Chap 52:
Đạp xe vòng vòng công viên rồi chạy ra sân vận động. Người xe đông nghịch, còi xe inh ỏi. Chạy xe mà cứ nhích chầm chậm được một đoạn thì phải dừng lại, mệt bỏ.
– Mệt hông?
– È…chạy kiểu này thì thà đi bộ sướng hơn.- tui nhăn mặt
– Hay là mình đi bộ đi.
– Hở? Còn xa mới ra tới chỗ bắn pháo hoa mà?
– Nhưng mà đi vầy khác gì đi bộ đâu.- Linh nói
– Ừm…thì xuống xe dắt bộ vậy.- tui nhe răng cười rồi nhảy xuống xe.
Đi bộ một đoạn, gần ra tới sân vận động thì có chỗ gửi xe. Gửi phát dắt bộ mệt quá.
– Mấy giờ rồi anh?
– Ờ..chín giờ mấy rồi.
– Hic…còn hơn hai tiếng nữa mới bắn pháo hoa.- Linh phụng phịu
– Có gì đâu, cũng tới nhanh thôi mà.- tui cười
Rồi hai đứa ngồi xuống băng đá gần đó. Gần đó có hàng nước.
– Hai đứa uống gì không?- chú bán nước mời chào
– Dạ, lấy con hai chai Sting.- tui cười
– Có liền, có liền.- ông hàng nước vừa cười vừa nhanh nhảu đập nước đá.
– Nè, em chưa có nói là muốn uống gì mà.- Linh nói
– Hì hì, anh biết tỏng là em sẽ uống Sting.—tui cười khì khì
– Sao mà anh biết?- Linh ngơ ngác hỏi
– Thì đi ăn với anh lúc nào mà em không uống Sting.
– Để ý dữ ha.- Linh bĩu môi
– Lần đầu em mời anh uống nước cũng uống Sting chứ gì. Mà sao em thích Sting dữ vậy?
– Tại nó ngon, vậy cũng hỏi, đầu to ngốc quá.- Linh cười rối ngắc nhẹ má tui.
– Ừm…- tui ậm ừ.
Đúng lúc này ông chủ hàng nước đem hai chai Sting với hai cái tẩy ra.
– Đây, đây, Sting mát lạnh đây cho chú xin 14 ngàn.
– Dạ đây.- tui móc tiền ra đưa.
Rồi hai đứa ngồi đó uống Sting. Trời lạnh, uống Sting nữa, tui có mặc áo khoác mà lạnh thấu, Linh mặc có cái áo thun thôi, sao chịu nổi.
– Lạnh không?- tui hỏi
– Đóng băng nè…- Linh ịnh cả hai tay em lên cổ tui, lạnh ngắc.
– Lạnh! Lạnh!- tui nhảy dựng
Linh nhìn tui, em che miệng cười khúc khích.
– Em chơi ác vậy?!- tui nhăn nhó
– Hí hí…em giỡn tí xíu…ai dè anh nhảy dựng lên luôn…hí…hí- em vẫn tít mắt mắt cười
Mười một giờ bốn lăm, hai đứa vẫn ngồi chờ, nói chuyện trên trời dưới đất.
– Linh nè…
– Gì vậy anh?
– Tại sao em lại thích anh?
– Em…cũng hông biết nữa…
– Là sao?
– Lần đi lao động đó, gặp anh, em thấy có cảm giác thân thuộc lắm…em hông biết sao nữa…
– Vậy hở, tui thì thấy mấy người là muốn chạy xúc dép.- tui giở giọng ngọng nghịu ra chọc Linh.
– Làm gì chạy?
– Không chạy để bị đánh à? Hôm bữa gặp em ở nhà vệ sinh thì bị sút cho một phát, còn đau tới giờ.- tui nhăn nhó
– Hứ, cái đó là tại anh, đi vô đó làm chi.- Linh nguýt dài
– Anh bị rượt nên mới chạy lộn chỗ vô đó mà. – tui gãi đầu
– Còn cãi cố, tin em kỉ luật anh hông?- Linh véo má tui
– Ui da, ui da!!! Không cãi nữa đâu mà!!!- tui nhăn nhó
– Tha cho anh đó.- Linh buông.
– Ui da…- tui xuýt xoa
– Còn cãi em nữa hông?
– Này thì cãi…- tui chồm lên, hôn nhẹ lên môi em.
– Ơ…anh…- Linh bất ngờ
– He he, anh thích cãi đó.- tui cười nhe răng
Linh đỏ mặt, liếc xéo tui rồi quăng cho một câu:
– Thấy ghét! >”<!
– Ừ, vậy mà có người yêu tui he..he
– Ai thèm yêu mấy người.- Linh bĩu môi
Tui không nói gì, chỉ cười rồi nắm lấy tay em.
Ba!!!…
Hai!!!…
Một!!!…
“HAPPY NEW YEAR!!!”
Tiếng hò reo của đám đông, mọi người hòa chung nhịp đập, đón chào thời khắc giao thừa.
“VÉOOOOOOOOO!!! BÙM!!! BÙM!!!”
Pháo hoa đã được bắn lên, chào mừng đêm giao thừa! Tui với Linh ngồi đó, ngắm nhìn những trái pháo đầu tiên được bắn lên. Đẹp quá!!! Lòng tui nao nức.
Linh cũng chăm chú nhìn, em khẽ tựa đầu lên vai tui…
Chờ đợi mấy tiếng đồng hồ để được 10 phút ngắm pháo hoa, cuối cùng cũng không. Tui với Linh rảo bước đi lại chỗ gửi xe. Dòng người lại chuyển động ngược xui, mấy thanh niên choai choai thì hò hét rủ nhau đi chơi tiếp, mấy người bán hàng thì bắt đầu dọn dẹp.
Lấy xe xong, tui chở Linh về nhà.
– He he, anh báo cho em tin nè Linh.
– Tin gì dạ?
– Hết Tết anh đi thi học sinh giỏi.
– Hả? Môn gì? Sao anh hông nói em tiếng nào hết vậy?
– He he, anh thi Anh Văn, muốn làm em bất ngờ nên giờ mới nói.- tui cười khoái trá
– Vậy nhất định phải đoạt giải nha.- Linh cười
– Tất nhiên rồi anh sẽ đoạt giải mà.- có em động viên tui lại thấy phấn chấn hơn.
Hai đứa lặng đi một hồi…
– T à…- Linh kéo kéo tay áo tui
– Gì vậy?
– Cho em hỏi anh cái này nha…
– Ừ, em hỏi đi.
– Anh yêu em tới cỡ nào.
– À…ừm, anh không biết, nhưng mà nếu không được gặp em hay nghe giọng em 1 ngày chắc anh chết ngắc.- tui le lưỡi cười hì hì.
– Vậy hả? Nếu như không còn gặp em nữa thì sao?- Linh không cười mà ngập ngừng hỏi tiếp.
– Hử? Sao em nói vậy?- tui thắc mắc
– Thì anh trả lời em đi.- Linh nhăn nhó
– Ừ, nếu vậy thì anh sẽ tiếp tục học thôi, không lo gì hết, tới khi ra trường rồi tính tiếp.- tui nhìn xa xăm.
– Ừm…
– Mà em hỏi làm chi vậy?
– Hông có gì, hỏi chơi thôi.- Linh cười
– Ờ…hì.
Tới nhà, có mình thằng Đức. Bà già chưa về nữa. Tui bấm chuông, nó ra mở cổng. Dắt xe vô nhà.
Tui lấy điện thoại ra cho bà già.
– Alô?
– Bà đang ở đâu vậy? Chừng nào về?
– Ai vậy?- bả nhựa, nghe như xỉn
– Tui, T nè.
– À à…em trai đó hả? Em trai tao đó…ức…đẹp trai lắm…học giỏi nữa.- bả nói với ai đó.
– Bà đang ở đâu?!- tui hét vô điện thoại
“Cộp!!! Cộp!!! Rộp!!!”- có ai đó giằng lấy điện thoại.
– Alô.- giọng nam
– Ai đó?- tui hỏi
– À, em ngủ đi, khỏi chờ cửa, tối nay chị Q ngủ nhà bạn rồi.- Nói đoạn nó cúp máy cái rụp…tút…tút.
Mặc kệ, tui ra ngoài khóa cổng lại. Vô nhà ngủ.
Sáng, ba má về. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ngày Tết thì đi chúc Tết dòng họ thôi, Linh đi chung nữa. Tui là cháu ruột mà gom hết mà cũng lèo tèo tám, chín trăm. Còn Linh thì hơn ba triệu…bất công!!!
Thứ sáu, Linh về. Mấy bà chị giúp việc ăn Tết lên, ghé ngang nhà tui rước Linh luôn.
– Thưa hai bác con về.- Linh cúi đầu lễ phép.
– Ừ về cẩn thận nha con, giữ gìn sức khỏe nha.
– Dạ, hai bác cũng vậy.- Linh cười tươi.
– T, Linh về nha.- em vẫy tay.
– Ừ, giữ gìn sức khỏe.
Rồi em lên xe, đi mất hút…
Chiều thứ sáu, thằng Đức cũng về. Còn bà Q thì đi lưu linh mấy bữa nay luôn, tui cũng không thèm gọi, đó giờ bả là vậy.
Ngày thứ sáu đen tối!!! Chán phèo!!!
Sáng thứ bảy, vẫn còn Tết. Đang ngáy ngủ thì má réo dậy. Lật đật chạy xuống nhà đầu tóc dựng đứng. Miệng còn chảy ke.
– Gì vậy má?- tui dụi mắt.
– Có ai gửi đồ cho mày kìa.- má chỉ lên cái hộp trên bàn.
Tui ngáy ngủ ôm cái hộp lên phòng. Giở ra, của ai gửi vậy trời? Mắc gì mà mới sáng sớm gửi đồ.
Lục lọi, hử? Hai cái áo khoác của mình với Linh hôm hát văn nghệ mà. Evil & Angel đây mà. Moi ra tiếp, sợi dây chuyền, mặt dây là hai kí tự L. Rồi cuốn sách ôn thi Anh văn.
Lục lọi ra tiếp, cái áo gối thêu chữ “Em mãi bên anh”. Cuối cùng là cuốn sổ bìa màu đen với tấm thiệp Valentine.
“T, hôm nay là Valentine, cái Valentine đầu tiên của hai đứa mình. Em vui lắm anh à.
Hai cái áo khoác đó em muốn anh giữ thật kĩ, đừng làm mất á nha. Cái sợi dây chuyền thì em cũng mang một cái, hình chữ T ^- ^! Dây chuyền cặp mà. Anh phải đọc hết cuốn sách mà em gửi nghe chưa, nhất định phải đoạt giải nhất đó. Còn về cuốn sổ thì thứ hai em sẽ cho anh biết cái chìa khóa ở đâu. Hì…vợ Kem yêu chồng Đầu To nhiều lắm: – *”
Hì hì, ngốc ơi là ngốc.- tui đọc tấm thiệp rồi cười khì khì.
Gọi điện cho Linh, hai đứa nói chuyện huyên thuyên.
Chủ nhật, tui đi mua một hộp sôcôla, đặt mua 1 bó hồng, với 1 chùm bong bóng hình trái tim.
Sáng thứ hai tui đi lấy hoa hồng, với bong bóng. Chạy xe đạp mà dắt theo cả chum bong bóng, để trên rổ xe bó hoa to tướng. Hí hí..nhìn như bệnh nhưng thôi kệ, quan tâm chi.
Lòng tui vui vui, nao nao. Mường tường ra cảnh Linh nhận bó hoa rồi ôm chầm tui thì vui không chịu được. Lấy hết sức lực, tui đạp xe thật nhanh tới trường. Cả trường thấy tui, ai cũng nhìn chằm chằm.
Vô lớp, cả đám “ Ồ!!!” lên.
– Cha cha, nay lão đại tỏ tình ai mà hoành tráng quá vậy???- Năm nổ trầm trồ.
– Mày biết rồi còn hỏi.- thằng Qúi chen vô
– Ai?
– Linh chứ ai…he…he…- Kì Lân dõng dạc.
Tui không nói gì, chỉ gãi đầu cười.
– E hèm!!! Tao xin tuyên bố 1 tin mừng.- thằng Quí nhảy lên bàn
– Gì?!!!- cả đám bọn tui ngơ ngác
– Ông già tao đã…cho tao ở lại Việt Nam học hết Đại học rồi!!!- thằng Qúi hét toáng lên.
– YEAH!!! Lát về bao tụi tao 1 chầu liền!!!
– Okê!!! Okê!!!- thằng Qúi sang sảng cười.
Tùng…tùng…tùng!!! Vô tiết.
Học kì hai lớp tui có 3 nhân mới chuyển vô. Hai gái, một trai. Hai bạn gái tên là Phương với Châu, còn thằng kia tên Tuấn. Hai nàng nai vàng ngơ ngác với một thằng cao, to, đen, hôi. Tới màn xếp chỗ.
– Thanh Phương, em xuống ngồi kế bạn Hoài Phương(Bóng Biển) đi.
– Còn Châu, bàn T còn 1 chỗ trống kìa, em xuống dưới ngồi đi.- bà cô chỉ chỗ
– Ơ…cô ơi, chỗ này là của Lân.- tui đứng dậy
– Em Lân đâu? Chỗ mình không ngồi mà đi đâu hả?- bà cô quát.
Thằng ngu đó đang ngồi đánh cờ carô với Văn Cầy. Vậy là bị cô kêu lên, quạt cho 1 trận tả tơi. Cuối cùng, Châu ngồi kế tui còn thằng Lân phải ngồi chung với thằng Tuấn cao, to, đen, hôi.
Ngồi học, bà cha nó, ngáy ngủ, mơ màng. Nhỏ Châu ngồi loay hoay sao làm rớt cái cặp của tui xuống đất cái bẹp.
– Ơ… mình xin lỗi.- nhỏ lúi húi định nhặt lên
– Thôi, không sao.- tui khom xuồng kéo cái cặp lên.
Cái cặp cũng không không có gì chừng chục cuốn sách với hộp socola thôi. Socola à?…
Chết, lật đật giở ra, cái hộp bẹp dí. Nhỏ Châu nhìn thấy thỉ sửng sốt, xin lỗi rối rít. Hết nhìn hộp socola rồi nhìn nhỏ Châu. Tui căm lắm nhưng vẫn ráng vuốt mặt mà cười.
– Socola thôi mà, không có gì đâu…- tui ngậm bồ hòn làm ngọt
– Mình xin lỗi, xin lỗi bạn nha…- nhỏ Châu rối rít.
Mặc kệ, còn bó hoa được rồi.
Tùng…tùng…tùng!!! Ra chơi.
Ngồi đợi nãy giờ mà sao Linh chưa qua nữa ta, mọi khi giờ này có mặt rồi mà.
Tui cầm chum bong bóng với bó hoa qua lớp Linh, bọn trong trường nhìn thấy tui thì xì xào, nghe ngứa hết lỗ tai. Đó giờ chưa thấy ai tỏ tình à? Bọn hâm?
Qua lớp của Linh, không thấy em đâu, sao kì vậy? Đang định đi thì nhỏ bạn của Linh khều vai tui.
– Ê.
– Hở?
– Kiếm Linh phải không?
– Ờ.
– Nè, Linh gửi cái này cho ông.- nó đưa tui cái USB
– Ơ…vậy Linh đâu?- tui hỏi
– Linh chuyển đi rồi, hôm qua Linh qua nhà tui nhời tui đưa cái này cho ông
– Cái gì?!!! Chuyển đi?!!! Đi đâu?!!!- mặt tui tái mét, tim đập dồn dập.
Tui hỏi cả lớp, câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu…
Chap 53:
Tui không tin được vào tai mình nữa, Linh chuyển đi? Em đi đâu rồi?!! Đi mà không nói một tiếng là sao?!!! Tay chân tui run lẩy bẩy, mặt nóng bừng, hai tai ù ù không nghe được gì. Thở gấp. Lê bước trở về lớp.
– Ê, sao còn cầm hoa vậy mậy? Bị từ chối à?- tụi nó nhao nhao
Tui im lặng, không nói được gì. Cổ họng khô rang.
– Há há, bị từ chối hả?!- Thằng Nổ cười lớn.
– Mày im đi!!!- tui không kiềm chế được, vứt bó hoa xuống, tui thẳng tay rồi đấm cho thằng Nổ một đấm.
Nó loạng choạng, mém té. Cả đám thấy vậy nháo nhào kéo tui lại.
– Mẹ, mày điên hả?!!
Tui vẫn không nói gì. Thở gấp.
– Ê! Bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói!- thằng Qúi kéo tui lại.
Không được, không được, phải đi tìm Linh, phải tìm được Linh. Tui hất tay thằng Qúi rồi chạy ra khỏi lớp.
“Tùng!…Tùng!…Tùng…!” tiếng trống báo hết giờ ra chơi. Tui vẫn chạy băng băng ra cổng trường. Ngoài cổng vẫn còn ba đứa đang trực, một gái, hai trai.
– Đứng lại! Giờ này còn đi đâu?!- thằng trực cổng hét lớn.
– Tránh ra!!!- tui xô nó một cái “Rầm!!!” rồi chạy vụt ra cổng.
Chạy hết sức có thể, chạy như điên như loạn tới nhà Linh. Tới trước cổng nhà em, tui chết trân. Không thể tin đây là sự thật, trước cổng treo biển “ Bán nhà, liên hệ SĐT: 091*******”. Tui gục xuống, không thể thở được nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Điện thoại thì không liên lạc được. Tui gọi như điên, vẫn không liên lạc được. Ngồi trước cổng nhà em một lúc, tui đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc về. Trong đầu hàng loạt câu hỏi “Tại sao…và…tại sao…”, tới cổng trường. Vắng hoe, đang là tiết cuối. Mở cổng, bước vào trong.
– Ê, tưởng đây là cái chợ hay gì mà muốn ra vô lúc nào cũng được hả?
Tui liếc nhìn, con trực cổng ban nãy, nó thấp hơn tui nửa cái đầu. Không thèm nói gì, tui tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
– Đứng lại! Nói không nghe à?!- nó kéo áo tui lại.
Quay phắt lại, tui đẩy nó ra, hơi mạnh tay, nó loạng choạng rồi té phịch xuống đất. Nó nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mặc kệ, tui quay đi, tiếp tục bước.
– Cái thằng du côn kia!!! Làm trò gì vậy!!!- nó hét toáng lên.
Bỏ lại nó sau lưng, tui bước lên phòng học.
– Ê, T! Vô lẹ đi mày, cô đang ở trên văn phòng, bả sắp xuống rồi đó.
Thấy tui, thằng Tín la lên.
Vô lớp, ngồi phịch xuống, chán nản. Nhỏ Châu ngơ ngác nhìn tui.
“Tùng…!Tùng…!”- trống tan học. Xách cặp, rảo bước xuống sân. Mấy thằng chiến hữu kêu thì tui cũng không thèm trả lời. Đi lấy xe. Dắt xe ra cổng, tui cứ nhìn chằm chằm xuống đất.
– Đứng lại!!!
Tui ngước đầu lên…lại con nhỏ trực cổng…nó đứng chắn đường tui.
– Tên gì? Học lớp mấy?!- nó chống nạnh
Phiền phức quá.
– Chuyện gì?- tui lên tiếng
– Tên, lớp!- nó nhắc lại.
– Nè, đui à?- tui kéo phần thêu tên, lớp thêu trên áo cho nó coi.
Nó lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ, ghi ghi, chép chép. Tui dắt xe ra cổng, nhảy lên xe, đạp thẳng về nhà.
– Chuyện chưa xong đâu!!!- nó gọi với theo.
Bị ghi sổ thế nào cũng bị phạt lao động, nhưng tâm trí tui không quan tâm đến việc đó. Đầu óc tui đang bấn loạn vì Linh, em đi đâu, sao không nói với tui 1 lời. Đạp xe về nhà. Thảy xe xuống đất cái rầm. Tui lết thết bước vô nhà.
Quăng cặp lên ghế sofa, tui ngồi phịch xuống, thở dài. Lấy cái USB ra, tui đi lên nhà trước. Bật máy lên, tui cắm USB vô máy. Click vô USB, trong đó có 1 đoạn video.
Tui bật lên.
Hình của Linh hiện lên, em bật webcam.
“Đầu to nè, nhớ mình quen nhau bao lâu được rồi hông? Hông nhớ hả??? Mình quen nhau ngay ngày sinh nhật anh luôn đó. Bữa đó em hông biết nên hông có mua quà tặng cho anh, mà đòi anh dắt đi ăn kem nữa…hic…tội nghiệp Đầu to quá à…
Cho nên, hôm nay, em sẽ làm thật nhiều thứ cho anh bất ngờ…hi…hi”
Linh cười, con tim tui nhói lên. Rồi bỗng dưng màn hình tắt phụt. Tối đen.
Có dòng chữ chạy ngang qua màn hình.” Always with you…^^!”
Đoạn video chiếu lại cảnh ngay ngày hôm đó, ngày hát văn nghệ chuẩn bị cho hội thao. Nhưng chỉ có hình, bài Wavin’ flag được thay bằng tiếng Harmonica…loại nhạc cụ mà tui thích nhất…Đoạn phim làm nước mắt tui chực trào ra. Hình ảnh Linh cười thơ ngây, khuôn mặt xinh xắn của em, đôi mắt đó, đôi môi đó. Qúa quen thuộc, quá gần gũi với tui, nhưng giờ thấy xa xăm và lạ lẫm. Tui đứng trên sân khấu, đơ như tượng. May mà có Linh cầm tay tui, em dắt tui đi, em truyền cho tui cảm hứng cũng như sự tự tin để có thể cất tiếng hát. Vậy mà sao bây giờ…
“Đầu to ơi! Bất ngờ hông?! Clip này em tự làm đó. Em biết anh thích kèn Harmonica nên mới lồng vô cho anh đó. Em biết chơi Harmonica nhưng mà hông có thời gian nên em lấy trên mạng đem xuống luôn. Hì hì.”- Đến đây, Linh cười tít mắt.
“Hông tin phải hông? Để mốt qua nhà em đi, em thổi Harmonica cho anh nghe…blêu”- Linh le lưỡi
“À, cuối cùng nữa, cái chìa khóa của cuốn sổ em vẫn còn giữ. Bây giờ em chưa đưa cho anh được, để mốt đi ha.”- Linh cười, giơ chiếc chìa khóa ra trước màn hình.
Em cười, mỗi một nụ cười của Linh là 1 con dao, nó ghim thẳng vào tim tui. Đau lắm.
“À mà phải ráng học anh văn đó nha, sắp thi rồi đó, aishiteru wa!!!”
Phụt, màn hình lại tắt, tối đen. Chắc nó không bao giờ sáng lại. Linh đi rồi, tui đánh mất em chỉ trong tíc tắc, không thể gặp được em lần cuối, dù chỉ là đứng nhìn em từ xa…
Lấy điện thoại ra, cố gắng gọi cho Linh lần nữa “…tút…tút…thuê bao…”, tui đập thẳng cái điện thoại xuống nhà, nó vỡ đôi ra.
Tui ngồi đó, nhìn trân trân cái màn hình tối đen. Linh đi thật rồi…
Anh không cần gì hết, anh không cần chìa khóa, không cần em chơi Harmonica, anh chỉ cần em, giờ này, lúc này, bên cạnh anh, anh chỉ muốn vậy thôi, em có hiểu không?
Chap 54
Tối, đạp xe đi vòng vòng công viên. Đậu xe gần băng ghế đá lúc hai đưa đi chơi thì bị ông bảo vệ rượt, rồi ngồi đó ăn kem. Ngồi xuống băng ghế một lúc. Rồi lại đứng dậy, đạp xe đi tiếp. Chắc cuối tuần này đi một chuyến tới tất cả những chỗ mà tui với Linh đã từng đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe về. Lòng vẫn còn buồn rười rượi…
Về nhà. Đi thẳng lên lầu, đánh răng rửa mặt. Tắt đèn nhưng cứ nằm đó lăn lộn, không sao ngủ được.
Một giờ rưỡi. Ngồi dậy. Đi xuống tầng trệt lấy nước uống. Sẵn đó lên nhà trước, lượm cái điện thoại đem lên lầu. Mở đèn, ngồi lấp lại cái điện thoại. Vẫn còn xài tốt, 1280 mà. Nằm xuống, vẫn không ngủ được. Lấy điện thoại ra, mở hộp thư ra coi. Toàn tin nhắn của mình với Linh. Đọc lại mấy trăm tin. Hai hàng nước mắt chảy dài…Rồi tui thiếp đi lúc nào không hay. Tối hôm đó, nằm mơ, nghe th6a1y tiếng Harmonica trong gió. Quay qua thì thấy Linh cúi chào mình rồi mỉm cười chạy đi. Đuổi theo, nhưng dù có cố gắng cách mấy tui vẫn không đuổi kịp, cố hết sức hét thật lớn tên em, tui giật mình, tỉnh dậy. Chỉ là mơ thôi…
Vuốt mặt, nhìn đồng hồ. Cũng năm giờ rưỡi rồi, dậy đánh răng rửa mặt luôn. Thay đồ, xuống nhà nấu mì ăn…mọi khi ăn mì tôm ngon lắm nhưng sao hôm nay thấy làng lạt. Thèm được ăn món trứng chiên mà Linh làm quá.
Sáu giờ rưỡi, xách cặp ra khỏi nhà. Hít một hơi thật sâu, tui leo lên xe, từ từ đạp đến trường. Gió thổi hiu hiu, buồn ngủ quá…
Đến trường, dắt xe đi gửi. Thằng trực cổng đưa tui cái thẻ xe, vừa cầm lên thì bị giật mất. Hơ… Ngó qua, ra là con trực cổng hôm qua..
– Đưa đây.- tui giơ tay định giật lại
– Không dễ đâu cưng…- nó nguýt dài
– Muốn gì đây?- tui ra vẻ khó chịu
– Ê, hôm qua đẩy tui té ngã thì ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.
– Vậy giờ muốn sao?
– Xin lỗi đi.- trực cổng đanh đá.
– Xin cái cù loi.- tui giơ cùi chỏ lên rồi quay đi. Qua lắm tí nữa về lên văn phòng nói mất thẻ xe, làm giấy tường trình thôi.
– Ê!!! Cái thằng du côn kia!!! Có đứng lại không?!!!- trực cổng dậm chân xuống đất bình bịch.
Mặc kệ nó, tui đi lên lớp. Tâm trạng chán nản, không biết làm sao để liên lạc được với Linh đây.
Vô lớp, thảy cái cặp xuống cái rầm, không thèm đi đâu hết, chỉ ngồi 1 chỗ suốt, nhai sin- gum. Bóng biển lại ngồi chung tui.
– Ê, gì mà buồn qua mậy?- nó ra vẻ quan tâm
– Haizz, Linh đi rồi mày à.- tui thở dài, nhìn lên trần nhà.
– Cái gì?!- nó sửng sốt
– Ừm, tao chán quá…Linh đi rồi…
– Mày biết Linh đi đâu không?
– Tao không biết nữa…
¬Vừa nói, tui vừa cầm cục sin- gum nhai trong họng ra, kéo kéo.
– T!
Tui giật mình đứng dậy.
– Nè, Châu đền cho T nè…- nhỏ Châu đưa tui hộp socola.
– Ơ…T nói là không mà…- tui trố mắt
– Không…mình làm hư thì mình phải đền, cầm đi.- nhỏ Châu dúi hộp socola vào tay tui rồi đi ra thẳng ra cửa lớp. Không nói thêm 1 lời.
– Ha ha ha…chưa gì mà lớp mình có thêm nàng nữa cảm nắng mày rồi.- Bóng biển cười gian xảo.
– Im mày, ông đây sẽ chờ Linh.- tui nắm chặt tay lại ra vẻ quyết tâm
– Mày thì được mấy bữa.- Bóng biển cười khẩy
– Rồi coi, con cờ hó.- tui dứ dứ nắm đấm vô mặt nó.
Nó đi ra, tui không quên khuyến mãi cho bạn hiền một cục sin- gum trang trí đít quần.
– Ê! Có ai kiếm mày kìa T, hình như lớp dưới!- thằng Tín chạy vô.
– Ờ…ra liền.- tui nhét hộp socola vô hộc bàn rồi chạy ra.
– Aiiii…vậy?- tui chạy ra
Lại là nó, con nhỏ trực cổng.
– Chuyện gì nữa đây?!- tui nhăn mặt
– Trả nè.- nó đưa tui cái thẻ xe.
– Cám ơn.- tui giật cái thẻ rồi toan đi vô lớp.
– Khoan đã…- trực cổng ngập ngừng
– Cái gì nữa? Muốn lại thẻ à? Nè.- tui giơ cái thẻ về phía trực cổng.
– Không phải…
– Chứ gì?
– Bạn học lớp này à?
– Không thấy sao mà còn hỏi?- tui hất hàm
– Ờ…y như du côn, đầu tóc bờm xờm như tổ rơm, ăn mặc không chỉnh tề, ghi sổ!- đột nhiên trực cổng hét lên.
– Kiếm chuyện nhau à? Ngon nhào vô kiếm cơm.
Trực cổng lại lấy cái sổ nhỏ xíu ra, nó ghi ghi chép chép. Rồi nó bỏ đi. Bực mình.
Đi vô lớp.
“Tùng! Tùng! Tùng!” vô tiết. Tiết đầu, lại ngữ văn…ngán tận cổ, tui úp mặt xuống bàn ngáy ngủ. Vừa ngủ vừa nghe giảng sướng lắm, được thoải mái cộng thêm hiểu bài nhanh chóng, lúc đó tưởng tượng ra nhiều cái cực kì hay. Đang mông lung thì bà cô không giảng nữa. Có tiếng nói chuyện, nghe như của cha giám thị.
– Các em!!! Nghe cô đây!!! Lớp ta hôm nay có thêm một học sinh ở lớp khác chuyển qua.
Chuyển qua thì thay kệ nó chứ. Tui vừa ngủ vừa lầm bầm.
– Cô nghĩ không cần giới thiệu đâu, chắc các em ở đây cũng biết bạn này rồi.
“Ô!!! Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ Ồ!!!” – cả lớp nháo nhào lên. Tui vẫn úp mặt xuống bàn, miệng lẩm bẩm, học sinh mới thôi mà, có gì ghê gớm…
– Em xuống bàn ba ngồi đi.- bà cô nói
Tui thì vẫn úp mặt xuống bàn…
“Tùng! Tùng! Tùng!”- tiếng trống báo hết giờ.
– Tất cả đứng dậy chào cô!- lớp trưởng dõng dạc.
– Chúng em chào cô ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ ạ!!!- nhựa khiếp
– Thôi đươc rồi, các em ngồi xuống.- cô đi ra ngoài.
Lớp học bắt đầu ầm ĩ, tui thọt hai tay vô túi quần rồi đi ra ngoài. Không thèm để ý đến học sinh mới của lớp. Trong khi mấy thằng chiến hữu bu xung quanh đứa mới vô. Chắc dằn mặt chứ gì. Ma cũ ăn hiếp ma mới, nhìn nản.
Đi tới chỗ cầu thang để xuống nhà vệ sinh thì bất chợt có bàn tay chạm vào vai tui. Giật mình, quay lại…Cô nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt tựa như thiên thần, đôi môi nở một nụ cười. Cảm giác như tim mình ngừng đập, không phải vì bất ngờ mà là vì sung sướng.
Nếu đây là mơ thì đừng để tui tỉnh lại, nếu đây là thật thì xin đừng biến nó thành một giấc mơ. Tui hồi hộp, từ từ đưa tay lên, chạm nhẹ vào má em.
– Linh?- tui mơ hồ
– Em đây…- em gật đầu
– Em…thật là Linh không?
– Thật…
– Tại sao…? Em đi mà không nói anh một tiếng là sao?- tui run run
– Em không đi đâu hết.
– Vậy tại sao mọi người…ai cũng nói là…em đã chuyển đi…?- tui thở gấp
– Tất cả là do em làm hết, em muốn coi sau này nếu không có em thì anh sẽ như thế nào thôi.- Linh nói
– Vậy từ đầu tới cuối đều do em sắp đặt, sao em nói dối anh như vậy chứ?!!! Em có biết anh đau khổ lắm không?!- tui gắt lên
– Em xin lỗi…- Linh lí nhí
Tui không nói gì, chỉ đứng đó vịn lan can, thở dốc.
– Em xin lỗi…- Linh ôm tui từ phía sau.
Tim tui lúc đó như tan chảy ra, mọi đều nhạt nhòa trừ em. Khoảnh khắc này tui không bao giờ quên được. Nắm lấy Linh, tui quay người ra sau, ôm em thật chặt, như muốn nghiền nát em ra, không muốn em chạy đi đâu nữa. Vòng tay Linh cũng xiếc chặt lấy tui…
Chap 55:
Nắm lấy tay Linh, tui nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của em.
“Đừng bao giờ…đừng bao giờ bỏ đi như vậy nữa nha em”- tui nhìn vào đôi mắt to tròn, long lanh của em rồi thì thầm.
“Em hứa…em sẽ không bao giờ rời xa anh.”- Linh khẽ gật đầu
“Em sinh ra là dành cho anh”- tui mỉm cười.
Đi về lớp, Linh vẫn còn bẽn lẽn nắm tay tui.
– Lớp em ở bên kia mà, sao lại đi theo anh?- tui hỏi
– Em chuyển lớp rồi…
– Hử? Chuyển qua lớp nào?
– Hồi nãy lớp anh có học sinh mới đó…- Linh cười
– Hả? Ra là…- tui há hốc mồm
– Sao? Sợ em ở đây thì anh không tán được em nào hả?- Linh tinh nghịch
– Đâu có đâu…
– Đừng có lo, anh muốn trồng cây si nhỏ nào trong lớp cũng được hết á…
– Thiệt hả?- tui trố mắt
– Ừ, rồi về nhà em trị anh sau.- Linh bĩu môi
– Hơ, cái này ác dữ nữa…- tui le lưỡi
– Xì…- Linh nguýt dài
Tui chỉ lắc đầu cười trừ. Cả hai rảo chân bước về lớp.
– Ế!!! Lão đại về kìa!!!- Năm nổ la làng
Thằng này tuy miệng mồm nó như cái bô xe lứa, ăn nói vô duyên nhưng nó chơi tốt với anh em, không bao giờ bỏ rơi chiến hữu.
– Ùi uiiiiiiii!!!- cả lớp trầm trồ.
Tui chỉ biết nhe răng cười, còn Linh thì e thẹn, hai má em đỏ bừng.
Vô chỗ ngồi, thằng Tín quay qua bàn tui.
– Lão đại quá siêu!!!
– He he- tui không nói gì, chỉ cười khẩy
Tiết hai. Anh Văn. Thầy kêu lên bảng trả bài, ghi từ mới. Gì chứ Inh- gờ- lích thì tui không ngán.
– T, em lên làm câu số hai cho thầy.
Tui tự tin bước lên, cầm phấn làm roẹt roẹt. Loáng cái xong.
– Tốt, chín điểm.- ông thầy nheo mắt.
Bước về chỗ dưới ánh mắt thán phục của bọn con gái. Hé hé. Quay về chỗ ngồi.
– Lân, em lên dịch đoạn này ra tiếng Việt cho thầy.
Thằng Châu Phi nghe vậy mồ hôi đầm đìa. Nó đứng dậy, run run.
– À…ờ…tui là…hướng dẫn viên…à…du lịch…ờ
– Châu, tránh ra một chút được không?- tui khều nhỏ Châu
– Hở? Gì vậy?
– Nhích qua xíu đi.
Tui chồm lên bàn thằng Lân, tay cầm phấn, tụi gạch một ề xuống ghế của nó.
Xong, thầy cho nó ngồi xuống. Ịnh cái mông đích xuống, đã vậy nó còn chà qua chà lại nữa. Nhỏ Châu ngồi kế bên, che miệng cười khúc khích.
“Tùng!Tùng!Tùng!”- giờ chơi
Tui xếp tập sách bỏ vô hộc bàn.
– Ê T.- nhỏ Châu vỗ vai tui
– Hở?
– Ăn gì chưa?
– Chưa…
– Đi ăn với Châu không?
– Ơ…
Lúc này, tui thật sự bối rối.
– Đầu to! Đi ăn nè.- Linh kéo tay tui
– À, xin lỗi nha, T đi với Linh rồi.- Linh nhìn Châu nói
Rồi em kéo tay tui đi ra ngoài.
– Chưa gì mà anh dám léng phéng với bạn kế bên rồi ha?- Linh nhéo vào hông tui, đau điếng
– Ui da…anh có làm gì đâu.- tui nhăn mặt
– Thôi hông nói nữa, đi ăn lẹ đi.- Linh vừa nói vừa kéo tay tui đi.
– Từ…từ…làm gì chạy lẹ vậy…
Xuống tới căn tin, tui tiếp tục ăn món mì trứng cút huyền thoại, còn Linh cũng như ngày đầu hai đứa đi ăn với nhau. Em vẫn ăn phở với cơ man là tương ớt, sa tế.
Có vài cặp mắt nhìn tui với Linh, dò xét. Mặc kệ, ăn xong, tính tiền rồi hai đứa đi lên.
Đang đi thì đám chiến hữu từ đâu chạy tới.
– T, đi đây với tụi tao một chút.- thằng Nổ thở hổn hển
– Gì vậy?
– Đi đi.- nó ra hiệu rồi chạy ra phía sau trường.
Tui cũng chạy theo.
– T! Anh đi đâu vậy?!
– Anh đi tí về liền!
Chạy theo Năm nổ với đám chiến hữu ra sau trường.
– Có chuyện gì vậy tụi bây?- tui hỏi
– Hê hê…- thằng Nổ cười đểu.
Bóng biển đi lại chỗ thằng Tín đứng, uốn éo
– Lão đại, thằng Tín nhà mình có chửa…- nó cười đê tiện rồi vỗ vỗ cái bụng phệ của thằng Tín
– Giề???!
– Chửa cái đầu mày.- thằng Tín gõ vô đầu Bóng biển cái bốp.
– Mày thấy cái gì không T?- thằng Tín hất hàm, chỉ qua cái bờ tường của trường.
Tui nhìn theo hướng nó chỉ, tui chỉ thấy cái sào đồ.
– Biến thái hả? Định đi ăn cắp đồ lót à?- tui lườm mấy thằng chiến hữu.
– Điên à?- thằng Tín chửi tui
– Chứ sao?
– Mày thấy ai đang giặt đồ không???- thằng Tín cười đê tiện
Tui ngó qua, nhìn kĩ xuống, ngay sào đồ là một cô bé. Cũng có thể được liệt vào hạng là xinh.
– Ế! Chuyện tình bờ rào à?- tui cười đểu thằng Tín.
– Hế hế, chỉ lão đại hiểu.- nó gãi đầu
– Sao? Em trai? Say xà bông bao lâu rồi?
– Hề hề, cách đây mấy tháng…
– Vậy giờ mày muốn gì?- tui vênh mặt.
– Tao muốn thổ lộ, chịu hết nổi rồi…
– Được rồi, tao nghĩ cách, phải trả phí nhá…- tui cười khẩy
– Ừ, he he, đa tạ lão đại.- nó xun xoe
Ngẫm nghĩ một hồi, tui vuốt cằm rồi cất giọng, nói vọng qua bờ tương nhà em kia:
– Có cô em xinh xinh
Ngồi giặt đồ một mình
Làm cho anh phải rình
Em thật đẹp lung linh.
– Ơ! Ai vậy?!- bé í đứng lên, ngơ ngáo ngó qua.
Tui thụt đầu xuống rồi kêu thằng Tín trèo lên bờ tường. Sau 1 phút, gồng hết nội công, tui với mấy thằng chiến hữu cũng đưa được thằng Tín lên. Nó nặng khủng khiếp.
Chap 56
Thằng Tín cuối cùng cũng leo lên được, tui với hội chiến hữu đứng dưới này nghe ngóng tình hình.
– Chào…chào…chào.. bạn!- thằng Tín run như cầy sấy
– Ơ…- tiếng của bé kia
Tui lú đầu lên, chỉ vừa đủ thấy con bé đó, chắc nó không thấy tui. Con bé vẫn “nai vàng ngơ ngác”.
– Ê…ê…ê…, giờ nói gì nữa mậy?- thằng Tín làm dấu ra hiệu cầu cứu tui.
– Hừm…ừm…khen nó đẹp đi.
Nghe vậy thằng Tín phun ra liền mấy câu.
– Bạn…bạn…bạn…đẹp…lắm…Đẹp…đẹp…nhất…ừm… lúc…bạn…giặt đồ.- nó lắp bắp.
– Mày có bị ngu không? Đẹp nhất lúc giặt đồ?- tui với hội chiến hữu thất vọng não nề.
– Hả?- con bé bước lại gần bờ tường, chỗ thằng Tín đứng.
– Ê…ê…ê…nói gì nữa mậy???
– Nói lại lần nữa, nó không có nghe thấy mày.- tui gắt
– Bạn…đẹp lắm!- nó la làng
– Hở? Bạn nói chuyện với ai vậy?- con bé ngạc nhiên.
– Với…với bạn.- Nó tiếp tục lắp bắp
– Ơ…
– Ê T, nói gì tiếp giờ?- thằng Tín nhìn tui cầu cứu.
– Tên, tuổi, trường, lớp, số điện thoại.- tui vừa nhai singum vừa nói
Thằng Tín: “À…ừm…tên, tuổi, trường, lớp, số điện thoại.”
Con bé trố mắt, quăng lại cho thằng Tín một câu rồi” Đồ hâm” rồi đi thẳng vô nhà.
– Há há há há…- cả đám bọn tui ở dưới nghe vậy ôm bụng lăn lộn cười
Thằng Tín nhảy xuống, nó lườm cả đám rồi đi thẳng, không nói lấy một câu.
– Hị hị, say xà bông thì chỉ có nước chết…- Bóng biển cười
Vừa quay lưng ra, định đi lên lớp thì…
– Ê! Trống vô rồi, giờ này còn đi đâu?!
Tui giật mình, lại là con nhỏ trực cổng, sao đi đâu cũng gặp nó hết vậy nè. Mấy thằng chiến hữu thấy trực cổng cầm cuốn sổ thì lủi đi hết.
– Ở lại mạnh khỏe nha, tụi tao có việc.
Tui đở ra, nhìn nhỏ trực cổng, nó cũng chằm chằm nhìn tui. Tui nuốt nước bọn, mồ hôi nhễ nhại.
– Trong vòng hai ngày, vi phạm gần chục lần. Thế nào cũng bị hạ hạnh kiểm.- trực cổng nhìn tui cười cười.
Tui không nói gì.
– Chắc học kì này khỏi đi thi học sinh giỏi luôn ha T ha.- trực cổng vẫn cười, mà làm sao nó biết tui thi học sinh giỏi.
Tẩu vi thượng sách, đang nheo mắt thì tui giả bộ bất ngờ:
– Nhìn đằng xa…!!!- tui chỉ tay ra phía dãy nhà vệ sinh.
Theo phản xạ, nhỏ trực cổng liền ngó qua.
-…Con chó nó tha con mèo!!!- tui ba chân bốn cẳng ù té chạy
– Hả?..Đứng lại! Còn dám chạy nữa hả?!!!- nhỏ trực cổng hét toáng lên
Chạy vèo lên lớp, nhảy tót vô bàn ngồi, tui thở hổn hển.
– Làm gì mà thở ghê vậy T?- nhỏ Châu hỏi
– Bị…ma rượt đó mà…- tui bắt đầu xạo sự
– Cái gì? Thiệt hay giỡn đó?
– Thiệt…con ma đó…cao khoảng mét sáu, da trắng, tóc nâu…hung dữ kinh khủng…
– Ơ…ma gì kì vậy?- nhỏ Châu thắc mắc
– Con ma đó…
Tui chưa kịp nói dứt câu thì…
– T! Có T ở đây không?!!- nhỏ trực cổng ở đâu mà bay tới lẹ vậy.
– Có chuyện gì vậy?- lớp trưởng đi ra hỏi
– Vi phạm nghiêm trọng nhiều lần, còn dám lừa đảo nửa.
– Hả?!- con lớp trưởng trố mắt, quay qua ngó tui.
– Không, không, lừa gì, điên à?!!!- tui chối bay chối biến
– Đi ra đây ngay!- nhỏ trực cổng chỉ mặt tui.
– Không!!!- tui nhảy tót xuống bàn chót.
Đúng lúc đó thì Linh bước vào.
– Có chuyện gì vậy?- Linh hỏi nhỏ trực cổng.
Vậy là nó trình bày hết cho Linh nghe chuyện từ hôm thứ hai tới giờ. Linh không nói gì, em chỉ nhin tui rồi tủm tỉm cười. Em ra hiệu cho tui ra ngoài. Hết đường trốn, tui đành lủi thủi đi ra, mặt một đống như cái bánh bao chiều.
– Trào triến sĩ.- tui hầm hầm làm giọng ngọng nghịu nhìn nhỏ trực cổng
– Ghi thêm một lỗi nữa là sáu lỗi. Ba lỗi hạ một bậc hạnh kiểm, sáu lỗi là hai bậc.- nó ghi ghi chép chép.
– Cái gì?!! Giỡn à? Cái gì mà sáu lỗi?!- tui phồng mang trợn má
– Chứ gì? Ra khỏi trường không có phép, không tôn trọng người khác, quần áo không ngay ngắn, tóc dài, làm người khác bị thương mà không xin lỗi, cuối cùng là lừa đảo.- giọng nó lạnh tanh
– Ơ, T, lừa đảo cái gì vậy?- Linh bất ngờ
– Đâu…biết đâu.- tui ngớ người ra.
– Nhìn đằng xa…con chó nó tha con mèo.- trực cổng gằn giọng
– Cái đó mà là lừa đảo đảo à?!- tui cãi
– Không lừa đảo chứ là gì?!- trực cổng la lớn
Rồi hai bên cãi nhau như cái chợ. Không ai chịu ai, Linh cố gắng can ra nhưng không được.
– Làm gì mà ầm ĩ vậy?! Theo tôi lên văn phòng.- tiếng ông giám thị văng vẳng
Vậy là tui bị xách đầu lên văn phòng.
Sau khi trình bày mọi chuyện, đáng lẽ tui sẽ bị hạ hạnh kiểm nhưng mà lúc đó may có thầy anh văn đỡ giùm nên nên bị phạt lao động công ích, hai tuần!!! Ngày nào cũng phải làm…Sao mà số hẻo dữ vậy???
Đi ra khỏi phòng, tui lườm nhỏ trực cổng, nó cũng lườm tui. Lúc đó nó mà là con trai thì tui tẩn cho nó một trận rồi. Bực tức đi về lớp. Vô lớp, ngồi xuống chỗ. Linh nhìn tui ái ngái, rồi quay lên nghe giảng bài.
– Có sao không T?- nhỏ Châu ân cần
– Không có gì hết, chán…- tui úp mặt xuống bàn
Làm một giấc tới cuối tiết. Có ai đó vỗ vỗ vai tui.
– Dậy T, xuống sân trường nghe thông báo sắp xếp học sinh giỏi đi thi kìa.- nhỏ Châu kêu tui.
– Hử? Giờ…xuống liền à?- tui ngáy ngủ
– Ừ, lẹ đi.
Tui lồm cồm đứng dậy, vương vai, ngáp một cái thiệt đã, gãi gãi đầu rồi lết thết bước xuống dưới sân trường.
Xách mấy chồng ghế nhựa ra để hàng dài như sắp chào cờ. Tui ngồi kế Linh.
– Các em trật tự, nghe thông báo và công bố danh sách những em được chọn đi thi học sinh giỏi cho trường!!!
Rồi ông thầy hiệu trưởng lên nói một tràng về quy định phòng thi. Xong, tới phần công bố danh sách dự thi, một hồi sau tới danh sách môn anh văn, đương nhiên là có tui. Nghe tới tên mình tui bước lên. Đứng đó cười hãnh diện.
– Và cuối cùng là em Minh Anh.
Tên lạ hoắc, chưa nghe bao giờ. Chắc là ma mới trong đội. Tui không để ý lắm, đến khi nó bước lên thì mới móm. Là con nhỏ trực cổng!
Tui nhìn nó chằm chằm, nó không nói gì, chỉ nhìn tui rồi nhoẻn miệng cười.
Chap 57:
Quả báo! Đúng là quả báo! Làm điều ác nhiều quá nên giờ trời cho tui gặp nó, nó đeo riết không nhả đây mà…
– Hãy cho các bạn trong đội học sinh giỏi một tràng pháo tay nào!!!- ông hiệu phó phát biểu.
“Bộp!Bộp!Bộp!” Cả sân trường vỗ tay rần rần. Có ai giúp tui thoát khỏi con nhỏ này không?
– Chà, học sinh giỏi luôn ta.- Trực cổng đứng đó nói
– Gr…- tui liếc nó, không nói nên lời
Rồi tất cả về chỗ. Lúc đi xuống nó còn đá đểu tui:
– Liệu mà học hành đàng hoàng, vi phạm một lần nữa là coi như xong, tôi canh chừng ông kĩ lắm đó.
Nghe nó phán câu đó thì sống lưng tui lạnh toát. Về chỗ, tui ngồi xuống, thơ thẩn, ngẩn ngơ.
– T, T!- Linh gọi tui
– Hả…- tui giật mình
– Anh làm sao vậy?
– À…à, không có gì.- tui vuốt mặt
– Bị bệnh hả?- Linh ân cần
– Không…không có gì mà.
– Ừ…- Linh nhìn tui lo lắng
Tui ngồi đó vò đầu, bứt tóc, làm sao, làm sao để đá cho con ma mới văng ra khỏi đội đây. Có nó thì coi như đời tui từ đây chấm dứt.
– Linh! Sao em không thi học sinh giỏi?- tui hỏi
– Hở…à…năm nay em không muốn thi, em muốn nghỉ ở nhà.- Linh nhìn tui
– Sao vậy?
– Làm biếng.- Linh lè lưỡi
– Trời đất…- nghe xong muốn bật ngửa.
– Em ở nhà, có gì qua nhà, em ôn thi cho anh luôn.- Linh cười tinh nghịch
– Ờ…
Xong, Linh không chịu đi, kiểu này tui lên dĩa.
– T…xuỵt!- thằng Năm nổ kêu tui
– Gì?
– Xuống dưới đây…thằng Tín muốn nói chuyện với mày nè.- nó ngoắc ngoắc tui
– Hửm…ờ.
Nghe vậy, tui kéo theo cái ghế bay tót xuống chỗ tụi nó.
– Nào nào, chuyện gì?- tui hỏi
– T! Mày thấy gì không?- thằng Tín hất hàm qua phía bên lớp kế bên.
-…Học sinh…
– Ừ, học sinh bao gồm những ai?- nó hỏi tiếp
– Gồm…mấy đứa trong lớp học…- tui bắt đầu mệt với trò hỏi đáp của thằng này
– Ừ, có bao nhiêu trai, bao nhiêu gái?- nó hất hàm tiếp
-…- tui đơ ra, không hiểu nó muốn cái gì
– Trả lời lẹ đi, thằng ngu.- nó vênh mặt
– Grừ…có cái con bà mày bên đó à?! Dám chửi ông ngu à?!- tui nổi nóng, lấy tay gõ lên đầu nó liên tiếp.
– Ui da! Ui da! Xin lỗi lão đại mà, xin lỗi mà!- nó van xin
Tui vẫn không tha, chúa ghét mấy trò cù nhầy dở hơi như nó. Tiếp tục đánh, lát sau, mỏi tay tui mới dừng lại.
– Tha cho mày đó.- tui thở hồng hộc
– Ui da…- nó lấy tay xoa xoa đầu, mặt nhăn nhó.
– Muốn gì, nói lẹ!
– Ờ…mày thấy có bao nhiêu…
Không đợi nó nói hết câu, tui giơ tay định cho nó thêm phát nữa vô đầu.
– Cảnh báo mày lần cuối, nói gì nói lẹ đi.- đầu thằng này cứng vãi, đánh đau tay bỏ
– Ui da…chuyện là vầy…mày quen con nhỏ hồi nãy phải không?
– Con nào?
– Con nhỏ nãy đứng kế mày đó.
– Có chuyện gì?- tui quắc mắt
– Hề hề, chả là nó xinh hen mậy…- thằng Tín xun xoe, cười gian xảo, mặt như nịnh thần
– Hết con xà bông lại tới con này à?
– Hề hề, lão đại giúp đi mà…
– Éo, tao có thù với nó.
– Ề, chuyển giùm bức thư thôi mà, có gì khó đâu…
– Không.
– Một Sting.
– Không.
– Hai.
– Không.
– Ba Sting luôn.
– Hừm…năm chai thì tao còn suy nghĩ.- không biết sao mình ghiền Sting tới vậy.
– Bốn chai…- nó nói
– Năm chai.
– Thôi, bốn chai rưỡi.
– Dẹp mày, không nói gì hết- tui gắt
– Được rồi, năm thì năm.- nó chấp nhận
– Hờ hờ…- tui nhìn nó cười.
Rồi thằng Tín lấy trong cặp ra xấp giấy A4, trong đó có một tờ viết kín mít chữ, nó lấy tờ đó đưa cho tui.
– Gì mà nhiều vậy?!
– Hề hề, vậy là còn ít đó con. Đưa đây, ông dán lại.- Nó cầm lá thư gấp lại rồi bỏ vô phong bì.
Chợt lúc đó tui nảy ra tối kiến. Tui lấy tờ giấy A4 ra, cầm cây viết lông của thằng Tín viết lên mấy chữ: “TAO BỊ ĐIÊN”
– Viết gì vậy?- nó hỏi
– Im, bí mật quân sự.- tui gắt.
– Đưa chai keo cho ông đây.- tui giật lấy chai keo từ tay thằng Tín.
Từ từ lần mò qua lớp kế bên, chui lủi một lúc cũng tới được chỗ con nhỏ trực cổng đang ngồi. Ngồi đâu không lai đi ngồi hàng thứ đầu nữa chứ.
– Ê…ê..làm trò gì vậy?- một đứa ngồi đằng sau trực cổng hỏi tui
– Không có gì gửi tí đồ thôi.- tui nói
– Gửi gì??? Gửi ai?- con đó nói tiếp
– Đưa đồ cho…ừm…nhỏ Anh gì gì đó.- thật lúc đó không nhớ tên con trực cổng là gì
– Gửi gì?! Nói!
-…Gửi thư…
Bất ngờ nó giật bức thư trên tay tui, rồi nói:
– Đây! Gửi cho.
– Ơ…không…- tui đơ ra
– Đi về lớp.- nó ném cho tui cái nhìn sắc lẻm
– Nhưng..
– Đi!
Rồi nó quay lên nói gì đó với con trực cổng, trực cổng quay xuống nhìn tui. Ệt…vọt lẹ…không thì bị hạ hạnh kiểm
– Ê! Đứng lại!- con trực cổng la lên.
Xong, kì này coi như lên dĩa…Tui từ từ quay lại
– Gì đây?- trực cổng đưa bức thư lên hỏi
– Thư…
– Hừm…được rồi, về đi.- nó nheo mắt
Hơ…hên dữ vậy, tui mừng hết lớn, ba chân bốn cẳng chạy về lớp, quên luôn cái kế hoạch trả thù củ chuối.
Vọt về chỗ ngồi, tui thở hổn hển:
– Thư chuyển tới tay nó rồi đó.- tui nói với thằng Tín
– Ế hề hề, lão đại đúng là thần thánh, ngưỡng mộ lão đại ngất trời xanh…- nó cười cười, nịnh hót.
– Sao? Năm chai Sting của ông đâu? Nói nhiều à?- tui ngênh mặt
– Ây da, tang bốc vậy mà còn đòi Sting nữa à?
– Mày nói gì?- tui liếc xéo nó
– À…à, không có gì, năm chai Sting chứ có nhiêu đâu, chuyện nhỏ.
– Hờ hờ, giỏi.
Xong xuôi hết mọi chuyện, tui lại quay lên chỗ cũ ngồi với Linh.
– Nãy giờ đi đâu vậy?- Linh hỏi
– À, xuống dưới nói chuyện với tụi nó.
– Ờ…- Linh ậm ừ rồi quay lên.
“Các em có thể ra về”, trời ơi, cuối cùng cũng được về! Ngồi nghe mấy ông thầy, bà cô thay nhau phát biểu, mệt chết.
– T! Ở lại lao động.- con lớp trưởng kêu tui
– Ơ…
– Cô nói ông bị phạt lao động hai tuần, ở lại làm đi.
– Còn…mấy thằng kia thì sao?- tui chỉ tay qua phía mấy thằng chiến hữu.
– Không, chỉ có mình ông làm thôi.- lớp trưởng trả lời rồi quay đi.
Chưa gì mà đã phạt rồi sao? Tưởng mai mới bắt đầu chứ.
Tui ngán ngẩm đưa mắt qua mấy thằng chiến hữu, tụi nó thấy tui nhìn thì cong đuôi bỏ chạy hết. Bọn cờ hó. Bọn học sinh trường mình ghê thật, mới ra về được năm phút mà cả sân vắng tanh, chỉ còn mình tui, lác đác mấy đứa bị phạt lao động.
– T!
– Hử…- tui đang ì ạch khiêng mấy chồng ghế đem đi cất thì có ai đó kêu tui.
– Chưa về nữa hả?
– Ai vậy?- tui ôm chồng ghế cao trước ngực nên không thấy gì hết.
– Minh Anh.
– Hơ…- ơ cái đệt, nghe nó nói tui muốn làm rớt luôn chồng ghế
– Bị sao vậy?
– À à, không có gì.- tui run run
– Đặt chồng ghế xuống đi.- Minh Anh kêu
Từ từ đặt chồng ghế xuống…đặt xuống nhanh quá không chừng lại bị nó ghi sổ hạ kiểm điểm vì tội chống người thi hành công vụ.
– Rồi…có chuyện gì không???
– Nè, trả đó.- Minh Anh đưa cho tui tờ giấy.
Chưa kịp nói gì thì thằng Tín ở đâu chạy tới.
– Ê!!! Lão đại!!! Sting nè.- nó cầm mấy chai Sting, ba chân bốn cẳng chạy vèo lại chỗ tui đứng.
– Nè Sting của…- đang nói bỗng dưng nó dừng lại, hai mắt nhìn trực cổng trân trân.
– Chào…- Minh Anh chào thằng Tín
– Ờ…ờ…chào…- thằng Tín ngọng ngịu
– À, thôi, chào hai bạn, mình đi…
Nói rồi trực cổng đi thẳng ra nhà xe. Thằng Tín vẫn còn nhìn theo không chớp mắt.
– Ê, nhìn gì dữ vậy mậy?
– À…mà cái gì vậy?- nó chỉ tờ giấy tui cầm trên tay.
– Ai biết, nó mới đưa cho tao.
– Mở ra coi coi.- thằng Tín hối tui.
– Từ từ.
Tui mở tờ giấy ra, trong đó ghi mấy dòng.
“Hừm…học sinh giỏi anh văn gì mà viết thư tình bằng tiếng anh sai ngữ pháp tùm lum vậy T? Đã vậy còn sến rện nữa, đọc mà nổi hết da gà…nhưng mà cũng tình cảm lắm đó.”
Đọc xong, tui đơ ra, ngó qua thằng Tín.
– Mày viết thư xong có kí tên không vậy?
– Chết…tao thấy không ghi cho nó nó lẵng mạn
– Lãng lãng cái thằng cha mày!!! Bây giờ nó tưởng tao viết thư cho nó rồi kìa thằng cờ hó!!!
Nổi nóng, tui quăng tờ giấy xuống đất rồi sút vô đít nó mấy phát.
– Chuyện gì vậy?!- Linh chạy tới
– Hơ…ờ…không có gì…- tui rụt chân lại,
– Nó…nó đánh Tín- thằng Tín mách lẻo.
– À, mà nãy giờ em đi đâu vậy?- tui đánh trống lảng
– Đi ăn hàng với Vi, hì hì, cái này cho anh nè.- Linh cười tít mắt, em đưa chotui chai Sting ướp lạnh.
– Ờ, hì, cám ơn.
Tui gãi gãi đầu, giơ tay ra, chưa kịp lấy thì…
– Ơ…cái gì đây?- Linh cúi xuống nhặt tờ giấy lên
– Ê ê…đừng có coi, tầm bậy không đó!!!- tui hoảng hồn, huơ huơ tay định giật tờ giấy.
Nhưng mà Linh nhanh hơn, em né sang một bên rồi đứng đó đọc. Rồi! Đời tui coi như bế mạc…
Linh đọc xong, chai Sting trên tay em rớt xuống đất.
– Từ từ, nghe anh giải thích.- tui hoảng loạn
– Anh là đồ tồi!!! Em không muốn nhìn mặt anh nữa!!!- Linh rơm rớm nước mắt rồi chạy vụt đi.
– Không phải mà!!! Nghe anh giải thích đi!!!.
Tui liền đuổi theo Linh.
Chap 58:
– Linh! Linh! Nghe anh nói đi! Không phải như em nghĩ đâu!- tui đuổi theo
Linh không nói gì, em đi một mạch thẳng ra cổng. Bà chị giúp việc chờ sẵn ngoài đó.
Linh ngồi lên xe rồi kêu bà chị rồ ga phóng thằng, bỏ lại tui đứng đó một mình, đơ như cây cơ. Hít bụi.
– Ê.- thằng Tín chạy ra vỗ vai tui
Tui không nói gì, quay lại nhìn nó bằng cặp mắt căm hận. Thằng Tín thấy vậy, giật mình lùi lại. Tui nhìn nó, mặt hầm hầm:
– Mày…Linh mà bỏ tao thì…tao sẽ tự tử…rồi tao giết mày sau…- Không biết nói nhầm làm sao nữa.
Nó không nói gì, lủi thẳng ra cổng rồi chạy biến. Tui lết từng bước, dẫn chiếc xe ra ngoài, bỏ lại mấy chai Sting ở đó, ai muốn uống thì uống. Đạp xe về nhà, trong lòng khó chịu quá. Xui hơn gì nữa. Tới nhà, mở cổng, quăng chiếc xe vô góc, xách cặp đi thẳng lên lầu. Mở cửa phòng cái rầm, nằm phịch xuống giường. Ngán ngẩm, móc cái điện thoại ra, nhấn số của Linh.
“Tút…tút…tút..”
Gọi thêm lần nữa, vẫn vậy. Trời ơi là trời, sao con khổ quá vậy nè?!
Nằm trên giường gãi đầu, bứt tóc, suy nghĩ đủ kiểu, không biết làm sao cho Linh hết giận mình nữa…Rồi tui ngủ quên lúc nào không hay.
Giật mình thức dậy, ba giờ mấy chiều rồi. Mơ màng lấy cái điện thoại ra bấm số Linh “Tút…tút…” vẫn không trả lời. Sao mà giận dai quá vậy không biết. Mặc kệ, chắc mai hết giận. Vô toilet, rửa mặt, súc miệng. Hôm nay không có bài, đi chơi thôi. Thay bộ đồng phục ra. Dắt xe ra ngoài cổng, chuẩn bị đi.
– T! Đi đâu vậy?!- má từ trong nhà đi ra
– Dạ, con đi qua nhà thằng Qúi.
– Học bài hết chưa?
– Hôm nay không có bài, má.- tui trả lời
– Không có cũng phải học, đi tới sáu giờ rồi về nghe chưa.
– Dạ con biết rồi.
Nói đoạn tui nhảy lên xe, phóng thẳng. Vừa chạy vừa lấy điện thoại rủ mấy thằng chiến hữu đi chơi.
– Quẩy?- giọng của Năm nổ
– Đi chơi mày.
– Xin nhỗi, ngộ đang học bài.
– Học gì?
– À, ngộ đang học tin học.
– Cái gì?
– Hờ hờ, fifa đó mà.
– Ở đâu?- tui hỏi
– Mày biết rồi còn hỏi.- nó trả lời xong liền cúp máy.
Không lẽ lát nữa lại ngồi net chung nó, không, quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó, chán chết. Đạp xe lại quán net, dắt xe vô trong. Mới chiều mà đã đông nghịch người. Tui đảo mắt, ngó nghiêng 1 vòng quán net thì thấy Năm Nổ, nó ngồi ở trong cùng.
– Ê! Ê!
Chắc tại đeo headphone nên tui kêu nó không nghe. Quán này khá nhỏ, có khoảng 20 máy đặt dọc hai bên, mấy thằng chơi Võ Lâm với Đột kích chửi nhau ỏm tỏi, mùi thuốc lá thì nồng nặc. Dân chúng ngồi đầy ra cả đường đi vô, chen lấn cực khổ mới chui vô được gần tới chỗ thằng Nổ.
– Anh ơi, tránh qua cho em chút.- tui nói với một thằng, nó chắc cũng tầm 18, 19 thôi.
– Gì?!- nó quay qua tui, mặt hầm hầm
– À…anh xích vô một chút cho em qua được không.- tui giả bộ cười thân thiện
– Biến, tự kiếm chỗ mà chui.- nó hất hàm
Hơ…giang hồ tuổi teen à? Bắt đầu nóng máy rồi nhưng một sự nhịn, chín sự lành, tui vẫn cố gắng mở miệng cười.
– Anh…cho em qua một cái được không?
Bỗng dưng nó đứng phắt dậy, đá chân vào cái ghế cái rầm.
– ĐM mày, có biến không?!- nó nói bằng cái giọng giang hồ.
– Ơ…- tui giật mình
– Ê…ê…chuyện gì vậy?- thằng Nổ chạy lại
– À…không có gì đâu, đi chơi mày.- tui nói Năm nổ, thằng kia vẫn trừng mắt nhìn tui.
– Đợi tao tí, đang đá.- nó vừa nói vừa chỉ vào máy tính
– Ừ…vậy tao đi, lát trở lại.- tui nói rồi quay đi, bước ra ngoài
– Ê, sẵn mày chạy đi mua giùm tao mấy thứ coi.- thằng Nổ chạy theo, vỗ vai tui
– Mua gì?
– Mày chạy ra hàng thuốc tây mua cho tao một vỉ thuốc xổ, hổm rày bị bón quá…- nó nhăn mặt rồi thì thầm với tui.
– Hờ hờ…nghe HKT đi, khỏi uống thuốc, hợ hợ…- tui cười đểu
– Thôi, lẹ đi mày. Tiền nè.
– Biết rồi.
Dắt xe ra ngoài, tui chạy lại đằng nhà thuốc tây.Chạy vô trong:
– Chị ơi, lấy cho em 1 vỉ thuốc xổ đi chị.
– Có nhiều loại lắm, em muốn lấy loại nào?
– Ơ…loại cỡ tuổi em có không?
– Có chứ, đây, em lấy thuốc uống hay sao?
– Dạ…
– Ừ, vậy thì em lấy Ex- lax nha.
– Dạ, vậy uống vô có tác dụng phụ không chị?
– Có chứ, thuốc xổ nào cũng vậy. Uống cái này thì em sẽ bị đau quặn bụng, tiêu chảy, buồn nôn nữa. Em muốn lấy loại khác không?
– Cứ lấy em loại này đi.- dù sao cũng đâu phải tui uống.
Mua thuốc xong, tui chạy lại quán net, Năm nổ vẫn còn mải mê, tui để ý thấy thằng kia vẫn còn ngồi, luộn miệng chửi bới. Đúng là mấy thằng nghiện. Tui đi vô, khều thằng Năm nổ.
– Nè mày, xong chưa?
– Okê, okê, đợi tao 5 phút nữa, sắp vô địch rồi.- nó nói mà hai mắt vẫn dán chặt vô màn hình
– Ừ…- tui nhìn nó bực bội.
Thằng giang hồ kia vẫn ngồi đó chơi game, miệng vẫn chửi bới không ngừng, nhìn là chỉ muốn tọng vào mõm nó một phát. Người gì mà thời này còn đề bảy ba Đan Trường, đã vậy còn đen nhẻm y như thằng Kì Lờ, mình mẩy ốm tong teo, cao nghều ngệu mà cũng bày đặt làm giang hồ. Ông là ông chỉ cần tặng cho một đấm là ô la la, ba má nhìn không ra. Đang lườm nó thì:
– Anh hai?!- đứa nào vỗ lưng tui
– Ai anh mày?- tui quay phắt qua
– Ơ…xin lỗi. T à?
Ệt, Minh Anh, làm cái gì ở đây vậy trời? Tui ngớ người ra, sao dạo này toàn bị ám.
– Hơ…ờ…chào…- tui cười cười
– Chào.- nó chào lại
Rồi Minh Anh quay qua thằng giang hồ bảy ba si đa đầu đất lúc nãy:
– Anh hai, mẹ em kêu anh về kìa.
– Hả? Đợi anh chút…đm nó…đá thua, , , à đợi chút nha…đm nó…- thằng ba trợn đó vừa trả lời vừa “chơi” game.
– Ừm…lẹ đi…- Minh Anh im lìm
Nhỏ Minh Anh đứng đó đợi, nhỏ nhìn tui ra chiều khó hiểu.
– Sao con trai ai cũng mê game hết vậy?
– Hờ hờ, , , còn mê gái nữa chứ…- tui bị liệu giữa game với gái, hễ ai hỏi tui về game là tui lại thêm gái vô.
– Ơ…- nhỏ nhìn tui trân trân
– Hơ hơ…không có gì, đừng để ý.- tui nhún vai
– Cô ơi! Cho con chai Pepsi!!!- thằng giang hồ hét toáng lên
– Đợi chút! Có liền!- bà chủ trả lời
Thằng Năm nổ vẫn dán mắt vô màn hình. Nhỏ Minh Anh thì đứng đó đợi thằng giang hồ, lâu lâu lại nhìn lén tui, thấy tui nhìn lại liền quay mặt đi chỗ khác. Chán, tui lấy vỉ thuốc xổ của Năm nổ lên coi chơi rồi đi lại bàn cùa bà chủ mua cái cạc fifa.
– Trời ới!Sao lâu quá vậy? Pepsi đâu?!!!- thằng giang hồ hét lên
– Từ từ, đợi chút có liền!- bà chủ trả lời.
– Dì H, lấy con cái cạc fifa 20 chục đi.- tui nhìn bà chủ cười cười
– Trời ơi, T! Sao cả tháng nay không lại quán, không có mày quán dì ế quá trời.
– Hờ hờ…gì giỡn nữa, vầy mà ế…
Tui chơi ở đây cũng lâu năm, riết bà chủ với tui thân lúc nào không hay. Hồi đó có lần lại chơi mà bà chủ bận công chuyện không coi tiệm được nên nhờ tui. Bữa đó chơi cả buổi chiều không tốn 1 cắc mà còn được thêm cái thẻ nạp nữa.
– Bà chủ!!! Pepsi đâu?!!
– Có liền, có liền!
Rồi dì H quay qua tui:
– Cái thằng quỷ đó không biết ở đâu tới, nó chơi từ sáng tới giờ chứ ít gì. Thấy con nhỏ con gái không? Sáng giờ qua đây kêu nó cả chục bận rồi. Dì thấy nhỏ đó dễ thương đó T.
– Dạ?- tui trố mắt
– Dạ gì, dớt nó đi con trai.
– Thôi dì cho con xin hai chữ “bình yên”.
– Mày…thiệt tình…- dì H cười
– Bà chủ!!! Pepsi!!!
– Đợi chút!
Rồi dì H đứng dậy định đi làm nước thì có người lại tính tiền.
– Thôi, dì tính tiền người ta đi, con làm nước cho.
– Ờ, làm giùm dì nha.
Rồi tui đi lại chỗ mấy kết nước ngọt, lôi chai Pepsi ra. Để lên bàn cùng với vỉ thuốc của Năm nổ. Bỗng dưng thấy mình ngu, mắc gì phải làm nước cho thằng giang hồ đó chứ. Nhìn qua vỉ thuốc…nhìn qua chai Pepsi…lại nhìn qua vỉ thuốc…hị hị…nảy ra tối kiến.
Tui chạy lại nhà vệ sinh, lấy cục đá chặn cửa. Gỡ bốn viên thuốc ra, đập nhuyễn ra như bột. Xong, đổ Pepsi vô, tui lấy đũa khoáy thật đều cho thuốc tan ra. Cuối cùng là bỏ nước đá. Hí hửng đem nước lên cho anh giang hồ bảy ba.
– Hị…hị…mời anh uống nước.
Nó không nói gì, chỉ liếc nhìn tui. Liếc nữa đi, lát nữa mày sẽ van xin trong đau đớn…hị hị.
– Ê, tao xong rồi, đi chưa mậy?- Năm nổ vỗ vai tui
– Chưa, đợi tí.- tui gắt
Lát sau, giang hồ kêu tính tiền, nó đưa miệng hút phát hết luôn nguyên ly Pepsi, hơi nó dài thật…Nó đi ra, nhỏ Minh Anh cũng đi ra theo, nhỏ quay lại chào tui. Nhìn Minh Anh…tui lại nghĩ ra tối kiến.
– Ê- tui vỗ vai nhỏ
– Hả?
– Đi uống trà sữa với T không?
– Bây giờ à?
– Ừ. Đi không?
– Cũng…được.- Minh Anh hơi lưỡng lự
– Rủ anh của bạn theo luôn ha.- tui cười
– Ừ- nhỏ gật đầu cười.
Rồi nhỏ chạy lại nói gì đó với giang hồ, thằng giang hồ nhìn tui, nói nói gì đó với nhỏ Minh Anh rồi cuối cùng nó gật đầu.
– Được rồi, ảnh chịu đi rồi.
– Ừ, vậy đi thôi.
Định bước ra thì Năm nổ kéo tui lại.
– Ai vậy? Mắc gì đi chung với nó?
– Cứ đi đi, lát có trò vui cho mày coi…hị…hị
– Hả?
– Khuyến cáo, đem theo mặt nạ chống độc.
– Mày hâm à?- nó chửi tui
– Không, lát nữa mày biết hị hị…Mà gọi điện mấy con bạn hàng xóm của đi nữa nha.
– Mấy con đó nói chuyện chảnh choẹ, sốc óc nhau lắm. –Năm nổ nhăn mặt
– Cứ gọi đi, tao đảm bảo lát có trò vui mà.- tui cười cười.
– Ờ.
Rồi mấy tui dẫn giang hồ với Minh Anh ra quán trà sữa quen thuộc. Thằng giang hồ chở nhỏ, còn tui thì chở Năm nổ…Khữa…khữa…dám hăm dọa ông à? Ông sẽ cho mày chết trong đống phân…khữa…khữa…
Tới nơi, cả đám vô quán. Em phục vụ mời cả đám chọn nước:
– Anh hai uống gì?- nhỏ MinhAnh hỏi thằng giang hồ
– Gì cũng được.- nó hất hàm
Rồi nhỏ quay qua tui.
– Mình uống hồng trà. Anh mình thì gì cũng được, T kêu đi.
– Cho mình 1 trân châu bạc hà, 1 hồng trà, cà phê sữa với 1 sinh tố bơ nha.- tui đưa em phục vụ cái menu rồi cười.
– Ủa, ai uống sinh tố bơ?- Năm nổ hỏi
– Mày biết mà còn hỏi.- tui cười
Lát sau.
– Ra là anh dưới quê mới lên à?- tui nói
– Ừ…- Minh Anh trả lời giùm nó
Thằng giang hồ vẫn ngồi đó làm mặt ngầu với tui. Lát nữa thấm thuốc là mày chết, con trai à.
“Tẹtẹtẹtẹtẹtẹtẹt!!! Tủnnnnnnnn…!!!”, tiếng sấm vang trời.
Minh Anh đỏ mặt, quay qua nhìn thằng giang hồ. Mặt thằng giang hồ chuyển từ đen sang xanh lá.
– Hị…hị…hị…- tui cố gắng nhịn cười
Thằng Nổ thì đưa tay lên bịn mũi.
– Nổ đâu?! Mày đâu rồi?!
Đúng lúc này, mấy con hàng cá, bạn của Năm nổ tới…