Tác giả: LamBangDi1997
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: HaySo1.Vn
**********************
– Thưa chủ tịch! Đã tìm thấy tiểu thư ấy rồi ạ! – Một người đàn ông mặc đồ đen trịnh trọng thông báo khiến một ông lão đang yên vị trên ghế bỗng đứng bật dậy.
– Thật…thật sao? Nó ở đâu?
– Nhà tình thương Đông Thanh ạ! – Người đàn ông nọ cúi đầu.
Những tia nắng chiếu rọi lên mái tóc bạc, rạng lên những nếp nhăn xô vào nhau, đẩy giọt nước mắt ra ngoài, lăn dài trên đôi gò má đen sạm. Tất cả những niềm vui sướng, hạnh phúc, xúc động, bùi ngùi, chờ đợi, luyến tiếc như vỡ òa trong câu nói:
– Đưa ta đến đó, nhanh!
Tin Lâm Duy sắp lấy vợ lan truyền ngầm trong hội BF. Cũng may chỉ có 4 thành viên của BF biết chuyện chứ nếu không sẽ là một cú sốc cực lớn cho nữ sinh toàn trường.
– Cô ấy là ai? – Một chàng trai nhảy lên bàn, chồm lên người thằng bạn, hỏi tới tấp.
– Bao nhiêu tuổi?
– Có xinh không? – Một tên con trai khác.
Chàng trai thứ tư bị tấn công bởi những câu hỏi…có đầu có đuôi, bình thản:
– Cô ta là ai và bao nhiêu tuổi, có trời mới biết. Còn có xinh hay không thì việc gì tớ phải bận tâm.
– Nhưng đó là vợ chưa cưới của cậu mà!
– Vợ của ông tớ đấy! Ông chọn thì đi mà rước về làm lẻ – Bực bội.
– Chà! Lâm Duy hôm nay uống phải thuốc gì mà “liều lĩnh” ghê ta! Có ông bà cậu ta ở đây thì cậu đã bị đưa vào trại huấn luyện trẻ vị thành niên rồi! – Một đứa con trai tên Nguyên Hoàng lên tiếng mỉa mai.
Cách đó, vài ngày…
– Lâm Duy, đã đến lúc lo đến chuyện cả đời cháu rồi! – Ông Lâm hùng hồn tuyên bố.
– Ông à! 17 tuổi chưa phải là lớn để bàn chuyện đó – Hơi hoảng.
– Ta già yếu rồi, không biết bao giờ thì nhắm mắt xuôi tay, nguyện vọng cuối cùng là nhìn cháu bước vào nhà thờ. Cháu không thể giúp ta thực hiện di nguyện nhỏ bé ấy được sao? Lâm Duy – Ông Lâm ca bài ca vọng cổ rồi bỗng dưng chuyển giọng đột ngột – Thôi! Không bàn nữa, ta đã chọn cho cháu một người, mấy ngày nữa, con bé sẽ về nhà mình nên cháu liệu mà làm!
– Ông bắt cháu lấy một người mà cháu không quen biết sao? Ông ác quá!– Hoảng thật sự.
– Không biết rồi sẽ biết! Thế cháu không làm theo di nguyện của ông, làm ông đau lòng thì cháu không ác đâu nhỉ? – Nói rồi, ông lão bước đi.
– Ông à! Trước đây, ông đã bảo cháu sau này nhất định phải lấy người mà mình yêu, phải luôn ở bên, che chở và bảo vệ cô ấy, vậy mà bây giờ, ông nỡ… sao lại thế được – Giọng van nài.
– Ta…
– Ông à…
– Thôi được rồi! Ta sẽ cho cháu 3 tháng để thử yêu con bé. Sau 3 tháng, nếu cảm thấy không hợp, hai đứa có thể chia tay! – Ông nói với một giọng não nề, trong khi thằng cháu lại cười một điệu cười đắc chí.
– Được ạ! 3 tháng…
“Ba tháng thôi! Sẽ qua nhanh mà!”
***
Nó được người ta làm thủ tục rồi đón đi bằng một chiếc xe sang trọng. Trên đường, nó mới biết đây là chuyến xe đưa nó về nhà chồng.
Xe dừng hẳn trước một ngôi biệt thự tuyệt đẹp, nó suýt xoa và bước vào theo bác quản gia nhà đó.
– Cháu là Lam Bình? – Người phụ nữ quý phái ân cần hỏi.
– Vâng ạ!
– Cháu cứ xem đây là nhà của mình nhé! – Bà quay sang bác quản gia – Bác lên gọi Lâm Duy xuống đây!
Lâm Duy? Chắc đây là cái tên mà nó sắp phải lấy làm chồng. Không biết trông tên đó như thế nào nhỉ? Cao? Thấp? Gầy? Béo? Da đen như Thổ dân Châu Phi hay trắng tựa diễn viên Hàn Quốc? Mọi suy đoán đều được dẹp sang một bên, nó chú ý quan sát tên con trai đang bước xuống cầu thang.
Cậu trao cho nó một ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Còn nó, vừa chạm mặt, đã tặng cậu ta một câu nói không mấy thiện chí (nếu không muốn nói là ác ý):
– Mặt anh trông ngố thật!
Vừa dứt câu, Lâm Duy quay lại nhìn nó, ánh mắt hình viên đạn. Cái gì chứ? Ngố ư? Lần đầu tiên cậu nghe thấy từ đó mà lại liên quan đến cậu nữa chứ? Xem ra đứa con gái này…không có mắt thẩm mĩ.
Đến giờ ăn, nó ngồi vào bàn với nụ cười tươi rói.
– Cháu thấy nhà ông thế nào? – Ông nội (của Lâm Duy) vừa gắp thức ăn cho nó vừa hỏi.
– Vâng, đẹp và rất lớn nhưng…không lớn bằng nhà cháu ạ! (Nhà nó là nhà tình thương Đông Thanh, dĩ nhiên phải lớn rồi )
“HẢ? Không lớn bằng ư? Rốt cuộc cô ta là tiểu thư nhà nào? MÀ làm gì có tiểu thư nào lại ăn mặc kín đáo, lại vô duyên chạy nhảy lăng xăng trong nhà người lạ như vậy cơ chứ?” – Dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu Lâm Duy.
***
“Cộc…cộc…cộc…”
Nó bước ra mở của phòng thì y như rằng cái mặt tên ngố lúc nãy đạp ngay vào mắt.
– Cô làm gì mà chậm như rùa vậy? – Lâm Duy càu nhàu.
– Tôi mà như rùa thì anh có chờ đến sáng mai con rùa cũng không với tới cái tay nắm cửa đâu! Hứ! – Nó cũng ngang ngạnh không kém.
– Cô…Thôi tôi không sang để cãi nhau với cô. Tôi muốn bàn với cô một chuyện – Nói rồi, cậu bước vào phòng, đóng cửa lại còn bấm cả chốt nữa chứ!
– Nè! Anh định làm cái trò gì vậy? – Nó phát hoảng trước chuỗi hành động kì quặc của chồng tương lai.
– Cô không đáng để tôi phải “làm cái trò gì đâu” – Cậu nhếch mép rồi nói tiếp – Tôi muốn tôi với cô…kí hợp đồng.
– Kí hợp đồng? – Nó mắt chữ A mồm chữ O.
– Hợp đồng tình yêu.
– HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU? – Mắt chữ A mồm chữ O <tập 2>
– Tôi không ngại thú thật với cô rằng tôi đã có người yêu rồi. Tôi không muốn vì cuộc hôn nhân không đáng có này mà tôi và cô ấy phải chia tay… – Lâm Duy trút bầu tâm sự.
Cậu cứ nghĩ rằng khi nghe cậu nói xong, nó sẽ ngồi bệt xuống nhà mà khóc, mà oán trách cậu sao lại nỡ đối xử với nó như vậy. Nhưng cậu vừa dứt lời thì nó đã cười vang như trúng xổ số vậy:
– Hay! Trò này hay đấy! Dù sao tôi cũng không muốn sống cả đời với một người như anh.
Câu cuối có vẻ hơi xúc phạm một chút nhưng chỉ cần nó đồng ý là đủ rồi.
Nói là làm, Lâm Duy lôi đâu ra một bản hợp đồng có lẽ đã được soạn trước.
– Nè, cô đọc xem có thiếu gì nữa không. – Cậu chìa tờ giấy trước mặt nó.
HỢP ĐỒNG TÌNH YÊU BA THÁNG.
BÊN A: LAM BÌNH.
BÊN B: LÂM DUY.
Bản hợp đồng này có hiệu lực 3 tháng kể từ ngày kí kết.
Cả hai bên có nhiện vụ thực hiện những điều khoản sau:
Điều 1: Không được cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng.
Điều 2: Không được tiết lộ cho bất kì ai về quan hệ giữa hai bên.
Điều 3: Không được xâm phạm cũng như là phải tôn trọng cách sống và đời tư của đối phương.
Điều 4: Trong thời gian hợp đồng, không được yêu đối phương.
Điều 5: Không được làm gì bất lợi cho tình yêu của bên B
Điều 6: Ngày này ba tháng sau, bên A sẽ phải rời khỏi căn nhà này và hai bên xem nhau như người xa lạ. – Thế nào? Ok chứ? – Lâm Duy tò mò hỏi.
– Umk…Sẽ được nếu anh viết vào đây thêm một điều khoản nữa.
– Ý cô là sao? – Lâm Duy ngạc nhiên.
– Điều 7: Mỗi tuần bên B có nhiệm vụ là thực hiện một yêu cầu của bên A.
– Cô có biết chữ “Mơ” viết thế nào không hả? Nghĩ sao bảo tôi làm theo lời cô. Xin lỗi! Tôi không phải là Cháu ngoan Bác Hồ – Lâm Duy giãy nảy.
– Thế thì thôi, xem như tôi chưa nói gì. Dù sao bản hợp đồng này được kí kết cũng vì quyền lợi của anh cơ mà! – Nó toan bước đi.
– Khoan đã… Thôi được rồi, thêm thì thêm. Nhưng cô không được bắt tôi làm osin hay đại loại là như thế đâu nhé! – Lâm Duy bực mình.
– Xời! Có osin như anh chắc tôi chết sớm quá!
“Roẹt…roẹt…” Tiếng kí giấy vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
– Bản hợp đồng này sẽ có hiệu lực từ ngày mai đấy. – Lâm Duy vẫn không quên dặn nó trước khi bị đuổi ra khỏi phong.
– Phiền phức quá! Anh làm tôi mất ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi đấy. – Nó cằn nhằn – Oáp!
Tối hôm đó, tại phòng khách nhà hộ Lâm.
– Anh đang làm gì vậy? – Nó ngồi xuống sofa khẽ hỏi nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời (giả lơ đây mà!)
Lâm Duy ngồi yên lặng như một tảng băng trước màn hình ti vi, tay cầm điều khiển, tay chống lên thành ghế, ra vẻ không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
– Chà! Thiên Kỳ là một cô gái xinh đẹp, được xem là hotgirl của BFM, cô ấy lại rất thông minh nữa chứ. Cô ấy rất tốt… Bla…bla… – Nó nói như muốn trêu tức Lâm Duy.
Lâm Duy vẫn yên lặng dù cho những lời nói của nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Còn nó, được đà, nó lởn vởn quanh Lâm Duy và luyên thuyên mãi về Thiên Kỳ:
– Cô ấy là một cô gái “lí tưởng”. Ai mà lấy cô ấy chắc phải tu mấy kiếp mới được. Mà tại sao một người có thể xem là hoàn hỏa như cô ấy lại quen với một tên cù lần như anh nhỉ?
“RẦM” Lâm Duy ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà với nỗi tức giận trào dâng đến tận…ngọn tóc.
Không nói gì, cậu lặng lẽ bước lên phòng. “RẦM” Tiếng cửa phòng đóng sập lại, phía sau là một con người với hai ống khói bốc hơi ngùn ngụt.
Còn nó, nó khẽ cười vì…trêu tức được tên chồng đáng ghét của mình.
***
Gió lay lay những bông hoa nhỏ xinh, cuốn hương hoa nhài bay vào căn phòng nhỏ… Nó vươn vai chào ngày mới.
“Không biết tên chồng hắc ám đó đã dậy chưa? Chắc giờ này đang còn ngủ nướng. Hì hì!” Nó khẽ cười với suy nghĩ của mình. Sở dĩ nó dậy sớm chỉ là để cho Lâm Duy tâm phục khẩu phục với “tài nghệ” của mình.
Nó nhanh nhẩu bước xuống phòng ăn.
– Chào cả nhà!…Á! Sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh còn ngủ chứ? – Nó giật mình khi thấy Lâm Duy lù lù một đống ở bàn ăn.
– Cô tưởng ai cũng như cô chắc? – Nhếch mép – Đã dậy muộn lại còn cằn nhằn.
– Hai đứa mang cái này đến biếu bà, tiện thể ghé đâu ăn sáng luôn, mẹ quên chuẩn bị rồi. – Mẹ chồng nó cười xòa rồi đưa cho… vợ chồng nó cái gói được bao bọc rất cẩn thận.
– Cô đi nhanh nhanh cho tôi nhờ, bộ chân cô bằng sắt nên không nhấc nổi hả? – Lâm Duy hét và bấm còi xe inh ỏi.
– Không thấy tôi đang đi đây à? – Lại cằn nhằn.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi khuất dạng phía sau hàng cây thẳng tắp.
– Này! Giờ đi đâu đây? – Nó hỏi vu vơ.
– Đến nhà bà nội tôi. – Lâm Duy tỏ vẻ bực dọc (có lẽ là vì chuyện hôm qua đây mà!!! Anh chàng giận dai quá)
Tiếng nhạc vang lên khe khẽ và hình như nó có thể cảm nhận được một âm thanh kì lạ phát ra từ…bụng mình.
– Gần tới nơi chưa vậy? – Mặt nó nhăn nhó.
– Chắc rồi! – Lâm Duy nói để nó ngồi yên chứ thực ra thì…đường còn dài!!!
30’ nặng nề trôi qua… Dường như không chịu được nữa, nó kéo tay lâm Duy, mặt xụ xuống nhìn đáng yêu hết mức.
– Này cô làm cái trò gì vậy? – Thật khó để tả được cảm xúc của cậu lúc này. Hành động của nó làm cậu khó chịu nhưng nhìn khuôn mặt nó y như con cũn con khiến cậu không nhịn được cười.
– Tôi đói! – Nó nũng nịu.
Cậu nhếch mép nhưng cũng tấp xe vào một nhà hàng gần đó. Còn nó thì mừng khôn xiết, được ăn mà!
– Cô ăn từ từ thôi! Có ai tranh phần của cô đâu?
– Ả…ải…ó…anh…ao? <Chả phải có anh sao?> – Nó lườm mắt nhìn Lâm Duy rồi lại cặm cụi ăn tiếp.
Tôi không hiểu nổi cô luôn đó. Người chứ có phải heo đâu? – Nhếch mép. Cậu đưa ngụm cà phê lên miệng rồi thong thả ngồi ngắm phong cảnh buổi sáng.
Trong lúc đó, tại một bàn khuất ở phía sau, có hai cô gái đang khúc khích cười.
– Thế nào Thiên Kỳ? Chuyện hẹn hò cùng Lâm Duy vẫn OK chứ? – Uyên Vân khẽ thì thầm vào tai bạn.
– Cậu ghen à? – Thiên Kỳ vội trêu nhỏ bạn rồi cười phá lên một cách vô tư.
– Gớm! cả thế giới này ai chẳng biết Lâm Duy là của Thiên Kỳ cơ chứ! Nhỉ? – Uyên Vân tỏ vẻ mỉa mai làm ai má Thiên Kỳ ửng đỏ. Cô nàng ngó lơ đi chỗ khác rồi cúi gầm mặt uống tiếp ly sinh tố.
– Ơ, Có phải Lâm Duy kia không? – Uyên Vân vội kéo Thiên Kỳ rồi cả hai cùng nhìn về một phía.
– Đúng rồi! – Thiên Kỳ reo lên rồi toan chạy đến thì chợt khựng lại – Nhưng tại sao cậu ấy là ngồi cùng cô bé kia?
– Cậu ta có phải đang “bắt cá hai tay” không nhỉ? – Uyên Vân buông lời nhận xét mà không để ý đến thái độ của Thiên Kỳ.
– …
– Hay là đến đó hỏi rõ đi! – Uyên Vân bước đi thì bị Thiên Kỳ níu tay lại.
– Thôi, đừng làm phiền họ.
– Ơ…cậu… – Như chợt hiểu ra vẫn đề, cô liền ngửa tay trước mặt Thiên Kỳ. – Đưa cho tớ mượn điện thoại cảu cậu.
– Cậu định làm gì? – Miệng thì hỏi vậy nhưng tay thì vẫn lấy điện thoại đưa cho nhỏ bạn.
Cô nàng đón lấy rồi bấm bấm, vừa bấm vừa cười.
– Ok, giờ chỉ việc chờ xem thực hư thế nào. – Uyên Vân nói, giọng đầy tự tin.
Ring…ring…ring…
BẠN CÓ MỘT TIN NHẮN MỚI.
“Lâm Duy à! Là tớ Thiên Kỳ đây, tớ đang ngồi ở bàn số 2 nè, qua đây một lát được không?”
– Cô ăn đi, tôi đi một lát – cậu bỏ đi.
Đúng một lát sau, cậu dừng lại ở một bàn khuất ở phía sau, có hai cô gái không còn cười khúc khích nữa mà thay vào đó là hai khuôn mặt đầy những suy tư.
– Hey! Thiên Kỳ! – Quay sang người con gái kia – Cậu là…Uyên Vân? – Lâm Duy hỏi với giọng ngờ vực.
– Trí nhớ của cậu tiến bộ đấy!- Cô khẽ cười rồi chợt nhớ lại mấy lần trước, lúc nào gặp là cũng phải giới thiệu tên mặc dù đã nói đi nói lại…mấy chục lần rồi!
– Trùng hợp nhỉ? Tơ cũng đi ăn ở đây. – Lâm Duy hớn hở.
– Cùng cô ta à? – Thiên Kỳ nãy giờ mới lên tiếng. Gương mặt nghiêm nghị của cô làm cậu giật mình.
– Này, “hotboy đãng trí” – <đây là biệt danh mà Uyên Vân vẫn gọi Lâm Duy đây mà!> – Cậu đang bắt cá hai tay phải không?
– Ơ! Bắt cá thì phải bắt hai tay chứ một tay làm sao bắt? – Lâm Duy trêu nhưng không ngờ gương mặt ai kia đã chuyển sang tím tái.
– Cậu… – Thiên Kỳ tức giận, giọng nghèn nghẹn.
– Ấy, tớ chỉ đùa thôi mà, cậu không giận chứ? – Lâm Duy cười xòa rồi liếc nhìn Thiên Kỳ.
– Thế cô ta là ai? – Thiên Kỳ nhăn mặt (chắc vẫn còn giận)
– À… cô ta là…là… ah… là osin của tớ ý mà! – Lâm Duy gãi đầu (cứ như có hàng nghìn con chí đang làm loạn ý!)
– Oh! Tớ không ngờ cậu cũng có thói quen dẫn osin đi ăn cơ đấy! – Thiên Kỳ mỉa mai.
– Tớ chỉ là…tớ chỉ “hộ tống” cô ta về chăm sóc bà nội tớ thôi mà! Cậu biết lâu lắm rồi tớ không về quê thăm bà còn gì. – Lâm Duy tặc lưỡi, mặt trông ngố hết sức.
– Thật không? – Thiên Kỳ ngờ vực.
– Thật, tớ thề dưới bóng đèn nè! – Thật không ngờ hotboy dưới tay người yêu lại trở nên trẻ con như vậy!!!!
Nghe vậy, Thiên Kỳ cũng có vẻ xiêu xiêu, môi nở một nụ cưoif và tất nhiên, Thiên kỳ cười cũng có nghĩa là Lâm Duy thở phào nhẹ nhõm.
– Tớ phải đến chỗ bà nội đây, mai gặp lại nhé! – Đá lông nheo.
– Uk! Bye!
Rồi Lâm Duy bước đi…
– Cậu tin à? – Uyên Vân vừa hỏi vừa nhìn bóng Lâm Duy đang dần khuất.
– Ý cậu là sao?
– Xời! Dạo này chuyện tình giữa cậu chủ và osin đầy ra đấy! Lơ mơ coi chừng mất người yêu đấy bạn thân mến ạ. – Cô bạn tở ra hiểu biết và câu nói của cô nàng cũng làm lòng tin của Thiên Kỳ hơi lung lay.
***
– Cháu chào bà ạ! – Cả hai đồng thanh khi nhìn thấy bà lão bước ra mở cửa.
– Uk, hai cháu vào nhà đi! – bà lão hiền hậu cười.
Căn nhà được thiết kế và xây dựng một cách khá cổ kín với một màu đất ấm cúm. Nó cùng Lâm Duy bước theo bà lão vào phòng khách, cùng ngồi xuống ghế sofa, cùng nâng ly nước lên miệng và cùng uống (đừng hiểu nhầm nghen, là khác ly chứ không phải uống cùng một ly đâu.
– Lâm Duy này, ta nghe bảo cháu sắp cưới. Cô gái này chắc là vợ cháu rồi! – Bà ân cần bảo rồi nhìn sang nó – Trông cũng xinh chứ nhỉ?
Nó cười tươi như hoa (được khen mà!) thì bỗng cái giọng lạnh lùng của chồng tương lai làm nụ cưoif trên môi nó tắt hẳn:
– Cô ta là osin cháu mới tuyển dụng đấy ạ!
Mặt nó đang từ từ chuyển sắc… bất thình lình, nó ôm chặt lấy tay Lâm Duy, ngả đầu vào vai cậu là cho cậu khiếp vía.
– Không phải đâu bà ạ! Anh ý đang giận cháu nên mới nói vậy – Quay sang Lâm Duy, đưa một cái nhìn đầy tức giận nhưng giọng thì vẫn ngọt xớt – Thôi mà, chúng ta làm hòa “cưng” nhé!
– Ai là “cưng” của cô? – Lâm Duy giãy nảy.
– Ơ! Ở đây ngoại trừ em ra, chỉ có anh với bà. Không phải anh thì là bà chắc? – Nó phân bua.
Bà cụ nãy giờ vẫn ngồi quan sát hai đứa nó mà cứ bụm miệng cười.
– Bữa nay cháu dâu có lẽ phải troor tài nấu ăn rồi nhỉ? – Bà cụ gợi ý.
– Vâng ạ, cháu thì luôn săn sàng. – Nó cười tươi rói.
– Bà đừng để cô ta nấu. Không chừng lại bỏ độc vào thức ăn để ám sát hai bà cháu mình đấy! – Lâm Duy nói vọng vào bếp.
Nó vốn định tha cho “chồng” nhưng giọng điệu tên này làm nó tức nên nó mỉm cười, nụ cười gian gian.
– Bà ơi! Cho cháu mượn đứa cháu trai yêu quý của bà được không ạ? – Nó liếc sang Lâm Duy.
– Oh! Cháu cứ tự nhiên. Ta trao hết quyền sử dụng nó cho cháu đấy! – bà cười.
Và nó cũng cười, một nụ cười ranh mãnh.
“Ôi mẹ ơi! Bà nội giết con rồi!” – Lâm Duy ôm đầu than cho số phận hẩm hiu của mình.
Tại một siêu thị, khách ra vào nườm nượp, có một chàng trai vừa kéo chiếc xe đẩy, vừa chọn đại những thứ ghi trong mẩu giấy nhỏ, vừa lẩm bẩm:
– Con nhỏ đáng ghét! Ai lại bảo chồng đi chợ bao giờ cơ chứ! Mà mình dã bao giờ đi chợ đâu? Được, cô vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. – cậu quơ vội vài bó ra vào giỏ rồi bước ra.
Cậu vừa dừng xe trước cửa nhà thì đã có một cái giọng không mấy lạ lẫm nói vọng ra:
– Anh xách giùm thức ăn vào nhà đi!
– Cô nghĩ cô đang ra lệnh cho ai vậy hả? – Cậu tức tối thét.
– Cho osin đó, không được sao? – Nó cười.
Một lát sau, lại là tiếng nó bắt đầu cuộc tranh cãi:
– Anh mua cái quái quỷ gì thế này?
– Tôi cũng không biết cái quái quỷ đó là gì nữa huống chi là cô. MÀ hình như mấy thứ đó người ta gọi chung là thức ăn đó! – Cậu nói (đúng là công tử nhà giàu có khác, đến thức ăn còn không phân biệt được nữa!!!)
– Lại mà xem thức ăn của anh nè! Rau thì úa, cá thì chết tươi, thịt heo cứ ý như là lấy từ con bị bệnh…tai xanh ý. Nhìn thấy ớn!!! – Nó cằn nhàn, tay xách từng cọng rau lên làm…bằng chứng trước tòa.
– Này, quá đáng vừa thôi nhé. Bản thiếu gia đây đã đích thân đi chợ, lại còn chê này chê nọ hả? – Lâm Duy nổi quạu nhưng thật không may cho cậu bởi nó đã có một “lá chắn” cũng kì…hữu nghiệm.
– Bà ơi, xem cháu trai bà…ư…ưm…
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Duy đã dùng tay bịt miệng nó lại.
– Thôi được rồi, coi như tôi thua cô, tôi phất cờ trắng đầu hàng rồi đấy! Cô muốn gì nào?
Nó lè lưỡi, cười hì hì rồi kéo Lâm Duy trở lại siêu thị. Còn anh chàng á? Lệnh đã ban (bởi bà nội) cãi sẽ bị đem ra xử trảm ngay. Híc! Thiện tai thiện tai!!!!
Nó chọn kĩ đến từng cọng rau, vậy mà đồ nó mua còn nhiều gấp đôi đống đò của Lâm Duy lúc nãy. Lạ một điều rằng, dù mua nhiều đến cỡ nào, nó cũng cảm thất rât chi là thoải mái khi mà ngưoif xách đống đồ đó không phải là nó.
– Này, sao không dùng xe đẩy mà lại bắt tôi xách tay thế này? – Lâm Duy càu nhàu.
– Bộ mắt anh có vẫn đề à? Người ta treo biển “HẾT XE ĐẨY” kia mà không thấy hả? – Nó cười gian.
Thực ra lúc đầu, nó vào trước và đã tranh thủ…treo tấm biển đó lên nhân lúc mấy người bảo vệ không để ý (tội nghiệp mấy người đến mua hàng sau quá, có xe đẩy mà cứ tưởng là hết!!!)
– THÌ CÔ ĐỪNG MUA THÊM NỮA, CÔ CÓ BIẾT LÀ TAY TÔI SẮP GÃY RỒI KHÔNG? – Cậu hét lớn làm mọi người trong siêu thị đồng loạt quay lại nhìn hai đứa.
Hai gương mặt dở khóc dở cười, cúi đầu chữa ngượng.
– Về thì về! Anh làm gì ghê vậy? – Nó gắt gỏng.
Bước vào nhà với dáng người uể oải, trán lấm tấm mồ hôi, cậu thề rằng sẽ không để yên cho người đã hành hạ cậu.
Màn đêm bao trùm lên khung cửa sổ, nó ngáp ngắn ngáp dài.
– Hai đứa sắp cưới rồi nên chịu khó ở chung phòng nhé!
Bà nội vừa phán xong đã lập tức đóng sập cửa lại rồi đi ra ngoài, để lại hai khuôn mặt ngơ ngác hết nhìn nhau rồi lại nhìn căn phòng với độc nhất mộtcái giường.
Nhanh như cắt, nó chạy đến nằm chễ chệ, chiếm hết cả giường.
– Cô làm cái gì vậy? – Lâm Duy hốt hoảng.
– Thì nằm ngủ chứ làm gì? – Nó cười hì hì.
– Thế…thế tôi nằm ở đâu? – Cậu ngơ ngác.
– Phòng này thiếu gì chỗ, cớ như anh ngủ dưới đất là nhất rồi.
– Không được. – Lâm Duy ra sức kéo nó xuống giường.
– Anh làm cái gì vậy? – Lần này đến lượt nó hỏi.
– Tôi sẽ nằm trên giường, cô muốn thì chui xuống gầm mà ngủ. – Cậu tỏ vẻ hài lòng.
– Không được, anh nằm dưới, anh sẽ ngủ ở trên – Nó cãi bướng.
– Không, tôi trên, cô dưois.
– Không anh dưới, tôi trên.
– Tôi trên, cô dưới.
– Anh dưới, tôi trên.
Bọn nó cãi nhau vang trời mà không biết bà nội đã đứng ở ngoài cửa phòng, đủ để nghe và hiểu nhầm thành một ý nghĩ xa xăm…
– Này, hai đứa làm gì mà ồn ào vậy? Có chuyện nằm trên nằm dưới mà cũng tranh nhau. Đời con dài với lại hai đứa còn trẻ… – Mặt bà nội đỏ y như một cô gái đứng trước người yêu vậy.
Hai cái mặt ngô nghê nhìn nhau chẳng hiểu gì cả.
– Bà à… – Cả hai đồng thanh rồi như chợt hiểu ra vấn đề, hai cái miệng cùng hét lên – Ahhhhh…
– Thôi, bà già này không làm phiền hai đứa hưởng đêm tân hôn sớm nữa. – Nói rồi, bà bước đi – À, Lâm Duy, lại bà bảo.
Lâm Duy trao cho nó một cái nhìn đằng đằng sát khí rồi chạy lại chỗ bà. Bà cụ thì thầm vào tai cậu một câu đầy ngụ ý:
– Cháu đừng làm con bé phải vác bụng bầu đi học đấy!
Cậu gần như chết sững, gì mà bụng bầu đi học cơ chứ?
Lúc cậu quay trở lại thì nó đã ngủ tự bao giờ. Hết cách, cậu nằm luôn bên cạnh nó và không quên để một chiếc gối ở giữa, tránh việc nó lợi dụng lúc cậu đang ngủ mà vuốt ve dung nhan của cậu.( ặc!!!)
Mặt trời chiếu rọi vào khung cửa sổ, Lâm Duy cựa mình vào ôm chặt lấy chiếc gối ôm nhưng một cảm giác là lạ. Chiếc gối ôm này sao mà mềm mềm, lại âm ấm nữa chứ, cậu thầm nghĩ và xiết chặt “chiếc gối” trong vòng tay…
– Ahhhh! – Nó ngồi bật dậy và quay sang bên cạnh thì thấy Lâm Duy…đang ngủ ngon lành. Lâm Duy chỉ giả vờ ngủ thôi, vì thấy nó bật dậy đột ngột nên cậu vội buông ra và vờ nhắm mắt.
– Cô làm gì mà hét toáng lên vậy? – Cậu giả vờ dụi mắt.
– Tôi mơ thấy có ai đó trói tôi lại…chặt lắm…làm tôi không thở nổi. – Nó kể lại.
– Chỉ là mơ thôi mà! – Lâm Duy toát mồ hôi hột.
– Uk, có lẽ vậy. – Nó bước xuống giường rồi ra khỏi phòng.
– Phù… Hình như mình ôm con nhỏ đó ngủ cả tối hay sao ý… – Lâm Duy thì thầm rồi lắc đầu…
Vì tối hôm qua thức khuya, sáng nay lại dậy sớm nên trông hai đứa nó cứ y như hai con gấu trúc xổng ra từ sở thú vậy.
Tại biệt thự nhà họ Lâm, ông quản gia thấy hai đứa nó về thì liền bước tới chào hỏi:
– Thiếu gia, tiểu thư về rồi hả? Sao trông hai người mệt mỏi vậy? Bộ có ai không cho hai người ngủ à? – Ông quan gia lo lắng.
– TẠI CÔ/ ANH TA – Cả hai đồng thanh.
– À! Thì ra là vậy! – Ông quản gia gật đầu rồi khẽ cười.
– KHÔNG PHẢI LÀ VẬY! – Đồng thanh <tập 2>
***
Nắng gõ cửa nhẹ nhàng, chiếu rọi lên khuôn mặt thiên thần đang chìm đắm trong mộng mị, giấc mộng về một chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa ngủ trong rừng…
– Lam Bình, cô có dậy không thì bảo. Hay muốn tôi phá cửa lôi đi cô mới chịu dậy hả?
– Ư…ư…- Mắt nhắm mắt mở.
– Nhanh lên! Muộn học rồi! – Lâm Duy hét mỗi lúc mỗi lớn.
– Hả? Muộn học à? – Nó hốt hoảng rồi phóc xuống khỏi giường.
Trong lúc đó, Lâm Duy đứng ở ngoài thúc giục. Nếu không phải vì ông nội bắt ép thì có lẽ giờ này cậu đã ở trường rồi cũng nên.
Nó ngáp ngắn ngáp dài, lẽo đẽo theo chồng đến trường. Bỗng mắt nó sáng lên:
– Woa! Đây chính là trường BFM nổi tiếng đây ư?
– Chứ cô tưởng là trường “Bán fở miến” chắc? – Lâm Duy lý sự.
Bất giác, nó níu tay Lâm Duy kéo đi.
– Này, cô đã nghe câu “Nam nữ thọ thọ bất thân” chưa vậy? – Lâm Duy giãy nãy.
– Thế anh đã thấy người chồng nào nói với vợ mình câu đó chưa? – Nói rồi, nó dùng lực kéo Lâm Duy đi mặc cho anh chàng la oai oái.
– Cô đúng không phải là con gái mà!- Lâm Duy cằn nhằn.
– Này, đây là đâu vậy? – Nó phấn khích hỏi khi đi ngang qua căn phòng với nhiều vật dụng nom rất đẹp mắt.
– Cô có đui thì cũng thấy mờ mờ chứ? Không thấy tấm bảng PHÒNG TRƯNG BÀY to đùng trước mặt đó hả? – Lâm Duy nổi cáu rồi rút điện thoại ra bấm bấm:
– Alô! Key hả? Xuống phòng trưng bay có việc muốn nhờ nà! – Cậu bực mình trút giận vào cái điện thoại.
Khoảng 5 phút sau, có một chàng trai chạy lại chỗ bọn nó. Cậu ta thở hồng hộc, ngước mặt lên nhìn Lâm Duy và nó rồi mỉm cười.
– Cậu giúp tớ lo cho con nhỏ này nhé! Nó hỏi gì thì trả lời hộ đi. – Lâm Duy chỉ về phía nó.
– Lại có hẹn với Thiên Kỳ à? – Key hỏi.
– Uk! Bye! – Lâm Duy bỏ đi.
Key cũng dẫn nó đi nhưng theo một hướng khác, ngược chiều với Lâm Duy. Cậu dẫn nó đi khắp mọi ngõ ngách trong trường rồi tự hào giới thiệu:
– BFM là một ngôi trường kiểu mới. Nó được thành lập bởi hai bang hội lớn là BF và FM. Tên trường được đặt cũng bằng cách ghép tên hai hội này lại đấy! Học sinh của trường đã thành lập ra hai fan của hai hội này nên cũng có một vài xích mích xảy ra…Umk…Cô còn thắc mắc gì không?
– Để xem đã. – Nó mải mê nhìn xung quanh.
– Vậy đến lượt tôi thắc mắc nhé! Cô có phải là…vợ sắp cưới của Lâm Duy không? – Key hỏi, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Nó chết sững vì câu hỏi này. Thật không ngờ cía tên Lâm Duy đó, vừa kí hợp đồng hôm qua, hôm nay đã đi ămchs lẻo rồi! (Oan cho lâm Duy quá!)
– Không! – Nó dứt khoát.
– Thế quan hệ giữa hai người??? Tôi chưa thấy Lâm Duy dẫn cô gái nào khác ngoài Thiên Kỳ đi tham quan trường cả? – Key chống cằm suy nghĩ.
– Anh phiền phức quá! Tôi đi trước đây – Nó ngúng nguẩy bỏ đi.
– Này, chờ tôi với kẻo lạc bây giờ. Tôi không có hành nghề đi tìm trẻ lạc đâu à nghen. – Cậu chạy đuổi theo nó nhưng vẫn không thôi suy nghĩ về quan hệ giữa hai người đó.
Một cuộc hẹn hò của đôi tình nhân thì có gì khác ngoài những nụ cười ấm áp, những lời nói ngọt ngào, những nhịp đạp xốn xang của con tim. Rồi khi chia tay thì lưu luyến, bồi hồi… Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Duy cũng không quên được trọng trách nặng nề là… đi nhận lại vợ mình từ tay bạn mình.
– Này, trả cho cậu nè! – Key dẫn nó đến chỗ Lâm Duy.
– Về thôi, con nhỏ rắc rối. – Nói rồi, cậu quay lưng bỏ đi.
– Key này, lần sau kể tiếp cho tôi nghe về Thiên Kỳ nhé! – Nó vừa chạy theo Lâm Duy, vừa buông thỏng đằng sau câu nói kèm theo cái nháy mắt.
Vừa nghe nhắc đến tên “ai đó” Lâm Duy chợt khựng lại.
– Key, sao cậu lại kể cho cô ta nghe chuyện đó. – Giọng bực bội.
– Thì chẳng phải cậu bảo cô ấy hỏi gì thì trả lời còn gì? – Key giả bộ ngây thơ vô số tội.
– Ôi mẹ ơi! Cậu cũng đâu có đàn độn đến nỗi không phân biệt chuyện nào nên kể chuyện nào không nên kể cơ chứ?… Cô cười cái gì? Có về không tôi cho cô cuốc bộ bây giờ.
***
Tối hôm đó, tại phòng khách nhà hộ Lâm.
– Anh đang làm gì vậy? – Nó ngồi xuống sofa khẽ hỏi nhưng vẫn không có tiếng ai trả lời (giả lơ đây mà!)
Lâm Duy ngồi yên lặng như một tảng băng trước màn hình ti vi, tay cầm điều khiển, tay chống lên thành ghế, ra vẻ không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
– Chà! Thiên Kỳ là một cô gái xinh đẹp, được xem là hotgirl của BFM, cô ấy lại rất thông minh nữa chứ. Cô ấy rất tốt… Bla…bla… – Nó nói như muốn trêu tức Lâm Duy.
Lâm Duy vẫn yên lặng dù cho những lời nói của nó làm cậu cảm thấy khó chịu. Còn nó, được đà, nó lởn vởn quanh Lâm Duy và luyên thuyên mãi về Thiên Kỳ:
– Cô ấy là một cô gái “lí tưởng”. Ai mà lấy cô ấy chắc phải tu mấy kiếp mới được. Mà tại sao một người có thể xem là hoàn hỏa như cô ấy lại quen với một tên cù lần như anh nhỉ?
“RẦM” Lâm Duy ném cái điều khiển trên tay xuống sàn nhà với nỗi tức giận trào dâng đến tận…ngọn tóc.
Không nói gì, cậu lặng lẽ bước lên phòng. “RẦM” Tiếng cửa phòng đóng sập lại, phía sau là một con người với hai ống khói bốc hơi ngùn ngụt.
Còn nó, nó khẽ cười vì…trêu tức được tên chồng đáng ghét của mình.
Tối hôm sau, nó lại tiếp tục điệp khúc mang tên Thiên Kỳ làm Lâm Duy giận đến xì khói. May mà có ba mẹ chồng nó ở nhà chứ nếu không thì…bát đĩa cứ thay nhau mà hạ cánh trên đầu nó.
Sáng sớm, Lâm Duy chở nó đến trường. Trên đường đi, tuyệt nhiên anh chàng không nói lấy nửa lời.
Xe dừng lại, nó bước xuống xe và quay lưng lại, khẽ nhíu mày:
– Tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không nói về Thiên kỳ trước mặt anh nữa…mà…tôi chỉ nói…sau lưng anh thôi à! – Nó cười thật tươi.
Nhìn nó là Lâm Duy cũng không nhịn được cười và cậu đã cười đáp lại. Nụ cười của cậu đã rơi vào tầm ngắm của một người. Không ai khác, đó là Thiên Kỳ. Lần đầu tiên Lâm Duy cười với một cô gái khác…không phải là Thiên Kỳ…
CHAP 5:
Nó bước vào lớp, ngày đầu tiên nó chính thức nhập học.
– Các em, đây là Lam Bình, học sinh mới của lớp ta, các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé! – Cô giáo giới thiệu.
– Lam Bình lại chỗ Hân Hân ngồi nghen em! – Cô giáo nói nhỏ nhẹ.
– Vâng ạ! – Nói rồi, nó xách cặp bước xuống theo hướng tay chỉ của cô giáo.
– Chào bạn, mình là Hân Hân, rất vui khi gặp bạn. – Cô bạn cùng bàn thân thiện chào hỏi nó.
– Mình là Lam Bình, nói thật mình còn lạ lẫm với ngôi trường này lắm, mong bạn giúp đỡ. – Nó cười tươi rói.
Thế là nó và Hân Hân trở thành hai người bạn. Hân Hân là một cô bé rất xinh lại tốt bụng nữa nên nó rất mến cô bạn.
Giờ ra chơi, Hân hân rủ nó xuống căn- tin.
Ở đó đang có một đám nổi loạn, Hân hân kéo nó bước đến xem thì bắt gặp Key cùng hai tên con trai khác và…chồng nó đang bị vây quanh bởi một đám con gái, cứ y như kiến bu kẹo vậy. Vừa định toan bước đi thì bị Key gọi giật lại:
– Lam Bình kìa!
Cả đám…kiến quay lại nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục vây quanh 4 cây kẹo ngon.
– Hình như Key gọi tên bạn đó. – Hân Hân thì thầm vào tai nó.
– Sao bạn biết tên ảnh? – Nó tò mò.
– Trời, chỉ có đứa mù mới không biết tên Key. – Hân Hân ra giọng đàn chị.
– Lam Bình sao chạy vội vậy? – Key chạy đến vỗ vai nó.
– Ai chạy chứ? – Nó vênh mặt.
– Cô đến đây làm gì? – Lâm Duy lạnh lùng hỏi.
– Ơ hay, tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì đến một số người. Hứ! – Nó hừ mũi.
– Này, bạn quen họ à? – Hân Hân hỏi.
– Không dám, tớ làm sao đủ “đẳng cấp” quen được mấy người giàu mà bày đặt phách lối đó – Nó nói giọng mỉa mai và cố ý để Lâm Duy nghe thấy.
– Này, cô đang nói ai vậy hả? – Nguyên Hoàng, một thành viên trong hội BF lên tiếng.
– Tôi đâu có nói anh, bộ anh có tật giật mình hả? – Nó chu mỏ.
Bộ dạng của nó làm mấy chàng trai bật cười, trừ một người (Lâm Duy)
– Cô đừng quên chữ ký của cô đã yên vị ở đâu đấy! – Lâm Duy đút tay vào túi.
– Tôi đâu có quên, mà nếu có quên thì cũng có sao? Anh định đem tôi ra pháp trường chắc?
– Cô dám…- Lâm Duy nổi giận.
– Anh thấy có việc gì là tôi không dám chưa? – Nó vênh vênh.
– Tôi nói cho cô biết trước… – Lâm Duy chưa nói hết câu thì nó đã nhảy vào nói phụ.
– …thì tôi sẽ không tha cho cô đâu chứ gì? Tôi cũng đâu có cần anh tha. Xí – Quay sang Hân Hân – Về lớp đi, ở lại đây ăn mất cả ngon à!
Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi.
Lâm Duy đứng đó với ba chàng trai còn lại của hội BF. Jun lên tiếng:
– Chà! Lần đầu tiên thấy Lâm Duy bị con gái ép chạy vào…ngõ cụt đó nghe!
– Ai vậy? – Nguyên Hoàng tỏ vẻ thích thú.
– Vợ sắp cưới hả? – Key.
– IM HẾT COI! Vợ con gì. Các cậu có đầu óc không vậy? Cô ta mà xứng làm vợ của tớ sao? – Lâm Duy bực bội.
***
CHAP 6
Chiều hôm đó, Lâm Duy bị ông nội ép phải…chở nó đi đến khu vui chơi.
– Sao anh không nói gì hết vậy? – Nó bắt chuyện khi thấy Lâm Duy im như thóc kể từ khi bước lên xe.
– Im lặng là vàng! – Cậu nói mà không nhìn nó, giọng lạnh lùng hết mức có thể.
– Rộn ràng là kim cương! – Nó thi thơ đối đáp với cậu.
– Tôi thích vàng hơn. – Đang có dấu hiếu nổi cáu.
– Nhưng kim cương quý hơn vàng. – Nó cãi bướng.
– Vàng đẹp hơn! – Lý sự cùn khi mà…hết đường lý rồi. Híc!
– Đồ không có mắt thẩm mĩ. – Nó phán một câu xanh rờn làm núi lửa cũng phải phun trào.
– ĐỒ NHIỀU CHUYỆN, CÔ KHÔNG NGỒI YÊN ĐƯỢC À? – Lâm Duy hét lên.
– Thì nãy giờ tôi vẫn đang ngồi yên chứ có cử động gì đâu? – Nó mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội.
– CON LẠY MẸ! MẸ NGỒI IM LẶNG CHO CON NHỜ! – Nó trở thành mama của Lâm Duy từ khi nào không biết.
– “Con” ngoan, “con” nói thế từ đầu thì có phải “mẹ” đã ngồi im rồi không? – Nó cười sảng khoái mặc cho Lâm Duy lắc đầu ngao ngán.
CHAP 7:
Tại khu vui chơi, Lâm Duy đang đứng tại quầy mua vé thì chuông điện thoại reo lên.
– Alô!
– <Thiên Kỳ nè! Cậu rảnh không, đi chơi với tớ đi?>
– Xin lỗi nhé! Bây giờ tớ đang bận, lúc khác được không?
– <Cậu đang làm gì vậy?>
– Tớ…tớ đang ở nhà giúp papa một số công việc.
– <Uk, tạm biệt, tớ cúp máy đây!>
Tút…tút…tút…
“Lâm Duy, cậu tưởng tớ không biết cậu đang làm gì sao?” – Một cô gái hướng ánh mắt từ tầng hai xuống quầy bán vé, nơi người con trai cô yêu đang đứng…với người con gái khác. Bất giác, chân cô bước theo…
– Lâm Duy, nhanh lên, tàu lượn sắp chạy rồi! – Nó kéo tay Lâm Duy đi.
– Ahhhhh! – Mặt nó tái mét, hét toáng lên khi tàu tăng tốc độ đột ngột. Bất giác, nó nắm chặt lấy tay Lâm Duy. Cậu vẫn để yên vì một lý do rất đơn giản…nhìn nó sợ nên cũng thấy tội nghiệp!!!
Hai đứa nó cứ tự nhiên “cầm tay nắm chân” mà đâu ngờ ở hàng ghế đằng sau của chiếc tàu lượn, một cô gái đang dõi theo từng hành động mà trái tim đau xót. Không ai khác, đó chính là Thiên Kỳ.
– Sợ độ cao mà cũng bày đặt chơi trò tàu lượn, lỡ cô chết thì ai chịu đây? – Lâm Duy mắng.
– Anh chứ ai. Tôi bảo anh mua vé vào hồ bơi xem hải cẩu mà tâm trí anh để đâu lại mua vé ngồi tàu lượn. Vất đi thì uổng lắm nên tôi mới cố chứ bộ! – Nó thở hổn hễn, mặt vẫn còn tái xanh. Chả là từ nhỏ nó đã bị bệnh sợ độ cao mà!
Thấy áy náy nên Lâm Duy đã bỏ tiền túi ra mua vé vào hồ bơi để đến bù cho nó…khản cả giọng vì hét.
– Anh là tuyệt nhất nè! – Nó đánh chụt lên má Lâm Duy rồi chạy biến vào trong hồ bơi, nơi có mấy con hải cẩu đang nhảy múa. Còn mỗi Lâm Duy đứng đó, cậu đưa tay sờ lên má, mặt nóng ran rồi khẽ cười và chạy theo nó.
Còn một người nữa phải nhắc đến đó là Thiên Kỳ, cô nàng vẫn đi theo hai người đó và tất nhiên, cái kiss dễ thương của nó không thể qua khỏi mắt Thiên Kỳ. Cô ước giá như cô không nhìn thấy thì…biết đâu cô sẽ không phải đau khổ như thế này…
Tuy nghĩ vậy nhưng trên tay cô vẫn cầm tấm vé vào xem màn múa hải cẩu…chân cô bước đi mặc dù biết mình sẽ đau.
– Anh xem nó nhảy kìa, con ở xa nhất ý, thấy không, đẹp không? – Nó ríu rít.
Lâm Duy chỉ im lặng và…cười.
– Đấy đấy, con kia kìa, nó bơi nhanh nhất nhỉ? Ôi nó lên bờ rồi, anh xem nó có dễ thương không? Có phải không? Tôi biết anh sẽ trả lời vậy mà! Woa! Tuyệt quá!… – Tự hỏi và tự trả lời. Dù là độc thoại nhưng nó chả quan tâm.
– Chúng tôi có thể mời hai bạn xuống chơi cùng được không? – Người quản lý của mấy con hải cẩu ngỏ ý với nó và Lâm Duy. Không cần biết ý Lâm Duy thế nào, nó gật đồng cái rụp luôn làm Lâm Duy ngao ngán nhưng vẫn phải bước theo nó.
Nó và Lâm Duy cùng một số…cặp đôi khác nữa sẽ tham gia một trò chơi gọi là trò Làm quen với chú hải cẩu. Đơn giản, mỗi cặp đôi sẽ có 5’ để làm quen cùng chú hải cẩu. Sau 5’ cặp đôi nào chiếm được nhiều thiện cảm của khán giả cũng như những chú hải cẩu khó tính sẽ dành chiến thắng.
– Hải cẩu ơi! Mày cười một cái xem nào? – Nó vừa đưa thức ăn vào miệng “người bạn mới” vừa thì thầm.
– Đồ ngốc, hải cẩu làm gì biết cười! – Lâm Duy châm chọc.
– Có anh không biết cười thì có. Mặt mày bí xị. – Nó xụ mặt.
5’ ngắn ngủi trôi qua. Chẳng cặp nào chiếm được cảm tình của hải cẩu cả nhưng nó và Lâm Duy lại chiếm được cảm tình của khán giả nhiều nhất nên dĩ nhiên là phần thắng thuộc về hai tụi nó.
Hai đứa cùng chụp ảnh chung với hải cẩu, còn được tặng một con gấu bông to đùng. Lúc ở trên xe nó cứ cười mãi.
– Cười nhiều quá người ta tưởng điên bây giờ. – Lâm Duy cau có.
– Anh đừng mơ lấy con gấu bông của tôi. – Nó nhỏ nhen.
– Tôi đâu phải con nít nữa đâu mà chơi gấu bông. Đồ trẻ con! – Lâm Duy nhếch mép.
CHAP 8:
Thiên Kỳ vừa về đến nhà đã chạy ngay vào phòng, úp mặt xuống gối và khóc nức nở. Những gì cô chứng kiến ngày hôm nay quả thật là quá shock. Quệt vội dòng nước mắt, cô lấy điện thoại ra, bấm bấm…
– Alô! Anh hai hả?
– <Uk, chuyện gì vậy em gái?>
– Em khổ quá anh hai ơi, Lâm Duy không thích em nữa rồi, cậu ấy bỏ em thật rồi! – Cô kể lể trong dòng nước mắt nhạt nhòa.
– <Chuyện gì vậy? Kể anh nghe nào, nín đi!>
[Only registered and activated users can see links]
– <Thôi được, để anh làm cho ra nhẽ!>
***
Sáng hôm sau, nó đến lớp với vẻ mặt hớn hở.
– Bạn có chuyện gì vui vậy? – Hân Hân hỏi nó.
– Không có gì! Hì! – Nó cười xòa.
– Tụi bây ơi, thủ lĩnh hội FM đang tiến về lớp mình đó! – Một đứa con gái chạy từ ngoài vào, hổn hển thông báo.
Bỗng dưng, trước cửa lớp xuất hiện một toán người lạ. Cả lớp nó trầm trồ và đồng loạt đứng dậy chào. Chỉ riêng mình nó vẫn ngồi. Một giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Ai là Lam Bình?
Vừa nghe nhắc đến tên mình, nó từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào người vừa hỏi:
– Là tôi, có gì không?
– Có chuyện cần tính toán với cô ấy mà! – Tên kia nói bằng giọng mỉa mai.
– Tôi nhớ là tôi chẳng nợ nần gì anh cả. – Nó thẳng thừng.
– Cô không nợ tôi nhưng lại nợ em gái tôi.
– Em gái anh ư? – Nó ngạc nhiên.
– Sao? Sợ không dám ra đây gặp tôi à? – Cười khẩy.
– Tôi chỉ sợ anh không dám cho tôi ra đó gặp ý chứ. – Nó nói khích làm tên kia tức điên lên.
Cả lớp lặng yên theo dõi từng bước chân của nó tiến về phía thủ lĩnh của hội FM.
– Sao? Tìm tôi có gì? – Nó hách mặt, tự tin quá trong khi Hân Hân thì nơm nớp lo sợ thay cho nó.
– Sao thấy tôi cô không chào? – Cậu ta hỏi.
– Việc gì tôi phải chào? Anh là gì cơ chứ? – Nó nói giọng cứ như khích tướng.
– Khá khen cho một cô nhóc như cô đấy! Cô không sợ tôi sao?
– Đợi anh chết, biến thành ma, tự khắc tôi sẽ sợ anh thôi! Eo ơi, tôi sợ ma lắm ý.– Nó khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt hắn ta mà nói nhưng…đôi mắt hắn…lạnh thật…lạnh hơn cả chồng nó…
– Cô… Đừng ép tôi, tôi không muốn đánh con gái đâu. – Mặt hắn đỏ lự vì giận nhưng vẫn cố kìm chế.
– Oh! Anh yên tâm, có người bảo tôi không phải là con gái cơ đấy! – Nó cười khẩy. (người bảo nó không phải là con gái đâu ai khác ngoài Lâm Duy – chồng nó – cơ chứ!)
– Cô tự tin quá đáng rồi đấy.
– Tôi chỉ tự tin thôi, còn người quá đáng là anh mới phải.
Cả lớp nó được dịp tim rớt hết ra ngoài. Cả trường BFM ai chẳng biết Thủ lĩnh hội FM là người lạnh lùng thế nào cơ chứ. Hắn có thể làm mọi chuyện chỉ cần trong lòng hắn có lửa.
– Đừng trách tôi không nói trước, vào đánh nó đi tụi bây. – Hắn thét lên, giọng tóe lửa.
CHAP 9
Còn nó, quả thật nó cũng hơi sợ, cứ trưởng hắn sẽ không dám nhưng sự thật bây giờ nó sắp phải ra trận…và dường như hình ảnh của cái giường bệnh đang hiện lên trong đầu nó.
– Này, anh đánh con gái không thấy nhục à? – Nó vẫn giữ giọng bình tĩnh.
– Chả phải lúc nãy cô bảo cô không phải là con gái hay sao? – Hắn khẽ cười khi nhìn bộ dạng sợ hãi của nó.
Cả bọn kia xông vào đánh nó. Nó vung tay nắm lấy cổ tay một tên ở gần nhất, quật tên kia xuống sàn mặc cho hắn rên la. Tiện đà, nó đá chân phải lui sau, tặng cho tên đằng sau một cước “nhẹ tựa lông hồng”. một tên khác chạy đến nắm lấy vai nó, theo phản xạ tự nhiên, nó khẽ xoay mình, đá vào chân tên đó. Hắn ta xiết mạnh tay hơn nữa, buộc lòng nó phải dùng biện pháp mạnh hơn, nắm lấy tay tên kia mà xoay vai, quật hắn ngả ngửa.
– Xem ra cô cũng không dễ đối phó chút nào. – Tên cầm đầu nãy giờ vẫn đứng theo dõi trận đấu, khẽ buông lời nhận xét.
Hắn búng tay cái tách, lập tức, cả bọn xông lên, kể cả mấy đứa đã bị nó đánh lúc này. Nó hối hận vì lúc nãy không ra tay mạnh hơn chút xíu nữa thì có phải bọn kia đã vào bệnh viện rồi không, ít ra thì số người phải đối phó lúc này cũng giảm đi đáng kể.
Dòng suy nghĩ đang chạy miên man thì có một tiếng gọi giật bên tai nó, là Hân Hân:
– Lam Bình đừng đánh nữa, họ không phải hạng thường đâu! – Mặt cô bạn tái lên vì sợ.
– Là họ kiếm chuyện trước đấy chứ! – Nó nhếch môi rồi quay trở lại với “chủ đề chính”.
Học sinh trong lớp từ từ tản ra xa bởi lẽ không ai muốn dính dáng đến vụ này.
Cả đám xông vào nó, đứa túm tay, đứa túm chân, đứa nắm vai, đứa lôi tóc. Tứ phương tám hướng đều có người, có giỏi võ đến mấy cũng chịu thôi. Chắc tại nó mãi suy nghĩ quá nên không để ý bọn kia đã vây quanh nó tự bao giờ.
– Ahhhh! – Nó hét lên khi bọn kia xiết chặt lấy nó.
Tránh chỗ này thì bị đánh chỗ kia. Vả lại cái tên đằng sau cứ hành hạ tóc nó nên nó không thể di chuyển được. Cuối cùng nó đành nằm yên chịu trận.
“Tên chủ mưu” thấy trong lòng nhói lên theo từng tiếng thét la của nó nhưng lòng kiêu hãnh cao hơn đỉnh Everest của hắn không cho phép hắn dừng lại. Bây giờ, nó không chỉ “đắc tội” với em gái hắn mà còn với cả hắn nữa. Hai món nợ cộng lại đã đốt nên ngọn lửa trong hắn.
Máu từ khóe miệng chảy ra, bọn đó chơi nhục quá, nó vừa chịu đánh vừa nguyền rủa những đứa đánh lén nó.
Còn Hân Hân, nhìn thấy con bạn thân bị đánh, lòng cô không kìm được những giọt nước mắt… Cô khóc và…chạy ra khỏi lớp.
Cô đang chạy đi đâu đây? Câu trả lời là… TÌM NGƯỜI CỨ NÓ. Đơn giản, nó là bạn của cô và không ai được làm nó đau.
Đang chạy thì bỗng cô va phải một người. Ngước gương mặt đẫm nước mắt lên, cô không thể nhìn rõ ai đang đứng trước mặt mình. Tất cả cứ như là ảo ảnh vậy.
– Sao bạn khóc vậy? – Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
– Làm ơn…làm ơn hãy cứu bạn tôi…Híc! – Cô khóc nấc lên.
– Bạn của bạn là ai? – Vẫn giọng nói ấm ấy.
– Híc…! Lam Bình.
– Lam…Lam Bình ư? Cô ta làm sao? – Cô cảm thấy tay hai vai mình đau, hình như có ai đó đang xiết chặt lấy vai cô. Quệt vội dòng nước mắt, cô cố nhìn rõ mấy người đứng trước mặt mình. Người đang xiết mạnh vai cô là thủ lĩnh của hội BF, Lâm Duy. Và ba chàng trai kia… Key, Jun, Nguyên Hoàng chính là ba anh chàng nổi tiếng của BF.
– Cô ấy bị mấy người trong hội FM đánh. Híc!…
Không nói thêm một lời nào nữa, Lâm Duy bước đi. Không hiểu sao khi nghe thấy nó bị đánh, cậu lại lo đến như vậy. Ba anh chàng kia và Hân Hân chỉ biết chạy theo Lâm Duy…
CHAP 10
Trong lúc đó, nó gần như muốn xỉu, tên kia ăn gì mà ác thế không biết, đánh cả con gái mà không nương tay.
– BỌN BÂY LÀM GÌ VẬY? – Một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc hét lên làm bọn kia ngừng tay lại. Nó khẽ cười vì nó biết thế nào “tên chồng hắc ám” của nó sẽ đến cứu nó mà!
– Liên quan gì đến mày? – Tên cầm đầu của hội FM nói bằng giọng ngang ngược.
Lâm Duy quay sang và nhìn thấy nó…nằm lăn lóc ở giữa sàn nhà, đầu tóc rối bù, cậu nổi giận chạy đến xách cổ áo của tên kia lên.
– Sao lại đánh con gái, mày không biết đánh vần chữ “hèn” à? – Cậu nhiến răng khen két.
– Sao lại làm tổn thương em gái tao? Mày không biết đánh vần chữ “nhục” à? – Hắn cười khẩy.
Lâm Duy ngạc nhiên tự hỏi mình đã làm gì và liệu có phải vì cậu mà nó ra nông nổi này không?
– Anh hai, anh… – Thiên Kỳ lúc này mới chạy đến.
Thiên Kỳ nhìn thấy Lâm Duy đang xách cổ áo anh trai cô, thấy nó nằm giữa lớp như người sắp chết, thấy vẻ mặt hài lòng của anh trai và khuôn mặt hậm hực của Lâm Duy.
– Hai người sao vậy? – Cô hỏi.
– Cậu đừng nói với tớ là cậu không biết gì về chuyện này đấy nhé. – Lâm Duy nhìn Thiên Kỳ bằng một đôi mắt vô cảm.
– Tớ…
Không để Thiên Kỳ nói hết câu, Lâm Duy đã chạy về phía nó, nhấc bổng nó lên và bước đi trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
– Mày đứng lại, mày bỏ mặc em gái tao vậy sao? – Hắn tức giận khi thấy Lâm Duy dám bế người con gái khác.
– Mày lấy tư cách gì àm ra lệnh cho tao?
– Anh trai của bạn gái mày.
– Có là ba của bạn gái tao, tao còn không nghe nữa, huống hồ là mày, đồ hèn! – Cậu buông một câu *** rủa trước khi khuất bóng sau dãy hành lang.
“Cô có điên không vậy? Sao lại bị đánh ra nông nổi này chứ? Mà cũng tại tôi. Tôi xin lỗi…” – Lâm Duy thầm nghĩ rồi bế nó xuống phòng y tế.
Đặt nó xuống giường một cách nhẹ nhàng, cậu ân cần băng bó cho nó, dán băng cho nó trước những ánh mặt tò mò + ngạc nhiên của Hân Hân, Key, Jun và Nguyên Hoàng.
– Cậu cứ về đi, để tôi ở lại chăm sóc cậu ấy. – Hân Hân dịu dàng nói.
– Vậy thì phiền cậu!
Bốn chàng trai bước đi, trong phòng chỉ còn lại…hai người bạn.
– Xin lỗi nhé, Lam Bình. – Hân Hân thì thầm.
Nó tỉnh lại và thấy cả người ê ẩm.
– Bạn tỉnh rồi à? Bạn làm mình lo quá trời quá đất luôn đấy, biết không? – Hân Hân cười hiền.
– Ai đưa mình vào đây vậy? – Nó hỏi.
– BF đó, bạn quen họ hay sao vậy? – Hân Hân tỏ vẻ tò mò.
– Quen đâu, mà sao bạn không vào học, để mình ở lại đây là được rồi! – Nó đánh trống lãng.
– Bạn ổn không? – Hân Hân lo lắng.
– Mình ổn hơn cả ăn ổi nữa đó. – Nó cười.
– Vậy mình vào lớp trước nhé.
Hân Hân nói rồi bước đi, nó thở phào (suýt nữa thì bị cô bạn phát hiện)
Vừa định ngủ một giấc thì từ cửa phòng y tế có một dáng người cao cao bước vào, nhìn quen quen.
– Cô bé tỉnh rồi à?
– Ai là “cô bé” mà quen biết gì sao hỏi vô duyên vậy? – Nó chun mũi.
– Không phải “cô bé” thì là… “cậu bé” chắc? Mà có quen mới hỏi câu hỏi…có duyên đó chứ? – Chàng trai đáp rành rọt.