta vẫn không thể với tới được. Di bên Lâm Phong chúng ta sẽ vui nhưng không có cảm giác an toàn. Còn về Minh Nhật thì ngược lại, Minh Nhật là mặt trăng, mặt trăng tượng trưng cho sự hòa nhã thanh bình nhưng cũng rất cô độc . Vẻ bề ngoài lạnh lùng của Minh Nhật chỉ là lớp vỏ bề ngoài của bạn ấy để bạn ấy giấ mình đi. Minh Nhật đem đến cho bạn sự hạnh phúc và bình an. Minh Nhật không giống như Lâm Phong, Minh Nhật không hòa đồng được với mọi người như Lâm Phong, vì vậy nhiều người cho rằng Minh Nhật là một chàng trai rất cool hay có người nói rằng khó ưa. Nhưng nếu chúng ta thân với Minh Nhật, sẽ thấy bạn ấy là một người tuy lạnh lung nhưng rất ân cần, rất quan tâm đến bạn – Nói đến đây Ngân Hằng nhớ lại việc cô để quên mất cục tẩy, nhưng lại ngại mở miệng hỏi, vậy mà Minh Nhật lại biết và nhanh chóng đưa cho cô mượn – Chơi với Minh Nhật, các bạn có thể yên tâm về mọi thứ, vì mặt trăng là biểu tượng của sự ôn hòa và hòa bình.
Nói đến đây, Ngân Hằng dừng lại nhìn các bạn của mình một chút rồi mới hít sâu nói tiếp:
– Mình thấy nếu Minh Nhật và Lâm Phong chơi chung với nhau sẽ có thể bổ sung ưu khuyết điểm cho nhau. Thay vì cải nhau, mình thấy mọi người nên tìm cách cho hai người họ trở nên thân thiết với nhau, luôn đi bên cạnh nhau, như vậy sẽ thật là hòan mỹ.
Ngân Hằng nói một hơi một hồi rồi mặc kệ mấy người kia thế nào, cô quyết định cầm sách bỏ đi ra ngoài tìm nơi yên tĩnh để đọc, không muốn tham gia vào chuyện tranh cãi này nữa.
Sân trường rất đông người ồn ào huyên náo nên Ngân Hằng đi vòng ra phía sân sau. Ở đó chỉ có mỗi đội banh của Lâm Phong đang đá, tương đối yên tĩnh hơn.
Không ngờ Minh Nhật cũng chọn chỗ này để đọc sách, có lẽ ở trên lớp bị Bảo Trâm bám chặt quá nên cậu ấy mới lén ra đây ngồi. Ngân Hằng cũng không thích quấy rầy không gian yên tĩnh của người khác nên lặng lẽ ngồi vào một chiếc ghế đá khác.
Mặc dù là buổi sáng nhưng vườn hoa phía sau có nhiều cây tán lá rộng bao phủ che mát. Ngân Hằng ngồi vào một chiếc ghế khuất phía trong, không ai nhìn thấy cô cả.
Đang đọc sách, Ngân Hằng bỗng nghe một âm thanh vù vù bay tới với tốc độ khá nhanh, cô còn chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn kỹ thì “ binh”, một âm thanh chói tai vang lên. Khi Ngân Hằng ngẩng mặt nhìn sang nơi phát ra tiếng dộng vừa vặn nhìn thấy trái bóng lăn từ ghế của Minh Nhật về phía cô.
Một âm thanh khàn khàn rên nhẹ lên, Ngân Hằng nhìn sang thì thấy Minh Nhật đang ôm một bên vai của mình xoa nắn, mặt mũi nhăn lại, trông rõ ràng cú va chạm đó khá đau.
Ngân Hàng đang định bước đến hỏi thăm xe Minh Nhật có bị sao không thì…
Ngân Quỳnh đã chạy đến nhìn minh Nhật lo lắng hỏi thăm:
– Bạn không sao chứ?
– Không sao? – Minh Nhật lắc đầu đáp, rồi cúi nguời nhặt quyển sách bị đánh rơi lên, phủi sạch bụi trên đó.
Ngân Hằng thấy vậy nên dừng lại, cô đá nhẹ quả bóng lăng về phía đó, rồi quay lại chỗ gnồi của mình. Chỉ vài giây sau đó, Ngân Hằng thấy Lâm Phong chạy đến nhặt quả banh lên, trên mặt chẳng có chút biểu hiện hối lỗi vì đã đá trúng nguời khác. Cậu nhặt banh xong hất mặt định bỏi đi thì Ngân Quỳnh lên tiếng nói:
– Này! Bạn có biết vừa rồi bạn đá banh trúng nguời khác hay không?
– Vậy sao? Sao tôi không thấy – Lâm Phong cao giọng đáp lời không thèm xem lời nói của Ngân Quỳnh ra gì.
– Bây giờ biết rồi thì bạn mau xin lỗi đi – Ngân Quỳnh dậm chân nói.
– Buồn cuời, rõ ràng trái banh đụng trtúng bạn ấy mà, sao lại bắt mình xin lỗi – Lâm Phong cuời nhạt nói.
– Chính bạn đã đá trái banh đó mà – Ngân Quỳnh lúng túng nói.
– Mình đá trái banh đó vậy thì sao? Là tự trái banh bay về phía bạn ấy chứ có phải mình bảo nó bay đến đâu. Bạn có giỏi thì bảo trái bay xin lỗi bạn ấy đi. Mà trái banh nó là vậy vô tri vô giác. Bạn ấy thấy trái banh bay tới sao không chịu né, vậy rõ ràng là lỗi của bạn ấy rồi – Lâm Phong trơ tráo trả lời.
Cậu luờm mắt nhìn Minh Nhật một cái rồi bĩu môi bỏ đi. Ngân Quỳnh trừng mắt nhìn Lâm Phong bất lực.
– Bỏ đi, mình không sao? – Minh Nhật lắc đầu xua tay.
Ngân Hằng ngồi chứng kiến mọi việc cũng chỉ lắc đầu, tính ngang nguợc của Lâm Phong không phải lần đầu tiên cô mới thấy. Cô định quay lưng đi thì phát hiện có một chậu hoa nhỏ đã bị ngã xuống đất và bị vỡ ra. Cái câu yếu ớt vô cùng, nằm thảm thương trên mặt đất.
Trông nó yếu đuối và cô đơn, Ngân Hằng bỗng xúc cảm, cô bước đến bên cái cây, cầm nó lên rồi nhặt một cành cây to ra sức đào đất. Mình Nhật lúc này cũng phát hiện ra Ngân hằng đang ngồi phía bên kia đào đất. Cậu tò mò nên bước lại gần xem, Ngân Quỳnh thấy chị cũng đi lại.
– Chị – Ngân Quỳnh lên tiếng gọi trước, nhìn Ngân hằng với vẻ tò mò – Chị đang làm gì vậy.
Minh Nhật không lên tiếng gì, cậu bước đến bên cạnh quan sát, lập tực hiểu ra Ngân Hằng muốn làm gì. Liền ngồi xuống bên cạnh giành lấy cái cây trong tay của Ngân Hằng.
– Mình đào giúp bạn.
Ngân Hằng thấy thành ý của Minh Nhật cũng không tiện từ chối, cô buông tay ra khỏi cái cây. Rồi khẽ nói:
– Vậy bạn đào đi, mình đi lấy nước.
Ngân Quỳnh đứng đó nhìn hai người bọn họ đào đất trồng cây, cảm thấy mình hơi thừa thải nên cô muốn giúp:
– Để em giúp hai người.
– Không cần đâu – Cả hai người đồng loạt lạnh lùng lên tiếng từ chối khiến Ngân Quỳnh cứng người, vẻ mặt thất vọng thấy rõ.
Ngân Hằng thấy vẻ mặt Ngân Quỳnh như thế thì trùng lòng khẽ nói:
– Đào một cái hố nhỏ thôi, hai người bọn chị đào được rồi. Em đừng động vào kẻo dơ tay, lấy giúp chị thêm ít nước.
Ngân Quỳnh nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực vội vàng gật đầu chạy đi lấy thêm một ít nước nữa.
Khi cả hai trồng xong cái cây dưới đất, nhìn cái cây tuy có vẻ yếu đuối nhưng không còn cảm giác thê thảm như lúc đầu, cả hai mới hài lòng khẽ cười.
Minh Nhật đâm chiêu nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Ngân Hằng hỏi, cậu chưa bao giờ thấy Ngân Hằng có biểu hiện này trong lớp
– Có phải bạn muốn hỏi mình: Tại sao lại muốn trồng lại nó, nó chỉ là cái cây bình thường thôi mà – Ngân Hằng nhìn Minh Nhật cười cười nói – Xung quanh cũng có khá nhiều cây này. Bỏ đi một cái cây cũng chảng mất mát gì. Tại sao phải cố sức đào đất vất vả như vậy để trồng cái cây này.
Minh Nhật không trả lời chỉ gật đầu.
– Vì nó giống mình – Ngân Hằng quay mặt nhìn cái cây khẽ đáp – Xung quanh có rất nhiều cây, nó chỉ là một cây hoa dại mà thôi. Mình cũng vậy, xung quanh có rất nhiều người, mình chỉ là phần nhỏ trong số đó. Vì vậy không ai cần mình, cũng không ai chú ý đến mình, cứ như thế lặng lẽ mà sống. Và cũng vì mình không có gì nổi bật, khiến người ta xem thường rồi dẫm đạp không chút thương tiếc.
Minh Nhật nhìn Ngân Hằng một ánh mắt lạ lẫm. hàng ngày vẫn thường quan sát thái độ của Ngân Hằng, luôn cảm thấy cô bạn này có chút lạnh lùng xa cách, tuy ngoài miệng vẫn đáp lại lời của cậu, vẫn cười nói với các cô bạn gái khác. Nhưng cậu đều không thấy một nỗi cô đơn sâu thẩm trong tâm hồn của Ngân Hằng. Dường như trong tâm hồn nhỏ bé đó chứa đựng nhiều tâm sự. Đôi lúc lại ẩn chứa sự bi thương.
Bây giờ cậu mới có thể hiểu tại sao mình lại bị Ngân Hằng thu hút, vốn dĩ cậu cũng không thích có quá nhiều mối liên hệ, cậu thích sự cô độc hơn là sự huyên náo. Vậy mà cậu lại chủ động trò chuyện cùng Ngân Hằng.
Hóa ra cô và cậu cũng một dạng người, dễ dàng đồng cảm với nhau.
Ngân Hằng và Minh Nhật quay sang nhìn nhau sau đó khẽ cười với nhau, có lẽ họ có thể hiểu được nỗi lòng của nhau.
Ngân Quỳnh đang bưng nước tới, nghe được những lời của Ngân hằng. Tuy Ngân Hằng không nói lời oán trách gì cả, nhưng từ giọng nói đau thương buồn bã kia, cô biết chị gái mình đã chịu nhiều tổn thương, khó mà lành lại. Cảm giác tội lỗi bộng dâng trào trong tim cô.
Ngân Hằng cùng Minh Nhật cùng lúc bước chân vào lớp, trên tay hai người là hai quyển sách giống hệt nhau làm cho cả lớp đều đồng loạt nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ. Tất nhiên Lâm Phong cũng nhìn thấy, chẳng những vậy, cậu còn nhìn thấy họ cùng bước ra từ vườn phía sau sân trường, vừas đi vừa nói chuyện. Cậu chưa bao giờ thấy Ngân hằng nói chuyện nhiều đến vậy. Trong lòng cảm thấy càng lúc càng khó chịu, càng thấy Minh Nhật chướng mắt vô cùng.
Cậu hậm hực theo sau lưng hai người bọn họ, nhưng khi vào lớp, cậu cố tình xen ngang hai người họ mà đi, va vào Minh Nhật khiến người cậu đập vào cạnh bàn đau điếng.
Nhưng Lâm Phong chẳng những không xin lỗi mà quay đầu hừ mũi một cái rồi đi thẳng đến chỗ ngồi.
Ngân Hằng nhìn thái độ của Lâm Phong cảm thấy thật khó chịu, nhưng cô chẳng muốn dây dưa cho thêm chuyện. Cô bước đến bên minh Nhật ân cần hỏi:
– Không sao chứ? Có cần lên y tế không?
– Không cần, hơi đau một chút thôi, lát nữa sẽ hết đau. Chuyện nhỏ nhặt này mà bỏ tiết học thì đúng là yếu đuối – Minh Nhật mặt mũi vẫn còn nhăn nhưng vẫn nói đùa.
Ngần Hằng bật cười rồi đi về chỗ ngồi, không ngờ chạm vào ánh mắt của Lâm Phong, ánh mắt có tia đỏ, môi bặm chặt nhìn cô như hờn dỗi. Ngân Hằng không quan tâm, cứ thế ngồi vào chỗ ngời lấy tập ra học bài.
Phe ủng hộ Minh Nhật thầm **** Lâm Phong.
*******
– Mẹ hãy thôi đi. Đối xử với chị ấy tốt một chút đi, coi như mẹ để đức lại cho con về sau – Ngân Hằng mới vừa vào nhà thì đã nghe Ngân Quỳnh lớn tiếng nói.
– Con im đi – Bà Kim Lương đập bàn cái rầm quát lên – Mẹ làm tất cả đều vì ai chứ. Tất cả đều là vì con hết, mẹ muốn giành tất cả cho con. Mẹ muốn cho con có cuộc sống sung sướng, không phải vất vả như mẹ ngày xưa. Mẹ làm như vậy là sai sao, vì con là sai sao.
Bà Kim Lương bật khóc, ngồi thụp xuống sofa màu đỏ thẩm khiến Ngân Quỳnh trùng lòng, cô mấp mấy môi muốn nói xin lỗi mẹ. Cô biết bà làm tất cả cũng chỉ vì cô, nhưng nghĩ đến Ngân Hằng, Ngân Quỳnh siết chặt tay kiên quyết nói:
– Con chẳng cần cái gì hết, mẹ đừng giành giật thêm nữa.
Nói xong Ngân Quỳnh bỏ chạy lên lầu. Ngân Hằng thấy bà Kim Lương ngừng khóc, tức giận mắng:
– Không hiểu nó con ai nữa, sao không giống tính mình chút nào hết.
Ngân Hằng cười nhạt, hóa ra bà ta giả vờ khóc, không ngờ với con gái mình mà bà ta cũng giả vờ cho được. Làm cô còn chút nữa là thấy đồng cảm với tấm long một người mẹ như bà. Sao cô lại quên mất con người bà ta vốn trân tráo và thủ đoạn mà
Ai dè bà Kim Lương bất chợt ngẩng đầu nhìn lên thấy Ngân Hằng đang đứng đó thì sắc mặt bỗng thay đổi, bà ta nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Ngân hằng nói:
– Mày…có phải mày đã nói gì với con tao hay không? Chắc mày nói gì nên con gái tao mới đột nhiên có thái độ như vậy. Mày nói đi, mày đã nói gì hả.
Ngân Hằng lạnh lùng nhìn bà ta, rồi khẽ lướt qua người bà tiếp tục bước lên lầu. Nhưng bà Kim Lương nào dễ dàng để cô bỏ đi, bà ta nắm lấy tay Ngân hằng kéo lại, rồi tát vào mặt cô một cái như trời gián khiến Ngân hằng ngã rạp xuống đất, một bên má hiện rõ dấu vết năm ngón tay đỏ hỏn.
Cái tát thực sự quá mạnh, như trút hết mọi hờn căm của bà ta nên khóe môi Ngân Hằng xuất hiện một vệt máu. Đau đớn bỏng rát kéo đến cùng uất hận, nhưng cô không thể làm gì được bà ta cả, Ngân hằng lặng lẽ đưa tay quẹt đi máu trên khóe môi mình rồi đứng dậy. cả người có chút lảo đảo vì cú tát kia khiến đầu óc hơi quay cuồng. Nhưng cô cố gắng đứng dậy, không rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Bà Kim Lương càng điên tiết lên lao vào Ngân Hằng nắm tóc cô siết rị khiến cả da đầu Ngân hằng như muốn lột ra, dù cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng Ngân Hằng cũng bật ra tiếng thét nhỏ.
– Con quỷ cái, mày mau nói đi, mày đã làm gì, mày đã nói gì với Ngân Quỳnh mà con bé lại có thái độ đó.
– Con không có nói gì hết – Ngân Hằng buộc miệng nói.
– Mày còn dám nói láo tao. Con tao sinh ra tao hiểu rõ. Nó từ trước tới giờ chưa từng phản đối ý của tao, vậy mà hôm nay tao nói gì nó cũng dứt khoát không nghe. Nếu không phải mày đã nói gì thì làm sao nó dám cãi lại tao – Bà Kim Lương một tay tát mặt cô, một tay nắm tóc cô thét lên tra tấn.
Thật sự là rất đau, cả người Ngân hằng như có lửa bỏng từ đính đầu và hai gò má. Nỗi đau thể xác khiến Ngân hằng không chịu nổi, cô thều thào cầu xin:
– Con không có, con thật sự không có nói gì với Ngân Quỳnh hết.
– Còn dám nói láo, tao xem hôm nay mày còn dám nói láo nữa hay không. Láo nè, láo nè … – Mỗi tiếng láo nè của bà Kim Lương là một cái tát nảy lửa trên mặt Ngân Hằng hay là một cú ngắt nhéo thâm tím da thịt.
Nước mắt của sự đau đớn bắt đầu trào ra. Cô cũng không muốn cầu xin bà ta nữa, đã từ lâu, cô đã quá quen với những trận đòn roi của bà ta rồi. Cuối cùng dưới sự đầu hang của Ngân Hằng bà Kim Lương cũng hả dạ mà buông cô ra. Tóc cô vướng đầy trên tay bà ta, bà ta lập tức phụi tay bĩu môi khi bỉ.
Bà ta thả tay ra khỏi tóc Ngân hằng, cả người cô đổ ập xuống đất không chút sức lực. Sự đau đớn lan tỏa khắp người cô, nước mắt rơi xuống một cách tủi nhục.
– Hôm nay tao phạt mày không được ăn cơm – Ba Kim Lương hậm hực nhìn Ngân Hằng nằm song soài dưới đất
Nói xong bà ta bỏ đi một mạch lên lầu.
Ngân hằng không biết cô nằm đó bao lâu, nhưng cuối cùng cô cũng ngồi dậy, cố gắng lê từng bước lên lầu về phòng. Về đến phòng, cô run rẩy mở cửa, rồi sau đó đổ ập lân giường mình.
Dùng tay cố gắng lau đi nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, cô càng cố gắng lau thì nước mắt càng rơi nhiều hơn nữa.
Một bàn tay nhỏ nhắn mở cửa phòng cô, bước đến bên giường cô, vòng tay ôm lấy cô, vùi đầu vào lưng cô khẽ mếu máo nói:
– Chị…chị đừng khóc…sau này em lớn lên, em nhất định sẽ bảo vệ chị.
Ngân Hằng nghe vậy, bèn quay lưng lại ôm lấy niềm an ủi duy nhất của cô trong ngôi nhà này.
– Gia Bảo ngoan, chị không sao đâu?
– Chị có còn đau không? – Gia Bảo đưa bàn tay nhỏ bé của nó sờ nhẹ lên gò má sưng tấy của Ngân Hằng.
Dù bị đau đớn thêm sau cú chạm của Gia Bảo nhưng Ngân Hằng lắc đầu, cố gắng cười nói:
– Chỉ cần có Gia Bảo ở bên cạnh chị thì chị sẽ không còn đau nữa.
– Em nhất định ở bên cạnh chị, em thương chị nhất nhà, sau này em sẽ không để ai ăn hiếp chị nữa đâu, em hứa đó.
– Ừ… – Ngân Hằng vuốt đầu em trai cười nói, sau đó cô ôm chặt em trai vào long, khẽ nhắm mắt, mơ đến tương lai tự do của hai chị em, long tự nhủ với bản thân – Một chút nữa thôi…thêm một chút nữa thôi
Sáng sớm khi Ngân Hằng thức dậy, điều đầu tiên là nhìn gương mặt của mình trong gương. Cũng không tệ, nó đã bớt sưng và cũng không còn đỏ tấy lên nữa, nhưng cảm giác đau rát ở hai bên má và da đầu vẫn còn âm ỉ.
Cô vội vóc nước vào mặt cho tỉnh táo lại. Tối qua cô giả vờ mệt trốn trong phòng, đến khuya, cô lẻn xuống nhà, dùng đá trườm mặt cho bớt sưng. Cô sợ sáng sớm ba cô sẽ thấy dấu vết đánh đập ngày hôm qua để lại.
Hôm nay cô dậy trễ hơn mọi khi, bởi vì con đau nhức khiến cô không ngủ được, khi Ngân Hằng bước xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Ba cô thấy cô liền hỏi thăm:
– Con không sao chứ? Tối qua ba về, nghe nói con mệt, ba muốn vào xem nhưnhg con đóng cửa phòng nên ba không vào được.
– Con không sao, hôm qua con hơi nhức đầu nên đi ngủ sớm. Ngủ một giấc dậy đã khỏi rồi – Ngân Hằng cười cười đáp lời ba mình, cô cố gắng thể hiện mình không có gì để ba an tâm.
– Được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi, kẻo muộn. Hôm nay ba đưa ba đứa đến trường – Ba Ngân hằng chỉ tay vào ghế của cô, nơi có một dĩa trứng ốp la còn bốc khói.
– Phải đó, con mau ăn đi kẻo trễ giờ, Ngân Quỳnh đã ăn xong rồi – Bà Kim Lương giả vờ ân cần nói, nhưng hai mắt bà ta mở to nhìn trừng trừng về phía Ngân Hằng cảnh cáo.
Ngân Hằng siết chặt tay xách cái cặp bèn nói:
– Con không ăn đâu ba, có gì con ăn trên trường sau. Con muốn đi xe buýt, ba cứ đưa Gia Bảo và Ngân Quỳnh đi trước đi. Con đi học đây.
Nói rồi cô quay lưng đi học, bà Kim Lương mĩm cười đắc ý nhìn theo.
Trong lòng Ngân Hằng cảm thấy thật đau buồn, tại sao số phận lại tàn nhẫn với cô đến thế. Nhiều lúc cô cực kì căm hận người đàn bà đó vô cùng. Ngân hằng từng nghĩ nếu như cô bắt ba mình có sự lựa chọn giữa cô và người đàn bà đó thì thế nào. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Người đàn bà vô cùng thủ đoạn đó sẽ làm gì đây nếu ba chọn cô mà từ bỏ bà ta. Nghĩ đến đây Ngân hằng không khỏi rùng mình. Loại người như bà ta sẽ bất chấp tất cả. Một khi bà ta nỗi điên lên thì chỉ sợ bà ta sẽ làm hại gia đình cô. Cho nên cách duy nhất là cam chịu. Chỉ cần cô nhẫn nhịn thì ba và Gia Bảo sẽ có được những chuỗi ngày bình yên. Còn cô sau này có thể bỏ đi thoát khỏi bà ta.
Nghĩ đến việc phải chịu đựng bà ta thêm một thời gian dài nữa, Ngân hằng không khỏi chực trào nước mắt.
Khi Ngân Hằng vừa đặt chân đến trạm xe buýt thì bên tai đã nghe tiếng nói:
– Xin chào!
Ngân Hằng giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy nụ cười tỏa nắng của Minh Nhật, cảm giác nụ cười này rất chân thật không có chút miễn cưỡng nào, Ngân Hằng cũng vui vẻ đáp lại:
– Xin chào.
– Hôm nay bạn đi sớm nhỉ? – Minh Nhật đưa cánh tay đeo đồng hồ của mình lên nhìn giờ rồi nói.
– Ừ, muốn đến trường sớm thôi – Ngân Hằng hơi kinh ngạc vì Minh Nhật biết được giờ đi học của mình, nhưng vẫn không hỏi mà cứ thế trả lời.
Đôi mắt đỏ hoe của Ngân Hằng bị Minh Nhật chứng kiến, Ngân hằng xấu hổ vội quay đầu đi che giấu.
Minh Nhật cũng không nói gì thêm, chỉ đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi xe buýt đến. Ngân Hằng cảm thấy biết ơn hành động này của Minh Nhật biết bao. Cậu không truy hỏi như Lâm Phong, khiến cô không cảm thấy khó xử, Minh Nhật lúc nào cũng nhẹ nhàng dù nhìn vào thấy cậu có vẻ như lạnh lùng không quan tâm đến cô.
Nhưng kì thực lúc này, im lặng chính là sự quan tâm tốt nhất.
Nhưng họ vừa đặt chân vào lớp thì đã nghe Bảo Trâm kéo lại nói:
– Này! Nguy rồi, Ngân Quỳnh dám chọc giận Lâm Phong.
– Xảy ra chuyện gì? – Ngân Hằng vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.
– Lúc sáng nay nghe thấy hiểu trưởng ra thông báo hỏi kẻ nào đã đá bể chậu bông của thầy ở sân sau. Ngân Quỳnh đã chỉ đích danh Lâm Phong. Vậy là thầy hiệu trưởng bắt Lâm Phong lên văn phòng. Trước khi đi Lâm Phong còn quay lại chỉ vào mặt Ngân Quỳnh nói: “ mày nhớ đó” khiến Ngân Quỳnh xanh cả mặt lên.
– Bây giờ Lâm Phong ở đâu? – Ngân Hằng ngó dáo dát xung quanh lớp nhưng không thấy Lâm Phong ở đâu bèn hỏi.
– Thì vẫn còn ở trên phòng thầy hiệu trướng chứ ở đâu – Bảo Trâm chép miệng than – Kì này Ngân Quỳnh khổ rồi. Nói thiệt nha, nếu không tại Ngân Quỳnh luôn đối xử tốt với bà, tui cũng không hơi đâu mà lo cho nhỏ đó.
– Mình đi tìm Ngân Quỳnh – Ngân Hằng bén buông cặp xách xuống bàn rồi chạy ra cửa đi đến lớp Ngân Quỳnh tìm Ngân Quỳnh.
– Ngân Quỳnh không có trong lớp – Một bạn trong lớp Ngân Quỳnh nghe Ngân Hằng hỏi mới lắc đầu trả lời.
Ngân Hằng vội chạy đến phòng hiệu trưởng nhìn thấy Lâm Phong đang bị thầy rầy trong đó, sắc mặt cậu ta cực kì tệ. Nhưng ngân Hằng lại không thấy Sơn Hải và Bảo Duy ở đâu cả, trong lòng dấy lên sự lo lắng bất an, hai người này với Lâm Phong như hình với bóng, lẽ nào lại không có mặt lúc này.
Nỗi lo sợ bất an kéo đến dồn dập, Ngân Hằng chạy khắp nơi tìm Ngân Quỳnh. Cô phát hiện thấy Sơn Hải và Bảo Duy phá ra cười thích thú từ phía sau vườn trường đi ra, nghi ngờ Ngân hằng bèn chạy về phía đó. Sơn Hải và bảo Duy thấy Ngân Hằng thì ngưng cuời. Ngân Hằng đưa mắt nhìn bọn họ liền thấy vẻ lúng túng giấu diếm cái gì đó của họ, nhưng cô không buồn để ý, cô đi luớt qua họ để tìm Ngân Quỳnh.
Cuối cùng khi cô tìm được Ngân Quỳnh thì đã thấy Ngân Quỳnh nước mắt ngắn dài núp vào một góc tường ngồi khóc. Cô liền chạy đến ngồi truớc mặt an ủi, cô ôm Ngân Quỳnh vào lòng vỗ vỗ lưng nói:
– Đuợc rồi, không sao nữa rồi, ngoan đừng khóc.
Ngân Quỳnh chưa bao giờ thấy Ngân Hằng có cử chỉ yêu thuơng như vậy với mình, trong lòng vừa thấy vui, vừa muốn vỡ oà nỗi sợ hãi trong lòng bèn ôm lấy Ngân hằng khóc nức nở:
– Chị …chị …em sợ quá. Họ lấy gián bỏ nguời em.
– Không sao đâu, chỉ là gián thôi mà. Nó không làm hại đuợc em đâu – Ngân Hằng bị cái ôm chặt của Ngân Quỳnh làm bối rối. Ngoài Gia Bảo ra, chưa ai lại ôm cô chặt đến thế. Nuớc mắt của Ngân Quỳnh lại thấm vào áo cô, bàn tay siết chặt vào cô như thể có chính là điểm tựa duy nhất làm dấy lên tình chị em vốn xa lạ trong lòng Ngân Hằng.
– Nhưng mà em sợ gián lắm – Ngân Quỳnh lắc đầu quầy quậy nói – Tụi nó vừa đáng sợ vừa hôi nữa, em ghét nó.
– Bây giờ không sao nữa rồi, mấy con gián cũng không còn, đừng sợ nữa – Ngân Hằng lần nữa vỗ lưng Ngân Quỳnh an ủi – Chị cùng em đi thưa với thầy cô để thầy cô phạt mấy bạn ấy.
– Không phải đâu, mấy bạn ấy nói nếu em dám méch lại với thầy cô thì lần sau sẽ bắt chuột cho nó cắn em đến chết. Chứ không bắt gián như lần này nữa đâu – Ngân Quỳnh mếu máo kể – Chị đừng đi nói với thầy cô, em sợ.
– Đuợc rồi, vậy thì không nói – Ngân Quỳnh thở dài kéo Ngân Quỳnh đứng dậy khuyên – Mai mốt em đừng động vào bọn họ làm gì nữa.
– Không phải em muốn chọc giận họ đâu – Ngân Quỳnh đưa tay quẹt mũi thút thít kể – Tại khi em vừa đến thì nghe tin cái cây của thầy hiệu truởng trồng bị ai đá bể chậu. Bọn họ bảo rằng thấy bạn Minh Nhật ngày hôm qua ngồi ở đó, họ bảo thấy bạn ấy làm bể. Em bất bình mới đứng ra chỉ tội Lâm Phong thôi. Em đâu có làm sai, rõ ràng hôm qua Lâm Phong đá trái bóng trúng Minh Nhật rồi dội vào cái châu hoa đó mà.
– Đuợc rồi, em không làm sai. Nhưng mà sau này, chuyện của nguời khác em đừng xen vào làm gì – Ngân hằng gật đầu nhưng chân thành khuyên.
– Nhưng Minh Nhật là bạn chị mà, đâu phải nguời xa lạ – Ngân Quỳnh tròn mắt nhìn Ngân Quỳnh.
– Bạn… – Ngân Hằng ngớ nguời khi nghe Ngân Quỳnh nói Minh Nhật là bạn cô.
– Chẳng phải chị đã tâm sự với bạn ấy hay sao – Ngân Quỳnh ngạc nhiên nhìn Ngân Hằng Lúc em đi lấy núơc trở về em nghe chị nói.
“ Thì ra là như thế…” – Ngân Hằng vỡ oà ra khi hiểu đuợc thái độ của Ngân Quỳnh ngày hôm qua khi nói chuệyn với Bà Kim Luơng dẫn đến trận đòn oan ức của cô. Ngân Hằng bất giác nhìn kỹ guơng mặt của đứa em gái mà cô luôn tạo khoảng cách kia. Ngân Quỳnh có guơng mặt tròn trịa đầy đặn, hai má lúm đồng tiền đáng yêu, đặc biệt phúc hậu, hoàn toàn trái nguợc với guơng mặt dữ dằn và thâm hiểm của bà Kim Luơng.
Có lẽ giây phút này, một nữa dòng máu giống nhau của hai nguời chảy trong cô, lần đầu tiên cô mới nhận thấy Ngân Quỳnh đặc biệt thân thuơng, Ngân Hằng không tự chủ đuợc nhoẻn miệng cuời ấm áp với Ngân Quỳnh.
Cô không biết tại sao lúc đó cô lại nói ra tâm sự với Minh Nhật, có lẽ cô cũng cảm thấy sự cô đơn ở chỗ Minh Nhật khá giống mình nên không ngại nói ra. Giống như cái cảm giác im lặng đứng bên cạnh cô sáng nay của Minh Nhật khiến cô thấy hai nguời rất gần gũi. Cho nên khi Ngân Quỳnh bảo Minh Nhật là “bạn”, Ngân hằng gật đầu cuời đáp:
– Phải, cậu ấy là bạn.
Ngân Quỳnh hơi choáng voáng khi thấy Ngân hằng cuời với mình, chưa bao giờ cô nhận đuợc nụ cuời như thế của Ngân hằng, cho nên cô vô cùng vui, quên mất nỗi buồn của mấy phút trúơc, Cô ôm lấy Ngân hằng như đứa em nhỏ nhõng nhẽo nói:
– Chị…em yêu chị.
– Ừhm … – Ngân Hằng chỉ khẽ đáp lại như vậy, nhưng trong giây phút này, cô thật sự xem Ngân Quỳnh là em gái mình.
Khi hai chị em cùng nhau trở về lớp thì Ngân Quỳnh mới lo lắng nói:
– Chị, làm sao đây, nếu lỡ mấy bạn ấy tiếp tục tìm em trả thù thì sao.
Ngân QUỳnh siết chặt tay Ngân hằng khiến cô cảm nhận đuợc sự sợ hải thật sự của Ngân Quỳnh, cô cảm tấhy thuơng đứa em gái nhỏ hiền lành này của mình nên vỗ lên tay Ngân Quỳnh nói:
– Yên tâm đi. Chị nghĩ cách năn nỉ bạn ấy giúp em.
– Thật hả chị – Ngân Quỳnh reo lên mừng rỡ hỏi.
Ngân hằng gật đầu cho Ngân Quỳnh yên tâm nhưng thật sự trong lòng cô cảm thấy bất an vô cùng. Tuy không tiếp xúc với Lâm Phong nhiều nhưng tính tình của Lâm phong cô cũng không lạ lắm. Cộng với việc cô liên tiếp đắt tội khinh thuờng cậu ta rất nhiều lần khi không chịu đến tham dự những bữa tiệc khoe khoang của cậu ta. Chắc chắn cậu ta sẽ không chịu vì mấy lời năn nỉ của cô mà bỏ qua, có khi còn thừa dịp này mà ra oai với cô cũng nên. Nhưng vì Ngân Quỳnh, đứa em gái của mình, Ngân hằng đành thử mạo hiểm xem sao.
Ngân hằng vào lớp vừa vặn ngay lúc cô chủ nhiệm búơc vào, trên tay cầm theo một cặp giấy. Cô vào bàn giáo viên đã đập tay cái rầm trên mặt bàn khiến cả lớp kinh hãi ngồi im như thóc, ngắm nhìn sắc mặt đã xám xịt của cô.
– Lâm Phong – Cô gáio chủ nhiệm cất cao giọng gọi đầy giận dữ.
Lâm Phong làm như không tấhy sắc mặt cô, cậu ngạo nghễ đứng dậy, cũng không thèm nhìn cô. Cô giáo liền giơ lên tờ giấy trong tay mình về phái cậu, tờ giấy bị nhăn nhúm, chắc là bị cô giáo trong lúc tức giận mà vò nát.
– Em nhìn xem, đây là cái gì.
Lâm Phong không thèm nhìn tờ giấy, thản nhiên đáp:
– Dạ là bản kiểm điểm chứ là gì cô.
Cô giáo nghe giọng của Lâm Phong nói thản nhiên không chút sợ hãi gì thì tức đến tái mặt, cô ghiến răng nói:
– Em còn dám nói như vậy hả. Thầy hiệu truởng bảo em viết bản kiểm điểm nộp thầy ấy, em xem bảng kiểm điểm của em chỉ viết đúng có ba chữ là sao hả.
Cả lớp nghe xong thì cuời nghiêng ngã, nhưng bị ánh mắt của cô chủ nhiệm quét qua vội im lặng.
– Thì thầy hiệu truởng bảo em viết bảng kiểm điểm. Thì em viết đúng ba chữ bảng kiểm điểm có gì là sai đâu cô – Giọng lâm Phong ngỗ ngáo đáp lời cô khiến cả lớp lần nữa bật cuời.
Sơn Hải và Bảo Duy thậm chí còn đập bàn rầm rầm rồi ôm bàn cuời nghiêng ngả khiến cái bàn bị xô lệch. Cả giáo quả thật tức đến hộc máu liền nói:
– Em đi học mà để quên não ở nhà à.
– Não là gì vậy cô? – Lâm Phong giả vờ ngây thơ hỏi nguợc lại.
– Cô ơi, thằng này làm gì có não mà đem hả cô – Bảo Duy cuời ha ha trêu chọc lâm Phong bèn bị lâm phong đá một cú duới chân đau điếng đến chảy núơc mắt.
Cô giáo biết không thể cứ tiếp tục nói như thế nữa. Cố gắng nguôi giận nói:
– Đuợc rồi, các em trật tự đi…Lâm Phong, bây giờ em lên phòng thầy hiệu truởng ngồi viết lại bảng kiểm điểm khác cho cô. Lần àny mà để cô tấhy chỉ có ba chữ bảng kiểm điểm là em chết với cô, nghe rõ chưa.
– Em hiểu rồi, nghĩa là phải viết bảng kiểm điểm dài hơn ba chữ nữa phải khôgn cô.
– Đúng vậy – Cô giáo phiền não đáp.
Nghe vậy Lâm bèn đi ra khỏi chỗ đứng để đến phòng thầy hiệu truởng. Sơn Hải gọi với theo:
– Chúc mày may mắn nha.
Lâm Phong khẽ nhếch môi cuời rồi bỏ đi ra khỏi lớp. Ngân Hằng liếc nhìn cô giáo, cảm thấy cô làm giáo viên chủ nhiệm của lớp này đúng là chịu không biết bao nhiêu áp lực, đáng thuơng biết bao.
Sau khi cả lớp chuẩn bị ra về, cô giáo chủ nhiệm lần nữa chạy vào lớp với vẻ mặt không thể nào tối hơn đuợc nữa, cô không còn giữ đuợc hình tuợng mẫu mực của mình đuợc nữa hét lên:
– Lâm Phong.
Cả lớp vốn đang thu dọn ra về bỗng dừng tay nhìn ngó, cô giáo đi thẳng đến bàn của Lâm Phong đập xuống bàn tờ giấy bảng kiểm điểm của Lâm Phong quát lên:
– Đây là cái gì?
Mọi nguời liền nhìn vào tờ giấy bản kiểm điểm, chỉ thấy một hàng chữ dài hơn ba từ bảng kiểm điểm: ” Đây là bảng kiểm điểm của Lâm Phong”
Cả lớp không nhịn đuợc cuời mà ôm bụng phá ra nắc nẻ không kiên dè gì cô giáo nữa. Đúng là chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc. Cô giáo gần như bốc hoả với cậu học trò bất trị này bèn qua hậu chiếu thư rằng:
– Em nghe đây, bây giờ em ngồi đây viết cho tôi một bảng kiểm điểm rõ ràng, viết cho tới khi nào tôi ưng ý thì em mới đuợc về. Nếu không năm nay tôi sẽ đánh rớt em cho xem.
Nói xong cô giáo hùng dũng búơc đi không thèm ngoái lại nhìn vẻ mặt như nguời chết trôi của Lâm Phong. Cậu ghiến răng mắng:
– Cái con nhỏ chết tiệt kia, dám hại tao bị phạt. Tao chưa từng viết bảng kiểm điểm, bây giờ biết viết thế nào.
Hai đứa bạn cũng bực tức không kém vỗ vai cậu an ủi:
– Thôi bớt giận đi. Lo viết đi rồi về, ngày mai tụi tao thay mày cho nhỏ đó một bài học tiếp .
– Tụi bây không ở lại viết phụ tao hả? – Lâm Phong hỏi.
– Tụi tao cũng có biết viết thế nào đâu mà ở lại chứ, thôi mày ráng ở lại chịu cực đi để mai này còn chịu khổ nữa – Bảo Duy cuời châm chọc, rồi cùng Sơn Hải xách cặp bỏ chạy.
Lâm Phong hậm hực rút tập ra giật lấy một cặp giấy ngồi xuống viết bảng kiểm điểm. Ngân Hằng cuối đầu cố tình thu dọn tập vở một cách chậm chạp. Bảo Trâm búơc đến bảo:
– Xong chưa chúng ta cùng về.
– Đi trúơc đi, mình làm cái này một chút – Ngân Hằng vội đáp.
– Vậy mình đi truớc – Minh Nhật nhìn Ngân Hằng nói.
Ngân Hằng mĩm cuời chào Bảo Trâm và Minh Nhật rồi nhìn họ đi ra xa.
– Minh Nhật, đuợc về chung với bạn mình thấy thật là vui – Bảo Trâm cuời hớn hở áp sát Minh Nhật nói.
Minh Nhật miễn cuỡng cuời búơc đi thật nhanh truớc khi bị Bảo Trâm bám chặt.
Chờ tới khi cả lớp về hết rồi, Ngân Hằng mới từ từ búơc đén bên minh nHật đang vò đầu bức tóc ngồi viết bảng kiểm điểm, cô gọi khẽ:
– Lâm Phong.
Nghe tiếng gọi, Minh Nhật ngẩng đầu lên ngay lập tức vì cậu nhận ra giọng nói của Ngân Hằng. Chưa bao giờ Ngân Hằng chủ động đến gần cậu, trong lòng thấy vui sướng liền cười hớn hở hỏi:
– Bạn gọi mình.
– Mình giúp bạn viết bảng kiểm điểm nha – Ngân Hằng nhã nhặn đề nghị.
– Thật hả – Lâm Phong reo mừng nhìn Ngân Hằng.
– Ừ – Ngân Hằng gật đầu xác nhận, sau đó cô mím môi nói – Lâm Phong này, Ngân Quỳnh ấy, bạn có thể bỏ qua cho em ấy không?
Sắc mặt Lâm Phong lập tức trầm xuống, cậu nhìn Ngân Hằng nói giọng hờn dỗi:
– Thì ra bạn đến là vì muốn giúp Ngân Quỳnh thôi.
– Ngân Quỳnh là em gái của mình, mình thay mặt em ấy xin lỗi bạn, mong bạn bỏ qua cho em ấy – Ngân Hằng nói giọng hết sức nhỏ nhẹ.
– Bạn nghĩ chỉ xin lỗi đơn giản vậy là xong sao – Lâm Phong nhướn mày nói.
– Vậy bạn muốn sao? Chỉ cần làm được, mình sẽ làm – Ngân Hằng cố hòa nhã nói.
– Mình muốn đi khu giải trí chơi.
Ngân Hằng chớp chớp mắt nh2in Lâm Phong không hiểu ý cậu lắm, Lâm Phong bèn giải thích.
– Mình muốn đi đến đó chơi. Nhưng đi một mình thì buồn, mà Sơn Hải Và Bảo Duy lại không muốn đi cùng. Cho nên nếu bạn đi cùng mình, mình sẽ suy nghĩ đến việc tha lỗi cho Ngân Quỳnh.
Ngân Hằng cắn cắn môi suy nghĩ. Bà Kim Lương chắc chắn sẽ không cho cô đi. Nhưng nghĩ đến Ngân QUỳnh, Ngân Hằng gật đầu đồng ý nói:
– Được, vậy thì chủ nhật này mình đi cùng bạn, nhưng bạn hứa thì phải giữ lời.
– Đương nhiên – Lâm Phong cười híp mắt gật đầu khi thấy Ngân hằng đồng ý đi chơi với mình – Bây giờ chỉ mình làm bảng kiểm điểm đi.
Vậy là Ngân Hằng bèn ngồi xuống giúp Lâm Phong làm bảng kiểm điểm rồi ra về
– Chị sao rồi chị – Ngân Quỳnh vội vàng vào phòng Ngân Hằng hỏi vớivẻ lo lắng khi Ngân Hằng vừa về nhà và đi lên phòng.
– Cậu ấy đồng ý bỏ qua cho em, chỉ có điều… – Ngân Hằng ngập ngừng trả lời, cô bỏ cặp xuống bàn học và đi lại tủ lấy quần áo.
– Chỉ có điều gì hả chị? – Ngân Quỳnh sốt ruột hỏi.
– Cậu ấy bảo muốn đi chơi công viên nhưng mà không ai đi cùng, cậu ấy bắt chị phải đi cùng cậu ấy? – Ngân Hằng thở dài đáp.
Truớc giờ cô chỉ biết một con đuờng là từ nhà đến truờng và từ truờng đến nhà. Cô không muốn bị bà Kim Luơng dòm ngó xét nét đủ điều. Đến Bảo Trâm muốn cùng cô đi ra ngoài cũng bị chất vấn đủ điều, đến nỗi Bảo Trâm cũng không còn hứng thú rủ cô đi nữa, chỉ thỉnh thoảng kể cho cô nghe buổi đi chơi vui vẻ của mình cùng các bạn, kể cho cô nghe một chút về đổi thay bên ngoài. Với Ngân Hằng như vậy cũng là đủ rồi.
Cũng may thông tin bên ngoài cũng có thể lên mạng đọc, về mặc này bà ta cũng không hạn chế cho lắm vì ba cô đặt riêng cho cô và Ngân Quỳnh mỗi đứa một cái máy tính riêng ở trong phòng. Cho nên cô cũng không lạc hậu lắm so với thế giới bên ngoài.
Ngân Quỳnh cũng hiểu mẹ mình đối với việc đi lại của Ngân Hằng có mặt hạn chế bèn hỏi:
– Vậy cậu ấy hẹn khi nào hả chị?
– Chị bảo với cậu ấy là sẽ đi ngày chủ nhật – Ngân Hằng vừa thay đồ vừa đáp.
Ngân Quỳnh nhìn cơ thể của chị, những đuờng cong lộ rõ rất đẹp, cô thầm ganh tỵ với dáng vóv của chị mình.
Cô phải công nhận, Ngân Hằng xinh đẹp hơn cô rất nhiều, lại giỏi giang hơn cô, dù cho cô có tất cả, quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, nhưng những thứ đó chỉ làm cô nỗi bật hơn về sự giàu sang, chứ không thể làm ngừii ta thực sự thích bằng Ngân Hằng. Trong lòng cô, Ngân Hằng là một cô bé lọ lem xinh đẹp, rồi sẽ có lúc cô bé lọ lem gặp đuợc hoàng tử và sống hạnh phúc. Lúc đó cô sẽ chúc phúc cho chị.
– Vậy chị tính nói với mẹ thế nào?
– Chị cũng chưa biết nữa, chắc là đành phải nói dối thôi – Ngân Hằng nhún vai lắc đầu đáp.
– Hay là tới bữa đó cứ nói nhà truờng có buổi học phụ đạo cả ngày đi. Em sẽ đi đến nhà bạn chơi, còn chị cứ đi với bạn ấy, khi nào chị và cậu ấy về thì gọi điện cho em.
– Ừhm… – Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh thấy cách này cũng rất tốt, ít ra không cần phải giải thích dài dòng lôi thôi với bà Kim Luơng.
– Vậy em ra ngoài trúơc đây, cứ quyết định như vậy nha.
Ngân hằng không đáp, Ngân Quỳnh đi ra đến cửa thì dừng lại, quay lại nhìn Ngân Hằng nói:
– Chị, cám ơn chị.
Nói rồi Ngân Quỳnh mở cửa ra ngoài, Ngân Hằng khẽ cuời có thể cho đây là một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hay không?
******
– Lâm Phong! Em lên đây cho cô – Cô giáo chủ nhiệm vừa vào lớp đã gọi tên Lâm Phong.
Khi thấy Lâm Phong ngoan ngoãn buớc đến bên mình, cô giáo chủ nhiệm cũng có chút ngạc nhiên vì trúơc giờ Lâm Phong luôn có trạng thái miễn cuỡng bất đắc dĩ, còn hôm nay nét mặt cậu tuơi rói, nụ cuời hiển hiện trên môi.
– Cái này do em viết à? – Cô giáo đưa bản kiểm điểm ra trúơc mặt Lâm Phong hỏi.
– Dạ… – Lâm Phong nhìn bảng kiểm điểm có đầy nét chữ của mình thì gật đầu.
– Là chính em viết à – Cô chủ nhiệm dùng giọng nghi ngờ hỏi, cô không nghĩ Lâm Phong lại có thể viết đuợc một bài kiểm điểm thành khẩn đến thế.
– Dạ, là chính em viết – Lâm Phong gật đầu xác nhận, toàn bộ bài viết đều do cậu tự ghi, chỉ có điều là do Ngân Hằng ngồi bên cạnh đọc cho cậu ghi, mà Lâm Phong cũng chẳng biết nội dung bảng kỉêm điểm đó gồm những gì, lúc đó chỉ biết rằng Ngân Hằng đã đồng ý đi chơi cùng cậu, khiến trong lòng cậu không thôi rộn rã. Trong đầu chỉ có viễn cảnh hai nguời cùng nhau nắm tay đi chơi, cho nên Ngân hằng đọc cái gì, cậu viết cái đó.
– Thôi đuợc rồi, nếu em đã xác nhận như vậy thì cô bỏ qua chuyện ngày hôm qua cho em. Nhưng lần sau, nếu còn tái phạm nữa thì không phải chỉ làm mỗi bài kiểm điểm nữa thôi đâu.
– Dạ, em biết rồi cô.
– Em về chỗ đi – Cô chủ nhiệm khá ngạc nhiên vì việc Lâm Phong lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn thế này.
Nói cái gì cũng vâng dạ, không đáp trỏng không như mọi lần.
Khi Lâm Phong về chỗ ngồi, Sơn Hải và Bảo Duy nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
– Hôm nay ông uống lầm thước hả.
– Không có…
– Không phải ông bị thần kinh chứ, nằm ở viện tâm thần số mấy vậy? Mới bị xổng ra à – Bảo Duy bèn trêu.
– Chắc vậy, cũng không biết nữa – Lâm Phương cười cười đáp lại sự trêu tức của Bảo Duy.
Sơn Hải và Bảo Duy nhìn nhau kêu lên trong lòng: “hôm nay nó trúng tà rồi”, chứ bình thường, hễ ai mà trêu mình bị thần kinh thì Lâm phong nổi giận không đánh người kia một trận thì không chịu được.
Suốt buổi học Lâm Phong nhìn về phía Ngân Hằng cười ngô ghê, ước cho ngày chủ nhật mau đến.
Đến ngày thứ 7, Lâm Phong chặn đường Ngân hằng hỏi:
– Bạn không quên cuộc hẹn của hai chúng ta chứ?
– Mình không quên – Ngân hằng đáp khẽ.
– Ngày mai cậu sẽ mặc gì? – Lâm Phong đột ngột hỏi.
Ngân Hằng hơi bất ngờ khi Lâm Phong lại hỏi như vậy. Cô vốn dĩ chỉ nghĩ đi chơi cùng cậu ta một ngày để cậu ta bỏ qua cho Ngân Quỳnh nên cũng chưa từng suy nghĩ nên mặc gì ngày hôm đó. Không ngờ Lâm Phong lại hỏi.
– Ừhm chưa biết nữa – Ngân Hằng cúi đầu suy nghĩ, quả thật là ngoài đồng phục thì quần áo của cô chẳng có bộ nào coi ra hồn cả.
– Vậy ít ra cũng nói cho mình biết bạn sẽ mặc bộ nào? – Lâm Phong kiên nhẫn hỏi.
– Màu thiên thanh – Cô đành đáp bừa
– Ok, vậy hẹn mai gặp lúc 5 giờ ở trước cửa công viên nha – Lâm Phong vẫy tay tạm biệt với Ngân hằng rồi chạy vọt đi
Tối đó, Ngân Hằng ngập ngừng bên bàn ăn, chưa dám mở lời. Ngân Quỳnh thấy vậy bèn mở lời trước.
– Mẹ, ngày mai trên trường con bắt học phụ đạo nguyên ngày, mai mẹ không cần đi chở nấu cơm cho con, con cùng bạn ăn ở gần trường là được rồi.
– Ừhm, lát nữa mẹ cho con ít tiền ăn cơm – Bà Kim Lương tỏ vẻ thương xót con gái đáp – Trường của con cũng thật là, có mỗi ngày chủ nhật được nghỉ mà cũng bắt đến trường học.
Ba Trung, ba Ngân Hằng cũng quay sang nhìn cô hỏi:
– Ngày mai con cũng học trên trường à?
– Dạ… – Cô e dè đáp.
– Lát nữa ba cho con ít tiền tiêu vặt, để dành ăn cơm với bạn bè – Ông Trung gật đầu nói.
– Dạ, con cám ơn ba – Ngân Hằng cũng lo lắng việc đi chơi ngày mai tốn kém nên không từ chối lời đề nghị của ba mình.
– Hứ…ông chỉ có mỗi một đứa con gái thôi à – Bà Kim Lương bất bình mắng.
– Chẳng phải bà đã cho Ngân Quỳnh rồi hay sao, tôi việc gì phải giành cho tiền với bà. Vả lại tiền của bà chẳng phải là tiền của tôi hay sao. Bà cho có khác gì tôi cho đâu – Ông Trung bực tức đặt mạnh cái chén xuống bàn ăn cơm gắt lên.
Bà Kim Lương ít thấy ông Trung bực dọc cáu gắt lên như thế, bà ta có chút hoảng sợ nên cúi đầu im lặng ăn cơm, nhưng ánh mắt luôn ném về phía Ngân Hằng căm tức.
– Cốc …cốc…cốc…
Ngân Hằng gõ cửa phòng Ngân Quỳnh vẻ ngượng ngập vô cùng.
– Chị, có chuyện gì? – Ngân Quỳnh mở cửa có chút ngạc nhiên vô cùng, chưa bao giờ Ngân hằng lại đến tìm gặp cô thế này.
– Chị vào trong được không? – Ngân Hằng lắm lét nhìn xung quanh rồi hỏi. May mà bà Kim Lương vẫn còn ở bên dưới.