– Đi từ tối hôm qua đến giờ? Gọi điện không bắt máy? – Phong đi tới đi lui trong nhà của Nhi khiến Hy chóng hết cả mặt không dám ngồi yên 1 chỗ nhìn nữa mà phải đứng lên tò tò sau lưng Phong.
– Chị ấy nghe điện thoại của ai đó rồi chạy đi luôn.
– 2 người làm ơn đừng đi nữa được không? Không thương chân mình cũng phải thương mắt của người khác với chứ? – Tài đâm cáu, tư thế vẫn không đổi, 1 bên vai dựa vào tường, khoanh tay nhìn 2 con người rảnh đời cứ lượn tới lượn lui.
Đang bực mình, điện thoại lại còn reng nhức cả óc, Phong bắt máy gắt gỏng:
– Có gì không?
– Anh Phong! – người ở đầu dây bên kia đích thị là Khanh – Em để quên túi xách ở nhà anh Minh rồi, anh tới lấy giùm em được không?
– Sao mày không qua mà lấy?
– Em đang đi chăm sóc da với mẹ, giúp giùm em đi… anh trai đẹp trai của em!
– Phiền phức.
Hắn cúp máy cái rụp, không để cho con bé ú ớ gì thêm, hắn quay sang Tài và Hy:
– Cô ấy chắc không có chuyện gì đâu. Khi nào cô ấy về thì gọi cho tôi.
Hy e dè gật nhẹ cái đầu.
Và Phong lại lao đi với tốc độ chết người. Lòng hắn cồn cào không yên “Cái con nhỏ này, rốt cuộc là đi đâu chứ? Cứ thích làm người khác phải lo lắng.”
Lòng hắn càng điên thì hắn lại càng tăng tốc, hàng cây lướt qua vèo vèo bên đường, nhìn không rõ.
~*~
Minh đang đợi 1 câu trả lời thật hợp lí từ nó thì…
“KING KOONG KING KOONG”
Cắt ngang tâm trạng làm Minh bực cả mình, lòng nguyền rủa thằng nào con nào mới sáng sớm đã tới làm phiền. Nhi thì cười thầm, đúng là ăn ở tốt đức quá nên được trời thương mà (= =”)
Nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, 1 người con trai dần hiện ra rõ rệt sau cánh cửa. Nhi há hốc miệng, thiếu điều chưa rớt xuống sàn. Lần này thì dù trời có muốn thương cũng chẳng thương nổi. Về phần Phong, hắn cũng ngạc nhiên không kém. Lo lắng cho nó, để rồi giờ đây phát hiện nó đang ở nhà “người yêu cũ”. Lửa trong người hắn đang bốc cháy hừng hực, dù bây giờ có chai Dr.Thanh ở đây cũng chẳng thể nào hạ được cơn nóng này.
– Cậu làm gì ở đây?
Lướt qua chủ nhà không 1 tiếng hỏi han, Phong đứng trước mặt nó, gằn giọng.
– Tôi… tôi… tôi chỉ… – nó lúng túng, bối rối, lắp bắp, nói chung là đang rất khó xử.
– Chỉ gì? – hắn gắt lên, đôi mắt u ám, đen sâu tựa vực thẳm, giận dữ siết chặt tay nó.
Cổ tay nó đau, hắn nắm chặt đến mức xương muốn rạn ra hết.
– Bỏ ra! Đau! – nó la lên, cố rút tay về nhưng không được.
Minh đứng ngoài nãy giờ, nhận thấy lúc này mình nên can thiệp, hắn tiến về phía trước, gỡ tay nó ra khỏi Phong chỉ trong vòng 2s, nhìn Phong lãnh đạm:
– Không nghe cô ấy bảo đau à?
– 2 người… – ánh mắt Phong như thú dữ trong rừng thẳm xoáy sâu vào Nhi và Minh – ở với nhau từ tối qua đến giờ à?
Nhi chột dạ, trong tình huống như thế này thì nó phải xoay sở sao đây? Phát điên với những rắc rối! Biết thế hôm qua kệ thây thằng cha Minh ở đó cho chết mất xác đi. Grừ!
Ơ… Mà hình như nó đang sợ thì phải? Có gì mà phải sợ chứ? Nó có làm gì nên tội đâu chứ! Chỉ là… trong 1 phút lỡ dại, nó đem 1 “sinh linh bé bỏng” về nhà và… ngủ quên thôi mà. Có gì mà căng dữ thế?
Nhưng thật đáng tiếc đó lại không phải là suy nghĩ của nó. Cái lối suy nghĩ giản đơn đã bị tẩy chay khỏi đầu nó từ lúc nào. Hay nói cách khác là cái đầu óc đơn giản của nó hôm nay đã tung tăng dắt nhau dung dăng dung dẻ đi chơi ở 1 nơi xa lắm. Để lại bơ vơ cái hộp não chỉ biết phức tạp hoá vấn đề. Cũng chính vì đang nghĩ là mọi chuyện sẽ rất phức tạp nên bây giờ nó đang rất rối. Ước gì có cây lược ở đây chải bớt cái rối của nó nhỉ?
Cuối cùng cây lược đó cũng đã xuất hiện, mớ rối đó nhanh chóng được gỡ ra bởi 1 chữ trả lời ngắn gọn mà súc tích của Minh:
– Ừ!
Đương nhiên là mớ rối đó được gỡ ra và thay thế vào đó là 1 cục rối to hơn gấp bội. Hắn dám “ừ” cơ đấy! Hên cho mi 1 điều Lê Thanh Nhi này là 1 bổn cô nương xinh đẹp dễ thương, hiền lành nhân hậu và lòng bao dung cao cả nếu không thì đã cho mi 1 đạp lên thiên đàng à không, xuống địa ngục thầm thèm thuồng con gà khoả thân trên bàn thờ 1 nước rồi. Tốt bụng lắm thì cúng thêm nải chuối!
– Gì hả? – đôi mắt Phong đen sâu, sự lạnh lùng ẩn chứa bao lâu nay bỗng hiện lên rõ rệt trong phút chốc.
1 phút mặc niệm trôi qua, mây đen không những không tan mà còn ùn ùn kéo tới đen kịt cả bầu trời, đúng hơn là… trần nhà. Sấm chớp nổ banh cả khu cao ốc, tia lửa điện chạy thẳng giữa khoảng không của 4 con mắt 2 người con trai.
Nó nãy giờ đứng… cắn móng tay không quản mất vệ sinh quan sát, thấy tình hình như thế này thì không ổn, bèn giật tay áo Phong, chờ cho hắn thôi không đấu mắt với Minh nữa mà cúi xuống nhìn mình thì vội biện minh, giọng lí nhí:
– Tối… tối hôm qua… thật ra… hắn say quá nên tôi mới đưa về… rồi… ngủ quên lúc nào không biết.
– Gì? – nỗi nghi ngờ trong Phong vẫn chưa nguôi ngoai, đang chọc điên hắn hay sao mà cứ ấp a ấp úng – Sao cậu ta lại say? Sao cậu phải đưa hắn về? Sao cậu lại ngủ quên? – cho 1 tràng không sợ hao tốn nước miếng, Phong siết chặt vai nó.
Nó tường tận trả lời nhiệt tình:
– Vì sao say thì đi mà hỏi cậu ta. Tự nhiên có người gọi cho tôi bảo tới đem hắn về. Đưa hắn về xong tự nhiên Khanh tới… hoảng quá nên tôi chui vào trong tủ trốn rồi… ngủ trong đó luôn. – giọng nó càng lúc càng nhỏ dần.
Liếc mắt qua Minh 1 cách khó chịu, Phong nắm tay nó kéo đi không quên vớ lấy cái túi xách của Khanh trên ghế:
– Ra ngoài rồi nói!
Minh lặng người chỉ biết chôn chân mình xuống nền nhà mà nhìn người con gái hắn yêu bị kéo ra xa hắn. Khoảng cách xa dần… xa dần và không còn thấy đâu. Con tim hắn rít lên cơn đau theo từng nhịp đập.
Đặt tách café xuống bàn, uể oải ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi mắt nhắm ghiền, vẻ mệt mỏi toát đầy khuôn mặt.
Phong và Nhi, chính xác thì 2 người này vẫn duy trì mối quan hệ bạn trai – bạn gái. Những tưởng đã kết thúc vào 2 năm trước nhưng không, nó cũng cần phải có 1 chỗ để dựa dẫm, cần 1 người bên cạnh thật sự hiểu nó. Và Phong – người con trai duy nhất hiểu rõ nó lúc này.
Để hắn ở cạnh mình mặc dù không có lấy 1 chút tình cảm, chẳng phải nó đang lợi dụng hắn sao? Lợi dụng tình cảm của hắn dành cho mình, nó có quá tệ? Nhưng chẳng phải hắn cũng im lặng, chấp nhận để cho nó lợi dụng sao?
Ngồi trên xe, gió thổi vù vù, tóc bay phấp phới y như trong quảng cáo dầu gội đầu sunsilk. Có điều tóc người ta càng bay càng đẹp còn tóc Nhi càng bay càng giống… tổ quạ.
Đôi lúc, ánh mắt dè chừng của nó lại liếc sang hắn, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Cứ như đang đi ngoại tình mà bị bắt gặp vậy. Nó thở dài não nề, chẳng dám kêu than.
Tấp vào 1 bóng mát bên đường. Đôi mắt hắn xa xăm nhìn thẳng, không hề nhìn nó:
– Sao người đó lại gọi cho cậu mà không phải ai khác?
– Không biết! – nó cúi gầm mặt xuống, không dám ngước lên, lắc đầu phụ họa.
– Sao lúc đó cậu không gọi cho tôi? – hắn tiếp.
– Điện thoại hết tiền! – thành thật khai báo.
– Vậy…thấy con Khanh, sao lại trốn? – tiếp tục tra tấn.
Nó ngẩng mặt lên:
– Tôi không muốn bị ai nhìn thấy tôi trong nhà cậu ta…nhất là Khanh!
– Tại sao?
– Chẳng phải Khanh là người sẽ đính hôn với Minh sao…nếu thấy tôi trong nhà cậu ta thì sẽ ra sao?
– Vậy là không có chuyện gì xảy ra đúng không? – hắn quay sang nhìn nó, giọng đều đều, nhẹ nhàng.
Nó khẽ lắc đầu, ý bảo không.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu nó:
– Vậy là được rồi. Nhưng lần sau không được để người khác lo lắng như vậy nữa. Nghe chưa ngốc?
Nó ngoan ngoãn gật gật cái đầu, trong não in hằn từ “ngốc”. Đang là người có lỗi, tạm thời tha cho hắn, lần này ghi vào “sổ”, lần sau moi ra thanh toán 1 lần luôn cho tiện.
– Mà… – đôi mắt nó nheo lại nhìn hắn, nụ cười méo mó – …tôi để quên điện thoại trong tủ rồi…cậu có thể…?
– Hả? – mắt hắn tròn xoe như con mèo, nhìn dễ thương cực.
“KING KOONG KING KOONG”
Phong bực mình nhấn chuông nhà Minh lần 2.
– Gì nữa đây? – đôi lông mày Minh nhíu lại.
– Nhi…làm rớt điện thoại trong tủ, phiền cậu lấy giùm tôi!
Minh nhìn Phong khoảng 3s rồi cũng mở cửa phòng đi vào, 1 phút sau, Minh đi ra và đưa cho Phong chiếc điện thoại nhưng có 1 chút gì đó níu giữ tay hắn khiến hắn chưa thể trao cho Phong toàn bộ chiếc điện thoại đó.
Phong giật nhanh về phía mình, cho vào túi, nhìn Minh nhếch lên nụ cười nửa miệng:
– Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra!
– Nếu tôi nói không? – không tiếc nụ cười nửa miệng ngự trị trên môi mình, Minh tặng lại cho Phong.
– Tôi nghĩ cậu không phải là người dễ dàng vứt bỏ quá khứ!
– Đúng! Nhưng đó là quá khứ… và bây giờ là hiện tại.
Phong chau mày, hắn không hiểu lắm với câu nói này của Minh, 1 câu nói bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Phong không biết mình phải hiểu theo nghĩa nào mới đúng.
Sau khi nghe 1 bài hát còn hay hơn cả siêu sao âm nhạc của Hy, nó lững thững vào phòng và buông cái thân 42 kg lên mặt nệm, khẽ thở dài, làm chị kiểu gì mà cứ để em bắt nạt thôi =_=”.
Thấm thoát, ngày lễ đính hôn của Khanh và Minh cũng đã tới.
Khanh khoác trên mình 1 bộ đầm trắng dài ngang đầu gối, tóc bới cao, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn con bé chẳng khác gì 1 thiên thần. Khuôn mặt rạng rỡ, đây có lẽ là ngày con bé mong đợi từ lâu.
Sắp tới giờ hành lễ, Minh vẫn bình thản ngồi ở nhà, chính xác là ngồi trên chiếc giường của mình. Đôi mắt mơ hồ. Đính hôn với Khanh, rồi 1 thời gian nữa sẽ kết hôn? Rời xa Nhi mãi mãi? Mà không… dù gì thì khoảng cách giữa cả 2 cũng đã quá xa rồi, muốn xích lại gần e rất khó.
Mở ngăn kéo của chiếc bàn nhỏ gần giường, hắn lôi ra 1 tấm hình của… Nhi. Nó cười hạnh phúc, nụ cười nó dành cho hắn vào 2 năm trước. Bây giờ hắn thèm khát được nhìn thấy, nhiều lúc nhớ đến phát điên mà chẳng thể làm gì. Liệu nó có được cười tự nhiên như thế này khi ở cạnh Phong?
Nhói lòng!
Buổi lễ có mặt đầy đủ khách làm ăn của 2 gia đình, bạn bè chẳng thiếu.
Có mặt Phong, Rym, Tài, Hải, Quân, Linh và cả Hoa nữa, tiếc rằng Quỳnh vẫn ở Hà Nội. Cũng không có mặt Nhi!
Phong hơi vô tâm khi rủ Nhi tới, hắn muốn cho nó thấy cặp đôi Minh và Khanh hạnh phúc tới cỡ nào. Hắn muốn nó phải rũ bỏ mọi thứ về người con trai đó. Nhưng nó chỉ mỉm cười nhẹ và khẽ lắc đầu. Nó không muốn chứng kiến bất cứ 1 cái gì hết. Nó không muốn liên quan và… càng không muốn đau lòng.
Suy nghĩ 1 hồi lâu, Minh cũng thay bộ đồ vest đã được ủi phẳng tươm tất trong tủ.
Leo lên con mui trần màu xanh lam quen thuộc của mình, hắn bắt đầu con đường đến khách sạn nhà hắn – nơi tổ chức buổi lễ.
Khuỷu tay yên vị trên thành cửa xe làm điểm tựa cho cái thái dương đang chống vào, 1 tay hờ hững siết vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng.
Chợt hắn nhìn thấy như có cái gì đó rất quen thuộc vừa lướt ngang. Hình dáng nhỏ bé đó.
Hắn tấp ngay vào lề đường, ngoái đầu lại nhìn. Chính xác, đó chính là Nhi!
Bóng nó cô độc phản chiếu dưới ánh đèn in trên vỉa hè. Từng bước lặng lẽ, đi ngang qua chiếc xe của hắn mà không hề để ý bất cứ điều gì.
Không chần chừ, hắn tắt máy xe, rút chìa khóa ra và… bước chậm theo nó.
Chưa bao giờ thấy nó cô đơn như thế này. Chẳng còn ai bên cạnh. Người con trai đó… nhiều lần tự nhủ rằng sẽ quên, vậy mà lúc nào cũng nhớ, không dứt ra được. Càng đau hơn khi người đó sắp sánh bước cùng ai đó không phải mình.
Hận?
Không đúng… Nó đã thôi không hận hắn hay chính xác hơn là mẹ hắn – người gây ra cái chết cho ba mẹ nó từ lâu rồi. Nhưng nó không biết phải đối mặt ra sao. Nếu gạt bỏ 1 cách dễ dàng được thì hay biết mấy. Nhưng… nó sợ… nó sợ ba mẹ nó trên trời cao sẽ phiền lòng, sẽ cho nó là đứa con bất hiếu. Nó không dám làm theo con tim.
Không hề nhỏ 1 giọt lệ nào. Bàn chân nó vẫn lướt nhẹ trên nền đất. Earphone đen lãnh đạm vẫn nằm yên trên tai nó. Từng giai điệu buồn xuyên sâu vào não nó. Chỉ những khi nó buồn, nó mới nghe những bản ballad như thế này. Khẽ thở dài khi xung quanh mình, dòng người nườm nượp qua lại ai cũng có cặp có đôi mà riêng nó thì lẻ loi.
Mà cũng chẳng hay, bước chân ai kia cũng đang dõi theo mình với 1 khoảng cách nhất định.
Những người tham gia buổi lễ bắt đầu nhao nhao lên khi đã trễ giờ mà nhân vật nam chính vẫn chưa xuất hiện.
Ba Minh nóng lòng, vội tìm số con trai mình trong danh bạ, nét mặt ông co lại, vầng trán đã nhăn tít tỏ vẻ bực dọc.
~*~
Đang thong dong từng bước phía sau Nhi, bỗng chợt điện thoại Minh rung liên hồi trong túi quần. Sẵn bàn tay đang nằm im trong đấy, hắn lôi điện thoại ra và chợt nhướn mày khi thấy màn hình hiện lên một từ ngắn gọn: Ba.
Thở dài, hắn tắt máy và cho dế “iêu” về chỗ cũ.
Nhưng chiếc điện thoại vẫn không có ý định buông tha, đúng hơn là người gọi không có ý định dừng lại cho đến khi chủ nhân của nó bắt máy. Lần lượt các dãy số cứ hiện lên trên màn hình, nào là Khanh, Phong, Tài, vân vân và vân vân…
Đến cuộc thứ mười sáu, lúc này người trước người sau cũng đã lết được cả đoạn không dài lắm. Minh vẫn không hề có ý sẽ nghe các cuộc điện thoại dai dẳng này. Tức mình, hắn tháo pin ra, sẵn có cái thùng rác cạnh đấy, hắn ném cả pin lẫn cả điện thoại và cả vỏ vào trong đấy mà không hề tiếc của. Chậc, hắn có biết là bao nhiêu người đang mơ ước có được cái điện thoại xịn như hắn không? Sao lại phung phí như thế chứ? Tháo pin ra là được rồi, có cần phải sĩ diện như thế? Ôi cái thứ không biết tiết kiệm, cái thứ ba chấm ba chấm…
Cơ mà hình như hắn cũng đang bắt đầu thấy hối hận với hành động vừa rồi của mình thì phải. Nhưng hắn không tiếc cái điện thoại hàng xịn gần ba chục triệu kia, mà hắn tiếc… cái sim, bao nhiêu số của bạn bè hắn lưu trong đấy hết, nhất là số của nó.
Nhi đi trước, vẫn chẳng hay biết có người đang đi sau, lòng nó rối như tơ vò, rồi chợt thắt lại khi tưởng tượng đến viễn cảnh Minh và Khanh cùng khoác tay nhau bước lên lễ đường. Chỉ nghĩ đến đó, khó chịu lại trỗi dậy, nó vung chân đá một lon bia nằm long lóc dưới đất làm chiếc lon tội nghiệp bay thẳng lên cành cây bên vệ đường và… nằm im trên đó.
Nuốt khan nhìn lon bia nằm chễm chệ trên đấy, nó thầm trách thằng lào con lào uống xong vứt rác bừa bãi kích thích cái chân ngứa ngáy của nó. Nó đưa mắt dòm xung quanh xem có ai “ngắm” được cú sút ngoạn mục khi nãy không, nhưng dường như chẳng ai để tâm lắm, họ vẫn cứ thế sải những bước dài trên hè phố. Thở phào, nó ngước lên nhìn lon bia lần cuối, coi như là nó làm ơn làm phước cho lon bia tội nghiệp vô gia cư ấy đi, thay vì sẽ bị tống khứ vào sọt rác làm hàng tái chế thì ở trên đấy chắc sướng hơn = =”.
Và nó lại cúi gằm và bước tiếp.
Người ở sau khẽ thở hắt ra, vừa nãy nó có quay ra sau khám thính, may mà hắn kịp núp vào bóng cây khác.
Bóng nó và hắn in dài, lả lướt chuyển động, ánh đèn đường hiu hắt phản chiếu, từng ngọn gió khẽ khàng thổi những lọn tóc, không ngừng thôi lay động nhánh cây hai bên đường.
Bỗng chợt nó dừng chân lại, hắn dừng theo. Cả hai đang ở một con phố lạ hoắc, vắng vẻ, chỉ có cả hai trên con đường dài.
Nó bất ngờ quay đầu lại.
Không kịp phản ứng, hắn vẫn chôn chân tại chỗ.
– Sao đi theo tôi? – Nó không hề ngạc nhiên khi thấy Minh đứng đấy và cũng đang nhìn nó, bây giờ, cả hai chỉ còn cách nhau một đoạn giữa khoảng chừng năm mét.
– Ơ… tôi… – Hắn ấp úng, hắn chẳng biết phải trả lời như thế nào trong lúc này nữa, và sau những giây phút cố rặn não, cuối cùng hắn cũng đưa ra được một lí do hết sức… vô lí – À, tôi thấy cậu đi một mình sợ cậu sẽ có chuyện không may nên tôi mới đi theo.
Nó nghiêng đầu nhìn hắn, hồi nãy, khi mà hắn chưa kịp cho cả thân hoàn thiện ra sau cây, thật không may đã để nó nhìn thấy, nhưng nó vẫn giả bộ như không có gì, cố tình đi vào con đường vắng.
– Lo cho tôi?!
Hắn im lặng, thoáng bối rối.
Hàng cây vẫn cứ xạc xào, gió vẫn vô tư nhảy múa. Vầng trăng khuyết lấp ló sau những tán cây dày đặc, đêm không sao…
Thực ra lí do hắn đưa ra đâu hẳn là vô lí. Vì, Nhi vốn cũng là con gái, biết đâu được có người mạnh hơn, chặn đường nó rồi đánh nó, rồi XYZ blab blab thì sao?
Minh khẽ nhấc chân nhích từng bước chậm rãi, thoáng nét lưỡng lự lại gần nó, khoảng cách đã được rút ngắn khiến con tim cả hai như cùng chung nhịp đập, khoác tay nhau nhảy múa dưới đêm trăng khuyết.
– Tôi nghĩ, cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn. – Nó bặm môi cúi xuống, chú mục vào chiếc mũi giày đang di di dưới đất.
– Tôi?
– Cậu bỏ dở lễ đính hôn để đi theo tôi, không thấy lo lắng gì à? – Nó khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt buồn tênh. Yêu cho lắm, đau cũng lắm, muốn trở về cũng chẳng dám…
Im lặng.
Không gian não nề, tâm hồn nghẹt thở. Đã trải qua bao tin yêu, bao đau thương, bao nhớ nhung, hận thù rồi lại nhung nhớ… để giờ đây đối mặt lại không dám ngẩng đầu, không dám chạm mắt.
– Cậu muốn tôi đính hôn? – Khó khăn lắm, hắn mới nặn ra được nụ cười chua chát, mắt không rời khỏi làn tóc bị gió thổi rối bời.
Dù biết nó sẽ chẳng bao giờ chấp nhận hắn, cớ sao lòng cứ thấy đau, tia hi vọng cứ cố gắng thắp lên rồi vụt tắt nhanh chóng như ngọn đèn không màn che trước gió.
Hắn đang mong chờ điều gì ở nó kia chứ? Sự tha thứ? Sự trở lại?
Tất cả đều chỉ là hư vô, mong chờ làm gì khi biết những thứ ấy sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Nếu hắn là nó, e rằng còn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tha thứ cho đứa con của hung thủ giết chết ba mẹ mình, cướp đi hạnh phúc đáng lẽ phải có trong đời. Dẫu cho tình yêu cả hai dành cho nhau có mặn nồng và mãnh liệt như thế nào, thì… cũng chỉ có một kết quả, đó là rời xa.
– Sao lại hỏi người không liên quan như tôi?
Ngày hôm nay là gió, không phải mưa…
Là gió dịu êm thổi bay những tâm tư, chứ không phải mưa tầm tã trút những nặng nề lên đôi vai ai.
“Người không liên quan”? Bốn từ từ miệng nó thốt lên sao đau đớn đến vậy? Là không liên quan sao?!
Không liên quan… không liên quan… không liên quan…
Ừ, những ngày êm ấm có còn đâu. Ai rồi cũng phải tìm cho mình một hạnh phúc, hai con đường thẳng tắp dành cho cả hai, không ai có quyền chen lấn. Nó và hắn, là hai người bước đi trên hai con đường song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng không chung một bước chân, không chung một lối về, rồi cũng sẽ đến những ngã rẽ, khuất khỏi tầm mắt nhau, luyến tiếc… cũng đâu được gì. Cố gắng, liệu có thể đi chung một con đường? Tình yêu mạnh mẽ có thể xóa bỏ hết tất cả, những mảnh ghép đau thương trong quá khứ, những giọt nước mắt mặn đắng rơi trên hàng mi, những thương nhớ chỉ biết giấu thật sâu trong con tim?! Ai… hay cả hai có đủ can đảm để sải chân thật dài nhảy sang con đường chung trước khi điểm ngoặt xuất hiện?!
– Nếu cậu muốn… thì tôi sẽ đính hôn!
“Chát”
Ông Huy cáu tiết tát cho cậu con trai một phát khá kêu. Ông dường như đã dồn hết những bực tức mà trút vào bàn tay, xem kìa, năm ngón tay của ông in hằn trên má Minh, đỏ chót.
– Nói! Tại sao không đến buổi lễ?! – Siết chặt hai tay thành nắm đấm, ông đang cố kiềm chế để không bạt cho hắn thêm mấy phát nữa rồi mới nắm tóc ra tra hỏi.
Hắn không đáp, đã chuẩn bị trước tinh thần nên cũng không thấy đau lắm.
Hắn đã khiến ông mất mặt trước bao nhiêu là khách khứa, trước hai vị “thông gia hờ” và với cô “con dâu xém hụt”. Không thể tả được nỗi nhục nhã, sự thất vọng ê chề của ông lúc đó. Buổi tiệc đã kết thúc mà không có sự hiện diện của nam nhân vật chính, dù ông có tức nóng máu, sôi gan cũng không thể làm gì khi mà gọi hoài hắn cũng không liên lạc được, cũng chẳng thể đi tìm vì chẳng biết hắn ở đâu.
– Mày câm à? – Ông dằn lòng không để nóng quá mất bình tĩnh, thú thực là lúc này ông rất muốn đánh cho hắn một trận tơi bời lên bờ xuống ruộng ra đường không ai nhận ra.
– Ba định để con sống như ba sao? – Hàng mi chủ ý cụp xuống, hắn hạ giọng ở mức thấp nhất, sự mệt mỏi ẩn chứa trong đó bây giờ chẳng muốn nấp mình nữa, chúng bay tọt ra ngoài, ngồi chễm chệ trêu ngươi vị chủ nhân.
– Gì… Gì hả? – Mặt ông Huy cắt không còn giọt máu, ông tưởng chừng như mình đang nghe lầm.
– Không phải sao? – Minh chỉnh lại tư thế, đối mặt với ông, chạm đôi mắt lạnh lùng vào mắt ông, giọng vẫn điềm tĩnh – Ba đâu có yêu mẹ, những vẫn lấy, hậu quả hai năm trước không phải do ba gián tiếp gây ra sao? – Dường như sự nhẫn nhịn càng lúc càng bị giảm, hắn mỗi lúc một nâng giọng cao hơn – Nếu ba để mình trấn tĩnh lại, quên hẳn đi mẹ của Nhi rồi mới cưới mẹ, chứ không phải là vội vàng như thế… Chỉ vì lòng ghen tức với cô ấy, mẹ mới trở thành người độc ác như thế, nếu ba không ngày đêm thương nhớ cô ấy thì sự việc có như vậy không chứ?
– Im miệng!
– Ba thôi đi, con sẽ kkhông để ba quyết định cuộc đời con đâu, con sẽ chỉ lấy người con yêu, con không muốn làm tổn thương người khác như ba.
Đã tuôn ra được hết tất cả những gì cần nói, hắn toan quay lưng bỏ đi vì đã hết phận sự thì đột nhiên hắn đứng khựng lại, cảm giác như chân mình bị lún sâu xuống nền nhà chắc chắn, không tài nào có thể bước tiếp con đường phía trước được, chỉ bởi một câu nói của ông Huy:
– Vì con bé ấy à? Con bé Nhi đó?
Hắn bặm môi, không muốn phủ nhận cũng chẳng muốn khẳng định. Là vì Nhi thật thì sao chứ? Ông sẽ ngăn cản đến cùng à?
– Con biết là không thể mà Minh! – Giọng ông nhỏ đến mức chỉ đứng xa một chút nữa là không nghe được gì, Minh nhắm mắt mỏi mệt. Không thể… hắn biết là không thể, nhưng không có nó, hắn sẽ chết cũng không chừng.
Bao nhiêu năm qua, cuộc sống như địa ngục. Sống như để có lệ, chút niềm vui chẳng có, hạnh phúc chẳng thèm kết bạn cùng. Hắn đã nhớ nó phát điên cuồng, những đêm cố kìm nén không chạy xộc đi kiếm tìm hình bóng quen thuộc in tận sâu vào từng góc cạnh con tim. Nhưng, ý chí hắn đâu đủ sắc bén… có lúc hắn đã đứng dưới khu chung cư nhà nó đến mấy tiếng đồng hồ. Đợi đến khi đèn phòng nó tắt, xung quanh chìm vào giấc ngủ im lìm, hàng cây rung rinh, sao cùng trăng kéo lên cao thủ thỉ… hắn cũng chưa về.
– Không cần ba quan tâm đâu.
Nói rồi hắn ra khỏi phòng làm việc của ông, không quên đóng cửa lại.
Lao với tốc độ kinh hoàng trên đường vắng, hắn không sao thoát khỏi những hình ảnh xâu chuỗi về nó. Tháng ngày vui tươi, nụ cười đó thật khiến hắn không tài nào dứt ra được, và điều này càng khiến hắn khao khát được quay lại những ngày ấy một lần nữa, để cố giữ chân nó, yêu thương nó nhiều hơn và cảm nhận những gì hạnh phúc nhất mà nó đem lại. Hắn không hối hận vì đã yêu nó nhiều đến thế, cũng không ghét mẹ mình đến tận xương tủy. Hắn cũng đã và đang nắm rõ tâm trạng mà mẹ từng trải. Cũng đúng, mẹ hắn yêu ba hắn đến mù quáng, ba hắn yêu mẹ nó đến điên cuồng, mẹ nó yêu ba nó đến si mê, nửa vòng luẩn quẩn. Và bây giờ, hắn cũng đang yêu nó đến tê dại đấy. Yêu một người như nó là sai sao?!
Sau một màn sướt mướt đến sởn da gà từ cuộc chia tay ở sân bay của Hy, Nhi rảo bước đều trên con phố quen thuộc.
Con bé đi, ai cũng khóc, nó cũng buồn lắm chứ, nhưng không nói ra. Lúc này tâm trạng của nó phải nói là rất… tồi tệ.
Về nhà, sẽ chẳng ai còn đợi cơm nó, chẳng ai trách mắng nó, chẳng ai tỉ tê những đêm khó ngủ… Chẳng còn ai cả, ở đâu cũng chỉ có hình ảnh con bé, làm sao nó có thể tránh khỏi nhớ nhung? Đã bao năm nay quen với dáng dấp ấy, giờ nó phải làm sao? Không phải nó yếu đuối đến mức không tự lập được, nhưng mà… nó tủi thân lắm, sẽ rất rất rất chán nếu chỉ mình nó cô độc, làm gì cũng thui thủi có một mình đi ra đi vào…
Ừ thì đi du học con bé sẽ có tương lai rạng sáng, mà nó vẫn muốn níu giữ chân con bé, biết là mình ích kỉ nhưng nó chẳng thể ngăn cái tính ích kỉ ấy. Nó đã cố gắng kiềm chế lắm mới không túm tay con bé lại khi con bé sắp rời xa nó thật sự. Tận mấy năm, đâu phải ít.
Chưa gì mà đã thấy nhớ con bé rồi, có lẽ sự gắn bó khắng khít ấy nó sẽ chẳng tài nào tách ra được.
Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, mắt thì cứ dán xuống mũi giày như một thói quen mỗi lúc buồn bực sẽ cắm đầu không nhìn đường mà đi, nó chẳng hay mình đã bước xuống lòng đường đông đúc tự lúc nào.
“Bin… Bin…”
Một vệt sáng hòa trộn với ánh mặt trời gay gắt hắt vào mắt nó.
Nhưng quá muộn, trước khi nó phát giác được chuyện gì đang diễn ra… thì vệt máu đỏ tanh đã lăn dài, cánh tay buông thõng, mi mắt khép lại từ chối mọi ánh sáng lọt vào trong…
Hai tháng sau.
– Anh chị về đi, mình em ở đây được rồi! – Hy quay sang Phong, Hoa và Hải cười nhẹ đầy mỏi mệt, sau khi đặt chân xuống đất khách du học, con bé có gọi về cho chị mình nhưng không liên lạc được, gặng hỏi Linh mới biết được rằng chị mình bị tai nạn, hôn mê sâu. Quá sốt sắng con bé đã bay nhanh về Việt Nam, khóc lóc y như chị mình chết đến nơi.
Lúc đầu, những người bạn của Nhi cốt để con bé chuyên tâm vào du học nên đã không nói cho con bé biết tình hình của Nhi, nhưng sao một lúc lòi ra hết. Suất học đấy, con bé bỏ đúng là rất uổng.
– Không. – Phong uể oải dựa lưng vào ghế, từ khi nó được đưa vào bệnh viện với tình trạng máu me bê bết không biết sống chết ra sao, hắn cứ tưởng như sự sống của mình cũng đang dần bị rút kiệt, lo lắng và sợ hãi sẽ mất đi nó. Hầu như thời gian của hắn chiếm đa số là ở cạnh nó. – Em về đi, anh ở lại.
– Nhưng… anh mệt rồi kìa.
– Anh ổn!
– Thôi, – Hoa đứng dậy và đẩy vai Hy ra phía cửa – em ở đây cũng cả đêm còn gì, về nghỉ ngơi, để Phong ở đây đi.
– … vâng!
Cửa phòng khép lại, bên trong rơi vào yên tĩnh.
Phong nắm lấy tay nó và áp lên má mình – một hành động ngày nào cũng lặp đi lặp lại, cứ như thế, hắn nhìn nó chìm sâu vào giấc ngủ không biết đến bao giờ mới dậy, sắc mặt nó yếu ớt, ống thở oxy duy trì sự sống.
Từng tia nắng rọi qua khung cửa, đọng lại trên vai hắn, có vẻ hắn đang rất bất lực. Hắn nhớ nó, mặc dù nó luôn hiện diện trước mặt nhưng hắn cần nhiều hơn thế, hắn muốn nó tỉnh lại, vui cười như trước, dù thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng nó bướng bỉnh quá, thứ con heo ham ngủ không chịu tỉnh dậy, làm biết bao nhiêu người lo lắng. Nó cứ như bà Hoàng, ngày nào cũng có người đến canh cho ngủ…
Hôm ấy, trời nắng trong, người đưa nó vào bệnh viện là Minh. Một sự trùng hợp khi Minh đang trên đường ngang qua con phố nhà nó, thấy mọi người xúm đông, hắn chỉ liếc mắt một cái. Vốn hờ hững, trong tình huống đó hắn sẽ phóng vụt xe đi, nhưng… cái liếc mắt ấy lại đụng ngay vào thân hình bé nhỏ đang nằm trên vũng máu, không khó để nhận ra đó chính là nó.
Cũng như Phong, Minh bế nó trên tay, máu lan dính vào áo sơ mi trắng… hắn đã rất sợ, tim hắn phập phồng như không tìm được chút không khí để hô hấp. Khoảnh khắc đó, cứ như có một bóng đen lạnh lẽo dần bóp nghẹt lấy con tim, sợ sẽ mất đi một thứ rất rất quan trọng, cũng như sinh mạng của chính mình. Sự hốt hoảng cũng dẫn đến quýnh quáng, ngày hôm đó, trước cửa phòng phẫu thuật Phong và Minh đã xém đánh nhau.
Ca phẫu thuật thành công nhưng bác sĩ không chắc nó sẽ tỉnh lại, đó mới là vấn đề.
Và lúc này, ở bên ngoài cánh cửa, có một bóng dáng cao ngạo lặng lẽ rời đi…
…
Ráng chiều đỏ rực, một gam màu ảm đạm mà tinh tế.
Bên trong căn phòng bệnh chỉ còn cô gái với sắc mặt yếu ớt, hơi thở đều đặn qua ống thở oxy, tất cả đã ra ngoài.
“Cạch”
Cánh cửa phòng bật mở khá nhẹ nhưng cũng không thể không gây ra tiếng động.
Bóng người phụ nữ bước vào trong, thật khẽ.
Bà ta nhìn nó thật lâu, thật kĩ bằng đôi mắt nâu sâu thẳm hơi đục. Nhưng thật kì lạ, ánh mắt ấy như chất chứa hàng tá thù hận, khinh bỉ và rẻ túng.
Bà ta nhướn mày, cô gái ngủ rất say làm sao nghe được những lời bà ta nói, vì thế, bà ta mở miệng với chất giọng khá nhỏ thêm phần đay nghiến:
– Nếu mày chết, con trai tao sẽ không đau khổ và tao cũng thế, đúng chứ?! Vậy… tao sẽ có lòng tốt tiễn mày đi luôn, chứ… tao thấy mày cứ nằm đây một đống như thế này cực lắm đấy. Rồi mày sẽ được đoàn tụ với ba mày, với con ả mà mày kêu là mẹ ấy… Xuống đó, không cần cảm ơn tao đâu.
Dứt lời, bà ta nở một nụ cười mãn nguyện đầy gian ác, dùng tay rút ống thở ra, rất từ từ và nhẹ nhàng…
`
Trước khi ra khỏi phòng, bà ta không khiêm tốn mà tặng cho nó một nụ cười khẩy dù biết nó sẽ chẳng nhìn thấy.
Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng vẫn tiếp tục im lặng.
Phía trên giường bệnh, im lìm.
Nhưng… mi mắt của cô gái đã mở ra, rất chậm rãi, tia nhìn chỉ chú mục vào cánh cửa gỗ đã đóng, nhếch lên nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt.
Hơi thở lạnh lẽo, bờ môi khô khốc mấp máy:
– Trò chơi bắt đầu, là do bà khơi màn!
0o0
– Tôi muốn xuất viện!!!
Lê Thanh Nhi to miệng hét ầm lên, đây là ngày thứ bảy kể từ sau khi nó tỉnh lại. Gì chứ nó chán ngấy cái cảnh ra ra vào vào hít không khí toàn mùi ete, lúc nào cũng có bác sĩ tới kiểm với chả tra, nó thấy nó rất ư là ổn và không cần bất cứ sự chăm sóc nào nữa.
– Nói nữa là tôi hôn đấy! – Phong ghé mặt mình sát mặt nó, gằn giọng đầy đe dọa.
Nhi tỉnh lại, mặc dù hắn rất là mừng, những tưởng còn lâu nó mới tỉnh, nhưng bên ngoài lại tỏ ra khó chịu, chì chiết nó, nào là đi đứng bất cẩn, không biết ngó trước ngó sau bla bla…
– Nếu cậu muốn ăn đập. – Nó cũng chẳng chịu kém cạnh, cương mình dọa lại.
– Với tình trạng của cậu bây giờ? – Hắn nhướn mày coi thường kiểu “ta thách mi làm được gì ta với cái đầu quấn băng ấy”.
Nó bặm môi liếc hắn muốn thủng toàn thân, Phong ung dung ngồi xuống chơi game trên điện thoại, không thèm đếm xỉa.
– Phong à, năn nỉ!
– Hử?
– Phong!
– Đi chỗ khác chơi!
– Chia tay!
– Ngồi yên đấy!
Và thế là cuộc trò chuyện chẳng đâu ra đâu cứ tiếp diễn. Nó không biết từ khi nào mình lại cứ phụ thuộc vào Phong, làm gì cũng hỏi hắn, cứ như hắn là một bảo mẫu chân chính. Nó quên mất hình tượng một đứa con gái chẳng lệ thuộc vào ai, một đứa mạnh mẽ vốn có thể tự đứng vững trên đôi chân.
Liệu, nó đã thật sự thay đổi, hay chỉ cố tạo cho mình vỏ bọc yếu đuối sau bao chuyện?!
Càm ràm càm ràm mãi, cuối cùng nó cũng đã được ra khỏi bệnh viện hít thở bầu không khí không mấy trong lành.
Nhi đã từng thấy có lỗi khi khiến Hy phải từ bỏ chuyện du học, chỉ là từng thôi nhé, vì lúc này đây nó rất cần con bé ở cạnh. Không phải là nó cần con bé chăm sóc, mà chính bởi nó luôn có cảm giác bất an từ phía con bé, chỉ có thể ở cạnh nó mới có thể yên tâm, chứ trong căn nhà này, ai cũng bỏ nó đi thì nó phải làm sao?!
Cô Hạnh tới nhà và đem cả đống thức ăn do chính tay cô làm, bỏ ra dĩa và bưng tới tận miệng cho nó ăn. Phải nói lúc này nó rất yêu đời, cuộc sống thật tuyệt khi có bao người vây quanh quan tâm và lo lắng cho mình.
Còn cô Hạnh nhìn nó với đôi mắt khá buồn, nhưng chẳng ai để ý vì vốn dĩ từ trước đến nay mắt cô trông luôn buồn như thế. Từ khi phát hiện Nhi chính là đứa cháu ruột của mình, cô thường xuyên sang nhà và đưa thức ăn cho hai chị em. Lần tai nạn gần đây, dù bận bịu nhưng cô vẫn bớt khá nhiều thời gian vào chăm sóc nó, để bù đắp những tình thương thiếu thốn từ nhỏ nó đã không được nhận.
Cô biết Rym có tình cảm đặc biệt với nó, khi nhìn vào ánh mắt anh mỗi lúc nhìn nó là cô biết tỏng, cô sẽ cấm dù cho con cô có như thế nào đi nữa. Theo cô nghĩ, bây giờ tình cảm của anh chắc chưa đến nỗi sâu sắc, tức là mới trên mức anh em một chút thôi nên ngăn cản từ bây giờ có lẽ là tốt nhất. Nếu để sau này, thứ tình cảm ấy dần dà lấn át lí trí, nói ra sự thật mà cô muốn giấu đến cùng, chỉ muốn âm thầm theo dõi đứa cháu gái này sợ Rym sẽ rất shock.
Màu đỏ nhuộm dần khoảng trời trước mắt, từng vệt máu bắn chồng lên nhau, tan tràn lan.
Đôi chân Nhi bủn rủn, chỉ chực khuỵu ngã, nước ngấn khóe mi long lanh, sắc mặt trắng bệch, ngón tay vô thức chạm nơi bờ môi khô khốc tím tái run lẩy bẩy.
Và, giọt khóc đã rơi. Thấm xuống lòng đường lạnh lẽo, quyện vào thứ chất lỏng tanh nồng đang chảy dần đến mũi giày. Giọt lệ của sự đau đớn. Cơn giằng xé đưa vết khoét sâu từ trong tim lan rộng, bao giọt máu rỉ chậm rãi, tàn ác muốn chủ nhân phải cảm nhận đủ cơn đau không lối thoát.
– Hy… Hy à… – Nhích từng bước e dè lại gần thân ảnh vừa đổ xuống, đế giày giẫm lên máu, nhuốm đỏ. Nhi như người mất hồn bất giác quỳ thụp xuống, bàn tay rụt rè nửa muốn chạm vào gò má trắng bê bết máu, nửa không muốn.
– Hy… Chị này… – Chạm nhẹ vào làn da mềm, thứ chất lỏng nhầy nhậy dính vào đầu ngón tay. Người em đã gắn bó với nó bao lâu nay, bây giờ con bé đang chìm hẳn vào giấc mộng mị chỉ có sắc đen thống trị, và quân lính chĩa từng mũi gươm đau đớn, muốn vùng vẫy để thoát khỏi cơn ác mộng… nhưng không thể. Chính bởi đây không phải là ác mộng, mà là thực tiễn.
Nhi cứ gọi tên em mình trong vô thức, giọng nói run rẩy, yếu ớt và bất lực. Rồi dần nhòe đi trong màn nước mỏng. Tiếng nấc thổn thức không cần che giấu…
Nó chỉ biết ngồi nhìn con bé như thế, nhìn máu dần lan rộng…
Muốn làm gì đó, nhưng có lẽ… Thần Chết đã đứng cạnh con bé từ lúc nào rồi, chực chờ hơi thở cuối cùng tắt ngấm để mang linh hồn mỏng manh ấy đi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của nó.
Nó muốn gào thét thật to, hay có là van lơn, chịu mọi cực hình đớn đau… rằng đừng mang Hy của nó đi, nó chỉ còn một mình con bé, làm sao có thể sống tốt nếu con bé cũng theo chân ba mẹ và ngoại ra rìa cuộc sống của nó?!
Mạch máu dưới làn da như ngừng chảy, nó không dám nghĩ, cũng chưa từng tưởng tượng ra cái ngày chỉ còn một mình nó trên trần thế, bàn thờ sẽ được đặt thêm một di ảnh.
– Hy… Chị này… Mở mắt ra nhìn chị đi… Hy… Hy…
Nước mắt lăn nhẹ từ gò má chị, dọc xuống gò má em. Nó cố đánh thức con bé, nhưng sao con bé không chịu tỉnh? Phải chăng con bé ghét nó đến mức không muốn tỉnh dậy để nhìn nó sao, dù chỉ một lần?
– Đừng… mà Hy… Xin em!!!
Đầu nó lại đau, vết thương sau khi tỉnh dậy còn chưa lành hẳn… Cứ thế khóc trong nỗi đau, thể xác lẫn cả linh hồn. Khóc trong tuyệt vọng…
Tiếng xe cấp cứu đến gần, dừng hẳn…
Hy đã được đưa lên chiếc xe, Nhi vẫn quỳ bên vũng máu… nước mắt không ngừng chảy, nó biết… đã chẳng còn hi vọng gì ở phía bác sĩ nữa rồi. Hẳn con bé… đã rất đau…
– Nhi à, đi nào. – Cô Hạnh quệt nhanh dòng nước mắt lăn vội vã, kéo khuỷu tay nó đứng dậy, nhanh chóng lên chiếc xe chuẩn bị lăn bánh.
.
Nước mắt chẳng buồn rơi, khuôn mặt như búp bê được đúc sẵn, không có lấy một chút cảm xúc… Không phải, không phải nó trở nên như thế, mà bởi nó đang cố kìm nén cơn đau đừng bung ra khỏi lồng ngực nữa.
Hành lang trước phòng phẫu thuật im lìm, vắng lặng.
Cô Hạnh nóng ruột đi qua đi lại, chắc cô cũng chẳng hiểu tại sao người chị vừa xuất viện, tới lượt cô em lại gặp nạn. Liệu có phải, số phận hai chị em là như thế!?
Phong ngồi cạnh Nhi, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Chốc chốc lại quay sang nhìn nó, hắn đau… đau thay nó.
Kim đồng hồ nhích từng giây chầm chậm qua từng con số…
“Cạch”.
– Bác sĩ, cháu tôi sao rồi? – Cô Hạnh gấp gáp chạy lại hỏi ngay sau khi cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, những con người trong trang phục màu trắng còn chưa bước hẳn qua khỏi cánh cửa.
Vị bác sĩ đứng giữa từ tốn gỡ khẩu trang ra, vẻ mặt bất lực, lắc đầu:
– Xin lỗi… Chúng tôi đã cố gắng hết sức!
– Chết rồi sao? – Nó ngước mắt lên nhìn vị bác sĩ, trong đôi mắt ấy ngập đầy nước, hình như chủ nhân đang cố gắng không cho chảy xuống, chất giọng nhẫn tâm mang đầy hương vị đau đớn, xót xa – Tôi đã chẳng hi vọng mấy người sẽ cứu được em tôi mà… Haha…
Nó đứng dậy, loạng choạng bước hướng ngược lại cánh cửa phòng phẫu thuật, không hề vào trong nhìn con bé.
– Đã… không hề hi vọng mà…
Nó cười trong làn nước tuôn vô tội vạ, lăn vào khóe miệng, mặn chát.
Cứ như một người điên lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
– Nhi à… Đừng như thế! – Sải những bước chân thật nhanh lại gần nó, vòng ôm siết chặt bờ vai gầy đang run lên, Phong tựa cằm lên vai nó, nhằm kìm h.ã.m sự run sợ đang chế ngự bên trong.
– Nó đi rồi… Hy đi rồi… đi rồi… đi thật rồi… nó bỏ tôi… bỏ… tôi… nó… – Yếu ớt thốt nên từng từ, tiếng nấc vồn vã hơn. Nó đang cố để tin vào sự thật này… một sự thật nghiệt ngã rằng tất cả đã bỏ nó… chẳng còn ai, những người nó yêu thương đều chẳng thể ở bên cạnh.
Nó đã làm gì sai? Làm gì sai để đến ông trời cũng căm ghét nó, đem hết những gì tốt đẹp ra khỏi đời nó?! Vậy tại sao không trừng phạt nó, tại sao lại trút lên những người nó rất cần…?
– Còn tôi… Nhi à, tôi sẽ ở cạnh cậu.
– Không cần! – Nó hét toáng lên, vùng ra khỏi vòng ôm, giọng nói cứng đờ còn chút run rẩy – Tôi không cần cậu, chẳng cần ai cả… Ai cũng bỏ rơi tôi… Tôi không cần… Không cần…
Nó khuỵu hẳn xuống, gào khóc thật to.
Người đi thì cũng đi rồi, khóc thì có sống lại được không? Dù biết là như thế, nhưng nó không thể ngưng dòng chảy.
Ba mẹ nó mất, nó không khóc, bởi chẳng thể biết.
Ngoại nó mất, nó đã khóc, nhưng còn biết kiềm chế.
Giờ, em nó mất, nó khóc và chẳng thể kiềm chế, điên cuồng trong cơn đau tê dại.
Quá yếu đuối! Nó biết, nhưng… nỗi đau ngoài sức tưởng tượng, không một liều thuốc nào có thể giảm đi.
Nó cứ ngồi đấy, không đếm nổi bao nhiêu giọt khóc đã rơi… cho đến khi, bóng tối bao trùm và nó chìm hẳn trong cơn mê.
.
Ban chiều, khi ráng đỏ vừa quét ngang bầu trời, nó cùng cô Hạnh xuống phố đi dạo cho khuây khỏa. Vừa lúc nó nhìn thấy con bé Hy đang định băng ngang qua đường, rõ ràng… là đèn xanh mà. Vậy mà từ đâu có chiếc xe ô tô đen lao thẳng vào người con bé, kéo lê con bé cả một đoạn đường… là cố ý.
Nó khi ấy đứng sững sờ, qua lớp kính màu đen, nó thấy lờ mờ… một người phụ nữ.
Cảnh sát sẽ điều tra, điều tra được không? Sao bây giờ, nó chẳng còn lòng tin vào ai nữa.
Rồi sau này, nó sẽ sống làm sao đây?
Thức tỉnh trong màn đêm lạnh lẽo, Phong nằm gục bên giường bệnh của nó. Nó đưa mắt ngờ nghệch ra ngoài khung cửa sổ, lên bầu trời nhuộm sắc đen, hôm nay có sao đấy, nhưng sao không nhiều, cũng có trăng luôn đấy, nhưng trăng không tròn.
– Là… bà ta… – Bờ môi khô khẽ mấp máy, đôi mắt vô hồn không rời khỏi vị trí, mặt nó bây giờ đã chuyển sang màu tái.
Tiếng động đã đánh thức Phong, hắn dẹp ngay cơn buồn ngủ, bật dậy đầy lo lắng:
– Cậu tỉnh rồi à? Thấy trong người làm sao?
– Là bà ta. – Nó như người vô hồn hướng mắt về phía Phong, vô thức.
– Hả?
– Bà ta còn sống.
Trong đêm tối tĩnh mịch, nó nhỏ nhẹ thốt từng chữ. Có lẽ cơn đau khiến con người ta không còn tỉnh táo, nỗi mất mát quá lớn khiến những người còn sống phải gánh lấy, không biết làm gì ngoài cách chịu đựng, đợi nó trôi qua thật chậm…
Lặng người dưới gốc mận bên bờ sông, một địa điểm khá yên tĩnh, Nhi thẫn thờ tựa đầu lên vai Phong, tìm một nơi vững chắc. Đúng hơn, nó sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa, nó rất cần Phong… Cần lắm! Nó cứ sợ, mỗi khi nghiêng đầu qua, mái đầu tìm hoài không thấy được địa điểm dừng lại, lạc lõng giữa khoảng không nhẹ bẫng mà nặng trĩu…
Nhưng, nó đang suy nghĩ một điều gì đấy, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong cuộc.
Mi mắt nó khép hờ, khi trông thấy ai kia đã khuất bước ở góc xa, sau lùm cỏ… “Ai kia” đó, đã khắc tận sâu bóng hình trong tim nó, nhưng vết khắc đau đớn vẫn còn hoen rỉ máu. Phải chăng, “ai kia” cũng thế? Khi mà luôn tự nguyện làm cái bóng phía sau nó, theo chân nó mọi lúc nó khổ sở nhất… Nhưng, như đã nói, chỉ là một cái bóng, không sao chạm tới chủ nhân mà an ủi, không sao dám mở miệng cất lên những lời tận đáy lòng.
Vết cắt sâu còn chưa lành hẳn, nay lại nhận thêm một vết rạch khác, sâu hơn và đau hơn bao giờ hết.
Nó hận người đàn bà đó, nó sẽ khiến cho bà ta phải cảm nhận nỗi đau y chang nó, dù có hy sinh bất cứ ai đi nữa, ngay cả người nó yêu nhất trên đời còn tồn tại!!!
Tâm hồn nó, giờ đây ố nhòe những vết thương rồi… Nó chẳng cần gì nữa hết!
– Phong à… – Nó kéo dài chữ trong mỏi mệt, hàng mi cũng mỏi không muốn hoạt động, chớp mắt trong khó nhọc.
– Ừ. – Hắn vẫn ngồi im, mắt xa xăm chỉ đổi góc nhìn sang nó, một chút.
– Chia tay nhé…
Hắn quay phắt sang nó trong tức khắc, làm mái đầu của nó cũng phải trở về nguyên trạng bình thường.
– Cậu nói gì? – Mắt hắn nhìn hoang mang rõ rệt, như đang sợ một điều gì đó khủng khiếp sẽ ập đến, và chính bản thân mình thì không thể chống đỡ.
– Tôi mệt, và chẳng cần ai cả… Nên với tôi, cậu cũng chỉ là thừa thãi, ở bên cạnh, cậu sẽ chẳng nhận được gì đâu. – Kèm theo nụ cười nhạt thếch đến xót xa, bây giờ, nó sẽ chấm dứt tất cả mớ rối rắm, để bắt đầu một cuộc sống mới, một con đường nếu nói ra… ắt hẳn sẽ bị phản đối đến cùng.
– Tôi có thể chịu được. – Mệt mỏi từ nó đã lây qua hắn tự lúc nào, hay chính xác, khi tâm trạng nó không ổn định… thì hắn cũng sẽ như thế, hắn muốn gánh hết mọi ưu phiền từ nó, hay chí ít cũng là chia sẻ một chút.
Tự biết, nó lợi dụng tình cảm của mình để bóng dáng nhỏ bé ấy không cô đơn, hắn chấp nhận. Đơn giản vì hắn chỉ cần có thế, hắn có thể tự nguyện làm tất cả cho nó…
Bây giờ, lúc mà hắn cứ tưởng nó sẽ nương tựa vào vai hắn mãi đến hết cuộc đời, vì chẳng còn ai cạnh bên. Đơn độc quấn quanh thân thể đã không còn đủ quật cường mà mạnh mẽ nữa, bạn bè còn có cuộc sống riêng, dù vẫn quan tâm lẫn nhau nhưng không nhiều. Điều đó đã phai nhạt theo thời gian ẩm mốc. Vậy mà, nó lại quyết định đẩy hắn ra rìa, một mình một bóng tự sải bước trên con đường dài lắm ngoằn ngoèo.
Nghe trong tim, có nỗi đau nguội lạnh dần thức tỉnh…
– Không, – nó lắc đầu, bờ môi khô, mặt xanh xao, làn tóc vương lại trên gò má khi ngọn gió vừa vô tình quét ngang – tôi không muốn ràng buộc cậu, cậu tự hiểu tôi yêu ai, tôi lợi dụng cậu. Cậu biết rõ nữa là đằng khác! – Bỗng nó cười chua chát, cơn đau âm ỉ lan trong từng mạch máu – Nhưng, tôi cũng chợt nhận ra, bên cạnh cậu tôi vẫn chẳng có cảm giác gì, vẫn cô đơn và trống trải. Cậu như thứ rác rưởi tái chế mà tôi cần, bây giờ không cần nữa, nên tôi sẽ trả cậu về… Cảm nhận của cậu ra sao, tôi không quan tâm đâu. Cạnh cậu có khá nhiều cô đẹp ấy, đừng đâm sầm vào tôi nữa, nếu không muốn lại bị tôi xem là rác…
– Cậu… – Nét mặt Phong tái nhợt, con tim đánh những hồi đau đớn, cảm giác bất lực là đây sao? Cảm giác bị người yêu ruồng bỏ là đây sao? Mà… sao có thể gọi là người yêu được, bao lâu nay, thứ tình cảm ấy chỉ xuất phát từ một phía. Làm gì đây, khi không còn gì để níu kéo. Tình yêu trong hắn nào ruỗng mục theo thời gian, mà ngày càng mãnh liệt hơn. Làm gì… khi hắn lỡ yêu nó còn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian. Từng câu chữ của nó, như đâm từ từ những mũi dao sắc bén vào tim hắn. Đau khủng khiếp!!!
– Giờ… cậu có thể biến khỏi mắt tôi được rồi! – Nó nhìn thật sâu vào mắt hắn, không lảng tránh để chứng tỏ mình nói thật.
– Nhi à…
– À… cậu lại định dâng mình cho tôi nữa đấy à. Xin lỗi nhưng tôi chán ngấy nhìn cậu lắm rồi.
Khẽ cụp mi mắt, đôi tay buông thõng, chạm vào mặt cỏ, hắn từ từ đứng dậy. Nén cơn đau sắp bung ra khỏi lồng ngực, bàn chân chập chững từng bước, hắn không hề quay lại nhìn nó dù chỉ một lần. Khuất dần trong tầm mắt nó với tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.
Không cần hắn nữa sao? Được thôi, hắn cũng không cần đâu, thậm chí hắn cũng có thể sống tốt. Nhất định là như thế!!!
Nhưng… sao thế này, có cái gì đó ươn ướt lăn từ khóe mi, xuống gò má… qua bờ môi mím chặt. Tưởng chừng như hắn có thể khuỵu ngã ngay tại lúc này. Đau lắm!!! Chưa bao giờ hắn tưởng tượng nó sẽ dành cho hắn những điều như thế, hắn rất sợ mất nó… nhưng lúc này đây, hắn mất nó thật rồi. Làm được gì, khi ngay từ đầu… người quấn sợi dây ràng buộc quanh nó chính là hắn. Cho dù, thời gian có quay lại, hắn vẫn sẽ làm thế, chỉ cần được bên cạnh nó, một ngày thôi thì điều gì hắn cũng sẽ làm. Còn bây giờ, thật sự không thể làm gì nữa rồi. Hắn muốn tự trấn an mình, rằng nó đang bất ổn khi em gái bất chợt ra đi, sau này sẽ ổn lại mà. Nhưng mà, giọng điệu của nó chứng tỏ rằng không phải như thế. Nhìn nó kiên quyết đến mức hắn chẳng phản kháng được gì…
Thà hắn là người đi trước, còn hơn nhìn nó quay lưng. Như thế, sẽ đau hơn nhiều.
Nó lặng thinh nhìn dáng hắn dần xa, xa khỏi tầm tay với.
Nó không hối hận đâu, dù thật tâm trong tim nó đang dần thừa nhận… rằng nó thích Phong. Nó không muốn như thế này, có thích… rồi cũng sẽ hết. Bây giờ, nó sống chỉ với mục đích duy nhất…
Đã dần trở nên ích kỉ, lòng rắn rỏi được rèn giũa bấy lâu lấy lại được tinh thần.
Nếu, ở cạnh Phong thêm một thời gian nữa, chắc chắc Minh sẽ tự động rút ra khỏi con tim vốn chia làm hai ngăn lớn cho cả hai người con trai xuất hiện bên đời nó.
Nhưng, nó không cho phép, tình yêu với nó bây giờ như thứ xa xỉ, không ham thích chạm tới nữa.
Cứ chạm, rồi gai góc đâm vào tay…
***
Tác giả có 1 vài điều muốn nói với mn ạ, mong mn đọc được.
Ừm… tớ không thể theo truyện này được nữa, vì tớ không còn hứng thú và chẳng còn khả năng. Nhưng vì mn muốn đọc tiếp nên tớ đã cho ra phần 2, thực sự mà nói thì… tớ không phải là một tác giả có trách nhiệm, mấy ngày trước tớ có nói sẽ edit lại tất cả phần 1, nhưng mà… cảm nhận của tớ về truyện của mình là hết sức tệ. Vì vậy, cho dù tớ có cố gắng chữa lại thì tốn khá nhiều thời gian, tớ cũng biết mình viết rất dở, nhưng mà… nó dở còn hơn sức tưởng tượng của tớ. Cảm ơn mn đã cố gắng theo đến giờ này, và tớ nghĩ nên kết thúc. Hừm, tớ nghĩ rằng mn sẽ ghét tớ rất nhiều, vì tớ là một tác giả chẳng ra gì, không xứng đáng được làm một tác giả. Dù mn có ý kiến như thế nào thì tớ cũng không thể tiếp tục. Nhưng tớ sẽ tóm tắt diễn biến của phần 2, ở dưới đây.
Tóm tắt phần còn lại.
Sau khi chia tay Phong, Nhi đã quay lại với Minh. Nhưng không hạnh phúc như Minh tưởng, Nhi quay lại là có mục đích. Hắn cứ như một quân bài được điều khiển trong hai bàn tay, một công khai và một âm thầm.