<?php the_title(); ?>

Em Luôn Ở Trong Tâm Trí Anh

06.08.2014
Admin

Còn Trang sau khi vào sau cánh gà thì Hằng và Phương (2 đứa con gái còn lại trong lớp) sán lại gần thủ thỉ hỏi han :
– Mày nhé, chưa gì đã ôm zai được rồi. Thế cảm giác thế nào?
– Ừ thì thấy như có dòng điện 220 votl lướt qua ấy, tê tê cả người. Cả lũ cười phá lên cười thích thú, Trang nghiêm túc lại và nói :
– Kể ra thì tao cũng thích Quân thật, vừa nãy là tao cố tình ôm Quân đấy chứ.
– Thế thì mày tán đi, nhanh lên không tao cướp đấy – Hằng hích vào người Trang rồi cười
– Mày điên à! Mày thấy cọc đi tìm trâu bao giờ chưa
– Thấy đầy, tao nói thật đấy, mày không nhanh chân lên là mấy em lớp kế toán với mấy em quản trị doanh nghiệp hớt đấy.
– Ừ, tao biết rồi. Trang trầm ngâm, chợt nghĩ : ” Kể ra không nhanh chân thì cũng mất Quân thật “. Và cứ thế, lúc nào trông Trang cũng suy tư như đang nghĩ ngợi 1 điều gì đó, nó quyết tâm phải chiếm trọn trái tim Quân cho bằng được.

Buổi học những hôm sau đó, Trang chủ động xin đổi chỗ để ngồi cạnh Quân hơn, nó cũng thường xuyên nhờ Quân giảng bài nhiều hơn : hôm thì tớ chưa hiểu công thức tính giá tiền trong Excel, hôm thì tớ không hiểu lắm về Duy vật biện chứng của môn chính trị, rồi thì tớ vẫn lăn tăn ở tư tưởng Hồ Chí Minh, vv…Đủ mọi cách để tiếp cận Quân nhưng Quân vẫn vô tư vì chỉ xem Trang như 1 người bạn vì lúc này đối với nó Thúy là tất cả, nó cho rằng không có ai trên đời này có thể thay thế được Thúy, đơn giản vậy thôi.
Riêng còn Trang, thấy Quân không có biểu hiện gì, nó vẫn quyết tâm không từ bỏ. Từ trước đến giờ, Trang quen được người khác săn đón hơn chỉ trừ trường hợp nó thực sự thích ai đó thì nó mới quyết tâm chinh phục cho bằng được.

Trang là con 1 trong 1 gia đình khá giả, nếu không muốn nói là rất giàu. Bố là giám đốc của 1 công ty kinh doanh bất động sản, mẹ là bác sĩ ở bệnh viện Việt Tiệp, từ nhỏ Trang đã được bố mẹ khá cưng chiều, vật chất với Trang chưa bao giờ thấy thiếu cả, nếu có chỉ là sự thiếu thốn tình cảm. Bố mẹ mải làm ăn suốt ngày, Trang thường xuyên phải ở nhà 1 mình vì vậy nó cần hơn bao giờ hết tình cảm của 1 mái ấm gia đình, tình cảm từ của 1 người bạn trai thực sự biết quan tâm đến nó. Trang từng yêu nhiều nhưng hầu hết những thằng con trai đến với Trang cũng chỉ vì Trang có nhà mặt phố, bố lại làm to, đi xe đẹp, tiền tiêu không hết. Nó từng hận bọn con trai, hận ghê gớm, nó cho rằng bọn con trai chỉ yêu bằng mắt chứ chả có ai thật lòng cả. Nhưng rồi nó cũng phải thay đổi cái cách suy nghĩ ấy cho đến khi gặp Quân.

Hôm sau Trang để xe ở nhà, bắt taxi đi học. Lấy lí do là xe hỏng nó nhờ Quân lai về và đương nhiên là Quân vô tư vui vẻ nhận lời mà không mảy may suy nghĩ. Đến nơi, Trang mời nó vào uống nước, Quân từ chối khéo nhưng nhìn cái bản mặt bí xị chỉ trực đến nơi của Trang lại làm nó phải lay động :
– Ít nhiều Quân cũng phải để Trang cám ơn chứ!
– Bạn bè với nhau cả mà, ơn với huệ gì.
– Thì cứ vào uống cốc nước đã. – Nói rồi Trang kéo tay Quân lôi xoành xoạch đi vào trong mà không cần đợi nó trả lời.

Nhà Trang khá rộng rãi, nội thất trang trí 100% là gỗ nhập ngoại đắt tiền, nhìn thoáng qua là đủ biết gia cảnh nhà Trang như thế nào rồi.
– Quân uống rượu nhé? – Trang hỏi nó
– Ơ…thôi! Mình không biết bia rượu, thuốc lá gì cả. Mấy cái đấy mù tịt – Nó gãi đầu cười trừ
– Eo! Con trai gì mà hiền thế, chả bù cho bọn thanh niên bây giờ chỉ cắm đầu vào đập đá với hút cỏ. Quân như thế bảo sao mấy em kế toán lại không mê tít.
– Trang cứ nói quá thôi…thiếu gì người hơn Quân
– Nhưng chỉ có Quân là đặc biệt thôi! Mà Quân uống gì nhỉ?
– Thôi cho Quân cốc nước lọc cũng được.
Quân lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà của Trang 1 cách chăm chú, đến khi Trang cầm cốc nước ra và ngồi bên cạnh nó lúc nào cũng không hay biết. Trang nhìn Quân, nó ước chỉ cần Quân chấp nhận nó thôi thì nó sẵn sàng làm mọi việc vì Quân cả kể phải lao vào biển lửa, lấy hết sức can đảm, Trang kéo mạnh tay Quân lại và khẽ đặt lên môi Quân 1 nụ hôn nồng cháy. Quân hết sức ngạc nhiên và bất ngờ, nó cố đẩy mạnh Trang ra :
– Cậu…cậu…đang làm cái gì thế?
– Trang…Trang yêu Quân! Làm người yêu của Trang nhé!
– Xin lỗi! Quân sẵn sàng làm bạn với Trang, chứ làm người yêu thì không thể được
– Tại sao! Trang không xứng với Quân à?
– Tại Quân đã có người yêu rồi – Nói đến đây, nó lạnh lùng đứng dậy dắt xe ra về bỏ lại Trang với 2 dòng nước mắt.
Chưa bao giờ có ai dám từ chối Trang 1 cách thẳng thừng như thế, lòng kiêu hãnh của Trang bị tổn thương 1 cách tột đổ. ” Không, không thể để mất Quân dễ dàng thế được ” – Nó gào lên, trong đầu nó lúc này chỉ tìm cách làm thế nào để chiếm trọn trái tim Quân mà thôi.

Chap 8:

Những buổi hôm sau đó, Quân chủ động lảng tránh Trang, nó không biết làm gì hơn ngoài sử dụng cái phương án quen thuộc của mình. Nó xin thầy chủ nhiệm đổi chỗ, tan học nó thường nán lại lâu nhất chờ mọi người về hết nó mới về. Trang thấy vậy liền bực lắm, nó quyết định tung ra chiêu bài độc của mình để nhanh chóng hạ gục Quân.

Sáng hôm sau đi học, Quân ngạc nhiên khi thấy Trang bỗng khóc nức nở, mặt gục xuống bàn, cả lớp xúm lại hỏi han nhưng con bé càng khóc to hơn. Quân không muốn mình cái mác là vô tình nhưng lúc này nó chỉ biết im lặng và bơ đi mà thôi, cắm headphone vào tai nó bật volume to hết cỡ để đỡ phải nghe những âm thanh ồn ào kia.
Giờ ra chơi, đột nhiên Hằng kéo tay nó lôi ra hành làng vặn vẹo :
– Ông làm gì mà cái Trang nó ra nông nỗi này?
– Ơ…tôi có làm gì đâu – Nó ngạc nhiên khi thấy Hằng lại hỏi như thế, chả nhẽ Trang kể cho cả lớp vụ hôm nọ nó từ chối Trang à
– Ông không làm gì nhưng ông gián tiếp làm nó càng thêm đau khổ thêm đấy ông có biết không?
– Ơ…ơ..
– Nó bị bệnh…nặng lắm. 1 phần cũng là do ông đấy.
– Ặc, sao lại là do tôi. Mà Trang bị bệnh gì? – Quân tò mò, gặng hỏi.
– Nó bị bệnh thiếu máu trầm trọng, bác sĩ bảo huyết sắc tố trong người nó không đủ sản xuất và cung cấp máu cho cơ thể, kết quả khám bệnh đây, tôi với cái Phương vô tình thấy được nó giấu trong ngăn bàn, ông xem đi.

Quân cầm tờ kết quả mà tay chân rụng rời, nó không tin vào mắt mình nữa. Mới có vài hôm trước nó vẫn thấy Trang còn bình thường khỏe mạnh lắm cơ mà. Đúng là cuộc sống, không ai đoán trước được chữ ngờ.

– Ông cũng nên có trách nhiệm với nó đi, dù sao trong chuyện này ông cũng có 1 phần là do ông đấy.
– Nhưng…tôi có người yêu rồi.
– Tôi không biết. Nó mà có làm sao thì ông ân hận cả đời đấy. – Nói rồi Hằng bỏ đi bỏ lại Quân thẫn thờ với tờ giấy trên tay.

Thực ra, đối với Trang khi có mẹ làm bác sĩ ở 1 bệnh viện lớn nhất nhì thành phố này thì việc xin 1 tờ kết quả với đủ các chữ kí không có gì khó cả. Và chính Trang cũng là người cố tình để Hằng và Phương thấy tờ kết quả ấy. Trang cao tay thật, đánh lừa tất cả lũ bạn bè nó lẫn cả Quân, chỉ khổ cho Quân đã quá cả tin.
Đêm hôm ấy, Quân không ngủ được, hình ảnh của Trang và hình ảnh của tờ giấy kết quả khám bệnh cứ hiện hữu lên trong đầu nó khiến nó day dứt mãi, nó không biết làm sao trong hoàn cảnh này vừa tốt cho Trang mà không làm tổn thương đến Thúy. Đầu óc nó chỉ muốn vỡ tung ra, nó tìm đến thuốc lá nhằm giải tỏa bớt những áp lực đang đè nặng lên vai.
Sáng hôm sau, nó chủ động tìm Trang nói chuyện :
– Sao Trang bị bệnh mà không nói cho ai biết.
– Trang không muốn mọi người phải lo lắng.
– Trang không định nói cho bố mẹ mình biết sao.
– Không!
– Tại sao, ít nhiều bố mẹ Trang còn biết phải làm gì để giúp Trang chứ. Lát Quân đưa Trang về nhà và nói chuyện này với bố mẹ Trang nhé.
– Thỏi khỏi cần.. Nếu Quân gọi Trang ra đây cũng chỉ vì việc này thì Trang vào lớp đây.

Quân định tỏ ra lo lắng cho Trang nhưng xem ra có vẻ không hiệu quả lắm. Suốt 5 tiết học, Quân cứ đắn đo mãi : nó không muốn gây thêm tổn thương cho Trang nữa và muốn bù đắp 1 phần gì đó cho Trang nhưng rồi nó lại nghĩ đến Thúy – người con gái đầu tiên và cũng là duy nhất mà nó từng yêu, nhìn Thúy đau khổ nó không đành lòng. Phải làm sao đây? – nó tự hỏi chính bản thân mình, nó như lạc vào giữa chốn mê cung không lối thoát vậy. Sau 1 hồi đắn đo cuối cùng nó đã tìm được cách giải quyết ổn thỏa, sau này có dịp nó sẽ kể cho Thúy nghe tất cả và hi vọng Thúy hiểu những việc nó làm. Cuối buổi học, Trang đang lúi húi lấy xe thì Quân chạy đến và nói :
– Chiều rảnh không, đi xem phim trên Mega với Quân.
Biết cá đã cắn câu nhưng Trang vẫn tỏ ra không cần :
– Thôi…khỏi cần đâu…chiều Trang bận rồi.
– Thì ít ra cũng phải cho Quân quan tâm đến Trang 1 chút chứ.
– Thôi, Trang sợ người yêu Quân biết được lắm.
– Rồi người yêu Quân cũng hiểu cho Quân thôi vả lại Quân không làm điều gì mờ ám nên cũng chả việc gì phải lo sợ cả.
– Là Quân nói đấy nhé, không có lúc lại bảo…
– Ừm được rồi. Vậy 2h chiều Quân qua đón nhé.
Kế hoạch của Trang xem ra đã có dấu hiệu tích cực, với những người sống nặng về tình cảm như Quân thì việc mắc bẫy dễ dàng thì cũng chả có gì khó hiểu, Trang đã tính toán khá kĩ điều này.
2h chiều, Quân qua đón Trang. Lúc này Trang bước ra, vỗ nhẹ vào vai nó, rồi xoay người 1 vòng :
– Thấy Trang đẹp không?
– Ờ…ờ đẹp.
Giờ Quân mới để ý Trang hôm nay rất xinh. Trang mặc 1 chiếc váy màu trắng, tay đeo chiếc túi LV đắt tiền, mái tóc đang làm xoăn lọn màu nâu hạt dẻ với đôi môi được tô đỏ thắm, nhìn Trang lúc này chả khác gì những ngôi sao nổi tiếng cả. Trên suốt đoạn đường đi, Trang thường vòng tay ôm Quân cho dù Quân tỏ ra khá khó chịu và cố gỡ bỏ cánh tay Trang ra nhưng cũng chỉ được 1 lúc thì đâu lại vào đấy. Nó thở dài, không giám to tiếng vì sợ sẽ làm tổn thương đến Trang nhưng chính vì cái sự nhu nhược đó đang dần giết chết Quân.

Sinh nhật Quân, nó tổ chức 1 party nho nhỏ ở Discovery Bar và mời lũ bạn thân thiết của nó, tất nhiên là có cả Thúy. Chúng nó đang đập phá, hát hò vui vẻ thì đột nhiên Trang xuất hiện khiến Quân hết sức ngỡ ngàng, nó đứng như trời chồng, khuôn mặt tỏ rõ sự bối rối.
– Happy birthday Quân nhé! – Dứt lời Trang lao đến ôm chặt và hôn chùn chụt lên má nó. Quân đẩy mạnh Trang ra tức giận :
– Trang…Trang làm cái gì thế?
– Thì chúc mừng sinh nhật Quân chứ làm gì. À Trang có quà tặng Quân này – Nói rồi Trang móc từ trong túi xách ra 1 chiếc hộp nhỏ được bọc lại khá kĩ lưỡng. – Cái đồng hồ Rolex 8558D này đắt lắm ấy, Trang phải nhờ người đánh hàng từ Sài Gòn ra mới có, ở Hải Phòng không có chiếc thứ 2 đâu.
Lũ bạn nó ” ồ ” lên, tiếng xì xầm bàn tán mỗi lúc 1 to hơn. 1 thằng bạn nó chợt bảo :
– Thằng Quân ghê vãi chúng mày ạ, có em Thúy xinh như kia rồi mà vẫn tán được con ghệ giàu vật vã.
Chúng nó cười phá lên khiến Quân bối rối thật sự, nó luống cuống vội nhìn Thúy. Đôi mắt Thúy lúc này đã nhoèn đi, nước mắt lã chã rơi, những gì Thúy vừa chứng kiến như 1 nhát dao đâm trúng tim vậy, Thúy mở cửa phòng rồi bỏ chạy trong khi Quân vẫn đang thẫn thờ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra từ khi Trang có mặt, thấy vậy 1 thằng bạn nó đứng dậy gào to lên :
– Còn không mau đuổi theo con Thúy đi, thằng ngu này.
Quân lật bật như vừa tỉnh cơn mê, nó chạy theo rồi nắm tay Thúy lại :
– Em…em cho anh giải thích đã
– Chả phải mọi việc đã rõ như ban ngày rồi sao.
– Không phải như em nghĩ đâu, hãy nghe anh nói đã.
Thúy hất mạnh tay Quân ra, ra dấu vẫy chiếc taxi đang đỗ bên đường.
– Xin em đấy, nghe anh giải thích đã được không?
– Hết rồi. – Thúy lạnh lùng nhìn nó rồi đóng sập cửa xe lại.
Quân khuỵu xuống, trời đất xung quanh sụp đỗ, mọi thứ như đang quay cuồng, nó đau đớn dõi theo chiếc xe đang khuất dần khuất dần trong dòng người tấp nập qua lại. Trang nhẹ nhàng tiến đến đứng sau lưng rồi đặt tay lên vai nó, Quân đứng dậy hất mạnh tay Trang ra :
– Trang về đi.
– Trang xin lỗi, Trang không biết đấy là người yêu Quân.
– Kệ Quân, Trang về đi.
– Để Trang đưa Quân về.
– Đã bảo không sao mà – Quân gắt lên rồi bỏ đi, Trang cười khẩy vẻ mặt đầy tự mãn.
Nó quay lại bar thì thấy bọn bạn đã về hết, tiền phòng cũng đã được thanh toán, nhân viên đang dọn dẹp tàn tích đập phá vừa nãy của chúng nó.
– Chị không phải dọn nữa, em thuê tiếp cái phòng này, chị mang giúp em chục chai ken lên đây.
Nó tu hết chai này đến chai khác, lần đầu tiên nó động đến bia mà lại còn uống nhiều như này. Ngồi thẫn thờ trong căn phòng trống với tiếng nhạc ầm ĩ, nó bật khóc, khóc rất nhiều, mọi việc xảy ra quá nhanh chỉ thoáng chốc nó đã mất hết tất cả.
1 rưỡi đêm nó khật khưỡng xuống thanh toán rồi dắt xe lao vút di trong màn đêm thanh vắng. Đến 1 ngã tư nó cố vượt đèn đỏ mà không để ý thấy có cảnh sát cơ động. Tiếng tuýt còi vang lên, nó chợt phát hiện ra có 2 chiếc bồ câu trắng đang đuổi theo mình. Sẵn có hơi men, nó rú ga bỏ chạy về hướng cầu vượt. 1 tên cơ động giơ súng lên bắn chỉ thiên cảnh cáo yêu cầu nó dừng xe lại, thoáng giật mình nó vặn ga hết cỡ cho xe lao như tên bắn. Chạy đến đường cao tốc Nguyễn Bỉnh Khiêm, nó bất ngờ bị trúng đạn cao su từ phía sau. Đau rát, nó loạng choạng tay lái rồi đâm thẳng vào giải phân cách khiến đầu xe nát tan tành, người nó văng ra xa gần chục mét, khuôn mặt bị kéo lê xuống mặt đường đến nỗi tóe máu, vai nó bị tróc hẳn 1 mảnh thịt, bàn tay phải bị trật khớp vẹo hẳn sang 1 bên do nó chống tay xuống đất. Nó chỉ kịp ú ớ vài câu rồi ngất lịm đi

Chap 9:

Quân được đưa vào viện cấp cứu trong tình trạng hôn mê sâu, sau cú ngã vừa rồi nó bị mất khá nhiều máu. Phía bên Công An lập biên bản tạm thu giữ chiếc xe của nó và thông báo về gia đình. Bố mẹ nó vội vã chạy đến nhưng bác sĩ không cho vào, mẹ nó khóc lên khóc xuống vì xót thằng con còn bố nó thở dài, đôi mắt đau đáu hướng về phía phòng cấp cứu như chờ đợi tin tức. Họ hàng nội ngoại nó biết chuyện, nửa đêm cũng lật đật kéo nhau vào xem thằng cháu nó ra sao. 1 không khí u ám bao trùm lên toàn bộ gia đình nó : tiếng khóc lóc, tiếng thở dài, tiếng than vãn…rộn lên từ phía cuối hành lang của bệnh viện. Phải hơn 1 tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu mới từ từ hé mở, cả nhà nó xúm lại vị bác sĩ :
– Thưa bác sĩ, cháu nhà tôi có làm sao không?
– Rất may là não của bệnh nhân không có vấn đề gì, chúng tôi đã tiến hành chụp cắt lớp và không thấy não có bất cứ dấu hiệu nào bị tổn thương cả. Bệnh nhân bị thương chủ yếu ở ngoài da, những chỗ miệng viết thương lớn chúng tôi đã tiến hành tiểu phẫu khâu lại, vai của bệnh nhân cũng đã được cấy 1 lớp da mới thay cho chỗ da cũ bị trầy bóc. Những vết hằn ở lưng do trúng đạn thì cũng không đáng lo ngại lắm, cái chính là tay phải bệnh nhân bị trật khớp khá nặng, nhưng gia đình yên tâm chúng tôi đã tiến hành nắn lại khớp và bó bột rồi, chỉ cần giữ cho bệnh nhân trong vòng 1 tháng không được cử động bàn tay ấy là được.
– Vâng…vâng chăm sự nhờ bác sĩ vậy. Gia đình chúng tôi đội ơn bác sĩ nhiều lắm – Bố nó khẩn khoản
– Không có gì đâu anh, trách nhiệm của chúng tôi là phải tận tình cứu chữa người bệnh mà. Anh và mọi người có thể vào thăm cháu được rồi.

Cả nhà nó vào trong, nhìn thấy nó nằm bất động với bộ dạng thảm hại ấy là lại không kiềm lòng được. Nó vẫn còn hôn mê và vẫn đang phải truyền 1 lượng máu khá lớn. Cái tin Quân bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện rồi cũng đến tai Thúy, người thông báo cho nó không ai khác ngoài Tùng.Có vẻ sự việc xảy ra hôm ấy đối với Thúy như 1 cú sốc lớn, nó suy sụp và đau khổ biết nhường nào nay lại biết hung tin này nữa khiến nó lặng đi như người mất hồn. Nó khóc, lúc này nó không còn giận Quân nữa mà lúc này nó chỉ thấy thương Quân vô cùng, giá như nó nghe Quân giải thích thì mọi việc đâu có ra nông nỗi này. Nhưng cuộc đời là thế, luôn không có chỗ cho những từ ” giá như “.

Quân tỉnh sau hơn 1 ngày hôn mê miên man, nó từ từ mở mắt nhìn xung quanh. Lúc này nó thấy đầu đau nhức, toàn thân ê ẩm
– Quân đừng cử động mạnh, bác sĩ vẫn chưa cho Quân làm bất kì điều gì đâu
Nó giật mình, là Trang đang ngồi bên cạnh nó nhìn nó âu yếm.
– Trang…làm gì ở đây thế? – Nó định ngồi dậy nhưng Trang đã kịp đỡ nó nằm xuống.
– Đã bảo đừng cử động mạnh rồi mà, người đâu mà bướng thế.
– Trang vẫn chưa trả lời Quân
– Không thấy Quân đi học nên Trang đến nhà Quân tìm thì được biết Quân xảy ra chuyện.
Quân vội đảo mắt xung quanh, ngoài Trang ra nó không còn thấy ai cả :
– Quân nằm đây 1 mình à?
– Ừ, mẹ Quân vừa đi mua bánh đa cho Quân rồi.
Lúc này, Quân chỉ mong được gặp hơn ai hết nhưng có lẽ giờ này người ấy cũng k biết nó đang phải nằm đây – Quân nghĩ vậy.
– Tỉnh rồi à con?
Mẹ nó bước vào, trên tay còn xách chiếc cặp lồng đựng món tủ của nó.
– Mẹ…Bố đâu
– Bố mày đi làm rồi, cả đêm qua bố thức trông mày giờ lại phải đi ngay.
– Con…con
– Mà mày đi đứng kiểu gì mà để công an người ta phải bắn thế con, cũng may là cái số mày còn lớn đấy con ạ.
Nó vẫn chưa nhớ được những gì xảy ra đêm hôm đó, nó chỉ nhớ bị dính đạn cao su đau rát từ phía sau của mấy ông Cơ động rồi ngã còn sau đó nó không còn biết gì nữa. Nó nhoẻn cười, thì thầm :
– Cũng may là đạn cao su, chứ đạn thật thì giờ này con đang ngồi ngắm gà khỏa thân trên nóc tủ rồi ấy nhỉ.
– Mày bị động cỡn hay sao mà vẫn còn đùa được – Mẹ nó quát.
Trang thấy thế cũng hùa vào :
– Làm cho bố mẹ lo sốt vó mà vẫn còn nhăn nhở được.
– Mà mày có bạn gái sao không nói với mẹ thế, con bé vừa xinh xắn lại vừa chu đáo thế này mà mày cứ giấu mẹ – Mẹ nó quay sang nhìn Trang và nói.
– Ơ…không phải đâu mẹ ơi, chỉ là bạn bè thôi.
– Bạn bè gì, mày đừng có mà giấu mẹ nhé.
– Con nói thật mà. Mẹ nhìn mặt con nghiêm túc thế này cơ mà.
– Đúng đấy bác ạ, chúng cháu chỉ là bạn thôi, chứ không phải người yêu gì đâu. Cháu mơ còn chưa được ấy ạ – Trang chen ngang.
– Mẹ là mẹ thấy con bé được đấy Quân ạ – Mẹ nó cười, câu nói ấy của mẹ Quân khiến Trang cười thích thú.
– Con đã bảo chỉ là bạn thôi mà, mẹ lằng nhằng quá.
– Đấy là mẹ góp ý vậy, thôi ăn sáng đi con. – Mẹ nó đỡ nó dậy, định bón cho nó ăn thì Trang bảo :
– Bác mệt rồi, để cháu giúp cho Quân ăn cho cũng được, bác về nghỉ ngơi đi ạ.
– Có phiền cháu không?
– Bác yên tâm, cháu rảnh mà.
– Ừ vậy cháu giúp bác, bác tranh thủ về giặt đống đồ cho nó rồi chợp mắt 1 chút. Suốt gần 2 hôm nay nào có được ngủ đâu.
– Dạ vâng, bác cứ đi đi để cháu lo.
– Vậy cám ơn cháu nhé.
Quân thấy thương mẹ quá, tại nó mà mọi người phải bỏ việc bỏ làm đi chăm sóc cho nó như thấy này, bóng dáng mẹ nó gầy gò khuất dần khuất dần khiến lòng nó đau xót.
– Để Trang đỡ Quân dậy ăn nhé – Trang từ từ đỡ nó dậy rồi chèn tấm gối vào sau lưng cho nó dựa.
– Làm phiền Trang rồi.
– Lại khách sáo rồi, vì Quân thì Trang có thể làm tất cả mọi thứ mà.
– Nhưng Trang phải hiểu là Quân có người yêu rồi chứ.
– Mặc kệ, chỉ cần Quân vẫn còn nhớ đến Trang, vẫn còn để ý đến Trang thì Trang vui lắm rồi.
– Trang định làm người đến sau mãi sao.
– Thì đâu có sao đâu, Trang vẫn luôn hi vọng sẽ có 1 ngày được hạnh phúc bên Quân. Có ai đánh thuế hi vọng đâu mà – Trang cười.
Thực sự lúc này nó rất khó nghĩ, Trang có vẻ rất thật lòng và tốt với nó nhưng nó không thể quên được Thúy dẫu bây giờ tình cảm giữa 2 đứa nó khó có thể hàn gắn lại được như trước nữa, Nó thực sự mệt mỏi khi mỗi ngày cứ phải đối diện với chuyện này.
Trang đang bón cho Quân ăn thì bất ngờ Thúy và Tùng xuất hiện. Lần thứ 2 Quân rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này, mắt nó mở to hết cỡ, mồm lắp bắp không nói được câu gì. Nghe tin nó gặp nạn, Thúy bắt Tùng phải lai vào viện thăm nó thì bắt gặp cảnh tượng này.
– Anh làm cái gì đấy, đứa nào đây? – Tùng gắt
– Tao…tao…đây là bạn tao…không như mày nghĩ đâu. – Nó cố phân bua, giải thích.
– Bạn bè kiểu gì mà bón cho nhau ăn thế này, ông định lừa ai thế – Tùng giận dữ hộ Thúy trong khi lúc này Thúy vẫn chôn chân đứng như trời chồng.
– Đến cả mày cũng không tin anh nữa à.
– Không phải như em nghĩ đi, chị là bạn Quân thật mà – Trang giải thích dùm Quân.
– Không hỏi chị – Tùng nhìn Trang trừng trừng. Tôi thất vọng về ông quá đấy Quân ạ
Quân tức giật hất đổ bát bánh đa trên tay Trang và buông ra 1 câu chửi thề.
– Mày có để tao nói không đây, tao đã bảo chỉ là bạn bè thôi cơ mà, anh em với nhau mà mày còn không hiểu tao là người như thế nào à.
Thúy lẳng lặng đến đặt bên cạnh Quân túi hoa quả :
– Tôi nghe anh bị tai nạn nên đến thăm, có vẻ như đã phá hỏng phút giây riêng tư của 2 người rồi. Xin lỗi tôi đi về, 2 người cứ tự nhiên. Anh nghỉ ngơi cố giữ gìn sức khỏe – Dứt lời, Thúy định quay bước đi thì Quân vội nắm lấy tay kéo lại.
– Đến giờ phút này, em vẫn không tin tưởng anh nữa sao.
– Tôi muốn tin nhưng không thể, những gì tôi nhìn thấy là quá đủ rồi.
– Chả nhẽ, anh phải chết trước mặt em thì em mới chịu tin là anh không thay lòng đổi dạ chứ gì?
Nói rồi, Quân dựt mạnh ống truyền máu đang cắm trên bàn tay nó ra khiến máu bắn toe toét đỏ lòng cả giường, cả chăn và cả người nó. Nó nhoài người với lấy con dao gọt hoa quả toan định đâm 1 phát vào bụng mình thì Tùng vội giữ tay nó lại.
– Anh bị điên à – cả Tùng và Thúy đều hét lên
– Sống làm gì khi không còn 1 ai tin tưởng nữa, thà cứ để tao chết đi cho rồi. – Quân giật mạnh con dao từ tay Tùng nhưng không được
– Anh đúng là thằng ngốc – Thúy nhìn nó bật khóc.
– Phải, anh là thằng ngốc nên mọi lời anh nói chả có ai tin – Mắt Quân đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.
– Nhưng ít ra anh cũng không được làm điều dại dội như thế chứ.
– Biết sống làm gì khi người mình yêu nhất lại không còn tin tưởng mình nữa.
– Đồ đại ngốc
– Yêu em anh sẵn sàng làm 1 thằng ngốc.
Thúy khóc to hơn, nó lao đến ôm chầm lấy Quân trong niềm hạnh phúc vô bờ. Tưởng chừng như tất cả đã chấm hết với Quân nhưng cuối cùng thì tình yêu đích thực giữ chúng nó đã chiến thắng. Quân ôm siết lấy Thúy như thể nó không muốn mình phải rời xa Thúy thêm bất cứ 1 lần nào nữa.

Chap 10:

Trang thẫn thờ, nó buồn lắm khi thấy tình cảm giữa Quân và Thúy bây giờ khó có thể chia cắt được. Khuôn mặt Trang lộ rõ vẻ thất vọng, dường như nó muốn bỏ cuộc trả lại cuộc sống bình yên cho Quân.
– Thúy, em đi mua cho Quân cái gì ăn tạm đi. Bát bánh đa này Quân làm vỡ rồi mà chưa ăn đc bao nhiêu. Để chỗ này chị dọn cho.
– Vâng…vâng – Thúy hơi ngượng ngùng vì lúc nãy chúng nó ôm nhau trước mặt Trang và Tùng.
Thúy kéo Tùng đi cùng, vừa đi khuất Trang lặng lẽ ngồi dọn dẹp lại đống đổ vỡ :
– Xin lỗi Trang về chuyện lúc nãy nhé, Quân hơi bực nên mất kiểm soát bản thân – Quân quay sang nhìn Trang khẽ nói.
– Trang hiểu cảm giác của Quân lúc đó mà, không sao đâu.
2 đứa nó lặng đi 1 lúc khá lâu nhưng cả 2 đứa nó đều hiểu lúc này nên cần phải làm gì.
– Quân hạnh phúc thật ấy, Trang ghen tị quá.
– Quân tin là sớm muộn gì Trang cũng gặp 1 người tốt với mình thôi, hơn Quân.
– Với Trang thì chỉ cần bằng 1 nửa của Quân là hạnh phúc lắm rồi – Trang cười, nụ cười rạng rỡ có sức hút kì lạ.
– Chả nhẽ Quân đặc biệt với Trang đến thế à – Quân trầm ngâm.
– Quân luôn chiếm 1 vị trí nhất định trong trái tim Trang, thật đấy. Trang đã tìm đủ mọi cách để khiến Quân chú ý đến Trang, cả kể việc…
– Việc gì vậy? – Quân tò mò.
– Cả kể việc giả bệnh để khiến Quân quan tâm đến Trang hơn.
– Quân hiểu, Quân không để ý đến mấy cái chuyện đó đâu. Chỉ cần lúc này Trang được sống vui vẻ là Quân thấy vui rồi.
– Trang thật ích kỉ, chỉ muốn Quân thuộc về mình. Nhưng rồi Trang cũng nhận ra rằng, tình yêu đích thực sẽ tự tìm đến chứ không phải là mình dùng mọi cách để nắm lấy nó. Trang cũng buồn lắm khi thấy Quân hạnh phúc như vậy, nhưng cuộc sống là phải biết chấp nhận : Trang là kẻ thua cuộc.
– Không Trang không phải là kẻ thua cuộc, chỉ là cơ hội chưa đến với Trang mà thôi. Quân đã nói rồi Trang sẽ tìm 1 người thật tốt hơn Quân yêu thương mình mà.
– Nhưng với Trang, Quân rất đặc biệt. Trang muốn…
– Muốn gì?
– Chỉ sợ Quân không đồng ý thôi?
– Nếu Quân làm được thì Quân sẵn sàng.
– Nếu không được làm bạn gái của Quân thì Trang muốn làm 1 người em tinh thần bên cạnh Quân có được không?

Quân cười nhẹ nhõm, nó nắm lấy bàn tay Trang và nói :
– Tưởng gì, cái đó thì đồng ý thôi cô em gái ngốc nghếch ạ.
Trang xấu hổ, đấm yêu nó 1 cái, khiến nó vừa chống đỡ vừa cười sằng sặc. Vừa lúc Thúy và Tùng về thấy vậy Thúy bèn hỏi :
– Có chuyện gì vui thế, vừa mới đi 1 tý mà…
– À, từ nay chị đc làm em gái nuôi tinh thần của Quân nên có hơi phởn 1 tý ấy mà – Trang cười, vừa nói nó vừa nhìn Quân.
– Thế là chị phải gọi em là chị đấy nhé.
– Còn lâu, đồ nỡm ạ.
– Ơ chị nhận làm em Quân, còn em tương lai làm bà xã yêu dấu của Quân thì đúng chị phải gọi em là chị còn gì – Thúy cười nhăn nhở
– Chị mà nhỏ hơn 3 tuổi nữa là chị xong với em rồi đấy – Tùng lanh chanh chen ngang.
– Thằng chết dẫm, mày thì bà già 80 tuổi cũng chả tha nữa chắc – Quân bật cười.
Cả bọn cùng cười, chỉ trong chốc lát mọi việc xoay chuyển 1 cách chóng mặt. Cuối cùng thì Quân cũng có thể lựa chọn được cho mình 1 cái kết khá hoàn hảo.

Hơn 1 tháng sau…

Quân làm thủ tục xuất viện, nó trở lại cuộc sống bình thường hiện tại : lại cắp sách đến trường, lại đưa đón Thúy 2 lần 1 ngày đi học chỉ khác là : nó không còn vi vu bên con xe máy thân yêu của mình được nữa thay vào đó giờ nó phải đi…bộ và nó không còn phải đợi chờ Thúy mỗi ngày nữa thay vào đó là Thúy phải…đợi chờ nó. Âu cũng là do cái lần chạy Cơ động khiến con chiến mã của nó nát bét phần đầu, vành cong tớn lại còn bị giữ trên Quận sau 90 ngày mới được tha về, loại này tu sửa lại toàn bộ cũng phải ngót nghét gần chục triệu, đào đâu ra số tiền lớn lúc đó bây giờ, cuối cùng nó nhờ bố nó lên lấy về bán…sắt vụn

Thúy hiểu và thông cảm hoàn cảnh của Quân lúc này, với Thúy thì vật chất cũng chỉ là 1 thứ phương tiện không hơn không kém, quan trọng nhất là Quân vẫn rất yêu nó, vẫn luôn quan tâm nó đến từng li từng tí 1. Điều này làm Thúy tự hào lắm, cho dù Quân có ra sao, có như thế nào thì Quân vẫn mãi là người mà nó yêu nhất. Cũng kể từ sau hôm đó, Quân dẫn Thúy về ra mắt bố mẹ mình, 2 cụ có vẻ vui lắm vì biết được nó trở nên chững chạc hơn, trưởng thành hơn, không còn miệt mài cày game thâu đêm suốt sáng là nhờ Thúy hết. Lắm khi bố mẹ nó vui vẻ còn đùa là :
– 2 bác nuôi nó suốt gần 20 năm trời mà còn chưa có cách nào thay đổi được tính nết nó vậy mà cháu mới quen nó gần 2 năm thôi mà khiến nó biến thành con người khác hoàn toàn thế này. Chả trách mà nó cứ dính lấy cháu như sam ấy.

Nhưng hạnh phúc của 2 chúng nó cũng chả kéo dài được bảo lâu cho đến 1 ngày.
Như thường lệ, nó vẫn lấy xe Thúy đưa đón Thúy đi học mỗi ngày. Cho đến tối hôm ấy, sau khi dừng trước con hẻm nhà Thúy đưa xe cho Thúy xong nó lững thững rảo bước đi bộ 1 mình về (nhà nó cũng không cách xa nhà Thúy là bao) thì bất chợt nó nghe thấy tiếng rú ga từ phía sau vọt lên chặn đầu nó lại, 2 thằng thanh niên mặt mũi băm trợn tay lăm lăm cái tuýp sắt, dựng xe xuống chúng nó ép Quân vào góc tường và hỏi :
– Mày là Quân, người yêu con Thúy à – 1 thằng lên tiếng
Linh tính có điều chẳng lành, nó hơi luống cuống trả lời :
– Vâng, có vấn đề gì không anh.
– Vấn đề gì không à?
Vừa dứt lời nó lĩnh ngay 1 cú đấm như trời giáng vào giữa mặt, máu mũi chảy lênh láng. Nó choáng váng, đầu óc như quay cuồng, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra thì lại bị ăn tiếp 1 cú thụi vào bụng. Đau điếng, nó gục xuống, 2 tay ôm chặt lấy bụng. Thằng vừa đấm Quân tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, túm chặt lấy tóc nó giật ngược lên :
– Thằng ranh con, mày nghe cho kĩ đây. Kể từ giờ phút này, tao mà còn nhìn thấy mày đi với cái Thúy nữa thì mày cứ tập xác định đi dần là vừa nghe chưa.
Vừa buông tay ra, thằng còn lại lao đến phang cái ống tuýp vào giữa đầu nó rồi nhảy lên xe bỏ chạy. Nó gục xuống đường bất tỉnh miên man, đầu bê bết máu. Người dân xung quanh xúm lại xì xào bàn tán, 1 bác xe ôm thấy vậy thương tình lai nó vào viện.
Lần thứ 2 trong vòng 1 tháng, nó phải quay lại bệnh viện, vết rách trên đầu nó khá dài khiến bác sĩ phải khâu mất 14 mũi. Nó nằm lại bệnh viện, hồi nhớ lại những gì vừa xảy ra, nó cầm điện thoại và bấm số gọi cho Thúy :
– Alô!
– Anh à, anh về nhà chưa. Em đang nấu cơm.
– Anh…vừa về…
– Sao giọng anh nghe lạ thế, vừa còn cười nói to lắm cơ mà sao giờ cứ lí nhí vậy.
– À…anh tự dưng thấy mệt…
– Eo, đang trở trời anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, ốm lăn ra đấy là em không lo được đâu,
– Anh…không sao mà. À mà, có ai biết chuyện anh với em yêu nhau ngoài thằng Tùng ra không.
– Không, em có nói cho ai biết đâu. Cả kể bố mẹ em em cũng đâu có nói.
– Vậy thì lạ nhỉ?
– Lạ gì cơ?
– À không, em nấu cơm đi, lát xong anh lại gọi tiếp cho.
– Ừm, ok, chào ck` yêu nhé. Chụt Moazzzz – Như thói quen, mỗi lần Quân gọi cho Thúy thì lúc kết thúc Thúy thường hôn gió cho nó 1 cái như vậy
– Pp vk.

Quân gác máy, lòng đầy lo lắng : 2 thằng đó là ai, có liên quan gì đến Thúy và tại sao lại ngăn cấm nó gặp Thúy.
Thấy đỡ nó xin bác sĩ được về mà lòng vẫn bộn bề suy nghĩ. Sáng hôm sau, Thúy qua đón nó nhìn thấy cái đầu băng bó, Thúy ngạc nhiên hỏi :
– Đầu anh làm sao thế này.
– Ờm…ừ hôm qua bị ngã ấy mà.
– Điêu…ngã mà phải băng bó thế kìa à.
– Ơ thật mà…hôm qua về nhà lên cầu thang mải gọi cho em thì trượt chân nên…
– Lớn đầu rồi đi đứng thế à…- Thúy xoa xao cái đầu đang băng bó của Quân rồi hôn chụt lên má nó 1 cái.
– Thì thi thoảng phải ngã 1 cái để được em hôn chứ – Quân cười nham hiểm.
– Đã thế lần sau không hôn nữa – Thúy đánh yêu nó 1 cái rồi leo lên xe.
– Ơ đừng – Quân méo mó
– Kệ anh, mà tý em về sớm, ra công viên chơi nhé.
– Ừ, ok.

Tan học nó lai Thúy qua công viên quen thuộc – nơi mà chúng nó vẫn đùa nghịch với nhau mỗi ngày. Dựng xe, ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt, việc đầu tiên Thúy làm là “kiểm tra” vết thương trên đầu Quân :
– Nói thật thì em vẫn không tin là anh bị ngã. Ngã cầu thang làm sao mà đến nỗi phải khâu thế kia.
– Thế hôm nào để anh ngã lại cho em xem nhé – Quân cười, vẫn cố che giấu.
– Ngã luôn đi – Thúy bĩu môi
– Được, ngã luôn này – Nói rồi Quân nằm xuống, gối đầu lên đùi Thúy.
– Đồ con khỉ – Thúy cười, tát yêu Quân 1 cái rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi Quân 1 nụ hôn nồng cháy.

Bật chợt có bóng người phía sau tiến lại gần 2 đứa nó :
– Có vẻ như hôm qua mày vẫn chưa thấm đòn thì phải.
2 đứa nó giật mình, Quân bật ngồi dậy. Là 2 thằng hôm qua, hôm nay chúng nó đi cùng 1 người nữa trông có vẻ già hơn.
– Ơ…bố – Thúy lúng túng
” Bố…bố Thúy đấy sao…chả nhẽ bố Thúy có liên quan đến thằng úp sọt mình hôm qua chăng ” – Những suy nghĩ vội thoáng qua trong đầu Quân.
Bố Thúy kéo tay Thúy đứng dậy, chỉ tay vào mặt Quân :
– Hôm qua tao đã cảnh báo mày rồi, vậy mà mày vẫn tiếp tục. Được lắm.
Hóa ra, 2 thằng hôm qua đánh nó lại là chính bố Quân sai khiến.
– Bố…bố đã làm gì vậy.
Bố Thúy quay lại giang tay tung 1 cái tát như trời giáng vào mặt Thúy và hét :
– Con ranh này, tý tao hỏi tội mày sau.
– Bác làm gì vậy – Quân ấm ức sau cái tát vừa rồi mà Thúy phải chịu đựng.
– Tao làm gì à. Mày phải hỏi lại chính mày mới đúng, trong suốt thời gian qua mày với con Thúy làm gì.
– Chúng cháu yêu nhau hoàn toàn trong sáng
– Trong sáng hay không tao không cần biết nhưng mày xem mày có tư cách gì mà đòi yêu cái Thúy hả?
– Cháu…cháu…
– Cái loại khố rách áo ôm như mày mà cũng đòi chòi mâm son. Mày tự nhìn lại bản thân, nhìn lại gia đình mày xem có xứng đáng không?
– Ơ…cháu..
– Bố mẹ thì chỉ là nhân viên quèn, nhà thì xập xệ trong 1 cái khu tập thể đã cũ nát, bản thân thì cũng chỉ là thằng sinh viên học ở 1 cái trường không có chút danh tiếng nào cả, tương lai thì mờ mịt. Mày định làm gì để đảm bảo cuộc sống sau này cho con Thúy.
– Cháu…làm được. Vì Thúy cháu có thể làm tất cả.
– Buồn cười, vậy thì mày đã làm được những gì rồi, ngay đến cái phương tiện đi lại mày cũng còn không có. Tao có thể yên tâm để con gái tao tiếp tục quan hệ với mày được không.
– Cháu…- Quân không thể đối đáp lại được với bố Thúy, cổ họng nó nghẹn ứ sau những gì phải lắng nghe nãy giờ
– Xem ra hôm qua 2 thằng này nó quá nhẹ tay với mày cho nên mày vẫn chưa biết sợ thì phải.
Dứt lời bố Thúy lôi Thúy đi mặc cho con bé khóc lóc van xin. 2 thằng kia lao đến túm lấy cổ áo Quân đấm đá tụi bụi, vừa lấy tay đỡ nó vẫn nhoái người lại nhìn theo bóng Thúy bị kéo đi khuất dần. Nó vùng lên, né được cú đạp của 1 thằng, nó vội đuổi theo Thúy. Bị phát hiện, bố Thúy buông tay Thúy ra quay lại đạp nó 1 cái khiến nó ngã nhào ra đằng sau.
– Thằng chó này – 1 đứa chạy theo sau rút ống tuýp quật vào lưng Quân khiến Quân gục xuống.
Thúy gào lên như điên dại, nó lao vào che cho Quân thì bị thằng còn lại giữ lại cản. Thúy quỳ xuống bò đến bám lấy chân bố nó van xin buông tha cho Quân nhưng bố nó vẫn coi như không nghe thấy gì. Chỉ đến khi Quân nằm bất động không còn cựa quậy gì nữa, bố Thúy mới ra hiệu cho 2 thằng kia ngừng lại. Trước khi bỏ đi chúng nó vẫn kịp buông 1 câu chửi thề.

Quân cứ nằm đó, nó thở dốc, khuôn mặt dính đầy máu, quần áo lấm lem bẩn hết cả. Dòng nước mắt nó tuôn rơi, những lời sỉ nhục của bố Thúy lúc nãy nói với nó vẫn vang lên trong đầu, nó đau đớn uất ức đến bật khóc. Nó cho tay vào trong túi quần lôi chiếc điện thoại ra và gọi cho Tùng đến đón về.
Sau hôm đấy, Quân bỗng trầm tính hơn, nó ít nói ít cười đùa hơn trước. Trên khuôn mặt nó lúc nào cũng thoáng lên 1 nét buồn bã, dường như nó vẫn mặc cảm với những lời bố Thúy nói với nó. Cả ngày nó chỉ khép mình lại trong phòng chả thiết ăn uống gì.
Tiếng chuông điện thoại reo, nó quơ quơ tay như vô thức vớ lấy :
– Alô
– Anh à, em có chuyện cần nói với anh.
– Anh đang nghe đây.
– Em muốn gặp trực tiếp anh cơ.
– Bố em không đi theo em à.
– Có, nhưng đến trường em không vào, đợi bố đi em lại ra. Hôm nay em trốn học. Em đợi anh ở góc công viên mọi hôm nhé. – Thúy cúp máy.
Lững thừng ra chỗ hẹn, nó đã thấy Thúy đứng đợi nó từ lúc nào. Thấy Quân, Thúy bật khóc – nó xót thương với những gì đã xảy ra với Quân.
– Anh có sao không – Thúy đưa 2 tay vuốt nhẹ lên đôi má Quân
– Anh không sao, còn em – Quân đưa tay lên nắm lấy tay Thúy.
– Em ổn. Em xin lỗi…tại em.
– Không là tại anh…Giá như nhà anh môn đăng hộ đối với nhà em hơn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này – Quân vẫn cười mặc kệ những vết thâm tím trên khuôn mặt đang đau nhức.
– Em thấy có lỗi với anh nhiều quá, tại em mà anh ra nông nỗi này.
– Anh chịu quen rồi, thêm 1 lần nữa cũng đâu có sao.
– Em ra đây để muốn nói với anh 1 chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Mình…chia tay nhau đi anh – Thúy khóc, nó cố cắn môi để tiếng khóc không bật ra to hơn.
– Tại…tại sao – Lời chia tay như tiếng sét đánh bên tai nó vậy.
– Em không đành lòng nhìn thấy anh như vậy thêm được nữa. Đêm qua thức trắng, em đã nghĩ rất nhiều, chỉ còn cách này mới trả lại cho anh cuộc sống bình yên được.
– Sau tất cả những gì đã xảy ra, sau tất cả những kỉ niệm giữa anh và em ư?
– Em xin lỗi, nhưng đây là những gì em có thể làm được cho anh lúc này. Nếu mình còn tiếp tục, bố em sẽ không buông tha cho anh nữa đâu.
– Anh vẫn chịu được, dù bố em có đánh chết anh thì anh vẫn chịu được mà. Chỉ cần được nhìn thấy em, được nghe em nói, được ngắm em cười. Dù có phải đánh đổi cả mạng sống anh vẫn cam lòng.
– Nhưng em không muốn anh phải gặp thêm bất kì đau khổ nào nữa, em hiểu trong suốt thời gian qua anh phải chịu đựng rất nhiều vì em rồi. Em không muốn mọi chuyện lại đổ ập lên vai anh nữa.
– Nhưng những kỉ niệm giữa 2 chúng mình, em sẵn sàng từ bỏ hết sao.
– Em sẽ luôn giữ chúng trong tim mình. Thời gian qua, được quen anh được yêu anh đối với em là điều may mắn, hạnh phúc lắm rồi. Những gì giữa anh và em trong suốt 2 năm qua, em sẽ mãi khắc sâu không bao giờ quên.
Quân suy sụp, nó thẫn thờ như người mất hồn, nó thấy nhói đau, nỗi đau xé lòng đang giày vò nó. Đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước mắt, cuối cùng nó cũng phải đối diện với ngày này.
– Trước khi đi, em muốn xin anh 1 điều.
Quân vẫn im lặng, dường như nó vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc đó.
– Trước khi đi, em muốn được hôn anh 1 lần cuối. Để em có thể lưu giữ được tất cả những gì bên anh trong suốt thời gian qua.
Thúy tiến đến gần nó, vòng tay qua eo rồi đặt lên môi Quân 1 nụ hôn mãnh liệt. Nụ hôn cuối cùng mà chúng nó còn có thể trao cho nhau, sau hôm nay giữa nó và Thúy sẽ không còn lại gì nữa. Tất cả như 1 dấu chấm hết, kết thúc chuyện tình của chúng nó rồi.
– Anh chỉ cần nhớ là : trên thế gian này vẫn còn có em luôn yêu anh, luôn dõi theo anh từng ngày, vậy là em thấy vui lắm rồi.
– Anh sẽ không bao giờ quên cả, hình ảnh của em, khuôn mặt của em, bờ môi của em, anh sẽ luôn khắc sâu trong đầu. Dù mai này có ra sao, có như thế nào. Tình cảm anh dẫn cho em sẽ mãi mãi không thay đổi : Anh yêu em.
– Em cũng rất yêu anh – Thúy mỉm cười hạnh phúc, nó vội vã bỏ đi dù cho bàn tay Quân vẫn đang cố níu kéo lại.

Thúy đi khuất, chỉ còn lại 1 mình Quân. Nó buồn bã ngước lên nhìn bầu trời vẫn trong xanh, những đám mây trắng vẫn như đang đùa giỡn với nhau. Cuộc sống vẫn thế, chỉ có nó là thay đổi. Từ bây giờ trên con đường nó đi sẽ không còn Thúy bên cạnh lo lắng quan tâm cho nó nữa. Chỉ còn 1 mình, nó quyết tâm sẽ thay đổi tất cả để cho Thúy thấy mọi kì vọng vào nó là hoàn toàn xứng đáng. Không gian như lặng đi, nó đưa đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, đôi môi khẽ thầm thì : ” Em luôn ở trong tâm trí anh, Thúy ạ “.

******* Hết *******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Hòn Vọng Phu
Cô Gái Vàng
Không cần phải giải thích
Em Gái Của Trời
Em Muốn Ngủ Với Anh