<?php the_title(); ?>

Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc

08.07.2014
Admin

Thế là 2 đứa bé ngây thơ hồn nhiên, đã tự ấn định hoàng tử và công chúa cho riêng mình. Nhưng lịu ước mơ tuổi thơ có được thực hiện trong tương lai.
Trở về thực tại bây giờ đã hơn 7h30, sao hắn chưa đến nhỉ, nó cứ nhìn đồng hồ, trong lòng lo lắng sốt ruột.
8h những cặp đôi cứ lần lượt đi xung quanh nó, họ cười đùa nói với nhau, làm nó thấy tủi thân nhưng chẵng sao mới có 1 tiếng mà, chắc hắn có chuyện gì bận đây, nó vẫn tin như vậy.
9h cái lạnh giá của đêm noel mà chiếc áo mỏng manh trên người nó không thể chóng đỡ được, nó lạnh lắm, lạnh đến run người, nó khẽ lấy hai tay xoa vào nhau để tạo hơi ấm cho cơ thể.
10h sự thất vọng đang dâng lên càng lúc càng nhanh, sự tự tin cũng mất dần, nó mệt lắm, vừa mệt vừa lạnh, nó cảm thấy hai mắt mình như đang có cái gì đè nặng xuống, hàng ngàn chữ tại sao đặt ra trong đầu nó và kết luận cuối cùng là có lẽ hắn không hề có một tí tình cảm nào với nó, nhưng tại sao tại sao nó vẫn ngồi đây chờ.
Chúng ta quay lại quán cà phê của hắn xem nào:
7h quán cá phê người càng ngày càng đông, mọi người tấp nập ra vào, hắn cũng vậy cùng với Trân bưng bê chẵng còn thời gian nghĩ nữa.
8h quán dần thưa dần người, hắn nhìn đồng hồ mà sốt ruột hắn lên, chẵng phải chị Trân bảo 7h là xong sao. Chẵng biết nó thế nào nữa.
9h cuối cùng cũng hết người, nhân viên và ông chủ timệ ra về hết, đễ hắn với Trân, quét dọn xong rồi đóng cửa giùm, tại mọi người đều có hẹn. Nhờ vả mà chẵng lẽ hắn lại tự chối.
– Chị xin lỗi xin lỗi nhiều lắm chị cứ ngỡ là 7h sẽ hết khách  Trân cuối đầu xin lỗi hắn liên miên nhưng mặt thì đang tái dần,
– Dạ hông sao………..
hắn chưa kịp nói hết câu thì Trân ngã, hên sao hắn đỡ được, :
– Chị nhức đầu quá !!!  Trân nhìn hắn khẽ nói.
– Chắc chị làm mệt quá rồi em đỡ chị lại ghế ngồi  hắn nói rồi dìu Trân lại ghế.
Hai người ngồi xuống ghê đầu Trân dựa vào vai hắn, đôi vai này làm Trân liên tưỡng đến đôi vai của người ấy, nhiều lúc Trân đã nghĩ tại sao lại phải trả thù nhưng bây giờ Trân vẫn cố gắng thực hiện đó thôi, có lẽ Trân đã quá quá hận Duy. hắn ngồi lo lắng nhìn Trân rồi nhìn đồng hồ. Đến 10h trong Trân có vẻ đỡ hơn:
– Chị ơi !! Em có việc bận em đi trước đây ạ !! Trông chị cũng đỡ hơn rồi  hắn nhìn Trân nói, rồi quay sang lấy chiếc áo để cạnh ghê, định bước đi thì Trân ở sau chạy đến vòng tay ôm hắn:
– Đừng đi, đừng bỏ chị. Em thích anh !!

Chap 23:
– Chị……….
– Xin em xin hãy sưỡi ấm trái tim này  Trân vẫn ôm chặt lấy hắn.
Hắn cảm nhận được những giọt nước mắt thấm ướt áo mình. Đột nhiên hắn nắm mạnh tay Trân đẩy ra khỏi người mình, quay người lại nhìn thẳng vào mắt Trân:
– Xin lỗi chị. Em đã tìm thấy người đã, đang và mãi mãi chiếm giữ trái tim của mình. Và em biết rằng trái tim của chị không giành cho em, đừng để lý trí quyết định, hãy để con tim tự tìm đường, đến nơi mà hạnh phúc sẽ thuộc về nó. Em thạnh thật xin lỗi chị  hắn nói vừa dứt câu, chạy vụt đi.
– Sao cơ ???? Hạnh phúc àk ??? Tất cả chỉ là ảo, ảo tưỡng mà thôi. Không bao giờ tôi tin vào cái hạnh phúc đó, mãi mãi không bao giờ.  Trân bật khóc, tiếng khóc ngày càng to, những ký ức đó lại tràn về trong Trân.
Sau một hồi khóc lóc, Trân đứng dậy vớ đồ, thì thấy một chiếc điện thoại màu hồng, Trân thò tay lấy nó lên thì thấy tấm hình nó và hắn hôm thắng cuộc thi:
– Em gái của anh giống anh thật. Chính vì điều đó tôi sẽ không để yên đâu  Trân nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, sự thù hận lấp đầy ánh mắt cũng như trái tim Trân.
Trân khóa cửa quán, nhẹ nhàng bước đi, bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng Trân vẫn mún đến nơi đó. Đó không phải là một nơi xa xôi, nhưng đó là nơi bí mật của 2 con người. Trân tháo giày ra, bước nhẹ lên con đồi với thảm cỏ xanh mát, cảm giác chân mình đặt lên cỏ thật là thích vừa mát mà vừa nhột nhột. Vừa leo lên đến nơi Trân giật mình khi thấy bóng người, một con người đang nằm dài trên thảm cỏ, ” lạ thật chẵng lẻ nơi này còn có người khác biết sao ???? Không thể nào. Vậy con người đang nằm đó là anh ư ??? Có lẽ đúng là vậy, đúng là cái dáng nằm đó rồi. ” Nhìn Duy ký ức đẹp đẽ tại nơi này lại tràn về:
– Ui mỏi chân quá đi thôi  Trân vừa cuối xuống đấp bóp chân vừa kêu than.
– Thôi đừng than vãn nữa cô nương nhìn lên đi nào _Duy nhắc nhở Trân.
– Úi trời nó là cái thứ gì chứ…………… Trân nhăn nhó ngước mặt lên, thì:
– Woa đẹp quá điiiiii !!! Trân reo lên sung sướng.
– Thế lúc nảy ai bảo……….. DUy chưa kịp nói xong thì Trân đã chạy đi mất.
– Đúng thật là……….. Đừng lại coii nhỏ kia  Duy rượt theo Trân.
Hai người rượt đuổi, đùa giởn với nhau cho đến khi cả hai thấm mệt thì cùng ngả người ra thảm cỏ:
– Em chạy nhanh thật đó, con gái gì mà……. Duy vừa thở vừa nói.
– Thì sao hả ???
– Thì hổng ai thương chớ sao _Duy trêu Trân.
– Hông ai thương kệ tui  Trân giận lãy quay sang chỗ khác.
– Nè giỡn thui mà. Không ai thương thì anh thương thôi  Duy hoảng hốt năn nỉ.
– Ai thèm giận. Mà anh sao tìm được chỗ này hay vậy ??? Trân thắc mắc hỏi.
– Anh mà.  Duy vênh mặt lên.
– Thui đi cha.  Trân trề môi nhìn Duy.
– Hì hì. Chỗ này là chỗ bí mật của tụi mình thui ấy nha.
– Biết rồi. Plè plè  Trân lè lưỡi trêu DUy.
– Thui nha. . Chọc anh nãy giờ rồi đó.  Duy liếc Trân.
– Kệ thích chọc  Trạn đáp lại.
– KỆ nè…..kệ nè  Duy ngồi dậy vừa nói vừa thục lét Trân.
– A…. haha…haha…dừng…lại…đi…mà  Duy vừa cười vừa giảy.
– Chừa chưa hả ??? Duy vẫn không buông tha.
– Rồi…mà  Trân vẫn trong tình trạng cười không ngớt.
– Thui tha cho em đó, mỏi tay quá  Duy nói, rồi cuối xuống nhìn mặt Trân, đưa tay vén tóc, rồi từ từ cuối xuống thầm thì ” Anh yêu em ”.
Một nụ hôn, nhẹ nhàng ấm áp, 2 trái tim khẽ nhích gần lại nhau hơn. Trân đáp lại nụ hôn của Duy, và tiếng Trân nhỏ nhẹ vang lên ” Em cũng vậy ”, tuy nhỏ nhưng nó làm lòng DUy bay lên đến 9 tầng mây.
Mãi nghĩ về ngày tháng hạnh phúc ấy, Trân làm rớt đôi giày đang cầm trên tay, làm Duy đang nằm giật mình quay lại. 4 con mắt nhìn nhau, chứa đựng đầy sự nhớ nhung, khoãng 5 phút sau Trân định thần lại:
– Toi..ôi xin..lỗi  Trân nói định quya lưng bỏ đi.
– Nè !!!  Bất giác miệng Duy không nghe lời, lên tiếng níu kéo bóng dáng ấy.
– Gì ??? Trân quay lại nhìn Duy lạnh lùng.
Ánh mắt này làm Duy hụt hẫng:
– Em vẫn sống tốt chứ ???
– Tôi sao……… Nhờ anh mà tôi sống rất tốt đấy  Trân nhìn Duy, ánh mắt của sự câm hận lại dấy lên.
Vừa dứt lời Trân quay người chạy đi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, xa dần xa dần như 4 năm trước, Duy thầm nghĩ mình là một tên vô dụng chẵng thể giữ nổi người mình yêu, nước mắt không nói tiếng nào rơi xuống mặt đất:
– Anh xin lỗiiiiiiiiiiiiiiii  Duy hét to lên.
Duy đưa mắt nhìn xuống bên dưới, ở nơi này có thể ngắm được toàn cảnh thành phố, những ánh điện xa hoa, một thành phố nhộn nhịp, nhưng sao trái tim Duy vẫn toàn một bóng tối. Chẵng lẽ không có một ánh sáng nào có thể cứu lây Duy sao ??????
Còn hắn sau khi rời khỏi đó, cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến nơi hẹn với nó ” Xin cậu đừng bỏ đi ”, đồng hồ điểm 10h40 càng làm cho hắn lo lắng. Mồ hôi thầm ướt cả áo, cùng cái lạnh giá của mùa đông nhưng chẵng hề gì với hắn vì trong đầu hắn lúc này chỉ có nó và nó thôi. Vừa đến nơi hắn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy ngả gục trên băng ghế đá:
– Nè ngốc !! Cậu sao vậy ?? hắn đến sờ người nó thì thấy một thân thể lạnh căm.
Không một tiếng trả lời hắn hốt hoảng bế nó lên, chạy nhanh về nhà. Mới vừa đây hắn vừa ước nó sẽ đợi hắn nhưng bây giờ nhìn nó như vậy tim hắn đau lắm, thà nó đừng đợi, thì hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Đúng là đồ ngốc mà !!!

Chap 24:
Thoạt tiên hắn định bế nó về nhà nó, nhưng cửa nhà thì khóa kín mít, kêu hoài không thấy ai ra. Hắn sợ nó lạnh nên đành bế nó về nhà mình lun.
Về tới nhà hắn chẵng thấy pé Luân đâu ??? Có lẽ sang nhà pé Na rồi. Mà thôi chuyện đó giờ không quan trọng, quan trọng là phải xem nó như thế nào. Vào phòng mình hắn nhẹ nhẹ đặt nó xuống giường:

– Ưm…Ơ  nó khẽ nhăn mặt. Nhưng rồi cũng ngất đi.
– Nhỏ này thật là…….
– Lạnh quá…. lạnh quá  nó khẽ rên.
– Trời biết làm sao đây ??? Làm sao hết lạnh nhỉ. Đúng rồi bộ đồ này ướt đẩm rồi, nếu cứ mặt như thế này có khi cảm mất thôi. Nhưng mà biết làm sao giờ, hay mình thay ra nhỉ ?? Không được mình là con trai cơ mà. Hiz giờ sao đây ta, thôi đành vậy.  hắn lầm bẩm, vừa nói vừa đi qua đi lại.
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, hắn tiến lại tủ quần áo của mình lựa một bộ nào nhỏ nhỏ nhất, rồi quay lại giường, tự nhiên nhìn nó mà mặt hắn đỏ cả lên, sau một hồi đán đo suy nghĩ một lần nữa, hắn lấy tay mình, cởi dần chiếc áo đầm của nó xuống. mắt thì nhắm nghiền cả lại. Sau 1 tiếng đồng hồ thì bộ quần áo của hắn cũng chui vào được trong thân thể nó:
– Phù mệt thật !!  mồ hôi chảy tùm lum trên khuôn mặt điển trai của hắn.
Hắn khẽ đưa tay mình lên sờ trán nó, thấy hơi nóng nóng, hắn chạy xuống dưới lấy một chậu nước cùng một cái khăn trắng. Ngồi cạnh giường nó, hắn từ từ tỉ mỉ, thầm nước vắt khăn, rồi lau nhẹ nhẹ trên khuôn mặt nó, vừa lau vừa nhìn khuôn mặt nó, đẹp thật là từ xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Hắn bỏ chiếc khăn xuống, lấy tay sờ nhẹ trên khuôn mặt nó:
– Đồ ngốc sao cậu đáng yêu thế hả ??_hắn buộc miệng nói.
Dường như nhận thức mình vừa nói gì. Hắn thụt cái tay mình lại quay sang chỗ khác thì nhìn thấy một cái bì gì đó mà nó cầm chặt nãy giờ, từ lúc hắn ẵm nó về đến đây. Hắn tò mò với cái bì lại, lôi ra trong đó là một cái gì đó đen đen. Àk thì ra cái khăn choàng cổ:
– Tặng ai đây nhỉ ??? Chẵng lẽ là mình.  hắn nhìn chắm chằm cái khăn và nói.
Từ đâu rớt ra một mãnh giâý, hắn nhặt lên khẽ nheo mắt đọc:
” Gửi người tớ yêu !!!
Tớ sợ sợ lắm ?? Sợ rằng cậu sẽ không ở bên cạnh tớ nữa. Trong suốt thời gian qua tớ là một kẻ phiền phức nhỉ ??? Nhưng cậu sẽ đến phải không ??? Cho dù cậu có đến hay không, tớ mún gữi món quà này đến cậu, dù nó không có gì là đặc biệt, nhưng là cả tấm lòng của tớ đấy. Thoạt tiên nhìn cái khăn này tớ đã nghĩ, nó thật hiu quạnh giống cậu, và nếu cậu không đến có lẽ từ đây tớ sẽ không bên cậu nữa, thì chiếc khăn này sẽ thay tớ ở bên cậu và tìm ra hạnh phúc của cậu. Cậu sẽ nghĩ tớ ngốc đúng không ?? Chắc là như vậy rồi, làm sao mà tớ có thể thích cậu lâu đến như vậy nhỉ, ngay đến tớ còn cảm thấy mình thật ngốc. Dù quyết định thử thách tối hôm nay là sai lầm, nhưng tớ cũng sẽ không hối hận vì điều đó, cậu có biết tại sao không ??? Vì tớ tớ thích cậu, và mún nhận được sự đền đáp từ cậu. Nếu cậu đến thì chúng ta cùng tạo nên hạnh phúc nhé !! Còn nếu cậu không đến thì tớ chúc cậu hạnh phúc, vì hạnh phúc của cậu cũng chính là của tớ. Cuối cùng tớ mún nói:  Tớ yêu cậu, yêu cậu nhiều lắm.
Kẻ phiền phức !!! ”
Hắn đọc xong cảm thấy một chút gì đó xót trong tim. Hắn thò tay lấy khắn choàng, quấn vào cổ mình, rối lấy ra trong túi 2 sợi dây chuyền, một cái hình ổ khóa, một cái hình chìa khóa

Chẵng biết hắn tặng nó cái nào nhỉ ??? Thôi kệ từ từ biết.
Hắn nhìn chăm chú vào hai sợi dây rồi nở một nụ cười hiếm thấy. Ngắm một lúc hắn cất lại vào trong túi quay sang nhìn nó, nở một nụ cười, vén tóc nó lên, đặt môi của hắn lên trán của nó, rồi thầm thì vào tai nó:  ” Đồ ngốc !! Tớ thích cậu đấy ”. Nó khẽ trở mình, hắn ngồi nhìn nó, rồi đưa tay mình nắm tay nó, có vẻ như đỡ hơn rồi, hắn tiếp tục nhìn nó rồi tự nhiên hắn cũng chìm vào giấc ngủ. Hai cái miệng cùng nở một nụ cười hạnh phúc.
Thôi đi xem nàng Châu nhà ta thế nào rồi.
Châu cứ đi qua đi lại trước nhà Huy:
– Giờ sao đây nhỉ có nên đưa cho cậu ấy cái này không ??? Châu nói rồi nhìn cái bịch trên tay mình.
– Sao mà lạnh giữ vậy trời ?? Giờ sao đây  Châu vừa nói vừa đưa tay lên thổi thổi

Bỗng từ đâu Huy thù lù đi ra:
– Nè Châu hả ???
– Hả??? Châu giật mình hét lên. Làm Huy phì cười.
– Sao đứng trước nhà tớ vậy ??? Bộ có chuyện gì sao ??? Huy hỏi.
– Sao cậu biết tớ đứng trước nhà cậu vậy ??? Châu thắc mắc hỏi.
– Thì mama tớ bảo có ai đáng ngờ lắm cứ đi lại trước nhà mình  Huy nhăn mặt nói.
-Sao cơ ???Tớ đáng ngờ lắm hả ??? Châu giật mình hỏi.
– Không. Tớ đùa thôi mà hahaha Huy nói rồi phá lên cười.
– Cậu này………… Châu đỏ mặt.
– Mà cậu tới đây có chuyện gì thế ??? Bên ngoài này lạnh lắm đó  Huy thắc mắc hỏi Châu.
– Àk tớ……..Tớ có cái này định đưa cậu.  Châu vừa nói vừa đưa cái bịch trên tay cho Huy.
-Cái này……… Huy nhìn thắc mắc.
– Thôi tớ về nha trễ rồi. Bye Bye cậu  Châu nói xong chạy vụt mất.
– Cậu ấy lạ thật………. Mà cái gì đây nhỉ ?? Huy vừa bước vào nhà, vừa lấy đồ từ trong túi ra.
– Cái gì ??? Áo len àk ??? Sao cậu ấy tặng mình nhỉ ??? Lạ thật.  Huy nhìn cái áo mà cứ thắc mắc lên xuống

Chap 25:
Nó khẽ trở mình, rồi 2 mắt cũng dần dần hé ra, ánh sáng chíu vào cửa sổ làm chói mắt nó. Nó định ngồi dậy, thì chợt thấy có ai đó nắm lấy tay mình. Nó nheo mắt nhìn xuống thì phát hiện đó chính là hắn ” Kỳ nhỉ ?? Sao cậu ấy ở đây ??? Mà sao mình cũng ở đây ?? ”. Nó đưa tay sờ má hắn, thì hắn cũng giật mình tỉnh dậy:
– Có vẻ như hết sốt rồi nhỉ ?? hắn đưa tay sờ trán nó.
– Sao tớ lại ở đây??? nó nhìn hắn thắc mắc.
– Thì hôm qua cậu ngất chỗ cây thông khổng lồ, tớ đã đem cậu về nhà cậu nhưng chẵng thấy ai ở nhà, nên đem về nhà tớ lun _hắn tỉ mỉ giải thích cho nó hĩu.
– Vậy hôm qua cậu có đến hả ???? nó chớp chớp mắt nhìn hắn.
– Ừ.
– Mà sao đến trễ vậy ??? nó nhăn mặt hỏi.
– Tớ có việc bận  hắn đáp.
– Việc gì mà quan trọng hơn cả việc đến chỗ hẹn với tớ cơ chứ ???
– Thì………. thôi mà cậu hỏi làm gì ?? Bây giờ cậu ở nhà nghĩ ngơi hay đến trường học  hắn đánh qua chuyện khác.
– Thôi ở nhà mệt lắm. Tớ đi học chung với cậu cơ.  nó nhìn hắn cười.
– Ừ được rồi cô nương. Vô vệ sinh đi tớ chạy sang nhà lấy đồ cho cậu.
– Ừ  nó nhe răng cười tiếp.
Nó vô nhà vệ sinh thì mới để ý tới bộ đồ đang mặc:
– Ủa đây đồ của Khánh mà. Ai thay cho mình vậy cà ??? Chẵng lẽ………………. măt nó đỏ cả lên.
Còn hắn thì hì hà hì hục chạy sang nhà nó:
– Dạ bác cho con lấy bộ đồ đi học của Nhi ạ.  hắn lễ phép xin mama nó.
– Ơ con lấy làm gì ?? Mà tối qua con Nhi đi đâu giờ chưa về nữa ?? mama nó giả vờ hỏi.
– Dạ hôm qua…… Nhi ở nhà con ạ _Hắn đỏ mặt nói.
– Ơ sao lại ở nhà con  mama nó cười tủm tỉm nhìn thái độ của hắn.
– Dạ tại Nhi bị sốt mà hôm qua con kêu hoài chẵng ai ra mở cửa nên con bế Nhi về nhà con luôn  hắn nói mà mặt đỏ lên cả tai.
– Àk vậy àk con chờ bác tí  mama nó quay vô trong cười gian gian ” Ngu sao mở cừa chời ”
Lấy quần áo xong hắn tung tăng về nhà mình thì thấy nó ngồi chình ình trên giường:
– Nè quần áo nè cậu thay đi  hắn đưa bộ độ trên tay cho nó
– Khánh nè !! nó nhỏ tiếng kêu hắn.
– Sao ??_hắn ngây ngô quay lại.
– Hôm qua cậu thay đồ cho tớ hả ??? nó cúi mặt xuống nói.
– Ơ ờ thì…………… hắn gãi đầu ngượng ngùng.
Hai khuôn mặt đỏ lét chẵng nói tiếng nào, một lcú sau:
– Tại tớ thấy đồ cậu ẩm nên thay ra cho cậu đỡ lạnh. Mà yên tâm tớ không nhìn thấy gì đâu nhá  hắn giơ tay fân tích y như tội phạm.
– Ừ tớ biết rồi, tớ đi thay đồ đây  nó cúi đầu chạy vô phòng vệ sinh.
Hắn đứng ngoại đây cứ ậm àk, ậm ừ. Rồi cũng đi thay đồ.
Trên đường tới trường không ai nói với ai câu nào cả. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
” Cậu ấy tới có nghĩa là thích mình phải không nhỉ ??? Nhưng mà cậu ấy đâu có nói lỡ không phải thì sao ??? Mà tối qua cậu ấy làm gì, với ai mà bắt mình chờ lâu đến như vậy cơ chứ ??? Hizzzzzzzzzzzz ”
” Khi nào thì mình tặng được nhỉ ??CÁi chuyện kia mình có nên nói thật không nhỉ ?? Nhưng mà lỡ cô ấy buồn thì sao. Thôi khõi nói vậy ”
Rồi 2 tụi nó cũng đặt chân lên ngôi trường thân yêu:
– Cậu vào lớp trước đi tớ đi mua đồ ăn đã  nó nói.
– Ừ  hắn đáp rồi bước về lớp.
Nó chạy thẳng ra căn tin, hên sao hôm nay vắng nên nó nhanh chóng mua được 3 cái bánh. Đang tung tăng vui vẻ nhìn cái bánh thì:
– Em  một giọng nữ vang lên.
Nó thắc mắc quay đầu lại:
– Em là bạn cùng lớp với Khánh phải không ??? Trân nhìn nó hỏi.
– Dạ  nó chán nản gật đầu.
– Vậy nhờ em chuyển giúp cho chị cái này  Trân nói rồi xòe cái điện thoại đưa cho nó.
– Cái này…………………..
– Àk hôm qua Khánh bỏ quên cái này ở chỗ chị. Mà cái hình trên đó, nói với Khánh là chị xé giùm rối ấy nhá. Thôi chị đi đây bye em.  Trân nhìn nó cười tươi.
Lời nói của Trân như xé toạt tim nó ra. ” Sao cơ ??? Ở cạnh chị àk ?? Cái hình trên điện thoại chẵng lẽ……………….. Không được mình phải tin Khánh. Phải xác nhận chuyện này mới được. Nó chạy thật nhanh vào lớp:
– Khánh àk !! Hôm qua cậu đến trễ là do cậu ở cạnh chị Trân đúng không ??? nó nhìn hắn mắt rươm rướm hỏi.
Hắn đưa mắt sang chỗ khác như không mún nói. ” Làm ơn đi xin cậu hay nói không phải ”:
– Ừ  cuối cùng hắn cũng trả lời.
Chữ Ừ phát ra từ miệng hắn như cứa vào tim nó, đau đau quá, tất cả đều tan biến, hy vọng nhỏ nhoi, cũng đành tan theo mây khói. Nó quay lưng chạy ra khỏi lớp, Huy thấy vậy lềin chạy theo nó, còn hắn tại sao ?? Tại sao không đuổi theo ??? Hắn cảm thấy có cái gì đó đè nặng đôi chân ” Tại sao lúc nào mình cũng làm cô ấy phải khóc ??? Một kẻ như mình, có lẽ không xứng đáng nhận được tình yêu. Hay mình nên dừng lại nhỉ ???…….. dừng lại để là mình của trước kia ”. Hắn ngồi im như tượng không một chút phản ứng gì, nhỏ Châu tức cho nó chạy lại hỏi:
– Nè tên kia cậu đang làm gì vậy hả ?????
…………………. Không một tiếng trả lời.
– Tôi nhầm nhầm thật rồi Khánh ạ !! Tôi cứ tưỡng cậu thích nó, hóa ra chỉ có vậy  Châu tức tối quay về chỗ mình.
Trân đứng ngoài lớp, nở một nụ cười mãn nguyện ” Anh đâu rồi ??? Lại đây chống mắt nhìn xem em gái mình kia kìa. Chắc bây giờ tim của nó đã vỡ vụn, vỡ vụn thật rồi. Cảm giác mà anh mang đến cho tôi, thì bây giờ chính em gái anh sẽ nhận lại điều đó ”.
Nó chạy nhanh nhanh lắm, chạy đến khi nó mệt lữ nó ngồi phịch xuống nước mắt lại tuôn rơi.

Tim nó đau quá, ai cứu nó với. Cuối cùng Huy cũng đuổi kịp nó:
– Nhi àk !!  Huy khẽ lên tiếng kêu nó.
NÓ ngẫn đầu lên, nó ước gì hắn là hắn đang đứng trước mặt chứ không phải Huy. NÓ không nói gì nước mắt vẫn rơi.
Nhìn nó như vậy Huy không kiềm lòng nổi nên đã cuối xuống ôm chặt nó.

– Cậu hãy khóc đi, khóc cho hết đi, rồi từ bây giờ đừng khóc vì tên đó nữa, cậu hãy khóc vì chính cậu mà thôi  Huy an ủi nó.
Nó ôm chặt lấy Huy, khóc khóc nhìu lắm, nước mắt của nó thấm ướt hết cả áo Huy, nhìn nó khóc Huy cũng chẵng cầm được, nước mắt của Huy cũng rơi, rơi vì sự đau khổ của người mình yêu. Sau khi khóc xong, nó mệt lạ ngồi dựa vào Huy.

Huy ngồi nhìn nó, cứ sợ nó sẽ khóc nữa, nhưng ngược lại:
– Nhi àk cậu hết bùn chưa  Huy lo lắng hỏi.
– Tớ không sao nữa rồi, cậu yên tâm đi  nó cố gắng nở một nụ cười nhẹ.

– Cậu sẽ quên tên đó phải không ????? Huy hỏi nó.
– Quên ư ?? Có lẽ là vậy  nó nở một nụ cười bùn.
– Sao cậu không cho người khác cơ hội mà cứ cấm đầu vào tên đó. Chẵng hạng như tớ nè  Huy nhìn nó nghiêm túc.

Chap 26:
– Tớ…..Tớ  nó vừa ngac 5nhiên vừa lúng túng nhìn Huy.
– Hahaha tớ đùa thôi, cậu tưỡng thật à  Huy ôm bụng cười.
– Cậu thật là………….. nó nhăn mặt rồi đưa tay đánh vào lưng Huy.
– Hì Cậu mún đi chơi không ??? Huy nhìn nó hỏi.
– Sao cơ?? Đi chơi á ?? nó ngạc nhiên hỏi Huy.
– Ừ đi chơi.  Huy gật đầu xác nhận.
– Chuẫn bị vào học rồi mà.
– Có sao đâu mình cúp một bữa có chết ai đâu nè. Đi thôi  Huy nói rồi kéo tay nó dắt đi.
– Ơ……… nó chẵng kịp nói gì, phì cười trước hành động của Huy.
Nó và Huy đi ra khỏi cỗng trường, hắn từ trên lớp nhìn xuống đã thấy tất cả, một chút khó chịu, một chút hối tiếc và còn lại là một nổi buồn vời vợi đang xâm chiếm hắn ” Mày đã quá tự tin Khánh ạ. Mày nghĩ rằng chỉ có mày mới làm cô ấy cười được thôi sao. Chỉ có làm cho cô ấy khóc là sở trường đặc biết của mày thôi ” hắn nhìn bóng nó và Huy xa dần, hắn ước gì đôi chân của hắn đừng bị lý trí ràng buộc, đễ đôi chân này có thể chạy đến bên nó, . giành nó lại từ tay hắn, nhưng có lẽ không thể vì lý trí đã lấn áp trái tim hắn. Châu ngồi nhìn cứ ngống trông về chỗ của Huy ” Ước gì Huy quay về lớp ??? Mày sao vậy Châu, mày đã ích kỷ từ bao giờ, hiện tại bạn thân của mày đang đau đau lắm và Huy là liều thuốc duy nhất làm giảm bớt một phần nổi đau. Mày phải hiểu hiểu điều đó mới đúng ” châu cười trong vô vọng. Ngày hôm nay chẵng thấy bóng dang Duy đâu. Có lẽ Huy vẫn đang sống trông nổi đau của quá khứ, mà hiện tại chẵng làm gì để khắc phục được.
Quay lại với nó và Huy, Huy dẫn nó tới công viên, trùng hợp thật Huy dẫn nó tới công viên hôm trước đi cùng hắn, nhìn công viên ngày hôm nay nó liên tưỡng đến khung cảnh trnà ngập hạnh phúc ngày hôm đó, một hạnh phúc chỉ thoáng qua. Nó hơi buồn nhưng nổi buồn chẵng được bao lâu thì đã được Huy làm tan biến hết. Huy dẫn nó đi chơi đủ trò, nó thích nhất những trò có liên quan đến tốc độ, khi ngồi trên tàu siêu tóc nó cảm nhận như mình đang bay trong bầu trời màu xanh đầy hạnh phúc, cảm giác đó làm nó thích thú vô cùng. Sau một hồi chơi đủ trò, cả 2 đều đã mệt lữ:
– Cậu ngồi đây nha, tớ đi mua kem cho cậu  Huy ấn nó ngồi xuống một chiếc ghê đá, nói rồi vụt chạy đi.
Nó nhìn theo Huy, lòng thầm biết ơn người bạn thân này, nhờ Huy mà ngày hôm nay nổi buồn cũng như nổi đau trong nó được xoa dịu bớt phần nào. Nếu như không có Huy thì hôm nay nó sẽ ra sao nhỉ ?? Khóc ư ?? Có thể lắm vì nó vốn mít ướt mà, nhưng khóc thì có giãi quyết được gì đâu, nó đã từng khóc khóc rất nhiều vì hắn nhưng đổi lại cũng chỉ là đau khổ. Có lẽ nó nên mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, để đối đầu với mọi chuyện.
Huy tung tăng cầm 2 cây kem đi về, vừa đi Huy vừa tức cho nó, tức cái tên đó, nhiều lúc nhìn thấy nó vui Huy đã nghĩ hắn thật sự thích nó, nhưng không ngờ Huy đã lầm, lầm một cách trầm trọng. Đến nơi nhìn thấy nó đang ngồi, ánh mắt vẫn man mát một nổi buồn vô định, nhìn nó chnẵg khác nào một con búp bê với một nổi buồn và u ám. Nhìn nó mà tim Huy đau nhói nhưng cũng cố nở nụ cười bước lại bên cạnh nó:
– Hi cô nương, ăn kem nè  Huy đưa cây kem trước mặt nó.
– Ừ  Nó mỉm cười buồn.
– Cậu có muốn đến biển không ???_Huy nhìn nó hỏi.
– Biển ư ?? Cũng được đấy, mình đi thôi  nó đứng dậy.
Huy đứng dậy theo nó, 2 đứa đi bộ tiến về bải biển, nó vừa đi vừa mút cây kem, nhìn dễ thương không chịu nổi, Huy nghĩ tình trạng này kéo dài hoài Huy sẽ không kiềm chế nổi mà nói ra hết tình cảm của mình mất.

Cuối cùng cũng đến biển, nó và Huy ngồi xuống, nhìn ngắm mặt trời lặng, nó cảm thấy khung cảnh này sao mà buồn giống nó thế không biết, nó cứ nhìn cứ ngắm phía xa xăm nơi mặt biển mà không biết một người cũng đang nhìn nó. Bất chợt nước mắt nó lại rơi:
– Cậu khóc đi, cứ khóc to lên nào  Huy nhìn nó đau lòng nói.
– Huy àk…. Tớ buồn lắm  nó quay sang nhìn hắn, mắt vẫn còn vương vấn vài giọt nước mắt.

– Tớ biết mà  Huy gật đầu.
– Lần đầu tiên tớ gặp cậu, cũng là lúc tớ đang buồn và đau khổ bây giờ cũng vậy nhỉ.  nó quay lại nhìn ra biển.
– Ừ, tớ cảm thấy cậu rất đẹp khi khóc, nhưng cậu sẽ đẹp hơn nếu cậu cười đấy  Huy vừa nói vừa mỉm cười.
– Hì cậu đúng là bạn tốt của tớ mà  nó mỉm cười.
– Nhưng tớ không xem cậu là bạn  tiếng Huy nho nhỏ nói.
– Sao cơ ?? Sóng biển ập vào làm nó chẵng nghe thấy gì.
– Àk hông có gì. Biển đẹp thật câụ nhỉ  Huy nhìn xuống mặt biển nói.
– Ừ đẹp lắm, nhưng trông nó buồn quá  nó nói mặt đượm buồn.
– Ừ……..Biển đẹp giống cậu vậy Nhi àk  đột nhiên Huy nhìn nó nghiêm túc.
– Hì cậu làm tớ ngại quá đi  nó cười cúi mặt xuống.
– Tớ nói thật mà. ĐẶNG THÙY NHI LÀ CÔ GÁI ĐẸP NHẤT TRÊN THẾ GIAN NÀY  Bất chợt Huy hét to, rồi quay snag nhìn nó cười ha hả.
– Bó tay cậu luôn  nó nhăn mặt rồi mỉm cười nhìn Huy.
– Hì, thôi mình về thôi gần tối rồi.
– ừ.

Chap 26:
Huy đưa nó về nhà thì trời cũng vừa tối hẳn, trên đường về Huy tìm đủ mọi cách để làm nó hết buồn nhưng xem ra nổi buồn giảm đi không nhiều. Vừa về nó leo ngay lên phòng chỉ kịp chào hỏi papa và mama, mà cũng chẵng thấy Duy đâu nữa. Nhưng mọi chuyện đối với nó bây giờ đều là vô hình, vào phòng nó quang ngay cái cặp lên giường, và leo lên bên thành cửa sổ ngồi. Nó ngẫng đầu lên trời ngắm sao ” haha giờ mà mình con có tâm trạng ngắm sao ” nó thầm nghĩ và mỉm cười đau đớn. Có lẽ ông trời cũng ghét nó thì phải, tối nay chẵng có một ngôi sao nào xuất hiện cả đổi lại đó là một ánh trăng mờ ảo, nhìn thẳng vào ánh trăng đó nó cảm thấy một nét buồn mà cũng có thể là đau khổ chăng ?? Có lẽ trăng đang buồn vì thiếu các vì sao xung quanh, còn nó nó buồn vì cái gì chứ ??Buồn vì một tình yêu mà chính bản thân nó đã biết kết quả là một sự vô vọng nhưng vẫn đâm đầu vào để giờ đây không lối thoát. Tuy vậy nhưng nó sẽ không hối hận vì đã yêu hắn, hắn đã cho nó biết cảm giác yêu một người từ khi nó còn bé, cảm giác vui có buồn có, hạnh phúc cũng có. Nó không hiểu tại sao, hắn lại ở bên cạnh Trân trong khi trước đây lại khẵng định mực mực là mình chẵng thích chị ấy. Hắn đã nói dối ư ??? Nói dối thì có ích gì nhỉ, nó có là gì đối với hắn đâu việc gì phải nói dối với nó. Mâu thuẫn thật, lúc nào hắn cũng làm nó suy nghĩ nát óc về hành động của hắn. Còn nữa tại sao hôm qua hắn lại đến chỗ nó trong khi đang vui vẻ bên cạnh Trân ấy nhỉ ?? Có lẽ hắn và Trân cảm thấy tội nghiệp một kẽ thất tình như nó, chắc vậy rồi. Thà hắn đừng đến, đến làm gì để nó nuôi một hy vọng, cứ tưỡng hạnh phúc sẽ đến với nó. Nhưng không ngờ sáng hôm sau lại bị hắn làm tan biến tất cả, tất cả đã hết. hắn đã để lại trong tim nó quá nhiều vết thương, mà chẵng ai ngoại hắn có thể xoa diệu được. Từ bây giờ nó sẽ cố nén nước mắt vào tim, hy vọng một ngày nào đó đẹp trời nó có thể quên được hắn, liệu có quá khó không nhỉ ??Không nó sẽ làm được mà, vì từ bây giờ nó sẽ cứng rắn hơn, điều mà trước đây nó không bao giờ làm được.

Duy mệt mọi về nhà, sau 1 ngày quay lại ký ức, có lẽ những ngày đó là ngày đẹp nhất trong cuộc đời Duy ” Em bây giờ lạnh lùng quá, lạnh lùng đến nổi làm con tim anh đau nhói ”. Duy mở cửa bước vào nhà:
– Con về rồi ạ  Duy uể oải nói.
-Con đi đâu giờ mới về _papa Duy nghiêm giọng nói.
– Dạ con sang nhà bạn _Duy đáp lại.
– Ừ. Lần sau có đi thì báo cho gia đình một tiếng  papa vẫn vậy giọng vẫn oai nghiêm.
– Dạ con biết rồi. Con xin phép lên phòng đây ạ  Duy nói rồi đi từ từ lên phòng đóng cửa lại.
Mama nó nhìn theo Duy, khẽ thở dài lắc đầu, hai đứa con của mama nó hôm nay chẵng chút sức sống làm mama nó lo lắng biết bao. ” Lại có chuyện xảy ra với con nhỏ ngốc nhà mình rồi. Còn thằng Duy thì…………… Ôi thôi khổ thân mình già đến cỡ này mà còn phải chăm nom tình yêu cho tụi nó ”.
Duy vào phòng đóng sập cửa phòng lại, nằm sãi lên giường, rồi bông nhiên ngồi bật zậy, chạy lại chỗ bàn học kéo trong học bàn ra một đôi găng tay hơi bị kỳ lạ.

– Anh xòe tay ra xem nào  Trân nói với vẻbí mật.
– Làm gì cơ chứ ?? Em tính giở trò gì nữa đây hả ?? Duy nheo mắt nói.
– Giở trò cái đầu heo anh á. Bây giờ có đưa tay cho em không thì bảo _Trân nhăn mặt chống hông nói.
– Ừ thì đưa. Mà đừng có sàm sỡ anh đó nha  Duy tinh nghịch nói.
– Ai mà thèm sàm sỡ anh. Đưa đây tay đây  Trân nói rồi giựt tay Duy.
– Anh ngước đầu lên trời đi.
– Chi ??
– Bảo thì cứ làm đi trời  Trân nạt một cái rõ to.
– Dạ  Duy mất hồn nói.
Vừa ngãng đầu lên Duy cảm thấy cái gì ấm ấm ở tay trong thời tiết giá lạnh như thế này. Ngước đầu xuống thì thấy một đôi găng tay trông không được đẹp lắm:
– Ặc của ai mà ghê thế này  Duy trề môi nói.
– Ghê gì hả ?? Trân nghiến răng hỏi.
– Hông có đâu có ghê đâu. Mà em mua ở tiệm nào thế ??Cho anh àk _Duy ngữa tay qua lại nhìn chăm chú vào đôi găng tay.
– em làm đó. Không cho anh vậy đeo cho anh làm gì vậy cũng hỏi.
– Hì. Em chẵng khéo tay tẹo nào.
– VẬy trả lại đi.
– Không. Trong tay anh là của anh  Duy giành đôi găng tay như trẻ em.
– Hừ thấy ghét  Trân liếc Duy nói.
– Cảm ơn em, tình yêu bé bỏng của anh  Duy đưa miệng sát vào tai Trân nói.
Trân đỏ mặt chẵng đáp lại.
Rồi 2 người lại chiềm vào hạnh phúc riêng của họ, mà bất cứ ai cũng chẵng thể xen vào.
Trở về thực tại, Duy nằm chặt đôi găng tay và đưa lên ngực mình ” Ước gì khi đó mình đừng giữ chặt cái tôi của mình. Thì bây giờ mọi chuyện đã không như vậy ”.

Chap 27:
Một ngày mới lại đến, tình yêu cũ sẽ vụt tắt hay lại ngày càng bùng cháy ?????
Cả tối hôm qua nó ngủ không được mà khóc suốt đêm nên mắt sưng húp, chẵng hiễu nổi nó không phải nói là sẽ mạnh mẽ hơn sao, có lẽ suốt đời này nó cũng không làm được quá.
Nó vào phòng tắm thay đồ, lúc chãi tóc nhìn vào gương, nó thấy khuôn mặt mình tiều tụy hẳn chỉ sau một ngày. Mới 24 tiếng thôi nó đang ở cùng hắn, và chuẫn bị đi hcọ chung với hắn nữa. Vậy mà giờ đây chỉ còn nó với đôi mắt sưng húp và khuôn mặt tiều tụy. Nó bước xuống nhà, vừa nhìn thấy nó ai cũng mất hồn:
– Nhi con sao vậy hả ???? papa nó giật mình hỏi.
– Dạ con hông sao  nó gượng cười nói.
– Không sao mà mắt sưng thế kia  appa nó tiếp tục tra hỏi.
– Dạ tại con ngủ hông được thôi không có gì đâu papa  nó nói dối để mọi người không lo.
– Ừ thôi lại ăn sáng đi con  mama nhìn nó nói.
– Dạ  nó nói rồi kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
Nó ngồi không bao lâu thì Duy mò xuống, nhìn thấy nó Duy bất cười:
– Hahaha em gái, sau một ngày không gặp mà em biến thành gấu trúc rồi àk ??
– Kệ em, đồ ông anh lắm chuyện  nó liếc Duy một cái.
– Mà em bị sao vậy, có chuyện gì àk ?? Duy nén cười hỏi.
– Không có gì, thôi ăn nhanh còn đi học nữa  mặt nó thoáng buồn.
Tuy nó nói không có gì nhưng nhìn khuôn mặt nó thì Duy đã đoán được có chuyện xảy ra, không muốn nó buồn nên cũng chẵng hỏi. Ăn xong hai anh em nó bước ra khỏi nhà thì cũng vừa lúc hắn bước ra khỏi nhà. Thấy hắn Duy hét to:
– Ê mày !!! Chờ đi với  Duy nói rồi kéo tay nó chạy lại chỗ hắn.
Nghe nhắc đến hắn nó ngước đầu lên nhìn, hắn nghe Duy kêu thì cũng quay lại, 4 con mắt lại nhìn nhau, một không gian u ám, buồn bã vây lấy tụi nó. Duy nhìn thái độ kỳ lạ của tụi nó mà hơi khó chịu:
– Đi thôi  Duy lên tiếng phá tang bầu không khí.
– Hôm qua tao nghĩ học có xãy ra chuyện gì không ??? Duy vừa đi nhìn hắn hỏi.
– Không có gì hết  hắn đáp lại mắt vẫn nhìn phía trước.
” Không có gì ư ??? Thì ra cậu ấy cũng chẵng quan tâm gì đến chuyện ấy ??? Đúng vậy mình đâu là gì của người ta chứ ” nó cuối mặt cố kiếm nén ngăn cản 2 dòng lệ lại rơi.
” Đứa nào cũng nói không có gì ?? Thật ra là đã xảy ra chuyện gì cơ chứ ?? ” Duy nhìn 2 tụi nó mà khó hiểu, mong sao đến trường thật nhanh để hỏi mọi người.
” Cô ấy khóc cả đêm ư ??? Chắc vậy rồi nhìn mắt sưng thế kia. Mình đúng là một thằng tồi tệ chẵng biết sao ông trời lại tạo ra một thằng như mình, lúc nào cũng làm người yêu phải khóc, bây giờ mình có thể làm được gì đây, ông trời àk làm ơn hãy chỉ cho con biết ” hắn lén nhìn nó mà tim quặng đâu, chắc bây giờ nước mắt nó đã cạn cạn kiệt thật rồi.
Cả 3 đi vào lớp vừa thấy Châu Duy chạy nhanh lại kéo tay Châu đi ra ngoài:
– Châu àk !! Ra đây tí  Duy nói rồi kéo tay Châu đi.
– Dạ  Châu đáp rồi đi theo Duy.
Ở ngoài hành lang:
– Hôm qua có chuyện gì vậy Châu ??? Duy nhìn Châu hỏi.
– Hôm qua………
– Sao em nói đi ?? Duy hối thúc Châu.
– Em không biết rõ chuyện gì đã xảy ra với con Nhi và tên kia. Nhưng em nghe mấy đứa ở lớp bên cạnh nói là hôm qua cái pà Trân trân gì đó, nói gì với con Nhi và đưa cho nó một cái điện thoại. Nghe xong nó chạy về hỏi tên đó cái gì ấy em nghe không rõ nhưng chỉ biết sau khi hắn đáp một tiếng ừ thì con Nhi khóc rồi chạy đi  Châu kể tỉ mỉ cho Duy nghe.
– Trân ư ?? Duy nhăn mặt hỏi.
– Vâng, hotgirl lớp 12 đó anh  CHâu giải thích cho Duy nghe.
– Ừ cảm ơn em nhé. Mình về lớp thôi  mặt duy đăm chiu làm Trân khó hiểu.
Ở lớp nó:
Sau khi Trân và Duy đi thì nó và hắn đều trở về chỗ ngồi của mình không nói một lời nào với nhau. Huy nhìn thấy nó thì định bay sang chỗ nó nhưng Huy chợt nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn nó từ sau lưng. Ánh mắt đó chứa đựng một nổi niềm gì đó làm Huy phải suy nghĩ ” Tại sao tên đó lại nhìn Nhi như vậy ?? Tên đó đúng là khó hiểu ”
Duy và Châu bước vào lớp cũng là lớp bắt đầu giờ học. Pà kô Lan bước vào mang cả một tin vui cho cả lớp:
– Chào các em. Hôm nay cô báo các em một tin, ngày mai chúng ta sẽ có 1 chuyến leo núi…………
– Trời ơi sướng quá  HS 1 nói.
– Yeah !!! HS 2 nói.
-Leo núi mà có gì phải mừng, khổ lắm đấy mấy nàng  HS 3 nói.
Cứ thế mỗi người góp một câu, người thì vui người không được vui cho lắm, tất cả mọi người biến cái lớp thành một cái chợ hỗn hợp. Vậy nên cô Lan phải xuất chiu để trấn an thiên hạn:
– IM HẾT COI  vừa đập bàn vừa hét.
Cả lớp nín thin, nghe mẩu nhi thiên hạ 11a2 nói tiếp:
– Chuyến đi này sẽ chỉ có mỗi lớp ta và lớp 12a1 đi, vì trong kỳ thi vừa rồi lớp ta đều trên hạng 100. Tôi rất mừng vì điều đó, nhưng các anh chị đừng lấy đó mà tự hào. Ngày mai đúng 7h sáng tại trường, chúgn ta sẽ xuất phát. Còn bây giờ thì học  pà Lan nghiêm giọng nói.
” Đi leo núi ư?? Tâm trạng mình leo núi liệu có tốt không nhỉ ??? ” Nó thầm nghĩ, rồi lại cười buồn.
” Tại sao bây giờ đầu óc mình chỉ toàn hình ảnh của cô ấy, chẵng tập trung vào bất cứ việc gì. Mình phải làm sao đây ” Hắn ngồi vò tai bức tóc.
” 12a1 là lớp em học, vậy em cũng đi rồi, chuyện thằng Khánh với con Nhi là sao nhỉ. Tí mình phải hỏi cho ra lẽ mới được, nhưng liệu mình có đủ can đảm để nói chuyện với cô ấy không nhỉ ???” Duy ngồi bần thần suy nghĩ.
Chuông vừa báo, là Duy chạy vụt lên tầng trên, vào đúng lớp Trân:
– Bạn ơi  Duy kêu một nhỏ đang ngoài cùng lớp.
-Ê tụi bây hotboy lớp dưới lên đây kìa  con nhỏ đó vui mừng nhảy cẫng lên kêu đám bạn nó.
Thế là cả một lũ kiến bao quanh Duy:
– Ui Anh ăn gì mà đẹp trai thế ạ  NS 1 nói.
-Kệ người ta pà hỏi làm gì, người ta đẹp là được rồi  NS 2.
– Cho em sờ mặt anh tí nhé, trời ơi da anh ấy như em bé í  con nhỏ sờ mặt Duy thốt lên.
Trong khi cái lũ om sòm ấy, làm cả một vùng náo loạn, thì Duy đưa mắt vào lớp tìm Trân, nhưng cái hình bóng ấy không có đây, làm Duy thoáng buồn. Nhưng cũng định thần lại:
– Mấy bạn àk !! Làm ơn cho mình hỏi Trân đâu được không ?? Duy vừa hỏi vừa đá lông nheo.
Cái đám hỗn loạn ấy thi nhau ngã xuống nhưng cũng ráng lòm còm lên trả lời trai đẹp:
– Trân ở dưới sân sau đấy anh ạ.
Vừa nghe có vậy Duy vụt chạy đi………………

Chap 28:
Duy vội chạy nhanh ra sân sau trường kiếm Trân, vừa chạy ra thì Duy đã bị đứng hình khi thấy Trân ngồi cạnh một cái thùng giấy bên trong là một chú cún cực kỳ dễ thương.

Khuôn mặt ấy sao mang một nổi buồn vời vợi, ánh mắt nhìn nơi xa xôi, đôi môi nho nhỏ, làm cho Duy không sao thoát khỏi sự xao xuyến lạ thường. ”Cô ấy vẫn vậy vẫn đẹp như một nàng tiên, và tấm lòng nhân hậu ấy luôn làm mình gục ngã ” đang ngắm nhìn người con gái mình yêu thương, thì đột nhiên Trân quay lại, thoáng bất ngờ khi nhìn thấy Duy:
– Anh đến đây có việc gì ?? Trân nhíu mày hỏi.
– Anh……anh  nhìn vào ánh mắt Trân làm Duy lúng túng.
– Có chuyện gì ?? Trân lạnh lùng nói.
Tự nhiên lúc này đây, Duy chẵng thể nói được điều gì:
– Àk có lẽ anh biết chuyện em gái anh rồi nhỉ ?? Trân cười khinh bỉ.
– Ừ đúng vậy, anh muốn hỏi em là em đã nói gì với em gái anh  Duy bấm chặt 2 tay mình cố gắng hỏi.
– Hahahhahaha  đột nhiên Trân cười to.
– Anh nghĩ tôi có thể làm gì được em gái anh nhỉ ??? Trân nhìn Duy bằng một ánh mắt khinh bỉ.
– Thật ra là em đã làm gì ????? Duy nhìn Trân nghiêm túc hỏi.
– Làm gì ư ?? Tôi đã làm cho nó có cảm giác đau khổ giống tôi từ 4 năm trước. Mà chính anh đã đem đến điều đó, bây giờ tôi chỉ đáp lại thôi  Trân nhìn Duy, xoáy sâu vào ánh mắt trân là một nổi hận đang dâng đầy.
– Xin lỗi ư ??? Bây giờ anh nói thì có ích gì, anh có biết là 4 năm qua tôi đã sống như thế nào không hả ????_Trân đột nhiên đứng dậy và hét to, sử dụng tất cả sức lực của mình đánh mạnh vào người Duy vừa đánh nước mắt Trân lại rơi càng nhiều.
Duy cứ đứng im cho Trân đánh. Miệng thì luôn nói:
– Anh xin lỗi.
Khoảng một lúc sau, khi đã mệt lữ Trân buông tay mình xuống không đánh nữa. Thấy vậy Duy đưa tay ôm chặt Trân.

Trân thoáng bất ngờ, nhưng sau đó đẩy mạnh Duy ra, tát vào mặt Duy một cái giáng trời:
– Tôi hận anh, suốt đời tôi sẽ mãi mãi hận anh _Trân rít lên từng chữ rồi vụt chạy.
Duy dường như mất hết sức lực, đôi chân Duy khụy xuống. Nước mắt bắt đầu rơi trong đầu Duy câu nói của Trân như ám ảnh Duy ” Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh ”, Duy đấm mạnh vào tường, khẽ giơ bàn tay lên nhìn nó bắt đầu rướm máu, nhưng sao Duy chẵng thấy đâu thễ xác, mà trái tim Duy đâu thế này. Ai có thể cứu Duy, Duy tiến lại con cún con, đưa bàn tay mình sờ nhẹ vào nó, hơi ấm lúc nảy của trân vẫn còn ở đây làm Duy càng thấy đau hơn. Con cún thấy máu trên tay Duy thì hoảng sợ cứ sũa ngày càng to, càng to. ” haha ngay đến con cún còn ghét mình, thì nói chi con người ” Duy đưa tay ra khỏi con cún ngồi bệt xuống đất đưa tay gác lên trán. Chẵng đễ tâm máu trên tay càng lúc càng nhiều.
Bàn chân của Trân cứ chạy chạy mãi cho đến khi mõi. Trânngồi xuống úp mặt khóc nức nở.

– Tại sao trái tim tôi vẫn lỗi nhịp vì anh. Tại saooooooooo_trân hét lên.
” Mình là một con ngốc, hahha một con ngốc mù quáng ”
Sau khi khóc mệt Trân ngước mặt lên thì thấy mình đang đứng cạnh cái cây sát phia bên dưới rào trường. Nhìn cái cây ký ức lại tràn về trong Trân:
– Em mau xuống đi. Coi chứ té đó chời.  Duy nhăn mặt nhìn Trân.

– Em mà sợ gì _Trân nhìn Duy cười tươi.
-Em không sợ nhưng anh sợ đó  Duy nhìn Trân nhăn mặt lo lắng.
– Á chết lão giám thị tới  nhìn thấy bóng dáng ông thầy hói hói nơi xa xa Trân mất hồn buông tay.
Và thế là quyên cục thịt khổng lồ đè nặng lên người Duy. Duy ê ẩm nói:
– Khỗ cái thân tui. Anh nói mà em không nghe hả lỡ có chuyện gì thì sao ?? Duy nghiêm mặt mắng Trân.
– Hức tại em thấy lão giám thì chớ bộ. Mà có sao đâu, có anh đỡ em mà sợ gì Trân nhìn Duy cười tinh nghịch.
-Không sao cái đầu em, lỡ không có anh thì biết làm sao hả ???????? Duy tiếp tục giảng đaọ.
– Ơ vậy anh không ở bên cạnh em mãi àk ?? Trân trề môi nhìn Duy hỏi.
– Không có dĩ nhiên là anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em rồi  Duy mỉm cười trước sự dễ thương của Trân.
– Hứa đó nha _Trân đưa ngón tay út ra trước mặt Duy.
– ừ hứa  Duy khẽ đưa tay móc nghéo.
-Hahhaa, gì mà ở cạnh mãi mãi, gì mà hứa cơ chứ. Tất cả đều là nói dối. Đồ nói dối tôi hận anh  Trân hét to giữa sân trường.
Trong lớp học thì nó và hắn cũng chẵng nói với nhau một tiếng nào, nhưng hắn thì cứ thỉnh thoảng liếc nhìn nó khi nó không để ý.
Thế là buổi học cũng trôi đi trong không khí nặng nề. Nó lê chân bước về nhà chẵng hĩu hôm nay Duy đi đâu mà cứ như bốc hơi. Hắn thì trên suốt đường về cứ đi theo nó, như kẽ biến thái vậy ” Không. Mình đâu phải kẻ biến thái đâu, chỉ tiện đường mà thôi. Đúng vậy tiện đường mà thôi ” hắn yên tâm với suy nghĩ ngốc nghếch của mình.
Cuối cùng cũng về tới nhà, nó leo lên phòng đánh một giấc cho tới bữa ăn tối thì Duy cũng đã về. Cả nhà ăn tối, mama, papa thì hỏi thăm tụi nó đủ thứ. Sau khi ăn xong nó quay về phòng, lục lọi sách vở định học bài, thì thấy một vật gì đó. Nó cầm vật đó lên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nó chạy thẵng qua nhà hắn.

Chap 29:
Nó đi qua đi lại trước cửa nhà hắn, phân vân không biết có nên bấm chuông hay không??? ”Giờ làmđây trời. Hay mai mình đưa cũng được nhỉ. Nhưng lỡ cậu ấy tưỡng mất thì làm sao, hiz ông trời ơi giúp con với ” Nó cứ đứng trước nhà hắn mà đấu tranh nội tâm. Bất ngờ thiên thần bé nhỏ của chúng ta xuất hiện, cất tiếng nói lanh lảnh của mình lên:
– AAAAAAAAAAAAA Chị Nhi  pé Luân vừa bước ra khõi nhà pé Na thấy nó thì vừa hét vừa 3 đầu 8 chân chạy lại chổ nó.
– Hả ??? nó bất ngờ quay đầu lại.
– Chị Nhi đứng đây làm gì zậy vô nhà đi nào _pé Luân vừanói vừa nắm tay nó kéo vào nhà.
– Ơ chờ chị đã  nó bất ngờ thốt lên được vài tiếng thì cánh cửa mở ra.
Nó đưa mắt đảo quanh nhà, không thấy hắn đâu nó thở phào nhẹ nhõm. Nó cúi xuống quay sang nhìn pé Luân:
– Luân nà !!Chị nhờ 1 chuyện được hông ???_nó nhìn pé Luân cười tinh nghịch.
– Dạ  pé Luân gật đầu lễ phép.
– Luân đưa giùm cái này cho……………… nó chưa kịp nói xong thì:
– AA anh Hai chị Nhi tới chơi nè  thấy hắn đi xuống pé Luân hét lên.
Nó giật thót cả tim, bất chợt quay đầu lại nhìn. Hắn cũng bất ngờ nhìn nó, 4 con mắt lại nhìn nhau thắm thiết như để thõa mãn nổi nhớ nhung đã hơn một ngày không nói chuyện. Được một lúc cả 2 đi ra ngoài công viên nói chuyện, nó ngồi trên chiếc xích đu thân thuộc ngày nào, còn hắn thì ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh, một không gian yên tĩnh cứ dần dần xâm chiếm tụi nó. Nó đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí này:
– Khánh àk  giọng nó man mát một nổi buồn.
– Sao cơ  hắn đáp lại.
– Có cái này……Tớ muốn đưa cho cậu.  nó lôi trong túi ra chiếc điện thoại của hắn.
– Cái này……… Làm sao cậu có _hắn cầm chiếc điện thoại trên tay nhìn chằm chằm khó hĩu.
– Àk chị Trân đưa cho cậu ý từ hôm trước mà tớ quên đưa cho cậu  nó quay sang nhìn hắn mỉm cười buồn.
– Àk ừ  hắn gật đầu, như hiểu ra một vấn đề quan trọng gì đó.
Sau khi hắn nói, thì một lần nữa không gian yên lặng lại bao quanh tụi nó. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng:
” Tấm hìnhđâu rồi nhỉ ??? Chẵng lẽ cô ấy đã xé nó đi rồi. Mình có nên hỏi thử không nhỉ ?? Sao mà khó mở lời dữ vậy nè ”
” Chắc không nhìn thấy tấm hình đó, cậu ấy thấy vui lòng hơn nên đã nhờ chị Trân xé nó đi. Mình ngốc thật, đừng khóc ở đây, mày phải kiềm nén lại Nhi àk ” nó bấu chặt 2 tay vào nhau, để ngăn cản nước mắt rơi.
Một lúc sau đến lượt hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí:
– Cảm ơn cậu  hắn cố gắng nói.
– Àk không có gì tớ phải xin lỗi cậu mới đúng chứ, sao có thể đưa cho cậu muộn như thế này  nó đáp lại hắn.
– Không là lỗi của tớ mà hắn nhướng mày nói tiếp.
– Thôi lỗi của ai cũng được. Tớ hoàn thành nhiệm vụ bạn gái cậu giao cho rồi, tớ về đây, tạm biệt cậu _nó cố gắng nói thật nhanh rồi rời khỏi cái xích đu.
Bất chợt bàn tay hắn nắm chặt tay nó lại, nó bất ngờ quay lại nhìn hắn:
– Chuyện gì vậy ??? nó giương đôi mắt bất ngờ nhìn hắn.
– Àk, àk hông có gì. Tạm biệt cậu  hắn buông tay nó ra, mỗi lần nhìn vào mắt nó hắn chẵng thốt lên được điều gì.
Nó bước đi với hy vọng vừa mới vụt tắt, mới vừa rồi đây, nó đã hy vọng hắn nói cái gì đó, về tấm hình chẵng hạn. Vì sao hắn lại muốn xe nó ??? hay là hắn đang muốn ngăn cản bước chân nó. Nhưng tất cả chỉ là hy vọng mà thôi, và cuối cùng cái hy vọng đó cũng vụt tắt bởi chính ngưới tạo ra nó.
Nhìn bógn dáng bé nhỏ cứ xa dần rồi lại xa dần, tim hắn co thắt lại, hai từ ” bạn gái ” thốt ra từ miệng nó như ngàn mũi dao đâm thẳng vào tim hắn. Còn chuyện tấm hình, có lẽ là nó xé đi thật rồi, có lẽ nó đã muốn quên hắn thật rồi. Hắn đưa tay sờ trên bề mặt điện thoại, nơi mà tấm hình kỷ niệm được dán ” Cô ấy đã múôn quên mình. Thì có lẽ mình nên buông tha cho cô ấy, một người tồi tệ như mình không xứng đáng với tình yêu ấy ” nhìn thẳng vào bàntay vừa mới nắm chặt tay nó, hơi ấm vẫn còn vương vấn đâu đây nhưng nó đã đi mất rồi. Tại sao bàn tay này đã nắm chặt tay nó rồi, nhưng lại buông ra hả trời ??? Bất chợt nước mắt hắn không nói mà lại rơi, hắn vốn là một người mạnh mẽ, lạnh lùng mà tại sao lại tốn nhiều nước mắt vì một người con gái thế này. Chỉ có hắn mới trả lời được, bởi vì hắn yêu nó. Nhưng có lẽ hắn muốn chôn chặt tình yêu này vào một góc thật lớn của trái tim hắn. Vì hắn sợ, sợ khi nhìn thấy nó khóc, sợ rằng hắn sẽ lại làm tổn thương nó, những vết thương trước đây hắn cảm thấy là quá đủ cho tâm hồn của nó. Từ khi nào hắn đã trở nên nhút nhát như vậy, có lẽ tự khi bản thân hắn nhận ra rằng hắn yêu nó. Hắn thầm nghĩ từ bây giờ, hắn sẽ bước ra khỏi cuộc đời nó, bước ra khõi trái tim của nó, đễ nhường vị trí đó cho người con trai khác. Nhưng liệu hắn có chịu được khi một người con trai khác không phải hắn ở bên cạnh nó không ??? Câu trả lời nỳa ngay chính bản thân hắn cũng chẵng biết. Hắn cứ ngồi đó, đến tận khuya để cảm nhận được hơi ấm của người mình yêu vẫn con vương vấn đâu đây.
Nó bước vào nhà chạy nhanh lên phòng úp mặt xuống giường mà khóc nức nở.

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Sẵn sàng giúp đỡ
Nhớ mặt
Thử Yêu Côn Đồ
Chỉ 1 con thôi
Tượng Đài “Thương Tiếc”