Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

26.01.2015
Admin

Ả quay lại nhìn về phía đám đàn em, Như hiểu ý chúng nó tiến lại phía cô. Sợ, một sự sợ hãi xâm chiếm lấy cô. Chúng nó bước tới rồi liên tục tát vào mặt cô.

Cô ngã gục, đau, đau quá má cô đỏ lên vì đau trong khi mấy con nhỏ đó vẫn cứ đá túi bụi vào người cô. Tại sao! Tại sao cô lại bị đánh như thế này chứ, cô làm gì sai sao? Không! Cô không làm gì sai cả nếu như quen biết anh là một cái tội thì thà ngày hôm ấy anh đừng cứu cô cho rồi, cứ để mọi chuyện diễn ra như thế có thể sẽ tốt hơn…

– Thôi đi, tụi bây!!! – ả ra lệnh, tụi nó dừng tay

Ả bước tới, ngồi xuống chỗ cô. Miệng ả phả ra những làn khói trắng, ả nhếch mép cười khinh bỉ.

– Cái này là quà tặng cô, kỉ niệm ngày đầu gặp gỡ.

Tiểu Mi ngước lên nhìn ả, và rồi. Ả cầm điếu thuốc đang cháy dở bước đến chỗ Tiểu Mi

– Đừng mà! Không! Không! Không!… – tiếng hét cất lên khẳn đặc và rồi tàn dần.

***

ThanhTùng lao đi tìm Tiểu Mi. Trong lòng hoang mang cực độ. Cô có thể đi đâu được chứ, cầu mong không có chuyện gì xảy ra với cô.Tiếngchuông điện thoại reo. Là số của mẹ anh

. – Alô!!! – ThanhTùng hả con! Mẹ đi du lịch vài ngày cùng bác Hoàng Oanh, con ở nhà tự lo liệunhé, có việc gì thì kêu con Mi nó làm cho là được rồi!

– Dạ, mẹ!!!

– Đượcrồi mẹ đi nha con!!! À mà con Mi nó vừa gọi điện cho mẹ kêu tối nay nó ngủ nhàbạn đó, con không cần chờ nó về đâu.

– Mi…Mi gọi lúc nào hả mẹ!???

– 10phút trước, nhưng! không phải nó nói, nhỏ bạn nó nói nên mẹ cũng không để ý, thôi nha con…

ThanhTùng chạy đi thật nhanh, trong vô thức anh cũng không biết mình đang đi đâu và sẽ làm gì tiếp theo. Vì khi anh bấm điện thoại cho cô thì chỉ còn nhận được những tiếng…tút…dài trong vô vọng

Đêm hôm đó trời mưa tầm tã, dữ dội hơn bình thường, sấm sét ầm ĩ vang rền cả đất trời. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa trong mưa. Trên sân thượng trường Lĩnh Nam, một bóng hình nhỏ bé ngập chìm trong màn mưa, mưa hòa trộn với…vị tanh của máu. Và sẽ có một ngày mưa, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau

11: PM

ThanhTùng vẫn tiếp tục lao xe trên con đường cô hay đi, những nơi cô thường đến.Nhưng không tìm thấy cô. Có gọi điện thì cũng vẫn chỉ nhận được tín hiệu máy bận hoặc không liên lạc được.Như bấn loạn anh ném thẳng chiếc điện thoại xuống đất, mồ hôi trên mặt nhễ nhại. Chiếc xe của anh lao trên đường với tốc độ khủng khiếp, ước chừng nó có thể va vào bất cứ chiếc xe nào khác đang chạy ngược chiều.

Ởnhà Hạo Kì:

HạoKì đang ngồi trong phòng, anh ngước mắt ra ngoài cửa sổ trời vẫn mưa tầm tã, anh ghét mưa, không biết tại sao chỉ đơn giản là ghét. Rồi anh nghĩ đến cô, bực mình! Tại sao lúc nào cô cũng làm anh bực mình thế! Cô là cái gì chứ, sao anh lại phải lo nghĩ vẩn vơ vậy?. Nhưng hình như hôm nay cô rất đau lòng! Anh thấy rõ sự oán hận trong ánh mắt khi cô nhìn anh. Có cái gì đó khiến anh day dứt, mà đúng ra cô cũng đâu làm gì anh, cũng chẳng là gì của anh cả! vậy mà sao! Anh không muốn nhìn thấy cô đi cạnh Thanh Tùng…

– Anh đang nghĩ gì vậy – Thúy Vân ôm anh từ đằng sau, anh mỉm cười quay lại rồi lại nghe tiếng ả nũng nịu – Con nhóc hồi sáng…ghét…

– Ghen à! Sợ anh bỏ em theo nó sao?

– Anh dám à?-

– Không dám cũng không nỡ.

Rồi anh bước dần về phía ả. Từng âm thanh mút lưỡi vang lên đều đều, trong căn phòng của ái tình của nhục dục.

***

Sáng hôm sau

ThanhTùng lê bước tới trường, gương mặt anh phờ phạc mí mắt thâm quầng, cả đêm qua anh đã không ngủ. Tới lớp học của cô, anh chỉ nhìn thấy một cái bàn trống vẳng và những cái lắc đầu đầy khó hiểu của những người bạn cùng lớp với cô.

Bỗng anh giật mình khi nghe thấy những tiếng hét khiếp đảm được phát ra từ tầng thượng của trường

Cả trường lại được phen nháo nhào đổ xô lên sân thượng. Dạo này trường Lĩnh Nam gặp toàn phải những chuyện lạ lùng, nào thì King và Queen của trường cãi nhau, rồi Queen bỏ đi Mỹ, King ở lại rồi quen biết với một con nhỏ nghèo kiết xác.Rồi sự xuất hiện bất ngờ của bà Hoàng Oanh phu nhân chủ tịch tập đoàn Venus và đến hôm nay thì…

Họ nhìn thấy cô trong tình trạng sốt rất cao, quần áo lấm lem, t
ay chân bê bết máu

. – Ở đây có chuyện gì mà ồn quá vậy . Một giọng nói cất lên khiến mọi người giật tỉnh, quay lại … Thì ra là King và Queen của trường, bọn họ tới đây làm gì nhỉ?

– Anh à! Cô ấy bị sao vậy – vừa nói Thúy Vân vừa mở to đôi mắt rồi chớp chớp, nhìn anh giả vờ sợ sệt (đúng là con khốn).

– Sao phải ồn ào quá vậy, đưa cô ta đến bệnh viện đi- giọng Hạo Kì lạnh lùng

Tất thảy học sinh trong trường tiến lại gần phía Tiểu Mi…im lặng…nhìn nhau…rồi im lặng…muốn giúp, nhưng! không đủ can đảm. Bởi giúp cô bây giờ là đã ngang nhiên qua mặt của Hồ Thúy Vân

Rồi Thanh Tùng xuất hiện anh bước tới chỗ cô, đám người xung quanh tản dần đi nơi khác. Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy rồi đưa cô đến bệnh viện

Tiểu Mi mở mắt tỉnh dậy, cô như vừa tỉnh sau một giấc ngủ dài. Đau, đau quá, khắp người cô đau ê ẩm, nhức nhối. Cô nằm vật xuống giường. Vai cô nhói đau…chỉ đụng nhẹ vào vai cũng khiến cô đau điếng rồi.

– Em tỉnh rồi hả? Thấy trong người thế nào! – Anh tiến đến bên cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Là anh thật sao? Có phải cô bệnh nặng tới nỗi mê sảng rồi không?

– Anh, anh…anh

– Anh, anh cái gì? Đã bảo là không được bệnh rồi mà, sao cứ làm người khác lo hoài thế!

– AnhPi!… Là anh thật sao?!!!

– Có lạnh không?

– Uhm…

– Lạiđây.

Cônằm trong vòng tay anh, anh ôm cô thật chặt. Hãy nói với cô rằng, anh sẽ không bao giờ rời xa cô.

– Anh à, lưng anh ấm quá!!!

ThanhTùng mỉm cười, cô ngủ gục trên vai anh, cô đang mơ gì mà mỉm cười vậy nhỉ?Anh nhìn cô rồi chợt thấy lòng xót xa.Anh khẽ ôm cô, cô thật nhỏ bé trong vòng tay anh, anh sẽ ôm cô thật chặt, sẽ không bao giờ buông tay ra…

– Embiết anh yêu em từ khi nào không! Ngay từ lần đầu gặp em anh đã yêu em rồi

Flasback

” anh biết đánh đànpiano không?”

Đó là câu đầu tiênTiểu Mi nói với Thanh Tùng khi cả hai gặp nhau. Đó là một buổi chiều thu, nắng vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, gió nhẹ nhàng lay động những cành cây ngoàivườn, anh đang ngồi trong phòng, mải miết nhìn hai con mèo đang vờn nhau ngoàisân mà không biết có người bước vào phòng. Tiếng nói trong trẻo cất lên, anh mớigiật mình quay lại. Đó là một cô bé tóc nâu, mà thoạt đầu anh cứ nghĩ đó là mộtbúp bê sứ vì cô bé rất xinh. Cô mặc bộ đầm màu trắng với những bông hoa tím nhỏli ti, tôn lên làn da trắng mịn, dưới ánh nắng chiều, cô đẹp như một nhân vậtnào đó trong truyện manga mà anh đã từng đọc.

Anh đã gặp cô mộtvài lần trước đó, ba của anh là đối tác thân thiết với nhà họ Hà. Một vài lầnanh được dẫn sang nhà cô hay những khi nhà anh có tiệc, cô cũng hay sang đây. Ấntượng đầu tiên khi anh nhìn thấy cô là cô có một đôi mắt rất buồn, cô khôngthích chơi đùa với những đứa trẻ khác, anh thấy cô luôn ngồi lặng lẽ một mình ởmột góc nào đó. Có những đứa bé tới nói chuyện, và rủ cô chơi cùng nhưng cô chỉlắc đầu hờ hững và lại đi tìm một nơi yên tĩnh khác không bị ai quấy rầy.

Chỉ với một cáibánh, một viên kẹo hay chỉ đơn giản là thấy thích nhau, hai đứa trẻ có thể trởthành bạn thân. Tiểu Mi và Thanh Tùng cũng vậy, kể từ ngày hôm đó, Mi đến vàonhững buổi chiều, hai người cùng học với cô giáo dạy đàn. Cô không thích ồn ào, anh biết điều đó, khi chỉ có hai đứa, anh rủ cô cùng đọc truyện tranh, không ainói gì nhiều.

Mọi thứ có thể sẽchỉ diễn ra như vậy…nhưng! mùa đông năm Mi 13 tuổi gia đình cô đột ngột phá sản, mất dần mất mòn và mất đi những người yêu thương nhất đã dày vò Tiểu Mi cô đã từngrơi vào trạng thái trầm cảm trong một thời gian dài, và chính Thanh Tùng đãgiúp cô đứng dậy sau tất cả những gì cô đã trải qua. Và cuối cùng cô đã đượcvào học ở trường Lĩnh Nam, ngôi trường mà cô hằng mong ước. Cuối cùng chínhngôi trường này, lại châm ngòi cho mối bất hạnh của cô.

End Flasback

Tạitrường Lĩnh Nam

HạoKì rảo bước nhanh trên hành lang tầng 4, chợt đôi chân anh khựng lại trước cánhcửa sân thượng. Đôi chân anh bước tới cánh cửa, và rồi

Cạch! – cánh cửa bật ra

Anh từ từ bước vào, trầm ngâm. Có chút buồn, day dứt và…đau lòng…

HạoKì povs’: Không biết cô ấy có làm sao không? Tại sao trên đời này lại có ngườingốc nghếch như cô ấy thế không biết- end Hạo Kì povs’.

Anhquay người lại và định đi xuống, chợt mắt anh sáng lên. Có cái gì lấp loáng dưới đất. Anh cúi người xuống và nhặt nó lên.

Đưa” vật thể lạ” lên ngắm nghía hồi lâu bỗng dưng đầu óc anh quay cuồng.

Đó là một sợi dây chuyền

Sợi dây chuyền có mặt tượng là hình ngôi sao…

Anh bắt đầu toát mồ hôi hột. Cho dù trí nhớ của anh có không tốt lắm nhưng anh hoàn toàn có thể chắc chắn rằng, đây chính là sợi dây chuyền mà 10 năm trước chính anh đã tặng và đeo nó người con gái mà anh yêu thương nhất…nó thuộc về con người mà mãi mãi về sau này trong mỗi giấc mơ của anh luôn có mặt người ấy, TiểuMi…

Hạo Kì thẫn thờ bước từng bước, chẳng biết bây giờ anh định đi đâu nữa. Khuôn mặt anh vô hồn cứ lững thững bước đi, bước đi và đến hành lang phía tây.

– Thiếugia!!! Cậu đi đâu vậy- quản gia Kim giọng nói hốt hoảng.

Anh giật mình quay lại, đôi mắt anh vô hồn nhìn ông quản gia, giọng anh run run

– Chú…chú Kim! Cháu phải làm gì bây giờ? Cháu phải làm gì bây giờ???

– Thiếu gia!???

Anh bật khóc, khóc rồi không ngừng gọi tên cô, nói xin lỗi cô. Anh khóc, khóc vì nghĩ đến cô hay là nghĩ đến bản thân anh. Duyên phận sao mà oan nghiệt thế!!!

***

Tại nhà Thanh Tùng:

– Nèở ở ngay, em còn yếu lắm đấy. – tiếngThanh Tùng gào lên.

– Nè em đi học nhờ học bổng của trường chứ đâu phải như anh.

– Anh đã bảo ở nhà là ở nhà, không đi đâu hết

Sau một hồi mè nheo cuối cùng anh đành phải chịu thua trước đôi mắt to tròn ngấn nước của cô.

– HuyềnMi!

– Dạ!

– Uhm!tối nay chính là buổi party kỉ niệm 50 năm thành lập trường đấy, em có đi không?!!!

– Uhm! không anh ạ.

– Tại sao?

– Chỉ là em không muốn.

– Cho phép anh tối nay được đi cùng em nhé?

– Uhm! Nhưng em…

– Không nhưng nhị gì hết. Tối nay anh sẽ đi cùng em. Còn bây giờ ta tới trường nào

Lúc đó tại tập đoàn Venus

Trong phòng tổng giám đốc nơi bà Hoàng Oanh đang ngồi yên vị trên bàn làm việc, xem và kí kết các hợp đồng liên quan đến tập đoàn.

– Thưabà! Cậu Hạo Kì muốn gặp bà, bà đồng ý gặp cậu chứ ạ

– Được rồi, cho nó vào đi

Rầm!!!

Cánhcửa phòng mở tung ra, Hạo Kì bước vào, đôi mắt anh như bị bao phủ bởi tà khí, lạnh đến ghê người.

– Cóchuyện gì sao!???

– Mẹ…!???

Bà Hoàng Oanh nhớn mày lên như muốn hỏi Hạo Kì muốn nói gì?

– Nói cho con biết đi! Tiểu Mi còn sống đúng không?

– Mi!???Mi là ai!???

– Mẹ đừng như vậy nữa!??? nói cho con biết đi!!!

– …

– Nóigì đi chứ? Lừa dối bao năm nay chưa đủ sao.

– Ta không hiểu ý của con?

– TiểuMi của con…mẹ nói đi chứ?

– Hạo Kì ơi là Hạo Kì, con bình tĩnh lại đi, con đừng làm mẹ sợ. Con bé mất đã được mười năm rồi, con tỉnh lại đi, chấp nhận sự thật đi con, hãy quên nó đi – bà Oanh đau đớn nhìn đứa con đáng thương của mình.

Nghe tới đây Hạo Kì bất chợt cười lớn, nụ cười nghe sao mà chua chát.

– Đừng nói nữa, bà đóng kịch giỏi lắm, bà tạo ra một kịch bản hoàn hảo quá, còn tôi như một thằng ngu…tất cả những đau khổ của tôi đều là do bà gây ra. – Hạo Kì gào lên.

– HạoKì à! Tất cả những gì mẹ làm chỉ là muốn tốt cho con mà thôi!

– Nực cười!muốn tốt cho tôi sao? Muốn tốt mà bà đã ném tôi, đứa con trai duy nhất của bà sang Mỹ rồi bỏ rơi nó một cách không thương tiếc, bà có biết ngần ấy năm bên xứ người tôi đã phải sống một chẳng khác nào một con chó không…bây giờ bà còn muốn gì nữa đây???

– Hạo Kì, chẳng phải con và Thúy Vân rất yêu nhau sao? Vậy sao con còn nghĩ đến con bé kia nữa???

– Yêu ư! bà mà vẫn còn tư cách nhắc đến từ yêu à…

Chát…

– Mày!???uổng công bao năm nay tao nuôi nấng mày, uổng công tao mang nặng đẻ mày ra, đểđến bây giờ mày…*******!???

Bà Hoàng Oanh cúi mặt khóc nức nở. Hạo Kì cười nhạt rồi bước đi.

– Bà vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào.

Tai trường Lĩnh Nam.

– Nè Ngọc Bích, em ở đây cùng Huyền Mi, coi Huyền Mi dùm anh nha- vừa nói Thanh Tùng vừa nháy đôi mắt tinh nghịch

– Dạ- mặt Ngọc Bích đỏ ửng lên như trái ớt.

Hôm nay là kỉ niệm 50 năm thành lập ra trường Lĩnh Nam, nên đêm nay sẽ có một buổi party rất lớn và thoành tráng, sẽ có rất nhiều học sinh cũ về thăm trường và không ít người trong số đó là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng.

– Uhm!bây giờ là 6: 30, còn 30 phút nữa cánh cửa thiên đường sẽ mở ra.

– À!Nghe nói có cả ca sĩ JK về trường mình nữa đấy.

– Thật sao! Wao…anh JK đúng là manly số một. À mà nghe nói ngày xưa anh JK là học sinh trường mình đấy!

– Đúnglà!!! Tôi chỉ nhớ tới anh Hoàng Duy thôi!anh Hoàng Duy lúc trước khi đi Mỹ du học còn nổi tiếng hơn cả JK bây giờ.

– Àmà nghe nói anh Hoàng Duy là cháu trai của ngài chủ tịch tập đoàn Venus đấy.

Những tiếng bàn tán xì xào cứ vang lên, hôm nay chính là lễ kỉ niệm 50 năm thành lậpra trường Lĩnh Nam, ngôi trường của những thiên tài, nhưng cũng không thiếu những kẻ hợm hĩnh lắm tiền nhiều của.

7: 00pm.

Cả trường rộn ràng lên bởi tiếng nhạc, tiếng cười nói vui vẻ…thật náo nhiệt, thậthoa lệ. Đó mới là cuộc sống của giới thượng lưu, toàn nam thanh, nữ tú khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu nổi tiếng, mùi nước hoa, mùi phấn trang điểm thật đắt tiền, nhưng cũng thật tanh tưởi khi chúng cố bôi trét thật nhiều chỉ cốtche đi cái bản chất nhơ bẩn xấu xa của lũ gái nhà giàu. < cái này tùy ngườithui nhá!>

Hôm nay TiểuMi mặc một chiếc váy màu kem nhạt, phần dưới váy xếp tầng thưa, váy khá là ngắn so với những chiếc ngày thường cô mặc, để lộ một đôi chân thon dài. Mái tóc mềm mại màu chocolate được cô xõa ra và đính thêm một chiếc kẹp tóc nhỏ hình ngôi sao, gương mặt tuy trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đẹp rạng ngời, vẻ đẹp trong
sáng ngây ngô thuần khiết.Giờ đây ai có thể nhận ra đây là con bé Hà Huyền Mi nghèo xác xơ nữa.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là ThanhTùng.

– Dạ em nghe.

– Em đang ở đâu vậy?

– Em đang ở hành lang phía tây.

– Uhm đứng yên đó nhá.

Rồi anh đột ngột tắt điện thoại đi, hành động đó của anh khiến cô phì cười. Sao dạo này anh lạ vậy nhỉ?

ThanhTùng hôm nay thật chẳng khác nào một vương tử, sự quyền quý và giàu có. Bộ ves tanh đang mặc hôm nay có thiết kế khá đặc biệt rất ấn tượng với phần cách điệu của hai gam màu đen và trắng. Nhưng đặc biệt nhất đó là kiểu tóc, nó cực hợp với khuôn mặt anh tuấn của Thanh Tùng. Anh bước đến hành lang phía tây, nhìn đi ngó lại, không thấy cô đâu cả. Thật là! Lại chạy đi lung tung rồi. Anh cầm lấy điện thoại.

– Em đang ở đâu thế!???

– Dạ hành lang phía tây.

– Nè anh đang ở đó đây, sao không thấy em.

– Uhm…anh quay người lại, rẽ sang phải, nhắm mắt bước năm bước chân.

– Lại còn vậy nữa.

Giọngtuy nhăn nhó nhưng như một tên ngốc anh vẫn cứ làm theo, qua dãy hành lang, nhắm mắt

1bước

2bước

3bước

Những cơn gió lạnh cứ hắt vào mặt anh khiến anh lạnh sống lưng. Anh tưởng tượng ra những thước phim kinh dị thường có khung cảnh hành lang hiu hắt, có một cô gái đứng gầnđó, với khuôn mặt biến dạng và đôi mắt chỉ là hai hốc máu…

Nghĩ đến đây anh bất giác giật mình, rồi mở mắt ra. Trước mặt anh là một hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Một cô gái, có mãi tóc xõa dài, mặc bộ váy màu trắng đang đứng trước mặt anh rồi bất ngờ quay lại khiến tim anh thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.

– Haha…ha ha…! – TiểuMi bật cười ha hả.

– Emđùa kiểu gì vậy?!!! – Thanh Tùng nhăn nhó.

– Tưởnganh gan lì lắm, hóa ra…! – cô bỏ lửng câu nói.

– Làm sao!???

– Không, không có gì! – Tiểu Mi cười trừ.

Bấtngờ anh xô cô vào tường, dùng hai tay ép chặt vào vai cô. Mấy vài giây để lấy lạibình tĩnh, cô ngước lên nhìn anh

.

– Anhlàm gì vậy. Em không thích đùa kiểu này đâu.

Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, hai người nhìn nhau rồi im lặng 1s…30s.

– Buông em ra đi, anh sao vậy???- …

– Anh muốn gì? – Cô hỏi sau khi đã thu hết can đảm nhìn vào mắt anh.

Anh không nói gì, môi anh khẽ nở một nụ cười ranh mãnh. Thanh Tùng cúi người xuống, càng ngày càng gần. Sao cô chỉ biết đứng bất động thế này làm gì đi chứ Tiểu Mi. Anh cúi sát hơn, gần hơn.

1s…3s

– Từsau mà còn đùa kiểu này là chết với anh đấy! – Thanh Tùng thì thào vào tai cô.Anhbuông cô ra, Tiểu Mi mở mắt.

TiểuMi pov: Aish…làm người ta hết hồn- end Tiểu Mi pov.

TiểuMi và Thanh Tùng bước xuống sân trường hòa mình vào dòng người đông đúc.
– Hóara bao lâu nay anh quen với một mĩ nhân mà không biết- vừa nói Thanh Tùng vừa nởmột nụ cười rất là đểu.

– Ý anh là sao!???- Tiểu Mi giả vờ ngây ngô- À anh có nghe bản nhạc đang phát không?

– Uhm…hình như đó là bài ” Listen to you heart”.

“Listen to your heart when he’s calling for you

Listento your heart

There’snothing else you can do

Idon’t know where are you going, and I don’t know why

Butlisten to your heart before

Youtell him goodbye”

– Em thích bài hát ấy à?

Cô khẽ rướn người lên một chút như thể hiện sự đồng ý. Đang cao hứng định nói tiếpvới anh về các thể loại nhạc thì bỗng bản nhạc vụt tắt, một bản Van nhẹ khác ngân lên.

Vàngười ta lũ lượt kéo nhau ra. Các cô gái trong những chiếc váy dạ hội, còn nhữngchàng trai lịch lãm hào hoa trong những bộ vest đắt tiền. Cứ hai người một cầmtay nhau, di chuyển những bước nhảy điệu nghệ.
Em muốn khiêu vũ không?

– …lắcđầu

– Khôngthích hả?- Thanh Tùng cúi xuống hỏi

– …gậtgật

– Nhưng không thích không được!

Và thế là anh lôi cô ra ngoài đó hòa mình vào đám đông đang tình tứ trước mặt.Một tay anh ôm nhẹ eo cô, tay còn lại nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh của cô, hai người cùng bước những bước thật chậm rãi. Tất cả vẫn diễn ra yên bình như thế cho đến khi.

Phụt!!!

Ánhđèn vụt tắt, mọi thứ xung quanh ngập chìm trong bóng đêm. Ở đây, mấy trăm con người đang nhốn nháo lên vì điện cúp bất ngờ, thoáng chốc cảm giác sợ và bối rốibủa vây tất cả.

– Thưaquý vị, thời điểm đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay đã tới. Chúng ta sẽ sống trong tình yêu với tất cả sự nồng cháy và cũng xin lỗi vì đã làm mọi người hốt hoảng. Nhưng vì tình yêu, hãy thử dùng trái tim để tìm kiếm một nửa của mình trong bóng tối. Còn nếu nhầm thì cứ coi đó là cách thể hiện sự thân thiện đi, cũng chẳng mất gì mà. Nào! Bắt đầu đi, giờ phút KISS TIME!!!< trờiơi! Lễ kỉ niệm thành lập trường đây sao, trường này lạ nhỉ?>

TiểuMi rùng mình. Hôn ư??? Thanh Tùng ư??? Không thể được.

TiểuMi đi giật lùi dần về phía sau, trong bóng tối mọi, xô đẩy, náo loạn…những cặp tình nhân bị đẩy xa nhau. Tất cả chìm trong mịt mù, TiểuMi bị đẩy về phía bên trái, cho dù đã cố trụ vững chân. Cô lo lắng nhìn xung quanh, moi thứ đều là bóng đêm, Thanh Tùng ở đâu trong đám đông trước mặt???

Chợtcảm giác có người đang tiến về phía mình, cô giật mình hốt hoảng quay người lại…Chỉlà một màu đen xám xịt, một người con trai rất cao, mùi hương nồng nàn, và ánhmắt đượm buồn.

Imlặng…Tiểu Mi nghe thấy từng hơi thở của người đó.

1s

2s

3s

Một bàn tay ấm…rất ấm chạm vào tay cô…một cảm giác vô cùng quen thuộc.

***

Phụp!!!

Bóng tối bị đuổi đi, ánh sáng xuất hiện, những tiếng la hét gào lên thảm thiết.

– Trời ơi! Tôi xinh đẹp thế này mà phải hôn cái thằng nhóc đeo niềng răng này sao. – một cô gái xinh đẹp ré lên và chỉ tay về phía người đối diện, công nhận cậu ta xấu thật.

Cậu con trai khác cũng bức xúc không kém.

– Còn tôi đẹp trai thế này mà phải hôn con PIG…

Chát…

Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã hứng trọn một cái tát giáng trời của Ngọc Bích, rồi cô ôm mặt chạy đi

Tiểu Mi bối rối ngước lên nhìn cái con người đang đứng trước mặt mình

Và…

Kẻ đứng trước mặt cô là Vương Hạo Kì, những kí ức đau thương ùa ề trong tâm trí Tiểu Mi, một Hạo Kì tần nhẫn độc ác. Tiểu Mi hốt hoảng quay lưng đi nhưng một lần nữa cái nắm tay đã chặn đường cô.

– Chúng ta cùng đếm nào…10, 9, 8…

Tất cả nhìn nhau bối rối, Tiểu Mi lúng túng nhìn Hạo Kì rồi quay sang nhìn Thanh Tùng.

Thanh Tùng giờ cũng khó xử chẳng kém, khi ” nửa kia” mà anh may mắn tìm được lại chính là Thúy Vân.

Những cặp đôi dần thực hiện hết. Chỉ còn trơ lại mình Hạo Kì và Tiểu Mi đang đứng im lặng nhìn nhau trân trân

– Tiểu Mi!!!

– … – cô trợn tròn mắt.

– Em nhớ anh chứ ” nụ hôn của biển”.

Flash back:

– Anh Pi…em xin lỗi!

– Đừng khóc! Nhỡ mai này anh không ở bên cạnh em nữa thì lúc đó em làm sao đây?

– Anh đi đâu, cho dù anh ở đâu em cũng tìm ra anh.

– Nhưng anh đến một nơi xa lắm, cách đây nửa vòng trái đất cơ! Ba mẹ đều muốn anh tới đó nên anh không thể không đi được.

– Vậy bao giờ anh trở lại???

– Anh…anh sẽ trở lại vào một ngày mưa.

Cậu bé khẽ hôn nhẹ vào mái tóc cô nhóc.nụ hôn của biển là nụ hôn ngọt ngào nhất thế gian này.

– Tiểu Mi à! anh đi rồi em có nhớ anh không?

Tiểu Mi khẽ gật đầu . Cậu nhóc khẽ rút từ trong túi ra hai sợi dây chuyền được lồng vào nhau, ngôi sao nhỏ ở phía trong, vầng trăng ở ngoài

– Em sẽ mãi là ngôi sao của anh, ngôi sao gần mặt trăng nhất.Em sẽ mãi là em gái của anh chứ!???

– Uhm!!! – cô bé gật đầu

Nét mặt cậu bé thoáng buồn

– Nhưng anh không muốn làm anh trai của em đâu, vì thật sự thứ tình cảm mà anh dành cho em, có lẽ là…

End fashback

– Anh là ai?!!! – Tiểu Mi sững sờ.

– Tiểu Mi…!???- giọng anh tha thiết.

Tiểu Mi run rẩy đan hai tay vào nhau, bấm mạnh mà không hay tay mình đã ứa máu từ khi nào.Câu nói anh vừa phát ra khiến mọi giác quan của cô gần như tê liệt. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ rằng Hạo Kì lại chính là…

Sợi dây chuyền mặt trăng…

Mối tình đầu…

Thiếu gia tập đoàn Venus…

Tất cả giờ đã có một câu trả lời…

Biết được sự thật là một hạnh phúc…Nhưng đây là một sự thật quá thật…Thật đến mức trần trụi…

Tiểu Mi ngước mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Kì. Có cái gì đó uất ức chợt dâng lên trong lòng, cô bật khóc ôm mặt rồi chạy đi. Để lại ánh mắt buồn thăm thẳm đang thở dài đau khổ…

Tiểu Mi chạy đến khu hành lang của trường, cô bật khóc, khóc nức nở. Ở dưới đó mọi người vẫn vui vẻ nói cười thật hạnh phúc…

.

.

.

Cô chợt thấy xung quanh mờ đi và tất cả chìm vào trong bóng tối…

Choàng mở mắt tỉnh dậy, Tiểu Mi hoảng hốt khi thấy mình đang bị trói trên một cái ghế gỗ trong một không gian ẩm thấp và bụi bặm, xung quanh là những gương mặt kì lạ và đáng sợ…

***

– Alo- Thằng ranh, biết anh mày là ai rồi chứ?

– Ray! thì ra là mày…mày chưa chết sao!???

– Sao tao có thể chết nhanh như thế được, tao phải sống để gặp mày chứ! Có người mày cần gặp đấy thằng ranh.

Nói rồi hắn cầm chiếc điện thoại đưa ra phía Tiểu Mi quát lớn:

– Nói đi! Nói cho nó biết mày đang được tụi này chăm sóc đi! Ha ha.

– Anh…hưc…anh…Pi…hưc…

– Mày đang ở đâu!???- Hạo Kì gào lên.

– Được thôi! trong vòng 15 phút nũa đến khu nghỉ mát bên bờ biển đi. Khu SECRET. – …Tút tút

Hắn mỉm cười tà mị rồi bước về phía cô.

– Ta sắp có kịch hay để xem rồi!!!???

Trong đầu Hạo Kì lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Cứu sống Tiểu Mi! Anh vội đến tay chân bấn loạn không biết làm gì…Chạy thẳng ra bãi đậu xe, anh gấp gáp đạp phanh nhấn ga lao về phía công trình xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển…khu nghỉ mát đó vốn của tập đoàn nhà anh và quản gia Kim là người biết rõ về nó nhất.Bíp!

– Chú Kim! Thằng Ray bắt cóc Tiểu Mi rồi, chú nói cho cháu biết cấu trúc thiết kế của khu nghỉ mát bên bờ biển đi.Khu SECRET đang đình công vì mùa đông này ấy

– Ở đó, vào cổng sẽ chia thành 7 khu: hồ bơi, khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi…Các lối cầu thang lên xuống bố trí mép phải mỗi khu thi công. Khu hồ bơi nằm gần trung tâm, đang đào rất nguy hiểm…Đặc biệt phía bên trái hướng ra bờ biển, mặt phía Đông là vách đá vực chưa được xây bao lại. Gần đó sẽ có một nhà kho chứa vật liệu xây dựng, rất rộng. Đấy là nơi có khả năng nhốt Tiểu Mi nhất. Cửa sau nhà kho nối ra công trình phụ. Nhưng thiếu gia, cậu nghe tôi này, tôi sẽ đến ngay, cậu đừng manh động! Bọn chúng chưa làm gì được cô ấy đâu, bây giờ nghe tôi. Ngăn tủ bên trái gần máy định vị đường đi, mở ra. Thiếu gia thấy súng chứ? Tôi đã bỏ đạn vào lúc chiều, 12 viên. Tôi biết cậu bắn súng rất chuẩn nhưng đừng nổ súng nếu không cần thiết.

– Cảm ơn chú, con thấy rồiCạch! Tút…tút…

Khu công trình nghỉ mát đồ sộ đang thi công dần hiện ra bên bờ biển Mùa Đông. Hạo Kì dắt súng vào đi quần cẩn thận xuống xe quan sát…Anh đi theo chỉ dẫn của chú Kim lần lượt đi kiểm tra từng khu. Đúng là hồ bơi không có người canh, từ hồ bơi thông qua lối công trình phụ ngày càng nhiều bọn ” chó giữ nhà”. Nhờ chú Kim đã chỉ sẵn cho vài lối đi an toàn mà Hạo Kì trót lọt áp sát nhà kho.Áp người sát vách tường nhìn qua khe cửa, anh mở bừng mắt khi thấy thân hình nhỏ bé gục ở góc. Áo cô dính máu…MÁU? Mái tóc màu chocolate hơi đỏ hồng vùng gần trán. Cơn giận giữ bốc lên như thiêu đốt lí trí, anh nghiến răng quan sát, xung quanh Tiểu Mi không có người! Chúng không sợ cô chạy sao? Hay đây là cái bẫy? Mặc kệ bẫy thú bẫy người hay bẫy cái quỷ gì, đợi nữa chắc anh phát điên!Đẩy cửa vào chạy thẳng tới chỗ cô, Hạo Kì lo lắng lay vai Tiểu Mi.

– Tiểu Mi! Tiểu Mi! tỉnh lại đii

Tiểu MI lờ mờ mở mắt nhìn thấy Hạo Kì cô ôm chầm lấy anh

– Hạo Kì? Là anh? Là anh thật sao? Hu hu …em sợ lắm, rất sợ…cuối cùng anh cũng tới rồi

Hạo Kì ôm cô vào lòng khẽ hỏi cô có bị thương không .cô nhịn đau chấn an Hạo Kì, nhưng sau chiếc áo khoác là viên đạn dày găm sâu vào tay Tiểu Mi

. – Bọn chúng vừa ra ngoài bảo gọi cho ai đó, em bị ngất nên chúng hơi mất đề phòng

– Theo anh! Chúng ta trốn. Em đi được chứ?- Hạo Kì liếc nhanh xung quanh, chỉ có cửa ra phía vực biển là có thể đi. Hôn lên trán cô cái hôn xót xa, giọng anh trầm nghẽn lại

– Em phải ráng chịu đựng, em làm được chứ?”

– Được- Tiểu Mi cười yếu ớt trả lời

Vừa ra ngoài Hạo Kì vừa hỏi

– Có bao nhiêu tên

– Tầm 12- 13 nhưng canh chừng em chỉ có 5 tên và 1 ngã thủ lĩnh

12 viên đạn xem ra không đủ rồi, Hạo Kì thở dài trong lòng…Đoàng! Tiếng súng nổ chấn động khắp khu nhà, viên đạn sượt qua áo Hạo Kì. Cả hai đứng tim quay lạiBị phát hiện rồi…Hạo Kì vội chắn trước Tiểu Mi, mặt cô xanh mét vì kinh hoàng, linh cảm chẳng lành…Cô sắp xảy ra chuyện gì? Sẽ phải xa Hạo Kì một lần nữa sao…Phía sau có 3 tên gần cửa cũng bắt đầu rút súngĐoàng! Đoàng! Đoàng!3 phát bắn dứt khoát, đường đạn sắc bén chính xác hạ gục ba tên. Hạo Kì kéo Tiểu Mi chạy xa khỏi khu nhà kho, 4 phía đều có người…Chỉ cần gắng trụ 15 phút nữa quản gia Kim sẽ tới, không thể sao?Tiếng súng thu hút bọn tay chân đổ xô lại phía vực biển. Còn 9 tênGió gào giữ dội, ào ạt thổi thốc từng đợt cuốn cát bụi bay mù trời. Màn đêm nặng nề phủ trùm cảnh vật, lúc nãy vì 3 tên đứng cạnh cửa nhà kho có ánh sáng nên mới bắn trúng. Giờ tối quá làm thế nào đây…Có ánh đèn pin!Đoàng!Thêm 1 tên gục ngã. Còn 7 viên đạn…Lập lòe!

Đoàng!Lại ánh sáng quét qua, Hạo Kì ôm Tiểu Mi lăn ra cát. Suýt chết! Anh lật người nổ thêm phát súng

Đoàng! Tiêu đời bọn khốn!Dường như nhận ra Hạo Kì là một tay thiện xạ ” khó nuốt”, 7 tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá ánh đèn pin.

Đoàng! Viên đạn lạc trong không trung.Chỉ còn 5 viên cùng hơn 7 tên nữa.Xột xoạt…

Đoàng! đoàng! Đoàng!Đang khuyên Tiểu Mi lại nghe tiếng bước chân người đến. Hạo Kì vội bắn, chính xác 3 tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ hai người nữa, mắt cũng đã quen dần với bóng tối, anh kéo Tiểu Mi sang một góc.Rầm rập! xột xoạt, những tiếng bước chân lại tới gần, rõ lắm rồi.Chưa kịp định thần, Hạo Kì đã biến mất. Tiểu Mi hoảng loạn khi có một tên bất chợt bổ nhào ra.

Vút! Xoạt!Rầm!Bốp!

Đai đen nhất đẳng Judo cuối cùng cũng phát huy hiệu lực. Nhờ định hình và chuẩn bị sẵn trong bóng tối Hạo Kì nhanh chóng hạ gục được 3 tên. Anh cố gắng quật mạnh và dùng chiêu độc khiến đối phương phải gãy xương hoặc gãy cổ, đây là chiêu thức cấm trong Judo nhưng anh vẫn cố học, không ngờ lại hữu dụng như thế.Đoàng! Đoàng! Đoàng!Tên Ray nhắm vào đám hỗn đảng bắn xối xả…Đau! Cảm giác thứ chất lỏng ấm nỏng chảy ra từ tay ào Hạo Kì, anh bị trúng đạn vùng gần lá lách. Tuy không chết nhưng mất máu nhiều trước sau gì cũng chết.Hự! Bịch!Xoạt! Xoẹt! Anh lao về phía tên Ray, đấm đá. Tên Ray cũng không vừa, tuy gạt được súng của đối phương và đá văng xa tít tắp nhưng Hạo Kì bị bầm dập không kém…

– HẠO KÌ!!! Anh không sao chứ…

– Mau…mau chạy đi, chú Kim sắp tới rồi. Anh sẽ giữ hắn

Bốp!

– Mẹ kiếp trúng đạn còn to mồm- Ray đấm vào bụng anh. Đau đến ngất điAnh ngã quỵ, tên Ray nhìn anh rồi cười sặc sụa, nụ cười của hắn nghe sao mà ớn lạnh.

– Hạo Kì à! tỉnh dậy đi anh, anh không sao phải không?…hu hu… – Tiểu Mi lê người đến bên Hạo Kì, tiếng nấc đứt quãng biến thành nức nởTừng giọt nước mắt của cô rơi xuống ướt đẫm mắt anh.

– Đừng khóc! Anh không sao

Bốp

Tên Ray hất Tiểu Mi ra khỏi Hạo Kì

. – Mùi mẫn quá, bi đát quá…để tao cho chúng mày hạnh phúc mãi mãi về sau, đừng trách tao…

– T…iê..u…Mi… – tiếng gọi thều thào phát ra một cách khó nhọc. Tiểu Mi giật mình như vừa chết đi sống lại, cô bủn rủn đến ngã khụy. Trong màn đêm dày đặc, bóng đen bò trên mặt cát lao lại trông đến thê thảm…Trước mặt cô, bàn tay yếu ớt cố bám giữ ghề đá. Anh chưa rơi xuống, ơn trời! Nhưng lơ lửng trên không thế này cũng không khá hơn là mấy

– Em kéo anh lên- Tiểu Mi mừng rỡ đổ người ra ngoài mép vực 1 tay bám nền giữ cơ thể không bị tuột xuống 1 tay bắt lấy bả vai Hạo Kì. Anh dùng sức, chân cố đạp vào vách đá nhưng trơn trượt! Bụng đau quặn khi dùng sức gồng người lên

. – Á…Hm…ư- tiếng Tiểu Mi cắn răng nhịn rên.Tách!Thứ gì đó…ấm nóng, sền sệt tanh nồng chảy dọc theo tay nhỏ xuống mặt Hạo Kì. Gì vậy?Không phải máu của anh! Ngẩng đầu lên anh mới phát hiện ra tay phải cô ướt đẫm, máu liên tục tóe ra. Tiểu Mi trúng đạn khi nào?

– Tiểu Mi? Em…trúng đạn? – Anh ngạc nhiên

– Hm…Không sao, em kéo anh lên- cô gồng thật mạnh, đầu đạn ghim sâu hơn vào xương, phản xạ tự nhiên của cơ thể là các bó cơ tê liệt hoàn toàn mất sức…

– Tiểu Mi…Nghe anh nói! Người của anh sắp tới rồi, chân em không bị thương mau chạy đi gọi họ! Anh sẽ cố bám trụ, nhanh đi- Hạo Kì lo lắng gấp gáp nói

. – KHÔNG ĐƯỢC! Hạo Kì đừng bắt em bỏ anh lại, chúng mình chỉ vừa mới gặp lại nhau, em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, đừng bắt em bỏ anh lại hu hu.

– Đi nhanh! Nếu em không đi, anh sẽ buông tay

– ĐỪNG! Hạo Kì đừng buông! Van anh hu hu… – Cô vừa nói vừa khóc . Tiếng khóc như xé nát mọi thứ . – Vậy nghe anh! Chú Kim tới rồi, mau gọi họ tới đây! A nh sẽ bám đợi, 1 phút thôi! Em đi đi, nhanh . E muốn anh chết sao?

– KHÔNG PHẢI VẬY! Em đi, được! Hu hu… 1 phút thôi, anh phải đợi. Tuyệt đối đừng buông tay…Hu hu…

– Anh hứa-

Tiểu Mi sợ hãi tuyệt vọng thả cổ tay Hạo Kì ra, cô lao như điên trong màn đêm” CỨU CHÚNG TÔI VỚI! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÀY, CHÚ KIM, QUẢN GIA KIM, MAU ĐẾN ĐÂY!…”Còn lại Hạo Kì, ngay bên dưới là mênh mông nước, từng cơn sóng giữ ập đến ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ nó đi qua. Gió rét. Vết thương. Máu. Bàn tay bám ghề đá cũng run dần, anh cảm giác xung quanh điên đảo, mất máu đến xây xẩm. Vết thương như bị đóng băng bởi cái lạnh tê táiAnh yếu quá rồi, đau mỏi rã rời!Bàn tay trượt xuống…

5 ngón

.4 ngón

3 ngón…Bấu đến bật máu

2 ngón

Rồi 1 ngón

ÙM!

Khi Tiểu Mi cùng quản gia Kim lao lại cũng là lúc Hạo Kì hoàn toàn tuột tay.Quản gia Kim điếng hồn chụp Tiểu Mi lại khi cô chồm người ra ngoài vực gần như lao xuống theo.Thứ cô vớ được…Không khí! Chỉ có không khí…Anh thật sự rơi xuống…Ông trời có công bằng sao? Cái gì mà người tốt sẽ gặp lành?

– HẠO KÌIIIIIIIIIIIII! HU HU…tiếng gào thét thê lương đến khản cổ. Mảnh đạn trên tay cô ngày càng ghim sâu hơn…Máu cô làm cát cũng nhuốm đỏ màu phân li tử biệt…

– TẠI SAO? ANH LỪA EM…HU HU…ANH BẢO SẼ ĐỢI…HU HU ĐỒ TỒI TỆ…LÚC NÀO ANH CŨNG DỐI EM 10 NĂM TRƯỚC CŨNG THẾ, BÂY GIỜ CŨNG VẬY…

.Quá khứ hiện tại đan xen… Gió gào, sóng gầm dội cũng không thể át đi tiếng gào khóc oán trách như xé tan màn đêm!RẬP! Cô đổ xụp trên cát, bất tỉnh.

***

“Tiểu Mi! Tiểu Mi”

“…”Văng vẳng bên tai đó…Nhưng tỉnh lại? Cô đã không còn muốn nữa rồi.Tốiquá…

Đau…

Lạnh…

Hìnhảnh thét nuốt anh vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng…đầu tê buốtnhư úng ngập thứ nước độc lạnh giá, anh chìm…và chìm…Sâu thật sâu rồi tan biếnnhư chưa từng tồn tại!

– KHÔNGĐƯỢC!!!

TiểuMi hét lên rồi bật dậy. Mở bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm, bình chuyền dịch? Đây là bệnh viện? Bây giờ là ngày hay đêm? Cô bất tỉnh baolâu rồi?Ngóxuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băngbó…

Laođao…

Cơnchóng mặt ập đến khi cô định bước xuống giường, cô ngả người trên đệm. Kí ức hiệnvề. Cô thấy Hạo Kì rơi xuống…Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìmtoàn bộ hi vọng…

Cạch!Cánh cửa mở ra, Thanh Tùng bước vào

– HuyềnMi? Em tỉnh rồi sao!!! – Anh! Hạo Kì hu hu… – Bìnhtĩnh đi Mi! Hạo Kì còn sống- Thanh Tùng đỡ cô nằm xuống giường nhằm báo luôntin mừng. – Thậtsao? Thật chứ? Anh không lừa em đúng không? Hạo Kì còn sống là thật?- Tiểu Mitúm chặt áo Thanh Tùng ánh mắt kích động đầy tha
thiết mong đợi… – Chuyênlà thế nào? Sao mọi người cứu được anh ấy?- Àchuyện là thế này…

Flashback:

Tu tu…Tu tu…

TiểuMi vừa ngất xỉu thì có ánh đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàucủa cảnh sát biển kịp thời đến.

Tiếngồn ào, huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước…30phút sau họ tìm thấy 1 người 1 xác. May mắn cái xác là tên Ray

– EndFlash back
– Khôngchết nhưng chưa chắc có thể sống. – Thúy Vân mệt mỏi bước vào. Cô lạnh lùng nói.”Hạo Kì bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gẫy 1 xương sườn, anh ấy bị ngâm nướcquá lâu! Khi cấp cứu phổi anh ấy toàn nước! Vết thương làm anh ấy hôn mê sâu!Giờ anh ấy rất yếu.”

Thoáng chốc không khí trong phòngnhư chìm xuống, nặng nề u ám và thê lương. Tiếng thở dài dù có cố kìm nén cũngphải bật ra, giọt nước mắt lại rơi… –

– Làmthế nào cứu được anh ấy?- Tiểu Mi đơ dại hỏi-

– Chỉcó thể đợi. Cậu ấy hôn mê hơn 1 ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gầnnhư không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, anhnghĩ… – anh không dám nói tiếp nữa… –

– Đưatôi đi gặp anh ấy! –

– Emđã ăn gì chưa Huyền Mi-

– EMKHÔNG MUỐN ĂN. CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?- Tiểu Mi gào lên giận dữ. –

– Đượcrồi bĩnh tĩnh đi Huyền Mi! Hạo Kì đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Anh sẽđưa em sang- Thanh Tùng trầm giọng, ánh mắt trấn an Tiểu Mi rồi dìu cô ra khỏiphòng.

1 mình Tiểu Mi chầm chậm tiến lạigiường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cô bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Hạo Kì nằm bất động nơi đó mọi thứ: ga giường, mền, vải băng bó…đều màu trắng kể cả khuôn mặt anh. Trắng bệch, đôimôi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền…côkhông cảm nhận anh đang thở, cứ như chết rồi.

Tiểu Mi vươn cánh tay không bịthương, run rẩy muốn chạm vào Hạo Kì nhưng lại rút về vào phút cuối. –

– Nếuem chạm vào…anh sẽ không tan biến chứ…nhìn anh nhợt nhạt quá, như vô hình, nhưtrong suốt. Một Vương Hạo Kì ngạo mạn đâu rồi…

Tách! –

– Hm…Đángsao? Em đáng để anh làm thế sao Hạo Kì… – Tiểu Mi mím môi nghe vị mặn chát đầulưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ…Nếuem bảo anh đừng chết! Anh vẫn sẽ chết ư…Sao anh thất hứa, Hạo Kì? Nên làm ơn lần này…van cầu anh giữ lời hứa vớiem…Hãy sống, anh phải sống được chứ? Vương Hạo Kì chưa bao giờ khuất phục ai, đừngcúi đầu trước tử thần…

– Anhcòn nhớ không? Hồi nhỏ đã có lần anh hỏi em Chú lính chì là thằng nhóc nghèonàn nào mà em cứ nhắc hoài. Anh đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Chú lính nào đó.Lúc đó em cứ trốn vào nhà vệ sinhcười nắc nẻ. Anh không biết chuyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này?Em kể chuyện cổ tích cho anhnghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết…anh đừng chết, chết sẽnghe không được…Hm…

Tiểu Mi cắn môi, tâm trạng cô lúc này thật kinh khủng, 18 năm sống trên đời cô chỉtrải qua cảm giác này 2 lần: khi mẹ mất và khi anh rơi xuống vực biển. –

– Anhà! sao em không nghe tiếng anh thở? Làm ơn thở đi anh… – Tiếng điện tâm đồ, mànhình đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống của Hạo Kì đang chông chênh lúc này…Tiểu Mi bắt đầu kể, hết chuyệnnày sang chuyện khác.Thậm chí còn không biết mình đang kể chuyện gì cô vẫn kể…Chỉlà truyện cổ tích…Với cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn… –

– Emước chúng ta sẽ có cái kết hạnh phúc như thế. Em không tin vào cổ tích nhưng emtin vào anh, Hạo Kì em tin anh sẽ sống…

TiểuMi không hề nhắc lại những kỉ niệm ngày xưa, cô không muốn chuyện giữa cô vàanh trở thành quá khứ…Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!

Tiếngnói khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng…Tiểu Mi mệt mỏi ngủ quên bên cạnhanh, qua đêm nay sẽ ra sao? Chỉ cần giây phút này là mãi mãi…

Sáng!

Lờmờ mở mắt Tiểu Mi điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt ra nhìn cô từ lúcnào. –

– Côlà ai?- … – Nụcười trên môi còn chưa kịp tắt Tiểu Mi cứng họng vì câu nói của Hạo Kì. –

– Anh…đừng nói là… – cô run bần bật tái mét-

– Phì!Giống trong phim không? Anh đóng đạt chứ Tiểu Mi?- Hạo Kì phì cười dù cơ thểđau muốn chết-

– … –

– Saokhông nói gì, giận anh à?-

– Tênkhốn vô lương tâm! Anh định dọa chết em phải không? Đồ tồi tệ, đồ xấu xa- Cô hấttay Hạo Kì. –

– Á! Hự!… – anh nhăn mặt đau đớn-

– Á!Xin lỗi em lỡ tay!Anh ổn chứ Hạo Kì? Hạo Kì?-

– … –

– HẠO KÌ!

HạoKì gục im lìm, anh lại bất tỉnh. Vốn đã rất yếu lại bị đụng vào vết thương, hậuquả Hà Huyền Mi gây ra thật là khó lường! –

– BÁCSĨ BÁC SĨ- Cô nhảy xuống giường nhấn nút khẩn cấp, mở cửa hô hoán bác sĩ liên tục.Trời ơi anh mà có mệnh hệ gì thì…

10phút sau các bác sĩ, y tá ra ngoài. –

– Anh ấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm! Vì hôn mê lâu quá nên sức đề kháng hơi yếu.

Phù!

TiểuMi lả người phịch xuống sàn

– Mayquá! Cuốicùng mưa tạnh cầu vồng đã lên…***

2tháng sau! Tại sân bay

– Emnhất định phải đi sao!???- Hạo Kì bối rối. –

– Uhm…2năm nữa em sẽ lại về thôi, từ giờ tới lúc đó anh phải sống thật hạnh phúc đấy.Huyền Mi cô chăm sóc

– Hạo Kì giúp tôi nha, cô mà làm Hạo Kì của tôi đau lòng thìliệu hồn đấy. – Thúy Vân nửa đùa, mỉm cười-

– Uhm…tôibiết rồi!!! – Tiểu Mi mỉm cười hòa nhã. –

– Thôiem đi đây, tạm biệt hai người.

Giữasân bay, có một cô gái nhỏ gục khóc nức nở. Tiếng khóc thống thiết đến tái têlòng người, hồi ức vỡ ra như sóng nước. Thúy Vân nhìn theo bóng Hạo Kì, đôi mắtđẫm nước của cô chợt ánh lên những tia nhìn hiểm độc. –

– Vương Hạo Kì, rồi anh sẽ phải hối hận vì đã chọn nó, vì đã để tôi đi, anh sẽ phải quỳdưới chân tôi cầu xin sự tha thứ.

***

Chẳngbiết từ lúc nào Hạo Kì luôn luôn đi theocô và hai người cứ dính chặt với nhau. Reng chuông hết giờ, anh vội vã chạy đếnlớp cô đứng đợi trước cửa. Tiểu Mi dạo gần đây, khi ngồi trong lớp chốc chốc lạinhìn ra phía cửa, mỉm cười một mình, dường như cô đang mong chờ một bóng hìnhai đó. Hôm nào, Tiểu Mi phải trực nhật, ra trễ hơn bình thường, Hạo Kì lại tiunghỉu vì phải đợi, để rồi sau đó Tiểu Mi phải mất cả tiếng đồng hồ lon ton chạytheo anh năn nỉ, Hạo Kì dỗi đấy, thật là… –

– Minày, nghe nói lúc đi xuống cầu thang, nếu vừa đi vừa nhắm mắt, thì điều ước củamình sẽ thành sự thật đó.(Cause I can’t stop thinking about you, girl- chuôngđiện thoại). Đợi anh một chút.

Anhquay sang chỗ khác nói chuyện

1s2s3s

“Bịch…bịch…rầm” (Âm thanh nghe vui tai nhỉ!). Hạo Kì hoảng hồn quay lại, một cảnh tượng có một không hai đậpvào mắt anh. Một cái xác mang tên Tiểu Mi đang nằm bẹp dưới chân cầu thang, taycô quơ quào đằng trước, hai chân dạng ra hình chữ V, mặt úp xuống hôn đất ngonlành…Anh vội chạy xuống.

– Emthật là bao nhiêu tuổi rồi mà đi cầu thang cũng không xong. – Nhìn cái mũi đangsưng đỏ lên cùng với cú ngã quá ư là ngoạn mục khiến anh không thể nhịn nổi cười.Không ổn rồi chắc anh phải cười thêm 5 phút nữa. –

– Nè, thấy em té anh vui lắm hả- Tiểu Mi phụng phịu-

– Sorrysorry, anh không cố tình cười trên nỗi đau của em, nhưng mà em hậu đậu quá ^^-

– Thìtại hồi nãy anh nói, lúc đi xuống cầu thang vừa đi vừa nhắm mắt thì điều ước sẽthành hiện thực.

Ngheđến đó Hạo Kì cười như điên dại, cười đến chảy cả nước mắt. Đúng là ngốc, ai lạiđi tin vào câu chuyện vớ vẩn thế bao giờ, đã thế lại còn làm theo nữa chứ. Saomà khờ thế không biết. –

– Emcó ngốc không vậy, ngốc thế mà cũng được tuyển thẳng vào lớp A, anh nói giỡn vậymà cũng tin- vừa nói vừa cười. –

– Aishhhhhhhh… – tức xì khói

HạoKì ơi là Hạo Kì, Tiểu Mi đang đau kìa không biết đỡ người ta đứng dậy mà còn cườinữa là sao???-

– Tránhra đi, thấy ghét!!! –

– Nèanh có bảo em làm theo đâu, thôi để anh đỡ em đứng dậy. < Bây giờ mới thèm đỡ>-

– Khôngthèm, tự đứng dậy được.

Miệngthì hùng hổ nói thế, nhưng còn làm thì…Một tay chống vào thành tường, Tiểu Mi gắnggượng đứng lên, lưng cô đau nhói hình như là bị bầm rồi, hai chân cũng cảm thấynhói nhói, tay phải thì bị xước do lúc té, cà vào các bậc cầu thang. Muốn đứngmột cách hiên ngang cũng khó, lưng cô đau nhói cả lên. –

– Thôiđược rồi, lỗi của anh. Đừng giận nữa mà. –

– Khôngthèm, anh chơi em như vậy còn chưa đủ hả?- nói trong bức xúc. –

– Ừ, vậy em tự đứng lên được phải ko? Anh về trước nhé, bye

Nóirồi anh bước đi, có một con người đang shock toàn tập, mặt cô thay đổi tâm líliên tục, lúc đầu là ngạc nhiên, rồi đơ ra khoảng mấy phút, và kế đó là ngọnnúi lửa phun trào-

ĐỒXẤU XA, ANH ĐI LUÔN ĐI, ANH LÀ ĐỒ CON LỪA, CON LỪA VƯƠNG HẠO KÌ. SAO MÀ ANH CỨĂN HIẾP TÔI HOÀI VẬY, SAU NÀY ĐỪNG ĐẾN TÌM TÔI NỮA, XÓA SỐ ĐIỆN THOẠI CỦA TÔILUÔN ĐI, CÓ BÀI TẬP KHÓ THÌ TỰ LÀM ĐI, ĐỪNG CÓ NHỜ TỚI TÔI. ĐỒ TRƠ TRẼN, ĐỒ SÚNRĂNG, ĐỒ BÒ ĐEO NƠ, ĐỒ… –

– Tạianh đỡ em mà em ko chịu, giờ sao ngồi đây **** anh thậm tệ thế, anh sún răngkhi nào. Sao bây giờ có chịu đưa tay đây không hay là muốn ngồi đó **** tiếp.

TiểuMi im lặng không nói gì, cô ngước lên nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau thì…Oaoa oa, em tưởng anh bỏ em rồi chứ, không biết đâu- Mắt ướt, miệng chu ra mếumáo.

– Nènè đừng có khóc, đã bảo bao nhiêu lần là không được khóc rồi, thôi mà nín đi, anh mua kẹo cho ăn, khóc nữa là anh bỏ thiệt đó.

HạoKì luống cuống ngồi xuống bên Tiểu Mi, anh rụt rè đặt tay lên vai cô rồi nâng cằmcô lên, lau đi những giọt nước mắt của cô. Cóngười đỏ mặt quay đi chỗ khác, Anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy cô quàngtay qua vai anh, anh giữ lấy eo cô(đây đã được gọi là ôm chưa nhỉ?). Sự tiếpxúc khá là gần gũi giữa anh và cô khiến Tiểu Mi cảm thấy bồn chồn khó tả. Ra đếnchỗ để xe, anh với tay mở cửa xe rồi dìu cô vào trong chỗ ngồi. –

– Nè, điều ước của em là gì?-

– Saoanh hỏi vậy?-

– Thìhồi nãy chẳng phải em đang mong đợi điều gì nên mới nghe theo câu chuyện anh bịara sao?-

– Khôngcó gì đâu, anh đừng bận tâm. –

– Giấuanh điều gì đúng không???-

– Anhđúng là đồ, tự kỉ…

TiểuMi pov’- Đồ ngốc, chẳng lẽ em lại nói điều ước của em làmuốn mãi mãi ở bên cạnh anh sao. – Endpov’

HạoKì hứa sẽ dạy cô lái xe
, còn cô sẽ là gia sư cho anh môn ngoại ngữ.

Giờlái xe:
SAOMÀ EM NGỐC QUÁ VẬY, NÃY GIỜ ANH NÓI GÌ CÓ NGHE KHÔNG, KHÔNG PHÂN BIỆT ĐƯỢC TRÁIPHẢI NỮA HẢ. ĐÈN ĐỎ KÌA, DỪNG LẠI. AAAAAAA SAO CỨ NHẰM VÀO XE HÀNG MÀ TÔNG VẬY, MUỐN CHẾT À. ĐỒ NGỐC, TỰ NHIÊN MỞ THANH GẠT NƯỚC LÀM CHI VẬY, CÁI NÚT ĐÓ ĐỂ MỞMUI XE MÀ, EM CÓ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG? EM MUỐN CHẾT THÌ CHẾT MỘT MÌNH ĐIANH CÒN YÊU ĐỜI LẮM, CHO ANH XUỐNG XE. TẤP VÀO LỀ ĐƯỜNG ĐI, NÈ COI CHỪNG TÔNGVÀO CÁI CỘT ĐÈN…

Thậtlà buổi lái xe đầy kịch tính, và tiếp theo:

Giờphụ đạo ngoại ngữ: –

ANHLÀ ĐỒ NGỐC À, CHỖ NÀY EM GIẢNG MẤY LẦN RỒI. SAU NGÔI THỨ BA SỐ ÍT(HE, SHE, IT)ĐỘNG TỪ PHẢI THÊM S, ES CHỨ. ANH HỌC LỚP MẤY RỒI MÀ CÒN GỌI ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNGLÀ COMPUTER, CÁI GÌ CON CHÓ LÀ APPLE HẢ, ANH ĐI DU HỌC BAO NHIÊU NĂM MÀ NÓI TIẾNGANH DỞ ẸC VẬY HẢ, SAO ANH LÊN LỚP ĐƯỢC VÂY? TRỜI ƠI CÁI ĐỒ CHẬM PHÁT TRIỂN KIA, ANH NÓI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ TO LỚN(BIG) MÀ SAO CUỐI CÙNG ANH KÊU NGƯỜI TA LÀ HEOLUÔN VẬY(PIG)…

Buổiphụ đạo cũng náo nhiệt không kém.

Cãinhau chí chóe là vậy, nhưng cả anh và cô đều cười ko ngớt. Khoảng cách của cảhai gần được rút ngắn. Hai con người, hai con tim, hòa cùng một nhịp đập, sưởi ấmcho nhau… –

– Ngàymai cuối tuần em có muốn đi đâu không?

– …

– Saovậy? Anh đang rủ em đi chơi đó, có thích đi chỗ nào không?

– Côngviên, lâu lắm rồi em không tới công viên.

– Không, thiếu chỗ để đi à, sao lại đến chỗ tầm thường như vậy.

– – Khôngem muôn đi, dẫn em đi nha(puppy eyes, hai tay níu áo Hạo Kì)

– Thôiđược rồi muốn tới đó thì đến, nhưng đừng có kéo áo anh nữa. Em mà còn như thế nữa, anh không biết mình sẽ làm gì đâu nha.

– Làmgì là làm gì??
– Quênđi, anh nói đùa thôi- cười gian khủng khiếp. Vậy mai 9h gặp nhau tại công viênnhé…

9hsáng tại công viên-

– Nhanhlên, nhanh lên, anh làm gì mà lâu quá vậy?

TiểuMi háo hức kéo tay anh đi, cô hớn hở cười toe toét. Trò tàu lượn siêu tốc côđòi chơi mãi, một lần, hai lần, bốn lần rồi 12 lần, chơi mãi ko biết chán. Côcũng đòi chơi vòng ngựa gỗ nhưng có chết anh cũng ko chịu vì anh cảm thấy ngungu lớn rồi mà còn ngồi trên mấy con ngựa giả, quay lòng vòng. Cô lại kéo anhvào khu bảo tàng bướm, rồi khu du lịch sinh thái, rồi rạp xiếc. Anh thấy cái đókhông có gì thú vị chẳng hiểu tại sao cô lại thích thú như vậy, nhìn bộ mặtngây ngô của cô khiến anh buồn cười nên đành chiều theo cô. –

– Anhmệt rồi, nghỉ một chút đi, em đi mua nước, anh ngồi đây đợi, –

– Nướcsuối nhé?-

– Saocũng được mau đi nóng quá.TiểuMi tung tăngchạy đi mua kem, trông côvui vẻ lắm. Anh nhìn theo bóng cô từ phía sau, tự nhiên cười một mình. Trôngđáng yêu thật. –

– Ngồinghĩ gì mà mặt anh đơ ra vậy?- Tiểu Mi áp chai nước lạnh vào mặt anh khiến anhgiật mình. –

– Làmgì mà lâu vậy, mua mấy chai nước mà cũng lâu nữa. –

– Ashi…củaanh nè kem chocolate đó

Côchìa hộp kem ra trước mặt anh. Cô ăn kem vani, anh ăn chocolate. Anh chợt nhìncô chằm chằm, Hạo Kì đưa tay lên mặt cô. Tiểu Mi hơi né đôi bàn tay anh, Hạo Kìdùng ngón cái quệt đi một chút kem đinh trên mép Tiểu Mi, anh mỉm cười rồi đưangón tay lên miệng mút ngon lành. –

– Ngọtthật đấy…

Mộtcâu nói hồn nhiên mà khiến một con bé ngốc mặt đỏ như quả cà chua. Là kem haycái gì ngọt đấy Hạo Kì???

Anhvà cô ngồi trên một băng ghế, cả 2 đã khá mệt không ai nói gì. Nhìn dòng ngườilại qua rồi bất chợt tiếng cười kế bên làm Tiểu Mi chú ý. Có một cô bé đang làmnũng vớ ba mẹ, do ham vui nên chạy không cẩn thận vấp ngã. Chân cô bé chảy máuvà cô thì đang khóc mếu máo. Ba mẹ hết sức dỗ dành nhưng hình như càng dỗ cô bécàng làm tới, cứ khóc to hơn. Họ đã đi xa rồi nhưng Tiểu Mi vẫn nhìn họ tha thiết, cô khẽ thở dài. –

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Sự Suy Tàn Của Ngôi Nhà Acsơ
Bóng Ma Trường Áo Tím
Tiết kiệm
Bố vợ và con rể
Mắng Thần Phá Miễu