– Ừ… anh nghĩ là nên, bạn trai hơn tuổi thì chững chạc hơn, có thể chiều em hơn và hơn hết là có người yêu thì có thêm một chỗ dựa, quá là tốt ấy chứ!
Lần này, Kim Ngân vẫn cười, chẳng biết tôi có lại hoang tưởng hay không nhưng tôi cảm thấy nụ cười lần này của cô bé có phần khác biệt hơn, nó như một lời thổ lộ. Kim Ngân nhẹ nhàng đáp, giọng em nghe tràn đầy tâm sự:
– Hihi, em cũng nghĩ thế, anh ngốc ngủ ngon ạ!
Cho đến khi đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng “tút, tút” vô nghĩa, tôi vẫn không sao thoát khỏi những dòng suy nghĩ vu vơ về câu trả lời ban nãy, nó thực sự khiến tôi lại phải bận tâm:
– Mình nói vậy có gì sai không ta?
Chap 6:
Sáng sớm hôm sau, khi vừa có mặt ở cửa lớp học, thằng Phương quắn đã lù lù xuất hiện và kéo tôi ra ngoài sau khi nhờ vả Vivi xách cặp dùm vào trong. Bộ mặt thằng gay hôm nay có vẻ sáng sủa hơn mọi ngày, đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua mà tôi thấy nó đến lớp sớm, chắc chắn là phải có chuyện gì hệ trọng và tôi chắc cũng là một trong những người có liên quan tới việc đó.
Xuống tới căn tin, nó niềm nở kéo ghế ra cho tôi và sau đó phóng vào trong bưng ra 2 tô mì thơm điếc mũi cộng thêm 1 chai Sting dâu đỏ lòm đầy khiêu khích. Nó đặt hết mớ thực phẩm xuống bàn rồi lau đũa cho tôi các thứ, sau đó, bằng vẻ mặt không thể đểu cáng hơn, Phương quắn đon đả:
– Tao biết hết rồi!
Tôi giật nảy mình:
– Biết gì?
– Thì chuyện mày với Kim Ngân ấy! – Nó liếc mắt nhìn tôi
Bằng linh cảm của một người nhạy cảm, tôi ước chừng rằng những chuyện nó sắp nói ra chẳng có gì to tát vì thực sự thì giữa tôi và bé Ngân cũng làm quái gì có chuyện gì:
– Nói nghe coi, bố mày quên rồi!
Nó đưa tay hối thúc tôi ăn mì ngay cho nóng, sau đó ngồi rót nước ra ly rồi tiếp tục câu chuyện còn bỏ dở:
– Có phải nó hay nói chuyện với mày lắm đúng không?
Tim tôi chẳng rõ vì sao mà đột nhiên đập thình thịch, không lý nào cảm giác này là cảm giác… tội lỗi:
– Ừ thì… cũng có nói chuyện sơ sơ!
– Thế ẻm có nói gì về tao không?
Hoá ra thằng ôn con này định mua chuộc tôi để làm “ông tơ bà nguyệt” cho nó, nhưng tóm lại thì cũng ổn thôi, dù sao thì mục đích của tôi cũng là phải gán ghép hai đứa lại cho bằng được, bất chấp trong thâm tâm tôi cũng tiếc hùi hụi ra đấy:
– À, hôm qua bé Ngân có hỏi tao có nên yêu người hơn tuổi không, chắc em nó đang nói tới mày đấy!
Vừa nghe thấy tin tốt lành từ tôi, tức là “anh trai bất đắc dĩ” của bé Ngân, thằng Phương quắn đã nhảy cẫng lên và gào thét súng sướng, hẳn là mấy bữa nay nó cũng cực khổ cưa cẩm lắm, nay có kết quả mỹ mãn, không vui mới là lạ:
– Rồi mày nói sao? – Phương quắn thúc giục
Tôi thản nhiên ngồi rung đùi đáp, tay, miệng và bụng vẫn hoạt động hết công suất:
– Thì tao cũng biết là mày thích em nó nên tao nói là nên!
– Rồi ẻm nói gì nữa không? – Vừa nói Phương quắn vừa với tay lấy cho tôi một mớ giấy lau miệng
Nhận thấy có thể bòn rút thêm của thằng hám gái này một vài lần nữa, tôi giả vờ nói ngu ngơ:
– Tao đang thèm kẹo mút quá, giá mà có vài cây Chyps thì ngon nhể?
Phương quắn chẳng nói chẳng rằng, nó đứng phắt dậy rồi chạy thằng vào căn tin, vài giây sau thì trên mặt bàn đã đầy ắp kẹo, xanh, đỏ, tím, vàng, đủ màu sắc cả, nhìn sơ sơ cũng phải tới… 15 cây. Nhìn cái đà này thì chắc chắn là nó mê bé Ngân đến quên luôn cả đường về nhà rồi, tôi mới từ từ trút hết “chiến lợi phẩm” vào túi áo, nhẹ nhàng đáp:
– Hế hế, mày cứ yên tâm, em nó cười tươi lắm, còn cảm ơn tao nữa, chắc nó cũng thích mày rồi!
Thằng Phương lúc này thì khỏi phải nói, mặt mũi nó cứ như vừa dính phải bùa mê thuốc lú, nó ngồi cười khằng khặc giữa căn tin, bỏ mặc cho bao nhiêu ánh mắt từ những đứa xung quanh rót vào. Trong khi thằng bạn thân thiết vẫn đang quay cuồng trong mơ hồ, tôi lẳng lặng đứng dậy rồi vọt thằng lên lớp, không quên đưa tay với lấy chai sting còn hơn một nửa, bé Vi thích uống sting lắm.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra theo đúng một kịch bản trong vài tuần tiếp theo, ngày nào cũng thế, thằng Phương cũng lết cái xác lên với bộ vẫn hớn hở và tươi cười, cũng điên điên dại dại, tình yêu đúng là kì diệu, yêu vừa vừa thì không sao chứ yêu mãnh liệt quá cũng có ngày bạn bị khùng luôn không biết chừng, và thằng gay lớp tôi là một ví dụ. Suốt từ đầu đến cuối giờ học, nó cứ ngồi thừ mặt ra, thỉnh thoảng lại cười khúc khích một mình, nhỏ Hằng ngồi kế bên ban đầu thì tưởng nó không sao, nhưng vài ngày sau thì cũng bỏ của chạy lấy người trước màn thể hiện quá phấn khích ấy. Thầy cô giáo bộ môn cũng nhắc nhở mấy lần, cơ mà mặt thằng này vẫn trơ lì ra như tượng gỗ, nó có biết sợ là gì đâu.
Tôi thì còn nhiều việc hơn để làm, thế nên không rảnh mà quan sát nó tới tối. Tình hình là mấy hôm nay “nhà tôi” có kiểu buộc tóc mới, một nhúm đuôi gà ở phía sau, còn đằng trước rẽ mái sang hai bên, trông đễ thương không chịu được. Thằng Phương ngồi một mình mà điên đã đành, đằng này tôi lại được ngồi ngay sát người tôi yêu, không điên cũng uổng. Tôi chống cắm ngắm Vivi không chớp mắt khiến cho một lúc sau em lại phải quay sang thè lưỡi rồi cốc đầu tôi một cái rõ… yêu:
– Pleu, nhìn người ta hoài! Lo chép bài đi kìa!
– Người ta, người ta nào, ai là người ta? – Tôi quay ngang quay dọc vờ như đang tìm kiếm cái đứa tên là “người ta”
Vivi bĩu môi, hếch mũi lên như muốn phản bác:
– Xí, ghét, suốt ngày chọc em!
Tôi cười, tay thọc xuống dưới… gầm bàn và “sột soạt” bóc vỏ kẹo. Sau đó thì đưa lên mớm cho Vivi:
– Nào, há miệng ra, anh thương!
Cô nàng tít mắt cười, Vivi ít khi muốn vi phạm trong giờ học, cơ mà chắc tại được khen nên sướng quá hoá liều luôn:
– Hihi, cám ơn H!
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi nếu như không có một sự kiện bất ngờ xảy ra vào buổi chiều hôm ấy, khi lớp tôi có giờ thể dục vào tiết 2, tức là trước giờ ra chơi của khối… 10. Sau khi ngủ ngáy hả hê tại nhà, tôi cũng mắt nhắm mắt mở đóng vai “hoàng tử” lượn tới “cung điện” để rước nàng “công chúa” đáng yêu của tôi đi học. Hôm nay, nhờ cái kiểu tóc quá ư là yêu ấy của bé Vi, tâm trạng tôi đột nhiên tốt hẳn lên, tôi cũng hát, cũng cười, cũng phóng nhanh như mấy thằng trẻ trâu thưở nào, cũng may là vẫn bảo toàn được tính mạng trước khi tới nơi.
Thật ra thì mọi chuyện cũng chẳng có gì quá đặc biệt trong suốt giờ học thể dục của lớp tôi chiều hôm ấy ngoài giây phút mà tôi nhận ra Vivi đang mặc một chiếc quần quá ư là… bó. Tất nhiên là với tính khí của mình, tôi không thể nào mà quay mặt làm ngơ. Y như người lớn dạy dỗ trẻ con, tôi kéo Vivi ra một góc rồi mắng cho một tràng khiến cô nàng mếu máo cả buổi, lý do Vivi đưa ra là vì quần cũ giặt chưa khô nên em phải mặc chiếc quần mới mà nhạc mẫu mua cho.
Còn về Phương quắn, chẳng biết hôm nay nó và Kim Ngân có xảy ra xích mích gì hay không mà chiều nay mặt mũi nó sầu thảm hẳn, không còn phơi phới hớn hở như lúc trước nữa. Nhận thấy tình hình có vẻ không khả quan, tôi lò dò bước đến và tra hỏi:
– Ê sao đấy cu, mặt như đưa đám thế, buồn ỉa à?
Nó quắc mắt, tính chửi tôi gì đó nhưng rồi lại buông xuôi:
– Tạch rồi mày ơi!
– Tạch? Tạch cái gì? Lô hử?
Lần này trước sự trêu ngươi thái quá của tôi, nó cũng không kiềm được cơn xúc động mà quát tướng lên:
– Lô đề cái con m* mày, giỡn nhây à?
Tôi vuốt dọc lưng nó nhằm hạ hoả thằng bạn nóng tính này:
– Chú cứ bĩnh tõm, có gì nói anh nghe, anh giải quyết tất!
Phương quắn thở dài, tôi cá là chuyện này có liên quan đến Kim Ngân đây:
– Thì mấy bữa nay tao cưa cẩm bé Ngân, thấy nó cũng vui vẻ, lại còn cười với tao đủ kiểu nữa, thì tao nghĩ là ăn chắc rồi, thế nên lúc sáng nay sau giờ học mới tỏ tình, ai ngờ nó từ chối, nhục vãi đái!
Tôm bụm miệng nãy giờ, thế nhưng tôi mà cười lúc này thì dù đang trong giờ học và “vợ” tôi đang ở đây cũng không có gì có thể đảm bảo chắc chắn cho cái mặt hay hàm răng thân yêu cả, thế nên tôi cố gắng nín… sung sướng vào trong mà đóng một vai thê thảm không kém:
– Thế con nhỏ nó nói gì?
– Thì nó kêu là nó chỉ xem tao như anh trai thôi, hơn nữa tao lại là anh trai của bạn nó thế nên nó không thích!
Vâng, cái màn anh trai kinh điển này không biết đến bao giờ mới có thể kết thúc đây, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng tự hào vì là người đầu tiên tự biến mình thành “anh trai” mặc cho bữa đó chỉ là một màn kịch. Tôi an ủi thằng Phương quắn hồi lâu, xem chừng nó vẫn còn thất vọng lắm, cũng phải thôi, ôm mộng cho lắm vào, giờ trèo cao té đau, nhìn cái mặt nó chắc vài tháng cũng chưa nguôi được.
Tiết học cuối cùng thì cũng kết thúc, tranh thủ vài phút, tôi chạy vù vô toa lét để giải quyết “nỗi buồn”, cơ mà ngay khi tôi vừa bước tới gần chân cầu thang, bé Ngân xuất hiện với một gương mặt vô cùng “hắc ám”. Tình thế quả thực éo le, gặp đâu không gặp lại ngay trước cửa… nhà vệ sinh. Nhưng thôi không sao, dù gì tôi cũng bước ra được một khúc rồi, hy vọng em ấy không nghĩ vớ vẩn. Và quả thật là có vẻ như bé Ngân đang có một điều gì đó muốn nói, trông cô bé như đang muốn khóc. Tôi mỉm cười và chủ động bắt chuyện trước nhằm xoá đi không khí có phần nặng nề:
– Ngân hả, đi đâu vậy cô bé?
Thế nhưng, dường như em ấy không nghe những lời tôi nói hoặc có thể là có nghe nhưng bỏ ngoài tai. Kim Ngân từ từ bước tới, tát tôi một phát nổ đom đóm mắt rồi chạy vụt đi, tay vẫn đưa lên quẹt nước mắt trông rất tội nghiệp, y như Vivi của tôi ngày xưa:
– Huhu, em ghét anh!
Trong khoảnh khắc, tai như ù đi, mắt nhìn không rõ, tôi đưa tay lên xoa vào phần má trái vẫn còn nóng hổi của mình, trái tim tôi dường như lại muốn cất lên tiếng nói nói, tiếng nói của một kẻ đứng trước những ngã ba của cuộc đời, của tình yêu. Lúc này, tôi chỉ muốn đuổi ngay theo Kim Ngân, đứng trước mặt cô bé và từ tốn cất lên một câu rằng:
– Làm ơn, xin đừng… yêu tôi!
Chap 7:
Ờ đời người ta thường có câu “gieo gió gặt bão”, và đã gieo thì ắt phải chủ động, cơ mà trong một số trường hợp hiếm hoi, người gieo sau khi gặt bão lại chẳng biết tại sao mình bị như vầy, tiêu biểu là tôi đây. Thực tình là tôi chẳng hiểu sao đang nhiên đang lành tôi lại ăn tát vỡ cả mồm, lệch cả quai hàm, thậm chí tôi bị tát còn không khóc mà người tát tôi lại nước mắt đầm đìa, đúng là khó hiểu.
Nếu không phải vì bé Ngân đang khóc nức nở sau khi tặng tôi một vết hằn trên má thì tôi đã đuổi theo để hỏi cho rõ mọi chuyện, thế nhưng lúc này, tôi biết cô bé không hề muốn gặp mặt tôi một chút nào, nấn ná có khi lại làm mọi thứ trở nên xấu hơn không biết chừng. Nghĩ vậy, nên tôi cũng thất thểu bước từ từ ra ngoài trong ánh mắt bàn tán của mấy nhóc lớp 10, nếu không có gì bất ngờ thì khả năng mọi chuyện sắp sửa trở thành đề tài hot trong trường rồi đây, haiz.
Tôi thở dài thườn thượt rồi nặng nề lết cái thân xác cũng nặng không kém ra ngoài, cố gắng tỏ ra vui vẻ hết mức có thể, dù sao tôi cũng chẳng muốn Vivi buồn nữa, đã quá đủ rồi. Thế nhưng với năm ngón tay hằn lên mặt thế này, có mà cúp điện thì Vivi cũng biết, và đúng như tôi lo ngại, vừa thấy thế, em hối hả chạy lại ngay, đưa tay xoa má tôi trối chết, mếu mặt:
– H bị sao vậy, ai đánh H hả? Híc.
Tôi nắm lấy cánh tay em, thành thật:
– Ừa, mới bị ăn tát!
Vivi lại tiếp tục nhăn nhó:
– Ai tát H của em vậy, huhu! H có đau không?
Trong lòng tôi định nói thật, thế cơ mà đầu óc tôi lại ngăn cản, trước khi mọi chuyện được giải thích rõ ràng, tôi sẽ không để Vivi biết, nhỡ đâu tình chị em giữa hai người bị sứt mẻ thì tôi cảm thấy có lỗi lắm:
– Mới gặp con em gái của anh, nó đùa đùa mà ai ngờ tát mạnh quá, tưởng rụng răng rồi chớ, hehe!
Vivi không nói gì, chỉ xoa má tôi liên tục, chắc em cũng không muốn hỏi nhiều, mặt chỉ thoáng chút buồn. Đây, đây chính là cái lý do mà tôi không muốn tiếp tục nghĩ tới Kim Ngân nữa, bé Vi tin tôi tuyệt đối, em chẳng nghi ngờ gì tôi cả, nói rộng hơn, tôi là người duy nhất mà em có thể đặt niềm tin, bây giờ mà tôi cũng lừa dối em thì trái tim bé nhỏ ấy của em làm sao có thể chịu đựng nổi, thế nên Ngân ơi, anh không thể nào yêu em được đâu.
Mấy tuần nay thì Kim Ngân vẫn gọi điện nói chuyện cũng như hẹn tôi đi ăn chè, ăn kem, uống nước đủ kiểu, thậm chí là còn rủ theo cả Vivi, những lúc đó, trông cô bé vẫn rất vui vẻ và bình thường, chẳng có biểu hiện gì gọi là quá đà cả, thế tại sao bây giờ lại…
Và sau một hồi thở dài đắn đo, tối hôm đó, tôi quyết định hẹn thằng Phương quắn và bé Ngân ra quán nước gần nhà ngồi nói chuyện và chém gió các kiểu, dù sao tôi cũng muốn làm rõ mọi chuyện ngay tại đây. Phương quắn thì là bạn thân tôi, dĩ nhiên là nó đồng ý cái một, cơ mà bé Ngân thì khác, tôi không biết em ấy giận tôi chuyện gì, thế nhưng nhắn tin cũng không trả lời, gọi điện thoại thì không nhấc máy, thành ra cuối cùng, tôi phải nhờ nhỏ Su em gái Phương quắn đưa tới nhà bé Ngân. Từ nhà tôi đi xe chừng 10 phút là tới, tôi cố gắng lượn đường vòng, lỡ mà Vivi bắt gặp thì mệt. Nhà bé Ngân cũng rất khang trang, rộng rãi, tuy chưa thể bằng được nhà “vợ” tôi thế nhưng cũng thuộc hàng khá giả trong khu phố.
Dĩ nhiên là tôi không thể đứng trước cửa và hếch mõm gọi được, càng không thể xuất hiện để bé Ngân cũng như gia đình em ấy thấy, thế nên tôi nhờ nhỏ Su làm cầu nối. Sau khi gọi được nhân vật chính ra với lý do “đi uống nước”, nhỏ Su và bé Ngân cùng đi tới chỗ hẹn, tất nhiên là trước đó bé Ngân sẽ không biết rằng ai mới là người thực sự muốn gặp em. Cô bé mặt mũi vẫn đượm buồn, thậm chí còn hơn lúc sáng khi em cho tôi ăn tát, nhìn cũng tội nhưng lần này không kệ được, phải làm cho ra nhẽ thôi.
Vài phút sau, Kim Ngân cũng có mặt tại quán nước, em ấy hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Phương quắn, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng bước tới chỗ ngồi. Cơ mà ngay khi tôi vừa thò cái mặt ra, cô bé đã vùng vằng chạy nhanh đi khiến tôi phải è cổ đuổi theo. Và tôi cam đoan rằng trong lúc tôi đang hì hục giữ cô bé lại đã có rất nhiều người trông thấy, cả già trẻ lớn bé, tất cả. Tuy có hơi quê nhưng may mắn làm sao khi Kim Ngân chủ động chạy vào một góc khuất, ít người qua lại. Sức vóc con gái thì làm sao chạy nhanh được, thế là chỉ khoảng vài giây sau, tôi cũng túm được lấy tay cô bé và giữ lại. Kim Ngân nhìn tôi, mắt em lại ướt nhoè đi, không khác gì lúc sáng, em giãy giụa nhưng không thể nào thoát khỏi tôi:
– Anh bỏ em ra đi!
Tôi nghiêm mặt, chưa lần nào nói chuyện với con gái mà tôi lại tỏ ra nghiêm túc như lúc này, đúng chuẩn thanh niên… 2012:
– Sao hồi sáng em… tát anh, anh làm gì sai à?
Cô bé bất ngờ ôm chầm lấy tôi, gục đầu và lấy tay đánh vào ngực tôi, khóc nức nở:
– Huhuhu, em ghét anh, tại sao… anh lại như vậy?
Theo đúng mô típ phim Hàn Quốc, khi có con gái khóc con trai phải vòng tay qua ôm lại và vỗ về an ủi, tôi cũng làm vậy mặc dù có hơi sợ sệt, lỡ đâu bị Vivi bắt gặp thì có mà ăn cám:
– Anh có làm … gì đâu?
– Sao anh nói… hức, với anh Phương rằng anh coi em như… em gái… hức!
Tôi gãi đầu gãi tai thanh minh:
– Thì hôm bữa chẳng phải… em đồng ý rồi sao?
Kim Ngân vẫn khóc, thậm chí còn dữ dội hơn:
– Em nghĩ… lại rồi, em không muốn làm… em gái của anh, tại vì… em… yêu anh!
Tôi cảm nhận được những gì mà cô bé nói lúc này là thật, chẳng ai có thể lừa dối cảm xúc của chính mình, huống hồ là khóc. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tôi vẫn không khỏi sốc trước câu trả lời của Kim Ngân, tôi chỉ tưởng rằng em ấy “thích” tôi thôi chứ, ai ngờ đã lên tới mức “yêu” luôn rồi sao? Và cũng có thể bạn không tin nhưng hai việc này là hai việc hoàn toàn khác nhau, hồi tôi học cấp 2 có chơi với một thằng bạn, thằng này thì để ý và cưa cẩm một em dễ thương trong lớp. Khổ nỗi dù biết con nhỏ này đã có người yêu nhưng thằng bạn tôi vẫn cứ lao đầu vô để tán và cưa cẩm, thậm chí cưa rất lâu là đằng khác. Và rồi những nỗ lực của nó cũng có kết quả, vào một ngày cuối năm, con nhỏ thừa nhận rằng nó đã cảm động trước những gì mà thằng bạn tôi đã làm, rằng nó đã thực sự “thích” thằng bạn tôi, nhưng mà nó lại “yêu”… người yêu nó, thật đúng là con gái, nói một đằng làm một nẻo. Nhưng nói thế để biết rằng, để từ “thích” tới “yêu” là cả một quá trình, không phải dễ dàng nói ra lời yêu khi mà bạn chưa thực sự chắc chắn về tình cảm của mình.
Nhưng tôi lúc này là ngoại lệ, tôi hiểu và cảm nhận rất chắc chắn những gì mình đang suy nghĩ. Sau một hồi đắn đo, tôi đã phải thừa nhận rằng tôi thực sự đã rung động vì nụ cười của Kim Ngân, tôi thích em chứ không đơn thuần chỉ còn là… em gái. Cơ mà cảm giác của tôi với Vivi lại hoàn toàn khác biệt, tôi thương và lo lắng cho em trong bất kì hoàn cảnh nào, kể cả trong những lúc như thế này, tôi vẫn nghĩ đến Vivi, vẫn cố gắng kiểm soát mọi hành động của mình để không làm em buồn, và ngay lúc này đây, tôi có thể dõng dạc tuyên bố, người tôi yêu chỉ có một, đó là Vivi. Cho dù như thế, tôi vẫn ôm chặt bé Ngân, tôi muốn an ủi em, không muốn làm em đau khổ nữa, hy vọng Vivi không trách tôi vì điều này:
– Ngân này, nói thật rằng anh cũng thích em, ngay từ lần đầu gặp, anh đã mê mẩn nụ cười đáng yêu của em rồi. Nhưng anh không biết rằng mình có thể yêu em được hay không, hơn nữa, anh không muốn chị Vi buồn vì anh, anh đã làm chị Vi khóc quá nhiều rồi…
Bé Ngân không nói gì, em vẫn nằm im trong vòng tay tôi. Tuy nhiên em đã ngừng khóc, chỉ còn lại những tiếng thút thít của một cô bé 16 tuổi, vừa mới bước chân vào lớp 10 và cũng chập chững những đoạn đường đầu tiên trong tình yêu như tôi ngày xưa. Tôi hít một hơi dài và tiếp tục tâm sự của mình:
– Em biết không, chị Vi có hoàn cảnh đáng thương lắm, ba thì có người khác, mẹ thì suốt ngày đi công tác để kiếm tiền, lại chân ướt chân ráo chuyển tới từ Sài Gòn, không bạn bè thân thích, lúc nào cũng ở nhà một mình, cũng may là ngày đó anh có mặt để an ủi, động viên, không chẳng biết chị Vi bây giờ thế nào nữa…
Cô bé vẫn im lặng lắng nghe:
– Anh biết chắc em không thích khi anh nói về chị Vi quá nhiều, thế nhưng anh vẫn phải nói, rằng anh không thể bỏ rơi cô ấy, không thể, Ngân à! Nếu anh nói thế này, em đừng giận anh nha, có thể em chưa hiểu rõ cảm xúc của mình đâu, có thể em thích anh một chút vì tính cách hay lời nói của anh, nhưng để nói lời yêu thì vẫn còn quá sớm. Lúc trước anh cũng vậy, cũng mập mờ và đắn đo suy nghĩ về một người con gái khác, để cuối cùng nhận ra rằng người mà anh yêu nhất lại chính là người luôn ở bên cạnh anh…
Sau một hồi im lăng, rút cục thì Kim Ngân cũng lên tiếng, nghe giọng nói của em thì có vẻ em đã hiểu ra mọi chuyện:
– Đó là chị Vi ạ?
– Ừ. Và anh nghĩ rằng em cũng vậy, có thể em quá chú ý đến anh mà quên mất rằng cũng có người rất yêu thương em…
Kim Ngân ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt cầu khẩn:
– Em có thể… hôn anh một lần không? Một lần thôi!
Đến lúc này thì tôi có thể đảm bảo chắc chắn rằng, Kim Ngân sẽ không còn “yêu” tôi nữa vì không phải vô cớ mà cô bé lại nói “một lần thôi”. Tôi mỉm cười, cúi xuống nhìn bé Ngân rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé, y như những gì mà tôi đã làm cho Vivi:
– Ừ..ừm…
Tôi kề vào gần Kim Ngân, cảm giác như chúng tôi đang dính chặt lấy nhau vậy, tim tôi lúc này hiển nhiên là vẫn đập thình thịch vì tôi đã nói là tôi thích em mà, đúng không? Tôi đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn, rất ngọt ngào nhưng cũng đầy tâm trạng, đây sẽ là nụ hôn chấm dứt hết những hiểu lầm giữa tôi và em, để sau đó, mỗi chúng tôi lại có thể quay trở về với cuộc sống thật của riêng mình. Bé Ngân cũng hôn tôi rất mãnh liệt, thậm chí, cô bé còn khóc, nước mắt em rơi xuống mặn chát nơi khoé môi ấy. Một nụ hôn kéo dài gần 5 phút đồng hồ. Khi hai đôi môi vừa rời nhau ra, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho cô bé và dắt tay em ra về.
Thế nhưng, tôi sững sờ khi phía bên kia, cũng có một người con gái đang đứng nhìn tôi và… khóc.
Chap 8:
Tôi ít khi làm con gái khóc, thực sự là tôi không bao giờ muốn làm con gái khóc, thế cơ mà một khi tôi đã lỡ tay, thì chắc hẳn là chuyện rất hệ trọng. Quả đúng như vậy, Vivi ngày xưa thì không nói vì lúc ấy có nói gì đi nữa thì em cũng khóc, siêu nhân mít ướt mà. Còn bây giờ, thực tế hơn là mới gần đây, tôi đã làm cho 2 người con gái phải khóc, và mọi chuyện đều xuất phát từ mặt tình cảm và tưởng chừng rất khó giải quyết. Thế nhưng may mắn thay, tôi đã đủ tỉnh táo để giải thích mọi chuyện với bé Ngân. Cơ mà “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, với nụ hôn “tiễn biệt” đầy oan nghiệt ấy, tôi đã trực tiếp khiến người con gái mà tôi yêu nhất bật khóc nức nở, thậm chí quay đầu bỏ đi mà không nói được lời nào.
Trái với những gì đã làm sáng nay, lần này, tôi cắm đầu đuổi theo Vivi một cách điên dại. Tôi không biết ai đã nói cho Vivi về chuyện này, thế nhưng lúc ấy, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ, chỉ lo lắng không biết giải thích thế nào khi mà Vivi đã chứng kiến cảnh tượng đó, người mà em yêu đứng ôm hôn cô gái khác hồi lâu, hơn nữa, cô gái đó lại là người em gái mà Vivi vô cùng yêu mến. Tôi biết cảm giác của em lúc này là gì, nó là cảm giác khi bị phản bội, bị lừa dối, nó chẳng khác nào một bộ phim dài tập khi người nữ chính bị chồng mình và em gái cắm sừng, thật sự đau đớn và khó chịu. Mặc dù đã tự hứa rằng sẽ không làm gì quá giới hạn, thế nhưng đứng trước một cô bé hết sức đáng yêu như vậy, tôi không thể nào kiểm soát được bản thân mình nữa, nó cứ hành động một cách bản năng và hoang dại. Giờ đây, tôi cảm thấy tức giận với chính bản thân mình hơn bao giờ hết, làm sao có thể giải thích khi mà những gì Vivi vừa chứng kiến là quá kinh khủng, nó chẳng khác nào một nhát dao chí mạng vào trái tim yếu đuối của em. Thế nhưng bằng mọi giá, dù biết rất khó, tôi vẫn phải nói hết để Vivi hiểu và thông cảm, dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Tôi cố gắng chạy thật nhanh, khi đi tới trước cửa nhà em thì không biết tại sao, nước mắt tôi cũng rơi xuống lã chã, chẳng khác nào Kim Ngân. Cô bé đáng thương của tôi đang ngồi bệt trước cửa, tóc dài xoã xuống che hết mặt, người em rung lên bần bật vì những cơn nấc nghẹn liên hồi, dù em đã cố gắng kìm nén vào trong nhưng tôi vẫn nghe rõ từng tiếng khóc thút thít, từng giọt nước mắt như xoáy mạnh vào trái tim tôi, từng đợt, từng đợt.Tôi tiến lại gần, thật nhẹ nhàng rồi cúi xuống toan kéo em đứng dậy. Thế nhưng bằng chút sức lực ít ỏi còn lại, Vivi hất mạnh tay tôi ra, từ từ đứng lên, hai tay vẫn đưa ngang quẹt nước mắt, em nói trong tiếng khóc:
– Anh buông tôi ra… huhu, tôi không ngờ anh lại… như vậy, hức, tôi lúc nào cũng… tin anh, thế mà… giờ… anh lừa dối tôi… huhuhu…
Dù rằng tôi cũng rất muốn nói để giải thích tất cả cho em, nhưng lúc này em đang xúc động mạnh, nói ra có thể khiến em càng giận dữ hơn và chắc chắn là cũng sẽ không tin tôi được, thế nên tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay chờ mọi chuyện dịu đi một chút thì mới có thể giải quyết được. Vivi thì hẳn nhiên không biết, em vẫn tiếp tục thổn thức:
– Anh nói… hức, anh nói… anh thương tôi, anh yêu tôi, thế sao… anh làm vậy, anh có nghĩ đến… cảm nhận của tôi hay không… hức… Tôi chẳng có gì… để níu kéo, chỉ có anh… anh là chỗ dựa duy nhất của tôi… thế mà anh… cũng gạt tôi… huhu…
– Vi không hiểu đâu, thực ra thì…
Thế nhưng bất ngờ, Vivi lại ôm chầm lấy tôi, y chang như những gì mà Kim Ngân làm ban nãy, chẳng biết hai người này có phải chị em thật hay không mà cách hành xử không khác nhau một chút nào:
– Huhu, H nói đi, em đang mơ… đúng không? Huhu… H nói đi…!!!
Tôi với tay kéo cô bé vào và ôm lấy, tôi biết nếu lúc này mà hai đứa tôi lại giận nhau thì chẳng khác nào thả Vivi xuống vực thẳm, nhạc mẫu thì như đã nói, với đặc thù công việc, bà liên tục phải đi công tác dài ngày, hoạ may một tháng chỉ ở cùng với con gái chưa đầy một tuần. Thế nên Vivi chủ yếu ở nhà một mình, mặc dù có thằng Đạt ở chung nhưng điều này không tính khi hai người không thể ở chung một phòng được, huống hồ cô người yêu bé nhỏ của tôi lại nhút nhát và sợ sệt đủ thứ, từ ma quỷ, gián rết các kiểu, hở ra không lo thì có lỗi với em lắm:
– Anh nói cái này, Vi phải nghe hết ha, anh sẽ kể hết mọi chuyện những ngày qua cho Vi nghe, kể cả chuyện… ban nãy, nó không như Vi tưởng đâu.
– Dạ… – Vivi gật đầu, mắt vẫn ướt đẫm
Tôi dẫn em vào nhà, tôi cũng nhận ra rằng Vivi đã bị ngã khi chạy quá nhanh ban nãy, thế nên trước khi giãi bày mọi chuyện, tôi phải biến thành “y tá” để chữa bệnh cho cô bé ngốc nghếch đáng yêu này.
Và cuối cùng, sau bao nhiêu hiểu lầm bữa giờ, tôi và em cũng có lúc dành ra một khoảng thời gian để giải quyết mọi chuyện. Như lời đã hứa, tôi kể tường tận tất cả mọi thứ cho em, từ cái lúc Kim Ngân gọi điện “giả vờ tỏ tình” với tôi cho tới nụ hôn “oan nghiệt” ban nãy. Lần đầu tiên, tôi và em mới thực sự trải lòng và nói hết cho người kia những gì mình nghĩ. Suốt buổi nói chuyện hôm ấy, Vivi không rời mắt khỏi tôi một chút nào, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt, trông ngồ ngộ và có phần… đáng yêu thế nào ấy.
Em cũng không bao giờ hỏi tôi rằng những gì tôi kể là thật hay giả, em chỉ chăm chú lắng nghe cũng như chăm chú tiếp nhận, sau đó thì cũng nói hết mọi điều cho tôi. Đến lúc gần cuối, cô nàng mới manh nha bắt tôi phải hứa một chuyện:
– H ơi, H hứa với em chuyện này được không?
Tất nhiên là tôi không thể nào mà từ chối, điều đó chẳng khác nào tự sát:
– Ừ, bé nói đi!
Vivi ấp úng hồi lâu, có vẻ đây là một chuyện tế nhị, em đã suy nghĩ đắn đo lắm mới dám tiết lộ:
– H đừng giận… bé Ngân nha, em ý dễ thương lắm, lại hiền nữa, em không muốn hai chị em phải khó xử vì chuyện này…
Tôi thề là tôi chưa từng thấy ai vị tha như Vivi, thậm chí là cả trong phim Hàn Quốc, à nhầm, phim thì có. Cơ mà đây là đời thực, có lẽ sự cô đơn quá lâu khiến cho Vivi luôn có thiện cảm với những người bạn thân thiết xung quanh mình, em chắc chắn không muốn mất đi những chỗ dựa cũng như những tri kỉ khó tìm ấy, dù cho sự hiểu lầm lần này đã thực sự nghiêm trọng, thế nhưng bằng trái tim biết tha thứ của mình, Vivi vẫn có thể dễ dàng bỏ qua cho Kim Ngân, trái lại còn bắt tôi không được giận… em ấy. Xét cho cùng, Vivi của tôi đúng là một cô bé đáng yêu và cực kì tốt bụng, và chắc hẳn rằng sau ngày hôm nay, tôi sẽ lại yêu em hơn vì điều đó.
Và thật tuyệt vời rằng, ngay sáng hôm sau, khi tôi vừa chạy xe qua nhà Vivi để đón nàng đi học thì thấy hai chị em đang ngồi nói chuyện gì đó rất vui vẻ, xem chừng là mọi hiểu lầm đã bỏ hết được lại phía sau, Vivi còn ngồi cột tóc cho Kim Ngân nữa, tôi dù là con trai nhưng cũng phải ganh tị. Còn về cô em gái của tôi, cô bé đang mặc bộ đồ thể dục, chắc chuẩn bị cho tiết học sáng nay nên hai chị em qua tám chuyện chút đỉnh. Tôi sau khi dừng xe trước cửa nhà thì từ từ tiến vào, bé Ngân ngay lúc vừa thấy bóng tối đã cúi gằm mặt và nép sát vào Vivi:
– Em… em chào anh!
Tôi chủ động bắt chuyện một cách vui vẻ, dù sao thì tôi cũng lời một “nụ hôn” mà:
– Ừa, chào cô bé, em ăn sáng chưa?
Vivi bĩu môi:
– Hai người kì quá, nói chuyện mà không hỏi tui gì hết! Giận luôn!
Kim Ngân đưa tay lên nhéo 2 bên má của Vivi, dường như cô người yêu tôi luôn đóng vai con nít trong bất kì mối quan hệ nào thì phải. Cơ mà hình như bé Ngân lại đang cười, nụ cười mê hoặc ấy, tôi dám cá dù bạn có là một chàng trai bị đồng tính thì bạn vẫn phải công nhận rằng cô bé có nụ cười rất đẹp và quyến rũ, tôi không dám nhìn chăm chú vì sợ sẽ lại bị… mê mẩn một lần nữa, tôi đã ớn lắm rồi, thiệt luôn:
– Thôi mà, chị Vi đừng giận, chiều Ngân mua kẹo cho nha, hihi!
Vivi vùng vằng nhõng nhẽo, chẳng hiểu ai là chị ai là em nữa:
– Ứ, Ngân toàn gạt chị, Ngân mua bánh hông à, chị thích kẹo mút cơ!
Bé Ngân cũng nhí nhảnh không kém:
– Kệ chị Vi, nói nữa là Ngân ăn một mình luôn!
Sau khi bị con bé em gái gây áp lực, cuối cùng thì Vivi cũng phải trở về với chỗ dựa ban đầu là tôi. Và thật may là cô nàng còn nhớ ra chứ để thêm chút xíu nữa chắc tôi cũng ngất xỉu vì độ phởn quá mức của 2 chị em:
– H ơi Ngân bắt nạt em kìa, huhuhu…
Nhận thấy tình trạng này có vẻ sẽ tiếp tục kéo dài, tôi đứng phắt dậy và hùng hồn tuyên bố:
– Thôi bớt nhõng nhẽo đi mấy thím, đến giờ đi học rồi đó!
Vâng, trong một gia đình thì tiếng nói của người đàn ông luôn có trọng lượng nhất. Ngay khi tôi vừa tỏ ra nghiêm khắc như vậy thì hai cô bé đều đứng dậy và ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc để chuẩn bị tới trường. Bé Ngân thì chắc sẽ qua nhà bạn một lát rồi mới đi vì em ấy học tiết 2 còn tôi và Vivi đương nhiên là phải cập bến lớp ngay bây giờ, 15 phút nữa là vào học rồi.
Cơ mà biến cố thì nó lại xảy ra ở đây, do quyết định quá sớm của tôi, vừa mới chập chững dắt xe ra khỏi nhà thì từ dưới dất chui lên 2 thằng ôn con đua xe đạp chạy vù qua và tung trúng tôi. Cũng may là vì đang đứng yên nên va chạm cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng nói vậy chứ một thằng nhóc cũng văng qua vệ đường, chắc là liệt. Còn tôi, tôi suýt chút nữa được gặp huyền thoại Thành Cát Tư HãnThiết Mộc Chân, vâng, sau pha ấy thì tên của tôi là… “Thiếu Một Chân”. Què.
Chap 9:
Tôi không thích nằm viện vì nằm viện là chỉ có suốt ngày nằm im một chỗ và xem đi xem lại mấy chương trình TV nhạt nhẽo cũng như nghiền ngẫm một vài cuốn sách mà tôi đã đọc đến rách bìa. Nhưng mà chí ít thì nằm viện vào lúc này cũng có những cái hay riêng của nó, ngày xưa tôi chỉ quanh đi quẩn lại với mẹ, giờ thì khác, đó là mẹ của… các con tôi. Tôi thích thú mỗi lần trông thấy em nhẹ nhàng chăm sóc cũng như quan tâm đến tôi, những lúc ấy, tôi chỉ muốn ôm em vào lòng và cất lên tiếng nói: “Anh yêu em”.
Hình như cũng lâu lắm rồi tôi chưa phải vào viện, chính xác là kể từ sau cuộc chiến khốc liệt giữa năm lớp 10 đến giờ. Sau trận thư hùng đó, thằng Phúc cũng chẳng quấy phá chúng tôi nữa mà hình như nó cũng không còn ở Nha Trang, mấy lần thằng Đạt kể với tôi như vậy. Dù có hơi bẩn tính nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là một thằng biết giữ lời hứa, hoặc có thể là nó sợ tiếp tục ăn đập nếu dính vào mấy ông anh của tôi.
À mà lằng nhằng nãy giờ quên mất việc chính. Hiện tại thì tôi đang hôn mê sau khi bị tung xe, chính xác là xe tung tôi. Tôi nhớ lúc đó tôi không la lối om sòm như ngày còn nhỏ mặc dù cẳng chân tôi hình như đang… lủng lẳng. Sau đó thì bé Ngân và Vivi chạy tới đỡ tôi dậy, khóc lóc sướt mướt, rồi vài phút sau thì tôi thấy buồn ngủ, thiếp đi và giờ… mở mắt ra, tôi đang nằm trong phòng yêu cầu của bệnh viện. Phòng yêu cầu là loại phòng có thể được xem như phòng VIP, ở đây có đủ thứ, chẳng thua gì khách sạn, từ TV, tủ lạnh, điều hoà, máy nước nóng, và hơn thế nữa, lại vô cùng riêng tư, mỗi phòng này chỉ cho phép một bệnh nhân ở nên người nhà thăm nuôi cũng rất thoải mái. Tôi liếc nhìn xuống dưới, cái chân của tôi giờ đang được băng bó bởi một cục bột tổ bố đồng thời được treo lên trên một cái thanh ngang ở cuối giường, trông thê thảm tệ. Chợt, tôi nhận ra là có tiếng người đang… thở bên cạnh, thậm chí là còn có hơi ấm ấm đây này. Và đúng là thế, Vivi bé nhỏ đang nằm bên cạnh tôi, em nằm co ro cúm rúm như con mèo con, chỉ khẽ tựa đầu lên vai tôi chứ không ôm lấy ôm để như thường lệ, chắc em sợ tôi đau.
Tự dưng tôi thấy trong lòng mình dấy lên một niềm vui lạ thường, tôi mỉm cười thật tươi trước khi vòng qua và kê đầu em lên cánh tay của tôi, ôm chặt lấy. Cô bé vẫn ngủ ngon và không biết gì cả, chỉ ư ử kêu lên khó chịu khi bị đụng vào trong lúc say giấc nồng. Thế cơ mà Vivi vẫn xích đầu và dựa hẳn lên ngực tôi, chắc là phản ứng tự nhiên của cơ thể sau bao nhiêu lần trong quá khứ. Tôi hôn nhẹ lên mái tóc của em, nhiều, rất nhiều lần khiến tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Hạnh phúc thoáng qua, tôi nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa, bây giờ cũng mới chỉ khoảng hơn 5h sáng, vậy là tôi đã hôn mê gần 1 ngày rồi, thật là yếu sinh lý quá đi mất. Bỗng, tôi giật mình khi có một đôi môi hôn “chụt” vào má tôi ngay lúc ấy:
– H còn đau không?
Tôi nhăn nhó, nhõng nhẽo:
– Anh đau tùm lum chỗ hết Vi ơi, hức!
Vivi chẳng có thời gian mà suy xét lời nói của tôi lúc ấy, chỉ đơn giản là vì em đang lo lắng, thế nên tôi có nói gì em cũng tin mà thôi:
– H đau chỗ nào? Để em gọi bác sĩ nha! – Cô nàng sốt sắng và bắt đầu mếu
Tôi bĩu môi và chỉ lên má phải của mình:
– Anh đau ở đây nè, thơm cái đi!
Vivi cũng bĩu môi theo, sau đó thì thè lưỡi trêu tôi, cơ mà vẫn hôn như thường. Được đà làm tới, tôi chỉ trỏ vào má liên tục, cuối cùng thì chỉ vào… môi. Và sau một ngày dài đằng đẵng, nụ hôn này sẽ thay tôi nói với em lời cảm ơn, thật chân thành và sâu sắc. Cảm ơn vì em đã luôn ở bên cạnh tôi, quan tâm và chăm sóc. Tôi còn có thể tìm một người như em ở đâu nữa đây?
Chúng tôi trò chuyện một lúc rồi Vivi cũng thiếp ngủ vì mệt mỏi. Tôi ôm em trong tay và mỉm cười đón chào ngày mới. Tôi sẵn sàng nằm đây đến Tết để làm gối cho em ngủ, thật đấy, không đùa đâu, vì tôi yêu em mà, vợ nhỉ?
Tôi với tay lấy cái remote và bắt đầu bấm nút chuyển kênh loạn xạ, thật tuyệt khi ở bệnh viện cũng có truyền hình cáp, nhờ đó mà tôi cũng bớt chán đi phần nào mặc dù toàn mấy chương trình vớ vẩn. Khi tôi còn đang chăm chú vào một bộ phim hành động trên HBO thì từ ngoài cửa, mẹ tôi bước vào với mớ quần áo và đồ ăn các kiểu, trông cứ như đi cất trữ phòng ngừa tận thế. Vừa thấy tôi, bà hỏi ngay:
– Hết đau chưa con?
– Dạ cũng đỡ đỡ rồi, mà hôm qua ai đưa con vô đây vậy mẹ?
Mẹ tôi thở dài, nhìn bà hơi buồn, chắc cũng lo cho tôi, tính tôi từ nhỏ đã nhanh nhẩu, ẩu đoảng, bị tai nạn là chuyện cơm bữa:
– Bé Vi với một con bé nữa đưa mày vô đây, sau đó thì nó gọi cho mẹ lên làm thủ tục nhập viện.
– Thật ra con…
Tôi đang định thanh minh về vấn đề này thì dường như mẹ tôi đã đọc hết được những suy nghĩ đó, đúng là tình mẫu tử có khác:
– Thôi khỏi, bé Vi nó kể hết cho mẹ rồi, lần sau đi đứng cẩn thận vào. Mà mày cũng cảm ơn bé Vi đi, nó chăm sóc mày từ lúc đó tới giờ đấy, mẹ kêu nó về nhà tắm rửa nó cũng không chịu về, cứ nằng nặc đòi ở lại. Tội nghiệp con bé, vừa ngoan lại vừa tốt, mai này mà mày làm khổ nó thì biết tay tao, nghe chưa?
Thiệt tình lúc đó tôi chỉ muốn đè Vivi ra mà… hôn lấy hôn để. Tôi nợ em một lời cám ơn, một lời xin lỗi và hẳn nhiên là một… chiếc nhẫn cưới. Mẹ tôi nói vậy thì chắc chắc 100% rằng bà đã chấp nhận và đồng ý cho câu chuyện của hai đứa tôi, đâu dễ để tìm được một cô gái đáng yêu và yêu thương “chồng con” đến như vậy, mẹ tôi cảm động cũng là điều dễ hiểu:
– Dạ rồi, mẹ khéo lo, hehe! Thế mẹ mang đồ ăn cho con à?
– Ừ, mẹ mang cả đồ ăn sáng cho hai đứa, nhưng mà để từ từ, đừng đánh thức con bé dậy, để cho nó ngủ đi, nó thức suốt đêm hôm qua rồi. Thôi, mẹ về đi làm, có gì thì gọi cho chị mày, biết chưa?
Tôi cười, gật gù:
– Dạ, con biết rồi, mẹ thương con dâu quá nhỉ?
– Tiên sư mày, thôi tao về đây!
Sau khi căn dặn các thứ, mẹ tôi cũng từ từ tiến ra khỏi phòng và đi về. Dù rõ ràng là mẹ tôi chỉ toàn quan tâm đến Vivi, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn vui, tôi vui vì mẹ chồng con dâu vốn đã hợp mà lại còn hiểu tính, điều đó chẳng khác nào một lời khẳng định từ mẹ tôi rằng: “Mày mà không cưới nó về thì biết tay tao”.
Một lúc sau, tôi cũng chịu hết nổi và phải bật dậy lấy đồ ăn khi cái bụng cứ đánh trống liên hồi. Thế nhưng lúc này, dù không nhưng tôi vẫn phải làm phiền tới Vivi khi chân cẳng thế này, có muốn tôi cũng chẳng tự mình làm được gì. Đang trong lúc đắn đo thì bé Ngân bước vào từ ngoài cửa, gương mặt có phần rầu rĩ. Vừa thấy tôi, cô bé chạy lại hỏi han ríu rít:
– Anh còn đau không?
Tôi chỉ tay vào má, toan đùa như ban nãy, cơ mà nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ trả lời một cách bình thường:
– Ừa, anh đỡ rồi, cám ơn nhóc ha!
Kim Ngân bĩu môi, bộ dạng cô bé đến là buồn cười:
– Xí, em không phải là nhóc, anh mà gọi em vậy nữa là em đi về luôn đó nha!
Tất nhiên là tôi không dám nữa, vì lúc này tôi đang cần sự trợ giúp của Kim Ngân để có thể tống một ít vào mồm. Hôm nay mẹ tôi mua phở, lại cất trong nồi ủ, thế nên vẫn còn nóng hổi, ăn thì phê lòi ra. Tôi nhờ bé Ngân múc ra tô rồi kê lên cái tủ cạnh giường ăn như chưa từng được… đói. Cô bé vừa ngồi vừa cười khúc khích, kế đó thì lại hỏi han tôi các thứ, tuyệt nhiên không đề cập gì đến vấn đề yêu đương… nhạy cảm. Khi kim đồng hồ vừa nhích tới con số 9, Kim Ngân cũng đứng dậy chào tạm biệt tôi ra về, cô bé mở cặp rồi móc ra một mớ kẹo mút Chyps, loại kẹo mà cả tôi và Vivi đều thích ăn:
– Lát anh đưa cho chị Vi dùm em nha, đòi em mấy bữa nay rồi, hihi!
Tôi nguýt dài:
– Cảm ơn nhóc, à nhầm Ngân ha, đừng giận Vi, nó còn con nít lắm!
Dường như ngửi thấy mùi… kẹo hoặc là bị nói xấu khiến giác quan thứ 6 bùng nổ, Vivi đột nhiên dựng đầu ngồi dậy, mắt mũi lơ mơ nhìn muốn lộn ruột. Thế cơ mà cô nàng vẫn kịp hiểu sự kiện gì đang xảy ra khi trên tay tôi là một đống kẹo còn Kim Ngân thì đang loay hoay khoá cặp lại. Em chạy tới nắm tay bé Ngân mà lúc lắc:
– Cám ơn Ngân nha, hihi, chị yêu Ngân nhất!
– Hông thèm, chị đi mà yêu anh H ấy!
Vivi nhăn nhó, làm mặt tội:
– Ứ, Ngân đừng giận, chị nói thiệt mà!
Kim Ngân chắc cũng giống tôi, thích cái tính trẻ con ấy của Vivi, thế nên, cô bé vẫn cười tươi như hoa:
– Xí, nhớ nha, bữa sau dẫn em đi ăn kem đó!
– Chị biết rồi, Ngân ở lại chơi với chị đi, nhaaaaaa?
Tôi nãy giờ làm người ngoài cuộc, giờ mới có cơ hội nhảy vô:
– Thôi để bé Ngân về, chiều đi học nữa, nhõng nhẽo hoài!
Kim Ngân cười, lại cái nụ cười ấy, cái nụ cười mà tôi yêu say đắm nhưng cũng chính vì nó quá đáng yêu mà tôi lại phải đâm ra… ghét:
– Hì hì, thôi, em về đây, anh nghỉ đi. Còn chị Vi ăn kẹo ít thôi đó, ăn nhiều là Ngân nghỉ chơi luôn!
Vivi lần này thì không còn cố gắng níu kéo nữa, chỉ tỏ ra ngoan ngoãn và có phần nuối tiếc:
– Ngân đừng nghỉ chơi chị mà, chị hông ăn kẹo nhiều đâu, chị hứa luôn, nha nha!
Kim Ngân lại cười, sau đó thì hai người dắt tay nhau đi ra ngoài, tôi thì tiếp tục chìm đắm vào cái tô phở đã nở như bột kia, lòng dấy lên một nỗi… GATO vô hạn, sao tụi nó nói chuyện ngọt thế nhỉ?
Chap 10:
Sống trên đời, hễ có người làm việc gì đó giúp mình thì tôi luôn thấy sướng, sướng vì được lăn lê bò nhoài các kiểu ra mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Thế cơ mà mấy bữa nay, mỗi lần thấy Vivi bé nhỏ nai lưng ra giặt giũ, quét dọn cũng như chăm sóc, tôi bỗng thấy thương em vô hạn, tôi giận em vì em không chịu nghỉ, em nói làm bớt cho mẹ tôi đỡ cực. Những lúc ấy, tự dưng tôi muốn ôm lấy em và khóc quá chừng, chẳng hiểu kiếp trước tôi có làm được công ích gì hay không mà kiếp này tôi được gặp em, được yêu em và được em yêu. Một người con gái giỏi giang, xinh xắn, dễ thương, yêu chồng như nhà tôi cũng thuộc vào hạng quý hiếm cần lưu tên trong sách đỏ chứ chẳng chơi. Nếu một ngày nào đó, tôi tìm được một công việc ổn định, nhất quyết là tôi sẽ yêu và chiều chuộng em hết mình. Cơ mà bây giờ thì tôi phải cởi áo cho Vivi lau người đã, không tắm mấy hôm thân thể bốc mùi làm sao được em ôm nữa.
Chiều hôm ấy, như mọi lần tôi nằm viện, đám lớp tôi cũng lò dò kéo tới thăm nom. Đám con trai bình thường khốn nạn mà giờ tôi thế này tụi nó tỏ ra vô cùng thương tiếc, cứ luôn mồm chúc tôi sớm bình phục để trở lại với đội bóng, nhiệm vụ đánh bại đội hình A vẫn chưa hoàn thành mà, tôi không thể nào thiếu được. Đám con gái lại khác, mọi ngày, tụi nó hoàn toàn đối xử với tôi rất tốt, thậm chí còn ca tụng tôi vì tốt số kiếm được Vivi, thế nhưng hôm nay lại xúm vào rủa xả tôi vì suốt ngày làm khổ em, tiêu biểu là con Hằng, cái con nhiều lời và suốt ngày thủ thỉ với nhà tôi trong lớp:
– Mày đừng có hành Vi của tao nha mày, bệnh thì tự thân vận động đi!
Tôi không cáu vì tôi đã quá quen với cái tính của con nhỏ này, nói vậy chứ nó tốt bụng lắm:
– Tao có muốn gãy chân đâu, chẳng qua người tài thì hay bị trời vùi dập mày à!
– Oẹ, câm mồm đi, ráng mà nghỉ cho mau lành, để con Vi nó đi học nữa, biết chưa thằng chó?
Tôi cười hì hì, dù sao thì nó nói cũng đúng:
– Ừa, biết rồi con khùng, thôi mày biến dùm tao cái, ồn ào nhức cả đầu!
Một lát sau thì cả lũ lần lượt rồng rắn ra về, cũng náo nhiệt ồn ào như lúc đến, chỉ khác là lúc này, tự dưng tôi thấy lòng buồn vời vợi, bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, chẳng rõ mai này tôi và Vivi vì lý do nào đó mà phải cách xa, không biết tôi sẽ ra sao đây?
Tối hôm ấy, Vivi có chạy về nhà để tắm rửa cũng như ăn cơm, sau đó thì em lại lên ở với tôi. Mặc dù nhạc mẫu không trách móc hay phàn nàn gì cơ mà tôi vẫn thấy có lỗi, suốt ngày cứ bắt em phải làm lụng cực khổ như vầy, thực tình tôi chịu không nổi, chỉ mong sao sớm lành lặn để có thể trả lại cho em món nợ ân tình ấy. Uầy, hình như tôi hơi nhiễm phim Hàn Quốc thì phải, nhưng tóm lại là cũng chẳng sao, khi yêu ai chẳng sến, tôi vậy là còn nhẹ, nhỉ?
Tính đi tính lại thì cũng lâu lắm rồi tôi chưa làm được gì cho em cả, chỉ toàn làm em bực mình, làm em buồn, em khóc. Lợi dụng khoảng thời gian Vivi đi về nhà, tôi nhắn tin cho bà chị cả và nhờ bả mua cho tôi một bông hồng cộng thêm một ổ bánh… sinh nhật, mặc dù chẳng sinh nhật ai nhưng lâu lâu đổi món cũng thú vị ra phết. Tôi nằm thẳng cẳng, nhầm, một cẳng vẫn đang treo lơ lửng trên giường, xem TV. Chương trình TV tối nay chẳng có gì đặc sắc, chỉ toàn ca hát và phim ảnh nhảm nhí, coi chỉ cho có chứ tôi chẳng hiểu mô tê gì. Đúng 8h, Vivi từ nhà lên, em mang theo cho tôi vài bộ quần áo, cộng thêm một mớ truyện cho tôi giải khuây, chủ yếu là Đô rê mon.
Dù trong lòng vẫn đang nôn nao và muốn tiết lộ mọi chuyện ngay bây giờ, cơ mà tôi vẫn ráng nhịn nhục chờ đến giờ hoàng đạo, có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà.
Khi cái đồng hồ trước mặt tôi vừa chỉ 9 giờ 6 phút, tôi mới móc trong ngăn tủ ra ổ bánh sinh nhật cùng với bông hồng, í ới tặng Vivi:
– Cảm ơn em vì đã chăm sóc anh, anh yêu em!
Khỏi phải kể, chắc chắn là các bạn đều biết Vivi sẽ làm gì sau đó phải không. Vâng, đúng rồi đấy, cô nàng lại ôm tôi và lại khóc, tuy nhiên lần này không dai dẳng nữa, chỉ vài phút là nín:
– Em cũng yêu H, yêu nhất trên đời luôn, hihi!
Được đà, tôi làm tới:
– Hôn anh miếng đi, anh mệt quá ờ!
*Chụt*
Vivi vui vẻ tặng tôi một nụ hôn vào má, ngọt ngào và quyến rũ. Dĩ nhiên tặng bánh là phải ăn bánh, cơ mà Vivi cũng chẳng hỏi tại sao tôi lại mua bánh sinh nhật, chắc em đã quá quen với cái tính khí điên điên thất thường của tôi rồi. Hai đứa ăn uống ngon lành rồi nằm lăn quay ra ngủ, hiển nhiên là có… ôm nhau như mọi ngày.
Thức đêm mới biết đêm dài, mà mỗi khi như vậy, tôi lại nghĩ vẩn vơ. Có đứa bạn của tôi nói, mỗi người phải yêu ba lần trong cuộc đời thì mới tìm được hạnh phúc đích thực. Mối tình đầu cho bạn tận hưởng cảm giác ngọt ngào và da diết, mối tình thứ hai dạy cho bạn biết cách yêu và cách đau, còn mối tình cuối sẽ cho bạn sự an toàn và thích hợp cùng nhau sống đến hết đời. Nếu theo lời nó nói thì tôi không nên lấy Vivi làm vợ. Cơ mà nó cũng nên biết rằng, cuộc đời có nhiều điều thú vị lắm, cực kì dễ để Vivi từ người thứ hai biến thành người thứ ba, đó là chia tay sau đó… yêu lại. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ tôi chẳng dám buông tay em ra đâu, lỡ sau này ế thì tôi biết làm sao, hơn nữa, con tôi còn chưa ra đời mà, sao bố mẹ nó bỏ nhau được, Vi ha?
Tôi nằm viện mất gần 2 tuần, sau đó thì lết cái chân đau đi học. Chính vì lớp có học sinh bị thương nên nhà trường ưu tiên chuyển xuống lầu trệt học. Và “may mắn” làm sao, bé Ngân cũng học thể dục ngay bên phải lớp tôi, ngồi nhìn qua cửa sổ là tha hồ ngắm. Đám con trai thì khỏi nói, huýt sáo réo gọi liên tục, thằng Phương quắn thì lồng lộn ngăn cản. Thỉnh thoảng, bé Ngân quay vào nhìn Vivi với tôi rồi cười rõ tươi khiến mấy thằng hoang tưởng cứ thế mà chết như ngả rạ, đứa nào đứa nấy chảy dãi đầy bàn, trông đến là khiếp.
Và rồi điều khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, bỗng một hôm, Kim Ngân sau khi học xong thể dục, em ấy chạy vào lớp và gọi tôi qua khung cửa sổ, tôi ngồi gần thứ 3 từ phía cửa sổ tính vào mà:
– Anh! Chiều em qua ăn cơm chung với nha!
Tôi thành thật trả lời, vẫn chưa hề hay biết đằng sau tôi là bao nhiêu cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống:
– Ừa, nhóc nhớ tới sớm nấu cơm phụ chị Vi nha, anh đau chân không giúp được đâu à?
Vivi đánh nhẹ vào vai tôi:
– Ngân khỏi cần phụ, chị làm một mình được rồi, mà tối hai chị em mình ngủ chung, cho ổng ngủ dưới đất, nha?
Tôi quay sang liếc cô nàng một cái dài cả cây số. Mặc dù chắc chắn là tụi con trai lớp tôi không thể nghe thấy màn trò chuyện vừa rồi, thế nhưng với nụ cười thiên thần sau đó của Kim Ngân thì mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Ngay sau khi cô bé vừa đi, cả đám đã xúm lại như đàn ong vỡ tổ, rối rít hỏi tôi đủ kiểu, ngay cả Vivi cũng bị tụi nó đè xém dẹp ruột. Thằng Thắng, thể loại hám gái nhất nhì lớp, mặc dù nó đang tăm tia nhỏ Hằng, cơ mà với một cô bé xinh xắn mức này, nó cũng không thể bỏ lơ: