Có Gấu Là Người Hàn

02.09.2014
Admin

Mẹ kiếp, bực hết cả mình, về đến nhà em phi ngay lên phòng, bảo gấu sắp xếp hành lí chuẩn bị đi. Gấu em ngạc nhiên lắm, nàng hỏi:

– Đi đâu mà vội thế anh, mà làm gì phải đi ngay trong đêm thế

– Mình sẽ ở khách sạn đêm nay rồi mai đi chơi ở thành phố khác vài ngày cho thư thả nhé, em đừng hỏi nhiều a đang đau đầu lắm.

Gấu em nghe xong chả biết nói gì chỉ biết dạ một tiếng, em với gấu bắt taxi đến khách sạn ngay gần nhà. Sáng hôm sau em ra sân bay láy vé máy bay đặt từ tối hôm trước đi Hội An. Rút điện thoại ra thì thấy 20 cuộc gọi nhỡ từ bà già, em mặc kệ, tắt máy cái đã để còn lên máy bay. Đến Hội An đã quá trưa, em dẫn nàng đi dạo khu phố cổ tí, đi trên đường thấy có cửa hàng bán áo dài, em mua cho nàng 4 bộ gọi là làm kỉ niệm, nàng mặc áo dài lúc đấy đẹp và đáng yêu lắm, vòng nào ra vòng nấy, quyến rũ hơn cái bộ hanbok kia vô cùng, đặc biệt là lúc nàng mặc áo dài trắng của học sinh, nhìn đáng yêu và trẻ con hơn cả mấy em xi teen bên Hà Nội luôn. Dạo chơi xong cũng đến chiều, em về khách sạn rút máy ra thì lại thấy 30 cuộc điện thoại bị lỡ từ bà bu, nghĩ đến chuyện bực mình hôm trước, e tắt luôn cái điện thoại coi như k có liên lạc với ai trong mấy hôm đi chơi cả. Mệt mỏi, em vào tắm để tinh thần được thư thái.

Nhưng có lẽ lúc tắm thì suy nghĩ lại đến với con người nhiều hơn bình thường thì phải, em k thể biết được lúc về nhà phải ăn nói sao với bà bu, rồi bà bu lại bắt phải bỏ gấu thì hoàn toàn chả biết phải phản ứng thế nào. Cái suy nghĩ đấy dai dẳng em đến ngày cuối cùng của cuộc đi chơi, nó dường như bắt em phải lựa chọn giữa hai người thân thiết nhất, và cuối cùng em đã chọn gấu. Em không thể phụ được người con gái hoàn hảo và tốt với em như vậy, dẫu mẹ em có tiếp tục ngăn cấm em đi nữa thì em vẫn yêu nàng, cùng lắm thì em sẽ từ bỏ tất cả, dời xứ này mà đi.

Năm ngày ở Hội An qua thật nhanh, ngày về Hà Nội đã đến và em đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với gia đình. Xuống sân bay, bật điện thoại lên thì thấy bà bu gọi nhỡ gần 50 cuộc, con em gái và bố cũng xấp xỉ 40 cuộc trong lúc em tắt máy, cũng có tý lo lắng nhưng thôi không sao cả, em đang trên đường về nhà rồi. Về tới nhà, em và gấu đi rón rén lên phòng bởi không dám gặp ai vào lúc này, bỏ đi 5 năm hôm chả nói chả rằng một câu, điện thoại thì tắt máy, bây giờ mà gặp bà bu xác định là bị ăn chửi té tát là nhẹ, nặng khéo còn bị từ mặt chứ đùa à. 5 bước chân nữa là tới cầu thang lên tầng thì bất ngờ bà bu từ trong nhà bếp đi ra, mắt có vẻ xưng húp, tim em chưa kịp đập loạn xa thì bà bu xà vào ôm lấy em, vừa ôm vừa khóc thành tiếng:

– Con ơi là con, mẹ xin lỗi, mẹ chỉ học theo hội bạn mẹ thử tình yêu của con và bạn gái con đến đâu thôi, nào ngờ mẹ quá đáng quá làm con bỏ đi đâu tận 5 ngày liền, mẹ chỉ sợ con mà buồn quá con làm điều dại dột thì có lẽ cả đời mẹ không sống được mất.

Ôi đệt, lúc đấy mồm em cười mỉm, phải nói là rơi vào hoàn cảnh của em mà gặp tình huống này thì không khác gì đang chết dở mà gặp Phật cứu cả. Cần phải biết tận dụng cơ hội này, em bảo với mẹ:

– Mẹ à tối hôm con bỏ đi con đã có ý định uống thuốc ngủ tự tử, rất may là có người yêu con bên cạnh ngăn con k có lẽ mẹ đã chả còn thằng con trai này rồi, vậy mà mẹ cứ hết lần này đến lần khác trách cô ấy, mẹ có thể dừng chuyện này được k.

Mẹ em nghe thế xong lại khóc ầm lên lần nữa, em buồn cười k thể chịu nổi, em dỗ mẹ em rồi bảo:”Thôi lát ăn cơm thì cả nhà ta nói chuyện, con vừa đi về cũng mệt lắm con muốn lên nhà nằm nghỉ cho thư thái đầu óc”. Mẹ em nghe xong cũng đồng ý, lên đến phòng em cười sạc sụa như thằng điên, gấu bảo có chuyện gì mà mẹ khóc con cười thế, em kể toàn bộ câu chuyện cho gấu nghe thì gấu cũng cười phá lên. Gấu bảo lát gấu sẽ thay mặt 2 đứa xin lỗi mẹ, có gì thì em phải dịch cho cả nhà cùng nghe. Giờ ăn đã tới, mặt bà bu vẫn cứ buồn rười rượi, chả thèm gắp một miếng thức ăn, em trông cũng thấy tội lắm, bất chợt gấu em bô bô mấy câu tiếng Hàn xin lỗi, cả nhà chả hiểu gì ai cũng nhìn mặt nhau mà ngơ ngác, thế là em phải dịch cho cả nhà nghe, rồi giải thích 5 ngày vừa rồi thật sự bọn em đi đâu làm gì và cả chuyện em trêu mẹ em vừa xong nữa. Mẹ em nghe xong mặt mừng hơn hẳn, quay sang đánh em một phát vào vai rồi bảo:

– Sư bố anh, anh làm tôi sợ gần chết, tôi chỉ sợ tại tôi mà làm anh tự tử, nào đâu anh làm vố lẻ tận 5 ngày liền.

Em xl mẹ rối rít, mẹ em thấy thế quay sang nàng bảo

– Vừa rồi mẹ có thử hai đứa trong tình yêu, nào đâu mẹ thử quá đáng quá làm hai đứa phải bỏ đi và ghét mẹ đến vậy, trong chuyện này mẹ có lỗi lớn nhưng hai đứa phải hiểu cho mẹ, mẹ chỉ có duy nhất một thằng con trai thôi, các con biết rồi đấy mẹ, mẹ thử thằng Thịnh bởi mẹ muốn biết nó có yêu người yêu nó thật lòng không, mẹ không thể cho nó cưới một người mà nó k yêu thực sự được, mẹ không muốn con mẹ có một cuộc hôn nhân kém bền chặt. Bây giờ thì mẹ đã thấy hai đứa yêu và thương nhau thật lòng rồi, mẹ đồng ý cho hai đứa cưới nhau đó, thậm chí cưới ngay ngày mai mẹ cũng đồng ý.

Nghe xong em như cởi được cái nút trong lòng, mừng như bắt được vàng, em quay sang dịch toàn bộ chuyện mẹ nói cho gấu nghe, gấu nghe xong cũng vui lắm, cảm ơn mẹ bằng tiếng Việt luôn (gấu k biết tiếng Việt nên em dạy cho vài câu cơ bản) . Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm và cười nói, có lẽ chưa bao giờ em thấy nhà em có bữa ăn cơm vui và thân mật đến vậy.

Hạn nghỉ phép đã hết, đã đến lúc em và gấu phải trở về với công việc hàng ngày. Tạm biệt mẹ và cả nhà, em và gấu trở về bên kia, gấu tâm sự với em là gấu rất thích gia đình em, gấu muốn được gặp gia đình em nhiều hơn nữa, em cũng rất vui khi nghe gấu nói thế bởi chuyện dâu hàn mẹ chồng việt là điều xưa nay hiếm có và nếu có thì cũng khó mà bền chặt. Từ hôm ở Việt Nam về, tâm trạng em khá thoải mái, em quyết định rằng cuối năm nay bọn em sẽ về Việt Nam làm đám cưới như những cặp đôi Việt thông thường, và nếu được bọn em dự tính mở một công ty lĩnh vực công nghệ máy móc nhỏ để làm và nếu được thì bọn em sẽ ở hẳn Việt Nam luôn (cái này hơi khó tại bọn em đang vướng mắc nhà ông bà già gấu) .

Kết truyện em muốn gửi lời cảm ơn vì các bác đã theo dõi review của em suốt thời gian qua, có một số bác hỏi em ở bên đất khách quê người thì phải làm sao để được chúng nó k khinh và quý mến, câu trả lời đó chính là tài năng của các bác, các bác khẳng định được bản lĩnh của mình trên con đường sự nghiệp thì mọi điều may mắn sẽ đến với mình thôi, em tin là với đức tính cần cù chịu thương chịu khó của người Việt thì k gì là k thể.

****** Hết ******

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Vẫn còn may
Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi
Mắt lé
Cuộc thi gan dạ
Nhường chỗ