Tác giả: Eric.Dz
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
Tác giả: “Em viết chuyện với tư cách là người kể, cho nên ngôn ngữ trong chuyện sẽ khác mong các bạn lưu ý giúp.
Chuyện xảy ra cách đây 5 năm , khi em mới 16 tuổi và đang học lớp 11…”
***
Chap 1:
“Rầm”! Chiếc xe máy tông thẳng vào chiếc xe đạp mini màu trắng rồi đổ kềnh
– Đi đứng thế hả? Giọng 1 đứa con gái the thé hét lên xé tan không gian tĩnh lặng của con ngõ nhỏ
– Xin…xin lỗi. Tại k nhìn thấy đang rẽ ra. – Thằng con trai bối rối xin lỗi rồi dựng xe dậy toan phóng thẳng.
– Này, đâm người khác xong định chạy à. Con zai gì mà bựa thế – Đứa con gái gắt lên túm áo thằng con trai lại
– Thì đã bảo xin lỗi rồi còn gì – Tên con trai cau có rồi hất mạnh tay đứa con gái ra rồi phóng thẳng. Bỏ mặc con bé đằng sau đang nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Cũng phải thôi, với nó – việc nói chuyện vs con gái chưa bao giờ là 1 việc dễ dàng cả. Cho nên khi đứng trước 1 đứa con gái nào, nó k biết phải nói gì và điều duy nhất nó làm đc là tìm cách chuồn. Vì vậy cho đến giờ phút này, nó vẫn chưa có người yêu.
Quân qua nhà thằng em họ định rủ nó đi lượn đường cho thay đổi không khí. Nào ngờ khi rẽ vào con ngách thì đâm thẳng vào Thúy. Cả 2 đứa đều không ngờ rằng, từ cái sự cố ấy đã thay đổi cuộc đời của chúng nó.
– Đen quá! Vừa vào ngõ nhà mày, tao đã đâm phải 1 đứa con gái, Tùng ạ – Quân cầm lái, quay lại đằng sau than thở với thằng em
– Chết chết, mùng 1 mà đâm phải gái là đen cả tháng anh ạ. Đi rượu mực giải xui đê – Tùng cười nhăn nhở
– Giải cái thằng bá mày, đầu mày chỉ nghỉ đến ăn vs uống. Tao k biết con bé đó có làm sao k, tao cắm cổ đi thẳng mà
– Có chúa mới thấu – Tùng hiểu ý Quân nói con bé đó ở đây là ai. Cả cái xóm nhà Tùng chỉ có mỗi Thúy là con gái mà nhà Thúy lại ngay gần nhà Tùng, thi thoảng nó vẫn chạy sang nhờ Thúy đi chợ hộ nên còn lạ gì. Trong đầu Tùng lúc này đang suy nghĩ 1 điều gì đó mà mặt nó cười trông nham hiểm lắm…
9h sáng, tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục, Quân quơ quơ tay vớ lấy chiếc điện thoại trong tình trạng ngái ngủ. Quân vốn có thói quen onl muộn, nên dậy sớm với nó là cả 1 cực hình.
– Ai đấy? Quân thì thào rồi ngáp dài 1 cái.
– Thế vụ hôm qua đâm tôi bây giờ tính sao nhỉ? Chân tôi đau k đi được rồi đây này? Quân giật bắn mình, tỉnh hẳn cả ngủ. nó lắp bắp k thốt đc câu nào. Sự việc xảy đến quá bất ngờ :
– Tôi…tôi!
– Tôi cái gì, bây giờ tôi hỏi anh tính thế nào đây?
“Bỏ mợ rồi ” – Quân rên rỉ. “Sao nó mò được cả ra số mình thế này”
– Sao, lặn đâu mất rồi. Bất ngờ quá à?
– Ơ…thì…hôm qua đã xin lỗi rồi còn gì! Quân chống chế
– Thế cứ tưởng xin lỗi là xong à. Anh làm chân tôi đau như này, mai tôi đi học kiểu gì?
– Thì…thì…đã bảo xin lỗi rồi mà. Thế tóm lại là cô muốn gì – Quân có vẻ cáu.
– Muốn gì á, muốn anh bồi thường thiệt hại chứ sao.
– Nhưng…tôi…tôi k có tiền…Cô muốn làm thế nào thì làm…- Quân dở bài cùn
– Ơ hay nhỉ! Đàn ông con zai gì mà dám làm mà k dám chịu. Đồ quái vật.
– Thì…tôi đã bảo cô muốn làm gì thì làm cơ mà.
– Được rồi, anh nhớ mồm anh đấy nhớ. Đúng 2h chiều xuống cái ngõ hôm qua rồi tính tiếp – Nói xong, bên kia cụp máy cái rụp. Bỏ lại Quân với sự thẫn thờ, có vẻ như nó chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với nó và chưa bao giờ nó rơi vào hoàn cảnh như này cả. Nó bật dậy, thôi k ngủ nữa, nó bấm số gọi hỏi Tùng.
– Mày có cho số anh cho ai k đấy?
– Em cho làm gì? Tùng cười khúc khích.
– Tiên sư! Sao cái con hôm qua nó biết số tao mà gọi. Kiểu này thì bỏ mợ rồi – Quân vừa nói vừa xuýt xoa đau xót – Có chúa mới thấu – Tùng vừa nói vừa cười tủm tỉm.
– Ừ, thế thôi. Chiều tao xuống mày đi vs tao 1 lát.
– Ok con dê – Tùng cúp máy rồi cười khoái trá. Ngọn nguồn câu chuyện là do Tùng bày ra chứ ai, nó cố tình gắn ghép cho ông anh từng ấy tuổi đầu mà vẫn chưa biết mùi gái gú là gì và có vẻ như kẻ bị hại kia – Thúy có vẻ hưởng ứng tích cực lắm. Lần đầu gặp Quân, Thúy cực kì có ấn tượng với thằng con trai có khuôn mặt dễ nhìn, mái tóc tạt kiểu cách, cái răng khểnh và cái khuyên tai lấp lánh. Có lẽ vì thế Thúy hưởng ứng cái kế hoạch của Tùng 1 cách vô điều kiện chỉ khổ cho Quân chưa hiểu cái kế hoạch ” đen tối ” mà 2 kẻ kia đang dành sẵn cho mình.
Chap 2:
2h chiều, Quân lủi thủi phóng xe xuống con ngõ định mệnh ấy mà lòng đầy lo lắng. Nó không biết khi gặp Thúy sẽ phải nói sao, giải quyết chuyện này như thế nào cho nhanh gọn và hợp lí. Nhìn khuôn mặt thất thần của Quân lúc này vừa thấy tội mà vừa thấy buồn cười. Rẽ vào con ngách, Quân đã thấy đằng xa bóng dáng Thúy đang đứng đợi, Quân hơi giật mình giảm ga về số đi từ từ. Từ đầu ngách đến chỗ Thúy đứng có vài chục mét nhưng với Quân nó ước sao cái quãng đường đó dài hàng chục, hàng trăm ki lô mét thậm chí là vô tận, để nó khỏi phải đối diện với Thúy. Thấy Quân, Thúy giả bộ khập khiễng như kiểu đau đớn lắm, đôi chân giống như bị gãy đến nơi, trông bộ dạng Thúy lúc này chả khác gì diễn viên hài mới vào nghề cả. Ấy thế mà bộ dạng ấy của Thúy lại lừa được Quân, khiến nó nhăn nhó đến phát khổ sở. Thúy cất cái tiếng đanh đá quen thuộc :
– Hẹn 2h sao giờ mới tới.
– Thì…mới 2h5…chứ mấy!
– Muộn những 5 phút, anh có biết là 5 phút ấy người ta làm được bao nhiêu việc không? Đàn ông con zai gì mà lề mà lề mề.
– Cô là mẹ tôi đấy à? – Quân có vẻ hơi cáu.
– Thế anh có thích đền tiền thuốc men và sửa xe cho tôi k? – Thúy vênh mặt hả hê.
– Ơ…không…Mà cô muốn gì ở tôi?
– Giờ có 2 sự lựa chọn cho anh. 1 là anh đền tiền thuốc men với tiền sửa xe cho tôi, 2 là ngay bây giờ anh phải đưa tôi đi uống trà sữa. Anh chọn đi! – Thúy mỉm cười đầy nham hiểm.
Rõ ràng, 2 sự lựa chọn mà Thúy đưa ra đều chả hợp lí gì cả, chung quy là hướng Quân phải chọn cách thứ 2. Quân thực sự hơi bất ngờ với cách giải quyết mà Thúy đề nghị, nó bắt đầu lờ mờ cảm thấy có gì không ổn nhưng nếu không chọn cách thứ 2 thì nó phải nôn ra 1 khoản cũng kha khá để bồi thường thì cũng quá tội so với 1 thằng vẫn còn đang đi học và ăn bám ông bà bô ở nhà.
– Ừ…thì trà sữa. Xong là tôi không nợ nần gì cô nữa đấy nhé! – Quân nói mà không cần biết Thúy có đồng ý hay không.
Vừa thỏa thuận xong thì Tùng đi ra và có vẻ như nó nghe được hết toàn bộ câu chuyện rồi thì phải :
– A! Tùng em! Đi uống trà sữa không, chị khao?
– Ô, mặt trời mọc đằng tây cơ à, thảo nào chị Thúy lại rủ thằng em đi trà sữa cơ đấy! – Tùng cười
– Ơ chuyện, chị mới trúng quả. Đi không em?
– Ăn chùa khôg đi thì phí, em ở nhà sao đc – Cả 2 cùng cười khoái trá.
Quân chỉ còn biết thở dài ngao ngán, bỗng nó chợt nhận ra được điều gì đó, nó bèn quay sang hỏi Tùng :
– Thế 2 người qen nhau à? – Quân nhíu mày, nhìn Tùng với ánh mắt dò hỏi.
– À ừ thì chị Thúy gần nhà em, em định đi ra đầu ngõ đợi anh thì gặp 2 người ở đây. – Tùng cố nháy mắt ra hiệu cho Thúy là ” hình như anh ấy biết rồi thì phải. Thúy dường như hiểu, vội giật giật tay áo Quân :
– Thế giờ có đi nữa không đây thì bảo?
– Thì đi, lằng nhằng quá. Mà cô định đi bằng gì đây?
– Ơ hay nhỉ, chân tôi đau k đi được. Anh không lai tôi thì tôi đi bộ chắc.
– Thế còn thằng Tùng, tôi lai nó rồi.
– Để em về lấy xe -Tùng vừa nói vừa cười đầy ngụ ý. Kế hoạch đang diễn ra đúng như tính toán của nó, và có vẻ như cái tính nhút nhát sợ con gái của Quân càng làm Thúy thích thú hơn. Thúy cũng từng yêu, từng chia tay nhưng những thằng người yêu trước đó của Thúy không ai đặc biệt như Quân cả.
Tùng dắt chiếc xe đạp 2 gióng ra, mắt nháy nháy ra hiệu cho Thúy nhảy lên ngồi đằng sau Quân. Quân chợt giật mình :
– Cô làm gì đấy, sao không lên xe thằng Tùng.
– Ừ thì chân đau mà ngồi xe đạp xóc làm sao đc. Ngồi xe máy êm hơn – dứt lời Thúy quay lại nháy mắt với Tùng 1 cái đắc ý lắm.
– Hết biết. – Quân vặn chìa khóa, đề ga rồi nhấp số lên đi. Quân đi chầm chậm, song song với xe Tùng 1 phần là để nói chuyện với Tùng, 1 phần vì nó thấy chân Thúy đang đau. Trái hẳn với thường ngày, nó thích phóng xe bạt mạng hơn là đi chậm rì rì như ốc sên. Bình thường đi với Tùng, nó có muôn vàn chuyện để nói nhưng hôm nay có Thúy ngồi sau lưng nó, mọi câu chuyện cần chém gió đều bay đi đâu mất. Cả quãng đường nó không nói gì, đúng hơn là không biết phải nói ra sao, với nó : có gái thì nói chuyện mất thoải mái hẳn. Tùng hiểu ý, liền tự động bắt chuyện :
– Chị Thúy nghe bảo chị có người yêu rồi hả?
Thúy hơi giật mình, nhưng hiểu ý :
– Chị xấu như ma ấy ai thèm yêu, giờ mà có ai rước cái là chị theo luôn!
– Giống anh Quân nhỉ, cũng chưa có người yêu.
– Nhìn không đến nỗi nào thế này mà chưa có người yêu. Có vấn đề về sinh lý à. – Thúy và Tùng cười như nắc nẻ trong khi đó Quân xấu hổ đến nỗi không tìm được chỗ nào chui xuống trốn.
– Tại anh ấy không thích yêu thôi, 1 khi đã thích là khối đứa tự sát. – Tùng đỡ hộ ông anh.
– Có mà thà tự sát còn hơn yêu anh mày đấy Tùng à. Thúy cười to hơn còn Quân thì không nói được nên lời, khuôn mặt nó đỏ ửng môi mím chặt.
– Nhưng mà công nhận anh mày mà chưa có người yêu thì cũng lạ, có đến nỗi nào đâu chỉ tội mỗi cái hơi bất lịch sự với phụ nữ.
– Thế tôi không đang đền cô đây là cái gì? Quân lên tiếng.
– Sao ngay hôm qua không đền đi.
– Tại…tại tôi có việc bận…
– Bận gì? Bận đi cưa gái à.
Quân im lặng và Thúy cũng im lặng. Nó thở dài và đưa mắt nhìn xa xăm, không biết chuyện này sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ nữa.
Chap 3:
Quân thường có thói quen uống trà sữa 1 mình, nhâm nhi 1 li ca cao, mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn dòng người tấp nập qua lại, nó thấy tâm hồn mình được vơi đi những toan tính trong cuộc sống hằng ngày. Chả hiểu sao, hôm nay nó lại đưa Thúy đến quán quen thuộc của mình. Bước chân vào quán, mọi cặp mắt đều đổ dồn vào nó, từ những vị khách tuổi teen đang ngồi tán dóc với bạn bè cho đến những chị phục vụ quán mà hằng ngày vẫn nói đùa nó là ” Chàng trai thích suy tư “, có lẽ vì hôm nay nó xuất hiện 1 cách đặc biệt hơn so với mọi hôm, hôm nay nó có Thúy đi cùng.
– E hèm! Người yêu hả ” Chàng trai thích suy tư ” – Mấy chị phục vụ cười tít mắt.
– Ơ…đâu có – Quân cười trừ, gãi đầu lộ rõ vẻ bối rối.
– Còn chối, 2 đứa đẹp đôi như thế kia cơ mà.
Câu nói ấy thực sự làm Quân rất khó xử, nó thoáng quay sang nhìn Thúy rồi vội vàng nhìn sang nơi khác đủ để thấy được Thúy đang thẹn thùng đến mức nào. Tâm điểm của cả quán đang đổ dồn về Quân và Thúy.
– Bạn…bạn em đấy. Không đùa đâu!!! Mà tầng 2 còn bàn không chị, em muốn ngồi cạnh cái cửa sổ như mọi hôm.
– Còn đấy, lúc nào mà bọn chị chả chừa cho mày cái bàn ấy. Gớm, như kiểu cái chỗ ấy có chất kích thích gì mà mày cứ thích ngồi ấy thế.
– À, em thích thế – Quân cười, nụ cười hiện rõ chiếc răng khểnh. Lần đầu tiên, Thúy thấy Quân cười, nụ cười có sức hút kì lạ với Thúy. Thúy ngẩn người, mãi đến khi Tùng kéo tay áo chỉ lên tầng 2, Thúy mới mới nhận thức lại mọi việc đang diễn ra hiện tại. Nó đi ngay sau Quân, nhìn chằm chằm vào cái lưng rồi bờ vai của Quân. Khó có thể giải thích được, nhưng thực sự lúc này Thúy rất muốn tựa đầu vào cái lưng ấy, bờ vai ấy. Thúy cần một điểm tựa hơn bao giờ hết.
Quân chọn chỗ ngồi quen thuộc : góc tường + cạnh cửa sổ – nơi có thể nhìn ra được con phố đông đúc người qua lại. Tùng định ngồi cạnh Quân nhưng Thúy vội kéo áo Tùng lại và chiếm lấy cái vị trí đó, Tùng hiểu và cười trừ. Nó sẵn sàng nhường lại cái ghế tình yêu ấy vì tương lai của ông anh kính mến.
– Thế mấy đứa dùng gì? Chị phục vụ điềm đạm hỏi nhưng mắt không khỏi dời nhìn Quân và Thúy.
– Cho em 1 li ca cao như mọi hôm nhé.
– Cho em giống như thế đi chị, em muốn xem ca cao có cái gì mà ” ai ” cũng thích uống – Thúy vẫn không ngừng đá xoáy Quân
– Còn em thì cho em 1 li sinh tố bơ nhé – Tùng gọi.
Chị phục vụ vừa đi khỏi, Quân vẫn không ngừng nhắc Thúy :
– Xong vụ này, là tôi chả nợ nần cô gì nữa đâu đấy.
– Còn tùy vào thái độ của anh như nào đã chứ, biết điều thì tôi tha không thì…
Quân phụng phịu, 2 tay chắp lại vái lấy vái để :
– Con lạy mẹ, mẹ buông tha cho con. Mẹ cháo hành con như thế chưa đủ à.
– Mẹ có làm gì con đâu mà cháo với chả hành – Thúy cười.
– Nhưng…
Chị phục vụ bê nước ra, cắt ngang câu nói của Quân. Tùng thấy mọi việc đang theo đà thuận lợi, nó giả vờ nghe điện thoại rồi tìm cách đánh bài chuồn, bỏ Thúy ở lại với Quân.
– Mà tôi hỏi thật, sao anh lại thích ngồi uống ca cao 1 mình. – Thúy chăm chú đợi câu trả lời từ Quân
– Thì tôi cũng đã bảo : Tôi thích thế còn gì.
– Ai chẳng biết. Ít nhiều cũng phải có lí do.
– Thì…ngồi 1 mình nhìn ra ngoài kia, tôi có thể cảm nhận được cuộc sống đang diễn ra nhộn nhịp và sôi động như nào còn hơn là suốt ngày ru rú ở nhà chơi game.
– Trông anh như thế mà tâm hồn rộng mở gớm nhỉ.
– Trông tôi làm sao?
– Không giống người hay tự kỉ cho lắm. Thúy cười tươi.
Từ cái lúc xảy ra đâm xe đến giờ, chưa bao giờ Quân nhìn kĩ khuôn mặt Thúy đúng hơn là Quân chưa bao giờ nhìn thẳng vào khuôn mặt bất kì 1 người con gái nào, luôn là thế. Cái thói nhát gái thành mãn tính của nó báo hại nó 16 tuổi đầu vẫn chưa có 1 mảnh tình vắt vai. Nó bắt đầu để ý Thúy kĩ hơn nhưng cũng chỉ ở mức độ lén lút : Phải nói là Thúy khá dễ thương, với mái tóc dài được làm xoăn, nếu phải so sánh với những đưa khác thì Thúy không xinh bằng nhưng trong mắt nó, ít nhất là lúc này : Thúy rất đẹp. Nó bắt đầu cười tủm tỉm nhiều hơn, không khó chịu khi phải nói chuyện với Thúy như trước. Có vẻ như, Quân đã thay đổi cách suy nghĩ về Thúy.
Đưa Thúy về, Quân vẫn không quên nhắc lại lời đề nghị mà nó từng thỏa hiệp :
– Tôi hết trách nhiệm rồi đấy nhé, giờ là tôi chả nợ nần gì cô nữa đâu đấy.
– Ai bảo anh. Bữa trà sữa hôm nay chỉ là đền chỗ thuốc men mà thôi, thế còn cái xe của tôi đang hỏng thì anh định chuồn à.
– Ơ…! Thế giờ tôi còn phải làm gì thì cô mới vừa lòng đây – Quân nhăn nhó.
– Đơn giản thôi ấy mà, xe tôi hỏng thì bây giờ anh phải có trách nhiệm lai tôi đi học. Ngày 2 ca : Sáng và chiều.
– Cái gì. Quân trố mắt. Lai…lai đi học nữa á?
– Chứ còn gì? Xe hỏng thì tôi đi bộ đi học à.
– Sao zời lại đày đọa con thế này, cô có biết là tôi không quen dậy sớm không.
– Kệ anh chứ, tập dậy sớm đi. Bằng không thì vác xe của tôi mà đi sửa.
– Sao cô toàn gây khó dễ cho tôi thế nhỉ, mà cô học trường nào?
– Lê Hồng Phong.
– Cái gì? Xa thế, lại còn qua cầu nữa chứ.
– Thế tóm lại là anh có làm không hay để tôi vác xe ra cho anh đi sửa đây.
– Thì…thì…
– Không thì thiếc gì hết, bắt đầu từ 6h sáng mai anh phải có mặt tại đầu hẻm này đấy. Không đến thì đừng có trách.
Nói rồi, Thúy che miệng cười rồi đi thẳng bỏ lại Quân vẫn đang ngẩn ngơ đằng sau. 6h sáng phải có mặt, đồng nghĩa là 5h rưỡi nó phải dậy, với 1 thằng chuyên cày game ban đêm thì 4-5 giờ mới đi ngủ là chuyện bình thường. Nhưng giờ phải dậy từ 5h thì trả khác gì đánh đố cả. Quân quyết định đêm đó không ngồi chơi game như mọi hôm nữa, nó đi ngủ sớm đặt chuông báo thức. Chỉ vì 1 đứa con gái, Quân đã thay đổi chóng mặt đến nỗi ông bà già nó còn không tin nổi vào mắt mình.
– Sao hôm nay mày đi ngủ sớm thế hả con?
– Chán chơi thì con ngủ thôi!
– Mai thảo nào cũng có bão to cho mà xem.
Nó nhoẻn cười, rồi đeo phone vào nghe nhạc cho dễ ngủ.
5h rưỡi sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức reo lên inh ỏi. Nó quơ tay tắt vội đi toan định ngủ tiếp, nhưng sực nhớ ra 1 việc vô cùng quan trọng nên nó bật dậy. Ngáp dài 1 cái, lấy tay dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, nó lật đật bò dậy xuống nhà vệ sinh làm thủ tục hàng ngày. 5h kém 20, máy nó báo có tin nhắn, vừa mặc quần áo nó cầm vội chiếc điện thoại lên xem tin nhắn của ai. Là của Thúy : Đồ con rùa, dậy chưa, qua đi. Tôi mà bị muộn học thì đừng trách. Nó rep lại :” Thưa mẹ trẻ, con chuẩn bị đi rồi đây “. Thúy nhắn lại : ” con ngoan ” kèm theo cái icon cười lăn lộn =))
Chap 4:
6h kém 5, Quân đã có mặt ở con hẻm nhà Thúy thì đã thấy Thúy đứng đợi nó từ bao giờ rồi. Thường thì Thúy là chúa lề mề nhưng khi có Quân, Thúy lại xuất hiện sớm hơn thường lệ. Đúng là tình yêu có khác, làm thay đổi tất cả mọi thứ.
– Sao ra sớm thế, chưa 6h mà – lần này Quân chủ động bắt chuyện.
– Tôi đâu có như anh, hẹn 2h mà 2h5 mới tới.
– Gớm, xét nét kĩ thế. 5p mà cũng cằn nhằn.
– Chính vì thế anh mới không có người yêu là đúng rồi.
– Thế như nào thì mới có người yêu được?
– Ít ra không hoạnh họe nhiều như anh. – Thúy vênh mặt nguýt Quân 1 cái.
– Cái đồ…
– Đồ gì? Thúy 2 tay chống nách hỏi.
– Đồ bà gìa khó tính. Quân cười như nắc nẻ
Thúy nhéo mạnh Quân 1 cái vào sườn làm nó giãy nảy lên. Nó cười nhăn nhó :
– Giờ tôi cũng hiểu vì sao mà cô không có người yêu rồi.
– Vì sao?
– Vì chả có thằng nào chịu nổi cái nhéo của cô cả – Quân vừa cười vừa né những cú đấm bồm bộp vào lưng nó của Thúy.
Nó đưa Thúy đi ăn sáng rồi mới lai Thúy đến trường, nhìn chúng nó đi bên nhau chả ai không nghĩ chúng nó là 1 đôi cả. Và cứ thế, Quân ngoan ngoãn chấp hành cái mệnh lệnh mà Thúy đưa ra : đón Thúy ngày 2 lần sáng và tối. Thậm chí nó còn ghi nhớ lịch đưa đón Thúy hơn cả cái thời gian biểu của mình.
Ngày hôm ấy, Quân ốm và sốt mà theo lịch phải đón Thúy đi học thêm buổi tối. Nó gượng dậy định nhắn tin bảo Thúy đi nhờ ai về đi nhưng không hiểu sao nó không an tâm để Thúy về 1 mình, nó lồm cồm bò dậy thay bộ quần áo rồi dắt xe đi. Tiếng hắt xì, tiếng xụt xịt khiến bố mẹ nó phát bực :
– Mày đang ốm mà đi đâu thế? Bố nó ngoái lại hỏi.
– Con đi ra đây 1 lát, tý con về ăn cơm sau – Nói rồi nó phi thẳng. Không hiểu sao càng lúc nó càng thấy nóng ruột, lúc này nó thấy lo cho Thúy hơn là bận tâm lúc này nó đang ốm.
Trường Thúy nằm ở 1 con đường nhỏ vắng vẻ, xung quanh là những dãy nhà biệt thự đang xây dở ngổn ngang vật liệu.Trường đã tan hết, đi từ xa nó thấy bóng dáng Thúy đang đứng đợi nó, hình như bên cạnh còn 2 thằng con trai khác vây quanh. Thấy vậy, Quân rồ ga hết cỡ, tiếng động cơ gầm rú xé tan không gian vắng lặng của con phố nhỏ, rồi bất chợt nó ghì số, đạp phanh chân, dừng xe trước mặt Thúy và 2 thằng kia. Thúy nhìn thấy nó như kẻ chết đuối với được phao cứu sinh, nó vội vàng nhảy lên xe rồi giật giật tay áo Quân thì thầm : ” Thôi đi nhanh đi, mau lên “. Quân quay lại nhìn bọn kia rồi toan định đi thì 1 trong 2 thằng lên tiếng :
– Em ơi, anh đẹp trai thế này không yêu lại đi yêu thằng đi ju ghẻ thế kia à. – Chúng nó cười khoái chí.
Quân thực sự cảm thấy nóng mặt, nó định nhảy xuống xe thì Thúy kéo áo nó lại và hét : ” Thôi đi đi, mặc kệ mấy thằng mất dạy ấy ”
– Chửi ai thế em, trông xinh thế kia mà bố láo nhỉ? 1 thằng lên tiếng. Vừa dứt lời, nó ăn ngay cái đạp từ Quân và lăn ra ngã dúi dụi, Quân nhảy ra khỏi xe, túm lấy cổ áo thằng kia tặng nó 1 cú đấm trời giáng. Thằng còn lại thấy bạn bị đánh, nó vội vàng lôi cổ áo Quân kéo ngược ra sau khiến Quân mất đà và ngã. Được thể, chúng nó lao vào đấm đá túi bụi mặc kệ Thúy lúc này đang khóc lóc, van nài. Quân dơ chân đạp bừa trúng bụng 1 thằng khiến nó ngã nhào ra phía sau, Quân vùng dậy bỏ chạy đến hàng nước đầu phố. Nó lao vào quán rồi với vội 2 cái vỏ chai định lao vào ăn thua đủ với 2 thằng kia thì mấy ông xe ôm giữ nó lại khiến nó không kịp đáp cái chai về phía chúng nó. 1 bác xe ôm mặt mũi băm trợn, tay lăm lăm cái điếu cày chỉ tay vào 2 thằng kia quát lớn :
– Chúng mày có thích lên phường ngủ qua đêm không? Biết điều thì xéo.
2 thằng kia có vẻ ngập ngừng, trước khi bỏ đi chúng nó vẫn kịp quay lại đe dọa vài câu :
– Lần sau đừng có bén mảng tới Hạ Lý, con ạ!!
– Tao còn gặp chúng mày nhiều – Vừa nói Quân vừa thở dốc, trên khuôn mặt nó bây giờ bê bết máu. Từ mũi, từ miệng chảy ròng ròng rơi xuống đỏ thấm chiếc áo sơ mi của nó. Mấy bác xe ôm chép miệng, bảo :
– Bọn choai choai khu này, mới nứt mắt ra đã chuyên đi gây sự rồi. Lần sau thì tránh chúng nó ra kẻo mang vạ vào thân cháu ạ.
Nó nhặt 2 cái chai trả lại bà hàng nước, vừa xin lỗi vừa cám ơn rối rít rồi nó quay lại chỗ Thúy, nó vẫn gặng hỏi :
– Có sao không?
– Anh xem anh đi đã kia kìa – Con bé khóc thút thít. Chưa bao giờ, có 1 thằng con trai nào lại sẵn sàng đứng ra che chở cho nó cả, và cũng chưa bao giờ có thằng nào vì nó mà ăn đòn thê thảm như Quân. Gạt nhẹ dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt Thúy, nó vẫn nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh :
– Không sao đâu mà!
– Như thế kia mà còn không sao à! Thúy quệt quệt vội vàng dòng nước mắt, rồi chạy sang hiệu thuốc bên kia đường mua bông băng, oxi già. Chấm bông vào lọ oxi già rồi Thúy lau sạch những vệt máu trên khuôn mặt Quân, thi thoảng nó giãy nảy lên xuýt xoa khi Thúy lau xung quanh vết thương của nó, những lúc như thế nó cầm chặt tay Thúy đẩy mạnh ra như kiểu ý đừng lau nữa. Thúy dừng lại, nhìn Quân khiến nó bối rối vội buông tay ra và lí nhí xin lỗi. Thực ra lúc ấy, Thúy chỉ mong Quân đừng buông tay ra để Thúy có thể cảm nhận được sự bình yên khi có Quân bên cạnh chở che cho nó. Tiếc là cái cảm giác ấy vội vã trôi qua nhanh quá. Dán chiếc băng lên vết thương cho Quân, Thúy ngập ngừng khẽ nói :
– Tại sao anh lại đứng ra bênh vực em?
– Thằng con trai nào ở hoàn cảnh này cũng đều hành động như thế cả thôi.
– Bất chấp cả ăn đòn đến mức này?
Quân im lặng, cả quãng đường về nó không nói 1 câu nào. Nó hiểu những điều vừa xảy ra và nó hành động là đều có mục đích. Nó không chấp nhận bất kì 1 ai làm tổn thương Thúy cả, đơn giản vì nó đã yêu Thúy mất rồi.
Chap 5:
Sau trận đòn ngày hôm ấy, Quân và Thúy càng ngày càng thân thiết hơn. Những lúc đi bên cạnh Thúy, nó chỉ muốn thổ lộ hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình, ấy thế nhưng cái bản tính nhát gái không đúng lúc ấy lại khiến nó chưa thể nói ra những lời từ đáy lòng mình được.
Những ngày đông cuối năm, cái rét cắt da cắt thịt từ đợt không khí lạnh tràn về. Nằm trong chăn ấm, Quân khó có thể nhấc người dậy được nhưng nghĩ đến Thúy, nó bật dậy như lò xo. Cũng đã gần nửa năm quen Thúy, nó thay đổi hoàn toàn. Không còn những đêm miệt mài cày game, không còn cái thói ngủ đến 5 – 6h chiều mới dậy của nó, tự nhiên Quân biết để ý thời gian hơn, chịu khó đến đúng hẹn hơn. Có thể nói, Thúy như có ma lực mãnh liệt khiến nó phải từ bỏ tất cả các thói hư tật xấu. Đến đón Thúy, câu đầu tiên khi thấy nàng của nó bao giờ cũng là :
– Chào người đẹp.
– Không dám (như thường lệ Thúy cũng đáp trả lại bằng câu này). Mà hôm nay đẹp thật hả? – Thúy vuốt mái tóc xoăn lọn, mắt hấp háy nhìn Quân như chờ đợi lời khen từ nó.
– Gớm, khen xã giao thế thôi, đừng có tưởng bở nhá.
Dứt lời, nó ăn ngay cái nhéo đau điếng vào má. Lấy tay xoa xoa chỗ đau nó càu nhàu :
– Trời đã lạnh rồi còn nhéo rõ đau, ai mà chịu được.
– Thế à, xin lỗi nhé – Thúy xoa xoa chỗ nhéo ấy và cười.
– Không chơi xin lỗi suông bao giờ cả.
Thúy hiểu ngụ ý câu nói này của Quân, ngập ngừng đôi chút Thúy tiến nhẹ nhàng đến gần nó, khẽ đặt 1 nụ hôn vào chính chỗ bị nhéo ấy, rồi thẹn thùng quay đi.
– Đấy, đền rồi nhá – Thúy bẽn lẽn
Lúc này, Quân đứng đơ người ra như vừa có dòng điện chạy xẹt qua nó vậy. 1 cảm giác khó tả, lâng lâng mà tràn ngập niềm hạnh phúc. Nụ hôn của Thúy dành cho nó như có sức mạnh làm tan cái giá lạnh của mùa đông vậy. Chỉ đến khi, Thúy gọi nó, nó mới bừng tỉnh :
– Này thế anh không định đi à? Còn đứng làm gì nữa.
Quân gãi đầu, cười trừ. Lần đầu tiên nó được 1 người con gái hôn, khoảnh khắc đó có lẽ cả đời nó sẽ không quên được. Nó vui lắm, cả quãng đường chỉ lẩm bẩm hát 1 câu : ” Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm, hạnh phúc bên em không thể nào quên…” khiến Thúy cũng phì cười :
– Hát thì hát to lên cho đỡ mất công hát, anh định hát cho ruồi nghe đấy à?
– Thế mà em vẫn nghe thấy còn gì, chứng tỏ 1 điều là em cũng không hơn con ruồi là mấy – Quân cười như nắc nẻ mặc kệ Thúy đang đấm bùm bụp vào lưng nó.
Trời đổ mưa, cơn mưa phùn mùa đông làm cho cái rét như cắt da cắt thịt. Nó vừa đi ra khỏi nhà thì trời mưa, quay lại lấy áo mưa thì muộn, nó sợ Thúy đứng chờ 1 mình thì không an tâm. Trời tối, trường vắng nó không muốn vụ việc lần trước lặp lại với cả 2, nó phóng vội xuyên qua màn mưa phùn giá rét bất chấp cả người nó đang ướt nhẹp, toàn thân run lên vì lạnh. Đến nơi, thấy nó Thúy xót xa kêu lên :
– Sao anh coi thường sức khỏe thế? Nhỡ ốm thì ai lai em đi học.
– Có tí như này thì nhằm nhò gì, anh khỏe như voi í. Yên tâm đi – người Quân vẫn không ngừng run lên vì lạnh, 2 hàm răng nó va lập cập vào nhau liên hồi. Nó cố nghiến răng, hít thật mạnh 1 hơi dài rồi thở ra cố lấy hết sức bình tĩnh để tỏ ra cho Thúy thấy rằng nó vẫn chịu đựng được. Nhưng những điều đó đâu có qua được mắt Thúy, nó lườm Quân 1 cái rồi thở dài, nó lẩm bẩm : ” Đến chết vẫn còn sĩ diện “. Nhưng rồi, nó nghĩ chung quy lại cũng là do mình, nếu như ngày xưa nó với Tùng không bày ra trò này thì bây giờ Quân cũng không phải lâm vào hoàn cảnh như thế.
– Tại sao anh không mặc áo mưa rồi hẵng đi.
– Anh đi nửa đường rồi thì mới sực nhớ ra là quên ở nhà, quay về thì sợ em đứng đợi lâu nên anh đi thẳng chứ ai đâu muốn đâu. Cái lần trước anh vẫn còn nhớ lắm, anh không để nó lặp lại lần thứ 2 đâu.
Đôi mắt Thúy ướt nhoèn đi, Quân lúc nào cũng đối xử tốt với nó, cũng luôn bênh vực bảo vệ nó vậy mà nó chưa làm được điều gì cho Quân cả.
– Anh còn lạnh không?
– Anh…anh…không…không sao mà – Dường như lạnh quá, Quân nói không thành tiếng mạch lạc như trước được nữa.
Thúy nhẹ nhàng vòng tay qua eo Quân, dựa vào lưng Quân ôm Quân thật chặt. 1 cái ôm giữa trời rét cùng cực của miền Bắc bộ, cái lạnh tan biến đi đâu hết, lúc này Quân chỉ thấy hơi ấm tình yêu từ Thúy đang lan tỏa khắp trái tim nó mà thôi. Còn với Thúy lúc này, nó chờ đợi từ Quân 1 câu nói, 1 câu nói thôi – với nó là quá đủ. Thúy sẽ đồng ý, 1 ngàn lần đồng ý, đã từ lâu Thúy tự nhủ rằng : Chỉ có Quân mới có thể đem lại hạnh phúc cho mình. Thế nhưng đáp lại sự chờ đợi đó là 1 khoảng im lặng, Quân cũng chả biết phải nói sao trong lúc này, nó biết Thúy cũng yêu nó nhưng có cái gì đó luôn ngăn cản không cho nó thổ lộ hết tất cả, nó tự trách tự rằn vặt mình đã quá nhút nhát, quá yếu đuối không dám nói lời yêu 1 người con gái mà nó thích. Nó hận bản thân mình ghê gớm, nó ước phải chi mình dũng cảm hơn 1 chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng sự thật lúc nào cũng thật cay đắng.
Đến đầu hẻm quen thuộc, nó dừng lại để Thúy xuống xe, 2 đứa nó nhìn nhau nhưng không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì. 1 người chờ đợi, 1 người rằn vặt bản thân mình không thể nói ra. Quân ngập ngừng đôi chút rồi nó chào tạm biết Thúy định phóng đi, thì Thúy giữ nó lại. Lúc này với Thúy, sẽ không thể đợi chờ được nữa, tự Thúy sẽ nắm bắt lấy hạnh phúc của mình. Nó thì thầm với Quân :
– Anh còn định lảng tránh em đến bao giờ?
Quân vẫn im lặng, nó đưa mắt nhìn xa xăm. Có lẽ trên đời này hiếm có 1 người như nó, bản tính nhút nhát đến dễ sợ ngay cả khi hạnh phúc gần kề với nó mà nó cũng không thể với tới được. 10 phút trôi qua, nó vẫn im lặng như thế khiến Thúy không còn bình tĩnh được nữa, nó kéo tay Quân, yêu cầu :
– Anh dựng xe, rồi đứng ra đây?
Quân lật đật dựng chân chống rút chìa khóa xe, nó đứng đối diện với Thúy nhưng đôi mắt không đủ tự tin nhìn thẳng vào khuôn mặt Thúy lúc này : Thúy đang khóc. Bây giờ, nó chỉ muốn né tránh tất cả ; nó sợ, sợ phải nhìn thấy con gái khóc. Bất chợt, Thúy tiến sát lại gần rồi vòng tay ôm lấy nó thật chặt, cảm tưởng bây giờ không có 1 ai ngăn cản Thúy được nữa, rồi cũng thật bất ngờ Quân cũng vòng tay lại ôm siết lấy Thúy.Lúc này 2 đứa nó vỡ òa trong niềm hạnh phúc, sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi, bao nhiêu khó khăn, cuối cùng chúng nó cũng đến được với nhau.
Chap 6:
Tối hôm ấy về nhà, Quân đã nhận được ngay tin nhắn của Thúy :
– Anh về chưa? Nhớ thay quần áo kẻo cảm lạnh đấy nhé.
Quân cười tủm tỉm, đến giờ nó đã hiểu cảm giác đc quan tâm, đc yêu thương là như thế nào. Xung quanh nó lúc này, cuộc sống chỉ toàn 1 màu hồng.
– Anh vừa về xong và thay quần áo rồi, em yên tâm chưa – Nó rep lại sms của Thúy
– Đấy, nghe lời thế có phải là ngoan không! Thôi em đi ăn cơm đây, lát em lại nhắn tin cho. Thúy trả lời kèm theo cái icon
Kể từ lúc ấy trở đi, 2 đứa nó dính lấy nhau như hình với bóng. 1 ngày không chat, không sms cho Thúy là Quân bứt rứt không chịu được. Trong lòng nó, Thúy luôn chiếm 1 vị trí nhất định có khi còn quan trọng hơn cả bạn bè, gia đình. Còn Thúy thì tự hào lắm vì có 1 người bạn trai hết mực yêu thương mình, quan tâm và lo lắng cho nó từng chút một, khiến lũ bạn nó phát ghen tị. 1 tuần có 7 ngày, 1 ngày có 24 giờ thì tới 70% thời gian chúng nó dành cho nhau : Không mua sắm trên Big C thì đi xem fim trên Mega, không đi chơi game trên Parkson thì cắm chốt ở Lotte. Hạnh phúc cứ tưởng chừng thuộc về riêng chúng nó vậy
Nhưng rồi đến 1 ngày, Quân không thấy Thúy đi học, nó cũng không thấy Thúy onl yahoo hay sms cho nó nữa. Gọi điện thì không ai nghe máy, nó đứng ngồi không yên, lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. Không hiểu Thúy làm gì, ra sao, có gặp chuyện gì hay không mà không thấy liên lạc với nó. 1 ngày rồi 2 ngày trôi qua, lòng Quân nóng như lửa đốt nó bỏ ăn bỏ ngủ, trên tay chỉ lăm lăm cầm chiếc điện thoại đợi chờ 1 cuộc gọi hay 1 tin nhắn từ Thúy. Cho đến ngày thứ 3, điện thoại nó đổ chuông, nó vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại xem xem có phải là từ Thúy không, là Tùng :
– Anh Quân, chị Thúy…bỏ nhà đi rồi.
– Cái…cái gì? Nó không còn tin vào tai mình nữa. ” Tại…tại sao lại bỏ nhà đi? ” Nó hỏi dồn dập
– Em cũng không rõ, chỉ thấy tối hôm nọ bố chị ấy tát chị ấy đau lắm rồi còn đáp quần áo ra khỏi nhà nữa. Bố chị ấy còn bảo, k nhận chị ấy là con nữa.
Lúc này, đầu óc nó trống rỗng quay cuồng, nó không cần biết lí do vì sao Thúy lại hành động như thế mà bây giờ nó chỉ lo cho Thúy, thân con gái mà lại 1 mình nữa, nó đứng ngồi không yên :
– Thế mày biết Thúy đi đâu không?
– Em không chắc nhưng có lẽ là đi Hà Nội rồi, chị ấy nhờ em lai ra bến Tam Bạc.
– Thế sao giờ này mày mới nói – Quân gào lên
– Tại…tại chị ấy không cho em nói, chị ấy bảo không muốn anh phải bận tâm lo lắng cho chị ấy làm gì nữa.
Nghe điện đây, nó tắt điện thoại mặc quần áo rồi vội vàng dắt xe đi, nó quyết định lên Hà Nội tìm bằng được và đưa Thúy về.
4h chiều, băng băng 1 mình trên quốc lộ 5 nó phóng như điên lao lên cắt qua đầu mấy chiếc xe công khiến mấy gã tài xế cũng phải giật thót vì độ liều của nó. Chỉ dừng lại 1 chút để đổ xăng ở Sao đỏ, Hải Dương nó tiếp tục đi, 5h30 nó đã đến Gia Lâm. Từ Hải Phòng đi Hà Nội mà chỉ mất 1 tiếng rưỡi đi xe máy (ngang ngửa đi bus Vip Hải Âu bây giờ) đủ để hiểu nó đi nhanh đến cỡ nào.
” Nhưng phải bắt đầu tìm Thúy ở đâu? Hà Nội rộng lớn như thế này biết ở đâu mà tìm bây giờ…”, những câu hỏi ấy cứ dồn dập trong đầu nó, nó bèn rút điện thoại ra và gọi cho Tùng :
– Lúc đi Thúy có nói là đến nhà ai ở Hà Nội cho mày không?
– Không…chỉ thấy chị ấy nói sẽ lên phụ bán quần áo cho người quen.
– Cả Hà Nội có bao nhiêu shop quần áo thì tìm sao hết.
– Hình như ở gần chợ đêm thì phải?
– Ừ được rồi.
Nó vừa đi, vừa hỏi đường và biết được chợ đêm nằm ở quận Hoàn Kiếm bắt đầu từ phố Hàng Đào đến chợ Đồng Xuân. Cứ thế nguyên buổi tối hôm ấy, nó lang thang qua các tuyến phố đã được khoanh vùng, hỏi từng shop quần áo 1 nhưng vẫn không thấy Thúy. Buồn bã và chán nản vô cùng nhưng nó vẫn quyết không từ bỏ, chừng nào chưa tìm được Thúy nó sẽ không bao giờ quay về Hải Phòng. 1h đêm, phố phường Hà Nội vắng tanh chỉ còn những người lao công, những gánh hàng rong vẫn còn làm việc còn nó vẫn miệt mài đi tìm Thúy, chân tay run lên vì đói, mắt mờ đi vì bụi đường, nó đi lảo đảo tưởng chừng sắp ngã đến nơi. Xăng sắp cạn mà tiền mang theo cũng không còn nhiều, nó lo lắng không biết trụ được ở giữa Thủ đô bao lâu nữa, dừng xe trước 1 quán hàng rong, nó mua tạm 1 ổ bánh mì ăn lót dạ. Gặm từng miếng bánh mà lòng nó thấy đắng ngắt nghẹn ngào không nuốt nổi, chưa bao giờ nó cảm thấy vô vọng như lúc này. Ăn xong, nó quyết định về nhà người thân ở Đông Anh nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ quay lại tìm tiếp.
4 rưỡi sáng, nó dậy chuẩn bị xong xuôi rồi lại tiếp tục vào thành phố tìm Thúy. Con đường quốc lộ 3 từ tờ mờ sáng đã nhộn nhịp dòng người chở hàng hóa vào thành phố, những chiếc xe bus nối đuôi nhau đón trả khách ở 1 điểm dừng, sôi động đúng theo kiểu của 1 thành phố lớn. Hôm nay, nó sẽ mở rộng vùng tìm kiếm hơn, ngoài khu chợ đêm ra nó sẽ tìm thêm ở những con phố quanh hồ Hoàn Kiếm. Thật trớ trêu, càng tìm kiếm thì càng không có dấu vết hay tin tức gì từ Thúy, tất cả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh. Nhưng đúng là ông trời không bao giờ phụ người có tình có nghĩa cả, run rủi thế nào đúng lúc đang tuyệt vọng thì nó rẽ vào phố Hàng Gai, đi qua 1 shop nhỏ nó vô tình nhìn lướt qua và thấy bóng dáng ai đó rất đỗi quen thuộc. Nó thoáng giật mình như nhận ra 1 cái gì đó, vội vã dừng xe và bước vào shop, nó thấy Thúy đang lúi húi lấy chiếc áo mà bà khách đang đứng chỉ chỏ yêu cầu, Nó đứng chôn chân, như không tin vào mắt mình nữa, đôi môi mấp máy không nói được thành lời phải 1 lúc sau mới định thần lại được nó nhẹ nhàng tiến đến gần và khẽ gọi : ” Thúy “.
Thúy giật mình quay lại và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Quân đến nỗi nó đánh ra chiếc áo đang cầm trên tay. Quân thở dài nhìn Thúy bằng ánh mắt đầy mệt mỏi, bất chợt nó kéo tay Thúy lôi đi thật mạnh :
– Em đi với anh ra đây nhanh lên.
Thúy chỉ kịp ngoái lại gọi với vào bên trong :
– Trang, mày ra bán hàng hộ tao.
Con bạn Thúy và bà khách vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quân yêu cầu Thúy lên xe rồi nó phóng thẳng đến bãi đất trống triền đê sông Hồng. Nó dựng xe, lặng lẽ đi ra ngồi sát mép nước, ánh mắt nó xa xăm dõi theo từng dòng chảy đỏ quạch phù sa của con sông. Thúy đứng phía sau lưng Quân, nó hiểu lúc này Quân đang nghĩ gì, bất chợ Quân lên tiếng
– Em đang làm cái gì vậy?
Thúy im lặng không nói gì, nó chọn cái cách này để né tránh tất cả từ Quân.
– Anh không biết vì sao em bỏ đi và anh cũng không quan tâm đến cái lí do vì sao đó. Anh chỉ thắc mắc 1 điều là em bỏ đi như thế có biết rằng anh lo lắng cho em nhiều như thế nào không?
Rồi Quân tiếp tục :
– Anh cũng không hiểu nỗi nữa, em đi cũng không thèm nói với anh 1 lời. Chả lẽ anh không còn quan trọng với em nữa sao?
Thúy vẫn im lặng, nó chợt thấy Quân khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác đầy mệt mỏi của Quân. Lần đầu tiên Thúy thấy nước mắt của 1 thằng con trai, nước mắt của 1 kẻ hết lòng vì người mà nó yêu thương nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được sự im lặng đáng sợ. Quân gục đầu xuống, vội vàng quệt quệt dòng nước mắt, nó đứng dậy nhìn Thúy :
– Thôi, nếu em không còn gì để nói nữa thì anh về. 2 ngày qua anh cố gắng tìm em giờ em cứ coi như chưa từng gặp lại anh và hãy coi như giữa 2 chúng ta chưa xảy ra chuyện gì. Chúc em tìm được người quan trọng với em hơn anh.
Quân thở dài rồi bước đi, lướt ngang qua Thúy. Vượt cả trăm cây số chỉ để tìm Thúy, chịu nhiều đắng cay cũng chỉ vì Thúy vậy mà giờ đây Quân chấp nhận quay về với nỗi đau xé lòng.Dường như nhận ra mình sắp mất 1 điều gì đó rất quan trọng, Thúy chạy theo rồi vòng tay ôm chặt lấy Quân từ phía sau cho dù Quân cố gỡ những ngón tay đang đan chặt vào nhau ấy,
– Em xin lỗi! Em đã quá ích kỉ…là em sai.
Quân không nói gì, nó thả lỏng người, không còn cố gắng gỡ đôi bàn tay Thúy đang ôm chặt nó ra nữa. Nó lắng nghe tất cả những gì Thúy nói :
– Anh có nghĩ em là 1 đứa ăn cắp không?
Quân quay lại và nhìn thẳng vào ánh mắt thẫm buồn của Thúy :
– Không! – Nó trả lời
– Em xin lỗi, ít ra em phải chia sẻ tất cả cho anh nhưng em đã không làm thế. Vì…vì em rất sợ anh không tin em.
– Trong khi anh tin tưởng tuyệt đối em?
– Là em sai mà…thực sự em không xứng đáng với sự tin tưởng ấy.
– Vậy đã xảy ra chuyện gì?
– Bố em bị mất gần 10 triệu, người đầu tiên bố nghĩ đến là em. Thực sự em không làm việc đó, đúng hơn là em không có gan làm. Nhưng rồi bố không tin em, bố không cho em được giải thích 1 lời, ông ấy đuổi em đi và từ em. Em chỉ sợ lúc đó, anh cũng không tin em nốt thì thực sự em chả thiết sống làm gì nữa khi không còn 1 ai tin tưởng mình, vì thế em đã chọn cách ra đi mà không nói với anh. – Thúy khóc, giọng nghẹn ngào
Quân nhìn Thúy thật lâu, nó thấy thương Thúy lắm, cổ họng nó nghẹn ứ không nói được thành lời. Đáng nhẽ ra lúc nãy nó nên lắng nghe hơn là trách móc Thúy, nó kéo Thúy lại ôm chặt Thúy vào lòng :
– Nhưng em có biết là bỏ nhà đi là ngốc lắm không?
– Em cũng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc ấy em chỉ muốn bỏ đi thật xa khỏi cái ngôi nhà ấy.
– Bỏ cả anh ư?
Thúy không nói gì, nó khẽ dựa đầu vào ngực Quân, nép chặt trong vòng tay Quân, nó cảm nhận được sự bình yên mọi lo âu dường như tan biến hết.
– Thôi về với anh! Quân khẽ thì thầm.
– Nhưng em không thể về cái nơi không còn ai tin em được nữa.
– Có, còn anh tin em và anh cũng tin chắc chắn rồi bố em cũng hiểu ra em không phải là con người xấu xa đến như vậy. Đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ tất cả sớm thế, em có biết là nếu anh dễ từ bỏ như em thì chắc chắn hôm nay anh không tìm thấy được em rồi.
Không đợi Thúy trả lời, nó kéo Thúy lên xe quay trở lại cửa hàng Thúy đang làm để lấy đồ đạc. Chiều hôm ấy, 2 đứa nó về Hải Phòng, ngồi đằng sau ôm Quân nó thực sự cảm thấy tự hào và mãn nguyện lắm, Quân đã cho nó thấy rằng ” Còn niềm tin thì mọi hi vọng chưa hẳn bị dập tắt, có niềm tin thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua “.
Chap 7:
Năm ấy, Quân bước chân vào ngưỡng cửa Cao đẳng, Đại học. Với cái đam mê về tin học, về những phần mềm ứng dụng nên chả có gì khó hiểu khi nó đăng kí học chuyên ngành Công nghệ thông tin. Ngày đầu tiên đi nhập học + ra mắt trưởng khoa, với cái mác là cháu của giám đốc sở giáo dục đào tạo, ông thầy chủ nhiệm nhanh chóng chỉ đính danh nó làm lớp trưởng. Nó thở dài còn cả lớp thì nhìn nó với ánh mắt dò xét.
Lớp Quân khá đông, 54 mạng nhưng chỉ 3 đứa con gái mà lại thuộc dạng khá xinh cho nên chả có gì lạ khi 51 thằng còn lại lúc nào cũng xun xoe, đưa đón mấy em ấy cả. Những lúc thấy bọn trong lớp như thế, nó chỉ lắc đầu cười ngao ngán và cảm thấy mình may mắn vì đã có Thúy ở bên cạnh. Kể từ sau vụ đi Hà Nội ấy, tình cảm của 2 đứa nó càng ngày càng bền chặt hơn, chúng nó tin tưởng nhau hơn và sẵn sàng chia sẻ mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, cũng vì thế mà ít khi thấy chúng nó xảy ra cãi vã bất hòa lắm và Quân rất lấy làm tự hào vì điều này.
Ngày 20/11 cận kề, lớp nó phải đại diện cho cả khoa tổ chức 1 tiết mục cho đêm hội ngày Nhà Giáo được tổ chức khá long trọng, nghe đâu có cả mấy ông ở trên sở trên bộ về nữa, hình như có cả bác nó. Thế là mọi việc lại đổ dồn lên đầu Quân, từ khâu tổ chức, lựa chọn tiết mục cho đến dàn dựng tiết mục ra sao cũng 1 mình tay nó lo. Khúc mắc ở chỗ, lớp có 51 thằng con trai thì toàn thằng chả có năng khiếu gì đặc biệt cả, Quân nói đùa với chúng nó :
– Thế này mà Việt Nam mà có tổ chức cuộc thi Got talent thì các bố có mà đỗ giải sắt vụn hết. (gần 2 năm sau, Việt Nam có tổ chức cuộc thi này thật =.=”)
Cả lớp cười đùa, bỗng chốc ở phía dưới vang lên ” sáng kiến ” của 1 ai đó :
– Sao lớp trưởng không tự tham gia đi, rồi kêu 3 em hot girl của lớp múa phụ họa cho.
Chúng nó cười như nắc nẻ và có vẻ như hưởng ứng nhiệt liệt lắm. Quân cũng không còn cách nào khác, cả khoa đang trông chờ vào lớp nó, nó định dàn dựng tiết mục nhảy break vì có thời gian Quân từng tham gia vào 1 nhóm nhảy khá có tiếng ở Hải Phòng và đã từng đi biểu diễn ở 1 số nơi, nhưng ngày nhà giáo ai lại nhảy break bao giờ, và nhảy break thì phải có nhóm mới thu hút người xem đc. Suy nghĩ một lúc lâu, nó quyết định sẽ tổ chức 1 tiết hát và có dàn dựng phụ họa, cụ thể ở đây nó sẽ hát bài ” Kỉ niệm trường xưa ” và sẽ có 5 đứa lớp nó sẽ đóng vai học sinh (3 trai 2 gái), nội dung chính là : 1 chàng trai về thăm lại trường cũ gặp lại bạn bè xưa và mối tình đầu. Bàn đến đây với cả lớp thì bên dưới mọi ánh mắt dồn thẳng về phía 3 cô nàng hot girl, 3 đứa lúng túng đứa nó đùn đẩy cho đứa kia, rồi bất chợt Trang – có lẽ là đứa xinh nhất so với 2 đứa còn lại, đứng lên đảm nhận vai này. Cả lên cười ồ lên vỗ tay tán thưởng, nó bẽn lẽn ngồi xuống 2 má ửng hồng lên có lẽ vì xấu hổ, lũ con trai hùa theo :
– Chết cha mày Quân nhé! Được em xinh tươi nhất lớp đóng vai người yêu thế kia cơ mà, thôi để tao đi hát thay cho mày, tao sẵn sàng hi sinh vì nghiệp lớn cho – Quân cũng bối rối, xấu hổ không kém, nó cười trừ :
– Giọng mày như bò rừng ấy, mày bước lên sân khấu thôi là khán giả vứt dép lại chạy hết.
– Nhưng tao k đành để em Trang rơi vào tay mày. Bên dưới chúng nó cười lăn lộn, đập bàn đập ghế ầm ĩ khiến mấy ông quản sinh phải chạy lên xem vì tưởng lớp nó đánh nhau.
Thống nhất nội dung tiết mục là như vậy, lớp nó lao vào tập luyện chuẩn bị cho Đêm hội. Mọi thứ đã khá hoàn chỉnh : beat đã được thu âm bè phối chuẩn, đạo cụ và diễn viên đã ổn định duy nhất chỉ còn nó với Trang là không sao tập được cái đoạn kêt thúc bài hát. Đoạn đó yêu cầu, Quân phải cầm tay Trang nhưng không hiểu sao cứ đến chỗ đó 2 đứa lại lăn ra cười. Quân thì thấy không được tự nhiên cho lắm, ngoài Thúy ra nó chưa cầm tay ai cả, cảm giác cầm tay Trang cứ ngượng ngùng vụng về thế nào ấy. Còn Trang, cảm giác cảm tay Quân khiến nó thích thú lắm ; ngay từ khi nhập học Trang đã có cảm tình với chàng lớp trưởng mặt lúc nào cũng lạnh te ấy. Cũng giống Thúy, Trang bị hớp hồn bởi cái nụ cười để lộ chiếc răng khểnh của Quân. Chỉ có điều là Trang chưa biết Quân đã có Thúy.
Cuối cùng thì cái đêm hội Nhà giáo cũng đến, run rủn sao mà tiết mục lớp nó được xếp biểu diễn ngay từ đầu vì theo đánh giá có lẽ tiết mục lớp nó là ấn tượng mạnh nhất nên được xếp đầu để tạo tạo sự thu hút khán giả.
Sau màn giới thiệu của MC, tiếng nhạc dạo vang lên bên dưới khán giả đã vỗ tay reo hò ầm ĩ (đa số là từ mấy thằng con zai lớp nó), Quân cất tiếng hát vừa từ từ xuất hiện sau khi cánh gà được kéo lên :
” Tuổi thơ trôi như giấc mơ, kỉ niệm trường xưa có ai đâu ngờ, 1 thời học sinh dấu yêu, nào ai qua đi không gì luyến lưu, từng trang lưu bút viết nên bao điều, gửi lại lòng tôi nhớ nhung sớm chiều, dù cách xa tình sẽ không phai nhòa…”
Nhóm phụ họa bước ra trong trang phục áo trắng quần âu đậm chất học sinh, riêng Trang thì thướt tha trong tà áo dài trông nổi bật và vô cùng duyên dáng
” Ngày từng ngày vội vàng trôi qua, ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm, lời dịu dàng hiền hoà thiết tha tâm huyết cô thầy khuyên dạy, thầm tâm nguyện một đời khắc ghi hai tiếng cô thầy thân thương, mai chia tay muôn phương cách xa bạn ơi chớ quên “. Quân hát đến đây rồi nhẹ nhàng tiến lại gần Trang và cầm lấy đôi bàn tay Trang, bên dưới được thể hò hét, huýt sáo hưởng ứng theo. Nhưng ngay sau đó, Trang bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy Quân làm Quân bất ngờ và ngạc nhiên hết sức, suýt nữa nó hát sai lời may là kịp điều chỉnh lại. Tiết mục thành công ngoài mong đợi, tiếng reo hò, tiếng vỗ tay rào rào tán thưởng cho màn biểu diễn hết sức lãng mạn còn Quân – nó vẫn chưa kịp hiểu những gì mà Trang vừa hành động.
Vào sau cánh gà, lũ bạn nó đã đổ xô vây chặt hỏi nó dồn dập :
– Ai cho mày ôm Trang, mày có biết em Trang là của tao không?
– Sao lúc tập duyệt không thấy đoạn này, mày với cái Trang ỉm bài kĩ thế.
– Thằng khốn nạn, trả em Trang cho tao, mày có biết đêm nào tao cũng mơ ước được cầm tay em í không, ấy thế mày lại hớt tay trên của tao, lại còn ôm nhau nữa chứ. Chúng mày xê ra, tao đi tử tự đây, đừng cản tao…
…
Quân bật cười :
– Thằng dở người, mày đi chết cũng chả ai cản mày đâu. Với lại tao với Trang đâu có ý gì, tao…tao có…
– Không có gì mà ôm nhau ngọt sớt thế kia à. – Bọn bạn lăm le hoạnh họe không kịp để Quân giải thích rằng mình có người yêu rồi.