<?php the_title(); ?>

Chị Ơi Anh Yêu Em

26.06.2014
Admin

Truyện: Chị Ơi Anh Yêu Em

Tác giả: Cusiu.
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Hayso1.Vn

**********************

Chap 1:

Quen chị qua một cuộc điện thoại, nghe giọng chị dễ thương quá, thế là thích, add yahoo, tìm FB. Rồi thì lân la làm quen, hai chị em cũng khá thân thiết trên Facebook và cũng hay chat chit với nhau qua yahoo, nhưng chưa gặp mặt lần nào. Ấn tượng ban đầu về chị là một ‘’bà chị”xì tin và có phần ngờ ngệch.

Rồi một dịp được phân công chở chị về sau buổi offline. Chị ngồi phía sau im re, còn mình cứ thế chạy xe một quãng đường dài mà không nói và cũng ko biết nói gì. Chị bỗng hỏi: “em buồn ngủ hả”. Nghĩ thế nào lại bảo: “dạ”. “Chị hát cho em nghe để đỡ buồn ngủ nha, hi”. Hơi bất ngờ nhưng cũng “dạ”lần nữa. Mình vốn dễ tính và ít nói.

Trời hơi lạnh vì có mưa phùn, chị ngồi thật sát phía sau nhưng không ôm. , thì thầm vào tai mình những bài hát trẻ con không đầu không cuối, giọng chị hát những bài trẻ con y như con nít hát, dễ thương, ngọng nghịu: “Chị ong nâu, mèo con rửa mặt, chú thỏ con, hai con thằn lằn con…”

Về nhà tự nhiên thấy vui vui, cười một mình, hát linh tinh chú mèo, chú thỏ ^^. Lúc chào chị về sao chị cười tươi quá, đáng yêu và hồn nhiên như kiểu cô bé hàng xóm”chào chú con đi học nghen”…Hình như có hơi nhớ chị…

Một tuần trôi qua nhanh chóng, cắm đầu làm việc và chạy lăng quăng, cũng không để ý đến chị nữa.

Rồi tối đó chat yahoo với chị, chị nói ngày mai chị phải xuống Thủ Đức nộp học phí. Mình bảo mai mình cũng có việc xuống đó, sẵn tiện để mình chở cho. Chị chần chừ mãi rồi cũng đồng ý, và hứa sẽ mời mình ăn kem làng ĐH để bù.

Thật ra mai mình chả có việc gì xuống đó cả, tự nhiên thấy muốn gặp chị, muốn chở chị đi, thế là nói bừa. Chắc là do bị ám ảnh tối hôm chở chị về…

Chị vào trường rồi, chả biết đi đâu. Thế là chạy lòng vòng giết thời gian và ngắm mấy em sinh viên của Làng. Hình như là vừa đi vừa huýt sáo, hát lầm bầm, lại là chú mèo, chú thỏ ^^!.

Chiều nắng quá, chưa muốn về, hai chị em mua kem vào hồ đá ăn và hóng mát. Hồ đá lúc nào cũng vậy, hay có những cặp sinh viên ra ngồi tâm sự thủ thỉ. Bọn mình thì kiếm một góc ở xa để ăn kem và tránh dòm ngó. Mình ngồi trên xe ăn, còn chị cứ tung tăng xem người ta câu cá, ngó nghiêng cô dâu chụp hình cưới, nghịch nước…

Mình đứng xa nhìn chị, thấy chị đang bắt con chuồn chuồn, rón rén nhè nhè, cứ cúi xuống thì nó lại bay. Tự nhiên thấy buồn cười quá, sao chị lại đáng yêu thế, như một con mèo con vậy.

Lúc về đùa chị: “chị như con nít á, quậy thấy ớn”. Chị cười: “chị là con nít mà, hehe”. Chị nói đúng, chị chỉ là một đứa con nít, mọi việc chị làm đều như con nít. Trừ việc, con nít thì không biết yêu!

Chap 2:

Sinh nhật chị, bạn bè vào Facebook viết tràn làn lên wall chúc mừng chị, bằng đủ kiểu, đủ thứ ngôn ngữ. Không hiểu sao mình chả chúc gì mà ngồi bấm like từ trên xuống dưới những lời chúc của người khác, vui như thể sinh nhật mình, thỉnh thoảng còn reply vài comment hộ chị: pudency:. Chị hỏi, mình chả biết trả lời sao, nói bừa nhưng giọng nghiêm túc: “Em bị mộng du đó chị ^^!”. Chị tròn mắt: “ủa thiệt hả?”. Chị ngố, nói cái gì cũng tin ^^!

Hôm đấy chị cũng có mời sinh nhật, nhưng mình không đi vì chị tổ chức sinh nhật với gia đình, mình thì ko giỏi giữ ý tứ với người lớn. Tối khuya chị nhắn tin: “Ăn bánh kem hok, mai chị đem qua cho nhen”. Trước giờ đi ăn sinh nhật mình chả bao giờ ăn bánh kem, nhưng tất nhiên là đồng ý. “Mai chị mang qua cho”như vậy lại được gặp chị, mấy ngày nay nghĩ tới chị hoài…

Buổi trưa đi học về thì chị gọi điện hỏi địa chỉ nhà mình rồi ghé thiệt. Bánh kem để trong balo từ sáng nên đã bị biến dạng. Chị cười hì hì: “để chị nặn lại cho”. Chị ngồi nặn miếng bánh, như trẻ con nghịch cát, tay chị nhỏ xíu, xinh xinh, nặn một hồi cũng ra hình cái đầu con mèo, có 2 cọng râu…^^!

Bữa đó cũng là lần đầu chị qua nhà chơi, mình ở một mình (trước đây thì 2 mình ^^). Bình thường thì nhà cửa rất dơ dáy nhưng hôm đó biết chị qua nên cũng ráng dọn lại cho sạch để đón chị. Chị đi lung tung trong phòng, ngó cái này, đụng cái kia, cái tật tò mò hay ngó nghiêng của chị, chị nói là muốn sửa hoài mà ko dc. Mình thì ko muốn chị sửa. Vì mình thích nhìn chị những lúc như vậy, cảm giác như ông bố trẻ ngồi nhìn cô con gái bé bỏng đang nghịch ngợm vậy ^^!

Buổi chiều trời mưa to quá, chị ở lại nhà mình ko về được. Áo mưa thì có, nhưng mình nói ko. Hai chị em coi hoạt hình disney. (Chị thích coi hoạt hình lắm, đặc biệt là phim Pucca, mỗi lần đến phim đó là chị lại dành remote để mở cho bằng được, mình với chị ‘’uýnh nhau”mấy lần vì điều này rùi: D)

Trời mưa nhanh tạnh quá, muốn mưa hoài mà ko dc, chị về mất tiêu rồi: pudency:. Sáu tháng kể từ ngày chia tay, lại có một đứa con gái coi phim cùng mình, ăn bánh với mình, cảm giác thật bồi hồi khó tả. Hồi đó nhớ có lần mình coi bộ phim”Mối tình chị em”cũng có cảnh 2 chị em ngồi coi hoạt hình với, tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn…^^

Nhà mình ở giữa khoảng cách giữa trường và nhà chị. Mỗi lần chị đi học buổi sáng, trưa lại phải chạy về nhà ăn cơm vì chị không ăn được cơm tiệm (chị yếu và nhiều bệnh lặt vặt, trong đó có đau bao tử) chiều lại chạy lên trường học. Rất mất thời gian, nắng nôi và mệt cho chị. Mình biết được điều này nên nói với chị: “Buổi trưa chị qua nhà em đi, hai chị em nấu cơm ăn, em cũng thích ăn cơm nhà, bữa giờ cơm tiệm hoài cũng ngán quá”. Mình biện đủ lý do chị cũng không chịu, cuối cùng mình dọa: “bữa giờ em thấy chị đen thui lui rồi đó, mùa này mà trưa nào chị cũng chạy lang bang ngoài đường, chị sắp thành con vịt xấu xí rồi, >: P”. Con gái sợ nhất là bị xấu đi, bị chê da đen và rám nắng, chị cũng không phải ngoại lệ…

Vậy là những hôm phải học cả ngày, chị qua nhà mình ăn cơm. Cơm gia đình!

Chap 3:

Từ ngày có chị, cuộc sống độc thân lay lắt của mình thú vị và đỡ tẻ nhạt hơn hẳn. Mình bắt đầu học nấu ăn bằng gu gồ:). Biết quét nhà, dọn dẹp nhà cửa, rửa chén sạch, biết phân biệt giữa quả bí và quả bầu, chiên cá sau ko bị cháy, ủi đồ sao cho phẳng, ăn cơm ko được bốc, không được xỉa răng bằng móng tay…

Trưa nào đi học về là mình cũng ráng về nhà ngay để chờ chị qua, bỏ qua hết những lời mời đi uống nước, tụ tập của bạn bè. Rồi hai chị em lọ mọ xoong chảo, rồi dọn cơm, ăn cơm. Mình thích dành ăn để chọc tức chị, hoạc giả đò bị nghẹn để chị hoảng hét toáng, rồi sau đó cười sằng sặc chọc quê chị: D

Chị ăn ít như con mèo, mình cũng kén ăn và ăn ít. Chị nói”ai nuôi 2 đứa mình thì đỡ tốn cơm”. Chị nói đúng”hai chị em mình mà lấy nhau sẽ không phải lo tiền mua gạo, hehe”. Chị nhéo: “thôi đi ông cụ”…

Ăn xong thì đánh bài coi đứa nào rửa chén, mình toàn ăn gian nên chị phải rửa hoài, lâu lắm mình thấy tội tội thì chịu thua chị một bữa, nhưng rồi cũng vứt đống chén đũa đó, dồn tới trưa mai cho chị rửa: “D.

Giờ nghỉ trưa cũng là giờ phá làng phá xóm của hai chị em, lúc thì đùa giỡn ầm ầm, lúc thì uýnh nhau cãi lộn ỏm tỏi dành tivi. Hứng lên thì mở karaoke online để thu âm. Chị hát nhạc Xuân Mai thì đc chứ nhạc tềnh êu thì dở ẹc. Mỗi lần chị hát mình lại đc dịp cười lăn lộn: “Chị hát không có dấu à, ối ối thảm họa âm nhạc, hát gì như xe chở heo tông xe chở vịt”. Nhiều lúc thái quá, chị xịu mặt”Không thèm hát nữa, cho cu hát một mình luôn”. Thấy chị ‘’giận hơn vu vơ”thì lại phải lò mò qua chọc cho chị hết giận. Chị dễ giận nhưng nhanh cười, nịnh nọt cù lét một xíu là lại nhe răng. Có khi vừa khóc vừa cười được, đã bảo chị là trẻ con…

Nhiều khi sáng dậy chỉ mong tới trưa để chị ghé, để chị qua nhà gọi í ới: “cu H ơi, cu H ơi”. Giọng chị dù la lớn cỡ nào cũng nhỏ xíu xiu, nhưng ngay cả khi ngủ say nhất, mình vẫn nghe đc và bật dật ngay. Mình đùa chị”Chị là cái đồng hồ báo thức của em nha, lần sau qua đừng gọi tên em mà kêu”cúc cu, cúc cu”là được”: – “. chị cười, nhưng trưa mai quên ngay, lại”cu H ới ời”. Chị ngố mà ^^!

Nhiều bữa bận việc hoạc kẹt xe, chị ghé trễ. Gọi điện thì ko nghe máy, nhắn tin ko trả lời, nóng ruột và bực chị vô cùng. Mình cứ đi qua đi lại trong nhà, cứ nghe tiếng xe máy tới là dòm đầu ra cửa ngó. Chị vừa tới là phi ngay ra cố làm mặt hình sự hỏi han đủ kiểu. Chị cười hì hì trình bày lý do, lần nào cũng thấy…có lý ^^! Lại hết giận ngay…

Biết là ngày mai chị lại qua, nhưng lần nào trước khi chị về cũng dặn: “mai chị qua nha nha”. Chị lè lưỡi”tôi biết rồi, biết rồi, nói câu khác đi ông tướng”. “Dạ hì hì”. Mai lại y như vậy”mai chị qua nha nha”. Chị la thì cãi: “tại chị lây ngố cho em rồi: P”.

Gần nửa năm hạnh phúc trôi qua nhanh chóng. Rồi cái ngày ấy cũng đến, nó làm đảo lộn tất cả…

Chap 4:

Mình còn nhớ như in đó là vào tối halloween lúc hai chị em đi chơi về (đi chung với một nhóm bạn thân). Chuyện đi chơi thì không có gì đáng nói vì cả hai đều vốn ham chơi nên quậy tưng đến khuya, khi đã mệt lử rồi mới chịu mò về.

Như mọi khi, mình chở chị về, chị ngồi sau ôm mình (thân rồi mà ^^), chả đứa nào còn đủ sức để nói chuyện nữa. Gần đến nhà chị, chị bỗng nói”H nè, hồi nãy anh M nói ảnh thích chị đó”. Tự nhiên mình tỉnh hẳn, hình như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Giọng mình lạc đi nhưng vẫn cố bình tĩnh”Dạ…”. Tiếng dạ ngắn lắm, nhưng thật sự mình lúc đó chỉ muốn toáng lên”Rồi chị nói sao? Ổng nói lúc nào? Có khi nào ổng chọc chị ko? hình như ổng có bồ rồi mà? hàng trăm câu hỏi mình muốn hỏi chị, dồn dập, liên tiếp…Nhưng không hiểu sao, mình nghẹn họng không thể nào thốt lên được. Mình chạy xe chậm lại, chậm một cách vô thức mà chính mình cũng ko biết. Chị nói tiếp, nói nhỏ, nhưng đáng sợ lắm, như có cái gì đó đâm chọt vào tim mình: “Hình như chị cũng thích aM H ơi, em thấy aM sao, được hok?…

Mình chạy xe về nhà như người mất hồn, đầu óc mụ mị như vừa đánh rơi một cái gì đó rất quý giá. Nhưng lại ko biết đó là vật gì, và quan trọng, là rơi nó ở đâu. Nói chung! Trống rỗng…

Bữa đó ko về nhà mà mình ra nhà hát Thành Phố ngồi tự kỷ, nghĩ ngợi…

Anh M, 28t, mới nhận bằng thạc sĩ, ko đẹp trai lắm nhưng lãng tử và giàu. Xét về mọi mặt, anh M hiển nhiên ăn đứt một thằng sinh viên quèn là mình. Mình cũng thích aM vì ổng vui tính và bình dân, thỉnh thoảng 2 ae có đi nhậu, tán dóc. Trong một lần dẫn chị đi chơi thì chị gặp ổng, sau đó thì thường xuyên hơn vì mình đi đâu chị cũng mè nheo đòi đi theo.

Ngồi ra soát lại những gì đã trải qua giữa mình, aM và chị. Mình chợt ngộ ra những điều mà bình thường mình không hề để ý:

Tại sao aM hay kêu mình rủ theo chị mỗi lần đi chơi.?

Tại sao aM hay đòi chở chị về thay mình.?

Tại sao aM hay khen chị đáng yêu.?

Tại sao…????

Và quan trọng nhất, là tại sao mỗi lần nhắc tới aM là chị nói liên hồi như rà trúng sóng.

Tối đó chị vẫn gọi hỏi xem mình đã về nhà an toàn chưa, vẫn chúc mình ngủ ngon bằng một tin nhắn xùy tin dễ thương nhiều ký hiệu. Nhưng sao mình thấy lạ lắm, cảm giác như chị cũng gọi, cũng nhắn tin chúc ngủ ngon với aM hệt như với mình. Tự nhiên mình thấy bực bội khó chịu một cách vô lý.

Hình như mình ghen thì phải. Kiểu ghen của con nít khi bố mẹ sinh em bé? không phải!. Hay là sự ích kỷ nho nhỏ khi đứa bạn thân có người yêu? Cũng ko phải nốt!

Cho đến lúc này, mình mới dám thừa nhận. Hình như (hay là đúng thế) mình yêu chị mất rồi. Lần đầu tiên kể từ ngày quen chị, mình nằm nghĩ ngợi cả đêm về chị, mọi thứ về chị. Hình ảnh về chị cứ trôi từ từ qua như cuốn phim cuộc đời của những người đang hấp hối…Thật sự, mình đang sợ, rất sợ mất chị, cảm giác hoang mang như một chú gà con ngậm một con giun lớn quá cỡ, ko thể nuốt trôi, xung quanh là một bầy gà lớn hung hãn…

Chap 5:

Chị chưa chính thức nhận lời yêu aM, chị bảo aM rằng hãy cho chị thời gian. Nhưng việc đó cũng khiến mình – một thằng ích kỷ, gần như chỉ có mỗi chị là bạn thân nhất, phát điên!.

AM đã chính thức săn đón chị một cách công khai, anh hay qua nhà mình vào buổi trưa, mang cái này cái nọ qua nói là cho 2 chị em ăn tẩm bổ, lúc thì nói đi ngang sẵn tiện ghé qua xem hai đứa hôm nay ăn gì, khi thì dành đón chị đi học về rồi ở lại buổi trưa, thỉnh thoảng còn ăn cơm chung. Tất nhiên là do chị mời.

Những lúc aM tới, mình cảm thấy lạc lõng và nặng nề vô cùng. Mình phải đóng kịch vui vẻ, phải cười nói, phải cố tỏ vẻ bình thường khi thấy họ trêu chọc nhau, mà việc đó, lẽ ra là dành cho chị em mình. Mình không coi aM là cái gai trong mắt, nhưng thật sự, mình rất ghét aM qua nhà mình…: (

Những hôm đó, chị ko còn xắn tay áo cho mình mỗi khi mình đi học nữa, chị ko còn chọc mình”chồng trẻ ở nhà nấu cơm, vợ đi học đây”rồi chào mình kiểu hai tay vẫy vẫy, đầu lúc lắc nữa: (. Cũng ko còn cảnh 2 chị em dành nhau ăn, hát hò inh ỏi để hàng xóm chửi xéo nữa, không còn cái điệu bộ cuống cuồng khi mình cố tình hẹn thêm giờ để chị ở lại lâu hơn nữa nữa. . Chẳng còn gì hết, buổi trưa chán ngắt và bỗng dài lê thê…

Nói cách khác, mình cảm thấy những lúc aM qua, chị ko còn quan tâm gì đến mình nữa. Nhìn những lúc chị ra cửa ngóng aM, hệt như mình ngóng chị, mình thấy buồn dã man mà chẳng biết làm gì, người mệt mỏi, mềm nhũn…

Chị ngơ ngáo đâu có nhận ra thái độ của mình, lâu lâu thấy mình buồn buồn và ít nói thì chỉ hỏi han: “hôm nay em sao vậy, mệt hả, chị đi mua thuốc với đồ ăn cho em nha”. Chị ơi, chị khờ lắm, em đâu có bịnh, em đâu có cần thuốc của chị, mà chị cũng đâu cần đi mua, chị có sẵn rồi, nhiều lắm…

Việc này kéo dài một thời gian, nó khiến mình không còn tâm trí làm gì, và cũng không biết phải làm sao để thay đổi cả, mình cảm thấy bất lực vô cùng. Có khi mỗi sáng thức dậy, mình chỉ còn biết cầu mong một điều rất đơn giản là hôm nay aM không đến. Mình sẽ nấu cơm thật ngon, 2 chị em vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa, rồi đùn đẩy nhau rửa chén…Những việc bình thường trước đây sao bỗng thấy xa vời quá…

Kết cục là mình hay cáu vô lý với chị mỗi lần chị nhắc tới aM, mỗi lần chị nghe điện thoại của aM khi đang ăn cơm, khi đang làm dở việc gì đó. Mỗi lần nghe chị lặp đi lặp lại”aM hôm nay đi đâu rồi ta? Sao giờ này chưa tới ta,? Có chuyện j hok ta”…Mình bực mình cáu gắt thì chị chỉ lè lưỡi rồi cười, lâu lâu còn chọc mình”em ghen hả, lêu lêu”. Nhìn chị mình chỉ muốn gào lên”đúng rồi, em đang ghen, ghen muốn nổ óc luôn đây…”. Nhưng mà mình có bao giờ dám nói đâu…

Thỉnh thoảng (nói thật là thường xuyên), mình hay đọc trộm tin nhắn của chị: (. Có lúc còn xóa những tin nhắn bay bướm của aM gởi chị lúc chị chưa kịp đọc. Nhiều khi điện thoại chị hết pin, aM gọi cho mình hỏi chị hôm nay có qua ko, mình nói dối…

Mình như thằng điên tìm mọi cách ngu ngốc và vớ vẩn nhất để ngăn cản aM và chị. Nhưng hình như, tất cả đều vô ích!

Hôm đó mình đang có chuyện rất bực mình ở lớp, nó khiến mình cáu tiết cho đến tận lúc về đến nhà. Trưa đó aM ko qua, cũng coi như đỡ được một phần bực dọc. Sau khi ăn cơm xong thì mình ngồi online, chị ngồi hay tay chống cằm, lúc lắc cái đầu ngắm con mèo con mình mới đem về. Chị hỏi:

– Nè H, sao bé mèo này nó ngủ wài à, c kêu nó dậy ăn nha, tội nghịp quá…

– Kệ nó đi chị, nó là mèo con, như con nít á, nên nó chỉ thích ngủ thôi, xíu nữa nó đói là tự dậy ăn à…

– Hôm qua chị qua nhà aM, con mèo nhà ảnh cũng nhỏ xíu, mà hok có chịu ngủ, nó quậy ghê lắm.

Không hiểu sao lúc đó mình nổi điên, mình gào toáng lên: “Thì chị qua nhà aM mà chơi với con mèo đó, để im cho nó ngủ”: ah:

Chị sựng người như bất động. Hình như chị đang ko hiểu có chuyện gì sảy ra với mình, chị không hiểu là ko phải vì con mèo, mà là vì chuyện chị đi chơi với aM hôm qua, mà mình không biết. Nó khiến mình nổi nóng vô lý. (Sau này mình mới biết hôm đó chị qua nhà ổng để lấy 1 thứ cho mình: sad:)

Mất 5 giây để mình kịp thấy hối hận vô cùng, mình bỗng thấy có lỗi kinh khủng khi thấy chị ngồi im, sợ hãi không dám nhìn mình, hình như sắp khóc…

Chị bỗng nói một câu mà đến giờ nghĩ lại mình còn thấy rợn người: “bây giờ em khác ngày xưa lắm H ơi, em ko còn thương chị nữa…”. Rồi chị khóc…

Tay chân mình bỗng bấn loạn, mình loay hoay như gà mắc tóc. Chỉ muốn bay đến chị, ôm thật chặt chị, nghiền nát chị, hét vào mặt chị: “Em mà ko thương chị à??? Em thương chị còn hơn chính mình nữa, chị có biết ko, biết không…”

Nhưng thằng ngu là mình đã không làm gì cả. Mình ngồi bất động, cơ thể nhão nhoẹt, miệng lắp bắp: “Em xin lỗi…”

Chap 6:

Không khí tự nhiên trở nên nặng nề và căng thẳng như dây đàn vậy, chị ngồi thu lu một góc, không hiểu có chuyện j đang sảy ra với mình, một thằng mà ngày thường ít nói và sao- cũng- được, chả bao giờ mình quát mắng nặng nề như vậy với chị cả.

Mình lại ngồi gần nắm tay chị mà ko dám nói gì. Sao tay chị mềm quá, sao mắt chị đỏ quá, ướt hết áo rồi chị ơi, chị đừng khóc nữa, H sai rồi, H ân hận lắm, sao H lại la chị chứ, H điên rồi…: ((

Nhìn bộ dạng và thái độ của mình lúc đó chắc chị cũng hiểu, chị cố cười nhẹ như để trấn an và tha lỗi cho mình. Nước mắt chị vẫn chảy, chị hiền lắm, lại hay khóc nhè nữa. Biết vậy rồi mà mình vẫn làm chị buồn, mình thật là…

Lúc chị dắt xe ra cổng, mình lẽo đẽo theo chị như đứa trẻ theo bố nó về nhà, lúc bố nó vừa đi họp phụ huynh về. Sợ hãi và lo lắng y như vậy…

Chị thấy vậy đuổi mình vô nhà: “thôi em vô đi, chị không sao mà”. Lúc xe chị lăn bánh rồi, mình mới chợt nhớ ra và gào toáng lên như mọi ngày: “Mai chị qua nha nha nha…”. Mình gào xong mới thấy là hình như hơi to quá, chắc cả xóm nghe thấy. Chị dừng xe, ngó đầu lại ra dấu chào mình lần nữa, kiểu chào riêng của chị…Kiểu chào ấy, cả đời này, mình sẽ ko bao giờ quên được…

Buổi tối, mình vừa ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn của chị: “Chị hiểu rồi H à. “. Tin nhắn ngắn ngủn nhưng thật đáng sợ. Chị hiểu gì? hiểu như thế nào? chị đang nghĩ gì vậy? trời ơi?. Mình reply tin nhắn, cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, ko biết trả lời hay hỏi chị như thế nào.

Cuối cùng ko đợi mình reply, chị nhắn tiếp cho mình: “Xíu nữa H qua nhà chị nha, chị có cái này cho H”. Mình đi ngay ko suy nghĩ, chạy thẳng qua nhà chị, chạy nhanh lắm…

Mình đứng chờ chị ở chỗ quen thuộc, chị từ hẻm ra, mặc bồ đồ ngủ trẻ con, chân đi đôi dép tổ ong quá cỡ, tay chị cầm một con mèo bằng bông to bự, trắng toát. Mình đứng im re…

Chị đưa con mèo cho mình rồi nói, nhẹ lắm, thỏ thẻ như trẻ con xin mua đồ chơi: “Tặng H nè, chị nhờ em gái aM đặt mua dùm đó (chị qua nhà aM là vì vậy), bữa giờ thấy H buồn buồn, hỏi thì H ko nói, chị có làm sai gì thì đừng giận chị nha, đừng nghỉ chơi với chị nghen, tội chị…”. Mình thật ko ngờ chị lại nghĩ vậy, cái chị hiểu ra là đây ư? Trời ơi bà chị ngốc nghếch của em ơi, em thương chị còn không hết, sao mà giận chị được…

Nói thật là nhìn mặt mà thái độ chị lúc đó, mình thấy thương chị vô hạn, hơn cả nghìn lần trước đây, mắt mình, hình như lúc đó có ướt ướt. Mình ôm con mèo từ tay chị, nói nhỏ”Sao chị nói vậy, mình là chị em mà, tại bữa giờ em có nhiều chuyện bực bội trên lớp quá nên vậy, mai chị em mình đi ăn kem nha, coi như em bù cho chị con mèo này, hì…”. Chị cười tươi lắm, mới buồn xo như cún con vậy mà đã cười đc, chị thật là…^^

Mình vui sướng chạy xe về nhà. Nếu ai đó đã từng thấy một thanh niên ăn mặc bụi bặm, vừa chạy xe một tay, tay kia ôm con mèo bông to đùng, mặt thì rất là hý hửng, thì đó chính là mình đấy!. Hình như lúc đó mình cảm giác tất cả mọi người đều để ý mình, đặc biệt là lúc mình dừng đèn đỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, cái nhìn dành cho một kẻ tâm thần hoạc biến thái…

Mặc kệ ai nhìn thì nhìn, còn mình thì chỉ muốn quát vào mặt họ: “Nhìn cái gì, mèo chị tôi tặng đấy, các người ko bao giờ có con mèo này đâu, các người là một lũ bất hạnh…”.

Hôm đấy mình ôm con mèo ngủ, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nó. Mèo ơi tao sẽ ôm mày thật chặt, sẽ không ai cướp được mày khỏi tay tao…: dreaming:

Chap 7:

Những ngày kế tiếp sau đêm đó, đi ngược với thái độ cố gắng bình thường hóa mọi chuyện và kiềm chế cảm xúc của mình, aM ngày càng săn đón chị nhiều hơn. Chị cũng hay vô tâm nhắc đến aM trước mặt mình. Cũng đúng thôi, chị hiểu sai hết rồi…

Có lần đến đón chị học AV về, mình thấy aM ngồi trên xe chờ chị sẵn với 1 bông hoa. Mình bần thần một lúc thì hiểu, hèn gì tối qua aM hỏi hôm nay chị có đi học av ko, mấy giờ thì về?…

Chị gọi cho mình bảo đã tan học rồi, ko hiểu sao mình lại bực dọc, nói rất nhanh: “chị ra cổng nhé, có người chờ chở chị về rồi đó”rồi cúp máy cái rụp, ko đợi chị hỏi gì thêm. Mình thấy khó chịu, giận chị một cách vô lý. Chị đâu có biết là aM chờ mình ngoài cổng, chị vẫn gọi cho mình cơ mà?. Về đến nhà mình mới nhận ra điều hết sức đơn giản đó, nhưng ko kịp nữa rồi…

Chị nhắn tin: “H hôm nay bận hả, xíu chị mua bánh về cho, chị đang đi chơi với aM, hehe”. Chị đi ăn uống lúc nào cũng nghĩ tới mình, chị thương mình lắm, lúc nào cũng bắt mình phải ăn uống cho mập lên”để mai mốt bảo vệ chị, để có con nào nó ngó nữa chứ”. Có lần chị chạy xe giữa khuya mang hộp cơm qua cho mình, vì thấy mình ghi status trên Facebook là: “đói mờ mắt”. Mình la chị”Khuya vậy rồi còn đi đc nữa, xíu em lại phải dắt chị về nữa, hừm”. Chị lè lưỡi: “Cơm dư nhà chị, mang cho em ăn ko thì bỏ uổng, hehe”. Cơm dư mà sao nóng quá, đồ ăn ngon quá, ăn cơm ko cũng thấy ngọt lịm, ngọt kiểu lạ lắm, ko phải do enzyme…

Chị về, mua bánh thật. Nhưng mình ko nhìn vào hộp bánh, mà là gói quà chị đang cầm trên tay. Chị mở ra khoe mình, một cái ống heo xinh xắn. “AM tặng đó, xinh ha”. Lúc đó, ước gì bây giờ mình có thể quay ngược thời gian để tự tát vào mặt mình, tát vào mặt cái thằng đã nói câu: “Ai cho gì chị cũng lấy vậy?”. Mình thề là ko hiểu sao mình lại nói cái câu đó nữa. Mình…

Mắt chị tròn xoe, ngơ ngác: “em…em nói kiểu gì vậy…”. Mình là thằng rất dở xử lý tình huống khi lỡ miệng, nếu không muốn nói là càng cố càng tệ. Mình đã trả lời thái độ của chị bằng một câu nữa, nhẹ hơn, như để lấp liếm: “Chị lấy cái đó làm gì, em mua cho chị cũng đc mà”. Nói xong mình mới chợt nhận ra một điều, mình chưa từng dắt chị đi xem phim, chưa từng dắt chị đi những chỗ vui chơi mà chị thích, và chưa từng…mua quà cho chị, dù đó chỉ là một bông hoa chờ trước cổng trường. Mình đã sai lầm nghĩ rằng, chị em thân thiết thì cần gì quà…

Chị hơi buồn buồn, chị buồn thì dễ nhận ra lắm. Chị giải thích là chị cũng không tính lấy vì nhà chị có rồi, chị mang về cho mình đựng tiền xu, chị…Nhìn chị lúc đó, mình thấy mình khốn nạn quá, sao chị ko chửi em đi, sao chị ko vứt ngay cái ống heo ấy với vẻ bực tức đi, sao chị lại phải giải thích với 1 thằng như em làm gì, em ko đáng…

Cuối tuần đó mình có việc phải về quê 2 ngày. Mình nóng ruột gọi cho chị liên tục, nhiều khi gọi xong mới nghĩ ra nội dung để nói, nhiều khi chỉ một nội dung nhưng mình cố tình nói làm 2 lần, nhiều khi gọi chỉ để nói: “chị nói gì cho em nghe đi, hehe…”. Ngày nào cũng nghe giọng chị, mình quen rồi, đã nói, chị là cái chuông báo thức của mình mà.

Chỉ 2 ngày xa chị mà mình thấy nhớ kinh khủng, vừa xong việc là mình lên SG ngay. Đến nơi thì gọi cho chị không được, liều mạng gọi qua nhà thì mẹ chị bảo chị chưa về. Tuy mới 10pm, ở SG vẫn còn chưa khuya lắm, nhưng mình muốn điên lên vì lo cho chị. Chị nhát lắm, lại ngờ ngệch nữa, có lần chị bị người ta giật đồ, té xe, chị nằm ngủ trưa còn nói mớ như con nít…

Mình gọi hết cho bạn chị cũng ko ai đi với chị, mình còn lên facebook qua viết lên wall với nội dung”tìm trẻ lạc”mong chị online ở đâu thì đọc được. Trước đây chị cũng hay viết ntn lên wall để chọc mình.

Cuối cùng mình mới sực nhớ đến…aM. Mình gọi cho aM thì nhận dc tiếng ò ý e đáng sợ. Đến lúc này, trí tưởng tượng của mình đc dịp phát huy, mình nghĩ ra đủ giả thiết, nghĩ xem nếu họ đi chung với nhau thì sẽ đi những đâu, làm những gì, sao giờ này còn chưa về, cả hai lại còn tắt máy. AM thì từng trải như vậy, chị thì…

Càng tường tượng mình càng thấy sợ, mình chạy đi kiếm hết những quán cafe quen, những chỗ mà bọn mình hay lui tới, nhưng đều ko có. Mình điên loạn lên như một người bố tìm đứa con gái thất lạc…

Quá mệt mỏi vì phải chạy xe lên gần 8 tiếng đồng hồ, rồi chạy khắp nơi tìm chị, chán nản và đuối sức, mình quay về nhà chị, ngồi chờ đầu hẻm, một chỗ khá xa và khuất. Và mình thấy một cảnh mà mình sẽ mãi ko bao giờ quên. AM chở chị về, đến đầu hẻm nhà chị thì dừng xe để chị xuống, đúng chỗ mà mình hay dừng. Mình đứng xa nhưng nhìn rõ lắm, aM ôm chị, rất nhanh, nhanh lắm, nhanh khiến chị và tất nhiên cả mình đều bất ngờ. Mình như hóa thành đá, tay chân mình bỗng trở nên vô dụng, người mềm như cọng bún. Mọi lo lắng cho chị, mọi suy nghĩ lời nói trách móc đã chuẩn bị đều tiêu tan hết, hết sạch ko còn gì nữa, mình đứng một chỗ như người chết rồi, lạnh toát…

Chị có hơi phản ứng, chị đẩy aM ra…Nhưng đôi bàn tay yếu ớt của chị làm sao đẩy được một gã đàn ông to lớn như aM, làm sao đẩy được chị ơi…(nhưng cho đến giờ em cũng muốn hỏi chị, thật sự lúc chị có muốn đẩy aM ra ko hả chị?. )…Tay chị buông thõng, aM nói gì đó, nói rất nhiều, nói như thể không để cho chị nói. Nhìn thấy cảnh đó, ai cũng biết, aM đang tỏ tình với chị, đang ‘’bộc lộ”hết tấm lòng với chị. Tấm lòng mà anh ta không chỉ dành riêng cho chị…

Chap 8:

Sáng sớm hôm sau chị đã qua nhà mình, chắc vì chị nhận đc một đống tin nhắn của mình và cả tin trên Facebook. Lúc đấy mình đang ngủ, có nghe chị gọi nhưng mình cố tình không ra mở cửa. Thật ra là chị cũng có chìa khóa nhưng lần nào mình cũng ra tận nơi để còn dắt xe dùm chị, xách balo dùm chị, để thấy chị nhanh hơn vài giây…

Chị bước vào phòng, hổn hển: “Sao tối qua em tắt máy, em đi đâu mà…”. Chưa hỏi hết câu thì chị ngưng, có lẽ vì chị đã thấy cái điện thoại nát bét nơi góc tường, cái quạt gãy cổ và một số thứ lung tung đầy phòng. Kết quả của cơn điên tối qua của mình.

Không đợi chị hỏi thêm, mình hỏi chị với bộ mặt tỉnh rụi: “Chị có biết là hôm qua em lo cho chị như thế nào ko, em tìm chị mệt mỏi như thế nào ko, chị cũng biết là hôm qua em lên mà…?”. Chị hơi hoảng sợ, có lẽ vì chị lần đầu tiên thấy thái độ của mình như vậy, chị run run: “Hôm qua đt chị hết pin, nhưng mà chị có nhờ aM nhắn cho em rồi mà…”. Mình hét lên: “nhờ anh M nhắn tin á? chẳng có tin nhắn nào hết, chẳng có cái j hết, chị…”.

Chị thút thít, hai bàn tay chị giữ chặt lấy nhau: “Em đừng làm chị sợ…, hôm qua chị về trễ, điện thoại chị hết pin, hết pin mà, với lại chị lớn rồi mà…”.

Mình được thể làm tới (bây giờ nghĩ lại thấy ngày xưa mình bắt nạt chị ghê quá, mình có là- cái- gì của chị đâu cơ chứ): “Chị mà lớn à? chị lớn sao suốt ngày khóc nhè, sao suốt ngày coi phim hoạt hình? sao suốt ngày cứ hát luyên thuyên vớ vẩn? suốt ngày bắt em dẫn về vì sợ ma? Chị lớn lắm rồi, lớn tới mức ôm đàn ông giữa đường cũng ko biết ngại…”

Mình buột miệng, thật ra mình không hề có ý định nói câu đó. Chị đứng im, cúi gằm mặt ko dám nói gì, chị đã hiểu nguyên nhân tức giận của mình, cảm giác lúc đó chị đang xấu hổ và sợ mình lắm.

Mình cũng ko nói gì thêm nữa, ngồi im trên giường. Chị cặm cụi dọn dẹp phòng cho mình, mắt ko dám nhìn mình, tóc xõa xuống nên mình ko để ý là chị có khóc hay ko. Nhìn chị mình bỗng thấy tội tội, sự giận giữ vô lý (hoạc có lý, nhưng chủ quan) của mình cũng nguôi ngoai đi phần nào…

Không hiểu lúc đó chị nghĩ gì, chị bỗng chạy lại, ôm mình thật chặt, khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ đc khóc. Mình cũng bất ngờ và shock nặng, chị nói nhiều lắm, giàn giụa. Chị nói là chị thấy mình lo lắng cho chị như vậy, chị xúc động lắm, lần đầu tiên có người lo cho chị như vậy, chạy xông xáo khắp nơi tìm chị như vậy, nghe mình chửi chị ko hề giận mà chỉ thấy thương mình và hạnh phúc. Chị xin lỗi mình, lặp đi lặp lại, chị nói chị cũng coi mình như em ruột, như gia đình của chị vậy, chị ko ngờ mình lại lo cho chị đến vậy, sau này dù có chuyện gì, chị cũng ko bao giờ bỏ rơi mình…

Đến lúc này, mọi thứ ảm ảnh mình từ tối hôm qua dường như tan biến gần hết, mình lại trở về con người thật, dễ mủi lòng và mụ mị. Người con gái mà mình yêu thương nhất đang ở trong vòng tay mình, nói những lời yêu thương với mình, dù chỉ là yêu thương theo kiểu gia đình, nó làm mọi thứ trong cơ thể dường như tan chảy. Mình cũng ôm chị, vuốt tóc và lau nước mắt cho chị, nói gì đó mà mình ko còn nhớ rõ, cũng rất nhiều nhưng tuyệt nhiên, tuyệt nhiên ko có từ yêu nào trong đó cả…

Chị phải đi học, hai chị em vẫn lý lắc chào hỏi như mọi hôm, nhưng có phần gượng gạo, có lẽ ảnh hưởng từ cái ôm thật dài vừa nãy…

Chị đi một lúc lâu thì mình mở nguồn điện thoại lên, hồi nãy chị đã ráp nó lại cho mình. Vô số tin nhắn của chị đc gởi tới, trong đó có một tin mà đến bây giờ mình vẫn còn giữ: “chị nhận lời yêu aM rồi đó cu, hihi”…Mình đọc tin nhắn, tay run rẩy ko cầm nổi điện thoại, có cái gì đó vỡ vụn…

Chap 9:

Một tuần sau đó, mình gần như sống trong tuyệt vọng, cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, muốn sốt. Thật sự là mình không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở nhà nằm lì một chỗ hoạc online (mình reg nick voz cũng vào thời điểm này, ae voz đã giúp mình bớt tự kỷ rất nhiều), chẳng còn muốn đi chơi với bạn bè, tự tra tấn mình bằng thứ nhạc brutal death điên loạn. Mình gần như buông xuôi…

Cố gắng cuối cùng của mình là mỗi lần chị đi chơi với aM mình hay tìm mọi cách để gọi cho chị, biện mọi lý do để gọi, để sms, thậm chí có những lí do ngớ ngẩn mà mình chỉ vội nghĩ ra sau khi gọi, như dặn chị đừng ngồi Hàn Thuyên kẻo…muỗi chích, hỏi chị ăn sáng chưa vào lúc 1pm, thậm chí gọi để hỏi chị…mấy giờ rồi… Mình đang phá hôi họ một cách thực dụng nhất, làm một con troll đúng nghĩa.

Những lúc họ đi chơi tối với nhau, khoảng 9: 30pm là mình gọi liên tục bắt chị về nhà. Có lúc chị đùa ‘’ em quản lý chị còn ghê hơn ba chị nữa ‘’, nhưng tuyệt nhiên mình chưa bao giờ mình thấy chị khó chịu hay cảm thấy bị làm phiền. Chị nói ‘’ từ nay em thành cái chuông báo thức của chị rồi, mà chuông này bị lỗi, kêu liên tục, haha”. Mình cũng cười, gượng gạo.

Chỉ có aM là cảm thấy bị làm phiền, có lần anh nói với mình, nửa đùa nửa thật: ‘’ chú mày cứ gọi liên tục, anh có ăn thịt chị chú đâu mà lo, đi chơi với anh thì ko ai dám làm gì đâu ‘’. Mình cười trừ mà không nói gì, mình hiểu anh ta nói khéo…

Thật ra cho đến lúc này, aM vẫn nghĩ mình là em họ của chị, bởi vì mình giới thiệu như thế, chị cũng thừa nhận điều này (với aM và mọi người) vì vài lý do tế nhị…

Mình làm như vậy gần như ko có tác dụng gì, mình cũng biết. Nhưng mình sợ cái điều đó xảy ra lắm, mình là thằng cũng đã trải qua 1 mối tình, ko phải là trai tơ gì và suy nghĩ cũng ko gọi là quá trong sáng. Nhưng chị của mình thì khác, chị như một tờ giấy trắng vậy, mình sợ, rất sợ tờ giấy ấy vấy bẩn. Ở chung với chị, ăn chung, thỉnh thoảng ngủ chung giường, ko phải là mình ko có cảm giác gì”con người chứ đâu phải khúc củi”, nhưng nếu ai tiếp xúc với chị sẽ thấy, chị chỉ là một cô bé con, một thiên thần trong sáng…Làm điều gì đó với chị là ác độc, là khốn nạn còn hơn con quỷ…

Hai tuần trôi qua, chị và aM ngày càng thân thiết hơn. Chị rạng rỡ và yêu đời hẳn so với sự tiều tụy của mình. Chị vô tâm quá chị ơi, tình yêu khiến cho chị vô tâm từ lúc nào…AM là mối tình đầu của chị mặc dù chị có khá nhiều người theo đuổi, . Mối tình đầu của cô gái hay mơ mộng, lúc nào cũng mong gặp được bạch mã hoàng tử, mơ về một tình yêu đẹp như cổ tích, chị yêu như kiểu một cô bé 5 tuổi yêu một cu cậu có má lún đồng tiền cùng lớp mẫu giáo vậy…

Nhưng bà chị đáng thương của tôi ơi, anh ta ko phải là bạch mã hoàng tử, anh ta cũng ko phải là cậu bé đáng yêu kia. Anh ta chỉ là một gã thợ săn cưỡi trên con xích thố hung hãn. Và chị, chị cũng ko phải là công chúa, chị chỉ là một con thỏ con ngơ ngác, chiến lợi phẩm trong 1 cuộc đi săn của anh ta thôi…

Buổi tối đó, có thể coi là định mệnh. Nó làm mọi việc gần như xáo trộn, biến mình thành một thằng tiểu nhân và khiến anh ta trở lại đúng với con người thật của mình.

Tối đó mình đi chơi về khá trễ, điện thoại hết pin từ tối nên ko thể gọi cho chị đc. Vừa đến nhà thì việc đầu tiên mình làm là cắm sạc và gọi ngay cho chị, phím ưu tiên bằng chữ C. Điện thoại chị ko liên lạc được, mình tắt máy gần như ngay lập tức và chuyển sang gọi cho aM. Người nghe máy ko phải là aM mà là một giọng nữ trầm, mình hỏi vội:

– Xin lỗi cô cho con gặp aM đc ko ạ.?

– AM đang tắm rồi con ạ.

Mình vừa cám ơn và định cúp máy thì bên kia hóm hỉnh:

– Xíu cô kêu aM gọi lại cho nha, mà cô là bạn gái của aM chứ ko phải mama aM đâu, bộ giọng cô già lắm hả, hihi.

Mình bần thần một lúc lâu ko nói đc gì, chị ấy alo mấy lần ko nghe j rồi cũng cúp máy. Hàng loạt câu hỏi tỏa ra trong đầu mình, bạn gái aM à? Thật hay đùa vậy? Chị thì sao? Trời ạ?

Khuya thì mình nhận đc tin nhắn của chị chúc ngủ ngon, chị ở nhà học bài cả buổi tối, điên thoại sạc pin nên ko để ý…

Mình biết là chị nhắn hai tin, cho mình và cho aM. Anh ta sẽ đọc nó lúc đang trên giường với một người đàn bà khác. Nghĩ đến đây thôi mình thấy thương chị và sôi máu vô cùng, sao anh ta có thể làm thế với chị của mình chứ? thật khốn nạn và đểu cáng mà. Mình chỉ mong trời sáng thật nhanh…

Chap 10:

Tối đó mình cũng nghĩ đến vài người, những người mà trước đây có lần aM dắt đi chơi chung (trước khi aM quen chị). Nhưng người mình nghĩ đến nhiều nhất chỉ có một chị mà có lần aM nhờ mình chở về. Mình lầm lì và chị đó cũng khá lớn tuổi nên cũng chỉ chở về tới nhà cho hết trách nhiệm thôi chứ cũng ko hỏi han gì nhiều, chỉ biết chị đó tên Thảo. Hình như là Phương Thảo.

Sáng thì aM gọi lại cho mình hỏi tối qua có chuyện gì gọi anh. Mình vội nói ngay là rủ tối nay qua nhà mình nhậu, aM đồng ý ngay vì mình nói là có cả chị nữa.

Buổi tối chị đi học về thì ghé, mình có dặn chị mua sẵn vài thứ, aM mua đồ uống. Mình cũng mua thêm vài thứ, y hệt như những lần của 3 người trước đây.

Chuyện ăn uống thì ko có gì đáng kể, vẫn là sự huyên thuyên của chị và aM, mình thì ngồi lâu lâu nói vài câu cho có lệ. Mục đích chính của mình là đợi mượn điện thoại của aM để nhắn tin với lí do điện thoại mình hết tiền, aM tất nhiên đưa ngay rồi quay sang nói chuyện với chị. Mình vào phần danh bạ và lưu một vài số vào đầu như”em, a, tên vài người có vẻ là nữ, và đặc biệt có 1 cái tên là…T”. Trí nhớ của mình cũng thuộc lại khá nên cũng save đc 5, 6 số vào đầu.

Đến chiều ngày hôm sau mình mới bắt đầu gọi để test (bằng sim khuyến mãi). Số đầu tiên mình gọi là T. Đúng là chị Thảo, Phương Thảo, chị ấy cũng đúng là bạn gái của aM và cũng nhớ mình khi mình nhắc lại về lần chở chị về trước đây, thật nhanh gọn và gây choáng. Mình nhanh chóng xin một cái hẹn thì chị nói là tuần sau mới về SG. Thấy thái độ lấp lửng về việc”đừng nói gì với aM nha chị”của mình, chị hình như cũng khá tò mò và hứa sẽ đến đúng hẹn.

Thật sự là lúc đó mình dằn vặt lắm, ko biết là mình làm như thế là đúng hay sai, có phải là quá hèn hạ ko, mình gặp chị ấy rồi sẽ nói những gì, sau đó thì sẽ ra sao, Chị ấy sẽ ntn với aM. Những nghĩ đến chị, mình dẹp bỏ tất cả, nói thẳng là vì chị mình có thể làm mọi thứ, kể cả đánh đổi lòng tự trọng của một thằng đàn ông!

Sáng sớm ở Quán Osaka – Bắc Hải (khu nhà mình) là điểm hẹn, chị đến rất đúng giờ. Chị khoảng 25 tuổi, nhìn lịch sự kiểu dân văn phòng và khá xinh, đó là ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy chị.

Sau màn chào hỏi thì mình đi thẳng vào vấn đề luôn, nói trắng ra là mình kể huỵch toẹt mọi thứ về aM và chị của mình, rằng aM đang lừa dối tình cảm của cả 2 chị, rằng chị mình là người như thế nào, rằng mình phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều khi phải nói ra điều này với chị…Mình đang làm công việc của 1 thằng hèn lẻo mép

Chị ngồi im bình tĩnh nghe mình nói, gần như ko có phản ứng gì. Nghe xong chị nói một câu khiến mình cứng họng, gần như ko biết nói thêm gì luôn: “Cám ơn em nhiều lắm nhưng việc này chị biết rồi em à”.

Mình đơ người và thật sự khó hiểu tột cùng. Chị biết rồi mà vẫn để việc đó xảy ra ư? Chị đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại như vậy?. Nó khiến mọi kế hoạch của mình gần như tiêu tan…

(Sau này mình với chị quen nhau thì mình mới biết là chị đã 30t, yêu aM 7 năm nay, đã nhiều lần chị biết aM ngoại tình nhưng chỉ biết khóc chứ ko dám làm gì. AM đã lấy hết tuổi trẻ của chị rồi, dứt aM ra là việc gần như chị ko thể làm nổi. Nói cách khác, chị cam chịu. Những người phụ nữ như chị đáng thương nhưng cũng thật đáng trách…)

Lúc chào chị về mình thấy mắt chị hơi ướt ướt, thật ra là chị có xúc động (ko hiểu là lần khóc thứ mấy của chị rồi)…

Về đến nhà mình đổ vật xuống giường, chán nản, mệt mỏi, khó hiểu, tức giận. Mọi thứ đổ dồn lên đầu mình khiến cho nó gần như sắp nổ tung.

Buổi trưa chị qua nhà mình, vẫn vui vẻ như mọi ngày. Nhìn chị vừa rửa chén vừa hát vu vơ mình ko thể kiềm nổi cơn giận aM. Và mình đã đi đến quyết định phải làm rõ ràng mọi chuyện, quyết định mà mình ân hận cho tới bây giờ…

Chap 11:

Ngay tối hôm đó mình gọi điện hẹn chị Thảo lần nữa, chị Thảo từ chối ko muốn gặp mình vị chị nói đã quá mệt mỏi và kiệt sức rồi, rồi chị cúp máy. Mình gọi lại cho chị liên tục, liên tục cả chục cuộc gọi, cuộc gọi này chưa kịp dứt mình đã nhấn gọi tiếp. Cuối cùng chị cũng chịu bắt máy, ngay lập tức mình xin chị đừng tắt và hãy nghe mình nói, mình lan man nhiều lắm, dồn dập và gần như van nài cầu khẩn chị. Mình nói với chị Thảo rằng chị của mình là tất cả đối với mình, rằng aM là mối tình đầu của chị, rằng chị của mình hiền lành và yếu đuối tới mức như thế nào. Và hơn hết, mình nói thật ra mình ko phải là em họ…(Sau này chị Thảo nói đã nhận ra mình yêu chị mình từ ngay buổi hẹn ở Osaka, phụ nữ họ thật nhạy cảm. )…Mình van xin chị đến gần như lạc giọng…

Cuối cùng chị Thảo cũng đồng ý gặp mình lần nữa nhưng với vô số điều kiện. Tất nhiên, mình đồng ý ngay…

Đó là một buổi chiều tối định mệnh, mình sắp xếp một buổi café cho ba người (thật ra là bốn). Chị đi học về thì aM tới trường rước chị tới quán café đợi sẵn, mình sẽ tới sau (mình dặn như vậy).

Mình đi học về thì qua chỗ hẹn, vẫn đeo balo và mặc đồng phục trường. Chị và aM đã đợi sẵn rồi, đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Lúc đó mặt mình rất hình sự vì hồi hộp nhưng do đèn khá tối nên họ ko nhận ra, vẫn cư xử như ngày thường. Được một lúc, thấy điện thoại rung, mình biết là chị Thảo đã đến nên mình nghiêm giọng nói: “Em muốn anh chị gặp một người ‘’. Thái độ của mình rất rất khác ngày thường, giọng mình run rẩy đến ngọng…Nói rồi mình nhấc máy: “Chị lên lầu 3 bàn trong cùng nhé ‘’. Mình để thái độ aM có thay đổi, cũng đúng thôi, anh ta là thạc sĩ, đủ thông minh để hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngồi xoải ra sau, hai tay để 2 bên rất thoải mái và có vẻ thách thức. Chỉ có bà chị đáng thương của mình là ngồi ngơ ngác nhìn mình, sợ sệt nhưng ko dám hỏi. (ôi chị của tôi ơi, mình đã khóc khi type đến dòng này)

Chị Thảo vừa lên đến nơi, nhìn thấy 3 người thì giật mình hiểu ra, chị đứng im lại, cúi mặt ko bước tiếp nữa. Mình chạy lại níu tay chị Thảo và nói: “Chị ngồi vào đây, em muốn nói với mọi người vài vấn đề…”. Lúc này aM đứng dậy, nói lớn, rất dõng dạc: “Em không phải nói gì nữa, mọi chuyện chấm dứt ở đây được rồi ‘’. Rồi anh ta bỏ đi, ko thèm quay lại nhìn chị lấy một cái. Mình và chị Thảo đứng bất động, chị Thảo đang khóc, nước mắt lăn dài trên má, người đàn bà ấy cũng đáng thương như chị mình, suốt đời phải khóc vì những thằng đàn ông phụ bạc…

Một lúc sau thì chị Thảo gạt nước mắt, cố gắng cười nhắc mình: “Chị quen rồi, em xuống nhà coi bé đó sao rồi, chị phải đi đây”(hồi nãy chị mình đuổi theo gã M)…

Mình giật mình nhớ ra và phóng như bay xuống dưới. Chị đứng trong bãi gởi xe, cúi mặt, cơ thể run lẩy bẩy, hai tay như muốn vò nát lẫn nhau. Có lẽ aM vừa nói điều gì đó rất phũ phàng với chị. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên một cô bé như chị đón nhận sự cay nghiệt của cuộc đời…Mình chạy lại thật nhanh, ôm lấy cơ thể gần như mềm nhũn của chị và nói: “Chị ơi, về nhà với em…”.

Mình dìu chị vào nhà, để chị nằm xuống và vội vàng chạy đi mua nước và thuốc an thần cho chị. Chị nằm im, mắt mở trừng trừng, gần như không nói gì hay làm gì cả, chị chỉ còn là một cái xác ko hồn…

Mình phóng ra ngoài, mua thuốc, mua nước, mua đồ ăn cho chị. Gấp gáp đến từng giây từng phút. Về đến nhà, chưa kịp khóa xe, khóa cổng, mình chạy vào ngay với chị.

Nhưng trời ơi, chị của tôi đã đi đâu rồi, phòng tắm, ban công, nhà bếp…không có chị, ko thấy chị đâu cả. Gần như một thằng tâm thần mình bay ra ngoài cổng gào thảm thiết: “chị ơi, chị ơi…”

Mặc cho hàng xóm nhòm ngó, mình vò đầu bứt tai cố gắng nghĩ xem chị sẽ đi đâu trong lúc này, điện thoại chị đã tắt nguồn.

Tin nhắn đến, mình vồ lấy đọc ngay. Tin của lão M: ” Em hèn lắm H ạ, ko đáng mặt đàn ông, chào em!”. Mình không còn quan tâm đến lão nữa, từ lâu lão ko còn là người mình từng kính trọng rồi, đã hết sạch rồi. Giờ mình chỉ cần chị mình thôi, mình phải tìm chị ở đâu giữa Sài Gòn đông đúc bây giờ…

Mình chạy qua nhà chị, ko có. Lên những quán café quen, ko có. Nhà thờ đức bà, nhà hát thành phố, những chỗ mà bọn mình hay lui tới, cũng ko có. Mình chạy xe mà gần như ko còn để ý xung quanh có những gì, đèn vàng đèn đỏ mình cũng vượt hết, bị chửi, bị hò hét, mặc kệ…Chị đang ở đâu, chị ơi…

Điện thoại rung!!! của chị, trời ạ, mình gần như bóp nát cái nút accept: “Chị đang ở đâu, chị đang ở đâu, chị…”. ‘’Sao chị ko nói gì, chị nói đi, nói đi chị, em xin chị…chị đang ở đâu…”. Mặc cho mình nói, mình xin xỏ, mình năn nỉ, một lúc lâu sau chị mới nói: “Chị…chị…xin lỗi em…”. Rồi tắt máy, tiếng ò ý e nghe thật khủng khiếp, nó cướp mất gần như hết đi sự bình tĩnh của mình, mặt mình tái ko còn giọt máu…

Chị đang ở đâu hả chị ơi, chị đừng làm em sợ…Thằng đàn bà như mình cúi gục và khóc, khóc thành tiếng. Sao chị không nói gì, chị ở đâu mà nhiều gió vậy, em chỉ nghe tiếng gió thôi, không nghe chị nói j cả…

Mình nghĩ đến đây thì bừng tỉnh, có cái gì đó chạy dọc sống lưng, lạnh lắm. Chẳng lẽ, chẳng lẽ chị đang ở…Cầu Phú Mỹ. Trước đây bọn mình hay ra chỗ này hóng gió, chị nói chị thích đứng ở đây, cảm giác tự do và thoải mái…

Không kịp nghĩ gì thêm mình lên xe chạy ra cầu Phú Mỹ ngay, vừa đi vừa lạy trời là ko có chị ở đó. Nhớ lại mặt chị lúc nãy, mắt mở trừng và ứa nước, mình ko dám nghĩ tiếp nữa…

Chị đứng trên cầu, đứng một mình…Vừa thấy chị mình quăng cái xe ko kịp dựng chạy lại nắm tay kéo chị: “Chị, về nhà, về nhà với em, về nhà…”. Chị giằng tay mình: “Em đi đi, chị ko về đâu, chị xin em, hãy cho chị ở một mình”. Mình gào lên: “Chị ơi em xin chị, chị còn thương em thì về nhà, chị đừng hủy hoại mình như vậy, chị có biết là em sợ hãi như thế nào ko?? ‘’. Chị nhìn mình, cố gắng cười: ‘’Ngoan, nghe lời chị, về đi cu, đừng lo cho chị nữa, chị ko xứng đâu…”. ‘’Chị, chị về ngay, em yêu chị, em yêu chị, chị có biết không, em yêu chị đấy, em không muốn mất chị. “.

Chị nhìn mình, vuốt tóc mình chống chế: “uh, yêu chị thì về đi, chị cũng yêu em lắm”. Mình gào lên: ‘’Không phải, chị ơi…Anh yêu em, yêu em đấy, yêu như thế này này ‘’.

Mình cầm cái chai Sting gần đấy phang mạnh vào đầu, máu tóe ra, chảy xuống mặt, đỏ lòm cái áo trắng đi học. Mình hét lớn lần nữa: “Chị đi về, về với em ‘’. Đến lúc này thì chị hoảng thật sự, nắm chặt tay mình sợ hãi, gỡ cái cuống chai trên tay mình ra, lẩy bẩy: “Chị về, về mà, em ngồi xuống để chị lau máu”. Mình nói như ra lệnh: “Xíu nữa lau sau, chị đi với em…”

Chị sợ hãi nghe lệnh mình, luống cuống lên xe ngồi sau ôm chặt mình, chặt lắm. Mình phóng như bay, theo hướng đi Vũng Tàu…

Chap 12:

Hình như con người khi đã đạt đến một cảnh giới vô thức nào đó, thì sẽ không cảm nhận mọi thứ như đau đớn, mùi vị, sợ hãi…Tất cả hành động dường như không phải được điều khiển bằng bộ não, nó gần như là bản năng.

Mình chạy xe rất nhanh, kéo hết tốc lực của chiếc sirius cha truyền con nối. Chị ngồi sau ôm mình chặt cứng, van xin mình để chị xuống, để chị lau máu và đưa mình vào bệnh viện, mình biết là chị đang cảm thấy rất hoảng loạn, bình thường chạy xe có hơi nhanh một xíu là chị ngồi sau nhéo hoạc đấm bộp bộp vô lưng mình rồi, chị nhát lắm…

Gần đến thành phố vũng tàu thì cơ thể mình gần như kiệt sức, đầu óc như có hàng ngàn con ong vo ve ở phía trong. Mình dừng xe lại vì biết là ko thể chạy xe đc nữa, hơn hết là mình bắt đầu cảm thấy sự ngu dốt khi mạo hiểm tính mạng của chị như vậy. Mình ko còn nhớ lúc đó như thế nào nữa, hình như là mình rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, sáng ngủ dậy thì thấy đang nằm trong bệnh viện. Chị ngủ gục ở dưới chân, tội nghiệp chị quá…

Mình nằm im nhìn chị ngủ, đầu mình đã bị cắt đi một chỏm tóc và băng kín mít, hơi ê ẩm nhưng ko đau. Nói thật là nhiều khi xem phim thấy cái cảnh này, mình ngồi thẫn thờ mất mấy phút vì đồng cảm…

Một lúc thì chị tỉnh, mắt chị không đỏ mà gần như hai quầng mắt thâm đen, chắc chị vừa ngủ ngục, chưa bao giờ mình thấy chị như vậy. Chị hỏi han mình đủ kiểu, mang đồ ăn nước uống cho mình, nắm tay mình. Thấy chị lại sắp khóc, mình nói ngay: “chị ko đc khóc, em có chết đâu mà”. Chị bặm môi nín. Mình cầm tay chị, nói với thái độ chân thành và tình cảm nhất mà mình có thể: “chị quên chuyện hôm đi nha, quên hết đi, ko đáng để nhớ đâu…”. Chị bảo: “Hôm qua có chuyện gì vậy em?”. Mình bật cười, lần đầu thấy chị trả lời thông minh quá…

Facebook Google Plus Twitter
Cùng chuyên mục
Đa tài
Tiếc con mèo hay món bánh?
Gọi điện
Trứng
Đoạn Kết Tây Du Kí