Tác giả: Granty.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
********************
Người ta nói, trên đời này thứ bền vững nhất, khó bị quên lãng nhất chính là ký ức. Dù ký ức hạnh phúc hay là những ký ức đau thương nhất. Nó đều ghi khắc vào trong tâm trí ta, mãi mãi không rời.
Vậy mà ký ức của em lại như một sợi dây mong manh, dễ dàng bị đứt lìa. Rồi chìm vào quên lãng. Em thường hỏi tại sao? Nhưng trả lời em chỉ là bóng tối của sự tìm kiếm. Có phải bởi vì những ký ức bị quên lãng kia tràn ngập tình yêu của em dành cho anh, tràn ngập sự nhớ nhung và đau khổ. Cho nên em chọn cách quên lãng.
Nếu ký ức của em là sợi dây mong manh, vậy thì ký ức của anh là một sợi tơ dài và dai. Nó không phai tàn theo năm tháng, cũng không dễ dàng bị đứt lìa. Bởi vì không lúc nào anh không nhớ đến em. Nỗi nhớ em chiếm trọn tâm trí anh, tình yêu dành cho em chứa đầy trong tim anh, khiến anh đau nhức từng đêm từng đêm. Nước mắt lăn dài trên mặt rơi vào miệng, anh mới hay thì ra tình yêu không chỉ có vị ngọt của hạnh phúc mà còn có sự mặn đắng của khổ đau.
Chương 1:
Gặp lại em anh mới biết trái tim mình vẫn đập.
Nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời
Anh bỗng thấy tim mình đau nhói
Bởi vì anh nhớ em
Nhớ người đã làm lòng anh tan nát
Nhưng sao anh vẫn yêu em
Người con gái đã từng làm anh hạnh phúc
Đã tạo cho anh sự ấm áp.
Nhưng rồi em lại nhẫn tâm đem nó đi.
Yêu em, nhớ em, muốn gặp em
Nhưng anh lại sợ mình không chịu nổi đau đớn này.
Đành chôn chặt em vào trong trái tim
Anh chưa từng quên phút giây bên em
Giọng nói, ánh mắt, nụ cười của em
Anh chưa bao giờ quên
Bây giờ em đã lựa chọn bên người khác
Anh chỉ có thể một mình gặm nhắm nỗi đau này.
Chỉ muốn hét lên với em rằng.
Anh yêu em, mãi mãi yêu em.
Anh sẽ chờ em
Chờ em quay về bên anh.
Trong quán bar, nữ ca sĩ có chất giọng trầm buồn, cất lên những điệu nhạc sâu lắng khiến cho tất cả mọi người trong quán bar đều im lặng thưởng thức. Một vài cô gái mẫn cảm đã bật khóc sau khi nghe bài hát.
Tần Phong khẽ cười trước những giọt nước mắt đó. Anh quẩy tay gọi bồi bàn đến nói nhỏ vài câu, thấy bồi bàn gật đầu rồi đi đến bên cô ca sĩ thì thầm. Vậy là trong quán bar vang lên điệu nhạc khác.
Nhiều khác giả tiếc rẻ lên tiếng phản đối vì bài hát mới hát được một nữa, họ vẫn muốn tiếp tục chìm vào giai điệu trầm bỗng kia khiến cho người ca sĩ bối rối. Tần Phong thấy vậy không miễn cưỡng ở lại, anh móc bóp, lấy tiền ra đập xuống quầy bar rồi ôm chai rượu bỏ đi.
Mới ra tới cửa đã gặp Quốc Anh đang bước vào, thấy Tần Phong đang định đi ra, Quốc Anh liền hỏi:
– Sao vậy, không phải cậu hẹn mình ra đây uống à.
– Không muốn uống nữa – Tần Phong cười lạnh nói rồi đi thẳng ra không một chút do dự.
Thấy Tần Phong đã say rượu tâm trạng nặng nề như nhiều tâm sự, Quốc Anh cũng không muốn vào nữa, cậu cũng quay người bước đi theo sau Tần Phong. Phía sau họ bài hát lúc nãy lại vang lên.
Tần Phong vừa đi vừa nốc rượu, thấy vậy Quốc Anh liền đưa tay giật lấy chai rượu khuyên:
– Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ hại sức khỏe lắm.
– Là anh em thì uống cùng mình – Không ngờ Tần Phong không giật lại chai rượu mà còn ép Quốc Anh uống cùng.
– Được mình uống cùng cậu – Quốc Anh đáp một tiếng rồi tu một hơi, sau đó quăng chai rượu vào thùng rác ven đường.
Tần Phong cười haha lảo đảo bước đi, con đường thẳng tăm không hề có chở ngại nào nhưng Tần Phong lại đi loạng choạng xuýt ngã mấy lần. Quốc Anh phải đưa tay đỡ lấy rồi dìu anh đi, Tần Phong cao to lại say rượu, cả người nặng như chì, Quốc Anh phải vất vả dìu cậu. Hai người đang đi thì Tần Phong vô tình va vào một cô gái khiến cô phải xuýt xa rên lên vì đau.
– Xin lỗi! Xin lỗi! – Quốc Anh nhìn cô gái rồi ra sức nhận lỗi.
Cô gái nhìn họ mĩm cười nhẹ nhàng, nụ cười thanh thoát vô cùng, giọng trầm bổng nói:
– Không sao.
Nụ cười của cô làm Quốc Anh ngớ người một giây. Nhưng khi cô gái định quay lưng bỏ đi thì Tần Phong đã reo lên:
– Hải Quỳnh
Nói rồi anh lao đến ôm chầm lấy cô gái thặt chặt, vùi mặt cô vào lòng ngực anh. Cô gái bị ôm chầm bất ngờ quá không kịp phản ứng cũng không biết nên phản ứng gì, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm trên người anh khiến cô bất giác sững sờ đứng im. Cô cảm thấy mùi thơm và vòng tay này quen thuộc quá.
Quốc Anh thấy bạn mình hành động lỗ mãng quá, vội kéo tay lôi bạn mình ra khỏi người cô gái. Gương mặt cô lúc này đã bị ửng hồng càng làm cô thêm phần xinh đẹp, dường như bị ôm chặt quá cô hít thở rất mạnh. Cô nhìn Tần Phong hỏi:
– Anh quen tôi ư?
– Không…không…bạn tôi say quá nên nhận nhầm cô là người yêu của cậu ta. Thành thật xin lỗi cô vì hành động sỗ sàng của bạn tôi – Quốc Anh vội giải thích.
– Không sao, không nên trách người say. Anh ta chắc yêu bạn gái lắm nhỉ. Anh hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. tạm biệt – Cô gái nhẹ nhàng nói, gương mặt bị ánh đèn đường mờ nhạt che lấp nhưng nụ cười lại tiếp tục nở trên đôi môi mọng đó khiến Quốc Anh ngây người thêm lát nữa nhìn cô gái quay lưng bỏ đi.
– Về thôi – Quốc Anh dìu Tần Phong giục, cậu vẫn luyến tiếc nhìn theo cho đến khi cô gái mất dạng.
Hải Quỳnh đi được một đoạn thì quay lại nhìn hai người họ có chút ló lắng. Cô khẽ cười nói:
– Thật trùng hợp, bạn gái anh ta cũng tên Hải Quỳnh.
Quốc Anh hì hục dìu Tần Phong vào thang máy bấm số tần, trong khi chờ đợi anh đưa tay mò vào túi quần của Tần Phong tìm chìa khóa, khi mò thấy anh khẽ thở phào. Cũng may tìm ra nếu không chẳng phải anh uổng công lôi Tần Phong từ bãi xe lên đây hay sao.
Vô tới phòng ngủ. Quốc Anh quăng mạnh cái xác nặng như chì kia xuống giường thở phào mệt mỏi. Anh kéo cái cà vạt ra khỏi cổ cho dễ thở nhìn lại bộ dạng nhếch nhác của Tần Phong khẽ cười. Một Tần Phong lịch lãm, áo quần lúc nào cũng phẳng phiu không có lấy một vết tì, vậy mà bây giờ bộ dạng trông thật thảm thương, quần áo nhăng nhúm đến thảm hại. Chưa bao giờ cậu thấy Tần Phong uống đến say mèm như hôm nay, thật kì lạ.
Vốn dĩ định bỏ mặc cái tên Tần Phong đáng ghét này mà trở về nhà. Nhưng Quốc Anh lại phát hiện trên bàn có mấy tấm hình của Tần Phong và một cô gái, Quốc Anh nheo mắt nhìn, cô gái trong ảnh nhìn hơi giống cô gái lúc nãy. Nhưng anh không chắc, bởi vì không nhìn rõ được gương mặt cô gái. Nhưng rồi Quốc Anh tự nhủ: ”Chắc là không phải cô ấy,nếu không cô ấy chẳng hỏi như thế”
Rồi Quốc Bình nhìn tấm lịch trên bàn được khoanh tròn ngày hôm nay. Trên lịch có ghi một hàng chữ nhỏ: ” Ngày em rời xa anh”. Anh quay người lại nhìn tần Phong khẽ thở dài:
– Hèn chi hôm nay cậu uống say đến vậy. Thôi được vì chúng ta là bạn tốt của nhau, tiễn phật tiễn tới tây thiên. Mình đành giúp cậu thay đồ cho thoải mái.
Chẳng ngờ khi cậu vừa bước đến bên cạnh Tần Phong thì bị Tần Phong ói lên người hết cả.
…
“Anh là ai?”
Vẫn là cái dáng cao gầy đầy cao ngạo đó. Vẫn nụ cười đó, vẫn bàn tay đưa ra đó. Nhưng tại sao lại lẫn vào trong bóng tối một hình bóng mờ ảo đến kì lạ.
Khi anh tiến tới trước mặt cô, ánh sáng từ nơi cô tỏa đến bắt đầu phủ lên anh. Nhưng ánh sáng đó chỉ có thể chiếu được nữa gương mặt anh, để hiện ra làn môi mỏng đầy gợi cảm khóe miệng cong cong nở nụ cười thật quyến rũ. Nụ cười rất đẹp, nó tỏa sáng lấp lánh, hơn cả ánh sáng đang tỏa ra từ cô. Anh chìa một bàn tay đến trước mặt cô, thật chậm, thật dịu dàng. Những ngón tay thon dài với nước da trắng mang lại cảm giác bình yên mà cô chưa từng có.
Trái tim cô run nhẹ, hơi thở trở nên rối loạn, cô ngơ ngác nhìn anh, anh vẫn giữ nụ cười ấm áp của mình, tay vẫn đưa về phía cô. Cô khẽ run rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào bàn tay anh, cảm thấy bóng tối xung quanh vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp. Ấm áp vì có anh bên cạnh.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nắm lấy tay cô siết mạnh, làm cô thấy đau, giọng anh vang lên đầy tức giận, đầy trách móc:
– Sao em lại quên anh.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh. Cô đã quên anh ư? Tại sao lại như thế? Tại sao em lại quên anh?
Rồi cảm giác ấm áp bỗng biến mất, bàn tay ấm áp của anh rời tay cô. Nữa gương mặt được chiếu sáng của anh bỉ chìm vào bóng tối, chỉ để lại một đôi mắt sáng. Chầm chầm, anh quay lưng lại tiến vào vùng tối tăm rồi biến mất khiến cô hốt hoảng kêu lên: ” Anh đừng đi”
Nhưng anh đã mất hút vào trong bóng tối rồi để lại cô với nỗi cô đơn buồn bã, sự hút hẫng, bàn tay vẫn đặt giữa không khí, cảm giác bàn tay lạnh toát. Cô muốn chạy đến ôm chặt lấy anh, kéo anh trở lại nhưng đôi chân không chịu nghe lời, nó cứ bất động ở đó nhìn anh biến mất. Cô bật khóc nức nở.
– Reng…
Hải Quỳnh giật mình thức dậy, cảm thấy khóe mi mình ướt ướt, cô bỗng thở dài. Đã bao lâu rồi cô không mơ thấy giấc mơ này, vì sao bây giờ lại mơ thấy.
Chuông điện thọai lại reo lên, cô mĩm cười biếc chắc rằng ai đang gọi cho cô nên không vội bóc máy. Nhưng tiếng chuông cứ kêu hoài như thử thách lòng kiên nhẫn của người gọi, cô mới từ từ bóc máy, bên kia là một giọng nói dịu dàng:
– Em đã dậy chưa?
– Ừ hm, em mới dậy – Cô khẽ trả lời đưa tay dụi dụi mắt như thể chứng minh cho người bên kia thấy nhưng nào có thể thấy được.
– Được rồi cô bé lười, em mau dậy đi. Nếu không lại trễ thì đừng có kiếm anh mà khóc đó nha – Đầu dây bên kia phá lên cười.
– Xíiiiiiiiii, ai thèm khóc với anh – Cô bĩu môi nói, người đầu dây bên kia tưởng tưởng ra bộ dạng đáng yêu của cô mà cười thầm.
– Cốc…cốc…Hải Quỳnh em dậy chưa? – Giọng anh hai Hiểu Huy vang lên ở phía sau cánh cửa phòng cô.
– Không nói với anh nữa, anh hai gọi rồi – Cô vội vàng từ biệt người bên kia.
– Ừ, em mau đi đi. Yêu em – Bên kia khẽ nói rồi cúp điện thoại để lại Hải Quỳnh với gương mặt đỏ bừng ngồi bần thần trên giường với cảm giác hạnh phúc. Lát sau khi nghe tiếng anh Hiểu Huy lần nữa cô mới tung mền ra chạy đi mở cửa
Sau khi vệ sinh xong cô thay ra bộ đồ đã chuẩn bị từ trước rồi ngắm mình trong gương. Cô gái trong gương có đôi mắt đen lấp lánh, hai má lúm đồng tiền, mái tóc dài được búi cao để lộ cái cần cổ thon gọn và trắng mịn. Chiếc áo sơ mi dài tay với kiểu dáng giản dị đi kèm với chiếc đầm đen trông vừa thanh lịch lại vừa tôn lên vẻ đẹp của cô. Mĩm cười hài lòng với bản thân, Hải Quỳnh liền cầm hồ sơ đặt trên bàn đi xuống lầu.
Ba cô và anh trai Hiểu Huy của cô đã ngồi vào bàn ăn từ nãy giờ trên tay mỗi người cầm một tờ báo, trên bàn là ba dĩa trứng ốp dường như đã nguội và ba ổ bánh mì vàng thơm ngon.
– Sao bà và anh Huy không ăn trước đi, chờ con làm gì – Cô cảm thấy có chút ăn năn khi bắt ba và anh trai chờ đợi mình như thế.
– Không sao, ba thích cùng con ăn sáng – Giáo sư Trình ngẩng đầu nhìn con gái yêu cười đáp rồi nhanh tay gấp tờ báo công an của mình lại đặt xuống chiếc ghế đang chứa chiếc cặp da màu đen của ông.
Hiểu Huy cũng gấp tờ báo thanh niên đặt xuống một góc bàn rồi kéo ghế cho em gái ngồi, khẽ giục:
– Mau ăn đi, anh đưa em đến đó.
Hải Quỳnh nhanh chóng ngồi xuống ăn, ở nhà cô chẳng cần phải giữ ý tứ gì cả, vừa nhai ngấu nghiến vừa nhìn ba và anh cười nói:
– Ngon quá.
– Từ từ ăn, coi chừng mắc ghẹn, con gái lớn rồi mà lúc nào cũng như trẻ con – Giáo sư Trình nhìn con gái trách yêu.
Còn Hiểu Huy thì dùng khăn lau dùng em gái phần trứng bị dính trên mép miệng. Hải Quỳnh nhe răng cười với anh trai rồi quay sang nhìn ba mình đáp:
– Con cái trong mắt ba mẹ lúc nào cũng là trẻ con cả, chẳng phải con lúc nào cũng là công chúa nhỏ của ba sao.
Giáo sư Trình nhìn cô con gái yêu lắc đầu. Vợ ông mất sớm, con gái phải mồ côi mẹ từ nhỏ nên bao nhiêu yêu thương ông đều đổ dồn lên các con, nhất là đứa con gái này, vì cô có gương mặt giống mẹ vô cùng. Nhìn vẻ mặt háo hức của con gái nhưng giáo sư Trình lại không được vui, ông muốn con gái vào làm ở nơi quen biết, sẽ không phải chịu cảnh vất vả của người mới vào nghề, nhưng con gái bướng bỉnh nhất định không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông.
– Hay là đừng xin ở đây nữa mà vào làm ở chỗ bạn ba đi – Ông thử cố gắng khuyên nhủ con gái thêm lần nữa.
– Không đâu – Hải Quỳnh trả lời dứt khoát – Con muốn thử tự mình xin việc, con muốn thử tự lập bằng chính đôi tay và đôi chân của mình một lần, không thể cả đời sống trong sự che chở và đùm bọc của ba và anh Huy hoài được.
Nói rồi lại sợ ba mình cằn nhằn, Hải Quỳnh vội vã đứng dậy nuốt ực miếng bánh mì vẫn còn đang trong miệng rồi chạy đi:
– Em đi xúc miệng lại một cái, anh chuẩn bị chở em đi nha.
Hiểu Huy khẽ gật đầu cười với em gái, rồi liếc sang ba mình, từ lúc hải Quỳnh nói ra câu đó, giáo sư Trình đã buông rơi cái muỗng trên tay xuống thẫn thờ. Đợi em gái đi khuất, anh mới nhẹ nhàng trấn an cha.
– Không sao đâu ba, quá khứ đã qua lâu lắm rồi.
Giáo sư Trình khẽ vuốt mặt, vầng trán đã nhăn lại thành mấy nếp tự lúc nào. Làm sao ông có thể quên được cái quá khứ đó chứ, cái quá khứ tàn bạo suýt chút nữa làm ông mất đi đứa con gái yêu quý của mình, cũng vì câu nói đó. Ông đã rất hối hận tại sao lúc đó lại mềm lòng như thế, tại sao lại để con gái rời xa mình để rồi suýt chút nữa thì…
Ngay sau đó là cái ôm chầm từ phía sau của Hải Quỳnh, cô nũng nịu nói với ba mình:
– Con đi nha ba.
– Tạm biệt con gái, chúc con may mắn.
– Cám ơn ba – Hải Quỳnh quẩy tay tạm biệt rồi leo lên xe anh trai.
Nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt, Hải Quỳnh không khỏi sợ hãi. Đây là nơi cô muốn khiêu chiến sau khi ra trường. Ai chẳng biết công ty LK là một công ty hàng đầu với lắm nhân tài hội tụ. Muốn vào trong đó phải qua vòng thẩm vấn cực kì gắt gao.
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần đi ngang qua đây thì trong lòng cô lại có một cảm giác xuyến xao đến lạ kì, một sự háo hức không có điểm dừng. Cứ như nó là mục tiêu chinh phục của cô vậy suốt trong quảng đời sinh viên vậy.
Cô đưa hai tay lên đấu với nhau như muốn tạo ra một ống nhòm hình vuông, nheo mắt nhìn về phía tòa nhà rồi sau đó chỉa hai ngón tay vào đó như là động tác bắn súng. Phằng…Sau đó cô thích chí cười, rồi như chợt nhớ cô vội vàng nhìn xung quanh. Không có ai cả. Thở phù một cái, mừng quá, nếu không cô sẽ bị cho là con ngốc mất. Nhún vai một cái cô bước thẳng vào công ty này không chút do dự.
Cô không biết hành động của cô đã được thu vào tầm mắt của một người vẫn đang ngồi trong xe. Người đó ôm bụng cười, ban đầu là cười nhỏ, nhưng sau đó thì phá ra cười to.
– Cốc cốc…
Quốc Anh nín cười nhìn ra người vừa gõ cửa, gương mặt Tần Phong xuất hiện sau tấm kính bên tay lái phụ, Tần Phong nhìn Quốc Anh nét mặt tươi tỉnh nụ cười vẫn chưa tắt thì chau mày hỏi:
– Mình vừa đi có một lát thôi mà khi trở lại bộ dạng cậu ngái ngủ của cậu lại trở nên phấn khích như thế à. Có chuyện gì sao?
– Có chút chuyện vui – Quốc Anh vừa đáp vừa đón lấy ly cà phê nóng chứa trong ly nhựa trên tay Tần Phong, nhớ lại cảnh tượng ban nãy mà buồn cười.
– Lại tìm được em nào mới rồi à – Tần Phong giễu cợt.
– Hôm nay cậu làm gì? – Quốc Anh không thèm để ý tới sự trêu đùa của bạn quay sang hỏi.
– Thì đi gặp khách hàng – Tần Phong hờ hững đáp.
– Ờ…cậu đi đi – Quốc Anh thờ ơ đáp, tay nghịch cái điện thoại
– Là nữ đó – Tần Phong nhìn bạn một cái rồi nói rõ thêm.
– Ờ…
– Vẫn còn rất trẻ
– Ờ, chúc cậu may mắn – Quốc Anh vẫn thờ ơ đáp.
Thái độ của Quốc Anh làm Tần Phong thấy rất lạ, mọi lần đi gặp khách hàng là nữ giới thì mặc kệ tuổi tác là bao nhiêu cậu ta cũng giành đi cho được, sao hôm nay lại im lặng thất thường như vậy. Đang định hỏi xem bạn mình có vấn đề gì không thì cậu nghe bạn nói tiếp:
– Hôm nay mình đến trực tiếp tham gia buổi phỏng vấn nhân viên mới.
Hóa ra là như vậy, Tần Phong chợt hiểu ra. Hèn chi thái độ của Quốc Anh lại khác mọi hôm như vậy, là bởi vì phỏng vấn nhân viên mới sẽ có nhiều cơ hội gặp được những em trẻ đẹp để mà ve vãn. Mặc dù biết bạn mình rất chí công vô tư, không bai giờ đặt chuyện tư vào công việc nhưng Tần Phong vẫn quyết định nói:
– Mình sẽ tham gia buổi phóng vấn, còn cậu đi gặp khách hàng.
Nói xong cậu lái xe chạy đi vào bãi đỗ, mặc kệ Quốc Anh há hốc miệng kinh ngạc và hụt hẫng vì vuột mất cơ hội ngía người đẹp. Tần Phong không muốn trong công ty có sự ve vãn làm mất hình tượng công ty.
Khi Hải Quỳnh bước vào tràn đầy tự tin bao nhiêu thì khi đứng trước một dãy người chờ phỏng vấn, thì sự tự tin của cô nhanh chóng bị dập tắt.
– Được rồi mọi người hãy nộp hồ sơ ở đây rồi tìm chỗ ngồi chờ gọi tên – Một nữ nhân viên mặc đồng phục công sở màu xám nhẹ nhàng hướng dẫn họ với gương mặt không biểu cảm, giống như cô ấy đã quá quen với trường hợp này.
Cũng phải, LK là công ty lớn hàng năm có hàng trăm người xin được tuyển chọn vào. Cảnh tưởng này diễn ra liên tiếp có gì lạ đâu. Hít một hơi theo gót mấy người mới đến khác nộp đơn vào chiếc bàn trước mặt, cô nhanh mắt liếc nhìn tên trường của những người khác, nào là đại học Quốc Gia, nào là đại học Bách Khoa, cô lè lưỡi sợ hãi một cái rồi nhanh chóng tìm lấy cho mình một chỗ ngồi.
Vừa đặt mông ngồi xuống, Hải Quỳnh đã choáng voáng khi bên tai cô là những tiếng rì rầm. Những người mới đến đang lẩm nhẩm lại cách tự giới thiệu về mình và cách trả lời câu hỏi để phỏng vấn ra sao. Có người còn sử dụng tiếng anh và tiếng trung.
Hải Quỳnh nuốt nước miếng đánh ực một cái. Cô cũng khẽ nhắm mắt lại lẩm nhẩm cách tự giới thiệu. Dù đã được anh trai chỉ dạy cho cách tự giới thiệu về bản thân sao cho ấn tượng và đã tập đi rất nhiều lần nhưng trước áp lực này Hải Quỳnh cũng lo lắng bội phần. Tự nhiên cô thấy hối hận, không ngờ hành trình học hành đã gian nan và cực khổ như vậy. Hành trình đi tìm việc làm càng khiến người ta vất vả hơn. Bất giác cô thở dài.
Bây giờ mà rút lui về nhà thì ê mặt lắm. Về sau, sẽ bị ba ép vào làm chỗ của người quen, và nếu như đó lại là nơi không thể cho cô mở mang kiến thức và phát triển tài năng thì càng tệ hơn. Đành bấm bụng ngồi chờ đến lượt mình.
– Ăn cái này đi – Một anh chàng tốt bụng nào đó đưa cho cô một thanh sing gôm bạc hà kèm nụ cười dễ mến.
Vậy là mặc kệ, cô cầm lấy thanh sing gôm mở ra và cho vào miệng nhai nhóp nhép lấy lại sự bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên định cám ơn anh chàng tốt bụng kia. Ai dè anh ta đã đi đâu mất rồi.
Cuối cùng tên cô cũng được gọi lên, trong khoảng thời gian dài dằng dặc đến buồn ngủ, nếu không bận nhai sing gôm nói không chừng cô đã ngủ gục mất tiêu rồi.
Hải Quỳnh dè dặt bước vào, tim đập thình thịch, hồi hộp đến nội tay cô vả cả mồ hôi, nhưng cô không dám chùi vào váy sợ để lại dấu vết sẽ mất điểm vầ tác phong ăn mặc trong mắt những người phỏng vấn. Dàn phỏng vấn gồm có 5 người. Ba người đàn ông trung niên, một người phụ nữ, và một chàng trai còn khá trẻ ngồi chính giữa đang cúi đầu xem xét tài liệu, trên bàn đặt một cái biểu đề chữ: ” Tổng giám đốc”
Sax >00<) - Có quen – Khánh Vũ chậm rãi trả lời, dường như câu trả lời được cân nhắc kỹ lưỡng – Nhưng không thân. Đang mừng rỡ vì câu “ có quen”, vậy thì coi như có thể nhờ vả hay cầu cạnh cho cô được vào làm ở LK rồi, thà ê mặt trước Khánh Vũ còn hơn phải ê mặt trước ba và anh trai. Nhưng khi Khánh Vũ đế thêm một câu: ” Nhưng không thân”, Hải Quỳnh nghe tiếng gương vỡ rắc rắc, giấc mộng của cô sụp đỗ ngay tức khắc. “Quen nhưng không thân” vậy thì chẳng sơ muối được gì cả, buồn chết đi được, cô bèn thở dài thểu não trong lòng (TT_TT) Tần Phong không trả lời, cậu nhìn Hải Quỳnh với ánh mắt khó dò, nụ cười đầy giễu cợt. Hải Quỳnh nuốt nước bọt rồi co người lại trước ánh mắt đáng sợ đó, cô cúi đầu khua khua ly nước trên bàn. - Xin chào! – Quốc Anh lúc này mới lên tiếng, ánh mắt cậu chiếu lên người Hải Quỳnh. - Xin chào! – Hải Quỳnh chớp chớp mắt nhìn về chàng trai trước mặt mình, rồi chợt nhận ra nụ cười đó, cô bèn reo lên – Cám ơn lúc nãy anh đã cho em thanh sing gôm, nó giúp em không bị ngủ gật trong lúc chờ phỏng vấn. - Không có gì, đừng khách sáo – Quốc Anh khẽ nói. - Đi thôi!Đừng phiền hai người họ dùng bữa – Tần Phong bỗng lên tiếng giục khi thấy thức ăn hai người họ gọi đang đem tới. - Tạm biệt! – Bốn người họ khẽ chào nhau, rồi Tần Phong và Quốc Anh chọn một chiếc bàn ngồi xuống. Thấy họ đi xa, Hải Quỳnh mới thở phào nhẹ nhỏm, cô uống ực ly nước nãy giờ bị cô khua qua khua lại rồi nói khẽ: - Anh ta chính là cái thằng cha tổng giám đốc nãy giờ bị em nguyền rủa đó. Khánh Vũ giật mình nhìn về phía Tần Phong, trong lòng trào dâng một cảm giác bất an. - Thật đáng tiếc, mình vừa thấy cô ấy đã thích rồi. Vừa xinh xắn vừa ngây thơ nhưng rất có cá tính. Tiếc rằng cô ấy đã có bạn trai. Đúng là hoa đẹp đều có người nhanh tay cướp lấy – Quốc Anh vừa ăn vừa liếc nhìn về phía bàn của Hải Quỳnh than thở, Hải Quỳnh và Khánh Vũ ăn cơm khá vui vẻ và hạnh phúc, Khánh Vũ rất yêu thương Hải Quỳnh chăm sóc cho cô rất kỹ. Cậu vừa gắp thức ăn ngon cho cô, vừa bóc vỏ tôm, thể hiện sự galant tuyệt hảo của người bạn trai, khiến nhiều người nhìn thấy đều ngưỡng mộ Hải Quỳnh. - Mau ăn đi, ở đó mà than với thở. Để ý chuyện người ta làm gì – Tần Phong khẽ trách bạn. Nhưng thật chất cậu mới là người liếc nhìn về phía đó nhiều nhất. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hải Quỳnh, ánh mắt tinh nghịch của cô nhìn Khánh Vũ, bất giác nhói tim. Đã từng có lúc nụ cười và ánh mắt đó thuộc về cậu. Cả buổi chiều hôm đó, tâm hồn Tần Phong đều treo ngược lên cành cây, khiến Quốc Anh tức muốn hộc máu vì phải nói lại rất nhiều lần. Cuối cùng anh thẩy xấp tài liệu trên tay mình trước mặt Tần Phong rồi bảo: - Cậu tự đọc đi, đừng có hành xác mình như thế. Hôm nay cậu sao vậy, tác phong làm việc mọi ngày của cậu ở đâu? - Việc tuyển nhân viên mới ra sao rồi? – Tần Phong lãng tránh câu hỏi của Quốc Anh, lên tiếng hỏi. - Kết thúc rồi. Mà cậu quen sao với anh chàng lúc nãy vậy – Quốc Anh nhún người rồi trả lời. - Anh ta là thầy giáo của mình, đồng thời...- Mấy chữ “ cũng là tình địch của mình” của tần Phong bị cậu vội vàng nuốt vào bên trong. - Đồng thời sao? – Quốc Anh chăm chú nghe. - Không sao cả. Mà làm gì cậu lại để ý đến anh ta dữ vậy chứ. Đừng có giở trò gì nữa – tần Phong quắc mắc cảnh cáo bạn. - Mình có giở trò gì đâu. Chỉ là muốn theo đuổi con gái thôi mà. Trước khi cô ấy lấy chồng, mình nên tạo cho cô ấy cơ hội lựa chọn chứ – Quốc Anh cười gian nói. - Nhễu sự, lo mà làm việc đi, hợp đồng lần này mình giao hết cho cậu. Liệu mà làm cho xong đi đừng lo tán gái nữa, nếu không đừng trách mình không nể tình bạn bè mà tống cậu ra khỏi công ty – Tần Phong nói nửa đùa nữa thật. - Vâng, tôi biết rồi thưa tổng giám đốc – Quốc Anh giả vờ trở nên nghiêm nghị đáp rồi đừng dậy cười vang bước ra ngoài. Tần Phong nhìn theo dáng bạn khẽ lắc đầu thở dài. Cả buổi tối dù cố gắng không suy nghĩ nữa, nhưng Tần Phong cũng không tài nào chợp mắt được. Anh lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được, đành xuống giường châm một điều thuốc hút. Anh không thường hút thuốc nhưng vẫn thường đem theo thuốc bên mình khi gặp khách hàng, chỉ để xã giao mà thôi. Cầm điếu thuốc trong tay, rít một hơi thật dài, những ký ức năm xưa ùa về theo cơn gió lạnh thổi tới. Chương 2: Những năm tháng tuổi trẻ. Hải Quỳnh ngồi ngáp dài một cái trong sự chờ đợi mệt mỏi. Nữa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà anh trai Hiểu Huy của cô vẫn chưa tới. Sắp tới giờ chiếu phim rồi, biết vậy cô không thèm tới sớm làm gì cho mệt thân, vốn định cùng anh trai ăn chút gì đó rồi mới xem phim. Đành lết thân đi mua bắp rang và nước ngọt trong khi chờ đợi. Đang nhâm nhi mấy hột bắp ngọt ngào thì di động cô đỗ chuông. Là anh Hiểu Huy gọi. - Hải Quỳnh, anh không thể tới xem phim cùng em được, công ty anh đột xuất có cuộc họp, anh phải tranh thủ thời gian mới gọi cho em được. Em cứ vào xem phim đi, lát nữa anh đến đón. - Không cần đâu, xem phim xong em đón taxi về ký túc xá luôn. Anh không cần phải chạy tới chạy lui chi cho mệt – Hải Quỳnh vội ngăn anh mình lại. Cô biết mỗi khi họp là anh trai cô lại bận bù đầu bù cổ, không có thời gian ăn uống, cô không nỡ để anh mình phải mệt nhọc đến đón mình. - Có được không? – Hiểu Huy e dè hỏi lại em gái. - Được mà – Hải Quỳnh khẳng định chắc như bắp rang – Em chỉ cần đón taxi rồi nói địa chỉ ký túc xá là xong thôi mà. - Ờ thôi được, vậy em xem phim đi, xem xong rồi về, nhớ cẩn thận nha. Về tới ký túc xá nhớ gọi điện cho anh – Hiểu Huy ân cần dặn dò em gái. - Em biết rồi, tạm biệt – Hải Quỳnh đáp rồi vội vã cúp máy, cô sợ anh mình không yên tâm lại chạy đến đón thì khổ. Nhìn lại đồng hồ lần nữa, cô đứng dậy định bước vào trong rạp chiếu phim thì... - Buông ra đi, em đừng có như vậy được hay không? – Tiếng của một chàng trai đang quát một cô gái đang ôm chầm lấy cánh tay chàng trai như không muốn để anh ta đi. - Không, em nhất định không buông – Cô gái đó nhất quyết lắc đầu đáp, tay càng siết chặt tay chàng trai hơn. - Anh nói rồi, chúng ta chấm dứt tại đây. Anh không yêu em, xin em đừng bám theo anh nữa được không? – Chàng trai cau mày bực bội tìm cách gỡ tay cô gái đó ra. - Không, anh không yêu em nhưng em yêu anh. Xin anh đừng bỏ rơi em có được không? – Cô gái khóc nức nở nói. - Chẳng phải lúc đầu anh đã nói, em muốn quen anh thì anh không từ chối, nhưng mà đến khi chán thì chúng ta chia tay trong hòa bình. Luật chơi là như vậy, em chấp nhận rồi thì phải chịu. Bây giờ anh chán em lắm rồi, anh muốn chia tay – Chàng trai thản nhiên đáp, không màn đến ánh mắt và phán xét của những người xung quanh. Hải Quỳnh chỉ muốn chạy đến đấm vào cái bản mặt *** của anh ta một đấm thật mạnh cho vỡ luôn, để sau này anh ta không đi làm khổ con gái nữa. Nhưng dù cậu ta nói gì thì cô gái vẫn một mực không chịu. Chàng trai bực mình quá liền đi đến quầy bán vé mua một vé phim, bởi vì trong rạp hát mà cô cứ làm phiền thì sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài để tránh làm phiền đến người khác, vậy thì cậu có thể thoát khỏi sự phiền phức từ cô. Cậu đặt tiền lên mặt bàn bán vé rồi nói: - Phim gì cũng được, suất chiếu bây giờ. - Xin lỗi anh, vì hôm nay là cuối tuần cho nên vé xem phim toàn bộ đã hết rồi ạ. Nếu anh muốn xem phim thì chờ đến suất sau đi – Giọng nữ bán vé ngọt ngào nói. Chàng trai cau mặt khó chịu lẫn thất vọng khi biết đã hết vé. Hải Quỳnh chứng kiến từ đầu đến đuôi, cô thấy anh chàng này quả thật đẹp trai vô cùng. Anh ta mặt chiếc áo sơ mi màu đen hở ngực, để lộ vàm ngực vạm vỡ. Mái tóc phủ qua một bên đầy cá tính, sợi dây truyền trên ngực của anh ta càng khiến anh ta trông hấp dẫn hơn. Mà cô gái cũng cực kì xinh đẹp, ăn bận thì cực kì model. Chiếc áo hở vai, chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn, trên người cô đều nhà những trang sức lộng lẫy đến phát ghiền. Hải Quỳnh cảm thấy cô gái này thật đáng thương, người xinh đẹp là thế, thiếu gì trai theo đuổi, sao lại đi yêu nhằm một kẻ đểu cáng như thế. Nghe hắn nói mà cô sôi máu cả lên, cái thứ đàn ông như hắn ta thay bồ như thay áo, đúng là khinh thường phụ nữ quá đi mất. Nhưng cũng thấy cô gái kia quả thật là mặt dày quá sức, sao không biết xấu hổ mà cứ bám theo một kẻ xua đuổi mình trước đám đông như vậy. Dù có yêu anh ta thế nào cũng nên giữ lại cho mình chút lòng tự trọng chứ, cô ta thật là làm mất mặt chị em phụ nữ như cô quá. Điều này cho thấy cô ta cũng là hạng con gái không ra gì. Nên khi nhìn thấy anh ta mua vé mà không có, vì hai tấm vé cuối cùng đã bị cô mua mất rồi còn đâu. Nhìn vẻ mặt khổ sở có phần đẹp trai quá mức của anh ta cô bỗng thấy thương cảm. Dù sao thì anh Hiểu Huy cũng không đến, tấm vé này cũng không thể trả lại, cho nên cô bước đến bên anh chàng đó chìa ra trước mặt anh ta tấm vé. - Vé của anh đây – Cô nói, nhưng rồi sau đó thầm mắng mình là đồ mê trai, thấy trai đẹp thì quên mất hắn chính là hạng người mình ghét nhất. Anh ta sững lại một chút rồi cầm lấy tấm vé trên tay của cô. Thôi bỏ đi, cho thì cũng cho rồi, không nên hối hận mà mệt lòng, Hải Quỳnh quay lưng định bỏ đi thì... Một bàn tay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào lòng mình khiến cô giật mình, cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm trên người của người kia. Còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe giọng nói của anh chàng kia. - Cô ấy chính là bạn gái mới của tôi. Cô và cô gái kia đều sửng sốt tột độ nhìn về chàng trai kia, miệng Hải Quỳnh há ra như chữ O, mắt cô mở to nhìn cậu không chớp mắt (>0<), nhưng sau năm giây cô cảm nhận được dịch vị từ miệng mình tiết ra vì đang ngắm nhìn trực diện vào gương mặt đẹp trai của anh ta. Xém chút nữa là chảy nước miếng nếu cô không vội vàng ngậm miệng lại. ^^ Không để cho cô và cô gái kia kịp phản ứng gì thêm, anh ta kéo cô đi thẳng vào bên trong rạp, cô cố gắng thoát ra khỏi tay anh ta và nhìn về hai cái ly nước ngọt và hộp bắp rang của mình tiếc rẻ. Nhưng đã bị ánh ta đẩy nhanh vào bên trong. Vừa vào bên trong, cô bực tức vằn người ra khỏi tay anh ta, hầm hầm nét mặt nhìn anh ta nói: - Dù anh muốn lợi dụng tôi để thoát khỏi tay bạn gái mình, thì ít nhất cũng để tôi lấy ly nước ngọt và hộp bắp rang đã chứ, tôi mới vừa mua. Anh ta hìn Hải Quỳnh phá lên cười nghĩ: ” Cô gái này không tức vì bị lợi dụng mà lại tức vì bị mất ly nước ngọt và hộp bắp rang”. - Lát nữa tôi đền lại cho cô. Trả luôn tiền vé cho cô. - Không cần – Cô đứ khoát từ chối – Chỉ cần đừng để tôi gặp mặt anh thêm nữa là được – Nói rồi cô quay lưng bỏ đi về hàng ghế của mình. Chàng trai đứng bất động một lát nheo mắt nhìn theo Hải Quỳnh ngẫm nghĩ: ” Cô gái này cũng khá thú vị đấy chứ” Hải Quỳnh vừa đặt mình ngồi xuống thì thấy ghế bên cạnh cũng có người ngồi xuống, theo phản xạ cô quay người nhìn người đó. - Sao lại là anh? – Cô khó chịu hỏi, cô chẳng muốn gặp một kẻ được trời cho nhan sắc mà lại lấy đi tư cách như anh chút nào. - Cô nương, hai vé cô mua là ngồi sát bên nhau, tôi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu – Anh ta nhìn cô phân trần vì sợ cô hiểu lầm anh ta theo cô. - Tôi quên không được sao – Biết mình đã nghĩ sai nhưng cô bướng bĩnh không chịu nhận lỗi ngang ngược nói. Anh nhìn cô khẽ lắc đầu rồi ngồi xuống xem phim. Anh vừa ngồi xuống thì đèn trong rạp cũng vừa tắt, màn hình bắt đầu giới thiệu về bộ phim. Hải Quỳnh đang ngồi xem nhìn thấy tựa phim: ”Quỷ ám”, và những phân đoạn giới thiệu phim thì đứng tim luôn. Lúc cô mua vé, toàn bộ vé đều bán hết chỉ còn lại hai cái vé này. Tuy không xem được bộ phim mình muốn coi, nhưng đã cất công đến đây rồi thì xem đại phim nào cũng được. Vậy là cô đã mua hai cái vé đó mà không hề chú ý đến tên bộ phim. Dù sống đến từng tuổi này, dù luôn luôn tin vào khoa học, dù không tin chuyện trên đời này có ma nhưng cuối cùng cô cũng sợ ma (T_T). Vốn dĩ cô nhát gan từ nhỏ và dĩ nhiên cô ghét nhất trên đời này là phim ma. Trong rạp hát tối om, chỉ phản chiếu ánh đèn từ màn hình tivi, cô sợ hãi không dám bước ra. Đành ngồi lại chờ cho đến khi đèn sáng. Nhưng mà dù không dám nhìn màn hình tivi nhưng mà những âm thanh rùng rợn ma quái vang lên từ tivi cũng khiến cô sợ xanh cả mặt. Hải Quỳnh co rút người lại, mà vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát. Tần Phong nhìn biểu hiện của cô như vậy thì cười nhạt. Con người thật đáng buồn cười, lại có bản tính tò mò quá đỗi. Rõ ràng là sợ ma, vậy mà cứ thích được nghe kể truyện ma hay đi xem phim ma. Bộ phim ma này cũng chẳng có gì đáng sợ đến thế, chỉ có vài cảnh máu me đầm đìa, vài cảnh con ma lơ lửng, ngoài ra cũng chẳng có gì đáng bàn. Nhưng Hải Quỳnh thì sợ đến nỗi nghiêng hẳn đầu về phía vai cậu, tay che lấy mặt, nhưng buồn cười nhất là những ngón tay xòe ra để cho đôi mắt hi hí nhìn về màn hình. Tần Phong muốn cười nhưng không nỡ, đành ngồi yên chịu trận. Hải Quỳnh có mái tóc ngắn chưa chấm vai, mái trước rẽ qua hai bên ôm sát gương mặt bầu bĩnh của cô cộng thêm hai cái lúm đồng tiền khá sâu khiến cô trông rất đáng yêu. - Không đáng sợ đến thế đâu. Cứ ôm lấy tay tôi cho đỡ sợ – Có chút động lòng thuơng cảm, anh bèn đề nghị sau đó nhích tay về phía cô. Hải Quỳnh chỉ chờ có thế liền ôm chặt cánh tay của Tần Phong, trước đây mỗi lần đi xem phim cô đều ôm chặt tay của anh trai, nó khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Tuy anh ta là người lạ nhưng dù sao cũng giảm bớt được phần căng thẳng và lo sợ trong cô. Cả hai lại tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng Tần Phong thấy tay mình bị siết chặt. Xem ra anh giống với mấy anh chàng dẫn bạn gái đi xem phim ma để có cơ hội gần gũi. Mà đúng là vào rạp này toàn là các cặp tình nhân đang co cụm sát vào nhau. Cuối cùng phim cũng đến hồi kết thúc đèn trong rạp sáng lên, Hải Quỳnh mừng rỡ quay sang Tần Phong cười rạng rỡ, nhưng rồi cô nhận thấy tay mình vẫn còn ôm lấy tay anh, hơi bối rối, cô vội vàng buông tay anh ra. Rồi vơ lấy cái ba lô dưới đất bỏ chạy ra ngoài không quên luôn câu nói “cám ơn”. Nhưng Tần Phong không vội ra ngoài, cậu sợ Nguyên Thu, cô gái lúc nãy bám theo cậu vẫn còn đợi bên ngoài nên từ từ bước vào tolet. Sau đó đảo thêm mấy vòng ở khu trò chơi điện tử rồi mới ra về, cũng đã gần 9 giờ rưỡi. Tần Phong đoán không thấy cậu, Nguyên Thu đã bỏ đi mất rồi nên tần Phong yên tâm lấy xe ra về. Nhưng mới vừa ra chạy được một đoạn ngắn cậu đã thấy cô gái lúc nãy đang bị hai tên côn đồ bắt nạt. Thấy chết mà không cứu còn gì là đạo học võ, Tần Phong bèn dừng xe lại ngay sát cạnh và chạy đến đánh hai tên kia một trận cho chúng biết mặt đai đen đệ tam đẳng là gì, khiến chúng bỏ chạy, nhưng cô gái đã la lên: - Đừng để bọn chúng chạy trốn. Tiếng la của cô gái trong cơn sợ hãi có phần run rẩy khiến câu chữ không rõ ràng. Tần Phong tưởng cô gái bị gì nên quay đầu lại nhìn, hai tên cướp nhân cơ hội này bỏ chạy. Thấy hai tên cướp bỏ chạy, Hải Quỳnh vội đuổi theo, Tần Phong vội chạy theo kéo cô lại. Anh sợ bọn chúng sẽ kêu đồng bọn đến, cho dù là anh có ba đầu sáu tay cũng không đánh lại bọn chúng. Huống hồ bọn này không chừng có thể sử dụng vũ khí nguy hiểm. - Buông tôi ra, tôi phải đuổi theo bọn chúng, bọn chúng đã cướp ba lô của tôi rồi, trong đó có tiền và điện thoại của tôi. - Trong đó có nhiều tiền không? Cô có khoảng bao nhiêu? Hải Quỳnh đưa tay 4 ngón tay lên. - 40 triệu – Tần Phong dò hỏi, hải Quỳnh lắc đầu, cô cúi đầu giấu đi gương mặt của mình. - 4 triệu! Tiếp tục lắc đầu. - Đừng nói với tôi là 400 ngàn nha. - Chỉ có bốn mươi ngàn thôi – Cô lí nhí đáp. Mặt đỏ bừng lên, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong. Liều mạng chỉ vì 30 ngàn, nói ra đúng là khiến người ta cười cho thúi mũi. Nhưng mà bốn mươi ngàn đó đủ để cô đi taxi về đến ký túc xá. Bây giờ trong người cô không còn một đồng làm sao đi về cơ chứ. Vốn dĩ là đi cùng anh trai nên không cần lo lắng đến vấn đề tiền nong. Nhưng cô vẫn đem theo 5 trăm ngàn dằn túi. Nhưng rồi tiền đi taxi đến, tiền mua vé, tiền mua nước ngọt và bắp rang, rồi lúc ra về cô đã lên tầng ăn chút gì chữa cái bụng đói, chỉ chừa đúng 40 ngàn đi taxi về. Biết thế cứ ra về sớm rồi tìm cái gì đó ăn lót dạ cho rồi, thì đâu có lằng nhằng tới giờ này mới ra để bị bọn cướp chặn đường mất của thế này. Hải Quỳnh khẽ gõ vào cái đầu của mình - Cô định vì 30 ngàn đồng và cái điện thoại cũ mèm mà liều mạng sống chết với bọn đó à – Tần Phong nhìn cô gái trước mặt mình muốn đánh cho một trận cho tỉnh cái sự điên rồ của cô. Lúc nãy cậu đã nhìn chiếc điện thoại của cô, nó là loại điện thoại lỗi thời rồi. Tuy cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng không vì vậy mà cậu coi rẻ đồng tiền. Nhưng nhìn bộ dạng của cô, cậu không cho cô đang sống trong một gia đình nghéo khó. Huống hồ hành động sảng khoái không cần tiền của cô lúc nãy càng khiến cậu khẳng định. Vậy thì lí do gì mà cô ta lại muốn đuổi theo bọn chúng như thế. - Anh thì biết gì mà nói – Vừa bị mất tiền, lại còn bị giảng đạo khiến cô phát cáu, liền gắt lên. Bây giờ cô không có tiền về ký túc xá, điện thoại cũng bị mất rồi làm sao liên lạc với mấy đứa bạn. Mà cái điện thoại đó là kỷ niệm lần sinh nhật thứ 14 của cô do anh trai cô tặng, tuy bây giờ nó cũ rồi, nhưng cô rất quý nó, không nỡ mua cái mới mà vứt bỏ nó sang một bên nên mới xài đến giờ này. Người ta bị mất của, không an ủi một câu còn mắng người ta, cô cảm thấy uất ức vô cùng, mắt bắt đầu rưng lên.